#141
|
|||
|
|||
![]() Hồi 26: Phong Trần Nam Hiệp (tiếp theo)
Giang Nam. Địa đạo Tây Hồ. Ngặt nỗi con người có tánh tò mò, cái gì không biết thì muốn khám phá cho bằng được. Lâm Tố Đình lại là chúa tò mò. Nàng đứng bật dậy hệt cặp giò có gắn lò xo, rồi tiến đến sát bên cạnh, huơ tay giựt vạt áo của gã “đần” ông, nũng nà nũng nịu: - Nhỡ muội thích nghe thì sao? - Muội nhất định không thích - Tần Thiên Nhân quả quyết. Thấy chàng không chịu nói, nàng phụng phịu, đôi mắt đã khô nay ngân ngấn nước: - Có phải câu đó ám chỉ muội… xấu không? - Đương nhiên là không phải. Tần Thiên Nhân buồn cười. Ở trong bang hội, nàng được xem là đệ nhất mỹ nhân. Cữu Dương khen còn chưa xuể, hơi đâu mà chê? Chắc Lâm Tố Đình không biết mình đẹp, hay là biết mà làm bộ nên hỏi câu ngớ ngẩn tầm xàm? - Vậy sao huynh không nói? – Lâm Tố Đình bụm mặt, dọa – Huynh không nói thì muội … khóc liền! Lâm Tố Đình tung đòn chí mạng. Nàng biết Tần Thiên Nhân sợ nhất là nữ nhi nước mắt nước mũi kèm nhèm. Anh hùng rơi máu không rơi lệ. Cho nên mới vừa nghe điều kiện, chàng giật mình: - Muội đừng khóc, để huynh nói. Lâm Tố Đình không bụm mặt nữa. Nàng áp đôi tay lên ngực thấp thỏm nghe chàng nói cái câu mà Cữu Dương chuyên môn đem ra trêu chọc nữ nhi: - Vừa khóc vừa cười… - Đủ rồi! - Lâm Tố Đình cắt ngang - Muội không muốn nghe nữa. Nạt nộ chưa đã, Lâm Tố Đình giậm thình thịch đôi chân. Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng trượt ngã. Tần Thiên Nhân do phản xạ liền dang tay đỡ tấm thân liễu yếu đào tơ. Lâm Tố Đình cũng vòng cả hai tay ôm chặt thân hình trai tráng một cách vô tri thức. Hai phút sau, nghĩa là thời kỳ tai nạn trôi qua lâu rồi mà nàng chưa chịu buông ra thì Tần Thiên Nhân bắt đầu cảm giác bất ổn. Chàng dợm chân bước thối lùi. Sư muội vẫn dính cứng theo. Đến khi lưng chạm vào tường thì Tần Thiên Nhân biết bản thân hết đường trốn chạy. Chàng quyết định động thủ, dùng sức lực thanh niên đẩy vị hôn thê ra. Chàng chưa kịp xuất chiêu thì: - Muội định đem món quà đến cho huynh - Lâm Tố Đình thủ thỉ. Tần Thiên Nhân nhìn theo tay chỉ của sư muội mới phát hiện chiếc áo bông nàng vắt lên tủ áo, chỗ tấm bình phong. Hôm nay là ngày sinh nhật của chàng. Lâm Tố Đình ngẩn đầu khoe ánh mắt long lanh ngọc biếc: - Chiếc áo đó là do muội may. Huynh có thích không? Tần Thiên Nhân đứng cách xa chiếc tủ chục thước, có thấy áo ra sao đâu mà thích hay không. Nhưng chàng hiểu dụng tâm gian khổ. Thì ra Lâm Tố Đình lén lút vào phòng để tặng quà, rồi xui xẻo bị nước trà làm bỏng. Trước tấm chân tình của giai nhân, cộng thêm đôi mắt rưng rưng lệ nóng đã lay động tâm can thần quyền Nam hiệp. Dù là ai đi chăng nữa, lòng dạ có giá băng cách mấy cũng rã tan. Chỉ tiếc một điều là trái tim mùa đông của chàng đã được người khác sưởi ấm. Lâm Tố Đình không phải Cữu Dương. Nàng không có tài tiên tri để đọc những ý nghĩ của Tần Thiên Nhân. Nàng hớn hở chạy đi lấy món quà, giúp chàng cởi chiếc áo đang mặc rồi thay manh áo mới thử xem áo vừa vặn ra sao. Nữ Thần Y không dám nhìn. Thần tiên tỷ tỷ phong bế đôi nhãn