Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 03-24-2014, 10:59 AM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Trích:
Nguyên văn bởi AiHoa View Post
Cũng hơi lạ là NTY lớn tuổi hơn Khang Hy khá nhiều! Vả lại, đã trải qua mấy đời chồng, có con riêng mà cũng có thể được làm phong vương phi?
Nghe nói Khang Hi cũng lăng nhăng lắm, cưới cô ruột của mình lớn hơn gần chục tuổi luôn. Trong truyện thì NtY lớn hơn Kh 6-7 tuổi, mà KH cũng chỉ muốn giữ nàng bên cạnh chủ yếu là khiến cho Tiêu phong suốt đời phục vụ cho ngài và không có ý định kéo binh về tạo phản, VMt còn 1 chương Long Phụng Ân Tinh nữa là hết rồi :)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 03-25-2014, 03:10 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Trích:
Nguyên văn bởi vuongminhthy View Post
Nghe nói Khang Hi cũng lăng nhăng lắm, cưới cô ruột của mình lớn hơn gần chục tuổi luôn. Trong truyện thì NtY lớn hơn Kh 6-7 tuổi, mà KH cũng chỉ muốn giữ nàng bên cạnh chủ yếu là khiến cho Tiêu phong suốt đời phục vụ cho ngài và không có ý định kéo binh về tạo phản, VMt còn 1 chương Long Phụng Ân Tinh nữa là hết rồi :)
Oh, cô ruột mà cũng cưới được sao?
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 03-24-2014, 11:02 AM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Đang phân vân không biết nên cho tiểu a ca đó mai này là tứ hoàng tử hay bát hoàng tử đây, tứ a ca mai này thành Ung Chính hoàng đế, AiHoa chỉ điểm dùm VMT với :)

Định phần cuối cho Tân Nguyên cách cách về bên Cửu Dương mà chàng không yêu nàng nên chắc để CD forever alone quá :(
__________________

thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 03-24-2014 lúc 01:48 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 03-25-2014, 03:16 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Trích:
Nguyên văn bởi vuongminhthy View Post
Đang phân vân không biết nên cho tiểu a ca đó mai này là tứ hoàng tử hay bát hoàng tử đây, tứ a ca mai này thành Ung Chính hoàng đế, AiHoa chỉ điểm dùm VMT với :)

Định phần cuối cho Tân Nguyên cách cách về bên Cửu Dương mà chàng không yêu nàng nên chắc để CD forever alone quá :(
Theo truyền thuyết thì Tứ hoàng tử (hình như gốc người Hán) vốn là đệ tử phái Thiếu Lâm, được các anh hùng võ lâm người Hán giúp cho đoạt ngôi vua của Thập tứ hoàng tử. Nhưng sau thì chính ông ta sai người hoả thiêu chùa Thiếu Lâm và tiêu diệt các môn phái!
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 03-31-2014, 12:04 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 124: Tây cung quý phi (hạ)

Lại nói tới Khang Hi trong đêm tết Trung Thu.

Khi này khách khứa đều ra về cả rồi, ở ngự hoa viên chỉ còn lại một mình Khang Hi ngồi uống rượu. Hoàng thượng vì muốn được yên tịnh nên bảo thuộc hạ lui đi hết, ngay cả Ung công công cũng không ngoại lệ.

Trời quá khuya, tiệc cũng đã tàn rất lâu.

Ấy vậy mà trong tiểu đình vẫn còn một thân ảnh cao lớn ngồi đó chậm rãi nâng ly rượu Trúc Diệp Thanh lên miệng, quần áo đang mặc là trường bào màu tím có thêu kim tuyến trắng, vai khoác áo choàng màu đen, vạt áo và cổ tay áo cũng được viền bằng kim tuyến trắng vòng quanh từng sợi làm toát ra vẻ cao quý, tóc đen như mực tết chặt thành một bím dài. Khang Hi lơ đãng đưa mắt nhìn vườn hoa cúc vàng, từ sâu trong đáy mắt toát ra vẻ nhu tình như nước, ngay cả bản thân của ngài đều không để ý lúc này trong lòng mượt mà và nhu hòa hẳn đi.

Khang Hi ngồi đó uống gần hết bình rượu bỗng thấy Ung công công dìu Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đến làm lễ bái chào, liền bảo nàng miễn lễ, cho nàng ngồi.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, vịn vào góc bàn rồi ngồi xuống. Nàng giúp Khang Hi rót rượu vào chung, nói:
- Trời sắp sáng rồi sao hoàng thượng còn chưa về? Đêm nay ngài không định trở về Lục Tây cung an nghỉ hay sao?

Khang Hi không trả lời, chỉ mong được yên lặng một mình, nên lẳng lặng ngắm nhìn bóng đêm đang mờ dần, sao trời cũng từ từ biến mất và trời bắt đầu sáng.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu nói tiếp:
- Đêm nay không về thì ngày mai về, mai không về thì ngày mốt cũng phải về. Bất luận thế nào Tây phi cũng chờ ngài, theo ngài, vì nàng là vợ của ngài.

Khang Hi nghe vậy sắc mặt ôn hòa chợt trở nên thanh đạm, khóe miệng thậm chí còn hàm ẩn một nụ cười khó hiểu, ánh mắt lạnh như băng.

Hoàng đế từ lúc đăng cơ rất say mê công việc triều chính, lại thích nghiên cứu thơ văn, không khi nào rảnh rỗi để mà để ý đến hậu cung có bao nhiêu giai nhân mỹ lệ, vì thế cho nên vẫn rất ít khi lật thẻ truyền phi tần, bình thường chỉ để cho hoàng hậu hầu hạ ngài an nghỉ, cũng thỉnh thoảng mới triệu phi tần hoặc quý nhân một lần. Nhưng mấy năm gần đây lại liên tiếp lật thẻ bài của Tây phi, song thay vì cho Ung công công đến đó rước nàng đưa tới Càn Thanh cung thì lần nào cũng đích thân ngồi kiệu đến Lục Tây cung cả. Nhiều người lấy làm lạ vì ngài chủ yếu là đi thăm tiểu a ca, kể chuyện đời xưa cho nó nghe, rồi lại ngồi kiệu ra về, đơn giản như vậy.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đã nhiều lần hỏi, cũng như đêm nay, Khang Hi đáp:
- Trẫm không cần một người vợ báo ơn.

Thấy hoàng thượng mâu thuẫn, Hiếu Ý Nhân hoàng hậu mỉm cười, đoạn nói:

- Nàng ấy tốt với ngài, báo ơn cho ngài, không chỉ có một ngày mà là suốt cả đời. Nhưng thần thiếp nghĩ hoàng thượng không về không phải là vì phong cảnh ở đây hữu tình, làm cho rượu Trúc Diệp Thanh bỗng nhiên trở thành thơm ngon một cách kỳ lạ, mà là vì nàng ấy có phải không? Ngài sợ ngài sẽ động tình, rồi mai sau rứt ra không được. Ngài sợ sẽ chuốt lấy đau khổ, lụy vì tình mà tàn chí anh hùng, có đúng không?

- Nàng đừng nói bậy! – Khang Hi sa sầm nét mặt.

