|
|
|
#1
|
|||
|
|||
|
Thiếu Tường ôm quyền:
- Với cao nhân như Di Hoa công tử Hàn huynh đây mà k hông biết trước, không dự đoán được ý của Hàn huynh thì đúng là kẻ hồ đồ lỗ mãng, thấy mặt trời mà ngỡ đom đóm. Hàn Tuấn phá lên cười. Y vừa cười vừa nói: - Hậy… trong mắt ta, Cát đệ mới là cao nhân đó. - Thiếu Tường không dám nhận lời nói này của Hàn huynh. So với Hàn huynh, Cát Thiếu Tường chẳng khác nào ánh đom đóm so với vầng nhật quang. Hàn Tuấn mỉm cười: - Đệ đã chiêm nghiệm, điều gì sẽ đến tất phải đến rồi… ta cũng không cần phải khách sáo bày tỏ với Cát đệ làm gì. Y ve cằm, nhướng mày nói: - Hẳn Cát đệ đã chứng nghiệm chủ nhân ngày mai của Kim Tiền bang và đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, kiêm luôn cả Di Hoa lâu này là ai? Thiếu Tường ôm quyền: - Thiếu Tường đã là phế nhân rồi… Có lẽ không thể đảm đương được trọng trách cai quản đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Tất cả những trọng trách đó hình như đang vượt ra ngoài tầm tay của Cát đệ… Nên Thiếu Tường rất cần một cao nhân đến thay thế mình. Nhưng hôm nay thì Cát Thiếu Tường vẫn là chủ nhân của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Vẫn còn là người kế nhiệm lão nhân gia quản xuyến Kim Tiền bang. - Ta không phủ nhận điều đó. Thiếu Tường gượng cười, ôm quyền nói: - Vậy Hàn huynh cho đệ cái quyền được làm chủ nhân tòa lầu danh mộc này để bồi tiếp huynh chứ? - Một ngày đối với Di Hoa công tử có đáng gì. Hôm nay, Cát Thiếu Tường bồi tiếp Hàn mỗ như thế nào thì ngày mai ta cũng sẽ bồi tiếp Cát Thiếu Tường như thế đó. - Đa tạ huynh. Cát Thiếu Tường xua tay ra hiệu cho Tiểu Lan và Tiểu Cúc bưng tấm biển Di Hoa Lầu lui ra khỏi tòa danh mộc. Chờ cho hai nàng kia lui ra rồi, Thiếu Tường mới nói: - Nếu như Cát Thiếu Tường có bồi tiếp điều gì không thỏa mãn Hàn huynh mong Hàn huynh miễn thứ. - Ta là khách sao có thể trách được chủ nhân, nhất là vị chủ nhân đó lại là Cát Thiếu Tường thiếu gia. Người nổi tiếng nhất Trung Châu này, cho dù hiện thời đã là phế nhân. Thiếu Tường vẫn giữ vẻ từ tốn trước những lời nói xúc xiểm của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Thiếu Tường điểm nụ cười mỉm rồi vỗ tay một tiếng. Một hàng cung nữ vận bạch y trắng toát. Họ đúng là những nàng tiên với những bước chân trần, uyển chuyển tiến ra từ hai cửa hậu đi thẳng đến trước mặt Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Người thứ nhất bưng một cái thau bằng đồng sáng ngời, trong thau bằng đồng sáng ngời, trong thau là nước đã được tẩm hương liệu tỏa mùi thơm ngào ngạt. Nàng ta cẩn thận đưa tay Hàn Tuấn vào chậu nước, rồi kỳ rửa, thao tác thật trau chuốt và kỹ lưỡng, những tưởng như sợ sẽ làm tróc da họ Hàn. Di Hoa công tử thản nhiên để cho nàng ta rửa đôi tay của mình, nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm Cát Thiếu Tường. Sau khi làm xong phận sự của mình, ả cung nữ bưng chiếc thau lui bước. Đến nàng cung nữ thứ hai thì cầm khăn, lau đôi tay của Di Hoa công tử. Người thứ ba thì dùng phấn hương thoa lên hai bàn tay của y. Hai ả cung nữ cuối cùng thì bước ra sau lưng Di Hoa công tử, dùng tay nắn nót đôi vai gã. Sự chăm chút của những nàng cung nữ khiến Di Hoa công tử Hàn Tuấn biểu lộ ngay sự khoan khoái ra mặt. Y nhìn Thiếu Tường giả lả nói: - Cát đệ quá chu đáo với ta đó. Thiếu Tường nhỏ nhẹ đáp lời gã: - Hàn huynh quá khen Thiếu Tường. - Ta không thể không cho Cát đệ một lời khen được. Thiếu Tường lại vỗ tay hai tiếng. Lần này một hàng cung nữ từ hai cửa hậu bước ra cùng với những bộ cánh trắng muốt. Những bộ cánh được may bằng thứ lụa hàn châu mỏng để ánh sáng từ những chiếc chân đèn rọi xuyên qua tôn tạo những đường cong của cơ thể. Ngoài lớp lụa mỏng tanh, trắng mịn, thì những nàng cung nữ kia chẳng có nội y bên trong nên ánh sáng từ những chiếc chân đèn như tôn tạo, gợi thêm sự quyến rũ toát ra từ những cơ thể đầy chất xuân tình đó. Những ả cung nữ bày những dĩa thức ăn cao lương mỹ vị ra bàn. Nếu một người bình thường, nếu thấy những đĩa cao lương mỹ vị bày ra bàn chắc có lẽ không dằn nổi cơn đói trỗi dậy trong tâm thức mình. Di Hoa công tử Hàn Tuấn vẫn dửng dưng chống tay lên đùi thờ ơ những đĩa thức ăn đó. Thậm chí y cũng chẳng màng đến những thân hình quyến rũ của những nàng cung nữ như tiên nơi thượng giới giáng xuống cõi hồng trần dung tục để phục vụ cho gã. Đại yến được bày ra, các nàng cung nữ lại lui bước, chỉ chừa lại hai người đẹp nhất đứng sau lưng Hàn Tuấn. Cát Thiếu Tường liếc qua Hàn Tuấn. Y ra dấu cho hai ả cung nữ đứng hầu sau lưng Hàn Tuấn. Nhưng khi hai ả cung nữ vừa bưng lấy tịnh rượu bằng lam ngọc thì Hàn Tuấn chặn lại: - Khoan… Thiếu Tường sững sờ nhìn Hàn Tuấn: - Hàn huynh có điều gì e dè? Di Hoa công tử khoát tay: - Không không… ta làm gì phải e dè chứ. Nếu như ta e dè thì đã không bước vào Di Hoa Lầu làm gì. Đúng không nào? - Thiếu Tường không có ý hại Hàn huynh đâu… mà dùng đại lễ thượng khách để bồi tiếp cao nhân. - Ta biết thịnh tâm của Cát thiếu gia. - Thế sao Hàn huynh lại không cho Tiểu Lan và Tiểu Cúc hầu rượu huynh? - Ta không để cho Tiểu Lan và Tiểu Cúc chuốc rượu hầu mình bởi vì ta thích một người chuốc rượu cho ta để bồi tiếp Cát huynh đệ. Thiếu Tường ôm quyền nói: - Ở đây tất cả mọi cung nữ đều muốn được hầu hạ huynh. - Tất cả đều muốn được hầu hạ Hàn Tuấn bổn công tử… Nhưng ta chỉ muốn một người duy nhất hầu hạ mình. Thiếu Tường ôm quyền nói: - Vậy Hàn huynh chọn ai?… Cát Thiếu Tường rất sẵn lòng để người đó hầu hạ Hàn huynh… để Hàn huynh được vui vẻ. Di Hoa công tử mỉm cười nhìn Mộng Thùy Cát Dương. Nụ cười giả lả rồi nói: - Nếu Cát Thiếu Tường thiếu gia không ngại, Hàn Tuấn muốn nhờ Mộng Thùy Cát Dương chuốc rượu cho mình. Chân diện Thiếu Tường sa sầm hẳn lại. Lần này y biểu lộ ngay vẻ bất nhẫn ra ngoài. Mộng Thùy Cát Dương nhỏ nhẹ nói: - Cát thiếu gia… Hàn huynh đã muốn vậy, Cát Dương phải bồi tiếp Hàn huynh. Thiếu Tường nhìn Hàn Tuấn bất nhẫn nói: - Hàn huynh… Thiếu Tường luôn giữ phận nếu so với Hàn huynh. Thiếu Tường lúc nào cũng lui bước, để chờ ở Hàn huynh sự kính trọng lại. Mong Hàn huynh hiểu Thiếu Tường. Hàn Tuấn cau mày: - Hàn mỗ chỉ muốn Mộng Thùy Cát Dương phục rượu thôi, có gì khiến Cát thiếu gia lại bối rối như vậy? Sắc diện Thiếu Tường đỏ bừng: - Hàn huynh… Mộng Thùy Cát Dương là… Hàn Tuấn nhướng mày nói: - À… ta biết rồi… Ý của Cát thiếu gia muốn nói Mộng Thùy Cát Dương từng là ái thiếp của lão bang chủ chứ gì? Y lắc đầu, nhìn Thiếu Tường nói: - Cát thiếu gia khách sáo quá. Hàn mỗ biết Mộng Thùy Cát Dương là ái thiếp của lão bang chủ rồi. Chính vì biết nên Hàn mỗ mới thỉnh Mộng Thùy Cát Dương bồi tiếp mình. Nếu như lão bang chủ Cát Hinh còn sống thì có lẽ, lão bang chủ phải bồi tiếp Hàn Tuấn chứ không phải Cát thiếu gia đâu. Y điểm nụ cười mỉm, nhướng mày nhìn Thiếu Tường: - Nay lão bang chủ chẳng may vong mạng thì Mộng Thùy Cát Dương phải thay lão bang chủ bồi tiếp Hàn mỗ rồi. Ta nói đúng chứ? Mặt Thiếu Tường đỏ bừng: - Thiếu Tường… Mộng Thùy Cát Dương từ tốn nói: - Cát thiếu gia… Hàn huynh nói rất đúng. Cát Dương sẽ thay lão nhân gia bồi tiếp Hàn công tử. Hàn Tuấn mỉm cười nhìn Cát Dương: - Cát Dương mới đúng là cao nhân trong mắt tại hạ. Hai cánh môi của Thiếu Tường mím lại. Y miễn cưỡng nói: - Một ngày không xa Hàn huynh sẽ trở thành chủ nhân ở đây… Thiếu Tường xin được chìu theo ý của huynh. Mộng Thùy Cát Dương thay vào chỗ của Tiểu Lan và Tiểu Cúc. Nàng bưng tịnh rượu chuốc đầy hai chén. Thiếu Tường bưng chung rượu nói: - Thiếu Tường mời huynh. Hàn Tuấn cười khảy, bưng chung rượu nhìn Thiếu Tường nói: - Ta chỉ có thể dùng với Cát đệ chén rượu này thôi. Thiếu Tường buông tiếng thở ra như muốn trút sự phẫn uất đang dâng tràn trong Thiếu Tường, khẽ gật đầu. Thiếu Tường cười nói: - Được đối ẩm với Hàn huynh một chén đã quá đủ với Cát Thiếu Tường phế nhân. Mời. Hai người cùng cạn chén. Uống cạn chén rượu, Thiếu Tường đặt chén xuống bàn nhìn Hàn Tuấn từ tốn hỏi: - Thế chừng nào Hàn huynh mới đến thay vào chỗ của Cát Thiếu Tường? Hàn Tuấn mỉm cười nói: - Không còn xa lắm đâu. Mộng Thùy Cát Dương bưng tịnh rượu chuốc ra chén của Hàn Tuấn. Khi nàng rót đầy chén rượu, toan dời tịnh rượu qua chung của Thiếu Tường thì Hàn Tuấn cản lại. Hàn Tuấn nhìn Cát Dương nói: - Ồ không… Thiếu Tường cau mày, tay y bấu xuống tay chiếc ghế đặc chủng. Hàn Tuấn từ tốn nói: - Ta chỉ có thể uống với Cát thiếu gia một chén rượu thôi. Một kẻ phế nhân như Cát thiếu gia đây thì không nên đa tửu, sẽ tai hại thêm đến chân người trong nội thể. Thiếu Tường miễn cưỡng nói: - Đa tạ huynh đã lo lắng cho Cát Thiếu Tường. Nhưng Cát Thiếu Tường có thể bồi tiếp Hàn huynh trăm cân rượu cũng không ngại gì. - Nhưng ta thì không có cái thú uống rượu như Cát thiếu gia. Đôi bản thủ của Thiếu Tường bấu vào tay cầm chiếc ghế phát ra những âm thanh răng rắc. Di Hoa công tử Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm. Y nhìn Thiếu Tường nói: - Cát thiếu gia đừng làm gì khiến cho cuộc hội kiến hôm nay giữa ta và Cát thiếu gia không được trọn vẹn đó. Ngày sau ta cũng bồi tiếp Cát thiếu gia bằng đại lễ thượng khách. Mộng Thùy Cát Dương nhìn Cát Thiếu Tường: - Cát thiếu gia… bang đại kỹ viện đang cần thiếu gia. Thiếu Tường buông tiếng thở ra, rồi ôm quyền nói với Hàn Tuấn: - Thiếu Tường phải rời khỏi đây để qua đại kỹ viện… Nếu có gì Thiếu Tường mạo phạm, rất mong Hàn huynh bỏ qua. - Ta không bắt lỗi Cát thiếu gia đâu. - Đa tạ huynh. Đúng ra Cát Thiếu Tường còn muốn cho huynh tiếp nhận một báu vật vô giá tại Di Hoa Lầu này nữa. Nhưng… Hàn Tuấn khoát tay cướp lời Thiếu Tường: - Không cần Cát đệ phải bận tâm lo cho ta như vậy đâu… Ta nghĩ trong Di Hoa Lầu có báu vật thì tự khắc nó sẽ thuộc về ta mà. Y nhìn lên Mộng Thùy Cát Dương: - Nàng sẽ cho thấy báu vật mà Cát Thiếu Tường vừa nói đến chứ? Cát Dương nhỏ nhẹ nói: - Nếu Hàn công tử thích. - Tất nhiên ta phải thích rồi. Tất cả những gì ở Di Hoa Lầu ta đều thích cả. Y nói rồi nhìn lại Thiếu Tường: - Cát Thiếu Tường hẳn đồng ý với ta chứ? - Thiếu Tường từng giống như Hàn huynh. - Nhưng số phận của Hàn Tuấn thì lại không giống như Cát Thiếu Tường. Y nói rồi phá lên cười khanh khách. Thiếu Tường nhìn Mộng Thùy Cát Dương trong khi Hàn Tuấn cất tràng tiếu ngạo khành khạch. Cát Dương khẽ gật đầu với Cát Thiếu Tường. Chờ cho Hàn Tuấn vừa dứt tràng tiếu ngạo tự thị đầy vẻ cao ngạo đắc ý, Thiếu Tường mới ôm quyền nói: - Cát Thiếu Tường xin được cáo lui. Hàn Tuấn khoát tay: - Đúng như vậy. Hai cánh môi của Thiếu Tường mím lại, rồi gượng nụ cười thật khó hiểu, y miễn cưỡng nói: - Rất mong Hàn huynh sẽ nhớ mãi cuộc hội kiến này. - Cuộc hội kiến hôm nay Hàn Tuấn ta sẽ không quên. - Đa tạ huynh. Thiếu Tường tự lăn chiếc ghế đặc chủng có bánh xe rời tòa lầu danh mộc. Hàn Tuấn chợt gọi lại: - Cát Thiếu Tường lão đệ! Thiếu Tường dừng chiếc ghế, quay lại hỏi: - Hàn huynh có điều gì chỉ giáo? Hàn Tuấn nói: - Họa kiếp khiến cho Cát lão đệ thành phế nhân là lời cảnh báo của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đối với võ lâm đó. Cát Thiếu Tường lão đệ đừng làm gì thêm để Thượng Quan Đại Phu tiên sinh gởi tiếp một lời cảnh báo nữa đến võ lâm thánh chủ. Cát Thiếu Tường lão đệ khó tồn vong đó. Sắc diện Thiếu Tường đỏ bừng. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt gã. Y miễn cưỡng dùng ống tay áo lau mồ hôi mặt rồi nói: - Thiếu Tường sẽ ghi tạc lời chỉ ngôn này của huynh. Thiếu Tường chợt đổi giọng nghiêm trọng: - Có một điều này Thiếu Tường rất mong thỉnh giáo Hàn huynh để được chỉ điểm thêm. Hàn Tuấn gật đầu: - Cứ hỏi. - Trước đây lão nhân gia có nói… muốn Cát Thiếu Tường chuyển một vò rượu đến cho Cốc Khụ… Không biết Hàn huynh có giúp được Thiếu Tường không? Hàn Tuấn gật đầu: - Điều đó không khó… hãy chuẩn bị vò rượu cho bổn công tử. Thiếu Tường mới ôm quyền: - Đa tạ Hàn huynh. Y nói rồi dịch chuyển chiếc ghế đặc chủng có hai bánh xe rời tòa lầu danh mộc. Khi Thiếu Tường đi rồi, Hàn Tuấn mới xua tay đuổi nốt Tiểu Lan và Tiểu Cúc ra khỏi tòa lầu, chỉ chừa lại Mộng Thùy Cát Dương. Y bưng chén rượu hỏi Mộng Thùy Cát Dương: - Nàng biết vì sao Thiếu Tường nhún nhường trước bổn công tử chứ? Mộng Thùy Cát Dương khẽ gật đầu: - Cát Thiếu Tường biết Hàn công tử sẽ là chủ nhân tương lai của chốn này. Hàn Tuấn ve cằm gật đầu: - Đúng như vậy. Y nói rồi bừng chung rượu dốc lên miệng. Đặt chén rượu xuốgn bàn, Hàn Tuấn từ tốn nói: - Vậy nàng nghĩ xem Di Hoa công tử có xứng đáng với chỗ này không? - Hàn công tử không chỉ xứng đáng làm chủ nhân của Di Hoa Lầu mà còn hơn thế nữa. Di Hoa công tử Hàn Tuấn phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa vòng tay qua tiểu yếu của Mộng Thùy Cát Dương: - Nàng nói rất hay và cũng biết nhìn xa nữa. Không chỉ ta làm chủ Kim Tiền bang, làm chủ Di Hoa Lầu mà còn có thể trở thành võ lâm thánh chủ trong một ngày không xa. Y vừa nói vừa vuốt ve bờ lưng của Mộng Thùy Cát Dương: - Oan hồn của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh hẳn không biết mọi dự tính của lão đều không đâu được Di Hoa cung chủ… Hàn Tuấn đứng lên. Y đối mặt với Mộng Thùy Cát Dương, ôn nhu nói: - À… Khi nãy Thiếu Tường nói trong Di Hoa Lầu này có báu vật… Vậy thứ báu vật đó là gì nào? Mộng Thùy Cát Dương điểm nụ cười mỉm rồi nói: - Hàn công tử muốn biết… hãy theo Cát Dương. - Rất sẵn lòng. Cát Dương xoay chiếc bàn đại yến. Một vòm cửa bí mật được mở ra. Hàn Tuấn cau mày: - Trong đây cũng có mật đạo?
