|
#21
|
||||
|
||||
|
Chương 8
Tất cả anh em của hoàng tử Hiền Nhân đều lấy làm lạ, ai cũng cho là hoàng tử che đậy một việc gì bí mật, chàng không muốn nói ra nên bia. việc như thế. Riêng công chúa Ngàn Thương thì có vẻ sôi nổi nhất, nàng hỏi hoàng tử từng chút một, cố xem có điểm nào để giải thích được bí ẩn này không. Công chúa thông minh ấy không nhận thấy điều gì, ngoài việc trưa hôm ấy hoàng tử bị mất một chiếc cúc áo trên cẩm bào màu hồng quân, công chúa sai thị tì ghi lại việc hoàng tử mất cúc áo để phòng hờ nhỡ mai sau có việc gì cần tới. Công chúa từ đây ra sức kín đáo dò xét ông hoàng anh, nàng tin là ở ông hoàng anh của nàng có điều bí mật, bí mật ấy có liên quan đến lời nguyền của Phù Thủy Già ! Ba chị em cùng cha mẹ bàn tán sôi nổi rồi gọi Xíu Xíu ra hạch hỏi, cô bối chối chối là không hay biết gì hết , cô không đi đâu cả, không biết mặt hoàng tử, cô cố làm cho mọi người tin rằng : không bao giờ cô dám mơ ước có một tấm chồng bình thường còn nói chi đến ước mơ lấy hoàng tử ! Và người ta cũng phải tin, người ta lại ngấm ngầm theo dõi nhau, các cô trong làng Linh Xuân không còn ai tin ai, cô nào cũng nghi kỵ lẫn nhau và gái làng bỗng lạnh nhạt, hằn học với nhau ! Trong làng, ở cửa Bắc trên đường ra ngoài đồng, có căn nhà xiêu vẹo, căn nhà lá tồi tàn sắp đổ ấy chính là nhà của bà già Cửa sống cô đơn một mình không chồng con, bà già sống âm thầm ở đấy, hằng ngày bà vào làng làm giúp mọi người để kiếm sống, người ta thương bà cùng khổ nên cũng nhận những giúp đỡ của bà để có cớ giúp bà cơm ăn cho qua ngày. Bây giờ, làng ngày nào cũng vắng vẻ, người ta lên kinh đô dự hội khiến bà không còn cách nào để kiếm sống được nữa ! Tuổi già đau ốm, nay lại thêm nạn đói ăn. Bà Cửu vật vờ như một bóng ma, bà cảm thấy cuộc đời bà sắp kết thúc, kiếp sống nghèo khổ cô đơn của bà sắp được giải thóat. Bà Cửu nằm liệt từ hai hôm naỵ Bà nằm nghe sự vắng lặng trong làng như nghe chính sự vắng lặng của cõi l`ong mình. Sáng hôm nay, ba chị em lại lên kinh đô, nhưng ba chị em bảo nhau : mỗi ngày một người ở lại làng, theo dõi xem Xíu Xíu như thế nào, biết đâu lại chẳng có điều lạ ! Vì thế hôm nay có một cô ở nhà, cô út. Xx xong công việc nhà, cô lại lùa mấy con trâu ra đồng, thân hình tật nguyền của cô lẽo đẽo theo chân mấy con trâu đi trên đường làng vắng vẻ. Cô vừa đi vừa nghĩ tới lời rao chiều hôm trước của hoàng tử, lời rao nhắc đến thách thức thứ hai :"... làm cho hoàng tử phải ra khỏi cung điện tới một nơi nghèo nàn tăm tối với kẻ khốn cùng... " Kẻ khốn cùng, Xíu Xíu chợt nhớ đến bà Cửu, bà gìa cùng cực ấy chắc lúc này đuối lắm rồi, bà khó lòng sống thêm được năm ba ngày nữa ! Cô chợt thấy trong lòng se thắt xót xa cho con người cô đơn ấy, hàng ngày cô ra đồng vẫn ghé thăm bà, hàng ngày cô lén mang theo phần cơm trưa của mình mà tặng cho bà, và hàng ngày cô trông thấy cuộc đời của bà tàn tạ dần, cô an ủi bà và khóc bên cạnh giường bà nhiều lắm. Hôm nay, Xíu Xíu lại rẽ vào nhà bà Cửu, cô đẩy tấm liếp che cửa, đứng trước căn buồng tối tăm giây lát cho quen mắt nhìn rồi mới bước hẳn vào. Bà Cửu vẫn thều thào như mọi ngày, bà cầm tay Xíu Xíu nói những lời yêu thương cô gái xấu xí nhưng lại đầy từ tâm, cô an ủi bà, lấy phần cơm trưa của cô ra cho bà ăn, phần cơm hẩm ấy bà để ở đầu chõng trẹ Xíu Xíu ngồi bên giường nhìn bà, cô thấy thương bà vô hạn, cô thầm ước phải chi cô khỏe mạnh như mọi người, làm được nhiều việc, kiếm được nhiều thì thế nào cô cũng cấp dưỡng đầy đủ cho bà, cô ước ao có một người thấy cảnh khổ của bà mà ra tay cứu độ cho bà, cô sẵn sàng đền đáp lại người ấy bất cứ điều gì người ấy đòi hỏi cô phải làm ! Nhưng có ai cần gì đến cô, một con bé xấu xí qúa chừng, cô có gì để đáp lại lòng thương người của người khác ! Cô không có gì cả, cô cũng nghèo như bà Cửu, cô chỉ có một điều là còn trẻ, cô đầy lòng nhân từ nhưng những thứ ấy người đời không cần ở cô ! Cô lại nhớ tới hoàng tử đẹp nhất trần gian của cô, phải chi hoàng tử ấy đến với cô lúc này, cô sẽ xin hoàng tử cứu giúp cho bà Cửu và chắc là bà Cửu sẽ không còn khổ cực nữa. Cô bâng khuâng nhìn bà hom hem trong gian buồng tối. Căn buồng tối thêm nữa, có gì vừa che khuất nơi cửa bếp. Xíu Xíu ngửng lên nhìn ra, có ai đứng trước cửa lều che khuất cả khung cửa bé nhỏ thấp lè tè. Cô vội đứng lên cất tiếng hỏi : -Ai thế ? -Em gọi tôi đến với em đây ! Ôi ! tiếng nói quen thuộc qúa ! Đúng là tiếng nói của hoàng tử Hiền Nhân ! Xíu Xíu run rẩy, cô đứng lên bước ra cửa. Hoàng tử cúi mình bước vào trong buồng, bóng dáng hoàng tử dong dỏng cao, hoàng tử mặc chiếc áo xám nhạt, vai lại khoác chiếc túi gấm hồng nhạt. Hoàng tử lúc nào trên môi cũng có nụ cười, chàng vui vẻ bảo : -Ta hiểu lời em, ta đến đây chính vì những lời em nói với ta về nghĩa lớn ở đời. Ta mong ước được nghe mãi những lời khuyên làm cho ta không bao giờ quên nghĩa lớn đối với cuộc đời ! Xíu Xíu càng run rẩy, cô không dám ngước mặt lên, cô lấy hết can đảm nói : -Thưa hoàng tử, em mong rằng trái tim hoàng tử tràn ngập nghĩa lớn, tự nó biểu lộ cho cả thiên hạ thây, nhờ đấy cả thiên hạ được hưởng ân phúc của hoàng tử ! Hoàng tử bước tới, chàng cầm tay Xíu Xíu âu yếm : -Ta hiểu thế nào là nhân, biết thế nào là nghĩa, tất cả nhờ ở em khiến cho cuộc sống vương giả của ta không có chỗ nào bị hà tỳ hoen ố ! Ta cảm ơn em, ta tặng em cuộc đời ta để tròn nghĩa lớn với riêng em ! Xíu Xíu muốn nghẹt thở, tim cô như trống làng. Hoàng tử buông tay cô, chàng lấy chiếc túi gấm khoác trên vai xuống, tay mở túi, hoàng tử bảo : -Ta nghe được lời cầu gọi của em, ta mang đến cho bà già cô đơn này tín vật của ta, vật ấy giúp cho bà suốt đời được no ấm, em cứ bảo bà đem tín vật này trình về triều là xong ! Hoàng tử lấy ra một chiếc thẻ nhỏ, thẻ hoàng ngọc trên có khắc huy hiệu của hoàng tử, chàng trao chiếc thẻ cho Xíu Xíu. Hai tay cô đỡ lấy chiếc thẻ, mắt âu yếm ngước nhìn hoàng tử, cô kính cẩn : -Em cám ơn hoàng tử ! Rồi cô cúi đầu thật thấp tạ Ơn hoàng tử. Gian buồng sáng thêm, cô ngửng đầu ngơ ngác, cô sung sướng với nỗi niềm hân hoan không thể nói ra được, bà Cửu từ đây không còn đói khổ nữa, từ đây bà được ấm no, hoàng tử đã tới tận căn lều tăm tối nghèo nàn này để biểu lộ nghĩa lớn cứu người hèn hạ ! Quay lại nhìn, cô thấy bà Cửu còn ngồi trên chõng tre, bà không tỏ một vẻ gì là mừng rỡ hay lạ lùng với việc hoàng tử tới tận đây cứu giúp bà ! Chỉ một Xíu Xíu thấy hoàng tử, hoàng tử của cô đến với một mình cô , bà Cửu không hay biết gì về việc ấy ! Cô thấy yên lòng. Cô bước đến bên chõng, ngồi bên bà cô nói : -Hôm nay bà ăn phần cơm của cháu, từ mai bà sẽ có cơm ngon áo đẹp, hoàng tử ban cho bà đấy ! Cô trao cho bà chiếc thẻ nói tiếp : -Bây giờ cháu phải ra đồng, bà đợi làng về đưa thẻ này cho làng thì triều đình sẽ đem đến cho bà mọi thứ bà không phải khổ sở nữa rồi ! Và Xíu Xíu lại đưa mấy con trâu ra ngoài đồng, cô tủm tỉm cười một mình với hạnh phúc vừa qua, cô tin chắc là Mười Hai Bà Mụ vẫn ở quanh cô, giúp cô vượt mọi khó khăn chống trả lời nguyền của phù thủy già khó tính ! Và lúc này, lúc hoàng tử đang làm gì ở lễ hội, hôm nay chàng mặc chiếc áo gấm xám nhạt ! Cô bước đi như đi trong giấc mộng thần tiên, giữa những âm thanh rào rạt của bài ca trời đất mênh mang với hạnh phúc muôn loài trên mặt đất.
__________________
|
|
#22
|
||||
|
||||
|
Ở lễ hội, hoàng tử bước vào đại sảnh, hôm nay hoàng tử mặc áo gấm in hoa chim màu xám nhạt, phảng phất hình ảnh hoàng tử như thần tiên trên trời, chàng thanh tao hiếm có ở đời ! Vừa vào hội, hoàng tử chỉnh lại chiếc túi gấm đeo trên vai, chiếc túi thường thấy các văn nhân thi sĩ dùng để đựng các quyển thơ, hoàng tử vui vẻ nói :
-Thưa các tiểu thơ, hôm nay tôi lại xin được vui vẻ loan báo để các vị hay là : " thách thức thứ hai của tôi đã giải quyết xong, cô gái ấy đã nói cho tôi biết rõ về nghĩa lớn ở đời, nghĩa lớn không phải là một hành động bình thường đã thấy, mà là hạnh phúc chung của mọi người được thể hiện bằng chính tay ta ! " Tôi đã tới căn lều tăm tối nghèo hèn, tôi đã tặng chiếc thẻ hoàng ngọc làm tin cho người cô đơn nghèo khổ, tôi ước mong hết thảy mọi người nghèo khó ở trên thế gian này rồi đây sẽ được hạnh phúc, hết đau khổ. Mọi người lại bàng hoàng, hoàng tử đã tới một căn lều nghèo nàn tăm tối, đã nói với kẻ nghèo hèn khốn khổ, và cô gái ấy đã vượt qua thử thách thứ hai của hoàng tử ! Cũng lúc ấy, lệnh của hoàng tử ban ra, loa lại truyền rao đi khắp nơi, người ta được biết ngay hành động của hoàng tử, người ta đợi xem chiếc thẻ ngọc vàng ấy hoàng tử trao cho ai ? Người ta lại bàn tán về các cô gái xấu xí, chung cuộc người ta được biết : vẫn ở làng Linh Xuân là nơi hoàng tử đã tới, và bà già Cửu nghèo khổ cô đơn được hoàng tử ban thẻ hoàng ngọc ! Chức việc trong làng nhận thẻ ngọc còn sung sướng hơn cả bà, làng hãnh diện vô cùng và làng càng xôn xao về cô gái nào đã làm cho hoàng tử ra khỏi được cung vàng điện ngọc để tới tận nơi nghèo hèn tăm tối mà ban phước lớn như thế ? Ở nhà ba chị em, cô út quả quyết : không thấy có gì lạ Ở Xíu Xíu, cô nói : -Con bà nàng tật nguyền ấy thì chỉ có ma mà tới với nó ! Hoàng tử đến ban ơn cho bà Cửu, rõ ràng là không biết gì đến con bà nàng. Cô chị bảo : -Thế nhỡ chính con bà nàng dụ được hoàng tử tới làng thì sao ? Cô thứ hai mỉa mai : -Chắc con bà nàng cưỡi mây lột xác thành tiên về kinh đô rước hoàng tử tới đây chắc ! Con út chả nói là : con bà nàng đưa trâu ra đồng từ sớm còn gì ! Ba chị em tin là Xíu Xíu không phải là cô gái đã đưa được hoàng tử đến đây. Nhưng ba cô vẫn chia nhau ở nhà để rình mò Xíu Xíu. Rồi hoàng cung nhận được chiếc thẻ hoàng ngọc của hoàng tử, công chúa Ngàn Thương đích thân tới gặp người được thẻ, cô cũng không biết được gì hơn, bà già cô đơn nói rằng bà không biết, không được thấy hoàng tử, nhưng chính cô gái chăn trâu xấu xí Xíu Xíu đưa cho bà chiếc thẻ ấy. Tức thì công chúa tới gặp Xíu Xíu, gặp Xíu Xíu công chúa vốn tâm hồn thật êm đềm bình dị, thế mà nàng cũng phải ghê sợ cái dung nhan tật nguyền của Xíu Xíu. Công chúa ôn tồn : -Cô được gặp hoàng tử ? Xíu Xíu lễ phép : -Thưa công chúa xinh đẹp, tôi không được gặp hoàng tử. -Thế thì tại sao cô lại có cái thẻ ngọc ? -Thưa công chúa rất xinh đ. ep rất thông minh, quả thật chính tôi đưa chiếc thẻ ấy cho bà già cô đơn. Hôm ấy lúc đưa trâu ra đồng, đi đến trước cửa lều của bà già tôi thấy có người ngập ngừng muốn vào, người ấy hỏi tôi rồi đưa cho tôi cái thẻ, bảo tôi đưa cho bà già, dặn bà đưa cho làng thẻ ấy để trình về cung vua: người ấy dặn làm sao tôi làm vậy thôi ! Công chúa hỏi nữa : -Thế người đưa thẻ ngọc cho cô là người như thế nào ? -Thưa công chúa rất nhân từ, người ấy là một thanh niên, tôi không rõ mặt, mặt mũi tôi xấu xí tôi không dám ngửa mặt nhìn ai, nên tôi không biết rõ mặt người ấy. Tôi mang thẻ vào lều cho bà già, lúc quay ra thì không thấy người lạ đâu nữa ! Thưa công chúa tốt lành, người ấy là ai ? -Người ấy chính là hoàng tử Hiền Nhân, anh của ta ! Xíu Xíu thừa biết mọi việc, cô đã chối khéo, công chúa chẳng biết gì thêm. Cô hỏi hoàng tử, thì hoàng tử chỉ bảo:"cô gái hoàng tử sẽ chọn nói với hoàng tử là :chàng hãy tỏ rõ nghĩa cả ở đời... "và chàng đã hành động, chiếc thẻ chàng đã đưa cho một cô gái xấu xí... công chúa Ngàn Thương luôn luôn ở bên cạnh hoàng tử, thế mà hoàng tử đi lúc nào nàng cũng không biết, công chúa tin chắc là có thần tiên hiện ra trong việc của hoàng tử, nhưng nàng vẫn cứ quyết định muốn được chứng kiến sự việc. Và công chúa lại lặng lẽ ráo riết dò la hoàng tử. Bà già Cửa được hưởng mọi hạnh phúc của cuộc đời ấm no nhàn hạ, từ đây bà không còn phải lo đến việc tìm cách kiếm cơm ăn, người ta ra vào nhà bà, thăm hỏi nhiều đến nồi bà phải thấy : chưa chắc giàu có no ấm đã là thật sung sướng, chưa chắc được ơn vua lộc nước lớn đã là hạnh phúc ! Bà thấy : người đời đến với bà chẳng qua là bà may mắn được ông hoàng ban ơn phước, người ta có ý nịnh bợ Ông hoàng chớ chẳng ai lại thật lòng kính trọng bà ! Ở đời thường thế, đói cơm rách áo thì chỉ mơ ước thật giản dị được cơm no áo ấm, đến lúc nhiều cơm lắm áo rồi thì người ta lại muốn lễ nghĩa, muốn có danh vọng cao sang ! Và bà Cửu lúc này lại thèm ước cuộc đời hèn hạ của bà phải thật sự được mọi người kính trọng, người ta kính trọng vì bà được ông hoàng cao sang qúy trọng ! Bà đưa tâm sự ấy nói riêng với Xíu Xíu, cô nghe bà nói trong lòng bỗng thấy thương hại bà, cô nghĩ ngợi về thân phận mình, cô thấy lòng thanh thản, mọi ước mơ như của bà Cửu sao cô thấy dửng dưng. Nhưng với bà Cửu, ước mơ của bà thật ra cũng không có gì là sai quấy, nếu cô làm được việc ấy cho bà thì vừa đem lại hạnh phúc cho bà, lại vừa làm rạng danh hoàng tử của cô ! Hoàng tử hạ cố đến với một người nghèo hèn để kính cẩn lắng nghe người ấy nói, đức độ của hoàng tử sẽ vì thế mà càng thêm rạng rỡ ! Nhưng người ấy nói gì khiến hoàng tử phải cúi đầu lắng nghe ? Một vị hoàng tử có cần gì phải nghe một bà già nghèo khó dạy bảo hay không, mà dạy bảo điều gì lớn lao đến như thế ? Cô thấy:bà Cửu không có gì để nói với hoàng tử, bà chịu ơn hoàng tử để được no ấm, thanh nhàn, còn hoàng tử, ban ơn nghĩa cho bà không có gì là khó khăn, hoàng tử có thể làm hơn thế hàng trăm hàng nghìn lần cũng được. Như thế, thì nghĩa cử của ông hoàng có gì là cao qúy ? Hành động của hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là một hành động ngông nghênh, khoe khoang quyền lực, chứ chưa chắc đã mang lại được cái qúy báu thật sự của tâm hồn ! Cô giật mình ! Phải, hoàng tử hành động chưa chắc đã là tự trong tâm hồn mà ra, phải làm sao để cho hành động ấy thực sự là nghĩa cử của một con người đầy đức độ. Cô ra sức suy nghĩ, đắn đo mọi việc, rồi một bữa cô vào nhà của bà Cửu, nhà bà bây giờ đã sáng sủa không còn tăm tối như trước. Cô nói với bà : -Bà ạ, hoàng tử giúp bà là một nghĩa cử lớn, ai cũng biết. Nhưng cũng lại có người bảo rằng hoàng tử làm như thế, chẳng qua là để tỏ cái quyền uy của mình, hoan`g tử không phải là người tốt. Bà Cửu vội cãi : -Không, hoàng tử chính là người tốt, không có người nào lại hơn hoàng tử được ! Không ai lại có thể bảo việc làm của hoàng tử không tốt được ! Miệng người đời làm sao bịt cho hết được ! -Ấy thế mà hoàng tử đã bị mang tiếng nhiều lắm ! Người ta bảo rằng hoàng tử làm ơn cho bà chỉ để mua danh cho chính mình ! Nếu hoàng tử bây giờ chịu đến để nghe bà bảo rằng : " Ơn huệ hoàng tử ban cho bà, làm sao cũng là hạnh phúc ban cho tất cả mọi người nghèo khổ, c''o thế mới tỏ ra là hoàng tử vì nghĩa mà làm, vì lẽ mà đối xử thương yêu với thiên hạ được ! " -Cô ạ, tôi sẵn sàng chịu cái tiếng bất kính, vô lễ với ân nhân là bực vương giả cao sang, để đem lại đức lớn cho hoàng tử, giữ cho hoàng tử khỏi bị đời chê trách ! Xíu Xíu trầm ngâm, cô nghĩ tới hoan`g tử của cô, ông hoàng trẻ trung có đức độ vòi vọi, ông hoàng đã cứu giúp kẻ khốn cùng, nhưng sự cứu giúp ấy đã bị thiên hạ bảo là để tự đề cao, ông hoàng cần phải hạ mình đến nghe người nghèo hèn nói những lời khiến cho đức độ của ông hoàng được trong sáng, làm cho thiên hạ không còn gì để chê trách được nữa. Ông hoàng của cô phải tới đây, tới để nghe bà già nghèo hèn nói. Làm thế nào hoàng tử tới đây ? Làm thế nào để hoàng tử nghe được lời cô ?
__________________
|
|
#23
|
||||
|
||||
|
Chương 9
Cũng chính lúc cô đang băn khoăn như thế, quả nhiên hoàng tử Hiền Nhân đã bước vào, hoàng tử đến như trong giấc mộng ! Hôm nay hoàng tử mặc áo vàng lợt màu hoàng hôn, hoàng tử đến ngôi nhà không còn tăm tối như ngày trước, chàng rất thân thuộc nói với Xíu Xíu : -Ta đã nghe được lời nói của em ! Lời nói từ trái tim chân chính của em, ta thấy quả thật như thế, ta chưa đủ đức để tự xem là mình xứng đáng với tâm hồn em. Ta tới đây, sẵn sàng nghe những lời còn qúy giá hơn cả ngôi vị vương giả của ta ! Đây là lần thứ bao nhiêu hoàng tử đã nghe được tiếng gọi của Xíu Xíu, tiếng gọi từ trong tâm hồn cô, phát ra từ trái tim cô, nó là hiệu lệnh để chỉ đường cho hoàng tử đến với vinh quanh chân thành. Xíu Xíu chưa bao giờ lại thấy trong lòng tràn trề nỗi niềm thương yêu hoàng tử đến như vậy. Cô run run giọng nói : -Thưa hoàng tử cao sang, em không có gì đáng để nói với hoàng tử, tiếng nói của em không cần phải là tiếng nói, và chính hoàng tử đã nghe được những tiếng nói ấy rồi. Hôm nay, hoàng tử cao sang tới đây là để dẹp đi một phong cách kiêu ngạo đáng có nơi hoàng tử, nhưng hoàng tử tự nguyện phá hủy đi phong cách ấy để trở thành con người cao đức đáng qúy. Người nói với hoàng tử không phải là em, mà chính là bà già chịu ơn cứu khổ của hoàng tử ! Hoàng tử chăm chú nghe lời Xíu Xíu, chàng âu yếm nhìn cô rồi quay sang bà già, hoàng tử lễ phép nói : -Tôi sẵn sàng nghe lời bà chỉ bảo ! Bà già Cửu từ lúc hoàng tử bước vào đến lúc này vẫn nín lặng, bà còn đang bỡ ngờ, luống cuống với con người đầy danh vọng cao sang này, nghe lời hoàng tử nói bà vội đứng lên chắp tay cung kính : -Thưa hoàng tử cao sang, kẻ nghèo hèn này thật quả không dám có lời nào gọi là chỉ bảo cho hoàng tử. Nhưng có một điều... Bà ngập ngừng, hoàng tử đợi nghe, chàng thấy bà ngập ngừng thì thẳng thắn hỏi : -Bà cứ nói, tôi tới đây không phải là để phô trương quyền thế mà là để nghe chính bà nói những điều giúp tôi biểu hiện đức lớn ra thiên hạ ! Bà Cửu nhớ lời nói của Xíu Xíu, trong một thoáng bà bình tĩnh lại, giữ giọng nghiêm trang đầy lễ độ, bà thưa : -Thưa hoàng tử, ơn huệ của hoàng tử ban cho tôi, xin hoàng tử làm thế nào để ơn huệ ấy cũng là hạnh phúc ban cho hết thảy mọi người nghèo khổ, có thể đức lớn của hoàng tử mới thật là chân chính. Hoàng tử vui vẻ : -Qủa thật đúng thế. Thế gian này không phải chỉ riêng mình bà chịu cảnh nghèo khổ, còn nhiều người khác nữa. Vậy thì ngay từ ngày mai ta sẽ cố gắng trong địa vị của ta để giúp đỡ cho những người ấy ! Quay sang Xíu Xíu, hoàng tử nói : -Em gọi ta tới, tỏ rõ em quan tâm tới ta nhiều lắm, tình nghĩa này thật là cao qúy ! Em thấy thế nào ? Xíu Xíu kính cẩn đáp : -Thưa hoàng tử, em không có gì để dám khuyên hoàng tử, mà chỉ có những lời tán tụng hành động của hoàng tử ! Hành động ấy, hoàng tử không lấy ngôi cao qúy của mình mà khước từ, hoàng tử đã giữ vững được phong cách cao sang mà vẫn đủ lễ của người quân tử, em cung kính tán dương thái độ ấy ! Hoàng tử vui vẻ bảo : -Ta cám ơn em đã tặng cho ta tiếng tốt là kẻ trượng phu biết giữ lễ, chính ta mới là người chịu ơn của em ! Xíu Xíu vội vàng vòng tay cung kính cúi đầu tạ hoàng tử, cô thấy căn phòng như rộng thêm ra, ngửng đầu lên không còn thấy bóng hoàng tử. Ngay ngày hôm sau, hoàng tử cho loa báo : nhân lễ hội của hoàng tử, hoàng tử xin vua cha và hoàng hậu cho phép đem tài sản riêng của hoàng tử ra phân phát cho người nghèo khổ ở khắp nơi, để tất cả mọi người đều cùng được hưởng vui với hoàng tử bởi vì hoàng tử mở hội đã chọn được người xứng đáng ! Loa truyền vang vang, trong triều ngoài dân gian hết thảy đều lạ lùng, hoàng tử nói rằng:"Lời thách thức thứ ba của chàng, vẫn người con gái lạ ấy giải quyết xong, hoàng tử đã đến tận căn lều của bà già nghèo khổ ngày nọ, hoàng tử đã nghe lời bà già khuyên bảo, hoàng tử đã làm theo bằng cách phát chuẩn cho người nghèo ". Mọi người lại một phen ngạc nhiên, cô gái ấy hoàng tử vẫn chưa nói rõ ra nàng là ai, ở đâu ? Không ai là chẳng thắc mắc, thắc mắc hơn cả vẫn là công chúa Ngàn Thương. Trong số các mỹ nhân danh tiếng đến dự hội, mong được hoàng tử chú ý, giành được hoàng tử làm chồng có tiểu thư Kim Bình. Tiểu thư ở giữa đám mỹ nhân đông đảo như thế mà nhan sắc của nàng vẫn rực rỡ, át hết thảy mọi nhan sắc đủ vẻ đủ màu, tiểu thư tuổi chưa tới hai mươi, thông minh lại thêm được dạy dỗ chuẩn mực, nàng quả thực là giấc mơ của hết thảy mọi vương tôn công tử. Tiểu thư Kim Bình dòng dõi thế gia, con quan đại phu đất Long Hải, ai cũng tin chắc là tiểu thư thế nào cũng được hoàng tử lựa chọn, công chúa Ngàn Thương vẫn tìm mọi cách để mai mối vun vào cho tiểu thư lấy hoàng tử, và chính hoàng tử cũng không phải không chú ý đến tiểu thự Hoàng tử mỗi lần thấy tiểu thư là hoàng lại cảm thấy bâng khuâng trong dạ, hoàng tử không thể không rung động trước nhan sắc ấy, không thể không kính phục con người tinh anh đĩnh tuệ ấy. Tiểu thư cũng biết vậy, nàng vẫn một mực đoan trang, gìn giữ cái giá ngọc càng ngày càng thêm cao qúy, nhưng nàng cũng như hết thảy mọi người lại vẫn lạ lùng về hành động và thái độ lạ lùng của hoàng tử, lại thêm những việc bà già phù thủy, mười hai bà mụ, cô gái xấu xí, những việc hoàng tử đã làm, ai cũng thấy càng lúc hoàng tử càng xa dần tiểu thư Kim Bình, và tiểu thư những lúc một mình trong phòng loan cũng chẳng khỏi thổn thức bi thương. Tiểu thư quyết phải giành cho kỳ được hoàng tử, tiểu thư không để lỡ cơ hội. Đến khi nghe hoàng tử lại báo tin thách thức thứ ba của chàng cô gái ấy đã giải quyết xong thì tiểu thư không còn nén lòng được nữa, tiểu thư quyết phải ra tay hành động gấp. Tiểu thư bàn với công chúa, hai người quả quyết là hoàng tử đang bị phép ma của phù thủy già làm hại, chàng đang mê mải chạy theo con bé xấu xí ở làng Linh Xuân , làm sao lại để hoàng tử làm một việc rồ dại đến như vậy được ! Hoàng tử không thể lấy người con gái xấu xí ấy , hoàng tử không thể mê muội đi lấy một con yêu qúai như thế được ! Và hai người cùng đồng lòng với nhau là phải hủy diệt đứa con gái ma qúai ấy đi thì hoàng tử không còn bị phép ma của phù thủy già tác hại nữa. Công chúa ngàn thương liền bí mật cho người rình bắt cóc Xíu Xíu, việc này không có gì là khó khăn cả, chỉ việc đợi buổi ban ngày lúc người làng vắng vẻ mà thi hành là xong. Nhưng khốn nồi, bây giờ lúc nào ở nhà cũng có một trong ba chị em canh chừng Xíu Xíu, thành ra việc dễ mà cũng có chỗ khó khăn. Từ ngày ở nhà lúc nào cũng có một cô rình mò dò xét, Xíu Xíu nhận ra ngay, các cô lại còn thì thầm to nhỏ với nhau , cả nhà thường hay bàn bạc, những lúc cô tới thì vội vàng nín thinh. Xíu Xíu hiểu rằng cô đang bị cả nhà theo dõi , nhất là sau những việc hoàng tử tới nhà bà Cửu. Có lần, Xíu Xíu thấy một cô đang lục lọi đống quần áo của cô, may cô vừa tới nên cô em chưa kịp xem x''et. Xíu Xíu cẩn thận canh chừng, rồi trong đêm tối cô đem chiếc thẻ ngà, nan quạt, viên ngọc bích, chiếc cúc áo, khăn Sương Ty nhét cả vào một chiếc túi nhỏ, cô đeo chiếc túi ấy ở trong mình. Riêng có gươm báu Thái A thì cô không dám cất trong mình, cô đem cây gươm bọc vào trong vải rồi đào đất chôn ngay dưới ổ rơm. Từ đấy, Xíu Xíu mới yên lòng. Một hôm cô vừa lùa trâu ra đồng, mấy con trâu tản mác đi gặm cỏ, cô vừa đến ngồi bên gốc cây lớn mà nhìn trời, vơ vẩn nghĩ ngợi, chợt có một bàn tay ở sau thân cây thò ra bịt chặt miệng, giữ chặt cô, chớp mắt cô bị trói chặt, mắt bịt kín. Cô bị dẫn ra một chiếc xe kín bưng và chạy nhanh như gío. Xíu Xíu kinh hãi không biết ai bắt cóc cô và đem cô đi đâu. Cả làng Linh Xuân xôn xao về việc cô gái tật nguyền xấu xí Xíu Xíu bỗng dưng mất tích, người ta bàn tán đủ điều, người ta đi tìm khắp nơi xem có thấy thi thể cô ở đâu không nhưng chỉ hoài công. Tại lễ hội, người ta cũng bàn nhiều đến việc cô gái bị mất tích và hoàng tử bỗng cảm thấy lo lắng. Hoàng tử mời ba chị em tới hỏi chuyện, ba chị em cũng không biết gì hơn người, hoàng tử có vẻ nghi ngờ, chàng cho là cô gái xấu xí ấy bị ám hại. Hoàng tử sai Dục Đông đi dò la tin tức, nhưng cũng không biết được gì thêm. Hoàng tử trong lòng phiền muộn, chàng hoang mang với lời nguyền của phù thủy già. Công chúa Ngàn Thương đem Xíu Xíu về giam một chỗ, đối xử vơ"i cô thật tử tế, công chúa tránh không gặp mặt cô nhưng cho người kín đáo theo dõi cộ Xíu Xíu mới đầu lo lắng, sau không thấy gì xảy ra, cô hiểu là cô bị người ta bắt giam. Ai bắt cô, bắt giữ cô để làm gì ? Cô nghĩ ngợi không thể biết ai bắt cô, nhưng cô nghĩ đến việc bắt cô để làm gì ? Cô tự thấy cô không thể là kẻ thù của ai cả, cô không cạnh tranh hay tranh giành bất cứ việc gì của ai, nhưng cô không quên là trong những ngày gần đây, có việc hoàng tử kén vợ và cô đã là người để thiên hạ hỏi han, dị nghị. Cô cũng có những vật lạ, may thay những vật ấy cô đem cất giấu trong mình, cô vững lòng vì các vật ấy còn nguyên. Như thế thì cô bị bắt giữ chắc có liên quan đến việc hoàng tử kén vợ. Hoàng tử để ý đến cô, là một điều đã làm cho bất cứ cô gái nào cũng phải ghét, và chắc chắn là cô bị cũng vì thế, nhưng người bắt giữ cô là ai, người ấy định đoạt số phận cô như thế nào ?
