|
|
|
#1
|
|||
|
|||
|
Nàng nói dứt câu, im lặng nhìn Cát Thiếu Tường. Nhìn vị đại thiếu gia Kim Tiền bang mà đôi lưỡng quyền củaTần Á Mỵ ửng hồng e thẹn. Chân diện nàng biểu lộ những nét thẹn thùng e lệ của những thôn nữ buổi đầu được gặp ý trung nhân của mình. Tiếp nhận những nét thẹn thùng e lệ được biểu hiện trên khuôn mặt xinh đẹp như mộng của Tần Á Mỵ, bất giác Cát Thiếu Tường cảm nhận một sự nao nao trong lòng. Y có cảm giác nàng đang tự nguyện chui vào lưới tình mà y không chủ định giăng ra.
Cát Thiếu Tường nhìn Á Mỵ, rồi nhỏ nhẹ nói: - Nàng biết đó là bẫy tình vậy có tự nguyện rơi vào bẫy tình không? - Công tử đoán xem… Câu hỏi này của Tần Á Mỵ khiến Cát Thiếu Tường phải bối rối. Y ngập ngừng rồi miễn cưỡng nói: - Tại hạ không dám đoán. - Sao lại không dám? - Thiếu Tường sợ mạo phạm đến tiểu thư. Nếu nàng là một nữ nhân tình thuở thường, Thiếu Tường sẵn sàng nói ra ý của mình. Nhưng nàng lại là nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh, người mà ngay cả bang chủ Kim Tiền bang cũng phải ngưỡng mộ, cúi đầu, thì Thiếu Tường nào dám nói ra ý của mình. Tần Á Mỵ nguýt mắt nói: - Ở đây đâu có nghĩa phụ của Á Mỵ? - Biết như vậy nhưng Thiếu Tường đã biết thân phận của nàng. Á Mỵ lắc đầu. Nàng nhìn vào mắt Thiếu Tường: - Á Mỵ buộc công tử phải nói đó. Nàng vừa nói vừa đứng lên bước đến đối mặt với Cát Cát Thiếu Tường. Mùi xạ hương thoang thoảng từ cơ thể Tần Á Mỵ phả ra xông vào khứu giác của Thiếu Tường. Thứ mùi xạ hương vừa quyến rũ vừa tạo cho người ta phải liên tưởng đến những khoảng khắc vùi mình trong miền hoang lạc. Mùi xạ hương kia khiến cho tâm tưởng của vị đại thiếu gia Kim Tiền bang nao nao cảm giác khó tả tột cùng. Y nhìn Á Mỵ buông một lời thăm dò: - Tại sao nàng lại buộc Thiếu Tường nói hay nàng muốn Cát Thiếu Tường mạo phạm nàng? Á Mỵ nhìn vào mắt Thiếu Tường: - Nếu như Tần Á Mỵ buộc Cát công tử mạo phạm thì sao? Á Mỵ vừa nói vừa hơi nhích người đến như thể muốn áp thân thể mình vào sát người Thiếu Tường. Động thái của Tần Á Mỵ khiến Cát Thiếu Tường bị bản năng trong gã cho hẳn ý tưởng xem nàng như người phải cẩn thận trong đề phòng mà buột miệng nói: - Có nằm mơ Cát Thiếu Tường cũng không tin. - Á Mỵ cũng không tin mình lại tự nguyện chui vào cái bẫy của đại thiếu gia Kim Tiền bang. Giọng nói của Tần Á Mỵ thật nhu mì khi thốt ra câu nói đó. Khoảng cách giữa nàng và Cát Thiếu Tường như bị phá vỡ ngay sau khi lời nói của Tần Á Mỵ. Hai người đối mặt nhau. Họ không nói nửa lời, ánh mắt của họ đủ để người kia thẩm thấu những ý niệm trong đầu. Trong tình cảnh này thì đúng là tất cả những gì được biểu hiện bằng ngôn ngữ cũng đều dư thừa, bởi giữa nàng và Cát Thiếu Tường như chẳng còn gì dấu nhau. Họ biểu hiện nhau qua ánh mắt, hơn thế nữa cũng chẳng có khoảng cách phân chia giữa họ. Cát Thiếu Tường nắm lấy tay Tần Á Mỵ. Đôi thu nhãn của Á Mỵ liền toát ra ánh mắt hoang dại đầy chất dục tình nóng bỏng pha trộn nét lả khi gọi mời. Thiếu Tường kéo nàng sát vào người gã, vừa bồi hồi nói: - Á Mỵ. Thốt ra lời nói đó nhưng trong đầu Thiếu Tường lại nghĩ: “Nàng sẽ là con cờ của bổn thiếu gia. Lão Thượng Quan Đại Phu hẳn không ngờ nghĩa nữ của mình tự nguyện chui vào lưới tình của bổn thiếu gia. Mà điều đó tất nhiên phải xảy ra như vậy thôi. Chưa một nữ nhân nào khả dĩ có thể kềm mình truớc Cát Thiếu Tường huống chi còn có những thứ khác mà nữ nhân chẳng thể nào từ chối được.” Trong khi Cát Thiếu Tường nghĩ như vậy thì Tần Á Mỵ lại vẫn người uốn éo giống như một con mèo đang làm dáng hay mơn man lấy lòng chủ. Nàng vừa áp sát người vào Cát Thiếu Tường vừa nũng nịu nói: - Thiếu Tường huynh. Sau câu nói đầy chất gợi tình như mời gọi vị đại thiếu gia Cát Thiếu Tường thì bốn cánh môi của hai người gắn chặt lấy nhau. Thiếu Tường có cảm giác Tần Á Mỵ trao cho gã một nụ hôn thèm khát. Sự thèm khát dâng đến tột đỉnh để rồi tạo ra những âm thanh gừ gừ trong cuống họng. Cùng với những tiếng gừ gừ như loài mèo cái trong thời kỳ động cỡn thì mười ngón tay của nàng bấu vào lưng Cát Thiếu Tường. Mười ngón chỉ bấu thật chặt vào lưng gã. Chính động thái của Tần Á Mỵ nàng khơi dậy trong Cát Thiếu Tường ngọn lửa dục tình hừng hực. Không phải hắn chưa từng kinh qua mùi vị nữ nhân, nhưng với một nữ nhân có sự biểu cảm đầy chất hỏa dục tình như Tần Á Mỵ, thì Cát Thiếu Tường chưa từng thấy trên thế gian này. Á Mỵ lôi tuột Cát Thiếu Tường vào vùng hỏa dục cuồng loạn của mình, trong khi Thiếu Tường lại tràn ngập sự khoan khoái, cao hứng với những gì nàng biểu đạt qua từng động tác lẫn thái độ. Tất cả những ý niệm vừa trôi qua trong đầu gã đều tan biến chẳng khác nào chiếc bong bóng phập phồng bởi những giọt mưa ngâu mà thay vào đó là những ý tưởng cuồng dâm với những sự liên tưởng đầy chất dục tình cùng với một ý niệm khác lóe lên trong đầu: “Ả là một dâm nữ cuồng loạn.” Ý niệm đó trôi qua đầu Cát Thiếu Tường, thì sự cảnh báo về mối nguy hiểm cũng lụi tàn chẳng khác nào bếp than hồng tắt lịm bởi cơn mưa rào tình ái. Bất cứ ai cũng vậy thôi, nếu rơi vào tình cảnh như Cát Thiếu Tường cũng sẽ bị trôi tuột ngay vào động thái cuồng tình của nàng bởi vì y đâu biết rằng mỹ nhân đang biểu đạt trạng thái cuồng tình ma công Miêu Công Đường Lang. Nhưng nếu lúc đầu Cát Thiếu Tường có biết cũng khó mà bỏ qua cơ hội chinh phục niềm khoái cảm vì Tần tiểu thư tự nguyện dâng đến cho gã. Tất cả những gì hắn đang nghe, đang nhận từ Tần Á Mỵ, biến nàng thành vùng đất lạ trong tư tưởng Cát Thiếu Tường. Với Cát Thiếu Tường, tất cả nữ nhân đều bị hắn xem thường, bởi gã đã thẩm thấu nữ nhân và xem họ đều giống như nhau. Thậm chí trong tâm thức của Cát Thiếu Tường, nữ nhân sinh ra trên đời này chỉ là những thú vặt vãnh đối với gã. Những món vật dụng rất tầm thường, nếu như gã chỉ vói tay ra đã bắt được, còn hơn thế nữa, chung quanh Thiếu Tường lại có quá nhiều nữ nhân và họ lại là những trang mỹ nữ của đất Trung Châu. Họ là những vật sở hữu để Thiếu Tường sử dụng cho bản thân mình và làm vật hiến tế để thu tóm ngân lượng. Nhưng ở Á Mỵ thì khác. Bởi Thiếu Tường chưa gặp một sự cháy bỏng cuồng nhiệt nào giống như Tần Á Mỵ. Động thái cuồng nhiệt đầy chất thô tục nhưng ngồn ngộn lửa dục tạo ra trong Thiếu Tường sự lạ lẫm. Một sự lạ thường mà hắn phải tìm kiếm để chiếm hữu nó. Bốn cánh môi như không muốn rời nhau nữa. Thiếu Tường cảm thấy tất cả dục tình của y lẫn nàng đều biểu đạt qua nụ hôn đó. Khi bốn cánh môi rời nhau, Thiếu Tường vẫn còn ngớ ngẩn với cảm giác dậy trào trong tâm thức lẫn nội thể mình. Y nhìn Tần Á Mỵ gần như không chớp mắt. Nàng đáp lại ánh mắt của gã bằng đôi thu nhãn thật lả lơi gọi mời. Thiếu Tường nuốt nước bọt. Hai cánh môi của gã đang dần khô lại bởi ngọn lửa dục tình bùng cháy trong nội thể. Ngọn lửa kia tạo ra sự đòi hỏi và buộc gã phải sở hữu thể xác của Tần Á Mỵ. Cát Thiếu Tường bất ngờ vươn tay thộp lấy xiêm y của Tần Á Mỵ. Nàng không chút phản kháng lại hành động của gã. Nàng có vẻ thụ động chờ đợi sự dày vò và chiếm hữu của Cát Thiếu Tường ngoại trừ sắc diện đỏ hừng hực nhuộm một lớp than hồng lên mặt. - Soạt… Xiêm y của nàng bị Thiếu Tường xé toạc ra lộ chiếc yếm hồng bên trong. Sự thụ động với những nét chờ đợi càng khiến cho Cát Thiếu Tường phấn khích hơn. Một lần nữa y vươn trảo xé nốt chiếc yếm trên người nàng. Tần Á Mỵ cũng không có sự phản kháng nào, ngược lại còn vặn người uốn éo như thể muốn nói với Thiếu Tường sự nao nao trong nàng. Thân thể nàng lồ lộ hiện ra trước mặt Cát Thiếu Tường. Một thân thể với những đường cong cân đối thật hoàn chỉnh và những đường cong kia tự trang sức quyến rũ đầy nhục tình nơi đôi gò bồng đảo căng tròn, chín mọng chẳng khác nào hai quả tuyết lê. Cát Thiếu Tường nuốt nước bọt, rồi vồ đôi tay mình vào đôi quả tuyết lê căng tròn đầy sức sống nhục tình. Hắn cảm nhận rõ mồn một trong đôi quả tuyết lê kia là dòng nhục tình tuôn chảy. Chẳng khác nào dung nham của hai ngọn núi lửa đang ngùn ngụt bùng nổ. Thiếu Tường mất cả những gì mà hắn suy tính về nàng. Y còn đâu giữ được sự tỉnh táo mà phán đoán, hay đặt câu hỏi: “Tại sao Tần Á Mỵ lại tự nguyện dâng cho gã?” Nếu gã có nghĩ đến điều đó thì cũng bị ý niệm sở hữu thân thể của nàng che khuất. Thiếu Tường bỗng chốc trở thành con thú khát tình. Một cơn khát tình ập đến mà bình nhật gã cảm thấy thừa mứa chẳng bao giờ nghĩ tới. Một cơn khát tình chỉ có Tần Á Mỵ mới có thể tạo ra trong nội thức của Cát Thiếu Tường. Y ngốn nghiến đôi gò bồng đảo của nàng và lắng nghe những tiếng gừ gừ hoang lạc phát ra từ cuống họng của vị Tần tiểu thư nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu. Những tiếng kêu gừ gừ chẳng khác nào lời mời chào cuồng nhiệt và cháy bỏng nhất từ Tần Á Mỵ dành cho Cát Thiếu Tường. Trong khi gã ngốn ngấu đôi gò bồng đảo của Tần Á Mỵ thì ngược lại mười ngón chỉ của nàng chẳng khác nào những chiếc vuốt chim ưng bấu vào hông họ Cát. Nếu Thiếu Tường tìm thấy cả Tần Á Mỵ cảm xúc giao tình cháy bỏng thì ngược lại nàng như bắt gặp được miếng mồi ngon mà nàng đã thèm thuồng lâu ngày phải săn lùng đến mòn mỏi hơi, mỏi gối. Thời điểm cực đỉnh cuối cùng cũng phải đến. Thiếu Tường bế xốc nàng lên trong khi hai chân của Á Mỵ thì lại quắp ngay hông hắn. Cổ họng nàng liên tục phát ra những tiếng kêu hoang lạc của giống mèo cái trong thời kỳ động cỡn và đã bắt được bạn tình. Có lẽ nàng cần thỏa mãn những cơn khát tình bùng cháy mà đôi ngọc thủ quào vào ngực Cát Thiếu Tường. Mười đường cào, rách da tóe máu hiện ra trên ngực họ Cát, nhưng gã đâu còn biết đến sự đau đớn rát bỏng do những móng tay của nàng tạo ra. Thiếu Tường chỉ cảm nhận một điều duy nhất, đó là sự cuồng dục cháy bỏng của nàng. Một sự cuồng dục khiến cho gã thích thú và gã bị xét toạc bởi những ngón chỉ của nàng. Cát Thiếu Tường khoan khoái và cuồng nhiệt tiến sâu vào trong Tần Á Mỵ. Hắn nghe rõ mồn một tiếng nghiến răng lẫn những âm thanh gừ gừ phát ra từ cửa miệng kéo theo hỏa khí nóng bỏng phát vào mang tai gã. Cùng với cảm giác đó thì Thiếu Tường cảm nhận vùng trung đẳng của mình đang xiết lại bằng chiếc càng cua đầy uy lực. Lục phủ ngũ tạng của hắn những tưởng trào ra miệng, hai mắt cứ dựng ngược. Hắn muốn nói nhưng chẳng rặn được thành lời. Đôi mắt Cát Thiếu Tường dựng ngược lên mở to hết cỡ. Hắn đã cảm nhận được sự biến chết :Dc trong lúc giao tình với nàng. Hắn đã nhận thấy đôi chân trắng thanh mảnh của Tần Á Mỵ chính là gọng kéo của thần chết. Thiếu Tường vẫn giao tình với Tần Á Mỵ, nhưng y không còn nhận được cảm giác khoái lạc mà chỉ nhận thấy ra bóng sắc tử thần đang bước đến tước đi phần hồn trong cái xác của gã. Thiếu Tường dồn tất cả khí lực vào chân diện. Y rống lên một tiếng thật lớn, cố trườn lên để thoát ra khỏi đôi chân chết :Dc của mỹ nhân. - A… Cùng với tiếng rống đó, y bấu song thủ vào hai bờ vai của Á Mỵ. Nàng vẫn không buông chân khỏi vùng thượng đẳng của họ Cát như thể ghì hắn lại để làm nốt sự chinh phục trong cơn khát tình. - Rắc… Sau âm thanh khô khốc đó phát ra từ sống lưng của Cát Thiếu Tường thì gã đờ đẫn cả người. Khí lực của gã như tuôn trào vào mục đích mà y đặt ra từ lúc đầu. Sự tuôn trào mà Cát Thiếu Tường tưởng chừng chẳng thể nào kềm chế được. Sắc diện Thiếu Tường tái nhờn, tái nhợt. Y muốn rống lên nhưng cũng chẳng còn chân khí để rống. Y muốn rên cũng không nổi làm gì mà rống nổi. Cửa gian thượng sảnh bật tung ra. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh lao vào. Lão cách không điểm chỉ vào tận huyệt dưới hai bàn chân của Tần Á Mỵ. Đôi chân trần của nàng liền buông thẳng để Thiếu Tường đổ nhào xuống sàn gạch. Tần Á Mỵ như vùng khỏi cơn cuồng tình đã dâng đến tột đỉnh của niềm khoái lạc sau cái điểm chỉ của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh. Nàng chỏi tay ngồi lên, rồi bẻn lẻn nói: - Thiếu gia… Thiếu Tường vẫn nằm duỗi dài dưới đất lõ mắt nhìn Tần Á Mỵ. Cát Hinh đỡ Cát Thiếu Tường ngồi lên. Lão buông tiếng thở dài khi nhận biết Cát Thiếu Tường giờ đã là phế nhân vĩnh viễn. Thiếu Tường lừ mắt nhìn Tần Á Mỵ. Gã từ từ chỉ tay vào mặt nàng: - Dâm nữ… Ngươi không phải là nàng. Á Mỵ dùng tay che phần thượng đẳng của mình, nhỏ nhẹ nói: - Cát thiếu gia… Á Mỵ không có ý. Thiếu Tường gào lên. Hắn muốn chỏi tay tự ngồi lên nhưng hoàn toàn bất lực. Gã gào lên: - Ngươi đã hại bổn thiếu gia thành phế nhân. Cha… trả thù cho Thiếu Tường. Kim Tiền bang chủ buông tiếng thở dài. Lão quay sang Tần Á Mỵ từ tốn nói: - Tần tiểu thư hãy bỏ qua sự mạo phạm của Cát Thiếu Tường. Tiểu thư hãy vận lại trang phục. Tịnh Sỹ Nhân các hạ đang chờ tiểu thư bên ngoài đại điện Kim Tiền bang. Thiếu Tường gào lên: - Cha… không để cho ả đi được. Kim Tiền bang chủ lắc đầu: - Ngươi đã không vượt qua được bẫy dục tình.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#2
