#191
|
||||
|
||||
![]() Thầy AH đi hái hoa ở phương mô ròy sao mà hong thấy dziết chiện tiếp dzậy cà?
![]() |
#192
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#193
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Sáng hôm sau, vẫn còn đang mơ màng chợt Long Vân nghe tiếng cửa ngục mở rồi một tên lính ló đầu vào quát hỏi: _ Phạm nhân mới đến hôm qua đâu? Ra gặp quan Đề Lao làm việc! Chàng lồm cồm dậy ứng tiếng hầu rồi gắng gượng bước ra. Hai tên lính ngục cặp cổ dẫn chàng đi ngay. Cả phòng giam xì xào nho nhỏ. Có tiếng người chép miệng: _ Tội nghiệp, thân học trò yếu ớt thế này chịu sao nổi! Người khác nói: _ Ừ, với quan Đề Lao này việc đầu tiên khi có tù mới là sai đánh liền 20 hèo dằn mặt trước để thị uy! _ Đánh để người nhà lòi tiền ra chứ có gì lạ? _ Ối dào, thì để nếm mùi tù ngục một tí cho quen, chứ từ trước giờ đám thư sinh mọt sách này chỉ biết ư a: "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu … " thôi! Người họ Phạm trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm: _ Chịu đòn roi mà nếu chúng mạnh tay chút có khi mất mạng như Hy Doãn tiên sinh chứ chẳng chơi! Mấy người khác nhao nhao hỏi: _ Hy Doãn tiên sinh nào? Sao lại mất mạng ạ? Người họ Phạm thủng thẳng trả lời: _ Tiên sinh họ Ngô huý là Thì Nhậm, con quan ngự sử Lê triều Ngô Thì Sĩ, làm quan Thượng Thư thời Nguỵ Tây đấy! Khi xưa, tiên sinh là bạn học của quan Thượng Thư Đặng Trần Thường. Lúc Ngô tiên sinh theo Hoàng đế Quang Trung đánh giặc Mãn, Đặng vì không được Tây Sơn dùng nên có rủ người vào Nam theo quân Gia Định nhưng tiên sinh từ chối. Sau này vua Cảnh Thịnh bị thua, tân vương lên ngôi, các tướng lĩnh Tây Sơn bị xử lăng trì, quan văn thì phạt đòn ở Văn Miếu, trong đấy có tiên sinh. Người đứng trông nom việc xử phạt lại là Đặng Trần Thường. Mọi người ồ lên, một người hỏi: _ Thế thì ắt là Đặng Thượng Thư sẽ nghĩ tình bạn mà nhẹ tay cho, đúng thế không? Người họ Phạm lắc đầu nói: _ Khi gặp Hy Doãn tiên sinh, Đặng Thượng Thư ra vế đối cho người như sau: “Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai ai dễ biết ai?” Ngụ ý câu đối là nhắc lại việc xưa, lúc Đặng Thượng Thư chưa thành danh thì Ngô tiên sinh được sự trọng dụng của hoàng đế Quang Trung, quyền nghiêng thiên hạ, bây giờ thế thời thay đổi, tiên sinh như cá nằm trên thớt chịu dưới quyền sinh sát của ông ta. Cái khó của câu đối là có đến năm chữ “ai” có nghĩa khác nhau trong cùng câu! Cả đám người nghe truyện không nén nổi sự tò mò, hối thúc ông ta kể tiếp: _ Rồi sau đấy ông ấy đáp thế nào? _ Tiên sinh là người rất giỏi văn tài và chính sự, há lại chịu thua câu đối thách thức của Thượng Thư Đặng. Người khẳng khái trả lời ngay: “Thế chiến quốc, thế xuân thu, gặp thời thế thế thời phải thế!” Câu đối lại cũng có 5 chữ “thế” có nghĩa khác nhau, thực tài tình. Nhưng cái chính là nghĩa của câu đối tỏ ý khinh thường tư cách của kẻ tiểu nhân đắc chí. Câu đối rõ ràng như một cái tát vào mặt Thượng Thư Đặng. Ông ta giận tím ruột bầm gan, bèn ngầm sai lính đánh tiên sinh 40 đòn thật mạnh đến toé thịt nát da. Thân nhân đưa