#1
|
|||
|
|||
![]() BÀN LONG ĐAO
Hồi 01 Thanh lâu nhi tử hoàn mãn trái Thảo xá Thiên tôn đắc cao đồ Người Trung Hoa thường truyền tụng rằng: Trên trời có cảnh thiên cung, hạ giới có Tô Hàng. Đây chỉ là câu ví von vì chẳng có ai từng lên trời. Họ chỉ muốn tán dương cảnh đẹp của hai địa phương Tô Châu, Hàng Châu thế thôi. Xem ra Tô Châu có phần thơ mộng hơn Hàng Châu, vì thành Tô nằm cạnh bờ Động Thái hồ. Trong thành, nhà cửa nguy nga tráng lệ, hoa viên kỳ tú, rực rỡ. Khí hậu miền biển mát mẻ vào mùa hạ, ấm áp vào mùa đông nên cây cỏ tốt tươi. Quanh Thái Hồ đào liễu xanh um, giữa hồ có những tảng đá to lớn, thiên hình vạn trạng, mờ ảo trong làn sương sớm, mưa chiều là thi hứng cho biết bao tao nhân mặc khách. Nhưng cảnh đẹp mà không có người thì chỉ là cảnh chết. Vì vậy, phải nói thêm rằng người Tô Châu cũng rất đẹp. Do thời tiết ôn hòa, da dẻ họ mịn màng, sáng sủa. Họ tự hào khoác những bộ y phục bằng gấm vóc, phe phẩy chiếc quạt đàn hương. Hai sản phẩm này đều là dặc sản của Tô Châu, lừng danh cả nước. Nhưng những người đẹp nhất lại ít khi xuất hiện ngoài phố. Họ ở trong hơn bốn mươi kỹ viện rải rác khắp thành. Hai ngàn kỹ nữ Tô Châu đến từ khắp thiên hạ. Họ là những tiên nữ điểm xuyết cho vùng thắng cảnh tuyệt mỹ này. Ngoài dung nhan, họ còn phải biết nghề cầm ca. Những danh kỹ nổi tiếng tinh thông cả cầm kỳ thi họa. Nhạc khí do người Tô Châu chế ra cũng rất nổi tiếng không kém mặt hàng tơ lụa. Ngày ngày, tiếng đàn sáo réo rắc, trầm bổng dưới những ngón tay ngà ngọc, tạo thêm vẻ quyến rũ cho những con đường lát đá trong thành. Đó là chưa kể đến hàng trăm trà lâu tửu quán, khách điếm sang trọng nằm san sát. Mỗi năm đón tiếp hàng chục vạn du khách bốn phương. Nhưng đằng sau vẻ đẹp thần tiên và hào nhoáng, Tô châu cũng có những đường hẻm lầy lội, dơ bẩn, nhũng xóm nhà lụp xụp của gần chục vạn dân nghèo. Họ là những thợ thủ công làm trong các xưởng dệt, nhuộm, mộc... hoặc làm những nghề hạ tiện khác để phục vụ cho nếp sống trưởng giả, xa hoa. Còn một nghề nữa có vẻ thông dung, tự tại hơn. Đó là đánh cá trong Thái Hồ. Xóm chài phía Tây thành phụ trách việc cung cấp cá, tôm cho cả Tô Châu. Họ sinh sống cạnh bờ hồ để tiện trông coi thuyền bè, cư ngụ. Nghĩa địa của thành Tô Châu nằm ở phía Bắc xóm chài. Người trông coi mồ mả không phải là một lão già nát rượu, hay một hán tử bạo gan, mà lại là một nữ nhân tuổi tam tuần yếu đuối, bệnh hoạn. Nàng tên gọi là Tần Tiểu Lan. Cùng ở với nàng còn có một tiểu hài nhi mười bốn tuổi. Đứa bé không có cha. Tần Chính, tiên phụ của Tiểu Lan là một nho sĩ nghèo, công danh bất toại. Trước đây ông có căn nhà nhỏ trong xóm chài, mưu sinh bằng nghề bốc thuốc và bói toán. Mười lăm năm trước, Tần phu nhân mắc bệnh nan y đã sớm lìa đời. Tần Chính buồn rầu vì y đạo kém cỏi không cứu được hiền thê nên bán nhà, dắt Tiểu Lan phiêu bạt giang hồ. Cuối cùng, ông vùi thây nơi đất khách, chỉ có mình Tiểu Lan trở lại Tô Châu với một bào thai trong bụng. Nàng kể với dân xóm chài rằng mình đã gá nghĩa với một người mang họ Công Tôn ở Hồ Nam, nhưng trên đường trở lại quê cũ, chàng đã bị cường đạo giết chết. Họ biết Tiểu Lan là người đoan chính nên chẳng nghi ngờ, ghét bỏ. Có điều, vì tập tục nghề