Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 10-13-2004, 08:10 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chỉ còn lại mình Hạnh và Thế Anh. Hạnh vẫn ngồi dưới đất trơ trơ như người không hồn . Nàng muốn khóc mà như không thể khóc được nữa vì quá đau đớn trong tâm hồn. Cái tát của bà Quản không hề hấn gì đối với Hạnh, nhưng những lời sỉ nhục khiếm nhã của bà làm tim Hạnh như bị ngàn kim châm chích . Cộng thêm những lời nghi ngờ quá đáng của Thế Anh đối với nàng . Hạnh bây giờ chỉ muốn mình như một cơn gió bay vút đi để quên hết những gì đã xáy ra. Hạnh từ từ đứng dậy và lủi thủi bước đi . Thế Anh thấy Hạnh im lặng đến phát sợ thì chàng hối hận về những câu nói của mình . Chàng theo nàng vào phòng .

--"Hạnh .....em có sao không ......em hãy nói gì đi ..." Thế Anh lên tiếng như năn nỉ Hạnh hãy phá tan sự im lặng nặng nề này.

--"còn biết nói gì nữa .......tôi còn nói đưỢc gì sao ?? .." Hạnh nấc lên, bây giờ nước mắt mới thi nhau rớt xuống

Thế Anh thấy thế xốt ruột : --"anh xin lỗi ......em cứ việc mắng anh đi .....anh không tốt .....không nên nghi ngờ em với chú tư .....anh van em ....đừng khóc nữa .....nhìn em khóc anh đau lòng lắm .."

Thế Anh đưa tay lau nước mắt cho Hạnh. Hạnh càng thấy tủi thân và khóc nhiều hơn. Nàng như đứa bé mới vừa bị ăn đòn và bây giờ được người ta ve vuốt vết đau. Đối với những lời lẽ nghi ngờ của Thế Anh, nàng không thể nào tha thứ đưỢc . Nhưng bây giờ, trước khuôn mặt não nề biết lỗi của chàng và bàn tay ấm áp vuốt ve, lòng Hạnh như mềm nhũn, như muốn quên hết mọi việc và ngã vào lòng chàng mà khóc cho đã, mà hưởng cái giây phút được chàng chiều chuộng vì đã từ lâu nàng không được như thế .

Thế Anh như đọc được cái ý nghĩ của Hạnh và mừng vì biết HẠnh sẽ không giận chàng. Thế Anh choàng tay qua vai Hạnh và ôm nàng vào lòng. Chàng hôn nhẹ lên môi Hạnh rồi nói nhỏ :

--"lỗi tại anh hết .....chú tư mắng anh cũng đúng ......từ nay anh hứa sẽ làm một người chồng tốt ....và một người cha tốt ..."

Thế Anh rờ bụng Hạnh rồi tiếp :

--"em cũng khờ quá .....có thai mà không cho anh biết ......anh là đàn ông mà .....không thể nào tỉ mỉ như đàn bà được ......có phải em lo anh sẽ bứt rứt vì chuyện li dị của mình không không ...?" Thế Anh hôn nhẹ tóc Hạnh rồi tiếp .."em khờ quá ....anh rất vui vì anh sắp đưỢc làm cha"

Hạnh như chìm trong hạnh phúc vì câu nói của Thế Anh. Trong chốc lát, những tủi hờn như tan biến. Nàng quên hẳn cái việc bà Quản làm nhục nàng . Hạnh rúc đầu vào ngực Thế Anh khóc thút thít .
Sáng nay căn nhà trở nên ồn ào nhộn nhịp hơn với tiếng gọi í ới của bà Quản nhắc Diệu phải lẹ làng. Từ tối qua đến giờ bà Quản cứ lăng xăng làm hết chuyện này đến chuyện kia, khi thì nấu xôi dươí bếp, khi thì dọn dẹp căn phòng bỏ trống mà Diệu dùng làm phòng chứa quần áo dày dép mấy năm nay. Bà Quản chưa bao giờ chính tay làm những công việc đó hết . Hôm nay vì một người đặc biệt mà bà không ngần ngại cái đau phong thấp của bà .

Nhìn khuôn mặt tươi tắn và cử chỉ hăng hái của bà Quản, Hạnh phải ngạc nhiên vì từ ngày làm dâu nhà bà, Hạnh chưa bao giờ thấy bà vui như vậy. Chốc chốc bà Quản lại nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường và lo lắng như một người vợ hẹn gặp chồng mình. Hạnh biết bà ấy đã chờ đợi ngày nay rất lâu, và hôm nay rốt cuộc nó đã tới. Hạnh cảm thấy buồn buồn vì bấy lâu nay nàng cũng như một cái bóng đen trước mặt bà Quản, chỉ làm bà không vui mỗi khi nhìn thấy nàng . Và sau hôm nay, Hạnh đoán trước đưỢc nàng sẽ là một cái bóng đen hơn nữa.

--"Hạnh" ...tiếng bà Quản gọi làm Hạnh giựt mình xém làm đổ ấm nước trên bếp

--"Dạ, má gọi con .." Hạnh run sợ nói nhỏ

--"Trời ....cô làm gì mà như người mất hồn thế ....." bà Quản nhìn vào ấm nước ...." cô pha trà chưa ? ....nhớ pha cái loại trà hạt sen đó nha .....con Thy nó thích loại đó nhất đó ..." Bà Quản lẩm bẩm .."làm lẹ đi ....cứ đứng như trời trồng thế kia thì khi nào mới xong ..."

Hạnh dạ nhó một tiếng mặc dù thấy bà nói câu sau hơi vô lý vì th` giờ chưa tới và Thy chưa có mặt ở nhà. Bà Quản bước đi. Hạnh không hiểu sao mỗi lần bà lên tiếng là bụng Hạnh đau nhói, như thể là đứa con Hạnh cũng không bằng lòng với giọng điệu nói chuyện của bà đối với Hạnh . Nên vậy mà nó nghe tiếng bà là nó đá lung tung làm Hạnh có khi đau đến run rẩy. Bác sĩ nói còn hai tuần nữa là Hạnh sẽ phải nhập viện chờ sanh nở . Hạnh càng lúc càng cảm giác được đứa bé rất thương Hạnh và Hạnh hồi hộp khôn tả chờ sự ra đời của nó .

Hạnh pha xong ấm trà rồi lệ khệ bước' về phòng mình . Bụng nàng vẫn đau rên rỉ . Hạnh xoa bụng mình nói thầm con ơi ....con ngoan đừng làm mẹ đau nữa ....bà nội con đi rồi ....ngoan nha con ... . Nhung đứa bé dường như không nghe lời, dường như nó muốn thoát ra khỏi cái không khí u tối đó . Hạnh đau xoà ngưO8ì trên dưO8ng` . Đúng lúc đó thì Thế Anh bước vào . Thấy Hạnh đang ôm bụng gồng mình nắm chặt tấm ra giường thì Thế Anh hốt hoảng chạy lại hỏi:

--"HẠnh ....em sạo vậy ??"

--"em không sao ....con anh hôm nay nó lì quá ....nó cứ đá em hoài ...làm em đau quá .." ..hạnh cố cưo8ì cho Thế Anh yên tâm .

Nhìn nụ cười méo sệch của Hạnh mà Thế Anh thấy tội nghiệp nàng . Chàng vuốt tóc Hạnh và nhìn vào mắt nàng . Thế Anh biết Hạnh đã chịu cực khổ bao ngày qua. Má chàng vì không muốn Hạnh và Thế Anh có đứa bé bó buộc nên bà mà không đồng ý cho Hạnh giữ bào thai nên đã tìm cách đày đoạ nàng bao phen. Hạnh phải làm việc nhiều hơn so với lúc nàng chưa có thai. Nhưng Hạnh vẫn kiên trì không một tiếng than trách . Thế Anh biết được nỗi khổ của vợ thì càng thương nàng hơn và giận má chàng lắm .

Chàng đã bao lần năn nỉ bà Quản nương tay với Hạnh nhưng đều bị bà thất hứa . Thế Anh quyết tâm làm bà phải chịu tha cho Hạnh bằng cách doạ bà là chàng sẽ không tiếp tục bảo lãnh Thy qua Mỹ nữa. Chỉ có thế bà Quản mới chịu để yên cho Hạnh và đứa con trong búng của nàng .

--"anh suy nghĩ gì thế .." ..Hạnh hỏi làm Thế NAh giật mình

--"ồ không ....anh chỉ nghĩ thật tội nghiệp cho em ....đã chịu bao khổ cực ." Thế Anh cầm tay Hạnh lên hôn nhẹ . Hạnh thấy bớt đau và vui lắm . Nàng cười tười hơn. Thế Anh vuốt vuốt bụng nàng:

--"con ngoan của ba ....con đừng anh hiếp má nhá ....không thôi ba quánh đít con đó ..."

--"anh này kỳ quá .....chưa gì đòi quánh con em rồi ..." chợt Hạnh nhìn lên đồng hồ .."gần đến giờ phải đi rồi kìa anh ...anh lo chuẩn bị không thôi trễ giờ "

Thế anh ờ một tiếng rồi nhìn Hạnh . Mặt Thế Anh nghiêm hơn . ánh mắt vẫn thiết tha . Chàng nóivnhỏ nhẹ :

--"Hạnh .....em cũng biết đi đón Thy là điều má anh muốn .....không phải anh trông mong gặp cô ấy nhé ....em đừng suy nghĩ lẩn quẩn rồi buồn nha em .."

Hạnh cười rồi nắm tay Thế Anh : " cái anh này .....ai nghĩ gì đâu .....anh không đi đón Thy là không đúng đó ....dù gì cũng quen biết mà ....anh đi đi ..."

Thế Anh hôn tay Hạnh thêm lần nữa: "em thật là ngưo8ì vợ tốt .....thôi mình chuẩn bị đi nha em .."

Hạnh cũng muốn đi nhưng Hạnh biết bà Quản sẽ không vui gì cho mấy, và vì phần nàng mang thai lớn rồi, đi đứng bất tiện . hạnh nói ;

--"thôi anh đưa má với Diệu đi đưo8c. rồi ....em hơi mệt ....em muốn nằm nhà nghỉ .." Hạnh nhìn Thế Anh cười để cho chàng yên tâm là Hạnh không có ý giận lẫy .

--"như vậy sao được....để em ở nhà một mình anh không yên tâm .."

Hạnh chưa kịp nói gì thì có tiếng bà Quản xen vào .."KHÔNG SAO ĐÂU" ..nãy giờ cứa mở bà Quản đã nghe hết . Bà Quản bước vào phòng rồi nói tiêp..."con Hạnh nó mệt thì cho nó ở nhà nghỉ đi ...con bắt nó vác cái bầu đi trong phi trường lớn cho nó mệt chết à .."

Để cho Thế NAh yên tâm hơn, bà Quản vỗ về:

--"hay để má gọi con Diễm tới ở với Hạnh ....hôm nay thứ bảy chắc nó được nghỉ làm .." . Bà Quản chạy ra ngoài gọi điện thoại như để Thế Anh và Hạnh không có cơ hội nói thêm.

