Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Next Post Next
  #9  
Old 10-13-2004, 08:08 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

--Đã 11 giờ khuya, Thế Anh bước vào nhà . Chàng uể oải bước đi tới phòng bà Quản . Trước khi chàng rời bệnh viện, bà Quản đã gọi điện thoại cho Thế Anh và nói có chuyện cần gặp chàng . Căn nhà bây giờ vắng vẻ, Thế Anh nghĩ chắc Hạnh cũng đã yên giấc như mọi hôm. Chàng gõ cửa phòng của bà Quản . Bên trong tiếng bà Quản lạnh đanh:

--"vào đi"

Thế Anh đẩy cửa bước vào thì thấy bà Quản đang ngồi trên ghế, chàng liếc nhanh thấy bên cạnh bà có phong bì thư đươc gửi từ Việt Nam tới . Thế Anh cảm giác được bà quản sẽ nói gì với chàng. Cái chuyện phải tới bây giờ đã tớí, chàng nghĩ thầm như thế .

"con ngồi xuống đó đi" ...bà Quản lên tiếng

"dạ" ..Thế Anh chầm chậm ngồi xuống ghế đối diện với bà Quản. Xong bà Quản tiếp tục nói, tiếng của bà vẫn lạnh đanh đanh:

"con còn nhớ chuyện con hứa với má trước khi lấy Hạnh chứ ?" Bà nhìn Thế Anh chờ câu trả lời

"dạ con nhớ" ...Thế Anh nói nhỏ, chàng cúi đầu như để tránh ánh mắt đang dò xét của mẹ chàng

"vậy sao con còn chần chờ gì mà không nói với con Hạnh đi .....bộ con định nuốt lời với má hả " Bà Quản nói lớn xong bà chợt nhận ra nét mặt sa sầm xuống của Thế anh, bà nhỏ nhẹ lại .."Anh à, má có thể chờ, nhưng con Thy thì không, tuổi xuân của nó không còn dài nữa ....con hãy liệu dùm má và nghĩ cho nó đi con"

Thế Anh trong lòng bối rối nhưng cũng phải nói một tiếng "dạ" cho bà Quản yên tâm không còn theo hối thúc chàng về việc này nữa. Chàng đứng dậy xin phép về phòng và hứa với bà Quản sẽ nói chuyện với Hạnh ngày mai.

Khi Thế Anh đẩy cửa bước vào thì ngạc nhiên thấy Hạnh còn thức. Chàng lo lắng không biết Hạnh có nghe tiếng bà Quản và chàng nói chuyện khi nãy không. Tuy là hứa với mẹ chàng như thế, nhưng Thế Anh thật sự không biết sẽ bắt đầu như thế nào, vì chàng biết sự thật ấy sẽ làm Hạnh đau lòng không ít.

"Anh về rồi à " Hạnh lên tiếng đánh tan sự suy nghĩ của Thế Anh.

"ờ ....sao em chưa ngủ ....hôm nay khó ngủ hả "

"không có ....em chờ anh thôi ....em có chuyện muốn nói với anh "

Hạnh đi tới cởi áo khoác cho Thế Anh. Nàng muốn báo cho chàng biết là chàng sắp được làm cha. Hạnh hồi hộp với niềm vui này và nàng nghĩ chắc Thế Anh sẽ cũng vui mừng khôn tả. Còn Thế Anh thì băn khoăn không biết Hạnh có chuyện gì muốn nói với chàng. Nhìn thần sắc tươi tỉnh của Hạnh mà Thế Anh cảm thấy ngạc nhiên và tò mò muốn biết chuyện gì đã sui khiến nàng như thế. Cưới nhau ba năm nay, lúc nào chàng cũng chỉ thấy Hạnh buồn bã. Chàng hiểu được đó cũng là do sự áp lực mà mẹ chàng tạo cho nàng.

Thế Anh cứ ngỡ lấy được Hạnh rồi thì hai người sẽ hạnh phúc, nhưng chàng không ngờ cái không khí gia đình ngày càng trở nên khó chịu khi phải cảm thấy bất lực trước sự đối xử tệ bạc của bà Quản đối với Hạnh mà chàng không thể lên tiếng dùm nàng. Vì thế mà Thế Anh trở nên lạnh nhạt với Hạnh, một phần vì bị stress quá, và một phần vì mặc cảm có lỗi với Hạnh.

