#11
|
||||
|
||||
![]() Chương: 11
Mắt tôi mở banh ra, mở tét ra, không thấy gì, tôi muốn sỉu quá, giọng ba lạ quá, chưa bao giờ tôi nghe ba nói như thế bao giờ, cả me nữa ... Tôi mò mẫm sờ tường lần đi, tôi tìm cánh cửa sổ vẫn buông rũ màn nhung đỏ có chấn song bằng sắt. Tôi cần thấy, hy vọng ba mẹ không đóng cửa, bình thường tôi cũng quên để ý ba me mở đóng những cánh nào khi đi ngủ nữạ Cửa quên đóng nhưng cũng kín bưng bít vì màn cửa buông rũ che kín bên trong, tôi run rẩy sờ nhẹ tấm màn, tiếng me vẳng rạ - ... ... ... ... ... ... .... Tôi muốn ngất đi vì sợ, vì hồi hộp, nhẹ nhàng khéo léo và thật từ từ tôi vạch khẽ một chéo rideaụ Tôi thấy, tôi thấy hết rồi, ba với me, tôi mở tròn hai mắt ra, máu tan đâu hết mà mình lạnh thế? Ô kìa, ai đốt tim mình, sao tim mình nóng ran, nóng như thiêu như đốt. Tôi lảo đảo trở về phòng, những lối đi hun hút như địa ngục, những lối đi đầy tội lỗi, tôi không khóc được nữa, tôi kinh tởm, tôi sợ hãi, có thể tầm thường như thế saỏ Ba mình có thể vật chất như thế được saỏ Còn me, bàn tay chỉ biết gõ trên phím ngà, gương mặt quí phái ấy, trời ơi! giả dối, người lớn là một lũ giả dối, lũ đê tiện. Tôi nằm vật xuống giường, gối chăn bây giờ cũng đáng kinh, tôi mở mắt thật to trong đêm, tôi vẫn thấy rõ ràng ba trên me, ba với me, không ngờ người lớn tởm thế này, vậy mà bao nhiêu lâu nay mình quí mến ba me, mình coi ba, nhất là ba như một vị thánh. Sụp đổ rồi, hoàn toàn sụp đổ thần tượng tình yêụ Hoàng! Anh cũng như thế, anh cũng tầm thường như thế thôi, có lẽ anh còn đáng tởm hơn ba tôi nữa, ta khinh các người, đừng hòng đóng kịch đạo đức với ta nữa, thầy cô, ba me và cả anh. Tại sao lên giọng dạy đời khi các người lớn sống và yêu như con vật, như con vật, có khác gì không? Vậy mà cứ đòi cấm con nít, cấm đủ thứ, hãy tự dạy dỗ mình đi đã. Tôi nằm lịm trên giường, chân dài và ngực đang bắt đầu nhú ra dưới lớp chăn hồng nhẹ. Tình yêu thật đã mất, chỉ còn là nỗi chán chường nhau, anh cũng như thế. Ba me có một mình tôi là con, anh những hai đứa con. Vậy mà anh nói anh yêu tôi, thôi từ nay hết rồi ước mơ thần thánh nhé. Tôi lảm nhảm, tôi lịm người mãi rồi cũng ngủ thiếp đị Buổi sáng môi se khô, miệng đắng chát như vừa mới đau dậy, thì ra đêm qua tôi khóc, mắt bây giờ mọng nước, da bây giờ xanh xaọ Tôi mệt mỏi tránh nhìn ba me nhưng vẫn phải nhìn. Vẫn như mọi ngày, ba ngồi cạnh me để ăn sáng, ghế danh dự nhất dành cho tôị Tôi quắc mắt nhìn me rồi vội vàng quay đi: - Con ăn đi chứ, đau chi thế con? Giọng nói bây giờ đàng hoàng đoan trang thế, người trong phòng đêm qua không phải là me saỏ Tiếng thở đêm qua không phải của ba saỏ Tôi cười như mếu cúi mặt nhai bánh mì, ba điềm đạm: - Đêm qua nghe vú nói 11 giờ con mới về phải không? Thôi lần sau đừng đi chơi khuya nữa nghe con, không quen đâu, đau thì khổ. Ba này, lớn thế chứ đêm nào lỡ thức khuya, hôm sau ba dạy học không nổi nữa đó. Tôi muốn hét lên: - Đêm qua ba thức khuya lắm, con biết hơn 12 giờ đêm ba me còn ... cơ mà. Ba đừng nói dối, con biết hết rồị Nhưng tôi ngậm miệng kịp, tôi đứng lên bỏ vào phòng, bỏ đi lang thang trong vườn, lúc trở vào thấy ba ngồi bên me trên canapé, tôi vội quay đi trốn, ngày chúa nhật ba me không rời nhau đâụ Tôi quen lắm rồi, nhưng sao hôm nay nhìn ba ngồi cạnh me, tôi tức không thở được. Buổi trưa ba me lại đi ngủ, tôi hậm hực đi đi lại lại trong phòng khách. Tôi cô đơn, một mình tôi cô đơn thôi, ai cũng có cho họ một người yêu hết. Chàng có cô Hà, buổi sáng chàng sẽ ăn điểm tâm với cô Hà, sẽ ngồi nói chuyện với cô Hà, buổi trưa sau bữa cơm ngồi bên nhau, chàng sẽ cùng cô Hà vào phòng riêng, rồi buổi chiều đi dạo, rồi buổi tối coi TV, rồi đêm về ngủ bên nhau chung hơi thở, chung gối, chung chăn chung một ánh đèn mờ.. Có gì khác đâu, cũng như ba me, có khi còn ghê gớm hơn nữa, vì dù sao ba me mình cũng đứng tuổi rồị Mãi bốn giờ chiều me mới nhớ đến tôi, me muốn tôi đi ciné với ba me, nhưng tôi từ chối lấy cớ trưa nay không ngủ được, đi ciné thế nào về cũng đaụ Tôi bị khủng hoảng hơi nặng, sự tò mò làm tôi nhoài người vì suy nghĩ và tưởng tượng. Tôi đi tìm những quyển sách loại học làm người nghiền ngẫm, nhưng vẫn không hơn gì gái trai trước ngưỡng cửa hôn nhân ... Tôi dở dở ương ương giữa người lớn và trẻ con, thà tôi không biết gì hết như ngày xưa còn bé, thà tôi biết hết như người lớn. Đàng này tôi biết nửa vời ...
__________________
![]() |
#12
|
||||
|
||||
![]() Chương: 12
Sáng thứ hai tôi thức dậy sửa soạn đi học, ba me chờ sẵn ở bàn ăn điểm tâm. Tôi cúi gằm mặt xuống mà ăn nhất định không nhìn ba mẹ nữạ Me có vẻ ngạc nhiên: - Con làm sao thế Thủ Có đau gì không? Tôi lắc đầu vẫn không nhìn me, me kêu: - Thu, sao me hỏi con không nói, con bị khan tiếng hở? Muốn cho qua chuyện tôi gật đầu, tự nhiên tôi cảm thấy ghen tức với me, tại sao ba cứ quấn lấy me, ba bỏ rơi mình, ba không thương mình nữa rồị Me sờ tay trên trán tôi: - Đi học có nổi không con? Tôi đáp cụt ngủn: - Được. Ba nghiêm nghị: - Thu, con có chuyện gì buồn? Tôi uống hết giọt sữa sau cùng, vội vã đứng lên: - Thưa ba không. Tôi lủi vào nhà, tiếng thở dài của ba đuổi theo: - Con nó sắp lớn rồi bà ... Tôi nhét những quyển sách vào cặp, bạn bè vẫn là những gì thương yêu nhất, thầy cô vẫn là hình bóng thân yêu nhất. Ba không thương tôi đâu, cả me nữa, ba suốt ngày chỉ lo cho me, me đau ba lo quýnh chứ mình có đau ba cũng tỉnh như không. Tôi bặm môi lao ra xe, mở thật mạnh cánh cửa, ba ngồi sẵn trong xe chứ không có xuống đón mình, mở cửa cho mình như đã lo cho me đâụ Ngồi bên cạnh ba trên quãng đường xa lộ rộng thênh thang chan hoà ánh nắng buổi sáng, nắng làm vàng mái tóc của ba, làm sáng vầng trán rộng. Tôi len lén nhìn ba, ba vẫn như thường, không có gì thay đổi, nhưng tôi, tất cả những gì tôi dành cho ba không còn nữạ Khi ba quay lại, tôi vội quay đi tránh mắt bạ Tôi không muốn nhìn ba nữạ Ba cười nhẹ: - Con gái ba lớn mất rồi, vậy mà ba quên, con buồn ba phải không? Ở lớp có chuyện gì khó xử không con? Tôi lắc đầu nhìn ra xa, tôi không thể nói chuyện với ba nữa, không thể nũng nịu ba nữa rồi, thấy thương cho mình ghê. Ba im lặng hút thuốc và tôi im lặng ngó ra xa, thỉnh thoảng nhìn lén bạ Đến trường còn sớm quá, áo trắng còn thưa thớt đó đây trước cổng trường. Tôi tự mở cửa bước xuống, mọi khi thường thường tôi ngồi lại làm nũng ba vài phút, ba: đón con sớm nghe ba, đừng để con chờ lâu đó, mắc cỡ lắm. Bây giờ tôi không buồn nhìn ba nữa, đừng nói chi dặn dò, tôi nghe ba gọi: - Thu! Tôi vẫn cúi đầu đi không quay lại: - Thu lại ba bảọ Mặc. Tôi vẫn đi như người điếc, mắt tôi mờ đi, không, tôi hết thương ba mất rồi, tôi không thể đóng kịch thương ba, tôi không quen giả dốị Tôi chạy lao vào trường vừa lúc cánh cổng quen thân mở ra đón bầy học trò áo trắng. Tiếng cửa xe đóng lại, tiếng ba gọi vang vọng: - Thu, Thu đứng lại ba bảọ Tôi chảy nước mắt, chưa bao giờ buồn chán như hôm naỵ Tôi lủi thủi vào lớp, tôi muốn trốn chào cờ nhưng không dám. Chuông chưa rung nên lũ bạn vây quanh tôị Hạnh láu táu: - Cha, bữa ni mi đi học sớm rứa e trời bão mất hé tụi bâỵ Này hết cúp cua chưa mỉ Nói cho mi biết, mi mà nghỉ giờ cô Hà nữa mi chết với bà ấỵ Tôi lắc đầu ngồi im thin thít, Hạnh ngạc nhiên: - Ủa sao mi khóc? Chuyện chi đó mỉ Nhỏ Châu nói nhỏ: - Chắc bị má la rồi, đúng hông Thủ Hạnh tò mò: - Chắc không phải, ba me nó cưng nó thấy mồ, con một chứ có phải con lạm phát như tụi mình đâu mà la, hay mi thất tình hở Thủ Tôi cười: - Tao có già nua gì mà khóc vì tình, tụi bay yên trí đi, có điều tao chán đời quá, tự nhiên chán. Này tụi bay đừng thèm tin người lớn nữa bay, người lớn giả dối lắm, họ đóng kịch tài lắm bay ơị Bọn chúng ngơ ngác, Lan than: - Mi nói cái chi kỳ cục rứả Tao không hiểu mô tê chi hết. Tôi gắt: - Có mi kỳ cục thì có, nói cái chi mà mô rứa chi tề như tiếng Tây thế mỉ Lan cười: - Tiếng Huế của người ta mà mi kêu là tiếng Tây, thôi đúng rồi, con Thu nó điên tụi bay ơị Tôi nghiêm trang: - Này, tụi bay có bao giờ biết ba me tụi bây ngủ nghê ra làm sao không? Tụi nó ớ người ra: - Mi nói chi hở Thủ Thôi đúng là mi sắp điên rồi Thu ơị Tôi cười: - Có tụi bây ngu thì có, lũ con gái nham nhở như khỉ. Châu đỏ mặt, Lan đỏ mặt: - Con khỉ ni, nó thất tình là cái chắc, thôi chắc bị cô Hà la rồi, chàng bỏ mi rồi phải không Thủ Nói cho mi biết, tình mi tuyệt vọng rồị. Đừng hòng nhất Anh văn tháng này nữa em ơị Bố bảo thầy cũng không dám cho mi 18 điểm nữa đâụ Tôi nhớ chàng, dù bây giờ thù ghét chàng, tôi cũng không thể quên được chàng. Tôi ôm lấy đầu hét lên: - Im đi, im đi, đau đầu quá! Tụi nó ngạc nhiên tròn mắt ngó tôị Chuông rung rồi, tụi nó bỏ tôi chạy ùa ra sân. Tôi ủ rũ đi theo chúng. Hai giờ Pháp văn với cô Mai dễ thương rồi cũng qua đị Tôi ngồi im một chỗ nghe cô giảng bài, tôi không còn lòng dạ nào nói chuyện nữa, dù là nói trên giấỵ Giờ ra chơi tôi rủ Hạnh, Kim và Ái kiếm một gốc cây ngồi tâm sự. Tôi không đùa nghịch được nữa, tôi cần những đứa bạn thân hơn bao giờ. Đức Hạnh nói: - Hôm nay con Thu lạ kinh khủng tụi bay nhỉ, coi bộ lớn hẳn rạ Chắc mi sắp lấy chồng phải không Thủ Tôi không cười được nữa: - Lạ thì không lạ, có điều tao có chuyện hỏi tụi baỵ - Chuỵên gì đó Thủ Tôi ngập ngừng: - Hỏi thật tụi bay nhé, có bao giờ tụi bay thấy ba má ngủ không? Hạnh cười chúm chím: - biết à, tao đâu có để ý, tao chỉ biết mỗi tối ba tao ngồi đọc báo, má tao dọn dẹp rồi bả đi ngủ lúc nào ai biết đâủ Ai băn khoăn: - Mà mi hỏi chi vậy Thủ - Thì tao hỏi thật, mi trả lời cho tao đi rồi tao nóị - Tao thì tao thấy ba me tao ngủ chung một giường, tao không có thì giờ để ý nữạ Tôi nhớ đến ba, buổi sáng ngồi trong xe với ba đi trên xa lộ mà tôi có cảm tưởng như ba đưa tôi đi trong một đoạn đường hầm đen tối nhất đờị Kim thật thà hơn: - Kim thấy ba má hay ngủ chung với nhau lắm, ba má Kim mỗi người một phòng nhưng có nhiều buổi sáng tao dậy sớm đi kiếm má, cái thấy phòng má trống trơn, gối chăn còn nguyên, chặp thấy má ở trong phòng ba đi rạ Chắc phải vậy mới có tụi mình chứ bộ, có gì lạ đâụ Ủa sao mà hôm nay Thu hỏi kỳ thế? Hạnh làm bộ người lớn: - Thôi tao biết rồi, con Thu coi bộ lớn xác chứ hắn trẻ con lắm, ba má hắn cưng quá thành ra hắn lý tưởng, hắn nhìn đời toàn màu hồng, giờ hắn đang bắt đầu mở mắt, ai đời yêu ngay ông thầy có vợ bao giờ không, yêu mà không biết dấu diếm. Tôi cay đắng: - Tại sao phải dấu diếm. Hạnh nhún vai: - Mi như con trai, con gái phải ý tứ, phải e lệ chứ bộ, nói như mi thì ... - Thì saỏ - Thì không có con gái nữạ Cái chuyện ba má mình là chuyện thường, mai mốt lấy chồng thì biết, có gì mà thắc mắc. - Mi biết rồỉ - Biết. - Thật không? - Thật chứ, có gì lạ đâụ - Như thế nào hở mi, còn thầy cô của mình bộ cũng như thế? - Chứ sao nữa, như trong ciné ấy, cũng ôm ấp hôn hít thế thôi, y như ciné. Thầy cô cũng là ngườị Giờ học với cô Hà đã đến, tụi nó có vẻ e ngại nhìn tôi vào lớp. Hôm nay cô Hà mặc áo đen, nước da cô trắng xanh nổi bật lên như pho tượng mỹ nữ. Tôi ủ rũ ngồi im, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, cô có vẻ dịu dàng với tôi, tia nhìn lắng xuống. Tôi không còn ghen tức nữa, tôi hết yêu chàng rồi, còn gì nữa đâu mà ghen tương. Tôi chỉ thấy lòng buồn buồn, dáng ngồi hớ hênh của cô làm tôi nhíu màỵ Cô duỗi dài chân ra, có lẽ cô mỏi mệt, và sáng nay dậy trễ vì đêm qua đã thức khuya với chàng. Tôi chăm chú nhìn, lòng gờn gợn đớn đau, người tôi như mọc lên những sợi lông cứng. Quần lót đỏ và quầng thâm nơi mắt môi mệt mỏi, tôi muốn gọi to: - Cô ơi, cô đóng cúc quần lại đi cô, em khổ quá rồị Môi tôi mím lại, cả lớp mãi nghe cô giảng bài, cô giảng bài hay lắm, cô xinh đẹp lắm, nhưng cô đã có chồng, tụi em vẫn thích học với những cô chưa có chồng kìạ Mỗi lần thầy cô bỏ tụi em đi lập gia đình cả lớp cả trường đều buồn ngẩn ngơ. Nhất là thầy, đang học mà thầy cưới vợ thì đứa nào cũng nghe như mất mát một cái gì thật dễ thương. Không phải là yêu đương hay ghen ghét nhưng tụi em vẫn thích thầy cô sống mãi cho tụi em, đừng thuộc về riêng aị Đối với những thầy những cô chưa có gia đình, tụi em vẫn dành nhiều cảm tình thân thiết gần gũi hơn. Cô Hà đưa mắt nhìn tôi, giọng cô ngọt ngào: - Giáng Thụ Bạn bè quay nhìn tôi, chắc chúng sợ tôi chọc tức cô nữa, Hạnh thì thào: - Lên đi Thu, bà ấy không giận mi đâụ Tôi không thuộc bài, mấy hôm nay tôi có học hành gì đâu, nhưng tôi hết muốn làm phiền cô rồi, tôi không thương cô như tụi nó nhưng cũng không ghét cô được nữa, bởi tôi chán chàng, tôi hết yêu chàng mất rồị Chàng bây giờ xa xăm như ước mơ, có nhớ chăng chỉ để ngậm ngùị Tôi từ từ lên bảng, cả lớp thở phào như trút được gánh nặng. - Thu thuộc bài không Thủ Tôi lí nhí: - Dạ thưa cô, em ... - Nghe tôi hỏi nhé. - Dạ. Đôi mắt cô thật hiền, tia nhìn ấm áp như vỗ về tôi, sao tôi lại ghét cô được nhỉ? Cô có tội gì đâụ Chàng là chồng của cô. Mới tuần trước tôi còn giận ghét điên cuồng bây giờ lòng tôi chán chường hết dám ước mong. - Thu phân biệt cho cô thế nào là hành vi đạo đức và thế nào là qui luật đạo đức. Tôi run run, tôi trả lời loanh quanh, tôi không hiểu bài, cũng không nhớ bài, tôi nhăn nhó, qui luật và hành vi khác gì nhau không? Cả lớp cũng biết tôi không thuộc bài, vì tôi cứ đi vòng vòng chung quanh đề tài của cô. Cô vẫn cười hiền khuyến khích tôi: - Lần sau gắng nghe cô giảng bài nhé, đừng lo ra, cuối năm thì rớt mất. Cô khoanh tròn con số 15 trong vở tôi, rồi cắm cúi ghi vào sổ, cô hỏi khẽ: - Thu có chuyện buồn phải không? Có thể kể cho cô nghe được không? Bọn chúng ngạc nhiên ngó cô, tôi đọc trong mắt chúng một cảm tình sâu xa chúng dành cho cô. Tôi đáp khẽ: - Dạ, cám ơn cô, không có gì. Về chỗ tôi nhìn con số 15 trong vở, chữ ký của cô. Cả lớp thương cô rồi, nên tôi lại buồn.
