Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #11  
Old 04-28-2004, 04:29 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Vương Long cúi đầu. Bàn tay chàng bóp chặt bàn tay Quán Anh. Cảm giác tê rần, ngây ngất xâm chiếm tâm tư, cơ thể hai người. Cả hai cùng lặng lẽ, ngồi im bất động.

Tiếng suối chảy rào rào. Một cơn gió thoảng qua, lá vàng rơi phất phới, trên giòng nước trên bãi khô trên áo trên vai hai người.

Vương Long thở dài, buông tay Quán Anh.

- Tôi thấy Quán Anh và Trương Tú tin tưởng vào tài năng của tôi còn hơn chính tôi nữa. Điều đó làm tôi sợ tôi biết tôi sẽ không thể nào đem hạnh phúc cho Quán Anh bằng Trương Tú đâu.

- Hạnh phúc là gì hở anh? Nếu không phải là thỏa nguyện lòng mơ ước thương yêu trong lòng mình.

- Nó còn thêm nhiều thứ khác nữa. Mà thôi, chúng ta phải quên chuyện hôm nay đi. Trương Tú là một người bạn tốt, thân nhất của tôi. Còn Quán Anh, đã là hôn thê của Trương Tú.

Quán Anh thở dài, nhưng giọng nàng cương quyết tin tưởng.

- Quan trọng nhất là anh. Mọi chuyện có thể giải quyết và em chờ sự thành công của anh.

- Nhưng tôi không muốn làm thương tổn trái tim Trương Tú. Nếu như có sự thay đổi xảy ra.

- Trái tim Trương Tú sẽ không bị tổn thương nhiều bằng trái tim của anh và em. Trương Tú có thể yêu một người con gái khác và người con gái đó sẽ đem lại hạnh phúc cho Trương Tú một cách dễ dàng.

Ngưng một chút Quán Anh tiếp.

- Để thủng thẳng em sẽ giải thích cho Trương Tú hay. Em tin rằng anh ấy sẽ nhìn thấy rõ vấn đề... Em chỉ xin anh cố gắng tin tưởng và giữ gìn sức khỏe.

Vương Long cúi đầu không trả lời. Mí mắt cay nhưng chàng cố kềm giữ không cho giòng lệ tràn ra ngoài. Chàng sung sướng quá, hạnh phúc quá. Sự việc xảy ra và chàng đã không thể nào ngờ được. Nhưng trong niềm sung sướng đó, còn vương vất một nỗi ân hận, đắng cay. Một nỗi khó khăn mà chàng sẽ phải lựa chọn, quyết định: phụ bạn hoặc phụ người yêu. Cả hai cùng quá tốt, cùng trọn vẹn và Vương Long tự biết dù chàng chọn lựa cách nào cũng làm cho một người đau khổ và chính con tim chàng nát tan.

Ngày vui qua mau.

Chẳng biết vì mệt mỏi, hay vì những suy tư trong lòng, trên đường trở về cả ba cùng trầm lặng. Vó ngựa phi mau, chiếc xe nghiêng ngả, lóc cóc bỏ lại từng đám bụi đằng sau.

Ngồi ở một góc đối diện, Vương Long nhìn Quán Anh và Trương Tú. Trương Tú ngồi dựa lưng vào thành xe, mặt ngửa mắt nhắm lại. Chàng có vẻ mệt mỏi lo âu. Một vẻ mặt chưa bao giờ Vương Long trông thấy ở Trương Tú.

Quán Anh ngồi nghiêng, nhìn về phía trước xe nên không biết chàng đang lặng lẽ nhìn nàng. Vẻ mặt nàng như còn đượm nét xúc động.

- Còn mình thì sao? Vương Long tự nhủ thầm.

Con đường đã được vạch ra: "Em chờ sự thành công của anh" thật là rõ ràng mà chàng tưởng như nằm mộng.

- Bây giờ, chỉ còn sự cố gắng và chọn lựa. Ta đã biết chắc rằng Quán Anh yêu ta!

Niềm vui lại tràn ngập trong lòng chàng. Chàng chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Càng nhìn chàng càng nhận ra là nhận định đầu tiên của chàng về nàng không sai một chút nào. Nàng quá đẹp. Một vẻ đẹp đài các quí phái mê hoặc lòng người.

Nàng bỗng quay lại, bắt gặp chàng đang chăm chú nhìn nàng. Cả hai cùng cười lặng lẽ...

Về tới nhà nàng thì mặt trời đã lặn, cả ba cùng xuống xe, họ cùng vào nhà chào tạm biệt ông bà Miêu Tôn vì sáng sớm hôm sau cả hai sẽ cùng đáp chuyến xe lửa sớm để đi Đài Bắc. Đây cũng là lần đầu tiên chàng được diện kiến ông bà Miêu Tôn.

Chàng lễ phép chào hỏi và được ông bà tiếp đãi lịch sự vừa phải. Trong vẻ lịch sự vừa phải đó, chàng cảm như ông bà có ý giữ kẽ với chàng. Hình như trong giờ phút đó, lời tạm biệt của Trương Tú trước khi đi, họ không muốn có sự hiện diện của chàng.

Bà Miêu mời Trương Tú ở lại dùng cơm tối. Và để khỏi mất vẻ lịch sự, bà mời luôn cả chàng, nhưng cả hai cùng từ chối viện cớ phải về sớm để sắp xếp hành lý sáng mai lên đường.

Khi hai chàng ra cổng chỉ có mình Quán Anh đưa tiễn. Nàng hỏi:

- Sáng mai mấy giờ xe chạy?

Trương Tú trả lời:

- Năm giờ sáng, chắc chắn mặt trời chưa mọc.

- Như vậy, em khó mà đưa tiễn hai anh được.

- Cám ơn Quán Anh, giờ đó còn quá sớm. Em chẳng nên đưa tiễn làm gì. Mình có thể tạm biệt nhau ngay ở đây.

- Vâng, bao giờ thì mình được gặp lại nhau? Vào những dịp lễ lớn được nghỉ, các anh cũng cần nên về đây chứ?

Trương Tú có vẻ suy nghĩ, nhìn nhanh Vương Long trước khi trả lời:

- Có thể vào dịp lễ Giáng Sinh, được nghỉ ba ngày liền, anh và Vương Long sẽ về, Vương Long anh nghĩ sao?

- Tôi chưa biết nghĩ sao cả... Tôi chưa hiểu sinh hoạt của đại học ra sao.

Trương Tú mỉm cười.

- Anh cứ yên tâm, thế nào lễ Giáng sinh cũng được nghỉ lâu.

Vương Long trả lời không cần suy nghĩ.

- Vậy thì lễ Giáng Sinh này chúng ta sẽ về.

Nụ cười rạng rỡ nở trên môi Quán Anh, nàng nói với hai chàng mà như chỉ nhìn có Vương Long.

- Vậy thì trước lễ một ngày, em sẽ chờ hai anh. Có thể là em sẽ mong tới độ, suốt ngày ra đứng ở dưới gốc cây này.

Trương Tú chăm chú nhìn nàng khiến nàng bối rối. Hình như chàng muốn nói một điều gì đó với nàng., hoặc như muốn biểu lộ một cử chỉ nào đó thân mật hơn nhưng rồi chàng nhẹ lắc đầu.

- Thôi chúc em ở lại vui vẻ.

- Chúc hai anh đi đường bình yên.

Trên đường trở về cả hai cùng yên lặng. Hình như Trương Tú có một điều gì suy tư, còn Vương Long mãi nghĩ tới những câu nói hồi trưa ở rừng Bắc Lâm của Quán Anh, với một lo âu dằn vặt về một tình bạn có thể bị sứt mẻ với Trương Tú nếu như chàng quyết tâm tiến tới với sự ưng ý của Quán Anh.

Tới ngã ba, hai người chia tay nhau, giọng Trương Tú trầm tĩnh.

- Sáng mai tôi chờ anh ở nhà ga, ngủ ngon nhé!

Vương Long mỉm cười.

- Chắc không thể nào ngủ được đêm nay! Ngày mai, mình đã bắt đầu bước qua một cuộc đời mới.

Quả thật đêm đó, Vương Long đã thức trắng đêm. Chàng nằm trên giường gác tay lên trán nghĩ ngợi. Ngoài trời qua khung cửa sổ, ánh trăng khuya huyền ảo qua lớp sương mù dâng lạnh.

Nhìn ánh trắng khuya, chàng nhớ lại những ngày còn học Cao trung, những đêm tập nhạc tập kịch về khuya, chàng và Trương Tú thường sánh vai nhau dạo bước, vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ vô tư. Tình bạn giữa chàng và Trương Tú trong những ngày đó thật đẹp, quá đẹp. Chàng thở dài. Liệu khi chàng chấp nhận tình yêu của Quán Anh, chàng có trở thành một kẻ đê tiện phản bội bạn không? Và, khi Trương Tú hay biết phản ứng của Trương Tú sẽ ra sao? Còn về phần gia đình của Quán Anh, đó cũng là một vấn đề làm chàng lo âu không ít.

Gia đình nàng giầu có, lẽ dĩ nhiên ba má của nàng sẽ nhận thấy ở Trương Tú có nhiều bảo đảm tương lai cho con gái của họ hơn là chàng. Vương Long nhớ lại hồi tối, khi chàng và Trương Tú vào gặp ông bà Miêu Tôn, có bao nhiêu sự quý mến dành cho Trương Tú, thì cũng có bấy nhiêu sự lạnh nhạt đối với chàng. Tuy không nói ra và vẫn đủ phép lịch sự, Vương Long vẫn cảm thấy bà Miêu có vẻ coi thường chàng.

- Họ đã biết mình là một gã nghèo kiết xác!

Đó chỉ mới là những trở ngại đầu. Khi đụng vào thực tế hành động, sẽ còn biết bao nhiêu trở ngại khác.Nhất là hai gia đình đã chính thức làm lễ hỏi cho con gái của họ.

Vô tư mà xét đoán, chàng sẽ chẳng có hy vọng để đoạt được Quán Anh, trừ tình yêu mà nàng thố lộ với chàng. Liệu tình yêu đó có đủ sức vượt được những khó khăn? Vương Long lại thở dài lo sợ. Tất cả đều chỉ hy vọng vào văn tài của chàng. Nhưng mà cái văn tài đó thật còn xa xăm dịu vợi. Từ nay cho tới khi đạt được thành công còn biết bao nhiêu khó khăn gai góc và may rủi. Liệu nàng có đủ sức, đủ kiên nhẫn chờ đợi tới lúc chàng thành công? Câu nói hồi trưa của nàng đã như một lời hứa để chàng hăng hái, Vương Long tự an ủi. Trong lo âu và vui mừng hỗn độn, đần đần Vương Long nhìn thấy rõ lòng chàng. "Mình không thể phụ Quán Anh. Nếu như nàng thật yêu mình và chờ đợi, mình sẽ đáp lại tình nàng, nếu nàng ra khỏi vòng tay của Trương Tú, sẽ chỉ có một người đau khổ. Đẩy nàng vào vòng tay Trương Tú, sẽ có hai người đau khổ.

Có thể câu nói của Quán Anh có lý. Trương Tú sẽ dễ dàng có một người con gái khác, gia đình Trương Tú quá giầu, Tú lại có một tương lai bảo đảm, có phong cách hơn người, Trương Tú sẽ chẳng thiếu gì những người con gái đeo đuổi. Tình cảm giữa Trương Tú và Quán Anh là do cha mẹ đôi bên sắp đặt, nếu như không có lời giao kết trước kia, chắc gì Trương Tú chịu nhận Quán Anh làm vợ?

Còn mình ngoài nàng ra có người con gái nào chịu yêu một tên nghèo kiết xác? Chỉ có nàng với một tâm hồn cao cả mới không chia giai cấp, chỉ có nàng mới có can đảm từ bỏ Trương Tú để lựa chọn mình, mình không thể phụ nàng.

Cứ suy nghĩ như thế mà Vương Long không làm sao ngủ được. Bốn giờ sáng chàng bật đèn sửa soạn hành lý ra ga. Chuyến xe lửa chạy qua vào khoảng năm giờ rưỡi sáng, chàng phải có mặt ở ga vào lúc năm giờ.

Vương Long từ biệt chú thím xách vali lên đường. Ánh trăng đã ngã về tây, lấp lánh sau những áng mây mờ ảo. Trời còn qua khuya, tiếng gà gáy sáng vọng âm. Đêm thu lạnh lẽo, sương mờ giăng phủ một mình chàng lầm lũi bước đi...

Tới ga, Trương Tú chưa đến, sân ga cũng vắng lạnh không một bóng người, chàng để hành lý một bên rồi ngồi ngay dưới mái hiên chờ đợi.

Một lúc sau, người coi ga từ nhà sau đi ra, tay cầm chiếc đèn đỏ treo lên đầu mái hiên, chắc là sắp tới giờ tàu qua, ông ta sửa soạn sẵn.

Thấy Vương Long ngồi co ro dưới mái hiên, ông ta ngạc nhiên

- Cậu đi đâu đến sớm quá vậy?

- Tôi lên Đài Bắc.

- Còn gần một tiếng đồng hồ nữa tàu mới qua đây, cậu coi đã dó ai đến đâu.

- Vâng tôi biết. Nhưng vì tôi có chuyện cần phải đúng hẹn, nên không thể để lỡ tàu.

- Vậy thì cậu nên vào trong ngồi. Ngồi ngoài này lạnh lắm.

Ông ta chỉ vào nhà ga đã mở cửa, Vương Long nhìn vào thấy những hàng ghế dài để sát tường, chàng đoán những cái ghế đó là để cho hành khách ngồi khi đợi tàu, nên làm theo câu nói của người coi ga.

Năm giờ mười thì Trương Tú đến, với hai người làm khệ nệ khuân vác hành lý theo sau. Nhìn những chiếc vali to lớn, nặng nề của Trương Tú, rồi nhìn lại chiếc vali xơ xác, nhẹ tênh chỉ có mấy bộ quần áo cũ của mình, chàng không nén được tiếng thở dài, tủi cho số phận.

- Tôi tưởng là đã đến sớm hơn anh!

- Tôi đến đây từ bốn rưỡi, nhà ga còn đóng cửa.

- Anh đến đây làm gì sớm quá vậy? Anh quên giờ xe lửa chạy qua đây à?

- Không, chỉ tại suốt đêm tôi không ngủ được, đâm ra nóng lòng nên ra đây sớm.

Hành khách đã lục tục kéo đến, phần nhiều là thương gia buôn bán. Có nhiều người bán hàng rong cất tiếng mời mọc, tiếng ồn ào huyên náo càng lúc càng nhiều. Rồi tàu cũng sắp đến, Trương Tú nói với chàng.

- Mình sẽ đi hạng nhất.