Thế ANh nhìn Hnah., trên mặt vẫn còn nét lo lắng . Hạnh cười trấn an Thế ANh :

--"thôi anh đi đi ....em không sao ...có Diễm ở với em mà .."

Thế Anh quàng tay ôm Hạnh : "vậy anh đi nhé ....có chuyện gì là gọi cell phone cho anh nha ....bye honey "

Thế Nah hôn lên trán Hạnh và đứng dậy đi ra ngoài . Hạnh nhìn theo mà không hiểu sao nàng lại có cái buồn man mác như là Thế Anh đang bỏ đi để về với một người khác .
---Căn nhà lại trở nên yên lặng sau khi mọi người bỏ đi . Hạnh đã quen với không khí này và hình như đã trở nên thích nó hơn . Từ ngày anh hai của Thế Anh là Phi tìm được tình duyên mới, đã don ra khỏi nhà mang theo bé Thiên, Hạnh đỡ đi một gánh nặng chăm lo cho nó . Nếu không, với cái bào thai càng ngày càng lớn mà phải rượt đuổi thằng bé phá phách ấy thì Hạnh chắc chết mất .

Hạnh đột nhiên nghĩ đến Quốc mà thấy tội nghiệp cho chàng . Sau cái vụ ẩu đả với Thế Anh ngoài vườn, Quốc đã bị bà Quản bắt ép đính hôn với Diễm . Hạnh biết chắc bà Quản lo sợ nếu như không có Diễm buộc :Di Quốc, thì Quốc sẽ còn nghĩ đến Hạnh hoài . Thoạt đầu Quốc đã kiệt liệt từ chối và đã dọn ra khỏi nhà . Nhưng bà Quản không buông tha ý định đó và tìm mọi cách cho Quốc siêu lòng . Bà đánh tâm lý là Quốc sẽ nghe lời Hạnh nên đã nhờ Hạnh khuyên Quốc . Cuối cùng thì Quốc cũng chấp nhận và Hạnh còn nhớ rất rõ những điều Quốc nói với nàng

--"tôi sẽ đính hôn với Diễm ......nhưng đó là vì tôi không muốn Hạnh lo lắng nhiều ....và không muốn anh ba nghi kị mà kiếm chuyện không vui với Hạnh .."

Thế là lễ đính hôn của quốc và Diễm đả cử hành trong niềm vui của bà Quản và cha mẹ Diễm, và tất nhiên không ai vui mừng bằng Diễm . Hôm ấy Diễm tươi như một cánh hoa mùa xuân . Còn Quốc thì khuôn mặt méo sệch, gượng gạo . hạnh phải thầm nhắc khéo mãi Quốc mới chịu làm mặt tươi tắn hơn .

Đính Đong ....Đính đong ...có tiếng chuông ngoài cửa . Hạnh nghĩ là Diễm đến, nàng bì bạch đi ra khỏi phòng và đi đến mở cửa . Hạnh thật bất ngờ khi người đứng trước mặt nàng không phải là Diễm mà là Quốc . Như đọc được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Hạnh, Quốc lên tiếng trước:

--"đáng lẽ Diễm đến đây với Hạnh, nhưng nhà cô ta đột nhiên có chuyện nên Diễm điện cho tôi ...nhờ tôi đến trông coi Hạnh dùm ...." Quốc vừa nói vừa tháo giày bước vô.

Hạnh đã thoát ra khỏi cái vòng ngạc nhiên của mình, Hạnh đóng cửa lại rồi bước theo sau Quốc . Hạnh nhớ lại những lời nghi ngờ của Thế Anh lúc xưa mà lo lắng . Bây giờ nhà chỉ còn Quốc và Hạnh, lỡ ai nhìn thấy thì lại hiểu lầm không hay.

--"Hạnh đã ăn gì chưa ??" Quốc lên tiếng làm Hạnh giật mình

--"ồ ....tôi đã ăn rồi ....còn chú tư ăn gì chưa?" Hạnh cố hỏi bình thường để che đi sự lúng túng trong lòng nàng

--"tôi chưa ăn gì cả ....nhưng cũng không đói " ..quốc như nhớ ra điều gì .."ồ ...còn hai tuần nữa Hạnh sanh rồi phải không ....Diễm mới cho tôi biết "

--"phải " Hạnh gật đầu rồi cườì nói tiếp .."cháu của chú nó nghịch quá ....chắc nó đòi ra sớm hơn sao mà nó cứ đá tôi hoài à .." Hạnh xoa xoa bụng mình .

Đột nhiên nàng cũng cảm thấy đau thật, cái đau như hồi sáng này . Hạnh tái mặt và quỵ xuống nền làm Quốc hoảng hốt đưa tay đỡ:

--"Hạnh .....Hạnh sao vậy ..." Quốc lo lắng

--" tôi không biết nữa chú tư ....sao tôi đau bụng quá ..." Hạnh cảm giác như có gì ươn ướt dưới đáy quần, nàng nhìn xuống và thốt lên: "thôi chết rồi chú tư ơi .....hình như tôi sắp sanh rồi .....ahh...ahh ...đau quá ....chú vào phòng lấy giỏ đồ tôi để sẵn mấy tuần nay .....đưa tôi đi bệnh viện "

Hạnh chỉ nói tới đó rồi rên lên từng hồi làm Quốc luống cuống . Chàng không còn kịp nghĩ gì nữa đã chạy vào phòng lấy cái giỏ Hạnh nói rồi bồng Hạnh ra xe. Thấy Hạnh nhăn mặt đau đớn mà Quốc muốn mình có đôi cánh để bay tới bệnh viện ngay lập tức . Quốc đặt Hạnh vào băng ghế sau, và vội vàng phóng xe tới bệnh viện .

"Ahhhh ...ahhh "

Tiếng kêu của Hạnh làm Quốc xót ruột . Chàng đi qua đi lại trước phòng sanh . Đã mấy lần cô y tá hỏi Quốc có muốn vào trong với Hạnh không thì Quốc đã nói không vì chàng còn e ngại thân phận giữa chàng và Hạnh không tiện cho chàng vào phòng sanh. Nhưng bây giờ nghe tiếng kêu thảm thiết của HẠnh, Quốc biết Hạnh đau lắm và cần một người thân bên cạnh . Quốc lấy cell phone gọi cho Thế Anh lần nữa, nhưng lần này cũng vậy , cũng chỉ có cái lời nhắn message của Thế Anh "tôi đang bận, xin để lại lời nhắn "

Quốc xót ruột, chàng cúp phone,. Tiếng la thảm thiết của HẠnh vẫn còn vang vẳng . Quốc không chần chừ gì nữa . Chàng chạy vào phòng sanh. Cô y tá đưa chàng đến gần Hạnh . Mặ Hạnh đầy mồ hôi và nước mắt . Hạnh nhìn Quốc và nước mắt càng chảy nhiều hơn . Quốc nghĩ chắc Hạnh đang tủi thân vì không có chồng bên cạnh trong giây phút mang nặng đẻ đau này . Chàng bất chợt nắm tay Hạnh

--"Hạnh thả lỏng tinh thần ....hãy chú tâm đến việc sanh nở ....hãy nghĩ đến đứa bé ..."

Cô y tá thấy Hạnh bớt phần nào căng thẳng . Cô cám ơn Quốc và nói với Hạnh

--"inhale ...exhale ....fast like this " cô y tá chu cái miệng lại hít vô thở ra lẹ cho Hạnh bắt chước . Hạnh làm theo. Nàng nắm chặt tay Quốc như sợ Quốc cũng sẽ bỏ rơi nàng .

Bà bác sĩ đỡ đẻ kêu Hạnh "push, push .." Hạnh cố hết sức nhưng cái đầù baby chưa ra được . Hạnh nắm tay Quốc chặt hơn khi một cơn đau dồn đến, Hạnh đuối sức nên đã ngất sỉu . Quốc hoảng sợ kêu tên Hạnh rồi nhìn bà bác sĩ đỡ đẻ .

--"Her water already broke but her cervix is not dilating big enough for the baby to come out " bà bác sĩ lên tiếng......" she fainted and we cannot induce labor by medication ......we have to get the baby out immediately."

Nói xong bà bác sĩ kêu y tá chuẩn bị cho ca mổ . Y tá đưa giấy tờ cho Quốc ký, Quốc lúng túng vì chàng không fải chồng Hạnh . Quốc lấy phone gọi cho Thế Anh lần nữa .

Reng ...reng...reng ...tiếng thứ tư thì Thế anh bắt lên . Quốc mừng quá

--"anh ba ....anh về gấp ....Hạnh đang ớ nhà thương.....Hạnh sanh khó nên phải mổ .....họ cần người chồng ký tên ..."

Bên kia đầu dây Thế Anh hốt hoảng: "...em nói gì ?? Hạnh sanh rồi hả " ....Thế Anh trớ nên lúng túng hơn .."chuyến bay của cô Thy bị delay ....con Út nó có chuyện fải đi rồi ....anh khổng thể về lúc này mà bỏ má ở đây một mình được"

Quốc chưa kịp nói gì thì đã nghe tiêng' bà Quản bên kia ống nghe : "con Hạnh nó sanh à ....vậy thì con ở bệnh viện với nó đi ......anh ba con không về được ....thôi má không nói nữa ....má bai "

Tiếng phone cúp cái rụp làm Quốc chưng hửng . Quốc rối loạn nhìn vào tờ giấy consent. Chàng không băn khoăn nữa, đã bỏ tên mình và ký tờ đơn đó nộp cho cô y tá .

Quốc yêu cầu được đứng trong phòng mổ . Nhìn con dao rạch ngang bụng Hạnh mà Quốc thấy đau đớn dùm cho nàng .

"Oe oe" tiếng đứa bé cất lên và sau đó là tiếng của bà bác sĩ "it's a boy, congratulations!!" . Bà bác sĩ gọi Quốc lại cho Quốc chính tay cắt rún cho đứa nhỏ. Quốc mừng vui như thể chàng đã được làm cha. Cô y tá quấn khăn cho đứa nhỏ và đặt sang nó sang một bên để tắm rửa và chụp hình cân đo cho nó .

Bà bác sĩ khâu lại vết mổ cho Hạnh . Thuốc gây mê cũng dã và Hạnh đã tỉnh . Người đầu tiên nàng nhìn thấy là Quốc . Quốc mỉm cười vì Hạnh không còn nguy hiểm nữa, chàng nói trong sự mừng vui :

--"Hạnh tỉnh rồi .....Hạnh sanh con trai ....nó khảu khỉnh lắm .."

Hạnh nghe thấy thế mà lòng mừng khôn tả vì biết con nàng đã được bình yên chào đời . Hạnh khẽ lay mình ngó quanh mà thấy cả thân mình nàng ê ẩm

--"vậy hả chú tư ....con tôi đâu .....tôi muốn gặp nó ...."