|
|||
|
|||
|
Hồi 26
Chu Thái Ráng chiều nhuộm một màu vàng nhạt lên khu mộ địa Dương Châu. Trong màu vàng chiều nhàn nhạt đó, một cỗ xe độc mã dừng trước khu mộ địa. Trên xe bước xuống đất là một mỹ nhân, tay cầm một cánh hoa phong lan trắng toát. Mỹ phụ ung dung bước vào mộ địa. Đôi thủ nhãn sáng và trong của mỹ phụ thoạt lia qua tất cả mọi ngóc ngách trong khu mộ địa này, như thể sợ có người nào đó tò mò theo dấu chân mình, hay chú nhãn vào mình. Như đã biết chắc không có ai trong khu mộ địa Dương Châu theo dõi mình, mỹ phụ mới đi thẳng một mạch đến ngôi mộ của Diệp Diệp. Mỹ phụ đứng trước ngôi mộ của Diệp Diệp như thể đang tâm thành khấn vái người nằm dưới mộ. Mỹ phụ đứng một lúc thật lâu, rồi bước đến tấm bia đá. Quan sát tấm bia mộ một lúc, mỹ phụ mới bước ra sau nấm mộ. Mỹ phụ ngồi xuống, toan lật khối đá sau nấm mộ thì mộ gã đạo tỳ bước lên. Gã đạo tỳ ôm quyền nói: - Phu nhân có cần tại hạ giúp gì không? Đôi chân mày lá liễu của mỹ phụ hơi nhíu lại biểu lộ thái độ phật ý trước sự xuất hiện đột ngột của gã đạo tỳ. Mặc dù vậy vẫn cất lời ôn nhu: - Bổn nương đến viếng Diệp Diệp tiểu thư. Không có chuyện gì lớn đến cần các hạ. Gã đạo tỳ nhìn mỹ phụ từ tốn nói: - Tại hạ là Chu Thái… Người được Thượng Quan Đại Phu biệt phái chăm sóc mộ phần cho Diệp Diệp tiểu thư. Điểm một nụ cười mỉm, mỹ phụ nói tiếp: - Mộ của Diệp Diệp tiểu thư còn có Chu các hạ chăm sóc mộ phần, nhưng không biết sau này ai sẽ chăm sóc mộ phần cho Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất. Chu Thái nhìn thẳng vào mắt mỹ phụ: - Hóa ra phu nhân đây là Di Hoa Tiên Tử… Chủ nhân của Di Hoa cung. Chu Thái ôm quyền: - Tại hạ không nhận ra phu nhân… mong phu nhân miễn thứ. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất nhìn Chu Thái: - Bổn nương đâu dám bắt lỗi người của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Với lại các hạ chưa có làm gì khiến bổn nương bắt lỗi các hạ. - Chú Thái đa tạ nương nương. Tại hạ rất hân hạnh tiếp kiến nương nương. Nhân tiện đây, tại hạ thỉnh mời nương nương vào chỗ tá túc của tại hạ để dùng chén trà. Di Hoa Tiên Tử khoát tay: - Bổn nương rất muốn dùng chén trà của túc hạ nhưng bây giờ không tiện lắm. Di Hoa Tiên Tử suy nghĩ một lúc rồi nói: - Túc hạ cứ vào trước đi. Để bổn nương thắp cho Diệp Diệp tiểu thư nén hương siêu tịnh, rồi sẽ vào sau vậy. Chu Thái nhìn Di Hoa Tiên Tử ôm quyền nói: - Nương nương không có đem theo nhang, thì làm sao thắp hương cho Diệp Diệp tiểu thư được? Thất Thất cau mày bởi lời nói này của Chu Thái. Lời nói của họ Chu kia khiến Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất phải sượng sùng. Di Hoa Tiên Tử đến mộ địa Dương Châu lần này trên tay chẳng có lấy nén nhang nào, thế thì lấy gì để thắp nén hương siêu tịnh cho Diệp Diệp. Thất Thất miễn cưỡng nói: - Chu các hạ chú ý vào bổn nương quá. Đúng là bổn nương không có đem theo nén nhang nào. Nhưng với tấm lòng của bổn nương cũng có thể gọi là nén hương siêu tịnh dành cho Diệp Diệp tiểu thư. Cái chết của Diệp Diệp tiểu thư, ái nữ của Vạn Xuân trang chủ, khiến cho bổn nương phải quá vãng đến đây để viếng mộ phần. Bây nhiêu đó Chu túc hạ đủ biết tấm lòng của bổn nương như thế nào. Chu Thái ôm quyền: - Nếu nương nương cần, tại hạ xin được đốt nhang cho nương nương thắp tên mộ phần của Diệp Diệp tiểu thư. Di Hoa Tiên Tử khoát tay: - Bổn nương không thích câu nệ. Chu Thái ôm quyền từ tốn nói: - Nương nương đã có ý như vậy, Chu mỗ không dám làm phiền nương nương. Y xá Dư Thất Thất rồi nói: - Chu mỗ cáo từ. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất khoát tay. - Phu nhân có điều chi muốn thỉnh giáo cho tại hạ? Di Hoa Tiên Tử nhìn vào mắt Chu Thái, ôn nhu nói: - Bổn nương lấy làm lạ là chưa từng gặp qua túc hạ lần nào. Theo bổn nương biết, phàm những kẻ sĩ dưới Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đều là những kỳ danh trong thiên hạ… Thế nhưng với các hạ… Chu Thái điểm nụ cười. Nụ cười của y biểu lộ tất cả những nét giả tạo không thật ra ngoài. Y vừa nhếch môi tạo nụ cười sởi lởi thì cũng cắt ngay nụ cười đó. Y ôm quyền với vẻ thật thành kính đối với Di Hoa Tiên Tử: - Tại hạ chỉ là kẻ vô danh trong giới võ lâm Trung Nguyên, chỉ may mắn được Thượng Quan Đại Phu để mắt đến mà thôi. Với lại một người chỉ giữ chức phận chăm sóc mộ phần cho Diệp Diệp tiểu thư thì cũng không cần phải nhờ đến những cao nhân trong chốn võ lâm giang hồ. Di Hoa Tiên Tử khẽ gật đầu, rồi nói: - Có lẽ Chu túc hạ nói đúng. Chu Thái ôm quyền. Cứ như gã là quen với lối khách sáo, mỗi lời thốt ra là phải ôm quyền để cho người đối diện biết thân phận nhỏ nhoi thấp kém của gã. - Tại hạ cáo từ… Nếu có gì mạo phạm mong phu nhân bỏ qua. Sự khách sáo của Chu Thái khiến Di Hoa Tiên Tử phải bực bội ít nhiều. Bởi nhận ra nét giả trá và tiềm ẩn cái gì đó rất ư lạnh lùng từ gã họ Chu này. Di Hoa Tiên Tử miễn cưỡng nói: - Bổn nương không phải là kẻ tiểu nhân… chỉ biết chăm chẳm tìm chỗ nhược của người khác. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, bổn nương hy vọng túc hạ không quá khách khí như hôm nay. - Tại hạ xin được ghi nhận lời chỉ giáo của nương nương. Chu Thái ôm quyền xá Di Hoa Tiên Tử. Động thái của họ Chu khiến Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất khoát tay: - Bổn nương không bắt lỗi các hạ đâu. - Đa tạ nương nương. Nói rồi Chu Thái quay lưng bỏ đi. Y thả những bước chân thật khẽ nhưng sau mỗi bước chân y để lại dấu giày trên mặt đất. Dấu này nối tiếp dấu kia với những khoảng cách cực kỳ chính xác, không sai lệch về khoảng cách. Nhìn những dấu giày của Chu Thái để lại trên mặt đất, đôi chân mày lá liễu của Di Hoa Tiên Tử phải cau hẳn lại với câu hỏi trong đầu: “Gã họ Chu này là ai?” Cùng với ý niệm thầm kín đó, Di Hoa Tiên Tử cảm nhận sắc mặt tử thần rờn rợn toát ra từ gã đạo tỳ họ Chu này. Khi Chu Thái đã mất dạng hẳn rồi mới nhìn lại ngôi mộ của Diệp Diệp Sau khi đã biết chắc không còn ai để mắt tới mình, Di Hoa Tiên Tử mới lật phiến đá. Ngay lập tức dưới phiến đá là chiếc tráp đựng tấm Da Dê và khối Ngọc Kỳ Lân. Lấy chiếc cho vào ống tay áo, Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất đứng thêm một lúc nữa sau mộ phần của Diệp Diệp rồi mới bỏ đi một mạch trở lại cỗ xe độc mã. Khi vầng nhật quang lặng như một ngôi mộ đỏ ửng cuối đường chân trời, Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất mới đánh cỗ độc mã lặng lẽ rời khu mộ địa Dương Châu. Không dừng lại để thích thú ngắm phong cảnh Dương Châu trong buổi chiều tà mà lặng lẽ rời ngay khỏi Dương Châu ngay trong buổi chiều đó. Rời khỏi thành Dương Châu, Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất đánh cỗ xe độc mã một mạch đi thẳng đến tòa trang viên nằm ở ngoại ô Dương Châu trấn. Bước xuống xe, người đi luôn một mạch vào gian biệt sảnh. Người đón Di Hoa Tiên Tử trong biệt sảnh đường chẳng phai ai xa lạ mà chính là Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cùng tám ả cung nữ vân trang phục cung trang màu hồng nhạt. Tám ả cung nữ đồng ôm quyền cúi xuống xá Di Hoa Tiên Tử: - Tham kiến cung chủ. Thất Thất khoát tay: - Miễn lễ. Nhìn lại Kim Tiền bang chủ Cát Hinh, Dư Thất Thất từ tốn hỏi: - Cát bang chủ có nghe Chu Thái trên chốn võ lâm giang hồ bao giờ chưa? Cát Hinh cau mày vuốt râu, ra vẻ đăm chiêu rồi lắc đầu: - Bổn bang chủ chưa từng nghe cái tên này. Lão nhìn Di Hoa Tiên Tử hỏi: - Tục danh Chu Thái kia có gì khiến cung chủ lo lắng như vậy? - Bổn nương vừa gặp gã họ Chu này trong mộ địa Dương Châu. Phong thái của gã khiến bổn cung chủ cảm nhận có điều gì đó bất an. Sự ngạc nhiên lộ ngay ra ngoài mặt Kim Tiền bang chủ Cát Hinh. Lần đầu tiên Kim Tiền bang chủ mới nghe lời nói này của Di Hoa cung chủ Dư Thất Thất. Di Hoa cung chủ Dư Thất Thất có bao giờ thốt ra câu nói đó và có bao giờ e dè bất cứ nhân vật võ lâm nào đâu. Nếu nói thẳng thừng ra thì người võ lâm không dè chừng Di Hoa Tiên Tử thì thôi, nếu không muốn nói là không dám mạo phạm đến vị cung chủ Di Hoa cung, chứ có đâu Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất lại dè chừng gã họ Chu vô danh tiểu tốt nọ. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh từ tốn nói: - Lần đầu tiên lão phu thấy Di Hoa Tiên Tử nương nương tỏ ra lo lắng. Chắc hẳn gã họ Chu kia là con người rất đặc dị. Di Hoa Tiên Tử nương nương cứ yên tâm… Tòa biệt trang của Kim Tiền bang là nơi bất khả xâm nhập. Không một người nào khả dĩ vào được đâu. - Bổn cung biết như thế rồi. Nhưng với gã Chu Thái này, bổn cung chủ thấy có cái gì đó mà linh tính mách bảo phải dè chừng. Nói ra điều đó, bổn cung không có ý xem thường Kim Tiền bang chủ mà muốn cảnh cáo bang chủ cẩn thận đề phòng. Cát Hinh vuốt râu từ tốn nói: - Tiểu tử quá lo xa rồi. Cứ yên tâm. Lão nói rồi, vỗ tay một tiếng. Ngay lập tức những cao thủ Kim Tiền bang xuất hiện chẳng khác nào từ trong những vách tường bước ra, chẳng mấy chốc đã bao kín toàn bộ tòa biệt sảnh. Kim Tiền bang chủ vuốt râu: - Bây giờ tiên tử đã tin rồi chứ? Di Hoa Tiên Tử gật đầu: - Hy vọng đây chỉ là linh cảm của bổn cung chủ thôi. Nói rồi Di Hoa Tiên Tử bước thẳng đến bức hoành phi. Người đẩy tấm hoành phi qua bên. Ngay lập tức một vòm cửa bí mật dịch chuyển, Di Hoa Tiên Tử quay lại nói với Kim Tiền bang chủ Cát Hinh: - Cát bang chủ… Gã họ Chu đó tự nhận là người của Thượng Quan Đại Phu. Nếu gã có đến đây cũng không được để gã bước qua tấm hoành phi này. - Y sẽ không bước chân vào tòa biệt sảnh này được thì làm sao có thể bước chân vào nội thất của cung chủ? Di Hoa Tiên Tử điểm nụ cười mỉm: - Bổn cung tin vào bang chủ. Nói rồi Di Hoa Tiên Tử lần ngay qua vòm cửa để vào mật thất. Tấm hoành phi trượt ngay lại như cũ che kín vòm cửa mật thất. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh vỗ tay hai cái, ngay lập tức bọn cao thủ Kim Tiền bang lần lượt quay vào những ngách cửa biệt sảnh. Bọn cao thủ vừa ẩn sau những ngách cửa bí mật thì Chu Thái cũng lừng lững đẩy cửa bước vào. Y vẫn vận bộ đạo tỳ.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#3
|
|||
|
|||
|
Sự xuất hiện của Chu Thái khiến Kim Tiền bang chủ Cát Hinh phải cau mày. Lão nhìn Chu Thái toan mở miệng nói thì họ Chu đã cất lời nói trước:
- Tại hạ là Chu Thái. Y nói rồi cũng như thông lệ, lại ôm quyền xá Kim Tiền bang chủ Cát Hinh. Y vừa xá vừa nói: - Tại hạ không mạo phạm đến Cát bang chủ chứ? Lão bang chủ Kim Tiền bang vuốt râu nhìn Chu Thái. Lão nhìn họ Chu với ánh mắt tò mò thì đúng hơn. Trong mắt Kim Tiền bang chủ Cát Hinh thì rõ ràng gã họ Chu này chẳng có đặc điểm gì khiến cho lão phải e dè cả. Chính nhận định đó, Kim Tiền bang chủ Cát Hinh phải nhủ thầm: “Gã này đâu có điểm gì đặc biệt mà khiến cho Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất phải e dè như vậy nhỉ?” Vừa nghĩ vậy Kim Tiền bang chủ Cát Hinh vừa bước đến một bộ, lão vuốt râu ôn nhu nói: - Chu các hạ hẳn đã đi lầm chỗ rồi. Chu Thái ôm quyền nói: - Bang chủ chỉ giáo thêm cho tại hạ. - Lão phu nói Chu các hạ đã đi lầm chỗ là đi lầm chỗ. Bởi trong biệt trang của lão phu không có người chết để Chu các hạ phải lo hậu sự. Các hạ là đạo tỳ mà đương nhiên bước vào biệt sảnh của lão phu, hẳn là lầm chỗ, nếu không thì có ý định gì hay muốn gieo sự xúi quẩy đến cho lão phu. Chu Thái ôm quyền từ tốn nói: - Cát bang chủ hiểu lầm cho tại hạ. Tại hạ không có ý gieo sự xúi quẩy cho Cát bang chủ và cũng hoàn toàn không lầm chỗ. Nếu làm chức phận của một đạo tỳ, điều trước tiên phải biết nơi mình đến. Nếu đến không đúng chỗ cần đến, nhất định sẽ bị thiên hạ nguyền rủa. Chức nghiệp của những đạo tỳ như Chu Thái đây là đem sự an ủi và bình yên đến cho người khuất, gieo sự yên vui cho người sống… Nên không thể đến lầm chỗ được. Mặt của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh sa sầm khi nghe lời nói này của Chu Thái. Lão vuốt râu ôn nhu nói: - Lão phu nói các hạ đến lầm chỗ là đi lầm chỗ. Bởi trong biệt trang của lão phu không có người chết hay Chu các hạ muốn ta nguyền rủa các hạ? - Kim Tiền bang đúng là không có người chết. Biệt trang của bang chủ đúng là không có người chết nhưng bang chủ đang giữ một người buộc phải chết. Mà người đó thì Chu Thái có chức nghiệp phải đưa đi. Đôi chân mày của Cát Hinh nhíu hẳn lại: - Lão phu chưa từng thấy một gã đạo tỳ nào hồ đồ như các hạ. Hồ đồ thốt ra những lời nói như vừa rồi. Chu Thái ôm quyền nhu hòa nói: - Nếu như Chu Thái mạo phạm mong Cát bang chủ bỏ qua cho tại hạ. Vẻ nhún nhường của Chu Thái khiến Cát Hinh phải cau mày bất nhẫn. Kim Tiền bang chủ giờ đã nhận ra phía sau vẻ nhún nhường và tự hạ mình đó là sắc nét rờn rợn của một sát thủ máu lạnh. Lão miễn cưỡng nói: - Chu các hạ đã nói thế thì hãy nói rõ cho lão phu biết… Người mà các hạ muốn nói đến là ai? Chu Thái ôm quyền, từ tốn nói: - Đạo vương Khắc Vị Phong. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cười khẩy rồi buột miệng lập lại: - Đạo vương Khắc Vị Phong. Chu Thái ôm quyền nhã nhặn nói: - Đạo vương Khắc Vị Phong chính là người tại hạ muốn nói đến và cũng chính là người tại hạ muốn dẫn đi. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh gắt giọng nạt ngang. Sau tiếng hừ nhạt biểu lộ thái độ bất nhẫn của mình. - Hẳn Chu các hạ được Thượng Quan Đại Phu tiên sinh phái đến và cho rằng Kim Tiền bang của lão phu che dấu gã tồi nhân bại hoại đó. Lão vuốt râu, nhếch môi nói tiếp: - Lão phu là bằng hữu của Vạn Xuân trang Hoàng Nguyên Khôi thì sao che giấu gã tiểu tử bại hoại vô lương kia chứ? Chu Thái ôm quyền: - Cát bang chủ cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh phái tại hạ đến đây tìm Khắc Vị Phong là hiểu lầm tại hạ và Thượng Quan Đại Phu tiên sinh rồi. Tại hạ đến biệt trang của trang chủ tìm Đạo vương Khắc Vị Phong là do Di Hoa Tiên Tử đưa tại hạ đến đó. Một khi Chu Thái đến thì không bao giờ lầm chỗ được. Y lại ôm quyền xá Kim Tiền bang chủ. Thái độ của Chu Thái đúng là thái độ của những kẻ biết thân phận bề dưới của mình. Y nhỏ nhẹ nói: - Tại hạ cầu mong bang chủ cho tại hạ làm chức phận của mình. Chu Thái vô cùng cảm kích nghiêng mình thành bái trước Cát bang chủ. Cát Hinh chau mày, vuốt râu. Lão chăm chẳm nhìn vào Chu Thái, rồi gằn giọng nói: - Thôi được… nếu Chu các hạ cho Đạo vương Khắc Vị Phong có ở đây mà muốn làm chức nghiệp đạo tỳ của mình… Lão phu cũng rất sẵn lòng để các hạ làm chức phận đạo tỳ… Nhưng trước tiên… lão phu muốn biết các hạ có đủ bao nhiêu lực để chôn cất người ta đã. Lời nói còn đọng trên miệng thì Kim Tiền bang chủ Cát Hinh vỗ tay một tiếng. Ngay lập tức cao thủ Kim Tiền bang đồng loạt bước ra từ những cái ngách sau vách tường biệt sảnh. Chu Thái ôm quyền nói: - Có bao nhiêu người chết thì tại hạ có bao nhiêu chuyện phải làm, bang chủ đã cho tại hạ cơ hội để làm phận chức nhân của mình… Chu Thái không dám từ chối. Một gã đạo tỳ thốt ra câu đó thì y đúng là bóng sắc của thần chết. Mặc dù giọng nói của Chu Thái rất từ tốn nhưng rõ ràng tiềm ẩn trong đó là lời phán quyết lạnh lùng vỗ cằm của phán quan dưới a tỳ địa ngục. Gã họ Chu dứt câu, y chỉ hơi xoay nửa vòng. Cả một màn tinh sa phát ra từ hữu thủ của gã chụp ngay đến bọn cao thủ Kim Tiền bang. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh giật mình quát: - Cẩn thận… Lời cảnh cáo của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh quá muộn so với màn tinh sa rào rào chụp tới các cao thủ Kim Tiền bang. Hơn mười người đổ sụp ngay xuống sàn gạch mà tuyệt nhiên chẳng có chút phản xạ gì. Hơn hai mươi cao thủ còn lại kịp thối bộ đến Kim Tiền bang chủ Cát Hinh. Tất cả đồng loạt rút binh khí chờ hiệu lịnh của Cát Hinh. Chu Thái ôm quyền từ tốn nói: - Cát bang chủ muốn bao nhiêu người chết nữa? Sắc diện của Cát Hinh tái như chàm. Lão miễn cưỡng nói: - Ngươi sát hại cao thủ Kim Tiền bang thì ngươi đâu thể còn chỗ đứng trên đời này. Chu Thái lắc đầu nói: - Bang chủ làm Chu Thái… tại hạ thật lòng không dám làm kinh động đến Kim Tiền bang của Bang chủ. Bởi tại hạ biết Kim Tiền bang là bang phái lớn được cả võ lâm Trung Nguyên xem như tay hòm chìa khóa của võ lâm… Nhưng bang chủ đã cho tại hạ cơ hội đảm trách chức phận đạo nhân, tại hạ không thể không nhận lời. Nếu Chu Thái không nhận lời hóa ra bất kính với bang chủ… Mong bang chủ miễn thứ. Nghe lời nói này của Chu Thái, mặc dù y thốt ra bằng chất giọng rất nhu hòa, nhưng sắc diện của lão bang chủ Kim Tiền bang chủ Cát Hinh từ màu chàm chuyển qua màu tím thẫm. Lão giận đến độ run cả người, toát mồ hôi ướt đẫm mặt. Huyết lưu trong nội thể của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh sôi lên sùng sục. Lão nhìn Chu Thái như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi như không tìm được lời nào để đối đáp với Chu Thái, Kim Tiền bang chủ Cát Hinh rống lên: - Giết hắn… Lịnh của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh phán ra chẳng khác nào lịnh truyền cho tướng sĩ mở cuộc tử sát. Với vị thiếu gia Kim Tiền bang một lời phán ra đủ uy lực khiến cho thuộc hạ phải bán mạng mình thì lịnh truyền của Cát Hinh còn có quyền năng hơn thế nữa. Ba gã cao thủ Kim Tiền bang đồng loạt lao thẳng vào Chu Thái. Họ lao vào Chu Thái như những con sói đói mồi, với ba ngọn khoái đao bổ thẳng vào y. Trước sự hung hãn của ba gã cao thủ Kim Tiền bang, Chu Thái lại rất dửng dưng. Y cứ như chờ cho ba ngọn khoái đao đó chụp gần tới mới khẽ đảo tả thủ. Một đạo khí kình phát sinh đánh bật ba ngọn khoái đao kia ra khỏi tay ba gã cao thủ Kim Tiền bang. Binh khí ba gã cao thủ Kim Tiền bang chưa kịp rơi xuống sàn gạch thì tam tinh của chúng đã bị đục thủng bởi một thứ ám tiêu vô danh, vô sắc và vô hình. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh chỉ kịp thấy ba gã thuộc hạ Kim Tiền bang giật người, những âm thanh khô khốc phát ra. Cả ba gã đó chúi đầu đổ ngay xuống trước mũi giày Chu Thái cứ như những thân cân chuối bị phạt ngang bởi một người phát quang. Ba gã cao thủ Kim Tiền bang vừa đổ xuống thì bốn gã khác xông tới. Nhưng lần này, Chu Thái không để cho bốn gã này kịp múa binh khí phát động chiêu công, mà vừa nhích động thân ảnh thì tam tinh đã bị vỡ toang cũng bằng thứ ám tiêu vô hình, vô thanh và vô sắc. Đến bây giờ thì Kim Tiền bang chủ Cát Hinh mới giật mình, biến sắc. Lão bất giác thối bộ. Khi Kim Tiền bang chủ Cát Hinh vừa thối bộ chưa kịp trụ thân thì tất cả những gã cao thủ Kim Tiền bang còn lại lần lượt như những thân chuối bị cơn giông dữ cuốn qua rờm rợp đổ xuống sàn gạch biệt sảnh. Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, toàn bộ biệt sảnh chẳng khác nào một cái nhà chứa xác chết. Có điều tất cả những xác chết trong tòa nhà này đều có chung một cái chết là tam tinh bị đục thủng. Mồ hôi xuất ra ướt đẫm mặt Kim Tiền bang chủ Cát Hinh. Lão nhìn Chu Thái gần như không chớp mắt. Chu Thái ôm quyền nói: - Cát bang chủ… Tại hạ đã nhận xong sự ban ân của bang chủ. Giờ là lúc tại hạ phải thực thi chức nghiệp đó với Đạo vương Khắc Vị Phong. Tại hạ cung kính nghiêng mình thỉnh bang chủ cho tại hạ đi gặp Đạo vương Khắc Vị Phong. Giọng nói của Chu Thái nghe thật ôn nhu từ tốn nhưng khi nói lọt vào thính nhĩ của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh thì lại khiến xương sống lão gây lạnh cùng với những lớp gai ốc nổi lên chi chít. Lão bất giác rùng mình, cùng với cái rùng mình đó, Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cảm nhận tam tinh mình có cảm giác lành lạnh. Lão muốn thốt ra lời để khỏa lấp cảm giác kia nhưng không nổi, cổ họng lại đặc quánh những tưởng như có khối đá chặn ngang không thể thốt ra lời được. Tất cả những cảm giác hiện hữu trong tâm thức lẫn thân thể đặt Kim Tiền bang chủ vào suy tưởng về những lời nói của Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất. Lão nhủ thầm: “Di Hoa cung chủ có linh cảm không sai về gã họ Chu này.” Trong khi Kim Tiền bang chủ Cát Hinh nghĩ thầm thì Chu Thái lại ôm quyền ôn nhu nói: - Tại hạ thỉnh cầu bang chủ giúp tại hạ thực hiện chức phận với Đạo vương Khắc Vị Phong. Chu Thái đã nhận sự ban phát của bang chủ… Rất mong bang chủ cũng nhường tại hạ một bước. Mặc dù nghe Chu Thái nói rõ từng lời, nhưng Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cứ đứng phĩnh ra như pho tượng, chẳng động đậy, thân thể cũng chẳng nói lời nào. Cứ như sau những cái chết của bọn thuộc hạ dưới chân mình thì sát thần của Chu Thái đã tước mất cái thức trong người Cát Hinh, khiến lão phải biến thành tượng. Một pho tượng vô tri, vô giác khi đối mặt với bóng sắc tử vong của cõi a tỳ. Cũng đúng thôi, thà là biến thành tượng còn hơn phải nhận sự sợ hãi khôn cùng từ sắc mặt thần chết toát ra từ con người của Chu Thái. Chu Thái đến trước mặt Kim Tiền bang chủ Cát Hinh. Y lại ôm quyền từ tốn nói: - Bang chủ giúp tại hạ chứ? Lời nói của họ Chu như đánh động Kim Tiền bang chủ Cát Hinh phải quay lại với thực tại. Phải quay lại với thực tại để tận mắt chứng kiến bóng sắc thần chết đang sừng sững đứng trước mặt mình. Sự quay lại thực tại của Cát Hinh khiến lão chẳng khác nào người đang bị chìm vào cơn ác mộng khủng khiếp nhất, nay giật mình tỉnh ngộ, thì bản năng sinh tồn trỗi lên buộc lão phải động thủ để bảo tồn sự sống. Lời còn đọng trên miệng của Chu Thái thì bất ngờ Kim Tiền bang chủ vỗ trảo thộp đến yết hầu gã. Thao tác của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cực kỳ nhanh và hoàn toàn bất ngờ, nhưng Chu Thái còn nhanh hơn lão gấp bội. Trảo công của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh chưa chạm đến đích thì chỉ khí của Chu Thái đã điểm thủng trung tâm trảo công của lão. - Chát… Chỉ pháp của Chu Thái xuyên qua trung tâm trảo công của Kim Tiền bang chủ chẳng khác nào mũi dùi thép, vừa nhọn vừa sắc xuyên qua một khối bùn nhão. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh nhăn mặt thốt lên: - Ôi! Chu Thái không rút chỉ pháp của mình lại mà còn đảo cổ tay như muốn ngoắt trảo thủ của lão bang chủ Kim Tiền bang vỡ toác ra. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt bởi phải nhận cái đau khủng khiếp từ tâm trung bản thủ dội lên tới trên đầu. Kim Tiền bang chủ rống lên một tiếng. Cùng với tiếng rống đó, lão vỗ chưởng công vào mặt Chu Thái. Nhưng lần này cũng giống lần trước, chỉ pháp hữu thủ của Chu Thái lại kịp điểm ra đâm thẳng vào trung tâm bản thủ chưởng ảnh của Cát Hinh. Lão rùng mình, run bần bật, giờ thì lão bang chủ Kim Tiền bang chẳng khác nào bị đóng đinh vào đôi bản thủ và hoàn toàn bị khống chế bởi Chu Thái. Lão liên tục rùng mình, thậm chí không thể nào kềm chế được bản thân mình mà phát ra một tiếng trung tiện cùng với sự bài tiết nước tiểu tuôn ra ướt đẫm đũng quần. Kim Tiền bang chủ rên lên: - Ôi… Chân diện của Chu Thái vẫn trơ trơ khi nghe tiếng rên của Cát Hinh. Y đúng là có chân diện của một gã đạo tỳ, trơ trụi trước cái chết, lạnh lùng với sự thương tâm và đau đớn của người khác. Chu Thái từ tốn nói: - Đạo vương Khắc Vị Phong đang ở đâu?