quan tuyệt sắc. Những giọt lệ lặng lẽ rơi. Anh hùng không qua ải mỹ nhân. Người nàng yêu đang sa bẫy tình luyến ái. Đến khi Tần Thiên Nhân cảm giác những ngón tay thon thả đang mơn trớn trên vai thì chợt bừng tỉnh, lý trí mạnh mẽ của đệ nhất cao thủ võ lâm sống dậy. Quyết không để vị hôn thê cám dỗ, chàng hất tay người đẹp qua vai. Lâm Tố Đình giương đôi mắt đầy tự ái. Phía bên cạnh, Tần Thiên Nhân ngồi phịch xuống ghế và chông mắt nhìn trần nhà. Lâu thật lâu, Lâm Tố Đình đau lòng lên tiếng, giọng nói cắt khoảng: - Huynh định chừng nào mới nói cho muội nghe? (còn tiếp) thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 05-20-2012 lúc 07:59 PM. |
#142
|
|||
|
|||
![]() (tiếp theo)
Tần Thiên Nhân hiểu hàm ý ẩn trong câu hỏi đó. Chắc Lâm Tố Đình đã phát giác cảm tình sâu nặng của chàng đối với Nữ Thần Y. Không chút do dự, Tần Thiên Nhân quyết định trả lời chân thật: - Trong suốt thời gian qua, ngày nào huynh cũng muốn nói ra nhưng Tây Hồ ngăn cản. Lâm Tố Đình không tin vào đôi tai nàng. Trí óc nặng như chì, trái tim âm u uất ức. “Thì ra huynh ấy đã có tình ý với Nữ Thần Y từ xưa. Tại sao trước đây mình không phát hiện?” Những ý nghĩ cay đắng đè nén lòng ngực khiến nàng hụt hẫng, nhưng Lâm Tố Đình cố lấy lại bình tĩnh để hỏi câu quyết định: - Huynh sẽ làm sao? Tần Thiên Nhân không trả lời thẳng mà ngụ ý: - Đời này của huynh ngoài Tây Hồ sẽ không lập thê tử khác. Lời nói loáng thoáng như mây gió, phảng phất bên tai Lâm Tố Đình. Nàng hiểu nghĩa đen trong câu đó là “miễn cưỡng sống chung không hạnh phúc, thôi thì chúng ta nên giải trừ hôn ước để huynh được danh chánh ngôn thuận đến đề thân với Nữ Thần Y!” Lâm Tố Đình cắn chặt môi cố kìm tiếng nấc. Nàng không ngờ tình yêu của Tần Thiên Nhân dành cho Nữ Thần Y sâu đậm đến vậy. Tần Thiên Nhân sẵn sàng bỏ ngoài tai lời dị nghị, chấp nhận làm kẻ vô tình, mang tiếng phụ bạc từ hôn. Và để được sống trọn kiếp bên Nữ Thần Y, chàng mặc kệ người đời nguyền rủa. “Nữ Thần Y thật là diễm phúc,” Lâm Tố Đình âm thầm thán phục, “tại sao người có số phần may phước đó không phải là ta?” Không thốt lên một lời nào cả, Lâm Tố Đình bưng mặt chạy ra khỏi thư phòng để người còn lại ái ngại trông theo. Sau khi Lâm Tố Đình đi khỏi, Tần Thiên Nhân chống cằm nhìn chung quanh. Chiếc áo bông còn nằm dưới đất. Chàng cũng không định nhặt lên. Bất chợt ở tít đằng kia nơi chiếc giường, cái mềnh tự nhiên nhúc nhích rồi dựng dậy. Tần Thiên Nhân tưởng có quái vật nên lập tức vận quyền thủ thế, định khử trừ thứ tà ma ngoại đạo hoặc là tên thích khách của triều đình không chừng. Chàng chưa ra tay chế ngự thì nửa cái đầu xinh xắn thò ra, vụt một cái biến mất. Thần quyền Nam hiệp bật cười khẽ. Chàng thu hồi nội công. - Muội nấp lại bao lâu chắc đã nghe biết hết? - Tần Thiên Nhân tra khảo tên thích khách trùm mềnh. Không có tiếng trả lời. Tần Thiên Nhân chỉ thấy cái chỏm của tấm chăn quay bên phải rồi sang bên trái, lòng đoán kẻ đó lắc đầu. - Muội không nghe nhưng cũng phải nhìn thấy chứ? – Chàng hỏi câu thứ hai. Cái mềnh lại lúc lắc bên này bên