Hạnh vừa dứt lời thì cô y tá đã bồng đứa nhỏ tới . Hạnh nhìn nó mà rưng rưng nước mắt vui mừng . Hạnh muốn bế nó nhưng vì vết thương dưới bụng không cho phép . Hạnh chỉ đành áp má mình vào má đứa nhỏ như để truyền hơi ấm cho sinh mạnh bé nhỏ của nó . Quốc nhìn Hạnh và đứa nhỏ, lòng chàng cũng dâng lên một niềm vui và trong giây phút chàng mơ ước, một mơ ước mà chàng biết là không phải đạo nhưng chàng không kềm chế được giòng suy nghĩ của mình .

Cô y tá bế đứa bé qua phòng khác để Hạnh được tịnh dưỡng mấy ngày cho vết thương lành . Đứa bé đi rồi, Hạnh buồn so . Nàng nghĩ đến Thế Anh, nếu như chàng biết nàng đã sanh cho chàng một bé trai chắc chàng vui lắm . Bỗng HẠnh sa sầm nét mặt khi nghĩ đến Thế Anh đang ở bên ngoài gặp một người con gái khác trong khi nàng đau đớn sanh nở . Quốc như đoc được tâm sự của Hạnh, chàng lên tiếng:

--"Hạnh đừng buồn ....hại sức khoẻ ....tôi có gọi Thế Anh nhưng đường dây không thông ....để lát nữa tôi gọi lại .."

Hạnh ngước lên nhìn Quốc, nước mắt nàng đã lưng tròng . Quốc bối rối và trong lòng như bị kim đâm đau nhói .
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 10-13-2004, 08:11 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Sáng nay căn nhà trở nên ồn ào nhộn nhịp hơn với tiếng gọi í ới của bà Quản nhắc Diệu phải lẹ làng. Từ tối qua đến giờ bà Quản cứ lăng xăng làm hết chuyện này đến chuyện kia, khi thì nấu xôi dươí bếp, khi thì dọn dẹp căn phòng bỏ trống mà Diệu dùng làm phòng chứa quần áo dày dép mấy năm nay. Bà Quản chưa bao giờ chính tay làm những công việc đó hết . Hôm nay vì một người đặc biệt mà bà không ngần ngại cái đau phong thấp của bà .

Nhìn khuôn mặt tươi tắn và cử chỉ hăng hái của bà Quản, Hạnh phải ngạc nhiên vì từ ngày làm dâu nhà bà, Hạnh chưa bao giờ thấy bà vui như vậy. Chốc chốc bà Quản lại nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường và lo lắng như một người vợ hẹn gặp chồng mình. Hạnh biết bà ấy đã chờ đợi ngày nay rất lâu, và hôm nay rốt cuộc nó đã tới. Hạnh cảm thấy buồn buồn vì bấy lâu nay nàng cũng như một cái bóng đen trước mặt bà Quản, chỉ làm bà không vui mỗi khi nhìn thấy nàng . Và sau hôm nay, Hạnh đoán trước đưỢc nàng sẽ là một cái bóng đen hơn nữa.

--"Hạnh" ...tiếng bà Quản gọi làm Hạnh giựt mình xém làm đổ ấm nước trên bếp

--"Dạ, má gọi con .." Hạnh run sợ nói nhỏ

--"Trời ....cô làm gì mà như người mất hồn thế ....." bà Quản nhìn vào ấm nước ...." cô pha trà chưa ? ....nhớ pha cái loại trà hạt sen đó nha .....con Thy nó thích loại đó nhất đó ..." Bà Quản lẩm bẩm .."làm lẹ đi ....cứ đứng như trời trồng thế kia thì khi nào mới xong ..."

Hạnh dạ nhó một tiếng mặc dù thấy bà nói câu sau hơi vô lý vì th` giờ chưa tới và Thy chưa có mặt ở nhà. Bà Quản bước đi. Hạnh không hiểu sao mỗi lần bà lên tiếng là bụng Hạnh đau nhói, như thể là đứa con Hạnh cũng không bằng lòng với giọng điệu nói chuyện của bà đối với Hạnh . Nên vậy mà nó nghe tiếng bà là nó đá lung tung làm Hạnh có khi đau đến run rẩy. Bác sĩ nói còn hai tuần nữa là Hạnh sẽ phải nhập viện chờ sanh nở . Hạnh càng lúc càng cảm giác được đứa bé rất thương Hạnh và Hạnh hồi hộp khôn tả chờ sự ra đời của nó .

Hạnh pha xong ấm trà rồi lệ khệ bước' về phòng mình . Bụng nàng vẫn đau rên rỉ . Hạnh xoa bụng mình nói thầm con ơi ....con ngoan đừng làm mẹ đau nữa ....bà nội con đi rồi ....ngoan nha con ... . Nhung đứa bé dường như không nghe lời, dường như nó muốn thoát ra khỏi cái không khí u tối đó . Hạnh đau xoà ngưO8ì trên dưO8ng` . Đúng lúc đó thì Thế Anh bước vào . Thấy Hạnh đang ôm bụng gồng mình nắm chặt tấm ra giường thì Thế Anh hốt hoảng chạy lại hỏi:

--"HẠnh ....em sạo vậy ??"

--"em không sao ....con anh hôm nay nó lì quá ....nó cứ đá em hoài ...làm em đau quá .." ..hạnh cố cưo8ì cho Thế Anh yên tâm .

Nhìn nụ cười méo sệch của Hạnh mà Thế Anh thấy tội nghiệp nàng . Chàng vuốt tóc Hạnh và nhìn vào mắt nàng . Thế Anh biết Hạnh đã chịu cực khổ bao ngày qua. Má chàng vì không muốn Hạnh và Thế Anh có đứa bé bó buộc nên bà mà không đồng ý cho Hạnh giữ bào thai nên đã tìm cách đày đoạ nàng bao phen. Hạnh phải làm việc nhiều hơn so với lúc nàng chưa có thai. Nhưng Hạnh vẫn kiên trì không một tiếng than trách . Thế Anh biết được nỗi khổ của vợ thì càng thương nàng hơn và giận má chàng lắm .

Chàng đã bao lần năn nỉ bà Quản nương tay với Hạnh nhưng đều bị bà thất hứa . Thế Anh quyết tâm làm bà phải chịu tha cho Hạnh bằng cách doạ bà là chàng sẽ không tiếp tục bảo lãnh Thy qua Mỹ nữa. Chỉ có thế bà Quản mới chịu để yên cho Hạnh và đứa con trong búng của nàng .

--"anh suy nghĩ gì thế .." ..Hạnh hỏi làm Thế NAh giật mình

--"ồ không ....anh chỉ nghĩ thật tội nghiệp cho em ....đã chịu bao khổ cực ." Thế Anh cầm tay Hạnh lên hôn nhẹ . Hạnh thấy bớt đau và vui lắm . Nàng cười tười hơn. Thế Anh vuốt vuốt bụng nàng:

--"con ngoan của ba ....con đừng anh hiếp má nhá ....không thôi ba quánh đít con đó ..."

--"anh này kỳ quá .....chưa gì đòi quánh con em rồi ..." chợt Hạnh nhìn lên đồng hồ .."gần đến giờ phải đi rồi kìa anh ...anh lo chuẩn bị không thôi trễ giờ "

Thế anh ờ một tiếng rồi nhìn Hạnh . Mặt Thế Anh nghiêm hơn . ánh mắt vẫn thiết tha . Chàng nóivnhỏ nhẹ :

--"Hạnh .....em cũng biết đi đón Thy là điều má anh muốn .....không phải anh trông mong gặp cô ấy nhé ....em đừng suy nghĩ lẩn quẩn rồi buồn nha em .."

Hạnh cười rồi nắm tay Thế Anh : " cái anh này .....ai nghĩ gì đâu .....anh không đi đón Thy là không đúng đó ....dù gì cũng quen biết mà ....anh đi đi ..."

Thế Anh hôn tay Hạnh thêm lần nữa: "em thật là ngưo8ì vợ tốt .....thôi mình chuẩn bị đi nha em .."

Hạnh cũng muốn đi nhưng Hạnh biết bà Quản sẽ không vui gì cho mấy, và vì phần nàng mang thai lớn rồi, đi đứng bất tiện . hạnh nói ;

--"thôi anh đưa má với Diệu đi đưo8c. rồi ....em hơi mệt ....em muốn nằm nhà nghỉ .." Hạnh nhìn Thế Anh cười để cho chàng yên tâm là Hạnh không có ý giận lẫy .

--"như vậy sao được....để em ở nhà một mình anh không yên tâm .."

Hạnh chưa kịp nói gì thì có tiếng bà Quản xen vào .."KHÔNG SAO ĐÂU" ..nãy giờ cứa mở bà Quản đã nghe hết . Bà Quản bước vào phòng rồi nói tiêp..."con Hạnh nó mệt thì cho nó ở nhà nghỉ đi ...con bắt nó vác cái bầu đi trong phi trường lớn cho nó mệt chết à .."

Để cho Thế NAh yên tâm hơn, bà Quản vỗ về:

--"hay để má gọi con Diễm tới ở với Hạnh ....hôm nay thứ bảy chắc nó được nghỉ làm .." . Bà Quản chạy ra ngoài gọi điện thoại như để Thế Anh và Hạnh không có cơ hội nói thêm.

Thế ANh nhìn Hnah., trên mặt vẫn còn nét lo lắng . Hạnh cười trấn an Thế ANh :

--"thôi anh đi đi ....em không sao ...có Diễm ở với em mà .."

Thế Anh quàng tay ôm Hạnh : "vậy anh đi nhé ....có chuyện gì là gọi cell phone cho anh nha ....bye honey "

Thế Nah hôn lên trán Hạnh và đứng dậy đi ra ngoài . Hạnh nhìn theo mà không hiểu sao nàng lại có cái buồn man mác như là Thế Anh đang bỏ đi để về với một người khác .
Đặt chân xuống sân bay, Thy cảm thấy vui mừng vì nhiệm vụ nàng dành cho bản thân của mình đã thành công phân nửa . Thy hồi hộp chờ đợi giây phút gặp Thế Anh, người mà nàng vừa yêu vừa hận trong suốt ba năm nay . Thy tự hứa sẽ không bao giờ quên những gì Thế Anh đã gây ra cho nàng . Những tiếng cười khúc khích chế giễu của hàng xóm đối với gia đình Thy khi biết nàng bị Việt Kiều bỏ rơi lúc nào cũng như văng vẳng bên tai. Nàng nhủ thâm là nàng sẽ chịu đựng, sẽ đợi chờ một ngày để lấy lại những gì vốn thuộc về nàng, và ngày đó sẽ đến không bao lâu.

--"Thy " ...tiếng bà Quản gọi làm Thy giựt mình quay ngó giáo giác . Từ xa bà Quản đi như chạy lại phía nàng và Thế Anh cũng theo sau. Thy cảm thấy tim mình đập mạnh, cái cảm giác như gặp được Thế Anh lần đầu tiên ba năm về trước .