- Thần thiếp không nói bậy - Hiếu Ý Nhân hoàng hậu tiếp tục mỉm cười nói - Thiếp quen biết ngài bao năm, chưa từng thấy ngài rối loạn tâm tình và buồn bã đến như vầy. Khi đã yêu một người, khi đã si tình một ai thì giống như lấy một cái xiềng xích tự trói buộc mình lại, rồi đem giao chìa khóa cho người mình thương yêu đó, chỉ trừ người đó mới có thể mở cửa trái tim mình ra được, bằng không, nếu người ta không muốn giúp, thì cả đời mình cũng không thể nào tự cởi ra được…

Khang Hi thở dài, im lặng, ánh mắt vẫn dõi về phương xa, dường như nhìn được đến vùng sông nước Giang Nam trong tưởng tượng, nơi đó có Tây Hồ…

Trầm mặc một hồi, Khang Hi lẩm bẩm nói:
- Cảnh đêm nay đẹp quá, lại có rượu ngon, hoàng hậu nàng với trẫm phải cùng uống rượu ngoạn cảnh chứ?

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu khẽ liếc nhìn Khang Hi một lát, thấy khoé mắt cay cay, vội vàng đưa tay lên gạt đi.

- Thật ra Tây phi là một nữ tử rất tốt – Cuối cùng hoàng hậu nói - Nếu thần thiếp là nam nhân cũng rất khó khán cự.

Trong lòng không thoải mái khi nhớ tới một chuyện gì đó, Hiếu Ý Nhân hoàng hậu tiếp lời:

- Hoàng thượng tình nguyện thay đổi thánh chỉ, thay đổi luôn cả luật lệ triều đình đại Thanh ta có phải phần nào cũng vì cô ấy hay không? Ngài vốn không hề muốn khiến cho cô ấy đau lòng? Huống chi lương tâm còn phải coi chuyện này có đáng làm hay không nữa, theo thần thiếp nghĩ thì, vì Tây phi, chuyện gì cũng rất đáng làm…

---oo0oo---

Kể lại chuyện hôm đó, khi vần thái dương từ từ lên cao, Khang Hi mệt mỏi dựa vai vào song cửa nhìn bóng nắng sáng chói lưu lại trên mái ngói của Tị Thử sơn trang, tự hỏi lòng, “ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”

Trong ánh sáng tinh mơ đó, giữa làn sương trắng xóa cũng có một thân ảnh vận y phục dạ hành đứng trên đỉnh núi Kim Sơn cao chót vót phóng tầm mắt xuống cả kinh thành. Trong tay cầm một ống tiêu, thân ảnh tự nhủ chỉ cần xe ngựa áp giải trọng phạm đi ngang qua đây là y sẽ liều mạng cứu người.

Giờ Ngọ tới, ở pháp trường phía Tây Bắc thành Bắc Kinh Mã Tề phụ trách việc giám trảm, mừng rỡ khi thấy một kỵ sĩ phi ngựa như bay chạy đến chỗ mình, vừa chạy vừa không ngừng gọi lớn: "Dừng lại! Mau dừng lại đi!”

Tay người cẩm y vệ cầm một cuộn thánh chỉ, vội phóng xuống đất hô:
- Quan viên trảm giám hình bộ nghe chỉ!

Mã Tề cùng hết thảy các binh sĩ đồng loạt quỳ xuống.

Người cẩm y vệ mở cuộn vải màu vàng ra lớn tiếng đọc:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu thư. Luật lệ đại Thanh là do Thánh Tổ đặt ra, căn cứ theo Minh luật, người Minh không phân chia Bát Kỳ, tất nhiên trong Minh luật không có dị nghị Bát Kỳ. Còn dân tộc Mãn Châu nhập quan lập triều lập ra Bát Kỳ, dĩ nhiên tình hình không giống như hồi Minh triều. Cho nên trẫm quyết định, bổ sung luật lệ đại Thanh thêm vào một điều, “trì quý bát nghị pháp,” để cho thêm đầy đủ. Về sau phàm Bát Kỳ vương công quý tộc cùng thân thuộc nếu như ai có vi phạm pháp luật, phi tâm pháp, cần phải viết sớ tâu thỉnh thị xử trí, hình bộ cần phải dùng bát nghị chi pháp phân biệt bình nghị. Bát nghị là, “tân, cố, thiền, năng, công, quý, cần, chánh.” Người đó sau khi được bát nghị này thẩm phán, thực hiện quyền xét xử, đánh giá mức độ xác thực của vụ việc, sau đó đưa ra phán quyết về vấn đề được trình bày dựa trên việc giải thích pháp luật và đánh giá chủ quan, thì nếu được hơn phân nửa đồng ý thuyên giảm tội hình sẽ được giảm tội, hoặc được quản hình…

Mã Tề quỳ gối nghe mà trong lòng nở từng khúc ruột, khi cẩm y vệ đọc tới đoạn:

- Cung thân vương Tế Nhĩ Ha Lãng Dương Cát Nỗ tự ý bãi binh, luận tội phải chết, nhưng vì năm xưa trong quân ngũ đã lập được rất nhiều chiến công hiển hách, lại được hơn phân nửa bát nghị tích ưu, cầu xin thuyên giảm tử tội, giảm được quản hình, tránh được tội chết nhưng tội sống khó tha. Cho nên hôm nay, trẫm hạ lệnh, xử cung thân vương theo điều sáu mươi mốt của luật lệ đại Thanh…

Người cẩm y vệ dừng lại một vài giây để lấy hơi, sau đó tiếp tục đọc:

- Điều sáu mươi mốt trong luật lệnh nói rằng phàm thuộc loại người có công, những người bách công kỹ nghệ có thể đọc thuộc và giảng giải pháp luật, nếu phạm sai lầm, hoặc là có tội gì liên lụy nặng nhẹ đều miễn một lần, điều luật này có quy định…

Miệng nở một nụ cười cảm khái, Mã Tề vui vẻ tâm tình, khẽ nghiêng đầu nhìn phía tử tội đang quỳ như muốn nói rằng “tước đại tôn tịch! Vương gia, nếu như ngài muốn được tiếp tục sống những ngày yên tịnh thì chỉ có nước một là tước phục làm dân, để có thể tự do tự tại sống hết quãng đời còn lại, hoặc hai là kết quả như thế này đây, âu cũng là một việc tốt, vì đó chính là phương pháp duy nhất để bảo tồn mạng sống của ngài, bằng không, rất khó tránh được sự can dự của hoàng đế…”

Người cẩm y vệ đọc xong câu cuối cùng viết trong mảnh vải màu vàng nhạt, làm động tác cuộn thánh chỉ lại, sau đó nhìn Mã Tề nói là hình phạt mà tử tội phải chịu là đi canh giữ biên ải trong vòng hai mươi năm tới, bất cứ giá nào cũng không được trở về Trung Nguyên, và cũng không được liên lạc thư từ với bất kỳ ai, bất luận là bằng hữu, hay thân bằng quyến thuộc nào.

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #6  
Old 04-10-2014, 01:44 AM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 125: Long phụng ân tình (thượng)

Tháng tư năm Khang Hi thứ hai mươi lăm.

Khang Hi phái Dương Tiêu Phong dẫn quân tấn công Đài Loan, thu hàng Trịnh Khắc, thống nhất khu vực Đài Loan.

Vào năm Khang Hi thứ hai mươi sáu, quân Nga liên tiếp tấn công vùng Hắc Long Giang, Sa hoàng còn xây dựng căn cứ để dễ bề chiếm đóng vùng biên giới. Dương Tiêu Phong lúc bấy giờ đang ở Đài Loan, nhận được lệnh truyền triệu của Khang Hi nên tức tốc trở về Trung Nguyên lên biên giới xem xét tình hình để tổ chức kháng cự.