tiên sinh về nhà thang thuốc nhưng vì vết thương quá nặng nên người mất. Trước khi qua đời người có gửi cho quan Đặng một bài thơ như sau: “ Ai tai Đặng Trần Thường Chân như yến xử đường Vị Ương cung cố sự Diệc nhĩ thị thu trường” _ Bài thơ ấy nghĩa là gì thế? _ Thì đại khái là "Thương thay Đặng Trần Thường, nay tuy quyền thế lắm đấy, nhưng khác nào như chim yến làm tổ trong cái nhà sắp cháy, rồi sẽ khốn đến nơi. Không nghĩ đến Hàn Tín giúp Hán Cao Tổ dựng nghiệp, cuối cùng bị giết ở cung Vị Ương sao. Số phận của ngươi rồi cũng sẽ như thế". _ Thế rồi kết cục thế nào? Người họ Phạm mỉm cười đáp: _ Sau này hoàng thượng thất sủng, ông ta bị quan Hiệp Tổng Trấn Lê Chất bới móc ra việc ẩn giấu thuế của dân lúc trông giữ Tào binh ở Bắc Thành nên bị xử tội giảo. Lúc còn giam trong ngục, Đặng Thượng Thư nhớ lại lời tiên tri của Ngô tiên sinh nên có làm bài Hàn Vương Tôn Phú bằng quốc âm để ví mình như Hàn Tín! Trong phòng vang lên nhiều tiếng thở phào khoái trá: _ Đáng kiếp nhỉ, những kẻ đắc thời quyền cao chức trọng mà tâm địa hèn hạ rốt lại cũng chết thảm, còn danh thì di xú vạn niên! Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#194
|
||||
|
||||
![]() Thầy AH, da1 đọc 1 đêm hết quyển Sống Chỉ Một Lần lun đó, thầy AH viết truyện có chút xíu vầy làm sao đủ để da1 đọc đây hả? Còn ko mau viết tập tiếp theo?
![]() |
#195
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Chừng khoảng nửa canh giờ sau, lại nghe tiếng mở khoá cửa, bọn lính ngục dẫn Đào Long Vân trở về. Nhìn ra ngoài, đám tù nhân vô cùng sửng sốt. Trái với dự kiến ban đầu ai cũng tưởng sẽ thấy chàng trai bầm dập lết lê như cái xác không hồn sau trận đòn thị uy của quan Đề Lao, thì ngay trước mắt họ, chàng vẫn ung dung đi trước hai tên lính, thần sắc rất tươi tỉnh. Bọn lính lại tỏ ra khá tử tế, không nạt nộ đánh đá như đối với những tù nhân khác. Chúng đợi cho chàng vào trong hẳn rồi sập cửa lại. Mọi người nghe tiếng khoá lách cách và tiếng chân của bọn lính ngục đã xa dần thì xúm lại quanh chàng dồn dập hỏi chuyện gì đã xảy ra. Đào Long Vân từ từ kể lại. Nguyên lúc theo bọn lính ngục ra ngoài theo lịnh đòi của quan Đề Lao, chàng rất lo lắng vì không biết viên quan này là người thế nào. Đến trước một căn phòng to chắc là phòng làm việc của quan Đề Lao, một tên bước vào bẩm phạm nhân mới đã đến rồi chàng nghe tiếng quan truyền cho vào. Bị tên lính đẩy vô phòng, Đào Long Vân thấy một người bệ vệ ngồi trên ghế sau một cái án bằng gỗ mun. Người này mặc áo bào đen thêu kim tuyến, đội mão đen dát bạc, mặt vàng như nghệ, mũi to như quả cà, râu ngắn và xoăn, màu hung hung như râu bắp. Quan cất tiếng ầm ầm như lệnh vỡ: _ Phạm nhân vô lễ, trước mặt bổn quan chẳng chịu quỳ xuống à? Tên lính lật đật xô chàng té quỵ, mồm quát: _ Quỳ xuống mau, hay là ngươi chán sống rồi? Chàng gắng gượng quỳ xuống, vừa ngước mắt lên nhìn đã bị tên lính dùng cán dáo gõ vô đầu: _ Sao mày dám trừng mắt nhìn quan thế? Mau cúi đầu chờ lệnh quan, nghe chửa? Đào Long Vân riu ríu làm theo. Thấy vẻ phục tùng của chàng, quan có vẻ hài lòng bảo: _ Thôi được