#111
|
|||
|
|||
![]() Trích:
__________________
Mây ơi cho xin phép Mang tím vào mây trôi Thả lửng nơi chân đồi Để ngàn năm tím mãi |
#112
|
|||
|
|||
![]() gì để mặt ngầu với anh vậy mây nhỏ, hehe, ý anh là khen tặng các loài hoa thui, chớ ai khen gì gì đâu nà. :rolleyes:
|
#113
|
||||
|
||||
![]() Sis mây nhỏ nói .. coàn kí bông Phượng của sis sao chú hk khong khen lolz ... sis may muahzzzzzzzzzzzz
Thỉ tiên xíaaaaaaaa lolz chạyyyyy
__________________
Chợt ghét vô cùng bài ca "Con Gái" Ông nhạc sĩ nào đã viết "rất vô duyên" Để ám ảnh một lời yêu là ghét Khi vô tình nói "ghét" lại là "thương"... |
#114
|
|||
|
|||
![]() áh cí con mắm Nghi :ph34r:
__________________
Mây ơi cho xin phép Mang tím vào mây trôi Thả lửng nơi chân đồi Để ngàn năm tím mãi |
#115
|
|||
|
|||
![]() Ru Đông
Một ngày ở giữa cơn đông Quay lưng nhìn lại, ừ, không còn gì Trắng tanh con phố đi, về Ngại ngần hai chữ hẹn thề trăm năm Một ngày tình ghé đến, thăm Quay lưng nhìn kỹ kẻo lầm, người ơi Trắng tanh từng hạt tuyết rơi Từ trong khoé mắt nghẹn lời, yêu chăng ? Nếu yêu thì phải trăm năm Không yêu tình chớ ghé thăm làm gì... Phố khuya chùng bước đi, về Tình chưa kịp đến với người tri âm Ừ trăm năm, hẹn trăm năm Ừ yêu, lòng chợt như đông, muộn phiền Dặn lòng gần thử, hiển nhiên Quay lưng nhìn kỹ, thấy mình còn xa... |
#116
|
|||
|
|||
![]() Trắng
Đêm mơ giấc trắng nhớ em Nụ cười như mùa hoa nở Nghe chừng em đang yêu - sợ Ngày mai tan vỡ cuộc tình Đêm mơ giấc trắng bóng hình Muốn hôn vội vàng lên mắt Nghe chừng ta yêu nhau - thật ? Hay là ta vẫn chưa yêu ? Đêm thức giấc, trắng cái tên Vỗ về trong màn đêm - khẽ Em à, nằm im lặng nhé Ru tình đẹp mãi thiên thu Đêm trắng giấc, trắng hư vô Chỉ còn vài trăm giấc - đợi Mai đây xuân về khắp lối Cùng nhau mơ mộng cuộc tình Đêm trở giấc, gọi tên em... |
#117
|
|||
|
|||
![]() Vòng U Uẩn
Cho ta xin khoảng trời chung còn lại Viết đến người, tạ lỗi một trăm năm Ta đã đi, đời lặng, bước âm thầm Người khoát áo tránh đông cùng ai, khẽ Một trăm năm, để rồi trăm năm nữa Ta và người trước mắt chỉ hư vô Cho ta xin ngày tháng thật mơ hồ Ngồi viết lại tình yêu mình chật vật Những bước ngắn dài tìm ra sự thật Ngõ cụt u mê lặng lẽ một mình Cứ tưởng là suốt kiếp mãi nín thinh Hồn thơ lại tuôn trào nhung nhớ cũ... Ta đã quên rồi vẫn chưa hết sợ Một mai này khơi lại thú đau thương Một mai này có gặp ở cuối đường Xin đôi lát nhìn nhau bằng mắt lạ Để tưởng trăm năm đến rồi, hoá đá Lại tái sinh làm hai kẻ lạc đường... |
#118
|
|||
|
|||
![]() Chàng Khờ
Có một điều gì trong mắt gã khờ Nơi công viên chiều nào em đã gặp Giữa dòng đời người đi qua tấp nập Một chàng khờ lặng lẽ vẫn ngồi yên Em cho rằng ánh mắt quá vô duyên Cứ nhìn em chằm chằm không dám nói Có phải thích chăng, mà ngồi im, chối Khi em nhìn lại ngoảnh mặt làm ngơ Hoá ra anh chẳng khác một gã khờ Giữa dòng đời em ơi vô tình lạc Giữa tình em bỗng ngại ngần đôi lát Sợ hố tình vấp ngã mấy lần, đau Em cho rằng ánh mắt lạ, nhìn sâu Có dám yêu anh - gã khờ ích kỷ Với tình yêu anh vẫn còn mộng mị Chẳng biết nên yêu, chẳng biết nên dừng... |