Vào năm 1679 Khang Hi bổ nhiệm Tô Khất làm tướng quân Hắc Long Giang, tới Ái Huy giúp Dương Tiêu Phong triển khai phòng ngự. Dương Tiêu Phong và Tô Khất chia hai đường thủy bộ tấn công quân Nga, hạ được thành Nhã Khắc Xa và rút về Tân Cương.

Nga hoàng thua trận, buộc phải đồng ý giải quyết vấn đề biên giới đoạn phía Đông thông qua đàm phán, đại diện của hai bên tiến hành đàm phán tại Ni Bố Sở, chính thức ký hiệp ước biên giới đầu tiên.

Nhờ chiến thắng trong cuộc chiến tranh với Nga, Khang Hi đã ký với Nga hòa ước Trung Nga, xác định đường biên giới phía giữa hai nước.

Trong những năm Khang Hi thứ hai mươi tám và hai mươi chín, Khang Hi lại sai Dương Tiêu Phong dẫn quân tiến đánh An Tạng, đánh đuổi thế lực của vua Tây Tạng đương thời, rồi phái đại thần Trương Đình Ngọc trấn giữ Tây Tạng, đồng thời phong cho Đạt Lai Lạt Ma làm lãnh tụ tôn giáo ở vùng này, thống nhất vùng sa mạc phía Bắc cũng như khu vực phía Đông của Tân Cương.

Có thể nói dưới thời kỳ Khang Hi bản đồ của Trung Quốc được mở rộng nhất trong lịch sử các triều đại phong kiến.

Không chỉ có những chiến tích về quân sự, trong thời gian Khang Hi ngồi trên ngai vàng, Dương Tiêu Phong được coi là người đã giúp đỡ Khang Hi rất nhiều trong việc xây dựng nền móng cho thời thịnh trị mà sử sách ca ngợi. Chính vì những thành tích rực rỡ ấy, các sử gia đời sau đều nhất loạt gọi Dương Tiêu Phong bằng hai chữ “chiến thần.”

Tình hình ở nơi biên giới Đông Bắc lúc bấy giờ coi như đã được ổn định nhưng ở phía Tây Bắc thế lực của Cát Nhĩ Đan ngày càng lớn mạnh.

Vào năm Khang Hi thứ ba mươi, Cát Nhĩ Đan đích thân mang năm vạn quân tấn công vào Nội Mông. Khang Hi sai Dương Tiêu Phong mang mười vạn quân đi đánh. Dương Tiêu Phong chia quân làm ba cánh, Tô Khất phía Đông, Phí Dương Cổ chỉ huy phía Tây, và chàng tự mình đi trung quân. Kết quả sau tám tháng chiến tử sa trường quân Thanh thắng trận, đuổi được Cát Nhĩ Đan.

Sang năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, độ đầu thu, Cát Nhĩ Đan một lần nữa tấn công Trung Nguyên, lần thứ hai này Cát Nhĩ Đan xua quân ở Sơn Hải Quan và tiến đánh phần phía đông Nam khu tự trị người Duy Ngô Nhĩ tại Tân Cương. Dương Tiêu Phong lại phải thân chinh một lần nữa. Hai bên giao chiến ác liệt tại Ô Lan Bố Thông.

---oo0oo---

Cuối thu. Tử Cấm Thành, Bắc Kinh.

Nhị thúc của Dương Tiêu Phong là Lôi Kiến Minh thọ cao từ trần.

Một tuần trước khi lìa đời, Lôi Kiến Minh nhờ người đi mời Sách Ngạch Đồ đến vì có chuyện cầu khẩn. Trong lòng đau đớn quặn thắt không nguôi, Lôi Kiến Minh mở to mắt nhìn Sách Ngạch Đồ nói:

- Sách đại nhân, cầu xin ngài đi thỉnh ý hoàng thượng để thiếu chủ của lão nô quay về kinh thành có được không? Vì thiếu chủ của lão nô là hậu sinh duy nhất của dòng họ Tế Nhĩ Ha Lãng còn sống…

Nói tới chuyện Dương Tiêu Phong năm đó bị đày đi canh gác đường biên giới, trong vòng hai mươi năm không được phép đặt chân về Trung Nguyên. Khi đó ai cũng nghĩ việc chàng bị Khang Hi đày ra biên thùy là một việc tốt, đáng làm, có thể lấy công chuộc tội.

Ngày Dương Tiêu Phong rời kinh thành, hai chân Lôi Kiến Minh bủn rủn, khuỵu ngay xuống đất. Dương Tiêu Phong la lên:
- Lôi nhị thúc, xin đừng quỳ lạy cháu! Không cần đa lễ như vậy!

Lôi Kiến Minh không chịu đứng lên, cứ khăng khăng nói:
- Lần này thiếu chủ ra đi khi trở về có lẽ sẽ không còn dịp gặp mặt lão nô nữa…

Lôi Kiến Minh năm nay tuổi tác cũng đã hơn ngũ tuần, đoán bản thân ông không chờ được tới thêm hai mươi năm.

Dương Tiêu Phong vội bước lên vài bước quỳ xuống nói:
- Lôi thúc, từ nhỏ cháu đã luôn coi thúc thúc giống như cha…

Dương Tiêu Phong lạy đáp lễ rồi nói thêm vài câu giã từ.

Bái chào xong hai người đứng dậy cầm tay nhau, bốn mắt nhìn nhau mà trong lòng trùng trùng tâm sự, Lôi Kiến Minh không ngớt rơi lệ. Sách Ngạch Đồ đứng cạnh chứng kiến cảnh đó mà trong lòng cũng băn khoăn, tự nhủ, đại binh chưa xuất phát mà Lôi lão nhị đã khóc than, đấy phải chăng là một điềm chẳng lành?

Dương Tiêu Phong là hậu sinh của dòng họ Tế Nhĩ Ha Lãng còn sót lại, Tế gia vốn đã có nhiều đời làm tướng quân, từ thời nhà Thanh khai thiên lập quốc, đã đạt được vô số chiến công hiển hách nơi chiến trường. Dương Tiêu Phong có hôn phối với Tân Nguyên cách cách, thành thân với Mẫn Mẫn tiểu thư, một quý tộc người Mông Cổ, phụ thân là chủ soái Hạ Ngũ Kỳ, mẫu thân là trưởng công chúa được tiên đế rất sủng ái. Một thân phận hiển hách như vậy mà cuối cùng lại diễn ra tấm bi kịch như ngày hôm nay!

Khang Hi bảo Sách Ngạch Đồ là chuyện này cũng không ai có thể ngờ trước được nhưng Sách Ngạch Đồ không tin. Cửu Dương có lần nói với Sách Ngạch Đồ rằng đây chính là một âm mưu, tới phút cuối cùng Khang Hi sở dĩ quyết định tha cho Dương Tiêu Phong sống là vì nếu vì chuyện của Hồng Hoa hội này mà xử quyết Dương Tiêu Phong chết thì lần sau lại có chiến tranh với Nga hoàng, hay là Cát Nhĩ Đan mang quân tới vây, có mấy ai có khả năng giúp được Khang Hi đánh đuổi họ?

Vả lại, nếu mang Dương Tiêu Phong ra pháp trường chấp pháp thì điều này sẽ khiến cho rất nhiều binh sĩ thất vọng, bởi họ vốn dĩ không ai là hy vọng sẽ trông thấy cảnh người kỳ chủ mà họ hết sức ngưỡng mộ bị loại khỏi quân đội.