Vương Long lưỡng lự, đây là bước đầu đi xa khỏi nhà, chàng lại nghèo nên không muốn phí phạm.

- Tại sao mình không đi hạng ba? Hạng nào thì cũng là một con tàu, cũng một tốc độ và cũng đưa mình tới Đài Bắc.

Hiểu ý sự ngần ngại của chàng Trương Tú đề nghị:

- Đi hạng ba ồn ào lắm, phần nhiều là những người buôn thúng bán bưng, không phải là tôi có ý hoang phí hay chia cách đâu, nhưng ở hạng ba không có ghế ngồi, mình sẽ phải ngồi xuống sàn tàu.

- Mình có thể kê mấy chiếc vali mà ngồi.

- Anh nên nghe tôi, chuyến đi này tôi xin bao anh.

- Anh Trương Tú.

- Anh đừng ngại, tôi không thể ngồi ở hạng ba, mà cũng chẳng muốn ngồi xa anh, nên tôi có bổn phận phải bao anh.

- Không, tôi không thể nhận như thế được, vừa mới khởi đầu tôi đã nhờ vả anh.

- Cuộc đời còn dài và còn nhiều dịp, nếu thật anh coi tôi là bạn thì không nên để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế.

Vương Long im lặng chẳng biết trả lời sao.

Tiếng còi hụ từ xa vọng lại, rồi còn tàu từ từ tiếng vào sân ga, hành khách ùa lên, con tàu rú lên một hồi còi rồi từ từ lăn bánh.

Trong toa hạng nhất chỉ lưa thưa vài hành khách, nhiều hàng ghế rộng rãi êm ái bỏ trống không. Không khí trong toa thật là thanh lịch. Bất giác Vương Long thở dài, chàng chợt nhớ tới lời Trương Tú nói về hành khách ở những toa hạng ba. Ở đó người ta không có chỗ để đặt chiếc vali mà ngồi. Trước khi bước chân lên toa hạng nhất, Vương Long đã liếc nhìn vào những toa hạng ba và chàng đã thấy Trương Tú nói đúng.

- Tiền, tất cả chỉ vì tiền!

- Anh nói gì?

Vương Long giật mình.

- Tôi đã nhìn thấy những toa hạng ba, thật so với hạng nhất quá ư cách biệt.

- Tôi đã nói với anh mà, anh thử tưởng tượng coi nếu giờ này mình ở toa hạng ba, mình đâu được thoải mái như thế này?

Vương Long im lặng không trả lời, chàng nghĩ rằng Trương Tú là con nhà giầu, sẵn tiền nhiều bạc nên không hiểu được như chàng, ai mà chẳng thích đi toa hạng nhất? Nhưng cũng còn tùy hoàn cảnh túi tiền chứ.

Trương Tú cười nói tiếp.

- Vả lại, lần đầu tiên xuất hành xa gia đình cũng chẳng nên xập xệ quá, sau này ra đời tranh đấu nó xui đi...

Vương Long không trả lời, đưa mắt nhìn qua khung cửa xe. Bầu trời đã ửng mầu hồng, chàng thì thầm.

- Tạm biệt Đài Nam...
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #12  
Old 04-28-2004, 04:33 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

- Anh Vương Long, anh sống ở đây, tôi ngại là sự học của anh không thể tiến triển được, ồn quá.

- Tôi biết vậy, tôi đang cố gắng kiếm một việc làm thích hợp với khả năng để có thêm tiền ở một chỗ khác. Nhưng tôi chưa kiếm ra.

- Tại sao anh không về ở chỗ tôi? Có gì làm anh ngại ngùng từ chối.

Ánh mắt Vương Long nhìn bạn áy náy khổ tâm.

- Tôi không thể về ở với anh được. Tôi phải tự lập lấy chứ, vả lại chỗ anh ở là nhà bà cô đâu phải nhà của anh. Tôi có thể làm phiền anh nhưng không thể làm phiền người thân thích của anh được.

- Anh còn bắt tôi phải giải thích làm sao nữa thì anh mới chịu hiểu là tôi ở đó hoàn toàn tự do như nhà tôi.

- Tôi biết thế nhưng tôi không thể về đó.

Trương Tú thở dài.

- Tôi không thể hiểu được anh nữa. Sống ở nơi có đầy đủ tiện nghi, thanh tịnh cần thiết cho sự học hành thì không chịu, anh lại chấp nhận sống ở chỗ này. Một căn phòng thiếu hết mọi thứ, kể cả vệ sinh tối thiểu, thiếu ánh sánh thiếu khí trời.

Vừa lúc đó, một mùi khét bay vào phòng và tiếp liền là một làn khói đen mù mịt, Vương Long hốt hoảng.

- Tôi quên chưa đóng cửa sổ, đã tới giờ bà chủ nhà thổi cơm cho phu ăn.

Rồi chàng giải thích:

- Tôi ở căn phòng này chỉ mất có 30 đồng một tháng. Trước kia, đây dùng để những thứ lặt vặt phế thải. Nhờ một bác phu xe khéo chỉ dẫn, tôi biết được nên đến năn nỉ, bà chủ nhà thấy rằng, dù sao một tháng có được 30 đồng còn hơn là để đựng ba thứ đồ bỏ đi.

Trương Tú nhăn mặt hắt hơi mấy cái liền.

- Nhưng khói ở đâu nó bay vào phòng anh mù mịt như thế này?

- Ở dưới bếp, xây đúng vào cái cửa sổ thông hơi của phòng, chỉ cần nhớ gần tới giờ thổi cơm đóng cửa sổ lại là xong.

- Thật người ta xông anh như xông chuột, anh tự làm khổ anh.

- Có sao đâu, càng khỏi phải dùng tới đồng hồ vẫn biết được giờ giấc. Buổi sáng khi thấy khói bay lên là tôi biết phải thức dậy sửa soạn đến trường.

- Cần gì phải có khói báo anh thức giấc? Tiếng ồn ào như thế kia không làm cho anh thức suốt đêm à?

- Lúc đầu tôi bị mất ngủ mấy đêm, nhưng rồi quen đi... Vả lại khi tôi đóng cửa phòng thì tiếng ồn đó cũng bớt.

- Cửa sổ bị khói xông mở mắt không được, lại đóng cửa chính, anh không sợ bị chết ngộp à?

- Làm gì đến nỗi đó. Dù sao tôi sống ở đây vẫn thoải mái hơn là làm phiền anh.

- Tôi biết anh có coi tôi ra gì đâu, anh thà chịu khổ chứ không chịu để bạn giúp đỡ. Tôi dám cá với anh là chỉ một tháng nữa anh sẽ ngã bịnh vì sống trong căn phòng này.

- Anh đừng hiểu lầm tôi, lúc nào tôi cũng hiểu và mang ơn lòng tốt của anh, thôi đừng nói chuyện này nữa.

Trương Tú đành thở dài, nhưng chàng vẫn có vẻ bực tức vì sự ngoan cố của bạn. Để vuốt giận Trương Tú, Vương Long làm như chợt nhớ ra.

- Sáng mai đến trường anh nhớ mang cho tôi mượn cuốn Nhân Bản Luận nhé? Tôi cần trong một tuần lễ, mà không đủ tiền mua.

- Được tôi sẽ mang theo cho anh mượn.

Trương Tú đứng dậy lấy nón.

- Bây giờ tôi phải về, anh nên suy nghĩ lại về chỗ ở này. Khi nào anh hết chịu nổi anh cho tôi hay.

- Tôi hy vọng là có thể chịu đựng được.

Hai người bạn bắt tay nhau, Trương Tú bỏ ra ngoài, cẩn thận lần bước xuống chiếc cầu thang chật hẹp. Vương Long nhìn theo bạn thở dài.

- Trương Tú đối với mình quá tốt! Tiếc rằng định mệnh đã khắc khe, đã đưa đến sự ngang trái.

Cũng chính vì thế mà chàng tự hạn chế không nhận những ơn nghĩa mà Trương Tú muốn làm cho chàng. Bởi vì càng nhận ân huệ bao nhiêu lòng chàng càng áy náy bấy nhiêu về cảm nghĩ đã không thành thật với bạn, đã phản bội bạn.

- Chẳng biết rồi sự việc sẽ ra sao? Trương Tú sẽ nghĩ gì, hành động gì khi biết mình và Quán Anh yêu nhau?

Mỗi khi tự hỏi điều đó, lòng chàng vừa bứt rứt, vừa hồi hộp đợi chờ. Có lúc chàng muốn thổ lộ hết cho Trương Tú nghe để bớt mặc cảm lừa dối bạn. Để xem phản ứng của Trương Tú ra sao không phải vì tò mò mà vì dứt khoát. Chuyện tình giữa ba người đã như một vết thương cần mổ xẻ, tại sao không mổ ngay cho đỡ đau đớn kéo dài.

Nhưng chàng không đủ can đảm, mỗi lần nhìn ánh mắt nhiệt thành, nụ cười niềm nở, nghe những câu thăm hỏi của Trương Tú, ý định thổ lộ lại tiêu tan.

- Dù sao chuyện này nên chờ sự giải quyết của Quán Anh. Có thể là nàng sẽ đổi ý. Biết đâu trong một lúc yếu lòng nàng nói với mình như vậy.

Phải biết đâu! chuyện đời mà! Nàng còn có gia đình cha mẹ, ngay khi nàng quyết tâm chưa chắc chuyện tình của hai người đã thành. Huống chi chàng chưa biết được nàng có thật lòng quyết tâm, thật lòng chờ đợi chàng hay không.

Vương Long bị rơi vào tình trạng ray rứt dằn vặt không nguôi...

Rồi một cảm nghĩ mới lạ khác lại len lỏi vào tâm tư chàng: cảm tưởng sợ mất Quán Anh!

Trước kia, khi biết nàng là hôn thê của Trương Tú, chàng mang một nỗi tuyệt vọng não nề, nhưng từ cái buổi trưa ở rừng Bắc Lâm, nàng đã kín đáo thố lộ tâm tư, Vương Long rơi vào trạng thái dằn vặt nửa muốn chấp nhận nửa muốn chạy trốn vì sợ làm đau lòng Trương Tú.

Thế rồi dần dần chàng đi tới quyết định chấp nhận tình yêu của Quán Anh, chàng lại thấy Trương Tú là một địch thủ đáng sợ, có thể cướp mất Quán Anh của chàng.

Lòng chàng luôn hướng thiện, nhưng tội lỗi luôn rình rập sau lưng. Tội lỗi như bóng đêm loang dần trước một buổi chiều sắp tắt. Mặt trời rực rỡ phương đông, hừng hực sáng lòa tưởng không có gì có thể che lấp được. Tình cảm của chàng đối với Trương Tú khởi đầu cũng rực rỡ như ánh mặt trời. Để rồi qua chu kỳ sóng gió là sự hiện diện của Quán Anh, chàng bỗng thấy tâm lý chàng biến đổi, không có cách gì ngăn cản, né tránh được về một sự tị hiềm ganh ghét với Trương Tú.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #13  
Old 04-28-2004, 04:34 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Lòng tị hiềm đó làm chàng đau khổ, còn hơn cả sự đau khổ khi biết Quán Anh là hôn thê của Trương Tú. Chàng tự cảm thấy mình trở thành thấp hèn, không xứng đáng với lòng chân thành của Trương Tú. „y vậy mà chàng không có cách gì thoát khỏi.

Dần dần, chàng tự xô đẩy cuộc sống của mình vào một cái vỏ cô đơn. Xây đắp danh vọng tình yêu cũng trong cái vỏ cô đơn đó. Mỗi ngày chàng mỗi cảm thấy sự gặp gỡ Trương Tú ngại ngùng thêm. Mỗi ngày hình ảnh của Trương Tú càng hiện rõ trong tâm hồn chàng là hình ảnh của một tình địch đáng sợ, có thể cướp đi hạnh phúc, nghĩa sống đời chàng một cách dễ dàng.

Còn Trương Tú? Vương Long chẳng còn để ý tới nhiều, mặc cảm tội lỗi trong lòng đã khiến chàng không còn đủ sáng suốt để nhận biết Trương Tú có gì thay đổi không. Chắc là không. Chàng nhủ thầm. Hình như Trương Tú chỉ bớt nói đi và trên vẻ mặt vô tư không lo nghĩ đó, phảng phất một chút buồn vương vấn...

Chỉ còn ba ngày nữa là nghỉ lễ Giáng sinh. Cả Vương Long và Trương Tú đều không quên ngày hẹn với Quán Anh.

Cả nửa tháng trước Vương Long đã nóng lòng muốn biết ý kiến của Trương Tú về buổi hẹn đó. Nhưng không thấy Trương Tú đề cập tới, chàng ngại nên chỉ im lặng đợi chờ. Vả lại chính chàng cũng có điều không thể giải quyết được đó là vấn đề tiền bạc. Cho tới lúc ngày lễ gần kề, ngày hẹn đã tới, chàng chưa biết xoay sở ở đâu cho có tiền trở về.

Nghĩ lại từ ngày lên Đài Bắc, đã hơn ba tháng qua, chàng chỉ nhận được một lần tiền do chú gởi lên, kèm với số tiền đó là một là thư cho biết ông sẽ gởi tiền lên cho chàng ba tháng một kỳ. Đọc kỹ lá thư và tính toán số tiền chàng có chi dùng dè xẻn nhất cũng chỉ được hai tháng. Còn một tháng nữa chàng sẽ chi tiêu bằng gì? Đó là một vấn đề mà chàng chưa thể tính toán ra. Chàng cố gắng kiếm việc làm để có tiền chi dụng mà chưa tìm được. Cuối cùng chàng đành chọn lấy giải pháp nhịn ăn. Thay vì một ngày ăn hai bữa chàng chỉ ăn một, vậy mà mới được có hai tháng rưỡi, chàng đã không còn một xu dính túi trừ một số lương khô tích trữ để cầm cự dần.

Thể xác Vương Long sa sút hẳn đi, so với ngày chàng mới lên Đài Bắc. Nhưng tinh thần và sự quyết tâm của chàng vẫn can trường. Chàng mơ tới ngày tốt nghiệp, với mảnh bằng trong tay, chàng sẽ dễ dàng tìm việc, và sau khi có công ăn việc làm, chàng sẽ có thì giờ sáng tác văn thơ, bước dần lên đài danh vọng.

Cứ nghĩ tới lúc thành công, nghĩ tới khi Quán Anh ngã mình vào vòng tay chàng, chàng lại cảm thấy tâm hồn háo hức, quên đi những khó khăn khổ cực hiện tại.

Sự thiếu thốn và sa sút của Vương Long không qua khỏi mắt Trương Tú. Một hôm Trương Tú nhắc lại chuyện mời Vương Long về ở chung, nhưng Vương Long gạt đi không nhận lời.

