#11
|
|||
|
|||
![]() Đỗ Môn tú sĩ cười :
- Không phải, việc giết người phóng hỏa đối với kẻ khác có thể là khó khăn nhưng đối với Ôn mỗ thì chẳng gì đáng kể, chỉ cần Ôn mỗ thích là có thể động thủ bất kỳ lúc nào. Do Nhân Kiệt lặng thinh, nhất thời không sao trả lời được, chàng thật không nghĩ ra được nhiệm vụ trọng yếu mà đối phương đã nói đó là gì! Đỗ Môn tú sĩ bỗng ngẩng lên nói : - Trước kia lão đệ có từng nghe lệnh sư đề cập đến mấy danh hiệu Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi, Luyện Hồ Thường Vân Sanh và Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang trong Cửu Cung tam hồ chăng? - Chưa từng! Ba người ấy ai là Thiên Ma giáo chủ? - Cả ba! Do Nhân Kiệt vờ kinh ngạc : - Sao? Thiên Ma giáo có đến ba Giáo chủ ư? - Phải! Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi là Đại giáo chủ, Luyện Hồ Thường Vân Sanh là Nhị giáo chủ, Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang là Tam giáo chủ. Nhiệm vụ mà Ôn mỗ giao cho lão đệ bây giờ là lão đệ hãy trà trôn vào Tổng đàn Thiên Ma giáo, tìm cách thăm dò ra sào huyệt của Đại giáo chủ Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi! Do Nhân Kiệt sửng sốt tột cùng, Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi bình thường không ở trong Cửu Cung sơn với Luyện Hồ và Dâm Hồ, đó là một đại bí mật đối với trong nội bộ Thiên Ma giáo, thật không ngờ vẫn chẳng thể giấu được Đỗ Môn tú sĩ này. Chàng định thần lại hỏi : - Khi thăm dò ra được rồi thì đưa tin bằng cách nào? Đỗ Môn tú sĩ ngẫm nghĩ chốc lát mới nói : - Chúng ta vốn ra còn có một người ở trong ấy, người này tuy thân phận trong giáo không cao, nhưng có thể ra vào Tổng đàn bất kỳ lúc nào và không hề gây ra sự hoài nghi. Tuy nhiên, vì sự an toàn cho đôi bên, tạm thời hai người chưa nên biết danh tánh nhau là hơn. Do Nhân Kiệt chau mày : - Vậy thì... Đỗ Môn tú sĩ gật đầu tiếp lời : - Mặc dù hai người đều không biết thân phận lẫn nhau, nhưng Ôn mỗ có một cách để hai người liên lạc được với nhau. - Liên lạc như thế nào? - Sau khi đã thăm dò ra được, lão đệ hãy viết vào một mảnh giấy nhỏ rồi bỏ vào một khe hở ở giữa bậc thềm thứ ba trước cửa Nga Mi Đao đường. - Rồi phía ta mới tìm cách báo cho người ấy biết, đến lấy ra phải không? - Phải! Đó là một chút lòng riêng tư của Ôn mỗ, mong lão đệ đừng buồn. Bởi Ôn mỗ thà chịu hy sinh mười võ sư chứ không muốn lão đệ phải gánh vác sự nguy hiểm không cần thiết. Do Nhân Kiệt cười thầm, đúng là dọa chết người mà không phải đền mạng. Song ngoài mặt thì cung kính nói : - Đa tạ tiền bối đã ái mộ! Đỗ Môn tú sĩ ngoảnh đi nói : - Tiểu Linh, sao cứ đứng lặng thế này? Hãy thêm rượu cho Hà sư phụ đi chứ! Hà