__________________
|
|
#24
|
||||
|
||||
|
Công chúa ngàn thương không bao giờ lại muốn giết Xíu Xíu, nhưng nàng muốn giam giữ Xíu Xíu trong một thời gian, trong thời gian này công chúa cho phao tin đồn nói rằng : " Cô gái xấu xí làng Linh Xuân mất tích, người ta đã tìm thấy xác cô ta quăng ở sông, người ta không biết nguyên nhân của vụ giết người này " Dục Đông cho hoàng tử biết:không hề thấy có xác chết nào ở chỗ sông ấy cả, vẫn không thấy tung tích cô gái xấu xí. Hoàng tử nghi ngờ việc này có điều bí ẩn ở trong, chàng băn khoăn nhiều lắm. Công chúa Ngàn Thương tỏ ra không quan tâm đến việc người con gái xấu xí ấy, nàng ra sức thuyết phục hoàng tử nên chọn tiểu thư Kim Bình, hoàng tử không tỏ ý ưng thuận và cũng không có thái độ gì tỏ ra là từ chối, hoàng tử cũng có lúc xiêu lòng , chàng nghĩ " Tại sao chàng lại thắc mắc nhiều đến cô gái xấu xí ấy là thế nào ? Tiểu thư Kim Bình có điểm nào là đáng chê trách nữa ? " Nhưng có điều, hoàng tử vẫn không thể nào xua đuổi được hình ảnh cô gái làng Linh Xuân, cô gái xấu xí qúa chừng, và hoàng tử chưa bao giờ lại nghĩ tới diện mạo ghê gớm của cô ấy ! Có gì lạ ? Có gì bí mật trong việc ấy khiến hoàng tử không quên được cô gái.
Xíu Xíu bị cầm giữ đã hai hôm, sớm hôm nay ngồi trong căn phòng yên tĩnh rất ít người ra vào phòng cô, mọi người dường như cũng chẳng để tâm đến việc cô có mặt ở chốn này, suốt ngày hôm qua mãi đến gần chiều tối người ta mới tới mang thức ăn cho cô, thắp ngọn đèn nhỏ rồi từ đấy chẳng thấy ai. Lúc này ngồi một mình, cô vơ vẩn nghĩ tới mọi việc, nghĩ đến hoàng tử và những lời thử thách của chàng, cô đã thực hiện được ba điều, ba điều thực hiện như một phép mầu thần tiên giúp đỡ cho cộ Cô mỉm cười sung sướng, sung sướng vì thấy hoàng tử đã nghe lời cô gọi, nghe được lời tha thiết của cô, và hoàng tử đã hứa hẹn, trao tặng cô nhiều thứ. Cô một mình lâng lâng trong hạnh phúc mộng mơ, cô tin là hạnh phúc ấy sẽ có thật. Cô âu yếm nhìn hình ảnh hoàng tử trong tưởng tượng, hoàng tử lúc này đang làm gì ? Xíu Xíu lần tay vào trong áo, cô vuốt ve những vật hoàng tử trao cho cô, thẻ ngà, nan quạt, viên ngọc lưu ly, tay cô chạm vào chiếc khăn cực mỏng Sương Ty, chiếc khăn của ai ? Còn cả cây gươm Thái A nữa ? Của ai ? Xíu Xíu nghĩ nhiều lắm, cô rút chiếc khăn ra, chiếc khăn mỏng đến nỗi cô gấp nhỏ lại chỉ bằng khoảng hai ngón taỵ Cô rũ khăn, chiếc khăn thật lớn, màu đen, sợi dệt mảnh đến nỗi không thấy rõ màu đen mà chỉ thấy óng ánh bạc biêng biếc. Xíu Xíu ướm khăn quàng lên cổ, khăn như màng nhện dính vào da thịt ấm lắm. Cô lấy chiếc thẻ ngà và viên ngọc ra ngắm nghía, hai vật này cô nhớ rõ từng chi tiết, từng lời nói dặn dò của hoàng tử, cô say sưa, hồn lâng lâng như vừa uống ly rượu mạnh. Cũng vừa lúc ấy, có tiếng cửa mở, Xíu Xíu giật mình, cô vội vàng không kịp giấu thẻ ngà và ngọc lưu ly vào trong ngực áo, cô đặt ngay hai vật xuống giường rồi ngồi đè lên. Cửa mở ra, công chúa Ngàn Thương bước vào theo sau công chúa là hai thị tỳ. Công chúa khựng lại, vẻ mặt công chúa ngập đầy bối rối kinh ngạc, Xíu Xíu cũng kinh ngạc ! Bên ngoài khung cửa vừa mở, Xíu Xíu thấy cỗ xe trắng như bọc bằng những thanh ngà, con ngựa sắc trắng lông loang loáng như ánh màu xanh thẫm. Tự nhiên, Xíu Xíu đứng dậy, cô bước ra cửa thật thản nhiên. Công chúa tránh sang một bên, hai cô thị tỳ mỗi người đứng một bên cửa, cả ba ngơ ngẩn như mất hồn, không ai nói một lời, không ai tỏ một cử chỉ gì là muốn chắn đường Xíu Xíu, cô bước lên xe, ngựa lập tức cất vó băng băng chạy đi giữa những hàng cây cao, hoa đủ màu rực rỡ, và con đường bóng loáng dưới ánh nắng rực rỡ ban mai. Giữa buổi sáng hôm ấy, lễ sảnh đang tưng bừng, hoàng tử Hiền Nhân đang sung sướng với những lời tán tụng của tiểu thư Kim Bình , hết thảy mọi người đều thấy tiểu thư Kim Bình chắc sẽ đẹp lòng hoàng tử, và hôm nay mọi người đợi công chúa Ngàn Thương tới để nghe công chúa công khai nói hộ hoàng tử về việc chàng sẽ chọn tiểu thư Kim Bình. Tiếng cười lanh lảnh của tiểu thư Vạn Lý con ngài Đốc Bộ còn chưa dứt đã nghe tiếng cười âm âm như tiếng nước xóc trong chai nước kín, cả hội sảnh sửng sốt, nhìn ra đã thấy tà áo đen bạc khó coi của phù thủy già hiện ra nơi cửa đại sảnh. Hoàng tử Hiền Nhân đứng sững, chàng chết lặng, các cô cũng lặng đi, bà già bước tới, bước chân bà đi như ngắn lắm, tà áo rộng quét mặt sàn kéo một vệt đen đàng sau bà. Tới giữa sảnh, bà dừng lại, cặp mắt sâu dữ dội như mắt cú vọ chiếu vào hoàng tử và tiểu thư Kim Bình đang đứng bên nhau, bà gằn giọng : -Hoàng tử, lời nguyền của ta không đủ quyền nhiệm màu chăng ? Hoàng tử sẽ phải hỏi lấy một cô gái xấu xí nhất trần gian, chứ không phải là cô tiểu thư diễm lệ như thế này ! Hoàng tử nghe rõ chưa ? Tiếng nói của bà phù thủy già như núi băng biển tuyết đè lên mọi người, tiếng nói nghe như dao sắc cứa và tim gan, hoàng tử rùng mình , cả đại sảnh lặng lẽ. Quay sang công chúa Ngàn Thương vừa tới, phù thủy già giọng rít lên nghe như sắt kéo trên vỏ nứa : -Còn cô, mỹ miều qúa mà, chính cô gây ra những chuyện này, cô dám chống lại cả ta ! Đã thế, ta tiếc gì mà chẳng cho cô được kết duyên với một người... một người cô ước muốn ! Công chúa muốn được kết duyên với ai nào ? Với con bò ? Con cóc ? Hay với một gã nông phu hạ tiện hôi hám ? Ta cho phép được chọn ! Công chúa Ngàn Thương vừa ở nơi giam Xíu Xíu, cô vừa thấy chuyện lạ xảy ra thì hốt hoảng vội vàng đi báo cho hoàng tử biết, nào ngờ vừa vào đại sảnh đã bị ngay bà phù thủy già rít giọng hạch hỏi như thế. Công chúa không còn hồn vía, mặt hoa tái nhợt, cô đứng ngẩn người hai dòng nước mắt đổ xuống. Phù Thủy Già lại rít lên : -Không nói được hả ? Vậy ta giúp công chúa lựa chọn nhé ! Công chúa đẹp như mặt trời mới mọc, hoa mới nỡ, tuổI đang độ trăng tròn, cuộc đời biết bao nhiêu mộng đẹp , vậy đến khi nào hoàng tử Hiền Nhân anh của công chúa đón xong cô gái xấu xí nhất trần gian về làm vợ cũng là lúc công chúa Ngàn Thương theo chồng là con Mèo Rừng rời bỏ cung điện ra đi nhé ! Công chúa chết lặng, cả sảnh im phăng phắc khiếp hãi, âm vang của giọng nói rít độc ác của phù thủy già còn chưa hết, đã có tiếng trong như pha lê nói theo ngay : -Người con gái xấu xí nhất đến chốn cung đình cũng là lúc hoàng tử dũng mãnh nhất trần gian, thông minh trí tuệ không ai bì, hoàng tử mặc chiếc áo mãnh hỗ đến với công chúa Ngàn Thương thật xứng đôi đẹp lứa ! Phù Thủy Già cau có, khuôn mặt dài với chiếc mũi nhọn khoằm khoặm quay ngay lại, và tất cả mọi người nhìn trở lại phía cửa lớn. Công chúa Ngàn Thương lại lần nữa lặng người trước khung cửa lớn đại sảnh, một người không nhìn rõ mặt, vóc dáng thanh cao, mái tóc dài buông xoã, người lạ khoác chiếc áo nhung nâu nhạt như da lông hươu lộc, người lạ này rõ ràng công chúa thấy từ trong phòng giam Xíu Xíu đi ra, công chúa không thấy rõ mặt người ấy nhưng dáng điệu này thì công chúa vừa mới thấy làm sao lại có thể lầm lẫn được. Phù Thủy Già bước chân như chim sẻ nhẩy, bà đi ra phía cửa đứng ngay trước mặt người lạ, phù thủy giọng khó chịu : -Ngươi là ai ? Liên quan gì đến người mà người tới đây can thiệp vào công việc của ta ? Người lạ vẫn không một ai trông rõ mặt, chỉ nghe tiếng trả lời thật thánh thót, âm thanh trong như ngọc gieo, thật ung dung mà rằng : -Bà khó tính, cho đến hôm nay bà có nhớ là thế gian này đã có bao nhiêu người khổ vì bà chưa ? Sao bà còn tới đây gây họa cho những con người đẹp đẽ như thế này ? Tôi xin bà vì tôi giải lời nguyền cho hoàng tử có được không ? -Ngươi là ai ? Ta chưa bao giờ lại dễ dãi giải lời nguyền cho ai cả ? Người giải được những lời nguyền của ta không ? -Những lời nguyền ấy, chẳng có gì là khó giải cả ! Nhưng mỗi người đều phải tới tuổi già, số trời định sẵn. Bà chẳng nên đem cái già khổ sở ra hành hạ người đời làm gì. Tôi chỉ muốn chính những lời nguyền của bà trở thành những lời chúc lành cho mọi người thôi. Tôi vâng lệnh tới đây chậm một chút, nhưng vẫn còn kịp để giải các lời nguyền của bà. Bà nên về đi, đợi xem các lời nguyền ấy ứng nghiệm ! Dứt lời, người lạ quay gót đi ngay, chớp mắt không còn thấy bóng dáng. Bà già phù thủy khó tính bước những bước chân thật ngắn lật đật ra theo, tà áo đen lê một vệt dài, chớp mắt bà cũng mất dạng. Hội sảnh bắt đầu lục tục xì xào, hoàng tử vẻ băn khoăn, công chúa Ngàn Thương nước mắt chưa khô, tiểu thư Kim Bình đến bên hoàng tử, nàng nhỏ nhẹ : -Hoàng tử, chàng đừng lo buồn làm gì, chàng nên quyết định ngay đi, như thế mới gỡ ra khỏi lời nguyền ấy được ! Công chúa Ngàn Thương cũng bước đến bên hoàng tử, nàng chưa kịp nói đã nghe trống hiệu vang vang báo có khách qúy tới. Hoàng tử hơi nhíu mày, tất cả mọi người quay nhìn ra cửa. Quan gíam cung hiện ra nơi giữa cửa, ông ưỡn ngực trình lớn : -Trình hoàng tử, có công tử Thái Sơn ở phương Bắc tới, xin vào gặp hoàng tử ngay ! Liền lúc ấy, quan giám cung quay người đứng dẹp sang một bên cúi mình kính cẩn đợi chờ, có tiếng bước chân dậm mạnh trên mặt sàn đá. Khác lạ đã tới, chàng đứng như núi lớn chắn giữa cửa. Hoàng tử một thoáng ngập ngừng rồi rảo bước đi ra, cả hội sảnh im phăng phắc chăm chú nhìn khách lạ và hoàng tử. Hoàng tử là người có vóc cao, nhưng đứng trước khách lạ hoàng tử vẫn còn thấp hơn một cái đầu ! Khách vóc dáng cao lớn nhưng thật gọn gàng, vẻ thanh lịch , khách khoác chiếc áo nhung đen mướt, áo rộng nhưng còn đủ thấy chuôi một cây gươm dài, khách đầu đội khăn vô sinh xanh lá mạ có cắm chiếc lông trĩ một bên. Mặt khách hơi dài tuyệt đẹp, nước da trắng xanh mịn như ngà, cặp mắt công tử dài đen mướt như nhung trông sâu thăm thẳm, trên cặp môi mộng đỏ hồng là chiếc mũi như giọt nước lớn thật thẳng, mặt công tử đẹp một cách phong lưu tao nhã. Công tử hai vai rộng, tay dài, chiếc áo choàng để cho mọi người thấy thấp thoáng bộ nhung phục đỏ thẫm bên trong, công tử đi chiến hài bằng sợi bạc dệt lại, toàn thân công tử là một bức tượng cực đẹp. Hoàng tử nghiêm trang lên tiếng : -Công tử ở đâu mới tới. Tam hoàng tử Hiền Nhân tôi hân hạnh được đón qúy khách là ai ? Công tử cần gặp tôi có việc gì ? Hàng trăm cặp mắt mỹ nhân trong đại sảnh chăm chú vào công tử lạ mặt, hàng trăm cặp mắt êm như nhung đang bị con người lạ ấy hút chặt, không cô gái nào lại không cảm thấy tâm hồn xao xuyến ! Khách lạ nghe hoàng tử hỏi chàng tươi tỉnh đáp : -Thưa hoàng tử cao sang, tôi dòng dõi Thái Sơn nghe danh hoàng tử từ lâu, lại thêm việc hoàng tử kén vợ có nhiều chuyện lạ, hôm nay tôi về đây trước là để tận mắt xem các chuyện lạ ấy, sau nữa nhân cơ hội xin hoàng tử giúp cho một việc, vì tôi có nghe hoàng tử là người có đủ các đức tính qúy báu ở đời ! Khách lạ nói, mọi người chăm chú nghe, hoàng tử không thấy vui lòng vì những lời thanh niên Thái Sơn nói, hoàng tử hỏi : -Tôi giúp được gì cho công tử ? Xin nói ngay. Công tử Thái Sơn mỉm cười, chàng đáp : -Vâng, tôi xin nói ngaỵ Ở đây, mỹ nhân nào hoàng tử có thể ban cho tôi, hoàng tử tin chắc là mỹ nhân ấy chịu nghe lời hoàng tử ? Câu nói của công tử Thái Sơn làm hết thảy mọi người kinh ngạc. Công tử là người ở đâu không ai biết, công tử lại hỏi xin hoàng tử một việc nghe trắng trợn đến như vậy làm cho các cô chợt cảm thấy bực bội, công chúa Ngàn Thương giọng nghiêm nghị nói : -Ở đây không phải là nơi để cho thiên hạ tới nói ra những lời thiếu phong cách, xin ngài hãy cận trọng ! Công tử lùi lại một bước tà áo khoác hơi vén lên, công tử đặt bàn tay phải tì lên đốc gươm hơi nghiêng nghiêng đầu ngắm nghía công chúa Ngàn Thương, chợt công tử cười lên một tràng dài, tiếng cười lanh lảnh có lúc nghe như tiếng rít thật cao, cười dứt công tử trịnh trọng nói : -Thưa hoàng tử, tôi chưa được hoàng tử hứa tặng cho mỹ nhân nào, nhưng đường xa vạn dặm về tới đây tôi thấy không uổng công , chính mỹ nhân này là người tôi tin là sẽ được hoàng tử ban cho ! Dứt lời, hoàng tử đè mạnh lên đốc gươm, lưỡi gươm nâng cao tà áo, công tử cúi đầu, một chân qùy xuống trước công chúa, công tử nói : -Hỡi nàng công chúa xinh đẹp, giấc mộng lâu dài của ta, ta hẹn với nàng khi nào sen tàn thu tới, buổi trăng tròn ấy là ngày ta đến rước người trong mộng của ta về nơi động phủ của thương yêu nhé ! Hoàng tử Hiền Nhân thét lớn lên : -Không được vô lễ. Tiếng thét của hoàng tử còn chưa dứt, công tử Thái Sơn ngửa mặt cười một tràng dữ dội, tiếng cười rít lên như tiếng gào thét, tiếng cười có uy lực làm cho mọi người cứng cả tay chân, không ai cựa quậy được, hoàng tử Hiền Nhân uất ức bỗng tràn nước mắt, công tử Thái Sơn cười dứt chẳng thèm nhìn một ai quay gót bước ra. Công tử vừa ra tới cửa đại sảnh thì từ bên ngoài hai người lạ mặt khoác áo ngoài giống hệt nhau : áo khoác nền vàng nhạt lốm đốm những điểm tròn nâu thật đẹp, hai người lạ không biết từ đâu tới đứng chắn ngay trước cửa, công tử Thái Sơn đứng khựng lại. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hoàng tử Hiền Nhân cùng tất cả mọi người trong đại sảnh tay chân bỗng cử động lại được, hoàng tử bước nhanh ra cửa. Công tử Thái Sơn không chần chờ rút phắt thanh gươm dài ra soạt một tiếng nghe rùng rợn, hai người lạ cũng lùi một bước hai thanh gươm mảnh dẻ đã cầm trong taỵ Không ai hiểu có chuyện gì, những người này là ai, họ có thù hằn gì với nhau mà đến chốn này lăm le giết nhau. Công tử Thái Sơn hoa gươm, đẩy lùi hai người lạ ra bên ngoài, hoàng tử Hiền Nhân không có khí giới đành chỉ bước theo ra ngoài xem sự thể thế nào. Ba dũng sĩ ra đến vườn hoa trước đại sảnh thì bắt đầu cuộc chém giết dữ dội , cả ba không ai nói một lời chỉ một mực tận tình đâm chém ! Hoàng tử Hiền Nhân lúng túng nhìn quanh, tức thì quan trấn điện hiểu ý bước nhanh tới trao cho hoàng tử cây gươm Thích Thạnh sáng ngời, hoàng tử đời lấy gươm mắt không rời ba người đang chiến đấu. Trong sảnh, mọi người xô nhau chạy ra xem tình thế, cả vườn hoa phút chốc biến thành đấu trường và các mỹ nhân là những người xem cuộc đấu ! Công tử Thái Sơn quả thật tài ba, đường gươm quét ngang bổ dọc nhanh như gió táp mưa sa, dồn hai người lạ phải liên miên lùi bước. Hoàng tử Hiền Nhân nhận thấy rõ ràng : hai người lạ sắp sửa vong mạng vì lưỡi gươm của công tử Thái Sơn, hoàng tử qúat lớn : -Ngừng tay lại, không được chém giết ở nơi này ! Ba cây gươm vẫn quấn lấy nhau tiếng quát của hoàng tử càng làm cho ba người thêm ra sức chém giết. Hai người khách lạ càng lúc càng thấy thua kém, chắc chắn không thể thoát chết, hoàng tử không thể đợi chờ được nữa, chàng xốc gươm báu tiến tới. Hoàng tử vừa từ thềm đại sảnh bước xuống con đường rộng chạy vòng quanh vườn hoa, đã lại thấy từ bên tay mặt chiếc xe lạ trắng như bọc bằng ngà voi có con ngựa sắc trắng loang loáng ánh xanh từ đâu vùn vụt chạy tới cực nhanh, chỉ một chút xíu nữa là mũi con ngựa chạm vào vai hoàng tử ! Hoàng tử giật nảy mình dừng bước ngay lại, xe lăn thêm một chút rồi ngừng hẳn lại, hoàng tử nhìn lên thấy trên xe một người rõ ràng là con gái tóc dài phơ phất, mái tóc xõa che khuất già nửa mặt, hoàng tử không thể nhận rõ được mặt cô là ai, mặt mũi như thế nào, hoàng tử cảm thấy mắt như có màng sương mỏng làm cho hoàng tử cố nhìn mà vẫn không thấy rõ mặt cô gái. Cô gái đứng trên xe với tấm áo khoác màu nâu nhạt mịn lắm, phía bên phải gần gấu áo có vết rách một đường dài cả gang tay, hoàng tử sửng sốt. Cũng vừa lúc ấy từ trên thềm đại sảnh có tiếng kêu lanh lảnh : -Nàng tới rồi !
__________________
|
|
#25
|
||||
|
||||
|
Chương 10
Chính công chúa Ngàn Thương vừa kêu lên, công chúa đã nhận ra cô gái lạ mấy lần được gặp. Cùng với tiếng kêu, tiếng chân công chúa nghe đã rộn ràng chạy tới. Từ trên xe, cô gái lạ không bao giờ trông rõ mặt cất giọng thánh thót nói : -Hoàng tử, ngài đừng can dự vào việc chém giết này ! Trượng phu tự nhận là kẻ "trí " ở đời mỗi hành động phải được sáng tỏ, không nên hồ đồ ! Nhìn ra, cuộc chém giết trong vườn hoa đã tới lúc khốc liệt, công tử Thái Sơn vươn thanh trường kiếm phạt tới một đường, khách lạ ngáng gươm đỡ lập tức bị đập ngã xuống, hoàng tử thét lớn : Đừng tay ! Hoàng tử cất bước vượt qua đầu ngựa toan chạy tới, trên xe cô g''ai lạ rất khoan khoái cất giọng cực êm bảo : -Hoàng tử đứng lại ! Kẻ trí không thể bị lầm lẫn ! Lạ thay, tiếng nói du dương thánh thót thế mà có uy lực mạnh vô cùng gắn chặt chân hoàng tử trên mặt lộ, và hoàng tử như thấy có tia lớp loé lên trong đầu, chàng mơ hồ nhận ra : nếu chàng bước tới nữa là mắc vào lỗi lầm của kẻ ngu phu ! Hoàng tử đứng lặng nhìn đường gươm của công tử Thái Sơn bổ xuống khách lạ ngã trên mặt đất, gươm xuống thật mạnh và tất cả mọi người đều nhìn rõ : trong nắng đẹp cuối xuân tia máu đỏ vọt lên rồi tưới xuống vườn hoa bị dẫm nát cả. Nhiều cô rú lên kinh hãi, có tiếng ngã xuống nặng nề : mỹ nhân nào đấy thấy cảnh rùng rợn qúa đã ngã xuống hôn mê bất tỉnh ! Hoàng tử Hiền Nhân lúc ấy lại rất bình tĩnh, chàng nhìn cuộc chém giết thật dửng dưng, hoàng tử cho rằng : kẻ chém giết tất cả không phải là những người hiền, cuộc chém giết này chính là sự trừng phạt tự nhiên ! Công chúa Ngàn Thương không quan tâm đến cuộc tranh đấu trong vười hoa, cô cố gắng nhìn cho kỹ người con gái lạ, nhưng cô bực bội lắm vì dù công chúa đã mấy lần giơ tay dụi mắt, lấy khăn lau mắt, thế mà vẫn không làm sao nhìn cho rõ được, mắt công chúa như có lớp màn the mỏng chắn ngang, cô không ngần ng. ai nữa mạnh dạn bước tới toan tính trèo lên xe. Nhưng con ngựa lạ cao lớn sắc trắng loang loáng ánh xanh biêng biếc lại dặm chân co cổ như muốn chạy đi khiến cho chiếc xe lắc lư, công chúa không làm sao mà leo lên được. Trong vườn hoa, công tử Thái Sơn vừa hạ sát xong một khách lạ, tức thì thanh gươm lại hoa lên, lưỡi gươm sáng loang loáng máu đỏ bổ xuống tới tấp, chớp mắt người khách thứ hai cũng bị chém chết nốt, vườn hoa tan nát đẫm máu. Công tử Thái Sơn không nói một lời, thanh gươm đẫm máu tra vào vỏ và công tử rảo bước đến bên gốc cây hoè lúc ấy mọi người mới thấy dưới gốc cây có buộc con ngựa sắc đỏ nâu cao lớn. Công tử bay lên yên, ngựa sải vó lướt đi như một tia lửa đỏ mang theo công tử với chiếc áo khoác căng ra phía sau. Vó ngựa dồn dập, chớp mắt không còn thấy bóng dáng công tử. Trên xe, cô gái lạ lại bảo : -Hoàng tử, thế là hoàng tử đã khoanh tay để mặc cho người giết người, đấy mới là có trí ! Hãy lấy rượu mà xoá cuộc chém giết đẫm máu ấy đi ! Tiếng nói êm mà trong lắm , tất cả mọi người chú mục nhìn cô gái , công chúa loay hoay cố tìm cách leo lên xe. Nhưng ngựa đã dậm vó, bánh xe đã lăn chậm chậm, công chúa tay còn níu thành xe miệng hoa lắp bắp nói không thành tiếng, công chúa thoáng thấy cô gái mỉm cười nhìn mình, cô gái êm ái nói : -Công chúa cứ vui lên, ngày mai hạnh phúc sẽ tới. Xe vụt đi mau, hoàng tử lúc ấy mới quay nhìn lại được, thanh gươm Thích Thạnh chút mũi xuống mặt lộ, chàng ngẩn người ! Trăm ngàn con mắt dõi theo chiếc xe, tà áo khoác nhung mịn màu nâu loang loáng trong nắng cuối xuân, phút chốc tan mờ ở khoảng xa xạ Lúc ấy mọi người như bừng tỉnh giấc mộng, vườn hoa tan nát còn đây, hai xác chết đẫm m''au còn đây, không ai là chẳng thấy rờn rợn, máu tanh làm nhiều người nao nao buồn nôn. Hoàng tử bước tới, các tùy tùng theo sau, chàng đứng lặng nhìn hai x''ac chết không hiểu được những người này là ai , từ đâu tới đây mà chém giết nhau như thế. Hoàng tử nhớ lại cô gái dặn, liền sai lấy nhiều rượu đến tưới khắp nơi trong vườn hoa, tưới lên hai xác chết thật nhiều. Lạ thay ! Rượu đổ xuống, máu tanh tan đi đâu mất cả, hai xác người có rượu tưới lên máu tan đi rồi chầm chậm co rút lại, mọi người thấy lạ chăm chú nhìn xem. Hai xác chết như có phép lạ co ngắn rút lại, rồi chậm chậm biến thành hai xác mèo rừng lớn lông vàng nhạt lốm đốm hoa nâu thẫm thật đẹp. Cạnh hai xác mèo rừng lớn ấy, hai chiếc nanh heo rừng thạ^t dài chứ không phải là hai thanh gươm nữa ! Thế là thế nào ? Hoàng tử kinh ngạc, mọi người kinh ngạc. Hai người chết không phải là người mà bây giờ lại là hai xác con mèo rừng to lớn ! Hoàng tử chợt nhớ đến lời cô gái nói. Hoàng tử le lói hiểu : chàng không ra tay cứu người bị giết, cuộc chém giết này lại là điều may cũng không chừng ! Bởi vì hai xác con mèo rừng rõ ràng bọn ma qủy đã tới đây toan bề làm bậy, cuộc chém giết vì thế mà lại biến thành lẽ phải, điều tốt ! Hoàng tử đã nghe lời cô gái, không ra tay cứu người bị giết, và thách thức của hoàng tử đã giải xong ! Hoàng tử chợt vui mừng, gương mặt rạng rỡ ! Công chúa Ngàn Thương ngơ ngác, những gì xảy ra mau lẹ qúa, chẳng khác nào như trong giấc chiêm bao, công chúa trong đầu quay cuồng với biết bao nhiêu nghĩ ngợi, cô quên mất cả việc cô gái xấu xí trong phòng giam. Công chúa cùng mọi người trở lại hội sảnh, và hoàng tử đã bình tĩnh lại, chàng vui mừng trịnh trọng loan báo để mọi người biết : " lời thách thức của hoàng tử một lần nữa đã được giải xong ! Và hoàng tử lại yêu cầu tất cả mỹ nhân trong nước tiếp tục các cuộc vui, tiếp tục còn hai th''ach thức nữa xin được giải nốt. Công chúa Ngàn Thương từ đây bỗng trở nên trầm lặng, cô không còn nhí nhảnh vui đùa như trước, công chúa trang nghiêm lúc nào mặt cũng phảng phất nỗi suy tư, nàng nghĩ ngợi nhiều lắm, nhiều nhất là người con gái xấu xí làng Linh Xuân bị bắt đem về cung, rồi thì người con gái ấy hốt nhiên ra đi, ra đi ngay trước mắt công chúa và công chúa không thể có hành động gì ngăn cản cô ta, tiếp đến là các việc lạ lùng dồn dập xảy tới, số phận công chúa cũng lại liên quan đến những việc lạ sau này, và công chúa băn khoăn, cô lại cho người kín đáo theo dõi người con gái xấu xí ấy, công chúa tin chắc : con người xấu xí ấy nhất định là thần tiên, có ngày ở nơi người con gái ấy sẽ xảy ra chuyện lạ nhất trần gian ! Lúc này, công chúa không còn dám nghĩ đến quyền lực của mình để ra tay thi thố những hành động theo như ý muốn nữa, cô lo lắng và thận trọng đợi chờ, đón đỡ. Cả hoàng gia sôi nổi với những việc xảy ra, người ta bàn tán không lúc nào ngừng, vườn hoa được sửa sang lại, hai xác mèo rừng được đem đốt ra trọ Hoàng tử lại cho loa gọi đi khắp nước, loan báo là hoàng tử đã trải qua thử thách và bây giờ đợi chờ người nào có thể buộc hoàng tử " phải thủ tín tới cùng ". Hồi ấy, quan thiên văn loan báo : mùa xuân chỉ còn bốn ngày nữa là kết thúc, mùa hạ sắp tới, như thế lễ hội của hoàng tử Hiền Nhân kéo dài gần trọn mùa xuân, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện lạ, hạn kỳ sắp hết mà kết quả vẫn mơ hồ, chưa thể biết đích xác cô gái nào sẽ làm chủ cuộc đời yêu thương của ông hoàng tươi đẹp ! Hoàng tử vừa băn khoăn vừa lo lắng. Chàng băn khoăn vì biết chắc là đã có một cô gái vượt được các th''ach thức của hoàng tử nhưng con người ấy bí ẩn qúa không làm sao tìm được cô ta, còn lo lắng là hoàng tử thấy các th''ach thức lần lược giải đáp, chung cuộc chàng phải lấy người nào làm vợ, và hoàng tử có nói : dù rằng người ấy có xấu xí đến đâu cũng vậy, hoàng tử vẫn nhận người ấy làm vợ, và chàng đã được nghe nói, được biết về một người con gái qúa ư là xấu xí, người con gái ấy chính công chúa ngàn thương đã gặp, đã biết, đã nói hết cho hoàng tử hay thế thì chàng phải nhận cô gái như vậy làm