Thế rồi chỉ còn một ngày nữa là nghỉ lễ Giáng sinh. Tối hôm đó Trương Tú tới.

- Chắc anh chưa quên lời hẹn với Quán Anh chứ?

Vương Long bối rối gật đầu.

- Tôi không quên.

- Vậy thì ngày mai bắt đầu nghỉ anh nên về Nam thăm nàng để đừng lỡ hẹn.

- Còn anh?

Trương Tú lắc đầu:

- Tôi không về được tôi bị đau.

- Anh đau sao?

- Tôi đau thường thôi, nhưng vì trong người mệt nên không muốn đi xa. Tôi muốn lợi dụng vài ngày nghỉ để dưỡng sức. Gặp Quán Anh, anh cho tôi gởi lời xin lỗi.

Vương Long ngập ngừng.

- Nhưng nếu anh không về thì sẽ chẳng có ai về, tôi cũng định nói với anh là tôi ở lại.

- Tôi hiểu ý anh. Anh không về là vì vấn đề tài chánh, anh đừng lo tôi đã sửa soạn sẵn đây.

Trương Tú lấy từ trong túi áo ra một phong thư và một gói tiền, nói với Vương Long.

- Tôi đau không về được nhưng anh thì phải về. Một trong hai ta không thể thất hẹn. Đây là số tiền vừa đủ để anh đi về. Tôi mong là anh không nỡ phụ lòng tôi.

Vương Long cúi đầu, chàng có tiền để về thăm Quán Anh, còn gì sung sướng bằng. Nhưng nhận tiền của Trương Tú để về thăm nàng là một điều không nên.

- Tôi không thể nhận số tiền này được.

- Tại sao? Vả lại lời hứa về thăm nàng không phải của riêng anh hay tôi mà của hai chúng ta. Tôi đau không thể về được thì anh phải về. Đó là bổn phận cả hai cùng phải lo. Nhân chuyến về anh giúp tôi gửi cho Quán Anh lá thư này. Như vậy anh giúp tôi nhiều hơn là số tiền nhỏ mọn này tôi đưa anh để làm lộ phí.

Trước câu nói chí tình của Trương Tú, Vương Long đành nhận số tiền. Dù sao thì sự ngại ngùng chỉ có một mà lòng vui thích khi gặp lại Quán Anh lên tới mười. Nhất là khi gặp lại nàng không có Trương Tú ở bên.

Nói chuyện với nhau một lúc, Trương Tú ra về. Nằm lại một mình trong phòng, ý tưởng được gặp lại nàng rạo rực xâm chiếm hồn chàng.

Thế là trở ngại duy nhất, khó khăn nhất đã được Trương Tú giải quyết giúp chàng. Nhưng nhớ lại vẻ mặt Trương Tú chàng không khỏi thắc mắc lạ lùng thầm nghĩ.

- Trông Trương Tú chẳng có vẻ gì là đau ốm cả, tại sao Trương Tú không về? Còn lá thư nhờ mình chuyển trong đó nói những gì? Một lời xin lỗi vì không thể về? Một câu dặn dò âu yếm hay những lời thương yêu nồng nàn?

Tự nhiên óc tò mò, ghen tương nổi sóng trong lòng, chàng nhỏm dậy cầm lá thư ngắm nghía. Trong tình yêu nhiều khi người ta có thể làm những công việc mà bình thường không bao giờ dám nghĩ tới. Trường hợp của Vương Long cũng vậy, chàng là một kẻ có tư cách, nếu như bình thường sẽ chẳng bao giờ chàng dám nghĩ tới trong đời chàng, có một lần nào đó có thể có hành động coi lén thư người khác. Và nếu như chàng có nghe ai kể lại rằng có một kẻ coi trộm thư tình của bạn, chàng đã cau mày khinh bỉ.

Vậy mà trong lúc u mê, nghĩ rằng trong lá thư của Trương Tú, có trăm ngàn lời yêu thương gắn bó... Nghĩ rằng biết đâu sau khi đọc lá thư đó Quán Anh chẳng cảm động xiêu lòng trở lại yêu Trương Tú, bỏ rơi chàng. Tự nhiên Vương Long thấy lá thư đó thật nguy hiểm! Lá thư đó có thể cướp mất hạnh phúc của chàng! Tự nhiên Vương Long nhận thấy trong sự ở lại Đài bắc của Trương Tú chắc là có sự sắp xếp âm mưu gì đây. Mà cái âm mưu đó hẳn không ra ngoài phạm vi chinh phục tình cảm của Quán Anh. Cẩn thận Vương Long tìm cách bóc lá thư ra mà không rách. Để nếu như trong trường hợp lá thư không có gì chàng có thể dán lại và trao cho Quán Anh. Đôi mắt đỏ lửa bàn tay run run, chàng đọc lá thư của Trương Tú.

“Quán Anh thân mến

Trước nhất tôi muốn nói ngay để Quán Anh yên lòng, tôi vẫn mạnh khỏe như thường chẳng đau ốm gì cả. Sở dĩ tôi phải nói với Vương Long như vậy là để Vương Long khỏi thắc mắc nghĩ ngợi.

Sở dĩ tôi không về và đành lỗi hẹn với Quán Anh là vì nhiều lý do sau những ngày suy nghĩ. Từ khi nhận được thư của Quán Anh với câu hỏi: Nếu như chuyện hôn nhân của chúng ta gặp một trắc trở gì đó không thành thì tôi nghĩ sao? Tôi có sẵn lòng tha thứ cho Quán Anh, có vui lòng giúp đỡ nếu như có việc Quán Anh cần nhờ tôi hay không?

Tuy Quán Anh chưa nói rõ nhưng tôi đã hiểu. Hiểu ngay từ cái hôm chúng ta đi dạo rừng Bắc Lâm. Cái trở ngại mà Quán Anh nói tới chính là Vương Long, người bạn thân thiết của tôi. Tôi hiểu rằng tâm hồn của hai người đã cùng rung động trong buổi đi chơi hôm đó. Và hai người không thể cản ngăn, tình yêu từ trong tim bộc phát. Hai người đã yêu nhau như một định mệnh không thể né tránh, như truyền kiếp không thể chối từ.

Từ buổi đó tôi đã âm thầm đau khổ chờ đợi một sự thay đổi xảy ra, một lời nói hay một lá thư mà Quán Anh sẽ gửi cho tôi. Thế rồi lá thư đó đã đến, tôi để trong hộc tủ ba ngày không dám mở ra đọc. Có trời chứng giám cho tôi, đọc những lời lẽ của Quán Anh trong thư, tôi đã chỉ nhận thêm sự đau khổ trong lòng mà không một chút ngạc nhiên... Bởi vì sự đau khổ là do tình yêu của tôi dành cho Quán Anh, là do những mơ ước không thành của tôi đã bị tan vỡ. Tôi có thể cả quyết với Quán Anh rằng tình yêu chân thành tha thiết trong lòng tôi đối với Quán Anh không thua kém sự chân thành tha thiết của Vương Long.

Nhưng nếu như định mệnh đã an bài, nếu như tình yêu đốt cháy tâm hồn Quán Anh, bắt Quán Anh phải lựa chọn giữa tôi và Vương Long thì lần ở lại Đài Bắc này của tôi là một dịp để Quán Anh lựa chọn. Tôi chân thành mong ước rằng chẳng thà một mình tôi đau khổ, còn hơn để Quán Anh lưỡng lự phân vân. Và Vương Long phải đau đớn vì tuyệt vọng.

Ở trên đời này nếu như có ai nhận là hiểu rõ Vương Long, biết giá trị Vương Long thì kẻ đó phải là tôi. Vương Long là kẻ thật có văn tài, tương lai sẽ chẳng còn đen tối. Nhưng dĩ vãng và hiện tại, Vương Long đã phải chịu nhiều nỗi đắng cay. Chắc là trước khi trao danh vọng và hạnh phúc cho Vương Long, thượng đế muốn trao cho chàng nếm đủ mùi vị đắng cay của cuộc đời. Vương Long thiếu thốn nhiều thứ quá, từ tiền bạc tới tình thương.

Kể từ ngày quen thân với Vương Long, lòng tôi vẫn thầm ước sẽ giúp được một điều gì đó cho Vương Long. Nhưng Vương Long lại là một người quá nhiều tự trọng, quá nhiều tinh thần tự lập nên tôi vẫn chưa thể giúp gì được cho chàng. Ngay trong giai đoạn này, sống ở Đài Bắc với đủ thứ thiếu thốn, (tôi nghĩ là Vương Long thiếu cả cơm ăn) vậy mà Vương Long vẫn một mực từ chối không chịu về ở chung với tôi, khiến tôi không biết làm sao để có thể giúp đỡ được.

Với lòng can đảm chịu đựng đó, tôi nghĩ, Vương Long xứng đáng để được hạnh phúc sau này. Xứng đáng để nhận lãnh tình yêu, lòng tin tưởng của một người con gái khả ái như Quán Anh.

Chúc hai người sớm đi tới quyết định, lướt thắng được mọi khó khăn. Phần tôi, nếu như có lời Quán Anh yêu cầu xin rút hôn lễ lại, tôi sẵn sàng hành động ngay và chịu lỗi trước mặt hai bên cha mẹ.

Trương Tú”

Buông rơi lá thư xuống đất, Vương Long ngồi chết lặng. Hai hàng nước mắt từ từ trào ra, lăn dài trên má, rớt xuống lá thư. Ngôn ngữ con người chẳng còn danh từ gì để có thể diễn đạt tâm trạng của Vương Long lúc đó. Một nỗi tuyệt vọng sầu thảm mênh mang tràn ngập tâm hồn chàng.

Tâm trí chàng trống rỗng, cuộc đời chàng đang ở trên cao rớt xuống một vưc thẳm không đáy. Chàng tiếc hận vì đã đọc lá thư. Và chàng thấy cuộc đời chàng, tư cách chàng như thế là hết. Chàng đã chứng tỏ cái bản ngã của chàng là một kẻ thấp hèn, trong khi Trương Tú là một người vị tha quân tử, đã có một sự độ lương mênh mông, thiết tha một lòng vì bạn.

Thế là hết! Vương Long ngồi im chết sững. Chàng sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn Trương Tú, Quán Anh. Cả hai cùng cao cả tinh khiết quá. Những tâm hồn đó ở gần nhau, có nhau mới xứng đáng. Còn chàng chỉ là một thứ cặn bã tiểu nhân. Chàng đã lấy cái cặn bã tiểu nhân đó ra suy diễn gán ghép vào sự cao cả của Trương Tú.

- Ôi, nếu như ta có thể chết đi.

Vương Long thảng thốt kêu lên, chàng đứng dậy như đụng phải lò so, như một kẻ điên cuồng mất trí đi đi lại lại trong phòng.

- Ta phải chết! Ta phải chết! Ta không còn đủ tư cách làm người! Ta chỉ là một loài xúc vật, làm nhơ bẩn xã hội, ta không còn xứng đáng để nhìn lại Trương Tú-Quán Anh. Ta phải chết, ta phải chết.

Vương Long thét lên. Bàn tay với ra chụp lấy con dao trên bàn. Chàng đưa lên cao, mắt chăm chăm nhìn vào đầu mũi dao. Chàng cảm thấy từ đầu mũi dao đó, toát ra một sự cao cả, một hình phạt dành cho sự đê tiện của chàng.

Thời gian nặng nề trôi qua, Vương Long vẫn đứng yên bất động. Bỗng nhiên chàng vứt mạnh con dao xuống sàn nhà.

- Ta chưa có can đảm để chết. Mà sự chết của ta cũng vô ích.

Vương Long ngồi phịch xuống giường ôm đầu khổ sở.

- Ta không đủ can đảm chết, nhưng ta sống để làm gì? Để nhìn hạnh phúc của họ xum họp bên nhau. Phải, ta phải sống để chiêm ngưỡng cảnh đó, để cho lòng thêm dằn vặt khốn khổ mới thôi. Nàng cần Trương Tú, chỉ có Trương Tú mới đem lại hạnh phúc cho nàng. Nàng không thể rơi vào vòng tay một kẻ đê tiện, khốn nạn như ta được. Cho dù ta có sợ chết mà sống thì đối riêng với hai người này ta cũng không thể là một kẻ còn hiện diện trên thế gian này!

Với định tâm, Vương Long ngồi vào bàn viết cho hai người chung một lá thư. Trong đó, Vương Long kể lại từ đầu tới cuối, từ phút say mê đầu tiên khi chàng gặp Quán Anh ở sân trường buổi tối đêm văn nghệ. Chàng kể lại nỗi sung sướng khi gặp lại nàng, và nỗi đau khổ tuyệt vọng khi biết nàng là hôn thê của Trương Tú.

Thế rồi chàng kể tiếp những ghen tương ngấm ngầm đối với Trương Tú, và chàng kể ra những lý do tại sao đã thúc đẩy chàng có hành động điên rồ coi lén bức thư. Ở đoạn cuối thư, Vương Long cho hai người biết là chàng quyết định đi tìm cái chết, chàng cầu chúc cho hai người suốt đời hạnh phúc bên nhau.

Viết xong lá thư thứ nhất, chàng viết lá thứ hai gửi cho chú thím cám ơn đã dạy dỗ nuôi nấng chàng. Khi viết xong, chàng đọc lại hai lá thư, chàng tự biết trong sự liêm sỉ của con người, chàng lại bước thêm một bước gian dối nữa.

Khi bỏ hai lá thư vào phong bì thì trời đã hừng sáng. Vương Long bỏ lại hết cả đồ đạc, chàng ra trạm bỏ thư rồi kêu xe đi về phía hải cảng...
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #14  
Old 04-28-2004, 04:35 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Một mũi giầy đá thốc vào mạng sườn Vương Long kèm theo một câu quát.

- Đồ đơ bẩn bần tiện, tại sao lại chen vào đây mà ngủ. Định chờ dịp ăn cắp à?

Vương Long ôm lấy cạnh sườn đau nhói, chàng lồm cồm ngồi dậy.

- Tôi... không có ý ngủ lại ở đây. Nhưng vì tôi không có chỗ nào để đi cả, lại cũng không biết ngủ ở chỗ nào nên ngủ ở đây. Nếu ông không bằng lòng cho tôi nằm đây, tôi xin đi nơi khác.

- Cút không ông đá cho vỡ mặt bây giờ. Ở đây đâu phải là chỗ để cho bất cứ ai không nhà không cửa cũng có thể ngủ được đâu. Phải biết đây là kho cất hàng của thương cảng, tuyệt đối cấm phường lưu manh trộm cắp bén mảng lại gần.

