Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #21  
Old 06-09-2005, 09:28 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Ông khẽ lắc đầu trước vẻ hớn hở của nàng, rồi ra ngoài. Juliet nghe tiếng chìa xoay trong ổ khóa. Nàng tung chăn, vội vàng đến góc thay quần áo. Thùng nước ông vừa nói nằm ngay chân bồn tắm, người ta đã khoan lỗ lắp vòi nước cạnh thùng. Nàng vặn vòi và dòng nước chảy vào bồn âm ấm vì phơi nắng suốt ngày.
Nàng vội vàng cởi bỏ xống áo bẩn, chiếc quần lửng và vất chúng vào một đống trước khi ngâm mình trong bồn tắm , niềm hạnh phúc nàng không ngờ lại có được lúc này. Cục xà phòng để trên giá chẳng có mùi gì nhưng cũng dùng được, và nàng khoan khoái xát nó lên người. Không có loại xà phòng nước làm mềm bớt nước biển, nhưng dù sao nó cũng tẩy sạch hết lớp ghét tích tụ trong chuyến đi.
Tóc nàng cũng được gội xà phòng và khi nàng tắm xong, nước trong bồn đen ngòm. Nhưng người và tinh thần sảng khoái. Da dẻ nàng đỏ hồng sau khi nàng dùng khăn tắm lau khô khắp người. Nàng nhìn đống quần áo bẩn với vẻ ghê tởm. Làm sao nàng có thể chịu được khi mặc lại chúng chứ? Trong giây phút bồng bột, nàng vất chúng vào bồn nước, rồi dùng khăn tắm quấn kín người, buộc chặt hai đầu khăn quãng ngang ngực. Nàng quỳ xuống cạnh bồn tắm, vò mạnh quần áo cho sạch hết bụi bẩn.

Nàng vừa vắt xong quần áo thì nghe tiếng chìa xoay trong ổ khóa.

Đã hết nửa giờ rồi ư? Thôi được, quần áo sẽ khô trên người khi nàng trở lại hầm giam nóng như lò ấy.
- Cô đang làm cái trò quỷ quái gì thế? nàng nghe một giọng gay gắt hỏi.

Nàng vụt quay đầu nhìn quanh, mái tóc còn ướt loà xoà và mắt nàng mở to đầy vẻ kinh hãi. Người đang đứng ở cửa không phải là ông bác sĩ, mà là người đàn ông cao lớn giận dữ hôm qua cúi nhìn nàng nằm trên boong tàu. Nàng nhớ đó chính là người nàng đã nói năng xấc xược trong lúc quẫn trí! Tim nàng thót lại trước cái nhìn của viên thuyền trưởng.
- Tôi..... tôi tắm, nàng lắp bắp đáp.
- Cái đó thì đã rõ, anh nói cộc lốc, mắt nhìn nàng từ mái tóc xõa trên đầu tới đôi chân thon dài. Chiếc khăn tắm ướt chỉ che được bộ ngực, cặp mông, mà lại dán chặt vào người nàng như một lớp da thứ hai. Ngay cả trong cơn tức giận, anh vẫn phải thầm thừa nhận đường nét hoàn hảo của thân hình nàng. ánh mắt anh lướt trên đôi bờ vai trắng như ngà, chiếc cổ nhỏ, khuôn mặt trái xoan có cặp môi run run và đôi mắt nâu to tròn như mắt bồ câu. Chẳng khó khăn gì cũng biết cô ta kiếm sống bằng cách nào! Làm sao một gã có tiền và lại máu gái không bị cám dỗ bởi đôi môi chín mọng kia và tấm thân thon lẳn hứa hẹn cả thiên đường khoái lạc ấy chứ!

Ross Jamieson nhận thấy mình đang ngây người nhìn, nên vội nghiêm nét mặt, cau mày giận dữ vì đã đứng ngắm nàng với vẻ thán phục. Cô ta là một con điếm đã thành án, giờ lại nhớ nghề xưa nên sẽ phải gánh chịu hậu quả.
- Ai cho phép cô được làm như vậy, hả? anh hỏi giọng gay gắt hơn anh định bụng hỏi.
- Thưa ông, tôi..... tôi đã xin phép ông bác sĩ, ông ấy thật tử tế, nói tôi có thể dùng bồn tắm. Tôi thấy là tôi sai và tôi xin lỗi, nhưng xin ông đổ cơn thịnh nộ lên đầu tôi chứ đừng đổ lên đầu ông ấy. Ông ấy..... Ông ấy là người tử tế, giàu lòng trắc ẩn.
- Về việc ấy, tôi mới là người có quyền đánh giá, anh lạnh lùng nói.
- Giờ hãy mặc quần áo vào. Tôi chắc các bạn cô đang nóng lòng đợi cô trở lại.
Mặt Juliet bỗng trắng bệnh. Mắt nàng nhắm lại. Nhưng Ross đã kịp thấy vẻ kinh hoàng trong đôi mắt ấy. Anh cau mày.
- Bộ cô không mong được trở về với người tình hoặc những người tình của cô sao?

Đôi mắt chợt mở ra với vẻ ngơ ngác:
- Những người tình ư? Cái bọn cặn bã dưới ấy sẽ hăm hở xem đứa nào được hiếp tôi trước.
- Hiếp cô? Cái từ đó có lẽ hơi mạnh đối với loại người như cô đấy.
- Loại người như tôi? Nàng cười cay đắng:
- Thật chẳng lấy làm lạ loại người như ông sẽ nghĩ rằng rõ ràng tất cả tù nữ đều là đồ bẩn thỉu, đầu óc lẫn phẩm hạnh đều xấu xa.
- Cô định bảo tôi rằng đầu óc và phẩm hạnh của cô không xấu xa chăng?
- Nếu tôi nói vậy ông có tin không?
- Không.
- Vậy thì tại sao tôi phải cố gắng làm chuyện đó?, nàng nhún vai nói:
- Bản án tòa tuyên phạt đã là dấu ấn tội lỗi, và đối với hầu hết mọi người thế là đủ. Nàng đứng dậy:
- Xin ông cho phép tôi được thay quần áo một mình chứ ạ?

Anh nhìn đống quần áo còn đang nhểu nước mà nàng vừa cầm lên.
- Cô định giặt quần áo để kéo dài thêm thời gian tự do phải không?
- Không. Giọng nàng dửng dưng và nhạt thếch:
- Tôi rất ghét mặc quần áo bẩn sau khi đã tắm. ít ra người tôi cũng phải sạch sẽ.
- Quỷ bắt cô đi! Hãy hong quần áo ra cửa sổ. Tôi sẽ cho cô thời gian đợi khô quần áo. Song đừng lợi dụng lòng tốt của tôi, bày thêm trò để kéo dài thời gian phải trở lại hầm tàu đấy.
- Vâng, thưa ông. Cám ơn ông, nàng cố bình tĩnh đáp, mặc dù tim nàng rộn lên trước việc có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Anh khẽ gật đầu rồi đi ra cửa. Tới đó anh dừng và nhìn lại vì một ý nghĩ bất chợt đến:
- Cô biết khâu vá chứ?
- Thưa ông, tôi biết ạ. Nàng ngạc nhiên nhìn anh.
- Vậy thì theo tôi.

Nàng theo vào cabin của anh và anh đóng cửa lại. Nàng đứng chỉ đến vai anh và anh có thể ngửi thấy mùi nước biển trên mái tóc vừa gội đang khô nhanh. Khuôn mặt ngước lên với vẻ dò hỏi trông hồng hào đến hoàn mỹ, đôi mắt sáng long lanh dưới đôi lông mày lá liễu. Đó là khuôn mặt của một cô bé ngây thơ trong trắng. Hèn gì cô ta coi đó là tài sản lớn của mình, anh giễu cợt nghĩ.
- Lại đây, anh bảo và nàng ngoan ngoãn làm theo trong khi anh mở hòm quần áo, lôi chiếc áo vét ve trắng ra:
- Cô xem có thể đơm lại chiếc khuy cho đúng lỗ khuyết không. Kim chỉ ở trong hộp này. Làm xong cô có thể xem dùm tôi chỗ rách trong chiếc áo gilê. Cô có thể thấy người trước vá quá vụng.
- Ông vá lấy ạ?

Giọng nàng nghe có vẻ thích thú và anh chăm chú nhìn nàng.
- Cậu bé giúp việc khâu, anh lạnh lùng nói:
- Cô thấy chuyện đó buồn cười lắm ạ?.
- Không phải thế thưa ông. Nhưng tôi nghi thủy thủ là thạo việc kim chỉ lắm ạ.

Anh cố nén cho khỏi cười:
- Chắc là không, khi họ có tham vọng trở thành pháo thủ.

Bất giác nàng cười khúc khích và nói:
- Thảo nào!

Tiếng cười của nàng thật dễ lây, suýt nữa Ross cũng cười theo, nhưng vội kìm lại được vì nhớ đến địa vị của mình. Anh không được phép để cô ta mồi chài vào những hành động thiếu suy nghĩ hoặc ban ơn cho cô ta trong giây phút vui thú bất ngờ.
- Tôi sẽ để cô làm việc được giao, anh nói với giọng hách dịch.

Khi anh mở cửa cabin, một luồng gió từ cửa sổ ùa vào, thổi bật chiếc khăn tắm che thân nàng. Anh kịp thấy chiếc đùi tròn lẳn và chiếc mông trần trước khi Juliet đỏ mặt kéo khăn che lại. Nhưng như vậy lại làm tuột nút buộc ở trên và chiếc khăn xổ ra, để lộ bộ ngực của nàng. Nàng quay ngoắt lại, kéo hai mép khăn khi nó sắp sửa rơi xuống sàn.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #22  
Old 06-09-2005, 09:32 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Khi Ross thấy má nàng ửng đỏ, anh tự hỏi không biết có phải con gái muốn đỏ mặt lúc nào cũng được không? Liệu đây có phải là một trò tinh quái để bẫy anh không? Nếu thế, anh biết cách tránh không rơi vào bẫy. Anh rảo bước tới chiếc tủ nhỏ, lấy ra chiếc áo ngủ vải bông kẻ sọc, rồi vất nó ra giường:
- Mặc vào cho khỏi phải đỏ mặt. Phí công vô ích thôi nên đừng cố giở mánh khóe ấy ra với tôi nữa.