__________________
![]() |
#13
|
||||
|
||||
![]() Chương: 13
Một ngày qua để xa anh thêm một ngày, và yêu anh thêm một ngàỵ Càng yêu thì càng xa cách nhaụ. Ba me thực sự trở thành người lạ mặt, gia đình thực sự trở thành quán trọ cho mình. Mình cô đơn khủng khiếp, mình trở thành khách lạ ngay trong mái nhà thân quen nàỷ Nước mắt muốn chảy ra, bởi ba me chỉ biết sống cho ba me thôị Ba me không hề yêu thương mình như mình mơ tưởng. Sao me không ngủ chung phòng với mình? Tôi vẫn ngủ một mình có sao đâủ Tôi vẫn biết đó là chuyện thường tình, nhưng tôi vẫn ngấm ngầm ghen tức với mẹ Ba me làm tôi ghét cô Hà thêm, buồn chàng thêm. Tình yêu vẫn còn đó nhưng chua như dấm, nhưng đắng như bồ hòn. Yêu một người có vợ để phải dấu diếm, để phải căm hờn. Bạn bè không thể hiểu tình yêụ Nên chúng chê cười mình, nên chúng mỉa mai tôị Tiếng động cơ ì ầm. Ba lại đi với chú Duỵ Tôi không buồn nhìn theo xe ba như ngày nhỏ. Ờ nhỉ. Đầu năm học chưa yêu chàng, ta là trẻ con và bây giờ cái thuở dấu me trong cặp, cột đuôi áo nhau, dấm dúi xoài ổi dưới hộc bàn đó đã trở thành dĩ vãng ngày xưa còn bé. Ba tháng trời yêu mê đủ để tôi thành người lớn. Me bước vào lẳng lặng ngồi xuống bên tôi, tôi nhanh tay đè quyển sách Triết dầy cộm lên tập nhật ký hồng rồi tiện tay đẩy vào hộc bàn. Me đăm đăm nhìn tôi: - Con khóc đấy à? Sao thế Thủ Tôi lắc đầu: - Đâu có me, mắt con cay cay nên chảy nước mắt, việc gì con phải khóc. Me thở dài: - Con dấu me, me biết con đang buồn, bởi vì me cũng buồn nên me hiểu con như hiểu chính lòng mẹ Tôi đứng lên, tôi không muốn ngồi gần me nữạ Tôi sợ thì đúng hơn, bởi vì me bắt tôi tưởng tượng quá nhiều, me làm tôi mệt đứt mạch máu được vì ghen. Tôi muốn thương me như ngày xưạ Ôi nói ngày xưa cho văn hoa chứ sự thật tôi chỉ muốn thương me như cách đây một tuần, vâng, một tuần thôi, con còn là con của ba me, còn tin yêu, còn thần thánh ba me như hai vì sao trên cao xa thăm thẳm. Mỗi khi buồn vì chàng con thích nghĩ đến bạ Bây giờ con buồn vì ba me, con biết nghĩ, biết nói với ai bây giờ? - Thu! Nhìn me đi,, sao con tránh mẻ Tôi không nhìn me: - Con tránh me bao giờ đâụ - Me biết, con đừng dấu mẹ - Con không có chuyện gì để dấu me cả. Người lớn mới dấu trẻ con, chứ trẻ con làm sao dấu nổi người lớn. - Con cay đắng với mẻ - Con không có quyền gì hết, điều con hơi nản. - Nản? Nghĩa là ... - Thưa me, người lớn nhiều tài quá, chẳng hạn họ đóng kịch giỏi hơn tụi con, chẳng hạn họ vừa làm vừa chốị. Me giận dữ: - Thu , con muốn nói gì? - Con không muốn nói gì cả. Con nghe thầy cô giảng bài nhiều rồi và con đang tự hỏi họ có làm đúng như lời họ nói không? Me thở dài: - Ba nói đúng, con lớn mất rồị - Thưa me vâng, con có bảo con còn bé đâụ - Ngày xưa me cũng như con, nhưng có lẽ me nghĩ giản dị hơn con. Tôi nhắm mắt: - Con mệt quá, me cho con nghỉ một chút. Me đứng lên: - Ba đi với chú Duy, còn me, me làm gì bây giờ? Tôi vụt hỏi: - Chú Duy có liên hệ gì với me không? Me ngập ngừng, giọng me như lạc đi, tay chân me cuống quít làm một cử chỉ xua đuổi, nhưng tôi không hiểu me muốn xua đuổi cái gì? Tôi hay là dĩ vãng của mẻ - Con, con muốn nói gì hả Thủ Tôi lạnh lùng: - Con hỏi giữa me và chú Duy có những liên hệ thầm kín gì không? Từ hôm con tình cờ gặp chú, ba đưa chú về đây, con cảm thấy me đã thay đổi quá nhiềụ Me cúi đầu xuống, mặt buồn mênh mông, tự nhiên tôi nghe thương yêu me xót xạ Tôi tiến lại gần me bùi ngùi: - Con xin lỗi đã làm me buồn, me tha thứ cho con, vì con cũng buồn, con cảm thấy chán nản tất cả. Me thở dài: - Con không có lỗi gì hết, chính me mới là kẻ có tội, me nghĩ kỹ rồi, me không thể dấu con mãi được. Con đừng khinh me nghe Thủ Tôi dơ tay lên trời: - Trời me nói gì kỳ thế này, con không hiểu gì hết? Me trầm giọng: - Rồi con sẽ hiểụ Tôi van lơn: - Me nói rõ cho con nghe đi mẹ Me đừng dấu con tội nghiệp, con khổ tâm quá nhiều rồị Me lau mồ hôi trán, những giọt mồ hôi nhỏ bé mong manh như lệ nhòa từ trên mái tóc đen nhánh của me rơi xuống: - Ba sẽ nói với chú Duy tối hôm nay, trong một cái quán nào đó. Trán ba cũng rướm mồ hôi, giọng ba cũng ngậm ngùi và ba cũng buồn, cũng bối rối như me bây giờ. Tội nghịêp cho ba con. Con có thương ba không? Tôi gật đầu: - Con thương ba lắm, hồi xưa con thương ba nhất đời, nhưng ... - Nhưng bây giờ thì hết thương? - Dạ không phải là hết thương, nhưng mà thôi, me kể chuyện gì me nói đị Me vuốt tóc tôi: - Con thương chú Duy không? Tôi quay lại nhìn me, lặng người mất một giây: - Tại sao me hỏi con câu đó? Con nhớ đã trả lời cho me câu hỏi này một lần rồi cơ mà. Chú Duy là người hiểu biết, đứng đắn và có nhân cách đáng mến. Con mến chú vì chú là bạn thân của bạ Me mơ màng: - Hồi me còn trẻ, me cũng nghĩ về chú ấy như con. Me đứng lên: - Ra vườn chơi với me, me sẽ kể chuyện ngày xưa cho con nghẹ Tôi cười: - Me có vẻ giống chú Duy quá. Me cười gượng. Tôi theo me ra ngồi trên ghế đá dưới tàn câỵ Mùi cây cỏ thơm thoang thoảng như mùi tóc mẹ Đôi mắt me mơ màng như chìm trong vùng kỷ niệm xa xưa nào đó. - Kể chuyện ngoài Bắc cho con nghe đi mẹ Con thích nghe me kể chuyện Hồ Tây rộng mênh mông, đền Trúc Bạch và đường Cổ Ngư. Buồn ghê, quê hương chỉ là một mớ hình ảnh của tưởng tượng. Vậy chứ mà nghe me kể miết con cũng tưởng tượng ra Hà Nội của con đó mẹ Me cười: - Con gái Hà Nội lãng mạng lắm, hồi me bằng con, me đứng hàng giờ trên bến Phà Đen để chờ ... Tôi láu lỉnh: - Chờ ba chứ gì? Me lắc đầu: - Không, me chờ người khác, lúc đó me chưa quen ba, nói khác hơn, ba chỉ là bạn của một ngườị Tôi ngạc nhiên: - Nghĩa là me yêu một người và lấy một người, ba con, ba con ... me không yêu ba con sao me lấy bả Hèn gì ba me ít con quá, thầy cô của con có người năm sáu con kiạ Cô Hà còn trẻ cũng hai con rồị
__________________
![]() |
#14
|
||||
|
||||
![]() Chương: 14
Tôi buồn, mỗi khi nhớ đến chàng tôi lại buồn. Khi người ta yêu ai, người ta có trăm ngàn gợi nhớ để thương tưởng đến nhaụ Mai sau nếu có lấy chồng tôi cũng đành mang theo một mối tình dấu kín như mẹ Me kể chuyện ngày xưa của me ngoài Bắc, cái giá rét căm căm, cái mùa thu rất đỗi mùa thu đó, với những con đường lặng lẽ chứa đựng lá vàng, với mặt hồ êm như mắt người yêụ Người ta chớp mắt khi nhìn nhaụ Gặp đôi mắt người yêu là đủ bủn rủn cả người rồi, đừng nói chi đụng ngón tay nhaụ Vậy mà người ta có đến hai đứa con với nhau thì chất ngất đến thế nàọ Quen hơi gần tiếng ai hơn vợ chồng? Tình yêu, nếu có tình yêu giữa tôi và chàng thì khi nằm bên vợ chàng cũng phải quên tôị Làm sao nhớ nỗi nữạ Buồn chịu không nổi nữa rồi anh ơị Me làm tôi bàng hoàng: - Con nghĩ gì mà thừ người ra thế nhỉ? Tôi cười nhẹ: - Con thương mẹ Me đăm chiêu nhìn lên trời, một mảnh trời buồn giăng ngang lá câỵ Chiều đậm rồi, nắng ngủ quên một góc núi xạ Giọng me lềnh bềnh như tiếng nước trôi: - Me gặp người ấy khi me vừa ở nội trú rạ Tuổi trẻ bao giờ cũng nhiều mơ ước, me cũng hoạt động một cách ngấm ngầm trong tổ chức của người ấỵ Ba con cũng là một thanh niên đầy nhiệt huyết, nhưng mẹ. me đã yêu một người rồi, me quí mến ba con lắm ... Tôi hỏi nhỏ: - Như vậy tại sao me lại lấy ba con để bây giờ buồn. - Ba là bạn, bạn rất thân của người ấỵ - Me muốn nói chú Duỷ Me gật đầu: - Me yêu chú Duy trước ba con. Tôi bàng hoàng: - Con cũng nghi nghi, không ngờ con linh cảm đúng. Hèn gì ba vừa mừng vừa buồn lúc gặp chú Duỵ - Ba buồn không phải vì me đâu, vì con, vì ba trót thương yêu con như ... Tôi lắc tay me: - Me nói gì con không hiểủ Me cắn răng lại: - Me yêu chú Duy, yêu tha thiết, nhưng bố mẹ của me, ông ngoại con, nhất định không chịụ Me liều lĩnh kết hôn với chú Duỵ Đám cưới tổ chức trước bàn thờ Tổ Quốc trên cánh đồng lá, bạn bè chúc mừng cho hạnh phúc của mẹ Trong tiệc vui đó có cả ba con. Ông ngoại cũng như họ hàng vẫn tưởng me còn đi học. Rồi người ấy mất tích trong một chuyến đi bí mật. Lúc đó me mới biết me có thaị Me lo sợ lắm, một mình nuôi con ư? Me đủ can đảm, nhưng còn ông bà ngoại con, còn họ hàng. Ba con biết chuyện và ba can đảm đứng ra cứu vớt danh dự cho mẹ Đám cưới lại cử hành trước họ hàng hai bên. Tình yêu dành cho ba con cao hơn núi, sâu hơn biển, vì tình yêu gồm với tri ân. Me nguyện ký thác một đời cho bạ Ba con đáng kính lắm, ba đã đem cả một tình yêu độ lượng ra bảo bọc đời me con mình, ba thương con như con ruột, con không thấy saọ Nhưng me không thể dấu con được, lương tâm không cho phép ba me dấu con, nhất là dấu chú Duỵ Tôi đứng phắt lên ôm lấy mặt: - Me nói sao, con, con không phải là con ruột của ba con à? Me gật đầu: - Không. Con là con của chú Duỵ Trời tối sầm lạị Đất dâng lên caọ Gió ngừng thổi và tim ngừng đập. Tôi che mặt tôi nói như hét: - Không, con không tin, không bao giờ con tin, vô lý, con là con của bạ Mười mấy năm trời con gọi ba là bạ Không, con vẫn là con của bạ Me đừng dối con, con van mẹ Me ôm lấy tôi, giọng me buồn sũng nước mắt: - Đó là sự thật, me dối gạt con làm gì. Tôi mở bừng mắt nhìn me đăm đăm: - Chú Duy có biết không? - Trước kia thì không. Nhưng bây giờ chắc chú biết rồi ... Ba sẽ nói cho chú biết đêm nay, tất cả sự thật trong đêm naỵ Tôi rên rĩ: - Thật không mẻ Thật không mẻ Me ứa nước mắt gật đầụ Tôi thẫn thờ: - Bao nhiêu năm con sống và tin tưởng, bây giờ con mới biết con không phải là con của bạ Rồi me tính saỏ Me còn yêu chú Duy không? Ờ, còn yêu ba ruột của con không? Me lắc đầu: - Không, đừng bắt me trả lời câu hỏi đó, vì chính me, me cũng không tự trả lời cho me được. Chỉ biết một điều bây giờ me là vợ của ba con, me chung thủy và me không thể làm khổ ba con, dù me cũng xót xa khi chú Duy còn cô độc. Ba con là một vị vua trên ngai cao của me, me phải đời đời nhớ ơn và đời đời yêu thương. Tôi cay đắng: - Còn con? Con phải làm sao bây giờ? Me u sầu: - Ba me để con và chú Duy tự quyết định. Con lớn rồi, con tự do quyết định đời con. Tôi lẩm bẩm: - Con lớn rồi, con tự do quyết định. Trời ơi, tự do đôi khi cũng là một gánh nặng me ơị Đêm xuống rồi, trời đất buồn tênh vì không có trăng sao lấp láy, thì thầm. Tôi cảm thấy lạnh. Ba vẫn chưa về. Lòng tôi rối như mây, nặng trĩu như đá. Khó tin quá, nhưng mà nhìn mắt me tôi biết me nói thật. Mừng hay vuỉ Buồn hay khổ? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết lòng mình như đang bị vò nhàụ Tôi lặng lẽ bỏ vào nhà, mặc me ngồi một mình dưới tàn câỵ Bây giờ me thích ngồi một mình. Tôi để me chìm trong vùng âm u nhưng thơ mộng, đau xót nhưng mến thương của me những ngày còn trẻ. Rồi Hà Nội sẽ hiện ra trong một góc trí nhớ nhiều hào quang nhất. Những chiều dạo chơi trong vườn bách thảo, ở đó có một quả đồi xinh cỏ êm rất êm, me ăn bún chả với một ngườị Ngày xưa nghe me kể, tôi tưởng người đó là bạ Con nít luôn luôn tin một cách ngây thơ rằng ba là người yêu quí nhất đời của me, và ngược lại, me cũng là người yêu quí nhất đời của bạ Nhưng bây giờ tôi biết những kỷ niệm đẹp nhất đời me lại là chú Duỵ Con Thùy đã khóc nức nở với tôi vì một ngày nó khám phá ra ba nó có vợ bé. Và người đàn bà trẻ bằng tuổi nó mới chính thức là người ba nó yêụ Nó buồn bã bỏ học đi làm vì buồn cho má. Rồi con đê Yên Phụ cho me ngóng trông một người trong dĩ vãng. Rồi đường Quan Thánh có hai hàng cây cao tít tắp cản bớt nắng hè cho me tương tư. Tội nghiệp cho ba tôi, ồ không, bây giờ thì ba không còn là ba và chú không còn là chú. Tôi nhức đầu quá nằm vật xuống giường, nước mắt bây giờ mới buồn tủi ứa ra, nghèn nghẹn trong cổ. Tôi sẽ đi đâủ Về với chú Duy hay ở lại với một người không phải là ba mình? Nhức óc quá, buốt từng chân tóc, tê từng đường gân. Khóc, vâng, chỉ còn duy nhất cách nàỵ Khóc được cũng là một hạnh phúc vô giá nhất. Ước chi có anh bên tôi bây giờ? Bàn tay đó sẽ làm mình bớt cô đơn, đôi mắt đó nhìn nhau bằng vạn lời an ủị Anh đang làm gì với vợ hay với con? Vợ hay con của anh đều là những vết thương nhức nhối trong tim em, những hạt bụi to nhọn trong mắt. Ừ, bụi vào mắt thì nước mắt trào ra, nhưng sao khóc mãi mà vợ con chàng vẫn không biến đi, không mất đị Ước gì họ vụt biến đi, chàng thành người cô độc không vợ không con nhưng mọi anh chàng lang bang khác. Chú Duy đêm nay cũng bàng hoàng. Quên nữa, tôi phải gọi là Ba Duy mới phải, thói quen đã ăn sâu mất rồi, tôi không dễ gì đem chữ ba thân yêu trả lại cho chú Duy dễ như tôi nghĩ. Tôi trằn trọc rồi ngủ thiếp đi, một giấc ngủ mòn mỏi không còn hồn nhiên như ngày còn bé.
