|
|
|
#1
|
|||
|
|||
|
Cho anh gọi em như thế. Từ nhỏ cho đến lớn, chưa bao giờ anh làm phật ý em điều gì để em phải rơi nước mắt, cho đến lúc chúng ta lớn lên, mười lăm năm bên nhau, biết bao kỷ niệm phải không em. Nhưng rồi em lớn thành thiếu nữ. Anh yêu em từ lúc nào không hay. Tình yêu thầm lặng cứ lớn dần, anh sung sướng được dang rộng vòng tay che chở cho em. Hạnh phúc thẳng mãi tồn tại, khi cuộc đời của em tìm được ánh sáng, tình yêu và người cha. Tất cả cùng một lúc đến với em, anh không còn là gì cả. Dù lúc đó anh hy vọng mình chỉ là một chút nhỏ nhoi trong trái tim em. Thế rồi, chút nhỏ nhoi đó cũng không có.
Anh đã sai khi mình biến em thành sở hữu của anh. Anh sai mất rồi, cho nên bây giờ cả đến mặt anh, em cũng không muốn nhìn. Anh đành phải đi. Anh không biết mình đi đâu, nhưng nhất định phải đi. Anh mang nhớ nhung an ủi mình. Đi trong gió phất phơ, tim ôm ấp những hồn sầu mục rã. Chúc em hạnh phúc. Yêu em mãi. Hiếu. Cát Tường úp phong thư lên mặt, khóc nghẹn ngào, những giận hờn bây giờ tan biến. – Cát Tường! Cát Tường bật dậy: – Cậu! Con sẽ đi tìm anh Hiếu, con biết ảnh ở đâu. Cát Tường cắm đầu chạy đi. Mọi khi, cô và Hiếu hay ra sông chơi, nhất định anh trốn ở đó. Nhưng ...đầu óc Cát Tường thật ngây thơ, Hiếu đã bỏ đi thật sự rồi. Bờ sông vắng lặng, chỉ có dòng nước trôi lặng lờ và những hoa trứng cá trắng nhỏ xíu chập chờn trên mặt nước gờn gợn sóng. Cát Tường quỳ thụp xuống, cô hét to: – Anh Hiếu ơi! Anh ở đâu? Chỉ có nắng gay gắt và cơn gió từ bên kia sông thổi về. Cậu Hiển đau lòng ôm vai Cát Tường: – Nó không còn ở thành phố này nữa đâu con, nó đi rồi. Nước mắt Cát Tường chảy ra, cô khóc nức nở. – Cậu! Cát Tường đi nhanh vào nhà, cô hy vọng cậu Hiển gật đầu và cậu sẽ cười với cô, nụ cười vui mừng: “Cậu có tin của thằng Hiếu rồi nè”. Nhưng chỉ có cái lắc đầu biết thảm: – Nó không gởi thư về đâu con. Con cứ lo học đi. Nếu không, ba con lại lo lắng cho con. Cát Tường từ từ ngồi xuống ghế. Cô lại muốn khóc vì nhớ nhung anh và cũng dần dần nhận ra sự quan trọng của anh đối với mình. Tiếc rằng anh đã ra đi trong ăn năn, tiếc nuối. Đã một tháng qua, vẫn không có một chút tin tức nào về. Cậu Hiển dịu dàng: – Sáng nay con thi làm bài có được không? – Dạ được. – Mong cho con đậu. Ba con bây giờ đủ sức nuôi con học. Chỉ có cậu hồi xưa nghèo quá, chạy lo miếng ăn cũng mệt, nên đôi khi cậu đã lơ là khi thấy mợ ăn hiếp con. – Cậu lo cho con như vậy là quá sức của cậu rồi. Hồi đó, anh Hiếu che chở cho con. Nếu không có cậu, mợ con đâu được như ngày nay. Cậu! Nếu như có tin anh Hiếu, cậu nói ảnh cứ về, con không giận ảnh nữa đâu. – Được rồi, cậu sẽ chuyển lời. – Thôi, thưa cậu, con về. Cát Tường đứng lên. Cô chợt nghe váng vất và mọi thứ tối sầm lại nên lảo đảo té ngồi xuống. Cậu Hiển lo lắng: – Con làm sao vậy? – Chắc là con học nhiều quá nên mất sức. Bây giờ :Dng mặt cậu ạ. – Vậy để cậu dìu con vào trong nằm nghỉ. Hay là nếu cần, cậu gọi điện thoại cho ba con hay, bảo tài xế mang xe đến rước con. – Chắc là không sao đâu cậu. Con nằm nghỉ một lát sẽ hết. Cát Tường nằm xuống, cô tự nhủ: Mình bệnh mất rồi. Cả tuần lễ nay, cô có ăn uống gì đâu, đói lại không muốn ăn, ăn qua quýt rồi cứ vùi đầu vào việc học. – Cát Tường! Con khỏe chưa? Có xe đến rước con nè. Nhưng ông Hiển rụt nhanh tay lại, vì tay Cát Tường nóng quá, mặt đỏ như uống rượu. Ông quay sang Lập Quân: – Cát Tường bệnh rồi. Sốt cao. Cháu mau đưa đi bệnh