Anh ra ngoài dập mạnh cửa trước khi Juliet kịp làm gì khác ngoài việc ném theo anh cái nhìn đầy căm tức. Tay run run, nàng khoác chiếc áo lên người. Nàng xắn tay áo, buộc vạt áo cao lên bằng đoạn dây nàng tìm thấy trong góc phòng và cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh ta thật là một người khó chịu, nàng nghĩ, và đã đánh giá mình hơi cao khi tưởng tượng nàng muốn hiến thân như anh ta vừa ám chỉ.

Nàng không mất nhiều thời gian để đơm lại chiếc khuy trên áo vét và mạng lại chỗ rách trên chiếc gilê khéo đến nỗi khó lòng nhận ra chỗ vá.

Nàng ngồi yên một lát, rồi đánh bạo lôi tất cả quần áo trong hòm ra xem có chỗ nào bị rách hoặc khuy sắp đứt không. Nàng vui vẻ khâu lại một vài chỗ, đơm lại một số khuy, gạt bỏ mọi suy nghĩ về cảnh khốn quẫn của nàng sau khi hết đoạn nghỉ ngơi này.

Tiếng lách cách ngoài cửa làm nàng giật mình, lòng đau đớn trước ý nghĩ lại phải trở lại hầm giam. Nhưng cửa mở, một cậu bé cao lớn bước vào, đôi chân trần nện mạnh trên sàn chẳng kém gì đi ủng. Cậu ta đã dùng vai ẩy cửa mà vào, đặt một tô cháo to xuống cạnh chỗ nàng ngồi.
- Ông thuyền trưởng bảo mang đến cho chị, vì ông ấy biết sáng nay chị không được ăn, cậu ta nói, tò mò ngắm nàng và nhìn vết bầm trên trán nàng.
- Ồ, cám ơn cậu, Juliet vui vẻ nói, mùi cháo thơm lừng làm nàng ngợp người. Nàng đặt chiếc áo cuối cùng nàng đang vá qua bên.
- Chị làm gì ở đây thế?
- Hôm qua tôi bị ngã. Ông bác sĩ để tôi trong cabin hành khách. Rồi thuyền trưởng của cậu yêu cầu tôi vá áo cho ông ấy. Tôi hy vọng cậu không phật ý chứ?

Cậu bé nhìn nàng, mặt rất tươi:
- Phật ý ư? Tôi không chịu được chuyện khâu vá, nhưng người giúp việc trên tàu phải làm việc đó, chị hiểu không?
- Cậu không thích làm chân phụ việc à?
- Không thích lắm, chị ạ. Nhất là sau khi tôi đã nhìn thấy súng ống. Khâu vá, giặt giũ là việc của đàn bà, song thuyền trưởng cần tôi, nên tôi đành phải làm. Chị bị tù phải không?

Juliet gật đầu trong khi ăn cháo.
- Trông chị không giống tù chút nào, cậu ta bảo:
- Trông chị giống một cô gái hiền lành dễ thương như chị gái tôi vậy.
- Đúng thế, Juliet cười nói:
- Nhưng chẳng ai tin điều đó đâu.
- Nỡ nào họ lại để chị dưới hầm tàu chung với đám người xấu ấy chứ!
- Về điều này tôi đồng ý với cậu, nhưng biết làm thế nào được? Ông thuyền trưởng có nói khi nào ông ấy đến tìm tôi không?
- Ông ấy bảo sẽ đến ngay, chị ạ. Ông ấy đã ăn xong và cũng đã đổi gác rồi.
- Vậy thì tôi phải mặc quần áo mới được.

Cậu bé mang bát đi. Juliet thu dọn kim, chỉ, rồi trở lại cabin hành khách. Quần áo nàng hong nắng đã khô.

Nàng cởi chiếc áo ngủ và đặt nó trên giường. Nàng chui đầu vào áo của nàng, vuốt phẳng nó xuống, lòng thầm ước nó bằng lụa màu chứ không phải bằng sợi bông thô cứng. Nàng thở dài, nhìn qua cửa sổ một lúc lâu. Chỉ có biển cả mênh mông, nhưng một luồng gió mát ùa vào, thật hạnh phúc biết bao sau những ngày ngột ngạt trong hầm tối. Vậy mà nàng sẽ phải quay về đó! Để một lần nữa trở thành đối tượng tranh giành giữa hai gã ghê tởm chẳng kém gì nhau.

Cảnh trước mắt nàng nhòa đi, những giọt nước mắt buồn tủi chảy dài trên má. Thật bất công khi bị gán cho cái tội không phải nàng gây ra, rồi bị dòm ngó với vẻ khinh bỉ hoặc thèm khát tùy theo địa vị của kẻ nhìn nàng. Nàng lấy mu bàn tay gạt nước mắt.
- Cô vẫn cố chài tôi bằng cách ăn mặc hở hang như thế hả? - Nàng nghe giọng ai đó hỏi.

Nàng nhìn quanh, vì không nghe thấy tiếng bước chân vào, và qua làn nước mắt mờ mờ thấy bóng thuyền trưởng. Thân hình nàng lồ lộ trong ánh nắng, nàng đứng bất động mất một lát, rồi đôi vai nàng rũ xuống.
- Tôi không biết ông có mặt ở đây, nàng thẫn thờ đáp.
- Cậu bé không nói với cô là tôi đến à?
- Có. Chính thế tôi vội mặc quần áo.
- Và tôi thấy là cô mặc hơi lâu, để lại có thể đỏ mặt làm duyên khi tôi thấy cô gần như trần truồng, anh nói với vẻ giễu cợt.
- Sao ông lại có thể tự cho mình là hấp dẫn đàn bà đến thế? Ông chẳng qua chỉ là người có quyền lực và sức mạnh mà thôi, nàng trả miếng ngay:
- Tôi biết ông nắm vận mạng tôi trong tay, song điều đó không cho ông quyền mạt sát tôi. Tôi không có ý định chài ông và cũng sẽ không chịu để ông giễu cợt...

Chỉ hai bước anh đã qua hết cabin và nắm chặt hai cổ tay nàng.
- Cô sẽ phải tuân theo những gì tôi muốn cô làm. Cô không có quyền gì hết trên tàu này. Tôi có thể ra lệnh đánh cô vì tội xấc láo, nếu tôi muốn.
- Vậy thì ông hãy làm đi, nếu điều đó làm ông cảm thấy hãnh diện hơn, nàng độp lại:
- Tôi thà bị đòn roi còn hơn phải nghe những lời thô bỉ của ông. Tôi thấy ông quá quắt và tự đánh giá mình quá cao!

Anh nhìn nàng, mặt sa sầm:
- Vậy sao?, anh hỏi giọng lạnh tanh.
- Vậy nếu tôi cho cô chọn hoặc ngủ với tôi, hoặc trở lại hầm giam, cô sẽ trả lời thế nào?

Juliet nghẹt thở. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến điều đó. Vẫn còn có cách để thoát khỏi nỗi kinh hoàng nơi hầm tối ư? Nàng cố sắp xếp những ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Nàng thấy rõ ràng không thể trụ được nữa trước hai gã tù đang thèm khát nàng. Quãng trường tới Australia vẫn còn dài. Chắc chắn một trong hai đứa sẽ đeo đuổi đến cùng, cả bằng vũ lực lẫn mánh khóe, và khi đã chán nàng, hắn sẽ quẳng nàng cho thằng kia một cách không thương tiếc, như đứa trẻ vứt đồ chơi khi nó không còn thích nữa. Nàng sẽ vẫn chỉ là một con tù mạt hạng, hôi hám, suốt ngày dành nhau suất ăn, dấn sâu vào chuyện xấu xa như những người tù khác mà nàng khinh bỉ.

Còn ông này là người đàng hoàng. Dù ông đòi hỏi gì đi nữa, ít ra nàng cũng được sạch sẽ, ăn uống tử tế, được tự do hít thở không khí trong lành trên boong, thoát khỏi những bàn tay gian tế và những lời vô sỉ của đám người kia. Cái nàng mất sẽ là sự trinh trắng của nàng, nhưng chẳng thà mất nó cho ông ta còn hơn mất vào tay một kẻ nhơ nhớp, râu ria không cạo và mồm thối như Jeb White ư? Nàng sẽ sử dụng ông như ông ta nghĩ sẽ sử dụng nàng.

Ross thản nhiên đứng đợi. Cô ta định kéo dài thời gian để kích thích dục vọng của anh, cho anh có dịp được ngắm kĩ tấm thân hở hang của cô ta ư? Con người thích giễu cợt trong anh cho rằng cuối cùng nàng sẽ trả lời đồng ý. Có con điếm nào lại không tìm cách có được địa vị khá hơn?

Dù cô ta ra vẻ ta đây, nói tới những lời - mạt sát và - giễu cợt, song khi phải tính đến cuộc đời nhàn nhã hơn, có người phụ nữ nào lại cự tuyệt điều đó, cho dù nó trái với những gì họ say sưa nói ra mồm?

Anh buông tay nàng ra, lùi lại một chút, mắt nheo nheo quan sát nàng. Cô ta xinh thật, có thể nói là đẹp nữa, và giá cô ta sinh ra trong một gia đình tử tế, những người theo đuổi cô ta hẳn phải nhiều vô kể.
- Thế nào? anh khẽ hỏi.

