#1
|
|||
|
|||
![]() Đàn Chỉ Thần Công
.::Tác giả: Ngọa Long Sinh - Hàn Giang Nhạn dịch::. Hồi 1: Tóm Lược Cốt Truyện Xác Chết Loạn Giang Hồ Tiêu Lĩnh Vu, con một vị quan hồi hưu mắc phải tuyệt chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, đáng lẽ chỉ sống đến hai mươi tuổi là cùng. Phụ thân chàng đi chơi thuyền cứu được Khâu Vân Cô ở trong thuyền khác lúc bà bị thương nặng gần chết. Tiêu lão trông nom thuốc thang cho bà khỏi bịnh. Khâu Vân Cô là một cao thủ võ lâm. Bà cảm ơn đức của Tiêu lão gia liền cố công giải cứu tuyệt chứng cho Tiêu Lĩnh Vu bằng cách dạy chàng luyện nội công tâm pháp. Khâu Vân Cô bề ngoài tuy khỏi thương thế nhưng bị đứt tâm mạch, nội thương rất trầm trọng. Bà chỉ sống được hơn hai tháng rồi từ trần. Trước khi lâm chung, bà để thơ lại từ giả Khâu gia, xuống ngồi dưới đáy giếng khô ngoài góc vườn mà thác. Sở dỉ bà phải chết một cách bí mật vì trong mình mang chiếc chìa khóa cung cấm. Trong cung nầy có lưu lại bí lục vỏ công của Thập đại cao nhân. Bà chết rồi, hôm sau con bà là Khâu Tiểu San tới nơi. Mấy bửa nàng tìm ra được xác mẩu thân ở dưới đáy giếng. Nàng coi di thư của mẹ định đưa hài cốt về quê. Nàng rất thân với Tiêu Lĩnh Vu nên nói riêng cho chàng hay. Tiêu Lĩnh Vu thương mến Vân Cô vô cùng, liền bỏ nhà đi theo Khâu Tiểu San. Tin Khâu Vân Cô chết chẳng mấy bửa đã đồn đại khắp giang hồ. Quần hào biết bà mang chìa khóa cung cấm trong mình nên từng lớp theo dõi xác chết để đoạt chiếc chìa khóa kia. Khâu Tiểu San thấy cơ nguy phải đưa thi thể của mẫu thân đến gửi một nơi cô quen biết. Nàng cùng Tiêu Lĩnh Vu phiêu lạc, lạc lõng mổi người một ngã. Tiêu Lĩnh Vu gặp kỳ tích luyện thành bản lãnh ngiêng trời lệch đất. Chàng lập quyết tâm diệt trừ ác bá Thẩm Mộc Phong, đặng cứu vãn kiếp nạn giang hồ. Sau chàng gặp lại Khâu Tiểu San. Theo di thư của Vân Cô thì nàng hòa duyên cùng Tiêu Lĩnh Vu, nhưng sư phụ lại muốn gả nàng cho Ngọc Tiêu lang quân. Vì thế hai bên lại phải chia tay. Khâu Tiểu San trở về bái yết sư phụ. Còn Tiêu Lĩnh Vu tiếp tục chống đối Thẩm Mộc Phong. Chương: 1 Gạt Ác Ma, Quần Hùng Tính Kế Khâu Tiểu San ra đi, Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng nàng cho đến khi mất hút. Chàng vẫn đứng trơ như tượng gổ mà ngơ ngẩn xuất thần. Bỗng nghe thanh âm dịu dàng cất lên gọi: - Tướng công ! Tiêu Lĩnh Vu như người nằm mơ tỉnh giấc. Chàng đưa tay lên lau nước mắt, quay đầu nhìn ra thấy Tố Văn đứng dựa cửa. Nét mặt thị cũng buồn rầu ảm đạm. Tiêu Lĩnh Vu trấn tỉnh tâm thần liếc mắt nhìn tấm rèm trúc phân cách nhà đại sảnh với nội thất tự nói một mình : - Ta nên đi thôi. Rồi chàng cất bước ra ngoài. Lòng chàng chứa chất mối bi thương, bao nhiêu thâm tình ngày trước nay đã biến thành lệ thảm. Tiêu Lĩnh Vu hai hàng nước mắt chan hòa, chân chàng cất bước mà không biết đi về đâu. Bỗng nghe tiếng nước chảy cuồn cuộn, một dòng nước biếc bên trên có cầu hiện ra trước mặt. Chàng đau khổ quá chừng, bất giác đi lạc đường. Tiêu Lĩnh Vu đi đến bên khe nước, đầu óc bâng khuâng, chàng ngồi xuống phiến đá lớn nhìn áng mây bay ngơ ngẩn xuất thần. Làn mây hồng theo gió tan đi không để lại một vết tích gì trên trời xanh ngát. Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu, cất bước đến bờ khe suối cúi xuống vúc nước rửa mặt. Nước lạnh làm cho chàng tỉnh táo lại. Chàng nhớ tới trong nhà cự trạch hãy còn Tôn Bất Tà, Vô Vi đạo trưởng đang chờ đợi mình. Chàng liền phấn khởi tinh thần chú ý nhìn bốn phía để nhận định phương hướng rồi cất bước tiến về phía trước. Tòa đại thạch vẫn đứng ngất ngưởng ở giửa khu rừng trúc chẳng có gì khác trước, nhưng trong tai mắt Tiêu Lĩnh Vu tưởng chừng đã xẩy cuộc tan thương. Mới trong thời gian ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ mà nhất thiết sự vật điều biến thành khác lạ đối với chàng. Tôn Bất Tà hai tay chắp để sau lưng đang đứng chờ ở trước cửa lớn. Lão thấy Tiêu Lĩnh Vu lầm lũi đi tới liền rảo bước chạy ra đón, miệng hô : - Tiêu huynh đệ đã về đấy ư? Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu lên nhìn Tôn Bất Tà, nở một nụ cười bâng khuâng đáp : - Tại hạ đã về đây. Tôn Bất Tà thấy vẻ mặt chàng ngơ ngẩn, dường như đã gặp cuộc biến trọng đại. Vừa mới chia tay trước mấy giờ mà lúc này coi chàng như đã cách mấy năm. Lúc trước Tiêu Lĩnh Vu mặt mày tươi tỉnh bây giờ bị một luồng mù ảm đạm bao phủ. Cặp mắt trong sáng hiện ra những giây máu đỏ tựa hồ vừa trải qua một cuộc ác chiến ghê hồn. Chàng còn có vẻ mệt nhọc vô cùng. Thần sắc kiên cường, khí độ hiên ngang ngày thường đã mất hết. Không hiểu một lực lượng bí mật nào đã làm cho người chàng biến đổi hoàn toàn. Tôn Bất Tà đằng hắng một tiếng rồi hỏi : - Tiêu huynh đệ ! Phải chăng huynh đệ vừa chạm trán cường địch khủng khiếp và đã xẩy cuộc ác chiến rùng rợn ? Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu, lẳng lặng không nói gì. Tôn Bất Tà chau mày hỏi : - Huynh đệ mệt lắm phải không ? Tiêu Lĩnh Vu gật đầu, nở một nụ cười thê lương đáp : - Dạ ! Tại hạ mệt lắm. Tôn Bất Tà chuyển động mục quang, chợt ngó thấy túi áo Tiêu Lĩnh Vu nặng trĩu. Một cái hộp gổ chìa ra ngoài một nữa. Ánh dương quang ngả về tây chiếu vào rõ những nét hoa văn vẻ trên hộp một cách rất tỷ mỷ. Lão lẩm bẩm : - Nhất định cái hộp này y vừa lấy được. Lão cất tiếng hỏi : - Huynh đệ ! Cái hộp gổ trong túi huynh đệ đựng gì vậy ? Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu ngó cái hộp rồi đáp : - Cái này ư ? Tại hạ không lấy mà sao y lại bỏ vào túi mình ? Nguyên Khâu Tiểu San lúc hạ lệnh trục khách, Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm hồn, thần trí hoang mang, chẳng còn biết gì nửa. Nàng liền đút hộp gổ vào túi cho chàng. Tôn Bất Tà kiến văn quảng bc, mục quang lại cực kỳ sắc bén. Lão ngó thấy thái độ buồn bã của Tiêu Lĩnh Vu cùng tâm thần bàng hoàng của chàng liền hiểu ngay chàng bị một chuyện gì làm cho kích thích quá độ mới mau biến thành thẩn thờ như thế. Lúc này Vô Vi đạo trưởng, Triển Diệp Thanh, Tư Mã Càn đã đến bu quanh. Quần hào dường như cũng phát giác ra Tiêu Lĩnh Vu có điều khác lạ đều đâm ra luống cuống. Vô Vi đạo trưởng khẽ hỏi Tôn Bất Tà : - Tôn lão tiền bối ! Dường như Tiêu đại hiệp đã gặp chuyện gì phải không ? Tôn Bất Tà đáp : - Đúng thế !… Tư Mã Càn nói : - Theo chỗ tại hạ biết thì trong võ lâm có thứ tà thuật kêu bằng Mê hồn đại pháp. Mong rằng Tiêu đại hiệp đừng trúng phải pháp thuật này. Tôn Bất Tà nói : - Lão khiếu hóa cho là y vừa gặp phải một vụ kích thích tinh thần quá mạnh mà ra. Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng nói : - Tại hạ phải đem cái này trả lại y. Đoạn chàng trở gót cất bước. Tôn Bất Tà khẽ nói : - Tình hình này có điều quái gở. Lão nhảy vọt lên trước Tiêu Lĩnh Vu cản đường hỏi : - Tiêu huynh đệ ! Huynh đệ định đi đâu ? Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Tại hạ muốn đi trả cái hộp gổ này. Tôn Bất Tà hỏi : - Huynh đệ trả cho ai ? Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Trả lại Khâu Tiểu San. Hởi ơi ! Vật này trân quí thái quá, Tiêu mỗ không đủ tư cách hưởng thụ. Tôn Bất Tà hỏi : - Trong hộp đựng gì ? Tiêu Lĩnh Vu đáp: - Trong hộp đựng chiếc chìa khóa cung cấm. Chàng tuy bị thất tình mà thần trí vẫn còn tỉnh táo. Bọn Tôn Bất Tà, Vô Vi đạo trưởng nghe đến bốn chữ "Chìa khóa cung cấm" tưởng chừng sét đánh vào tai. Ai nấy đều ngẩng mặt ra hồi lâu không thốt nên lời. Chiếc chìa khóa cung cấm có quan hệ đến toàn thể vận mệnh võ lâm. Bao nhiêu người coi trọng nó hơn cả sinh mạng. Những cao nhân võ lâm vì chiếc chìa khóa này mà không ngần ngại chịu đổ máu để đánh đổi. Từ ngày nghe nói nó xuất hiện trên chốn giang hồ, đã xẩy ra bao nhiêu vụ phân tranh, thảm sát. Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt thất thần dạo nhìn quần hào nói tiếp: - Các vị hãy chờ tại hạ một lát. Tại hạ đi trả xong cái này rồi trở về ngay. Tôn Bất Tà giơ tay ngăn cản Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi : - Tiêu huynh đệ ! Lúc Khâu cô nương giao cái hộp này cho huynh đệ, cô có nói gì không? Tiêu Lĩnh Vu ngửng mặt lên nhẹ buông tiếng thở dài đáp : - Có chứ ! Dường như y nói nhiều lắm. Vô Vi đạo trưởng khẽ bảo Tôn Bất Tà : - Lão tiền bối ! Dường như thần trí của Tiêu đại hiệp rối loạn mất rồi. Chúng ta phải cản y chứ? Tôn Bất Tà khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp Tiêu Lĩnh Vu : - Khâu cô nương bảo sao ? Xin huynh đệ nói rõ cho bọn ta nghe đươc không? Tiêu Lĩnh Vu nở một nụ cười ảm đạm, uể oải đáp : - Y nói nhiều lắm. Dường như chiếc chìa khóa cung cấm này có mối quan hệ rất lớn đến võ lâm. Tôn Bất Tà nói : - Há phải chỉ quan hệ mà thôi, nó là chúa tể cầm vận mệnh võ lâm. Tiêu Lĩnh Vu nói : - Dường như y còn bảo tại hạ :Nếu muốn thắng Thẩm Mộc Phong thì phải vào cấm cung một chuyến. Tôn Bất Tà nghiêm nghị đáp : - Đúng thế !… Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói : - Nhưng chiếc chìa khóa này không thuộc quyền sở hửu của tại hạ. Vô Vi đạo trưởng xen vào : - Khâu cô nương đã giao chìa khóa cung cấm cho đại hiệp dĩ nhiên là cô hy vọng đại hiệp vào được cấm cung. Nếu mà đại hiệp đem trả cô há chẳng phụ ủy thác của cô đó ư ? Tiêu Lĩnh Vu nhìn cái hộp gổ trong tay thở dài sườn sượt đáp : - Có khi cái hộp này còn quan hệ đến tính mạng của Khâu cô nương. Tôn Bất Tà hỏi : - Có quan hệ đến tính mạng của Khâu cô nương ư ? Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Đúng thế ! Y giao chiếc chìa khóa cung cấm vào tay tại hạ rồi, là trong lòng không còn vướng bận gì nửa, dĩ nhiên y coi thường cái chết. Tôn Bất Tà nghĩ thầm : - Vụ này rất trọng đại. Nó mà quan hệ đến vụ sống chết của Khâu cô nương thì ta không tiện dúng tay vào. Vô Vi đạo trưởng cũng có ý nghĩ như vậy nên chẳng nói gì nửa. Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói : - Các vị hãy chờ tại hạ Ở đây một chút. Tại hạ đem trả cái hộp này. Vô Vi đạo trưởng khẽ bảo Tôn Bất Tà : - Lão tiền bối ! Tiêu đại hiệp có vẻ thất thường. Lão tiền bối nên đi với y. Tôn Bất Tà gật đầu, chạy theo hỏi : - Tiêu huynh đệ ! Lão khiếu hóa đi theo huynh đệ nên chăng ? Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm rồi đáp : - Không dám phiền đến lão tiền bối. Nếu lão tiền bối muốn đi xin cứ tùy tiện. Rồi chàng cất bước đi trước. Tôn Bất Tà tuy biết rõ Tiêu Lĩnh Vu không muốn mình đi theo nhưng lão sợ chuyện bất trắc, nên đành phải mặt dạn mày dầy đi theo chàng. Tiêu Lĩnh Vu lao mình chạy về phía Mao xa. Tiêu Lĩnh Vu tới nơi thấy Tố Văn vai đeo hành lý, lưng giắt trường kiếm đứng ở trước cửa, chàng không khỏi ngẩn người. Tuy chàng đến trả hộp gỗ, nhưng trong tiềm thức còn có ý muốn gặp Khâu Tiểu San một lần nữa. Bổng nghe Tố Văn cất tiếng trong như suối ngọc nói : - Tiêu tướng công ! Tiểu thư của nô tỳ đã đi rồi. Tiêu Lĩnh Vu hỏi : - Y đi về phương nào ? Đã lâu chưa ? Tôn Bất Tà dứng xa cách mấy trượng không tiến lại gần. Tố Văn thở dài đáp : - Tướng công đừng rượt theo tiểu thư nữa. Lúc y ra đi đã dặn tiểu tỳ phải khuyên can tướng công đừng có rượt theo. Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói : - Cô nương cứ cho tại hạ hay, tại hạ cần đuổi theo y để trả chiếc hộp gổ. Trong hộp gổ này để chiếc chìa khóa cung cấm, nó quan hệ đến cả vận mệnh võ lâm. Tố Văn đáp : - Tiểu tỳ biết thế. Tiểu thư đã bảo rồi. Y dặn tiểu tỳ nhắc tướng công phải giữ chắc cái hộp gổ. Trong hộp ngoài chiếc chìa khóa lại còn cả bức đồ hình là thủ bút của mẫu thân tiểu thư vẽ ra. Tiêu Lĩnh Vu nổi lên một mối bi ai khôn tả. Dòng châu lã chã khôn cầm. Tố Văn từ từ thò tay vào bọc móc ra phong thư đưa cho chàng nói : - Lúc tiểu thư ra đi có để lại phong thư. Y còn dặn nếu tướng công bình tĩnh thì không phải đưa thư này nữa. Tiêu Lĩnh Vu đón lấy phong thư hỏi : - Tại sao vậy ? Tố Văn đáp : - Tiểu tỳ không hiểu tiểu thư dặn tiểu tỳ thế nào thì tiểu tỳ nói lại với tướng công như vậy. Tiêu Lĩnh Vu toan mở phong thơ ra coi, nhưng Tố Văn cản lại nói : - Tướng công đừng mở lúc này. Tiểu thư đã dặn tướng công đem theo bên mình. Khi nào ngồi yên tĩnh hãy từ từ mở ra coi. Tiêu Lĩnh Vu hỏi : - Còn phải hạn chế như vậy ư ? Tố Văn đáp : - Những lời dặn của tiểu thư, tiểu tỳ nói hết rồi. Bây giờ tiểu tỳ cũng có mấy lời muốn trình bày với tướng công. Tiêu Lĩnh Vu giục : - Xin cô nương nói đi ! Tiêu mỗ kính cẩn nghe đây. Tố Văn nói : - Từ ngày tiểu tỳ theo hầu tiểu thư chưa từng thấy y nhỏ một giọt lệ mà lần này sau khi tướng công ra đi rồi tiểu thư khóc rống lên… Tiêu Lĩnh Vu hỏi : - Thật thế ư ? Tố Văn lạnh lùng đáp : - Tiểu tỳ lừa gạt tướng công làm chi ? Tiêu Lĩnh Vu hỏi: - Cô nương trách tại hạ như vậy là phải. Rồi sau sao nữa ? Tố Văn đáp : - Cơn khóc của tiểu thư như nước lũ rừng không sao cản được. Bọn tiểu tỳ quì xuống đất năn nỉ xin tiểu thư bảo trọng tấm thân. Hồi lâu tiểu thư mới dừng tiếng khóc. Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời thở dài hỏi : - Khâu cô nương ngừng tiếng khóc rồi dời khỏi tòa nhà này ư ? Tố Văn lắc đầu đáp : - Tiểu thư dừng tiếng khóc còn lấy giấy mực viết phong thư này cho tướng công. Tiêu Lĩnh Vu ồ một tiếng, cầm phong thư giơ lên. Chàng chợt nhớ tới lời dặn của Tố Văn, liền buông tay xuống. Tố Văn nói tiếp : - Trên lá thư này ngoài những chữ của tiểu thư còn lại những giọt lệ quí hơn vàng của y nhỏ xuống, chính tiểu tỳ đã trông thấy. Tướng công nên thận trọng phong thơ này. Tiêu Lĩnh Vu nói : - Dĩ nhiên tại hạ phải trân trọng.
__________________
You Are My Friend And I Hope You Know That's True. No Matter What Happens I Will Stand Right By You. In Times Of Grief I Will Give You Belief. I'll Be There For You Whenever You Are In Need. To Lend You A Hand To Do A Good Deed. So Just Call On Me When You Need Me, My Friend! I Will Always Be There For You Right To The End! ~~~~~~~~~~***********~~~~~~~~~ |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|