"ồ ...vậy hả ....anh cũng có chuyện muốn nói với em ..." Thế Anh lên tiếng. Chàng quay sang nhìn thẳng mặt Hạnh ..".em có chuyện gì quan trọng hả ..em nói trước đi"

Hạnh nhìn Thế Anh, nàng ngạc nhiên vì đã lâu rồi Thế Anh không nhìn thẳng mặt nàng như thế. Hạnh nói nhỏ:

"ngày mai anh không đi làm mà phải không ....chúng mình có thể ra ngoài một chút không ....đã lâu rồi vợ chông mình chưa đi đâu chung cả"

Thế Anh nghĩ thầm cũng tốt vì chàng dù sao cũng muốn đưa Hạnh ra phố cho khuây khoả và để chàng dễ dàng bày tỏ với nàng cái chuyện chàng đã hứa với bà Quản.

"okê ....ngày mai em thích đi đâu ....anh đưa em đi ....bây giờ mình đi ngủ nhé ....anh mệt rồi ..." Thế Anh nói xong đi vào phòng vệ sinh. Hạnh ngạc nhiên và vui mừng vì không ngờ Thế Anh đã chịu đưa nàng ra phố ngày mai. Hạnh leo lên giường và nằm mơ tới cái vẻ mặt vui mừng hớn hở của Thế Anh ngày mai sau khi biết tin nàng mang thai. Hạnh nhắm mắt lại để chìm vào giấc mộng đẹp của nàng.
Buổi trưa thứ bảy các tiệm trong mall đông chặt người. Hạnh đi một vòng thì đã cảm thấy mỏi chân và vì dạo này mới cấn thai nên Hạnh dễ bị mệt mỏi. Nhưng trong lòng nàng rất vui vì đã lâu rồi Thế Anh và Hạnh không có dịp ra ngoài như vậy. Hôm nay Thế Anh đã đưa nàng đi coi phim, đi shopping mua đồ. Hạnh cảm thâý như sống lại cái thời gian đầu khi hai người mới cưới nhau.

--"em đói bụng chưa .....mình đi kiếm cái gì ăn nhrn" ...Thế Anh le6n tiếng hỏi làm tan vỡ đi giòng suy nghĩ của Hạnh .

--"dạ ....em cũng hơi đói rồi" ...Hạnh cũng muốn kiếm chỗ ngồi lại để nói chuyện quan trọng này với Thế Anh.

--"vậy mình tới nhà hàng cũ nhé ....em còn nhớ cái nhà hàng hồi đó anh hay đưa em tới không ....mình đi đến đó nhé " --

"dạ nhớ ....vậy mình đi đi anh .." ...Thế Anh mở cửa cho Hạnh bước ra khỏi mall.

Nhà hàng vào ngày thứ bảy cũng đông người. Thế Anh chọn cái bàn phía trong vắng vẻ hơn cho tiện việc nói chuyện. Khung cảnh nhà hàng làm Hạnh nhớ cái thời gian mới đặt chân tới Mỹ, lần đầu tiên được Thế Anh chở tới đây ăn, và những lần sau tiếp. Chỗ này coi như là chỗ "hò hẹn" của vợ chồng nàng. Đã lâu không tới, bây giờ tới lại, Hạnh thấy như đã xa lạ với nó đôi chút.

--"em đang nghĩ gì thế ?"......Thế Anh đưa cho Hạnh cái menu

--"ồ ...không gì ...em chỉ đang nhớ chuyện xưa thôi .." Hạnh đỡ lấy cái menu và trả lời nhỏ nhẹ

Thế Anh nhìn Hạnh. Chàng vẫn ngây ngất với sắc đẹp mặn mà của nàng mặc dù Hạnh có vẻ hơi gầy đi so với ba năm trước. Thế Anh mặc cảm có lỗi với Hạnh vì đã không mang lại cho nàng cái hạnh phúc mà chàng đã hứa, chàng đã để bông hoa dần héo tàn. Thế Anh thở dài nhẹ

--"Hạnh" ..Thế Anh gọi tên nàng nho nhỏ rồi nắm tay Hạnh

Hạnh buông cái menu xuống và thắc mắc trong lòng sao hôm nay Thế Anh có vẻ kỳ quá, lúc rất vui với nàng, lúc lại trầm ngâm suy nghĩ, và bây giờ vẻ mặt chàng lại buồn vời vợi

--"anh ...có chuyện gì không vui hả ....anh nói cho em biết đi ....mình là vợ chồng thì nên chia sẻ mà .." ..Hạnh vỗ tay chàng nhè nhẹ và nhìn Thế Anh với ánh mắt tha thiết. Thế Anh không thể cầm lòng nổi và muốn nói ra ngay cái chuyện mà làm cho chàng bao lâu ray rứt, nhưng thấy Hạnh như thế, chàng lại không nỡ để Hạnh nuốt không vô bữa ăn này.