Ngày Dương Tiêu Phong rời kinh thành Nữ Thần Y không đến tiễn, bởi đó cũng chính là ngày Khang Hi sắc phong cho nàng thành quý phi. Dương Tiêu Phong hay tin, lòng bao bọc trong nỗi cô đơn tê tái, rõ ràng là đang đau đớn nhưng lại không biểu lộ ra ngoài dù chỉ một phần. Sách Ngạch Đồ đứng cùng Lôi Kiến Minh nhìn chiến mã đưa chủ soái của nó xa dần, khuất hẳn nơi chân trời, khẽ thở dài một tiếng, tự nhủ người con gái nào trao con tim cho một nam nhân như vậy nhất định sẽ vô cùng đau khổ.

---oo0oo---

Lại nói tiếp chuyện Sách Ngạch Đồ tối hôm đó nhập cung cầu kiến Khang Hi. Khang Hi tĩnh mặc cả buổi, cuối cùng mở miệng nói:

- Sách khanh, ái khanh có công trong việc giúp đỡ trẫm dẹp loạn Tam Phiên, tiêu trừ Ngao Bái, trẫm đây rất biết ơn, có thể đáp ứng chuyện gì của khanh đều đã đáp ứng rồi nhưng chuyện này tuyệt đối không được!

Dứt lời, Khang Hi bình thãn quay lưng đi, không hề đếm xỉa đến Sách Ngạch Đồ có ý định muốn đối đáp như thế nào.

Hồi sau chờ cho Sách Ngạch Đồ quy an, Khang Hi mới khẽ lắc đầu, trong mắt mơ hồ ẩn chứa vài tia sát khí, miệng lẩm bẩm "trẫm đây đã đồng ý tha cho hắn một mạng rồi, như vậy là đã thiên vị lắm, đừng ai buộc trẫm phải xóa tên hắn trong gia phả hoàng thất! Năm ngoái trẫm đã cho người đem linh cữu thân phụ hắn từ Giang Hoa quay về Tây Bắc an táng linh đình. Ngay cả đối với nhị thúc hắn là Lôi Kiến Minh cũng đã truyền khẩu dụ, lệnh cho ông ấy được thái y giỏi nhất trong thái y viện chữa trị, điều trẫm có thể làm đều đã làm cả rồi!"

Một tuần sau Lôi Kiến Minh xuôi tay nhắm mắt, Dương Tiêu Phong là cháu trai duy nhất nhưng không được phép trở về thọ tang.

Tháng mười hai năm Khang Hi thứ ba mươi mốt trận chiến giữa Trung Mông lần này Cát Nhĩ Đan thất bại nặng nề, phải chạy về khu căn cứ Y Lợi nhưng Y Lợi đã bị Sách Vọng A Na Bố Đan làm phản chiếm giữ. Cát Nhĩ Đan định chạy sang Tây Tạng nhưng đường đi bị quân của Dương Tiêu Phong ngăn trở. Nhiều thủ hạ đầu hàng quân Thanh, Cát Nhĩ Đan bèn tự vẫn mà chết.

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Old 04-15-2014, 03:16 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 125: Long phụng ân tình (trung)

Cũng trong năm Khang Hi thứ ba mươi mốt nạn Hoàng Hà lại một lần nữa xảy ra. Nước chảy cuồn cuộn phá vỡ đê bao bọc ba tỉnh Thanh Hải, Cam Túc và Hồi Cương. Khắp nơi chìm trong nước lũ trắng xóa, ngập lụt một vùng rộng lớn làm chết khoảng hai nghìn người. Dân chúng lâm cảnh màn trời chiếu đất, cuộc sống đầy bi kịch và ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Sau ba tháng mực nước vẫn còn dâng cao dẫn đến tình hình lương thực bị thiếu hụt trầm trọng, người người chết đói, thêm vào đó nạn ung dịch cũng vì vậy mà được dịp hoành hành, quan tri huyện địa phương bèn viết thư khẩn cấp gởi về triều đình.

Khang Hi năm đó nhận được tin cấp báo lập tức tự mình đi cứu lũ.

Trước hôm cải trang làm thường dân để đi thăm dò dân tình lụt lội ở chiến trường tây bắc Khang Hi ngồi kiệu tới Lục Tây cung tìm ái phi. Nhưng tới trước cung nàng ngài bỗng đổi ý, định trở về, vừa mới xoay người lại đã bị cung nữ hầu hạ trông thấy, tiếng thông báo vang lên lanh lảnh.

Khang Hi miễn cưỡng mỉm cười bước chân qua cổng để nữ tì hộ tống ngài đi phía hậu viên.

Tây phi khi này đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngồi tựa lưng vào thành giường, trên người mặc chiếc áo lụa mỏng màu thanh thiên, tóc cũng không búi lên, để xõa sau lưng. Nàng nghe thông báo có hoàng thượng tới thăm bèn sai Tiểu Tuyền mang y phục lại mặc vào.

Bên ngoài Khang Hi lặng im chờ đợi.

Chốc lát sau cung nữ thân cận bên cạnh Tây phi đi ra nghênh đón. Hiện giờ đèn lồng trong cung mới được thắp lên, ánh đèn mờ nhạt làm cho người ta không thấy rõ.

- Mời hoàng thượng ngồi, hoàng thượng tới vội vàng thần thiếp không kịp chỉnh trang lại, mong ngài đừng chê cười – Tây phi sau khi làm động tác thỉnh an thì nói, miệng mỉm cười thân thiện.

Khang Hi chậm rãi ngồi lên ghế, mắt nhìn vùng bụng của nàng, thấy vẫn bình thường như thuở còn son, chiếc eo thon nhỏ, dáng vẻ gọn gàng, vẫn là nét đẹp mặn mà không hề phai nhạt theo năm tháng ấy, nàng xem chừng như không có vẻ đã từng trải qua một đoạn thời gian mang nặng đẻ đau. Khang Hi nghĩ rồi tưởng tượng sau này khi lớn lên, đứa trẻ đó nếu may mắn sẽ được làm vua, là con của “hắn,” không phải ruột thịt của ngài, bất giác mỉm cười chua xót.

Phía đối diện ngài ái phi nói:
- Hôm trước Tứ a ca được hoàng thượng tặng cho cây cung mà năm xưa tiên hoàng dùng để bắn bạch sát linh, thần thiếp còn chưa dắt nó tới tạ ơn, đều do thân thể lúc nào cũng mệt mỏi, mong ngài đừng trách.

Nói đến đây khuôn mặt nàng hiện lên niềm vui của một người làm mẹ, tràn đầy hạnh phúc.

Nàng giải thích xong đứng lặng, cả hai người sau đó không còn gì để nói với nhau.

Khang Hi lặng lẽ ngắm nàng, nhận thấy khóe môi son đỏ nở một nụ cười gượng gạo, tự nhủ dung mạo của nàng quả là thanh lệ, chẳng trách lại được nhiều người yêu thích đến vậy, đêm qua nghe nội thị bảo “hắn” ở tây bắc vẫn còn đang mòn mỏi chờ ngày được trở về bên nàng…

Có vài a hoàn gái bưng khai trà và đồ ăn khuya vô đặt lên trên mặt bàn, Tây phi rót ra một chung dâng cho Khang Hi.

- Thần thiếp nghe nói ở tây bắc đang xảy ra nạn lũ lụt, không biết tình hình quân đội thế nào rồi?

Khang Hi đương nhấp một ngụm trà Ô Long, nghe vậy nước trà như nghẹn lại nơi cổ họng bèn nuốt mạnh xuống một cái, khẽ tặc lưỡi, rồi lại tiếp tục uống cạn.