viện. Lập Quân vội vàng bước vào. Cả tháng nay, từ sau ngày Hiếu bỏ đi, giữa anh và Cát Tường bỗng hình thành một khoảng cách. Cô lặng lẽ, còn anh thấy mình bị bỏ rơi, tự ái thu mình lại. – Cát Tường! Em sao rồi? Cát Tường cố mở mắt ra, cô nghe tiếng văng vẳng gọi mình: – Anh ... Hiếu ... Lập Quân nghe lòng mình đau nhói. Anh luồn tay dưới người Cát Tường để bế cô lên. Cát Tường nhẹ quá, sờ tay vào người cô, anh nghe nóng hừng hực. Cát Tường mê sảng trên tay Lập Quân. – Anh ... Hiếu ... về ... đi ... Lập Quân nghiến răng lại trong cơn đau, vừa đau vừa giận. Anh đã mấy người mình yêu. Ông Bằng lo lắng: – Bác sĩ! Con gái tôi như thế nào? Vị bác sĩ bỏ ống nghe xuống: – Sốt ba mươi chín độ. Tuy nhiên không đáng lo lắng. Cô ấy mang thai lại thêm quá lao tâm, dẫn đến suy nhược. Ông Bằng há hốc mồm: – Bác sĩ nói ... con gái tôi có mang? – Vâng. Cái thai không hai tháng, cơ thể bị suy nhược do không ăn uống đầy đủ. Ông Bằng lùi lại ra sau bàng hoàng. Ông quả là vô tâm, sống bên con gái, nó viện cớ bận học, ở mãi trong phòng, để rồi bây giờ ... Bất giác ông nhìn Lập Quân. Lập Quân quay đi. Chính anh cũng đang bàng hoàng. Mọi thứ Cát Tường đều chia sẻ với anh, nhưng cho đến ngày Hiếu bỏ đi, cô cũng khép cánh cửa lòng lại. Ông Hiển kéo vai ông Bằng: – Cậu ra ngoài đi! Ông Bằng bước theo, khó chịu: – Như thế này là sao vậy anh Hiển? Ông Hiển cúi đầu: – Cậu cũng hiểu là sinh con chứ không sinh được lòng, không ai muốn con mình hư hỏng. Bọn chúng xảy ra chuyện trong một đêm thằng Hiếu say rượu và ... – Là đêm Cát Tường đến nhà tôi lúc nửa đêm có được không? Rồi thằng Hiếu bỏ nhà đi. – Tôi sẽ nhận cháu nội. Tôi nhất định nhận. Ông Bằng giận dữ: – Anh nhận thì sao? Trong lúc tôi kỳ vọng đứa con gái của mình một tương lại sáng sủa. Không được, tôi không cho nó sinh con. Tuổi trẻ đã qua đi không bao giờ lấy lại được. Còn sinh con, cuộc đời nó còn dài, sẽ có khối cơ hội. Ông Hiển bàng hoàng, không ngờ ông Bằng lại có ý nghĩ này. Ông tức giận: – Cậu nói như vậy, nếu ngày xưa Cát Hương quyết định bỏ giọt máu của mình thì có con Cát Tường ngày nay cho cậu nhận nhìn hay sao? Ông Bằng lạnh lùng: – Anh nên nhớ, nó còn quá trẻ để làm mẹ, khi tương lai nó đang sáng sủa, vào đại học và con đường nghệ thuật vừa mở cửa cho nó. Lẽ ra anh nên trách thằng con của anh kìa, nó đã làm hỏng tương lai con gái tôi. Ông Hiển nghẹn ngào. Ông có muốn vậy đâu. Xưa nay, ông cũng yêu thương Cát Tường vậy. Ông nuốt giọng: – Tôi nghĩ chuyện này cậu nên để tự Cát Tường quyết định. – Anh sẽ gọi con trai anh về và cho làm đám cưới chắc? – Chẳng lẽ cậu mong Cát Tường sẽ ưng người khác? – Ít nhất là năm năm nữa. Năm năm nữa, nó hai mươi ba tuổi, lúc đó lấy chồng và sinh con cũng chưa muộn. – Được, vậy ông hãy công tâm một chút đi. Tôi và cậu vào gặp Cát Tường. Cát Tường vừa tỉnh lại, cô mệt nhọc mở mắt ra: – Ba! Cậu Hiển! – Ờ, con nghe trong người như thế nào rồi? – Con mệt lắm. – Bây giờ ba hỏi con: lúc nãy bác sĩ nói con đã nghe rồi chứ? – Dạ. – Ba muốn con vào đại học, tương lai của phải sáng sủa, con hiểu ý ba chứ? – Dạ. – Có nghĩa là con không có quyền sinh con, nên bỏ nó đi. Ông Hiển kêu lên: – Có ông ngoại nào như vậy hả cậu Bằng? Đành rằng cậu là cha nó, nhưng tôi là người nuôi nó khôn lớn. Con nghĩ sao hả Cát Tường? Cát Tường bối rối: – Con không muốn suy nghĩ gì cả. Ba với cậu đừng bắt con trả lời, con mệt lắm.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|