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#4
|
|||
|
|||
|
Hồi 27
Tục nhân Kim Tiền bang chủ Cát Hinh có nằm mơ cũng không nghĩ có lúc mình lại rơi vào tình cảnh này. Võ công của lão đâu phải tầm thường, nhưng so với Chu Thái thì chẳng khác nào một đứa trẻ múa rìu qua mắt thợ. Chỉ với hai chiêu công, lão đã hoàn toàn bị khống chế bởi chỉ công của Chu Thái nếu không muốn nói là thảm bại. Một sự thảm bại mà cao thủ như Cát Hinh hoàn toàn không ngờ tới được. Khi lão đã hoàn toàn rơi vào tình huống thảm bại, cái chết treo trên đầu rồi mới nhận ra điều đó. Nhận ra thì đã muộn, hiện tại trước mặt lão không còn là một gã đạo tỳ vô danh tiểu tốt mà là một sát nhân vương có bộ mặt lạnh lùng, vô tâm vô cảm. Đôi chỉ pháp của Chu Thái vẫn khống chế tâm trương bản thủ của Cát Hinh tạo ra cái đau buốt đến tận óc. Cái đau mà lão không thể nào chịu nổi đến độ trung tiện và tiểu tiện ra quần. Chu Thái nhìn vào mắt Cát Hinh: - Bang chủ hãy chỉ cho Chu Thái biết Đạo vương Khắc Vị Phong đang ở đâu. Nếu không chỉ, tại hạ đành phải thất lễ với bang chủ. Nói dứt câu, Chu Thái lại ngoáy đôi chỉ pháp. Kim Tiền bang chủ Cát Hinh co rúm người lại, mặt nhăn nhó trông thật thảm bại. Lão trợn đôi mắt hết cỡ. Dung diện của Cát Hinh giờ chẳng còn chút uy phong của một lão bang chủ Kim Tiền bang, mà thay vào đó là những nét thảm hại trông thật khốn khổ vô cùng. Lão bang chủ Kim Tiền bang thều thào nói với người bị hụt hơi: - Chu túc hạ… lão phu nói… lão phu nói. Chu Thái nhìn lão cất giọng từ tốn: - Tại hạ đang lắng nghe bang chủ chỉ giáo. Một lời chỉ giáo của Cát Hinh bang chủ chẳng khác nào khuôn vàng thước ngọc đối với tại hạ. Bang chủ Kim Tiền bang nhăn mặt, rút người lại. Lão rít vào một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, toan mở miệng nói thì tam tinh phong dịch chuyển. Di Hoa Tiên Tử từ trong mật thất bước ra. Dư Thất Thất lên tiếng nói: - Túc hạ không cần phải đầy đọa Kim Tiền bang chủ Cát Hinh làm gì nữa. Chu Thái nhìn lại Di Hoa Tiên Tử. Y vẫn giữ giọng nói thật ôn nhu từ tốn: - Nương nương đã xuất hiện trở lại… Tại hạ hẳn không đầy đọa Kim Tiền bang chủ nữa. Y nói dứt câu, rút ngay song chỉ lại, kéo theo hai vòi máu phun từ đôi bản thủ của lão bang chủ Kim Tiền bang. Lão bang chủ của Kim Tiền bang lảo đảo thối bộ, dựa lưng vào vách biệt sảnh. Chu Thái quay lại đối mặt với Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất, đồng thời phất hữu thủ. Một âm thanh khô khốc đập vào thính nhỉ của Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất. Cùng với âm thanh đó thì Di Hoa Tiên Tử cũng thấy lão bang chủ Kim Tiền bang hơi nảy người. Hai mắt lão trợn trừng, môi thì bặm chặt vào giữa tam tinh đã xuất hiện một nốt ruồi đỏ ối. Lưng lão bang chủ Kim Tiền bang Cát Hinh vẫn dựa vào tường, nhưng đầu gối từ từ khụy xuống cho đến khi lão ngồi bệt dưới sàn gạch biệt sảnh. Thủ pháp giết người của Chu Thái khiến Di Hoa Tiên Tử phải sững sờ. Dư Thất Thất buột miệng nói: - Sao túc hạ lại giết lão bang chủ? Chu Thái ôm quyền hướng về phía nàng nhỏ nhẹ nói: - Cung chủ đã lệnh cho tại hạ không được hành hạ lão bang chủ Kim Tiền bang. Để cho lão bang chủ Cát Hinh không phải đau đớn thì chỉ còn mỗi cách duy nhất biến lão thành một xác chết. Đã là xác chết thì không còn đau đớn gì cả. Chân diện của Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất sa sầm hẳn lại khi phải nghe lời nói này của Chu Thái. Một lời nói với những ý nghĩ chết :Dc và vô tâm được biểu đạt bằng một giọng nói đầy chất nhu hòa, từ tốn thậm chí nghe như chuốc mật vào tai người ta. Di Hoa Tiên Tử nhìn Chu Thái gần như không chớp mắt. Mãi một lúc mới gằn giọng nói: - Ý của bảng cung không có ý bảo túc hạ giết lão bang chủ Cát Hinh. - Tại hạ không giết lão thì không thể khiến lão khỏi đau đớn được. - Túc hạ có thể tha mạng cho lão bang chủ Cát Hinh. Chu Thái lắc đầu, ôm quyền nhỏ nhẹ nói: - Tại hạ là một đạo tỳ có chức nghiệp chôn xác chết chứ không phải là một đại phu cứu người khỏi đau… Mong cung chủ hiểu cho Chu Thái. Mặt Di Hoa Cung Chủ cau hẳn lại. Người gằn giọng nói: - Túc hạ chỉ biết giết người thôi à? Nhưng tưởng đâu câu hỏi này của Di Hoa Tiên Tử buộc Chu Thái phải phản bác lại như gã thản nhiên gật đầu thừa nhận. Gã ôm quyền, từ tốn đáp lời nàng: - Cung chủ đã hiểu Chu Thái… Đúng như vậy… Chu Thái chỉ biết giết người thôi. Bởi vì không có người chết thì Chu Thái không thể giữ chức nghiệp đạo tỳ của mình. Lời nói này của Chu Thái khiến sắc diện của Di Hoa Cung Chủ đỏ bừng. Cùng với màu đỏ hiện lên chân diện thì xương sống của Dư Thất Thất cũng gáy lạnh. Di Hoa Tiên Tử nghĩ thầm: “Linh tính của ta nghĩ về gã không sai chút nào.” Di Hoa Tiên Tử từ từ thở ra rồi nói: - Thôi được, bản nương không bàn đến chuyện này. Túc hạ muốn giết người là quyền của túc hạ. Túc hạ dám lấy mạng lão bang chủ Kim Tiền bang xem như đã mở lời thách thức võ lâm. Túc hạ tự gieo nhân tất gặp quả, mà cái quả đó sẽ không đến lâu đâu. Chu Thái ôm quyền từ tốn đáp lời Di Hoa cung chủ: - Tại hạ đã khoát nghiệp đạo tỳ, không nề hà đến chuyện nhân quả. Lời nói của Chu Thái thốt ra chẳng khác nào một lời cảnh báo đối với Di Hoa Tiên Tử. Tiếp nhận lời nói này của Chu Thái. Di Hoa tiên tử càng cảm nhận rõ ràng hơn về con người của Chu Thái. Một con người lạnh lùng, xem cái chết hay chuyện giết người như một thứ sở thích cần có trong cuộc sống của gã. Di Hoa Tiên Tử nhìn vào mặt Chu Thái, từ tốn nói: - Túc hạ phải bắt cho được Đạo vương Khắc Vị Phong ư? Chu Thái gật đầu: - Đúng như vậy. - Thượng Quan Đại Phu tiên sinh phái túc hạ? Chu Thái lưỡng lự một lúc rồi nói: - Nương nương nghĩ ai phái Chu Thái cũng được. - Nếu như bổn nương không giao Khắc Vị Phong cho túc hạ thì sao? - Nương nương phải trao y cho túc hạ. - Nếu như ta không trao, túc hạ sẽ làm gì bổn nương nào? Chu Thái ôm quyền xá Di Hoa Tiên Tử, rồi nhu hòa nói: - Di Hoa Tiên Tử là người Chu Thái rất ngưỡng mộ. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất là hồng nhan kỳ tài của võ lâm Trung Nguyên làm sao Chu Thái không ngưỡng mộ được chứ. Tại hạ nghiên mình mong nương nương đừng để cho tại hạ thất lễ với nương nương. Di Hoa Tiên Tử cười khẩy rồi nói: - Nếu như bổn nương muốn túc hạ thất lễ với bổn nương thì sao? Chu Thái ôm quyền, dồn vã nói: - Tại hạ đắc tội… Tại hạ không dám, không dám mạo phạm đến nương nương. Tại hạ khẩn thiết cầu nương nương đừng để tại hạ đắc tội, mạo phạm, thất lễ với người. Giọng nói lẫn thái độ hạ mình của Chu Thái khiến Di Hoa Tiên Tử phải cau mày. Dư Thất Thất nghiêm giọng nói: - Phải chăng túc hạ sợ mạo phạm bổn nương như sợ đã mạo phạm lão bang chủ Kim Tiền bang Cát Hinh. Chu Thái ôm quyền gật đầu: - Tại hạ sợ như vậy. Đôi chân mày lá liễu của Di Hoa Tiên Tử cau hẳn lại khi phải nghe lời nói đó của Chu Thái. Di Hoa Tiên Tử gằn giọng nói: - Túc hạ có thể lặp lại một lần nữa cho bổn nương nghe được không? Chu Thái ôm quyền: - Tại hạ sợ sẽ thất lễ, đắc tội mạo phạm với nương nương như đã đắc tội mạo phạm với lão bang chủ Kim Tiền bang Cát Hinh. Sắc diện Di Hoa Tiên Tử đỏ bừng khi tiếp nhận lời nói này của Chu Thái. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất mím chặt hai cánh môi rồi nói: - Chu túc hạ nghĩ Di Hoa Tiên Tử này là ai chứ. Liền ngay sau câu nói bâng quơ đó thì cánh hoa phong lan trong tay Di Hoa Tiên Tử cắt một đường thẳng tắp, hướng thẳng đến yết hầu của Chu Thái. Mặc dù chỉ là một cánh hoa nhưng trong tay Di Hoa Tiên Tử nó trở thành một chiếc ám tiêu chết người với uy lực sát nhân buộc bất cứ cao thủ nào trên chốn võ lâm giang hồ thảy đều phải e dè, nể sợ. Tiếng rít gió do cánh hoa phong lan tạo ra, nghe buốt cả cột sống, biểu thị uy lực chết :Dc mà Di Hoa Tiên Tử đã dồn vào trong nói: - Dùng một cánh hoa làm ám tiêu để nhát tử đối phương thì nội lực của Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất đâu phải tầm thường, nếu không muốn nói là đã đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh. Tất nhiên là Chu Thái làm sao không biết điều đó. Y đã chứng tỏ mình là một hảo thủ tất biết đối phương của mình như thế nào, huống chi y còn biết rõ đối phương của mình là Di Hoa Tiên Tử, một hồng nhan kỳ tài của võ lâm Trung Nguyên. Một đại cao thủ thượng thặng mà ngay những chưởng môn bang chủ phải kiên dè nể mặt.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#5
|
|||
|
|||
|
Mặc dù biết như vậy, nhưng Chu Thái vẫn đón lấy cánh hoa phong lan chết :Dc của Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất.
Đóa hoa phong lan còn cách y đúng hai gang tay thì Chu Thái khoa hữu thủ lên đón lấy nó. Hữu thủ của y như vẽ một tấm màn khí huyền ảo, để hứng lấy cánh hoa phong lan rồi mới bắt lấy nó như người ta hứng một đóa hoa rơi, sợ nó bị gãy cánh hay dập nát. Y vừa bắt lấy cánh hoa phong lan thì Di Hoa Tiên Tử đã lướt đến. Ngọc thủ của Di Hoa Tiên Tử nhắm ngay vùng thượng đẳng của Chu Thái vỗ luôn một chưởng với tám thành công lực. Vừa phát động chưởng công, Di Hoa Tiên Tử vừa nói: - Túc hạ cũng khéo bắt hoa đó. Chu Thái lách bộ buớc ngang trái, để tránh chưởng công của Di Hoa Tiên Tử vừa từ tốn đáp lời nàng: - Đóa hoa của nương nương ban tặng, tại hạ đâu nỡ dùi dập nó. Chu Thái vừa tránh được thế chưởng đó, thì Di Hoa Tiên Tử đã đảo bộ, tả trảo bổ ngay vào vùng trung đẳng của y. Thủ pháp biến hóa chiêu công của Di Hoa Tiên Tử cực nhanh nhưng phản xạ của Chu Thái còn nhanh hơn một bước. Cứ như y đã đoán được sự biến hóa trong chiêu công của Di Hoa Tiên Tử mà có sự phản ứng từ trước. Y hóp bụng lại, để trảo công của Di Hoa Tiên Tử không chạm được đến đích, đồng thời khom người tới trước. Cánh hoa phong lan trên tay Chu Thái ghim ngay vào búi tóc của Di Hoa Tiên Tử. Thao tác của y cực kì chính xác và cực nhanh. Di Hoa Tiên Tử những tưởng đó là sát chiêu của đối phương liền tràn bộ, điểm mũi hài lướt ra xa hai trượng. Chu Thái ôm quyền, hướng về phía Di Hoa Tiên Tử từ tốn nói: - Nương nương rất đẹp. Lời nói của gã buột Di Hoa Tiên Tử phải đưa tay lên búi tóc và nhận ra đóa hoa lan đã ghim trên búi tóc mình. Chu Thái ôm quyền nhã nhặn nói: - Cung chủ đã không có ý tặng hoa cho Chu Thái… Chu Thái trả hoa lại cho nương nương. Sắc diện Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất đỏ bừng. Di Hoa Tiên Tử vừa thẹn vừa bồi hồi. Rõ ràng vừa rồi Chu Thái vừa tránh trảo công của Di Hoa Tiên Tử vừa nhường một chiêu. Nếu như y có ý sát tử Di Hoa Tiên Tử thì đã có thể thực hiện sát chiêu đó rồi chứ không phải chỉ cắm hoa lên búi tóc. Di Hoa Tiên Tử sững sờ nhìn Chu Thái. Chu Thái ôm quyền nói: - Chu Thái không dám thất kính với nương nương mà chỉ muốn biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình đối với nương nương. Nghe giọng nói với ngôn phong đó, bất giác Di Hoa Tiên Tử phẫn nộ thét lớn: - Chu Thái đủ rồi… bổn nương không cần sự ngưỡng mộ của ngươi mà cần sự thất kính của ngươi. Cùng với lời nói đó, Di Hoa Tiên Tử xoay tròn thân ảnh như chiếc bông vụ. Một màn khí công hộ thể xuất hiện bao bọc chung quanh thể pháp Di Hoa Tiên Tử. Đôi chân mày Chu Thái hơi cau lại, nhưng mắt vẫn điềm nhiên đăm chiêu nhìn vào vòng khí công đang vần vũ xuất hiện bao bọc lấy thể pháp của Di Hoa Tiên Tử. Một đạo khí từ vòng hộ thể đó cuồn cuộn phát ra chụp tới Chu Thái. Hai chân Chu Thái chỉ hơi xoạc ra, rồi song thủ dựng lên đón thẳng lấy đạo cuồng phong đó. - Ầm… Tiếng sấm động làm rung chuyển cả gian biệt sảnh thì một điểm sáng xuất hiện, ẩn trong màn khí công hộ thể của Di Hoa Tiên Tử. Ngay lập tức cả một màn mưa sa rào rào chẳng khác nào bay đón rào rào chụp tới Chu Thái. Chu Thái xoay tròn song thủ, một màn ảo khí huyệt diệu xuất hiện tợ tấm màn chắn hứng lấy vùng tinh sa của Di Hoa Tiên Tử. Hằng hà sa số những chiếc ám tiêu mịn như bụi phấn hoa rải rác đầy trước mũi giầy Chu Thái. Sự biến đó vừa ngưng lại thì Chu Thái cũng phát động hai đạo chỉ công công thẳng vào màn hộ khí của Di Hoa Tiên Tử. - Chát chát… Hai đạo chỉ công của y xuyên thẳng qua màn hộ khí hộ thể của Di Hoa Tiên Tử như hai mũi dùi xuyên qua một lớp vải mỏng manh. Màn khí hộ thể của Di Hoa Tiên Tử vụt biến mất, còn người thì lảo đảo thối bộ. Chu Thái ôm quyền nói: - Di Hoa Tiên Tử nương nương đã cho Chu Thái thất lễ, tại hạ mạn phép thất lễ với nương nương. Lời nói vừa dứt trên cửa miệng, Chu Thái lắc vai, bằng một thứ bộ pháp cực kì linh họat