Tây phi ngẩn người, sau đó chợt hiểu ra và thêm lời:
- Thần thiếp thật nhiều chuyện, thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng trách phạt!

Khang Hi cười:
- Phạt nàng thế nào thì tốt đây? Phạt nàng phải luôn ở bên cạnh hầu hạ trẫm nhé?

Nói đoạn tiếp lời:
- Nghĩa là nếu như trẫm ở đâu thì nàng phải ở đó đấy, sáng ngày mai trẫm đi thị sát dân tình tây bắc, nàng nhất định phải đi theo.
- Hoàng thượng đã nói đùa rồi! – Tây phi cũng cười, trong lòng nghi ngờ sự rộng lượng của ngài.

Khang Hi không nói đùa, đứng dậy trầm giọng bảo:
- Sao lại nói đùa? Là trẫm nói thực lòng. Trẫm muốn ái phi theo trẫm đi tây bắc vì ở đó hiện thời đang có nạn ung dịch gây nên nhiều thiệt mạng, nàng tới coi có giúp được gì cho dân chúng hay không. Còn về phần Tứ a ca trẫm sẽ nhờ Cửu Dương và Đông Giai thị trông coi. Nàng không cần phải lo.

Nói tới đây quay qua nhìn các cung nữ bên cạnh, họ hiểu rõ vội lui ra ngoài. Tiểu Tuyền thấy như thế cũng biết đêm nay hoàng thượng sẽ ở lại cung này an nghỉ nên cũng đi ra.

Khang Hi vừa dứt lời, Tây phi nước mắt đã chan hòa.

Nàng hoài nghi bản thân có nghe lầm hay chăng? Ngạc nhiên nhìn Khang Hi, dần dần hiểu ra, tự hỏi sao ngài lại cho nàng được đoàn viên sớm như vậy chứ? Đoạn nhớ tới Cửu Dương, năm xưa cũng vì nàng mà chàng lựa chọn buông tay, thậm chí hạ mình khẩn cầu thay cho tình địch. Nàng xúc động, cảm thấy bản thân nếu trong hoàn cảnh đó không thể làm được như vậy.

- Đa tạ hoàng thượng yêu mến, thần thiếp vô cùng cảm kích – Tây phi cuối cùng quỳ xuống nói - Vinh hiển này thật sự quá to lớn, thần thiếp không biết phải báo đáp như thế nào? Từ khi được tấn phong thành phi, thần thiếp sức khỏe cứ yếu kém liên miên, cho nên chưa một lần hầu hạ được cho ngài. Từ ngày thiếp nhập cung, thật tình có vài người nhắc thiếp nên đề phòng chuyện hậu cung nhưng mấy lần tiếp xúc lại cảm thấy nơi này không giống những gì người ta đồn đãi. Hoàng thượng bảo quản hậu cung thật chu đáo, lại khiêm tốn thông minh, lòng dạ sâu sắc, ngài có lòng nhân đức, độ lượng, hiểu biết lễ nghĩa, trời cao nhất định sẽ ban phúc lành, không cần bất kì ai phải giúp đỡ…

Khang Hi đứng nghe Tây phi nói mà lưng quay về phía nàng, che giấu vẻ xúc động trên mặt. Lát sau quay lại đỡ nàng đứng lên.

- Nàng đừng nên suy nghĩ nhiều nữa, trong mấy ngày tới đây nàng hãy chú ý chăm sóc bản thân thật tốt, không nên để khi hai người gặp lại nhau rồi hắn thấy nàng ủ rũ thế này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn khi đánh giặc, biết không?

Nói xong Khang Hi bước nhanh ra khỏi phòng trước khi nàng kịp giữ lại.

Niềm nhung nhớ dồn nén bấy lâu ngày làm Tây phi choáng váng, Tiểu Tuyền thấy sắc mặt nàng tái nhợt vội vàng đến đỡ.

Trái với nỗi lo lắng của Tiểu Tuyền, sự xúc động và vui mừng lan tỏa khắp toàn thân làm cả người như nhẹ hẫng, Tây phi ngã đầu lên vai Tiểu Tuyền yếu ớt nói:

- Cuối cùng ta cũng được gặp lại chàng. Tiểu Tuyền, có phải ta đang nằm mơ?
- Không đâu, là thật đó, xin chúc mừng nương nương!

Tiểu Tuyền nói rồi dìu Tây phi trở về giường. Lâu rồi nàng mới có một giấc ngủ sâu, đến khi mở mắt ra bầu trời đã sáng.

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Old 04-25-2014, 03:18 AM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 125: Long phụng ân tình (hạ)

Một tháng sau.

Cỗ xe ngựa chở nhóm người của Khang Hi đi đến Tứ Xuyên, còn một đoạn đường không xa nữa là tới tây vực.

Vì đây là một cuộc di phục xuất tuần nên ngoài cỗ xe ra thì hoàn toàn không có đoàn hộ giá nào khác hết, cũng không có võ tướng, tùy tùng, rầm rầm rộ rộ đi theo như hồi Khang Hi rời cung cấm để đến Tị Thử sơn trang. Tất cả đều mặc thường phục. Những người cải trang tuần hành đi theo lúc đó gồm có cha con Sách Ngạch Đồ, Ngạch Nhĩ Thái, Long Khoa Đa, Mộc Đình Quý, Tây phi, Ung công công, và a hoàn chuyên theo hầu Tây phi là Tiểu Tuyền.

Riêng Mã Tề làm theo lời Sách Ni căn dặn, dẫn một đoàn quân thiết giáp trang bị súng ống bí mật bám theo hộ giá.

Chiếc xe ngựa to lớn đi trước, chậm rãi ra khỏi cổng thành, tiến về phía ngoại ô, đoàn hộ tống do Mã Tề chỉ huy lặng lẽ đi phía sau. Trong xe có Khang Hi, Tây phi, Long Khoa Đa, Mộc Đình Quý, phía ngoài là Sách Ni cải trang thành một người quản gia già, Ngạch Nhĩ Thái làm phu xe, Sách Ngạch Đồ, Ung công công và Tiểu Tuyền là nô bộc, mỗi người một ngựa.

Khang Hi ngồi trong xe vén rèm nhìn phong cảnh ngoại ô, mê mẩn thả hồn theo cảnh sắc bên ngoài. Những ngọn núi xanh, những cánh đồng dài trải rộng ra trước mắt, giang sơn cẩm tú của ngài, Khang Hi yên lặng lắng nghe tiếng gió hòa với tiếng vó ngựa vang vang khắp núi rừng, cảnh vật như sống động hẳn lên, làm tâm trạng ngài rất vui. Long Khoa Đa và Mộc Đình Quý tâm tình cũng thư thái không kém, không còn để nỗi lo Hoàng Hạ lũ lụt bận tâm nữa.

Mặt trời đứng bóng trên đỉnh Thiên Sơn. Sách Ni biết đã tới giờ ăn trưa bèn sai con trai là Sách Ngạch Đồ thúc ngựa đến gần xe bảo phu xe dừng lại. Mộc Đình Quý dìu hoàng thượng xuống xe. Những người khác cũng lục tục bước xuống theo, riêng ái phi kêu mệt muốn ngồi lại. Sách Ngạch Đồ không lấy làm lạ, nhìn vào cửa sổ, thấy nàng khoác hờ trên vai một chiếc áo choàng màu trắng, gương mặt kiều diễm lộ nét không vui. Khác với tâm trạng hứng khởi của Khang Hi lúc bấy giờ, khi rời khỏi cung cấm, Tây phi ngẩn người đăm đắm vọng ra cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ muốn tới Hồi cương cho thật sớm, vì Khang Hi bảo nàng rằng khi đến đó rồi sẽ cho gọi một nhóm binh sĩ đang canh gác biên thùy đến giúp đỡ dân chúng đắp đê khoanh vùng…

Sách Ngạch Đồ khẽ cười, biết trong suốt mấy năm trường đăng đẳng nàng vẫn chờ đợi "hắn," chợt nhớ ngày hôm kia đi ngang qua một tiểu trấn bé nhỏ cũ kỹ, thấy một đám người bu quanh một ngôi lầu. Nhiều người khác cũng đang chạy tới, rầm rầm rộ rộ, vui vẻ gọi nhau ơi ới:
- Mau lên, mau lên! Trễ rồi! Coi chừng không có chỗ tốt đâu.