kia. - Muội nằm trong đó hoài không nóng hay sao? - Tần Thiên Nhân lại to tiếng hỏi. Và như một mãnh hổ săn mồi, chàng lặng lẽ tiến lại gần. Lần này, tấm chăn im ru, rồi gật gật. Tần Thiên Nhân vung tay giựt phắt. Con mồi mất nơi ẩn trốn, gương mặt bắt đầu đỏ ửng, nét sượng sùng lan rần đến mang tai. Nữ Thần Y xấu hổ khi bị phát hiện đã nghe trộm câu chuyện tình dài lòng thòng. Chẳng những vậy, chiếc lò sưởi bên cạnh còn hừng hực cháy, mới trùm chăn chút xíu vầng trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. - Muội đến để tặng món quà gì cho huynh đây? - Tần Thiên Nhân lên tiếng giúp người yêu phá vỡ nỗi ngại ngùng xấu hổ. Mãi cho đến lúc đó, Nữ Thần Y mới sực nhớ nguyên do mà nàng cất công rình rập trong thư phòng riêng tư của chàng. Nàng thò vô tay áo lấy món quà nhưng tìm không ra. “Rõ ràng mình cất giấu trong người,” nàng thầm bảo. Nỗi lo ngại mất món vật khiến Nữ Thần Y phát hoảng. Nàng liền dùng đôi tay rờ rẫm khắp cơ thể cố tìm cho được. Có lẽ nó rơi đâu trong áo. Phía đối diện, Tần Thiên Nhân chứng kiến cảnh Nữ Thần Y sờ mó tứ tung. Chàng ngẩn ngơ một hồi, rồi giơ bàn tay đã từng dãi nắng dầm mưa và xông pha sương gió nựng cằm sư muội. - Huynh biết muội sắp trao cái gì cho huynh rồi! - Tần Thiên Nhân cười cười. Không để cho nàng tra hỏi, chàng gật gù nói luôn: - Muội định trao… thân cho huynh. Nữ Thần Y hất cánh tay phong trần sang một bên. Nàng dẩu mỏ: - Còn khuya! - Khuya nay hay là khuya mai? Tần Thiên Nhân nói giọng nhẹ nhàng mà Nữ Thần Y ngỡ như núi lở. Chiêu độc địa này vốn do Cữu Dương sáng tạo. Gia Cát tái lai chuyên môn sử dụng để trêu chọc gái nhà lành, hệt một dụng cụ tán tỉnh nhăng nhít. Nữ Thần Y nghe Cữu Dương ca cẩm riết rồi quen, không thèm e thẹn nữa. Nay lại khác. Bị điểm trúng tim đen, Nữ Thần Y trợn mắt một cái rồi cúi đầu không dám nhìn. Tần Thiên Nhân thấy nàng ngây ngô, trái tim đã yêu thương càng si mê vô bờ bến. Chàng ôm người yêu vào lòng, thì thầm bên tai: - Chắc muội định tìm cái này? Và chàng hất tấm chăn qua một bên, tay chỉ món quà đặc biệt. Nữ Thần Y sáng mắt: - Huynh có thích không? Tần Thiên Nhân gật đầu xúc động. Chàng siết chặt trong tay món quà ngàn lượng vàng cũng đổi không ra. Món quà đặc biệt không phải ngọc ngà châu báo, mà là một bức tượng gỗ đã được ai đó điêu khắc công phu, đường nét chạm trổ cầu kỳ chi tiết. Nhưng điều quan trọng trên hết là hình nộm này trông giống hệt người chàng yêu. Nụ cười y chang. Đôi mắt mơ màng như từ khuôn đúc. (còn tiếp) thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 05-20-2012 lúc 08:00 PM. |
#143
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Ểh, hảo huynh đệ đừng nói oan cho tại hạ. Chẳng qua tại hạ chưa đọc hết nên chưa com dc đó mà. ![]() ![]()
__________________
Canh nấm, canh chua, lại canh rau Ngồi đây nhớ ai cơm chẳng lành, Canh cải, canh sen vừa mới nấu Biết kiếm người nào ăn với anh? ![]() ![]() ![]() |
#144
|
||||
|
||||
![]() Hảo huynh đệ cho tại hạ hỏi thăm nha, cái người con gái xinh đẹp mà thành thạo về y dược đó là Nữ Y Lú Lỳ xinh đẹp không?
