Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #31  
Old 04-29-2005, 06:11 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 10

Cường Ðịch Truy Tầm Vương Ngọc Yến



Ngọc Yến nói:
-Trời đang mưa như tầm như tã, đại ca cho tôi xuống ngựa vào trong nhà rồi sẽ hay.
Ðoàn Dự dậm chân, nói:
-Chết chưa! Tôi thật hồ đồ quá!
Vương Ngọc Yến mỉm cười, nghĩ thầm: -"Ngươi quả là một gã hồ đồ".

Ðoàn Dự nhìn nàng mỉm cười, mê mẩn tâm thần suýt nữa lại quên cả mở cửa trại. Chàng hấp tấp vào đẩy cửa rồi quay trở ra đỡ Ngọc Yến xuống ngựa, nhưng mắt vẫn không ngớp nét mặt kiều diễm của nàng, không để ý đến bên cửa trại có rãnh nước. Chân trái chàng bước vào, vừa kịp kêu lên một tiếng, người đã tụt xuống rãnh bùn lầy, mặt mũi chân tay lấm bê bết.

Chàng hỏi Vương Ngọc Yến:
-Thôi chết tôi rồi! Cô nương có việc gì không?
Ngọc Yến nói:
-Ðáng lý tôi hỏi đại ca có việc gì không thì phải. Ðại ca ngã có đau không?
Ðoàn Dự thấy nàng quan tâm đến mình thì mừng rỡ vô cùng, đáp:
-Không sao! Không sao! Dù có té bị đau một chút cũng không sao.
Chàng đưa tay đỡ Ngọc Yến xuống ngựa, nhưng trông thấy tay dơ bẩn vội rụt lại, nói:
-Không được! Ðể tôi rửa sạch rồi sẽ đỡ cô nương xuống.
Ngọc Yến thở dài, nói:
-Ðại ca thật là lẩn thẩn như đàn bà, người tôi ướt hết rồi, đại ca dù có dính bùn phỏng có can hệ gì!
Ðoàn Dự nói:
-Tôi làm ăn luộm thuộm quá, không biết hầu hạ cô nương.
Thế rồi chàng ra suối rửa tay, xong mới đỡ Vương Ngọc Yến xuống ngựa bước vào nhà. Hai người thấy cối gạo, chày đá đương giã bỏ chỏng chơ đó không có người trông coi.

Ðoàn Dự cất tiếng gọi:
-Ở đây có ai không?
Bỗng trong đống rơm góc nhà có tiếng hốt hoảng la lên:

-Chết rồi!
Hai người hấp tấp đứng dậy là một đôi trai gái cỡ mười tám đôi mươi đều là thanh niên nông thôn, quần áo xốc xếch, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi đỏ bừng ra chiều bẽn lẽn. Nguyên đó là một cặp nhân tình, cô gái ở đây coi chừng cối gạo còn chàng trai lén đến du hí với nàng. Thấy trời mưa to, tưởng không có ai vào nên tự do hành lạc, không còn uý kỵ gì nữa. Ðoàn Dự cùng Ngọc Yến đứng ngoài nói với nhau bấy lâu mà họ cũng không biết.

Ðoàn Dự chắp tay nói:
-Trời mưa to quá, chúng tôi vào đây ẩn, phiền chiễu hai vị nhiều quá. Hai vị đang bận gì xin cứ việc tuỳ tiện, để mặc chúng tôi.
Ngọc Yến khẽ bảo Ðoàn Dự:
-Ðại ca thật ngốc! Ðã có mặt chúng ta ở đây, đâu họ còn dám cùng nhau ân ái?
Nàng là đàn bà con gái, nên vừa thấy vẻ mặt hai người như vậy không tiện nhìn lâu, còn Ðoàn Dự thì để cả tâm trí vào Vương Ngọc Yến, không chú ý gì đến cặp nam nữ thanh niên nông thôn đó. Chàng đặt Vương Ngọc Yến ngồi xuống ghế, nói:
-Cô nương ướt hết rồi, bây giờ làm sao đây?
Vương Ngọc Yến càng đỏ mặt hơn, nàng nghĩ ra một kế, rút trên mái tóc cành kim thoa nạm hai hạt châu, nhìn cô thôn nữ nói:
-Tôi tặng chị cành thoa này, phiền chị cho mượn một bộ quần áo để thay.
Cô thôn nữ tuy không biết hai hạt châu quý giá vô ngần, nhưng cũng biết được giá vàng. Cô gái ngập ngừng đáp:
-Tôi lấy quần áo cho cô thay... còn cành... kim thoa này tôi không dám lấy.
Nói xong nàng trèo thang lên gác. Ngọc Yến nói:
-Này chị! Chị hãy lại đây đã!
Cô thôn nữ đã lên bốn năm bực thang, lại quay trở xuống, đến trước mặt Vương Ngọc Yến. Nàng nhét cành thoa vào trong tay cô gái, nói:
-Cành thoa này đáng giá hơn trăm lạng bạc. Tôi tặng chị thật đấy. Chị đưa tôi lên đó thay áo được không?
Cô thôn nữ vốn là người tốt, thấy Ngọc Yến xinh đẹp đáng yêu, bản tâm đã muốn giúp đỡ, lại được tặng cành thoa thì mừng rỡ vô cùng. Cô cũng từ chối vài câu rồi mới nhận, đoạn dắt Ngọc Yến lên gác để nàng thay áo. Trên gác ngổn
ngang nào tấm cám, nào dần, sàng, thúng mủng. Cô thôn nữ có vài bộ áo cũ rách,đang vá dở thì chàng trai đến, liền bỏ đó, giờ cô lấy đưa cho Ngọc Yến thay.
Chàng trai nông thôn ngấp ngó nhìn Ðoàn Dự không dám nói gì.