Đại Bảo chẳng khách sáo nói : - Hãy đổi một ấm to tốt hơn! Đỗ Môn tú sĩ tiếp lời : - Khỏi đổi, hãy mang cả hủ ra đây! Thiếu nữ có tên Tiểu Linh vâng một tiếng rồi quay người bỏ đi. Đỗ Môn tú sĩ lại nâng ly mời Do Nhân Kiệt, sau đó bắt đầu kể với Do Nhân Kiệt về cuộc đời của Ác Quân Bình Công Tôn Tiết. Thấm thoát bảy ngày đã trôi qua, trong thời gian ấy, Do Nhân Kiệt mô phỏng biểu hiện của Ác Quân Bình, khiến Đỗ Môn tú sĩ hết sức hài lòng, luôn miệng khen chàng là một bậc kỳ tài hiếm có trong võ lâm. Do Nhân Kiệt trong lòng tự hiểu, tiêu diệt Thiên Ma giáo đành rằng là nỗi mong muốn của chàng, nhưng nếu một ngày nào đó Thiên Ma giáo thật sự bị tiêu diệt, thì mục tiêu thanh trừ kế tiếp của Đỗ Môn tú sĩ nhất định chính là chàng. Hôm ấy, Đỗ Môn tú sĩ cho rằng chàng đã có đủ tư cách xuất hiện với diện mạo của Ác Quân Bình, bèn lấy ra một tấm địa đồ đến Cửu Cung sơn, đồng thời cho chàng biết một yếu quyết để ứng phó nghi nan, đó là hãy tận dụng lá lệnh kỳ hộ giáo. Sau đó, do một võ sư nhân lúc trời tối đưa chàng rời khỏi Quân Sơn. Ba hôm sau, Do Nhân Kiệt thuận lợi bước chân vào Tổng đàn Thiên Ma giáo. Sự xuất hiện đột ngột của chàng lập tức gây nên một trận xôn xao, mọi người dường như đều không ngờ vị Huỳnh kỳ hộ giáo này vẫn còn sống trên cõi đời. Thủy Hỏa song cơ, Kim Hoa Ma Thích Bổn Vũ và Tiếu Diện Di Đà Âu Dương Đạt hay tin liền kéo đến tranh nhau hỏi, khiến Do Nhân Kiệt nhất thời không biết nên trả lời ai trước mới phải. Song chàng thấy Kim Hoa Ma có vẻ nôn nóng hơn Thủy Hỏa song cơ, nếu chỉ lo nói chuyện với Song cơ mà lạnh nhạt với Kim Hoa Ma, dĩ nhiên cũng chẳng phải là một điều hay. Còn Tiếu Diện Di Đà thì có vẻ hòa hoãn hơn, song chàng hiểu rõ hơn ai hết, trong thời gian qua sự tổn thất của Tam đường, với Kim Bút đường là thâm trọng nhất. Cho nên tâm trạng của Tiếu Diện Di Đà trong lúc này bất luận về mặt nào cũng chẳng nhẹ nhõm hơn người khác. Nếu không thể lạnh nhạnh với Kim Hoa Ma, vậy thì càng không thể lạnh nhạt với Tiếu Diện Di Đà. Đang khi phân vân khó xử thì cứu tinh đến. Một Huỳnh kỳ hộ đàn bước vào nói : - Tam giáo chủ mời Công Tôn hộ giáo đến gặp ngay! Do Nhân Kiệt như trút được gánh nặng, vội cười với bốn nam nữ ma đầu và ngoắc tay nói : - Đi nào, chúng ta cùng vào! Kim Hoa Ma cùng Tiếu Diện Di Đà đưa mắt nhìn nhau, dường như không dám tự ý quyết định. Thủy Cơ Tam Nguyên Nương bỗng hỏi : - Ngoài Tam giáo chủ còn có ai nữa không? - Còn có Hạ Hầu hộ giáo! - Không còn ai nữa ư? - Lúc ti chức đến đây thì Kiều hộ giáo và Âm hộ Giáo vừa mới vào, ti chức đã gặp hai vị ấy ở cửa cổng, chẳng biết hai vị ấy đến gặp Tam giáo chủ hay là có việc cần gặp Hạ Hầu hộ giáo. Hỏa Cơ Giải Y Lôi gật đầu : - Trong ấy đã không chỉ có một mình Tam giáo chủ thì chúng ta theo vào cũng chẳng hề gì! Thế là mọi người do Do Nhân Kiệt dẫn đầu, cùng đi vào nội cung. Qua khỏi cung, lại băng qua một gian đại sảnh, rồi đi hết một con đường lát đá mới đến ba gian bí thất, nơi cư trú của ba vị Giáo chủ. Mọi người dừng lại trước ba gian bí thất, tên Huỳnh kỳ hộ đàn kia bước tới, lớn tiếng hô : - Công Tôn hộ giáo đến! Trong thất vọng ra một tiếng nói : - Cùng đến với Công Tôn hộ giáo là những ai vậy? - Đó là bốn vị Đường chủ! Trong thất ngưng chốc lát mới nói : - Thôi được, mọi người vào đi! Dứt tiếng, cánh cửa đá chầm chậm mở ra, xuất hiện nơi cửa chính là văn sĩ trung niên đã chủ trì buổi hội nghị hộ giáo hồi trước. Do Nhân Kiệt tiến tới một bước, khom mình thi lễ nói : - Xinh kính chào Giáo chủ! Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang ra chiều rất phấn khởi cao giọng nói : - Công Tôn huynh đã phải vất vả quá! Mời vào, mời vào, mọi người hãy cùng vào trong ngồi! Đoạn thoáng nghiêng người, nhường cho Do Nhân Kiệt, Kim Hoa Ma, Tiếu Diện Di Đà và Thủy Hỏa song cơ lần lượt đi vào. Trong bí thất, quả nhiên Vô Tình Kim Cang Hạ Hầu Uy, Ngũ Toàn Sơn Nhân Âm Bách Biến và vị hộ giáo họ Kiều đều đang tại tọa. Mọi người cùng gật đầu chào nhau rồi liền theo thứ tự ngồi xuống ghế. Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang trước tiên lên tiếng hỏi : - Chuyến đi Tứ Phương bảo của Công Tôn hộ giáo thành quả ra sao? Do Nhân Kiệt khẽ hắng giọng rồi đáp : - Bổn tọa xin nói trước một điều, hôm trước Tam giáo chủ ra lệnh cho Nga Mi Đao đường lập tức tiến hành điều tra động tĩnh của Tứ Phương bảo, đó quả là một quyết định sáng suốt liên quan đến sự sinh tử tồn vong của bổn giáo! Những lời ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người hiện diện thảy đều sửng sốt. Dâm Hồ kinh ngạc nói : - Công Tôn huynh... Do Nhân Kiệt ung dung nói tiếp : - Trong thời gian Công Tôn mỗ rời khỏi Tổng đàn, bổn giáo tổng cộng đã tổn thất bao nhiêu người chỉ vì Tứ Hải tiêu cục ở Huê Dung, Công Tôn mỗ đều biết rất rõ. Công Tôn mỗ tuy chẳng dám chỉ trích hành động ấy là thất sách, song chẳng thể không nói ra cho chư vị biết một sự thật, đó là nếu Công Tôn mỗ mà không kịp thời trở về Tổng đàn, nội cái Tứ Hải tiêu cục ở Huê Dung cũng đủ khiến cho các Hộ giáo Tam kỳ thuộc Tam đường lần lượt diệt vong! Vô Tình Kim Cang xen lời : - Công Tôn huynh phải chăng muốn nói Tứ Hải tiêu cục chỉ là một miếng mồi ngon, còn thật ra thì Tứ Phương bảo đã di chuyển toàn bộ chủ lực đến phụ cận Huê Dung? Đến lúc này, đó là một câu trả lời mọi người đều đã biết. Thế nhưng, Do Nhân Kiệt muốn cho vị Huỳnh