![]() ![]() ![]()
__________________
Canh nấm, canh chua, lại canh rau Ngồi đây nhớ ai cơm chẳng lành, Canh cải, canh sen vừa mới nấu Biết kiếm người nào ăn với anh? ![]() ![]() ![]() |
#145
|
|||
|
|||
![]() Hồi 27: Hoàng Hà đại nạn
Lan Châu, Cam Túc. Bình minh. Hôm trước, Hoàng Hà ngập lụt làm vỡ đê. Nhà cửa đường sá chìm trong biển nước. Xác người đống đầy. Đồng lúa ruộng nương đại nạn. Lũ lên nhanh, nhiều vụ sạt lở xảy ra ở tỉnh Cam Túc. Cữu Dương nhận được tin. Chàng lập tức lên đường tiếp ứng tình hình. Khi cơn bão mới vừa bắt đầu, quan tri huyện địa phương đã nhanh chân mang cả gia đình lìa khỏi. Một số quân đội Bát Kỳ Mãn Châu đang đóng ở Cam Túc cũng dời gót đến Tân Cương, chờ cho trận phong ba trôi qua mới cùng trở lại. Đến phút cuối, chỉ có dân chúng chịu thiệt thòi. Nhiều người chết đuối. Kẻ còn sống sót thì hai bữa không no. Có khoảng vài ngàn thành viên bang phái Đại Minh Triều cư ngụ ở Cam Túc. Họ vui mừng hội ngộ thất đương gia. Sự hiện diện của Gia Cát tái lai như một sức lực vô hình khiến nỗi bất an trong lòng mọi người dịu lại. Họ tin tưởng Cữu Dương nhất định có cách làm giảm bớt những thiệt hại của trận cuồng phong trong tương lai gần đây. Cữu Dương cùng Tiểu Tường dạo một vòng chung quanh tỉnh lỵ quan sát tình trạng dân cư. Còn Lộ Phi Yến và Lộ Phi Nhi thì theo một số huynh đệ đi xem xét mức độ cao của nước. Sông Hoàng Hà là con sông dài thứ hai của Trung Hoa sau sông Dương Tử. Chữ “hà” có nghĩa là sông, và chữ “hoàng” dùng để ám chỉ màu vàng phù sa hòa trong nước. Sông Hoàng Hà còn có tên dân gian là sông “trọc lưu nước đục.” Cho nên mỗi khi nói bóng gió những điều không bao giờ xảy ra, người ta thường hay ví von “lên trời đã khó, làm cho nước sông Hoàng Hà trong trẻo còn khó hơn.” Sông Hoàng Hà khơi nguồn từ phía tây bắc tỉnh Thanh Hải, vốn là nơi ngự trị của dãy núi hùng vĩ Côn Lôn. Dòng nước bắt nguồn chảy hướng nam, uốn cong về phía đông nam, và xuôi theo hướng nam một lần nữa trước khi giáp ranh tỉnh lỵ Lan Châu thuộc địa hình Cam Túc. Sau đó, con sông uốn lượng về phía bắc qua khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ, chảy tới khu tự trị Hà Sáo Nội Mông. Ở tại vùng Nội Mông, dòng nước màu vàng thình lình đổi hướng trực tiến về nam tạo ra ranh giới của hai tỉnh Thiểm Tây và Sơn Tây. Khi trôi về phía đông bắc của thành phố Tây An, thủ phủ tỉnh Thiểm Tây thì Hoàng Hà lại một lần nữa ngược hướng chảy về đông, xuyên thành phố Khai Phong, qua đến Tế Nam thủ phủ Sơn Đông rồi cuối cùng đổ ra biển Bột Hải. Trong lịch sử hàng ngàn năm khai quốc, Hoàng Hà được xem là niềm vui và nỗi buồn của vạn dân. Từ năm 602 cho đến hiện nay, dòng nước màu vàng này đã ít nhất năm lần đổi dòng, làm vỡ các con đê bao bọc trên hết không dưới một ngàn năm trăm lần. Tiểu Tường rảo bước song