Ðoàn Dự cười,nói:
-Ðại ca! Quý tính là gì?
Thanh niên đáp:
-Tôi họ Kim.

Ðoàn Dự nói:
-À! Kim đại ca!
Thanh niên nói:
-Không phải! Tôi là Kim A Nhị, còn Kim A Ðại là anh tôi.
Ðoàn Dự nói:
-Ồ ! Thế thì Kim nhị ca...
Vừa nói đến đó, bỗng nghe tiếng vó ngựa chừng hơn mười con chạy đến. Ðoàn Dự cả kinh, đứng lên gọi:
-Vương cô nương! Quân địch đuổi theo đến nơi rồi!
Vương Ngọc Yến nhờ cô thôn nữ giúp đỡ cởi áo ướt xong, đang lau mình mẩy,bỗng nghe tiếng vó ngựa thì giật mình kinh sợ. Trong khoảnh khắc, đoàn người ngựa đã đến ngoài cửa trại. Có người nói to:
-Con ngựa này của ta đây mà! Thằng lỏi con cùng cô kia ẩn náu ở đây rồi!
Vương Ngọc Yến cùng Ðoàn Dự, một người trên gác, một người dưới nhà phập phồng lo sợ. Bỗng nghe đánh "binh" một tiếng, có người đạp cửa, rồi ba bốn tên võ sỹ Tây Hạ sấn vào.

Ðoàn Dự nhất tâm bảo vệ Vương Ngọc Yến liền nhảy vội lên lầu.

Vương Ngọc Yến không kịp mặc áo, liền cầm áo ướt che trước ngực.

Ðoàn Dự cả kinh nói:
-Chết rồi! Tôi mạo phạm cô nương, thật là vô lễ!
Vương Ngọc Yến hỏi:
-Biết làm thế nào bây giờ?
Bỗng thấy một tên võ sỹ hỏi Kim A Nhị:
-Có phải tiểu thư ở trên gác kia không?
Kim A Nhị hỏi lại:
-Người hỏi cô làm gì?
Gã võ sỹ giở quyền đánh "binh" một cái, thanh niên bắn đi đến hơn một trượng.
Kim A Nhị vốn tính quật cường, mở miệng chửi mắng luôn.

Thôn nữ vội kêu lên:
-A nhị ca! A nhị ca! Chớ mắng chửi người ta.
Cô rất quan tâm đến tình nhân, vội xuống để khuyên can. Không ngờ tên võ sỹ vung đao chém Kim A Nhị một nhát đứt đôi đầu. Cô thôn nữ sợ quá, ở trên cầu thang ngã lăn xuống thì một tên võ sỹ khác ôm chầm lấy cô, nhe răng cười, nói:
-Ðể tôi ẵm nàng lên gác.
Rôi "roạc" một tiếng, gã xé áo cô ra. Cô thôn nữ cùng quá, giơ móng tay lên cào mặt gã thành năm vệt máu. Tên võ sỹ cả giận, vận kình lực ra bàn tay, đánh một chưởng vào trước ngực cô, chết ngay lập tức.

Ðoàn Dự nghe thấy dưới nhà rú lên những tiếng kinh hồn, cúi xuống xem thì thấy đôi thanh niên nam nữ đều bị giết
chết.

Chàng áy náy vô cùng, lẩm bẩm: "Việc này là lỗi tại ta, để luỵ cho hai người phải chết một cách bi thảm". Chàng thấy tên võ sỹ chạy lại toan lên gác, vội đẩy cái thang gỗ một cái. Thang này chỉ tựa hờ vào gác nên Ðoàn Dự vừa đẩy đã đổ ngay xuống. Tên võ sỹ lẹ làng đón lấy cầu thang, bắc vào ván gác.
Ðoàn Dự muốn đẩy nữa thì một tên võ sỹ khác vung tay lên phóng ám tiến ra,Ðoàn Dự không biết tránh, tên vừa đánh "tách" đã cắm phập ngay vào vai bên trái chàng. Tên võ sỹ thứ nhất nhân lúc chàng tay giữ bả vai, mỗi bước ba bậc đi mau lên gác. Vương Ngọc Yến ngồi phía sau Ðoàn Dự, nghe thấy võ sỹ xuất chưởng đánh chết cô thôn nữ lại trèo lên gác, liền bảo Ðoàn Dự:
-Ðại ca lấy ngón tay trỏ bên trái điểm vào huyệt "hạ quản" bụng dưới hắn.
Ðoàn Dự ở nước Ðại Lý lúc học phép Nhất Dương chỉ cùng Lục Mạch Thần Kiếm, bao nhiêu huyệt đạo trong người chàng đã nhớ được rõ ràng. Vừa nghe Vương Ngọc Yến bảo, đã thấy chân trái tên võ sỹ bước vào cửa gác, chàng không nghĩ ngợi gì nữa, đưa ngón tay điểm luôn vào huyệt "hạ quản" gã.
Tên võ sỹ lúc chui vào gác, bụng dưới để sơ hở, chỉ kịp kêu rú lên một tiếng, té lăn xuống chết tươi.

Ðoàn Dự không ngờ sức một ngón tay của mình lại lợi hại đến thế, bất giác đứng ngẩn người ra.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #32  
Old 04-29-2005, 06:13 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Ðoàn Dự lại thấy một tên võ sỹ Tây Hạ khác đầy mặt râu đâm tua tủa vừa múa cây đại phá đao để che đỡ toàn thân mình, vừa trèo lên gác. Ðoàn Dự vội hỏi Vương Ngọc Yến:
-Bây giờ điểm chỗ nào? Bây giờ điểm chỗ nào?
Ngọc Yến cả kinh, nói:
-Chao ôi! Hỏng rồi!
Ðoàn Dự hỏi:
-Làm sao mà hỏng?
Ngọc Yến đáp:
-Hắn múa đao để hộ vệ các huyệt đạo trong người. Nếu đại ca động thủ, điểm huyệt "đản trung" ở trước ngực hắn, thì ngón tay chưa phạm tới huyệt đạo đã bị hắn chém mất rồi.
Trong lúc tình thế nguy cấp, Ngọc Yến vừa nói xong, tên võ sỹ râu tua tủa đã bước tới cửa gác.

Ðoàn Dự nhất tâm hộ vệ, chỉ cốt cho Vương Ngọc Yến đặng chu toàn, chàng không còn suy nghĩ gì nữa, bất chấp tay mình có bị chém hay không.
Chàng vận nội lực vào cánh tay rồi đưa luôn ngón tay điểm vào huyệt "đản trung" tên võ sỹ.
Gã đang giơ đao lên chém tay chàng, bỗng rú lên một tiếng, ngã ngửa về phía sau, trước ngực thủng một lỗ vọt máu tươi bắn lên cao đến hai thước. Vương Ngọc Yến cùng Ðoàn Dự vừa kinh hãi vừa mừng thầm, không ngờ sức mạnh một ngón tay ghê gớm đến thế.

Ta nên biết rằng nội lực Ðoàn Dự thâm hậu trên đời có một và Lục Mạch Thần Kiếm của họ Ðoàn nước Ðại Lý lại là một môn võ đứng vào bậc nhất trong võ lâm.
Ðoàn Dự có nhiều khiếm khuyết chẳng qua chỉ ở chỗ chưa biết vận dụng một cách linh hoạt môn đó mà thôi.
Nhưng chàng được Ngọc Yến chỉ điểm cho, uy lực của chàng phát ra so với những tay cao thủ như Khô Vinh đại sư, Cưu Ma Trí, Thái tử Diên Khánh,... còn có phần mạnh hơn. Mới trong khoảnh khắc, Ðoàn Dự đã dùng chỉ lực đánh chết hai tên võ sỹ. Mười mấy tên kia thấy vậy không dám lên gác nữa. Chúng tụ tập ở dưới nhà thương nghị.

Ngọc Yến nói:
-Ðoàn công tử! Công tử rút mũi tên trên vai ra.
Ðoàn Dự cả mừng, nghĩ thầm: "Thế ra nàng vẫn quan tâm đến chỗ ta bị thương vì mũi tên ở trên vai". Chàng liền giơ tay lên rút tên ra. Mũi tên này vào sâu đến hơn một tấc, đã đụng vào xương bả vai thì lúc nhổ ra đau đớn vô cùng. Song Ðoàn Dự mừng quá thành ra không đẻ ý gì đến chỗ mình bị đau đớn. Chàng hỏi:
-Vương cô nương! Bọn chúng sắp đánh lên đây, bây giờ cô nương phải đối phó bằng cách nào?
Chàng vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Vương Ngọc Yến, bỗng để mắt đến chỗ áo nàng không được chỉnh tề, vội ngoảnh đi chỗ khác, nói:
-Tôi thật vô lễ quá!
Ngọc Yến thẹn đỏ mặt lên, nàng luống cuống chưa kịp mặc áo, liền chui vào trong đống rơm chỉ để hở đầu ra ngoài, rồi vừa cười vừa nói:
-Không sao! Công tử ghé đầu lại đây.
Ðoàn Dự từ từ nghiêng người, trong lòng vẫn e dè đề phòng khi nhìn đến chỗ áo quần nàng không được kín đáo là lập tức quay đầu đi chỗ khác. Chính lúc chàng đang xoay người lại nhìn chênh chếch, thế nào lại trông ngay thấy ngòi cửa sổ một tên võ sỹ Tây Hạ đứng ngấp nghé dòm vào. Chàng vội nói:
-Mé bên này có kẻ địch!
Vương Ngọc Yến tự hỏi: "Không hiểu gã ở môn phái nào? võ công ra sao?"
Nàng bảo:
-Công tử dùng tụ tiễn ném ra!
Ðoàn Dự theo lời nàng, giơ tay phóng tên ra. Song chàng không biết phóng ám tiến, nên mũi tên ném ra sai địch ít ra là hai thước. Lúc Ðoàn Dự phóng tên võ sỹ không né tránh, song kình lực chàng mạnh quá, mũi tên đi nghe vù vù. Gã mới giật mình thục đầu xuống để tránh, nằm phục trên lưng ngựa.