Khang Hi tròn mắt nhìn Sách Ngạch Đồ ý chừng muốn hỏi có chuyện gì, Sách Ngạch Đồ bèn nhanh tay túm lấy một người hỏi:
- Xin hỏi có chuyện gì xảy ra mà ồn ào dữ vậy?

Người này đứng lại, vừa thở vừa nhìn chàng:
- Mấy người đây nhất định là ở xa mới tới phải không? Hèn gì không biết hôm nay tiểu thơ nhà họ Lý là đệ nhất mỹ nhân ở vùng này tổ chức gieo cầu kén chồng, cho nên cả thị trấn mới ồn ào lên.

Nói đoạn người đó giục:
- Mau lên, mau mau lên! Các người cũng phải tới coi cho biết.

Sách Ngạch Đồ quay sang Khang Hi.

Khang Hi nghe vậy thì cảm thấy rất thú vị, cũng muốn đi theo đám người địa phương.

- Tôi chưa bao giờ được coi người đẹp gieo cầu chọn chồng! – Mộc Đình Quý cười nói với Sách Ni và Long Khoa Đa.

Nhà vua cũng thấy cao hứng, nói:
- Gieo cầu chọn chồng à? Ha ha, ta cũng chưa từng được coi cái trò này. Mọi người cùng đi coi cho biết đi.

Thế là cả nhóm kéo nhau đi theo dân địa phương tới trước ngôi lầu của nhà họ Lý. Tới nơi thì đã có cả mấy trăm người chen chúc rồi, đa số là nam nhân. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Khang Hi cùng mọi người cũng chen vào đám đông. Sách Ngạch Đồ cùng mấy đại thần võ tướng cố gắng mở đường cho nhà vua và ái phi len vào. Nhưng vì đến hơi trễ, người lại bu quá đông, họ không thể kiếm được chỗ tốt nhất để có thể nhìn cho thật rõ.

Những người đứng xung quanh hồi hộp bàn tán:
- Nghe nói cô tiểu thư này là trang giai nhân tuyệt sắc đó nha, đàn ông con trai như tụi mình đừng có bỏ lỡ cơ hội này đấy. Phải chú ý chờ lúc tiểu thư đó tung trái cầu thêu xuống thì lập tức nhảy lên mà bắt.
- Coi kìa! Coi kìa! Giai nhân đã ra rồi kìa!
- Đẹp quá ta! Không biết bữa nay ai có phước giựt được trái cầu đây ta?
- Nhà họ Lý đã cho bài trí lễ đường xong xuôi rồi, chỉ chờ người nào bắt được trái cầu là cho gọi vào làm lễ thành hôn ngay thôi.
- Ha ha! Vì họ sợ giống như Trần tiểu thư đó mà, lại có người bắt được trái cầu nhưng lại phũ phàng từ chối nữa.

Khang Hi nghe được câu cuối cùng thì vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, định hỏi là ai từ chối và sao lại từ chối thì tiểu thư đã xuất hiện. Đám đông thi nhau reo hò tên nàng.
Mộc Đình Quý buột miệng nói:
- Chọn chồng như vậy không phải là quá mạo hiểm hay sao đây? Lại còn có nguy cơ bị người ta từ chối quả cầu đó nữa!

Một người đứng cạnh làm ra vẻ hiểu biết:
- Không làm vậy thì làm sao? Tiểu thư đó đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có nơi chốn. Phần vì nhà họ Lý quá giàu, phần vì tiểu thư cũng quá đẹp, nơi nào đến cầu hôn cũng bị chê bai, khiến không còn ai dám tới cầu hôn nữa. Lý lão gia không thể cứ chờ đợi mãi như vậy cho nên mới phải dùng đến cách này, đem chuyện hôn nhân giao phó cho ông Trời mà thôi.

Trong lúc đám đông bàn tán ồn ào thì tiểu thư đã ra tới bao lơn trên cao, có hai a hoàn dìu hai bên. Đám đông ngửa cổ lên coi, tiếp tục reo hò, chỉ trỏ, bàn tán ồn ào. Tiểu thư mặc bộ đồ đỏ thắm trông rất đẹp, nàng giơ cao trái cầu lên khỏi đầu.

Đám đông chợt im lặng. Khang Hi cũng như mọi người đều chăm chú nhì ngắm dung nhan của tiểu thư, ai cũng phải nhìn nhận nàng có nhan sắc bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn.

Im lặng nhìn ngắm một hồi, đám đông lại ồn ào lên. Đám thanh niên đua nhau la lớn:
- Lý tiểu thư!...
- Lý cô nương!...
- Lý mỹ nhân!...
- Gieo trái cầu qua bên này này!

Sách Ni thấy tình hình phức tạp bèn dẹp đường để Khang Hi an toàn lui ra.

Nhóm người Khang Hi đến ngồi ở một quán ăn bên đường để nhìn cảnh Lý tiểu thư gieo tú cầu kén chồng. Tiểu thư do dự nhìn bên này bên kia, rồi cuối cùng nhắm mắt lại, tung trái cầu thêu lên cao.

Lúc này Khang Hi nghe trong quán ăn cũng đang bàn tán xôn xao một vụ, là Trần tiểu thư bị người ta từ chối hôn sự.

Người trong quán kể lại, mấy năm trước, Trần tiểu thư ở thị trấn kế bên cũng gieo tú cầu chọn chồng.

Cha nàng đưa nàng bước ra bao lơn, nói:
- Quý vị hương thân, quý vị láng giềng đồng hương, quý vị thân hữu. Hôm nay con gái tôi sẽ gieo cầu để chọn hôn phu. Thanh niên nào chưa từng kết hôn, bất luận là ai, nếu bắt được trái cầu này thì sẽ thành hôn. Nếu người bắt được trái cầu mà đã có vợ rồi, thì con gái tôi sẽ gieo lại lần nữa. Xin các thanh niên đã có gia thất, đừng chen lấn để cướp trái cầu. Bây giờ bắt đầu.

Đám đông nhất loạt vỗ tay reo hò, chỉ chỉ trỏ trỏ. Những thanh niên chưa vợ cứ thi nhau nhảy lên la lớn:
- Xin liệng cho tôi!
- Liệng cho tôi đi!
- Liệng bên này này!
- Trần tiểu thư! Đừng có liệng bên đó! Liệng bên này này!

Những thanh niên đó không ai bảo ai tận lực chen lấn để đến gần hơn. Đám đông càng náo động.

Trần tiểu thư lia mắt nhìn một lượt, đương nhiên là đang do dự, đột nhiên nàng bắt gặp một trang nam tử thân vận quân phục tướng mạo đường bệ trông rất là oai dũng cỡi ngựa đi ngang qua, nàng bèn tung trái cầu về hướng chàng.