và nhanh nhẹ. Y lướt ngay đến Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất, phối hợp với bộ pháp thần kỳ, là đôi song thủ với những tiết chỉ liên hoàn công vào tất cả những yếu huyệt trên người Di Hoa Tiên Tử, bất kể những yếu huyệt đó là vùng cấm kị của nữ nhân. Đối phó với những thể chỉ liên hoàn của Chu Thái, Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất không khỏi lúng túng và liên tục thối bộ. Di Hoa Tiên Tử vừa thối bộ vừa chống đỡ mà tuyệt nhiên không thể nào phản kích lại đối phương. Chỉ pháp của Chu Thái bất ngờ chia làm hai đường công ; một tập kích ngay vào vùng thượng đẳng bên trái, một thì thọc vào vùng hạ đẳng của Di Hoa Tiên Tử. Thế công này gã khiến Dư Thất Thất đỏ mặt. Nếu là một cao thủ quang minh chính đại, khi giao thủ với nữ nhân thường không dùng thế công tập kích vào những vùng cấm kị của nữ nhân, nhưng Chu Thái bất cần đến điều đó và thậm chí những chiêu công của y nhất nhất điều dồn vào những vùng cấm của Di Hoa Tiên Tử. Di Hoa Tiên Tử đỏ mặt, buột miệng nói: - Ngươi… Vừa thốt ra câu nói đó, Di Hoa Tiên Tử vừa hoành người né tránh, nhưng Chu Thái như thể đón trước bộ pháp của Di Hoa Tiên Tử. Nên Di Hoa Tiên Tử vừa nhích động thân pháp, y biến ngay chỉ pháp thành trảo công. Một thộp lấy vai Di Hoa Tiên Tử, buột nàng phải gạt đỡ. Thủ pháp của y một lần nữa lại biến hóa khác thường, thộp tới vùng nhũ hoa của nàng, còn hữu trảo thì vươn ra như năm chiếc vuốt chim ưng thộp vào vùng hạ đẳng. Thủ pháp của Chu Thái đủ nhanh để buột Di Hoa Tiên Tử chỉ còn một cách duy nhất phải thối bộ để né tránh. Chu Thái như thể đã dự đón trước đối phương phải phản ứng như thế nào trước những chiêu công của y. Nên Di Hoa Tiên Tử vừa thối bộ thì y trườn người tới, tả thủ phát động chỉ công, hữu thủ thì dụng trảo. Chỉ pháp của Chu Thái điểm ngay vào tịnh huyệt, còn trảo thủ thì thộp trúng vào vùng kín của Di Hoa Tiên Tử. Di Hoa Tiên Tử buột miệng nói: - Ngươi… Di Hoa Tiên Tử đứng thừ ra như tượng, sắc diện đỏ tía chẳng khác nào than hồng, không thể thốt hết lời. Mặt Dư Thất Thất nóng bừng, như thể đang phải nhận cả một chậu nước sôi xối từ trên đầu xuống đến tận chân. Làm sao Di Hoa Tiên Tử không thẹn thùng khi cảm giác trảo công của Chu Thái đã bấu vào vùng kín của mình. Chu Thái không rút trảo công lại mà vẫn bấu vào vùng kín của Di Hoa Tiên Tử. Y nhã nhặn nói: - Cung chủ đã cho tại hạ thất lễ thì tại hạ đành thất lễ với cung chủ. Y vừa nói vừa gia tăng nội lực vào trảo thủ bấu lấy vùng hạ đẵng của Di Hoa Tiên Tử. Di Hoa Tiên Tử buột miệng nói: - Ngươi… Chỉ mỗi một tiếng ngươi thôi và cổ họng như bị chặn lại bởi sự thèn thùng và phẫn uất. Chu Thái nới lỏng trảo công, từ tốn nói: - Di Hoa cung chủ nương nương không thể trách Chu Thái được. Tại hạ làm theo ý của nương nương. Y vừa nói vừa điểm một nụ cười thật gian trá và giả tạo. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất miễn cưỡng nói: - Ngươi thật là đê tiện và hạ lưu. Đôi chân mày của Chu Thái nheo lại. Y từ tốn nói: - Chu Thái hành sự theo ý của cung chủ sao lại gọi là đê tiện và hạ lưu được. Ý nương nương không muốn như vậy à. Tiếp nhận câu nói này của Chu Thái, chân diện Di Hoa Tiên Tử càng đỏ hơn với những nét thẹn chín. Nàng có cảm tưởng đang bị gã họ Chu nung trong một lò rèn hừng hực lửa. Chu Thái nhạt nhẽo nói: - Nếu cung chủ nương nương đổi ý không muốn Chu Thái thất lễ thì hãy nói cho tại hạ biết Đạo vương Khắc Vị Phong đang ở đâu? Di Hoa Tiên Tử buông tiếng thở dài để khỏa lấp sự thẹn thùng của mình. Sau tiếng thở ra, Dư Thất Thất mới nói: - Trước tiên, ngươi hãy rút trảo công nhơ nhuốc của ngươi lại đã. Chu Thái khẽ gật đầu rồi rút trảo công về. Nhưng trước khi trảo công của gã rút ra thì Di Hoa Tiên Tử cảm nhận rõ y cố tình bấu vào vùng kín của nàng một lần nữa. Chu Thái rút trảo công về, ôm quyền nhỏ nhẹ nói: - Tại hạ đã làm theo ý của nương nương. Di Hoa Tiên Tử vừa thẹn vừa giận nhưng chẳng biết làm gì được Chu Thái trong hoàn cảnh này. Nàng chỉ còn biết nhìn Chu Thái bằng ánh mắt hằn học và bất nhẫn. Di Hoa Tiên Tử nói: - Đưa ta vào mật thất. Chu Thái lại ôm quyền, cúi người nói: - Tại hạ tuân lệnh nương nương. Y cắp Di Hoa Tiên Tử bước vào mật thất. Y và Di Hoa Tiên Tử vừa bước qua mật thất thì thạch môn đóng sụp xuống. Chu Thái chỉ hơi ngoái đầu nhìn lại. Y đặt Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất dựa vào vách đá, đảo mắt nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên không thấy người nào. Chu Thái nhìn lại Di Hoa Tiên Tử: - Sao tại hạ không thấy Đạo vương? Dư Thất Thất hừ nhạt một tiếng rồi nói: - Chu Thái… Ngươi đã đoán ra điều gì rồi chứ? Chu Thái ôm quyền nhún nhường nói: - Cung chủ nương nương muốn nói gì…? Tại hạ rất muốn cung chủ chỉ giáo. Dư Thất Thất nhếch môi nói: - Ngươi không đoán ra à… Chu Thái lắc đầu: - Tại hạ làm biếng suy nghĩ lắm… Chỉ làm theo ý của cung chủ nương nương. Di Hoa Tiên Tử hừ nhạt một tiếng, rồi nói: - Bổn cung chủ và ngươi đang ở trong một thạch lao kiên cố không có lối thoát ra đâu. Chỉ có bổn cung mới có thể đưa ngươi ra khỏi thạch lao này. Chu Thái ôm quyền, nhún người nói: - Chỉ có cung chủ nương nương mới có thể đưa Chu Thái ra khỏi đây… Vậy thì sao? Di Hoa Tiên Tử nhìn vào mắt Chu Thái: - Ngươi muốn ta đưa ngươi ra thì trước tiên hãy giải huyệt cho bổn cung. Chu Thái ôm quyền: - Sau đó tại hạ làm gì nữa nào? Thốt ra lời nói này giọng của Chu Thái rất ung dung tự tại không biểu lộ chút gì lo âu. Thậm chí chân diện của gã cũng rất lạnh lùng chẳng biết cảm giác nữa. Cứ như mặt gã được phủ một lớp sáp vô hồn vô cảm. Nhìn khuôn mặt dửng dưng của Chu Thái, Di Hoa cung chủ cảm thấy bồn chồn lo lắng. Chu Thái ôm quyền nhìn Dư Thất Thất nói: - Tất cả những gì Chu Thái muốn là gặp đạo vương. Ngoài mục đích đó ra tại hạ chẳng có mục đích nào khác. Nương nương sẽ đưa tại hạ ra khỏi đây, còn dẫn tại hạ đến gặp Đạo vương Khắc Vị Phong nữa. Di Hoa Tiên Tử lắc đầu, gắt giọng nói: - Bổn cung nghĩ khác ngươi.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#6
|
|||
|
|||
|
Chu Thái ôm quyền nói:
- Nương nương nghĩ khác như thế nào, xin chỉ giáo cho Chu Thái? - Bổn cung nghĩ, bổn cung và ngươi sẽ cùng chết ở đây. Chu Thái ôm quyền hướng vào mặt Di Hoa Tiên Tử, nhạt nhẽo nói: - Một ý nghĩ rất hay. Một kẻ vô danh tiểu tốt như Chu Thái lại được chết chung với Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất, trang hồng nhan kỳ tài của võ lâm Trung Nguyên. Chu Thái chấp nhận ý nghĩ của cung chủ nương nương. Y nói rồi ôm quyền xá Di Hoa Tiên Tử: - Chu Thái xin được nhận ý nghĩ của Dư Thất Thất nương nương. Vậy trong hai người chúng ta, ai là kẻ chết trước nào. Chẳng lẽ tại hạ và cung chủ cùng chết một lúc à… Y nói rồi lắc đầu, nói tiếp: - Tại hạ không tin có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. Chu Thái và Thất Thất cung chủ không có duyên có phận thì đâu thể làm đôi uyên ương chết một thời khắc, chôn một lỗ huyệt chứ. Cung chủ có nghĩ tại hạ và cung chủ là đôi uyên ương không? Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất đỏ mặt nhưng im lặng không đáp lời Chu Thái. Thấy Di Hoa Tiên Tử im lặng. Chu Thái ôm quyền hỏi: - Sao nàng không trả lời ta? - Ta và ngươi không thể là đôi uyên ương. - Nếu vậy phải có người chết trước, người chết sau. Vậy chắc nàng là người chết trước phải không? - Ai chết trước cũng vậy thôi. - Không… Tại hạ muốn nàng là người chết trước. - Ngươi muốn sao cũng được. - Đa tạ cung chủ đã cho phép Chu Thái tống tiễn người. Y nói rồi vươn trảo tới xé toạt trang phục Di Hoa Tiên Tử, phơi chiếc yếm màu hồng nhạt ra trước mặt Chu Thái. Di Hoa Tiên Tử biến sắc đỏ rần buột miệng nói: - Ngươi muốn gì? - Cung chủ đã nói tại hạ muốn gì cũng được mà. Y vừa nói vừa xé toạt nốt chiếc yếm: - Xoạt… Đôi nhũ hoa ngồn ngộn như hai quả tuyết lê căng mật trào nhựa sống phơi ra trước mặt Chu Thái. Chu Thái nhìn đôi nhũ hoa của Dư Thất Thất. Y từ từ dựng đứng song thủ với hai ngón chỉ chìa ra chẳng khác nào hai chiếc nanh, từ từ ví tới đầu nhũ hoa của Dư Thất Thất. Chu Thái từ tốn nói: - Nương nương sẽ ra đi đau đớn lắm. Mồ hôi rịn ra, Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất khi đôi chỉ pháp của Chu Thái chạm nhẹ vào đầu cặp nhũ hoa của nàng. Nàng cảm nhận đôi chỉ pháp kia giống như hai mũi dùi nung đỏ ví vào đầu nhủ hoa của mình. Di Hoa Tiên Tử nhắm mắt lại. Chu Thái nhạt nhẽo nói: - Nương nương muốn sao, tại hạ sẽ chìu như vậy. Hắn vừa nói vừa thọc tiếp chỉ công vào đầu nhũ hoa của Di Hoa Tiên Tử thì một giọng nói nhát gừng cất lên từ sau thạch môn: - Dừng tay… Chu Thái dừng tay, nhưng không nhìn lại. Y nhạt nhẽo nói: - Các hạ có thể mở cửa thạch môn cho Chu Thái không? - Tất nhiên Khắc Vị Phong sẽ mở thạch môn cho túc hạ rồi. Nhưng trước khi mở thạch môn, thì túc hạ phải thả Di Hoa Tiên Tử nương nương trước. Được chứ? - Chu Thái sẽ thả Di Hoa Tiên Tử nương nương. Dư Thất Thất mở mắt nhìn về phía thạch môn: - Khắc công tử đừng lo cho bổn cung. Hãy đi đi… Đến gặp người công tử gặp. Hắn sẽ không thả người nào đâu. Vị Phong nói: - Chu túc hạ hứa thả nương nương, nhưng không phải thả như đã từng thả lão bang chủ Kim Tiền bang đó. Chu Thái quay lại đối nhãn với thạch môn. Y nhạt nhẽo nói: - Chỉ cần Khắc Vị Phong đồng ý theo tại hạ đến gặp một người… Ta sẵn sàng bồi tiếp ngay ý của Khắc Vị Phong. - Túc hạ muốn đưa tại hạ đến gặp Thượng Quan Đại Phu. - Khắc Vị Phong chỉ cần theo tại hạ thôi. Còn gặp ai, không phải là lúc nào ta cũng có thể nói với Khắc Vị Phong. - Được… Khắc Vị Phong đồng ý với các hạ. Chu Thái gật đầu: - Tốt. Hãy mở thạch môn đi. - Nếu túc hạ không giữ lời. - Chu Thái không phải là kẻ bội ngôn nhưng nếu Khắc túc hạ muốn ta là kẻ bội ngôn thì Chu Thái sẵn sàng là kẻ bội ngôn. Y vừa nói vừa lòn hữu thủ ra sau lưng, với ngón chỉ pháp điểm ngay vào đầu nhũ hoa bên phải của Di Hoa Tiên Tử. Lần này Chu Thái như đã có chủ đích trước, mà dồn công vào ngón chỉ đó. Một đạo khí chỉ như mũi dùi chích thẳng vào đầu nhũ hoa của Dư Thất Thất. Tiếp nhận đạo chỉ khí phát tát từ đầu ngón chỉ pháp của Chu Thái đâm thẳng vào đầu nhũ hoa, Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất rú lên: - A… Khắc Vị Phong hốt hoảng thét lớn: - Tại hạ nói tôn giá dừng tay mà… Tại hạ đâu có nói tôn giá là người bội ngôn đâu. Chu Thái rút ngay chỉ pháp về, ôm quyền hướng về thạch môn: - Nếu Khắc Vị Phong Đạo vương không nghĩ Chu Thái là kẻ bội ngôn hai lời thì hãy mở thạch môn gặp tại hạ. Im lặng một lúc rồi thạch môn dịch chuyển, Khắc Vị Phong đang đứng sững ngay ngưỡng cửa thạch môn. Trên tay chàng là chiếc tráp chứa Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê. Đôi chân mày Chu Thái hơi nhíu lại khi nhận ra Khắc Vị Phong. Y ôm quyền nói: - Chu Thái gọi Khắc Vị Phong là tiểu đệ được chứ? Vị Phong từ tốn đáp lời: - Vị Phong rất hoan hỷ nếu được Chu huynh gọi là tiểu đệ. Di Hoa Tiên Tử lừ mắt nhìn Vị Phong: - Ngươi thật là hồ đồ tin vào gã họ Chu này. Chu Thái nhìn lại Di Hoa Tiên Tử ôm quyền nhỏ nhẹ nói: - Nếu Khắc tiểu đệ không tin Chu Thái thì bây giờ cung chủ nương nương chẳng còn đôi nhũ hoa xinh đẹp này. Gã nói rồi bước thẳng đến trước mặt Vị Phong: - Tiểu đệ đi theo ta chứ? Vị Phong gật đầu: - Vị Phong không muốn cung chủ nương nương chết nên buột phải theo Chu huynh rồi. - Thế thì ta và tiểu đệ cùng đi vậy? - Tiểu đệ còn áy náy bởi Di Hoa Tiên Tử còn chưa được giải huyệt. - Huynh sẽ giải huyệt cho cung chủ nương nương. Y nói rồi phất hữu thủ ra sau lưng. Vị Phong chỉ nghe Di Hoa Tiên Tử bật ra tiếng kêu: - Ôi… Chàng lo lắng nhìn Chu Thái: - Chu huynh… Chu Thái nhìn Vị Phong, từ tốn nói: - Yên tâm… Chu huynh không phải là kẻ bội ngôn. Tiểu tử tin ta chứ. Vị Phong buông tiếng thở dài. Chàng miễn cưỡng gật đầu: - Tin. - Tin thì đừng chần chờ nữa. Cung chủ nương nương sẽ không sao đâu. Y nói rồi nắm ngay lấy tay Khắc Vị Phong. Năm ngón chỉ của Chu Thái bấm ngay vào mạch môn của chàng. Vị Phong cảm nhận đầu những ngón chỉ chẳng khác nào đầu những mũi dùi cứng như sắt bấu lấy trọng huyệt của mình. Chàng khẽ rùng mình. Chu Thái nhỏ nhẹ nói: - Đừng hoài nghi… Sự hoài nghi lúc nào cũng đem đến cho ta điều phiền muộn không đáng có. Y nhếch môi nặn một nụ cười thật giả lã và gian trá. - Chu huynh nói đúng chứ? Vị Phong buột phải gật đầu. Chàng liếc nhanh về phía Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất. Dư Thất Thất đã bắt đầu nhúc nhích rồi mở bừng hai mắt. Vị Phong thở hắt ra một tiếng như trút được gánh nặng trên vai mình. Chàng nói với Chu Thái: - Vị Phong đã có thể yên tâm đi theo Chu huynh được rồi. Chu Thái vẫn khống chế mạch môn của Vị Phong. Y từ tốn nói: - Chu Thái lúc nào cũng là kẻ đáng tin cậy.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#7