song bên cạnh Cữu Dương. Cả hai vừa đi vừa thở dài. Họ đưa mắt nhìn khắp nơi. Đâu đâu cũng là nhà cửa xơ xác. Lũ dâng cao. Đường sá ngập ngụa trong nước gây trở ngại di chuyển. Trường học buộc phải đóng cửa. Dân chúng lâm cảnh màn trời chiếu đất, cuộc sống ngặt nghèo. Một số người bỏ xứ ra đi, nhưng cũng không ít người quyết tâm tồn tại trên mảnh đất chôn nhau cắt rốn. (Còn tiếp) thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 08-10-2012 lúc 02:06 AM. |
#146
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Vậ là tại hạ phải đọc lại từ đầu xem mình la người nhu thế nàoi ![]() ![]() ![]() ![]()
__________________
Canh nấm, canh chua, lại canh rau Ngồi đây nhớ ai cơm chẳng lành, Canh cải, canh sen vừa mới nấu Biết kiếm người nào ăn với anh? ![]() ![]() ![]() |
#147
|
||||
|
||||
![]() áh chòy oy, đang lúc hấp dẩn 2 ông kẹ này vô
![]() ![]() Thôi vầy nha, Dương Tiêu Phong là Ti Én Xì và Nữ Thần Y là VMT đi, dù gì cũng chỉ là trong truyện thôi mà ![]() Thiện tai thiện tai ![]() ![]()
__________________
![]() |
#148
|
|||
|
|||
![]() Hồi 27: Hoàng Hà đại nạn (tiếp theo)
Lan Châu, Cam Túc. Bình minh. Trên đường trở về khu căn cứ bí mật của bang hội, Tiểu Tường liếc sang Cữu Dương, phát giác cặp chân mày cau lại, chắc đầu óc của chàng đang hoạt động không ngừng. - Huynh nghĩ ngợi gì mà trờ người thế? – Tiểu Tường khẽ hỏi. Cữu Dương làm thinh. Hình như chàng không nghe câu nàng vừa nói. Đến chỗ quẹo để vào khu căn cứ mà thấy Cữu Dương vẫn còn hồn lìa khỏi xác, nghĩ ngợi mông lung nên Tiểu Tường nắm lấy bàn tay của chàng lay mạnh: - Cua đi huynh! Đôi vai Cữu Dương giật nảy, đầu cổ dáo dác tứ phía: - Đâu, ở đâu? Hỏi xong, chàng giương mắt ếch ngó Tiểu Tường: - Có ai đâu mà cua? - Huynh ơi là huynh! - Tiểu Tường nguýt một cái dài hai trăm cây số rưỡi - Muội nói là cua qua đường đi! Trong khi Cữu Dương cười cười quê độ thì Tiểu Tường lắc đầu bái phục cái nết “ba mươi lăm” của chàng. Đúng là… hồng nào hồng chẳng có gai, trai nào trai chẳng yêu hai ba nàng. Thời cuộc rùm beng, sông tràn nước lũ mà vẫn chứng nào tật nấy. Thật chán cho cái kiếp đào hoa. Và Tiểu Tường ước ao bản thân có tài tiên tri số mệnh để xem thử ở nơi tương lai, cô nương nào sẽ nâng khăn móc túi, đầu ấp tay gối trọn đời với Cữu Dương đa tình kia. (Mà đa tình như Cữu Dương thì chắc là phải chịu kiếp nằm ngoài hè chứ hổng có chỗ trong ga-ra mà nằm.) Tiểu Tường định lên tiếng trêu chọc thì song Lộ Phi nương từ đằng xa chạy lại. Lộ Phi Yến mặt mày nhệch nhạt, tóc tai ướt đẫm, rong rêu phủ đầy. Trên người nàng khoác cái áo choàng màu xanh đồ sộ. - Ủa, muội làm sao thế? – Cữu Dương há hốc miệng. - Lúc nãy muội bị … - Quáng gà nên té xuống sông – Lộ Phi Nhi cắt lời. Lộ Phi Yến giãy nảy: - Muội ướt như chuột, tỷ còn không thương dùm cho, cứ lo châm