Vương Ngọc Yến ngẩng đầu lên trông thấy rõ ràng, nói:
-Gã là một tên chuyên môn bắt người rất giỏi. Công tử cứ lờ đi như không biết, chờ y túm được mình rồi, sẽ phóng chưởng đánh vào đầu gã là xong.
Ðoàn Dự đáp:
-Cái đó dễ lắm.
Chàng từ từ đến bên cửa sổ. Quả nhiên tên võ sỹ nhảy lên, đạp vô cửa sổ xông vào.

Ðoàn Dự kêu lên:
-Mi lên đây làm chi.
Tên võ sỹ không hiểu tiếng Hán, trừng mắt nhìn rồi nhanh chớp gã thò tay trái ra túm lấy ngực Ðoàn Dự. Thủ pháp gã mau lẹ dị thường vừa túm được, gã giơ người Ðoàn Dự lên không.

Ðoàn Dự trở tay đánh xuống đỉnh đầu gã một chưởng nghe "chát" một tiếng. Tên võ sỹ đang chực đưa Ðoàn Dự ra cửa hất mạnh xuống lầu cho chàng phải sống dở chết dở.
Gã không ngờ bị chàng đánh bất thình lình một chưởng, vỡ đầu chết ngay lập tức.

Ðoàn Dự trước nay chưa đánh chết ai bao giờ, hôm nay vì hộ vệ Ngọc Yến mà liền lúc giết chết ba mạng người, lòng chàng không khỏi tê tái, chàng càng nghĩ càng sợ, liền lớn tiếng gọi:
-Ta không muốn giết bọn người nữa đâu, các người chạy đi là xong.
Chàng vừa nói vừa dùng sức đẩy cái xác gã võ sỹ vừa rồi xuống dưới. Ðám võ sỹ Tây Hạ cả thảy mười lăm người đến vây đánh trại máy, chết mất ba tên còn lại mười hai. Trong mười hai gã này, có bốn tay cao thủ Nhất Phẩm Ðường, còn tám tên kia thì đều là những chiến sỹ tầm thường. Trong cao thủ thì hai tay người Hán,một tay người Tây Vực và một tay người Tây Hạ.
Bốn tay cao thủ này đứng xem một lúc, thấy võ công Ðoàn Dự tựa hồ vô cùng lợi hại, có lúc lại dường như quá non nớt rất đáng buồn cười, thật không biết đâu mà mò được. Họ ngồi gần nhau để bàn định cách tấn công, còn tám gã kia thì bàn nhau lấy rơm đốt nhà máy giã gạo và đương định phóng hoả.

Vương Ngọc Yến nghe chúng bàn nhau cả kinh, nói:
-Nguy rồi! Chúng đương định phóng hoả.
Ðoàn Dự dậm chân, nói:
-Vậy làm sao bây giờ?
Chàng chợt nhìn đến cái guồng nước lớn chuyển động không ngớt, quay lên hạ xuống. Lòng chàng cũng xáo động chẳng kém gì cái guồng nước này. Bỗng nghe tiếng một gã người Hán nói:
-Ðại tướng quân đã có lệnh: vị cô nương đó học thức uyên thâm, phải bắt sống nàng, không được hại mạng. Hãy khoan việc phóng hoả.
Rồi lại có tiếng gọi to:
-Này, thằng nhỏ kia cùng cô nương! Mau mau đầu hàng đi, không thì bọn ta phóng hoả đốt cháy các ngươi như hai con lợn thui.
Gã gọi luôn ba tiếng, Ðoàn Dự cùng Vương Ngọc Yến mặc kệ, không đáp. Gã liền lấy đá lửa ra cầm trong tay, nói:
-Nếu các ngươi không hàng phục ta sẽ thui sống.
Vừa nói vừa giơ đá lửa vào bên đống rơm để hăm doạ. Ðoàn Dự thấy thế nguy, nói:
-Ta phải hạ thủ trước để chúng không kịp trở tay.
Chàng bước lên guồng nước. Cái guồng này lớn lắm, đường kính rộng đến hai trượng.