vợ ? Hoàng tử tư lự trong lễ hội, lúc này không còn cô nào là nghĩ rằng mình sẽ thành công, tranh đoạt được hoàng tử nữa, kể cả tiểu thư Kim Bình ! Nhìn ra, hình dáng hoàng tử vẫn lồ lộ qúa ư tươi đẹp, dưới thế gian này nhất định không ở xứ nào lại có được ông hoàng đẹp đến như thế ! Tài trí của hoàng tử đã rõ ràng, hoàng tử sẽ phải được một tiểu thư đẹp tuyệt trần làm vợ, nhưng ai cũng hiểu rằng : hoàng tử bị lời nguyền của phù thủy già , người con gái xấu xí ấy đã thấy bóng dáng, nhưng chưa thể nào biết đích xác cô là ai, ở đâu. Nhưng từ trong hoàng gia ra đến ngoài dân gian, ở đâu ai cũng xôn xao bàn tán về người con gái xấu xí làng Linh Xuân, đủ mọi lời lẽ, mọi lý luận, mọi bình phẩm chê khen, người ta chia nhau ra thành nhiều phe, nhiều nhóm để đua nhau bàn luận. Hoàng tử không khỏi bị những lời đồn đại, những dư luận ấy làm cho xao xuyến lo lắng đủ điều. Riêng phần các hoàng tử anh em của hoàng tử ông nào cũng thì thầm nhỏ to với nhau chê cười hoàng tử Hiền Nhân vốn vẫn được cả hoàng gia, cả nước chọn là ông hoàng tài giỏi, đẹp đẽ nhất, thế mà rồi đây ông hoàng ấy lại sẽ phải lấy một cô gái xấu xí còn hơn cả qủy dạ xoa, thì ông hoàng nào cũng có ý hả hê trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ nghiêm trang cầu mong cho hoàng tử Hiền Nhân lấy được người vợ vừa đẹ vừa tài giỏi. Vợ các ông hoàng ấy tự nhiên cũng thấy hả dạ, các cô cho rằng rồi đây hoàng tử Hiền Nhân chẳng thế nào có được người vợ đẹp, nhan sắc các cô nhờ thế mà vẫn là nhừng bông hoa rực rỡ của hoàng gia ! Hoàng gia bàn tính chi li từng chi tiết một về những thách thức của ông hoàng ba, về những trường hợp các lời thách thức ấy được giải, và nhất là các lời nguyền của bà phù thủy, ai cũng tin là ông hoàng ba đẹp giỏi hơn tất cả anh em, số phận lại hẩm hiu, riêng công chúa Ngàn Thương, nàng công chúa thông minh, và đẹp nhất trong đám các công chúa, dù rằng có lời nguyền của phù thủy già nhưng công chúa vẫn không lúc nào ngừng suy nghĩ, tìm cách giúp đỡ cho ông hoàng anh, nàng thấy càng lúc các thách thức càng bị giải và lời nguyền của phù thủy xem ra sẽ ứng nghiệm, công chúa xót xa cho ông hoàng anh nhiều lắm, nàng vẫn muốn cưỡng lại lời nguyền, quyết tìm cho ra lối thoát cứu hoàng tử Hiền Nhân. Bây giờ đến th''ach thức thứ năm " làm thế nào để buộc hoàng tử phải thủ tín tới cùng ? " và công chúa nhất định ra tay.
__________________
|
|
#26
|
||||
|
||||
|
Công chúa nghĩ "hoàng tử anh không hề nợ nần hứa hẹn gì với ai, như vậy thì không có gì buộc được hoàng tử phải thủ tín tới cùng, hoàng tử không bị ràng buộc gì. Và công chúa cho người gấp rút đồn đi khắp nơi : hoàng tử đã chọn tiểu thư Kim Bình, hoàng tử đợi hết mùa xuân lúc nào quan thiên văn loan báo : bắt đầu mùa hạ là hoàng tử loan báo cho cả nước biết ngày mở lễ rước tiểu thư Kim Bình !.
Tin đồn lan nhanh còn hơn gió cuốn, chớp mắt cả nước ồn ào xôn xao, chính hoàng tử và tiểu thư Kim Bình cũng ngạc nhiên sửng sốt ! Người ta lại chia nhau ra làm các phe để phê bình bàn tán, người thì cho là phải, người lại cho là không đúng, người thì nhắc tới lời nguyền của phù thủy già rồi nói : cứ chờ mà xem, làm sao hoàng tử thoát được lời nguyền ghê gớm ấy ! Hoàng tử hoang mang, tại sao lại có những lời đồn đại như thế, lại thêm công chúa ngàn thương không lúc nào lại chẳng ở bên hoàng tử ra sức thuyết phục hoàng tử phải mau mau quyết định chọn Kim Bình, có thê" mới mong thoát được tai hoạ, và hoàng tử nhiều lúc đã xiêu lòng. NGày qua đi, hoàng tử mong cho mau :Dng hết mùa xuân, đợi lời loan báo của quan thiên văn. Còn một ngày nữa là mùa xuân sẽ hết, hoàng tử cảm thấy vơi được đôi chúc lo lắng, nhưng cũng lại băn khoăn về người con gái xấu xí, hình ảnh cô gái tuy hoàng tử chưa thấy rõ nhưng vẫn cứ như in trong đầu hoàng tử. Những ngày cuối cùng của mùa xuân đã tới, ngay từ tinh mơ cửa đại sảnh đã rộng mở, đèn đuốc sáng rực rỡ, đèn đuốc sẽ chỉ tắt khi nào mặt trời đã lên cao, lúc ấy sẽ là giữa buổi sáng. Ngày :Dt của lễ hội tưng bừng ngay từ tinh mơ, hết thảy các mỹ nhân hôm nay còn rực rỡ hơn các ngày trước, bao nhiêu hoa lệ dồn cả lại ngày hôm nay , cơ hội cuối cùng để sẽ nhớ mãi cả cuộc đời. Vua và hoàng hậu cùng tất cả mọi người trong hoàng gia cũng tới thật sớm. Vua và hoàng hậu vận áo đại lễ, vàng son :Di lọi, nhưng gương mặt hai ngài lại phảng phất nỗi b uồn và lo lắng, hai ngài cho rằng lễ hội khó lòng kết thúc trôi chảy được, thế nào phù thủy già cũng tới phá quấy ! Về phần các hoàng tử, công chúa thì cười nói thật sôi nổi, nhưng vẫn không dấu được nổi nôn nóng đợi chờ những chuyện lạ xảy tới. HOàng tử Hiền Nhân mặc áo gấm bạc dệt hình mãng xà chào mặt trời, gương mặt rạng ngời với cặp mắt hơi trũng thăm thẳm ánh sáng, nụ cười tươi còn hơn cả hoa đào mới nở, trăm ngàn con mắt của hết thảy các mỹ nhân đều dồn vào ông hoàng đẹp nhất trần gian, các cô không bảo mà hết thảy đều luôn luôn để ý lắng nghe từng lời nói của hoàng tử. Khai hội ngày cuối , hoàng tử trịnh trọng đứng trước vua và hoàng hậu, các hoàng tử, công chúa, và hướng về đông cung thái tử ngồi riêng một bên phải đức vua, hoàng tử nói : -Trình phụ vương, trình mẫu hậu, trình hoàng thái tử và các hoàng tử, công chúa, quận chúa, tiểu thư, công nương, cứ xem như quang cảnh lễ hội hôm nay cũng đủ thấy rõ nỗi mừng vui của tôi trong suốt mùa xuân lễ hội... Hoàng tử ngừng nói, tủm tỉm cười, đức vua nhẹ gật đầu ra chiều bằng lòng, một cánh chim từ ngoài vườn hoa trước đại sảnh vụt bay vào đậu mãi trên xà ngang cao vút của nóc điện. Hoàng tử tiếp : -Tâu phụ vương, tâu mẫu hậu, nhờ ơn đức của phụ vương và mẫu hậu mà con mời được hết thảy giai nhân khắp nước về đây, nguyện ước của con đã thành, tuân lệnh phụ vương và mẫu hậu con đã chọn được người xứng đáng... Cả đại sảnh chợt rì rào, mọi người khe khẽ thốt ra lời cảm thán ! Hoàng tử đã chọn được người để lấy làm vợ ! Người ấy là ai ? Hoàng tử mặt tươi như hoa nhìn về phía công chúa Ngàn Thương, công chúa tủm tỉm cười vẻ mặt rạng rỡ, nàng đợi ông hoàng anh nói ra lời nói quyết định. Hoàng tử vững lòng quay về phía vua và hoàng hậu, chàng vừa chực nói đã nghe thấy có tiếng nói từ trên cao vọng xuống nghe thật rõ ràng : -Hoàng tử đẹp nhất trần gian, nhưng lại là người thất tín ! Hoàng tử là người thất tín, thất tín ! Âm thanh nghe rõ nhưng the thé, cả hội sảnh sửng sốt, hết thảy ngửng đầu nhìn lên nóc điện, không thấy có người, nhưng nhiều người hiểu ngay rằng đó là tiếng nói của con anh vũ đậu tít trên cao ! Đức vua nhìn sang hoàng hậu, hoàng hậu mặt lộ vẻ sợ sệt, bà cho là thần linh hay ma qủy tới phá đám, chê trách hoàng tử, bà vội lâm râm cầu Trời Phật phù hộ. Hoàng tử nghe tiếng chim nói, chàng giật mình một thoáng thấy sợ về những ý nghĩ của mình, hoàng tử đã thất tín ! Chàng thất tín việc gì ? Con chim của ai, ở đâu đến đây mà trách chàng như thế ? Hoàng tử chợt nhớ tới phù thủy già, nhớ tới lời nguyền của bà, hoàng tử rùng mình ! Hoàng tử trấn tĩnh tinh thần, ngửa mặt hướng lên con anh vũ hỏi : -Hỡi loài chim khôn, mi ở đâu tới đây ? Con anh vũ nói ngay, giọng the thé : -người thương hoàng tử sai tới ! Người thương hoàng tử sai tới ! Ai là người thương hoàng tử ? Như thế thì hiển nhiên con chim này không phải do phù thủy già sai đến ! Phù thủy già không nhòm ngó vào công việc của hoàng tử , và hoàng tử có phần vui mừng xen lẫn lo lắng. Hoàng tử cho rằng : mọi chuyện xảy tới sẽ giúp hoàng tử tìm được người con gái tuyệt vời như mơ ước, nhưng hoàng tử vẫn lo lắng với lời nguyền " người con gái xấu xí nhất trần gian sẽ là vợ của hoàng tử và chính hoàng tử đã có lời hứa như thế!Ai là người hoàng tử sẽ lấy làm vợ ? Chắc chắn sẽ phải là một người con gái xấu xí nhất mực, người con gái hoàng tử từng được nghe nói rất nhiều , do chính công chúa em hoàng tử kể, do các người hoàng tử sai đi dò la thuật lại. Hoàng tử băn khoăn, chàng không thể xác định được rõ ràng ý nghĩ của mình. Bây giờ, con chim lên tiếng trách chàng về lời ước hẹn áp :Dt " buộc hoàng tử phải giữ tín đến cùng ", và hoàng tử đang bị chê trách là thất tín ! Hoàng tử thất tín, một tội lớn trong thiên hạ, nhất là người phạm tội ấy lại chính là hoàng tử, một con người quang minh chính đại không thể nào chấp nhận được những chê trách của người đời về đạo đức cao qúy được. Vì thế nghe chim anh vũ trên nóc điện nói, mới đầu hoàng tử hoang mang nhưng rồi chàng hiểu ra ngay, hoàng tử bình tĩnh ngửa mặt nói lớn : -Hỡi anh vũ, ta là kẻ trượng phu đứng trong trời đất, hành động quang minh chính đại, sao lại có thể trách ta là người thất tín được ? Cả đại sảnh nghe rõ lời hoàng tử hỏi con chim, và mọi người lắng đợi nghe xem con chim có biết trả lời hoàng tử không, quả nhiên con anh vũ đáp : -Hoàng tử hứa lấy người xấu xí ! Hoàng tử đã trao tặng vật, hoàng tử lại thất tín ! Hoàng tử thất tín ! Thất tín ! Tiếng chim the thé nghe rờn rợn, nhiều cô thấy sởn gai ốc trên tay ! Hoàng gia kinh ngạc, kinh ngạc nhiều hơn cả có lẽ vẫn là hoàng hậu, bà không hiểu hoàng tử đã trao tặng vật cho ai, không một ai biết gì về việc ấy ! Trăm ngàn con mắt dồn cả vào hoàng tử đợi chờ, những cặp mắt êm như nhung tha thiết hướng vào hoàng tử đợi nghe một lời chống chế. Hoàng tử trầm ngâm giây lát rồi khảng khái hướng về vua và hoàng hậu tâu : -Tâu phụ vương, tâu mẫu hậu, quả thật con vẫn có lời hứa là bất cứ người con gái nào vượt được các thách thức của con, thì dù người ấy xấu xí đến đâu chăng nữa con cũng nhất định nhận lấy làm vợ. Lời hứa ấy , lúc này con vẫn xin giữ nguyên như cũ. Còn các tặng vật, con quả thật hoang mang không nhớ được !k Lời tâu của hoàng tử làm cho hết thảy mọi người đều kinh ngạc, kinh ngạc là về việc hoàng tử bảo là không nhớ có trao tặng phẩm cho ai, và trao những thứ gì. Mọi người đợi hoàng tử nói rõ thêm nữa. Hoàng tử ngửa mặt lên hỏi anh vũ : -Hỡi anh vũ, ta không nhớ trao tặng phẩm cho ai ? Những tặng phẩm gì, mi biết không ? Đại sảnh im phăng phắc, hoàng hậu lâm râm cầu Trời Phật phù hộ cho hoàng tử, và vẫn chú ý lắng nghe xem con anh vũ đáp như thế nào. Con chim không đáp lời hoàng tử, nó thản nhiên rỉa lông cánh, lần bước đi dọc theo cây đà ngang ra đến giữa đại sảnh , ngàn cặp mắt hướng cả lên con chim. Nó gù cổ mở rộng cái mỏ đỏ cất giọng the thé lên bổng xuống trầm hát : Thế gian ai áo gấm xanh Em nhỏ lệ hồng trên áo người thương Tuổi thời thẻ qúy thơm hương Hoàng tử bỏ quạt ước nguyền trăm năm ! Lưu ly ngọc báu trao tay Trở lại hốt ngà cho đẹp duyên ta! Sương Ti khăn báo vương gia Giữ gìn thủy chung kẻo hoài mộng tiên ! Thái A gươm báu ngoài hiên Cho em rơi giọt máu đào nhớ thương ! Tiếng hát của con anh vũ tràn đầy đại sảnh, hết thảy mọi người đều nghe thấy rõ ràng, nhưng không ai hiểu con chim muốn nói gì, hoàng tử Hiền Nhân cau mày, chàng vừa thoáng hiểu một số sự việc, tự nhiên trong ngực hoàng tử cảm thấy rộn ràng tim đập mạnh, chàng vừa ngẩng mặt chực lên tiếng thì con chim lại vươn cổ cố nói thật to : -Hoàng tử quên rồi ! Hoàng tử thất tín ! Thất tín ! Hoàng tử chợt nói lớn lên : -Ta thề đem cuộc đời ra quyết chắc một điều :không bao giờ phụ tình người ta thương nhớ ! Cùng với tiếng nói của hoàng tử vừa dứt, âm vang còn rung rung nóc đại điện, đã thấy con anh vũ từ trên cao rơi xuống như một chiếc lá lớn ! Mọi người sửng sốt. Thì ra : trong đám vương tôn công tử có mặt trong buổi lễ hội :Dt ngày hôm nay, có tướng quân Từ Đức Đồng tuổi trẻ tài cao, tước phong Truy Phong Hầu, chức Tiên Phong khai Lộ Tướng luôn luôn đi trước mỗi lúc hoàng tử...