__________________
![]() |
#15
|
||||
|
||||
![]() Chương: 15
Buổi sáng ba mỉm cười trên xe đợi tôi để đi Vũng Tàụ Tôi ngượng ngùng len lén nhìn bạ Tôi biết gọi là gì bây giờ. Tôi không đòi ngồi cạnh ba như mọi lần đi chung với ba me nữạ Tôi lặng lẽ chui vào băng sau ngồi một mình. Tôi mong chuyện hôm qua như một giấc mơ. Nhưng ba đã kéo giấc mơ về sự thật mà tôi muốn trốn: _Ba vẫn thương yêu con như ngày nào, đối với ba không có gì thay đổi hết. Hôm qua ba đã bàn bạc rất kỹ với ba ruột của con, bây giờ mọi việc thuộc về con và con tự do định đoạt. Tôi thở dài: _Con không muốn nghĩ đến. Tại sao chú Duy, quên, ba Duy con không đến tìm con? _Chú ấy cũng ngỡ ngàng và chú ấy cũng chờ đợị Tôi kêu lên: _Chờ đợi! Nghĩa là chờ con, bây giờ ba me, hai ba để con tự quyết định. Con quyết định cái gì? Me thẫn thờ: _Con đừng giận ba con, chính Me mới là người chịu trách nhiệm câu chuyện oái oăm nàỵ Tôi ngã người trên thành xẹ _Con không giận ba cũng không giận me, nhưng quá sức chịu đựng của con, tự nhiên con bị quay cuồng và mọi sự thật đảo lộn ngoài sức tưởng tượng của con. Ba nhìn thẳng trước mặt, khói thuốc làm mờ đôi mắt ba: _Trong chiến tranh chuyện đó rất thường. Sao con không nghĩ rằng con diễm phúc hơn những cô bé khác, con còn đủ ba me, con lại có những hai người cha rất mực thương con. Tôi nghẹn ngào: _Con hiểu ý ba, con xin lổi với ba me, nhưng thú thật với ba mẹ, con có cảm tưởng con đang mê, con không tin chính con nữạ Me gục mặt, hai vai me run lên hình như me khóc.T ôi ngồi lặng người nghe giọng ba chùng xuống như nốt nhạc buồn: _Ba hiểụ Mọi chuyện đâu sẽ vào đó, con đừng lo ngại nữa, bởi dù ba không sinh thành ra con, ba cũng nuôi từ lúc chào đờị Nếu chú Duy không về, ba cũng quên mất con không phải là con bạ Con hiểu ba muốn nói gì không? Tôi rươm rươm nước mắt gật đầụ Đường êm bóng, xe lướt đi thật nhẹ. Gió vờn tóc rối, má se khô. Hai bên đường ruộng đồng rồi rừng thưạ Trên trời mây trắng lênh đênh trôi, nắng đang bừng lên vàng đồng lúạ Tôi nhìn mông ra xa, lòng lắng xuống như tôi đã lớn. Tôi nghe vang âm trong tôi những lời me kể và quê hương mờ xa như trí tưởng. Ngoài đó có bốn mùạ Có mùa thu lá khô rụng đầy đường và gió mơn man áo me màu hồ thuỷ. Có mùa đông giá rét mưa phùn lê thê baỵ Có mùa xuân đi chơi thuyền trên mặt hồ xanh biếc. Có mùa hạ nóng uể oải nghe chim kêu theo nhịp võng đưa bên hè. Tôi lớn lên bằng lời lẽ ngọt ngào của me, những kỷ niệm của me cũng là cõi thần tiên mơ ước thuở tôi còn bé. Mỗi khi buồn giận me, tôi thường gợi lại những hình ảnh me thường vẽ vời trong tôi, mười mấy năm trờị Tôi yêu me vì me có dĩ vãng, dĩ vãng của me là vùng quê hương nồng nàn trong trí nhớ, me đem tất cả gởi vào đầu óc chất đầy mơ mộng của tôi, để đến nổi nhìn mắt me tôi cứ nghĩ đến hồ Gươm, nhìn bàn tay mười ngón thon gầy trên phím đàn tôi nghĩ đến tiếng thở của Hà Nội về đêm. Đêm trên sông Hồng hay đêm Cổ Ngư? Hình như tưởng tượng bao giờ cũng đẹp hơn sự thật cho nên tôi yêu Hà Nội hơn cả me, tôi thèm về nơi đó hơn cả ba, hơn cả chú Duỵ Cánh đồng bao la này cho tôi lớn lên để ngóng trông, để thương nơi xa đó với mẹ Bây giờ thì tôi hiểu tại sao me hay nhắc nhở vùng suy tư đó. Bởi vì chú Duỵ Tôi nhìn ba Long, bây giờ tôi phải gọi tên mỗi người sau một chử bạ Mái tóc loáng thoáng những sợi màu trắng. Gương mặt trầm ngâm, đôi mắt chìm trong suy tưởng. Tôi thương ba ghê dù biết mình không phải đứa con ruột thịt của ba, tôi vẫn thương bạ Tôi gọi thật khẻ tiếng ba trong cổ mềm. Ba không nghe, me cũng không nghẹ Người lớn có những cái tội nghiệp của người lớn. Xe lăn xuống bãi ngừng lại đầu con dốc cát. Ba kín đáo nhìn mẹ Me nói: _Me lái xe về khách sạn, chút nữa me ra đón. Con với ba chờ me ra hãy tắm nghe không. Tôi gật đầu theo thói quen. Tôi thích những giây phút một mình với bạ Rồi chợt nhớ ba bây giờ không hẳn là ba, tôi e dè nhìn mông ra chân trờị Biển xanh ngắt tít tấp những con tàu màu trắng. Trời mây thật bao la, không khí trong vắt không một vết bụị Sóng vỗ dạt dào trên ghềnh đá. Tôi muốn chạy tung tăng như ngày còn bé đùa sóng với bạ Về biển là về với chính mình. Lòng sẵn sàng tha thứ, tay chờ đón dang rạ Tôi muốn ôm mây, ôm đỉnh núi vào đôi tay mềm yếu của tôị Tôi chợt nói một câu thật vô nghĩa: _Sao con không có em hở bả Ba ngạc nhiên nhìn tôi rồi trìu mến: _Vì vậy ba thương con hơn mọi người ba thương con trên đời nàỵ Tôi vẫn bâng khuâng, tôi nghĩ giá tôi có một đứa em thì câu chuyện đỡ ray rứt hơn. _Ba à, sao me còn trẻ thế lại đẹp nữa, tụi bạn con đứa nào cũng nói me với con như hai chị em. Còn ba, ba cũng bô như ai, sao ba me không có em bé nữa hở bả Ba phì cười, nụ cười của ba cho tôi biết với ba, tôi vẫn là một đứa bé để yêu thương chiù chuộng. _Tại ba con ạ. _Nghĩa là sao cơ bả Ba xoa đầu tôi : _Sau này lớn lên con sẽ hiểụ Tôi hồn nhiên, buồn đó rồi cũng vui đó, có lẽ vì biển làm tôi lãng quên. _Con sẽ hỏi mẹ Ba cười, chầm chậm đi với tôi dọc theo bãi biển. Sóng êm đềm vổ về gót chân.Mơn man như một người tình. Tôi laị nhớ chàng và nụ hôn mơ hồ sống lạị Tình yêu tưởng ngủ yên ào lên như bọt sóng. Cơn sóng ngầm chạy xôn xaọ Tôi thì thầm gọi khẽ tên chàng. Mắt tôi long lanh nhớ đêm nào từng bước nhảy đong đưa trong tay chàng. Nhớ đêm nào hai đứa nhìn nhau dưới màu đèn hồng của nhà Trâm. Ba gọi nhỏ: _Con nghĩ gì mà mơ mộng vậy Thủ Tôi mỉm cười: _Dạ không. Ba nghiêm trang: _Hôm qua khi ba cho chú Duy biết con là con ruột của chú ấy, lần đầu tiên trong đời, gần chục năm sống gần chú ấy, ngay cả những lúc gian khổ cam go nhất, những lúc một sống một chết bên nhau, ba mới thấy chú ấy khóc. Chú Duy đã nghẹn ngào, lặng người hàng giờ, khi biết con là con ruột của chú. Ba có đặt vấn đề với chú ấy, ba không giữ con, dù ba rất thương yêu con. Có lẽ ngày mai chú Duy sẽ ra đây với con, Thu ạ. Tôi thẫn thờ: _Ba với chú Duy là bạn, hay là anh em .... Ba lắc đầu: _Bạn thân thôi, nhưng quí nhau, sống chết có nhau còn hơn cả anh em nữạ Vì vậy khi ba ruột con mất tích, biết me con lâm cảnh khó xử, ba xin cưới me, lúc đó ba vẫn nghĩ chắc chú Duy khó thoát vì đường biên giới Lào-Việt lúc đó chịu ảnh hưởng trận đánh Điện Biên Phủ, ba con khó sống sót được. Ai ngờ .... Tôi xúc động nắm tay ba: _Con được như ngày nay là nhờ bạ Con không thể ... ... ... Ba lắc đầu: _Ba hiểu lòng con, con là đứa bé ngoan ba biết. Nhưng con phải biết rõ điều này, ba con là người ba thương như em ruột, đồng thời ba cũng kính trọng chú nữạ Một người đáng kính giữa xã hội bây giờ. Con phải yêu kính ba con hơn ba mới phải, vì ba con đáng kính hơn bạ Tôi bâng khuâng: _Nghĩa là con phải bỏ mái gia đình con vẫn thương yêu này để theo ba con? Còn me con? Ba đăm chiêu: _Me có sự lựa chọn của me, hình như me đã nói với con rồị _Dạ thưa ba vâng. Me nói rằng me yêu ba, đời đời nhớ ơn và đời đời yêu thương ba, me không thể rời ba dù chỉ một ngàỵ Ba gật đầu: _Ba hiểu, còn con, con nghĩ saỏ Tôi mím môi: _Con muốn tất cả, ba, me và chú Duỵ Ba cười: _Con tham lắm nhé, nhưng không được đâu con ạ. _Sao không được? Con thương cả ba người kia mà? _Con lớn rồi, con muốn làm người lớn, nhưng con vẫn là con nít như thường. Tuổi con là tuổi đáng sợ nhất. Kìa, me ra kìa con .... Tôi đứng lại chờ mẹ Ba cười với mẹ Tình yêu của ba me dạt dào tha thiết như sóng yêu bờ. _Sao, hai cha con nói chuyện xong chưả Tôi nhíu mày nhìn người thanh niên đi cạnh mẹ Ồ cả Trâm nữạ Tôi lao người chạy tới: _Con khỉ, mi ra khi nào đó hử? _Hôm qua, anh Tuấn nè, quên rồi saỏ Tôi nhìn Tuấn, Tuấn tinh nghịch bỏ gương mắt xuống: _Chào Thu, cái gương này nó hại tôi đây mà. Sao, nhận ra kẻ hèn này chưa cô tiên mùa Thủ Tôi cười: _Có chứ, Thu biết là anh nên Thu giả vờ đó .... Chữ đó kéo dài kèm theo cái nguýt dài dài làm Tuấn nói như reo: _Thế thì hân hạnh quá. Tôi và gia đình Trâm ra từ hôm qua kia, chờ mãị Trâm nháy mắt, tôi ngơ ngác. Trâm láu lỉnh: _Hôm qua có gió nên tụi này chờ mãi không được tắm, ra biển mà không tắm sao mà nó khó chịu thế không biết đằng í ạ. Tôi ghé tai Trâm: _Đừng hòng lừa tạ Nhà ngươi âm mưu trò khỉ gì hử? Trâm ngơ ngác: _Ơ, đằng í nói cái gì tớ không hiểu, tớ gặp bác ở khách sạn, mừng quá kéo phăng anh Tuấn ra đây đó chứ. Tôi nguýt dài: _Thế nào ta cũng tra ra mà, nhà ngươi liệu hồn. _Khiếp, dân Q.M nghe nói hiền lành mà đằng í dữ hơn tớ nhiềụ Nghe bác nói đằng í sắp đóng phim hở? Tướng Tuấn nhà tớ có vẽ lo lọ _Hay chưa, sơ múi chi mà lo nhỉ? _Sơ múi chi mai mốt biết ngay mà, lo chi gấp. Tuấn đang nói chuyện với ba tôi, anh chàng có vẻ hợp đèn ông già dữ. Trâm láu lỉnh: _Thôi lo tắm đi rồi còn ăn chứ. Tắm một mách lên ăn ngon phải biết, tớ khoái mấy món biển ghê gớm. Đó, mới nói đã thèm rồi, khổ không cơ chứ. Trâm lao xuống biển, phăng phăng kéo tôi theo rồi ngoắc một anh chàng quần tắm xanh rối rít: _Mau, bồ ra đây kẻo không tôi lẻ bạn. Quay sang tôi ,Trâm cười: _Thằng Phi, em họ tớ đó, cũng bô chứ hở? Tôi nhìn ba me đang dạo trên bờ, lòng hơi buồn buồn nghĩ đến chàng, đến chú Duỵ Tuấn thuê phao đem đến vì tôi bơi dở nên không dám ra xạ _Mời cô tiên lên ngaị Tôi bám phao nhìn Trâm vùng vẫy mà phát thèm. Tuấn ở lại bên tôi: _Gặp Thu tôi mừng quá. Tôi lơ đãng: _Anh bơi với Trâm đi, để Thu với cái phao đủ rồị _Không được, tôi lo chịu gì nổi, lỡ .... _Lỡ sao hở anh? _Lỡ có thằng cha nào bắt cóc Thu thì chết tôị. Tôi hơi ngượng : _Anh làm như .... _Thu đẹp nhất bãi biển năm naỵ _Xạo nhé, xạo không chê được. _Nói thật không hết kêu người ta nói xạọ Buồn thật. Tuấn thở dài, tôi ân hận, tính con gái vẫn thế, không nỡ để ai buồn lâu vì mình. _Thôi mờ, giận Thu hở? Cho Thu xin lổi đi, chịu không? Tuấn lạnh lùng: _Thu có làm gì để tôi giận đâụ Tôi không có quyền giận người tạ Tôi cười nhăn mũi: _Đàn ông mà giận dai thấy mồ đị Tuấn phì cười: _Ai bảo Thu khó như bà chằng. Tuấn đẩy phao ra xa, tôi mê biển nên quên mình không biết bơi, tôi cố bơi kịp nhỏ Trâm vùng vẫy ở đằng xạ Sóng từng đợt tung bọt trắng xoá trên ghềnh đá. Tôi ngửa cổ nhìn lên bầu trời thăm thẳm xanh. Núi đậm màu trải dài, nắng vàng :Di một góc đại dương. Tôi khép nhẹ hai mi mà thầm nhớ Hoàng. Ước chi người đẩy tôi vượt sóng hôm nay là chàng? Ước chi người được ba me thương yêu là chàng? Tôi lại nhớ cô Hà. Một tuần rồi sau đêm dạ vũ ở nhà Trâm, tôi chưa có dịp gặp riêng chàng. Hình như chàng đã quên tôị Có vợ,người đàn ông ấy yêu loáng thoáng, yêu hững hờ. Gặp dịp thì nhìn nhau vài giây, cho nhau vài lời ngọt ngàọ Xong thì thôị Không gặp nhau cũng vậy, không nhớ, không điên cuồng tìm kiếm hẹn hò như trẻ con. Hoàng lớn mất rồi, có dịp thuận tiện yêu nhau vài câụ Tuyệt nhiên chàng không đi tìm tôị Chàng đã tìm ra một người đàn bà để yêu đời đờị Người đàn bà diễm phúc đó là cô Hà. Tôi ứa nước mắt. Tuấn dễ mến, biết chìu chuộng, nhưng Tuấn không phải là chàng, cũng không thể thay thế được chàng. Tôi nằm dài trên phao mặc cho nước lênh đênh đưa mình trên sóng. Chiếc áo tắm hai mảnh màu lửa rực rỡ trên mặt biển ngát xanh. Tôi lim dim nhìn lên trời, tóc xoà rối trong nước mặn nồng mùi muốị Trời đẹp quá, mây trong vắt từng cụm bay hững hờ đó đâỵ Tôi nghĩ đến những đôi cánh thiên thần màu trắng bỏ quên bên suối của bầy thiên thần nơi thiên quốc xa xôi tôi đọc lúc nhỏ. Nếu như tôi có đôi cánh mỏng như tơ trời đó, tôi sẽ bay đi tìm chàng, tôi sẽ đưa chàng lên cánh đồng mây êm đềm trên cao kia, xây một toà lâu đài màu hồng để ngàn năm sống mãi bên nhaụ Trời bỗng tối đen, biển bỗng dâng lên, cánh đồng mây màu xanh, lâu đài màu hồng bỗng đổ vỡ tan tành. Tôi nhào xuống nước, hai tay chới với, hai chân chìm dần. Tuấn nhào tới đỡ tôi lên bằng cả hai cánh tay rắn chắc của chàng. Tôi tức muốn khóc, tôi gào lên nhưng giọng tôi nghèn nghẹn: _Con khỉ, mày chơi ác tao, tao không thèm bạn bè gì với mày nữa đâụ Trâm vuốt nước trên mặt tôi: _Tớ xin lỗi, tớ lặn đã đời nghẹt thở quá trồi lên để thở một cú, ai ngờ lật nhầm phao của đằng í đấy chứ. Tôi vùng vằng đẩy phao vào bờ: _Lầm gì, tôi biết rồi, cô cố tình chơi tôi mà, cô cố tình cho tôi uống nước. Ai chả biết cô bơi giỏi mà làm tàng với tôị Trâm ngọt ngào: _Trâm xin lổi, Trâm vô tình thật mà Thụ Tuấn dàn hoà: _Thôi, tha cho Trâm đi Thụ Tôi quay đi: _Còn anh nữa,anh để em gái anh lật tôi xuống,để anh, để anh ... ... Tuấn nhăn nhó: _Khổ quá,Thu nằm mơ mộng nhìn trời đẹp như nữ hoàng, tôi mãi nhìn có để ý gì đâụ Đùng cái thấy phao lật, rồi Thu nhào xuống nước, rồi con khỉ ni nó trồi lên, ai biết đâu vào đâụ Tôi chưa nguôi: _Cám ơn anh. Trâm năn nỉ: _Tao xin lỗi hoài mày không chịu, tao nhảy xuống biển chết cho rồị Nó làm thật, lao ra xạ Tôi hoảng hồn: _Trâm, Trâm, tao hết giận mi rồị Trâm cười hì: _Nhớ nhé .... Tuấn cười xoà: _Thu bị nó lừa rồi, nó bơi như nhái, nhảy xuống biển ăn thua gì. Tôi lừ mắt doạ Trâm: _Mày liến khỉ nó vừa vừa nghe Trâm. Trâm cười khúc khích: _Thôi đị Hai người có dịp cứu nhau sướng thấy mồ, tôi bị chả ai thèm cứu tôi đâụ Tôi đỏ au hai má không dám nhìn Tuấn nữạ Tuấn đã ôm tôi rồi, hai cánh tay rắn chắc của chàng đã vòng tròn ngang lưng tôi, đã nâng tôi lên, vuốt tóc cho tôi đỡ sợ ....Người tôi nóng ran, hàng ngàn con kiến bò êm từng phiến da mềm. Tôi muốn khóc vì thẹn hay vì nhớ chàng. Tại sao người ôm tôi trong hai cánh tay không phải là chàng? Nếu Tuấn biến thành Hoàng, giây phút này sẽ thần tiên biết mấỵ Tôi bỏ lên bờ trầm ngâm ngồi nghịch cát với ba mẹ Tuấn cũng ngồi xuống bên tôi, chàng nói nhỏ: _Bộ Thu giận tôi hở Thủ Tôi lắc đầu: _Trong đời này chỉ có một người đáng cho Thu giận, Thu lại không có quyền giận người ta, như vậy còn giận ai nữa làm gì hở anh? Tuấn thở dài: _Thu khó hiểu quá. Tôi gật đầu: _Vì Thu buồn. Me đằm thắm nhìn tôi, cái nhìn như ngầm chứa một lời dặn dò: _Gì đó Thủ Lại cãi anh phải không? Me nói với Tuấn: _Em nó daị lắm, để bác sắm vài cây roi mới được. Tuấn đỡ lời: _Dạ cháu thấy Thu ngoan lắm bác ạ, cháu chưa gặp người con gái nào dịu dàng hơn Thu nữạ Cái con Trâm nhà cháu cả ngày bi bô như con traị Ba bỏ gương, bỏ tờ báo xuống: _Tuấn lấy ca-nô đưa em ra xa xa mà chơi, bác dặn người ta dành ca-nô cho cháu rồi đó. Tôi nhăn nhó với me: _Con hơi mệt rồi me ạ. Tuấn đứng lên: _Để anh đi lấy nước cho Thu nhé. Thu khát nước phải không? Tôi không muốn cải chính, tôi ghét anh chàng ngồi kè kè bên tôị Me nhìn theo từng bước đi dài trên cát của Tuấn và dịu giọng: _Con đừng bướng bỉnh với Tuấn nhe con..Tuấn đàng hoàng lắm, con không thấy saỏ Me thấy con hôm nay coi bộ ràu ràu quá, me buồn ghê. Tôi hậm hực: _Tự nhiên mọi người làm như Tuấn là cái gì của con không bằng. Cả con khỉ Trâm nữạ Ba cười hiền: _Con quên là con vẫn đòi làm người lớn. Mọi người đang giúp con tập làm người lớn sao con lại la hoảng. Tôi hất tóc ra sau, đeo gương mắt lên: _Nhưng con không thích, con không thích những gì được sắp đặt trước như một vỡ kịch cũ rích. Con muốn tự do sống theo ý con. Ba nghiêm giọng: _Thu, con hết thương ba rồi phải không? Con nghĩ ba lầm lẫn? Tôi bối rối, rắc cát trên bàn chân để trần. Từng giòng cát ấm chảy xuống lớp da đầy bụi cát gợi một cảm xúc thật mơ hồ: _Thưa ba không. Ba đeo gương lên mắt: _Ba không ép con. Ba tạo cơ hội cho con sống đúng với tuổi của con. Đừng nóng, cứ hồn nhiên mà sống Thu ạ. Tôi phụng phịu: _Nhưng mà kỳ quá, con có cảm tưởng như ba me muốn .... Me cười: _Ối dào, con gái tôi làm bộ ghê, lớn kềnh ra rồi chớ nhỏ nhít gì đâu nàọ Ông coi, cao gần bằng ba rồi đó, gả chồng là vừa ông nhỉ? Tôi bỏ chạy: _Con không chịu đâu .... Tôi lôi nhỏ Trâm ra một chỗ riêng rồi càu nhàu: _Mi làm trò khỉ gì thế này hở con :D Trâm ngơ ngác: _Ơ hay chưa,sao mi nắm tay tao đau quá vậỷ Tôi giận dỗi: _Đau cái con khỉ, mi kéo Tuấn ra đây để làm gì hở Trâm? Trâm cười: _Thôi bồ ơi, bồ ngây thơ không chịu được. _Còn lâu mới ngây thơ. Bộ mi tính gả chồng tao hở con phải gió? Trâm nhún chân, nheo mắt nhìn tôi: _Bộ chê anh taỏ Nói cho mà biết, ba me mi chịu rồi, đừng hòng chạy trốn. _Không chê, nhưng không thích người lớn nhúng tay vàọ _Mi khùng. _Khùng mặc taọ Trâm quay đi: _Thôi tao về vậỵ Mi không thích thì tao về Saigòn và không bao giờ gặp mi nữạ Tôi hoảng hốt giữ tay Trâm lại: _Thôi mờ, tớ xin lỗi, chịu không? Trâm làm già: _Lổi phải gì? Đằng í không biêt điều gì hết. Tôi năn nỉ: _Bỏ qua đi Trâm,taị Thu nóng quá, xin lỗi rồi đó, cười đị Trâm cười tủm tỉm: _Giờ cấm cằn nhằn nữa nhẹ Nói thật ra chứ anh Tuấn là người dễ thương, hiếm có lắm đấỵ Anh ấy yêu Thu thật lòng, Trâm thấy không còn gì trở ngại hết. Tôi thở dài: _Công nhận anh Tuấn dễ thương, nhưng tao đang kẹt, đừng làm khổ tao thêm nữa Trâm ạ. Trâm tò mò: _Kẹt gì vậỷ Trầm trọng không? Tôi lắc đầu: _Thôi, Thu không nói đâụ Cứ biết rằng Thu rât quý mến anh Tuấn nhưng đừng tấn công mạnh quá Thu sợ. Trâm cười nhè nhẹ. Tuấn mang những chai nước ngọt trở về với tôi rối rít. Tôi chầm chậm từng bước trên cát lún. Nhìn từ xa, thân hình Tuấn thật đẹp, khoẻ mạnh và rắn chắc. Sóng mủi cao và thẳng, đôi mắt mơ mộng, nụ cười tròn đầy và ngay thẳng. Tôi chớp mắt nắng vàng :Di một góc núi xa xạ Màu cát cũng vàng từng lớp còn giử sóng, từng lớp thoai thoải nghiêng. Bàn chân tôi gần chìm trong cát, tình yêu như một bãi cát ôm ấp ngập chìm cả cuộc đời tôi khít khao với một ngườị Ba me đang cười thật vui với Tuấn, lòng tôi như chùng xuống. Tôi vẫn thương ba me thật nồng nàn như ngày còn bé, tôi không muốn ba me buồn. Nhưng còn chàng? Tình yêu đã được gọi tên nghìn lần trong những đêm chập chùng của đời con gáị Lâu quá tôi không gặp chàng. Chưa đầy một tuần nhưng nhớ nhung day dứt, nhưng nghẹn ngào hờn tủị Kỷ niệm thì mong manh như mây baỵ Tình yêu thì ngang trái não lòng. Một vợ hai con. Tôi không thể thắng vượt những người thân yêu đó của chàng. Thôi đành vậy chứ biết làm sao, cát lún chân trần, cát ấm