kỳ thủ tịch đại hộ giáo này được đắc ý một chút, chàng giả vờ ngơ ngác rồi mới gật đầu với giọng thán phục nói : - Thật chẳng ngờ Thích lão liệu sự.. Ngũ Toàn Sơn Nhân Âm Bách Biến chẳng cam buồn tẻ, bỗng lên tiếng cướp lời : - Vậy thì cũng như nhau thôi! Hai hôm nữa chúng ta tập hợp lực lượng, giao cho Hộ giáo Tam kỳ suất lĩnh, lại kéo đến càn quét một lần nữa là xong! Dâm Hồ khẽ chau mày, định nói lại thôi. Do Nhân Kiệt mỉm cười nói : - Chủ trương ấy của Âm hộ Giáo có thể nói là đúng như sự mong muốn của Ôn Tư Quảng, Công Tôn mỗ xin hỏi, Âm hộ Giáo định kéo đến càn quét nơi nào ở Huê Dung? Ngũ Toàn Sơn Nhân trợn mắt : - Công Tôn hộ giáo chẳng bảo là Tứ Phương bảo đã di chuyển toàn bộ chủ lực đến phụ cận Huê Dung rồi hay sao? Do Nhân Kiệt nhoẽn cười gật đầu nói : - Vâng! Công Tôn mỗ hoàn toàn thừa nhận điều ấy, nhưng có lẽ Âm huynh đã không lưu ý, cái mà Công Tôn mỗ đồng ý chỉ là “phụ cận” Huê Dung mà thôi! Ngũ Toàn Sơn Nhân lại trừng mắt : - Công Tôn hộ giáo bảo chì là “đồng ý” thôi ư? - Đúng vậy, Công Tôn mỗ chỉ là đồng ý với sự suy đoán của Hạ Hầu lão hộ giáo thôi! Ngũ Toàn Sơn Nhân thoáng tức giận : - Chớ đổ trút cho kẻ khác! Do Nhân Kiệt thản nhiên : - Việc này đâu cần đổ trút cho kẻ khác! Ngũ Toàn Sơn Nhân gằn giọng : - Công Tôn hộ giáo mới từ ngoài về đến, lẽ ra chỉ nên nói về những gì mình phải nói, Công Tôn hộ giáo cho là Tứ Phương bảo đã di chuyển chủ lực đến phụ cận Huê Dung, có chứng cứ gì không? - Không! - Vậy dựa vào đâu mà Công Tôn hộ giáo đồng ý về sự suy đoán ấy? - Công Tôn mỗ từ nay có thể không lên tiếng nữa. Dâm Hồ vội quay sang hộ giáo họ Kiều nói : - Kiều hộ giáo hãy đưa Âm hộ Giáo ra ngoài nghỉ ngơi trước, có ý kiến gì ngày mai hãy nêu lên trong hội nghị hộ giáo để mọi người thư thả nghiên cứu. Sau khi hai người rời khỏi, Vô Tình Kim Cang lạnh lùng nói : - Họ Âm ấy thật mỗi lúc càng thêm quá quắt, trước đây sự tấn công Tứ Hải tiêu cục đều là ý kiến của mỗi cá nhân y, kết quả đã tổn thất nhiều người thế kia, vậy mà y chẳng những không biết hổ thẹn, mà bây giờ lại chỉ vì một câu nói của Công Tôn huynh đã trút hết lửa giận vào Công Tôn huynh, không biết phân biệt công tư, vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Dâm Hồ buông tiếng thở dài : - Thôi, bỏ qua đi! Y là vậy đó, để rồi có dịp bổn nhân sẽ nói y cho! Do Nhân Kiệt gật đầu : - Cũng chẳng trách được Âm hộ Giáo, rất có thể Âm hộ Giáo đã hiểu lầm là Công Tôn mỗ có ý bươi móc lỗi lầm của y, sự thật thì Công Tôn mỗ không hề biết việc phái người đến Huê Dung là do ý kiến của Âm hộ Giáo. Dâm Hồ tiếp lời : - Vậy tình hình hiện nay của Tứ Phương bảo ra sao? - Bề ngoài thì chẳng thấy gì, song thực