chài, họ không thể để nàng sinh sống trong thôn. Vừa lúc lão già trông coi nghĩa trang qua đời, họ đề nghị nàng đến ở căn nhà của lão. Tiểu Lan không còn cách nào khác, đành phải nhận lời. Công việc này không có lương, chỉ nhờ vào lòng độ lượng của những người đến thăm mộ. Có lẽ chồng nàng để lại chút tài sản nên Tiểu Lan đã tằn tiện nuôi nấng con thơ được khá lâu. Nàng cũng học được của Tần Công chút ít y thuật nên đã trồng quanh nhà rất nhiều thảo dược. Trước là để tự mình sử dụng, sau là tặng cho những người dân trong xóm chài. Tiểu hài tử Công Tôn Vô Hối xinh đẹp như tiên đồng, thông minh đỉnh ngộ và hiếu thuận, đã là niềm an ủi rất lớn cho Tiểu Lan. Năm Hối nhi được mười bốn tuổi, Tiểu Lan mắc phải căn bệnh của mẹ nàng ngày xưa. Sau bảy tháng vật lộn với thần chết, nàng đã xuôi tay nhắm mắt. Tiền bạc trong nhà cạn sạch, lại còn mắc nợ một người bà con xa trong thành. Tần Tam Nương, chủ nhân tòa Thanh lâu Nhu Hương viện, là cháu gọi Tần Chính bằng chú họ. Bà ta đã bỏ thêm vài chục lượng bạc ma chay cho Tiểu Lan rồi bắt Vô Hối về kỹ viện. Tiếng là để nuôi dưỡng đứa bé côi cút nhưng thực ra bà dành cho nó một chân sai vặt để trừ nợ. Cũng may, sau khi Tiểu Lan chết đi, dân chúng đồn đại rằng nàng bị ma bắt nên chẳng ai dám liều mạng làm người coi mộ nữa. Nhờ vậy căn nhà vẫn là tài sản của Hối Nhi, và Tiểu Lan còn có nơi thờ phụng khói hương. Nhu Hương viện nằm ngay cửa Bắc thành Tô, chỉ cách đấy ba dặm. Do đó hai ba ngày, Hối nhi lại chạy về thắp hương cho mẹ nó. Thanh Lâu là một trong những nơi tệ hại nhất trên đời. Ở đây, ngoài chuyện dâm ô, bán mua xác thịt, bọn kỹ nữ, qui nô còn cực kỳ gian xảo. Ánh mắt, nụ cười, lời nói, cử chỉ... đều chỉ nhằm mục đích duy nhất là móc sạch hầu bao khách làng chơi. Trong chốn sa đọa, bại hoại này, Hối nhi bám víu vào những lời dạy bảo của từ mẫu để bảo vệ tâm hồn trong trắng của mình. Tiểu Lan dòng dõi thi thư nên đã hết lòng đem lễ nghĩa giáo huấn con thơ. Hối nhi lại cực kỳ thông tuệ nên học một biết mười. Nhưng điều quan trọng nhất nâng đỡ cho Hối nhi chính là bí mật trong lai lịch của nó. Hối nhi biết phụ nhân mình là ai và nó còn có cả một mối đại cừu phải báo phục. Hàng ngày, dù bị bọn kỹ nữ, qui nô bỡn cợt, nó vẫn cắn răng, không hề than khóc. Hối nhi ân oán phân minh, quyết làm vài năm để trả xong món nợ cho Tần Tam Nương rồi mới bỏ đi. Do bản tính trung thực, Hối nhi dần dần chiếm được lòng tin của bọn danh kỹ. Họ thường sai phái nó đi mua sắm vặt vãnh vì biết rằng Hối nhi không bao giờ ăn bớt. Bao nhiêu trò gian xảo thanh lâu đều lọt vào mắt Hối nhi, nhưng không làm nó khó chịu bằng cảnh các cô gái phong trần cứ thản nhiên thay áo trước mặt. Đang tuổi phát dục, Hối nhi rất bối rối trước những thân hình gợi cảm của họ. Nhũng lúc trúng được mối hời, có nàng mừng rỡ ôm lấy nó hôn hít và thưởng cho mấy phân bạc lẻ. Họ đâu biết rằng trong thân hình nhỏ bé kia, khát vọng của một nam nhân đang trỗi dậy. Tháng chín năm nay trời mưa dầm dề, lạnh lẽo nên sanh ý Nhu Hương viện có phần ế ẩm. Đêm qua không có khách nên Như Thủy cô nương, danh kỹ số một, dậy sớm. Điểm tâm xong, nàng bỗng thèm ăn đào chua, liền bảo Vô Hối :
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|