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#2
|
|||
|
|||
|
- Tất cả mọi ngóc ngách trong đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu thẩy đều có mật thất, mật đạo.
Hàn Tuấn chau mày rồi trở lại ghế: - Ta không thích vào mật đạo kia. Cát Dương từ tốn nói: - Hàn công tử đừng ngại… Thiếu Tường không dám hại công tử đâu… Bởi vì y biết thân phận mình. Huống chi công tử đấy thì Di Hoa Tiên Tử cũng đã biết. - Ta chỉ sợ Cát Thiếu Tường không nghiệm ra điều đó. Mộng Thùy Cát Dương mỉm cười, nắm lấy tay Di Hoa công tử Hàn Tuấn dẫn vào vòm cửa đi xuống mật thất. Hàn Tuấn không khỏi bất ngờ khi nhận ra tòa mật thất này đầy đủ những dụng cụ cần thiết như một gian loan phòng. Hơn thế nữa, gian mật thất như thể có mùi xạ hương ngào ngạt khiến cho cai bước vào cũng nảy sinh tâm tưởng giao tình. Y quay lại Mộng Thùy Cát Dương: - Ta đã hiểu ý nàng. Vừa nói Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa toan lột bỏ trang phục của Mộng Thùy Cát Dương nhưng nàng đã cản tay y lại. - Hàn công tử chờ một chút. Cát Dương nói rồi ấn tay vào vách đá. Vách tường mật thất dịch chuyển tách ra hai bên như chiếc vỏ sò. Ngồi trong chiếc hốc đá là một mỹ nữ với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Hơn thế nữa, nàng lại chẳng có một mảnh lụa nào trên người. Mỹ nữ đó chẳng phải là ai khác mà chính là Dao Yến Bình. Tấm thân trinh nữ của nàng như toát ra một hấp lực mê hồn khiến Di Hoa công tử Hàn Tuấn phải ngây ngất ngắm nhìn. Dao Yến Bình nép mình trong hốc đá như thể cố che đậy phần thân thể của nàng trước ánh mắt cú vọ, hau háu của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Mùi xạ hương từ gian mật thất xông vào khứu giác Hàn Tuấn, trong khi nhãn quang của gã thì thâu tóm lấy thân thể của Dao Yến Bình, cùng với những cái đó thì trong nội thể của gã như có một luồng hỏa khí bất ngờ xuất hiện, xông thẳng lên tới đỉnh đầu. Đầu óc gã mơ hồ cùng với những ý tưởng dung tục. Mộng Thùy Cát Dương ghé miệng vào tai Hàn Tuấn nhỏ nhẹ: - Nàng ta đẹp chứ? Như một đứa bé ngây ngô, Hàn Tuấn bất giác gật đầu thừa nhận, rồi nói: - Đúng là báu vật của Di Hoa Lầu. Gã thốt ra câu nói đó chẳng khác nào thừa nhận những cảm xúc dục tình đang âm ỉ cháy trong nội thể gã. Một sự… [thiếu hai trang 137-138 cuốn 6 hồi 29] … hai cánh môi, lộ vẻ phẫn uất ra mặt. Cùng với những nét phẫn uất là tiếng thở dài, lắc đầu. Y thò tay xuống nắn đôi chân vô cảm của mình. Y nắn đôi chân bất động để nhớ lại cảnh hôm nào. Y làm sao quên được đêm ân ái với Tần Ái Mỵ. Mỗi lần nhớ đến đêm hôm đó, Cát Thiếu Tường lại tự trách mình. Cát Thiếu Tường tưởng đâu số phận của mình đã được định đoạt chỉ để làm chủ thiên hạ, hoặc không làm chủ võ lâm thì cũng làm chủ tòa đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, và Kim Tiền bang nhưng từ cái đêm hôm đó mọi sự đã thay đổi. Thay đổi đến độ y cảm thấy hụt hẫng và hoàn toàn chán nản. Y đâu muốn làm con người phế nhân để phải chôn thân ngồi trong chiếc ghế này. Y cũng đâu phải là người thiếu bóng sắc nữ nhân, nếu không muốn nói là thừa mứa. Thừa mứa đến độ y xem nữ nhân rất tầm thường, chẳng khác nào những công cụ để y phát dương đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, nhưng rồi y lại bị chính nữ nhân biến thành tàn phế ngồi mãi mãi trong chiếc ghế đặc chủng này để tất cả những hoài vọng sớm dần trôi tuột khỏi tầm tay. Cát Thiếu Tường nhẩm nói: - Thiếu Tường… Ngươi không thể nào mất tất cả được. Ngươi phải lấy lại những gì ngươi đã mất đáng ra nó đã thuộc về ngươi. Mất đôi chân nhưng ngươi còn có đôi tay và cái đầu. Ta biết ngươi làm được. Ngươi phải chuộc lại những sai lầm mà ngươi đã mắc phải cho dù ngươi phải làm lại từ đầu đến chiếm đoạt những gì đã mất. Thiếu Tường nói rồi buông một tiếng thở dài. Y nghe tiếng động sau lưng mình. Y không quay lại mà lên tiếng hỏi: - Đại sứ thần đến rồi à? Một tiếng tằng hắng, nhưng không phải là giọng tằng hắng mà Cát Thiếu Tường chờ đợi. Y buộc xoay chiếc ghế đặc chủng để nhìn lại. Đập vào mắt Cát Thiếu Tường là một người vận hắc y bó chẽn, che mặt. Đôi chân mày của Cát Thiếu Tường cau lại: - Các hạ là ai? Hắc Y Nhân ôm quyền xá Cát Thiếu Tường: - Cát công tử không cần biết tại hạ là ai. Nhưng chắc chắn tại hạ là người mà Cát thiếu gia đang chờ. Thiếu Tường nheo mắt nhìn hắc nhân: - Bổn thiếu gia không có ý chờ các hạ… - Đại sứ thần Liêu quốc phái tại hạ đến. Hắc Y Nhân lấy trong ngực áo ra một chiếc lục bình cỡ nắm tay trao đến trước mặt Cát Thiếu Tường: - Tuyết Hân đại sứ thần không thể đến đây được… mà phái tại hạ đến trao cho Cát thiếu gia chiếc tịnh bình này. Thiếu Tường đón lấy chiếc tịnh bình. Y quan sát chiếc tịnh bình rồi ngẩng mặt nhìn vào mắt hắc y nhân: - Đại sứ thần hẹn tại hạ sao lại không đến? - Tai mắt võ lâm đâu đâu cũng có… Tuyết Hân sứ thần sợ liên lụy đến Cát Thiếu Tường thiếu gia khi xuất hiện ở chỗ này. Người nói chỉ cầm lọ tịnh bình này Cát thiếu gia đã có thể tin tại hạ là người của Di Tuyết Hân đại sứ thần. Cát Thiếu Tường khẽ gật đầu: - Tôn giá có thể cho bổn thiếu gia biết tục danh của tôn giá chứ? Hắc Y Nhân ôm quyền, từ tốn nói: - Cát thiếu gia có thể cho tại hạ bất cứ cái tên gì cũng được. Tục danh của tại hạ không quan trọng bằng cuộc hội ngộ kiến với Cốc Khụ tiên sinh. Thiếu Tường nhìn thẳng vào mắt Hắc Y Nhân: - Thiếu Tường đã làm tất cả vì đại sứ thần, nhưng không biết Đại sứ thần có thể cho ta sự hy vọng từ nơi ngươi hay không? - Tại hạ biết khi Đại sứ thần nói tất sẽ giúp cho thiếu gia giữ lại được cơ nghiệp Kim Tiền bang của lão bang chủ. Chiếc tịnh bình kia là niềm tin mà đại sứ thần muốn trao cho thiếu gia. Thiếu Tường nhìn lại lọ tịnh bình: - Thôi được, bổn thiếu gia sẽ tin. Y buông tiếng thở dài, rồi nói: - Di Hoa công tử Hàn Tuấn sẽ đưa đại sứ thần đến gặp Cốc Khụ tiên sinh. Hắc Y Nhân cau mày: - Tại sao lại là Di Hoa công tử mà không là Cát công tử, chỉ Cát công tử nói Cốc Khụ tiên sinh đang ở đâu là được. - Không một người nào biết Cốc Khụ đang ở đâu… ngoại trừ Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Bổn thiếu gia đã chuẩn bị tất cả buộc y phải dẫn Đại sứ thần đến gặp Cốc Khụ tiên sinh. Hắc Y Nhân khẽ gật đầu. Y ngập ngừng rồi hỏi: - Có bao giờ Cốc Khụ tiên sinh đang ở tại Di Hoa cung? - Cho dù Cốc Khụ có ở tại Di Hoa cung, thì cũng không ai tìm được. Bởi Di Hoa cung như một tòa mê cung thiên la địa võng. Biết Cốc Khụ tiên sinh ở đâu mà tìm. Hắc Y Nhân ôm quyền nói: - Tại hạ đã hiểu. Cát Thiếu Tường vuốt chiếc tịnh bình. Y vừa vuốt ve chiếc tịnh bình vừa nói: - Tại hạ sẽ trao lọ tịnh bình này cho Di Hoa công tử. Hắc Y Nhân gật đầu. Thiếu Tường nói: - Chừng nào bổn thiếu gia mới có thể gặp được đại sứ thần Đại Liêu? - Khi nào có cơ hội nhứt định Tuyết Hân đại sứ thần sẽ đến gặp thiếu gia. - Ta rất mong ngóng chờ đại sứ thần. Hắc Y Nhân ôm quyền hướng về Cát Thiếu Tường. Nhìn Cát Thiếu Tường, Hắc Y Nhân biểu lộ sự thương cảm của mình qua ánh mắt đó. Thiếu Tường như đọc được ý niệm của Hắc Y Nhân qua ánh mắt đó liền giọng cười nói: - Ta sẽ nhớ mãi ánh mắt của các hạ. - Cát thiếu gia bảo trọng, miễn thứ. Tại hạ không dám làm phiền Cát công tử. Hắc Y Nhân rời gian phòng xá, lẩn ngay vào hoa viên là mất dạng cứ như y chui xuống đất, hoặc tan vào không chẳng để lại dấu tích gì. Thiếu Tường mân mê lọ tịnh bình. Y nhẩm nói: - Di Hoa công tử Hàn Tuấn… Ngươi tưởng có thể đoạt được Kim Tiền bang và đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu của bổn thiếu gia là dễ lắm hay sao? Cát Thiếu Tường chợt nheo mày vì nghe có những bước chân tiến ra phía mình. Y ngồi thừ ra dựa lưng vào chiếc ghế đặc chủng và cho chiếc lọ tịnh bình vào ngực áo. Những người xuất hiện chẳng ai khác mà chính là tứ đại hộ pháp đường võ lâm. Bốn người đứng án ngữ ngay trước mặt Cát Thiếu Tường. Giang Hào rút một tấm kim bài đưa trước cho Cát Thiếu Tường xem. Y vừa chìa tấm kim bài võ lâm thánh chủ vừa nói: - Lịnh bài võ lâm thánh chủ. Cát Thiếu Tường ôm quyền từ tốn nói: - Tứ đại hộ pháp đàn miễn thứ cho vãn bối. Thấy kim bài lịnh chủ võ lâm nhưng Cát Thiếu Tường không tiện hành lễ khấu đầu. Giang Hào vuốt râu nói: - Cát Thiếu Tường đã bị tàn phế, miễn cho quy giới khấu đầu trước lịnh bài thánh chủ võ lâm. Thiếu Tường ôm quyền: - Đa tạ Giang tôn giá. Giang Hào khoát tay nói: - Không cần ngươi khách sáo thốt lời đa tạ. Hẳn ngươi thấy kim bài thánh chủ như thấy võ lâm thánh chủ. - Thiếu Tường luôn tâm niệm điều đó và lão nhân gia cũng đã răn dạy vãn bối giới quy của võ lâm để không mạo phạm gây trọng tội với trưởng bối. Giang Hào vuốt râu: - Tốt… vậy Cát Thiếu Tường đại thiếu gia Kim Tiền bang hãy nghe phán lịnh của võ lâm thánh chủ. Kể từ hôm nay ngươi sẽ không còn là người chấp chưởng Kim Tiền bang thay lão chủ Cát Hinh. Mà phải giao lại toàn bộ Kim Tiền bang lẫn đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu cho tứ đại hộ pháp đàn. Mặt Thiếu Tường sa sầm hẳn khi nghe Giang Hào thốt ra câu nói này. Mồ hôi từ từ rịn ra trán Thiếu Tường. Y từ từ đặt tay xuống tựa chiếc ghê đặc chủng, từ tốn nói: - Tứ đại hộ pháp đường… sao lại gấp như vậy? - Đó là ý của võ lâm thánh chủ. Thiếu Tường gượng cười. Y từ tốn nói: - Ý của Võ lâm Thánh chủ muốn Cát Thiếu Tường phải bàn giao ngay trọng trách mình đang giữ? Giang Hào gật đầu: - Không sai! - Thế võ lâm thánh chủ sẽ cho tại hạ làm những việc gì? - Bổn hộ pháp chưa nghe thánh chủ nói đến. - Một người không đảm nhận việc gì thì chẳng khác nào xác chết mà biết thở. Giang Hào cướp lời Cát Thiếu Tường: - Đó là ý của ngươi, còn lịnh của võ lâm thánh chủ là lịnh của võ lâm thánh chủ. Thiếu Tường khẽ gật đầu: - Vãn bối hiểu điều đó. Khi người ta đã là phế nhân rồi thì chẳng còn làm được gì trong cõi đời này. Đó là ý của vãn bối nhưng còn ý của tứ đại hộ pháp đường hẳn có thể cho vãn bối một việc gì để làm đặng không biến thành xác chết vô ích chỉ biết sống và để thở. Giang Hào cau mày. Lão lưỡng lự rồi nói: - Bổn hộ pháp chưa hề nghĩ đến điều đó. - Nếu bốn vị hộ pháp chưa nghĩ đến điều đó thì vãn bối có thể nghĩ dùm cho bốn vị trưởng lão vậy. Dư Chấn Hoa hỏi: - Ngươi nghĩ gì nào? Thiếu Tường nheo mày rồi nói: - Cát Thiếu Tường không thể để mất Kim Tiền bang lẫn đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu khỏi tay mình. Lời còn đọng trên cửa miệng, Cát Thiếu Tường lắc nhẹ hai tay tựa chiếc ghế đặc chủng. Dưới lườn ghế, bốn ngọn phi tiêu bắn xét ra nhanh ngoài tầm mắt. Khi bốn vị hộ pháp đàn võ lâm kịp phát hiện được kỳ biến đó thì sự việc đã quá muộn rồi. Cả bốn người có cùng một cảm giác như có một lưỡi tầm sét bổ thẳng vào đúng ngay tâm tinh mình. Cả bốn người giật nảy mình, lảo đảo thối bộ. Đôi mắt Giang Hào trợn trừng nhìn Thiếu Tường: - Ngươi… Ngươi dám… Y chỉ nói được đến đây thì bổ nhào đầu xuống đất. Những người còn lại lần lượt đổ theo Giang Hào như những thân cây chuối bị phạt ngang đến tận gốc. Thiếu Tường vẫn ngồi bệ vệ trên chiếc ghế đặc chủng. Y nhìn bốn cái xác của tứ đại hộ pháp đàn võ lâm, nhẩm nói: - Bọn các ngươi đâu thể đoạt được Kim Tiền bang của bổn thiếu gia.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#3
|
|||
|
|||
|
Hồi 30
