|
|
|
#1
|
||||
|
||||
|
Tình cảm của người ta được bồi đắp, biến đổi qua thời gian, yêu hay không để hạ hồi phân giải, chưa thể nói trước được! ![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)
|
|
#2
|
|||
|
|||
|
Trích:
![]() Mà VMT thấy nhân vật Long Vân này có mấy phần giống AiHoa đó
__________________
|
|
#3
|
||||
|
||||
|
Trích:
giống ở chỗ nào vậy? ![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)
|
|
#4
|
|||
|
|||
|
VMT đoán sau này chắc Long Vân làm quan to, hoặc làm tri huyện gì đó xử án oan tình phải không AiHoa? Rồi thì chàng được vua gã cho công chúa, phụ bạc người xưa nè, how ironic
![]()
__________________
|
|
#5
|
||||
|
||||
|
Trích:
Cũng có lý, nhưng mà thời buổi nhiễu nhương dễ gì AH, ủa quên Long Vân làm được quan to? Hehe! ![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)
|
|
#6
|
|||
|
|||
|
Trích:
![]()
__________________
|
|
#7
|
||||
|
||||
|
Trích:
Theo lối thi cử thời xưa, học trò phải có giấy giới thiệu của địa phương mình cư ngụ mới ghi danh thi hương tại trường tỉnh (trấn) được, có khi còn phải qua khảo hạch tại huyện trước nữa. Đỗ thi hương mới được thi hội, thi đình. Ở thời Gia Long chưa có thi tiến sĩ và suốt triều Nguyễn không có lấy Trạng nguyên. Đỗ cử nhân cũng phải có người cất nhắc hoặc hối lộ quan trên mới được làm quan. Xem thế thì đường hoạn lộ của Đào Long Vân mù mịt rồi... chỉ còn một cách... hạ hồi phân giải! ![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)
|
|
#8
|
|||
|
|||
|
Anh Phan Tường này giống Robin Hood quá hén AiHoa?
__________________
|
|
#9
|
||||
|
||||
|
Hihi, vmt đọc tiếp rồi biết!
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)
|
|
#10
|
||||
|
||||
|
Cột đồng chưa xanh (tt)
Trời bắt đầu tối dần, đường phố lúc này sáng rực ánh đèn, người ta vẫn còn lũ lượt qua lại. Sau một lúc Phan Tường dẫn Đào Long Vân ngoặt vào những con hẽm nhỏ tối hơn, thưa thớt người, qua một quãng đồng vắng um tùm dẫn đến một căn nhà to chung quanh có tường cao bao bọc. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ âm u nhưng ánh đèn leo lét toả ra chứng tỏ trong đó có người ở. Phan Tường ra hiệu cho Long Vân rón rén bước đến gần và núp sau một thân cây cổ thụ. Vừa lúc ấy một bóng đen lòm khòm tay chống gậy tay cầm đèn lồng bước ra cổng nhìn quanh quất. Hôm nay nhằm ngày cuối tháng nên trời không trăng, ánh sao mờ không đủ soi rõ khuôn mặt gã, chỉ thấy dáng vóc gã hơi gầy gò, tóc tai bù xù, quần áo màu sẫm dễ lẫn vào bóng đêm. Gã khép cổng lại, hai người không nghe bước chân, có lẽ gã chỉ ngồi sau cửa chờ khách. Phan Tường nói: _ Cổng trước trống trải dễ nhìn thấy, ta vào phía sau vậy! Lão cùng chàng men theo bức tường gạch vòng ra phía sau. Đến một góc khuất Phan Tường bảo chàng bám tay lên vai, lão cõng chàng trên lưng, sử dụng công phu Bích hổ du tường trèo qua tường. Chàng thầm phục tài nghệ kinh người của lão, với một gánh nặng gần trăm cân trên lưng lão vẫn thoăn thoắt như con thằn lằn. Xuống đến đất hai người thấy một căn nhà ba gian khá to trước mặt, chỉ gian giữa có ánh đèn hắt ra từ cửa. Lão họ Phan nắm cánh tay Long Vân kéo chàng đi tới gần phía gian nhà bên trái, đẩy cánh cửa đang khép, bước vào, bên trong phòng tối đen, ngoại trừ ánh sáng mờ mờ phát ra từ cửa sổ có dán giấy ngăn cách giữa hai gian phòng. Lát sau đã quen dần bóng tối, Long Vân đưa mắt quan sát và phát hiện căn phòng này chỉ có một chiếc giường nhỏ và bộ bàn ghế bằng gỗ cẩm lai. Phan Tường lấy tay thấm nước bọt chọc thủng một lỗ lên khung giấy. Lão tránh qua và ra hiệu cho chàng. Long Vân nhìn qua lỗ thủng thấy phòng kia đang có một người