rạo rực. Người tôi đầy cát, Trâm cũng đầy cát. Hình như thân thể Trâm đẹp hơn nhờ cát. Tôi nhìn những bụi cát lấm tấm trên lưng trần dài dài mênh mông của Tuấn rồi đỏ mặt quay đi, Tuấn đẹp như một tượng thần Hy Lạp. Da chàng đen đen, gương mặt rắn rỏị Chàng của tôi trái lại, vẻ đẹp hơi trí thức, hơi công chức một tí, nhưng tôi yêu mất rồị Và với tôi, chàng vẫn là ông vua có một không hai trên đời nàỵ Tuấn dịu dàng: _Thu uống gì Thủ Tôi nói khẻ: _Cám ơn anh, gì cũng được anh ạ. _Sao bây giờ Thu dễ tính quá vậỷ _Bộ Thu khó tính lắm hở anh? Tuấn gật gù: _Cũng khá khá. Ba đề nghị: _Cũng trưa rồi, ba me về khách sạn đây, Tuấn dẫn Thu đi chơi dùm bác nghe, coi chừng đừng cho em bơi ra xa đó, Thu bơi yếu lắm đấỵ Nếu cần lấy ca-nô mà đi, bác dặn họ rồi đấỵ Tôi không thể cãi lại ba trước mặt người lạ. Nhưng lòng bực tức quay đi không nhìn Tuấn. Trâm lẳng lặng bỏ đi với thằng em để tôi một mình với Tuấn. Tuấn bình thản: _Anh sẽ đưa Thu ra một hòn đảo, tuyệt lắm Thu ơị _Đảo gì mà anh kêu tuyệt? _Anh không để ý tên của nó, anh ra đó một lần rồi mà mê quá quên hỏi tên. Tôi tò mò: _Đẹp thế cơ à? _Đẹp kinh khủng. Thu đi coi cho biết nghe, ra Vũng Tàu mà không đi ca-nô coi như chưa biết biển là gì. Tôi cũng nao nức: _Thu cũng thích vượt sóng lắm. Thu sẽ đứng trên ca-nô cho anh coi, sóng vỗ trắng xoá mạn thuyền đẹp ghê anh nhỉ? Tuấn tình tứ: _Giữa biển, Thu sẽ đẹp hơn bây giờ. Tôi nhìn Tuấn, cố xao xuyến, cố ngất ngây, tôi chớp mắt nhìn biển xanh ngắt như muốn nhận chìm đôi mắt người cũ. Mới đó đành lòng gọi là cố nhân, chưa yêu được nhau đã vội vàng quên nhaụ Tôi thầm gọi tên Hoàng, nỗi ngậm ngùi buồn bã. Cũng đành phải không anh? Đời biết bao người phải gian dối với chính mình. Tôi bảo Tuấn: _Anh cho Thu đi thật xa, một nơi nào đó cho Thu quên chính Thu và Thu sẽ .....sẽ biết đâu phải không anh? Tuấn ngạc nhiên nhưng vẫn thích thú: _Thu lạ thật, tôi chưa gặp người con gái nào lạ như Thụ Tôi cười gượng : _Nếu biết Thu là một người giả dối, anh có ghét Thu không? Tuấn lắc đầu đẩy ca nô ra xa : _Không, anh không tin Thu là người giả dối, nhìn mắt Thu anh biết Thu là người thẳng thắn, thú thật anh chưa bao giờ xúc động vì một người con gái như đã xúc động vì Thụ Thu, em có tin là anh nói thật không? Tôi cảm động gật đầu: _Em đang cố gắng tin anh và ..... Tôi muốn nói "Và cố yêu anh", nhưng tôi nghẹn lờị Đôi mắt Tuấn nhìn tôi đằm thắm quá, tôi thở dài: _Thôi, mình nói chuyện khác đi anh. Anh mở máy ca nô đị Tuấn cười: _Anh mãi nhìn Thu quên hết trọị Tôi cười: _Giọng nói anh lai lung tung nghe buồn cười ghê. Tuấn nhún vai: _Anh là người Việt Nam, khi còn ở Pháp người ta hỏi anh ở đâu, anh nói anh ở Việt Nam. Anh xót xa khi phải nói ở Nam Việt Nam để phân chia với Bắc Việt Nam. Bi đát phải không Thủ Tôi gật đầu: _Đời em cũng bi đát như thế. Đến bây giờ em cũng chưa có một chỗ cho em. Tuấn cười: _Em làm như lớn lắm rồi ấỵ Kìa, đẹp không Thủ Tôi nhìn sóng trắng xoá, tôi đứng đầu mũi ca nô, sóng tung ướt tóc, mơn man đôi má. Ca nô phăng phăng lướt sóng, nhắm hòn đảo đằng xa tiến tớị Tuấn trìu mến nhìn tôi, tôi giữ lại vạt áo khoác ngoài màu hồng. Tóc bay phơi phới, tôi thấy biển nhuộm xanh, mắt Tuấn nồng nàn, tôi thấy mây bao la trong màu mắt ấy, và tôi nói vang lên cho Tuấn nghe được trong tiếng động cơ: _Tuấn! Thu sắp quên vì Thu muốn quên. Tuấn hét lên: _Ngồi xuống, ngã xuống biển bây giờ. Sóng mạnh rồi, mạnh như tình yêụ Tôi ngồi xuống bám vào thành sắt. Nước bắn tung toé, tôi lần vào ngồi bên Tuấn: _Khiếp, sóng dữ quá.Thu sợ ghê anh ơị Ca nô có chìm được không anh? Tuấn gật đầu: _Anh sẽ nhận chìm để hai đứa cùng chết ,nếu Thu ... Tôi thẹn: _Anh này kỳ. Tuấn tha thiết: _Ngồi gần anh cho đỡ sợ cô bé, ngồi xa thế biển giận úp ca nô cho coị Tôi đỏ bừng hai má: _Ghét anh ghê. Tuấn lim dim mơ mộng: _Ghét thật hở Thủ _Thật. Tuấn kéo tôi vào sát người chàng. Tôi nóng người đẩy Tuấn ra, giọng đầy nước mắt: _Anh, Thu không bằng lòng đâu, Thu không chịu đâu! Tuấn buồn bã: _Anh xin lỗi Thu, tại Thu đẹp quá. Tôi nhớ chàng, nhớ day dứt hơn, ăn năn hơn.Tôi lạnh lùng bảo Tuấn : _Thu muốn tình yêu là một tự nguyện. Anh có vẻ khinh Thụ Tuấn cuống quít : _Anh xin lổi Thụ Thu đừng hiểu lầm anh, anh yêu Thu thật. Chính anh đã nhờ ba má anh dò ý ba me Thu kia mà. Tôi ngỡ ngàng: _Anh nói thật hay đùa anh Tuấn? Tuấn gật đầu: _Trâm cả quyết với anh Thu chưa yêu ai, Thu là cô bạn thân nhất của nó. Tôi lạnh nhạt: _Và anh tin chắc Thu bằng lòng? Tuấn ngạc nhiên: _Thu sao vậỷ Tôi lơ đãng: _Không sao cả, Thu hơi ngạc nhiên, thế thôị Tuấn buồn bã: _Dĩ nhiên tất cả vẫn do Thu quyết định. Tôi cười nhạt: _Độ này người lớn để Thu quyết định hơi nhiều, hết ba me đến chú Duy rồi đến anh. Tuấn táp ca nô vào bãi,mỏm đá và rừng cây thưa thớt, cát vàng óng ả dưới nắng,chim :Dc bay ra như đón chàọ Tuấn đỡ tôi xuống lang thang trên đảọ Đời giờ như thiên thaị Tôi mơ ước: _Thu thích có một căn nhà ở đây quá, tha hồ mà lang thang. _Anh chưa gặp ai lãng mạn hơn Thụ Tôi mỉm cười: _Anh có sợ không? _Yêu chết đi chứ lại sợ. Tôi không dám nhìn Tuấn nữa, tay tổ đây chứ không vừa đâụ Tôi khó lòng chạy trốn, rồi vỡ kịch được diễn xuất tài tình sẽ trở thành sự thật. Nhưng có thật tình yêu tôi dành cho Hoàng thật sự là tình yêu không? Phải chăng đó cũng là một huyền thoại tình yêủ Tôi hỏi Tuấn: _Anh đã yêu ai chưả Không, Thu hỏi thật đó, anh đừng bao giờ đùa với tình yêụ Thu không biết thế nào là tình yêu và người ta có thể lầm lẩn trước sự kỳ bí của tình yêu không? Thu thấy cái gì cũng chứng minh được, như một bài toán. Tình yêu trái lại, không thể mổ xẻ, không thể kiểm chứng. Tuấn cười: _Anh có cảm tưởng đang bị cô giáo truy bàị Tôi nói khẽ: _Thu hỏi thật mà anh, anh biết như thế nào là yêu chưả Tuấn ỡm ờ: _Có, anh biết rồi, anh đang biết Thu ạ. Tôi làm ngơ, Tuấn tha thiết hơn: _Anh đang yêu Thu và anh biết anh yêu Thu vì anh mơ ước được lấy Thu làm vợ, được sống vì Thu và cho ThụVới đàn ông, nhất là một người không tha thiết chuyện vợ con như anh, ao ước cưới người nào làm vợ có nghĩa là yêu người đó. Tôi tò mò lẫn đau xót hỏi Tuấn : _Như vậy sau khi cưới vợ anh có yêu ai được nữa không? Tuấn lắc đầu: _Anh nghĩ là không. Tôi run môi tái tê từng ánh nhìn: _Người đàn ông chỉ cưới một người đàn bà khi nào thật tâm yêu người đó phải không anh? Có thật như vậy không anh? Tuấn gật đầu: _Theo quan niệm của anh, phải yêu ghê gớm đàn ông mới chịu cướị Tôi điếng người: _Lấy vợ rồi chắc anh không yêu ai nữả Tuấn cười: _Hiện tại anh nghĩ là không. Tôi thắc mắc: _Thu thấy nhiều ông có vợ bé đó thôị Tuấn lơ đãng: _Đó không phải là tình yêu Thu ạ. Chỉ là một sự đổi chác. Người vợ bao giờ cũng là tình yêu thật nhất. Trừ phi người ta lấy nhau không phải vì tình yêụ Tôi chảy nước mắt, khóc dễ dàng chưạ Tôi biết rồi, chàng không hề yêu tôị Tôi không kiếm dịp gặp, chàng cũng thôi tìm kiếm. Chẳng may tôi có đau ốm, chết chôn xong may ra chàng mới biết. Nghĩ lúc mình nằm đau chàng không ghé thăm lần cuối, tôi nước mắt long lanh. Tuấn kêu lên: _Ủa,sao Thu khóc? Tôi cười gượng: _Tại bụi anh ạ. Thu cay mắt đó, Thu khóc làm gì nữa hở anh? Tuấn lau nước mắt cho tôi: _Đàn bà con gái khó hiểu thật, tự nhiên khóc, tự nhiên cườị Tôi đột ngột nói: _Thu, Thu thích anh .... Tuấn ngơ ngác: _Thu nói gì? Tôi ngó ra xa, Tuấn đã bỏ lỡ một cơ hộị Tôi giận chàng quá, nghĩ chàng yêu thương cô Hà hơn mình,tôi chỉ muốn ngã vào tay Tuấn để hôn trả thù một người vắng mặt tôi đã từng si mê. _Ồ không. Thu không nói gì hết. Tuấn dơ tay lên trời: _Con gái Việt Nam vẫn tuyệt nhất, anh đi nhiều nước lắm rồi, trở về đây gặp Thu mới thấy không nơi đâu tình yêu đằm thắm ngọt ngào hơn. Tôi đi sát vào người Tuấn, tóc chàng bay bay, đôi mắt chìm xa xa nơi ấy ngát xanh. Vài cánh buồm trắng, vài cánh chim baỵ Vùng ngực Tuấn mênh mông, phiến lưng dàị Đàn ông, tôi cần một người đàn ông, tôi cần hơi thở đàn ông. Và tôi cần giọng nói đàn ông. Đàn bà con gái không thể sống dù chỉ một ngày vắng bóng đàn ông. Mùi da thịt của Tuấn ngai ngái thơm. Mặn mặn như biển, quyến rũ như rừng xanh. Giữa trời mây cao xanh với biển bao la,với núi trùng trùng, với mây lớp lớp, tôi thấy Tuấn đẹp hơn đêm dạ hộị Trong dạ hội, Hoàng mới đẹp, vì Hoàng có đôi mắt mơ mộng, có đôi môi tình tình, có gương mặt nghệ sĩ. Tuấn trái lại ngực nở, mắt sáng, đôi tay rắn chắc. Tuấn đàn ông khôn cùng, nghị lực vô bờ. Tôi nép vào người Tuấn từ lúc nào không haỵ Vừa nép vừa ăn năn vì vẫn chưa quên được Hoàng. Tuấn cúi xuống dịu dàng vuốt tóc tôi: _Thu! Tôi bâng khuâng, tôi lầm lẫn giữa Tuấn với Hoàng. Hai người hoà trong nhau lung linh mờ ảo như mây trờị _Em có bằng lòng làm vợ anh không? Tôi bối rối: _Đừng anh ạ, Thu còn nhỏ,Thu chưa nghĩ đến chuyện ghê gớm đó. _Anh sẽ chờ Thu thi xong, anh sẽ chờ đến bao giờ Thu lớn. Năm nay Thu mười bảy phải không? Tôi gật đầu, Tuấn cười: _Mẹ anh lấy chồng năm mười bảy tuổị Tôi đỏ au hai má: _Thôi kỳ lắm, Thu không chịu đâu, kỳ lắm. Tuấn cười: _Em dễ thương quá Thu ạ, đến nỗi anh không dám hôn em nữạ Tôi im lặng. Tuấn hỏi: _Em chưa hôn ai phải không? Tôi nghĩ đến Hoàng, tôi im lặng không nóị Tuấn e ngại: _Sao không trả lời anh, Thủ Tôi ngập ngừng: _Anh muốn hỏi hôn như thế nào hở anh? Tuấn phì cười: _Thôi anh biết rồi, Trâm nói đúng. Thu chỉ có cái miệng chớ còn khờ lắm bé ơị Tuấn lầm, tôi đã được chàng hôn nhẹ trên má và nụ hôn đầu đời đó đã làm tôi xúc động đến bây giờ vẫn còn ngây ngất. Tuấn tiếc nuối: _Phải vào bờ rồị Đi lâu quá hai bác mong. Về Thụ
__________________
![]() |
#16
|
||||
|
||||
![]() Chương: 16
Tôi im lặng bên Tuấn, thân thiết hơn khi đị Me đón tôi: _Trời me mong quá, chỉ sợ .... Tuấn lễ phép: _Cháu xin lỗi bác, tại đảo đẹp quá. Trâm ùa ra: _Trời ơi đảo chi mà hay quá vậy, làm Thu đẹp hẵn lên bác ơi, má hồng thiệt hồng vậy đó. Trông hai ông bà xứng đôi quá hở bác? Tuấn chỉ cườị Tôi thẹn hồng má cự nự: _Con khỉ, ăn nói gì gì đâu không à. Trâm vổ tay: _Đẹp thì người ta khen đẹp chứ bộ.Thôi về khách sạn đị Tôi véo Trâm: _Cấm mi nói giọng đó nữa nghe không. Trâm giẫy nẩy: _Cấu người ta đau thấy mồ. _Ai biểu mi lí lắc. _Ai biểu mi đẹp chị _Đẹp kệ taọ Trâm ghé tai: _Nói thật, được đôi lắm đó,tớ không nói dối, cho xe cán này, xứng kinh khủng Thu ạ. Tôi thở dài: _Đã bảo đừng có đùa, làm quá tao sùng lên bây giờ. Trâm dịu giọng: _Thì thôị Me quay sang hỏi tôi: _Có vui không con? Coi bộ con tươi tắn ra đấỵ Tôi cười: _Đẹp lắm me ạ. Mai me nói ba đưa ra mà coị Me cười tủm tỉm: _Thôi để dành cho con, ba me già cả rồị Tuấn lịch sự: _Cháu trông bác với Thu như hai chị em. Me từ tốn: _Cám ơn cậụCon đói chưả Về ăn gì rồi ngũ, chiều nay chú Duy ra đó. Tôi bâng khuâng: _Chiều nay chú Duy ra, có chắc không mẻ _Chú hẹn với ba mà con, chắc chứ. Tôi ngồi vào xe, Trâm dành lái xe đẩy tôi ra ngồi băng sau với Tuấn. Ở ngoài đảo tôi thân thiết với Tuấn, nhưng vào bờ những sắp đặt cố ý làm tôi nản. Tôi than mệt rồi nhắm mắt dựa vào thành xẹ Mũ cói úp lên mặt để cố dấu một thoáng nhớ nhung gởi tận nơi xa cho Hoàng. Tuấn im lặng hút thuốc, điếu thuốc lệch nghiêng vòng môi kiêu hãnh. Tôi đành buông xuôi, đời đưa ta đến đâu đành sống đến đó. Suy nghĩ làm mệt đầu óc, làm căng trái tim. Yêu là một chuyện nhưng định mệnh lúc nào cũng ra tay can thiệp. Định mệnh chàng là cô Hà, là hai đứa bé. Định mệnh của tôi có thể là Tuấn với tiện lợi, với ưu thế của một chàng rễ quí. Rồi chú Duy, quên nữa rồi, tôi phải gọi là ba Duy chứ. Ba Duy và dĩ vãng đẹp đẽ của me, hiện tại khác xưa rồị Không hiểu me có còn một chút tình yêu dành cho chú Duy không? Nếu me có thể sống hạnh phúc và êm ấm với ba sau khi yêu chú Duy đến có một đứa con,thì tôi có lẽ cũng êm ấm, cũng hạnh phúc bên Tuấn sau một nụ hôn nhẹ trên má không? Tôi nghe rõ tiếng thở đều đều của Tuấn. Tôi ngửi đầy mùi thơm Pall Mall toả ra từ môi chàng. Tuấn cũng trầm ngâm, cũng suy tư như tôị Tôi hé mắt để ngắm sóng mủi thẳng của Tuấn, để thấy rằng Tuấn thật đẹp, thật đàn ông. Tuấn hỏi nhỏ: _Mệt hở Thủ Tôi gật đầu: _Dạ Thu hơi đau đầu một chút. _Chắc say sóng đó Thụ _Có lẽ, Thu thấy váng vất. _Váng vất và ngất ngâỵ Tôi hỏi: _Anh say bao giờ chưả _Có. Đêm đầu tiên gặp em, anh uống đến say ngất ngư vì ngạc nhiên. _Ngạc nhiên thì uống rượu sao anh? Tuấn gật đầu: _Đúng, ngạc nhiên vì tình yêụ Tôi nao lòng: _Bộ anh yêu Thu thật? Tuấn buồn bã: _Thu nghĩ anh đùa, anh làm gì có thì giờ để đùạ Đùa để làm gì kia chứ. Nếu chỉ muốn đùa anh thiếu gì người để đùạ Tôi ấp úng: _Thu xin lỗi anh. Tuấn lắc đầu: _Trông anh có vẻ ăn chơi nên Thu ngạỉ _Thu cũng không biết nữa anh ạ. _Thôi được, anh sẽ chứng tỏ cho Thu biết anh yêu Thu thật. _Bằng cách nào hở anh? _Rồi Thu sẽ biết. Trâm quay xuống: _Nói gì nói to lên cái nào, gì mà thủ thỉ thù thì hoài thế, làm người ta phát tủị Tôi im lặng quay đi, Tuấn cười : _Ai dại thế, nói to cho cô biết hết chuyện người ta ấy à? Trâm cười khúc khích với me tôị Về đến khách sạn tôi bắt đầu nhức đầu, cơn váng vất buồn buồn giữa buổi cơm trưa hơi muộn. Tôi trằn trọc hàng giờ trên giường. Chiều nay tôi sẽ nói gì với chú Duy đâỷ Tôi muốn quên Hoàng, nhưng hình ảnh chàng cứ lãng vãng trước mắt tôị Rồi cô Hà, rồi hai đứa bé. Ba me có lẽ đã ngủ, có thể hạnh phúc với người thứ hai sau khi có con với người đầu tiên saỏ Tôi sẽ lấy Tuấn và sẽ quên Hoàng như me quên chú Duỷ Tiếng gõ cửa, rồi tiếng me thân quen cất lên: _Thu còn thức hở Thủ Tôi mệt mõi cười với me: _Con đau đầu quá me ạ. _Me mang thuốc vào cho con đâỵ Tại không quen nắng đó mà. Tôi nhìn thẳng vào mắt me, tôi muốn tìm sự thật, tôi muốn biết me yêu aỉ Yêu ba tôi cũng buồn, yêu chú Duy tôi cũng buồn. Đời một người đàn bà có hai người đàn ông bao giờ cũng khổ, tình yêu cũng kềnh càng vướng mắc. Mắt me buồn, nếp nhăn còn mờ, nhưng màu xanh đã bớt xanh. Nụ cười trang trọng với hai hàng răng đều đặn nhưng xa xôi buồn. Tôi có răng khểnh, me vẫn nói tôi chỉ khác me chiếc răng nàỵ Còn ba, tôi giống ba đôi mắt, tụi bạn vẫn bảo thế, nhưng bây giờ thì chú Duy sẽ nhận mắt tôi tinh quái như mắt chú? Tôi cười gượng: _Me à,có thật con không phải là con của ba không mẻ Me gật đầu: _Con không tin me saỏ Me dựng chuyện có lợi gì đâủ Tôi thẩn thờ: _Con thấy tội cho ba làm sao ấy, con không thể bổng chốc xa lạ với ba được. Me cười buồn: _Me thấy vấn đề thật giản dị, con có hai ba, cả hai người đều thương yêu con. Tôi lắc đầu: _Me đừng nói ra thì được. Me này, me không cảm thấy gì khó khăn khi me gặp lại chú Duy sao mẻ Me do dự: _Khó nói cho con hiểu, me an phận, me no đủ hạnh phúc. Đàn bà nặng ơn nghĩa, hơn nữa thói quen làm nên tất cả những gì gọi là hạnh phúc của một người đàn bà. Ba con đáng kính trọng, chú Duy chỉ là dĩ vãng, đẹp đẽ thơ mộng bao nhiêu thì cũng là dĩ vãng. Tôi bâng khuâng: _Nói như me con có thể yêu một người và lấy một người khác làm chồng được hở mẻ Rồi con cũng quên như mẹ Me vô tình: _Nếu lấy được người yêu thì vẫn hơn con ạ. Nhưng con đã yêu ai chưả Tôi lắc đầu: _Dạ không. Con chỉ hỏi cho biết. Me cười: _Con thấy Tuấn saỏ Được không con? Tôi bối rối: _Me kỳ quá, con còn nhỏ me bày đặt chuyện đâu đâu không à. Me nghiêm giọng: _Đành rằng con còn nhỏ, nhưng hoàn cảnh con chỉ có lấy chồng là đỡ day dứt cho ba me, cho chú Duy thôị Tôi ngơ ngác: _Me nói saỏ Con không hiểu gì hết. _Con ở nhà mãi với ba me, nghĩ cảnh chú Duy lủi thủi một mình ba me cũng không an tâm. Mà con bỏ ba me đi theo chú Duy thì ba me lại buồn. Con về nhà chồng là tiện nhất. Ba me đến thăm con, rồi chú Duy cũng đến thăm con. Tôi dơ tay lên trời: _Trời đất!Vậy ra me định gả con đi thật? Me tha thiết: _Hết năm nay con mười tám tuổi, lấy chồng là đẹp lắm rồị Con gái lớn lên đàng naò cũng phải lấy chồng. Lấy sớm dễ có hạnh phúc hơn con ạ. Chưa yêu ai con sẽ dễ tìm hạnh phúc bên chồng con hơn. Gia đình Tuấn cũng khá giả lại ít anh em. Nếu thương me con nên nhận lời, me không ép con nhưng me xin con chìu mẹ Đời me khổ nhiều rồi, me không muốn con khổ như mẹ Tôi thắc mắc : _Chiều nay chú Duy ra con sẽ nói với chú như thế nào hở mẻ Me ngạc nhiên: _Bộ con ngại gặp ba ruột con? _Dạ không. Nhưng bất ngờ quá, con không thể bình tĩnh được. Me đứng lên: _Uống thuốc rồi ngũ một giấc sẽ khỏi liền, đừng nghĩ ngợi nữa con. Tôi nằm nhìn trần nhà, đôi mắt Hoàng vẫn đằm thắm hiện ra một trời thương nhớ. Lớp học, và bạn bè, và chàng với dáng dấp quí phái, với đôi mắt mơ mộng như thi sĩ, với nụ cười nửa miệng, giọng giảng bài ấm và ngọt. Đôi bàn tay đầy bụi phấn, bảng đen chi chít nét chữ nghiêng nghiêng của chàng. Tôi yêu chàng, cái gì của chàng tôi cũng yêu, nét chữ, bàn tay, đôi môi và tiếng cườị Trừ vợ con chàng, tôi sợ họ, tôi sợ họ. Lúc nào tôi nhớ chàng da diết nhất cũng là lúc nụ cười cô Hà hiện ra kiêu hãnh và đáng ghét. Giấc ngủ đắng chát, tôi mệt mõi xuống vườn tìm Trâm, chỉ thấy Tuấn với cây đàn và bản nhạc tình. Tuấn cười: _Nghe nói Thu bị cảm? Tôi gật đầu: _Anh không ngủ trưa à? Tuấn lắc đầu: _Anh đàn để đợi Thu, tính xông vào phòng Thu rồi chớ. Tôi hơi ngượng: _Kỳ chết. Trâm đâu rồi anh? Tuấn lơ đễnh: _Chắc chạy rong rồị _Thu chờ mãi không thấy nó vào ngủ với Thu, tệ thật. Tuấn nheo mắt: _Bộ Thu ngủ một mình không được hả? Tôi hồng hai má: _Không, ở nhà Thu vẫn ngủ một mình chứ, nhưng ở đây lạ nhà Thu sợ sợ. _Sợ ma hở? Tôi nhìn Tuấn, hãy yêu người con trai này đi Thu, đời sẽ bớt khổ, đời sẽ bình yên. Chiếc xe quen thuộc của ba ngừng lại trước sân. Tôi nhìn sững chú Duy bên cạnh bạ Tay chân tôi tê cứng, tôi đứng mà tưởng mình đang bay bổng trên mâỵ Chú Duy tiến đến gần tôi, thật gần. Tay chú không dang ra như tôi nghĩ, chú lặng người nhìn tôị Ba đứng đằng sau đó, nụ cười ba nửa gượng gạo nửa an bình. Tôi chớp mắt, nước mắt chảy ra, đáng lẽ phải gọi là ba thì tôi lại kêu khẽ: _Chú Duy!