Vương Long lồm cồm chui ra khỏi những kiện hàng. Hồi tối khi tàu cặp bến chàng theo hành khách xuống khỏi tàu, trong túi chàng chỉ còn có hai đồng, bụng lại đói, Vương Long đã ăn một tô mì mất một đồng ngay ở thương cảng. Khi đã no bụng thì trời đã quá khuya, một nỗi lo khác bắt đầu xâm chiếm, chàng sẽ đi đâu? Kiếm đâu ra chỗ ngủ cho qua đêm. Chàng bắt đầu bước chân lên một vùng đất hoàn toàn xa lạ: Hương Cảng! Chàng đã bỏ Đài Bắc qua đây. Bước chân lên Hương Cảng đúng vào đêm Giáng sinh. Thành phố treo đèn kết hoa, thiên hạ nườm nượp đi về, mọi người đều vui sống, tin tưởng và hạnh phúc, chỉ riêng mình chàng là bơ vơ.

Vương Long co ro rét mướt, đi sâu vào lòng thành phố. Chàng qua hết phố này đến phố khác, nhà cửa chật chội, cao ngất, chen chúc mà không tìm được một chỗ ngủ qua đêm.

Cuối cùng Vương Long trở lại thương cảng. Sự mệt mỏi làm chàng muốn lả đi. Chàng tìm được một chỗ để nghỉ trong kiện hàng, chàng chui vào một lỗ hổng ngủ thiếp. Cho tới khi bị đá vào mạng sườn chàng choàng thức giấc. Kẻ vừa đá chàng là một người đàn ông râu ria lởm chởm, thô lỗ. Chàng đoán chừng là một trong những người cai phu khuân vác của bến tàu.

Trời đã hừng đông. Ánh thái dương ửng hồng qua lớp sương mù dầy đặc đã đủ để chàng nhận thấy da mặt người đàn ông đỏ gay. Và khi chàng đi qua mặt hắn, Vương Long ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. Chàng lặng lẽ bước qua mặt gã định bỏ đi. Nhưng gã đã nắm vai giữ chàng lại.

- Mày chui vào chỗ hàng hóa tao phải coi để làm gì?

- Tôi đã thưa với ông là tôi không có chỗ ngủ nên vào đó ngủ nhờ.

- Tao không tin nhất định là mày đã ăn cắp được thứ gì rồi. Mày là thằng biết lợi dụng đêm Giáng sinh, mọi người mãi vui say để hành nghề. Mày chưa thể đi được, hãy đứng im đấy.

Vương Long cau mày.

- Ông giữ tôi lại để làm gì? Tôi đâu phải là thứ người ăn cắp mà nãy giờ ông cứ gán cho tôi.

- Ai biết được! Mày hãy đứng im đấy để tao kiểm soát lại. Nếu quả thật mày chưa giở trò gì, tao sẽ tha cho mày đi. Bằng trái lại là mày vào tù.

Vương Long khó chịu đứng im chờ đợi. Một lúc sau gã đàn ông quay lại.

- Phúc cho mày chưa dở trò gì, thôi cút đi!

Vương Long cắn chặt hai hàm răng lại với nhau, cố nén cơn tức giận. Gã đàn ông cất tiếng cười sặc sụa. Vương Long thở dài bỏ đi. Ra khỏi vòng rào thương cảng chàng mới cảm thấy nhẹ nhõm một phần. Tuy nhiên tâm trí chàng không ngớt lo buồn tủi hận. Cuộc đời chàng thực sự đã xuống hố thẳm rồi. Vừa bước ra đời đã bị một tên hạ tiện say sưa chưởi mắng mà không dám trả lời.

Nắng đã lên cao, một thứ nắng nhạt nhòa sương lạnh. Rét căm căm và bụng bắt đầu cồn cào đói. Chàng bước đi mà chẳng biết đi đâu, làm gì. Chàng suy nghĩ:

- Trước nhất ta phải kiếm cho ra một việc làm, phải kiếm cho ra một chỗ ngủ. Nhưng kiếm bằng cách nào?

Bàn tay thọc túi mân mê đồng bạc cuối cùng, chàng ý thức được tình trạng bi đát của mình. Nếu như trong ngày hôm nay, chàng không tìm ra được một việc làm......

Nhưng ba ngày sau, công việc tìm vẫn chưa ra, dù là bất cứ một việc gì, đổi lấy chén cơm ăn cho đỡ đói lòng. Đã hai ngày rồi, chàng chịu đựng, không có thứ gì vào bụng. Ban ngày chàng lang thang qua các phố, lê lết đến các hãng xin việc làm. Tối khuya chàng trở về mái hiên của một rạp hát nhỏ, ngủ đỡ qua đêm.

Hành lang của rạp hát rộng và trống trải. Gió đêm về lạnh buốt thịt da. Hai đêm liền Vương Long chống trả với cái đói, lạnh không sao ngủ được hoặc có mệt quá thì giấc ngủ cũng chỉ chập chờn.

Tuy khổ sở đắng cay nhưng Vương Long vẫn cắn răng chịu đựng. Chàng đã tự coi ở thế gian này không còn chàng nữa. Chàng nghĩ tới Trương Tú, Quán Anh. Hẳn là hai người đã đọc thư của chàng rồi. Phản ứng của họ ra sao? Trong thư Vương Long đã cho hai người biết chàng sẽ nhảy xuống biển tự tử. Nhưng liệu họ có tin chàng chết thật không? Hay là họ sẽ bán tin bán nghi, sẽ cho người đi thăm dò tin tức? Chàng đã rời khỏi đảo Đài Loan, như vậy cũng yên tâm một phần. Nhưng mà trái đất tròn, biết đâu lại chẳng có ngày gặp lại? Biết đâu chẳng có tin tức cho họ hay là chàng vẫn còn sống? Như vậy liệu hạnh phúc của họ có được trọn vẹn không? Muốn giữ cho hoàn toàn bí mật, chàng sẽ phải khai tử cái tên Vương Long. Chàng sẽ chọn một cái tên khác.

Vào khuya đêm thứ ba thì cái đói hành hạ Vương Long khiến chàng dường như không chịu đựng nổi. Chàng mò về rạp hát ngồi bó gối nơi cuối hành lang nhìn thiên hạ qua lại cười dỡn hạnh phúc. Cuộc đời vô tâm quá!

Tiếng hát từ trong rạp hát vọng ra ồn ào. Hai lỗ tai Vương Long lùng bùng nghe không thành tiếng. Phải làm sao cho qua cơn đói đây? Đi ăn xin? Đi ăn cắp? Không, không thể được! Đã một lần chàng để cho cái hèn hạ trong con người ngự trị sự thanh cao nên mới ra nông nỗi này. Dù chết cũng không để cho sự ươn hèn chiến thắng lương tâm thêm một lần nữa.

Vương Long ngồi im bất động, đôi mắt lim dim. Chàng nghĩ nếu như cái đói có làm chàng lả hay ngất đi và chết luôn, có lẽ lại là một điều hay.

Vãn hát thính giả đổ xô ra về. Tiếng còi xe, tiếng rao hàng, tiếng gọi nhau ơi ới... Những âm thanh cùng lùng bùng trong lỗ tai chàng. Nó làm đầu óc chàng nhức buốt. Điều mà chàng không bao giờ có thể ngờ được là cái đói ở dưới bụng lại có thể làm cho đau đớn trong đầu như thế.

Thính giả vừa bỏ ra về, rạp hát bớt tiếng ồn ào thì từ phía sau cửa hậu trường một toán nghệ sĩ đi ra. Họ nói chuyện vui vẻ, rủ nhau qua quán ăn kế bên rạp hát để dùng bữa khuya.

Toán nghệ sĩ đi qua chỗ Vương Long ngồi, vài ánh mắt nhìn chàng biểu lộ vẻ ngạc nhiên thắc mắc...

Vương Long vẫn ngồi bất động, chàng mong sẽ ngồi như thế mãi cho đến khi lìa bỏ cõi đời. Nhưng tiếng mời rượu mời ăn của đám nghệ sĩ cùng mùi thơm thức ăn từ quán bay qua càng làm ruột gan Vương Long cồn cào hơn. Nhìn đám người ăn uống vui vẻ, Vương Long chợt nảy ra một ý kiến, chàng cố đè nén cơn đói đi về phía họ.

Cố tạo một phong cách tự nhiên, chàng đi về phía đầu bàn ăn của họ, nhìn thẳng vào mặt từng người. Thấy thái độ của chàng, những nghệ sĩ đang ngồi ăn uống cùng ngạc nhiên, một người hỏi chàng:

- Ông bạn muốn gì?

Vương Long cố tạo ra cho mình một nụ cười khoáng đạt.

- Thưa các ông, tôi biết các ông đây đều là những nghệ sĩ chân chính, yêu nghệ thuật và có nhiều may mắn hơn tôi, một gã lãng tử không nhà, tứ cố vô thân, một kẻ nghèo bề ngoài nhưng giầu có bên trong, một kẻ đi hát dạo để kiếm miếng ăn độ nhật...

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #15  
Old 04-28-2004, 04:36 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Một người trong bọn đứng lên, dơ ly rượu lên cao.

- Như vậy ông bạn cũng có thể được gọi là nghệ sĩ như chúng tôi, mời ông bạn một ly này để mừng nếp sống nghệ sĩ của chúng ta.

- Xin cám ơn ly rượu của ông, tôi có điều muốn trình bày rồi sẽ nhận ly rượu sau.

Một người khác lên tiếng:

- Chúng tôi sẵn sàng nghe ông bạn nói, vì bản tính nghệ sĩ là luôn luôn cởi mở rộng rãi hơn người., nhưng chúng tôi không để cho kẻ khác qua mặt mà không biết. Ông bạn nói mình là một tay hát dạo kiếm miếng ăn sao chỉ có hai bàn tay không, chẳng có nổi một cây đàn.

- Tôi là một kẻ hát dạo không có cây đàn. Cây đàn của tôi đã bị kẻ gian lấy trộm mất.

- Ồ!

Nhiều chiếc miệng cùng ồ lên một tiếng. Vài người lắc đầu nhìn chàng thương hại. Nở một nụ cười trên môi, chàng cố gắng đóng cho xong màn kịch để họ động lòng giúp chàng qua cơn đói khát.

- Tôi có một đề nghị.

- Đề nghị gì? Một người hỏi.

- Tôi xin hát hầu quý vị một bài.

- Được! Nếu bạn hát không quá tệ chúng tôi sẽ đãi bạn một chầu cơm.

Chàng mượn một cây vĩ cầm, dạo một nhạc phẩm tình cảm phổ thông ở Đài Loan rồi cất tiếng hát, giọng khàn buồn thiếu hơi vì đói.

Mọi người im lặng ngừng ăn để thưởng thức. Dứt bài hát một người trong số nghệ sĩ ngồi nghe phát biểu ý kiến.

- Giọng của ông bạn khàn, thiếu hơi, tiếng vĩ cầm thì khá hơn. Dù sao tôi nghĩ tài năng của bạn khá hơn bất cứ người hát dạo nào mà tôi đã gặp.

- Xin thú thật rằng, đã ba ngày qua tôi không có một thứ gì vào bụng, chính vì thế mà hơi tôi thiếu, tay tôi bị run.

- Bạn sẽ không còn đói nữa, hãy ngồi xuống đây với chúng tôi, muốn ăn uống gì cứ tự nhiên lựa chọn. Nhưng trước hết tên bạn là gì?

- Tôn Tử Ái.

- Tôn Tử Ái? Cái tên nghe hơi lạ.

- Vâng rất lạ. Bởi vì tôi là người họ Tôn đã chết vì yêu...

Thế là đã ba tháng.

Kể từ cái đêm Vương Long quá đói, tự nhận là kẻ hát dạo hát cho đám người nghệ sĩ nghe để đổi lấy bữa ăn, chàng được người đàn ông đứng tuổi chủ nhân đoàn hát Thiên Nga nhận vào đoàn, cho chàng một chân đệm vĩ cầm ở hậu trường.

Đó là một điều may mắn đặc biệt chàng đã xuất hiện đúng lúc đoàn hát đang cần một nhạc đệm vĩ cầm.

Sau ba tháng có công ăn việc làm, cuộc sống được tạm thời coi là no đủ, ổn định. Sắc điện Vương Long trở lại như xưa, biểu lộ ra nét tài hoa son trẻ. Bản tính chàng lại khả ái ý nhị nên rất được cảm tình của mấy người trong đoàn. Nhất là ông Lý Bân chủ nhân đoàn hát rất quí mến coi chàng như một người em, một người bạn vong niên. Những khi rảnh rỗi ông rất thích đàm đạo với Vương Long. Ngoài Lý Bân ra còn một người khác để ý tới chàng, rất thích chàng đó là Lý Liên Liên, con chim họa mi của đoàn hát, con gái độc nhất của Lý Bân.

Lý Liên Liên chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng nàng đã trổ mã như một cô gái mười bảy vừa chớm vào xuân. Nàng có một phong dáng cao ráo chân dài, vẻ mặt thanh tú, dồi dào sức sống. Nàng có một giọng ca khá ngọt ngào, truyền cảm. Liên Liên thường xuất hiện trên sân khấu vào cái màn đầu tiên của mỗi tối. Và mỗi buổi tối nàng thường đón nhận những tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt của khán giả.

- Liên Liên sẽ là một danh ca được nhiều người ái mộ, chậm nhất là năm ba năm nữa thôi.

Lý Bân thường nói với mọi người như vậy, bằng một giọng không dấu được sự kiêu hãnh vì có cô con gái tài sắc vẹn toàn, có tương lai, danh vọng sau này.

Bản tánh của Liên Liên vốn dịu dàng khả ái, nhưng vì sớm sống dưới ánh đèn màu sân khấu lại được những người chung quanh tâng bốc ngợi khen, nàng lại tự biết mình là một cô gái đẹp thông minh hơn người thế nên đôi lúc nàng đã không khỏi có những cử chỉ, câu nói kiêu căng hợm hĩnh. Như hôm đầu tiên Vương Long nhận việc, ngồi sau cánh gà đệm vĩ cầm, Liên Liên đã nhìn chàng trai gầy ốm xanh xao đó bằng ánh mắt khinh thường và nghi ngờ. Nàng hỏi Lý Bân.

- Cha ơi, bác Lưu không còn đệm vĩ cầm cho đoàn hát của mình nữa à?

- Bác Lưu đã nghỉ rồi con ạ, con gái lớn của bác chết nên bác buồn xin nghỉ về sống với mấy đứa cháu.

- Tội nghiệp bác Lưu quá hả ba? Vậy thì tối nay ai sẽ đệm vĩ cầm cho con hát đây?

Lý Bân chỉ vào Vương Long giới thiệu.

- Con khỏi lo, chúng ta đã có anh Tôn Tử Ái đây thay cho bác Lưu. Đây là Liên Liên con gái tôi đó.