rồi, đã là phạm nhân mới bọn bay cứ quật cho nó hai mươi hèo theo đúng lệ của quan nhé! Mấy tên lính dạ ran rồi xô chàng nằm xuống đất. Một tên lăm lăm cái cây hèo bắt đầu giơ lên cao quật thẳng cánh xuống. Vừa lúc đó có một bóng người hấp tấp chạy vào la lớn: _ Bẩm quan, xin hượm đã! Tên lính dừng tay lại. Người mới vào cũng là một gã lính ngục. Hắn kề tai quan Đề Lao nói nhỏ điều gì không biết, chỉ thấy quan gục gặc đầu rồi bảo: _ Người nhà của Dương Viên ngoại muốn vào trình ư? Cho vào! Sau đó hai người bước vào khúm núm quỳ lạy, một người hai tay bê một mâm nhỏ phủ vải điều khá nặng đội trên đầu, còn người kia có mái tóc hoa râm nhưng trông còn khang kiện lắm. Đào Long Vân liếc mắt nhìn lên thì thấy đó chính là viên quản gia nhà Dương Viên ngoại. Tên lính cầm lấy chiếc mâm đặt lên án. Dương quản gia cúi đầu bẩm: _ Bẩm quan, Dương Viên ngoại có chút lễ vật xin ngài lượng tình thu nhận cho. Quan Đề Lao xua tay: _ Ấy chết, Dương Viên ngoại là chỗ thân tình, sao lại quá khách khí thế? Có việc gì Viên ngoại cần bản quan giúp cho chăng? Dương quản gia đáp: _ Dạ bẩm quan, Đào công tử đây là rể tương lai của Dương gia trang, không biết vì ai vu oan mà sa vòng lao lý, vốn thân học trò yếu ớt khó chịu nổi đòn roi, kính mong ngài chiếu cố giùm. Và cũng xin ngài cho phép công tử được nhận chút thức ăn tươi của gia đình. Quan cười nói: _ Được rồi, các ngươi về cho quan gửi lời cảm ơn Dương Viên ngoại, bảo người chớ lo, đã có ta tận tình chiếu cố cho y. Lính đâu? Thôi miễn lệ đòn. Lấy giỏ thức ăn đưa qua cho phạm nhân. Ăn xong thì cho về lao. Hai người cảm tạ rồi chào quan về. Quan cũng đi ra. Tên lính khi nảy bê chiếc mâm bạc lẽo đẽo theo sau. Bọn lính ở lại mở giỏ đồ ăn thấy có một bọc giấy gói một con gà béo ngậy, một oản xôi to đùng, một nải chuối bự và một bình rượu nhỏ. Không cần xin phép, chúng xé con gà ra và bốc xôi, bẻ chuối ăn ngồm ngoàm với nhau, rồi tu hết cạn bình rượu, chỉ chừa lại cho chàng một cái cẳng gà, một chút xôi và … một trái chuối. Đang đói bụng nên chàng trai ăn rất ngon lành. Người họ Phạm nghe kể xong khẽ thở dài nói: _ “Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”. Cả cái triều đình thối nát này chỉ chực chờ dịp bòn rút tiền của, giáng tai ương vào đám dân lành vô tội. Đào công tử thoát được trận đòn hôm nay thật đã là may mắn lắm! Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#196
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Hôm sau quan Phủ đăng đường xử án. Đào Long Vân bị bọn lính giải ra trước công đường, xô quỳ xuống. Quan Phủ dõng dạc hỏi: _ Tên này là ai, tội gì, mau tường trình ngay cho bản chức xét xử. Viên Đề lại vội thưa: _ Bẩm quan, nó tên Đào Long Vân, là học trò ở làng Cam xá, bị bắt vì tình nghi thông đồng giặc cướp đốt phá huyện đường Từ Liêm mấy hôm trước, thiêu huỷ cả chục căn nhà, chết mười mấy người đấy ạ. Quan Phủ quát lên: _ Học trò đã đọc sách thánh hiền, không lo trau giồi kinh sử chờ ân mưa móc của hoàng thượng ban cho mũ áo, lại đi theo trộm cướp làm rối loạn kỷ cương, bại hoại tổ tiên gia đường hử? Thấy viên