__________________
|
|
#27
|
||||
|
||||
|
Chương 11
Xuất quân đi chinh phạt nơi xa, bây giờ nghe anh vũ nói ra những điều chàng chẳng hiểu gì cả, lại thấy con chim từ đầu đến giờ chỉ một mực bảo là hoàng tử thất tín, thất tín thì tướng quân giận lắm, chịu không được nữa mới rút chiếc trâm cài búi tóc ra vận đến phép Phi Vân Tiên phóng lên trúng con chim, anh vũ chết ngay lập tức ! tướng quân bước ra vòng tay thưa: - Trình hoàng tử, mạt tướng mạn phép trừ khử loài yê ma đến quấy rầy hoàng tử! hoàng hậu bàng hoàng, bà thấy con chim bị giết thì trong lòng không vui hoàng hậu cho com chim anh vũ là linh vật bây giờ bị giết chết là điều không tốt, bà ngồi lặng nghĩ ngợi. đức vua nghe những lời con chim hát, bài hát mơ hồ nhưng lại xem ra có nhiều liên quan đến hoàng tử, ngài chú ý đến những thứ như ngọc lưu ly, khăn báu sương ti, gươm thái Ạ vua hiểu những thứ ấy là thế nào, ngài trầm ngâm suy nghĩ. hoàng tử nghe chim hát rồi chim bị giết, chàng thót lo lắng. không rỏ lo lắng vì điều gì. việc xảy ra dồn dập và bất ngờ cả đại sảnh vẫn im phăng phắc ngơ ngẩn. Đức vua lên tiếng. -Hoàng tử, trẩm muốn được nghe hoàng tử nói rõ về những việc con chim vừa mới nói ra. hoàng tử bước vội tới, chàng vòng tay kính cẩn: -tâu phụ hoàng con không hiểu nhiều việc con chim nói - thế thì con hiểu được những gì -tâu phụ hoàng trong đó con biết về khăn báu sương ti, ngọc lưu ly, gươm thái A hoàng hậu chợt hỏi -tam hoàng tử, khăn sương ti ta ban cho con lúc con đến tuổi trưởng thành để giữ làm báu vật kén vợ, khăn ấy con đã trao cho ai chưa? -hoàng tử bối rối mới hôm nào đây hoàng tử có tìm chiếc khăn ấy mà không thấy. hoàng tử nhớ là có dùng chiếc khăn cùng đi với dục đông trong đêm hôm ấy, rồi bẳng đi đến lúc nhớ ra thì không biết phải trả lời ra sao chàng đáp: -tâu mẩu hậu khăn sương ti con chưa trao cho ai như lời dặn của mẩu hậu nhưng con không nhớ ra là để ở đâu! con xin được chậm chậm để tìm khăn đem trình mẩu hậu! bổng hoàng hậu nhớ ra vội hỏi: -tam hoàng tử con, năm nay con được 25 tuổi theo như hàng năm ta có ban cho con chiếc thẻ ngà đánh dấu tuổi của con. ta nghe con đem 25 thẻ ấy làm thành chiếc quạt vậy quạt ấy bây giờ ở đâu, con đem trình cho thánh thượng và mẹ thấy! hoàng tử dạ 1 tiếng, lập tức sai người mau về cung lấy quạt tới. -quạt để trong hộp gấm vàng hoàng tử đem đến trước vua và hoàng hậu, rồi trịnh trọng mở hộp lay quạt ra. hoàng tử kinh hãi chiếc quạt nan bằng ngà mất chiếc nan :Dt. nan thứ 25 bị gảy tận cây quạt. hoàng tử tái mặt, hai tay dâng quạt lên nhưng chết lặng không nói dược lời nào. vua va hoàng hậu, những người ở gần, tất cả duề thấy rõ chiếc quạt bị mất một nan. hoàng hau65 cũng ngạt nhiên bà run run hỏi. - tam hoàng tử, tại sao chiếc quạt bị gẫy nan thứ 25? hoàng tử không làm sao trả lời được chàng lắp bắp: -tâu mẫu hậu quả thật con cũng không biết ! đến lượt đức vua phá giọng nghiêm nghị vì ngài đã nghi ngờ -vương nhi hiền nhân, gươm thế thiên ta ban cho thái tử gươm thái a ta ban cho con, vậy gươm ấy đâu mau đem trình ta xem hoàng tử "dạ" 1 tiếng. vua lại cao giọng phán -quan gự sử trẫm biết hoàng hậu truyền cho khanh phải luôn luôn ở bên hoàng tử giám sát mọi việc gìn giữ không cho hoàng tử phạm lỗi lầm trong lễ kén vợ này, khanh đã mang hốt ngà vận đại phục ngự sử mà thi hành mệnh lệnh vậy mau mau đen hốt ngự sử đến trình ta xem! quan ngự sử vẫn phẩm phục đại trào mũ mang đầy đủ ngài đứng hẳn ra 1 chổ riêng rẽ hai tay cầm hốt nga không lúc nào lại chẳng trang nghiêm cung kính kín đáo theo dõi mọi hành động nghe lời nói của hoàng tử mỗi lần tan buổi hội bao giờ ngài cũng kính cẩn đem hốt cất vào hộp ngọc phép đặt ở khám thờ, lúc này quan ngự sử hai tay cầm hốt nghe vua phán thì khoan thai đi tới ngự sử trang nghiêm hơi nâng cao hốt đâu -muôn tâu thánh thượng thần tuân lệnh thánh thượng mang hốt báu ở bên hoàng tử để nhắc nhở mọi điều tuân lệnh thánh quân mang hốt đến trình thánh quân Lệ thường, ngài Ngự sử không bao giờ dám đối mặt nhìn thẳng vào hốt báu để tỏ ý kính cẩn đối với đức vua, vì thế lúc này ngài vẫn không nhìn hốt ngà, hai tay dâng chiếc hốt lên vuạ Vua hỏi cúi mình nhìn xuống, chợt ngài "A!" len một tiếng cả sảnh im phăng phắc, quan Ngự sử thoáng rung động trong lòng. Rồi vua giọng nghiêm trọng hỏi: - Quan Ngự sử, tại sao ngọc lưu ly không thấy trên hốt ngà? Hai tay Ngự sử vẫn giơ lên dâng hốt bỗng chùng xuống, Ngự sử kinh hoàng xoay hốt vào phía trong mà nhìn! Thật thế, ngọc lưu ly không còn trên hốt ngà! Ngự sử run bần bật, ngẫn người nhìn vua! Ngự sử muốn tâu điều gì mà không làm sao nói ra lới được, ngài run run cặp môi. Vua lúc ấy, hầu cận của hoàng tử đã bưng hộp gươm tới. Hộp mở ra, lớp lụa trắng như tuyết bọc kín lòng hộp, không có gươm nào trong hộp! Vua lại kinh ngạc, và hoàng tử run cùng với sự run rẩy của quan Ngự sử!