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Old 05-06-2014, 03:41 AM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 126: Di phục xuất tuần (thượng)

Năm đó vị tướng quân đang làm nhiệm vụ trấn giữ biên ải, do tình cờ muốn thị sát dân tình nên mới đi tuần ngang qua nơi Trần tiểu thư gieo tú cầu chọn chồng.

Trái cầu rời khỏi tay nàng nương theo gió lao đi. Một đám thanh niên xô tới thi nhau nhảy lên. Song vì chàng ngồi trên lưng ngựa nên tầm với cao hơn bình thường, các thanh niên khác không sao giành được, vả lại chàng cũng ngỡ ngàng, hành động theo bản năng, vội đưa tay đón bắt trái cầu ôm vào lòng.

Đám đông reo hò vang trời đổ xô lại chen lấn để coi mặt kẻ may mắn. Vị tướng quân cũng bàng hoàng, rồi ngây người ra ngồi yên trên lưng ngựa ôm trái cầu trong tay. Trần tiểu thư vốn có thiện cảm với chàng ngay từ đầu, thấy vậy thì mỉm cười vui sướng.

Quang cảnh cực kỳ sôi động.

Trần viên ngoại từ trong nhà dẫn một đám gia nhân chạy ra la lên:
- Xin các vị hương thân đừng chen lấn nữa, trái cầu đã vào tay…

Nói đoạn tiến lại gần vị tướng hỏi:
- Anh tên là gì?

Viên tướng đó chưa trả lời, có một nam nhân khác mặc khôi giáp màu bạc cũng cởi ngựa tới, thấy cảnh tướng quân đang ôm trái cầu chiêu thân thì giật mình thất sắc, hiểu ngay ra sự tình, vội tìm cách giải vây.

- Lần gieo này không tính? – Người nam nhân mặc áo giáp bạc la lên - Cô nương kia… xin hãy gieo lại lần nữa!

Vị tướng cũng không nói gì, càng nghe càng ngơ ngác như người từ cung trăng rơi xuống trần, chỉ biết hoàn trả lại trái cầu cho viên ngoại, và cứ ngồi yên trên ngựa không cho Trần viên ngoại biết tánh danh.

Trần viên ngoại đương nhiên là không cam lòng, và cũng cảm thấy rất xấu hổ khi con gái ông bị người ta từ chối hôn sự vậy, bèn la thật lớn:
- Mọi người nghe đây! Tân lang là vị huynh đài này!

Rồi quay qua những người xung quanh, viên ngoại tiếp lời:
- Kính thưa quý vị hương thân. Gia đình chúng tôi đã chọn được hiền tế, chính là người này, sẽ cử hành lễ cưới ngay, mời các vị ở lại uống với chúng tôi một ly rượu mừng nhé!

Đám đông nghe vậy vỗ tay hoan hô.

Lúc này Trần tiểu thư cũng xuất hiện, nàng tiến lại phía sau lưng cha nàng. Mọi người vẫn nhìn nàng không chớp mắt, đồng loạt kêu lên:
- Quả là xinh đẹp tuyệt trần!

Vài người còn xuýt xoa bảo:
- Huynh đài này, huynh thật là may mắn đó nha!
- Chẳng lẽ huynh đài không thấy cô ta đẹp ư? Cưới làm vợ là xứng chán!

Viên tướng nghe nói vậy gương mặt tỏ vẻ không vui, buột miệng nói:
- Nhưng không đẹp bằng một người khác!

Câu trả lời ngắn gọn. Ai nấy đều ngạc nhiên. Đám đông chợt im lặng nhìn nhau, sau đó trố mắt nhìn chàng, không hiểu chàng nói "người nào” mà lại có nhan sắc hơn Trần tiểu thư được chứ?

Trần viên ngoại cũng cảm thấy bất bình, bước tới nói lớn:
- Sao lại không tính? Không phải khi nãy lão đây đã có nói rằng bất luận là ai, miễn chưa có vợ và trong hạn tuổi mà bắt trúng trái cầu là được chọn hay sao? Nếu anh đây không muốn cưới con gái lão sao lúc nãy lại bắt trái cầu?

Rồi viên ngoại tiếp lời:
- Vậy chứ lão đây hỏi anh, anh có vợ ở nhà rồi phải không?

Viên tướng không lộ chút bối rối:
- Ta chưa có vợ, nhưng mà - Chàng vừa đáp trả vừa nắm lấy dây cương, mắt hờ hững nhìn Trần tiểu thư xinh đẹp như hoa như ngọc - Thật lòng xin lỗi tiểu thư, hiện trong tim ta đã có hình bóng một người khác rồi, ta đã đem lòng yêu người khác rồi!

Dân chúng nghe nói giật mình:
- Ai? Ai vậy? Cô ấy ở đâu? Đẹp hơn cả cô tiểu thư nhà họ Trần kia à?
- Ít ra với ta thì cô ấy phải đẹp hơn!

Dứt lời chàng phi ngựa bỏ đi.

Nam tử vận y phục màu bạc ngó thấy chủ soái mình không còn đó nữa, cũng lật đật hô:
- Tránh đường! Tránh đường! Làm ơn tránh đường! – Nói rồi liền xua ngựa đuổi theo.

Viên ngoại nhìn bóng hai con chiến mã xa dần mà tức run người, còn Trần tiểu thư thì xấu hổ chỉ muốn bỏ đi phương khác mà sinh sống.

Đám đông tẽn tò bảo Trần viên ngoại:
- Sao lại có chuyện "gieo cầu mà không tính" như vậy được chớ? Trai chưa có vợ, gái chưa có chồng, lại trong hạn tuổi, hoàn toàn phù hợp với các điều kiện đặt ra, sao ông không chịu cho gia đinh giữ hắn ta lại, ép hắn phải nhìn nhận? Liệu con gái ông sẽ phải gieo cầu thêm mấy lần, hứa gả cho mấy người đàn ông đây?

Đám gia đinh cũng tức giận, lớn tiếng lại:
- Hắn là ai mà dám chê con gái của ông? Không biết nể sợ ông hay sao?

Trần viên ngoại càng tức tối, ông ta tái mặt, lắp bắp:
- Hắn… Hắn…

Song chỉ thốt được hai âm thì tắt lời.

Trần tiểu thư thấy đôi bên cứ lớn tiếng bàn qua tán lại như vậy, không nhịn được nữa, bước tới nói như quát:
- Không được cãi cọ nữa! - Giọng nàng lớn như tiếng chuông vang - Nghe ta nói đây! Từ đây về sau bổn cô nương sẽ không thèm lấy ai hết cả, bất quá … vào chùa cắt tóc làm ni cô!

Nói rồi nàng ôm mặt khóc ròng bỏ chạy vô nhà.

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #10  
Old 05-09-2014, 12:55 AM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 126: Di phục xuất tuần (trung)

Nói tiếp chuyện nhóm người của Khang Hi khi này đi đến Hồi cương.

Tây phi ngồi trong lều khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhẩm tính thời gian. Nơi này cách Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân cùng lắm là ba trăm dặm, thúc ngựa phi nhanh thì mất chừng bảy canh giờ. Khang Hi bảo với nàng rằng ngài đã cho gọi một nhóm binh sĩ đang trấn giữ biên giới đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân giúp dân chúng đắp đê khoanh vùng.

Tây phi ước gì nàng được gặp chàng ngay, vì nếu chiều nay mà đi ngay lập tức, ban đêm đã có thể đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân rồi. Cứ tính dư dả một chút, muộn nhất cũng chỉ sáng ngày mai thôi.