Juliet mỉm cười hơi ngập ngừng và đưa tay vuốt má anh. Ross đứng im, và nàng đến gần hơn, đặt cả hai tay lên ngực anh. Bàn tay ấm áp của nàng như đốt cháy qua lần áo anh, và anh nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng đầy vẻ gì nhỉ? , thanh thản, mãn nguyện , thấp thoáng vẻ đắc thắng vì đã chinh phục được thêm một người đàn ông nữa bằng tấm thân son trẻ và cách quyến rũ của cô ta?
- Tôi sẽ trả lời đồng ý, nàng thầm thì với giọng hơi khàn.

Ross mỉm cười, gạt tay nàng khỏi ngực mình. Anh lùi lại, cố ý nhìn lướt từ bộ ngực, xuống cặp đùi và đôi chân trần của nàng.
- Tất nhiên cô sẽ trả lời đồng ý. Có con điếm nào lại nói là không chứ? Giọng anh ngọt xớt, mà nghe vẫn lạnh tanh:
- Tôi chỉ hỏi cô sẽ trả lời thế nào trước lời đề nghị như vậy. Tôi đâu có mời cô làm việc ấy!


(hết chương 2)
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #23  
Old 06-09-2005, 09:34 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default

CHƯƠNG 3


Juliet cảm thấy người đã lạnh cứng, tựa như dòng máu nuôi sống cơ thể nàng đã khô cạn. Đầu nàng nhẹ bỗng đến kì quặc. Nàng nhìn khuôn mặt giống như mặt diều hâu đầy vẻ hợm hĩnh ấy. Điệu cười nửa miệng của ông ta chỉ là cái nhếch mép độc ác. Nàng nhận ra rằng ông ta sẽ trả nàng lại hầm giam. Có phải những lời bốp chát của nàng làm ông ta tự hỏi liệu nàng còn giữ được chúng bao lâu, nếu ông ta cho nàng cơ hội ở lại trong boong không? Bị gọi là kẻ quá quắt và hợm mình hẳn đã làm tổn thương lòng kiêu hãnh của ông ta, nhất là những lời đó lại từ miệng một nữ tù thốt ra, và cách ông ta trả thù nàng là thế này đây. Nhưng sự trả thù mới độc ác chứ! Nuôi cho nàng hy vọng, để rồi chà đạp nó bằng một cử chỉ thù hằn vặt vãnh, để trừng phạt nàng vì đã dám tự bảo vệ mình.

Toàn thân nàng nóng hầm hập, đầu óc quay cuồng. Khuôn mặt ông ta bồng bềnh trong màn sương, rồi nổ tung thành muôn mảnh như trong kính màu vạn hoa. Trong lúc đó, nàng nghe giọng mình nói.
- Ông thật là kẻ nhỏ mọn và hay thù vặt..., rồi sau đó người nàng như quay cuồng trong dòng xoáy đang lôi nàng vào bóng tối bất tận.

Ross nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và thân hình bé nhỏ cứng đờ bỗng từ từ khuỵu xuống như không có xương. Anh vội giang tay đỡ khi nàng ngã sấp. Anh ôm ngang lưng nàng, người nàng mềm nhũn trong tay anh. Đây chắc chắn không phải giả vờ! Anh biết thế khi thấy mắt nàng trợn ngược, thân hình nàng rũ bất động. Cô ta bị cảm lạnh, và chính là tại anh! Ma quỷ nào đã xui khiến anh có hành động đáng khinh như vậy? Anh đã chuẩn bị tinh thần nghe nàng tuôn ra những lời chửi rủa không ngớt. ý đồ của anh là quan sát phản ứng của nàng, những cố gắng để làm nhẹ bớt thân phận của mình bằng những trò phỉnh phờ của nàng, rồi anh mới nói quyết định cuối cùng. Lúc ấy mới tha hồ mà mạt sát và nguyền rủa.

Thế nhưng nàng không hề làm như vậy, chỉ thẫn thờ nhìn anh bằng đôi mắt kinh hoảng, giống như con thú nhỏ nhìn con chim ưng đang lao xuống và thấy rằng không thể trốn thoát được.

Tiếng động sau lưng làm anh chợt tỉnh. Ông bác sĩ đang đứng ở cửa, đôi lông mày đốm bạc nhíu lại.
- Thuyền trưởng Jamieson, xin phép được hỏi ông định làm gì người bệnh của tôi thế? Tôi cứ nghĩ cô ta đang nghỉ, và để cô ta được yên ổn, tôi đã khóa cửa trước khi đi.

Ross thấy vẻ ngờ vực trong đôi mắt của bác sĩ Fernley và anh cảm thấy người nóng bừng:
- Quỷ bắt ông đi, ông bác sĩ. Tôi không có ý định gì cả. Cô ta ngất xỉu.
- Xin ông đặt cô ta xuống giường giùm.

Ross làm theo lời ông bác sĩ.
- Chuyện gì vậy, ông thuyền trưởng? Tôi ra ngoài khi cô ta sắp sửa tắm và khóa cửa lại. Ông nhắc lại:
- Lẽ ra tôi về sớm hơn, nhưng ông thợ mộc bị đứt tay nên tôi phải ở lại băng bó cho ông ta. Ông nhìn Ross, mắt đầy vẻ nghi ngờ.
- Chuyện rất đơn giản, bác sĩ ạ, Ross giải thích, cố tránh cái cảm giác của chàng học viên hải quân trước vị chỉ huy:
- Tôi vào xem cô ta thế nào, thì thấy cô ta đang giặt quần áo. Tôi cho cô ta thêm thời gian hong khô quần áo đang định trả cô ta về hầm giam thì ông đến.
- Ngay cả khi cô ta còn mặc áo lót ư?
- Tất nhiên là không.
- Vậy thì sao cô ta lại không có quần áo trên người?
- Cô ta cứ dềnh dàng mãi, Ross cáu kỉnh đáp:
- Tôi đến bảo cô ta nhanh tay lên.
- Tôi hình dung cô ta thấy việc đó tương đối khó khăn khi bị xiết chặt trong vòng tay ông, ông bác sĩ nói giọng khô khốc.
- Ông bác sĩ, ông nhầm rồi. Cô ta đúng là bị ngất.
- Tôi tự hỏi tại sao?
- Tôi không biết.
- Ông để cô ta lại với tôi được chứ, ông thuyền trưởng? Chắc phải thế nào cô ta mới ngất xỉu. Có lẽ vết thương ở đầu nặng hơn tôi tưởng. Tôi sẽ kiểm tra kỹ và khi nào xong sẽ báo cáo ông. Còn giờ thì, ông thuyền trưởng..., ông bác sĩ nhìn Ross chằm chằm:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm về người tù này. Cô ta sẽ không bị trả lại hầm giam nếu không được phép của tôi. Ông hiểu chứ?
- Tất nhiên. Tôi không có ý định vượt quyền ông trong lĩnh vực này.
- Tôi tự hỏi vậy thì sao ông đã không đợi báo cáo cuối cùng của tôi? - bác sĩ Fernley lẩm bẩm khi mở cửa cho thuyền trưởng.

Ross rảo bước dọc hành lang, mặt hầm hầm. Anh chàng sĩ quan trẻ trên đường đến xin ý kiến thuyền trưởng, vừa nhìn thấy anh đã vội vàng lỉnh mất. Việc ấy cũng chẳng đến nỗi quan trọng, anh ta tự bảo, và chỉ cần thảo luận với thuyền phó cũng được.

Mãi tới lúc mặc quần áo đi ăn cơm tối, Ross mới nhận thấy chiếc khuy trên áo vét đã được đơm lại, chỗ rách trong chiếc gilê đã được mạng thật khéo. Anh liếc vội tủ quần áo với vẻ hơi ngờ vực. Có người đã lần giở hết các thứ ở trong. Gấu áo vét buột chỉ mà anh định bảo cậu giúp việc khâu nay không còn bị xệ xuống nữa, nó đã được khâu theo mớm cũ với những đường kim nhỏ đều mũi mà chắc chắn không phải của cậu bé.

Hẳn cô ta đã làm việc không ngơi tay, song ngộ đó là cái cớ để cô ta che giấu lòng tò mò muốn biết những thứ mà anh có thì sao? Không biết có mất gì không? Tốt nhất cứ phải kiểm tra cho chắc.

__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #24  
Old 06-09-2005, 09:36 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Hai chiếc bàn chải tóc cán bạc vẫn nguyên chỗ cũ, cả những đồng guinea cũng vẫn còn trong ngăn kéo tủ. Cô ta không thuộc loại tắt mắt, cái đó thì rõ, song cô ta vẫn còn là một câu đố đối với anh. Nói năng gãy gọn, rõ ràng đau khổ khi phải sống trong điều kiện bẩn thỉu và hãi hùng trước việc phải trở lại hầm giam. Vậy cái gì đã làm vẻ kiêu hãnh xấc xược của cô ta đổ sụp? Hãm hiếp ư? Anh nhớ đến từ cô ta dùng. Đó là một từ đáng sợ rất khó nói thành lời. Để anh rủ lòng thương hại chăng?

Rất có thể là như vậy. Sau những tháng ở tù và những tuần trên tầu, khó lòng lại nghĩ rằng cô ta đã không ban phát cho ai. Anh đi ăn tối, không nghĩ đến cô ta nữa. Anh cố tình không nhắc đến cô ta khi nói chuyện với bác sĩ Fernley lúc này vừa đến, và ông bác sĩ cũng không đề cập đến chủ đề này.

Juliet lại tỉnh lại trên chiếc giường ở cabin hành khách. Một người nào đó đang cúi xuống nhìn nàng, và khi các ngón tay ông ta động vào mắt cá chân nàng, nàng đột nhiên hét toáng lên và hất tay ông ta ra.
- Xin lỗi cô bé nhé, nàng nghe một giọng điềm đạm làm nàng an tâm:
- Tôi đang nghĩ tại sao chân cô lại bị trầy da như thế này. Có lẽ cô đã vấp vào đâu đó.

