Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Next Post Next
  #17  
Old 09-03-2005, 02:36 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Chu mỗ uống cạn tịnh rượu này sẽ gặp Đào Hoa công tử chứ.
Tần Á Mỵ nhìn gã.
- Nếu tôn giá muốn gặp Đào Hoa công tử.
- Nếu như Chu mỗ không gặp được Đào Hoa công tử thì sao?
Những ngón tay của Chu Thái vẫn nhịp đều xuống mặt bàn:
- Chu mỗ không thích ai bỡn cợt mình. Nếu như ta có thể gặp được Đào Hoa công tử, trong rượu này có độc ta vẫn uống.
Á Mỵ cười với gã rồi nói.
- Á Mỵ không phủ nhận trong rượu này có độc. Nhưng độc công trong tịnh rượu này không phải là thứ độc chết người. Mà nó là thứ độc mà tôn giá không ngờ đến.
- Độc gì ta cũng chấp nhận.
Á Mỵ chuốc rượu ra chén. Nàng bưng lấy một chén nhìn Chu Thái.
- Mời Chu tôn giá.
Y thản nhiên bưng chén rượu nhìn nàng:
- Chu mỗ hy vọng nàng giữ lời của mình.
- Không thất hứa với Chu tôn giá đâu.
Á Mỵ dốc chén rượu uống cạn, rồi lật úp xuống cho Chu Thái thấy trong chén rượu không còn một giọt rượu nào. Nàng mỉm cười nhướng đôi chân mày vòng nguyệt.
- Á Mỵ đã uống cạn.
Chu Thái đưa chén rượu lên miệng uống cạn rồi cũng bắt chước nàng.
- Chu mỗ cũng uống cạn.
Tần Á Mỵ chuốc tiếp rượu ra chén.
Chu Thái nhìn nàng chuốc rượu bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Nàng lại bưng chén rựợu từ tốn hỏi:
- Tôn giá uống ruợu có ngon không?
Khi nàng thốt ra câu nói đó, thì hương của Bách Hoa tửu từ trong tịnh bình tỏa ra khỏa lấp toàn bộ khoảng không trong túp lều bằng lụa Hàn Châu. Men rượu không làm cho Chu Thái ngây ngất nhưng hương rượu lại khiến gã chếch choáng.
Đôi lưỡng quyền của Á Mỵ cũng ửng hồng có lẽ bởi sự tác động của Bách Hoa Tửu.
Gã nhìn nàng, giọng nói có phần đổi khác:
- Bách Hoa tửu của cô nương đáng gọi là danh tửu.
Y nói dứt câu, uống cạn số rượu Tần Á Mỵ chuốc ra.
Á Mỵ uống cạn chén rựợu rồi đặt xuống bàn nhỏ nhẻ hỏi.
- Sao vừa nhắc đến Đào Hoa công tử, Chu tôn giá lại sẵn sàng nhận lời Á Mỵ.
Chu Thái đẩy chén về phía nàng.
- Chuốc rượu nữa đi.
Á Mỵ chuốc ruợu vào chén của gã. Trong khi nàng chuốc rượu vào chén của Chu Thái thì gã ôn nhu nói:
- Y là trái tim của Chu mỗ.
Á Mỵ mỉm cười:
- Một người là trái tim của một người… lạ lùng quá.
- Uống hết tịnh rượu này Tần Á Mỵ tiểu thư cho ta gặp gã đó chứ.
- Á Mỵ luôn giữ lời với Chu tôn giá.
- Nếu như Tần Á Mỵ cô nương bỡn cợt ta… điều gì đến với cô nương… cô nương có thể đoán biết rồi chứ.
Á Mỵ gật đầu.
- Á Mỵ biết. Cho dù Á Mỵ có là một trang giai nhân tuyệt sắc, một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì Chu tôn giá cũng lấy mạng Á Mỵ.
Chu Thái gật đầu:
- Không sai.
- Á Mỵ biết Chu tôn giá là người không có trái tim nên có ý gắn lại một trái tim cho tôn giá.
Nàng nói rồi điểm nụ cười mỉm.
Hai người lại cạn chén. Chu Thái từ tốn nói:
- Sao Tần Á Mỵ biết ta là người không có trái tim.
- Tất cả mọi sự trên đời này, Thiên Minh giáo chủ đều biết.
Đôi chân mày Chu Thái cau lại. Y nhạt nhẽo nói:
- Chu mỗ mới nghe nói đến giáo phái này. Chu mỗ không tin Thiên Minh giáo chủ là người uyên bác thông thạo sự việc xảy ra trên đời này.
Á Mỵ đứng lên. Nàng chấp tay sau lưng, ôn nhu nói:
- Nếu giáo chủ không thông thạo thì sao phái Á Mỵ đến gặp tôn giá. Và chỉ cần nhắc đến cái tên Đào Hoa công Tử là tôn giá sẵn sàng đi đến tòa trang viện này để uống tịnh rượu Bách Hoa Tửu mà biết trong rượu có độc.
- Ta muốn gặp Đào Hoa công tử.
- Bởi vì Đào Hoa công tử đã từng cướp người yêu của Chu Thái. Đúng vậy không?
Mặt Chu Thái sa sầm hẳn lại với những nét bất nhẫn.
Y nhìn Á Mỵ bằng ánh mắt cú vọ, vô hồn đầy sắc na sát nhân, tàn nhẫn. Y với tay bưng cả tịnh rượu, gằn giọng nói:
- Đào Hoa công tử đang ở đâu?