--"bác .....bác khoẻ' ...Thy chạy lại nắm tay bà Quản tỏ vẻ mừng vui . Bà Quản cười toe toét vì đã đạt được tâm nguyện từ bấy lâu nay của bà . Đoạn Thy nhìn lên Thế Anh, khuôn mặt của chàng có vẻ không được tự nhiên, như là đang lo lắng chuyện gì , Thy lên tiếng :

--"anh ......anh khoẻ .....không ngờ anh cũng tới đón em ....em vui lắm " ...Thy nhìn Thế Anh cười . Thế ANh lúng túng, chàng không muốn Thy hiểu lầm chàng đón nàng vì một ý riêng nào . Thế Anh đánh trống lãng :

--"tôi khoẻ ." ...rồi chàng quay sang nhìn bà Quản .."chắc Thy cũng mệt và đói rồi ....thôi mình về cho cô ấy kiếm gì ăn rồi nghỉ ngơi đi má ...cũng trưa quá rồi .."

Bà Quản "ờ" một tiếng rồi nắm tay Thy kéo đi. Thy cười nhẹ nhưng trong lòng nàng trùng xuống vì sự qua loa lạnh nhạt của Thế Anh đối với nàng . Thế Anh ra lấy hành lý và ba người lên xe tiến về nhà .

Về đến nhà, Thế Anh phụ mang hành lý của Thy vào phòng của nàng . Bà Quản vẫn không ngừng ríu rít kể chuyện trên trời dưới đất cho Thy nghe . Nhìn bà như một đứa trẻ đang vui vì nhận được quà . Thế Anh không ngạc nhiên cho lắm vì chàng biết trong thâm tâm bà, Thy mới là người bà hằng đêm mong đợi uống chén trà con dâu. Bỏ đồ đạc xong, Thế Anh nhìn đồng hồ và nhớ đến Hạnh đang nằm trong nhà thương, chàng vội vàng đi ra nói với bà Quản :

--"má nói chuyện với Thy nhá ....con lên nhà thương với Hạnh .." Nói xong Thế Anh vụt ra cửa liền vì sợ bà Quản sẽ kiếm chuyện níu chàng lại .

Bà Quản chỉ ú ớ được mấy câu thì Thế Anh đã lên xe chạy mất . Thy bây giờ mới hiểu vì sao từ nãy tới giờ nàng không thấy Hạnh đâu . Lúc bà quản nói là gần về tới nhà, Thy đã trông đợi giây phút gặp Hạnh, người mà Thy căm thù tận xương tuỷ . Trong lòng nàng, Thy cho là Hạnh đã dùng nhan sắc để chiếm đoạt Thế Anh của nàng .

Lòng tức giận sôi lên sùng sục, và Thy muốn xem Hạnh có bản lãnh như thế nào . Nhưng nãy giờ Thy không thấy bóng dáng của Hạnh đâu, định hỏi nhưng bà Quản cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác làm nàng không có cơ hội . Thì ra nó đang ở trong bệnh vện ......mà tại sao vậy . Thy thắc mắc thầm . Rồi nàng lên tiếng hỏi trong khi bà quản còn ngó theo bóng dáng xe của Thế Anh mà lẩm bẩm câu gì nàng không nghe thấy :

--" ủa bác .....sao chị Hạnh lại nằm trong bệnh viện vậy ....chị có sao không ? " ...Thy giả vờ lo lắng

--"ồ ....không có gì ....con đó nó có bao giờ bệnh hoạn gì đâu .....chỉ là hôm nay nó đi sanh thôi " Bà Quản dừng lại đôi chút vì nhìn ra khuôn mặt không vui mấy của Thy. Bà cầm tay Thy nói tiếp :

--"con yên tâm .....mặc dù nó có con với thằng Anh đi nữa .....bác cũng không bao giờ chấp nhận nó là con dâu bác đâu ..." bà vỗ nhẹ tay Thy "trong lòng bác ....chỉ có cháu mới xứng với thằng Anh thôi .."

Thy nghe bà Quản vồ về như thế vì an tâm hơn vì nàng biết từ nay nàng sẽ có bà Quản chống lưng trong công cuộc trả thù của nàng . Thy không lấy việc Hạnh có con làm mối lo sợ của nàng nữa . Thy mỉm cười trong lòng khi nghĩ đến giây phút được nhìn Hạnh đau khổ, bù lại những gì mất mát của nàng .

--"con ngồi đợi bác chút nhé ....bác hâm nồi bún cho nóng ....chắc con cũng đói rồi ..." Giọng bà Quản vang lên trong căn nhà rộng vắng . Thy "dạ" một tiếng nhỏ và nhìn theo bóng bà Quản đang tiến về phía bếp .

Còn lại mình Thy ở phòng khách, nàng nhìn quanh căn nhà rồi nhắm mắt để lạc về dòng suy nghĩ riêng tư của nàng .
Hạnh xuất viện đã mấy hôm, vết thương của Hạnh mặc dù chưa lành hẳn nhưng nàng có thể đi lại trong nhà . Thế Anh cũng thường lăng xăng giúp Hạnh di chuyển . Chàng đã xin nghỉ phép 1 tháng để ở nhà với Hạnh . Mang tiếng là nghỉ nhưng Hạnh không được gặp chàng nhiều vì bà Quản kiếm cớ nhờ Thế Anh chở bà với Thy đi đây đi đó .

Nghĩ tới Thy, Hạnh cảm thấy có phần có lỗi trong việc Thế Anh bỏ rơi Thy. Ngày gặp đầu tiên Hạnh vì mới xuất viện còn mệt nên không nói chuyện với Thy nhiều được . Hạnh áy náy lắm vì Thy rất vui mừng khi gặp Hạnh . Nàng không ngớt lời hỏi han Hạnh và giúp Hạnh tắm cho baby mấy ngày nay. Đối với Hạnh, Thy quả là người con gái duyên dáng và tốt bụng . Hạnh dự định sẽ tìm một ngày nào đó tâm sự với Thy về chuyện của ba người .

Hạnh thở dài vì không biết sao mở lời đây. Nàng tạm dừng ý nghĩ đó . Hạnh thấy hơi đói bụng vì mấy ngày nay chỉ ăn cháo do Diễm mang đến, Hạnh thấy không còn sức nữa . Nàng bò xuống giường nhè nhẹ đi xuống bếp vì sợ bé Nguyên sẽ thức . Trước khi đi bà Quản có nói là bà có bỏ thịt trong tủ lạnh rồi, Hạnh dậy mà ăn. Hạnh mở tủ lạnh, nàng ngạc nhiên vì thịt mà bà Quản nói là miếng thịt còn nằm trong vỉ, không phải là thịt đã nấu rồi. Làm cho Hạnh còn tưởng là bà Quản đã đổi tánh mà nấu thức ăn cho Hạnh ăn chứ . Hạnh chán nản đóng tủ lại và cố lê bước về phòng trong khi cái bụng của nàng cứ cồn cào từng giây phút .

Đính đoong ....đính đoong ....chuông cửa reo lên làm Hạnh lại phải lê thê bước đến mở cửa . Cánh cửa bật mở thì tiếng Diễm đã vang lên:

--"chị Hạnh ở nhà một mình à ......trời ơi ....còn đau thì nằm nghỉ đi .....đi đứng nhiều coi chừng đụng đến vết thương đó .."

Diễm vừa nói vừa đưa tay đỡ Hạnh vào nhà. Hạnh cười nhẹ và để Diễm diù nàng đi . Quốc bước theo sau. Chàng im lặng nhìn sự mệt nhọc của Hạnh mà thương cho nàng biết bao. Quốc không cần nghĩ thì chàng cũng biết chắc Thế Anh đã cùng bà Quản và Thy đi ra ngoài rồi. Tiếng Diễm lại vang lên như là nàng đọc được những gì Quốc đang suy nghĩ :

--"chắc anh ba lại chở má và chị Thy đi công chuyện rồi hả chị .....thôi chị đói bụng chưa ....hôm nay em nấu món bún riêu chị thích ăn nhất nè ....chắc chị không cần kiêng cữ gì đâu ha" Diễm đỡ Hạnh ngồi xuống ghế rồi lấy giỏ đồ đặt lên bàn . Đoạn nàng chạy xuống bếp lấy chén đũa .

Quốc nãy giờ im lặng nhìn Hạnh rồi nhìn Diễm . Chàng không hiểu sao Diễm cũng đẹp không thua gì Hạnh và nàng cũng hiền ngoan tốt bụng, mà chàng lại không thể quên được Hạnh, cô gái với nụ cười duyên dáng và đôi mắt ướt buồn man mát mà chàng đã gặp hơn 3 năm về trước .

--"hôm nay chú tư không đi làm over time hả .." tiếng Hạnh nhỏ nhẹ thanh thót những cũng đủ cho Quốc thoát ra giòng suy nghĩ của chàng .

--" không ....hôm nay Diễm cứ muốn tôi đến đây thăm bé Nguyên và Hạnh với cô ấy ..." Quốc ngừng một lát rồi cười nhẹ nói tiếp : " cô ấy muốn tôi nhận bé Nguyên làm con nuôi để cổ có thể làm mẹ nuôi của nó ..."

Diễm bước lên thì thấy Quốc đang nói về mình nên nàng tiếp:

--"đang nói xấu gì em thế hả .......có tin em không cho anh ăn bún ké bây giờ ..." Diễm cười khanh khách

--"chú tư đâu có nói xấu gì Diễm ......chỉ nói là Diễm đang muốn làm mẹ thôi ..." Hạnh cười nhìn Diễm . Hai má của Diễm đã ửng hồng thật dễ thương .

--" í í ....em muốn làm mẹ hồi nào .....người ta chưa nói là sẽ lấy anh mà .....chỉ thấy bé Nguyên dễ thương nên em muốn mình nhận bé là con nuôi thôi mà ..." Diễm giả vờ giận lẫy nhưng trên khuôn mặt nàng chứa đầy niềm vui .

Còn Quốc thì chỉ cười xả giao vì trong lòng chàng thấy sao sao ấy khi Hạnh nói câu ấy . Quốc không hiểu mình đang nghĩ gì nhưng chàng không cảm thấy thích thú khi nghĩ đến việc kết hôn với Diễm và sanh con với nàng . Dù vậy nhưng Quốc cũng không nỡ làm Diễm cụt hứng không vui, chàng dí dỏm :

--"em nhớ là em nói không muốn lấy anh nha .....anh đi lấy người khác thì em đừng có khóc à .."

--"Anh dám ..." Diễm giả vờ hung dữ làm Quốc cười lớn

--"thôi anh chị muốn thách thức nhau thì hãy đợi cho tui ăn xong cái ....tui đói quá rồi nè .." Hạnh cười nhìn Diễm và Quốc

--"hihihi ... í ...em sorry .....em đi microwave bún cho chị ngay " ...Diễm chạy toạt xuống bếp với nụ cười thật tươi.

Có tiếng khóc oe oe của bé Nguyên. Quốc đứng dậy và đi nhanh vào để bế "cục cưng" của lòng chàng .
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 10-13-2004, 08:12 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

--Mấy tháng trôi qua, bé Nguyên cũng lớn hẳn . Nó đã biết cười khanh khách mỗi khi có người giỡn với nó . Không khí của nhà trở nên nhộn nhịp hơn. Bà Quản cũng có phần thinh thích thằng nhỏ . Trước kia bà không bao giờ dòm ngó tới nó nhưng lúc này thấy nó kháu khỉnh, bà nhớ lại hình ảnh của Thế Anh lúc còn nhỏ, bà trở nên gần gũi nó hơn. Lúc rảnh thì bà cũng bế và dỗ nó ngủ . Nhờ vậy mà bà Quản đã bớt khắc nghiệt với Hạnh .