__________________
![]() |
#17
|
||||
|
||||
![]() Chương: 17
Những ngày ở biển đã trôi quạTôi trở về trường vừa kịp gần ngày nghĩ Tết. Thiệp chúc Tết xinh xinh chuyền tay bạn bè. Cô Hà vẫn dịu dàng với tôi,cô càng ngọt ngào tôi càng khổ sở. Chàng vẫn dững dưng như ngàn năm ta chưa quen nhaụ Cô Hà thắng trận rồi, chàng vẫn đưa đón cô mỗi buổi tan trường. Cô Hà càng ngày càng đẹp nên càng dịu ngọt. Buổi chiều tôi đến cours Anh văn của chàng. Chàng đứng đó trước mặt tôi, tay cầm những viên phấn. Thỉnh thoảng chàng đưa mắt nhìn tôi,thế thôị Tóc chàng vẫn bồng bềnh,đôi môi vẫn ngạo nghễ, đôi mắt vẫn tình. Tôi buồn bã ngó mông ra cửa sổ, hàng sứ xinh xinh hoa trắng sen vàng. Hàng cây cao vút lào xào trong gió sớm. Tôi chờ chàng kêu bài nhưng vô ích, tên tôi bị bỏ quên. Tôi tức tối ngồi vẽ những hình thù vô nghĩa trên giấỵ Tôi vẫn yêu chàng, dù vẫn gặp, vẫn nói chuyện với Tuấn ở phòng khách nhà tôị Nhỏ Châu nói khẽ: _Đau quá nhỉ! Tôi lạnh nhạt: _Cám ơn. _Mày có mấy cột Anh văn rồi Thủ _Không có cột nàọ _Tao hai con 16 rồi, tháng này tao nhất cho mày coị. _Chưa chắc. _Thầy có thèm kêu mi nữa mà doạ taọ _Rồi sẽ kêụ Châu cười rúc rích trong cổ: _Mày biết tại sao không? Tại cô Hà đó. Tôi mỉa mai: _Tụi bây vẫn nói cô cao thượng kia mà. _Cao thượng là một chuyện, ghen lại là một chuyện. Tôi cười buồn. Chàng đưa mắt nhìn tôi, tôi bối rối quay đị Giờ làm bài tập kiểm soát, tôi nhất định ngồi :Dng tay nhìn ra ngoài trờị Tôi phải được để ý đến như ngày xưạ Chàng không thể bỏ quên tôi mãi được. Nhỏ Hạnh nhăn nhó: _Thu,mi đừng ngông, làm bài đi coi chừng bị la đó. Tôi bực tức: _Mặc xác tôị Chàng đi đi lại lại trong lớp nhìn học trò làm bàị Những mái tóc ngoan hiền cúi xuống. Nhiều đứa ngậm bút suy tư bài luận văn. Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài, mặc Hạnh kéo áo dục tôi cầm viết. Chàng cao giọng: _Giáng Thu sao không làm bàỉ Tôi chớp mắt nhìn chàng rồi lại quay đị Chàng lạnh lùng dở sổ rồi ngửng lên nhìn tôị Hạnh cuống, nó sợ chàng ghi tên tôi: _Dạ thưa thầy,Thu bị mất bút thầy ạ. Chàng dịu xuống: _Mất bút hả? Chàng đứng lên tiến đến gần đưa cây bút cho tôị Rồi lại quay đị Tôi đành viết vớ vẫn vào giấy, tôi nhìn cây bút của chàng. Bút màu đen nắp vàng có khắc bốn chữ "Mùa hè của H". H là cô Hà hay là chàng? Lòng tôi nhói đau, đầu tôi choáng váng như bị một mủi tên độc cắm vào thái dương. Tôi giận hờn nhìn chàng nhưng chàng không thấy, amour, love, amour, love ...Lovesick ....Tôi viết đầy giấy rồi, tôi viết đầy ngực rồi, đầy tim rồị Tan nát, run tay, nghẹn trong lòng, khóc trong tim. Giáng Thu ơi, người đùa với mi, người không yêu mi đâụ Vợ con chàng vẫn là nhất, vẫn là nhất, chỉ có mi ngu đần khờ dại bỏ hạnh phúc chạy theo đau khổ. Chàng ngày ngày đi dạy kiếm tiền nuôi vợ nuôi con. Chàng gặp gỡ mi như gặp gỡ những cô gái bán vui khác. Đêm dạ hội chỉ là những lời gian dốị Hạnh phúc phải tìm trong một mái nhà. Hạnh phúc là vợ là con của chàng. Chỉ có khi nào chàng bỏ vợ xa con vì mi, lúc đó mới là tình yêụ.Amour ...âm hưởng dài, vút bay lên mây, tan trong gió. Tôi như người đau nặng, gương mặt bơ phờ tái xanh. Tôi buồn không dám nói buồn. Tôi viết đầy giấy tên chàng với tên tôị Gạch xoá rồi lại viết. Lớp học im lặng, nghe được tiếng bút di chuyển trên giấỵ Tóc dài tóc ngắn của bạn bè, da đen da trắng da hồng da xanh. Tất cả biến tan chỉ còn gương mặt chàng mờ mờ trên đó. Hết giờ tôi không nộp bài, đi ra khỏi lớp như đi khỏi nhà tù. Tay vò tròn tờ giấy trắng chằn chịt những chữ tương tư. Tôi đứng ở lưng chừng cầu thang, đợi chàng làm gì nữa nhỉ? Áo trắng ùa ra như bầy thiên thần chen nhau xuống trần nếm đau khổ. Tôi nhìn chàng đi giữa bầy con gái áo trắng, sực nức nước hoa, ngạt ngào hương tóc. Chàng đến gần tôi, đôi mắt cô đọng như gửi một lời trách vu vơ. Tôi đưa bút trả chàng, ngậm ngùi nhìn theọ Tôi bỏ chạy xuống, nước mắt vòng quanh mi, nghẹn trong cổ. Nỗi uất ức tủi nhục oà vỡ lênh láng. Tôi bỏ đi lang thang trên những con đường êm mát bóng câỵ Đời không tình yêu như những con đường cằn khô không bóng câỵ Lại một lần nữa tôi trốn học. Mình thật sự hư hỏng, mình thật sự lang thang. Nào tôi có muốn yêu chàng? Tôi đã thân thiện nói cười với Tuấn. Tôi đã im lặng theo học cô Hà, nhưng mỗi lần gặp chàng, tình yêu lại chỗi dậy nung nấu hơn, mê đắm hơn. Sáng hôm sau giờ của cô Hà, tôi nghỉ học để trốn nụ cười kiêu hãnh của cô. Tôi nghỉ học để chua xót thấy rằng tình yêu là một cái gì vừa gần gủi mình, dính liền với mình, đồng thời là một cái gì ở ngoài, vượt lên trên và bay bổng ngoài tầm tay mình hèn hạ. Tôi nức nở mãi mãi trên những con đường vắng. Chú Duy, í quên ba Duy đang sửa soạn cho cuốn phim. Tôi vẫn ở nhà với ba me như ngày cũ, thỉnh thoảng đi ăn tối với chú Duy để nghe chú mơ ước tương laị Tôi cố gắng quên chàng để yêu Tuấn, nhưng càng cố quên tình yêu lại càng lớn lên mãi mãi trong đau khổ. Thấy tụi nó yêu nhau rồi bỏ nhau, rồi yêu người khác. Tình yêu như một cái áo, thay đổi theo mùạ Tôi phục tụi nó, cố bắt chước mà không nỗị Tôi là một con bé điên, có điên mới đi yêu người có vợ. Me không biết, ba không biết và chú Duy cũng không biết. Chuyện Tuấn vẫn lằng nhằng bởi tôi không đủ can đảm từ chốị Tôi chỉ nói với Tuấn tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện đó sớm. Tuấn người lớn, Tuấn chìu tôi như một cô em nhỏ. Tôi đòi làm em gái, Tuấn chỉ cườị Buổi trưa trở lại trường để đợi ba đến đón, bạn bè ùa ra báo tin: _Chết mày rồi Thu ơi! Bà giám thị ghi tên đuổi mày rồi đó. Ai biểu mày nghỉ liền sáu giờ không có phép. Tôi lạnh nhạt: _Cô Hà đề nghị đuổi tao phải không? Hạnh vội vàng: _Không phảị Chính bà giám thị vào điểm danh. _Sao lại bà giám thị? _Biết à.Tính sao Thủ Mày không xin lỗi bà, thế nào cũng bị đuổi cho coị Tôi chán chường: _Đuổi thì nghỉ. Hạnh lắc đầu: _Tao chưa gặp đứa nào lì như màỵ _Tao buồn buồn muốn khóc, bắt tao ngồi trong lớp là giết taọ Xe ba trờ đến, tôi thẫn thờ leo lên nhìn thẳng ra trước không hé môi kể lể một lờị Ba dịu giọng: _Con làm sao thế Thủ Tôi ôm cặp vào ngực nhìn xe cộ nối đuôi nhau se sắt lắc đầu: _Thưa ba không. Nước mắt bỗng dàn dụa chảy rạ Sao lại khóc? Tại mi lao đầu vào cuộc tình bất chính gian nan. _Thu ,sao con khóc? Tôi không nhìn ba: _Dạ bụi bay vào mắt con ba ạ. Việc gì con phải khóc hở bả Đời không đáng cho mình phải khóc lóc. Ba thở dài: _Hồi này con hơi gầy đó Thụ Ở lớp có chuyện gì buồn không? Tôi thẫn thờ, chuyện này không thể kể với bạ Ba me không thể hiểu tại sao mình trốn học giờ cô Hà. Sao lại bắt tôi học khi tôi không thích? Chuông rung tôi vào lớp, rồi chuông rung cho tôi về. Tôi hết còn là tôi, tôi là một cái máy để tuân theo người lớn. Người lớn có lý của người lớn, nhưng trẻ con cũng có những lý do thầm kín của nó chứ? Thầy cô không thể hiểu tại sao tôi trốn học giờ cô Hà, ba me lại càng không thể hiểụ Nói làm gì với những người không bao giờ chịu hiểu mình? Vô ích. Thà mím môi lại chịu đựng một mình niềm thống khổ. Thà cắn răng lại cô đơn mà làm ngườị Tôi không thể ngồi trong lớp giờ cô Hà, vì tôi yêu chàng. Một giờ nhìn cô là một giờ đền tộị Thật phi lý và hư hỏng khi ngông cuồng yêu chồng cô giáo của mình. Người lớn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôị Người lớn qua mất rồi thuở si tình lãng mạn và muốn chúng tôi sống và nhìn ngắm cuộc đời như họ. Người lớn nhìn tuổi trẻ qua đôi mắt người lớn và họ gào lên rằng tuổi trẻ tuyệt vờị Tôi không thấy tuyệt vời nhưng tôi thấy cay đắng. Đi học cũng khổ, ở nhà cũng khổ. Tôi có những dằn vật, những dày vò triền miên trong đêm. Tôi cũng có những vấn đề phải đương đầụ Bạn bè, thầy cô, bằng cấp và tương laị _Thu, con có gì lo nghĩ kể cho ba nghe đị Tôi cảm động: _Ba đừng bận tâm vì con ba ạ. Con biết ba thương con thế là đủ. Con không mơ ước gì hơn. Ba cười buồn: _Hình như con vẫn chưa được thân mật với chú Duỷ Tôi lắc đầu: _Tại con chưa quen ba ạ, dần dần con sẽ thay đổi để có thể ...Cũng taị thói quen mà ra hết. Con quí ba ruột con lắm chứ. Như thể một thứ hoa quen sống ở một nơi, giờ người ta đem nó đi trồng ở nơi khác. Ba gật gù: _Ba hiểụ _Lúc con gọi là chú, lúc con gọi là ba, buồn cười ghê ba ạ. Tôi dò ý: _Nếu con nói con muốn nghỉ học Q.M thì ba tính saỏ Ba hơi ngạc nhiên: _Sao thế? Ba vẫn nghe con nói thích học Q.M lắm mà? Tôi không chối cãi điều nàỵ Ngôi trường màu hồng với hai hàng sứ thơm, với những hàng cây thơ mộng đã cho tôi thật nhiều kỷ niệm, đã cho tôi tình yêụỞ đó tôi đã yêu chàng, đã xôn xao mơ ước những ngày cô Hà chưa về dạy, chưa bắt chàng đeo nhẫn, đêm nào tôi cũng nằm mơ mộng về chàng. Tưởng tượng vừa ngọt vừa cay, nên tình yêu cũng cay, cũng ngọt. Gió lộng con đường nhiều cây xanh. Tôi gục đầu khóc thầm khi thấy chàng ngồi bên cô Hà, khi thấy chàng đưa sách vỡ cho vợ những giờ học đầụ Khi thấy tay chàng có nhẫn, tôi buồn như chết, tôi buồn rũ như lá khô lìa cành. Tôi chống chọi với chính mình để tình yêu tàn đị Nhưng tôi thua cuộc, tôi đành chống lại xã hội người lớn đã đặt ra chiếc vòng để cột chàng vào đời cô Hà. Tôi đành chống lại người lớn đã quan niệm rằng có vợ là bất khả xâm phạm, là của một ngườị Tôi sắp bị đuổi, tôi sẽ bị đưa ra hội đồng kỷ luật, cô Hà muốn là trời muốn. Buồn ghê Q.M ơi, ta sẽ phải xa mi đời đời ...Nếu tôi chịu nhục năn nĩ với cô Hà, hứa với cô là từ nay không nhìn trộm chồng cô, không manh tâm cướp chồng cô giáo, chắc cô Hà sẽ tha tôi, cho tôi đi học lại, cho tôi ngày ngày nhìn vợ chồng cô quấn quít bên nhaụ Tôi không thể quị luỵ cô Hà, tôi cũng không thể hoài hoài yêu chàng trong cay đắng thế này mãi được. _Sao con không trả lời cho bả Tôi bàng hoàng, ngồi bên ba lòng để tận đâu đâu: _Dạ con hỏi cho vui vậy mà bạ Con sợ ham đóng phim quá học không được nữa ấy chứ. Ba gật gù: _Ba cũng nghĩ thế, nhưng thôi chú Duy thích con nên chìu chú. Xe ngừng, tôi thấy chú Duy đứng cạnh một thanh niên lạ chờ ba trước hiên nhà. Vòm hoa giấy đỏ rực làm mái tóc hơi dài của người con trai hồng như màu lửạ Chú Duy nói: _Ba định đi đón con rồi chứ. Ba bắt tay chú Duy cười hiền: _Trả công chúa cho ông đấy, khiếp, con gái ông hồi này ỷ y hai ông bố nên khó chìu quá thể. Chú Duy vui vẽ: _Tuần sau Thu nghỉ học phải không? Tôi lí nhí: _Dạ thưa chú..