Juliet thấy khuôn mặt đầy lo lắng của ông bác sĩ già. Nàng nhìn quanh cabin, nhưng thuyền trưởng không còn ở đó nữa.
- Thưa bác sĩ, tôi.... tôi xin lỗi. Tôi cứ tưởng Jeb White lại nắm chân tôi. Nàng rùng mình, và ông bác sĩ kéo chăn trùm tận tai nàng, miệng thủ thỉ trấn an nàng.
- Jeb White? Một đứa trong bọn tù à?

Nàng gật đầu.
- Hắn độc ác với cô lắm phải không?
- Nếu hắn độc ác trong đầu thì không đáng sợ, nàng mệt mỏi trả lời.
- Nhưng tôi thà chết còn hơn để hắn động vào người. Ông bác sĩ ạ, tôi biết người ta coi chúng tôi là cùng một giuộc như nhau, và bị dồn vào chung với nhau như thú vật. Chúng tôi là người chứ không phải là súc vật. Vì vậy cũng không có gì lạ khi tù nhân chết, hoặc giết nhau trên đường đi đày. Điều kiện giam cầm làm chuyện đó trở thành không tránh khỏi.
- Tôi hoàn toàn cũng nghĩ như vậy, song không thể thuyết phục nhà chức trách tin được điều đó. Hầu hết những công dân tuân thủ pháp luật cho rằng các cô đáng bị như thế vì đã dám vi phạm luật pháp của nước này. Công lý không phải bao giờ cũng rủ lòng thương xót như cô nghĩ.
- Tôi hiểu quá rõ điều đó.
- Vậy thì ta hãy nói những chuyện vui vẻ hơn, nhé. Trong báo cáo gửi thuyền trưởng, tôi sẽ nói sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, tôi thấy rằng cô bị kiệt sức và vết thương ở đầu biến chứng. Chúng ta cứ nói vì bị sốt nhẹ và tâm thần hoảng loạn, cô cần được nghỉ ngơi một thời gian, mà tôi tin là cho đến khi tàu chúng ta đến được Capetown.
- Cảm ơn bác sỹ, Juliet nói, không kìm được nước mắt, nhẹ nhõm cả người:
- Liệu ông ta.... liệu ông ta có chịu không? Ông ta có vẻ là người chuyên quyền độc đoán.
- Ông ta chắc chắn phải chịu. Về các vấn đề y tế, tôi là người có quyền cao nhất ở tàu này. Thôi, giờ hãy cố nghỉ đi và lần này tôi sẽ mang chìa khóa theo người.
Ông vỗ vai nàng rồi ra khỏi cabin. Đã từ lâu lắm lại mới có người đối xử tử tế với nàng, nên Juliet run hết cả người, nằm khóc mãi trên giường và mệt mỏi ngủ thiếp đi đến tận tối. Nàng giật mình tỉnh giấc mấy lần, dỏng tai nghe ngóng, song không gian yên tĩnh và những vì sao lướt nhanh ngoài cửa sổ con tàu đang chạy lại ru nàng vào giấc ngủ.

Đến sáng bệnh lại tái phát, nàng vật vã trên giường, đầu nóng như lửa. Nàng không biết có đôi tay nhẹ nhàng rấp khăn ướt lên người nàng nóng hầm hập và bón cho nàng những thìa thuốc trắng như sữa. Nàng không còn phân biệt được ngày đêm, vì sự kiềm chế của nàng trong những tháng tù đầy bỗng vỡ vụn và nàng trở nên yếu đuối như đứa trẻ bị ốm.

Đó mới là con người thực của nàng, bác sĩ Fernley nghĩ khi ông đứng nhìn khuôn mặt xanh xao và tấm thân đang vật vã của nàng. Chỉ có Chúa biết cô ta phạm tội gì, song chắc không phải là tội ác, ông nghĩ.

Cô ta trông trong trắng như các cô con gái của ông, chứ không có biểu hiện đau ốm hay bệnh tật như thường thấy ở một số cô gái điếm. Ông đã cởi chiếc áo lót ướt sũng mồ hôi của nàng để khám cho nàng và ông tin nỗi bất hạnh của nàng bắt nguồn từ một trò dại dột của tuổi trẻ. Rõ ràng là phi pháp rồi, nếu không thì nàng đã không phải đi chuyến tàu này, nhưng ông không nghĩ nàng lại thuộc hạng tội phạm. Ông thực muốn biết nàng phạm tội gì, nhưng trước cái vẻ lịch sự pha chút mỉa mai của thuyền trưởng Jamieson, ông thấy không nên hỏi. Ông cho rằng hồ sơ về nữ tù này chắc được khóa kỹ trong hòm sắt và chỉ thuyền trưởng mới được mở.
Quan hệ giữa hai người vẫn hơi căng, và vì thuyền trưởng vẫn không đả động gì đến chuyện sức khỏe của nữ tù này, nên bác sĩ Fernley cũng tránh không đề cập.
Song cái vẻ thờ ơ bên ngoài của Ross lại không hoàn toàn như ông bác sĩ nghĩ. Bản tính cứng rắn không cho phép ông hỏi và lòng kiêu hãnh của anh vẫn còn bị thương tổn bởi cái cách hiểu của bác sĩ Ferley đối với những hành động của anh khi cô gái bị ngất. Dùng vũ lực cưỡng đoạt một nữ tù? Đó là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới. Thế nhưng đối với ông bác sĩ tốt bụng này, thì hình như sự thể lại đúng là như vậy. Mà cô bé này, quỷ tha ma bắt cô ta đi cho rồi, lại lăn ra bất tỉnh, cứ như cô gái đồng trinh e lệ sau khi nghe lời gạ gẫm khiếm nhã của ông điền chủ ở làng. Mà sao cái vẻ ốm yếu, hoảng loạn của cô ta lại làm anh bận tâm đến thế? Giống hệt như cảm giác khi anh phải bắn vào đầu con ngựa nòi palamino bị gãy chân trước khi nó nhảy dựng lên vì sợ lúc được đưa lên tàu , cũng vẫn cái nhìn dịu dàng đầy vẻ tin cậy đã làm anh có cảm giác của kẻ sát nhân khi bóp cò.

__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #25  
Old 06-09-2005, 09:38 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


So sánh như thế kể cũng buồn cười, anh nghĩ khi chỉ còn lại một mình trong cabin. Giết chết con ngựa đó là cần thiết, không ai trách cứ được anh về việc ấy. Song không cần thiết phải chế nhạo cô gái một cách độc ác như vậy, con người khác trong anh buộc tội, và anh thật đáng trách về chuyện đó. Nó không xứng với một sỹ quan, mà lại sĩ quan đáng mặt kẻ trượng phu như anh, để buông lời giễu cợt thô thiển như vậy đối với một phụ nữ, cho dù người đó có là điếm đi nữa.

Chắp tay sau lưng, anh thôi không say đắm nhìn biển cả vô tận bên ngoài. Đúng. Vừa đáng trách, vừa đáng xấu hổ, anh thừa nhận, và anh có trách nhiệm phải uốn nắn lại.

Sau bữa tối hôm đó, bác sĩ Fernley hơi ngạc nhiên khi được anh mời tới cabin của anh uống chén rượu. Anh rót hai cốc vại whiskey, mặt quay nghiêng về phía khách, anh hỏi bằng một giọng thận trọng và hờ hững:
- Bệnh nhân của ông thế nào rồi, ông bác sĩ?

Bác sĩ Fernley trả lời cũng bằng một giọng hờ hững không kém:
- Khá hơn, thuyền trưởng ạ.
- Ông hãy nói đích xác bệnh tình của cô ta thế nào? Ross bảo, tay cầm cốc rượu đưa cho ông bác sĩ, rồi ngồi xuống ghế, chân dài bắt chéo.
- Ngoài vết thương thấy rõ ở trán, cô ta còn bị căng thẳng thần kinh.

Sống trong những điều kiện như thế này, thần kinh cô ta căng lên như sợi dây đàn. Việc được thả lỏng khỏi những điều kiện ăn ở ấy, cho dù là tạm thời, tất nhiên làm cô ta qụy hẳn và không còn tự chủ được mình nữa. Ông vươn thấp người về phía Ross, giọng khẩn thiết:
- Tôi tha thiết đề nghị Ông vì lòng nhân đạo đừng đưa trả cô ta về hầm giam. Nếu ông muốn, xin hãy giam cô ta ở một chỗ nào khác.
- Vì lý do gì mà ông lại yêu cầu như vậy, ông bác sĩ?
- Theo những điều tôi quan sát và hiểu được nhân cách của cô gái.

Tôi thực sự lo ngại cho tình trạng tâm lý của cô gái, chứ chưa phải cho những gì cô ta sẽ phải chịu đựng về mặt thể xác. Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, thuyền trưởng ạ, một đứa trẻ ngây thơ trong trắng.
- Ngây thơ? Ross nhíu mày hỏi lại với vẻ mỉa mai - Cô ta là một con điếm đã có án
- Tôi nói theo khía cạnh y tế, chứ không nói về phương diện pháp luật, thuyền trưởng ạ.

Ross nghĩ tới thân hình tuyệt hảo ấy, mái tóc đen bồng bềnh và cặp mắt nâu to như mắt bồ câu. Có lẽ ông bác sĩ cũng nao núng trước vẻ thanh khiết của cô gái ấy chăng? Chẳng khó khăn gì cũng có thể làm cho ông già hay thương người này động lòng trắc ẩn. Song ông bác sĩ đâu phải người khờ dại. Ngay cả một tay thủy thủ giả ốm trốn việc chắc cũng sẽ bị con người trầm tĩnh này tống ra khỏi cửa.
- Bác sĩ. Trước nay ông đã bao giờ giao thiệp với đám tù như thế này chưa? Ross mềm mỏng hỏi.

Bác sĩ Fernley mỉm cười khi trả lời câu hỏi đầy ngụ ý ấy:
- Chưa, thuyền trưởng ạ. Nhưng ở trên bờ, tôi đã phải tiếp những lệnh bà giàu trí tưởng tượng rất thích mình bị đau ốm!