Thấy tình hình như vậy, Thy trở nên lo lắng, sợ một ngày nào đó bà Quản sẽ thay đổi cái nhìn về Hạnh và sẽ không giúp nàng chia rẽ Hạnh và Thế Anh nữa . Thy trầm tư suy nghĩ, nàng muốn tìm một cách nào hoàn hảo để Hạnh mãi mãi là cái gai trong mắt bà Quản .

--"con nghĩ gì vậy Thy ?? " tiếng bà Quản làm Thy giựt mình . Nàng quay sang cười nhẹ để khoả lấp khuôn mặt bất thần của mình .

--"dạ không .....con thấy bác chơi với bé Nguyên mà nhớ má con quá ...." Thy giả làm mặt buồn buồn .

Nghe Thy nói thế bà Quản cũng chạnh lòng đôi chút nghĩ về người bạn già mấy chục năm của bà, người đã ngã bịnh vì tức giận khi nghe tin con gái của bà bị con trai bà Quản từ hôn. Trong giây lát, lòng ray rứt đối với gia đình Thy trở về trong thâm tâm bà Quản. Bà vuốt mái tóc Thy như vuốt tóc đứa con gái, bà an ủi :

--"con đừng buồn ......đợi con có thẻ sanh rồi .....bác và con về thăm má con ..."

Thy gật đầu nói dạ nhỏ . Nhưng trong lòng nàng, cái nàng muốn bà Quản nói ra không phải là điều đó . Bé Nguyên cựa quậy trên vai bà Quản . Bà nhìn nó, và trong lòng càng ray rứt . Bây giờ bà bỏ quên là nó giống Thế Anh hồi nhỏ . Trong mắt bà, bé Nguyên là một cô Hạnh thứ hai. Bà Quản cảm thấy không vui. Bà bế bé Nguyên vào phòng, và gọi điện hối Thế Anh đưa Hạnh về liền sau khi bác sĩ khám vết thương của Hạnh xong.
Chiếc xe chạy qua con đường gồ ghề đang sửa làm Thy muốn :Dng cả mặt . Vì khí hậu bên này Thy chưa quen nên mấy ngày nay nàng thấy trong người mệt mỏi như bị cảm. Nhìn qua bên kia ghế xe, Thế Anh đang hay say lái chiếc Camry và dường như không để ý đến sự khó chịu của nàng. Từ nãy giờ Thy cố gắng nói chuyện để tạo sự chú ý của Thế Anh nhưng chàng cũng chỉ ầm ừ trả lời cho qua.

Sáng nay vì phải lên trình diện sở di trú ở cách xa chỗ ở sáu tiếng đồng hồ, Thy và Thế Anh đã phải dậy sớm để lên đường. Vì phải chờ đợi mấy tiếng đồng hồ mới xong giấy tờ cần thiết để có thể ra về, Thế Anh cũng mệt mỏi không kém gì Thy. Một phần vì tối qua đi trực về trễ nên Thế Anh như người đang lái xe trên mây. Nhìn Thế Anh cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục và chốc chốc lại phải húp một ngụm càfê cho tỉnh táo, Thy trở nên lo lắng .

--"anh mệt thì mình vào trạm nghỉ chút nha anh ..." Thy nói nhỏ khi nàng vừa nhìn thấy cái bảng chỉ rest area như cái hồi sáng Thế Anh đã vào .

--"tôi không sao ..." Thế Anh nói và bây giờ chàng mới quay sang Thy hỏi ..."Thy mệt hả ...Thy có cần xuống trạm nghỉ không ?"

Thy khẽ gật đầu vì nàng biết nếu như nàng không làm vậy thì Thế Anh sẽ cố lái xe về nhà luôn. Một phần vì lo sẽ xảy ra tai nạn không may, một phần vì Thy không muốn Thế Anh về với Hạnh gấp. Sáng nay trong lúc ngồi đợi, Thy có nghe Thế Anh nói điện thoại với Hạnh, và biết được bé Nguyên đang bị sốt ở nhà. Từ lúc đó đến giờ Thế Anh cứ như người ngồi trên lửa mặc dù chàng đã kêu Hạnh nhờ Diễm chở bé Nguyên đi khám bác sĩ dùm.

Thy rất muốn có cơ hội ở riêng với Thế Anh, nàng cũng không biết như vậy sẽ giúp gì nhiều cho nàng trong việc "giựt" lại chàng . Nhưng Thy tin rằng sự gần gũi một ngày sẽ đem lại kết quả tốt cho nàng . Thế Anh đã đậu vào bãi xe của trạm nghỉ .

--"mình nghỉ chút rồi đi ....Thy có cần làm gì thì làm nhé ..." Thế Anh nói với Thy rồi mở cửa xe bước xuống và đi vào nhà nghỉ . Thy dạ một tiếng nhỏ rồi bước theo Thế Anh mà đầu óc nàng vẫn lanh quanh với việc kéo dài thời gian ở bên chàng.

Thế Anh vào phòng vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo . Xong chàng ra ngoài ngồi chờ Thy. Lòng chàng lại trĩu xuống với sự lo lắng cho bé Nguyên ở nhà . Thế Anh gọi điện về nhưng bên đầu dây không có ai trả lời . Bà Quản đã bay sang thăm vợ chồng Phi và ở lại trông bé Thiên dùm cho họ vài tuần. Chắc Hạnh chưa về Thế Anh nghĩ thầm .

Lúc đó Thy đi tới, nàng cảm thấy hơi choáng váng. Chắc vì ngồi xe lâu. Thế Anh thấy khuôn mặt của Thy bỗng nhiên lợt lạt, chàng lo lắng hỏi :

--"Thy không sao chớ .....mấy ngày nay má tôi có gọi điện về nói là Thy bị cảm .....Thy uống thuốc chưa .."

Thy lắc đầu nhẹ và thấy vui vui trong lòng vì sự quan tâm của Thế Anh, và nghĩ đây là cơ hội tốt để có thời gian riêng tư với chàng nhiều hơn. Thy thầm cảm ơn bà Quản đã lên tiếng đánh động cho Thế Anh về sự cảm mạo của nàng . Thy giả vờ liểng xiểng. Thế Anh đứng dậy đỡ nàng và nhanh :Dng dìu Thy vào xe. Chàng sờ trán Thy thấy nong nóng . Với kinh nghiệm bác sĩ của chàng, Thế Anh biết Thy đang bị sốt nhưng không có gì trầm trọng .

--"Thy bị sốt rồi ....để tôi chạy vào sấp miếng khăn ưót đắp cho Thy rồi mình đi về gấp cho Thy nghỉ nhá ..." Thế Anh vừa đặt Thy xuống vừa định bước đi nhưng bàn tay chàng đã bị tay Thy nắm lại . Thy nói như rên rỉ :

--"không cần đâu anh ....em không sao ....anh đừng bỏ Thy một mình trong xe ....thôi mình đi ....về nhà chị Hạnh đang chờ ..."

Thy nhìn Thế Anh cười nhẹ để tỏ vẻ không sao. Thấy vậy Thế Anh cũng không muốn bỏ Thy lại mà chạy vào trong kia và tin là Thy không sao hết . Chàng lên xe cho nổ máy . Mới chạy chưa ra khỏi parking lot thì Thy đã nôn mửa . Mặt nàng càng trở nên tái nhợt và chân tay run lên cầm cập . Thế Anh biết Thy sẽ không ổn nếu như chàng cứ tiếp tục lái xe thêm 5 tiếng đồng hồ nữa . Trong giây lát, Thế Anh không biết phải làm sao vì chàng không mang theo thuốc gì bên người mà có thể giúp Thy được . Chàng đành quyết định kiếm khách sạn cho Thy nghỉ và kiếm chỗ mua thuốc cho nàng uống .

--"Thy ráng nhé ....mình qua bên kia mướn khách sạn cho Thy nằm nghỉ .....đợi Thy khoẻ chút rồi mình về ..." Thế Anh trấn an Thy

Thy nghe vậy mà mừng thầm trong lòng, nàng gật đầu nhẹ nhưng cũng ráng tỏ vẻ lo lắng

--"vậy còn bé Nguyên thì sao ....chị Hạnh chắc đang sốt ruột lắm ..."

--"tôi sẽ gọi điện về nói với Hạnh .....còn bé Nguyên chắc cũng ốn vì tôi đã nhờ Diễm đưa đi bác sĩ dùm rồi .."

Nói xong Thế Anh cho xe tiến về phía khách sạn X. Thy nhắm hờ mắt và mênh mang nghĩ đến kế hoạch mà nàng muốn thực hiện sắp được hoàn thành . Thy cười thầm .
Trời đổ cơn mưa tầm tã . Đài khí tượng cho biết có bão . Hạnh đi qua đi lại lo lắng cho Thế Anh vì đã tối rồi mà chưa thấy chàng và Thy về . Chốc chốc nàng lại vén mành cửa lên ngó ra sân. Những tia chớp dài trắng trời làm nàng sợ hãi . Hạnh nghĩ cũng may là có Diễm và Quốc ở lại chơi với nàng, chớ không nếu chỉ có mình Hạnh với bé Nguyên đang bị bệnh thì Hạnh chắc phải sợ biết bao.

--"Hạnh đừng lo lắng gì nhiều ....nếu mưa lớn quá chắc anh ba sẽ vào chỗ nào đợi mưa hết rồi về mà .." Quốc đã đến sau lưng Hạnh lúc nào nàng không hay. Vì miên man nghĩ đến Thế Anh, Hạnh giật mình khi Quốc lên tiếng làm Quốc như phản xạ tự nhiên đã đặt tay chàng lên vai Hạnh để trấn an:

--"Hạnh không sao chứ ....sorry làm Hạnh giật mình ..."

Hạnh quay lại mỉm cười và nói không sao. Bỗng nàng bắt gặp ánh mắt của Diễm đang nhìn Quốc và Hạnh chăm chăm. Hạnh mới nhận ra là hai người đang đứng gần nhau quá và Quốc mới vỗ nhẹ vai nàng . Hạnh lùi qua một bên và đi về phía Diễm, nàng cố mỉm cười và bắt sang chuyện khác để Diễm không có cơ hội hiểu lầm nàng và Quốc. Hạnh cảm thấy dạo này Diễm làm sao ấy, không còn đối với nàng như trước nữa . Diễm có vẻ dè dặt và ít cởi mở. Hạnh mơ hồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Diễm trở nên hơi xa lạ với nàng.