Vương Long cúi đầu chào, Liên Liên hơi gật đầu chào lại, cử chỉ của nàng thật là hững hờ, miễn cưỡng phải chào lại Vương Long theo phép xã giao, nàng nói với cha.

- Như vậy, thì tốt hơn hết hôm nay con hát không có tiếng đệm vĩ cầm!

- Liên Liên, con đừng nói như thế! Tử Ái kéo vĩ cầm còn hay hơn cả bác Lưu, cha đã nghe hồi sáng rồi nên cha biết.

- Nhưng Tử Ái chưa nghe con hát hồi nào, chưa tập thử với con lần nào thì tốt nhất là đừng có đệm khi con đang trình diễn.

Nói xong Liên Liên bỏ đi nơi khác. Lý Bân có vẻ không bằng lòng ý của con gái. Vương Long chỉ im lặng ngồi nghe, Lý Bân nói như để an ủi Vương Long.

- Cậu đừng buồn, Liên Liên nó còn trẻ con lắm. Lát nữa lúc nó hát cậu đừng đệm đàn kẻo nó lại phật ý, kiếm chuyện thêm phiền ra.

Vương Long gật đầu.

- Vâng tôi xin theo ý kiến của ông chủ.

Khởi đầu gay cấn và nghi kị là thế. Vậy mà chỉ một tuần lễ sau, Liên Liên đã tuyên bố với mọi người trong đoàn hát.

- Chưa có ai đệm vĩ cầm hay bằng Tử Ái. Ảnh là một nhạc sĩ có chân tài.

Từ đó Liên Liên có cảm tình với cái anh chàng nhạc sĩ gầy ốm mà buổi đầu nàng đã nghi ngờ không tin tưởng. Và trong tâm hồn trong sáng của tuổi mười lăm, Liên Liên mơ hồ cảm thấy, chẳng phải tình cảm của nàng dành cho chàng vì tài kéo đàn mà còn vì một cái gì khác nữa mà nàng chưa thể khám phá ra. Cái gì khác đó là cái dáng vẻ phong thái thanh thoát của chàng. Nhất là đôi mắt lúc nào cũng như chìm sâu, bí ẩn, u uất vừa mơ mộng mà như vừa chứa ẩn một tâm sự não nề riêng tư.

- Chàng đã có người yêu chưa? Tại sao tên chàng lại là Tôn Tử Ái? Tên do cha mẹ đặt cho hay tự chàng chọn lấy?

Đã có lúc Liên Liên tự hỏi và từ trong thâm tâm, nàng mong ước sẽ có một dịp nào đó chàng sẽ trả lời cho nàng!

Một buổi tối trước giờ mở màn, bỗng nhiên Liên Liên bị khản tiếng mất giọng. Điều đó làm Lý Bân bối rối, chương trình bị mất một tiết mục, lấy gì để trám vào khoảng trống đây? Thấy Lý Bân có vẻ lo lắng và giải quyết không xong. Vương Long đề nghị.

- Để tôi hát thế Liên Liên.

Lý Bân nhìn Vương Long với ánh mắt ngần ngại. Vương Long mỉm cười.

- Xin ông cứ tin tưởng, tôi hát không đến nỗi tệ quá đâu.

Lý Bân gật đầu.

- Được rồi cũng liều thử thời vận xem sao. Nào mau lên...

Màn sân khấu từ từ kéo lên cùng với lời giới thiệu, Vương Long bước ra sân khấu, và tiếng hát của chàng bắt đầu cất lên, trầm ấm, ngọt ngào mà não ruột. Chàng đang trình diễn bài ca mà chàng có thể hát hay nhất, bài chàng ưa thích nhất vì có nhiều kỷ niệm "Bản tình ca muôn thuở".

Ngay từ câu hát đầu tiên cất lên, trái tim Vương Long chợt rung động thổn thức, mắt chàng nhoè mờ. Hình ảnh Quán Anh chợt hiện ra lung linh trước mặt. Chàng thấy như khán giả ở phía dưới, những người đứng quanh sân khấu trở thành sương khói biến tan, trước mặt chàng chỉ còn Quán Anh và chàng cất tiếng hát là để dành riêng cho nàng thưởng thức.

Giọng Vương Long trùng xuống, nghẹn ngào, thiết tha cay đắng. Ôi, bây giờ chàng còn lại được gì? Một đôi mắt đã xa xôi, mơ hồ. Đôi mắt còn ở Đài Nam, nhưng đối với chàng đã quá xa xôi diệu vợi, đã trở thành đôi mắt kỷ niệm, dĩ vãng của lòng. Và cuộc tình say đắm, hạnh phúc trăm năm còn lại gì đâu? Chàng thấy như dư âm trong tiếng hát của chàng, có pha trộn tiếng cười đắng cay tan vỡ! có pha trộn tiếng cười điên dại ngất ngây!

Khi Vương Long dứt tiếng hát, chàng cúi đầu cảm tạ khán giả, rạp hát bỗng rơi vào một sự im lặng tuyệt đối hoàn toàn. Tiếng hát xuất thần của Vương Long, đã dẫn dắt mọi người lạc vào ma lực của âm thanh, đến quên cả vỗ tay. Tình trạng đó kéo dài tới cả ba mươi giây. Khi Vương Long đứng thẳng người lên, quay bước trở vào hậu trường, tiếng vỗ tay mới vang lên cơ hồ như muốn vỡ rạp! Những bông hoa từ dưới tung lên sân khấu tới tấp, như những cánh bướm mùa xuân!

Lý Bân ôm choàng lấy chàng.

- Trời ơi! tôi đâu có ngờ!

Liên Liên cũng nắm chặt lấy bàn tay chàng.

- Anh Tử Ái, tiếng hát của anh khiến em không cầm được lệ! Tại sao anh lại có thể hát hay quá như vậy.

Người giới thiệu chương trình cũng chạy lại nắm lấy tay Vương Long.

- Anh phải trở ra sân khấu, khán giả đang la hét đòi anh hát thêm cho họ nghe!

Mặt Vương Long tái xanh, chàng bị xúc động không phải vì sự thành công mà vì những kỷ niệm khi hát nghĩ về Quán Anh, chàng xua tay lắc đầu.

- Anh cáo lỗi giúp tôi không thể trình diễn tiếp được!

- Tại sao? Đây là một trường hợp đặc biệt, hiếm có anh nên lợi dụng chinh phục tình cảm khán giả.

- Nhưng tôi mệt quá, không thể hát tiếp được...

Lý Bân nhìn vẻ mặt tái xanh của Vương Long gật đầu.

- Ra cáo lỗi đi, trường hợp này không hát thêm là một điều hay! Một lối quảng cáo tân kỳ cho đoàn hát.

Đêm đó sau khi vãn hát, nghệ sĩ trong đoàn kéo nhau ra quán nhậu để mừng tiếng hát Vương Long, còn Liên Liên thì thích nàng và Vương Long sẽ trở thành một đôi song ca đặc biệt.

Nhưng trước những lời chúc tụng vui mừng, Vương Long chỉ cúi đầu thở dài buồn bã, chàng chưa muốn để mọi người thất vọng nên chưa tiện nói ra vì tự trong thâm tâm, chàng biết rằng sẽ không bao giờ chàng trở thành một danh ca. Chàng phải sống trong tăm tối, để mọi người quen biết nghĩ rằng chàng đã thực sự chết rồi...

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #16  
Old 04-28-2004, 04:37 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Vì ý định cương quyết của Vương Long chỉ muốn là một nhạc sĩ vô danh trong hậu trường chứ không muốn trở thành một danh ca tên tuổi nên mọi người đều ngạc nhiên tiếc cho tài năng của chàng.

Người tiếc nhất ngạc nhiên nhất là Liên Liên, không cầm lòng được, nàng đi tìm gặp Vương Long.

- Tại sao anh lại có quyết định đáng tiếc như vậy? Danh vọng tiền bạc đang chờ đợi anh không muốn, lại cam sống một đời nghèo khổ vô danh trong bóng tối?

Vương Long nhìn Liên Liên bằng ánh mắt buồn rầu.

- Liên Liên chưa hiểu được hoàn cảnh của tôi đâu. Tôi đã tự nguyện với lòng là suốt đời chỉ sống trong tăm tối.

- Nhưng tại sao anh lại tự nguyện với lòng như vậy?

- Tôi không thể nói được.

- Anh không nói nhưng Liên Liên có thể đoán được. Có phải vì tình yêu mà anh không muốn trở thành ca sĩ?

- Tại sao... Tại sao Liên Liên lại đoán như vậy?

- Vì tên anh là Tôn Tử Ái. Em đoán chắc rằng đó không phải là tên thật của anh. Người họ Tôn đã chết vì yêu! Chẳng có cha mẹ nào đặt tên con như thế! Có phải đó là biệt hiệu anh tự đặt lấy phải không?

Vương Long gật đầu.

- Liên Liên thông minh lắm, tôi không thể dấu được.

Liên Liên cười nhạt.

- Chẳng phải một mình em đoán thế mà tất cả mọi người trong đoàn đều nghĩ anh thất vọng vì tình nên mới không muốn trở thành một người nổi danh.

Ngừng một chút như để suy nghĩ, nàng nói tiếp:

- Chẳng biết người đàn bà đã làm anh tuyệt vọng đến thế là ai? Và nó có liên quan gì trong việc anh tự hủy hoại tương lai của anh như thế này?

Nụ cười chua chát trên môi Vương Long.

- Đó là một người con gái đã chết trong trái tim tôi. Và nếu như tôi tự vùi dập tương lai của mình là vì nàng, để tang cho nàng!

Chàng thở dài, hỏi Liên Liên qua chuyện khác.

- Còn Liên Liên, bữa nay đỡ khan cổ chưa?

- Đỡ rồi, tối nay có thể hát lại, nhưng em buồn quá...

- Tại sao?

Liên Liên không trả lời thẳng câu hỏi của chàng, mà trở lại câu chuyện cũ.

- Chắc người con gái đó đã phụ anh? Chắc anh phải tha thiết với cô ta lắm nên mới quyết tâm tự hủy tương lai như vậy.

- Không, cô ta không phụ tôi, chỉ tại tôi không còn xứng đáng với nàng.

- Anh mà không xứng đáng với cô ta sao? Trong đoàn hát ai cũng mến cũng khen anh là một người có tư cách, có tài... có cách gì để làm lại từ đầu không hở?

- Không, chẳng còn cách nào ngoài cách tôi đã lựa chọn và quyết định. Mà thôi, đừng đề cập tới chuyện này nữa. Nếu như thật sự mọi người trong đoàn hát mến tôi thì hãy để cho tôi mãi mãi là một nhạc sĩ đệm vĩ cầm trong hậu trường, bằng không tôi sẽ lại phải ra đi...

Liên Liên thở dài, nàng không ngờ Vương Long lại quyết tâm đến thế.

- Thôi được, em sẽ không đề cập tới chuyện này nữa, có điều em muốn nhờ anh, chẳng biết anh có vui lòng giúp em được không?

- Liên Liên muốn nhờ tôi chuyện gì? Nếu như có thể giúp được tôi sẵn sàng giúp.

- Em nghe anh hát và đàn, biết anh giỏi về âm pháp lắm. Anh có vui lòng làm sư phụ dạy nhạc cho em không?

- Nếu Liên Liên không chê thì tôi sẵn lòng, nhưng tôi không chịu cái chức sư phụ Liên Liên vừa nói đâu.

Kể từ đó, chàng dạy nhạc dạy hát thêm cho Liên Liên. Chàng lựa những bài ca hợp với giọng hát của nàng để dạy. Tư chất Liên Liên rất khá, nàng lại có giọng ca tốt nên tiến triển trông thấy. Kỹ thuật trình bày của Liên Liên trở nên vững chắc, điêu luyện, nàng không còn thiếu kỹ thuật hát như trước kia.

Lý Bân thấy Vương Long không chịu làm ca sĩ, nhưng chịu khó luyện tập cho con gái mình thì cũng hài lòng.

Thế rồi, Liên Liên dần dần nổi tiếng. Giọng hát điêu luyện của nàng được khán thính giả ưa thích. Một vài hãng dĩa đến điều đình thu thanh. Nhờ tên tuổi Liên Liên, đoàn hát Thiên Nga cũng trở nên phát đạt. Mọi người đều vui mừng hăng hái làm việc.

Về phần Vương Long, ngoài giờ đệm nhạc và trau luyện thêm cho Liên Liên, chàng bắt đầu sáng tác nhạc với bút danh Trương Tú A, và những bản nhạc kịch của chàng đem ra trình diễn rất thành công.

Nhờ công việc bận rộn, Vương Long cũng khuây khỏa được một chút tình riêng tư. Nhưng cũng chỉ tạm khuây khỏa để mà sống bề ngoài. Tự trong thâm tâm, chàng vẫn âm thầm đau khổ, nhất là những đêm khuya, cô độc một mình.

- Quán Anh, Quán Anh, chẳng bao giờ ta có thể quên được nàng!

- Thời gian là một liều thuốc thần diệu, nó sẽ giúp ta quên tất cả những bất hạnh xảy ra cho cuộc đời ta. Nhưng điều quan trọng vẫn là do ý chí của mình. Đã ba năm rồi tôi thấy anh thu mình vào trong cái vỏ riêng tư, cái vỏ mang đầy sầu đau dĩ vãng đó để làm gì? Có ích lợi gì? Mỗi người chúng ta chỉ có một đời sống, chúng ta không có quyền làm hư vì những chuyện bất hạnh đã qua.

Ngừng một chút Lý Bân nói tiếp.

- Đã ba năm rồi sống trong đoàn hát, anh đã thấy tình cảm của tôi đối với anh ra sao, tôi coi anh như một người em, một người con trong gia đình, nếu như anh cho phép tôi coi như thế... Mọi người trong đoàn đều áy náy khi thấy anh tự chôn vùi tương lai của mình đằng sau hậu trường. Tôi không biết chuyện tình cảm dĩ vãng của anh ra sao, mà cũng chẳng tò mò muốn biết làm gì, nhưng hãy cho tôi hỏi một câu: anh không thể quên được chuyện cũ đó sao?

Đôi mắt Vương Long nhuốm buồn, chàng nhẹ lắc đầu.

- Chẳng bao giờ có thể quên được!

- Tôi không tin như thế. Quên được hay không là do sự quyết tâm của anh. Chỉ tại anh không muốn quên phải không?

Vương Long thành thật gật đầu.

- Không nên như thế, phải quên đi và có người cũng muốn giúp cho anh quên!

Hai bàn tay Lý Bân đặt lên vai Vương Long, giọng ông chân thành.

- Thật, cũng bất đắc dĩ tôi mới phải đề cặp đến chuyện này. Anh có biết tình cảm của Liên Liên đối với anh ra sao không?