ngồi bên kỷ trà, tay cầm chung trà bốc khói nhâm nhi, dáng điệu nhàn nhã. Người đó ngồi quay mặt ra cửa, trông trạc độ tứ tuần, râu ngắn lơ thơ, mặc áo the màu xanh ngọc. Chung quanh không thấy bày biện đồ đạc gì nhiều, chỉ một cái tủ to khảm xà cừ và vài chiếc rương ở góc. Lão họ Phan kề tai thì thào dặn chàng: _ Chốc nữa sẽ thấy nhiều trò vui. Chú có hồi hộp cũng cố mà dằn, đừng thở mạnh kẻo bị phát hiện nhá? Mấy khắc trôi qua, Long Vân có cảm giác thời gian trôi thật chậm. Chốc chốc chàng liếc lão họ Phan đang ngồi dưỡng thần, mặt lão dửng dưng như không có chuyện gì trầm trọng. Chàng lại nhìn qua lỗ thủng, gã trung niên vẫn an nhiên rót trà thưởng thức. Thình lình có tiếng lao xao bên ngoài, rồi thấy gã canh cổng bước vào chào người trong phòng: _ Bẩm Trịnh Tứ gia! Dưới ánh sáng đèn chong, Long Vân nhìn thấy đó là một lão già khoảng trên dưới năm mươi. Theo sau lão là một đám lố nhố vài chục người vừa nam vừa nữ, già trẻ đủ hạng. Chúng cùng chào tên họ Trịnh rồi chia nhau phủi chân ngồi xuống đất. Long Vân chợt nhìn thấy gã thiếu niên nhỏ con chạm vào mình chàng hồi chiều cũng ngồi lẫn trong đám, chàng suýt bật lên tiếng kêu nhưng vội bụm miệng ngăn lại. Chàng sực hiểu, thì ra Trịnh tứ gia là đầu nậu của bọn trộm cắp vùng này. Ban ngày chúng chia nhau đi khắp nẻo hành nghề, tối về đây dâng nạp chiến lợi phẩm. Từng tên một bắt đầu mang của trộm cắp được ra báo cáo. Đứa thì vài đồng xu, đứa thì lắc bạc. Có đứa đưa cả bọc quần áo mới tinh. Đến gã thiếu niên thò túi bạc cắp được của chàng thì mọi người ồ lên: _ Vớ được món bở nhỉ? Thằng nhãi Ốc Tiêu này khá đấy! Mũi gã thiếu niên hểnh lên tự đắc, mặt câng câng trông rất đáng ghét. Lão gác cổng cầm túi bạc mang đến bàn trút ra đếm. Chợt gã quắc mắt nhìn thẳng gã Ốc Tiêu hỏi: _ Còn bao nhiêu trong mình khôn hồn mang ra đây dâng cả lên cho Trịnh tứ gia, muốn qua mặt Quản Tài ta hử? Gã Ốc Tiêu tái mặt ấp úng: _ Dạ bẩm con không dám, con nộp cả rồi đấy ạ! Lão Quản Tài hô lên: _ Thằng Hai Bò, thằng Ba Ngựa, chúng bay đè nó ra khám xem! Hai tên khá to con vóc hình lực lưỡng lên tiếng dạ lớn, mỗi đứa một bên xách gã Ốc Tiêu ra trước mọi người, ném nó xuống đất rồi bắt đầu lục soát. Một tên giơ tay lên báo: _ Bẩm Quản Tài, nó giấu hai đỉnh bạc trong lưng quần đây này! Lão Quản Tài đắc chí bảo: _ Mày chết con nhé! Rồi lão mang hai đỉnh bạc thu được hai tay kính cẩn dâng lên Trịnh Tứ gia: _ Thằng nhãi này khinh thường bang pháp. Kính bẩm Trịnh Tứ gia cho con trừng phạt nó làm gương thị chúng. Trịnh Tứ gia khẽ gật đầu, Quản Tài quay lại thét: _ Tẩn cho nó một trận, trói sau hè bỏ đói hai ngày! Phần chia của nó sung vào quỹ. Hai tên Bò, Ngựa mặc tình hạ cẳng tay thượng cẳng chân vào thân mình nhỏ bé của gã Ốc Tiêu. Hắn rú lên đau đớn sau từng cú nện, van lạy xin chừa. Rồi hắn bị kéo ra cửa đưa ra sau, tiếng kêu thét nhỏ dần. Gã họ Trịnh chẳng nói chẳng rằng, thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt như kẻ bàng quan. Trong khi đó ở phòng bên kia Long Vân nhìn rõ kẻ trộm tiền của mình bị đòn dã man, tuy là tội của nó bị trừng phạt đích đáng, nhưng do bản tính hiền lương chàng không khỏi động lòng thương hại. Mặt khác chàng lại giận sôi gan cho hành động ngang ngược của lũ gian tổ chức hẳn thành một bang móc túi trộm cắp của người dân lương thiện khiến những kẻ lỡ độ đường như chàng lâm cảnh ngặt nghèo. Còn đang suy tính không biết làm sao để lấy lại túi bạc của mình, Phan Tường bảo: _ Chú cứ ngồi đây để ta ra mặt đoạt của lại cho. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)
|
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|