--"bé Nguyên thức rồi à ..." Hạnh lại gần Diễm

Diễm chớp chớp mắt nói nhỏ "dạ" và đưa bé Nguyên cho Hạnh bồng. Nàng như vừa thoát ra khỏi một cơn sôi động trong lòng . Dạo này Diễm cảm thấy không vui vì Quốc lúc nào cũng kiếm cớ không đi chơi với nàng . Bữa nọ tới nhà tìm Hạnh, Diễm đã gặp Thy và hai người nói chuyện với nhau. Diễm vốn không thích gì Thy mấy kể từ khi Thy tới nhà bà Quản. Trong thâm tâm Diễm, Thy là người có nuôi ý đồ bất chánh và muốn làm tổn thương Hạnh. Diễm càng ghét Thy hơn khi Thy lyên huyên nói là Quốc xưa kia vốn thích Hạnh và hai người có tình cảm với nhau. Diễm đã không tin, nhưng Thy nói đó là do Diệu bật mí, và Diệu lại là người bạn thân của Diễm. Diễm trở nên hoang mang trong thầm lăng. Nàng không muốn lời Thy nói là sự thật, một sự thật đau lòng cho nàng.

Diễm muốn quên những lời ác nghiệt của Thy đi vì nàng cho là Thy đang tìm chuyện li dáng, và tội cho Hạnh còn tưởng là Thy rất thơ ngây và tốt nữa . Nhưng Diễm không hiểu sao những lời ấy cứ ảm ảnh nàng . Diễm đã yêu Quốc sâu đậm, một chuyện gì liên quan tới Quốc là nàng không thể bỏ qau, huống chi là chuyện động trời này . Diễm âm thầm quan sát.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 10-13-2004, 08:13 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Diễm thấy mỗi lần Hạnh có chuyện gì, Quốc là người đầu tiên lo lắng . Nàng nhớ lại mấy tuần trước khi Thế Anh bận việc và nhờ Diễm đưa Hạnh đi khám bác sĩ, Diễm chỉ mới nói với Quốc là nàng hơi bận chút thì chàng đã không chần chừ mà nhận việc đưa đến chở Hạnh đi liền . Hôm nay khi thấy Quốc đặt tay lên vai Hạnh lo lắng, lòng Diễm không thể nào không tin những lời của Thy. Như một bản tánh tự nhiên của phụ nữ, Diễm đã ghen và nàng bắt đầu nghi ngờ Hạnh đã phản bội tình bạn của nàng. Diễmkhông nói câu nào mặc dù cố không để sự không vui hiện trên khuôn mặt của nàng khi thấy Quốc đang tới gần.

--"trời mưa lớn quá Diễm ơi ....anh nghĩ chắc mình phải ở lại đây qua đêm rồi ....em có cần gọi điện về báo cho ba mẹ em biết không ??" Quốc vừa hỏi mà mắt chàng còn dán liền ra cửa sổ .

Cơn ghen trong Diễm như gần tắt mà lại bị Quốc khơi dậy sau những lời vô tình ấy . Diễm nghĩ chắc Quốc muốn ở lại để được thấy Hạnh . Nàng không còn kềm chế nổi bản thân mình, Diễm trả lời cộc lốc :

--"không cần .....anh muốn ở thì ở ....còn tôi có thể lái xe về một mình được ..."

Quốc rất ngạc nhiên vì thái độ của Diễm . Chàng không hiểu sao nàng bỗng nhiên mất đi vẻ ngọt ngào trong lời nói . Quốc biết là Diễm đang giận, nhưng chàng không biết vì lý do gì . Quốc gạn hỏi :

--"em sao vậy Diễm ....có chuyện gì bực mình à ......hay anh đã làm gì cho em giận nữa đây..." Quốc nhìn Diễm dò xét

--"không gì ......anh không làm gì hết ....tôi chỉ muốn đi về thôi" Diễm trả lời mà nàng như muốn khóc nấc lên vì cơn ghen dày xéo trong lòng . Diễm muốn nổ tung, muốn nói ra sự nghi ngờ của mình đối với Quốc và Hạnh . Nhưng nàng không có can đảm . Diễm sợ Quốc sẽ thú nhận, Diễm sợ sẽ mất chàng . Diễm cố đè nén, khuôn mặt nàng lạnh đanh đanh.

Hạnh nãy giờ bế bé Nguyên đi thay tã trong phòng, nhưng vì Diễm nói lớn quá nên nàng đã nghe được giọng gắt gỏng của Diễm. Vì cùng là con gái, khi Hạnh nhìn ánh mắt thất vọng của Diễm khi nhìn nàng và Quốc khi nãy, Hạnh mơ hồ hiểu được chắc Diễm đã thật sự hiểu lầm Hạnh, và Diễm đang ghen. Trong giây lát, Hạnh bối rối vì nàng không biết làm gì để mở lời với Diễm mà không làm Diễm hiểu lầm là nàng đang bị nguyện. Hạnh đã làm tốn thươn Quốc rồi, nàng không muốn mất thêm Diễm vì chuyện hiểu lầm này. Hạnh đang chìm trong sự lo lắng thì có tiếng gõ cửa . Hạnh nhìn lên thì đó chính là Quốc . Hạnh không nghe thấy tiếng Diễm nữa, nàng đoán chắc là Diễm đã bỏ về .

--"Diễm về rồi hả chú tư ..." Hạnh hỏi Quốc

--"về rồi .." Quốc trả lời với khuôn mặt không vui

--"sao chú để cổ về như vậy .....trời đang mưa lớn mà..." Hạnh hỏi và lo lắng cho Diễm

--"cô ta làm sao ấy ....tự dưng giận giỗi .....tôi không thích phải năn nỉ khi cô ta cứ muốn giận nên đã kêu cô ta muốn về thì về đi ....thế là cô ta đi về luôn ..." Quốc giải thích

--"chú làm vậy không được ...con gái ai mà chẳng có đôi lúc bực bôị trong người ....chú phải thông cảm và giỗ giành cô ấy chứ ..." Hạnh nhìn Quốc

--"thôi .....Hạnh biết tánh tôi mà ....không khéo ăn nói như người ta ....nếu cổ thích giận vô lý thì cứ để cổ giận ...hết giận thì nói chuyện lại .."

Hạnh chỉ biết thở dài . Hạnh biết Quốc đang ám chỉ điều gì . Đã có một lần Quốc uống say, chàng đã buộc miệng nói ra những gì trong lòng . Chàng lúc nào cũng nghĩ là tại vì chàng không có tài ăn nói như Thế Anh nên đã để mất Hạnh. Quốc thấy Hạnh im lặng, chàng chợt nhận ra câu nói của mình và nhớ lại chàng đã từng nói gì với Hạnh khi xưa. Quốc bắt qua chuyện khác để đánh tan vỡ sự yên lặng và khó chịu của không gian.

--"bé Nguyên ngoan quá ....bị bệnh mà không có nhõng nhẽo mẹ..." Quốc vừa nói vừa tới gần bé Nguyên đang nằm trên giường và nựng nó . Hạnh nhìn khuôn mặt tươi cười của Quốc và thở dài nhẹ nhớ tới Thế Anh.
Có tiếng mở cửa. Hạnh đứng dậy chạy ra ngoài để xem có phải đó là Thế Anh không. Đúng như điều nàng đoán, Thế Anh đang đi vào cửa chính và theo sau chàng là Thy. Hai người ướt nhèm nhẹp, và họ không ai nói với ai lời gì.

--"anh về rồi ....mưa lớn quá ....sao anh không che dù ?" Hạnh vừa hỏi vừa tới gần Thế Anh.

Thế Anh giật mình ngẩng đầu lên nhìn Hạnh . Một phần vì đèn phòng khách hơi tối, và một phần vì chàng còn đang lẩn quấn với giòng suy nghĩ riêng nên đã không nhìn thấy Hạnh trong phòng bước ra.

--"trời mưa lớn quá ....nhưng anh sợ em lo nên tranh thủ về luôn..." Thế Anh nói nhỏ, và chàng cố tình tránh ánh mắt của Hạnh.

--"vậy anh đi thay đồ ....rồi ra ăn gì nhá .." hạnh quay sang Thy ..."cả Thy nữa nhé "

Nãy giờ Thy im lặng cởi giày. Nàng chỉ cười nhẹ với Hạnh và nói

--"tôi hơi mệt ...tôi về phòng nghỉ ". Thy bỏ về phòng riêng.

Thế Anh liếc nhìn Thy rồi chàng nhìn sang Hạnh. Xong Thế Anh lại lập tức nhìn chỗ khác. Ánh mắt rụt rè của Thế anh nói cho Hạnh biết đã có chuyện gì không ổn với chàng, nhưng Hạnh không biết đó là chuyện gì. Hạnh im lặng nhìn Thế Anh bước vào phòng tắm .

Vừa lúc đó quốc bước tới. Hai người chạm mặt nhau.

Thế Anh như người bị sốc, chàng quay sang nhìn Hạnh rồi lại nhìn Quốc. Sắc mặt chàng thay đổi hẳn khi nhận ra quốc vừa mới bước ra từ phòng ngủ của chàng . Quốc cũng không kém "ngạc nhiên". Hạnh nhận ra có điều không ổn vì từ khi có vụ ẩu đả giữa Quốc và Thế Anh, hai người đã tránh gặp mặt nhau vì sự nghi kỵ của Thế Anh. Và tối nay, Quốc lại có mặt trong căn nhà này trong khi không có Diễm bên cạnh. Hạnh và Quốc còn chưa kịp lên tiếng thì Thế Anh đã sừng sổ :

--"chú làm gì ở đây .....sao chú lại ở trong phòng tôi ....hai người ..." Thế Anh không nói nên lời nữa, mặt chàng tím lại khi nghĩ đến Hạnh và Quốc đã làm điều thương thiên hại lý.

--"anh nói gì thế .....tôi mới vào phòng thăm bé Nguyên ra mà thôi ....anh muốn ám chỉ gì hả ..." Quốc gắt lên

--"phải ....chú tư chỉ tới chơi với bé Nguyên thôi ....anh đừng hỏi vậy kỳ lắm .." Hạnh nói chen vào

Thế Anh nghe giọng gắt gỏng của quốc và giọng nói như bênh vực cho Quốc của Hạnh, chàng càng trở nên giận dữ và không kềm chế được bản thân mình nữa, chàng như người điên vô lý trí:

--"tao ám chỉ gì thì mày tự hiểu.." rồi Thế Anh quay sang Hạnh ..."cô với nó có gì mà bênh nó vậy....cô ...cô quên cô là chị dâu của nó rồi à ..." Thế Anh đẩy Quốc qua một bên để bước đi.

Quốc ú ớ vì chàng không còn có thể nói nên lời trước sự nghi ngờ quá đáng của Thế Anh. Chàng đi theo cản lại Thế Anh

--"anh đứng lại ....anh thật quá đáng ....tôi hết chịu nổi anh rồi ....anh đối với tôi như thế nào không sao ....anh không được nói với Hạnh như vậy ..." Quốc đã thật sự nổi nóng

Thế Anh đứng lại, chàng nhếch miệng cười, nụ cười thách thức .."huh ...hai người đóng kịch giỏi lắm ....còn thâm tình nữa chứ ....bênh nhau hả ..."