chọc. - Thôi, thôi! – Cữu Dương lật đật khuyên can – Có gì thì ngồi xuống uống trà thương lượng. Và chàng giơ tay gỡ từng cọng rong bám trên mái tóc đen tuyền óng ả. Cảnh này tình tứ hết xẩy mà Lộ Phi Nhi lại trề môi. Còn Lộ Phi Yến thì được dịp nhõng nhẽo, miệng mếu thút thít. - Muội đừng khóc - Cữu Dương lay hoay dỗ dành – Nước mắt tùm lum là hết đẹp đó nha. Nghe người thương nói vậy, Lộ Phi Yến còn ngoác miệng to hơn, giọng híc híc chuyển sang tồ tồ: - Bộ bây giờ muội xấu lắm sao? Sợ chuyện nhỏ hóa to, Cữu Dương nháy Tiểu Tường và Lộ Phi Nhi, nhờ họ ra tay khuyên nhủ. Ai dè đâu Lộ Phi Nhi phớt lờ, lòng quá hiểu cái tánh mít ướt nhẹp của sư muội mình. Tiểu Tường cũng ngứa con mắt nhưng bởi vì đấng trượng phu nhờ vả nên đành phải bất đắc dĩ. Tiểu Tường cố suy nghĩ câu an ủi hay ho, mãi mà tìm không ra. Chợt, ánh mắt nàng bật sáng như đèn pha Khổng Minh. Tiểu Tường nhớ tới cái áo choàng màu xanh, hình như Lộ Phi Yến mượn của người ta mặc vào sau khi sa chân xuống nước. Tiểu Tường lập tức xuýt xoa: - Cô bận cái áo này nhìn “bụi” quá hén. Tiểu Tường có ý muốn khen để làm dịu lòng nàng mít ướt nhưng nàng mít ướt quá xá thật thà. - Bụi đâu mà bụi – Lộ Phi Yến lúng túng - Tôi mới đập dzô góc dừa rồi mà. Nghe câu trả lời chân thật, Lộ Phi Nhi và Tiểu Tường ôm bụng cười lăn bò càng. Lát sau, Tiểu Tường đưa tay lau chùi nước mắt. Lộ Phi Nhi thì vẫn còn môi hở răng hô. - Thôi, cười nhiêu đó đủ rồi - Tiểu Tường đạp lên chân Lộ Phi Nhi. Cữu Dương cũng tằng hắng hai ba cái để ra hiệu cho mọi người đừng trêu chọc cô nàng khờ khạo nữa. Lộ Phi Nhi lập tức bịt mồm lại, giọng nói rít qua kẽ tay: - Được, muội nghe theo huynh, không cười nữa. Thấy nàng ngoan ngoãn, Cữu Dương gật đầu cảm khái. Nhưng Lộ Phi Nhi không để chàng mừng quá hai giây, nàng cong môi lí lắc: - Cười người chớ dại cười lâu, cười hết hôm trước hôm sau lấy gì cười, đúng không huynh? (Còn tiếp) thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 05-23-2012 lúc 02:25 PM. |
#149
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]() Níu hông phải thì.... ![]() ![]() ![]() Thôi VMT hông chịu thì đưa Âm Tiu Hao vào thay đi. TNC = Dương Tiêu Phong , Âm Tiu Hao = Nữ thần y ![]() Chắc đau bụng chết vì cười ![]()
__________________
![]() |
#150
|
|||
|
|||
![]() Hồi 27: Hoàng Hà đại nạn (tiếp theo)
Cam Túc. Hôm sau. Hoàng hôn. Trời nhá nhem tối. Tại khu căn cứ bí mật thuộc tỉnh Cam Túc, đại đa số các vị chỉ huy bang hội có mặt đông đủ. Họ tụ tập để cùng tham khảo quy trình phòng chống bão lũ do Cữu Dương thiết lập. - Tham kiến thất đương gia! Cữu Dương vừa đặt chân vào đại sãnh là tất cả các thành viên bang hội đồng loạt đứng lên tham kiến. Chàng gật đầu chào họ, rồi đưa xấp giấy tờ cho Vệ Xuân Đường. - Mời thất đương gia an tọa – Vệ Xuân Đường chỉ chiếc