ơ thưa ba vâng. Chú Duy cười: _Gọi bằng chú cũng được,ở quê ba có nơi người ta gọi bố bằng chú, có nơi lại gọi bằng cậụ Con cứ gọi bằng chú đi, không sao hết. À quên, giới thiệu với Thu người sẽ đóng chung với con trong cuốn phim sắp tới, nhạc sĩ Vũ Đăng. Đây là Giáng Thu, con gái cưng của tôị Tôi cuối đầu chào Vũ Đăng, gương mặt trầm ngâm, người con trai này phảng phất nét nghệ sĩ của Hoàng nhiều hơn Tuấn. Đôi mắt sâu và sáng, có cái nhìn như xoáy vào tâm hồn người đối diện. Chàng nghiêng người chào tôi, nụ cười cũng hững hờ, nét môi cũng xa vờị _Hân hạnh được biết Giáng Thụ Rồi thôi, chàng không nhìn tôi, không chú ý đến tôi như tôi nghĩ. Chàng coi như không có con bé Giáng Thu trên đời nàỵ Chàng ngồi nói chuyện với chú Duy, với ba tôi như một ông cụ non. Tôi tức thầm, nguýt dài rồi ngồi xa xa ngó anh chàng. Ghê thật, đời có người khinh người đến thế thì thôị Chưa bao giờ tôi gặp cảnh này, bị đàn ông coi như pha nên tôi tức đau cả bụng. Anh chàng không thèm nhìn tôi đến một giâỵ Không thèm một lời ca tụng, ngoài câu chào theo đúng sách vỡ. Tôi nhìn lại mình, áo mình hôm nay cũng đẹp như mọi ngàỵ Đôi giày trắng xinh xinh, bàn tay cũng nõn nà như ai; ờ móng tay hơi dơ một chút. Cái xứ Saìgòn lắm bụi tổ, đi ra đường nửa giờ tay chân dơ hết trọị Anh chàng mặc áo sơ mi trắng quần đen, thường nhất, bình dị nhất. Anh chàng có nét khắc khổ, gò má xương xương, sóng mũi cương quyết. Đôi mắt lâu lâu nheo lạị Xí, làm bộ ghê. Làm như ta đây nữa chứ. Tôi ghét anh chàng Vũ Đăng này ghê. Ai biểu không tán tôi như bao nhiêu người con trai khác. Thôi đúng chàng ta nghiện thuốc phiện rồị Người lớn vẫn bảo với nhau rằng chỉ có những chàng nghiện mới phe lờ khinh khỉnh đàn bà thôị Còn thì một loại như nhau hết, nghĩa là trông thấy đàn bà mắt sáng lên. Ồ không phải, Vũ Đăng không khom lưng, không tái mét, cũng không gầy yếu, như vậy giả thuyết nghiện coi như bỏ. Tôi đăm đăm coi tướng anh chàng, xem thử anh chàng có bất thường không. Biết đâu chàng đau thần kinh. Bất ngờ chàng nhìn lại tôi, cái nhìn nửa diễu cợt, nửa đe doạ : _Ghê nhé, cô bé nhìn tôi hơi kỹ đấỵ Tôi bối rối bỏ vào nhà trong. Tôi đứng ngắm lại mình trước gương, tôi nghi ngờ nhan sắc mình, chắc hôm nay mình hơi vô duyên, chắc hôm nay mặt mình loáng thoáng mụn. Chưa mà, chưa đến ngày nổi mụn đâụ Khiếp thôi, anh chàng này làm mình phát mệt chớ chẳng chơị Tôi thoa phấn hồng của me lên má rồi lại tha thướt đi rạ Chàng vẫn say sưa câu chuyện, chàng có tài nói chuyện khiến hai ông bố của tôi quên biến buổi cơm trưạ Giọng chàng hơi đục, đục như nước suối mới sa nửa vờị Toi công mình điểm phấn chuốc hồng. Anh chàng vẫn không thèm nhìn má tôi hây hâỵ Tôi vò nát chéo chăn, tôi mím môi nhìn chàng, tôi hắng giọng chẳng ai để ý. Anh chàng không đẹp trai nhưng anh chàng lạ lạ. Cả ba với chú Duy say mê nghe chàng nóịHọ bỏ tôi thừa thải đâỵ Tức thật. Tôi đứng lên vặn nút magné mở nhạc nghe vậy, tiếng nhạc buồn ấm chạy lan trong phòng, đọng lại bên rèm cửạ Chàng hơi ngạc nhiên khi nghe lại những ca khúc của chàng. Nhưng ba vội vàng nói: _Ấy chết, con mở nhỏ cho ba nghe chuyện đi con. Tôi tắt mạnh nút nhạc khi thấy chàng lạnh lùng nhìn tôị Rồi vùng vằng bỏ đị Chú Duy sực nhớ: _Thu ra chú bảo cái này, con phải tiếp khách đi chứ. Tôi đưa mắt nhìn anh chàng, ghét ghê, cái mặt vẫn lạnh như tiền. Chú Duy kéo tay tôi ngồi xuống. Anh chàng hờ hững: _Coi bộ Thu đang đói bụng. Ba cười, chú Duy cười, nhưng tôi thì cay cú không chịu được. Tôi nghĩ thầm: _Làm tàng. Hơn người ta vài tuổi ranh mà làm như ông cụ non. Ba nói: _Con vào nói me xem có gì cho ba nhậu một bữa với chú Duy và nhà nhạc sĩ trẻ tuổi tài cao này đi chứ. Tôi bỏ đi tìm me, me đang may áo ngủ cho tôi, nụ cười me thật hiền : _Dọn cơm được chưa con? Tôi cáu kỉnh: _Được rồi đó, ba nói con vào gọi me lo cơm. Me ngừng tay kim: _Ủa sao vậy, sao nhăn nhó như khỉ thế con? Tôi le lưỡi: _Me ra mà coi, có anh chàng gàn bát sách trong nhà mình. Me ngơ ngác: _Anh chàng gàn? Ai mới được chứ? Sao lại gàn? Tôi nghiêm giọng: _Thật đấy, gàn gàn điên điên me ơị Trẻ măng mà làm như ông cụ. Me cười: _Để me coi, mà sao con có vẻ giận? Tôi nheo mắt: _Anh chàng. _Sao con giận ông tả Ông ta làm gì con? Tôi nhún vai: _Ông ta mù. Me kêu lên: _Sao,con nói sao, ông ta mù à, tội nghiệp chưảChắc thương phế binh chứ gì? Mà sao chú con dẫn đến đâỷ Tôi tủm tỉm: _Không phải mù đâu, mắt anh chàng sáng như mặt trời, nhưng ... Tôi ghé sát tai me: _Hình như anh chàng "lại cái" me ơị Me cười mắng yêu: _Con lí lắc quá đi thôị
__________________
![]() |
#18
|
||||
|
||||
![]() Chương: 18
Tôi theo me ra phòng khách, mọi người lịch sự đứng lên chào mẹ Những câu nói lịch sự đúng phép lịch sự như một bài học. Anh chàng cũng nghiêng người cúi chàọ Rồi mặt lại nghiêm như pho tượng,lạnh như tiền, lì như đá. Người đâu có người lạnh đến thế? Tôi thấy ba me nhìn tôi rồi lắc đầụ Ý me muốn nói anh chàng khôn ngoan dàn trời, anh chàng khùng chổ khỉ nào đâụ Tôi cười mím chi với me khi mọi người ngồi vào bàn ăn. Chú Duy đẩy tôi ngồi cạnh anh chàng mới mệt chứ. Đau tim thật, tôi cũng làm mặt nghiêm ít nói ít cườị Thỉnh thoảng anh chàng cũng hỏi tôi đôi câu cho phải phép thế thôi, tuyệt nhiên anh chàng không tán tôi được nửa câu làm quà. Ban đầu tôi bực tức, sau đó thấy anh chàng cũng hay hay, nét buồn buồn của anh chàng có một chiều sâu cuốn hút tôi, tôi thắc mắc và tò mò. Chú Duy và ba nói chuyện ròn rã, thỉnh thoảng me trao đổi vài câu với anh chàng. Riêng tôi, tôi lợi dụng lúc đó để coi tướng anh chàng. Mặt anh chàng có nhiều đường nét rõ ràng, như vậy anh chàng không thể hiền rồị Nụ cười anh chàng hơi kiêu ngạo và xa cách. Anh chàng khó có bạn thân, chắc anh chàng thích cô đơn. Mũi thẳng, chắc cương quyết. Tướng này ít nói, đáng sợ đâỵ Đặc biệt đôi mắt đăm chiêu, đôi mắt chìm lắng và đôi mắt buồn. Điệu này dám đang thất tình. Với anh chàng, tôi chỉ là một cô bé tầm thường không đáng để ý. Bửa cơm trôi qua tôi vẫn không biết gì hơn về người con trai này ngoài vẻ lạnh lùng xa lạ. Chú Duy đề nghị đi chơi vườn. Vườn cây rậm mát có chiếc võng đong đưa dưới những dòng nắng trải nhẹ qua lá cây xanh xaọ Ba me thích sống ở đây vì vườn cây này, những lối đi xinh xinh hai bên trồng đủ thứ hoa, toà nhà im lìm ngủ trong vòm lá. Con ngõ hẹp ngoan hiền ủ mình trong lá nâụ Buổi trưa êm ã nồng nàn. Mặt trời lên cao, mây cũng bay cao lớp lớp. Nhưng lòng tôi chùng xuống, tôi ngồi dưới tàn cây nhìn chàng và chú Duỵ Ba me đã vào phòng, hình như me vẫn ngài ngại khi gặp chú Duỵ Tội nghiệp cho mẹ Đời mỗi người một nỗi đắng caỵ Chú Duy có nỗi buồn của chú, ba có tâm sự riêng và me một kỷ niệm đẹp dấu kín sau đôi mắt buồn. Chú Duy tâm sự: _Đăng gắng giúp tôi làm cuốn phim này, vì đó là một ước nguyện của tôị Hoàn cảnh đất nước mà anh đang sống là phông lớn cho cuốn phim. Gian nan và thống khổ nhưng vẫn chan chứa hy vọng, vẫn hiên ngang để tiến lên, những bước đi dài vẫn còn tiếp nốị Đăng sẽ đóng vai người thanh niên trong hoàn cảnh đất nước bây giờ. Đôi mắt Đăng đủ diễn tả được nỗi thất vọng nàỵ Nhưng đừng tuyệt vọng. Chúng ta không thể buông xuôi hai taỵ Thu sẽ đóng vai người con gái cô đơn không cha mất mẹ. Thu là hiện thân cho cô đơn của đất nước nàỵ Một tình yêu, bao giờ cũng phải có tình yêụ Chỉ có tình yêu mới cho ta hy vọng. Đàn bà hay con gái ở nơi đây đều đau khổ. Ngậm ngùi mà sống, se sắt mà cườị Tôi đăm đăm nhìn chú Duy rồi lại nhìn Vũ Đăng. Tôi dè dặt: _Con chưa nghe chú nói tên truyện của cuốn phim, bộ chú tự viết lấy truyện phim? Chú Duy lắc đầu: _Một người khác viết, tên phim là :"Tiếng hát từ rừng hoang." Tôi lẩm bẩm: _Tiếng hát từ rừng hoang. Nhưng ai viết mới được chứ? Nhà văn nào hở chú? Chú Duy gật gù: _Một nhà văn chắc chắn con chưa nghe tên, một người con gái, ồ không, một người đàn bà thì đúng hơn. Tuyệt, nàng tuyệt. Tôi ngơ ngác: _Cốt truyện của một người đàn bà không tên tuổỉ _Một cây bút lạ lùng chú tình cờ khám phá ra, câu truyện thật con ạ. Một tác phẫm lớn hơn mọi tác phẫm. _Con chẳng hiểu gì hết, chú cái gì cũng lạ hết. Chú mạo hiểm quá, coi chừng hãng phim lổ cho coị _Người ta phải đi tìm những thiên tài chưa ai biết đến mới là người có đôi mắt biết nhìn, cứ hưởng của thừa của người ta chán chết. Bố có thể mời những tài tử nổi tiếng sẵn, mua tác quyền của những nhà văn ăn khách, nhưng bố không thích. Hơn nữa,truyện phim có không khí Việt Nam, nhân vật bình dị như mọi người mình gặp thường ngày, nhưng.. Vũ Đăng hỏi: _Nhưng sao thưa đạo diễn? _Không phải là người Pháp, không phải là Mỹ, nhưng Việt Nam từ đối thoại đến hành động, đến mơ ước. Những dằn vặt của chúng ta khác xa những người Tây phương chứ, chúng ta khổ hơn nên chúng ta già dặn hơn. Chúng ta có những ước mơ mà người khác không thể hiểu được. Người đàn bà trẻ đó có một tác phẫm viết chừng vài tháng trước đây, một hôm bố đến nhà, một người bạn cũng làm báo viết văn, bố thấy bản thảo của nàng, bố tò mò ngồi đọc và bố sửng ngườị Bố hỏi người bạn đó, ông ta không biết nàng là aị Một đọc giả gửi cho ông ta để nhờ đăng báo nhưng ông ta không có thì giờ đọc. Bố đi tìm và bố nhất định mua tác phẫm đó. Tôi cườịVũ Đăng cũng cườị _Hôm nào rãnh con và Đăng phải đọc bản phân cảnh và truyện phim chứ. Bây giờ tôi gửi Thu cho Đăng, tôi đi công chuyện một chút, nửa giờ hay hơn một chút tôi về. Con nói chuyện với Đăng đi nhé. Tôi im lặng, tôi không thích anh chàng mặt lạnh như tiền này mấy, nhưng không tiện cãi chú Duỵ Tôi đưa anh chàng vào phòng đọc sách dạo đàn cho anh chàng nghe vì tôi không biết phải nói chuyện gì với anh chàng cho hết giờ. Đăng hỏi: _Thu là con nuôi của đạo diễn Đào Duỷ Tôi do dự rồi đành gật đầu: _Vâng, tôi có những hai ông bố, ba tôi và chú Duỵ _Cô thích đóng phim không? _Thích vừa vừa thôi, nhưng tôi cũng thử cho biết, con gái như tôi thích nổi tiếng lắm. Còn ông? _Tôi ấy à? Tôi nhận lời vì chú Duy của cô. Riêng tôi, tôi hơi chán chường, dù sao cũng hy vọng làm được một cái gì cho ông đạo diễn khỏi thất vọng. Tôi đã từng thất vọng và bây giờ lại hy vọng. _Ai làm ông thất vọng? _Lòng ngườị _Lòng người, nghĩa là nhiều ngườị _Cô thông minh lắm, nhạc tôi viết người ta không hiểu, không ai hiểu cả. Tôi bỏ đị Tôi lắc đầu: _Như vậy là lỗi tại ông. Tại ông không làm cho người ta hiểu ông. Đăng gật gù: _Cô nói có lý. _Tôi thấy ông nổi tiếng sao ông thất vọng? _Người yêu! Tôi nghịch ngợm lướt mười ngón trên phím đàn, phụ hoạ hai chữ "người yêu" của Đăng. _Sao, tôi đệm cho hai chữ "người yêu" của ông được chứ? Người yêu ông lạ thật, tôi chưa gặp ai nói chuyện lạ như ông. Đăng lạnh lùng: _Cho tôi đàn nhờ được không? Tôi vừa nghĩ ra một ý lạ. Tôi đứng lên: _Mời ông tự nhiên. _Nếu cần cô cứ đi ngủ cho khỏe để tôi với cây đàn này được rồị Tôi nhún chân rồi bỏ vàọ Anh chàng lạnh như tiền lại nhớ người yêu đây, nên đòi ngồi một mình. Nếu là người khác chắc mình giận điên lên, với anh chàng này giận cũng bằng thừạ Tôi trằn trọc trên giường cố dỗ giấc ngủ muộn màng. Anh chàng làm tôi khó chịu rồi đây, người đâu khô khan hơn sa mạc Sahara, người đâu lạnh như băng giá. Tôi nhớ Hoàng, nỗi nhớ giờ đã ngậm ngùi, đã xót đau buồn tủị Anh chàng vẫn đàn những cung đàn lãng du trôi lênh đênh, anh chàng chìm đắm, anh chàng xa vời trong thế giới âm thanh. Tôi đi ra đi vào anh chàng không thèm để ý. Ba me ngủ chưa dậy, người đưa thư ghé nhà tôị Linh tính một cái gì ghê gớm đến theo lá thư, tôi mở cổng nhận lá thư và run môi đọc hai chữ Q.M ở góc bì thư. Những gì phải đến đã đến. Tôi không muốn lá thư này đến tay ba me tôị Mình lớn rồi, đã đến lúc phải đương đầu một mình và nhận chịu những gì mình đã làm. Kính gửi phụ huynh em Trịnh Giáng Thu Xin trân trọng báo tin ông bà, em Giáng Thu đã nghỉ tám ngày không có phép. Ngàỵ.tháng ...năm.. Hội đồng kỷ luật sẽ bàn về vấn đề em Thụ Kính chào, Ban Giám Đốc. Tôi dấu lá thư đánh máy vào một quyển truyện tình. Tôi mím môi lại và gắng mỉm một nụ cườị Can đãm lên Thu ơi, mi bắt đầu phải làm người, mi không nên hèn. Chính vợ chàng đã đưa mi ra hội đồng. Đừng cầu cứu người lớn, người ta sẽ khinh mị Tôi tự nhủ thầm, tự an ủi tôi, rồi tôi nằm trên giường nghe tiếng dương cầm Vũ Đăng mềm đưa lên caọ Tình yêu chắp cánh bay nương theo cung đàn. Lòng tôi chùng xuống, buồn quá đi anh ơi, bây giờ anh đang làm gì? Yêu vợ hay yêu con? Có một phút nào anh xao lãng gia đình để nghĩ đến em không? Nước mắt chảy ra rồi, đã bảo đừng khóc nữa kia mà, mình khóc cho nhiều rồi lại mình dỗ lấy mình thôi.