Á Mỵ nheo mày, nhún nhường nói:
- Bách Hoa tửu còn chưa cạn trên tay Chu huynh.
Nàng đổi cách xưng hô nhưng xem ra Chu Thái không chú ý đến.
Y dốc vò rượu trút vào miệng mình. Á Mỵ nhìn họ Chu uống cạn tịnh rượu Bách Hoa Tửu mà không cản. Chu Thái đặt tịnh rượu xuống bàn nhìn Á Mỵ nói:
- Đào Hoa công tử đâu?
Á Mỵ vén rèm lụa bước ra ngoài Chu Thái bước ra theo nàng. Y nhìn từ phía sau, mà thấy vòng tiểu yêu của Á Mỵ uốn lượn theo mỗi bước đi trông thật gợi mời và ẻo lả.
Chu Thái rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực.
Nàng dừng lại trước một tấm bình phong nhìn Chu Thái nói:
- Chu huynh đừng quá xúc động nhé.
Nàng vừa nói vừa đẩy bức bình phong qua bên để lộ một vòm cửa vừa đủ một người len vào.
Á Mỵ nói:
- Chu huynh có ngại không?
- Trên thế gian này không có chỗ nào khiến Chu mỗ phải ngại không dám bước chân vào.
Y nói rồi len bước vào vòm cửa đó.
Á Mỵ bước theo sai Chu Thái. Theo hành lang mật đạo, dẫn Chu Thái đến một gian mật thất.
Tiếng cười khả ố từ trong gian mật thất đó vọng ra. Nghe tiếng cười này vẻ mặt Chu Thái đanh hẳn lại.
Chu Thái vồ chưởng vào cửa mật thất nhưng Á Mỵ đã cản lại.
- Chu huynh không nên hao tổn chân ngươn như vậy.
Nàng vừa nói vừa ấn tay trên vách tường. Cửa thạch thất trượt qua bên.
Trong thạch thất là một người vận gấm y ngồi quay lưng ra cửa. Mặc dù Chu Thái chưa nhận ra chân diện của người đó nhưng mặt y đã giần giật như thể thấy được người nọ rồi.
- Chu Thái… Ngươi rất muốn gặp bổn nhân, bổn nhân cũng rất muốn gặp ngươi.
Vừa nói gấm y nhân vừa xoay chiếc ngai nửa vòng, để y đối nhãn với Chu Thái.
Đôi mắt Chu Thái mở to hết cỡ như thể muốn thâu tóm nhân dạng người nọ vào hai con ngươi của mình.
Hai cánh môi Chu Thái mím lại, mãi một lúc mới thốt thành lời:
- Thượng Quan Đại Phu.
- Chu Thái… ngươi lạ lắm à?
- Chu mỗ tưởng đâu ngươi biến thành tro bụi.
- Thượng Quan Đại Phu lại chết dễ dàng như vậy sao?
- Bổn nhân những tưởng bao nhiêu năm Chu Thái đã quên vị ái thiếp của mình nhưng ngươi vẫn không quên được bóng nương tử năm nào.
Chu Thái gằn giọng nói:
- Thượng Quan Đại Phu… hãy cho Chu mỗ biết Đào Hoa tặc.
Thượng Quan Đại Phu phá lên cười. Tiếng cười của y nghe thật khả ố và đầy chất dục tính. Y từ tốn nói:
- Ngươi muốn Đào Hoa tặc năm nào đã quyến dụ ái thiếp của ngươi sao, rồi buộc nàng lấy cắp bí kíp võ công của họ Chu ư?
- Thượng Quan Đại Phu… Chu mỗ muốn biết.
- Nếu ngươi muốn biết thì hãy cho bổn nhân biết Tuyết Hân và Khắc tiểu tử đang ở đâu?
- Ngươi nói trước ta sẽ nói.
- Ai biết được tâm sự của thiên hạ đệ nhất nhân Đại Liêu ngoài Đào Hoa công tử.
Thượng Quan Đại Phu vừa nói vừa lòn tay ra sau lưng lấy một quyển bí kíp.
- Trong tay bổn nhân là quyển bí kíp Thái Cực Vô Ảnh Thủ. Đủ cho ngươi biết Đào Hoa công tử là ai rồi chứ?
Mặt Chu Thái tái dần ra. Y rít giọng nói:
- Thượng Quan Đại Phu… Chu mỗ đã biết Đào hoa công tử là ai rồi.
- Bổn nhân đã chìu ý của ngươi. Còn ngươi có chìu theo ý của bổn nhân hay không?
Chu Thái gằn giọng đáp lời Thượng Quan Đại Phu:
- Ngươi đã kính Chu mỗ một bước tất ta phải nhường ngươi một trượng.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu.
- Ta không nhìn sai người. Chu Thái là một hào kiệt đệ nhất Đại Liêu. Một kẻ lạnh tâm nhưng nặng tình.
- Ta không thích nghe những lời xảo ngữ đó. Chu mỗ muốn biết Á nương chết như thế nào.
Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:
- Ta cần nghe ngươi nói trước Tuyết Hân đặc sứ và Khắc Vị Phong đang ở đâu?
Chu Thái gằn giọng nói:
- Hai người đó đang ở tại mộ phần của Khả Nhị Tất La.
- Ta sẽ đến đó.
Chu Thái gằn giọng nói:
- Ngươi có thể đi được sao?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 01:11 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.