#11
|
|||
|
|||
![]() Bỗng Thoi Tơ reo lên vui mừng:
- A, nó kia rồi, dữ hôn, bây giờ mày mới chịu bò ra hả cưng. Thoi Tơ nói chuyện với con thằn lằn như nói với một đứa trẻ con. - Nó mập hay ốm? - Thẩm trêu. - Ốm, vì bị anh bỏ đói. - Cũng giống như anh trong những ngày em đi biển vậy thôi, anh cũng bị em bỏ đói thê thảm, không thương tiếc. Thoi Tơ phì cười: - Cho đáng đời. Ðể làm cho Thoi Tơ cười không phải dễ, nhưng lần nào Thẩm cũng thành công. Thế là cũng như mọi lần, sau khi giận Thẩm chán chê, Thoi Tơ đã bị anh cho vào bẫy và cô bé đã phải bật lên tiếng cười để quên hết mọi giận hờn. Thẩm nói: - Ðấy, anh thích tiếng cười của em hơn là những tiếng cằn nhằn. Hãy để dành gương mặt bánh bao chiều, mai mốt mà về thưởng cho ông chồng xấu số nào đó của em. - Anh dám nói em có gương mặt bánh bao chiều hả? - Nếu như em cứ giận anh hoải, anh thích nhìn gương mặt rạng rỡ của em hơn. - Anh đáng ghét lắm, nhưng không hiểu sao em không giận anh được lâu - Thoi Tơ đỏ mặt thú nhận. Thẩm ngồi bật dậy nói: - Dễ hiểu thôi. - Tại sao? - Vì anh không phải là người để em ghét, đúng không? - Thẩm nheo mắt một cái với dáng điệu hết sức tức cười. - Anh lầm rồi, em sẽ ghét anh đến suốt đời. Vừa nói Thoi Tơ vừa vùng chạy xuống cầu thang. Thẩm bật cười. Con gái rất phức tạp, không hơi đâu mà để ý đến câu nói của Thoi Tơ. Thẩm đứng lên lấy cây đàn, anh mang lại bàn học, ngồi chính cái chỗ Thoi Tơ vừa bỏ đi và anh lại hát trong tiếng mưa rơi. Dưới nhà Thoi Tơ mang chén bát đi rửa, cô ngâm cả hai bàn tay của mình trong thau nước xà phòng, ngồi lặng lẽ nghe tiếng hát của Thẩm vọng xuống. Như thường lệ, Thoi Tơ dậy sớm, cô hâm lại thức ăn, nấu nồi cơm nóng sốt và dọn sẵn ở bàn rồi lên thang gác đánh thức Thẩm dậy. Thoi Tơ đứng ở đầu thang gác gọi: - Anh Thẩm, anh Thẩm.... Thẩm đã thức, nhưng anh giả vờ ngủ say để cho Thoi Tơ kêu mấy lần mới trở mình và lên tiếng: - Gớm, anh đã dậy rồi đay, làm gì mà kêu réo vậy nhỏ? - Xuống ăn cơm, em còn phải ra chợ. - Ðược rồi, anh sẽ có mặt ngay. Thoi Tơ quay xuống, Thẩm bật dậy, và anh vôi vã làm công việc vệ sinh buổi sáng. Lúc ở trong phòng tắm, Thẩm vừa rửa mặt vừa hát nghêu ngao. Trời thật lạnh, hơi mưa như còn đọng lại trên cây lá bên ngoài. - Sao em không ăn trước đi - Ngồi vào bàn ăn Thẩm nói. - Xì, đêm qua chắc anh ngủ ngon lắm phải không? - Thoi Tơ bới cơm ra chén cho Thẩm và hỏi. - Rất ngon. - Em nghe anh mớ nhiều lắm, anh đã gọi tên một cô gái nào đó. Thẩm giật mình: - Thật à? - Em hơi sức đâu mà đi nói đùa với anh. - Anh có gọi tên cô nào, nói nghe thử coi? - Anh mừng quá nên líu lưỡi, gọi ríu rít như con chim chìa vôi mỗi buổi sáng kêu trên cây cóc nên em không nghe rõ tên người con gái anh gọi. - Vậy thì em bịa chuyện rồi nhỏ ơi, anh ngủ ít khi nằm mơ lắm, gọi tên