--"ồ ....không có gì đâu em ....anh chỉ cảm thấy có lỗi với em vì đã để cho em chịu nhiều bất công ..." Thế Anh xiết tay Hạnh

Hạnh mủi lòng khi nhìn được ánh mắt tha thiết của Thế Anh mà đã từ lâu nàng không được thấy. Hạnh cúi đầu nói nhỏ

__"anh đừng nói thế .....em biết anh cũng khó xử trong gia đình ......nhưng dù có cực khổ như thế nào mà anh vẫn thương em ....thì em cũng lấy làm an ủi rồi .."

Thế Anh nghe Hạnh nói như thế mà càng bứt rứt, chàng xiết tay nàng mạnh hơn. Đúng lúc đó thức ăn đã được mang ra, chàng định sẽ dùng bữa xong và sẽ bắt đầu câu chuyện vì chàng biết sẽ không giữ được nó bao lâu nữa. Nếu chàng không nói với HẠnh thì mẹ chàng cũng sẽ nói thôi. Chàng thà để mình tự nói.

Bữa ăn đã xong, Hạnh cũng dự định mang tin vui báo cho Thế Anh liền, nhưng Thế Anh đã lên tiếng ....

--" khung cảnh này làm anh nhớ lúc mình mới quen nhau bên Việt Nam....lúc chúng ta ăn sáng ở nhà hàng .....lúc đi bộ ngoài công viên ...và những lời anh nói với em ...." Thế Anh nắm tay Hạnh và nhìn nàng. Hạnh ngạc nhiên không biết sao chàng lại có vẻ thần bí và nhắc lại chuyện xưa.

--"em còn nhớ anh đã nói gì với em ở công viên sáng hôm đó không ? " Rồi Thế Anh không chờ Hạnh trả lời, chàng nói tiếp .."anh đã nói anh sẽ chăm sóc cho em như chăm sóc cho một bông hoa, sẽ không để cho nó héo tàn ..." Thế Anh thở dài .."mà anh đã không làm được điều đó ...anh thật xin lỗi em". Thế Anh cúi đầu

--"anh sao thế .....sao hôm nay anh có vẻ hơi kỳ ....có phải anh có chuyện gì dấu em không? " Hạnh băn khoăn nhìn Thế Anh dò xét . Thế Anh hít thật mạnh như để lấy can đảm, rồi chàng nói tiếp :

--"Hạnh .....thật ra anh đã dấu em một chuyện từ bấy lâu nay ...anh muốn em bình tĩnh nghe anh nói hết nhé" Thế Anh dừng giây lát

Hạnh cảm nhận có chuyện gì không ổn. Hạnh lo sợ hồi hộp như muốn nín thở khi nghe Thế Anh nói như vậy. Hạnh cười gượng, xiết tay Thế Anh

_''có chuyện gì ....anh nói đi ....em biết anh có dấu em chuyện gì chắc anh cũng có lý do riêng mà phải không ? .."Hạnh cưo8ì nhẹ trấn an chồng

Thế Anh càng trở nên bối rối hơn, chàng nhìn Hạnh rồi nói nhỏ như chỉ để cho Hạnh đủ nghe

--"thật ra thì ....trước lúc quen em, anh đã có vị hôn thê rồi .....cô ấy tê là Thy .....chuyện đính hôn là do gia đình hai bên sắp đặt ....chứ anh không hề yêu thương gì cô ấy " ...Thế Anh dừng để xem phản ứng của Hạnh ra sao

Còn Hạnh thì như bị sét đánh ngang tai, nàng không hiểu Thế Anh đang nói gì. Toàn thân Hạnh như cứng đơ không biết phải phản ứng ra sao. Thế Anh thấy Hạnh không nói gì nên tiếp tục:

--"gia đình anh mang ơn của gia đình cô ấy nên má anh rất muốn hai bên trở thành sui gia coi như là để trả ơn và để làm cho tình bạn bè thêm khắng khít ......thế nên anh đã làm theo lời mẹ anh ...vì lúc đó anh nghĩ tình yêu giữa anh và cổ có thể tạo ra sau khi sống chung ...." Thế Anh đưa hai của mình tay vòng quanh bàn tay Hạnh rồi tiếp