|
|||
|
|||
|
Hồi 28
Sóng gió giang hồ Trước mặt Vị Phong là những mảnh lụa kết lại như một tấm lều. Chàng tò mò nhìn người ngồi trong tấm lều bằng lụa đó mà nghĩ thầm. - Vị cô nương trong mảnh lụa kia là ai? Bốn chiếc chân đèn dựng ở bốn góc biệt sảnh không đủ cho Vị Phong chiêm nghiệm dung mạo của nữ nhân ngồi trong lều, nhưng cách bố trí những vật dụng trong tòa biệt đường này đủ cho chàng nhận định, nữ nhân ngồi trong lều lụa phải là một trang thiên kim tiểu thư đài các. Nếu không thì cũng là bậc phú quý trưởng thượng trong xã hội này.Vị Phong liếc trộm qua Chu Thái. Gã có vẻ nhẫn nhục, chẳng khác nào một gã nô nhân đứng hầu. Tiếng nữ nhân cất lên nghe thật nhu hòa: - Chu hộ pháp đã có thể lui được rồi. Chu Thái ôm quyền xá, rồi lui bước với vẻ thành kính rời khỏi gian biệt sảnh, Khi Chu Thái đi rồi, nữ nhân mới từ tốn nói tiếp: - Khắc công tử… mời ngồi. Vị Phong lưỡng lự một chút rồi bước đến chiếc đôn kê sát với lều lụa yên vị. Chàng và lều lụa chỉ cách đúng hai gang tay, mũi có thể ngửi được mùa xạ hương từ trong lều tỏa ra, hòa quyện với mùi trầm đang tỏa ra từ chiếc lư đồng Vị Phong nhìn về phía túp lều bằng lụa, ôm quyền từ tốn nói: - Tại hạ mạo phạm mạn phép hỏi mình đang được diện kiến ai? - Công tử đã hỏi thì ta cũng không dấu công tử… Công tử đang diện kiến đại sứ thần của Đại Liêu. Đôi chân mày Vị Phong hơi nhíu lại. Chàng suy nghĩ rồi nói: - Tại hạ rất vinh hạnh được tham kiến đại sứ thần Đại Liêu. Nói rồi Vị Phong ôm quyển đứng lên. Túp lều bằng lụa từ từ dịch chuyển ra hai bên. Giờ thì Khắc Vị Phong đã có thế nhìn rõ chân tướng vị đại sứ thần Đại Liêu. Khi chứng nghiệm rõ chân tướng của đại sứ thần Đại Liêu. Khắc Vị Phong cứ trố mắt nhìn. Chàng gần như không thể tin vào mắt mình nên cứ thao láo hai con ngươi nhìn vào mặt vị đại sứ thần Đại Liêu như thể nhìn một hiện tượng ngoài sức tưởng tượng của chàng. Làm sao Khắc Vị Phong không ngơ ngẫn được khi vị đại sứ thần Đại Liêu có chân diện lẫn nhân dạng giống hệt với Tuyết Cầm. Vị Phong cố tìm nét gì khác biệt giữa hai người nhưng không thể nào tìm được. Cuối cùng phải buột miệng nói: - Vị Phong có nằm mơ không? Nàng điểm một nụ cười. Một nụ cười mỉm thật quyến rũ chẳng khác Di Tuyết Cầm. Tiếp nhận nụ cười của nàng Vị Phong lại buột miệng nói: - Di tỷ tỷ. - Thốt ra câu nói đó. Khắc Vị Phong như quên hẳn Di Tuyết Cầm đã chết và chính tay chàng đã chôn Di Tuyết Cầm với lão Hựu. Nàng rời tràng kỹ đứng lên dời bước đến trước mặt Vị Phong. Những bước đi của nàng cũng chẳng khác gì Di Tuyết Cầm. Nó vừa uyến chuyển vừa quyến rũ lạ thường. Nàng dừng bước trước mặt Vị Phong từ tốn nói: - Ta giống Di tuyết Cầm tỷ tỷ của công tử lắm à? Vị Phong ngơ ngẫn đáp lời nàng: - Tại hạ đang nằm mơ chăng… hay… Vị Phong bỏ lững câu nói giữa chừng. Nàng nhìn chàng điểm nụ cười mỉm thật tươi rồi từ tốn nói: - Sự thật thì công tử không nằm mơ đâu. Khi nhìn ta, công tử buộc phải nhớ đến Di Tuyết Cầm thôi. Bởi ta và Di Tuyết Cầm giống nhau như hai giọt nước. Đều đó hẳn làm cho công tử ngạc nhiên lắm phải không? Vị Phong gật đầu: - Tại hạ không nghĩ trên đời này lại có sự giống nhau như vậy, nên mới nghĩ mình nằm mơ. - Giờ thì Khắc công tử hẳn đã tin mình không mơ rồi chứ…? Vị Phong nhìn nàng: - Vị Phong đã tin mình không nằm mơ. Nàng mỉm cười, rồi quay bước lại tràng kỹ ngồi xuống. Hướng mắt nhìn Vị Phong. Tiếp nhận ánh mắt của nàng Vị Phong liên tưởng đến Di Tuyết Cầm. Chàng nhớ lại những thời khắc ở bên Di Tuyết Cầm, nhớ lại những gì đã xảy ra giữa chàng và nàng. Vị Phong buốt miệng hỏi: - Cô nương và Di Tuyết Cầm tỷ tỷ hẳn có mối quan hệ với nhau? Nàng khẽ gật đầu: - Đúng. Nếu công tử biết được Di Tuyết Cầm và Di Tuyết Hân là tỷ muội song sinh hẳn còn ngạc nhiên hơn nữa. Vị Phong sững sờ khi, nghe đại sứ thần Đại Liêu Quốc thốt ra lời nói này. Chàng buột miệng hỏi: - Vậy… Cô nương là Di Tuyết Hân? Nàng khẽ ngật đầu, vừa nhu hòa nói: - Công tử không còn ngạc nhiên về sự giống nhau giữa Di Tuyết Cầm và Di Tuyết Hân nữa chứ? Vị Phong buông một tiếng thở ra rồi nói: - Tuyết Hân tiểu thư đã giải tỏa sự thắc mắc của Khắc Vị Phong. Nàng điểm nụ cười mỉm, nhìn Vị Phong từ tốn nói: - Tại hạ đã từng có thời gian ở bên cạnh Di Tuyết Cầm tỷ tỷ. Buông miệng thở dài, Vị Phong nói tiếp: - Tuyết Cầm tỷ tỷ của tiểu thư đã chết rồi. - Điều đó Tuyết Hân đã biết. Bởi Tuyết Hân đã nhận được chim thư của tỷ tỷ ấy mà thân hành cùng hộ pháp Chu Thái vào Trung Nguyên tìm Khắc Vị Phong Đạo vương. Vị Phong ôm quyền nói: - Tuyết Cầm cô nương tìm tại hạ và Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê của Thượng Quan tiên sinh? - Tuyết Hân không phủ nhận điều đó. - Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê mà tại hạ đã lấy trộm tại Vọng Nguyệt Lầu đã trao lại cho Chu Thái hộ pháp rồi. Tuyết Hân mở ngăn bí mật trên tràng kỹ lấy ra chiếc tráp, rồi nói: - Hai thứ đó đang ở đây. Vị Phong nhìn nàng: - Hai thứ đó đã quay lại với tiểu thư rồi, vậy Tuyết Hân tiểu thư có muốn giao Khắc Vị Phong cho Thượng Quan tiên sinh không? Nàng lắc đầu: - Không. - Không có ý giao Khắc Vị Phong cho Thượng Quan tiên sinh, vậy Khắc Vị Phong có thể đi được rồi chứ? Nàng từ từ đứng lên, rồi chấp tay sau lưng đến trước mặt Vị Phong. Nhìn vào mặt Vị Phong, Tuyết Hân từ tốn nói: - Phải chăng Khắc công tử hối hả rời khỏi đây để tìm sự trong sạch của mình à? Vị Phong nhìn nàng, từ tốn nói: - Di tiểu thư đã biết chuyện của Khắc Vị Phong? - Tất cả mọi người đều biết, sao Tuyết Hân lại không biết. - Tại hạ vô tình rơi vào chuyện này mà muốn gội rửa sự nhơ nhuốc mà người ta khoát lên mình. - Bất cứ ai rơi vào tình của Khắc Vị Phong cũng thảy đều muốn đi tìm sự trong sạch để trả lại cho bản thân mình. Nhưng nếu chỉ biết đi tìm mà không biết sự khởi đầu bắt nguồn từ đâu thì mãi mãi Khắc công tử sẽ rơi vào một mớ bồng bông không lối thoát. Một mớ bồng bông với muôn vàn cạm bẩy giăng ra để đưa công tử vào ma trận. Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. Nàng điểm nụ cười mỉm rồi nói tiếp: - Khắc công tử có tin lời của Tuyết Hân nói không? - Tại hạ muốn tin, nhưng phải tin như thế nào? Nàng quay bước đi đến kệ để dãy vò ruợu. Chọn lấy vò ruợu Thiệu nữ nhi hồng, chuốc đầy hai chén, rồi bưng đến đặt vào tay Vị Phong. - Nếu Khắc công tử tin Tuyết Hân, hãy uống với Tuyết Hân một chén rượu. Vị Phong ngập ngừng hỏi: - Tại hạ rất muốn tin nhưng không biết tin như thế nào? - Chỉ cần công tử tin là đủ rồi, mời công tử. Hai người cùng cạn chén. Tuyết Hân điểm nụ cười mỉm, nụ cười của nàng lọt vào mắt Vị Phong buộc chàng phải nghĩ đến Tuyết Cầm, cùng với hình bóng của Tuyết Cầm hiện ra trong tâm thức, Vị Phong lại miên man nghĩ đến tình yêu mà Tuyết Cầm đã chực trao cho mình. Chàng buống giọng thở dài rồi hỏi: - Tuyết Hân cô nương… Nếu Vị Phong đặt niềm tin vào cô nương, thì tại hạ sẽ làm gì? - Phàm những người trong cuộc không có sự minh mẫn của người đứng ngoài cuộc. Muốn gỡ mớ bồng bông rối rắm vây bọc quanh Khắc Vị Phong trước tiên Vị Phong phải tìm ra đầu mối khởi đầu sự rắc rối đó ở đâu. - Tại hạ muốn tìm sự khởi đầu đó, nhưng mình chẳng khác nào kẻ mò mẫm trong một đường âm u tối mà chẳng thấy ánh sáng cuối mật đạo đó. Tại hạ không dám nói mình rơi vào một ma trận trùng trùng điệp điệp, muốn thoát ra nhưng không tìm được lối ra.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#8
|
|||
|
|||
|
- Ai như Khắc Vị Phong cũng như thế thôi. Công tử có khi nào nghĩ mình đã lọt vào mắt mê cung, thì chỉ có mỗi một lối thoát duy nhất là đi thẳng vào mê cung đó. Chỉ đi vào mê cung mới là lối thoát cho công tử không?
Chân diện Vị Phong nghiêm hẳn lại. Chành nhìn thẳng vào mắt nàng. Tiếp nhận ánh mắt của Khắc Vị Phong, Tuyết Hân điểm nụ cười mỉm. - Công tử đã hiểu ý Tuyết Hân rồi chứ? Vị Phong dời bước đến bên chiếc bàn để tráp Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê. Chàng nhìn Tuyết Hân từ tốn nói: - Tuyết Hân… phải chăng sự khởi đầu bắt nguồn từ Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê. Nàng dời bước đến bên Vị Phong. Mùi xạ hương từ cơ thể nàng tỏa ra nhè nhẹ xông vào khứu giác của Vị Phong. Nàng mở nắp chiếc tráp lấy khối Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê. Đặt hai thứ đó lên bàn, Tuyết Hân nói: - Khắc công tử đã bắt đầu nghiệm ra mình phải làm gì? Tuyết Hân trải bức họa ra bàn, rồi ôn nhu nói: - Bức Họa Da Dê này sẽ dẩn đến Tử Cấm Thành. Bất cứ ai làm chủ Tử Cấm Thành sẽ làm chủ võ lâm. Nhưng để mở Tử Cấm Thành cần có ba báu vật. Nàng nhìn Vị Phong, hai người đối nhãn nhìn nhau. Vị Phong buột miệng hỏi: - Ba báu vật đó là gì? - Ngọc Kỳ Lân này là một, Long Kiếm là hai và báu vật thứ ba là Phụng Tiên. Vị Phong gượng cười rồi nhìn Tuyết Hân nói: - Thú thật với tiểu thư… Khắc Vị Phong không phải là người của võ lâm, nên nghe tên những báu vật kia chẳng khác nào sẽ mù đi thăm thú phong sơn. Chàng lắc đầu: - Tại hạ chẳng biết gì đến những thứ đó. Chàng lưỡng lự rồi nói: - Thượng Quan Đại Phu tiên sinh hẳn biết những gì tiểu thư biết. Tuyết Hân hật đầu. - Thượng Quan Đại Phu tiên sinh tất nhiên là biết. Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. - Lão ấy biết sao lại trao bức họa đến Tử Cấm Thành cho Di Tuyết Cầm tỷ tỷ? - Đó là sự bắt buộc. Hay nói khác đi là sự trao đổi hoàn toàn có lợi cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Vị Phong nhìn thẳng vào mắt Tuyết Hân. Chàng nhìn nàng mà nghĩ thầm: “Nàng hẳn không biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm Vọng Nguyệt Lầu.” Tuyết Hân như đọc được ý niệm trong đầu Vị Phong. Nàng điểm nụ cười mỉm rồi từ tốn nói: - Công tử… Buông một tiếng thở dài, Tuyết Hân nói tiếp: - Chắc chắn Khắc công tử đã chứng kiến tất cả mọi điều biến xảy ra giữa Di Tuyết Cầm tỷ tỷ và Thượng Quan Đại Phu tiên sinh? Vị Phong miễn cưỡng gật đầu: - Đúng… Tại hạ đã chứng kiến tất cả mọi diễn biến xãy ra trong đêm đó… nhưng tại hạ không biết có nên nói ra không… Tại hạ nghĩ không nên nhắc lại thì hay hơn, bởi vì Di Tuyết Cầm đã chết. Tuyết Hân gượng cười rồi nói: - Khắc công tử không nói nhưng Tuyết Hân có thể đoán biết những gì xảy ra trong đêm đó. Thật ra người đến phó hội với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh không phải là Di Tuyết Cầm tỷ tỷ mà là Tuyết Hân mới đúng, nhưng Tuyết Hân đã biết cá tính của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh như thế nào rồi. Vị Phong cướp lời Tuyết Hân: - Tuyết Hân tiểu thư đã nhờ đến Tuyết Cầm tỷ tỷ? - Tuyết Cầm tỷ tỷ dù sao cũng đã từng là một thiên hạ đệ nhất kiều nữ. Tỷ ấy tự nguyện thay cho Tuyết Hân. Nàng nói rồi quay mặt nhìn về phía chiếc chân đèn dựng trong góc biệt sảnh để che dấu nổi bức xúc hiện trên chân diện mình. Tuyết Hân từ từ nhắm mắt lại. Hai hàng lệ rịn ra khuôn mặt nàng. Tuyết Hân nghẹn lời nói: - Tuyết Cầm đã vì Tuyết Hân. Vị Phong buông tiếng thở dài: - Tại hạ không muốn khui lại nổi đau cho tiểu thư. Nàng quay mặt nhìn lại Vị Phong. Thu nhãn của Tuyết Hân còn long lanh màn lệ thương cảm. Nàng ôn nhu nói: - Tuyết Hân biết Khắc Vị Phong không phải là kẻ vô tình băng giá. Tất cả những gì về Vị Phong, Tuyết Cầm tỷ tỷ đã viết trong thư nói với Tuyết Hân cả rồi. Vị Phong buông tiếng thở dài: - Tiểu thư… Vị Phong bất tài không giúp được gì cho Tuyết Cầm tỷ tỷ. Ai cũng có số phận riêng cho mình, đâu thể vì số phận mà trách người được. Hai người đối nhãn nhìn nhau. Vị Phong từ tốn nói: - Theo ý của tiểu thư… Sắp đến Vị Phong phải làm gì? - Long Kiếm và Phụng Tiên. - Tại hạ phải lấy hai báu vật đó? Tuyết Hân nhìn chàng, khẽ gật đầu: - Công tử phải buộc có hai thứ đó mới có thể đi sâu vào mê cung ma trận. - Hai thứ đó đang ở đâu? - Nếu công tử tìm được Cốc Khụ tiên sinh, tất biết Long Kiếm đang ở đâu và ai đang giữ Phụng Tiên. Vị Phong nheo mày. Chàng buột miệng nhẩm nói: “Cốc Khụ… Tiểu thư hẳn biết tại hạ quan hệ thế nào với Cốc Khụ tiền bối chứ?” Nàng nhìn vào mắt chàng gật đầu: - Biết… Khắc Vị Phong trở thành