Ross cười phá lên:
- Xin ông thứ lỗi. Tôi không có ý nghi ngờ năng lực của ông. Nhưng đúng cô gái này bị Ốm như ông nghĩ, không phải là giả vờ đau yếu chứ?
- Tôi dám đánh cuộc cả danh tiếng của tôi về việc đó. Và tôi cam đoan với ông tôi không dễ dãi khi làm như thế đâu.

Ross gật đầu:
- Thôi được, bác sĩ. Nhưng ông nghĩ nên giam cô ta ở đâu? Hầm súng thì quá gần chỗ của đám thủy thủ, mà cô ta lại có một mình
- Tại sao không để cô ta ở trong cabin? Thủy thủ không được phép lên phòng hành khách hay phòng sĩ quan. Tôi xin lãnh trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô ta.
- Vậy thì tôi cho phép ông thông báo cho bệnh nhân của ông biết điều đó và tôi hy vọng ông có lý khi tin vào nhân cách của cô ta.
- Cảm ơn thuyền trưởng.

Hai người ngồi im khá lâu. Ông bác sĩ nhấm nháp cốc Whisky với vẻ đăm chiêu. Cuối cùng ông ngước nhìn Ross.
- Tôi nghĩ ông báo tin này cho cô ta thì tốt hơn, thuyền trưởng ạ.

Cặp lông mày đen rậm nhíu lại vì ngạc nhiên:
- Tôi báo tin ư? Tại sao ông lại nói như vậy?

Bác sĩ Fernley thận trọng trả lời:
- Tôi cho rằng cô gái luôn bị ám ảnh bởi nỗi sợ trả lại hầm giam. Cô ta chẳng còn dám hy vọng gì khác nữa, nhưng tình trạng căng thẳng vì phải chời đợi mãi giây phút ấy ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của cô ta. Ông là người có quyền lực cao nhất ở đây, lời ông nói sẽ làm tình trạng tâm lý của cô ta khá lên nhiều hơn, chứ tôi nói ít tác dụng.

Ross nhíu mày, tự lấy làm lạ sao anh cũng cảm thấy miễn cưỡng giáp mặt cô ta lần nữa. Liệu cô ta có chịu tin lời mình nói không, hay lại cho đó là một trò bày đặt để giễu cô ta?

Anh đỏ mặt trước ý nghĩ buồn cười là thuyền trưởng của tàu lại bị một nữ tù coi là không đáng tin cậy. Anh ngồi ngay người lại và nói cộc lốc:
- Sáng mai tôi sẽ nói với cô ta.

Bác sĩ Fernley gật đầu, đặt cốc xuống bàn. Ông lặng lẽ ra khỏi phòng, không nói gì thêm.

Juliet đã được báo trước là thuyền trưởng sẽ đến, thế mà vừa nhìn thấy con người có đôi mắt nghiêm khắc ấy bước vào sau tiếng gõ cửa rất mạnh, máu đã dồn hết lên mặt nàng. Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #26  
Old 06-09-2005, 10:00 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Nàng đã mặc lại bộ quần áo cũ của nàng, màu vải bông đỏ đã phai làm nàng trông càng nhợt nhạt. Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ cứng trong phòng, đôi tay nhỏ gầy guộc để trên lòng.

Ross nhìn sâu vào cặp mắt nâu u tối đầy vẻ sợ hãi không kiềm chế nổi, và anh thấy mình không thể thốt ra những lời lạnh lùng mà anh đã chuẩn bị trước.
- Tên cô là gì? Anh cũng lấy làm lạ sao mình lại hỏi như vậy.

Nàng hít một hơi rất sâu:
- Juliet ... thưa ông, Juliet Westover ạ.

Anh chắp tay ra sau, hơi vươn người một chút về phía trước, cặp mắt dưới đôi lông mày đen tiếp tục quan sát nàng.
- Cô biết tại sao tôi tới đây chứ? Bác sĩ Fernley đã nói với cô rồi chứ?
- Vâng, thưa ông.

Cái vẻ cam chịu đầy đau đớn vẫn còn đó, và thật lạ là không hiểu sao Ross thấy mình phải cân nhắc từ rất kỹ.
- Hình như cô không tin ông ta lắm? anh hỏi.
- Tôi hoàn toàn tin tưởng bác sĩ Fernley, Juliet lặng lẽ nói, cằm hơi hếch lên.

Ross cứng người một lát. Anh đáng bị nói móc như thế:
- Trong trường hợp ấy, có lẽ cô sẽ chấp nhận những điều tôi nói và tin rằng tôi không hề có ý định trả cô lại hầm giam.
- Vào lúc này?
- Không lúc nào cả. Cô có thể ở lại phòng này cho tới khi tàu đến New South Wales. Bác sĩ Fernley đã trình bày trường hợp của cô và tôi đã đồng ý.
- Với điều kiện gì?
- Điều kiện ư? Chỉ cần cô nghe lời ông ấy, tránh xa các sĩ quan dưới quyền tôi và các việc trên tàu này.

Mặt nàng hơi hồng một chút:
- Ông thuyền trưởng, tôi xin bảo đảm với ông về chuyện đó. Tôi cũng đã biết giá trị của những giây phút riêng tư. Ông sẽ không phải hối tiếc là đã làm theo ý của bác sĩ Fernley.

Một con người kỳ lạ, Ross thích thú nghĩ, nhìn nàng chăm chú. Cô ta ngồi lặng lẽ như một thiếu nữ nói chuyện lịch sự trong phòng khách.

Cô ta không rối rít cám ơn, và thái độ không có gì tỏ ra là tống tình cả. Cô ta nói tới việc làm theo ý của bác sĩ, chứ không phải của cô ta.

Thực tình anh đã chuẩn bị tinh thần cho hành động mời chào, sẵn sàng hiến thân cho anh mà anh định bụng sẽ lạnh lùng khước từ. Thế nhưng nàng đã chấp nhận lời anh nói với cung cách của cô gái con nhà nề nếp. Cô ta đóng kịch ở chỗ nào? Cô thiếu nữ đoan trang hay cô gái trơ tráo sẵn lòng ngủ với anh để khỏi phải trở lại hầm giam? Anh muốn nàng là người trước, nhưng người kia vẫn cứ vương vấn trong đầu. Quan hệ với loại ấy cũng chẳng hay hớm gì cho đấng nam nhi như anh. Nàng nghĩ đến việc sử dụng anh, nhưng sự nguôi ngoai của nàng lúc này có hàm ý đâu phải sự việc diễn ra theo đúng ý nàng.

Đột nhiên anh nhận thấy ánh mắt nàng cũng dè chừng như anh.

Nàng vẫn chưa tin động cơ của anh ư? Nàng mường tượng sau này anh sẽ đặt điều kiện riêng sao?

"Cô Westover. Từ nay cô sẽ thuộc quyền bác sĩ Fernley và chúng ta đường ai nấy đi, không có khả năng gặp lại. Chúc cô buổi sáng tốt lành!" Anh hơi cúi người chào rồi đi. Juliet nhẹ người sung sướng, lòng đầy biết ơn bác sĩ Fernley.

Nàng không dám tin là sẽ không bao giờ còn phải thấy Jeb White hoặc đám bạn tù nơi hầm tàu. Bị ngã bất tỉnh cũng chỉ là cái giá rất thấp đáng trả cho sự tự do tuyệt vời mà nàng không dám mong này. Mà thuyền trưởng Jamieson cũng là người nhân ái. Cái cảnh đáng sợ cách đây hai ngày trong chính phòng này chắc là không có, xét theo thái độ của ông ta.

Bác sĩ Fernley ngạc nhiên trước sự thay đổi ở bệnh nhân của ông khi ông trở lại. Nàng trở thành một người khác hẳn, không còn cái vẻ khắc khoải của cô gái bị tra tấn về tinh thần nữa. Mắt nàng long lanh, mái tóc được chải gọn bằng chiếc bàn chải tóc mà ông bác sĩ tặng trông bóng lộn.

Khi đã nhìn thấy Capetown, thủy thủ và sĩ quan trên tàu náo nức hẳn lên. Đây là cơ hội được duỗi thẳng chân tay, là dịp để mua các đồ mỹ nghệ địa phương làm quà cho vợ và người thân, và để mua hoa quả tươi và nước ngọt lên tàu. Juliet cũng háo hức như mọi người, chăm chú nhìn vùng bờ biển do người Hà Lan cai trị. Chắc chắn nàng sẽ không được phép lên bờ, vả lại nàng cũng chẳng có tiền, song chỉ riêng việc thấy người và các hoạt động trên bến cảng cũng làm nàng vui sướng.
Khi chiếc "Grace" vào đỗ ở cảng, nàng háo hức nhìn qua cửa sổ tàu.

Bác sĩ Fernley đã bảo nàng tàu sẽ đỗ lại cảng một tuần, ngoài việc lấy thêm lương thực còn chở thêm một số súc vật. Nàng nhác thấy thuyền trưởng Jamieson lên bờ, rạng rỡ trong chiếc quần da hoẵng trắng và chiếc áo vét nâu đỏ, chiếc mũ ba cạnh viền vành chụp trên mái tóc đen nhánh. Nàng thấy nụ cười nở trên khuôn mặt xương xương rám nắng khi anh chào vị đại diện của Công ty. Giá gặp anh vào những lúc khác, chắc nàng đã liệt anh vào loại đẹp trai, song quan hệ giữa hai người bị ngăn trở bởi cả hai không tin gì nhau. Nàng coi anh là tên bạo chúa, còn anh nghĩ nàng là một con điếm. Chẳng có cơ sở nào để cho họ đến với nhau.


(hết chương 3)
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 06-09-2005, 10:02 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default

CHƯƠNG 4


Trong khi tàu đậu ở cảng, đám tù không được phép lên boong như mọi ngày. Cửa lên được mở ra, nhưng không ai được phép lên boong vì sợ họ bỏ trốn. Juliet cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn bị giam nơi hầm tàu hôi hám, lúc nào cũng lo sợ như những tháng dài đằng đẵng trước đây.