ghế, giọng nói hòa nhã. Vệ Xuân Đường là vị thủ lĩnh của nhóm huynh đệ ở Cam Túc, thấy Cữu Dương xuất hiện liền đứng dậy nhường vị trí cao cả của mình lại cho thất đương gia. Nhưng Cữu Dương xua tay, chàng đã quen ngồi đâu cũng được, hễ có ghế là đỡ mỏi cẳng rồi. Vả lại, chàng không thích làm ra vẻ ta đây là người quan trọng, cứ hễ nhân vật đầu não là phải ngồi chiếu trên, màu mè hoa hòe hoa sói nên chàng chọn chiếc ghế… kế tiểu sư muội tướng tá đẫy đà như là mười tám. Chứ thật ra nàng còn bé lắm ai ơi, khoảng chừng mười bốn thôi, tóc rẽ ngôi giữa, bím tết hai bên. Cữu Dương không biết nàng là vị thành niên. Cũng xin nói thêm là Lộ Phi Yến và Lộ Phi Nhi năm nay mười bảy độ xuân xanh cộng mười một tháng lẻ tẻ thành ra châm chế được. Lúc trước Hiểu Lạc đoán hai nàng mười sáu tuổi, nó trật lất rồi. Mấy tờ giấy Vệ Xuân Đường đang cầm là bài án quá trình phòng chống bão lũ mà Cữu Dương đã viết. Vệ Xuân Đường cùng các bằng hữu say sưa nghiên cứu. Đều trước tiên mà bài viết đề cập đến là mùa màng giông tố bởi vì bão lũ thường có xu hướng xuất hiện theo mùa. Cữu Dương khuyên dân chúng hãy nên tham khảo những chi tiết phòng bị để hạn chế thiên tai ở mức độ thấp nhất. Mùa lũ thường hay xảy ra từ tháng sáu cho đến tháng mười ở các vùng Bắc Bộ, từ tháng bảy đến tháng mười một ở Bắc Trung Bộ, từ tháng chín đến tháng mười hai tại Trung Bộ và Nam Trung Bộ, từ tháng sáu đến tháng mười một tại Nam Bộ và Tây Nguyên. Còn các trận lũ tiểu mãn thường hay xảy ra vào cuối tháng năm. Lũ tiểu mãn là loại lũ do mưa rào gây nên, không gây tổn hại như những trận cuồng phong khác. Có rất nhiều nguyên nhân gây sạt lở. Nguyên nhân thứ nhất là do các hoạt động xây dựng nhà cửa, kho lương thực, và đình miếu… Những hoạt động này đã làm gia tăng tải trọng trên nền đất yếu. Nguy cơ sạt lở thứ hai là do sự tổn thất của cây cối mọc dọc bờ sông và mép sông. Các loại cây cối này vốn có tác dụng trong vấn đề ngăn chắn sóng và ổn định bờ. Để hạn chế thiệt hại đến mức thấp nhất, dân chúng phải phối hợp đồng bộ các cấp chính quyền huyện và thị trấn với các sở ban ngành ở kinh thành. Đối với cấp chính quyền huyện thì nên phối hợp với khu quản lý giao thông, những người phụ trách địa bàn cùng nhau kiểm tra các khu vực sạt lở để phòng ngừa, ứng phó và xử lý một cách triệt để. Tri huyện địa phương nên theo dõi các chủ đầu tư và chủ dự án xây dựng công trình nhằm bảo vệ bờ sông, rồi khuyên họ nên thực hiện đúng cách. Dân chúng cũng phải đồng tâm cùng nhau bảo vệ bờ đê hiện có, nên trồng các loại cây thích hợp dọc bờ sông, bờ bao phía sông, và rạch để bảo vệ mái sông, mái bờ bao. Nhất là các vị trí dễ xảy ra sạt lở. (Còn tiếp) thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 08-10-2012 lúc 02:09 AM. |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|