quan Phủ chưa rõ oan ưng đã phán xét kết tội, Đào Long Vân trong bụng thầm bất mãn. Chàng gượng gạo nói: _ Bẩm quan, tiểu sinh là kẻ học trò yếu đuối, nào dám phạm tội với triều đình, mang tiếng xấu cho thầy và cha mẹ. Hơn nữa tiểu sinh tay trói gà không chặt, thanh gươm ngọn dáo chưa từng cầm qua, thấy đường tên mũi đạn là run sợ, chắc chắn không sao làm được việc cướp của giết người. Cúi xin Thượng quan minh xét cho sự oan ức của tiểu sinh, tiểu sinh xin kết cỏ ngậm vành, nguyện đội ân ngài suốt kiếp. Còn như Thượng quan cố tình buộc tội với những lời vu vơ vô bằng chứng chỉ khiến thiên hạ bảo ngài hồ đồ, tin điều huyễn hoặc, kết án oan người vô tội. Quan Phủ đập bàn thét lớn: _ Thằng này mồm loa mép giải, bay đâu, đánh hai chục đòn xem nó còn ương bướng nữa chăng? Bọn lính dạ ran, rồi hai tên bước ra xô chàng té nằm sấp xuống, một tên lấy hèo giơ lên quất. Bọn lính đã được Dương Viên ngoại đút tiền nên chỉ làm lấy lệ, giơ cao đánh khẽ. Quan Phủ thấy vậy cau mày gắt: _ Chúng mày đánh đòn tội phạm mà như gãi ngứa thế kia. Đưa đây cho ta, rồi nằm xuống. Quan giật lấy cây hèo, quất liền vào mông tên lính ba cái quắn đít. Hắn oằn người lại vì đau đớn, miệng van xin khẩn thiết: _ Bẩm quan tha tội cho con một phen. Ném cây hèo xuống đất, quan dằn giọng: _ Đánh đi, hay muốn ăn đòn tiếp? Tên lính gượng đau đứng dậy, cầm cây hèo khập khểnh tới bên Đào Long Vân rồi giơ lên. Lần này hắn lấy hết sức đập xuống thẳng cánh. Tội nghiệp thân học trò yếu đuối không quen chịu đòn roi, chỉ vài hèo đã lăn ra chết giấc. Viên Đề lại lật đật bảo quan Phủ: _ Bẩm quan xin cho dừng lại, nếu đánh tiếp nữa lỡ nó chết mà chưa lấy được cung, e rằng trên Hình bộ nói phủ ta xử án hồ đồ, chưa điều tra ngay gian đã bức tử phạm nhân, quan trên sẽ trách cứ ạ! Quan Phủ nghe nói cũng hơi e ngại nên bảo: _ Giam nó lại, ta sẽ có cách buộc nó thú sau! Bọn lính tạt nước vào mặt Đào Long Vân. Chàng rên rỉ mấy tiếng, lồm cồm bò dậy, nhưng vì đau quá lại ngã lăn ra đất. Hai tên lính phải xốc nách chàng đưa về nhà lao. Mở cánh cửa ngục ra đẩy chàng vào nằm đó xong chúng đóng cửa lại đi mất. Mọi người trong lao xúm quanh đỡ chàng ngồi dậy. Người họ Phạm nói: _ Để tôi giúp cho! Nhanh như chớp ông ta ra tay bấm một số huyệt đạo trên người chàng rồi xoa nắn chung quanh, chẳng mấy chốc Long Vân thấy đỡ đau hẳn và có thể gượng ngồi dậy. Chàng thều thào mấy lời cảm ơn. Người họ Phạm cười đáp: _ Chúng ta là những kẻ cùng chung cảnh ngộ, giúp nhau là bổn phận của tất cả mọi người, cậu không cần khách sáo quá! Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#197
|
||||
|
||||
![]() Thời đại nào cũng có kẻ lạm dụng quyền lực, người tham ô.... hén thầy Ái Hoa.
Mùh thầy AH ơi, sao con gái nói chuyện mà " hử " nghe chằn mén quá ! :p
__________________
![]() |
#198
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#199
|
||||
|
||||
![]() Níu ở thời đại đó thầy Ái Hoa dám iu cô gái đó không?
Lỳ thì nhất định không dzám địa Mạc Lính Chết ![]() ![]()
__________________
![]() |
#200
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|