tế chẳng khác gì một tòa bảo trống. Họ Ôn, họ Thi và cả họ Thái hiện đều không có mặt trong bảo. - Sao Công Tôn huynh biết? - Trước kia trên chốn giang hồ mọi người đều nghĩ Ác Quân Bình này là kẻ hèn nhát, nếu đúng vậy thì phen này có lẽ Công Tôn mỗ đã giành được ích lợi từ đó! Dâm Hồ ngạc nhiên : - Vậy nghĩa là sao? - Công Tôn mỗ giả làm một khách thương, sau khi đến Thượng Thái, trước tiên suốt nửa tháng trời chui rúc trong khách điếm, không hề có hành động gì... - Khách điếm dành để liên lạc với bên ngoài của Tứ Phương bảo đó ư? - Không, khách điếm đối diện! - Tốt lắm, rồi sao nữa? - Trong thời gian nửa tháng ấy, mỗi ngày Công Tôn mỗ đều lưu ý theo dõi khách ra vào phía đối diện, và sau cùng đã phát hiện ra một sự thật đáng mừng. - Sự thật gì? - Phàm là nhân vật võ lâm thảy đều thất vọng ra về! Vô Tình Kim Cang xen lời : - Đó cũng có thể giải thích là họ Ôn vì nguyên nhân gì đó, đã nhất quyết không cung ứng tin tức nữa, hoặc là trong khi ấy họ Ôn đã có việc đi vắng, điều ấy đâu đủ để chứng minh là trong bảo đã không còn một người nào nữa! Do Nhân Kiệt gật đầu : - Vâng, để củng cố lòng can đảm, Công Tôn mỗ phải đặt giả thiết trước như vậy. Bước thứ nhì, Công Tôn mỗ lại giả làm người địa phương, đi hết các quán rượu, tiệm trà, cửa hàng gạo củi để thăm dò, kết quả đâu đâu cũng trả lời là từ lâu đã không còn buôn bán với Tứ Phương bảo nữa. Sau cùng, Công Tôn mỗ đã ba ngày đêm không ngủ, nằm gần Tứ Phương bảo quan sát tình hình ra vào của các bộc phụ, sau đó mới kết luận, Tứ Phương bảo hiện nay tuy chẳng phải không còn một người, nhưng các nhân vật chủ yếu như Thi Đức Tu và Thái Công Minh thì đều không còn trong bảo nữa, điều ấy Công Tôn mỗ dám quả quyết. Vô Tình Kim Cang lại hỏi : - Vậy là Công Tôn huynh chưa từng bước chân vào Tứ Phương bảo chứ gì? Do Nhân Kiệt gật đầu : - Đúng vậy! Dâm Hồ vội tiếp lời : - Vậy cũng quá đủ rồi! Đạo làm tướng đâu phải chỉ dựa vào sự dũng cảm không thôi. Công Tôn huynh đã chứng thực được như vậy cũng đâu dễ dàng gì. Vô Tình Kim Cang lại hỏi : - Vậy Công Tôn huynh cũng đã đến Huê Dung rồi ư? Do Nhân Kiệt gật đầu : - Vâng! Sau đó, Công Tôn mỗ nghe nói Huê Dung mới vừa có một tiêu cục thành lập, Thiên Ma giáo mấy phen hưng sư vấn tội đều bị tiêu sư của tiêu cục ấy đánh bại, liền đang đêm đi đến Huê Dung. Lúc Công Tôn mỗ đến nơi, đó là ngay ngày hôm sau lần xung đột cuối cùng giữa bổn giáo với tiêu cục ấy. Sau khi dò la tường tận, mới biết những người mỗi lần động thủ đề không phải là tiêu sư trong tiêu cục ấy. Thử hỏi, vậy thì chỉ trừ họ Ôn có sự bố trí ở gần đó, ngoài ra còn sự giải thích nào nữa?
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|