Đạo vương của Dương Châu trấn chính là ở Cốc Khụ. Lão đạo chính vang danh thiên hạ. Hành tung xuất quỷ nhập thần. Có thể ra vào bất cứ nơi nào, cho dù đó là hậu cung của thiên tử. Đôi chân mày Khắc Vị Phong nheo lại, chàng suy nghĩ rồi nói: - Vương Mãn biết Cốc tiền bối đang ở đâu, nhưng rất tiếc tại hạ đã giết Vương Mãn rồi. Tuyết Hân chấp tay sau lưng. Nàng suy nghĩ rồi nói: - Khắc công tử… Công tử hãy suy nghĩ xem… Tại sao Vương Mãn biết tung tích của Đạo vương Khắc Vị Phong. Y biết Khắc Vị Phong và buộc Khắc Vị Phong phải đột nhập Vọng Nguyệt lầu trộm bức họa đồ Tử Cấm Thành và Ngọc Kỳ Lân. Nàng mỉm cười rồi nói tiếp: - Chỉ có Cốc Khụ mới biết được tung tích của Khắc công tử. Chỉ có Cốc Khụ mới biết được Đạo vương trấn Dương Châu là Khắc Vị Phong. Vị Phong sa sầm mặt, buột miệng nói. - Chẳng lẽ… Chẳng bỏ lửng câu nói giữa chừng mà lắc đầu. Vị Phong nhìn Tuyết Hân nói: - Tuyết Hân cô nương… Vị Phong không tin những suy luận điều giải đang diễn ra trong tâm tưởng mình. - Khắc công tử nghi ngờ Cốc Khụ tiền bối đã đưa công tử vào mê trận này? Vị Phong miễn cuỡng gật đầu rồi chàng lắc đầu nói: - Vị Phong không tin Cốc tiền bối có ý hại Vị Phong… Vị Phong biết Cốc tiền bối là người như thế nào. - Tất cả mọi con người tồn sinh trên cõi đời này đều là một dấu hỏi để chúng ta lý giải nó đó. Ngay cả bản thân mình, có bao ngờ công tử hỏi mình là ai chưa? Nếu đi tìm câu trả lời ta là ai… E rằng đến bây giờ Khắc công tử cũng chưa thể tìm được câu trả lời đó. Nàng mỉm cười rồi nói tiếp: - Bản thân ta còn phải đặt câu hỏi để tự giải đáp, huống chi là một người khác. Vị Phong buông tiếng thở dài. Tiếng thở dài còn đọng trên hai cánh môi chàng thì có tiếng binh khí vang lên ngoài biệt sảnh. Tuyết Hân nghe tiếng binh khí quay mặt nhìn ra cửa. Chân diện xinh đẹp của nàng hiện ngay những nét lo âu. Rầm… Cửa biệt sảnh bật tung ra. Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh khiến Vị Phong chau mày. Đàm Quốc Vinh ôm ngọn khoái đao trước ngực. Khuôn mặt dài ngoằn của gã rọi vào Vị Phong và Tuyết Hân. Tuyết Hân nhìn Thiên Ma Đao từ tốn nói: - Bốn cô nương không mời, sao tôn giá tự tiện xông vào biệt sảnh của bổn cô nương? Thiên Ma Đao nhìn Tuyết Hân chằm chằm. Y cũng có vẻ ngạc nhiên khi có sự giống nhau giữa Tuyết Hân và Tuyết Cầm. Y nhạt nhẽo nói: - Sao lại có sự giống nhau lạ thường như thế nhỉ. Đàm mỗ hỏi… cô nương có phải là người từ Đại Liêu sang? - Bổn cô nương từ Đại Liêu sang thì đã sao nào. - Đàm mỗ có chức nghiệp phải giết cô nương. Đôi chân mày Tuyết Hân nhíu lại. - Ta và tôn giá không thù không oán sao lại muốn lấy mạng ta. Tôn giá nên biết bổn cô nương là “đại sứ thần” của Đại Liêu chứ. - Điều đó không quan trọng với Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh. Ta chỉ làm theo những gì người ta đã đặt cho ta phải làm. - Nếu tôn giá lấy mạng ta chẳng khác nào gieo sóng to gió lớn trong mối bang giao giữa Liêu Quốc và Trung Nguyên. Thiên Ma Đao lắc đầu. - Đàm mỗ không màng đến điều đó. Tuyết Hân sa sầm mặt. nàng nhìn Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh: - Đó là điều hệ trọng… sao tôn giá không màng đến được? - Đàm mỗ hành sự theo thiên chức của một sát thủ võ lâm. Nếu cô nương không muốn chết bởi đao pháp của Đàm mỗ thì hãy tự kết liễu mình đi. - Ta đâu muốn chết. - Đó là ý của cô nương, chứ không phải là của Đàm mỗ. Còn ý của Đàm mỗ là muốn tiểu thư phải chết. - Đòi hỏi của Đàm tôn giá quá hồ đồ. Tại sao Đàm tôn giá không tự kết liễu mình mà lại buộc người khác tự kết liễu mạng sống của mình chứ. Tôn giá biết quý sinh mạng của mình cớ gì lại không cho người khác biết quý mạng của người ta chứ? Đòi hỏi của tôn giá không ai có thể chấp nhận được. Vị Phong hừ nhạt rồi nói tiếp: - Hôm nay Đàm tôn giá buộc người ta phải chết thì ngày mai cũng có người buộc tôn giá phải nhận lãnh cái chết đó. Đàm Quốc Vinh nhìn Vị Phong: - Đàm mỗ không để tâm đến lời của ngươi. Ta còn để dành lại cho ngươi cái mạng, bởi chưa có ai đặt cược cái mạng của ngươi đó. Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh nói dứt câu từ từ chuyển ngọn khoái đao hướng thẳng đến Di Tuyết Hân. Vị Phong gắt giọng nói: - Tôn giá đã lấy mạng Tuyết Cầm rồi, còn định giết luôn cả Tuyết Hân sao? Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh nhạt nhẽo đáp lời chàng: - Tại sao không lấy được khi có người đã đặt cái mạng của vị quý nương đây vào ngọn thiên ma đao của Đàm mỗ. Nghe gã thốt ra câu này, Tuyết Hân biến sắc thối bộ ra sau lưng Vị Phong. Nàng nhỏ giọng nói: - Khắc công tử… Tuyết Hân không muốn chết. Nghe nàng thốt ra câu này. Vị Phong liền lớn tiếng thét lên: - Chu huynh… Cứu người… Cứu người. Khi Khắc Vị Phong thét lên ra lời cầu cứu đó thì màn kiếm quang trùng trùng, điệp điệp của Đàm Quốc Vinh cũng chụp đến, nhưng nhân dạng của Chu Thái thì không thấy xuất hiện. Đối mặt với màn đao quang đầy dặc và đầy uy lực sát nhân đó. Vị Phong và Tuyết Hân chẳng khác nào rơi vào vòng lưới tử thần. Tình thế chẳng đặng đừng, Vị Phong buộc phải xốc Di Tuyết Hân lên lưng, thi triển luôn Vô Ảnh cước. Lần thi triển bộ pháp thần kỳ này, Khắc Vị Phong chỉ cầu may chứ không tin mình có thể thoát qua được vòng lưới đao quang của họ Đàm. Thế nhưng khi chàng thi triển bộ pháp Vô Ảnh cước vừa lách tránh vừa vuợt qua vừng đao quang gần như bít kín mọi khoảng không trước mắt thì Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh phải sững sờ. Y đột ngột thu hồi đao pháp, đứng thừ ra trong khi Vị Phong đã cõng Di Tuyết Hân vuợt qua ngưỡng cửa tòa biệt sảnh.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#9
|
|||
|
|||
|
Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh trố mắt nhìn Vị Phong thoát đi mà cứ như biến thành tượng, hay bị chôn chân xuống sàn gạch tòa biệt sảnh. Y phải rơi vào trạng thái đó thôi, bởi khi Khắc Vị Phong thi triển bộ pháp Vô Ảnh cước thì nhãn quang của họ Đàm bị hoa lên, chẳng còn biết công vào đâu. Trong tầm mắt gã như có muôn vạn bóng hình Khắc Vị Phong nhoang nhoáng vượt qua màn đao pháp đầy đặc cứ như bóng quỷ ma chơi đùa cợt với lưỡi hái tử thần. Chính sự kỳ diệu của Vô Ảnh cước khiến gã đứng thừ ra như vậy. Nhung nét sửng sốt, ngơ ngẫn hiện lên mặt gã. Đàm Quốc Vinh lắc đầu như thể xua đuổi những ý tưởng vu vơ trong đầu mình. Làm sao gã có thể tin vào hiện tượng độc nhất vô nhị này.
Trở lại với Khắc Vị Phong, khi chàng cõng Di Tuyết Hân vuợt qua ngưỡng cửa tòa biệt sảnh mới biết bên ngoài là một bãi tha ma của bọn nha sai hộ tống cho Di Tuyết Hân. Chứng kiến tượng này, Khắc Vị Phong càng lo âu hơn. Chàng không đừng bước mà vẫn tiếp tục gia tăng nội lực vào cước bộ, thi triển Vô Ảnh cước băng mình rời ngay khỏi biệt trang của Di Tuyết Hân. Khi Vị Phong đã đoán chắc mình ly khai hẳn khỏi Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh, mới để Di Tuyết Hân xuống đất. Mặc dù đã qua được kiếp họa diệt vong bởi Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh nhưng trên chân diện Di Tuyết Hân vẫn còn in những nét bồi hồi pha trộn sự hoảng loạn, sợ hãi. Vị Phong thở ra, dùng ống tay áo lại mồ hôi trên mặt mình, rồi nói với nàng - Tiểu thư… Tất cả đã qua rồi. Nàng bồi hồi, xúc động nói: - Không có Khắc công tử… Tôi đã chết bởi tay gã đao thủ đó rồi. - Tại hạ không để tiểu thư chết bởi tay Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh được. Buông một tiếng thở dài, chàng nói tiếp: - Di tỷ tỷ đã chết bởi đao pháp của gã đó. Tại hạ nguyện sẽ trả lại mối hận cho Di Tuyết Cầm tỷ tỷ… nhưng… Vị Phong bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn nàng. Hai người đối mặt nhìn nhau. Tuyết Hân quâng quơ nói: - Một ngày nào đó, họ Đàm kia phải trả món nợ này. - Ngày nào đó chưa biết, nhưng bây giờ tiểu thư sẽ đi đâu? Tuyết Hân nghiêm giọng hỏi: - Khắc công tử nghĩ xem… Chu Thái có bán đứng Tuyết Hân cho Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh không? - Tại hạ cũng không biết… Nhưng sự mất tích của Chu huynh buộc phải đặt câu hỏi. Hay Chu huynh cũng đã bị Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh lấy mạng. Tuyết Hân lắc đầu: - Tuyết Hân không tin Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh có thể lấy mạng Chu Thái. Nếu võ công của Chu Thái tầm thường, y không bao giờ được theo Tuyết Hân để bảo hộ cho Tuyết Hân. - Chuyện này rồi sẽ hiểu sau mà. Bây giờ tiểu thư định đi đâu? - Tuyết Hân sẽ đưa công tử đến một nơi, nhưng nơi này công tử tuyệt đối không được nói với ai. - Tại hạ hứa. - Tai mắt võ lâm có khắp mọi nơi, không thể không đề phòng. Nàng buông tiếng thở dài, rồi nói tiếp: - Tuyết Hân rất muốn biết ai đã phái Thiên Ma Đao đến lấy mạng Tuyết Hân? Nàng như thể nhận ra sự lỡ lời của mình mà nhìn Vị Phong miễn cưỡng chống chế: - Tuyết Hân nghĩ Thiên Ma Đao muốn tạo ra đại nghiệp qua mối liên quan giữa Đại Liêu và Trung Nguyên. Vị Phong cau mày: - Tại hạ cũng không thể nhận hết chuyện gì đang xảy ra chung quanh mình. Nàng mỉm cười nhìn chàng từ tốn nói: - Dù sao thì Khắc công tử cũng đã làm được một chuyện lớn. Chàng gượng cười nói: - Tại hạ làm được chuyện lớn gì? - Công tử đã cưới Di Tuyết Hân. - Đó là bổn phận của Vị Phong. Nếu để tiểu thư mất mạng bởi đao pháp của Thiên Ma Đao, lại có Khắc Vị Phong tại hiện trường, không chừng tại hạ lại nhận thêm cái họa từ Đại Liêu giáng xuống đầu mình. Tiểu thư đừng nghĩ đến cái ân mà hãy nghĩ tại hạ tự cứu mình. Nàng mỉm cười: - Chúng ta đi. * * * Lão nô dẫn Tuyết Hân và Vị Phong đến tòa biệt lầu nằm trong hoa viên, rồi khom người từ tốn nói: - Chủ nhân có sai khiến gì lão nô tài? Tuyết Hân khoát ray: - Không còn gì nữa. Lão hãy phái người canh phòng cẩn mật, tuyệt đối không cho bất cứ người lạ mặt nào vào biệt trang. - Tuân lịnh chủ nhân. Lão quay bước trở ra. Chờ lão đi ra hẳn rồi, Tuyết Hân mới bước đến tấm bình phong che ngang chính điện tòa đại sảnh biệt lầu. Nàng dịch chuyển bức bình phong. Một cánh cửa bí mật lộ ra. Quay lại Tuyết Hân nói với Vị Phong: - Công tử… chúng ta hãy mau vào mật thất. - Ở đây cũng không an toàn cho tiểu thư. - Cẩn thận vẫn hơn. Hai người len qua vòm cửa bí mật, để xuống mật thất. Trong gian mật thất có đầy đủ tất cả những thứ vật dụng bằng bạc, gian mật thất này chẳng khác nào một tòa thượng khách phòng. Nàng và Vị Phong ngồi xuống chiếc thạch bàn, đối mặt với nhau. Tuyết Hân chuốc rượu từ trong chiếc tịnh bình bằng lam ngọc ra hai chiếc chung cũng bằng lam ngọc. Nàng bưng chung rượu nhìn Vị Phong nói: - Chung rượu này, Tuyết Hân xin mời Khắc công tử để bày tỏ tấm lòng tri ân của mình. Vị Phong gượng cười, khẽ lắc đầu: - Tại hạ tiếp nhận chung rượu mời của tiểu thư nhưng không phải tiếp nhận sự tri ân của nàng. - Vậy cũng được. Hai người cùng cạn chung rượu. Vị Phong đặt chung rượu xuống bàn rồi nói: - Tiểu thư… Bức Họa Da Dê và Ngọc Kỳ Lân chắc chắn đã rơi vào tay Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vinh rồi… sau này phải làm gì lấy lại? - Có Bức Họa Da Dê đó, thậm chí có cả Ngọc Kỳ Lân nhưng cũng vô ích nếu không có Long Kiếm và Phụng Tiên. Nàng vừa nói vừa bưng tịnh rượu chuốc ra chén mỉm cười nói: - Tuyết Hân nghĩ, trước tiên phải tìm ra Cốc Khụ. - Tại hạ không biết Cốc tiền bối ở đâu mà tìm. Nàng bưng chung rượu nhìn chàng: - Nếu trên thế gian này, tất cả mọi sinh linh đều có cái để ăn, để mặc thì chẳng ai đi tìm cái ăn cái mặc làm gì. Nàng mỉm cười với câu nói của mình. Vị Phong giả lã đáp lời nàng. - Nàng cho tại hạ như kẻ đang cần cái ăn cái mặc mà Cốc tiền bối là người cho tại hạ ăn và mặc. Tuyết Hân gật đầu: - Không biết ý niệm của Tuyết Hân đúng hay là sai. - Dù sao nàng cũng là người đứng ngoài cuộc tất minh mẫn hơn Khắc Vị Phong rồi. Tuyết Hân lắc đầu: - Không… Tuyết Hân đã là người trong cuộc rồi. Nếu Tuyết Hân không là người trong tấm kịch tranh đoạt này thì người ta đã không phái Thiên Ma Đao lấy mạng Tuyết Hân. Nàng đứng lên, nhìn Vị Phong nói: - Trước đây Di Tuyết Cầm tỷ tỷ đối với Vị Phong như thế nào? Nhìn Tuyết Hân, Vị Phong mỉm cười từ tốn nói: - Vị Phong đã nhận Tuyết Cầm tỷ tỷ của mình. Nàng mỉm cười: - Vậy công tử phải gọi Tuyết Hân bằng tỷ tỷ giống như đã từng gọi Tuyết Cầm vậy. Vị Phong phá lên cười, rồi nói: - Nếu tiểu thư muốn. - Như thế có lẽ gần gũi hơn. Không phải Tuyết Hân muốn Vị Phong gọi mình hai tiếng tỷ tỷ mà muốn vượt trội làm kẻ cả đâu. Mà và Tuyết Hân và Di tỷ tỷ là tỷ muội song sinh đó. Tuyết Cầm là tỷ tỷ của Vị Phong tất Tuyết Hân cũng phải là tỷ tỷ của Vị Phong. - Vị Phong không nề hà. Chàng ôm quyền nói tiếp: - Tuyết Hân tỷ tỷ. Nghe Vị Phong thốt ra câu này, Tuyết Hân bật cười thành tiếng. Tiếng cười của nàng nghe thật trong chẳng khác nào tiếng suối róc rách vỗ vào nghềnh đá tạo ra thứ tấu khúc vừa êm ái, vừa quyến rủ lạ thường. Nàng cắt ngang tiếng cười nhu hòa nói: - Kể từ hôm nay, Tuyết Hân và Vị Phong là những người chung một xuồng rồi đó. Nếu Thượng Quan Đại Phu tiên sinh muốn bắt Khắc Vị Phong thì cũng có người lấy mạng Di Tuyết Hân. Có lẽ Tuyết Hân, và Vị Phong sẽ cùng chèo chống con thuyền qua cơn giông dữ này. Vị Phong gật đầu, nhìn nàng nói: - Có tỷ… Vị Phong hy vọng sẽ chèo được con thuyền định mệnh của mình. Nàng bưng chung rượu: - Hai số phận trên một con thuyền. Vị Phong lập lại lời nói của nàng: - Hai số phận trên một con thuyền. Hai người cùng cạn chén. Nàng đặt chén xuống bàn điểm nụ cười nhiều ẩn ý trao cho Khắc Vị Phong.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#10