Quốc chưa kịp lên tiếng phản úng thì Thế Anh đã nói tiếp ..."bây giờ tôi đã hiểu vì sao chú không chịu cươí Diễm cho lẹ .....chú còn có ý đồ với chị dâu của chú"

Quốc tái mặt, chàng tức tối giáng cho Thế Anh một cái . Thế anh loạng choạng và nhanh :Dng hai người lại nhảy vào cuộc ẩu đả .

Nãy giờ Hạnh như bị ai giáng một cú đau đớn. Nàng tái mặt khi nghe câu nói đầy phần phỉ báng của Thế Anh đối với nàng. Hạnh chết trân, tai nàng ù đi và mắt nàng đã nhoà vì nước mắt. cả thân nàng như bị tê liệt, nàng khóc không lên tiếng, chỉ có nước mắt thi nhau rơi.

Thy đã nghe hết tất cả những gì hai anh em Thế Anh nói với nhau. Nàng cảm thấy như trời cao đã cho nàng thêm cơ hội nữa . Thy giả vờ không nghe thấy gì để nghe ngóng tình hình . Bây giờ khi thấy Thế Anh bị quốc đánh và Hạnh thì đứng khóc như người mất hồn, nàng xót ruột nên chạy ra can:

--"hai anh làm gì thế .....bộ hai anh muốn làm rùm lên để cho má anh biết hả .." Thy hét lên

Nghe nhắc tới bà quản, hai người như hai con trâu điên bị điện làm tê liệt . Họ dừng ngay lập tức .

--" sao chị đứng đó mà không can hai người họ ....để anh Thế Anh phải bị thương như vầy ...." Thy quay sang gắt với Hạnh rồi quan sát vết thương trên miệng của Thế Anh và tỏ vẻ lo lắng .

--"cô ấy mà biết lo cho tôi sao ....chắc cổ chỉ muốn tôi chết khuất đi cho rảnh nợ đó ..." Thế Anh chưa hết giận dữ . Chàng quắt đôi mắt sắc về phía Hạnh và Quốc rồi bỏ về phòng . Thy bước theo sau.

Quốc lại gần Hạnh . Nhìn đôi vai đang run rẩy theo từng tiếng nấc của Hạnh mà lòng chàng xót xa. quốc hối hận sao đã không theo Diễm về nhà . Nhưng mọi việc đã xảy ra, Quốc không biết sao để an ủi Hạnh, chàng biết nàng chắc đang đau khổ lắm .

--"Hạnh ......" Quốc chưa kịp nói gì thì Hạnh đã đứng dậy và lao chạy ra ngoài sân dưới cơn mưa tầm tã . Quốc chạy theo gọi tên nàng . Hạnh không quay lại, nàng cũng không biết mình đang làm gì, Hạnh để tiếng khóc của mình thoát ra khỏi cổ họng. Hạnh choáng váng và ngã xỉu trên nền nước mưa.



__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 10-13-2004, 08:14 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Hồng Nhan Bạc Phận (-Chương Kết-)



Tiếng cô chiêu đãi viên hàng không vang lên trong chiếc máy bay nhỏ đi từ Thái Lan về Việt Nam. Lòng Hạnh hồi hộp xen lẫn một niềm vui. Đã tám năm rồi từ ngày rời Việt Nam, đã qua bao nhiêu giông tố, bây giờ Hạnh đã được trở lại nơi chôn nhau cắt rún của nàng . Hạnh chờ đón ngày này đã lâu. Nàng nhớ vòng tay âu yếm của mẹ nàng biết bao. Hạnh muốn được nằm trọng trong lòng người mẹ hiền để trút ra những tủi hờn của bao ngày qua.

--"mami mami .....bé Tâm cười kìa .." tiếng bé Nguyên vang lên làm tan vỡ đi giòng suy nghĩ của Hạnh. Nàng nhìn qua phía bé Tâm và yên lòng hơn khi con bé không còn khó chịu nữa. Nó đang ngồi yên trên đùi ba nó và cười khanh khách mỗi khi bé Nguyên đưa tay giỡn với nó. Hạnh nhìn cha con bé Tâm mà bỗng dưng buồn man mác . Bao nhiêu hình ảnh của năm xưa lại hiện ra trước mắt Hạnh, dẫn nàng về với đêm mưa gió ấy.

Hạnh nhớ tối hôm đó sau khi chạy ra ngoài trời mưa, nàng đã quỵ xuống đất và không còn biết gì nữa . Khi Hạnh mở mắt thì thấy mình đã nằm trong bệnh viện, và người ngồi bên nàng không ai khác là Quốc. Hạnh ngó quanh phòng để tìm Thế Anh, để hy vọng sẽ nhìn được khuôn mặt ăn năn của chàng, để muốn hai người lại hàn gắn với nhau như bao lần trước . Nhưng Hạnh đã thất vọng . Lòng nàng lúc đó đau đớn biết bao và đau hơn nữa khi biết tin nàng mới bị mất đứa con trong bụng. Hạnh đã mang thai một tháng mà nàng không biết. Hạnh đau khổ và chỉ có Quốc vỗ về an ủi.

Một ngày, rồi hai ngày trôi qua, Thế Anh không đến . Cũng chỉ có Quốc tận tình chăm sóc . Hạnh không nuôi hy vọng nữa . Cái hình ảnh của chàng trai ân cần hôm nào đã tan biến để thay thế cho một người vô tâm bây giờ, sự thật này như xé tâm can của Hạnh . nàng không còn muuốn nghĩ gì nữa . Hạnh chỉ muốn về để gặp bé nguyên thôi.

Khi Hạnh về tới nhà, nàng mới hay bà Quản đã bay về gấp ngay buổi sáng hôm sau và đã được Thy trình báo hết mọi chuyện . Bà đã không để cho Thế Anh đi thăm Hạnh và Thế Anh đã im lặng không lên tiếng gì hết . Quốc biết chuyện này nhưng chàng đã giấu Hạnh vì sợ Hạnh sẽ buồn hơn.

Hạnh nhớ như in cái buổi sáng khi Hạnh bước chân vào nhà, Thy, Diệu, và Diễm đang đứng gần bà Quản trong phòng khách . Mặt của Thy với Diệu nghênh nghênh như đang chờ đón một sự kiện hài lòng . Còn bà Quản với khuôn mặt hầm hầm đã nói như tát nước vào mặt Hạnh :

--"cô là cái thứ con gái lăng loàn .....tại sao lại đi dụ dỗ em chồng chớ .....cô có muốn thì cô ra khỏi nhà tôi đi rồi làm gì thì làm ..."

Hạnh lại thêm một lần đau đớn. Cái vết thương lòng Thế Anh tạo ra cho nàng dường như đang mương mủ, và bây giờ thêm vào những lời sỉ nhục của bà Quản, Hạnh như muốn ngã quỵ . Nước mắt không còn tuôn ra được nữa. Tiếng bà Quản vẫn oang oang:

--"còn thằng Quốc nữa ..." bà Quản quay sang Quốc .."tao đã cấm không cho mày tới thăm nó nữa mà .....mày ...mày ngu quá ....để con hồ li tinh này dụ làm chuyện loạn luân.." bà Quản rít lên

Quốc không chịu nổi nữa, chàng như một cái núi lửa đang chờ chực phun ra, Quốc hét lớn:

--"má thật quá đáng ......mọi người thật quá đáng lắm rồi .....tại sao phải làm cho sự việc ra nông nỗi này .......có trách lỗi thì trách con đi .....phải con đã không quên được Hạnh ......nhưng cô ta không hề phản bội anh ba .....tại sao lại buộc tội cho người ta một cách vô lý vậy .."

Thấy Quốc sừng sộ, bà Quản càng trở nên giận dữ, bà biết không làm gì được nên đã dùng đến vũ khí của bà. Bà Quản khóc lóc, kể lể, rồi lại đay nghiến Hạnh . Quốc không muốn chịu đựng thêm những lời cay nghiệt của bà Quản, chàng đùng đùng bỏ đi. Diễm chạy theo sau.

Có tiếng bé Nguyên khóc, Hạnh thoát ra khỏi cơn đau của mình . Nàng định chạy lại bồng bé Nguyên nhưng bà Quản đã chặn nàng lại :

--"cô đừng đụng tới cháu tôi nữa ......hãy cút ra ngoài đi ...từ nay cô đừng về đây nữa " bà Quản nói xong rồi kêu Diệu lấy đồ của Hạnh quăng ra ngoài . Hạnh như muốn điên lên khi nghe bà Quản nói không cho Hạnh gặp bé Nguyên nữa, nàng khóc lóc quỳ xuống xin bà Quản, nhưng bà vẫn đanh đanh khuôn mặt. Hạnh quay sang năn nỉ Thy vì nàng biết bà Quản hay nghe lời Thy, và thường ngày cũng hay thấy Thy chơi với bé Nguyên:

--"hy ơi .....khuyên má giùm tôi đi Thy ......tôi cần bé Nguyên ....tôi không thể thiếu nó được ..." Hạnh sướt mướt nắm lấy tay Thy.

Thy cười khẩy một cái và hất tay Hạnh ra và nói :

--"xin lỗi chị .....tôi không làm được ....cũng bởi chị không lo an phận nên mới đến nông nỗi này .....má đuối chị là đúng vì chị còn ở trong nhà này là má sẽ phải mất mặt với mọi người ..."

Bấy giờ Hạnh mới nhận ra là Thy đang cố tình đẩy Hạnh té. Nàng hối hận từ bấy lâu nay đã coi Thy như chị em tốt . Hạnh lại thêm một nỗi thất vọng tràn trề . Tiếng bà Quản lại vang lên :

--" quần áo đồ đạc gì của cô trong mấy cái bao đó ....cô đi ra khỏi nhà tôi ngay ....đừng năn ní thêm cho mất công ..."

--"không ....không ....con lạy má .....má đừng đuổi con ....con cần ở lại với con con ....con cần bé Nguyên ....con cần Thế Anh ..." Hạnh cố van nài, nước mắt nàng chảy giãy giụa

--'không cần cô ở đây .......cô đã không còn là vợ của thằng Anh nữa ......cô quên là con Thy mới chính thức là vợ bây giờ của nó sao ...không những trên giấy tờ mà ngay cả ....." Bà Quản định nói thêm nhưng lại thôi.

Hạnh chưng hửng, nàng hiểu được ý bà Quản muốn nói gì . Nàng không ngờ Thế Anh lại phản bội nàng để lén lút tư tình với Thy. Điều đáng buồn hơn nữa là bà Quản và Thy như đã toan tính âm mưu từ trước mà HẠnh không ngờ được, và Thế Anh bây giờ đã hùa về phía họ . Trái tim Hạnh tan nát, nàng chết trân.

--"đi ra ngoài đi ..kéo nó ra ngoài" bà Quản ra lệnh cho Thy và Diệu kéo tay Hạnh ra ngoài . Hạnh la khóc nhưng họ vẫn không dừng tay và cánh cửa đã xập xuống .

--"bé Nguyên ....con của tôi ....trả lại con cho tôi ....trả lại con cho tôi ..." Hạnh đập cửa, nàng cố kêu gào đến khi tiếng của nàng khan lại và Hạnh yếu đuối ngã xuống nền gạch .

--"em đang nghĩ gì mà như mất hồn thế Hạnh ..."