__________________
|
|
#28
|
||||
|
||||
|
Thế là thế nào Quạt bị bẻ một nan ngà, ngọc lưu ly trên hốt ngà bị mất, gươm báu Thái A trong hộp biến đi đâu Hoàng tử Hiền Nhân và quan Ngự sử đều không hay biết gì về nhưng sự mất mát hệ trọng ấy! Con anh vũ đã nói ra những điều trong đó liên quan đến ba vật bị mất, còn những điều khác thì thế nào Riêng khăn Sương Ti thì hoàng hậu vừa nhớ ra, bà truyền hoàng tử đem đến trình, rút cục hoàng tử cũng lại không có chiếc khăn Cả triều thần xôn xao, cả hội lễ bàn tán, vua và hoàng hậu nghĩ tới con anh vũ, phải chi tướng quân Tự Đức Đông đừng giết nó thì biết đâu lại chẳng biết được nhiều điều lạ! Theo như lời hát, thì con chim biết rõ các việc bị mất, con chim của ai? Tại sao nó lại tới đây mà tiết lộ những bí mật ấy
Hoàng tử vẫn cung kính đứng trước vua và hoàng hậu trí tuệ của hoàng tử đang nổ lực làm việc, hoàng tử le lói thấy những sự việc ấy hoàng tử có can dự. Chợt hoàng tử nói lớn lên: - Chưa bao giờ ta lại thất tín! Hiền Nhân ta trước sau vẫn trung thành với lời đã hứa: dù người con gái giải được các thách thức của ta có là người xấu xí nhất trần gian chăng nữa, ta vẫn giữ lời hứa nhận nàng làm vợ! Ta đã gặp nàng, ta đã trao cho nàng những kỷ vật của tâm hồn! Hoàng tử nói như trong giấc mơ, chàng dường như không biết là đang đứng trước đức vua và hoàng hậu! Vua và hoàng hậu lạ lùng về thái độ của hoàng tử, toàn thể các người trong đại sảnh ngơ ngác không hiểu hoàng tử nói với ai! Ngay lúc hoàng tử vừa dứt lời đã lại nghe thấy tiếng cười khó nghe rờn rợn của phù thủy già từ cửa ngoài bay vào và cùng với tiếng cười phù thủy già với chiếc áo khoác đen bạc khó coi đã xuất hiện bước chân đi như chim sẽ nhảy của phù thủy già đưa bà tới giữa sảnh bà cất giọng run rẫy the thé mà rằng - đúng hoàng tử đẹp nhất trần gian ơi hoàng tử đã giữ vững chử tín cô gái xấu xí nhất trần gian đã làm cho hoàng tử nói ra lời thề quyết thủ tín rồi! Cô gái ấy lại thắng hoàng tử ! ta chúc mừng hoàng tử ngợi khen cô gái xấu xí đã chinh phục được hoàng tử! Tới lúc này thì đức vua lại thấy tỉnh tào vô cùng ngài nhìn phù thủy già và nghe bà ta nói liền hỏi ngay -lão bà , người biết nhiều việc trẫm muốn nghe lão bà giảng cho ít điều có được không? Phù thủy già bước tới bà nheo cặp mặt sâu giọng vui vẻ run rẫy -hỡi dức vua khả kính ngài có diều gì muốn hỏi tôi? -bà có biết con anh vũ từ dâu tới ai sai nó tới dây nói những lời bí ẩn? -chính cô gái ấy sai con anh vũ tới dây. Con anh vũ nói cho hoàng tử nhớ dến những việc hoàng tử dã làm. -cô gái ấy là ai? Hoàng tử dã làm những gì? Phù thủy già bổng cười lên khạc khạc, giọng the thé khó chịu: - dức vua ơi ngài dừng bao giờ hỏi tôi cô gái là ai ! hoàng tử sẽ tự tìm cô gái ấy bởi vì lời nguyền của ta không ai có thể giải dược, lời nguyền ấy phải ứng nghiệm. Phù thủy già nói xong bà đi tới nhặt xác con anh vũ giơ lên, bà nhổ cây trâm của tướng quân từ dức dồng ra bà tung xác con anh vũ lên lập tức con chim chết rũ dập cánh bay đi. Phù thủy già nhìn anh vũ bay khuất lại ném chiếc trâm lên trời tức thì chiếc trâm rít lên 1 tiếng vét 1 dường đỏ :Di ghim ngay vào xà ngang giữa đại sảnh, phù thủy già cười khanh khách bảo. -ta tặng hàong tử dây tơ hồng, mừng hoàng tử lấy được người vợ xứng đáng! Bao giờ hoàng tử rước người con gái ấy về đây thì dây tơ hồng ấy sẽ hiển lộ phép màu! Hoàng tử hiền nhân bước nhanh tới chàng đứng chặn này trước mặt phù thủy già hoàng tử lễ độ hỏi: -thưa bà lời chúc không lành của bà dành cho tôi còn nhớ, tôi giữ chử tín bởi từ trong lòng tôi mà ra, bây giờ xảy ra việc con anh vũ, bà có thể giúp tôi hiểu được những việc ấy không? Phù thủy già nheo nheo cặp mắt, đáp: -cứ để tự nhiên mọi việc sẽ xuất hiện lúc ấy hoàng tử sẽ biết ! còn 1 diều cuối cùng mới khó cho hoàng tử !liệu hoàng tử sẽ dám hành dộng như thế nào? Cứ đợi sẽ biết! Nói dứt , phù thủy già chực quay gót đi ngay, hoàng tử vội vàng nói -khoan đã, thưa bà, vậy thì sợi dây đỏ kia sẽ hiển lộ phép màu gì? -ta có thói quen là mọi lần có lời nguyền bao giờ vào giờ phút cuối cùng của phép màu hiển hiện cũng phải có sự bảo dảm là lời nguyền ấy phải dược thành sự thật phá ràng buộc thì cũng có nghĩa là phép màu của ta không còn nữa, hãy cứ dợi tới lúc ấy sẽ biết! Cuoi cùng thì hoàng tử hãy tỏ lộ cái dũng của hoàng tử ra ắt là có việc lạ xảy ra ! Hoàng tử nói : -Ta biểu lộ cái dũng bằng cách nào ? -Lúc này không phải là xông xáo nơi trận mạc mới là dũng, chính cái dũng của tâm hồn mới là đáng để ta tôn kính. Hoàng tử hãy đáp ứng ý nghĩa giải thách thức của cô gái ấy, hày công bằng truyền rao :"Hoàng tử vì lời hứa lấy tính mạng để làm sáng tỏ tình yêu chân chính, vẫn đợi chờ người con gái đã thắng hoàng tử và cầu được gặp nàng trước khi chịu chết để tỏ đạo vợ chồng " Lời rao ấy nhất định đem được người bí mật ấy ra trước hoàng tử và thế là ta giải quyết xong mọi việc, đức thánh thượng không bao giờ vướng phải việc khó xử là giết con của ngài. Công chúa Ngàn Thương vui vẻ nói : Đục Đông nói phải, như thế thì ta có thể cứ nói trước " Hoàng tử nhận lây người con gái ây làm vợ " ngay từ lúc này được không ? -Thưa công chúa, như thế thì lại phạm vào lời thách thức cuối cùng của hoàng tử, cần phải làm sao để đưa ra lời cầu hôn công khai, chính thức, đồng thời xem đối với sự an nguy đến tính mạng của hoàng tử, cô gái ấy sẽ hành động như thế nào. Công chúa mừng lắm , cô nói : -Hay lắm, sao ngay từ lúc này dù chưab iết cô gái ấy là ai, đẹp xấu thế nào mà ta vẫn cảm thấy yêu thương cô gái ấy lắm, ta lại cứ thấy hình ảnh cô gái xấu xí ở làng nọ, không biết rồi sẽ ra sao ? Cũng đáng ngại thật ! Ngay trong ngày hôm ấy, cả nước được tin về lệnh vua, cả nước xôn xao, khắp nơi bảo nhau rầm rầm kéo về kinh đô để kêu nài vua xin tha tội cho hoàng tử, người ta xem sự an nguy của hoàng tử như của chính họ. Trong đêm hôm ấy, đèn đuốc sáng rực để quân lính sửa soạn pháp trườngbá tánh tụ tập đông nghẹt kinh thành, làng mạc ở quanh kinh đô lại vắng vẻ. Trong hoàng cung, cung thái tử rực đèn đuốc , thái tử hội tất cả các hoàng tử, công chúa em lại, thái tử khai hội cùng các em tìm cách cứu hoàng tử Hiền Nhân. Có lúc các hoàng tử, công chuá, vợ các hoàng tử nghĩ đến việc hoàng tử Hiền Nhân sẽ phải lấy người vợ xấu xí nhất trần gian, thì cũng có người hả hê, nay thấy hoàng tử lâm nguy thì ai cũng thương xót não nề. Nhưng làm thế nào để trái lệnh vua, làm thế nào để tìm lại các báu vật. Hỏi đến hoàng tử Hiền Nhân vẫn một mực nói rằng không biết các vật ấy ở đâu, trao cho ai. Thái tử bảo : -Thời giờ gấp lắm rồi, ta không đủ sức để cứu tam hoàng hệ. Phải đợi đến đầu xuân năm nay ta mới chính thức được phụ hoàng truyền ngôi cho, chậm qúa ! Hay là tất cả chúng ta kéo vào cung nài xin phụ vương sửa lại lệnh, hoãn việc hành quyết được chăng ? Không ai có lời bàn cãi, ai cũng hiểu là khó lòng thay đổi được lệnh vua, chỉ có lời ngài Ngự sử mới đủ hiệu lực can gián vua, nhưng lúc này thì chính Ngự sử cũng phạm trọng tội phải cùng chết với hoàng tử thì còn làm sao để lên tiếng can gián vua được nữa. Công chúa ngàn thương lo thì vẫn lo, nhưng nàng vẫn đợi chờ việc lạ trong dân gian, nay ngồi họp với thái tử và các hoàng tử, công chúa, công chúa vẫn mải miết suy nghĩ một mình, không nói cho ai hay biết gì. Thái tử họp với các em mãi đến lúc trời hửng sáng vẫn không tìm ra kế gì để cứu hoàng tử Hiền Nhân, nhìn ra ngoài trời bắt đầu ửng sáng, ngày cuối cùng của mùa xuân bắt đầu, thái tử thấy trong lòng quặn đau, ngài bất lực không cứu được mạng ông hoàng em thương yêu của ngài. Thái tử nói : -Thôi bây giờ các vương đệ vương muội hãy trở về, ta còn một ngày một đêm để tính toán thêm. Nếu cùng đường ta sẽ có quyết định, lúc ấy sẽ nói cho các em biết ! Thái tử vừa nói trống, trống báo hiệu pháp trường đã dựng xong nổi lên nghiêm nghị trong buổi sớm trời còn chưa sáng tỏ. Tiếng trống nghe như bước chân thần chết đang nặng nề tới ngự tại pháp trường. Thái tử thở dài.
__________________
|
|
#29
|
||||
|
||||
|
Chương 12
Ba hồi trống pháp trường vừa dứt, long cổ nơi hoàng cung đã giục vang báo hiệu có việc hệ trọng gấp rút báo vào nội cung. Long cổ giục chưa bao giờ lại gấp rút như vậy, hiệu báo vào trong cung chẳng bao giờ được phép vội như thế. Cả hoàng cung giật mình, có biến động gì lớn khiến long cổ phải giục giã đến như vậy ? Nội giám vội vã vào ngự tẩm trình lên đức vua, ngài lập tức phát lệnh :thiết đại triều, mang cả hoàng gia tới dự lễ trọng. Việc gì đã xảy ra, đến nỗi đức vua vừa nghe báo đã phải ban lệnh đến như thế ? Trống long cổ ngoài cửa cung báo trình không sai. Tin loan báo lệnh đức vua truyền đi chưa được mấy chốc, đã lại có lời rao của hoàng tử Hiền Nhân làm xôn xao cả làng nước. Lệnh vua làm cho mọi người buồn bã thương xót hoàng tử, lời rao lại làm cho mọi người hăm hở rủ nhau đi tìm báu vật để cứu con người họ qúy yêu. Người ta quên mọi việc, chỉ còn một việc là họ nhớ đến lúc này: các báu vật cứu hoàng tử, người ta quên hẳn việc hoàng tử kén vợ. Ở làng Linh Xuân, Xíu Xíu cũng đã nghe biết những tin rao ấy, cô băn khoăn chẳng ít, bây giờ làm thế nào ?Cô có đủ điều kiện để cứu ông hoàng thương nhớ của cô, nhưng phải làm thế nào ? Làm thế nào ?Tin pháp trường gấp rút dựng lên làm cho cô thấy trong lòng như có lửa đốt, dù rằng cô biết cô đủ sức để biến pháp trường ấy thành hội trường mừng hoàng tử ! Trong đêm, cô trăn trở trên ổ rơm, một mình lặng lẽ trong bóng tối, cô nghĩ tới những việc đã làm, những chuyện đã xảy ra, cô bằng lòng với những phần thắng các thách thức của hoàng tử và cô thấy : lời rao của hoàng tử rõ ràng là ngầm cầu cứu đến cô, cô sẽ tới cứu hoàng tử, không còn lý do để lẩn tránh được nữa, vả chăng lời thách thức cuối cùng của hoàng tử là như vậy thì cô không thấy có gì phải e ngại về dung nhan mình nữa ! Có thể cô sẽ ra đi, sau khi cứu được hoàng tử, cô ra đi để hoàng tử có thể kết duyên với một mỹ nhân xứng đáng, và cô sẽ lui về rừng sâu núi cũ để quên cuộc đời, giữ mãi trong lòng hình cảnh người thương yêu. Cô tin chắc:mệnh lệnh của đức vua, chính là mệnh lệnh đòi cô phải xuất hiện để cứu hoàng tử, cô hiểu rằng đức vua nhânt ừ của cô không bao giờ nỡ xuống tay giết con mình. Cô thầm sợ mưu kế của đức vua nhưng cô cũng lại nhân đấy mà tìm ra được cơ hội để xuất hiện, một là thực hiện cho được giấc mơ, hai là nếu không được thì xong việc cô sẽ ra đi để khỏi phải âm thầm mãi một mình với nỗi buồn tủi. Cô nghĩ tới những vật hoàng tử trao, đến những vật cô nhặt được ở ngoài sân, cô nhớ đến bài ca truyền trong dân gian do con anh vũ nói lên ở trong lễ hội của hoàng tử, cô mường tượng thấy có cô trong những việc ấy, cô tới hoàng cung thăm vua và hoàng hậu lúc hai ngài đau ốm, cô đến thăm hoàng tử và bị rách một đường trên tà áo khoác, vết rách còn đây, cô nhớ đến những ồn ào trong dân gian về người con gái xấu xí... cô nhớ lại tất cả, cô mỉm cười một mình trong bóng đêm, chính cô đã nhúng tay vào các chuyện lạ ấy, có thần tiên, có phép màu giúp đỡ cho cô, cô đã hiểu phép màu ấy như thế nào, chỉ có điều là trong những lúc ấy cô không nhận thức được rõ ràng việc của mình, cô như đi trong giấc mộng. Ngày mai, hết ngày mai, ngày cuối cùng của mùa xuân hoàng tử sẽ phải chết. Cô nói thầm :" Hoàng tử không chết được! Em sẽ tới ! Em sẽ cứu hoàng tử !" Cô thấy hai má nóng bừng. Từ tinh mơ hôm nay cả nhà cô, cả làng đều lũ lượt ra đi, họ kéo nhau về kinh đô thật sớm để chứng kiến những việc một đời người cũng khó thấy ! Xíu Xíu dậy sớm, cô dọn dẹp nhà cửa, nhìn mọi người ra đi, cô bâng khuâng một mình, Xíu Xíu nghĩ : chỉ còn hôm nay, còn nhiều việc phải làm. một ngày liệu có kịp không ? Và cô quyết định ra đi. Lần này Xíu Xíu không còn còn anh vũ để đưa tin, cô cầm viên ngọc Lưu Ly ngắm ngía rồi tủm tỉm cười, con anh vũ của cô lẽ ra cứ đậu ở trên nóc điện đợi ngày cô tới, nhưng bà phù thủy lại vô tình đưa trả lại cho cộ Cô lạ lùng không hiểu phép màu từ đâu m` có, nhưng cô thản nhiên viện cầu đến phép màu thật tự nhiên như cô làm công việc hàng ngày ! Cô sửa doạn ra đi, khoác chiếc áo khoác vải nâu cũ bạc rách một vệt, mang theo chiếc thẻ ngàn nan quạt, viên ngọc lưu ly, khăng quàng mỏng nhu8 sương khói, cây gươm có hai chữ Thái Ạ Chiếc nan quạt và viên ngọc lại là chiếc xe và con ngựa thần tiên cho cô ra đi. Những lúc thế này, không bao giờ cô nhớ đến dung nhanh của mình, cô chẳng hề thắc mắc chút nào về những tật nguyền của cô, cô ra đi như là một người khác. Trên đường làng, chiếc xe bọc bằng ngà với con ngựa sắc trắng loang loáng xanh trên xe một người khoác chiếc áo nhạt màu cầm dây cương như làm bằng nhung xanh, xe đi băng băng theo đường quan lộ, gió buổi sớm thật nhẹ nhàng nhưng mái tóc người trênxe cũng tung bay, người đi trên quan lộ dạt sang hai bên đường nhường lối cho chiếc xe lạ, ai cũng ngơ ngác hỏi nhau " Xe nào ? Xe của ai ? " Và không ai biết. Người ta dõi mắt trong ánh sáng còn mờ đục của buổi bình minh sớm , nhìn theo chiếc xe băng băng đi nhanh lạ lùng, bánh xe lướt đi như không chạm mặt lộ, vó ngựa khua giòn giã như tiếng nhạc dìu dặt. Thần tiên nào xuất hiện buổi ban mai ? Chỉ khoảnh khắc, lời đồn đã bay đi khắp nơi, chiếc xe đi tới đâu là cả vùng rộng lớn xung quanh đã có những lời đồn đại. Tới trước hoàng cung, xe thần ngừng lại, quân canh thấy chiếc xe lạ dừng ngay trước cửa cung thì chạy ra hỏi. Người trên xe lên tiếng lanh lảnh mà oai quyền bảo : -Trình đức vua người cứu mạng hoàng tử đã tới. Lệnh ban ra, lính canh cúi rạp mình rồi quay gót, tiếp theo là tiếng trống long cổ giục vang vang lạ kỳ. Tiếng trống làm quan trấn cung hốt hoảng bật dậy , ngài hấp tất chạy ra xem sự thể, chỉ thấy người lính canh ôm giác chặt trong tay, một tay cầm dùi trống ra sức đập liên hồi. Quan trấn cung chạy vội lại giật lấy d`ui trống, miệng qúat : -Ngươi muốn chết hay sao mà lại đánh trống như vậy ? Người lính ngơ ngác, kính cẩn bẩm : -Bẩm thượng quan, có thần tiên bảo trình vào đức vua là : người cứu mạng hoàng tử đã tới. Vì thế tôi mới phải giục trống báo hiệu. -Mi biết trống này phải báo làm sao, có gì lại đập ầm như thế ? Người lính vẫn ngơ ngác rồi đáp : -Bẩm thượng quan, tôi không thấy có sai lạc ở chỗ nào ! Nhưng bên trong nội cung đã có nội giám hấp tấp chạy ra hỏi việc gì, quan giám cung nói rõ việc, nội giám vội vàng vào tâu trình đức vua ngay, và lệnh vua tức tốc truyền đi, cả hoàng cung thoát nhộn nhịp lạ thường. Đức vua hiểu là thần mưu của ngài đã có hiệu quả. Hoàng hậu nghe báo, bà hấp tấp sai cung nữ sửa soạn, bà chợt hiểu ý định của đức vua, bà khấp khởi mừng. Chả mấy chốc lễ thiết đại triều đã chuẩn bị xong, đức vua vận long bào vàng thê u rồng giát ngọc, hoàng hậu khoác áo lông phượng trắng là chiếc áo bà chỉ mặc một lần đông cung thái tử làm lễ thành hôn. Văn võ trăm quan đã tề tựu, hoàng gia không thiếu mặt một ai, lại thêm các vương phi, các công nương, tiểu thư cành vàng lá ngọc từng đến dự lễ hội của hoàng tử cũng có mặt. Chưa bao giờ hoàng cung rực rỡ nhộn nhịp như lúc này. Đức vua ngồi trên ngai vàng, ngài nhìn sang hoàng hậu mỉm cười sung sướng.