|
|||
|
|||
|
Hồi 29
Tri diện bất tri tâm Di Hoa công tử Hàn Tuấn từ trong Trung Châu đệ nhất lâu bước ra. Trông dung mạo y có vẻ thật thư thái và hoan hỷ. Y bước xuống những bậc tam cấp và dừng lại, quay mặt nhìn vào tòa đại kỹ lâu của Kim Tiền bang điểm một nụ cười tự mãn. Hàn Tuấn nhẩm nói: “Cát Thiếu Tường… Ngươi đã trở thành phế nhân rồi, thì tòa đại kỹ lầu sẽ thuộc về bổn thiếu gia không bao lâu nữa.” Nói dứt câu Di Hoa công tử Hàn Tuấn vuốt cằm. Y vừa vuốt cằm vừa ngắm nghía tòa đại kỹ lâu với những dãy hoa đăng treo khắp mọi noi chẳng khác nào những con mắt đen mời chào khách tìm hoa. Chắp tay sau lưng, Di Hoa công tử Hàn Tuấn toan quay bước bỏ đi thì một ả kỹ nữ vận bạch y từ trong đại kỹ lâu Trung Châu đệ nhất hối hả bước ra. Thấy ả kiều nữ vội vã bước về phía mình, Hàn Tuấn vờ như không biết mà lơ đễnh chú ý dãy hoa đăng treo ngoài mái hiên. Ả kiều nữ bước đến bên gã. Nàng nhún nhường khom người rồi nhỏ nhẹ nói: - Thiếu gia định bỏ đi à… Hàn Tuấn nhìn lại nàng kiều nữ. Y ve cằm rồi nói: - Ở đây chẳng có gì cho bổn thiếu gia thích thú cả. Có lẽ kể từ lúc Kim Tiền bang chủ Cát Hinh chết bởi sát chiêu của sát thủ, thì chẳng còn ai đủ bản lĩnh chăm sóc tòa đại kỹ lâu Trung Châu này. Y buột miệng thở dài, chắt lưỡi nói: - Tiếc thật, Cát Thiếu Tường thiếu gia thì đã là phế nhân… Sao có thể quán xuyến nổi cơ nghiệp của Kim Tiền bang? Y nhìn nàng kiều nữ, từ tốn nói: - Bổn thiếu gia nghĩ chủ nhân đại kỹ viện Trung Châu nay mai hẳn phải thay đổi mới có thể gầy dựng lại thời huy hoàng của Cát lão bang chủ trước đó. Còn bây giờ, bổn thiếu gia chẳng còn chút hứng thú gì khi đặt chân đến tòa đại kỹ lâu nức tiếng trên giang hồ này. Y buông tiếng thở dài như thể biểu lộ sự hối tiếc nhưng lại điểm nụ cười thật đắc phát ban cho nàng kiều nữ. Hàn Tuấn nói tiếp: - Cô nương có gặp Cát thiếu gia thì bảo với Cát thiếu gia rằng có Di Hoa công tử Hàn Tuấn đến thăm… Nhưng rất tiếc không gặp được Cát Thiếu Tường thiếu gia. Y chắt lưỡi nhìn ả kỹ nữ từ tốn nói: - Hàn Tuấn rất tiếc phải rời bước mà không gặp được Cát Thiếu Tường thiếu gia. Thất lễ vô cùng. Ả kỹ nữ rối rít nói: - Hàn thiếu gia… Cát thiếu gia không biết Hàn thiếu gia đến nên không kịp nghinh tiếp. Cát thiếu gia khi biết liền phái ngay Thúy Ái đón Hàn thiếu gia. Di Hoa công tử Hàn Tuấn ve cằm rồi cười khẩy một tiếng giả lả nói: - Cát thiếu gia là người tàn phế, sao có thể tiếp tại hạ được? Thúy Ái khom người, từ tốn nói: - Cát thiếu gia nói… Cho dù người có phải nằm dài trên tràng kỷ cũng phải tiếp Hàn thiếu gia… Nếu không sẽ thất lễ với Hàn thiếu gia. Di Hoa công tử Hàn Tuấn ve cằm điểm nụ cười mỉm. Gã vừa cười vừa nói: - Không ngờ Cát Thiếu Tường thiếu gia Kim Tiền bang chủ nhân đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu nhiệt tình với bổn công tử như vậy. Y chắt lưỡi dè bỉu nói tiếp: - Nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường đại thiếu gia Kim Tiền bang khiến cho bổn công tử không thể dời bước đi được. Thúy Ái nghe Hàn Tuấn nói câu này vô cùng phấn khích. Nàng nhún người ra vẻ yểu điệu thục nữ rồi từ tốn nói với Hàn Tuấn: - Lòng thành của Cát Thiếu Tường đã được Hàn thiếu gia chấp nhận, Thúy Ái thỉnh mời công tử… Cát Thiếu gia đang chờ công tử tại biệt lầu Du Tình Dạ Mộng. Đôi chân mày của Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhướng lên. Y nói với giọng thật hờ hững: - Kim Tiền bang còn có tòa biệt lầu Du Tình Dạ Mộng à. Thế mà bổn công tử không biết. Thế thì tại hạ phải đến đó xem tòa biệt lầu Du Tình Dạ Mộng kia như thế nào mới được. Thúy Ái và Di Hoa công tử Hàn Tuấn đi vào hoa viên. Nàng đưa Di Hoa công tử đến một tòa mộc lầu tọa lạc biệt lập với những vòng tường bao chung quanh. Tòa mộc lầu đó được trang hoàng bằng một dãy hoa đăng có mạ vàng trước mái hiên. Những chiếc hoa đăng được chạm khắc cực kỳ tinh tế và sống động. Mặc dù Hàn Tuấn chưa bước vào trong tòa mộc lầu nhưng đã ngửi được mùi trầm danh mộc phả vào khứu giác mình. Y chắp tay sau lưng ngắm nhìn dãy hoa đăng treo ngoài mái hiên, nhẩm nói: - Đúng là danh lầu… Có lẽ tòa danh lầu này chỉ có một… và chỉ có Cát Thiếu Tường thiếu gia Kim Tiền bang mới có thể nghĩ ra. Thúy Ái nhỏ nhẹ nói: - Hàn công tử… Cát thiếu gia đang chờ công tử trong Du Tình Dạ Mộng. Đôi chân mày Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhíu lại. Gã nhạt nhẽo nói: - Ồ… Bổn công tử không dám đường đột bước vào đâu. Tòa lâu danh mộc này quá tráng lệ, khiến bổn công tử phải chùn chân. Nếu không có Cát Thiếu Tường thiếu gia ra đón… Tại hạ hẳn phải lui bước không dám đặt chân vào. Y thốt ra câu nói ẩn ý hạ mình nhưng miệng thì lại điểm nụ cười cao ngạo. Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa thốt dứt câu thì Cát Thiếu Tường ngồi trên chiếc ghế có bánh xe, do Mộng Thùy Cát Đương đẩy tiến ra ngoài mái hiên. Hàn Tuấn nhìn Cát Thiếu Tường. Cát Thiếu Tường mỉm cười, ôm quyền từ tốn nói: - Hàn huynh… miễn thứ cho Cát mỗ… Bởi không thể đứng được trên đôi chân của mình mà buộc phải ngồi trên chiếc ghế đặc chủng ra tiếp Hàn huynh. Di Hoa công tử Hàn Tuấn phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa bước thẳng đến trước mặt Cát Thiếu Tường: - Hây… Ta làm gì dám trách Cát thiếu gia được…Cát thiếu gia chẳng qua vì họa kiếp nên mới ra nông nỗi phải ngồi trên chiếc ghế này mà thôi. Một kẻ bình thường ra tiếp Hàn Tuấn đã là quý, nay Cát thiếu gia bị tàn phế ra tiếp Di Hoa công tử càng khiến cho Hàn Tuấn cảm kích hơn nữa đó. Thiếu Tường ôm quyền: - Đa tạ Hàn huynh đã thấu hiểu cho Cát Thiếu Tường. Thiếu Tường thỉnh mời Hàn huynh vào Du Tình Dạ Mộng. Di Hoa công tử nhìn vào mắt Cát Thiếu Tường, nặn một nụ cười thật giả lả rồi nói: - Đây là tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng ư? Thiếu Tường ôm quyền nói: - Đúng… Đây là tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng. Hàn Tuấn chau mày nói: - Tòa lầu đẹp như thế này, huy hoàng và tráng lệ như thế này mà trước đây ta lại không biết đến. Đến bây giờ mới biết tới. Đúng là muộn màng. Thiếu Tường nhìn Hàn Tuấn từ tốn nói: - Tòa lầu Du Tình Dạ Mộng trước đây chỉ có lão nhân gia được bước vào và được dùng để khoản đãi những cao nhân trong chốn võ lâm giang hồ. Ngay cả đệ cũng không được vào đây. Đôi chân mày của Di Hoa công tử nhíu lại. Y hừ nhạt một tiếng rồi nhìn Thiếu Tường nói: - Thế thì lão bang chủ Kim Tiền bang thân phụ của Thiếu Tường trước đây hẳn chẳng xem Di Hoa công tử ra gì. Ta không phải là cao nhân nên lão không cho ta vào tòa danh lầu này ư? Hàn Tuấn vừa nói vừa nghiêm mặt biểu lộ sự bất nhẫn của mình. Thiếu Tường ôm quyền nói: - Đó là chuyện trước đây của trưởng bối. Còn bây giờ… Thiếu Tường là chủ nhân tất phải xem Hàn huynh là cao nhân rồi. Rất mong Hàn huynh bỏ qua chuyện đời trước của trưởng bối. Hàn Tuấn gượng cười, nhạt nhẽo nói: - Có trách lão bang chủ cũng không được, bởi vì người đã chết rồi. Còn Cát Thiếu Tường thiếu gia xem trọng ta như vậy, thì làm sao ta còn trách thiếu gia. Thiếu Tường ôm quyền xá: - Thiếu Tường vô cùng cảm kích, đa tạ Hàn huynh đã rộng lượng. - Cát thiếu gia đừng khách sáo như vậy… ta ái ngại lắm Nói rồi, Di Hoa công tử Hàn Tuấn chắp tay sau lưng nhìn lên tấm bảng vàng sơn son thếp vàng treo trước cửa biệt sảnh. Y điểm nụ cười mỉm bâng quơ nói tiếp: - Phải chi tấm bảng sơn son thếp vang khác bốn chữ Du Tình Dạ Mộng thay bằng tấm bảng khác nhỉ. Thiếu Tường ôm quyền nói: - Hàn huynh muốn thay bằng tấm bảng gì? - À… Theo ý của ta thì nên thay bằng tấm bảng mới, khắc ba chữ thôi. Nhưng ba chữ đó có đầy đủ ý nghĩa hơn bốn chữ này. - Cát Thiếu Tường rất mong Hàn huynh chỉ giáo. Di Hoa công tử nhìn lại Thiếu Tường: - Nếu không đúng thì thôi… Nếu như ta có điều gì thất lễ Cát Thiếu Tường cũng phải bỏ qua cho ta đó. - Cát Thiếu Tường đâu dám bắt lỗi Hàn huynh. - Vậy thì được. Theo ý của bổn công tử thì nên thay tấm bảng sơn son thếp vàng khắc bốn chữ Du Tình Dạ Mộng bằng tấm bảng khác, khắc ba chữ Di Hoa Lầu. Những tưởng đâu Cát Thiếu Tường sẽ phản bác lại lời nói của Hàn Tuấn nhưng y lại ôm quyền từ tốn nói: - Đa tạ Hàn huynh đã chỉ giáo… Cát đệ sẽ lĩnh hội ý của Hàn huynh mà cho thay lại tấm bảng Du Tình Dạ Mộng. Di Hoa công tử nhướng mày: - Hả… ta không có ép Cát thiếu gia đâu đó. - Chỉ ngôn của Hàn huynh rất đúng… Cát đệ phải lĩnh hội. - Nhiệt tâm của Cát thiếu gia khiến ta phải áy náy đó. - Cát đệ đâu muốn Hàn huynh áy náy. Mời Hàn huynh vào trong. - Tốt. Di Hoa công tử Hàn Tuấn và Cát Thiếu Tường vào trong tòa lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng. Chờ cho Hàn Tuấn yên ngồi, Cát Thiếu Tường mới ôm quyền nói: - Hàn huynh đột ngột đến Đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, Thiếu Tường không biết… nên không kịp nghinh đón. Rất mong huynh miễn thứ cho Cát Thiếu Tường. Hàn Tuấn khoát tay: - Nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường thiếu gia như thế đã quá đủ cho bổn công tử đây phải áy náy lắm rồi. Ta còn được đặc ân vào Di Hoa Lầu nữa. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho ta hoan hỷ rồi. Ta đâu còn gì để bắt lỗi Cát thiếu gia Kim Tiền bang. Đúng không nào? Thiếu Tường ôm quyền: - Cát Thiếu Tường đa tạ Hàn huynh. Hàn Tuấn khoát tay: - Đừng khách sáo quá như vậy. Ta và Cát Thiếu Tường thiếu gia đều là người của võ lâm kia mà. Cho dù sau này Cát Thiếu Tường không còn là chủ nhân của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu thì ta vẫn xem Cát Thiếu Tường là bằng hữu của mình. Đúng ra khi Cát Thiếu Tường nghe câu nói này của Di Hoa công tử thì y phải biểu lộ ngay sự bất nhẫn của mình, nhưng tuyệt nhiên Thiếu Tường không biểu lộ điều gì cả. Chân diện của y vẫn khoác nét ôn nhu. Có lẽ y đã biết và nhận ra thân phận mình. Thiếu Tường từ tốn nói: - Nếu được như vậy… Cát Thiếu Tường hoan hỷ vô cùng. Hàn Tuấn nhìn Thiếu Tường mỉm cười nói: - Biết được mình, biết được cao nhân tất sẽ không bị lụy và trở nên hoan hỷ như trút được gánh nặng trên vai mình. - Thiếu Tường sẽ ghi nhận chỉ ngôn của Hàn huynh. Y ôm quyền nhỏ nhẹ nói tiếp: - Hàn huynh là cao nhân của Cát Thiếu Tường… Cát Thiếu Tường thỉnh mời Hàn huynh đến Du Tình Dạ Mộng lầu để khoản đãi… Huynh thích gì cứ lịnh cho Cát Thiếu Tường. Di Hoa công tử cau mày biểu lộ thái độ bất nhẫn trước câu nói của Cát Thiếu Tường. Y nhún vai, ve cằm nhạt nhẽo nói: - Khi nãy Cát Thiếu Tường thiếu gia nói tòa lầu danh mộc này tên gì nhỉ? Thiếu Tường ôn nhu đáp lời: - Đây là lầu danh mộc Du Tình Dạ Mộng. - Thế mà ta cứ ngờ đâu nó đã đổi tên thành Di Hoa Lầu rồi chứ. Thiếu Tường ôm quyền nói: - Thiếu Tường mạo phạm… Đúng như vậy… Tòa lâu danh mộc này sẽ là Di Hoa Lầu. Thiếu Tường nói dứt câu, vỗ tay một tiếng. Sau tiếng vỗ tay của Cát Thiếu Tường, Tiểu Lan và Tiểu Cúc bưng vào một tấm bảng sơn son thếp vàng. Hai người dựng tấm bảng trước mặt Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Tấm bảng sơn son thếp vàng với ba chữ được khắc thật cẩn thận và mạ một lớp vàng ròng Di Hoa Lầu. Thiếu Tường ôm quyền nói: - Hàn huynh hãy xem qua. Di Hoa công tử Hàn Tuấn lia mắt liếc nhìn qua tấm bảng đó rồi ve cằm gật đầu. Y nhìn lại Cát Thiếu Tường: - Bây giờ ta mới cảm thấy hoan hỷ vô cùng. À mà hình như Cát Thiếu Tường thiếu gia đã biết trước.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|