Tiếng của Phúc vang lên làm Hạnh giựt mình trở về với hiện thực, với tiếng cười của bé Tâm và bé Nguyên, với chiếc máy bay Boeing đang sắp sửa đáp xuống .

--"ồ ...không .....em chỉ thấy đôi chút hồi hộp khi gần sắp đặt chân lên quê hương ....và nhớ lại những chuện đã qua thôi ..." Hạnh nói nhỏ với nụ cười buồn trên môi.

Phúc xiết tay Hạnh nhỏ nhẹ :

--"đừng nghĩ nhiều đến chuyện xưa nữa .....không phải em đã hứa với anh là sẽ quên đi sao ? "

Hạnh gật đầu nhẹ, nàng nhìn Phúc và cảm thấy có lỗi với chàng vì nàng vẫn chưa quên được Thế Anh, một vết thương lòng sâu đậm . Đối với Phúc, Hạnh thật cảm kích những gì chàng đã làm cho nàng . Hạnh đã từng nghĩ chắc trời cao đã ban Phúc cho nàng như một vị cứu tinh. Sự hội ngộ của Hạnh và Phúc như một an bài của định mệnh.

Phúc là bạn hồi học high school của Quốc. Lên đại học chàng theo ngành luật còn Quốc theo ngành điện, hai người rẽ hai lối riêng. Phúc đã có một đời vợ và có đứa con gái bằng tuổi bé Nguyên. Nhưng vì không hợp nên hai người đã li dị và con gái Phúc ở với mẹ.

Khi Hạnh bị bà Quản đuổi ra khỏi nhà, Quốc đã trở lại để đón Hạnh về ở tạm tìm cách cứu vớt tình hình và chờ xem Thế Anh có động tịnh gì không. Nhưng ngày qua ngày, Thế Anh vẫn biệt tăm. Có một lần khi quốc đưa Hạnh đi chợ mua ít đồ dùng, Hạnh đã nhìn thấy Thế Anh và Thy đi với nhau thân thiết như một cặp vợ chồng. Thế Anh thấy Hạnh nhưng khuôn mặt của chàng chỉ sầm xuống rồi bỏ đi nhanh. Hạnh biết chắc chàng đã không còn muốn hàn gắn nũa và nàng nên buông xuôi hy vọng đó .

Điều duy nhất làm cho Hạnh có sức để đi tiếp là niềm hy vọng một ngày sẽ lấy lại được bé Nguyên. Hạnh biết điều này hơi khó nếu như không có sự giúp đỡ của toàn án vì trên giấy tờ Thế Anh và Hạnh đã li dị nên quyền nuôi giữ bé Nguyên sẽ do toà phán xét . Quốc giúp Hạnh tìm luật sư và Phúc đã đến giúp đỡ nàng.

Thế Anh rất giận khi biết được Hạnh đã thuê luật sư để đòi lại bé Nguyên. Trong thâm tâm chàng, điều đó nói lên Hạnh không nghĩ đến cho thể diện của chàng nữa . Thế Anh càng trở nên cay đắng với Hạnh mỗi chạm mặt ở toà. Và mỗi lần như thế, Hạnh lại tan nát tâm linh. Phúc vỗ về an ủi .

Phúc mỗi ngày càng trở nên thương cảm với tình cảnh của Hạnh và từ lúc nào chàng đã yêu thầm Hạnh. Phúc tận tình giúp đỡ, cố cãi cho Hạnh được thắng quyền nuôi bé Nguyên. Khi toà án đặt vấn đề Hạn không đủ income để nuôi bé Nguyên vì Hạnh chưa có việc làm, Phúc đã đứng ra làm người đỡ đầu . Và cuối cùng Hạnh đã được toà chấp nhận cho nuôi bé Nguyên.

Hạnh kiếm được việc làm may đồ và nàng dọn ra khỏi nhà Quốc để ở dưới basement nhà bà chủ. Hạnh nghĩ ở chỗ Quốc lâu sẽ gây nhiều tiếng đồn nhảm nhí và tội cho Quốc lắm. Quốc ban đầu không muốn cho Hạnh đi nhưng Hạnh đã quyết tâm nên chàng không giữ nữa. Hạnh biết trong lòng nàng, Quốc là người đàn ông mà đời đời nàng ghi ơn, và đời đời Quốc mãi cũng chỉ là có thể là người bạn thân mà thôi. Quốc biết được điều đó và sau khi Hạnh dọn ra, chàng đã nộp đơn để theo công ty đi ra nứớc ngoài làm việc để chôn sâu và lãng quên dĩ vãng và Hạnh. Diễm là người buồn nhiều nhất khi Quốc ra đi. Nhưng một năm sau, Diễm đã đi lấy chồng .

Cũng trong một năm đó, Phúc đã tới lui thường xuyên và ân cần chăm sóc cho Hạnh và bé Nguyên. Hạnh mới phát hiện Phúc thật là người đàn ông dễ mến . Tuy rằng vóc dáng không bằng Thế Anh, nhưng chàng có một phong cách hiền hoà đôi khi hài hước làm lòng người dễ chịu khi ở gần bên. Chàng thật hoà đồng, và quan trọng nhất, đối với bé Nguyên, Phúc thương yêu nó như con ruột . Đó cũng là một trong những điều khiến Hạnh bằng lòng khi Phúc ngỏ lời cầu hôn nàng.

Trước khi lấy Phúc, Hạnh rất hoang mang. Nàng biết lòng nàng vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mà Thế anh gây ra. Hạnh sợ trong một phút yếu lòng mà chấp nhận lấy Phúc sẽ làm Phúc đau khổ về sau. Nhưng Phúc rất chân thành, và cuối cùng đã làm Hạnh siu lòng . Sau khi lấy nhau, Phúc và Hạnh đã dọn đi tiểu bang khác để sống vì Phúc biết điều đó sẽ tốt hơn cho Hạnh . Họ đã sống hạnh phúc, gia đình của Phúc rất thương và chấp nhận Hạnh cũng như chấp nhận bé Nguyên. họ coi bé nguyên như đứa cháu ruột vì Phúc là con trai duy nhất và họ chưa có cháu trai.

Một năm sau bé Tâm đã ra đời trong niềm hân hoan của mọi người . Trong phòng sanh, nhìn Phúc nâng niu bé Tâm mà lòng Hạnh không khỏi xúc động . Kỷ niệm trong phòng sanh lúc bé Nguyên chào đời trong giây lát hiện về làm Hạnh càng cảm mến sự chăm lo ân cần của Phúc . hạnh thầm cảm ơn trời cao đã những giông tố của đời nàng qua đi.
Buổi chiều đồng quê gió mát thổi lồng lộng. Đứng từ phía sau nhà Hạnh có thể nhìn thấy hết sự bao la bát ngát của cánh đồng lúa xanh. Những cánh cò trắng bay lả lơi trên ngọn lúa xa xa, và những cụm khói lam bay lòng vòng trên đỉnh nóc nhà hàng xóm tạo cho Hạnh một cảm giác thoải mái . Đã từ lâu Hạnh không có được những giây phút thư giãn tinh thần như vậy, nàng bỗng yêu cái cảnh đồng quê này biết bao.

Từ ngày ba Hạnh qua đời, má nàng đã mang hài cốt của ông dọn xuống quê để được ở gần bà con và để thoát tiếng ồn của thành thị . Hạnh nghĩ mà thương cho bà Lý phải một thân côi cút ở nơi hẻo lánh này vì hai đứa em HẠnh đã có việc làm ở thành phố và khôn ở chung với bà được . Phúc và Hạnh bàn với nhau về việc bảo lãnh bà sang Mỹ nhưng bà Lý phất ngang vì bà muốn ở lại chăm lo mộ phần cho chồng bà . Hạnh hiểu được tánh má nàng nên không bắt buộc bà.

Một cơn gió mát khiên' tóc Hạnh bay phấp phới làm nàng man mác nhớ về ngày xưA khi cùng Thế Anh dạo mát trong công viên buổi sáng . Hạnh cố lắc đầu để xua đi cái hình ảnh đó vì nỗi nhớ như đang dày vò trái tim Hạnh từng giây khắc này.


--"Hạnh ơi ....vào nhà ăn cơm đi con ....cơm chín rồi ..." tiếng bà Quản vang lên từ phía bếp giúp Hạnh nhanh :Dng thoát ra khỏi kỷ niệm xưa.

--"dạ ....con vào ngay má ..." Hạnh trả lời bà Lý và múc miếng nước trong lu rửa tay.

Khi vào tới trong nhà, Phúc đã an bài cho bé Nguyên và bé Tâm ngồi gọn trên ghế chờ. Hạnh mỉm cười. Nàng thầm thán phúc tài làm cha của Phúc. Bé Nguyên và bé Tâm lúc nào cũng được chàng chăm sóc thật chu đáo, Hạnh không phải lo nhiều.

--"em gọi má lên ăn cơm đi honey .....thức ăn nhiều quá rồi ....nói má đừng nấu nữa " Phúc vừa đeo cái yếm cho bé Tâm vừa nhắc HẠnh

--"má mà nấu thì hay thích nấu nhiều lắm .....em hông cản nổi ......hay em giao cho anh "trọng trách" đó đó .." Hạnh cười chọc Phúc .

--"Ok" ...Phúc nói rồi chàng đi xuống bếp

--"má ơi ....lên ăn được rồi đó má .....má nấu nhiều quá chắc tụi con no đến chết mất .....má cần con phụ gì hông ?" Phúc vừa nói vừa giễu làm bà bà Lý cũng phì cười

--"làm gì mà no chết .....chỉ còn nồi canh thôi .....con lên nhà ngồi đi ....ở dưới này khói lắm .....ngay cả con Hạnh má còn không cho xuống nữa à ....con lên trước đi ....má lên ngay"

Phúc dạ một tiếng rồi bước lên. Bà Lý nhìn theo phúc và cảm thấy mên mến người con rể mà bà mới chỉ gặp lần đầu tiên. Bà Lý thoáng thở dài khi nghĩ đến mối hôn nhân không tốt đẹp của con gái bà với Thế ANh. Bà cảm thấy đôi chút hối hận vì khi xưa đã quyết định gả Hạnh lẹ làng quá khiến con bà phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng bà nghĩ ân quả tuần hoàn, con gái bà hiền lương thì trời cao đã không nỡ để nó mãi chìm trong bể khổ .

Bà Lý bê tô canh chua đặt lên bàn .

--"các con ăn nhiều vô nha ...." bà Lý múc canh ra chén cho Hạnh và Phúc

--"má nấu nhiều quá ....và ngon nữa ....con nghĩ mai mốt chắc họ phải nới cửa máy bay ra con mới chun vô lọt quá ..." Phúc hài hước

Bà Lý và Hạnh cùng phì cười . Bé Tâm và bé Nguyên chẳng hiểu gì nhưng tụi nó cũng cười theo. Căn nhà bà Lý rộn rã tiếng cười, và thật là ấm cúng. Ngoài sân, ánh nắng hoàng hôn từ từ chiếu đỏ trên ngọn cây cau.


-- HẾT --
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 07:43 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.