__________________
|
|
#30
|
||||
|
||||
|
Bên ngoài cung, ngựa xe nhiều vô kể, túc vệ vất vả xếp đặt cho xe ngựa có chỗ đậu gọn gàng. Cửa đại quan ngoài cùng hoàng cung mở rộng. Tiếp đến tất cả các cửa dẫn tới sân rồng đều mở hết , con đường rộng thăm thẳm dẫn từ bên ngoài vào nội điện, trời đã sáng rõ thế mà bạch lạp vẫn cháy rừng rực, lính canh gươm gíao sáng ngời trang nhiêm dàn ra hai bên, võ quan nhung phục chỉnh tề đi lại trông nom.
Trong đại điện, tất cả đã an vị, đặc biệt là dải dây đỏ buông từ trên xà ngang đại điện xuống giữa nên rồng cây trâm của tướng quân Từ Đức Đồng do bà phù thủy phóng lên ghim vào đấy ngày hôm quạ Vua lặng lẽ đợi chờ. Tất cả đợi chờ, không ai thấy có dấu hiệu gì báo là khách lạ tới ! Đức vua vẫn thản nhiên đợi chờ, nhưng ai cũng thấy ngài đã có ý bồn chồn. Hoàng hậu thì hết nhìn ra ngoài xa lại kín đáo nhìn đức vuạ Thái tử vận áo bào gấm đỏ, nghiêm trang ngồi một mình một sập bên phải đức vua, các hoàng tử công chúa đủ mặt phía bên trái vua, trăm quan đại trào phục rõ ràng im phăng phắc đứng đợi. Trấn môn quan đi lại bên ngoài, quan không thấy chiếc xe và khách lạ đâu nữa ! Từ lúc báo tin vào trong quay trở ra quan thấy chiếc xe đã đi mất ! Xíu Xíu cho xe chạy ra chỗ pháp trường, nàng muốn được xem quang cảnh nơi xử tội hoàng tử và quan ngự sử. Pháp trường thật rộng, quân canh nghiêm ngặt, cờ đen lá bay lá rủ, giám đài lập ở phía nam hướng về bắc, khoảng giữa pháp trường là một nền đất đắp cao lên trống trải, trên nền đất ấy là một khúc cây tròn lớn dùng làm thớt chặt đầu. Xíu Xíu rùng mình, nơi này sắp sửa chém đầu vị hoàng tử của cô, làm sao có thể như thế được ! Cô đã tới đây, cô đã ra khỏi ổ rơm trong xó bếp tối tăm, cô đến để cứu mạng ông hoàng thương yêu của cộ Chưa bao giờ cô lại thấy trong lòng náo nức đến như thế, cô chính là người sẽ làm ra những việc lạ lùng, cô là người tất cả mọi người muốn được biết cô. Nắng đã lên, pháp trường thật sáng, quân canh vẫn nghiêm trang. Xíu Xíu cho xe trở lại hoàng cung, khắp nơi người ta đông nghẹt, xe chạy đến đâu người ta rẽ ra nhường chỗ tới đấy , không có ai kêu ca tỏ vẻ khó chịu vì xe chạy, không thấy có ai biết xe của người nào, người ở trên xe là ai. Xe vào con đường vòng vườn hoa trước hoàng cung, không chỗ nào lại chẳng đặc nghẹt người nhưng đường lộ thênh thang, lính canh giữ thật nghiêm ngặt vì thế Xíu Xíu cho xe chạy thật dễ dàng. ngàn vạn cặp mắt đổ dồn vào nhìn chiếc xe lạ, chiếc xe duy nhất lúc này chạy trên đường, không một chiếc xe hay ngựa nào của hoàng gia , của triều đình hay của bất cứ quan lớn nhỏ nào lúc này được phép đi lại. Và xe của Xíu Xíu một mình băng băng với con ngựa sắc trắng lóng lánh ánh xanh biêng biếc lạ mắt làm ai cũng ngẩn ngợ Người ta cố nhìn xem người điều khiển xe cầm cương ngựa là ai, nhưng người ta chỉ thấy bóng dáng một người cao, mái tóc dài buông lơi, người lạ khoác chiếc áo choàng rộng nhung mịn nâu nhạt tuyệt đẹp, và không ai trông rõ mặt người trên xe, ai cũng dụi mắt cố nhìn mà không tài nào nhìn rõ được, và ai cũng tiếc là đã không thấy rõ mặt người lạ. Xe đi hết đường vòng vườn hoa rộng lớn, bắt đầu chạy vào con đường thẳng tắp hướng tới hoàng môn. Hai hàng lính mang giáo dài đều đặn đứng hai bên đường thẳng tắp, xa xa chỉ thấy mờ mờ hình người với cây giáo dài dựng đứng. Giữa hai hàng người ấy là chiếc xe thật rõ ràng đang chạy tới. Trấn môn quan đã nhìn thấy chiếc xe rõ ràng, ngài lập tức ra hiệu trên vọng lâu hoàng môn túc vệ tức thì cất dùi đập vào mặt trống long cổ thật dõng dạc. Tiếng trống nổi lên trong cảnh trang nghiêm yên lặng, báo hiệu vào nội cung. Bên ngoài, ngàn vạn cặp mắt dồn cả vào chiếc xe, những bước chân vội vàng bước đi để chọn chỗ nhìn cho rõ. Long cổ thúc như những tiếng búa đập vào mặt đồng, nghe rộn ràng mà nghiêm nghị. Trong đại sảnh hoàng cung, từ vua xuống đến tiểu thư bình thường trong chốn dân gian, thảy đều thấy rạo rực trong lòng. Chỉ giây lát nữa thôi mọi người sẽ được thấy người đã gây ra biết bao việc lạ, người sẽ cứu mạng cho hoàng tử và quan ngự sử, người sẽ quyết định được số mệnh của hoàng tử với cô gái xấu xí chưa ai biết mặt. Người ta mong đợi người lạ, háo hức nhìn thấy mặt cũng như đợi chờ xem người lạ sẽ gỡ ra cho hoàng tử khỏi lời nguyền của phù thủy già như thế nào. Trống long cổ giục không ngừng, đức vua thấy hồi hộp, chưa bao giờ lại có hiệu trống đến như vậy ! Trống long cổ thường chỉ đánh một lần, thế mà bây giờ trống đánh không ngừng, thường ra đây là một hành động "khi quân " tội đến phải chém đầu. Nhưng đức vua nghe hiệu trống lại không thấy bực tức, ngài thấy hồi hộp cũng như mọi người khác. Hoàng tử Hiền Nhân lúc ấy bước vội ra, hôm nay hoàng tử mặt chiếc áo gấm xanh mướt màu lá mồng tơi, dáng dấp hoàng tử thanh tao chững chạc nghiêm trang. Theo bước hoàng tử là ngài ngự sử trong bộ đại trào, hai tay vẫn cung kính nâng chiếc hốt ngà. Vừa ra khỏi cửa đại hội nội cung, hoàng tử nhìn thấy chiếc xe l. a đang tiến tới, xe chạy như đi trên quan lộ bình thường là một điều lạ ! Ở chốn này, chỉ trừ có xa giá của đức vua hay xe loan của hòng hậu mới được phép chạy vào mà xe của ai lại thản nhiên rong ruổi như thế ? Ngàn cặp mắt hướng cả vào chiếc xe, ai cũng muốn rời chỗ để chạy ra nhìn cho rõ, trên ngai vàng đức vua cũng cựa quậy ra chiều bồn chồn. Hoàng hậu quên hẳn là bà đang ở đâu, bà cũng muốn bước xuống mà cùng với hoàng tử ra đón khách lạ ! Hoàng hậu còn đang ngập ngừng, thì công chúa Ngàn Thương đã rời chỗ bước vội ra theo hoàng tử Hiền Nhân. Công chúa cùng ông hoàng anh đứng ngay giữa cửa lớn mà chờ, chiếc xe băng băng chạy tới, vó ngựa dập đều đều trên mặt lộ, bánh xe lăn không tiếng động. Tướng trấn môn chợt hô lớn : -nghinh bái ! Tiếng hô vang rền đi thật xa, lập tức hai hàng lính vác giáo dài dàn ra hai bên lộ từ cửa đại sảnh ra tít mãi ngoài xa nhất loạt nâng cao giáo. Nắng ban mai lấp lánh trên những mũi gíao dài. Xe dừng lại, vạn mắt dõi trông người trên xe mái tóc dài rõ ràng là phụ nữ, người lạ xuống xe, tà áo nhung màu nâu bạc như sóng nước uyển chuyển, cô bước đi tiến thẳng tới cửa lớn nơi có hoàng tử, công chúa, ngự sử và Dục Đông đứng đón. Cả một vùng rộng lớn là thế, đông người là thế mà hoàn toàn im lặng không một tiếng động nhỏ, bốn người đứng đón khách chú mục nhìn mà không thể nào nhìn rõ mặt được khách. Công chúa cố trấn tĩnh tinh thần vận dụng mà nhìn nàng chỉ thấy lờ mờ như sau lớp sương dày một khuôn mặt không rõ là đẹp hay xấu, hoàng tử im lặng không biết phải làm gì, hoàng tử không phải là người không biết các lễ nghi tiếp đón, thế mà lúc này chàng cứ đứng ngẩn ra như phỗng đá. Dục Đông đứng ở phía sau hoàng tử và công chúa, ông ta nhìn không rõ mặt người khách, nhưng không đến nỗi quan tâm như hoàng tử và công chuá, vì thế ông còn đủ sáng suốt để lên tiếng chào đón khách : Đdức thánh thượng, đức hoàng hậu, hoàng tử Hiền Nhân và công chúa ngàn thương vui mừng đón công nưƠng ! Tiếng nói của Dục Đông như chuông vàng khua vang trong đầu hoàng tử, ông hoàng bừng tỉnh, ông bước lên một bước hơi cúi đầu, tay giơ ra làm hiệu mời khách. Cô thản nhiên ngẩng cao đầu bước đi, Dục Đông và công chúa vội vàng đứng lui ra hai bên. Xíu Xíu lên thềm, bên cạnh là hoàng tử. Mọi người thấy hoàng tử như bông hoa rực rỡ cao đẹp đi bên cạnh cô gái, dáng cô thật uyển chuyển nhưng không ai thấy rõ mặt, khắp nơi người ta giơ tay dụi mắt mà vẫn không làm sao nhìn rõ mặt cô gái được. Người ta chỉ thấy :tầm vóc cô đi bên cạnh hoàng tử có phần hơi nhỏ bé nhưng lại rất thanh tú ! Bốn người đi thẳng vào đại điện, cô gái không nói một lời, không một cử chỉ nào để ý đến xung quanh, cô bước tới dường như cũng chẳng chủ tâm là đến trước ngai vua và hoàng hậu, cho đến lúc tới trước bệ rồng hoàng tử dừng lại thì cô cũng dừng bước. Đằng sau, Dục Đông lại lên tiếng : -Muôn tâu thánh thượng, tâu hoàng hậu, công nương bệ kiến cầu chúc đức thánh thượng và hoàng hậu an khang vạn thọ. Cô nghe Dục Đông tâu lớn, liền qùy một gối bái kiến đức vau và hoàng hậu, đức vua phán : -Trẫm miễn lễ. Vua truyền mang ghế đệm gấm đến cho Xíu Xíu, cô vừa ngồi xuống đã nghe tiếng cười :Di tai của bà phù thủy già vọng vào. Cả triều đình ngơ ngác, lại bà già đến quấy rối, vua tỏ vẻ khó chịu. Hoàng tử Hiền Nhân quay gót đi ra, hoàng tử đón phù thủy già vào. Công chúa Ngàn Thương bước tới đứng bên cạnh cô gái. Vừa vào đến đại sảnh, phù thủy già đã lên tiếng giọng the thé : -Con gái khỏe mạnh đến trước già này, ta bây giờ chậm chạp đi sau chẳng thấy ai đón chào ! Dù có hoàng tử ra đón, nhưng bà vẫn chẳng nhìn, bà bước thẳng tới trước đức vua rồi nói : -Hôm nay đức vua ra tay giết hoàng tử, thật chưa bao giờ lại có việc như thế. Ngài không cần phải giết hoàng tử, đã có người chỉ cho biết các báu vật ở đâu. Đức vua lại muốn giết con để xóa lời nguyền của mụ, làm sao làm như vậy được ? Quay sang hoàng tử, phù thủy già bảo : -Hoàng tử đẹp nhất trần gian , hôm nay lời nguyền của mụ tới rồi, hoàng tử cố cưỡng lại xem sao nhé !Trước hết , hãy xem đây ! Đứt lời, phù thủy già bước chân như chim sẻ nhảy tới chỗ sợi dây đỏ, bà giơ hai tay lên cao, tà áo đen xòe ra như cánh buồm cũ kỹ, ngửa mặt lên sợi dây bà nói như rên rĩ : -Oi a ! Oi a ! Cháu bà ngoan về mừng hoàng tử ! Oi a ! Tức thì sợi dây lay động uốn éo nhanh dần lên, thoắt biến thành một con rắn dài đỏ rực, con rắn lạ ngoe nguẩy hai mắt long lanh, lưỡi dài vùn vụt phóng ra như tìm kiếm. Cả triều đường rùng mình, con rắn vẫn quấn lấy xà ngang trên cao. Hoàng tử Hiền Nhân liền bước tới, không biết hoàng tử định làm gì con rắn, nhưng khi hoàng tử vừa lại gần thì con rắn vươn dài ra vòng lấy hoàng tử, hoàng tử như mê man trong vòng vây của con rắn không cách nào thoát ra ngoài. Phù thủy già hướng về vua bảo : -Ô đức vua nhân từ, từ giờ cho đến lúc mọi chuyện xong xuôi, cháu ta giữ gìn hoàng tử, phát trường của ngài dựng lên là hoài công. Hoàng tử sẽ được cháu ta giúp cho lấy được người con gái xấu xí nhất trần gian. Xong việc, đến nàng công chúa xinh đẹp như giấc mộng sẽ lấy người chồng ta chúc cho bữa nọ ! Thôi ta đi đây ! Phù thủy già nói xong quay gót bước ra, bà vừa mới đi được vài ba bước thì trên bệ rồng, cạnh đức vua người con gái khách lạ đã đứng lên, giọng co thánh thót mà êm lắm, cô bảo : -Khoan đã đừng đi vội, bà phù thủy già, tôi có mấy điều muốn nói với bà !
__________________
|
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|