Long tà hổ độc Chiếc kiệu hoa do tám gã phu kiệu dừng lại trước ngôi tam quan tòa Di Hoa cung. Từ ngoài ngôi tam quan dẫn vào cửa tòa đại điện Bách Hoa cung là hai dãy chân đèn bằng đá, hừng hực cháy tỏa ánh sáng soi sáng cả bầu trời bên trên. Ngoài hai dãy chân đèn bằng đá đó là một tấm thảm đỏ được trải từ ngôi tam quan kéo dài vào tới bên trong tòa đại điện Di Hoa. Đứng bên những chiếc chân đèn là những gã võ phu vận võ phục bó chẻn, chân diện như trét sáp trông thật vô hồn và vô cảm. Trông họ mà tưởng như những hàng tượng đá bất động trang hoàng cho không gian tòa Di Hoa cung thêm phần uy nghiêm. Thượng Quan Đại Phu vén rèm kiệu bước ngay xuống tấm thảm đỏ. Lão vuốt râu lia mắt nhìn qua cục trường, rồi ung dung thả bước theo tấm thảm tiến về phía tòa Di Hoa cung. Hai hàng cung nữ từ trong tòa đại điện Bách Hoa cung tiến ra. Họ đón Thượng Quan Đại Phu bằng những lẳng hoa tươi rải lên tấm thảm để lão dẫm lên những cánh hoa đó. Thượng Quan Đại Phu hơi đừng bước để những nàng cung nữ đỏ rải hoa lên thảm rồi mới bước tiếp. Sự nghinh đón này biểu đạt sự ngưỡng mộ của Di Hoa Tiên Tử đối với Thượng Quan tiên sinh. Di Hoa Tiên Tử đã đứng sẳn ngay ngưỡng cửa tòa đại điện Bách Hoa cung đón Thượng Quan Đại Phu. Lão dừng chân trước mặt Di Hoa Tiên Tử nhìn nàng. Di Hoa Tiên Tử ôm quyền, hơi cúi người xuống rồi nhỏ nhẹ nói: - Di Hoa cung vô cùng hân hạnh đón tiếp Thượng Quan tiên sinh. Lão ôm quyền đáp lễ, rồi từ tốn nói: - Lão phu vô cùng cảm kích trước đại lễ nghinh tiếp của cung chủ. Sự nghinh tiếp của cung chủ hôm nay càng khiến lão phu đây ngưỡng mộ. Lão vuốt râu nhìn Dư Thất Thất như thể ngắm một bức tranh tố nữ tuyệt đẹp rồi nhu hòa nói: - Giới võ lâm đồn đãi đúng là không sai, trên giang hồ chỉ có Di Hoa Tiên Tử, cung chủ Di Hoa cung mới đáng là bậc anh thư tài sắc vẹn toàn, trí lực hơn người. Một hồng nhan kỳ tài của võ lâm hiện thời. Lão phu ngưỡng mộ, rất ngưỡng mộ. - Cho dù Dư Thất Thất có được bằng hữu võ lâm ngợi khen là anh thư, hồng nhan kỳ tài cũng không thể nào sánh với uy danh lừng lẫy của tiên sinh. Thương Quan Đại Phu vuốt râu, nhướng mày nói: - Tiên tử khách sáo rồi. Lão nói rồi vuốt râu, điếm một nụ cười ban phát. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất ôm quyền nói: - Mời tiên sinh vào trong đại điện Bách Hoa cung. - Lão hủ rất ngại đến những nơi được nghinh tiếp như thế này. Nhưng vì nhận được thiệp mời của tiên tử… Lão hủ không thể từ chối mà không đến đây được. Lão hủ đã đến rồi… Di Hoa Tiên Tử cung chủ đừng quá trong thị, mở đại yến linh đình sẽ khiến cho lão hủ áy náy thêm đó. - Dư Thất Thất sẽ làm theo ý của tiên sinh. Hai người cùng song hành bước vào tòa đại điện Bách Hoa cung. Hai người ngồi xuống hai chiếc ngai sơn son thiếp vàng đặt ngang bằng với nhau. Thượng Quan Đại Phu nhìn sang Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất từ tốn nói: - Hẳn tất cả vỗ lâm đều biết lão hủ đến Di Hoa cung. - Tiên sinh đến Di Hoa cung là niềm vinh hạnh của Di Hoa cung. Tất nhiên niềm vinh hạnh đó, Dư Thất Thất đã cùng chia sẽ với mọi người. Lão vuốt râu, gượng điểm nụ cười rồi nói: - Di Hoa cung chủ làm cho lão hủ áy náy thêm đó. Di Hoa Tiên Tử vổ tay một tiếng. Sau tiếng vỗ tay của Di Hoa Tiên Tử thì quần hào võ lâm theo hai lối cửa sau lần lượt bước vào. Từng người một đến ôm quyền hành lễ Thượng Quan Đại Phu. Đầu tiên là bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn. Y có bộ dạng núc na nú ních và đôi gò má chảy xệ thật nực cười. Đổng Toàn ôm quyền xa và nói: - Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn tham kiến Thượng Quan tiên sinh. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn Lương Đổng Toàn. Lão từ tốn nói: - Lão hủ có nghe tiếng Lương bang chủ từ lâu… Rất tiếc chưa một lần quá bước đến tổng đàn Diện bang ở Hồ Nam. Nhưng thế nào một ngày nào đó lão hủ sẽ ghé đến. - Diện bang vô cùng hân hạnh đón tiên sinh. Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu. Lương Đổng Toàn ôm quyền xá rồi lui bước. Sau Lương Đổng Toàn lần lượt đến những người khác. Gần như tất cả những bang phái tồn tại trên giới giang hồ đều có mặt tại tòa đại điện Bách Hoa cung này. Khi mọi người đều đã yên vị rồi Thượng Quan Đại Phu mới đứng lên trịnh trọng nói: - Chư vị bang chủ. Lần này lão hủ đột ngột đến Di Hoa cung không chuẩn bị thứ gì để bồi đáp lại sự ngưỡng mộ của chư vị. Lão hủ cũng không đoán được tất cả mọi người lại có mặt ở đây. Lão hủ vô cùng áy náy trước sự ngưỡng mộ của các vị mà không có gì đáp lại. Rất mong chư vị bang miễn chấp cho lão hủ. Di Hoa Tiên Tử nhìn Thượng Quan Đại Phu điểm nụ cười mỉm, chờ cho Thượng Quan Đại Phu ngồi xuống, nàng mới đứng lên hướng về phía quần hùng trịnh trọng nói: - Thượng Quan tiên sinh chẳng khác nào vị Phật sống, tất cả giới võ lâm không phân biệt Hắc đạo hay Bạch đạo đều ngưỡng mộ, chỉ cần diện kiến được tiên sinh, chư vị bang chủ đã thỏa mãn tâm nguyện rồi. Nhìn lại Thượng Quan Đại Phu, Di Hoa Tiên Tử nói tiếp: - Tiên sinh có mặt ở đây, mọi người đã hoan hỷ rồi. - Cung chủ làm sao cho lão hủ phải bối rối rồi đó. Nếu Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất khiến cho tiên sinh bối rối, rất mong tiên sinh miễm thứ cho Dư Thất Thất. - Lão hủ bối rối nhưng không thể bắt bẻ gì cung chủ. - Đa tạ tiên sinh. Dư Thất Thất ngồi xuống rồi phán lịnh: - Dâng rượu. Rượu được những nàng cung nữ bưng ra bày khắp đại điện Bách Hoa cung. Di Hoa Tiên Tử trịnh trọng chuốc rượu ra chén của Thượng Quan Đại Phu: - Di Hoa cung thỉnh mời tiên sinh chén rượu giao kiến. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu: - Rượu của tiên tử… Lão hủ không thể không nhận, nhưng nhận rồi chẳng biết đáp lại bằng cái gì. Lão hủ đã áy náy càng áy náy hơn. - Tiên sinh nhận chén rượu này của Di Hoa cung, đã là niềm vinh hạnh cho Di Hoa cung của Dư Thất Thất. Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu. Lão hướng xuống các vị bang chủ trịnh trọng nói: - Lão hủ mượn chén rượu Di Hoa Tiên Tử mời các vị bằng hữu cùng nâng chén. Có người cao hứng quá khi được vị tiên sinh nổi tiếng trong Trung Nguyên mời một chén rượu mà buột miệng nói: - Uống được chén rượu mời này của tiên sinh, tại hạ có chết cũng cam lòng không oán than gì cả. Thượng Quan Đại Phu tiên sinh nhìn xuống người đó. Tiếp nhận ánh mắt của Thượng Quan Đại Phu, người đó ôm quyền nói: - Tại hạ là Dư Chí Lộc, bang chủ Vạn Mã bang. Thượng Quan Đại Phu phá lên cười. Lão vừa cười vừa vuốt râu nhìn Chí Lộc nói: - Lão hủ sẽ nhớ hoài lời nói này của Dư bang chủ Vạn Mã bang. Nhất định lão hủ sẽ đến Vạn Mã bang tham kiến bang chủ. Lão nói dứt câu dốc chén rượu uống cạn. Đặt chén xuống bàn, Thượng Quan Đại Phu tiên sinh nhìn sang Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất: Lão hủ quả là quá bất ngờ khi đến Di Hoa cung của tiên tử lại gặp quá nhiều điều thú vị như thế này. - Sẽ còn nhiều điều thú vị nữa để Dư Thất Thất bồi tiếp tiên sinh. Nhưng cho dù Dư Thất Thất có nghinh tiếp trọng thể thế nào thì cũng không sánh bằng sự hiện diện của tiên sinh tại Di Hoa cung này. - Lão hủ không nghĩ mình là người quá hệ trọng như thế đâu. - Tiên sinh qua khiêm nhường rồi. Sự có mặt của tiên sinh mới khiến cho tất cả những vị bang chủ và những hào kiệt có mặt tại Di Hoa cung. Bấy nhiêu đó đủ minh chứng sự ngưỡng mộ của võ lâm đối với tiên sinh như thế nào rồi. Lời nói này của tiên tử, Thượng Quan Đại Phu áy náy vô cùng. Nhưng dù sao lão hủ cũng biết được chỗ đứng của mình trong giới võ lâm giang hồ. Lão ôm quyền hướng về nàng: - Âu cũng nhờ ở tiên tử. Di Hoa Tiên Tử điểm nụ cười mỉm, rồi từ tốn đáp lời lão. - Được tiên sinh ngợi khen… Dư Thất Thất vô cùng hoan hỷ. Xin được mời tiên sinh một chén rượu. Di Hoa Tiên Tử uống cạn chén rượu, rồi mới đứng lên nhìn xuống quần hùng võ lâm. Di Hoa Tiên Tử từ tốn nói: - Chư vị bằng hữu. Sự hiện diện của Thượng Quan tiên sinh hôm nay là niềm vinh dự cho giới võ lâm của chúng ta. Vậy trong chư vị hào kiệt anh hùng, có ai muốn thi thố tài nghệ cho Thượng Quan tiên sinh thưởng lãm không? Nàng vừa nói dứt câu thì bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn bước ra. Y ôm quyền hướng về Di Hoa cung chủ và Thượng Quan Đại Phu: - Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn, xin được thi thố chút võ học thô thiển của Diện bang để cho Thượng Quan tiên sinh thưởng lãm. Thượng Quan Đại Phu gật đầu: - Rất mong được bang chủ cho lão hủ mở mắt thấy tài nghệ tuyệt luân của Diện bang. Lão vuốt râu nói tiếp: - Mời bang chủ. Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn thi triển một bài quyền, tạo ra những đạo quyền phong vùn vụt. Họ Lương như dồn tất cả tâm huyết lẫn kiến văn có được vào bài quyền đó mà sắc diện đỏ au bởi dùng quá nhiều công lực. Diện bang chủ Lương Đổng Toàn thi thố xong bài quyền mới từ từ thu hồi chân ngươn, và vận động điều tức. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất nói: - Bang chủ quả là có quyền phong cái thế võ lâm. Nàng nhìn qua Thượng Quan Đại Phu. Thượng Quan Đại Phu tiên sinh vuốt râu ôm quyền hỏi: - Lão hủ mạn phép hỏi bang chủ… Tên của bài quyền vừa rồi là gì? Lương Đổng Toàn ôm quyền, trang trọng nói: - Không dám nói ngoa, với tiên sinh và Di Hoa cung chủ, bài quyền vừa rồi có tên là Phong Lôi quyền. Quyền công trấn võ của Diện bang phái suốt trăm năm nay chưa có đối thủ nào có khả dĩ địch lại. Chính nhờ có Phong lôi quyền mà Diện bang thành danh trong giang hồ. Chỉ với Phong Lôi quyền Lương Đổng Toàn xuôi ngược khắp giang hồ, cứu độ bá tánh mà chưa gặp một tà nhân nào kháng cự lại.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#4
|
|||
|
|||
|
Thượng Quan Đại Phu tiên sinh vuốt râu nhìn Lương Đổng Toàn:
- Quyền thuật của Diện bang chủ đáng được lão hủ chấp bút ghi vào văn tự võ lâm Trung Nguyên. Nghe lời nói của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh bang chủ Diện bang vô cùng phấn kích ôm quyền nói: - Đa tạ tiên sinh đã cho Diện bang cơ hội được lưu danh hậu thế. Bút tự của Thượng Quan tiên sinh sẽ là bút tự trấn võ Diện bang. Là báu vật của Diện bang. Y nói rồi ôm quyền xá. Cùng lúc đó thì có tiếng hừ nhạt. Ngay sau khi tiếng hừ nhạt, Vạn Mã bang chủ Dư Chí Lộc bước ra ôm quyền hướng về Thượng Quan Đại Phu tiên sinh và Di Hoa Tiên Tử. Y trịnh trọng nói: - Tiên sinh, những gì tiên sinh vừa thấy chỉ là miếng võ biền của bọn mãi võ sơn đông. Phong Lôi quyền của bang chủ Diện bang chẳng có gì hay ho cả. Trong lịch sử võ lâm Trung Nguyên chưa bao giờ nghe nói đến Diện bang. Chẳng qua Diện bang chỉ là một bọn người theo đóm ăn tàn thôi. Bút tự của tiên sinh là di tự quý giá vô ngân đâu thể dành cho những thế quyền mãi võ sơn đông đó. Nghe Dư Chí Lộc nói, sắc diện của bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn đỏ bừng. Y quay ngoắc lại trừng mắt nhìn Dư Chí Lộc, với vẻ phẩn nộ lộ rõ ra mặt. Bộ mặt núc na núc ních của Diện bang chủ Lương Đổng Toàn cứ giật nảy lên trong thật nực cười. Mãi một lúc sau y mới có thể bật ra lời: - Ngươi…… Dư Chí Lộc không cho Lương Đổng Toàn thốt hết câu nói của mình mà khoát tay dè bĩu nói: - Múa tay, múa chân như bang chủ đâu thể gọi là võ công chân chính. Bang chủ có muốn giao đấu với Dư mỗ không? Lương mỗ tại sao không dám chứ. Dư Chí Lộc hừ nhạt rồi nhìn lên Thượng Quan Đại Phu từ tốn nói: - Thượng Quan tiên sinh… muốn biết võ công chân chính hay không chân chính thì phải kinh qua những cuộc sát hạch. Còn chỉ để múa và nói thì rằng thứ võ công chỉ có ở những hạng người bị thịt, không đáng tiên sinh quan tâm đến. Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu: - Bang chủ nói rất đúng. Vạn Mã bang chủ Dư Chí Lộc ôm quyền: - Dư mỗ xin được dung võ công của Vạn Mã bang để tiên sinh chứng nghiệm Phong Lôi quyền của Diện bang có đáng được người chấp bút ghi vào văn tự lưu truyền hậu nhân hay không? Y ôm quyền xá Thượng Quan Đại Phu rồi nhìn lại bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn: - Dư mỗ thỉnh giáo Lương bang chủ. Lương bang chủ phải nớ dung đến tuyệt học võ công Phong Lôi quyền của Diện bang đó. Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn nhìn Dư Chí Lộc bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Y gằn giọng nói: - Dư Chí Lộc, ngươi quá tự thị rồi đó. Lương mổ phải mở mắt cho ngươi biết thế nào là Phong Lôi quyền của Diện bang. Nói dứt câu, Lương Đổng Toàn rống lên một tiếng. Cùng với tiếng rống đó họ Lương dẫn đến ba bộ, tung luôn một thoi quyền với tám thành công lực công thẳng vào vùng thượng đẳng của Vạn Mã bang chủ. Quyền kình của Lương Đổng Toàn phát xuất ra trong lúc tức giận vô cùng mãnh liệt, nhưng Dư Chí Lộc xem chừng rất tự thị chẳng xem quyền công của đối phương ra gì. Cái miệng chúm chím của gã hơi nhếch lên. Đồng thời đang đứng hữu chưỡng đón thẳng đỡ thẳng vào quyền công của Diện bang chủ Lương Đổng Toàn. - Chát…. Sau âm thanh khô khốc đó khi chưởng và quyền chạm thẳng vào nhau, Diện bang chủ Lương Đổng Toàn thoát toàn bộ, nhưng chưởng pháp của họ Dư đã biến thành trảo bấu lấu thoi quyền của y kéo lại. Dư Chí Lộc kéo Lương Đổng Toàn tới trước. Y vừa kéo vừa nói: - Phong Lôi quyền của Diện bang đúng lả chỉ đắc dụng đối với bọn mãi võ sơn đông. Bị Dư Chí Lộc kéo đến trước, bang chủ Diện bang mất thăng bằng, chúi về phía họ Dư. Không một chút đắn đo, Vạn Mã bang chủ hoành tả thủ biến thành một thế chém, bổ thẳng vào yết hầu họ Lương. Y vừa tung ra sát chiêu vừa nói: - Đây mới là võ công chân chính trên giang hồ. Lời còn dọng trên miệng Vạn Mã bang chủ Dư Chí Lộc thì Lương Đổng Toàn rống lên chẳng khác nào tiếng kêu của một con lợn khi nhận lãnh một nhát dao tước mạng mình. - Ồ… Vừa chém vào yết hầu của Diện bang bang chủ Lương Đổng Toàn, Vạn Mã bang chủ vừa buôn trảo công ra khỏi thoi quyền của họ Lương, khiến cho Lương Đổng Toàn lật ngã ngửa người ra sau. Ót của Lương Đổng Toàn nện thẳng xuống sàn gạch. Miệng há hốc phát ra những âm thanh ồ ồ, mắt thì trợn trừng, cùng với nước giãi trào ra hai bên mép. Y ôm lấy yết hầu, toàn thân giần giật một lúc rồi mới nằm ườn ra trông tợ một con heo chết sình. Thượng Quan Đại Phu nheo mày. Lão vuốt râu, xoa trán rồi nói: - Lão hủ không quen với cảnh tượng này… :Dng mặt quá. Dư Chí Lộc nghe Thượng Quan Đại Phu tiên sinh thốt ra câu nói đó, liền vồn vã nói: - Tiên sinh… Dư mỗ không có ý làm kinh động tiên sinh. Thượng Quan Đại Phu khoát tay: - Không không… Lão hủ không có ý trách Vạn Mã bang chủ. Người mang nghi nghiệp võ phải có cái giá của nó. Có như vậy võ học mới tăng tiến và có sự phân định người cao kẻ thấp. Chỉ tại lão hủ không quen thôi. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất đứng lên: - Tiên sinh không quen, vậy Dư Thất Thất sẽ đưa tiên sinh vào thượng khách sảnh nghỉ ngơi. - Lão hủ muốn như vậy… Lão ôm quyền hướng xuống quần hùng: - Chư vị bang chủ miễn thứ… Lão hủ thấy khó chịu không tiện ngồi đây. Rất mong sẽ có dịp gặp lại chư vị bang chủ và anh hùng hào kiệt của giới võ lâm. Di Hoa Tiên Tử đưa Thượng Quan Đại Phu xuống tòa biệt lầu của Di Hoa cung. Bước chân vào biệt lầu, Thượng Quan Đại Phu liền nói: - Di Hoa Tiên Tử… tất cả quần hào võ lâm đều có mặt ở đại diện Bách Hoa cung nhưng sao lão hủ vẫn còn thấy thiếu một người. Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất mỉm cười: - Người mà tiên sinh đang chờ cũng đang chờ tiên sinh. Nàng đưa Thượng Quan Đại Phu đến trước cửa gian thượng sảnh, rồi nhỏ nhẹ nói: - Mời tiên sinh. Nàng vừa nói vừa mở của gian thượng sảnh phòng đó nhưng không bước vào. Thượng Quan Đại Phu bước vào gian thượng sảnh phòng. Đập ngay vào mắt lão là chủ nhân Thiên Vân trang, Thiên Vân trang chủ. Thiên Vân trang chủ ôm quyền từ tốn nói: - Ngô Tự xin tham bái Thượng Quan huynh. Khi người đối mặt nhìn nhau. Thượng Quan Đại Phu nhìn Ngô Tự từ tốn nói: - Chúng ta không cần phải khách sáo nữa. Mục đích của lão phu đến Di Hoa cung thế nào thì võ lâm thánh chủ cũng đã biết. - Những gì Thượng Quan huynh muốn nói thì đã nói với Ngô mỗ rồi và Ngô mỗ cũng đã làm theo ý của Thượng Quan huynh, Kim Tiền bang sau này sẽ không còn trong tay Cát Hình và Cát Thiếu Tường nữa. Ý của Thượng Quan huynh như thế nào thì Ngô mỗ làm theo như vậy. Thượng Quan Đại Phu bước đến đối mặt với Ngô Tự: - Ta cũng đã nhường võ lâm thánh chủ một bước khi trút vụ huyết án tại Vọng Nguyệt lầu lên đầu Đạo vương Khắc Vị Phong. - Số phận của y là phải như vậy. Ngô Tự chỉ chiếc ngai, từ tốn nói: - Mời Thượng Quan huynh. Thượng Quan Đại Phu ngồi xuống chiếc ngai, Ngô Tự an tọa vào chiếc ngai đối diện. Tự tay Ngô Tự chuốc trà ra hai chiếc chén. Mùi trà thơm tỏa ra ngào ngạt. Y vừa chuốc trà vừa nói: - Hẳn Thượng Quan huynh đã biết ý của Ngô Tự khi gởi thiệp mời Thượng Quan huynh thân hành đến Di Hoa cung này phải không? Thượng Quan Đại Phu gật đầu: - Ngô tôn giá cũng thừa đoán ra không cần thiệp mời thì lão hủ cũng đến đúng không nào? Ngô Tự đẩy chén trà qua Thượng Quan Đại Phu. Y bưng chén của mình. - Chén trà này sẽ rất ngon nếu nếu hai người đối ẩm hiểu nhau và cùng tương đồng với một ý nghĩ, một mục đích. Thượng Quan Đại Phu bưng chén trà đưa lên mũi ngửi rồi nhìn Ngô Tự: - Ta nghĩ chén trà này ngon đó, mùi trà rất thơm, nên ý nghĩ và phong thái của chủ nhân nhận chén trà này cũng thơm tho như nó vậy. Ngô Tự phá lên cười. Thượng Quan Đại Phu cũng phá lên cười. Chỉ qua những lời nói bóng gió đó thôi, hai người như thế đã hiểu ý nhau rồi. Hai người cùng nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống bàn. Thượng Quan Đại Phu nhìn Ngô Tự từ tốn nói: - Ta muốn thấy những thứ mà mình đã mất. Ngô Tự gật đầu. Ngô Tự lấy chiếc tráp trong ống tay áo đặt lên bàn: - Mời Thượng Quan huynh xem qua. Thượng Quan Đại Phu lắc đầu: - Không cần. Ta muốn biết Khắc Vị Phong đang ở đâu? - Có lẽ gã đang ở trong tay đại sứ thần Đại Liêu quốc Di Tuyết Hân. Ngô Tự vuốt râu: - Thượng Quan huynh yên tâm… Nếu huynh cần thì ngày mai, Ngô Tự sẽ sai người đưa thủ cấp của gã đến trao cho Thượng Quan huynh. Thượng Quan Đại Phu nghiêm giọng nói: - Ta muốn điều đó. - Võ lâm sẽ làm tất cả vì huynh. - Võ lâm thành chủ cũng muốn ta đáp lại.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#5
|
|||
|
|||
|
Ngô Tự ôm quyền:
- Ngô mỗ không khách sáo. - Võ lâm thánh chủ đã có Ngọc Kỳ Lân, bức họa đồ Tử Thành và cả Phụng Tiên. Chỉ còn thiếu một thứ là Long Kiếm. Ngô Tự ôm quyền nói: - Vậy Ngô mỗ mạo phạm hỏi Thượng Quan huynh, Long Kiếm đang ở đâu? - Ta tưởng võ lâm thánh chủ biết Long Kiếm đang ở đâu rồi chứ. - Nếu Ngô mỗ biết thì đã cho người đi lấy nó rồi. - Cốc Khụ không ở trong tay võ lâm thánh chủ à? Đôi chân mày của Ngô Tự nhìu lại: - Cốc Khụ biết Long Kiếm đang ở đâu à? - Võ lâm thánh chủ thử hỏi lão Cốc xem. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu rồi từ từ đứng lên: - Lão phu tin lão Cốc không nói với Ngô tôn giá đâu. - Ngô Tự sẽ buột lão Cốc đó nói. Thượng Quan Đại Phu nhìn lại Ngô Tự. - Sinh ra làm người đã khó nhưng để thành người phát dương quang đại trong cõi đời này càng khó hơn. Ta mạn phép hỏi võ lâm thánh chủ, sau khi thánh chủ làm chủ Tử Thành sẽ xem ta như thế nào? Ngô Tự đứng lên ôm quyền nói: - Mối giao hảo hôm nay sẽ là nền tảng cho ngày mai. Nếu trở thành chủ nhân Tử Thành, Ngô mỗ chỉ giữ phận làm chủ võ lâm mà không chen vào lãnh địa của Thượng Quan huynh. Võ lâm thì vẫn là võ lâm còn Thượng Quan huynh mới là chủ nhân đích thực của thiên hạ mà ai ai cũng xem như vị Phật sống. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn vào mắt Ngô Tự, từ tốn nói: - Ta sợ một ngày nào đó khi đã tựu thành chí nguyện của mình, Ngô tôn giá sẽ quên lời nói hôm nay. - Ngô mỗ làm sao quên được lời nói của mình. Nhất là lời nói đó lại được thốt ra trước mặt Thượng Quan huynh. Ngô Tự ôm quyền, từ tốn nói: - Rất mong Thượng Quan huynh nhường Tử Thành cho võ lâm Trung Nguyên. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu rồi nói: - Trước đây ta cũng có ý làm chủ Tử Thành. Nhưng bây giờ ta sẽ trao nó lại cho thánh chủ. Nhưng lấy gì để ta có thể tin vào lời nói của thánh chủ nhỉ? Ngô Tự ôm quyền từ tốn nói: - Ngô mỗ thỉnh mời Thượng Quan huynh đến mê cung. Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu. Hai người theo mật đạo xuống một mê cung được kiến tạo ngay bên dưới biệt lầu. Thượng Quan Đại Phu rút ngọn trầm phiến phe phẩy ra vẻ rất ung dung tự tại. Lão vừa đi vào mê cung vừa nói: - Ai đã làm cái chuyện bại hoại đối với Diệp Diệp, ái nữ của Vạn Xuân trang chủ Hoàng Nguyên Khôi? - Thượng Quan huynh nghĩ ai nào, ngoài Đạo vương Khắc Vị Phong? Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói: - Nói như thế tội nghiệp cho gã tiểu tử đó. Ta nghĩ y không có hành vi như vậy đâu. - Vậy Thượng Quan huynh nghĩ la ai nào? Thượng Quan Đại Phu dừng bước nhìn sang Ngô Tự: - Võ lâm thánh chủ biết? Ngô Tự gượng cười, vuốt râu rồi nói: - Người nào có thể đưa được cái xác của Diệp Diệp vào Vọng Nguyệt lầu thì người đó là hung thủ bại hoại. Chân diện Thượng Quan Đại Phu đanh lại: - Ta đã biết người đó là ai rồi. Thì ra tất cả mọi việc đều đã được sắp đặt từ trước, chủ đích để buộc ta nhường lại võ lâm. Hai người bước vào một gian mật thất có tám vòm cửa. Ngay giữa gian mật thất đó là một chiếc cũi, trong đó có người. Ngô Tự bước đến chiếc cũi, từ tốn nói: - Lạc An phu nhân nhìn xem… Ai vào thăm phu nhân đây. Khổ phụ bị nhốt trong lồng củi từ từ nhìn lên. Chân diện khổ ải héo hắt của khổ phụ lộ rõ những nét căm phẫn và sát khí: - Thượng Quan Lân… Ngươi cũng đã đến rồi à. Thượng Quan Đại Phu chau mày nhìn khổ phụ. Lão vuốt râu nói: - Ta bây giờ đã là Thượng Quan Đại Phu tiên sinh không còn là Thượng Quan Lân như ngày nào nữa. Lạc An rít giọng nói: - Ngươi có thay tên đổi họ thì cũng là Thượng Quan Lân, làm sao ta không nhận ra ngươi được. Ngươi là kẻ bại hoại, bất nghĩa, bất đạo. Ngươi đã hại tướng công ta. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói: - Ta không phủ nhận điều đó, nhưng những gì của dĩ vãng thì ta cũng đã quên rồi. Quên luôn cái tục danh Thượng Quan Lân của mình. Lạc An phu nhân thét lớn: - Ngươi quên nhưng ta không quên ngươi đâu. - Cho dù Lạc An tỷ tỷ có nhớ cũng không thể đảo ngược được số phận của mình. Không thể kéo thời gian quay lại. Tất cả đã chôn vào dĩ vãng. Ngô Tự nhì Thượng Quan Đại Phu lắng nghe lão nói rồi mới nhìn lại Lạc An phu nhân. - Phu nhân… Ngô mỗ đã tìm ra tung tích của đứa bé là giọt máu của phu nhân rồi. Lạc An khẩn thiết nói: - Ngươi đã tìm ra rồi ư… Nó đang ở đâu…Hai ngươi đã làm gì nó? Ngô Tự vuốt râu mỉm cười nói: - Ngô mỗ nói ra điều này chắc chắn sẽ khiến Thượng Quan tiên sinh đây rất bất ngờ. Lão nhìn Thượng Quan Đại Phu. - Thượng Quan huynh… Đứa bé năm xưa mà huynh luôn nghĩ nó là hậu họa của huynh chính là Đạo vương Khắc Vị Phong đó. Thượng Quan Đại Phu sững sờ. - Sao lại là Khắc Vị Phong…có gì chứng minh? Ngô Tự từ tốn nói: - Lời nói của Cốc Khụ thì tất nhiên Thượng Quan huynh phải tin chứ. Nếu như Khắc Vị Phong không phải là đứa bé năm xưa thì hẳn Cốc Khụ đã không tìm đến y. Chân diện Thượng Quan Đại Phu đanh hẳn lại: - Ta thật là bất ngờ. Lạc An vồn vả nói: - Hai ngươi đã làm gì Khắc Vị Phong? Thương Quan Đại Phu nhìn Lạc An phu nhân nói: - Bây giờ thì chưa, nhưng Khắc Vị Phong phải chết. Lạc An biến sắc: - Ta xin ngươi. Nói rồi Lạc An phu nhân sụp lạy: - Ta xin hai ngươi. Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài: - Đúng ra gã tiểu tử đó phải chết từ lâu rồi, bởi vì gã là giọt máu của tỷ và Ma Kiếm Âu Trung Văn. Thượng Quan Đại Phu vừa dứt lời thì Lạc An phu nhân sụp lạy như tế sao. Vừa lạy Thượng Đại Phu và Ngô Tự. Lạc An khổ phụ vừa khẩn thiết van nài: - Ta xin hai người hãy tha thứ cho con của ta. Ta cầu khẩn dập đầu lạy hai người. Hai người có thể giết ta, ta cũng không một lời oán trách. Đày đọa ta thế nào thì ta cũng không hờn không oán. Chỉ cần hai người tha cho con của ta, thì kiếp sau ta sẽ làm thân trâu ngựa hầu hạ hai người. Ngô Tự nhìn Thượng Quan Đại Phu ôn tồn nói: - Thượng Quan huynh nghĩ sao về sự thỉnh cầu của Lạc An phu nhân? Thượng Quan Đại Phu thở dài. - Không thể kéo thời gian quay lại, cũng không thể đảo ngược được số phận đã định theo ý trời. Ngô Tự vuốt râu gật đầu. Y nói rồi mở cửa chiếc củi, nhìn Lạc An phu nhân: - Lạc An phu nhân… Ta cho phu nhân một cơ hội rời khỏi nơi này để tìm Khắc Vị Phong Đạo vương, mà dẫn hắn rời khỏi Trung Nguyên. Nghe Ngô Tự thốt ra câu nói này Lạc An phu nhân dập đầu khẩn thiết đáp lễ: - Đa tạ Ngô tôn giá… Đa tạ Ngô tôn giá… kiếp sau Lạc An sẽ làm thân trâu chó bái tạ ân điểm hôm nay. Nói rồi Lạc An phu nhân chui ra khỏi chiếc củi vội vã bước đi. Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu nhìn Lạc An phu nhân. Ngô Tự nói: - Thượng Quan huynh nghĩ sao. Chúng ta sẽ cùng ngồi chung một thuyền chứ? - Đúng như vậy. Lời vừa dứt trên cửa miệng thì cả Ngô Tự lẫn Thượng Quan Đại Phu cùng đồng loạt phát xuất chiêu công tập kích thẳng đến sau lưng khổ phụ Lạc An. Ngọn trầm phiến của Thượng Quan Đại Phu thì đâm thẳng vào đại huyệt thiên linh cái, còn chỉ công của Ngô Tự thì điểm vào tử huyệt bách hội. - Bốp bốp… Lạc An phu nhân ngã nhào đến trước, đập đầu xuống sàn mật thất. Người chỏi tay, cố gượng ngồi lên nhưng rồi ọi ra một bụm máu, từ từ gục đầu xuống nằm bất động. Ngô Tự nhìn Thượng Quan Đại Phu. - Những lời của Ngô mỗ nói, hẳn bây giờ Thượng Quan huynh đã tin? Thượng Quan Đại Phu gật đầu: - Ta và võ lâm thánh chủ cùng một hạng người như nhau. Tất phải tin nhau.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#6
|
|||
|
|||
|
Hồi 31