"Nhưng khi gặp được em ....anh mới biết tình yêu của anh đã dành cho em ....và không ai có thể thay thế được em .....và khi má anh biết được chuyện này ....bà đã phản đối kịch liệt ....nhưng anh đã quyết định nên bà đành chìu ý anh với điều kiện là ..." Thế Anh ngập ngừng, Hạnh cố giữ bình tĩnh mặc dù khối óc nàng như muốn vỡ tung vì hồi hộp lo sợ

--" ...má anh muốn sau khi cưới em được ba năm rồi thì ....thì anh phải làm đơn ly dị với em ....và làm thủ tục bảo lãnh Thy qua đây ..." Thế Anh như sợ Hạnh sẽ phản ứng mạnh khi nghe tin này, chàng nói vội .."nhưng chỉ là ly dị trên giấy tờ thôi ....mình vẫn sống chung .....chỉ vì má anh muốn Thy được sang mỹ ....để bù đắp cho cô ta ....giấy tờ bảo lãnh má anh đã lo xong ....chỉ chờ giấy ly dị của mình thôi"

Hạnh nghe đau điếng trong tim. Nàng rút tay lại, và Hạnh muốn khóc nhưng nước mắt như chỉ chảy trong lòng nàng. Hạnh không ngờ cái bí mật Thế Anh dấu nàng lại to lớn như vậy. Trong giây lát Hạnh không biết mình nên làm gì, cái hy vọng có một cuộc sống gia đình hạnh phúc với Thế Anh và đứa con sắp chào đời bây giờ như sụp đổ.

--"em ....em tha lỗi cho anh .....anh biết anh không nói với em ngay từ đầu là anh không tốt ....nhưng lúc đó anh rất bối rối ....anh sợ em sẽ không đồng ý lấy anh ...anh sợ anh sẽ mất em ..." Thế Anh nhìn Hạnh thành khẩn. Hạnh cười gượng mà cảm thấy mỉa mai trong lòng:

--"vậy còn bây giờ .....anh đã hết sợ mất em rồi sao .."

Thế Anh cứng họng và đau khổ không biết nói sao. Hạnh muốn trách giận Thế Anh đã không nói với nàng chuyện này khi cầu hôn với nàng, nhưng Hạnh biết chuyện gì cũng đã lỡ, tránh giận cũng vậy thôi. Hạnh càng không muốn cho Thế Anh khó xử hơn và mang nặng lòng mặc cảm có lỗi, dù gì tình nghĩa vợ chồng Hạnh dành cho Thế Anh cũng sâu đậm.

--"nói vậy .....chứ em không muốn trách anh làm gì ...bây giờ em đã hiểu vì sao má anh lại không thích em đến thế ..." Hạnh cười nhạt .."em cũng hiểu đó cũng là vì má anh thương cô Thy thôi ....và nếu em là cô Thy ...chắc em cũng sẽ đau khổ lắm khi bị hôn phu của mình bỏ rơi để cươí một cô gái khác ....nên chuyện yêu cầu của má anh .....em sẽ chấp nhận mà" Hạnh nghẹn ngào cô nuốt vào trong những giọt lệ tủi thân.

--"cám ơn em ....cám ơn em đã tha thứ và hiểu cho anh ..." Thế Anh xiết tay Hạnh mạnh hơn nhưng Hạnh đã rút ra

--" thôi chúng ta về ....em cảm thấy hơi mệt rồi .." Hạnh đứng dậy . Thế Anh như chợt nhớ Hạnh có chuyện muốn nói với chàng nên hỏi nhanh :

--"em nói có chuyện muốn nói với anh mà ....em nói đi ..."

Hạnh gượng cười, nàng nghĩ trong lòng bây giờ chuyện nàng mang thai chẳng còn ý nghĩa gì h^t', và biết đâu còn làm cho Thế Anh khó xử hơn.

--" ồ ...không có gì ....em chỉ muốn vợ chồng mình ra ngoài dạo chơi với nhau chút thôi ....vì lâu rồi mình không có cơ hội như thế .."

--"vậy à ..vậy thôi anh đưa em về nghỉ .." Thế Anh bước lại trả tiền và yên tâm là không có chuyện gì nữa.

Hạnh buồn buồn bước đi. Thế Anh theo sau và cảm thấy nhẹ người hơn vì chuyện lo âu trong lòng chàng đã được giải quyết .
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 10:39 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.