Để tỏ lòng biết ơn bác sĩ Fernley, nàng đòi bằng được việc khâu vá quần áo cho ông, và rầu lòng khi thấy các áo khoác của ông không cái nào có thể cài khuy được ngay ngắn. Ông cười thật tội nghiệp, nói rằng ông là người khâu vá rất vụng, và khen tài khâu vá của Juliet, rất cảm động trước vẻ sốt sắng muốn trả ơn ông của nàng.

Buổi tối dịu mát, ông dẫn nàng đi tản bộ trên boong, từ mũi đến đuôi tàu. Trước vẻ nghi ngại của nàng, ông nói cho nàng yên tâm là ông đã được phép của thuyền trưởng. Mặc dù vậy Juliet vẫn có vẻ dáo dác, nép sát vào ông khi nghe tiếng đàn ông để khỏi gặp ai:
- Kìa, cô bé, ông cười bảo - Trước kia cô cũng đã giao thiệp với nhiều người cơ mà.
- Thưa ông, ông nhầm rồi, nàng trả lời nho nhỏ:
- Tôi chưa từng chơi với ai ngoài đám trẻ con nhà quê ở chỗ bố tôi.. - Nàng ngừng lại, không nói hết câu.
- Chỗ bố cô là đâu, cô bé?.
- À, chúng ở gần nhà tôi và là những người bạn duy nhất của tôi.
- Còn gia đình cô thế nào ?
- Mẹ...... mẹ tôi đã mất. Tôi là con một.
- À, vậy cô là cô bé mồ côi ?

Nàng liếc mắt nhìn ông, môi mím chặt và ông lạnh người trước vẻ xa vắng của nàng, nàng không trả lời.
- Vậy ra không có ai chỉ bảo cho cô, ông dịu dàng nói:
- Thật tội nghiệp.
- Xin ông đừng thương hại tôi, nàng nói nhỏ với giọng rắn rỏi - Nếu có thương hại, xin ông hãy thương hại người sẽ phải trả lời trước mặt chúa vì đã man chứng trước toà, chứ tôi thì không thể thương hại kẻ đó được.

Bác sĩ Fernley thở dài. Người đàn bà tội lỗi nào chẳng nói mình vô tội?

Juliet nghe tiếng ông thở dài và hiểu được ý nghĩ của ông. Nàng thầm nhún vai. Nàng được ra khỏi hầm giam vì lòng tốt của người này, thế là đủ lắm rồi. Nàng không được làm quan hệ giữa nàng với ông xấu đi bằng việc buộc ông chia xẻ nỗi cay đắng của nàng.l Họ dừng lại chỗ lan can tàu, nhìn qua mặt biển yên tĩnh lấp lánh về phía thị trấn. Khói từ các bếp tỏa dần vào trời đêm, và nàng có thể nghe thấy tiếng trống và tiếng hò hát của dân bản xứ đâu đó trên bờ biển vẳng tới.
- Trên tàu có nhiều mùi rất lạ, nàng vừa nói vừa ngẩng mặt đón làn gió mát:
- Mùi gia vị, mùi hoa quả, mùi mùn cưa và cả mùi của trang trại nữa.

Như để trả lời nàng, tiếng cừu kêu be be rất to. Nàng cười phá lên và hỏi:
- Chúng được chở tới New South Wales phải không ?

Bác sĩ Fernley tựa người trên lan can:
- Đúng vậy. Cả lợn nữa.

Những người định cư ở đó rất cần súc vật để nhân giống trên trang trại của họ. Họ nói chăn nuôi gia súc rất tốt, còn chính phủ thì rất sẵn lòng chia hàng ngàn mẫu đất cho những ai muốn làm việc đó.
- Còn ông thì sao, bác sĩ? Ông có định định cư ở đấy không ?
- Tôi thì không, cô bé ạ. Họ cần những người trẻ khỏe, có đầu óc để xây dựng một thế giới mới. Tôi là bác sĩ, không phải người đi khai phá vùng đất mới. Gốc rễ cây đời của tôi là ở nước Anh.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 06-09-2005, 10:04 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Juliet im lặng. Tương lai của nàng đang nằm ở vùng đất hoang sơ mới khai phá ấy. Không biết nàng sẽ làm gì ở đó, nàng tự hỏi? Bị bán cho một trại chủ nào đó để làm việc đồng áng, hoặc lo việc bếp núc chăng? Dù thế nào đi nữa, nàng sẽ chẳng bao giờ được tự do. Người bỏ tiền ra mua nàng sẽ chiếm đoạt thể xác lẫn tâm hồn nàng trong quãng đời còn lại của nàng. Nàng vội gạt ý nghĩ về một tương lai đen tối ấy đi.
- Bác sĩ có lên bờ không ?
- Có. Tôi nghĩ phải mua ít đồ nữ trang làm quà cho vợ và con gái. Rồi có thể còn có thư từ nữa. Tôi phải viết thư gửi theo chuyến tàu đang trên đường về nước..- Ông liếc nhìn nàng:
- Nếu cô muốn viết thư cho ai, tôi sẽ rất sung sướng được gửi nó trong gói của tôi..- Ông bỗng bối rối im bặt, tựa như thấy lời mình nói thật ngớ ngẩn.

Juliet cũng bối rối nhìn ông một lúc rồi mỉm cười:
- Vâng, tôi biết đọc và biết viết, bác sĩ ạ, nhưng vì cây đời của tôi sẽ phải bén rễ trên vùng đất mới sắp tới, nên tôi thấy không có lý do gì để giữ mối liên hệ với người ở Anh. Dẫu sao cũng xin cám ơn ông đã có nhã ý.

Trong ánh đèn, khuông mặt bác sĩ Fernley trông như bức tranh chạm nổi, sau đó ông nhìn qua vai nàng với vẻ ngạc nhiên - Kìa, chào thuyền trưởng. Tôi nghĩ ông vẫn đang ở trên bờ.

Juliet quay ngoắt lại, miệng há ra, tim đập thình thịch. Nhưng thuyền trưởng đang dán mắt vào tờ giấy anh đang cầm.
- Quỷ bắt tôi đi nếu tôi đọc được những chữ như gà bới của tay này, anh nói. ánh mắt anh rơi vào Juliet và nàng nhìn thấy vẻ thách thức trong đôi mắt ấy .
- Cô Westover. Cô vừa nói là cô biết đọc, thử xem cô có thể hiểu được yêu cầu của tay định cư này không. Tôi không tin là ông ta muốn tôi chở cho ông ta một con lợn nái. Ngộ nhỡ nó đẻ trên tàu thì sao ?

Juliet đưa tờ giấy gấp nhỏ lại gần đèn. Nàng biết thuyền trưởng Jamieson đứng ngay bên cạnh, ngón tay nâu bóng đang chỉ qua vai nàng. Nàng liếc nhanh theo các hàng chữ đầy lỗi, dừng lại chỗ ngón tay đang trỏ. Nàng cố kìm tiếng cười khúc khích cứ muốn bật ra.
- Tôi nghĩ ông ta cần một khẩu súng bắn chim, song chữ nghĩa của ông ta còn nhiều vấn đề lắm. Tôi đoán ông này thuộc loại ít lời, nàng nghiêm trang nói tiếp, - và khi viết lại càng ít lời hơn - Ross nhìn nàng cười:
- Và ngửi mùi bức thư này cũng biết rằng ông ta đã làm vài chầu rượu rum trước khi bắt óc làm việc. Anh lại nhìn lá thư:
- Mà đúng những chỗ cần đọc thì nó lại rách. Khá lắm, cô Westover ạ. Cô đã giúp tôi khỏi mệt óc. Anh tựa người vào lan can, ngay cạnh nàng:
- Này, cô thấy Capetown thế nào ?
- Xin ông thứ lỗi, ông bác sĩ nói nhỏ, - tôi cần phải viết thư.

Juliet hốt hoảng nhìn ông, nhưng ông đã mỉm cười, cúi chào và quay đi.
- Cô thấy núi Hình bàn kia không? Hùng vĩ đấy chứ ? Ross lại nói, và Juliet hiểu rằng nàng không thể tránh đứng một mình với anh được.

Bỏ đi theo bác sĩ sẽ là sự thất thố đáng buồn.

Về phần mình, Ross đang vắt óc tìm cách nào đơn giản để làm lành với nàng và cuộc gặp gỡ tình cờ này đã cho anh cơ hội đó. Nó cũng có thể là cơ hội giúp cậu bé giúp việc thực hiện được ước muốn mà cậu hằng ấp ủ. Hành trình đến Australia vẫn còn dài, mà tài khâu vá giặt giũ của cô gái đã làm áo quần anh trông khác hẳn. Cũng là có việc cho cô làm, để cô ta tránh xa đám thủy thủ của anh. Anh nghiêm khắc tự nói với mình rằng chỉ cần cô ta đưa mắt tống tình với các sĩ quan dưới quyền anh thì dù muốn hay không, cô ta cũng sẽ bị ném trở lại hầm tàu.
Trong thời gian đó, anh lại có phụ nữ ở bên cạnh, mà theo bác sĩ Fernley, thì lại là một phụ nữ thông minh. Có lẽ anh sai khi anh miệt thị cô ta như vậy, song anh còn ít kinh nghiệm trong việc chở tù. Bọn họ đúng là có tội, anh thừa nhận, và tội của cô ta có thể không nghiêm trọng lắm, nhưng tòa vốn khắt khe với cả những người tội nhẹ.

Juliet nhìn anh với vẻ dè chừng, rồi quay đầu nhìn ngọn núi xa mờ đứng lừng lững trên vùng đất của dân định cư. Ban ngày nàng đã thấy nó trong ánh nắng :Di chang và cho đó là cảnh đáng sợ.
- Tôi e rằng không thể nhận xét gì về Capetown được, nàng lạnh lùng đáp, - vì tôi chỉ thấy nó từ tàu. Còn về núi Hình bàn, tôi thấy cũng rất tầm thường.