Nhưng trên đường đi thình lình Khang Hi cao hứng muốn ghé ngọn núi bên đường để ngoạn cảnh. Thiên Sơn một màu xanh rì, từ đỉnh núi toàn là các loại cổ thụ lâu năm. Ngạch Nhĩ Thái cho xe ngựa dừng lại, mọi người cùng nhà vua đi bộ vào núi theo đường mòn. Chân núi có dòng suối quanh co uốn khúc, hai bên bờ là thảm cỏ xanh mướt. Phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp. Khang Hi cứ đứng bên bờ suối ngắm mãi, cảm thấy lưu luyến không nỡ rời, rồi đột nhiên bảo:

- Tối nay chúng ta dựng trại qua đêm ở đây.

Hôm sau Khang Hi vẫn chưa muốn rời khỏi “núi trời.”

Vầng thái dương dần lên cao, lên đến đỉnh, rồi lại ngả về tây, lòng người cứ theo đó mà dần ảm đạm. Đến lúc tia nắng cuối cùng cũng chẳng vấn vương được nữa, cả người Tây phi dường như đã chìm hẳn vào bóng đêm.

A hoàn Tiểu Tuyền thấy nàng cứ mãi ngồi bất động nhìn chằm chằm lên trên vách lều không nói năng gì, dịu giọng hỏi:
- Quý phi nương nương không đi nghỉ sớm để mai còn lên đường sao?

Tây phi lẩm bẩm một mình:
- Ngày mai là có thể lên đường đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân à? Hoàng thượng hình như chưa muốn tới đó. Ngài dường như chưa chịu cho ta và chàng gặp nhau, không chịu tha thứ cho chàng. Ngài thật vẫn còn hận chàng, ngay cả lần đi du hành này ngài nhất định không chịu cho Tứ a ca theo, nói nó còn nhỏ, không tiện đi xa, nên bảo Đông quý phi giữ Tứ a ca lại…

Tây phi vừa nói vừa âm thầm nhỏ lệ, Tiểu Tuyền dùng tay áo chậm những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, hạ giọng bảo:
- Chắc là có chuyện gì trì hoãn thôi, vả lại ngựa đi cả tháng trời cũng mệt mà, hoàng thượng lẽ nào…, nếu đã vậy thì không đưa nương nương đến đây.

Tây phi như người đi đêm bắt được một tia sáng le lói, quay sang Tiểu Tuyền hỏi:
- Trong nhóm binh sĩ đến Hồi cương đắp đê khoanh vùng cũng có chàng, đúng không?

Tiểu Tuyền ra sức gật đầu:
- Đương nhiên! Đó chính là mục tiêu chính thức của cuộc xuất tuần này, cung thân vương sẽ có mặt ở đó, nhất định có!

Lại thêm một đêm dài đằng đẵng trông chờ nữa, từng phút từng giây trôi đi thật chậm, mà nàng cứ muốn thời gian trôi cho thật nhanh.

Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa.

Khang Hi mang tới cho nàng hy vọng, song tia sáng đó vừa mới nhen nhóm thắp lên đã theo ánh chiều tà tàn mất. Nàng thở một hơi nặng nề, sâu trong lòng âm ỉ chờ trông.

Sang ngày thứ năm, Tây phi hững hờ đứng tựa vai vào cửa lều, cố làm ra vẻ không hối thúc hoàng thượng nhưng nỗi nhớ nhung cào xé trong lòng nàng.

Lúc mặt trời ngả dạng về tây nàng cười cay đắng:
- Ta đã nói mà, hoàng thượng không muốn cho chúng tôi gặp nhau.

Tiểu Tuyền buông một tiếng thở dài, cặp chân mày cau lại không biết nói gì thêm, chỉ biết ôm vai nàng mà nước mắt cũng tuôn đầm đìa xuống áo.

Khang Hi xuất tuần năm đó đúng vào tiết xuân, ở Thiên Sơn hoa đào nở rộ, sáng rực dưới màn mưa bụi. Từng khóm hoa trắng hồng khoe nhị vàng nhạt thi nhau đua sắc. Dòng suối âm ấm soi bóng hoa ven bờ, trong mưa bảng lảng tựa như đang được phủ một tầng lụa mỏng, ý xuân dạt dào.

Tiểu Tuyền lấy ô che cho nàng ngắm hoa, lát sau nằn nì:
- Nương nương à, gần đây sức khỏe của người kém trước rất nhiều, không đứng lâu trong mưa được đâu, quay trở vô lều nghỉ ngơi đi.

Tây phi đứng thêm một chốc, trở vào lều sai Tiểu Tuyền mài mực, tập trung viết một lá thư, nét bút nghiêng nghiêng hiện lên trên trang giấy trắng tinh khôi khiến nỗi nhớ mong trong lòng nàng nguôi ngoai dần.

Tiểu Tuyền lại đi lấy áo khoác lên vai Tây phi, sau đó lặng lẽ đứng cạnh bên, cứ thế ngắm nhìn mưa khói mịt mờ ngoài ô cửa.

“Yêu, xa, nhớ, biệt ly, muội tự hỏi cuộc đời còn gì đớn đau hơn cách trở? Xuân gió lộng, tuy mát mẻ nhưng lại lạnh tê buốt cả con tim này, muội biết tìm đâu ra một bờ vai để tựa? Biết quơ tay vào đâu để được nắm lấy một bàn tay thật ấm? Ngày quá dài đêm cũng thinh không, mình muội cô đơn giữa dòng đời tấp nập, biết tìm đâu một làn môi hôn ủ ấp lúc sang mùa?”

Cảnh tượng tưởng chừng như đã nhạt nhòa theo màn mưa tuôn, giờ từng chi tiết một lại hiển hiện rõ ràng trong hồi ức nàng. Tây phi thậm chí mường tượng được khi cứu chàng, nhớ cả từng nét hoa văn trên cổ tay áo, quân phục chàng rách nát lấp ló sau tấm áo choàng trĩu nước.

“Ngày đó hai chúng mình tình cờ gặp nhau mưa gió còn lớn hơn bây giờ nhiều, trời vần vũ, khí lạnh thấu xương…”

Nàng nhớ kỹ đêm đó nàng mân mê bình thuốc đang cầm trên tay nhìn chàng say sưa ngủ, lúc chàng thức dậy trán nàng khẽ giãn ra rất nhiều, dịu giọng hỏi muốn ăn gì…

Tây phi đặt bút xuống bàn, Tiểu Tuyền hầu nàng thay áo, lấy lược giắt trâm cài trên tóc ra, gỡ đôi khuyên tai xuống. Nàng nhìn kỹ dáng mình trong gương, hai má hao gầy làm cho mắt hốc hác khác thường, làn da cũng tái nhợt khiến đôi mắt đã tối càng thêm tối, thầm nghĩ dầu nàng có bồi thêm son phấn chắc cũng không khá hơn là bao.

Tiểu Tuyền đỡ nàng đến trên thảm nằm, Tây phi cảm thấy quá mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi. Đang nửa tỉnh nửa mê chợt cảm thấy bàn tay ai trìu mến vuốt tóc nàng giật mình mừng rỡ thốt lên:
- Tiêu Phong! Huynh đến rồi à?

Khang Hi ngây người đáp:
- Ừ, đến rồi! Là trẫm, chứ không phải cung thân vương.

Tây phi nghe vậy niềm vui vừa mới nhen lên trong tim nàng vỡ mất, chỉ có bi thương lại tràn về.

(còn tiếp) 
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:30 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.