Ðoàn Dự đạp chân lên guồng, hai tay giữ cái trục ngang bên trên, từ từ chuyển xuống. Gã người Hán đang lớn tiếng gọi Ðoàn Dự cùng Vương Ngọc Yến quy phục, không ngờ chàng bước theo guồng nước xuống, giơ ngón tay trỏ ra điểm
vào sau lưng gã. Ðoàn Dự dùng môn "Thiếu dương kiếm" trong phép Lục Mạch Thần Kiếm. Dè đâu chàng đánh lén đã đề khí từ trước. Nội lực không thoát ra được.

__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #33  
Old 04-29-2005, 06:16 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 11

Hào Kiệt Sa Cơ Dưới Bụi Mù


Nên biết rằng nội lực Ðoàn Dự tuy mạnh nhưng không biết võ công, thu vào phát ra không đúng lúc, nên lần này không phát ra kình lực được. Gã người Hán thấy sau lưng có vật gì chạm nhè nhẹ vội quay đầu lại xem, thì thấy Ðoàn Dự
đương khoa tay khoa chân.
Lúc trước gã đã được thấy Ðoàn Dự liền một lúc giết ba người. Bây giờ thấy chân tay chàng loạn cả lên, gã tưởng chàng đương dùng tà thuật gì thì trong lòng sợ hãi vô cùng, vội nhảy tránh sang bên tả một bước.

Ðoàn Dự ra chiêu tuyệt không thấy một chút uy lực nào, còn đang ngơ ngẩn thì gã kia quát lên:
-Thằng lỏi này! Mi làm trò ma quỷ gì đó?
Gã xoè bàn tay trái ra nhắm đỉnh đầu chàng chụp xuống.

Ðoàn Dự co người lại nắm giữ trục ngang guồng, đà guồng nước đương quay đưa cả chàng lên.

Gã người Hán níu lấy đánh"cách" một tiếng, một cánh guồng gãy, mảnh gỗ tung lên thành ra cái guồng khuyết một lỗ lớn.

Ngọc Yến nói:
-Nếu công tử muốn đấu nữa với hắn thì quanh ra phía sau, điểm vào huyệt "Chí dương" là hắn phải chết ngay. Gã này là đệ tử Hổ trảo ở Phổ Nam, võ công gã không luyện đến khu vực huyệt "Chí dương".
Ðoàn Dự cả mừng, nói:
-Nếu vậy hay!
Chàng vịn vào guồng nước xuống đến phòng lớn nhà máy. Lần này bọn chúng đã dự bị từ trước, không chờ cho Ðoàn Dự kịp đặt chân xuống đất, ba gã đã đồng thời đưa tay ra bắt.

Ðoàn Dự xua tay, nói:
-Tại hạ ít người không địch được nhiều. Hảo hán nào có giỏi thì một người đấu với tại hạ?
Nói xong, chàng đưa chéo mình, đi chân bước theo phép "Lăng ba vi bộ". Chàng né tránh vài bước thì đã đi sát đến sau lưng gã cao thủ người Hán, quát lên một tiếng "Mau!", đưa ngón tay trỏ điểm ra. Mấy tiếng "xuỳ xuỳ" vang lên, trúng chính vào huyệt "chí dương" gã. Gã không kịp kêu đã ngã lăn ra chết liền.
Ðoàn Dự giết xong gã này lại toan quay lại chỗ guồng nước để lên với Ngọc Yến thì đã không kịp nữa. Một tên võ sỹ người Tây Hạ đưa đao ra ngăn chặn phía sau, gã giơ đao lên chém một nhát.

Ðoàn Dự vội kêu lên:

-Thôi nguy rồi! Bây giờ ta bốn mặt bị địch bao vây có lẽ mất mạng.
Chàng lại bước chéo chân đi, đối phương chém sểnh. Lập tức cả mười một gã vây lấy chàng, gã nào cũng lăm lăm đao kiếm cầm tay. Trong đám này, nếu ba tay cao thủ chỉ đánh trúng chàng một quyền hay một chưởng thì tất chàng phải mất mạng.

Ðoàn Dự kêu lên:
-Vương cô nương! Xin chờ kiếp sau sẽ gặp cô! Ðoàn Dự này không thể nào bảo vệ cho cô được nữa. Chính tôi cũng nguy đến nơi rồi. Tôi xin xuống suối vàng trước để chờ cô (!)
Miệng chàng gọi rầm lên, chân chàng bước thế nào lại đúng phép "Lăng ba vi bộ" vô cùng biến ảo.

Ngọc Yến nhìn ra, liền bảo:
-Ðoàn công tử! Có phải công tử chạy theo kiểu "Lăng ba vi bộ" đó chăng? Tôi có nghe tiếng nhưng chưa biết pháp này thế nào?
Ðoàn Dự cả mừng, nói:
-Vâng! Vâng! Cô nương muốn xem để tôi diễn lại từ đầu, nhưng không có biểu diễn được đến hết không thì đầu tôi đã bị chúng chém mất rồi cũng chưa biết chừng.
Chàng liền đem bộ pháp học trong thạch động khởi đầu từ bước thứ nhất... Mười một tên võ sỹ vừa đuổi vừa phóng quyền cước ra đấm đá, hoặc vung đao múa kiếm đâm chém mà không trúng vào áo chàng được nhát nào.