- Tôi biết Liên Liên rất tốt với tôi.

- Tôi nghĩ là hơn thế nữa. Nó có cảm tình đặc biệt với anh. Người trong đoàn cũng biết vậy. Chỉ riêng anh vì vết thương trong lòng nên không muốn biết mà thôi. Hoặc giả anh ngại tôi không bằng lòng. Thật ra, nếu như tôi có một người con rể như anh để sau này nối nghiệp lo cho đoàn hát thì không gì bằng, anh nghĩ sao?

Vương Long cúi đầu bối rối, không biết trả lời ra sao để khỏi đụng chạm tới lòng tốt của Lý Bân.

Lý Bân cũng im lặng chờ đợi câu trả lời của chàng. Mũi tên đã bật khỏi dây cung, bây giờ chỉ còn chờ đợi xem có trúng mục tiêu hay không. Đó cũng là một điều cùng bất đắc dĩ đối với Lý Bân. Đã ba năm qua kể từ ngày biết được tình cảm của con gái dành cho chàng trai đang ngồi trước mặt ông, bằng tất cả sự đắm say tuyệt vọng, ông đã cố nén lòng chờ đợi một ngày vui. Nhưng càng chờ đợi, Liên Liên càng tỏ ra say đắm thì Tử Ái càng hững hờ giả khờ không biết. Điều đó làm Liên Liên tuyệt vọng và chính ông cũng cảm thấy đau lòng. Lúc đầu tuy không nói ra, nhưng ông có hơi bất mãn, nghĩ rằng Tử Ái không thích Liên Liên nên làm mặt khinh thường. Nhưng rồi nhận xét kỹ, ông thấy không phải là như vậy! Tử Ái là một thanh niên trầm lặng, buồn bã ít nói. Cuộc sống của Tử Ái thật là đàng hoàng đứng đắn không thể chê trách điểm nào. Tử Ái lại cũng tỏ ra rất lịch sự, chăm sóc nuông chiều Liên Liên về đủ mọi thứ, chỉ trừ tình yêu là chàng làm ra vẻ mặt lạnh lùng không biết mà thôi!

Chính vì thế mà Lý Bân biết rằng Tử Ái có một nỗi buồn riêng tư nào đó, chưa thể quên được. Nỗi buồn riêng tư đó là nỗi buồn gì? Chắc hẳn là một chuyện tình tuyệt vọng, chuyện tình đó ra sao? Lý Bân không cần biết, nhưng ông nghĩ tới một giải pháp làm cho Tử Ái quên đi chuyện cũ.

Thấy chàng chuyên tâm dạy nhạc cho Liên Liên, lại hăng say sáng tác nhạc kịch, ông rất mừng, hy vọng sự gần gũi của hai người, sự duyên dáng trẻ đẹp của con gái sẽ làm cho chàng siêu lòng, thấy nhớ mãi về một chuyện tình đã qua là một điều vô lý. Rồi, sự hăng say làm việc cũng sẽ là một lý do, giúp cho những người hay sống về nội tâm bớt đi phần nghĩ ngợi. Nhưng điều mừng đó của Lý Bân mỗi ngày một thêm lụn tắt, khi nhận ra con gái của ông mỗi ngày một buồn bã thêm, gầy ốm thêm trong khi chàng trai đang ngồi trước mặt ông vẫn dửng dưng trước mối tình tha thiết.

Cùng chẳng đã, ông phải nói ra những câu vừa rôi để dò ý chàng trai.

Nhưng chàng trai vẫn ngồi cúi đầu, buồn bã chưa chịu trả lời. Nóng ruột, Lý Bân không giữ được sự im lặng.

- Anh nghĩ sao về câu tôi vừa hỏi anh? Hình như anh cho là khó trả lời?

Vương Long ngước nhìn Lý Bân, đôi mắt chàng thật buồn và tỏ dấu biết ơn.

- Tôi biết, ông và Liên Liên tốt với tôi quá! Nhưng... Tôi không biết phải nói sao đây, để cho nó đúng với ý nghĩ lo âu trong lòng tôi...

Chàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.

- Không phải là tôi vô tình không biết tới những tình cảm của Liên Liên, Và từ ba năm nay tôi đã lo sợ tới phút nhìn thẳng vào sự thật này. Rất may, giờ phút này tôi lại đối diện với ông chứ không phải là Liên Liên. Nên tôi dễ nói thực tấm lòng tôi hơn.

Chàng ngừng một chút như để sắp xếp những ý nghĩ trong việc giải bày.

- Đối với ông và Liên Liên, tôi luôn luôn có một cảm tình sâu đậm, một cảm tình mang thêm cả sự biết ơn. Ông đã cho tôi một việc làm để sống. Còn Liên Liên đã dành cho tôi một cảm tình đặc biệt. Nhưng lòng tôi đã trót gửi cho một người, lòng tôi đã chết rồi thì đúng hơn. Nên tôi đã cảm thấy bị ray rức lo âu khổ sở vì không biết lấy gì để đền bù lại lòng tốt của Liên Liên.

Lý Bân mỉm cười.

- Cậu vừa nói rằng tấm lòng của cậu đã gửi cho một người, phải chăng cậu có ý nói tới tình yêu?

- Vâng, tình yêu!

- Người đó đã phụ cậu, hay vì một lý do gì mà chuyện tình của hai người không được trọn vẹn?

- Tại vì tôi đã lỗi lầm.

- Có hy vọng gì hàn gắn lại được không?

- Không. Đối với người đó tôi là người đã chết. Tôi đã viết thư tuyệt mạng cho nàng, và bây giờ nàng yên chí tôi chẳng còn ở thế gian này nữa.

- Vì thế mà cậu đã bỏ tên cũ, lấy cái tên mới đầy lãng mạng đắng cay?

- Vâng. Giấy tờ cũ tôi đã đốt hết cả.

- Như vậy có nghĩa là con người cũ của cậu cũng đã chết rồi. Tại sao cậu không chấp nhận sống với con người mới?

- Tôi muốn cũng không thể được! không thể quên được nàng!

Lý Bân nhìn thẳng vào mắt Vương Long.

- Này, người bạn trẻ của tôi ơi, muốn thì phải được chứ! Tôi không ép cậu, cậu thử nghĩ xem, Liên Liên nó đối với cậu rất tha thiết, nó lại không phải là một thiếu nữ tệ, vậy cậu thử đối với nó tốt hơn một chút nữa, lưu tâm với nó hơn xem có thể thay đổi được gì không. Tôi thật tâm mến cậu chứ không phải vì hạnh phúc của riêng con gái tôi.

Vương Long cảm động gật đầu.

- Tôi sẽ cố gắng. Để cho Liên Liên buồn, chính tôi là người khổ tâm hơn.

Lý Bân nhẫn nại.

- Dù sao Liên Liên nó cũng mới mười tám tuổi. Nếu nó thật yêu cậu, nó phải biết đợi chờ...
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #17  
Old 04-28-2004, 04:46 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chỉ mới có năm năm mà Đài Bắc đã có quá nhiều thay đổi.

Nhà cửa mọc cao ngất, chen chúc. Nhiều con đường xưa kia còn là đất, nay đã được trải nhựa, sạch sẽ rộng thênh thang.

- Cảnh vật thì như thế còn lòng người thì sao? Chắc chắn cũng đã có nhiều thay đổi!

Vương Long thở dài nghĩ đến Trương Tú, Quán Anh. Chắc là Trương Tú đã về Nam, không còn ở Đài Bắc nữa. Hai người chắc cũng đã lấy nhau.

Tự nhiên chàng thấy nhớ Trương Tú, Quán Anh vô cùng. Đã nhiều hôm chàng nghĩ tới hình ảnh của hai người. Cả hai đối với chàng đã mất hẳn mà như lúc nào cũng hiện diện trong lòng chàng. Mất là vì chàng tự nguyện là kẻ đã chết, không bao giờ còn có thể gặp lại nữa. Còn là vì ngoài hai người, chàng còn ai đâu mà thương nhớ, yêu thương?

Quán Anh thì là một người yêu cao cả, còn Trương Tú là một người bạn quân tử, chân tình. Hai người đó mà kết hợp lại với nhau, nhất định là hạnh phúc tuyệt vời!

- Nghĩ gì mà thừ người ra thế?

Vương Long giật mình, trở về với thực tại. Liên Liên đã vào phòng chàng tự lúc nào.

- Ồ, Liên Liên, cô bước nhẹ như con mèo!

- Không phải anh lo suy nghĩ, hồn để tận đâu chứ không phải ở trong căn phòng này?

Chàng không trả lời câu hỏi của Liên Liên, mà nghiêng đầu ngắm nàng, rồi trầm trồ khen ngợi.

- Liên Liên càng ngày càng đẹp. Mà em định đi phố hay sao mà diện quá vậy?

- Tính bắt anh làm hướng dẫn viên đây! Anh đã ở Đài Bắc, anh phải dẫn em đi phố chứ.

- Anh chỉ ở có mấy tháng, suốt ngày lại ru rú trong lớp với trong phòng, chẳng đi đâu nên cũng không biết gì nhiều.

- Dù sao, anh vẫn phải biết Đài Bắc hơn em. Đoàn hát của mình ghé đây ba lần, nhưng cả ba lần trước, em còn nhỏ chưa biết đi chơi, lần này là lần thứ tư nhất định phải đi hết tất cả đương phố cho biết Đài Bắc ra sao!

- Như vậy em nhờ một người khác dẫn đi tốt hơn. Bởi vì anh mà làm hướng dẫn viên cho em chính anh sẽ là kẻ bị lạc trước.

- Chẳng ai chịu dẫn em đi cả, mọi người đều bận việc, chỉ còn có anh thôi.

- Thật tình em thích đi coi các phố lắm à?

- Bộ anh nghĩ em nói dỡn sao?

- Vậy thì mình đi. Em chờ anh thay đồ một chút.

Vương Long vào phía trong, vừa sửa soạn vừa nghĩ ngợi.

- Trong thời gian ở đây, mình định không ra khỏi cửa, dù biết là hiện tại, chẳng có người thân nào ở đây, nhưng biết đâu, lại chẳng có người trong thị trấn lên đây? Lỡ họ nhận ra mình còn sống, họ sẽ nghĩ gì? Lỡ ra câu chuyện lại đến cả tai Trương Tú.



Nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra, nếu như có người quen biết nhận ra, chàng lo sợ không muốn đi chút nào. Nhưng từ hai năm trước, chàng đã hứa với Lý Bân sẽ cố gắng đối xử thật tốt với Liên Liên, những gì chàng xét ra có thể làm được, chàng sẽ không từ chối. Chàng phải đưa nàng đi chơi và cố gắng đề phòng để chẳng ai có thể nhận biết.

Thay quần áo xong, Vương Long đeo vào một cặp kính mát, chàng còn cẩn thận đội thêm chiếc nón trên đầu rồi mới đi ra.

Liên Liên reo lên.

- Trông anh giống như một điệp viên hào hoa phong nhã! Có điều hôm nay trời mát lắm, cần gì đeo kính mát.

- Anh đeo kính mát vì em chứ không phảivì trời nắng.

- Tại sao?

- Vì em quá đẹp, ra ngoài chắc chắn sẽ có nhiều người nhìn lắm. Tính anh lại hay mắc cở đeo kính mát để nhỡ có bối rối, cũng chẳng ai biết được.

- Chứ không phải em xấu, anh sợ mắc cở đi với một cô gái xấu à?

Cả hai cùng cười vui vẻ, sánh vai bước ra khỏi khách sạn.

Quả thật trời hôm nay mát lắm. Cả cái nón lẫn kính mát của Vương Long đều thừa. Nhưng chàng vẫn không chịu bỏ ra.

Liên Liên nhận xét.

- Trông anh khác hẳn với mọi người! Anh lúc nào cũng khác lạ.

- Anh khác ở chỗ nào?

- Ở hết cả mọi thứ, chính vì thế mà em mới phục anh.

Hai người vui vẻ đi bên nhau, qua vài dẫy phố thì đến trước cửa trường đại học, chàng đứng lại bùi ngùi chỉ cho Liên Liên.

- Đây là ngôi trường cũ của anh.

Liên Liên phấn khởi.

- Như vậy là anh đã có bằng cấp đại học.

Vương Long lắc đầu.

- Người ta phải học từ ba đến năm năm mới tốt nghiệp, còn anh chỉ học có vài tháng.

- Tại sao như vậy?

- Vì anh gặp chuyện buồn bỏ trường mà đi.

Liên Liên bất chợt có dáng nghĩ ngợi.

- Chuyện buồn đó là chuyện tình đã làm khổ anh mấy năm nay, phải không?

- Đúng vậy!

Liên Liên cố nén tiếng thở dài, nàng nắm lấy tay Vương Long.

- Mình đi, anh! Em ghét cái ngôi trường này quá.

Tuy đang buồn, chàng cũng phải bật cười.

- Em lầm rồi, chuyện tình cũ của anh xảy ra ở mãi miền Nam. Đây chỉ là ngôi trường cũ đúng vào thời gian anh đang theo học. Nó vô tội.

- Nhưng nó vẫn gợi nhớ lại những kỷ niệm cũ. Em ghét nó ghét luôn cả Đài Bắc này! Em hết muốn đi dạo rồi, mình về nghe anh?

- Phải đó. Về khách sạn anh sẽ dạy cho em một bài hát mà dân ở Đài Bắc ai cũng thích cũng biết. Nếu như buổi tối đầu tiên em ra trình diễn bài ca đó chắc chắn sẽ thu được cảm tình đặc biệt của khán giả.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #18  
Old 04-28-2004, 04:46 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Liên Liên không trả lời, hai người đi dọc theo đường cũ trở về khách sạn. Vương Long lấy vĩ cầm ra kéo bản nhạc mà chàng đã nói để dạy Liên Liên. Nàng im lặng ngôi nghe, nhưng tâm trí của nàng như không chú ý vào việc học ca. Bất chợt Liên Liên hỏi.

- Anh không thể quên được chuyện cũ à?

Bị hỏi bất ngờ Vương Long bối rối.

- Thôi đừng hỏi đến chuyện đó nữa, hãy chú tâm vào bản nhạc mà anh đang dạy cho em.

- Em không thích học ca. Em thích anh kể chuyện cũ cho em nghe.

- Khổ lắm, chuyện cũ của anh không có gì đáng để kể cho em nghe cả.

- Nhưng anh luôn luôn nhớ tới nó!

Giọng Vương Long bỗng dịu dàng, như để an ủi Liên Liên.

- Rồi anh sẽ quên. Chỉ cần em giúp anh, đừng để anh có dịp nghĩ lại chuyện cũ như bắt anh kể lại cho em nghe.

Liên Liên bỗng xúc động ôm lấy mặt khổ sở.