một người con gái nào đó thì lại không bao giờ có. Thoi Tơ cười: - Muốn em chứng minh không? - Thì cứ chứng minh. - Anh gọi tên cô.... Huyền. Nói xong Thoi Tơ cắm cúi ăn cơm, bỏ mặc cho Thẩm thót người trong sự thắc mắc về chính giấc mơ của mình. Làm sao mà biết được khi ngủ mình mơ gọi tên ai? Chúa ơi, nếu mà Thẩm gọi tên Huyền để cho Thoi Tơ nghe được thì thật là gay cấn. Thẩm lảng chuyện: - Vừa mới đi biển về, lẽ ra hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ra chợ làm gì? - Em bỏ công việc ngoài chợ cho ai? - Thoi Tơ hỏi. - Không có mợ thì chợ cũng đông, không có em một ngày ngoài chợ người ta cũng mua bán ì xèo vậy thôi. Thoi Tơ mai mỉa: - Cám ơn anh đã lo lắng cho em. - Anh lo lắng cho em thật tình, chứ bộ. - Thôi, ăn cơm đi rồi tới trường. Giọng của Thoi Tơ giống như giọng của một người chị cả. Thẩm phì cười, anh luôn luôn được Thoi Tơ nhắc nhở bằng cái giọng "chị cả" như vậy và cảm thấy xúc động trước sự ân cần của cô. Rõ ràng Thoi Tơ đóng vai một cô em gái, một người bạn và là một người chị cả trong ngôi nhà này. Không có Thoi Tơ, thật tình, Thẩm không biết anh sống ra sao, chắc là ngày hai buổi đạp xe ra chợ ăn cơm lưu động giống như những anh học trò ở quê ra tỉnh. - Hình như trời còn mưa phải không anh Thẩm? - Thoi Tơ bỗng hỏi. - Không phải đâu, mưa đọng trên cây lá hồi đêm, bây giờ gió thổi qua rớt xuống đấy. - Mong cho hôm nay trời nắng. - Chắc chắn như vậy rồi. - Sao anh biết? - Thoi Tơ nhìn Thẩm cười. - Em muốn là trời muốn mà. - Thôi, cám ơn anh, đừng có nịnh để đưa em vào bẫy nữa, em không mắc mưu anh nữa đâu. - Vậy hôm nay ai nấu cơm trưa? - Thẩm hỏi. - Ai về nhà trước người đó sẽ nấu. Trưa nay chắc em về trễ. Thoi Tơ buông đũa, cô vội vàng lấy chiếc nón lá và sau khi dặn dò Thẩm đôi câu như thường lệ, Thoi Tơ đi ra chợ. Cũng vừa lúc đó Tân đạp xe tới. Như mọi lần, Tân rất ngại chạm mặt Thoi Tơ, nhưng hôm nay không còn cách nào để tránh. Tân đành phải lên tiếng trước: - Sáng sớm mà nhỏ đi đâu vậy? - Bây giờ mà còn sớm gì, em đi chợ chứ đi đâu nữa. - Lâu nay sao không thấy nhỏ? - Em đi biển. - Có mang về nhiều.... cá không? Ðúng là một câu hỏi vô duyên, cho nên Thoi Tơ nguýt dài rồi bỏ đi một nước. Tân có vẻ khổ sở, nó nhăn nhó nói: - Ðúng là buổi sáng gặp xui. - Xui hay hên? - Thẩm cười. - Thôi, đi học mày, bộ vui lắm sao mà cười. Thẩm chạy lên gác, thay vội quần áo và quơ vội mấy cưốn tập rồi trở xuống dắt xe đạp ra khỏi nhà. Hai đứa đạp xe song song nhau qua cầu. Buổi sáng, dòng sông dâng đầy nước, Thẩm nhìn cánh hoa màu tím không biết từ đâu cũng trôi lờ đờ dưới chân cầu. Có phải là những cánh hoa lưu ly của Thoi Tơ không? - Ê Tân, mày có thấy hoa lưu ly bao giờ chưa? - Thẩm hỏi. - Hoa lưu ly là hoa gì?
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|