Mười một tên võ sỹ xôn xao bảo nhau:
-Anh chắn bên này!
-Anh giữ góc Ðông Bắc!
-Cứ hạ thủ đi, đừng nể nang gì nữa!
-Thôi hỏng rồi! Thằng lỏi lại chuồn mất rồi!
Ðoàn Dự bước chân trước, đưa chân sau vào guồng nước, bước loạn cả sang chỗ chày máy.

Ngọc Yến tuy thông minh nhưng không nhìn ra, vội kêu lên:
-Công tử cần tránh kẻ địch là việc khẩn cấp, đừng biểu diễn cho tôi xem nữa.
Ðoàn Dự nói:
-Bây giờ mà còn không biểu diễn, e rằng tôi chết đi, cô nương muốn xem cũng không được nữa.
Lúc này Ðoàn Dự không quan tâm đến tính mạng mình sống hay chết, chàng đem bộ pháp "Lăng ba vi bộ" diễn lại từ đầu đến cuối cho Ngọc Yến xem. Dè đâu con người si tình lại được hưởng phúc do sự si tình mà ra. Giả tỷ chàng thấy địch nhân tấn công mới cất bước né tránh, thì một là chàng không hiểu võ công, những tay cao thủ đối phương ra đòn hư hư thực thực, biến hoá khôn lường, mà chàng cứ để tâm vào việc né tránh thì tất không tránh được.

Hai nữa là bên địch cả thảy có mười một người, ngay tám tên võ sỹ Tây Hạ đã chống không nổi rồi, huống chi còn ba tay cao thủ? Tránh được tay này thì tất bị với tay thứ hai, tránh được tay thứ hai thì còn tay thứ ba nữa, nhưng đằng này
chàng không để ý gì, mặc chúng đánh thế nào thì đánh chàng cứ biểu diễn phép "Lăng ba vi bộ" khiến cho bên địch nhằm chàng mà đuổi mà đánh thì không thể trúng đích được.
Chúng mắt thấy chân trái chàng khoa sang phía đông, nhưng lúc đặt chân xuống thì lại nghiêng người sang mé Tây Bắc. Mười một tên võ sỹ đánh mỗi lúc một nhanh, nhưng mười chiêu thì có đến chín đánh vào người bên mình, còn một chiêu đánh vào quãng không.
Tỷ dụ hai gã Giáp và ất, thấy Ðoàn Dự đứng bên guồng nước thì kẻ quyền người cước, hoặc cầm binh khí, đều nhằm chàng đánh tới, những tên Bính, Ðinh, Mậu, Kỷ cũng giơ khí giới lên nhằm chàng đánh theo. Ðoàn Dự đột nhiên đã chuyển hướng, thành ra binh khí của Giáp, ất, Bính, Ðinh,... lại chạm vào nhau kêu choang choảng.

Mấy tên võ sỹ Tây Hạ chậm chạp hơn có khi còn bị thương nữa.

Ngọc Yến nhìn chiêu thức của chàng, nàng thông minh khác thường nên hiểu rõ ngay, liền hô:
-Ðoàn công tử! Cước bộ của công tử thật tuyệt diệu nhưng rất phiền phức, công tử mới biểu diễn một lượt, tôi chưa nhìn ra. Vậy công tử diễn lại từ đầu một lần nữa!
Ðoàn Dự đáp:
-Vâng! Cô nương sai bảo điều gì tôi cũng xin tuân theo.
Chàng lại đem phương vị bát quái, tám lần tám thành sáu mươi tư quẻ, bước theo bộ pháp diễn lại từ đầu đến cuối. Ngọc Yến nghĩ thầm: "Tính mệnh Ðoàn công tử tạm thời không có gì đáng ngại, song không biết tìm cách gì để thoát khỏi bước nguy nan này. Mình lại không có áo mặc, xấu hổ chết đi được. Nhất là từ lúc trúng độc tới giờ, mình không còn chút khí lực nào nữa, duy có cách ngồi đây chỉ điểm cho Ðoàn công tử để chàng giết sạch mười một gã kia."
Nghĩ vậy, nàng không xem bộ pháp của Ðoàn Dự nữa, chú ý nhìn nhận võ công mười một gã xem thuộc môn phái nào. Tám tên võ sỹ Tây Hạ thuộc hai phái ngoại môn gốc tích ở Trung Nguyên, hai gã cao thủ người Hán và người Tây Hạ cũng đã nhìn ra, chỉ còn một gã người Tây Vực thì có lúc chậm như sên, lại có lúc nhanh như cắt, khó mà lường được.
Nàng xem bước chân của gã người Tây Vực để khám phá ra thuộc phe phái nào thì bỗng nghe thấy tiếng động lách cách, một gã võ sỹ Tây hạ bắc thang trèo lên gác. Nguyên mười một tên đánh lâu không hạ được Ðoàn Dự thì gã đầu lĩnh người Tây Hạ sai một tên thuộc hạ lên bắt Ngọc Yến.