Nợ giang hồ, thù gian nhân Di Hoa công tử Hàn Tuấn khoanh tay nhìn lão nhân gầy đét, ngồi thu người trong góc biệt lao. Y giả lả nói: - Lão Cốc… Lão có quà của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu đây. Cốc Khụ ngẩng đầu nhìn lên Di Hoa công tử. Khuôn mặt lão đầy những nếp nhăn trông thật như một người đói rách lâu ngày, ngoại trừ đôi mắt sáng ngời. Lão Cốc nhướng mày nói: - Hàn công tử nói quà đó là quà gì vậy? Di Hoa công tử cầm chiếc tịnh bình trao qua tay lão Cốc: - Hảo tửu của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu đó. Lão nhận ra không? Lão Cốc nhìn chiếc tịnh bình rồi nói: - Ôi… thật quý hóa… quý hóa… làm gì lão tội nhân này lại không nhận ra rượu của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Lão chắt lưỡi nhàn Di Hoa công tử Hàn Tuấn nói: - Hàn công tử vừa mới đến đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu phải không? - Không chỉ đến mà mai này ta còn là chủ nhân của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. - Công tử thật là tốt phúc. Lão Cốc mân mê tịnh bình hảo tửu nói tiếp: - Ơ… mà công tử làm chủ nhân của Trung Châu đệ nhất lâu rồi, còn lão quỷ Cát Hinh làm gì? Hàn Tuấn buông một câu nhạt nhẽo: - Lão chết rồi. - Đúng như lão tội nhân này đoán… Lão quỷ Cát Hinh không chết trước thì cũng chết sau mà. Người giữ tay hòm chìa khóa cho thánh chủ võ lâm đâu thể một người được. Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhìn lão Cốc nói: - Lão đừng nói với ai, bổn công tử đưa hảo tửu của Trung Châu đệ nhất lâu đến cho lão đó. - Lão phu biết giới quy rất nghiêm mà. Công tử đã tốt với lão phu thế này thì lão phu sao nở lại hại công tử được. Di Hoa công tử Hàn Tuấn gật đầu. - Tịnh hảo tửu nhỏ bé đủ cho lão dùng được bao nhiêu lâu? Cốc Khụ nâng niu tịnh bình, vừa nói: - Chỉ một tịnh rượu này thôi đủ để lão hủ thỏa mãn về với cõi Tây Thiên rồi hoặc cũng chấp nhận kiếp nô nhân ngục tù. Di Hoa công tử Hàn Tuấn mỉm cười: - Tại sao lão không chịu nói ra Long Kiếm đang ở đâu để được phóng thích chứ? Lão Cốc cười khanh khách rồi nói: - Không thổ lộ Long Kiếm đang ở đâu, lão tội nhân này còn khả dĩ sống được trong biệt lao này để chờ Hàn công tử ban phát cho tịnh hảo tửu của Trung Châu Đệ nhất lâu. Cứ nói ra Long Kiếm chỗ nào thì bây giờ lão Cốc đã đi đầu thai rồi. Lão Cốc chỏi tay xuống sàn đá là đến cửa thiên lao. - Hàn công tử đến Trung Châu đệ nhất lâu, vậy có thể nói cho lão Cốc này biết đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu giờ như thế nào không? Nơi đó có còn những nàng kiều nữ xinh như mộng không? Hay đã biến thành cái ổ nhện bàng tơ của Cát lão quỷ? Hàn Tuấn bật cười rồi nói: - Trong hoàn cảnh này mà lão quỷ còn có thể hỏi những câu hỏi như vậy. Lão đúng là kẻ coi trời bằng vung, ếch ngồi đáy giếng. Y cười khẩy rồi nói tiếp: - Nếu lão có ra khỏi biệt lao này thì hãy đến Trung Châu đệ nhất lâu tất sẽ biết thôi. Nhưng bổn công tử e lão sẽ chẳng bao giờ ra khỏi biệt lao này. - Lão phu sống trong này đã quen, bây giờ sợ làm biếng ra ngoài kia. - Thế thì lão cứ ở đó mà nhấp nháp tĩnh rượu Trung Châu đệ nhất lâu. Khi nào lão cần có thêm tịnh rượu thứ hai thì trước tiên phải thổ lộ cho bổn công tử biết bí mật Long Kiếm nhé. Lão Cốc gật đầu nhướng mày: - Nhất định rồi… Nhất định rồi. - Bổn công tử chờ lão đó. Di Hoa công tử Hàn Tuấn quay bước rời biệt lao của lão Cốc. Y vừa mới quay bước thì lão Cốc mở ngay lập tức bình rượu. Một mùi thơm thoang thoảng từ trong bình tỏa ra. Lão ôm tịnh bình vào ngực nhẩm nói: - Khắc Vị Phong… bây giờ ngươi mới lú đầu đến, khiến cho lão Cốc chờ ngươi đến dài cả cổ. Tên tiểu tử ôn dịch này. Lão nói rồi lắc tịnh bình để mùi thơm hương trong đó tỏa ra nhiều hơn. Từ trong tịnh bình một màn phấn hương tuôn ra lơ lửng trong không khí rồi khỏa lấp toàn bộ không gian biệt lao. Một cánh bướm xuất hiện. Lão Cốc nhìn cánh bướm đủ màu sắc sặc sỡ bay chờn vờn như muốn thâu tóm lấy lớp bụi phấn đang lơ lửng trong không khí. Rồi hai cánh bướm, ba cánh bướm và chẳng bao lâu là cả một bầy bướm xuất hiện. Chúng tạo ra một khung cảnh thật huyền diệu như tranh vẽ. Khi những cánh bướm đã quét lấy tất cả bụi phấn đang lơ lửng trong không khí thì đậu vào vách đá biệt lao. Lão Cốc nhổ một sợi râu dõi mắt nhìn qua cửa biệt lao. Lão lảm nhảm nói: - Khắc Vị Phong… Ta biết ngươi đến mà… xuất hiện đi nào… ta chờ ngươi đến mỏi cổ tàn hơi rồi đó. Nếu ngươi không đến trời tru đất diệt ngươi đi. Lão vừa nhẩm nói dứt câu thì đã nghe tiếng của Khắc Vị Phong cất lên ngoài cửa biệt lao. - Cốc tiền bối. Lão Cốc chòm tay với lên cửa biệt lao như thể muốn đu người lên. Lão vồn vã nói: - Tiểu tử thúi… Ngươi bây giờ mới mò đến à…? Còn chưa vào trong này. Khắc Vị Phong liền thi triển thuật Xúc Hóa Cốt, cơ thể chàng mềm nhũn ra để lòn qua ngách cửa biệt lao vào trong. Vừa vào trong biệt lao, lão Cốc đã chụp lấy vai chàng: - Tiểu tử thúi… ta tưởng ngươi không đến đây chứ. Ta tưởng đâu ngươi mãi mãi quên ta rồi chứ. Lão chắc lưỡi, hừ nhạt rồi nói: - Nhưng cuối cùng thì ngươi cũng đã đến. Ngươi đúng là tên tiểu tử thúi khiến cho cái cổ của lão Cốc cứ dài dần ra. Nếu như hôm nay ngươi không đến có lẽ cổ ta sẽ dài ngoằng ra như cổ cò mất. Vị Phong nhìn lão Cốc: - Vãn bối không biết Cốc tiền bối rơi vào tình cảnh này. Lão Cốc trợn mắt nhìn chàng. - Không biết là sao nhỉ, ta tưởng đâu tiểu tử là kẻ thông minh sớm hiểu ra mọi chuyện, không ngờ ngươi lại ngu đần như vậy chứ. Lão hiển đầu nhìn chàng: - Ta nhìn ngươi thấy ngươi rất thông minh kia mà, sao ngươi u mê tối tăm như vậy. Lão thở hắt ra, gắt giọng nói: - Ở Dương Châu thì đâu có ai biết ngươi là Đạo vương Khắc Vị Phong, ngoại trừ ta mà thôi. Thế nhưng có người tìm đến ngươi buộc ngươi đi trộm tất, ngươi phải nghĩ đến ta ngay chứ. - Vị Phong không ngờ đó là ý của tiền bối. - Ý của ta mà ngươi không nghiệm ra đến bây giờ mới mò tới đây. Vị Phong buông tiếng thở dài, chàng nhìn lão Cốc. Chàng miễn cưỡng nói: - Sao tiền bối lại thổ lộ thân phận của vãn bối. Lão Cốc buột miệng chửi: - Đúng là tiểu tử thúi ngu đần… không làm như vậy thì người ta đâu biết ta ở đây chứ. Lão chỏi tay xuống sàn gạch, nhích người qua đối mặt với Vị Phong. Nhìn vào mắt chàng, lão Cốc nói: - Để lão phu xem ngươi có đúng là kẻ thông minh không? Vị Phong gượng cười: - Thì vãn bối đã mò đến đây đúng là kẻ thông minh rồi. Để Vị Phong đưa tiền bối ra ngoài. Lão Cốc tròn mắt nhìn chàng. Lão nhún nhằn nói: - Đưa ta ra khỏi đây à…? Để làm gì? Ta đâu còn thể nào đi trộm được nữa, bởi hai chân của ta đã bị người ta làm cho bại liệt rồi. Ta cũng đâu phải chờ ngươi đến để đưa ta ra khỏi chỗ này đâu. Ta chờ tiểu tử ngươi đến vì một nguyên do khác. Lão nói rồi dùng tay vuốt mũi mình rồi nói tiếp: - Hồi đó ta là Đạo vương, còn bây giờ ngươi là Đạo vương biết chưa? - Chỉ vì là Đạo vương mà Khắc Vị Phong đang biến thành kẻ bại hoại, bỉ ổi nhất trên đời này. Lão chau mày nghiêm trọng nói: - Ta biết ngươi không phải là kẻ bại hoại bỉ ổi là được rồi. - Cho dù Cốc tiên sinh biết vãn bối không phải là kẻ bại hoại bỉ ổi nhưng khốn nỗi tiền bối lại bị nhốt trong biệt lao này thì đâu giúp gì được cho vãn bối lấy lại sự trong sạch của mình. Nói rồi Vị Phong thuật lại mọi chuyện xảy ra với mình. Lão Cốc nghe xong vuốt râu nói: - Hai cái lão quỷ ác tâm nhân đó hút máu nhau giáng họa cho ngươi đó. - Cốc tiền bối nói ai? - Còn ai nữa. Võ lâm thành chủ Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu. - Vậy Vị Phong phải làm sao để minh chứng mình là kẻ trong sạch chứ? Lão Cốc nhướng mày nhìn chàng. - Trong sạch là cái con khỉ gì? Lão trề môi dè bỉu nói: - Tiểu tử muốn mình là chính nhân quân tử sao? Lão cười khẩy rồi nói tiếp: - Tiểu tử mà là chính nhân quân tử. Chính nhân quân tử cái con khỉ. Nếu ngươi là chính nhân quân tử thì đâu có phải là Đạo vương Khắc Vị Phong thì đâu thể là chính nhân quân tử. Vị Phong đỏ mặt lí nhí nói: - Vãn bối chỉ lấy kim ngân đủ để cưu mang những kẻ thất cơ lỡ vận như vãn bối ngày đó. - Ta biết ngươi hành sự theo tôn chỉ ta đã giáo huấn cho ngươi. Nhưng đạo vương là kẻ đào tường khoét vách thì làm gì cũng là đạo vương. Cần gì phải đi tìm lại sự trong sạch. Lão thở hắt ra một tiếng rồi nói tiếp: - Mà trên đời này làm gì có sự trong sạch với những con người giang hồ chứ. Thượng Quan Lân là kẻ trong sạch à?
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#7
|
|||
|
|||
|
Vị Phong chau mày.
- Thượng Quan Lân là ai? - Là Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đó. Tiểu tử nói xem cái lão đạo hoa tặc dâm đãng, dâm dật có phải là kẻ trong sạch không nào? Vị Phong gượng cười: - Vị Phong đã chứng kiến bản chất của lão. - Thế mà lão vấn được thiên hạ ngưỡng mộ mới lạ đó. Điều đó có lạ gì. Nếu ngươi nghiệm kỹ một chút, thông minh một chút sẽ nhận ra kẻ gian trá sẽ có sự ngụy tạo hơn người quân tử. Càng gian trá chừng nào càng được thiên hạ ngưỡng mộ chừng ấy. Vị Phong buột miệng hỏi: - Vậy Vị Phong phải làm gì đây. Hay Vị Phong chỉ còn mỗi một cách đi chu du khắp nơi, thét lớn lên Thượng Quan Đại Phu và Ngô Tự võ lâm thánh chủ là kẻ gian trá… làm như vậy có được không? Chàng vừa nói dứt câu thì lão Cốc buông luôn một câu: - Tiểu tử khùng. Ngươi làm như vậy thiên hạ lẫn giới hắc bạch võ lâm trên giang hồ đều cho ngươi là tên khùng phạm thượng. Không khéo còn phanh thây xẻ thịt ngươi nữa đó. Lão vuốt râu nhìn chàng rồi nói tiếp: - Ý của lão phu ở đây là muốn người đừng có đi tìm cái trong sạch của mình làm gì nữa. Ngươi đi tìm cũng chẳng bao giờ tìm được. Nếu cuộc đời này là dòng sông đục, ta dùng để rửa chân, cớ gì phải rửa mặt chứ. Vị Phong gật đầu. - Vãn bối đã hiểu ra rồi. - Vậy lão phu hỏi ngươi, trên đời cái gì quý nhất? - Con người. - Lần này ngươi nói được đó. Những con người gian trá thì hủy hoại con người. Ngươi phải làm gì? Vị Phong chớp mắt lưỡng lự. Lão Cốc cau mày. - Tiểu tử không biết phải làm gì à? - Quả thật vãn bối không biết câu trả lời. - Thế thì ta trả lời cho ngươi vậy nhé? Vị Phong gật đầu: - Cốc tiền bối chỉ giáo cho Vị Phong. - Nghe rõ đây… Ngươi cứ giết quách sạch sành sanh chúng là xong hết. Vị Phong há hốc miệng. Chàng ngập ngừng hỏi: - Vãn bối phải giết Thượng Quan Đại Phu và võ lâm thành chủ sao? Lão Cốc gật đầu: - Đúng rồi, bởi hai cái lão ôn dịch đó đều đáng ghét. Không chỉ đáng chết một lần mà chết những trăm lần. Vị Phong tròn mắt nhìn Cốc Khụ. Chàng lưỡng lự rồi nói: - Nếu đúng như tiền bối nói thì làm được chuyện lấy mạng Thượng Quan Đại Phu tiên sinh lẫn võ lâm thành chủ chẳng khác nào làm chuyện mò kim đáy biển hái sao trên trời. Võ công của Thượng Quan Đại Phu cao thâm khó lường, chỉ một cái phủi tay của lão, Khắc Vị Phong đã tiêu mạng rồi. Còn võ lâm thành chủ thì Vị Phong không biết. Nhưng một khi người ta đã là võ lâm thành chủ thì đâu phải là hạng cao thủ tầm thường. Nhiệm vụ Cốc tiền bối đặt ra cho Khắc Vị Phong đúng là ngoài tầm với. Lão Cốc vuốt râu gật đầu rồi nhìn Vị Phong nói: - Ngươi nói rất có lý. Việc lấy mạng Thượng Quan Đại Phu, vị phật sống được mọi người ngưỡng mộ đúng là khó vô cùng. Huống chi còn lấy mạng của võ lâm thánh chủ. Nhưng để ta nói ra câu chuyện này cho ngươi biết, để xem ngươi có làm được có chuyện hái sao trên trời, mò trăng dưới biển không nhé. Lão thè lưỡi liếm hai cánh môi nứt nẻ rồi nhìn Vị Phong buông một câu cụt lủn: - Võ lâm thánh chủ Ngô Tự và Thượng Quan Lân là hai kẻ thù không đội trời chung của ngươi đó. Hai gã đó đã giết thân phụ ngươi là Ma Kiếm Âu Trung Văn. Vị Phong sững sờ: - Cốc tiền bối… có chuyện đó sao? - Tiểu tử không tin ta à? Lão hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp: - Thân phụ ngươi là Ma Kiếm Âu Trung Văn, Thượng Quan Lân và Ngô Tự trước đây là huynh đệ kết nghĩa chi giao. Trong ba người đó, người có võ công cao nhất là thân phụ ngươi. Thân phụ ngươi phát hiện bức họa đồ truyền thuyết về Tử Thành. Lúc bấy giờ Hắc đạo đang làm chủ võ lâm, khuấy đảo giang hồ. Đạo tặc nổi lên khắp nơi, nên quyết định khám phá Tử Thành, ngõ hầu lợi dụng quyền lực của Tử Thành mà cứu nhân độ thế. Lão Cốc vuốt râu. Lão nhìn Vị Phong: - Nói như thế ta e rằng quá tang bốc phụ thân ngươi đó. Nhưng khốn nỗi phụ thân ngươi với ta lại là Bá Nha và Tử Kỳ. Nên ta phải nói như vậy. Lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp: - Sau khi phụ thân ngươi tìm được ba thứ báu vật. Một là Ngọc Kỳ Lân, hai là Long Kiếm, ba là Phụng Tiên thì bắt đầu đại họa giáng xuống. Lòng tham của con người trỗi lên, thế là Thượng Quan Lân và Ngô Tự đồng ra tay. Lão vuốt râu: - Ngươi có thể cẩn thận đề phòng người dưng nhưng sao có thể để phòng người trong nhà. Thế là cha ngươi vong mạng bởi hai gã nghĩa đệ bại hoại kia. Lão buông tiếng thở dài: - Trước khi chết, phụ thân ngươi cũng kịp thời chạy đến ta nhờ cứu mạng cho ngươi và mẫu thân ngươi. Lão Cốc gãi đầu: - Nhưng thú thật, với khả năng của mình, lão Cốc này chỉ kịp cứu ngươi đưa đến Dương Châu giao cho lão Cái bang Khắc Tùng. Lão Khắc do không biết lai lịch của ngươi nên buộc ngươi phải lăn lộn trong dòng đời mưu sinh. Vị Phong hỏi: - Thúc thúc… vậy mẫu thân của Vị Phong đang ở đâu… Người giờ ra sao? - Có lẽ bị giam cùng với ta trong biệt lao này. Chút nữa ngươi đi tìm xem. Vị Phong vồn vã nói: - Vị Phong đưa thúc thúc ra khỏi đây. - Ta đâu có cần ra khỏi đây làm gì nữa. Mà ta cần tiểu tử làm một số việc hệ trọng. - Vị Phong sẽ làm tất cả những việc thúc thúc giao phó. Lão Cốc nắm tay chàng: - Được… Nhưng ngươi phải thông minh, biết nhìn xa trông rộng, biết phán đoán tình huống. Nếu thiên hạ cho Khắc Vị Phong là kẻ bại hoại không trong sạch thì ngươi cứ việc hủy bộ mặt đó. Ta nói như thế thôi nhưng điều quan trọng hơn là ngươi làm việc gì mà không thấy hổ thẹn với bản thân mình là tốt rồi. Lão Cốc buông tiếng thở dài: - Khắc Vị Phong… trước tiên ngươi phải thu hồi lại Ngọc Kỳ Lân. Bức Họa Da Dê và Phụng Tiên. Sau đó đi thẳng đến Ô Long tự. Đột nhập vào thạch lao gặp lão Ma Nhân Dị Sát Khổng Tư Gia. Cố gắng lấy lại thanh Long Kiếm. - Thúc thúc muốn Vị Phong làm chủ nhân Tử Thành? Lão Cốc gật đầu: - Đúng như vậy. Lão vuốt râu: - Có như vậy ngươi mới có thể tìm lại sự trong sạch cho ngươi. Có làm được điều đó, may ra ngươi mới báo hiếu được cho phụ thân mình. Vị Phong nắm tay lão Cốc: - Sao thúc thúc không rời khỏi đây cùng với Vị