__________________
![]() |
#19
|
||||
|
||||
![]() Chương: 19
Tôi đứng bên Hạnh trước mặt hội đồng. Những vị giáo sư nghiêm trang và khả kính hơn bao giờ đang đăm đăm nhìn tôị Chàng cũng ngồi đó, không hiểu sao hôm nay chàng đi theo vợ đến dự buổi họp nàỵ Cô Hà hôm nay mặc áo hồng, phấn phơn phớt tươi, môi mọng như nho thơm. Mặt cô cố tình che dấu nhưng đôi mắt sắc xảo vẫn ánh lên một nỗi vui tàn nhẫn. Tôi nhìn thẳng mọi ngườị Hạnh là trưởng lớp nên ra hội đồng với tôị Thỉnh thoảng Hạnh xiết tay tôi như ngầm an ủị Tôi không khóc nhưng trong lòng tôi buồn bã và chán chường. Chàng thỉnh thoảng kín đáo nhìn tôi như xót xa ngậm ngùị Bà giáo già đẩy gọng kính trắng lên đọc lại hồ sơ rồi nghiêm giọng nói: _Thưa quý vị giáo sư trong hội đồng, quý vị phụ huynh,trường hợp em Trịnh Giáng Thu được đưa ra xét xử hôm nay đã đúng theo nội quy của trường. Với tư cách giám thị, tôi xin trình bày với quý vị trường hợp vi phạm kỷ luật của em Thụ Em đã tự ý trốn mười buổi học. Mọi người yên lặng, chàng cũng yên lặng. Chỉ có chàng hiểu nỗi tại sao tôi nghỉ liên tiếp giờ của vợ chàng thôị Tôi không thể ngồi dưới nhìn vợ người tôi yêu đi lên đi xuống yểu điệu từng bước đị Giọng cô Hà vang lên trong đầu tôi giờ này qua giờ khác, tôi nhìn cô để tưởng tượng, để tự dày vò mình. Ngày nào chàng cũng nhìn ngắm người đàn bà này, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường. Và tôi ngày nào cũng nhìn ngắm cô, nghe cô nóị Định mệnh của tôi là cô Hà. Định mệnh của chàng cũng là cô Hà. Không gì khổ sở bằng suốt ngày ngồi nhìn ngắm định mệnh tàn ác khổ đau của chính mình. Nhìn hạnh phúc mình tàn rụi nơi người đó, vì người đó. Nhìn bức tường cản mình tiến tới cõi hạnh phúc ngọt ngào êm đềm của mình, mà biết rằng mình ngàn đời không thể vượt quạ Tôi không đủ can đảm vâng lời vợ người tôi yêụTôi không đủ can đảm ngồi nhìn cô đẹp đẽ, duyên dáng và kiêu kỳ. Tôi bỏ lớp vì tôi trót yêu chàng. Người ta đưa tôi ra hội đồng kỷ luật để xua đuổi tôi ra khỏi lớp học. Người ta không hiểu tôi, làm sao người ta hiểu được thế nào là tình yêủ Tôi ngẩn mặt nhìn chàng, chàng ngập ngừng, đôi mắt cô Hà như rực lên như quắc lên, chàng đành nhìn xuống những tờ giấy đánh máỵ Cô Hà lên tiếng, giọng ca ngọt như đường, nhẹ như rụTôi sợ cô rồi, đời tôi, tôi sợ nhất những người đàn bà có giọng nói quá nhẹ quá ngọt. Những người đàn bà đẹp và khôn ngoan như cô là loại rắn chúa, là con hồ ly tinh đã dầy công tu luyện. Nụ cười bao giờ cũng tươi, gương mặt bao giờ cũng lạnh, và không bao giờ nhăn nhó gắt gỏng. Họ làm chủ được họ rồi nên sẽ làm chủ được mọi người chung quanh. Những người nhạy cảm dễ khóc dễ hờn dễ giận nên cũng dễ tha thứ hơn. Người nào không tốt và người nào không xấu đâủ Nguy hiểm là khi cái xấu đã ẩn náu thật kỹ trong vẻ dịu dàng. Tôi không muốn nghe cô Hà nói, nhưng lời cô như lọt vào tai tôi: _Trường chúng ta là trường có uy tín, bao nhiêu người danh tiếng đã xuất thân từ ngôi trường nàỵ Uy tín và truyền thống không cho phép chúng ta chấp nhận những cá nhân cố tình làm lung lay cái nền móng vững chắc của truyền thống kỷ luật trường nàỵ Nếu chúng ta làm ngơ, vô tình chúng ta khuyến khích học sinh theo chân em Giáng Thu, muốn nghỉ thì nghỉ, muốn học thì học. Thử hỏi chúng ta có thể làm trọn nhiệm vụ nhà giáo của chúng ta nữa không? Tôi giả thử quý vị bước vào lớp, học trò mình đứa có đứa không. Vấn đề giản dạy sẽ rất khó khăn, chờ những em vắng mặt cũng không được, mà ngừng lại để bắt những em chăm chỉ học lại, nghe lại những gì đã nghe càng vô lý nữạ Tôi đi dạy bốn năm nay rồi, kinh nghiệm cá nhân cho tôi thấy rằng tỉ số thí sinh một trường đi thi đậu nhiều hay ít, 90% kết quả quyết định ở kỷ luật của trường ấỵ Giáo sư nào dạy cũng vậy thôi, nhiều trường giáo sư rất giỏi, nhưng kỷ luật lỏng lẻo, thầy dạy giỏi cũng vô ích, các em không học làm sao đậu nổịTôi nghĩ uy tín của nhà trường là do vấn đề kỷ luật hết. Kỷ luật được bảo đảm, tương lai của học trò mới được bảo đảm. Em Giáng Thu đã tự ý nghỉ giờ của tôi, môn học chính của em, một số giờ đi quá nội qui: mười sáu giờ. Quý vị tính đi, một năm em học bao nhiêu giờ Triết,em nghỉ mười sáu giờ, em có thể theo kịp bạn bè nữa không? Và nếu tất cả những nữ sinh của chúng ta đua nhau nghỉ học như em? Tôi không đề nghị một hình phạt nào cho em, tôi chỉ trình bày cho quý vị nhìn thấy mối nguy hiểm đang rình chờ do quyết định của quý vị. Riêng tôi, tôi thấy kỷ luật nhà trường là vấn đề chúng ta phải lưu tâm. Tương lai của mấy ngàn học sinh mới quan trọng. Chúng ta có nên vì một cá nhân mà hy sinh con số gần chục ngàn học sinh của chúng ta không?Tôi xin ngừng lại ở câu hỏi đó. Người tôi rủn ra rồi, đầu tôi choáng váng. Chàng, cô Hà, thầy cô, tất cả mờ mờ lung linh và xa cách. Miệng tôi khô ran không còn một chút nước nào còn lạị Miệng tôi đắng, môi tôi nứt nẻ. Tóc tôi hình như rụng hết rồị Tôi mặc áo dài trắng đồng phục của ngôi trường quí yêu mà sao dưới những cái nhìn nghiêm khắc lạnh nhạt, dưới tia sáng của đôi mắt thầy cô, áo quần tôi đã bị đốt cháy, đốt cháy hoàn toàn. Cảm giác trần trụi làm tôi kinh hãi, tôi đứng như người đã chết. Lời buộc tội của cô nặng nề làm tôi muốn quỵ xuống vì tội lỗi nặng nề oằn hai vaị Mắt tôi mở lớn, mắt tôi mở tròn, tôi không chớp mắt nữạ Tôi nhìn thẳng họ mà sao tôi chẳng thấy gì hết. Lời cô buộc tội em đúng, thiêng liêng đến nỗi em mù loà rồi, em nhìn thẳng thầy cô mà em không thấy gì hết. Em không thấy gì hết. Hoàng ơi, anh đâu rồi, sao em không thấy anh, em tìm mắt anh nhưng không thấy mắt anh. Em tìm môi anh nhưng không thấy môi anh. Em tìm tóc anh cũng không thấỵ Em hỏng mất rồi hay cảm giác em đã bị đốt cháy, đã bị thiêu rụi dưới mắt mọi ngườị Ánh sáng từ mắt mọi người gom lại nghiêm khắc uy quyền như thần linh đã khiến em mù loà rồị Hoàng ơi! Hoàng ơi !!! Hoàng ơi, sao em không nhìn thấy anh, em chỉ cần nhìn thấy anh vì em yêu anh, đến bây giờ em vẫn thấy em yêu anh. Điêu đứng thế này, nhưng tình yêu vẫn còn sáng :Di thiêu đốt thân em. Rõ ràng hai mắt em mở tròn, rõ ràng em còn tỉnh bởi em còn ngất ngây yêu anh, da diết yêu anh. Vợ anh đúng là giáo sư Triết, ăn nói hay hơn luật sư, buộc tội đanh thép hơn biện lý đại tàị Vợ anh không chê được, anh yêu là phải, anh vào tù là phải, và anh suốt đời ngồi tù là phảị Vợ anh biến thành nữ hoàng, hơn thế nữa, vợ anh biến thành nữ thần. Nhưng anh ơi, em không bao giờ chảy nước mắt đâụ Em ngẩn mặt lên đây, em không ngã quỵ vì em yêu anh, tình yêu nâng em thẳng đứng trước mặt vợ anh, tình yêu cho em lòng can đãm, cho em sự sống để mà yêu anh, để khổ vì anh, khổ nhưng hạnh phúc, nhưng sung sướng vô biên. Mọi người đăm đăm nhìn tôị Hạnh chớp mắt nhìn tôịNó xiết chặt tay tôi, bóp nát tay tôi trong đôi tay nhỏ bé yếu đuối của nó.Tay nó run lên, thế mà tôi không run. Tôi tìm mắt Hạnh, tôi tìm được sự sáng rồịTôi thấy Hạnh lắc đầu, tôi thấy mắt Hạnh tràn ngập xót thương, tôi thấy môi Hạnh run rẩy như đang an ủi tôị Mồ hôi chảy ướt hai bên tóc mai đen nhánh của Hạnh. Hạnh thì thầm: _Thu, can đảm lên, tao sẽ bênh vực mày, can đảm lên,tao không bỏ mày đâụ Tôi nhìn chàng, chàng không dám nhìn tôi, trán chàng nhăn lại bên người vợ xinh đẹp.Hai tay chàng bóp không ngừng cây viết, chàng bóp gần gẩy cây viết, chàng bóp nát tim tôi vì sự im lặng của chàng. Anh nhìn em đi, em đây, người anh đã dìu đi từng cung đàn đêm nào, bước đi nào ta đưa nhau đi êm đềm. Nhạc bay cao, anh nhìn xuống, lời anh thì thầm: _Giáng Thu, anh yêu em. Bước đi nào tay trong tay nhau để hơi thở anh thơm mềm bên gáỵ Hoàng ơi, anh tàn nhẫn quá thế mà em vẫn ngông cuồng yêu anh. Chàng nhìn lại tôi rồi, chàng nhìn thấy tôi rồị Trời ơi, tôi ngộp trong hạnh phúc, một cái nhìn đó thôi, xót thương vỗ về, nồng nàn an ủị Một giây thôi sao dư âm còn dài, đôi mắt đã nói yêu em, đôi mắt anh soi sáng đời em. Đôi mắt anh nâng em bay vút lên trên mây caọ Ở đó không có cô Hà, ở đó là tự do, là hạnh phúc. Chỉ còn đôi mắt anh cho tôi thấy bầu trời hông rực rỡ mọc trong đêm đen. Tôi no đầy hạnh phúc, tôi bình thản đứng nhìn mọi ngườị Có đôi mắt anh rồi em không sợ gì nữạ Bất cứ quyền lực nào, ngay cả sự chết cũng ngã gục trước tình yêu chúng mình. Tôi bình lặng nhìn cô Hà, cái nhìn u trầm như đêm phương đông. Cô đưa mắt nhìn chàng, đe doạ và đề phòng. Chàng không nhìn vợ, chàng nhìn cây bút, chàng nhớ đêm dạ vũ. Tôi cười thầm một mình. Hạnh giơ cánh tay nhỏ bé. Bà hiệu trưởng hiền từ nói: _Em cứ nói, em là trưởng lớp của Giáng Thu phải không? Hạnh dằn tay tôi, giọng cảm xúc: _Thưa thầy cô, em là trưởng lớp. Em tình nguyện ra trước hội đồng với bạn em. Giáng Thu là một người học giỏi trong lớp em. Giáng Thu bỏ học đúng mười sáu giờ. Chiếu theo nội qui của nhà trường, bạn em, chị Giáng Thu sẽ bị đuổị Nhưng thưa quý vị, nếu theo đúng nội qui thì hội đồng kỷ luật lập ra để làm gì nữả Theo đúng nội qui chị Giáng Thu bị đuổi và đương nhiên bị đuổị Hội đồng kỷ luật lập ra để làm gì và cần gì phải đưa Giáng Thu ra hội đồng nữa, nếu không phải để xét xử? Xét xử theo sự hiểu biết nông cạn của em là phải hiểu nguyên nhân và từng trường hợp. Vậy thưa thầy cô, thầy cô đã hiểu gì về tụi em chưả Thầy cô đã biết vì sao Giáng Thu trốn học chưả Nếu chưa, em sợ rằng những xét xử của thầy cô sẽ là một lầm lẫn. Thầy cô thường nhìn về tụi em qua ký ức ngày xưa của thầy cô. Người lớn ai cũng nghĩ rằng những ngày cắp sách là những ngày thần tiên nhất.Thật là phi lý khi tụi nhỏ chối từ thế giới thần tiên mà thầy cô ban cho tụi em. Cho nên con nít sướng nhất, con nít phản kháng là điều không thể chấp nhận được. Nhưng thưa thầy cô, tụi em không hoàn toàn sung sướng như thầy cô nhìn về tụi em.Thầy cô nhìn tụi em như ngắm nhìn dĩ vãng của thầy cô. Các em phải thế này, các em phải thế kiạ Cuối cùng xét xử tụi em nhưng chính là thầy cô đang xét xử dĩ vãng đã bị thi vị hoá của thầy cô. Thầy cô đâu biết rằng tụi em mổi đứa một hoàn cảnh, mỗi đứa có một vấn đề phải đương đầụ Bạn em đi học có người tái mét vì nhịn ăn sáng, mặt bơ phờ vì leo ba bốn cuốc xe lam. Bọn em có đứa giàu có đứa nghèo; bọn em có đứa mất cha, có đứa mất mẹ. Bọn em có những khó khăn và có những ưu tư, những chán chường của bọn em.Thầy cô đã biết vì sao Giáng Thu nghỉ học không? Thầy cô ngày xưa đi học có mang tâm trạng chán nản như tụi em không? Tụi em học khổ học sở, học gầy người để giật được cái mảnh bằng tú tài .Em là trưởng lớp, em chỉ mong là thầy cô hiểu người bị xét xử trước khi xét xử. Riêng em, em vừa đi kèm vừa đi học, nhiều khi em thức đến một giờ sáng để học bàị Mỗi khi mệt mõi không thuộc bài, thầy cô la rầy trách phạt, thầy cô có biết vì sao tụi em không thuộc bài không? Nhiều khi em cũng không biết mình học để làm gì nữả Và tại sao lại bắt tụi em đi học đều như cái máỷ Ngồi trong lớp trong tình trạng bất an nào đó, lời thầy còn có nghĩa gì nữa không? Cô Hà bực tức dợm nói, chàng nhăn trán ngăn cản. Tôi cảm động nhìn Hạnh, con bạn giỏi nhất lớp tôi luôn luôn đứng đầu môn Triết hôm nay nói chuyện như một Triết giạ Vị giáo sư già trầm tĩnh: _Tôi không dạy em này, cho đến giây phút này tôi mới gặp em.Tôi không hiểu những lý do thầm kín nào thúc đẩy em nghỉ học. Em trưởng lớp đã bênh vực em, nhưng không chịu nói rõ. Riêng tôi, tôi nghĩ rằng nhất định phải có nguyên nhân. Có thể đó là một thái độ để chống đối một cái gì. Biết đâu đó là dấu hiệu của một thiên tàị Giả thử em là một người hư hỏng đi nữa, chúng ta đuổi em ra khỏi trường, chúng ta có giúp gì cho em không? Quý vị đừng quên rằng, có rất nhiều danh nhân không phải đều là những người thành công trong lớp học. Trái lại là khác. Hơn nữa, giáo dục chân thực không thể bỏ rơi một em nàọ Xấu, tốt chúng ta đều có bổn phận hướng dẫn. Giáo dục tốt đẹp nhất chính là giáo dục những em không bình thường. Uy tín của nhà trường là cái gì? Tôi nghĩ, đuổi một em trốn học, uy tín của nhà trường đâu có tăng lên? Tôi nhìn mái tóc thầy hoa râm, da thầy nhăn nheo, tay chân thầy gầy guộc. Không ngờ một người như thế lại có thể thốt ra những lời như thế. Tôi cúi đầu xuống ngậm ngùi nhưng bình thản. Bà hiệu trưởng trầm giọng: _Em Giáng Thu, em có gì cần trình bày không? Tôi thoáng nhìn chàng, nhìn cô Hà, nhìn vị giáo sư già, nhìn Hạnh. Mỗi người cho tôi một nổi ưu tư. Vị giáo sư già làm tôi cảm động, cô Hà làm tôi cay đắng. Hạnh làm tôi thấm thía tình bạn bè và chàng xót đau hờn tủi mênh mông thương yêụ Tôi ngước lên nhìn dãy bàn dàị Tương lai tôi quyết định nơi đây, giọng tôi chùng xuống: _Thưa thầy cô, em không còn gì để nóị Hội đồng cho tôi và Hạnh ra ngoài để họp kín. Tôi nhìn chàng một lần cuối, cái nhìn chất đầy muộn phiền. Đôi mắt cô Hà lạnh lùng kiêu hãnh nhìn theo tôị Tôi ra khỏi phòng họp mệt mõi và rã rượị Tôi từ từ đi dọc theo hành lang, tôi linh cảm tôi sẽ phải tạ từ nơi yêu dấu nàỵ Tôi nhìn hồ bơi ngát xanh, hành lang dài vắng vẻ, đằng kia là lớp tôị Nơi đó, tôi đã ươm tình yêu đầu tiên trong đờị Trên cao kia là balcon chiều nào chàng tình cờ nhìn tôi trong áo tắm hai mảnh màu trắng. Hồn tôi trắng xoá như mây trời trên kiạ Buồn hay vui hở Giáng Thu, khi người yêu ngồi trên đó, chung bàn với quan toà để xét xử đời mỉ Buồn hay vui khi thấy rõ rằng người yêu mi luôn luôn lệ thuộc vợ chàng? Mi không là gì cả, tình yêu không là gì cả đối với những người đã có vợ có con. Tôi thất thểu đi bên Hạnh. Tôi đã dấu ba me tai biến này và đã ra hội đồng với Hạnh. Hạnh an ủi: _Đừng buồn Thu,không sao đâu, thế nào mày cũng được đi học lại cho coị Tôi lắc đầu: _Tao buồn chuyện khác, đuổi thì nghỉ,có gì đáng buồn đâụ Hạnh than thở: _Mày dại quá. Làm sao ông ấy dám yêu mày, ông ấy là chồng của cô giáo màỵ Tôi mím môi: _Anh ấy không yêu tao phải không Hạnh, phải mày muốn nói thế không? _Không phải là không yêu màỵ Tao thấy ông ấy có vẻ buồn và thương mày kinh khủng, nhất là lúc cô Hà buộc tội mày, nhìn trán ông ấy nhăn lại, nhìn gương mặt ông ấy khắc khổ và đôi mắt thật trầm lặng xót xa nhìn màỵ Nhưng tình yêu giữa mày và ông ấy sẽ không đi đến đâu cả. Tôi hỏi Hạnh: _Hạnh ơi, mày là bạn thân của tao, tao hỏi thật mày nhé, tình yêu giữa tao và anh ấy có phải là một tội lỗi không? Hạnh do dự: _Tình yêu tự nó không bao giờ xấu cả, tao nghĩ là thế. Vì yêu là yêu, muốn hết yêu hay cố gắng yêu và thắng được chưa chắc đó là tình yêụ Như vậy yêu không thể gọi là một tội lỗi, nhưng ... _Nhưng sao màỷ Hạnh đăm đăm nhìn tôi rồi thốt khẻ: _Hãy giử lấy tình yêu đó một mình, như một kỷ niệm. Tiến xa hơn, mày sẽ khổ Thu ạ. Tôi khổ sở: _Nhưng còn anh ấy, mày thấy anh ấy có yêu tao không? Hạnh thương hại ngó tôi: _Yêu, tao thấy ông ấy yêu màỵ Mà sao mày hỏi tao, tình yêu thì hai người biết lấy nhau chứ hỏi kỳ cục chưả Tôi ngượng ngùng: _Tao băn khoăn quá. Nhiều lúc tao nghi ngờ anh ấy và tao khóc. Hạnh ân cần: _Bây giờ tao đưa mày về nhé Thủ Tôi lắc đầu: _Thôi, nhà tao xa quá, mệt cho mày, mày đưa tao đến đầu cầu xa lộ là nhất rồị Hạnh an ủi: _Đừng buồn nhé Thụ Nhà mày giàu quá mà lo gì. Tao mà bị đuổi mới khổ kìạ Tôi cười như mếu: _Mổi đứa có một nổi khổ, biết ai hơn ai hở Hạnh? Tôi và Hạnh song song hai xe trên đường nhựa êm, không thể nói gì riêng tư nữạ Đường Saigòn của chung mọi người, xe cộ nối dài nhau, chen nhau từng gan tấc. Đến đầu cầu, tôi đi chậm lại, dặn Hạnh: _Thôi về nghe Hạnh. Rất có thể Tết ra, tao không được đi học nữạ Hạnh trấn an: _Không sao đâu, thế nào cũng được tha mà. Tôi hỏi: _Tao có tội gì mà mày nói được thả Hạnh bối rối: _Ờ , với người ngoài thì trốn học là một tộị Tôi vào ga thênh thang trên xa lộ, nước mắt bây giờ đã khô. Tôi phóng như bay trên mặt đường, cầu mong một cái xe vụt tới đè nát thân tôi, để chàng suốt đời ăn năn, suốt đời không yêu được cô Hà. Môi tôi mím lại, tóc bay phần phật ra sau, tôi nhớ chàng và tôi hiểu rằng dù trong hoàn cảnh nào tôi vẫn yêu chàng tha thiết và đắm saỵ Tôi muốn chạy thẳng ra giữa đường xe cộ vùn vụt tiến lui, tôi muốn chết để chàng hiểu rằng tôi yêu chàng hơn bất cứ aị Chết rồi tôi sẽ thành loài ma đa tình, đêm đêm hiện về sống bên chàng như gái liêu traị Đẹp thật ,sẽ sung sướng không cùng, sẽ hạnh phúc vô biên. Không ai đưa được gái liêu trai ra hội đồng kỷ luật. Cô Hà hay mười lần cô Hà cũng thua tôi, khi tôi đã chết và đã thành mạ Từ bây giờ, từ khi em chết, em sẽ không bao giờ mất anh, em sẽ lẩn quẩn bên anh, lãng vãng bên anh, suốt ngày và suốt đêm. Chúng mình như chim liền cánh, như cây liền cành. Trời ơi, Hoàng ơi, em yêu anh vô cùng, anh biết không? Anh tin không?