- Em còn có thể giúp anh gì hơn được nữa? Năm năm qua em đã yêu anh bằng một tình yêu nhiệt thành, trọn vẹn. Em sẵn sàng mang lại nguồn an ủi, hạnh phúc gia đình cho anh bớt cô đơn. Vậy mà, anh có thèm để ý tới đâu! Anh đối với em thật tốt, nhưng chỉ là lòng tốt của sự thương hại!

Liên Liên òa lên khóc nức nở, Vương Long bối rối đặt tay lên bờ vai nàng.

- Liên Liên, em đừng bi lụy khiến anh đau lòng. Anh thật có tội với em.

Liên Liên bỗng xoay người, hai tay ôm choàng ngang lưng Vương Long, nàng úp mặt vào bụng chàng, hai vai nàng rung lên vì xúc động.

Chàng đứng im. Một cảm giác ấm nóng do hơi thở, nước mắt của nàng truyền qua da thịt chàng. Toàn thân chàng tê rần, xúc động. Một sự xúc động vừa đau đớn, khổ tâm vừa thích thú đến mê mẩn tê dại. Đây là lần thứ nhất của cuộc đời chàng, đụng chạm, gần gũi nhất với một người con gái.

Hai bàn tay chàng vuốt nhẹ lên mái tóc, cần cổ nàng. Rồi, hai bàn tay đó lần ra phía trước, ôm hai bên má nàng từ từ nâng mặt nàng lên. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt thiết tha chờ đợi. Hai dòng nước mắt lăn dài. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên hai dòng nước mắt của nàng. Chiếc hôn đầu tiên của cuộc đời chàng trao cho một người con gái, là hôn trên nước mắt.

- Anh có lỗi với em quá, Liên Liên ơi!

Chàng buông nàng ra, nhưng nàng vẫn ôm cứng ngang lưng chàng. Nàng đã quá xúc động vì nụ hôn chàng vừa trao cho nàng. Một nụ hôn mà nàng chờ đợi từ năm năm qua. Một sự tiến triển bất ngờ đem lại cho nàng tràn đầy hạnh phúc.

- Đừng bỏ em nhé, anh Tử Ái!

Đôi mắt Vương Long tràn ngập xót thương.

- Anh đáng gì đâu mà em thương anh như thế?

- Anh là tất cả nghĩa sống của em.

- Nhưng anh đã mang lại cho em sự buồn phiền đau khổ.

- Em chờ đợi được, em chịu đựng được! Chỉ cần anh chấp nhận tình yêu của em.

- Nhưng anh không xứng đáng, không xứng đáng một chút nào cả.

Để trả lời cho câu nói chàng, vòng tay nàng ôm chặt ngang lưng chàng hơn. Nàng ép sát má vào bụng chàng, đôi mắt nàng nhắm lại như hài lòng hưởng thụ hạnh phúc mà nàng ôm trong vòng tay.

Căn phòng trở nên im lặng, kéo dài. Vương Long đã lấy lại sự bình tĩnh, chàng nhẹ gỡ tay Liên Liên.

- Nào, để anh dạy em bài ca mà dân ở đây ưa thích.

Liên Liên vâng lời, nàng cũng đã bớt đi phần nào sự bi cảm.

Chiếc hôn nhẹ nhàng của chàng đã xóa mờ đi hết cả những đắng cay chờ đợi trong lòng nàng bấy lâu nay. Một tia hy vọng le lói trong tim người thiếu nữ vừa tròn hai mươi tuổi.

Vương Long cầm lấy cây vĩ cầm dạo nhạc và bắt đầu cất tiếng hát trong khi Liên Liên nhẩm theo. Hai người đang say sưa tập dượt thì Lý Bân đẩy cửa bước vào.

- Mọi chuyện đều tốt đẹp cả, chúng ta sẽ ở lại đây ba tháng, chia làm ba nơi trình diễn, một tháng rưỡi ở Đài Bắc, một tháng ở Đài Trung và nửa tháng ở Đài Nam, Sau đó sẽ đi qua Tân Gia Ba.

Nghe nhắc tới Đài Nam, tự nhiên Vương Long cảm thấy hồi hộp, càng về gần quê hương, lòng lo lắng và vui thích càng tăng, đó là một tình cảm mâu thuẫn trong lòng chàng.

Liên Liên nắm lấy tay cha, mắt nàng long lanh hạnh phúc. Nàng đã quên hết cả những đau khổ đợi chờ. Giờ đây là niềm hân hoan, nàng nói.

- Anh Tử Ái đang dạy cho con một bài hát mà dân Đài Bắc ưa thích. Con hy vọng là tối nay có thể trình diễn được rồi.

- Tốt lắm.

Lý Bân nhìn con gái rồi nhìn qua Vương Long.

- Mà hình như vừa xảy ra một chuyện gì phải không? Giác quan thứ sáu báo cho tôi biết như vậy.

Liên Liên mỉm cười.

- Không có chuyện gì đâu cha. Không khí mát mẻ ở Đài Bắc làm cho chúng con vui.

Vô tình hay cố ý Liên Liên đã dùng tới chữ "chúng con" để ám chỉ luôn cả Vương Long.

- Ờ, mùa này ở đây thật dễ chịu. Thôi, hai người tập dượt tiếp đi. Tôi phải xuống rạp coi xem đã dựng bảng quảng cáo xong chưa.

Lý Bân bỏ ra ngoài. Vương Long và Liên Liên nhìn nhau. Ánh mắt của nàng tràn đầy hạnh phúc làm Vương Long lo sợ, chàng biết nụ hôn vừa qua đã làm biến đổi tâm tư u sầu của nàng. Nhưng còn chàng? Vương Long khó tìm được câu trả lời cho chính xác. Thoáng phút, chàng nhớ tới Quán Anh. Nhớ tới mối tình tay ba đã làm chàng trở thành con người đê tiện, hèn hạ và đau khổ. Nhưng chen lẫn với những cảm giác mênh mang buồn thảm đó, là sự rung cảm ấm áp của nụ hôn, của sự đụng chạm với Liên Liên vừa qua. Chàng không hiểu sự xúc cảm đó là do tâm tính chàng bắt đầu thay đổi hay do sự đụng chạm lần đầu với người khác phái gây ra?

Để tránh sự bối rối, Vương Long vội cầm lại cây vĩ cầm.

- Bây giờ em hát lại một lần nữa xem có vững nhịp chưa.

Tiếng đàn lại trổi lên réo rắt, hòa hợp với tiếng ca ngọt ngào thánh thót của Liên Liên.

Suốt đêm Vương Long không ngủ được, đầu óc chàng đầy ắp những suy tư, những cảm nghĩ dằn vặt trong tâm.

Khi bỏ ra đi, chàng đã tự coi cuộc đời chàng không còn nữa. Chàng sẽ suốt đời sống trong âm thầm tưởng nhớ tới Quán Anh.

Vậy mà giờ đây lòng chàng đang bối rối vì Liên Liên.

- Lòng ta đã bắt đầu thay đổi rồi chăng?

Vương Long nhủ thầm trong lòng. Nếu như có thể thay đổi được để làm lại cuộc đời như Lý Bân đã từng khuyên thì sung sướng biết bao nhiêu.

Nhưng chàng biết từ trong sâu thẳm của tâm hồn chẳng làm sao thay đổi được. Hình ảnh Quán Anh vẫn rực rỡ trong chàng. Chàng sẽ nhớ nàng suốt đời không thể nào quên.

Nhưng sao ta lại hôn Liên Liên, để lòng nàng hy vọng? Đã từ lâu ta biết nàng yêu ta, nên cố đối xử tốt lại với nàng. Nhưng chính Liên Liên cũng tự biết, tình cảm đó của ta không phải là tình yêu. Nàng biết tình yêu của nàng không lối thoát, nàng chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi. Thế mà ta lại làm cho nàng lầm tưởng giờ phút mà nàng chờ đợi đã tới.

Chàng thở dài nhìn qua khung cửa sổ đầy sao. Những ngôi sao mờ nhạt như đắm chìm vào màn đêm đen lạnh. Sao nào là sao số mạng của chàng? Rồi cuộc đời chàng sẽ ra sao?.

Vương Long cười thầm, mỉa mai trong trí.

- Cả bầu trời đầy sao đó, đâu có sao nào là sao của ta! Vì sao số mạng của ta đã rụng rồi, rụng từ đêm ta viết lá thư cho Quán Anh. Đời ta đã chết, vậy mà có kẻ lại yêu ta.

Chưa lúc nào bằng lúc này chàng thấy tội nghiệp cho Liên Liên. Chàng muốn từ chối tình yêu của nàng một cách dứt khoát, nhưng lại sợ nàng buồn. Nhưng nếu lững lờ im lặng thì thế nào cũng tiến tới tình trạng gay cấu hơn. Chàng có can đảm lừa dối Liên Liên suốt đời không?

Ôi, nếu chàng có thể quên được Quán Anh, có thể yêu Liên Liên thì mọi việc được giải quyết thật dễ dàng.

- Có lẽ mình phải rời đoàn hát Thiên Nga này, để cắt đứt với Liên Liên. Nàng còn trẻ cuộc sống sẽ giúp nàng quên mình.

Cứ mải mê suy nghĩ như thế mà trời đã sáng. Trời lất phất mưa như cái buổi sáng hôm nào chàng bỏ Đài Bắc qua Hương Cảng.

Có tiếng gõ cửa rồi Liên Liên xuất hiện.

- Anh, dậy đi. Cha em đang chờ anh cùng đi ăn sáng.

Chàng uể oải vào buồng tắm. Một đêm thức trắng chàng có cảm tưởng như mình đã nhuốm đau.

Mà chàng đã bị đau thật! Sau khi ăn sáng với cha con Lý Bân, trở về khách sạn tự nhiên chàng bị choáng váng, mắt mờ đi ngất xỉu, giống như trước kia, chàng đã bị một lần.

Trong lúc chàng ngất đi, có Liên Liên ở bên. Nàng sợ hãi gọi Lý Bân rối rít.

- Cha ơi! Anh Tử Ái làm sao thế này?

Mọi người chạy vào, Lý Bân vội giục Trúc Can một nhân viên trong đoàn hát.

- Xuống hỏi ông quản lý khách sạn xem có thể đi gọi bác sĩ ở đâu?

Trúc Can chạy bay ra phía cửa trong khi Lý Bân khiêng Vương Long lên giường. Liên Liên khóc thút thít.

- Ảnh có sao không ba?

Lý Bân chưa kịp trả lời thì Vương Long tỉnh lại. Nhìn thấy mọi người xúm xít chung quanh, thấy mắt Liên Liên còn ngấn lệ chàng cảm động thều thào:

- Tôi không sao đâu. Chỉ nằm nghỉ một chút là khỏe lại.

Tưởng như lần ngất đi kỳ trước, chàng chống tay định ngồi dậy, nhưng toàn thân rã rời, hơi sức như mất hết.

Lý Bân đặt tay lên trán chàng.

- Cứ nằm im, bác sĩ đến ngay bây giờ.

Một lúc sau bác sĩ đến. Sau khi chẩn mạch, chích thuốc, ông ta bảo Lý Bân.

- Nên gởi ông này vào bệnh viện. Bịnh tình không đến nỗi nguy hiểm, nhưng ông ta cần tĩnh dưỡng ít nhất là một tháng mới có thể hồi phục lại được.

Liên Liên hỏi:

- Thưa bác sĩ, ảnh bị bịnh gì vậy?

- Đau tim!! Và bây giờ đang trúng cảm.

- Xin bác sĩ cho chúng tôi biết nên đưa vào bệnh viện nào?

- Hồng Châu! Ở đó không lớn nhưng đầy đủ dụng cụ chữa trị bịnh tim.

Thấy mình bị đau đến phải vào bệnh viện, Vương Long rất đau buồn không biết tính sao. Trong khi người bác sĩ đang viết giấy giới thiệu thì Trúc Can đi kêu một chiếc xe kéo. Hai người phải dìu Vương Long ra xe vì chàng đi không nổi.

Trước tình trạng như thế Vương Long vừa khổ tâm, vừa thắc mắc. Chàng không thể nào ngờ được là chỉ trước đó mấy phút chàng còn đi đứng bình thường. Vậy mà giờ đây người chàng rã rời, nhấc tay lên cũng không được.

Lý Bân và Liên Liên cùng đến bịnh viện với chàng. Sau khi mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi Lý Bân ra về còn Liên Liên ở lại chăm sóc cho chàng.

Và những ngày kế tiếp nàng bỏ ăn bỏ ngủ chăm sóc chàng như một người vợ hiền chăm sóc cho người chồng yêu quí.

Chân tình khiến chàng vừa cảm động, vừa ái ngại. Một hôm Vương Long nắm lấy tay nàng nói.

- Liên Liên, em tốt với anh quá. Nếu lần đau này mà không có em và ba em anh không biết sẽ ra sao. Anh không biết lấy gì để trả ơn em.

Nàng nắm chặt lấy tay chàng, run run nói.

- Anh đừng nói chuyện ơn nghĩa. Ba và em coi anh như người nhà, anh không biết sao?

- Anh biết!!

Bàn tay chàng bóp chặt. Trong một lúc xúc động, tình cảm chan hòa, chàng muốn đền ơn nàng bằng cả cuộc đời còn lại của chàng.

- Anh định sau này nếu như sức khỏe bình phục lại như cũ, anh sẽ thưa với ba xin em làm vợ, em có bằng lòng không?

- Anh!

Liên Liên nghẹn lời, hai giọt nước mắt sung sướng trào ra. Đã bao năm rồi nàng chờ câu hỏi đó. Thượng đế đã ban cho nàng hạnh phúc.

- Sao em có bằng lòng không?

Liên Liên nhè nhẹ gật đầu. Niềm hân hoan trong lòng nàng quá lớn đến không thể nói ra. Vương Long thở dài thoải mái, đôi mắt chàng nhắm lại như bằng lòng phản ứng của nàng.

- Anh ngốc quá, đã bỏ phí không biết bao nhiêu thì giờ. Từ nay, anh sẽ biết rõ hơn anh phải làm gì...

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #19  
Old 04-28-2004, 04:47 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Khi Vương Long ra khỏi bịnh viện thì đoàn hát đã đi Đài Nam. Chàng phải nằm dưỡng bịnh lâu hơn cả sự dự liệu của bác sĩ, đúng hai tháng.

Sức khỏe chàng đã bình phục gần như cũ. Đáng lẽ ra theo lời khuyên của bác sĩ chàng nên nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa thì tốt hơn. Nhưng vì nhiều lý do khiến chàng cương quyết xuất viện.