Nàng chống tay vào lan can, mắt nhìn thẳng. Không thể để ông ta đắc ý, nàng ngây người vì sung sướng được ông ta hạ cố, hoặc nghe nàng phụ hoa. những cảm nghĩ của ông ta với vẻ đê hèn đáng ghê tởm.

Ross tỳ một khuỷu tay lên lan can, hơi xoay người để có thể nhìn kỹ cô gái. Trông nghiêng, nàng có vẻ thanh tú, thậm chí là quý phái, mái tóc đen buộc gọn sau gáy bằng một sợi dây thô. Hai cánh tay trần mảnh mai, đôi bờ vai thanh mảnh. Những chỗ rách trên chiếc áo màu đỏ đã bạc được vá rất khéo, và anh nhớ tới chiếc áo lót vải bông sợi thô gây cảm giác ram ráp trên tay anh khi đỡ lúc nàng ngất xỉu.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 06-09-2005, 10:05 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Anh vội nhìn đi chỗ khác khi anh cũng nhớ lại cảm giác mà nàng gây cho anh lúc đó, anh đã thoáng thấy cặp đùi mịn màng và hai núm vú hồng hồng của nàng. Có lẽ giây phút phô diễn đó hoàn toàn ngẫu nhiên. Sau đó nàng đã nói với anh những lời xấc xược, nhưng khi anh ra ân bằng cách ướm hỏi nàng ngủ với anh, thì nàng nhận lời. Anh phải nhìn nhận sự thật:
- Có cô gái nào, trong trường hợp này, lại không chọn chung giường với bất cứ người đàn ông nào trên boong hơn là phải trở lại hầm giam chật cứng bọn vô lại dốt nát? Ai có thể trách cứ được nàng?

Vậy mà anh đã xỉ vả nàng bằng giọng lưỡi ác độc, làm nàng xanh xám mặt mày, gân cốt rã rời và ngã quỵ ngay trước mắt anh.

Anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng toát ra từ người nàng. Một cảm giác là lạ từ chân chuyển dần lên đầu anh, như ngọn lửa bốc nhanh trong gió. Giá người nàng sực nức mùi nước hoa, chắc anh sẽ ngoảnh mặt đi như khi gặp một cô gái điếm phấn son lòe loẹt, đằng này chính mùi thơm tho từ cô gái này toát ra lại kích thích các giác quan của anh, làm đầu óc vốn tỉnh táo của anh mê muội hẳn.
- Juliet Westover, anh hỏi với vẻ đăm chiêu, còn nàng lại nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh:
- Cô phạm tội gì ?, anh hỏi bằng giọng của người muốn bắt chuyện:
- Cô mượn đồ trang sức của chủ và bị vu là ăn cắp phải không ?

Nàng cười nhếch mép:
- Ông là thuyền trưởng, nên chắc phải biết vì sao tôi bị tù chứ ?
- Từ lúc tàu rời Bristol, tôi vẫn chưa có dịp đọc các hồ sơ mang theo.
- Thế thì tôi đề nghị Ông nên đọc. Đọc rồi ông sẽ không còn xử sự một cách dân chủ như bây giờ đâu.
- Ứng xử như thế nào là do mục đích và sở thích của tôi, chứ không phải do cách nhìn nhận của người khác.
- Vậy cuộc nói chuyện này của ông nhằm mục đích gì ?
- Chỉ là thích nói chuyện thôi, chứ không nhằm mục đích gì - Không biết tôi có nên lấy làm hãnh diện hay không ? nàng nhìn anh, mắt ánh lên vẻ giễu cợt:
- Xin ông lượng thứ cho việc tôi không đền đáp lại. Tôi có thể bị buộc tội tìm cách lợi dụng tính đa cảm của người Ê cốt trong ông.

Ross gượng cười:
- Tôi muốn ngỏ lời xin lỗi cô. Cô chấp nhận chứ ?
- Nếu ông cũng chấp nhận việc một cô gái có rất ít áo quần cần được báo trước một lát khi tiếp một vị khách không hẹn trước.

Ross chìa tay ra. Juliet ngập ngừng, rồi đặt tay mình vào bàn tay rám nắng của anh. Anh nắm tay lại, và tay nàng nằm gọn trong tay anh trong giây phút thân tình ngắn ngủi. Ngay trước khi anh nới lỏng tay, Juliet nhìn sâu vào mắt anh và ngạc nhiên trước ánh mắt chăm chú đến kỳ lạ của anh. Nàng cứng người, rụt tay lại và anh buông tay nàng ra, mặt lại bình thản như không. Trong giây phút choáng váng, nàng nghĩ anh định kéo nàng vào lòng, người nàng gần như nhào về phía trước thì đầu óc nàng chợt tỉnh. Nếu đây là một mưu đồ để gán cho nàng cái tên con điếm dễ tính, thì nàng không được mắc bẫy bằng cách để cho ham muốn thắng sự thận trọng. Nàng nhận ra rằng anh là một người rất hấp dẫn - đặc biệt nguy hiểm khi ở gần kề. Được nép sát vào thân thể đàn ông cương cường ấy, để có những cảm giác mà nàng chưa từng biết dưới bàn tay âu yếm kia thật dễ dàng biết bao. Với một cô gái lúc nào cũng chỉ biết có lo sợ và khổ đau, thì mềm lòng trước mấy lời tử tế và cái nắm tay đầm ấm lại càng hết sức dễ dàng. Nếu nàng làm như vậy, hẳn là anh càng tin vào những ý nghĩ trước đây của anh về nhân cách của nàng.

Nàng phải cảnh giác không được làm như thế, và phải coi sự thân thiện của anh là điều rất bình thường. Hèn gì mắt anh ta chăm chú đến thế!

Nàng cân nhắc xem nên đáp lại sự thân mật của anh như thế nào. Nàng không nên để diễn lại những việc đã xảy ra trong cabin lúc trước.
- Thuyền trưởng Jamieson, giờ xin ông thứ lỗi, tôi hơi mệt.

Giọng nàng cứng cỏi và thản nhiên.

Sau khi nàng đi, Ross nhìn ra vịnh, cố xác định tình cảm của mình.

Nàng quả thật là một cô gái hấp dẫn. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng để trong tay anh như thổi bùng lên ngọn lửa khát vọng ở anh. Không hiểu thế quái nào mà anh lại thẫn thờ trước một cô gái đang trong vòng tù tội, người mà hẳn đã dạn dĩ đàn ông, cho dù ông bác sĩ có tin thế nào đi nữa. Có điều cô ta may mắn không bị bệnh. Câu trả lời cho điều đó là cô ta còn trẻ và hành nghề chưa lâu. Nhưng sao anh vẫn thấy khó hiểu.

Hình như cô ta đọc được điềm nguy hiểm trên nét mặt anh và giằng người ra như một con nai sợ sệt. Có phải anh định ôm hôn nàng trong giây phút đầy khát vọng bất ngờ? Quỷ bắt anh đi nếu như anh biết được!

Nhưng anh càng nghĩ đến nàng, hình hài của nàng trong chiếc khăn tắm nửa kín nửa hở ấy lại càng hiện rõ trong đầu óc anh. Nàng đứng đó, sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của anh. Nhưng cái tính cả thèm :Dng chán trong anh đã khinh bỉ không sẵn lòng như thế, coi đó là trò bày đặt để thoát khỏi hầm giam.

Anh xoay người đi khỏi chỗ lan can, cáu kỉnh vì người nhớp nháp và chiếc áo vét chật cứng. Về đến cabin, anh cởi bỏ áo quần và bước vào bồn nước tắm âm ấm. Anh dùng miếng bọt biển vắt nước lên đầu và vai, cảm thấy nhẹ nhõm khi nước chảy dài theo người xuống bộ đùi rắn chắc và đôi chân làm người anh hết nóng. Anh cười tự giễu cợt những ý nghĩ của mình. Nếu anh định biến cô Westover thành người tình, trước hết anh phải tán tỉnh và xua tan những ngờ vực của nàng. Anh có cảm giác việc đó không dễ dàng. Nàng quá tinh khôn, đâu dễ gì chấp nhận lời đề nghị trực diện. Thành ra anh sẽ lại là người bị thiêu cháy ra tro. Nàng sẽ chọn trở lại hầm giam, cho dù có thế nào đi nữa, và mặc dù anh đe dọa đến mức nào, anh biết là anh không thể ném trả nàng về đó.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 06-09-2005, 10:07 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Sáng hôm sau, thuyền trưởng Jamieson lên bờ cùng bác sĩ Fernley.

Trước tiên, họ ghé văn phòng của công ty Đông ấn để lấy thư từ gửi tới đó cho họ. Ross không có, song bác sĩ Fernley hài lòng nhận được thư của vợ và con gái.
Trước khi rời văn phòng, họ được ông giám đốc mời lên. Ông trải tấm bản đồ ra bàn, ra hiệu cho hai người tới gần:
- Ông thuyền trưởng, tôi lấy làm tiếc là mới có việc nảy sinh đòi hỏi tàu Grace - phải đổi hướng chạy về Mozambique. Rất tiếc việc đó sẽ làm chuyến đi của ông dài thêm mấy tuần, nhưng tàu ông là chiếc tàu Anh duy nhất có mặt ở cảng. Ông thống đốc Bồ Đào Nha đề nghị chở giúp thuốc men và tôi được lệnh đáp ứng đề nghị đó.
- Mozambique ? Bác sĩ Fernley hỏi:
- Ở đó có chuyện gì vậy ?
- Dịch sốt xuất hiện ở khu dân nghèo trong cảng, có lẽ do chấy rận, ông thống đốc đã ra lệnh cách ly khu vực đó. Ông ta rất lo dịch sẽ lan ra xung quanh. Bác sĩ của ông ta cũng ngã bệnh, nên ông ta sợ rằng chính ông ta cũng sẽ bị.
- Ông ta có nói là dịch sốt gì không ?
- Ông ta nói là sốt phát ban, và trong một vài trường hợp, người bệnh bị sưng ở cổ.
- Có thể là thủy đậu hoặc một loại viêm nhiễm vì thương hàn.