Phong? Lão Cốc buông ngay một câu: - Tiểu tử lại ngu nữa rồi. Vị Phong tròn mắt. Lão Cốc nhướng mày nói: - Ta nói ngươi ngu thì ngươi hãy chịu ngu đi. Nếu như ta rời khỏi biệt thạch lao này tất đã rút dây động dừng. Hai lão quỷ kia sẽ huy động tất cả nhân lực trong giang hồ truy sát ngươi, thử hỏi đã khó lại càng khó hơn. Lão nắm tay Vị Phong: - Tiểu tử yên tâm đi… Thúc thúc của ngươi không chết được đâu khi ngày nào ta chưa thổ lộ bí mật Long Kiếm đang ở đâu với hai lão ôn dịch này. Vị Phong bặm môi: - Thúc thúc… Lão Cốc khoát tay: - Hê… đừng giở tính nhi nữ thường tình với lão Cốc đấy nhé. Ngươi giở thói nhi nữ thường tình hở một chút là than thân trách phận, hở một chút bi lụy thì ta đúng là nhìn sai người. Ngươi không đáng là Đạo vương Khắc Vị Phong và không đáng là hậu nhân của Ma Kiếm Âu Trung Văn. Không chừng ngươi là con quạ đen sinh lầm trong cốt phụng. Đi tìm Lạc An mẫu thân ngươi đi. Nhưng nhớ có tìm được mẫu thân ngươi cũng đừng có bứt dây động rừng. Lão vỗ vào trán Vị Phong: - Tiểu tử thông minh tí chút nào, bây giờ thì ngươi có muốn hay không muốn cũng phải gánh vác đại cuộc võ lâm. Nếu bá nhân gian trá thì ngươi cũng dùng sự gian trá để đối phó lại với bá nhân. Làm kẻ chính nhân quân tử đối phó với kẻ gian trá, không chừng ngươi chẳng làm được cái tích sự gì. Lấy độc trị độc vẫn hơn. Lão dằn tay Vị Phong: - Ngươi nghe ta nói chứ? Vị Phong miễn cưỡng gật đầu: - Vị Phong nghe thúc thúc. - Tiểu tử đi được rồi đó. Hê… nếu tiểu tử có quay lại nhớ tìm cho ta vò rượu trong cấm thành của Hoàng Thượng nhé. Giờ ta đã là phế nhân chẳng thể nào vào đó uống rượu được nữa. - Vị Phong sẽ đưa rượu vào cho thúc thúc. - Ngươi còn sống ta mới có hy vọng uống rượu của ngươi đưa đến đó. Vị Phong toan rời biệt lao thì Lão Cốc chợt nắm tay chàng lại. Lão vội vã nói: - Có người đến… ngươi tạm thời nép vào góc biệt lao đi. Vị Phong thi triển Xúc Hóa Cốt thu người nhỏ lại, nép vào góc biệt lao. Còn lão Cốc thì chỏi tay ngồi che khuất chàng. Thượng Quan Đại Phu và Ngô Tự xuất hiện. Hai người chấp tay vào sau lưng đứng ngoài song cửa biệt lao nhìn lão Cốc. Lão Cốc giả lả nói: - Nhị vị thánh nhân đến tìm lão phu để hỏi về Long Kiếm phải không? Lão phu đang chờ nhị vị thánh nhân đây. Thượng Quan Đại Phu từ tốn nói: - Cốc lão quỷ, đúng là lão phu đang có ý hỏi lão về thanh Long Kiếm đó. Lão để ở đâu? Lão Cốc vỗ vào trán mình. Lão chặc lưỡi nói: - Lão Cốc bị giam trong này lâu quá nên đầu óc mụ mẫm chẳng còn nhớ gì cả. Nhưng nếu nhị vị thánh nhân Phật sống muốn lão quỷ Cốc Khụ mau nhớ thì phải cho lão dùng vài trăm cân rượu khai thông thần tuệ mới có thể nhớ ra được. Ngô Tự vuốt râu, nhìn lão Cốc tử tốn nói: - Lão Cốc… nếu lão giao thanh Long Kiếm kia cho bổn thánh chủ, lão đã làm được một chuyện đại nhân đại đức cho bá tánh đó. Hôm nay bổn thánh chủ nói cho lão biết… Đại Liêu cũng đang có chủ đích chiếm đoạt Tử Thành. Nếu để Tử Thành lọt vào tay đại sứ thần Liêu Quốc thì võ lâm không chừng sẽ thuộc về Đại Liêu. Bấy giờ lão có hối cũng không kịp. Dù sao bổn thánh chủ cũng là người Hán như lão. Lão Cốc nheo mày, xoa trán rồi nói: - Ngô thánh chủ nói cũng có lý. Nhưng lão hủ lại có một ý này, không biết nói ra Ngô thánh chủ và Thượng Quan Đại Phu tôn giá có đồng ý hay không? Ngô Tự nhìn lão Cốc nói: - Lão thử nói xem ý của lão thế nào? - Lão Cốc vốn có thâm tình với Ma Kiếm Âu Trung Văn. Âu Trung Văn giờ đã chết. Nếu như nhị vị thả Lạc An phu nhân, nương tử của Âu Trung Văn để Lạc An phu nhân và Đạo vương Khắc Vị Phong trùng phùng, lão hủ sẽ thổ lộ bí mật Long Kiếm cho nhị vị biết. Ngô Tự nhìn qua Thượng Quan Đại Phu. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói: - Được… ta đồng ý với ý của lão Cốc. Giờ thì lão hãy nói cho chúng ta biết Long Kiếm đang ở đâu? Lão Cốc cười khề khề rồi nói: - Lão hủ thân cá chậu chim lồng, hai chân lại bị cắt nhược đi không được, nhị vị có gì phải đắn đo mà không thực hiện trước lời đề nghị của lão Cốc. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu rồi từ tốn đáp lời lão Cốc: - Lạc An phu nhân đang ở một nơi rất an toàn. Ta và Ngô thánh chủ thả lúc nào cũng được. Lão không cần phải lo. - Lão muốn gặp Lạc An phu nhân có được không? Thượng Quan Đại Phu cau mày, lão nhìn sang Ngô Tự hỏi: - Ngô thánh chủ nghĩ sao? Ngô Tự nhìn lão cốc nói: - Lão quỷ Cốc Khụ này… lão làm cho ta khó xử đó. Lão Cốc chau mày: - Ngô thánh chủ có gì khó xử nào? Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu nhìn nhau. Thấy hai lão nhìn nhau. Lão Cốc Khụ nói: - Xem chứng nhị vị đây rất khó đáp ứng yêu cầu của lão Cốc phải không. Thật ra hai người đã làm gì Lạc An phu nhân rồi?
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#8
|
|||
|
|||
|
Ngô Tự buông tiếng thở dài:
- Bổn thánh chủ rất tiếc phải nói cho lão biết Lạc An phu nhân đã chết rồi. Lão Cốc mở to đôi mắt hết cỡ nhìn Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu. - Sao Lạc An phu nhân chết rồi à? Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài: - Lạc An phu nhân đã tự vẫn. Lão Cốc lắc đầu nói: - Không thể như vậy được. Ngô Tự sa sầm mặt. - Lão quỷ không tin à? - Lão Cốc làm sao tin được. Lạc An phu nhân đã từng nói với lão Cốc ngày nào chưa gặp được con của mình thì người chưa thể rời bỏ trần gian được. Ý nguyện của Lạc An phu nhân như thế thì không lý nào người tự vẫn kết liễu cuộc sống mình. Lão Cốc vuốt râu, ve cằm rồi xoa trán từ tốn nói: - Để lão Cốc này đoán xem vì sao Lạc An phu nhân tự vẫn nhé? Ngô Tự nói: - Lão quỷ đoán xem, vì sao Lạc An phu nhân tự vẫn nào? Nói rồi Ngô Tự vuốt râu nhìn lão Cốc Khụ. Lão Cốc chắc lưỡi nhìn Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu. - Nếu lão quỷ Cốc đoán không sai thì Ngô thánh chủ và Thượng Quan Đại Phu tôn giá đã giết Lạc An phu nhân. Thượng Quan Đại Phu cau mày gắt giọng nói: - Lão quỷ… ngươi đừng hồ đồ nói bừa. - Lão Cốc thì không thể nào nói bừa được. Hai người phải thật thà thừa nhận đi… ta đoán như thế mới có lý chứ. Làm sao không có lý được khi Lạc An phu nhân biết quá rõ về hai người. Một là Ngô thánh chủ, còn một là Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Một người thì được giới võ lâm ngưỡng mộ, một người thì được thiên hạ xem như phật sống. Nói ra câu này cũng là chân lý. Nếu không giết người diệt khẩu, để Lạc An phu nhân tồn sinh. Biết đâu gã Đạo vương tiểu tử kia vô tình cứu được mẫu thân… Với uy danh của một Lạc An nữ hiệp, có lẽ hai người cũng lo tiếng tăm của mình chẳng mấy chốc phải chôn vùi theo tham vọng hay sao? Thượng Quan Đại Phu hừ nhạt rồi nói: - Cái số của ngươi đúng là gắn với cái miệng. Ngươi cũng biết nhiều quá đó. - Nhưng Ngô thánh chủ chưa thể lấy mạng lão Cốc và Thượng Quan tôn giá cũng vậy. Bởi hai người còn muốn biết Long Kiếm đang ở đâu. Mà Long Kiếm thì mỗi một mình Lão Cốc này biết đang ở đâu thôi. Ngô Tự hừ nhạt rồi nói: - Lão quỷ Cốc Khụ này, với cái thân tàn phế của lão… lão không cãi được ý trời đâu. Nếu lão ngoan ngoãn nói ra bí mật Long Kiếm đang ở đâu thì bổn tòa sẽ cho tên tiểu tử Khắc Vị Phong được yên thân. Thậm chí còn cho hắn cơ hội thành lập gia thất đặng không mất giống mất dòng. Bằng không lão không nói, đến khi bổn tọa bắt được Khắc Vị Phong về thì lão có hối cũng không kịp. Lão Cốc cười khảy rồi nói: - Gã tiểu tử đó là Đạo vương tất có biệt tài trốn hay lắm… Ngô thánh chủ không dễ gì bắt được gã đâu. Nhưng nãy giờ nói mãi thì nhị vị cũng đã thú nhận Lạc An phu nhân chết là do hai người. Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài rồi nói: - Đúng. Ta không để Lạc An sống được. Núp sau lưng lão Cốc, Khắc Vị Phong nghe rõ lời này của Thượng Quan Đại Phu, khí huyết trong chàng sôi sung sục. Trong đầu chàng như thể có tiếng sấm ầm ầm của sự phẫn uất. Vị Phong nghiến răng thì tay của lão Cốc lòn ra sau chụp vào đầu chàng. Lão Cốc vừa chụp đầu Khắc Vị Phong vừa nói với Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu. - Nghe hai người thừa nhận đầu của lão quỷ nóng hổi hẳn lên. Nếu như lão Cốc không đủ nghị lực dằn được chắc chắn vỡ đầu mà chết mất. Các vị biết vì sao ta dằn được không. Bởi vì lão Cốc muốn sống để chứng kiến cái ngày gã tiểu tử Khắc Vị Phong đạo vương kia lột trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của thánh chủ và Thượng Quan Đại Phu. Ngô Tự hừ nhạt: - Lão đừng có nằm mơ. Lão Cốc vuốt mũi rồi nói: - Tất nhiên lão Cốc không nằm mơ rồi. Nhưng khi nào Ngô thánh chủ và Thượng Quan tôn giá được Đạo vương Khắc Vị Phong tiểu tử đấy nhất định lão quỷ sẽ nói bí mật Long Kiếm. Còn bây giờ thì ta cạn uống rượu. Thượng Quan Đại Phu nheo mày: - Cốc Khụ lão quỷ… thời gian không cho ta chờ đợi lão đâu. - Còn ở trong này lão Cốc lại quá thừa thời gian để suy ngẫm về thế thái nhân tình của ba người Âu Trung Văn, Thượng Quan Lân và Ngô Tự. Càng nghĩ ta càng không hiểu vì sao các ngươi lại có thể làm người được. Thượng Quan Đại Phu hừ nhạt nói: - Đúng là ngươi không còn biết quý mạng mình. - Nếu đã không biết quý cái mạng thì Lão Cốc đã thổ lộ bí mật Long Kiếm cho hai người rồi. Lão Cốc khoát tay: - Giờ hai người có gắn hỏi thì ta cũng không nói. Ngô Tự chợt gằn giọng hỏi: - Lão quỷ Cốc Khụ… bổn tọa hỏi lão… lao trong biệt lao lại có bầy bướm này. - Thánh chủ muốn ta giải thích à? - Lão phải nói. - Thánh chủ đã lịnh thì lão Cốc phải nói chứ. Làm sao dám dấu thánh chủ Ngô Tự. Lão Cốc vuốt râu rồi nói: - Trong truyền thuyết có kể rằng những người chết oan hay hóa thân làm bướm. Có lẽ những người chết oan đã hóa thân làm bướm bay đến báo cho lão hủ, gã tiểu tử Đạo vương Khắc Vị Phong sắp thay trời hành đạo rồi đó. Cái thời điểm này buộc lão Cốc phải nhắn nhủ thánh chủ võ lâm và Thượng Quan Đại Phu tôn giá phải cẩn thận. Nếu không cẩn thận thì quả báo ập đến trở tay không kịp đâu. Ngô Tự hừ nhạt một tiếng. Lão nhìn sang Thượng Quan Đại Phu. - Thượng Quan huynh… chúng ta đi thôi. Thượng Quan Đại Phu nhìn lão Cốc: - Lão quỷ nghĩ lại đi. Thân tàn phế của lão không thể cãi lại ý trời. - Lão quỷ Cốc Khụ này mà cãi lại ý trời à. Đồ khùng. Thượng Quan Đại Phu tròn mắt nhìn lão Cốc khi nghe nói lời này: - Ngươi… Lão Cốc cười hề hề rồi nói: - Thượng Quan tôn giá miễn thứ. Lão Cốc đã quen phát ngôn những lời nói đại loại như vừa rồi. Miễn thứ cho lão Cốc… miễn thứ cho lão Cốc. Thượng Quan Đại Phu hừ nhạt một tiếng rồi quay bước. Lão vừa đi vừa nói: - Một ngày không xa lão quỷ sẽ hối tiếc với những lời nói này. Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu bỏ đi rồi. Khắc Vị Phong mới lách ra khỏi lưng lão Cốc Khụ. Lão Cốc Khu nhìn chàng nói: - Hiền điệt… ngươi đã nghe tất cả rồi chứ? - Vị Phong đã nghe tất cả rồi. - Vậy ngươi còn nghĩ việc tiêu trừ hai lão gian tặc kia là chuyện mò kim đáy biển, hái sao trên trời không? - Nếu mò kim đáy biển, Khắc Vị Phong cũng mò được, nếu phải hái sao trên trời Khắc Vị Phong cũng phải hái. Lão Cốc gật đầu. - Tốt. Nhưng ngươi làm gì thì cũng đừng để cho hai gã gian tặc đó bắt được ngươi đó. Hai lão đó bắt được ngươi thì xem như ta khó xử lắm. Bởi chúng sẽ đem ngươi vào đây buộc ta phải thổ lộ Long Kiếm. Mà khi thổ lộ nơi cất Long Kiếm thì ta cũng không thể lưu thân trong biệt lao này được. - Vị Phong sẽ quay lại đón thúc thúc. - Thúc thúc hi vọng ở hiền điệt. Lão Cốc nắm tay Khắc Vị Phong. - Cho dù là số trời đi nữa, nhưng con người vẫn có thể định đoạt được mạng số của mình. - Vị Phong sẽ không để thúc thúc thất vọng. - Hiền điệt đi được rồi đó. Nhớ bảo trọng mình, đừng để rơi vào tay hai lão gian tặc thánh chủ Ngô Tự và Thượng Quan Lân. - Thúc thúc… nếu Vị Phong không lưu lại biệt lao này chắc đã chui đầu vào cái bẫy của Ngô Tự rồi. Đôi chân mày của lão Cốc nheo lại: - Cái bẫy của Ngô Tự… hiền điệt nói thế là sao? - Vị Phong đã nhận ra Ngô Tự chính là Thiên Vân trang chủ. Lão đã từng nói với Vị Phong sẽ giúp Vị Phong làm lại sự trong sạch cho bản thân mình. - Sự trong sạch là cái quái gì. Hiền điệt phải đi tìm sự công bằng thì đúng hơn. Nếu vì bá tánh mà trở thành một ma kiếm như thân phụ hiền điệt thì cùng đáng lắm chưa. Cần gì cái mỹ danh chính nhân quân tử. Cứ cười nhạo vào mặt người vô tâm, vô đức và vô hạnh đó. Vị Phong ôm chầm lấy lão Cốc Khụ. - Thúc thúc… Vị Phong sẽ nhớ lời của thúc… con sẽ nhớ mãi chỉ ngôn của thúc. Cốc Khụ gỡ tay chàng: - Ngươi đừng làm ta mủi lòng đó. Vị Phong nắm tay lão Cốc trang trọng nói: - Vị Phong sẽ quay trở lại. Lão Cốc gật đầu nói: - Ta mong điều đó. Lão chỏi tay xuống sàn đá, quay mặt vào tường, nhạt nhẽo nói: - Ngươi đi đi, nhớ rằng trong này không phải chỗ của ngươi. Vị Phong buông tiếng thở dài rồi thi triển Xúc Hóa Cốt len ra khỏi biệt lao của lão Cốc. Chàng chần chừ đứng lên ngoài cửa biệt lao nhìn lão Cốc Khụ. Vị Phong nghĩ thầm: “Con sẽ quay lại bằng Ma Kiếm.”