Ngọc Yến cả kinh, kêu lên:

-Nguy rồi! Nguy to rồi!
Ðoàn Dự ngẩng đầu lên hỏi:
-Ðánh tên này vào chỗ nào?
Ngọc Yến đáp:
-Huyệt "chí thất".
Ðoàn Dự bước rảo lại nắm lấy lưng gã, trúng huyệt "chí thất", thuận tay điểm luôn một cái khiến cho gã lăn vào cối gạo. Cối giã gạo này chạy bằng thác nước,guồng nước cứ xuống đều cho chày đá bật lên bổ xuống cối. Lúc này không người trông coi để hãm lại, chày đá liên tiếp giơ lên hạ xuống, tên võ sỹ Tây Hạ bị chày đá nên vỡ đầu, máu chảy đầy vào cối gạo. Gã cao thủ người Tây Hạ không ngớt hối thúc mấy tên khác. Ba gã võ sỹ khác lại tranh nhau bước lên. Ngọc Yến lại hô:
-Cứ đánh theo kiểu vừa rồi!
Ðoàn Dự lại vươn tay ra điểm đúng vào huyệt "chí thất" một tên nữa rồi dùng kình lực hất xuống. Thế là một tên nữa lại rơi xuống, nhưng lần này chàng có ý để gã rơi vào cối cho chày đá giã đúng chân gã. Gã rú lên một tiếng kinh hồn vì chưa chết ngay.

Ðoàn Dự còn đang thộn mặt ra mà nhìn thì hai tên kia đã trèo tiếp.
Ðoàn Dự cả kinh, vội la lên:
-Không được đâu! Không được! Xuống mau đi!
Tay trái chàng chỉ trỏ loạn lên. Không ngờ lúc chàng hoảng hốt, chân khí bị khích động phóng uy lực "Lục Mạch Thần Kiếm" phát ra những tiếng "xuỳ xuỳ",kiếm khí bay thẳng vào lưng, hai gã rớt xuống ngay lập tức. Ba tay cao thủ bên
địch thấy Ðoàn Dự điểm dứ bên ngoài mà giết được người, tuyệt kỹ này chúng chưa từng nghe thấy bao giờ, không hiểu luyện tập thế nào mà ghê gớm như vậy.
Lúc cố ý sử những chiêu này thì lại không chắc đã ăn thua gì, mà lúc nguy cấp hốt hoảng phóng bừa thì lại kiến hiệu. Ba gã càng nghĩ càng sợ. Bỏ đi cũng không can tâm, vì mang tiếng là ba tay cao thủ trong Nhất phẩm đường mà để thằng lỏi con làm cho thất điên bát đảo đến phải rút lui, thì còn mặt mũi nào mà trông thấy ai nữa.
Vương Ngọc Yến ngồi trên cao nhìn xuống rất rõ ràng, thấy bên địch tuy còn có bẩy người nhưng ba tên võ công rất giỏi, nhất là trong ba gã cao thủ này thì một gã chỉ huy làm thủ lĩnh cả một đoàn người. Nàng muốn hạ thủ hắn trước, liền bảo Ðoàn Dự:
-Ðoàn công tử! Công tử giết gã áo vàng, đầu đội mũ da kia! Nhằm đánh vào hai huyệt đạo "ngọc chẩm" và "thiên trụ" trên đầu gã.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #34  
Old 04-29-2005, 06:18 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Ðoàn Dự đáp:
-Ðược lắm!