__________________
![]() |
#20
|
||||
|
||||
![]() Chương: 20
Người tôi chao đi, phản ứng tự nhiên khiến tôi hãm ngay hai thắng.Tôi bàng hoàng nhìn chàng đang tư trên xe bước xuống.Tôi chết rồi, chỉ có sự chết mới bảo vệ được tình yêụ Chàng nâng tôi lên: _Có sao không em? Trời, em đi gì dữ vậy, anh hết hồn. Tôi lặng người không nóịChàng xem tay tôi, chàng nắn chân tôi,chàng phủi bụi cho tôị Tôi chết rồi, nếu không, tại sao chàng dám bỏ vợ ra đây với tôị _Không sao,may quá. Sao em phóng ẩu quá vậỷ Tôi nói từng tiếng: _Vì em muốn chết. Hoàng khổ sở dựng xe cho tôi: _Từ giờ trở đi anh cấm em đi xe Honda nữa nghe chưả Tôi tròn mắt nhìn chàng, lập lại từng câu nói của chàng như một người điên:Từ giờ trở đi anh cấm em đi xe Honda nữa nghe chưả Hoàng vuốt tóc tôi: _Giờ anh đi sau xe em,đi thật chậm nghe chưạ Khổ ghê, lúc nãy đuổi theo em, nhìn em lạng xe nghênh ngang giữa đường, anh thắt cả ruột lại vì sợ.. Chàng xót xa nói tiếp: _Em không hiểu gì anh hết, anh yêu em tha thiết hơn, thương em nồng nàn hơn vì vụ đó, vậy mà ...sao em im lặng , em nói đi chứ.. Tôi hỏi: _Anh yêu em thật hở anh? Chàng ngậm ngùi gật đầu: _Anh yêu em như yêu chính anh. Tôi khoe: _Lúc nãy em định lao vào xe rồi, em muốn chết để được yêu anh. Chàng ôm vai tôi: _Bậy nào, phải sống cho tình yêu chứ. Chết là hết. Tôi ngước mắt nhìn chàng: _Bà ấy đâu rồi anh? _Đừng nhắc tới nữạ _Phải em đang mơ không anh? Chàng dịu dàng: _Không bao giờ anh xa em nữạ Bây giờ thì anh mới hiểu rằng em là lẽ sống của đời anh. Chàng cay đắng: _Mấy năm nay anh là một thằng đàn ông sợ vợ. Vợ cũng có nghĩa là định mệnh của mình, là bà chúa, là cái gông. Nàng giàu quá, gia đình nàng thế lực, anh sợ vợ vì thế. Anh hèn quá phải không em? Ban đầu vì thương con anh nhịn cho êm nhà, dần dần anh hèn thật. Nhưng bây giờ thì hết, hết thật rồị Anh phải được sống cho anh, anh không thể hèn mãi được. Suốt đời sợ nể một người đàn bà, đời thật vô vị. Thu, em có khinh anh không Thủ Tôi lắc đầu: _Với em, anh là một vị vua, hạnh phúc em tùy vào quyền uy của anh. Em khổ sở vô cùng nếu không được anh yêụ Em chỉ biết có điều đó thôị Chàng cười gượng: _Nói xấu vợ là một điều xấu, nhưng mà vợ anh giỏi thật, anh không chê nàng điều gì. Nàng lanh lợi, nàng thông minh, nàng lại có tiền ...Thôi,nói chuyện khác đị Bây giờ anh theo sau xe em, em về nhà rồi kiếm cớ đi chơi với anh một vòng nhé, anh cần nói hết với em những gì đã nghĩ nhiều đêm. Chàng mở máy dùm tôi, rồi từ từ đi sau tôị _Đi từ từ nghe không? Tôi cười: _Giờ em ham sống rồi, đừng lọ Chàng ngừng xe lại đầu con đường nhỏ, mặt nhựa êm mát bóng câỵ Hai hàng cây xinh xinh nở đầy hoa vàng. Con đường trải mình đựng xác hoa baỵ -Anh chờ ở đây nhé. Đừng bắt anh đợi lâu nghẹ Tôi sung sướng: _Em sẽ ra ngay, em có cách nói dối rồi ... Chàng ngồi trong xe nhìn theo tôi, tôi hớn hở vừa đi vừa quay lạị Dựng xe xong tôi nhảy như sáo con lên thềm nhà, tôi thay áo mát. Muốn nói dối me phải thật khéo mới dấu nổị Tôi mặc quần satin đen và áo trắng me thêu, để có vẻ đi gần trong làng. _Me ơi, con phải sang nhà Ái mượn cuốn sách toán me ạ. _Ừ, về sớm nghẹ Mới về đã đi liền e mệt cho coị Này uống ly sữa để sẳn trong tủ lạnh rồi đị Mấy giờ con về? _Chắc cũng lâu lâu đó me, vì con làm toán chung với Áị Me không nói gì,thấy tôi mặc đồ ngắn là me tin lắm rồịChắc anh chàng sẽ không nhận ra mình mất thôị Tôi đi bộ dưới hai hàng cây, hoa vàng rung rinh trên câỵ Chàng ngồi trên xe,khi tôi đến gần chàng kêu lên: _Ủa , anh tưởng cô nào chứ. Em mặc đồ này coi ngộ quá. Tôi nhoẻn cười: _Đẹp không anh? Chàng trìu mến nhìn tôi: _Hơn thế nữa, trông em ngoan quá. Anh thích những cô bé ngoan. Tôi cười: _Chớ không thích người đẹp? _Hồi còn trẻ anh thích người đẹp, bây giờ anh thấy đàn bà ngoan dễ thương hơn. Tôi chui vào xe: _Vậy anh sẽ thất vọng vì em chẳng ngoan tí nàọ _Vờ ngoan như me cũng được. Tôi cười và chàng cũng cườị Chàng cho xe chầm chậm trườn êm dưới hai hàng cây vàng. _Đường nhà em đẹp quá. _Những hôm về một mình em chẳng thấy đẹp nữạ Chàng tâm sự: _Rất nhiều buổi chiều anh lái xe một mình tới đây,rồi lại trở về một mình.Không thấy em, buồn buồn trở về,vừa đi vừa trách thầm em dù biết là vô lý,bởi có bao giờ mình hẹn hò nhau đâủ Tôi xúc động: _Tại anh không nói em, em tưởng như không bao giờ anh đi tìm em. Chàng bâng khuâng: _Theo ý anh, anh muốn em học trường khác, đừng học trường vợ anh dạy nữạ _Vì vậy anh không bênh vực em trước hội đồng? Chàng trầm ngâm: _Một phần vì thế, mặc cảm làm khổ tụi mình quá nhiềụ Hơn nữa,anh có phải là giáo sư Q.M đâủ Chàng giữ tay tôi, mắt nhìn xa xôi: _Tình yêu đưa mình vào oan tráị Anh chỉ là một người tầm thường, anh không thể dối lòng mình mãi được, mấy tháng rồi em nhỉ? Những giờ gặp em trong lớp thật não lòng. Yêu và không dám yêụ Giọng chàng say đắm hơn, chàng nhìn thẳng mắt tôi: _Thu, em có tin là anh khổ vì em không? Tôi nhẹ nhẹ gật đầu: _Em cũng vậy, nhiều đêm em khóc vì nhớ anh. Chàng vuốt ve tay tôi: _Tội nghiệp em tôi, bây giờ em tính saỏ Tôi lắc đầu: _Em không dám tính gì hết, em chỉ biết yêu anh, thế thôị Tính gì nữa mà tính khi anh .... Chàng thở dài: _Em thích đi chơi rừng không? _Đi đâu cũng được hết. Em tin anh và được ngồi bên anh, bất cứ nơi đâu cũng được. -Em không sợ anh à? _Không bao giờ, vì em yêu anh. Chàng kéo tôi xích lại gần chàng: _Em ngoan quá, chẳng bù cho người tạ. Tôi hiểu chàng muốn nhắc đến ai và tôi yên lặng. _Lúc nãy em định tông vào xe thật? Tôi gật đầu: _Em đang mơ ước sự chết thì đúng hơn. Chàng trầm ngâm: _Anh linh cảm đúng.Tự nhiên lòng anh bồn chồn, anh nhất định phải đuổi theo em. Tôi hỏi nhỏ: _Cô biết không hở anh? Tội quá,em trót yêu chồng của cô giáo em. Chàng nhìn tôi: _Rồi sẽ biết. Thôi đừng nhắc đến chuyện đó làm gì, mất vui đị Rừng cao su hiện ra, một vùng bóng mát âm u như cõi mộng. Những hàng cây thẳng tấp chạy dài,lá khô rụng lớp lớp,trời mờ tối trong lùm cây xanh xao, nắng là những giọt vàng óng lung linh, những đóm sáng nhảy múa dạ khúc cuối ngàỵTôi xuống xe theo chàng vào rừng, ước gì hạnh phúc thẳng tắp như hàng câỷ _Đẹp quá anh ơị _Vì mình yêu nhaụ Tôi ngước mắt tìm mắt chàng, hàng mi cong chớp nhẹ, màu nâu thăm thẳm làm tôi chao người đi như ngã hẳn vào người chàng. Chàng dìu tôi đi, giọng êm như mưa thu: _Giáng Thu, anh yêu em. Tôi dụi đầu vào ngực chàng, nước mắt rưng rưng: _Một chiều thôi cũng đủ phải không anh? Chàng lắc đầu: _Không phải một chiều, mà là một đờị _Em không dám ước nhiều đến thế. _Bây giờ em ước gì hở Thủ Tôi nũng nịu: _Em thích anh làm cho em căn nhà nhỏ ở đây, rồi tụi mình tu với nhau để không ai kiếm ra mình nữạ Chàng bật cười: _Tu với nhau ấy à, tu gì nỗi mà tụ _Ờ em quên, sống với nhau ở đâỵ Chàng kéo tôi đi sát vào chàng: _Thu ơi , thương em quá. Tôi không muốn nhắc đến vợ con chàng, nhưng tôi không thể quên được họ. Đôi mắt sắc xảo của cô Hà vẫn hiện ra như một ám ảnh không rờị Chàng lạnh lùng thì tôi hờn giận tủi thân. Nhưng bây giờ tay trong tay, dìu nhau từng bước đi mềm, tôi nghe lòng ăn năn khốn khổ, lương tâm dày vò tôị Mày chỉ là một con ăn cướp, tệ hơn kẻ cướp nữạ Mày cướp chồng của người tạ Mày cướp những gì thân thiết nhất của một người, mày không phải là người nữa rồị Mày là con hồ ly tinh, đáng phải giết chết không tiếc thương. Tôi dang xa nhìn chàng và u buồn nói: _Anh, đưa em về đi anh. Chàng ngạc nhiên: _Sao, em nói sao hở Thủ Tôi cúi mặt: _Em yêu anh,nhưng em.. Chàng thở dài: _Anh hiểụ Chàng kéo tôi đứng dựa gốc cây, vuốt ve lưng tôi, giọng nhẹ như hơi thở: _Đừng nhớ gì hết ngoài một điều anh yêu Thụ Tình yêu chưa đủ sao em? Có tình yêu, chúng ta có tất cả. Bàn tay êm ái của chàng làm tôi run rẩy nép vào người chàng. Thôi tôi không nhớ nữa đâu, tôi yêu chàng thật tình, tôi yêu chàng vô cùng vô tận, và tôi không thể chống lại tôị Chàng hôn sau gáy tôi, chàng ngậm vành tai tôi, và chàng thủ thỉ: _Cưng ơi,cưng.. Người tôi bừng bừng da thịt căng lên, những bụi phấn như nở ra trên mọi miền da thịt. Chàng dịu dàng, chàng nâng niu từng cử động vuốt mềm như hoàng tử ngày xưa một chiều phi ngựa đến đánh thức công chúa ngủ trăm năm trong rừng. Tôi bàng hoàng vì nổi ngất ngây thần tiên của tình yêụ Tôi như người đang say, hồn lênh đênh, người lênh đênh. Người ta hút nha phiến thì chắc cũng phiêu du ngây ngất đến thế là cùng. Người tôi sát vào người chàng, bàn tay như có phép tiên dìu tôi đi mãi, đi mãi vào khu rừng nào rực rỡ ngàn hoa, chim rừng hót véo von, suối nhỏ tung tăng reo mừng bên hai bờ cỏ mịn. Tôi khép nhẹ hai mi, hồn lãng đãng theo chàng về chốn thiên thaị Im lặng hoàn toàn, tôi không muốn nói dù chỉ một lời, tôi sợ một xao động dù nhẹ như là hơi thở cũng đủ để thần tiên vổ cánh bay đị Tôi hé mắt nhìn chàng. Đôi mắt chàng lim dim, gương mặt chìm lặng,hơi thở dịu dàng. Tôi cũng lao vào cuộc, tôi vòng tay ôm lấy chàng. Vòng tay nhỏ bé này biết giữ nổi anh mãi mãi cho riêng em không? Chàng thì thào: _Thu ơi ... Môi chàng thoắt ấm, hơi thở chàng bỗng nồng nàn mùi thuốc kề sát hai môi tôị Mới kề sát thôi mà sao người tôi nổi gai như trái cam chín ửng mọng đầy nước ngọt. Môi chàng êm, hơi thở đàn ông lạ lùng và kỳ diệu, như thể tôi không còn là tôi, như thể tôi xuôi dòng mặc cho nước sông mơ hồ đưa thân tôi đị Trời ơi, cám ơn ai đó đã cho con người biết hôn nhaụ Và cám ơn anh đã cho em biết thế nào là cánh môi,là hơi thở một người đàn ông. Đàn ông - hai chữ này gom đủ mọi nỗi khát khao ngông cuồng. Đàn ông - hai chữ này em không thể hiểu, không thể cắt nghĩa, càng không thể xa rời nó ngoài thân phận em. Tôi lồng tay trong tóc chàng như lần mò vào một khu rừng cấm đầy mê đắm. Từng sợi tóc anh biến thành mỗi rừng cây lạ tên. Môi chàng xiết lấy, ngậm chặc không cho tôi thở một mình. Tôi không thở một mình nữa, nhưng tôi thở chung với chàng. Tôi không sống một mình nữa, nhưng tôi sống chung với chàng. Lưỡi chàng mềm, con rắn đa tình và dễ thương ấy cuốn hút tận cùng người tôị Tôi lả người trong tay chàng, tôi thực sự đổi khác, bởi từ bây giờ tôi chỉ sống được khi còn thở chung với anh. Hai tay tôi buông dần xuống lưng chàng. Lưng chàng có những mụn trứng cá, ôi phiến lưng mênh mông che chở cho em cả một đờị Ôi phiến lưng yêu dấu này em ôm một lần, em sờ nó một lần rồi em chết cũng đành, rồi em chết cũng vuị Tôi nép vào người chàng. Tôi nhỏ nhoi yếu đuối trong vòng tay chàng. Đàn ông khi hôn là biến thành thần linh, là ngang hàng với thần linh, và sung sướng vượt bực hơn thần linh, bởi đã làm một con búp bê biết thở sự sống, biết buồn biết vui thật sự trở thành ngườị Tôi kiểng chân níu giữ môi chàng, níu lấy hơi thở của chàng. Thời gian như đọng lạị Đất trời như im tiếng thở, như ngừng quay, như cúi mặt e sợ. Tôi ngợp chìm trong giòng sông tình ái không bến không bờ, ngợp chìm trong nhaụ Buổi chiều lãng đãng soi dáng hồng một phía trời xạ Mặt trời đỏ như lửa lui về phương tây, rực rỡ như một quả tim hồng đầy ắp tình yêụ Tôi im lặng đứng trong vòng tay của chàng. Nghe rừng thở trong cơn yêu thương, nghe đất chuyển mình xao xuyến. Rồi tung tăng dắt díu nhau về, rồi vòng tay chàng dìu từng bước đi, tóc bay như hồn mình cũng baỵ Yêu anh chỉ còn biết một điều đó thôị Mặc gian nan trước mặt, mặc hố sâu và mặc tai biến. Chàng âu yếm: _Chưa buổi chiều nào đẹp bằng chiều naỵ Tôi gật đầu nép vào chàng mà đị _Nếu chiều hôm nay dài mãi mãi anh nhỉ? _Trong rừng em đẹp như nàng tiên. _Anh oai như hoàng tử. Cười rúc rích như trẻ con. Với tình yêu, tôi với chàng trở thành trẻ con rồi, không còn thầy, không còn trò, chỉ còn người yêu với người yêụ Tôi níu tay chàng hờn dỗi: _Anh đi mau quá, em theo không kịp đâu, mỏi chân em rồi nè. Chàng trìu mến: _Sao không nói anh, tại em đi như chim ấy mà. _Không chịu đâu, ai biểu anh ví em như chim hử? Chàng cười: _Đi như trâu nhé. _Ừ ừ, anh ngạo em xấu rồi nghẹ _Bao giờ anh mà ngạo em xấu được đã đỡ khổ cho anh. _Không biết, em đau chân rồi, em ra xe không nỗi nữa đâụ Chàng quỳ xuống: _Đưa anh coị Chết,phồng chân rồi, đau lắm không? Tôi gật đầu: _Đau, đau như là ... _Như là gì nói nghe coị _Như là ...ơ em không biết đâụ _Ngồi xuống anh bóp chân chọ Chàng tháo từng sợi dây giày, cười tủm tỉm: _Em quê ghê. Tôi nhăn mũi: _Anh nói em quê? _Ừ, em quê, nhưng càng quê, anh càng thương. Tôi phụng phịu: _Mà tại sao anh nói em quê? Chàng cởi sợi dây cuối cùng: _Mặc áo bà ba em phải đi guốc cao gót mới đúng điệụ Em đi giày hippy hèn gì không đau chân. Chàng ngồi bóp chân cho tôi, bàn tay êm ái mười ngón tuyệt vờị Bàn tay đen đen ngày nào vương mờ bụi phấn, tôi nhìn mà ao ước. Giờ là của tôi, một mình tôị Cô Hà cũng thua, con chàng cũng thuạ Khu rừng xanh tươi này là thánh địa cho tôi thắng trận giặc tình. Khi chàng đã ngồi bệt xuống đất dưới chân tôi, để bóp chân cho tôi, chàng ngước mắt nhìn: _Chân em xinh quá. Anh chưa gặp người con gái nào có bàn chân cá vàng đẹp như chân em. Tôi hờn dỗi: _Anh bóp chân nhiều người lắm rồi phải không? Chàng vội vàng: _Không có. Lần đầu tiên anh chìu đàn bà như thế nàỵ _Còn cô Hà? _Vợ chồng phải chìu nhaụ Tôi nghe ngây ngất về mơ hồ, tôi nghe rạo rực từ dưới bàn chân lên, lông tơ mềm mới mọc tay chàng lần cao lên, đôi chân duổi dài úp mở dưới lớp satin đen lóng lánh và mát rười rượị Tôi nóng ran người kêu khẽ: _Đừng anh. _Anh thương mà. _Thôi đi về anh. Chết, muộn quá rồi, nhỡ me em đi tìm thì chết. Chàng bóp chân tôi: _Hết đau chưa cưng? _Em ghét anh rồi, kỳ quá. Chàng tình tứ: _Ai biểu chân em đẹp làm chỉ _Anh kỳ thì có. Có ai đời đi hôn chân người ta bao giờ không? _Em không nhớ trong kinh thánh, người đàn bà đẹp nhất kinh thành xõa tóc dài ra lau chân cho Chúa à? Tôi gật đầu: _Nhớ chứ, nhưng đó là một trường hợp thiêng liêng và.. _Tình yêu của mình cũng thiêng liêng vậỵ _Nhưng em lo lắm, biết ... Chàng che môi tôi: _Cấm nghĩ nhảm, anh yêu em, anh có bổn phận lo cho em. Tôi thẩn thờ: _Lo sao được mà lo, khi anh.. _Thu,em hối hận phải không? Tôi nhìn chàng: _Không bao giờ em hối hận, chính em tìm đến anh kia mà. Nhưng em ân hận thì đúng hơn, dù sao yêu một người có vợ như anh, phần lỗi cũng là về em.Cướp chồng người ta, nặng tội hơn cướp của nữa anh ơị Chàng lắc đầu: _Lý luận hoài rồi em nặng tội thật cho mà coị _Em vừa ra hội đồng xong đó thôị Và em không thể kêu ca gì, anh thấy đó. Em nhận lỗi kia mà, em tự biết mình có tội nên em nhất định không cho ba me em biết. Em đủ can đảm yêu anh thì cũng đủ can đảm chịu tội một mình. Chàng mở cửa xe cho tôi leo lên ngồi chung rồi ghé hôn má tôị _Thôi anh xin, anh chịu tội thay em rồị Tôi nhăn mặt: _Tối nay anh về chịu tội phải không? Chàng cười: _Em ghê quá. _Anh có vẻ vội vã để trở về ... _Em đòi về rồi bây giờ đổ tội cho anh hả? _Đi với em suốt đêm nay, em không cho anh về nữạ Chàng gật đầu: _Anh chịu gấp, chỉ sợ con thỏ đế này chưa gì đã đòi về bú mẹ. Tôi bướng bỉnh: _Em không cho anh về chịu tội đâụ Chàng từ tốn lái xe: _Ngồi trên xe với anh suốt đêm nhé, nhớ nghe, cấm đòi về nữa nghẹ Tôi gật đầu: _Nhớ, để xem ai thua trước. Xe về con ngõ xinh, hàng cây trong gió đứng run run. Hoa vàng giờ đậm màu, mây đã xám vì chiều đã đậm đặc rơi xuống. Gió lồng lộng thổi, cho tóc rối bời và môi nhớ môị Chàng tinh nghịch cho xe phóng thẳng, không ngừng lại đầu ngõ nhà tôị Tôi hoảng hốt: _Cho em xuống, me đi kiếm thì chết. Chàng cười: _Đi suốt đêm kia mà, em quên rồi à? Tôi đành cười: _Thôi em sợ anh rồị _Sợ anh, anh làm gì mà em sợ anh? _Sợ anh hôn em hoài thì chết. Chàng tình tứ: _Giờ phải đền anh, anh mới chịu cho em về. Tôi lắc đầu: _Không chịu đâu anh, kỳ thấy mồ đị Chàng cũng lắc đầu: _Thì thôi, anh không ngừng xe nữa, anh bắt cóc em đi luôn. Kiếm một cái nhà hoang nào nhốt em lại là xong. _Em tông cửa xe, em xuống nàỵ Chàng ôm chặt tôi, xiết êm đềm: _Đó, xuống nỗi không? Môi chàng kề trên má tôi, bóng tối che hết buổi chiều, khi mặt chàng nghiêng soi dòng tóc rốị _Thu! _Dạ. _Anh yêu em. Chàng quay xe: _Đùa đấy, me mắng em thì khổ cho anh. Chàng ngừng xe: _Về nhé. Mai anh chờ ở đây nhé. Tôi hỏi khẽ: _Mấy giờ hở anh? _Như hôm naỵ Tôi nhìn vào nhà: _Chờ xa xa nghe anh. Chàng gật đầu,cười nhẹ: _Ngủ ngon nhé. Tôi nhăn mũi: _Em đang đói bụng, chúc ăn ngon chứ? _Hay mình đi ăn em? Tôi le lưỡi: _Chịu thôi, me em mắng chết, bả tinh lắm anh ơị _Em làm anh hoảng theo em rồị _Em về nghẹ Chàng gọi: _Thu! _Gì anh? _Ừ, thôi em về đị
__________________
![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|