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#9
|
|||
|
|||
|
Hồi 32
Tấu khúc giao tình trên giang hồ Dù đã quá canh Ngọ, Di Hoa cung chìm trong sự tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng khiến ngỡ như Di Hoa Cung rơi vào khoảng không gian chết, chỉ duy nhất gian biệt phòng của Di Hoa tiên tử còn ánh sáng hắt ra. Trong gian biệt phòng đó, Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất uống hết tách trà này lại đến tách trà khác. Thỉnh thoảng Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất lại đứng lên bước đến vòm cửa sổ nhìn về phía tòa biệt lầu xa xa. Ngô Tự đẩy cửa bước vào. Nghe tiếng chân Di Hoa tiên tử quay lại: - Ngô huynh… Ngô Tự bước đến trước mặt Di Hoa tiên tử. Y vuốt râu nói: - Nàng chờ ta? Di Hoa tiên tử gật đầu. - Lão quỷ Thượng Quan Lân như thế nào? Ngô Tự mỉm cười, vuốt râu nói: - Tất cả đúng như ta dự tính. Bây giờ ta và Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đã chung một thuyền với nhau. Còn một chuyện phải làm nữa, chúng ta đã có thể nghĩ đến chuyện Tử Thành. Di Hoa tiên tử mỉm cười, nắm tay Ngô Tự nói: - Huynh nói còn chuyện gì nữa? - Gã tiểu tử Khắc Vị Phong. Di Hoa tiên tử cười khảy rồi nói: - Thủ cấp của gã tiểu tử Khắc Vị Phong thì đâu có gì là khó. - Không khó nhưng lúc này Khắc Vị Phong đang ở trong tay Di Tuyết Hân, đại sứ thần Đại Liêu quốc. Thượng Quan lão quỷ muốn chúng ta hành sự phải cẩn trọng. Di Hoa tiên tử mỉm cười, nũng nịu nói: - Huynh không cần phải tìm đến chỗ của đại sứ thần Liêu Quốc làm gì. Mà gã tiểu tử Khắc Vị Phong không sớm thì muộn cũng sẽ quay về Thiên Vân trang thôi. - Ta muốn đón gã ở Thiên Vân trang. - Có cần muội theo huynh không? - Ồ không. Ngô Tự bước đến tràng kỷ ngồi xuống. Di Hoa tiên tử bưng trà đem đến đặt vào tay y. Nàng ngồi xuống toan cởi giày cho Ngô Tự nhưng lão đã cản lại. - Không cần đâu. - Huynh còn định đi đâu nữa? - Nàng ngồi xuống đây. Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất ngồi xuống bên Ngô Tự. Lão nhấp một ngụm trà như thể để thấm hai cánh môi rồi từ tốn nói: - Đêm nay ta không ngủ lại đây. Đôi chân mày Di Hoa tiên tử nhíu lại: - Ngô huynh đi đâu? - Quay về Thiên Vân trang. - Nhưng bây giờ đã quá nửa đêm rồi sao huynh không đợi sáng sớm hẵng lên đường. Ngô Tự cười khẩy vuốt râu nói: - Chỗ này đâu phải dành cho thánh chủ võ lâm. Chỗ của ta không phải ở đây. Huynh đã đến trong bí mật thì phải ra đi trong bí mật. Y uống cạn chung trà nóng, rồi nhìn Di Hoa tiên tử, từ tốn nói: - Ta có chuyện muốn nàng giúp. - Tất cả những gì huynh muốn, muội đều làm không chút nề hà. Ngô huynh cần muội giúp gì nào? Ngô Tự đứng lên bước đến bàn chuốc trà đầy chén. Lão nhấp một ngụm rồi quay lại tràng kỷ ngồi xuống bên Di Hoa tiên tử. Lão nhìn Di Hoa tiên tử từ tốn nói: - Ta rất ngại nói ra điều này. - Giữa Dư Thất Thất và huynh đâu có điều gì ngại ngùng. - Ta không sợ điều gì cả nhưng điều này thì ta phải ngại nói ra với nàng. - Dư Thất Thất làm tất cả vì huynh mà. Ngô Tự điểm nụ cười mỉm, rồi vuốt râu giả lả nói: - Dư Thất Thất… chuyện nàng cầu xin ta để cho hiền điệt Hàn Tuấn đảm đương vào chỗ của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cai quản luôn cả đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, ta đã phái bốn vị hộ pháp đường đem lịnh bài thánh chủ lịnh cho tên tiểu tử Cát Thiếu Tường rồi. Hàn Tuấn hiền điệt có thể đến Trung Châu tiếp nhận chức vị thay Cát Thiếu Tường. Di Hoa tiên tử nhún người, nhỏ nhẹ nói: - Muội thay Hàn Tuấn cảm tạ Ngô huynh. Ngô Tự nhìn Di Hoa tiên tử vuốt râu nói: - Không cần đâu… nàng vì ta thì ta cũng phải vì nàng. Ta nhờ nàng giúp một việc này. Hy vọng nàng sẽ giúp ta. - Huynh chưa nói, làm sao muội giúp huynh được. Ngô Tự lưỡng lự rồi nói: - Ta nhờ nàng thay ta đêm nay bồi tiếp Thượng Quan Đại Phu. Di Hoa tiên tử tròn mắt nhìn Ngô Tự: - Ngô huynh… Ngô Tự đặt tay lên vai Di Hoa tiên tử. Lão từ tốn nói: - Ta biết chuyện này khiến cho nàng khó xử, nhưng nàng đã bồi tiếp lão như thượng khách rồi, không thể rút lại được. Huống chi sắp tới đây chúng ta vẫn còn cần đến Thượng Quan Đại Phu. Ngô Tự buông tiếng thở dài: - Ta không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận. Bởi Thượng Quan Đại Phu lão quỷ đã gợi với ta. Ta không thể từ chối được. Nếu từ chối chẳng khác nào nói cho lão biết mối quan hệ gắn bó giữa ta và nàng. Di Hoa tiên tử nói: - Di Hoa cung của muội đâu thiếu người bồi tiếp lão quỷ đó. - Ta biết… Di Hoa cung không thiếu người bồi tiếp lão quỷ háo sắc và dâm đãng kia. Nhưng ta còn biết cả sở thích của lão nữa. Buông một tiếng thở dài, Ngô Tự nói: - Nói cách nào đó, Thượng Quan lão quỷ chỉ muốn chọn những con ong chúa chứ không thích những con vò vẽ tầm thường. Dù sao thì lão cũng đã từng là nhị ca của ta đó. Ngô Tự nắm tay Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất. - Với lại ta cũng muốn… Lão bỏ lửng câu nói giữa chừng. Di Hoa tiên tử cướp lời Ngô Tự. - Dư Thất Thất là vật làm tin dành cho Thượng Quan lão quỷ. - Đó là ý của nàng, còn ta thì khác. - Vậy huynh nghĩ gì? - Ta muốn nàng ở bên Thượng Quan Đại Phu để có thể cho ta biết lão quỷ đó có những dự tính gì. Chúng ta cần lão và ngược lại lão cũng cần chúng ta. Di Hoa tiên tử buông tiếng thở dài: - Muội đã hiểu ý huynh rồi. Ngô Tự gượng cười, vuốt râu nói: - Nàng giúp ta chứ? - Nếu như muội có cách gì khiến Thượng Quan lão quỷ chọn một người khác có được không? Ngô Tự miễn cưỡng gật đầu. - Tùy nàng vậy… nhưng ta hy vọng có nàng đại nghiệp mới có thể thành tựu mỹ mãn. Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất nhìn Ngô Tự. Tiếp nhận ánh mắt của Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất, Ngô Tự không khỏi bẽn lẽn thẹn thùng. Buông một tiếng thở ra y miễn cưỡng nói: - Ta không có ý nào khác đâu, ngoại trừ …… Y bỏ lửng câu nói giữa chừng. Di Hoa tiên tử liền tiếp lời lão: - Huynh không có ý gì khác ngoại trừ bá nghiệp võ lâm và hơn thế nữa, huynh làm tất cả, bất kể mọi thủ đoạn để thực hiện bá nghiệp đó. Ngô Tự nắm tay Di Hoa tiên tử, lão nhìn vào mắt nàng, ôn nhu nói: - Trên bầu trời, ngày thì có nhật quang, đêm có nguyệt quang. Nàng muốn ta là nguyệt quang hay là nhật quang. - Dư Thất Thất muốn huynh phải là nhật quang rồi. Ngô Tự mỉm cười, vuốt râu nói: - Vậy ta có thể yên tâm quay về Thiên Vân trang. Y nói rồi nằm bàn tay Di Hoa tiên tử. - Dư Thất Thất… nàng hiểu ta chứ. - Nếu sau này Ngô huynh không ngoảnh mặt với Di Hoa Cung. - Ta không bao giờ ngoảnh mặt với nàng, cho dù có tựu thành bá nghiệp. Di Hoa tiên tử nép đầu vào ngực Ngô Tự: - Muội sợ một ngày nào đó, người ta thay lòng đổi dạ. - Dư Thất Thất đừng nói bậy. Ngô Tự đẩy Dư Thất Thất ra khỏi mình, nhìn nàng. Miệng y điểm nụ cười nhỏ nhẹ nói: - Ta phải đi đây… nàng bảo trọng. - Huynh không cần phải lo cho Dư Thất Thất. Ở bên cạnh Thượng Quan Đại Phu đâu còn người nào đủ bản lãnh hại được Dư Thất Thất. Ngô Tự cau mày: - Nàng cũng nên cẩn thận với Thượng Quan lão quỷ. Lão vốn là kẻ gian trá không thể tin tưởng được. Nàng gượng điểm nụ cười mỉm, từ tốn nói: - Huynh biết như vậy thế mà vẫn muốn Dư Thất Thất bồi tiếp Thượng Quan lão quỷ. - Ta… Buông tiếng thở dài, Ngô Tự nhìn Di Hoa tiên tử: - Bá nghiệp tựu thành, ta sẽ bồi đáp cho nàng. Nói rồi, Ngô Tự rời bước khỏi gian biệt phòng của Di Hoa tiên tử. Ngô Tự đi rồi, Dư Thất Thất mới bước đến ô cửa sổ. Nàng nhìn ra ngoài khoảng không gian tĩnh lặng bên ngoài. Tất cả thật vắng lặng, vẻ vắng lặng đó bất giác tạo ra trong nàng cái gì đó thật trống vắng và niềm u uẩn lạ thường. Nàng bâng quơ nghĩ thầm: “Thật ra ta ở khoảng nào trong cuộc đởi Ngô Tự huynh?” Ý niệm đó lướt qua nàng buông tiếng thở dài. Cùng với tiếng thở dài đó, nàng nhận ra sự đơn độc của mình trong cõi đời này. Có tiếng gõ cửa, buộc Dư Thất Thất Di Hoa tiên tử phải quay lại. Nàng biết tiếng gõ cửa đó của ai, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: - Ai? Giọng của Thượng Quan Đại Phu cất lên. - Ta đến viếng nàng. - Dư Thất Thất cũng đang chờ Thượng Quan tiên sinh. Thượng Quan Đại Phu đẩy cửa bước vào, rồi đóng lại. Lão chấp tay sau lưng ngắm nhìn Di Hoa tiên tử. Hai người đối mặt nhìn nhau. Trên mặt vị tiên sinh lẫy lừng danh tiếng Trung Nguyên điểm nụ cười mỉm, lão từ tốn nói: - Quá canh ngọ, ta đến viếng cung chủ… Cung chủ không ngạc nhiên ư? - Tiên sinh là thượng khách của Di Hoa Cung, lại là người danh tiếng thì ai cũng mong tiên sinh đến thăm… Dư Thất Thất cũng như những người khác thôi. Nàng bước đến chiếc ngai, bưng bầu trà chuốc ra chén rồi nhìn lại Thượng Quan Đại Phu. - Mời tiên sinh. Thượng Quan Đại Phu bước đến chiếc ngai đối diện ngồi xuống. Lão đón lấy chén trà nhìn Dư Thất Thất. Miệng lão vẫn điểm nụ cười mỉm như thể muốn ban phát cho Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất một điều gì đó. Nhận nụ cười mỉm trên miệng của Thượng Quan Đại Phu bất giác đôi lưỡng quyền của Dư Thất Thất nóng bừng mà không sao kiềm chế được sự thay đổi đó. Nàng chuốc tiếp một chén trà khác để khỏa lấp sự thẹn thùng đang biểu lộ trên chân diện mình. Nàng vừa chuốc trà vừa nói: - Dư Thất Thất không ngờ, ai quá vãng đến đây thăm Dư Thất Thất trong thời khắc này. - Còn ta thì biết nàng không có ý định bồi tiếp ta. Dư Thất Thất ngồi xuống chiếc ngai quay sang đối mặt với Thượng Quan Đại Phu. Tay nàng cầm chung trà mà cứ cảm thấy nó trống không với sự ngượng ngùng. Dư Thất Thất giả lả nói: - Sao tiên sinh lại nói vậy? Lão đặt chén trà xuống bàn, nhìn Dư Thất Thất, từ tốn hỏi: - Ta biết đến biệt phòng của cung chủ trong thời khắc này là mạo phạm nhưng ta vẫn đến. Nàng rào ngay lời nói của Thượng Quan Đại Phu. - Dư Thất Thất cũng vậy. Phận nữ nhân tiếp một người khác giới trong thời khắc quá canh ngọ là không đúng. Nhưng với Thượng Quan tiên sinh, Dư Thất Thất không nề hà gì. Nghe nàng thốt ra câu nói này, Thượng Quan Đại Phu phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói: - Xem ra ta và nàng rất hiểu nhau. Dù chỉ mới gặp qua, nhưng ta đã nhận ra Di Hoa tiên tử chính là hồng nhan tri kỷ mà ta đi tìm trong cuộc đời này. Di Hoa tiên tử giả lả cười rồi đáp lời: - Tiên sinh quá khen Dư Thất Thất rồi. Lời ngợi khen của tiên sinh khiến Dư Thất Thất phải hổ thẹn. Nàng ngưng lời nhìn Thượng Quan Đại Phu rồi từ tốn nói tiếp: - Cho dù Dư Thất Thất là chủ nhân Di Hoa cung, là Di Hoa cung chủ, nhưng phận cũng thuộc giới võ lâm giang hồ. Đâu đáng làm hồng nhan tri kỷ của Thượng Quan tiên sinh. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, khẽ lắc đầu. Lão nhìn Dư Thất Thất, ôn nhu nói: - Nàng thốt ra lời nói đó đã có ngăn cách ta với nàng. Hay nàng cho rằng trên thế gian này chỉ có võ lâm thánh chủ Ngô Tự mới xứng đáng là chân anh hùng hảo hán, xứng đáng là người tri kỷ với nàng. Còn ta chỉ là kẻ tầm thường của giới võ lâm. Dư Thất Thất lắc đầu. - Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất thật không có ý nghĩ đó. Huống chi Ngô Tự huynh cũng đã nói trước, tiên sinh sẽ đến thăm Dư Thất Thất. Thượng Quan Đại Phu đứng lên, lão bưng theo chung trà nóng. Nhìn Dư Thất Thất, Thượng Quan Đại Phu từ tốn nói: - Thật tâm mà nói, ta đến đây là vì chuyện đó. Lão lại điểm nụ cười mỉm, rồi tiếp: - Cung chủ uống với ta một chén trà. Hai người cùng nhấp một ngụm trà như thể để làm ướt đôi môi mình. Dư Thất Thất đặt chén trà xuống bàn, nhìn Thượng Quan Đại Phu. Lão nhướng mày, đáp lại ánh mắt của nàng. Dư Thất Thất miễn cưỡng hỏi: - Tiên sinh đến thăm Dư Thất Thất vì chuyện gì? - Nàng đang giả lả lẩn tránh sự thật nếu không muốn nói là không thành thật với ta. Dư Thất Thất chau mày. Nàng gượng cười giả lả nói: - Dư Thất Thất không hiểu ý tiên sinh. Thượng Quan Đại Phu thả bước đến bên lọ lục bình có trang hoàng bằng những cánh hoa mẫu đơn. Lão chấp tay sau lưng ngắm những cánh hoa mẫu đơn trong lọ lục bình, vừa ngắm vừa nói: - Những cánh hoa trong lọ lục bình này đẹp quá… nhưng chỉ tiếc người ta không biết chiêm ngưỡng và trân trọng nó. Phàm những kẻ không biết chiêm ngưỡng và trân trọng hoa thì sau khi dụng hoa rồi sẽ quẳng chúng đi. Đó là những kẻ thô lỗ và tiện nhân.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
|
#10
|
|||
|
|||
|
Lão nói rồi quay lại nhìn Dư Thất Thất. Chân diện nàng ửng hồng. Mặc dù trong biệt phòng của Dư Thất Thất chỉ có một giá bạch lạp nhưng ánh sáng cũng đủ soi nét thẹn thùng trên chân diện nàng.