Nhưng chúng ta chở thuốc đến sớm chừng nào, tôi càng nhanh biết đích xác là bệnh gì. Ông bác sĩ ở đó là bạn cũ của tôi. Tôi sẽ lên bờ giúp họ tổ chức công việc cứu chữa. Thuốc men chuẩn bị xong trong bao lâu ?
- Người Hà Lan đang giúp chúng ta việc này. Chỉ cần hai ngày là có thể thu xếp xong những thứ cần thiết. Hai ngày nữa tàu nhổ neo được không, ông thuyền trưởng ?

Ross gật đầu:
- Nếu nhanh :Dng mua đủ lương thực thì có thể nhổ neo được.
- Cám ơn các ông. Hành động này sẽ làm công ty chúng ta có uy tín với chính phủ Bồ Đào Nha, và tất nhiên với chính phủ chúng ta nữa.

Ông bác sĩ, thư kí của tôi sẽ đưa ông tới kho, ông hãy chọn giúp những thứ ông thấy cần phải mang tới đó - Ra khỏi văn phòng, Ross chia tay bác sĩ Fernley, rồi lững thững đi dọc phố đầy các hàng quán và cửa hiệu nhỏ. Anh thoáng nghĩ bước đầu tiên trong chiến dịch của anh là tìm mua một thứ gì đó làm quà tặng Juliet Westover, nhưng liệu cô ta có chịu nhận cho anh không? Mua chiếc vòng đeo tay chăng? Sau đó anh chợt thấy một cửa hiệu nhỏ kín đáo, cửa sổ bày chiếc khăm trùm đầu kiểu phương Đông và đôi giày làm bằng satanh. Tấm biển treo trước cửa cho thấy đó là một hiệu may mũ áo phụ nữ.

Trong giây phút cao hứng, anh bước vào, ngượng ngùng hỏi một cô gái ăn mặc chải chuốt.
- Ông cần áo lót phụ nữ ạ? Bằng lụa ư? ồ tất nhiên cửa hàng chúng tôi có chứ ạ.
Chẳng có gì phải ngạc nhiên về thái độ nhã nhặn của chủ hàng người Pháp. Ta có thể yêu cầu họ tìm cho một cuộn dây chão cũng vẫn cứ được. Nghĩ tới đó anh chợt nhớ ra. Mua băng buộc tóc nữa.
- Thưa ông, màu đỏ sẫm ạ? Hẳn phải màu đó rồi. Xin ông coi kỹ bộ đồ lót lịch sự treo mẫu kia - chúng tôi có màu hệt như thế.

Ross miễn cưỡng ngắm nhìn hàng mẫu. Chất vải mỏng tanh phơi bày tất cả những đường cong khêu gợi của người mẫu có khuôn mặt vô cảm. Anh bỗng hình dung ra những đường cong khác, và má anh đỏ bừng.
- Ông có cần quần lửng không ?
- Cô bảo sao ? Ross giật mình hỏi lại, mắt rời khỏi chiếc áo bày mẫu.
- Quần lửng cho trọn bộ, thưa ông. Cô gái nói, nghẹo đầu sang một bên:
- Mà có lẽ không cần. Vấn đề còn tùy bà nhà có thích hay không ở nơi khí hậu nắng nóng.
- À, phải rồi. Cho trọn bộ.
- Thưa ông, bà nhà nhỏ nhắn chứ ạ? Kích cỡ, ông hiểu chứ ?
- Vâng, cũng nhỏ nhắn... như cô.
- Đô giày satanh bày trong tủ kia rất hợp với người nhỏ nhắn.
- Ồ, không, Ross cố tĩnh trí:
- Không dùng trên tàu được.
- Vậy thì có ngay, thưa ông. Dép đế thấp, vừa đẹp lại bền. Ông mà chọn hẳn bà nhà sẽ thích lắm. Và tất nhiên ông sẽ mua cho bà nhà các loại áo khoác mỏng để mặc ban ngày chứ ạ ?

Ross từ biệt cô gái bán mũ áo đon đả mời chào, tay ôm đầy những hộp, còn ví anh cũng nhẹ đi nhiều. Đầu anh vẫn còn quay cuồng, mắt như còn hoa trước màu sắc lóng lánh của satanh, lụa là. Anh mỉm cười yếu ớt. Để một cô gái Pháp vét rỗng túi trong công việc. Nhưng công việc quái gì mới được chứ? Mua áo ngủ và đồ lót cho một nữ tù ư? Đó là chưa kể chiếc áo vải bông thêu cổ viền đăng ten rất đẹp nữa. Anh làm thế nào giải thích cho cô gái chết tiệt ấy hiểu anh không có ý dùng vật chất để chiếm được cảm tình của cô ta? Lúc bước lên ván cầu, anh những muốn quẳng hết cả xuống biển cho xong, nhưng vốn gốc Ê cốt, anh lại thấy xót ruột trước việc phí phạm nhiều tiền bạc như thế. Không! Cần hết sức khéo léo giải quyết cơn điên rồi này nếu anh muốn được nhìn chiếc áo lót này trên cơ thể cô gái bằng xương bằng thịt hẳn hoi.

Anh ném các hộp xuống giường, vừa quay lưng lại phía chúng thì cậu bé giúp việc chạy bổ vào, chẳng hề để ý gì đến vẻ cau có đáng sợ của anh.
- Thuyền trưởng, cậu bé hổn hển nói - Anh Lukey đi chơi bị ngã gãy chân. Chúng ta sẽ phải để anh ấy ở lại đây. Cậu ta cười hớn hở.
- Lukey là tay quái nào, và gãy chân thì có gì mà cậu vui thế ?
- Anh ấy là người nhồi thuốc súng, thuyền trưởng ạ. Hình như cậu cho nói như vậy là đủ hiểu.

Ross nhìn cậu bé rất lâu, nhếch mép cười miễn cưỡng.
- Tôi trông cậu có vẻ đầy thương xót anh ta! Đồ quỷ sứ, nếu tôi không hiểu rõ cậu, chắc tôi đã nghĩ cậu bày mưu làm anh ta ngã gãy chân. Chuyện thế nào ?
- Anh ta há hốc mồm nhìn đám con gái bản xứ, thuyền trưởng ạ. Mấy người này hò hát, người trần như nhộng. Rồi anh ta vấp phải thùng cá và ngã. Tay bán cá đúng là gã to mồm, cá văng lung tung cả. Nhưng Lukey còn hét to hơn cả hắn ta và những người Hà Lan đến cho anh ta lên xe đẩy đến bệnh viện.

Ross thở dài:
- Thế thì tôi lại phải lên bờ giải quyết việc này. Ông bác sĩ có mặt trên tàu không ?
- Thưa thuyền trưởng, có ạ.
- Đi mời ông ta đến chỗ tôi.
- Thưa ngài, vâng ạ. Cậu bé từ từ đi về phía cửa, chân lệt bệt.
- Phiền quá thể. Tàu nhổ neo mà lại thiếu người nhồi thuốc súng.

Ross làm bộ than thở, mắt nhìn theo cậu bé đang so vai rụt cổ:
- Gấp thế này tôi biết lấy đâu ra người thay bây giờ ?

Cậu bé vụt quay người lại, khuôn mặt tàn nhang tràn trề hy vọng.
- Thưa ngài, các pháo thủ đã dạy tôi nhiều việc, còn may vá quần áo cho ngài thì cô gái nọ làm giỏi hơn tôi. Cậu ta chờ đợi, giấc mơ cậu hằng ấp ủ hiện rõ trên khuôn mặt trẻ măng.

Ross làm vẻ rất chú ý tới những lời của cậu ta:
- Này anh bạn trẻ. Cậu biết không, tôi nghĩ cậu đưa ra một phương án rất đúng.

Cậu bé nín thở đợi chờ trong khi Ross chau mày đăm chiêu suy nghĩ. Rồi nét mặt dãn ra:
- Hãy đi mời bác sĩ, sau đó đến cabin hành khách nói với cô gái ấy là từ nay cô ta sẽ làm thay cho cậu.

Giọng cậu bé tắc nghẹn:
- Rõ! Thưa thuyền trưởng, rõ!. Cậu ta đứng nghiêm chào, rồi chạy vụt đi vì sợ thuyền trưởng thay đổi ý kiến.

Ross cười một mình. Anh có thể để cậu bé thuyết phục cô gái, còn anh vẫn ung dung đứng ngoài cuộc. Định mệnh, đóng vai anh chàng nhồi thuốc súng vấp ngã, đã giải quyết vấn đề đưa cô gái vào phòng anh.

Nếu anh không làm nốt được những việc còn lại, anh không xứng là người đã ngủ với nhiều cô gái con nhà tử tế tự đến với anh trong quãng đời thủy thủ của mình!
Sau khi cậu bé đi rồi, anh mở các hộp ra, đặt các thứ quần áo vào tủ, rồi xé các hộp để không ai biết tên hiệu bán mũ áo. Cậu bé thuyết phục cô gái thế nào anh không bao giờ được biết, nhưng khi anh cùng bác sĩ Fernley trở về sau khi dàn xếp cho Lukey nằm bệnh viện và trở về Anh trong chuyến tàu tới, anh thấy giường đệm trong phòng đã làm lại phẳng phiu, đèn trần đã bật và bộ đồ cạo râu để ngay ngắn cạnh ca nước nóng.

Ngày hôm sau anh thấy rõ là qua cậu bé giúp việc, Juliet đã sơ bộ nắm được giờ giấc của anh, nên đến làm các loại việc vào lúc anh không hề nhìn thấy nàng.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:04 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.