Lý do thứ nhất là chàng muốn trở lại quê hương miền Nam của chàng trước khi thành hôn với Liên Liên. Chàng muốn nhìn lại hình ảnh của Quán Anh. Muốn chính mắt trông thấy nàng hạnh phúc. Như vậy chàng mới có thể quyết định được đời mi1nh. Nếu không chàng sẽ làm cho Liên Liên đau khổ. Nàng là một người con gái tốt, nàng đáng được hưởng tất cả hạnh phúc mà chàng mang lại.

Buổi sáng đáp xe lửa về Nam, chàng không khỏi bồi hồi xúc động. Thời gian trôi qua thật mau, mới ngày nào đây cũng ở ga xe lửa này, chàng còn là một sinh viên tràn đầy tin tưởng vào tương lai. Còn rộn ràng với những ước mơ yêu đương. Vậy mà đã năm năm với biết bao thay đổi.

Khi chàng đến Đài Nam, thì đoàn hát đã trình diễn ở đó được hai ngày. Gặp lại chàng, mọi người đều mừng rỡ chào hỏi. Riêng Lý Bân thì hơi ngạc nhiên.

- Liên Liên nó đang sửa soạn để ngày mai trở lên Đài Bắc thăm cậu. Nó nói cậu còn phải nằm trong bịnh viện cả tháng nữa mà?

- Sức khỏe của tôi đã khá rồi, chỉ còn phải nghỉ ngơi ít ngày nữa. Nằm ở bịnh viện vừa buồn vừa tốn kém, tôi lại nhớ mấy anh em trong đoàn, nên về đây nghỉ ngơi tốt hơn.

- Tùy cậu, nhưng cậu nên nhớ rằng sức khỏe là cần nhất. Tôi sẽ không cho cậu làm việc ngay đâu. Cậu phải nghỉ ngơi một thời gian nữa cho khỏe hẳn.

Chàng nhìn quanh hỏi.

- Còn Liên Liên đâu?

- Nó xuống phố mua quà để sáng sớm mai đi thăm cậu. Chắc cũng sắp về.

Trúc Can xen lời.

- Liên Liên định lên Đài Bắc ở lại luôn chờ đoàn hát trình diễn xong ở đây thì cùng đi Tân Gia Ba luôn. Chúng ta chỉ còn ở lại đây ba ngày nữa thôi.

- Tại sao lại chỉ còn ở lại ba ngày? Tôi nhớ bác Lý Bân nói sẽ ở lại Đài Nam hai tuần mà?

Lý Bân gật đầu.

- Đúng thế! Nhưng tôi vừa nhận được điện tín từ Tân Gia Ba, họ yêu cầu mình qua trước một tuần.

- Càng hay!!

Chàng nói như nói một mình, nghĩ đến cái hại có thể xảy ra nếu chàng ở lại miền Nam quá lâu.

Vừa lúc đó Liên Liên trở về, nàng ôm đầy quà mới mua.

- Liên Liên.

- Anh!!

Hai người mừng rỡ nắm chặt lấy tay nhau trong ánh mắt hài lòng của mọi người.

- Em cứ tưởng anh còn nằm trong bịnh viện.

- Đúng ra thì như vậy. Nhưng anh nhớ mọi người chịu không nổi.

Liên Liên chớp mắt cảm động. Trong sự lạc quan sung sướng, nàng nghĩ chàng nói câu đó là để cho riêng nàng.

- Mọi người cũng nhớ anh. Anh về, ai cũng mừng.

Trúc Can phá lên cười.

- Nhưng kẻ mừng nhất là Liên Liên.

Liên Liên lườm Trúc Can nhưng hắn vẫn tỉnh bơ nói tiếp.

- Tử Ái về đây, chính ra không phải vì nhớ anh em, mà vì nhớ Liên Liên.

Mọi người cùng cười vui vẻ. Lý Bân lên tiếng.

- Mình phải mở tiệc đãi Tử Ái bình phục lại chứ. Mọi người xuống quán tôi đãi một chầu.

Buổi tối hôm đó, trong lúc mọi người lo trình diễn, Vương Long ở lại khách sạn một mình. Chàng quyết định ngày mai sẽ trở về quê thực hiện ý định của mình.

Vương Long mặc áo, thả bộ xuống phố. Trời đổ mưa lất phất nhẹ hột. Gió khuya như quyện lấy hơi sương làm lạnh không gian. Nhưng cái lạnh của cảnh sắc bên ngoài không bằng cái lạnh trong lòng chàng.

Trên nẻo đời mịt mù thăm thẳm, chàng thấy mình bơ vơ, cô đơn quá. Một chút hương tình ấm áp của Liên Liên không đủ sưởi ấm lòng chàng!

- Dù sao ta cũng quyết tiến tới hôn nhân với Liên Liên.

Gần tới giờ vãn hát, chàng trở về rạp đón Liên Liên. Hai người thả bộ tay trong tay yên lặng đi bên nhau. Một lúc sau, chàng lên tiếng.

- Sáng mai anh về quê một ngày.

Nàng ngạc nhiên.

- Anh còn đau mà đã đi sao?

- Anh phải về để giải quyết một chuyện, sau đó mới có thể nói tới việc hôn nhân của chúng ta. Anh đang cố gắng để cuộc sống sau này của mình được sung sướng.

Bàn tay Liên Liên bóp chặt những ngón tay chàng. Nàng đi như dựa vào người chàng.

- Em chỉ biết yêu anh, được sống gần anh là em hạnh phúc rồi. Còn chuyện dĩ vãng của anh em hứa sẽ không bao giờ hỏi tới.

- Có hỏi cũng chẳng ích lợi gì. Phần anh, anh sẽ cố quên chuyện cũ để sống trọn vẹn cho em. Ngày mai anh về quê không ngoài mục đích đó.

Hai người im lặng bước đi. Mưa vẫn nhẹ hột lất phất buồn. Một thứ buồn dìu dịu, phảng phất, chen lẫn sự êm đềm hạnh phúc.

Liên Liên thở dài.

- Gần về tới khách sạn rồi, sao em thấy con đường ngắn quá!

- Thật ra con đường cũng chỉ có bấy nhiêu.

- Vâng, chẳng qua chỉ là ảo tưởng, có cái gì thật đâu.

- Em nói như một triết nhân. Từ trước tới nay, anh tưởng là không bao giờ em có thể nói một câu như thế.

- Tại sao?

- Vì em còn quá trẻ, cuộc đời em lại có nhiều danh vọng.

- Nhưng tâm hồn em thì lại đã già rồi!!
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #20  
Old 04-28-2004, 04:47 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Nàng ngừng lại, quay sang nhìn chàng.

- Nhưng bây giờ nó đã trẻ lại, câu nói vừa qua là kết quả của mấy năm thất vọng suy tư.

Hai người đứng im lặng, lặng lẽ nhìn nhau. Nàng ngước mặt, môi run run chờ đợi. Một thoáng thật nhanh, chàng nghĩ phải hôn nàng. Nhưng chàng chỉ lắc đầu, đưa hai tay vuốt nhẹ đôi má nàng.

- Mình vào trong đi. Sáng mai anh đi sớm, có lẽ em chưa thức giấc, chiều mai anh sẽ về.

Ánh mắt nàng nhìn chàng đắm đuối.

- Anh đi bình an. Luôn nhớ tới em nhé.

- Dĩ nhiên rồi. Bây giờ em là tất cả hy vọng của anh.

Chàng đưa nàng tới tận cửa phòng. Rồi trở về sắp xếp những thứ cần thiết cho chuyến đi sáng hôm sau.

Con tàu rúc một hồi còi dài, từ từ dừng lại sân ga nhỏ của quê chàng.

Vương Long bước xuống, tâm hồn chàng không khỏi xúc động. Từ Đài Nam về quê chàng chỉ mất có một tiếng đồng hồ.

Trời còn mờ hơi sương, lành lạnh như buổi sớm năm năm trước, chàng cùng Trương Tú rời quê lên Đài Bắc đi học.

Chàng đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật không có gì thay đổi.

Chàng rời sân ga đi theo con đường nhỏ về quận. Chàng vào một quán ăn, vừa ăn vừa sắp đặt chương trình cho buổi sáng hôm nay.

Từ sáng trước khi rời khách sạn, chàng đã sửa soạn kỹ cho chuyến đi này. Chàng biết mình phải làm gì để gặp lại những người quen biết mà họ không thể nhận ra chàng.

Qua mấy năm đi theo đoàn hát, chàng đã biết được kỹ thuật hóa trang. Chàng sẽ biến thành một lão già rách rưới đi hát dạo với cây vĩ cầm.

Ăn uống xong, chàng từ từ đi về phía xưởng mộc, ngôi nhà cũ của chú thím chàng. Chàng dừng lại ở cổng, bắt đầu kéo một bản nhạc. Những người trong xưởng dừng tay đổ xô ra nhìn. Chàng bắt đầu cất tiếng hát.

Chỉ mới hát vài câu, chàng đã nhìn thấy chú thím từ trong nhà bước ra. Cả hai trông đều khỏe mạnh, điều đó khiến chàng được yên tâm.

Chú chàng rẽ đám đông tiến vào chính giữa. Ông đứng đối diện ngay trước mặt chàng chăm chú nhìn. Không biết kỹ thuật hóa trang của chàng có sơ hở gì không? Cố lấy lại bình tĩnh, chàng tiếp tục hát.

Theo đúng hành động của một người hát dạo, dứt bản nhạc chàng ngửa nón đi vòng quanh. Vài đồng tiền vứt vào nón chàng. Tới trước mặt chú, chàng ngừng lại chờ đợi. Chú chàng từ từ lần túi móc ra một đồng tiền bỏ vào nón rồi quay người trở vào trong.

Chàng đứng lặng nhìn theo. Mắt rưng rưng mờ lệ, kềm hãm tiếng kêu trong lòng, chàng nhặt những đồng tiền cho vào túi.

Thế là xong một phần công việc. Chú thím và những người hàng xóm không ai nhận ra chàng. Vương Long yên tâm đi về phía nhà của Quán Anh.

Tới trước cửa biệt thự, chàng dừng lại đứng dựa mình vào gốc cây bạch dương năm nào chia tay cùng Quán Anh. Chàng còn nhớ rõ từng cử chỉ, từng điệu bộ, từng lời nói, ánh mắt nàng hôm đó. Bây giờ trở lại, cũng dưới gốc cây này, chàng vẫn là một kẻ cô độc, còn nàng chắc là hạnh phúc tràn đầy.

Đặt vĩ cầm lên vai, chàng bắt đầu hát bài ca kỷ niệm "Bản tình ca muôn thưở". Tiếng hát của chàng nương theo dòng nhạc, trầm ấm ngọt ngào mà buồn thảm. Những người đi đường dừng lại, những người chung quanh đổ ra nghe, nhưng cửa nhà nàng vẫn đóng kín im lìm. Trong ngạc nhiên và thất vọng chàng vẫn tiếp tục kéo đàn và hát.

Bỗng nhiên, cửa sổ trên lầu bật mở, rồi bóng một thiếu nữ hiện ra, đúng là Quán Anh. Trái tim chàng muốn ngừng đập, giọng chàng như tắc nghẹn. Chàng cố giữ vững tay đàn cho giọng hát khỏi bị lạc đi.

Từ trên lầu cao, nàng nghiêng hẳn người ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn xuống đường. Một bàn tay từ trong thò ra đặt lên vai nàng. Rồi Trương Tú cũng xuất hiện. Hai người như trao đổi với nhau vài câu ngắn. Cả hai cùng biến mất trong khung cửa sổ.

Được nhìn hình ảnh hạnh phúc của họ như vậy đối với Vương Long đã đủ lắm rồi. Nhưng Vương Long hiểu rằng chàng sắp được đối diện với họ gần hơn. Chắc chắn những câu trao đổi đó là những lời họ rủ nhau xuống nghe chàng hát.

Tuy hồi hộp nhưng chàng vẫn cố giữ được giọng hát trầm ấm ngọt ngào. Và vì cảm động tiếng hát lại hay hơn, buồn hơn là giọng tự nhiên thường ngày của chàng.

Đúng như điều chàng đoán, cánh cửa chính đã được mở ra, Trương Tú dìu Quán Anh ra ngoài. Họ băng qua vườn để đến chỗ chàng đứng. Nhưng tới cổng cả hai ngừng lại im lặng nhìn chàng. Hai người vẫn như xưa. Quán Anh vẫn thanh cao, diệu vợi. Nàng có vẻ hơi gầy đi và già dặn hơn xưa. Cả người nàng không có gì thay đổi nhiều kẻ cả chiếc áo trắng mà nàng hay mặc. Trương Tú thì mập và chững chạc ra, không còn dáng vẻ của một thư sinh mà đã mang dáng điệu của một nhà thương gia lịch lãm.

Hai người đứng lặng vừa nhìn vừa nghe chàng hát. Bản nhạc hết, chàng bắt đầu lại từ đầu. Càng lúc giọng chàng càng ngọt ngào tha thiết hơn. Và nếu họ còn đứng đó nghe chàng lập đi lập lại cả trăm lần chàng cũng không hát bản khác.

Nhưng chàng chưa kịp hát đến lần thứ ba thì Quán Anh từ từ ngã đầu dựa vào vai Trương Tú, trong mắt nàng hai dòng lệ trào ra lăn dài trên má. Vương Long thấy mắt chàng cũng mờ đi. Trương Tú quay nhìn Quán Anh rồi lặng lẽ dìu nàng trở vào nhà. Đi được vài bước nàng quay trở ra móc trong ví mười đồng bỏ vào nón của chàng. Đôi mắt chàng bắt đầu cay, nhòa nhạt nhưng chàng vẫn tiếp tục hát cho đến khi cánh cửa chính từ từ khép lại thì bài hát cũng vừa chấm dứt.

Chàng đứng lặng ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Mắt chàng đầy lệ, lặng lẽ nhặt đồng tiền trong nón bỏ vào túi chàng cất bước trở lại nhà ga.

- Nàng đã khóc vì cảm động, như vậy là nàng vẫn còn nhớ đến ta.

Chàng muốn gào lên với ý tưởng đó. Niềm đau như xé tâm can chàng.

Ngồi trên xe lửa trở về Đài Nam, chàng đã lấy lại được bình tĩnh. Mân mê đồng tiền của Quán Anh trong tay. Đồng tiền đã ở trong bàn tay của nàng, đã mang đầy hơi hướm của nàng. Chàng hôn lên đồng tiền.

- Ta sẽ coi nó là một kỷ niệm, sẽ giữ nó suốt đời. Ta đã nhìn lại được nàng, như thế là quá đủ.

Vương Long ngước nhìn qua khung cửa con tàu. Cảnh sắc chạy lùi dần, lùi dần như thời gian, như dĩ vãng của đời chàng chạy qua.

- Bây giờ là lúc ta phải nghĩ tới Liên Liên.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 09:03 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.