Thượng Quan Đại Phu tất nhiên nhận ra nét thẹn thùng trên mặt Di Hoa tiên tử. Lão vuốt chòm râu đen nhẵn, ôn nhu nói: - Ta nói như thế… cung chủ nghĩ xem… lời nói của ta có gì sai không nào? Giọng nói của Thượng Quan Đại Phu rất ôn nhu từ tốn, nhưng Dư Thất Thất lại cảm nhận chân diện nóng bừng. Nàng từ từ thở ra rồi hỏi ngược lại Thượng Quan Đại Phu: - Lời nói cao minh của tiên sinh khiến cho Dư Thất Thất phải bối rối và lung túng. Bởi Dư Thất Thất không thể hiểu sâu sa những ẩn ý trong lời nói đó. Nàng vừa hỏi lão vừa bưng chung trà từ từ đứng lên. Thượng Quan Đại Phu mỉm cười từ tốn nói: - Nàng không hiểu ý của ta à? - Tiên sinh có thể nói cho Dư Thất Thất biết được rõ hơn không? Thượng Quan Đại Phu bước đến trước mặt Dư Thất Thất: - Ta muốn nói về võ lâm thánh chủ Ngô Tự đó. Chân diện Dư Thất Thất đỏ bừng. Nàng miễn cưỡng nói: - Ngô huynh rất ngưỡng mộ huynh. - Ngược lại, ta không ngưỡng mộ y chút nào. Đôi chân mày lá liễu được tỉa cẩn thận và sắc của Di Hoa tiên tử hơi nhíu lại. Cái nhíu mày của nàng không qua được mắt của Thượng Quan Đại Phu. Lão điểm nụ cười mỉm, nhìn nàng nói: - Ta thốt ra câu nói đó có lẽ đã mạo phạm tới võ lâm thánh chủ. Nhưng ta không thể che đậy suy nghĩ của mình trước Di Hoa cung chủ. Lão đặt chén trà xuống bàn nhìn nàng nói tiếp: - Vì sao ta xem thường võ lâm thánh chủ Ngô Tự… hẳn nàng đã biết nguyên do nào chứ? Di Hoa tiên tử im lặng, nàng có vẻ suy nghĩ rồi nói: - Bởi Ngô huynh là người không biết chiêm ngưỡng hoa và thậm chí không biết trân trọng hoa. Thượng Quan Đại Phu vỗ tay hai ba cái. Lão vừa vỗ tay vừa giả lả cười rồi nói: - Rất đúng… Lão nhìn nàng: - Ta những tưởng đâu Di Hoa tiên tử không nhận thức được điều đó chứ. Nhưng cuối cùng thì nàng cũng đã nghiệm ra. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, nhướng mày, rồi điểm nụ cười mỉm như ban phát cho Di Hoa tiên tử. Lão ôn nhu nói: - Thật ra Di Hoa tiên tử thức đêm nay không phải để đón Thượng Quan Đại Phu đến thăm nàng mà ngược lại đón Ngô Tự quay về với mình. Nhưng cuối cùng, nàng đã thất vọng. Một sự thất vọng mà nàng không ngờ đến. Một sự thất vọng khiến cho nàng trở nên trống vắng và cô độc, bởi vì khi Ngô Tự đến thì buộc nàng phải bồi tiếp ta. Chân diện Di Hoa tiên tử nóng bừng khi nghe lời nói này của Thượng Quan Đại Phu. Nàng miễn cưỡng nói: - Ngô huynh biết Thượng Quan tiên sinh muốn đến viếng Dư Thất Thất. Huynh ấy lại không muốn để cho tiên sinh thất vọng về sự đón tiếp của mình. Thượng Quan Đại Phu nhún vai, quay bước lại bên chiếc bàn có lọ lục bình cắm những cánh hoa mẫu đơn, ôn nhu nói như nói với chúng: - Nàng quá sùng bái Ngô Tự võ lâm thánh chủ cho nên không nhìn thấy bản chất trong con người hắn. Ngược lại ta biết Ngô Tự đang nghĩ gì, suy tính gì? Thượng Quan Đại Phu nhìn lại Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất: - Ta quả là có tỏ ý đến viếng thăm nàng với Ngô Tự… nhưng ý của ta không phải như hắn nghĩ. - Thế tiên sinh nghĩ gì? Nàng vừa nói vừa bước đến bên Thượng Quan Đại Phu. Di Hoa tiên tử buông tiếng thở dài, rồi nói tiếp: - Dư Thất Thất muốn tiên sinh chỉ giáo bằng tất cả sự chân thành của mình. Thượng Quan Đại Phu nhón tay rút lấy một cành hoa mẫu đơn trong lọ lục bình rồi nhìn lại Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất. Lão từ tốn nói: - Ta tỏ ý với Ngô Tự để xem y xử nàng như thế nào? Lão buông một tiếng thở dài, nói tiếp: - Y đã bán đứng nàng. Buông một tiếng thở dài nữa, Thượng Quan Đại Phu nhìn Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất từ tốn nói: - Võ lâm thánh chủ Ngô Tự dùng người chứ không dùng tình. Y đâu xứng đáng nhận được những gì mà nàng đã hy sinh và trao cho y. Ta nói điều này có lẽ xúc phạm đến mối giao hảo vừa mới tạo lập giữa ta và Ngô Tự nhưng không nói không được. Di Hoa tiên tử cúi đầu nhìn xuống mũi hài mình. Thượng Quan Đại Phu nắm lấy tay nàng, đặt nhánh mẫu đơn vào trong tay. Lão nhìn vào mắt Di Hoa tiên tử: - Ta để cho nàng thấy cái chất thật của Ngô Tự, đặng nói với nàng một điều hệ trọng. Di Hoa tiên tử bặm hai cánh môi. - Tiên sinh có tin Dư Thất Thất không? - Hãy xem cánh hoa này là sự ngưỡng mộ và hoài vọng của ta đặt vào nàng. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói: - Tiên sinh muốn nói gì với Dư Thất Thất. - Nếu Ngô Tự là võ lâm thánh chủ tại sao Di Hoa tiên tử lại không là thánh mẫu nương nương? Nàng nhướng cao đôi chân mày lá liễu: - Tiên sinh… Thượng Quan Đại Phu nắm lấy bàn tay Dư Thất Thất: - Nàng có quyền quyết định cho số phận của mình. Nàng đã từng là hồng nhan kỳ tài của võ lâm Trung Nguyên. Rất cũng có thể trở thành thánh mẫu võ lâm chứ không phải là cánh hoa trong tay người ta. Để rồi người ta tận dụng nó, sử dụng nó sau đó thì đem quẳng nó đi. Thượng Quan Đại Phu buông tay Dư Thất Thất… vuốt râu điểm nụ cười mỉm, lão nói tiếp: - Nếu hôm nay, Ngô Tự có thể buộc nàng bồi tiếp Thượng Quan Đại Phu thì sau khi tựu thành bá nghiệp võ lâm… ta nghĩ nàng sẽ được y ban phát đảm đương mỗi cái chức vị ma ma của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Thậm chí y có thể phủi bỏ tất cả những gì nàng đã làm cho y và hơn thế nữa… Y bỏ ngang câu nói giữa chừng nhìn Di Hoa tiên tử. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói: - Đừng làm con thiêu thân để Ngô Tự đốt cháy nàng khi nàng có cơ hội làm chủ võ lâm. Di Hoa tiên tử bặm môi suy nghĩ rồi nói: - Tiên sinh muốn Dư Thất Thất làm gì? Thượng Quan Đại Phu điểm một nụ cười mỉm rồi nói: - Thánh mẫu võ lâm. Nghe Thượng Quan Đại Phu thốt ra câu nói này cánh hoa trong tay Di Hoa tiên tử chợt run nhẹ. Thượng Quan Đại Phu nhìn nàng: - Giờ thì nàng đã hiểu ta rồi chứ? Dư Thất Thất gật đầu. - Dư Thất Thất đã hiểu nhiệt tâm của tiên sinh đối với Dư Thất Thất. - Nàng đừng gọi ta với hai từ tiên sinh… hãy gọi ta là Thượng Quan huynh cũng giống như đã từng gọi võ lâm thánh chủ Ngô Tự. Dư Thất Thất lưỡng lự rồi nói: - Thượng Quan huynh. Nghe nàng nói câu này, Thượng Quan Đại Phu điểm nụ cười mỉm thật nhu hòa ban phát cho nàng. Di Hoa tiên tử tiếp nhận nụ cười ban phát của Thượng Quan Đại Phu. Nàng nhỏ nhẹ nói: - Thượng Quan huynh đã chọn Dư Thất Thất sau này làm thánh mẫu võ lâm. Dư Thất Thất phải làm gì để đáp lại nhiệt tình của Thượng Quan huynh? - Một câu hỏi rất hay. Nàng muốn làm gì cho ta à? Dư Thất Thất gật đầu. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói: - Ta chọn nàng sau này làm thánh mẫu võ lâm bởi vì nàng là đóa kỳ hoa có một không hai trong giới võ lâm giang hồ. Còn nàng muốn làm gì cho ta à. Ta chỉ muốn nàng trở thành Thiên Minh thánh mẫu của Thiên Minh giáo Lão nói rồi mỉm cười với Di Hoa tiên tử: - Nàng đồng ý với huynh chứ? - Chỉ sợ Dư Thất Thất sẽ làm Thượng Quan huynh thất vọng. Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, lắc đầu: - Huynh chỉ sợ Dư Thất Thất không nhận lời. Còn khi ta đã chọn thì nhất định không lầm người. - Sao Thượng Quan huynh tin Dư Thất Thất… và khẳng định mình chọn không lầm người. - Bởi vì Thượng Quan Đại Phu dụng tình chứ không dụng người. Nếu có đại nghiệp thì đại nghiệp và của ta là của nàng, ngược lại nghiệp của nàng là nghiệp của ta. Lão nhìn lại lọ lục bình với những cánh hoa mẫu đơn bâng quơ nói: - Huynh không dành riêng cho mình cái gì cả, mà huynh vì bá tánh và tất cả những bằng hũu trong cuộc đời mình. - Bây giờ Dư Thất Thất mới hiểu anh hùng đại trượng phu là như thế nào? Thượng Quan Đại Phu nhìn lại nàng: - Câu nói này của muội khiến Thượng Quan huynh phải lúng túng đó. Dư Thất Thất sẽ lấy lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê trong tay Ngô Tự cho huynh. Thượng Quan Đại Phu nhướng mày nhìn Dư Thất Thất nói: - Dư Thất Thất… có lẽ muội nghĩ Thượng Quan Đại Phu chọn muội vào chức vị thánh mẫu Thiên Minh giáo để lợi dụng muội lấy lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê trong tay Ngô Tự? Dư Thất Thất lắc đầu: - Dư Thất Thất không có ý niệm đó. - Không có ý nghĩ kia sao lại thốt ra lời nói vừa rồi? - Muội nghĩ phải làm cái gì đó đáp lại cho Thượng Quan huynh. Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói: - À… mà ta không muốn Dư Thất Thất đoạt lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê trong tay Ngô Tự đâu. Ta đã có Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất bầu bạn là đủ rồi. Nàng không cần nghĩ đến chuyện phải đoạt lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê. - Vì sao? - Cho dù Ngô Tự có Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê kia, thậm chí có luôn cả Long Kiếm lẫn Phụng Tiên thì cũng không thể đặt chân đến Tử Thành. Dư Thất Thất cau mày hỏi: - Dư Thất Thất tò mò… muốn Thượng Quan huynh cho biết rõ hơn à? Thượng Quan Đại Phu nhìn vào mắt nàng. - Bức Họa Da Dê chẳng bao giờ dẫn Ngô Tự đến Tử Thành cả. Ngọc Kỳ Lân là thật còn Bức Họa Da Dê kia chỉ là một nửa thôi. Thượng Quan Đại Phu chỉ vào ngực mình. - Chỉ có Thượng Quan huynh mới có thể đến được Tử Thành. Lão nói rồi quay lưng lại Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất. Lão tự cởi bỏ ngoại y, rồi lật nội y lên, từ tốn nói: - Chỉ có Dư Thất Thất, ta mới cho biết bí mật này. Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất thấy trên lưng Thượng Quan Đại Phu là một bức bản đồ được xăm rất tỉ mỉ và cẩn thận. Nếu nàng không được báo trước có lẽ khó mà phát hiện ra bức bản đồ đó. Thượng Quan Đại Phu vận lại trang phục. Lão quay lại nhìn nàng từ tốn nói: - Một ngày không xa, Ngô Tự sẽ tự tay dâng Ngọc Kỳ Lân cho Thượng Quan huynh. Dư Thất Thất nhìn Thượng Quan Đại Phu. - Thượng Quan huynh đã cho Dư Thất Thất biết bí mật của huynh… Dư Thất Thất không biết lấy gì để đáp tạ nhiệt tâm của Thượng Quan huynh. - Nếu ta có đòi hỏi ở Dư Thất Thất thì chỉ mỗi một sự đòi hỏi duy nhất. Dư Thất Thất buột miệng hỏi: - Huynh đòi hỏi gì ở Dư Thất Thất? Nàng thốt ra câu hỏi đó mà cảm nhận chân diện mình nóng bừng khiến càng cảm thấy thẹn thùng e lệ. Tất nhiên vẻ e thẹn thùng của nàng không qua được ánh mắt sáng ngời của Thượng Quan Đại Phu. Lão vuốt râu, ôn nhu nói: - Thượng Quan huynh đòi hỏi ở Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất uy vệ của một Thiên Minh thánh mẫu. Nàng sững sờ với lời nói này của Thượng Quan Đại Phu mà buột miệng nói: - Thượng Quan huynh. Thượng Quan Đại Phu mỉm cười từ tốn nói: - Ngoài sự đòi hỏi đó ra, ta không đòi hỏi thêm gì đâu. Lão quay lại nhìn lọ lục bình và những cánh hoa mẫu đơn nói tiếp: - Dư Thất Thất muội tặng cho ta một cánh hoa mẫu đơn trong phòng muội nhé. Nàng nhón tay rút một cánh hoa mẫu đơn, lưỡng lự rồi nói: - Muội chỉ sợ cánh hoa này không xứng trong tay Thượng Quan huynh. - Rất xứng đấy. Lão mỉm cười vào mắt Dư Thất Thất, rất ôn nhu nói: - Đêm nay thật tĩnh lặng và rất hoan hỷ đối với Thượng Quan Đại Phu. Bởi những gì Thượng Quan Đại Phu muốn nói đã nói cả với Dư Thất Thất rồi. Huynh cũng không muốn làm phiền Dư Thất Thất phải mất ngủ trong đêm nay. Ta cáo từ vậy. Dư Thất Thất bối rối nói: - Thượng Quan huynh chưa uống cạn chén trà của muội mà. Với lại trà cũng đã nguội. Hay để Dư Thất Thất pha bình trà khác cho Thượng Quan huynh. Thượng Quan Đại Phu mỉm cười, ôn nhu nói: - Đã có cánh hoa này thay cho chung trà của Dư Thất Thất… đã đủ cho huynh rồi.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|