#119
|
||||
|
||||
![]() Trích:
__________________
![]() |
#120
|
|||
|
|||
![]() Viết Trong Một Đêm Sầu
Tôi không biết, và ngàn lần không biết Người đến tìm kể lể chuyện xa xôi Bến trăm năm lặng lẽ bấy lâu rồi Đời chiếc bóng ngược xuôi cùng trăng gió Hỏi từng yêu chăng, ngàn lần đã ngỏ Buổi ban đầu gặp gỡ đã thầm yêu Những đau thương tôi gặt lấy thật nhiều Tim vỡ nát, ngàn lần tim vỡ nát Ngày qua dần lá vàng bay xơ xác Gió heo mây đùa cợt cuộc đời buồn Bến sông nào người tràn ngập yêu đương Dòng sông đó tôi vẫn còn đứng ngóng Giá mà xưa kia chịu đời một bóng Đừng tìm nhau chia sẻ những vui buồn Đừng chạm vào mềm nhũng một con tim Nay có lẽ nhìn người bằng mắt lạ Để người về tìm ra tôi hoá đá Dẫu có cười chẳng khác một người điên Bến trăm năm, trời hỡi, thật ưu phiền Tình cay đắng, ngàn lần sao cay đắng Tôi kẻ chịu thua trong ván cờ đã thắng Pháo đỏ tơi bời tiễn bước sang ngang Tôi phủ lên mình dòng mực như tang Ngày đã viết, đêm, khuya nào cũng viết Có lẽ vì tôi vẫn còn luyến tiếc Mắt môi nào năm tháng nhớ dày vò Giọng nói ngọt ngào người đã từng ru Nay cùng kẻ phương xa nằm ôm mộng Người lại tìm về những lần dậy sóng Biển yêu đương trầm mặc một mối tình Tôi là ai trong hạnh phúc riêng mình Mà người nói vẫn còn thương nhớ cũ ? Tôi đã quyết ngàn lần không nhắn nhủ Người giận hờn chi nữa chuyến đò ngang Lúc ra đi sao chẳng nói vội vàng Giờ đau khổ muộn màng ai chia nửa ? Tôi không biết, và ngàn lần không hứa Trái tim này như mùa lạnh héo khô (Nhưng trời ơi quá khứ cứ vô bờ Dồn dập đến cho tim hừng hực cháy) Vẽ vời chi chuyện tình cho bóng bẩy Một tương lai mà bến đã xa thuyền Tôi biết rồi đây lại sắp muộn phiền Hay có lẽ trong tôi còn đó nhớ ? Hay có lẽ người tìm về như sợ Tôi quên người như người đã từng quên Mua chuộc gì cho nỗi một con tim Từng rỉ máu chảy quanh đời nghiệt ngã Cũng không thể nhìn nhau bằng mắt lạ Tôi yêu người! Yêu thật, có sao đâu! Mới đôi năm mà ngỡ vạn kiếp sầu Hồn bám víu trần gian làm cõi tạm Bởi lẽ yêu người nên tôi chẳng dám (Ừ chính tôi cũng chẳng hiểu lấy mình) Người bây giờ như chim ở trong lồng Tôi là kẻ lang thang tìm hạnh phúc Tôi là kẻ có lần như ngã gục Lại gồng mình cố sống, xót xa thay Rượu đã tràn sao vớt được đầy tay Đành khinh bỉ ông trời ban duyên số Trong đêm sầu viết bao nhiêu hết nhớ Trong canh khuya người cũng nhạt nhẽo phòng Tôi muốn thương người, thương được hay không ? Thuyền xa bến chẳng mong ngày trở lại Thôi cứ yêu nhau bằng hư ảo mãi Để khi nào cát bụi sẽ là tôi Để khi nào cơn gió sẽ là người Tôi mới dám sánh đôi cùng bay bổng Tôi mới dám...dù hết rồi cuộc sống Vẫn chút tình còn lại sẻ chia nhau Vẫn một ngày tôi trút cạn gánh sầu Đời cát bụi ngưng dòng thơ, quẳng bút Hay có lẽ tôi sa vào địa ngục Người trăm năm bay bổng ở thiên đàng Lại trong đêm ngồi viết cả trăm hàng Bao luyến tiếc một lần chưa kịp....muộn... |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|