Nói rồi xông vào. Gã cao thủ người Tây Hạ phập phồng kinh sợ, nghĩ bụng: "Hai huyệt đạo "ngọc chẩm" và "thiên trụ" là hai điểm trọng yếu của ta, sao cô bé này lại biết?" Gã thấy Ðoàn Dự xông lại liền giơ đơn đao quét tạt ngang không cho chàng đến gần. Ðoàn Dự mấy lần xông vào không được, suýt bị đơn đao chém trúng, liền kêu lên:
-Vương cô nương! Tên nàylợi hại lắm! Tôi không xông vào đến sau lưng gã được!
Vương Ngọc Yến nói:
-Gã mặc áo bào sắc tro kia cửa tử của y là huyệt "nhân nghinh" ở cổ họng. Còn tên mặc áo xanh thì công tử đưa ngón tay vào trước ngực gã.
Ðoàn Dự đáp:
-Ðược lắm!
Chàng thò ngón tay điểm vào trước ngực gã mặc áo xanh, tuy chàng điểm trúng nhưng không có sức mạnh. Gã áo xanh người Tây Vực không hiểu thế đánh của đối phương, lún người xuống tránh ba đòn, chờ ngón thứ tư điểm tới gã mới nhảy lên không, giơ chưởng đánh xuống, tựa hồ như chim ưng vồ mồi.
Kình lực gã rất hùng hậu bọc kín lấy cả toàn thân Ðoàn Dự. Ðoàn Dự thở hít nặng nhọc, đầu váng, mắt hoa. Chàng nhắm lại, hai tay điểm loạn lên, những kiếm khí "thiếu thương", trung xung", thiếu xung", "thiếu trạch" trong Lục Mạch Thần Kiếm nhất tề phóng ra "xuỳ xuỳ".
Gã võ sỹ Tây Vực thấy kiếm khí xông ra rất mạnh, liền đánh một chưởng vào bả vai Ðoàn Dự. Lúc này chân khí Ðoàn Dự vận ra khắp mình, nội lực rất hùng hậu tự nhiên chống lại, nên chưởng lực đối phương tuy mạnh mà không mảy may bị thương. Ngọc Yến chưa biết chàng có việc gì hay không, cả kinh hỏi:
-Ðoàn công tử! Công tử có can gì không? Hay bị thương rồi?
Ðoàn Dự giương mắt ra nhìn, thấy tay cao thủ Tây Vực nằm ườn dưới đất ngửa mặt lên trời. Trước ngực và bụng có sáu lỗ thủng, máu tươi phun thẳng lên không. Mặt gã trông mà khủng khiếp, cặp mắt tròn xoe nhìn chàng ra chiều căm phẫn và hung dữ khôn tả. Gã vẫn chưa tắt thở. Ðoàn Dự trống ngực đánh thình thình kêu lên:
-Ta đã bảo không muốn giết người mà ngươi cố gây sự với ta!
Chân chàng bước theo phép "Lăng ba vi bộ" rất mau lẹ, chắp hai tay nhìn sáu gã kia, vừa vái vừa nói:
-Các vị anh hùng hảo hán! Ðoàn Dự này vốn cùng quý vị không thù oán, xin quý vị mở đường cho ta đi. Ta... ta không dám giết người nữa đâu. Ta đã làm chết nhiều người. Lòng ta hối hận vô cùng! Quý vị rút lui đi! Ðoàn Dự này chịu thua rồi mà!

Thốt nhiên chàng xoay mình, chợt thấy một người Tây Hạ đứng đó, không biết gã đến từ bao giờ. Gã này tầm vóc vừa phải, y phục cũng giống như những tên võ sỹ Tây Hạ kia. Có điều sắc mặt gã vàng lợt, trơ như gỗ đá, chả khác gì cái mặt chết trôi.
Ðoàn Dự trông thấy sợ quá, nghĩ thầm: "Không biết gã này là người hay là ma?
Phải chăng mình đánh chết mấy gã võ sỹ Tây Hạ, âm hồn chưa tiêu tan nên oan quỷ xuất hiện?" Nghĩ vậy, chàng sợ run cầm cập, lắp bắp hỏi:
-Mi... mi là ai? Ðến đây làm gì?
Gã cao thủ người Tây Hạ vẫn đứng trơ như phỗng, đã không trả lời lại không nhúc nhích.

Ðoàn Dự lạng người đi, túm lấy huyệt "chí thất" một gã võ sỹ Tây Hạ ném vào quái nhân kia. Quái nhân né người đi một chút, tên võ sỹ Tây Hạ bị đập đầu vào tường vỡ óc ra mà chết. Ðoàn Dự thở phào một cái rồi nói:
-Té ra mi cũng là người chứ không phải là quỷ.
Ba tên võ sỹ Tây Hạ thấy bên mình mỗi lúc một ít người đều nảy ra ý kiến muốn rút lui. Một gã chạy ra toan mở cửa chạy thì tay thủ Tây Hạ quát lên:
-Mi làm gì vậy?
Gã vung đao lên vù vù chém xuống Ðoàn Dự ba nhát. Ðoàn Dự đã không có ý chí phấn đấu, nhìn thấy ánh đao xanh lè khoa lên trước mặt mình đâm tới, chàng sợ hãi vô cùng, kêu lên:
-Mi... mi còn hung hăng thế ư? Ta mà đánh vào huyệt "ngọc chẩm" và "thiên trụ" chắc mi không chống nổi ta đâu. Ta khuyên mi nên thu binh trở về đi là hơn.
Tay cao thủ người Tây Hạ nghiến răng, càng đánh mạnh hơn, tiến sát mãi vào Ðoàn Dự. Nếu chàng không nhanh chân đổi bước kịp thời thì chỉ trúng một đao là mất mạng. Gã cao thủ người Hán rất quỷ quyệt. Lúc ban đầu thấy cuộc đấu cực kỳ hung dữ, gã lùi lại sau.
Bây giờ thấy Ðoàn Dự năn nỉ xin thôi vì ngoài cách né tránh, chàng không còn lối nào đánh trả, gã nghĩ ra một kế: đến bên cối gạo, bốc hai nắm cám ném vào mắt Ðoàn Dự. Ðoàn Dự bộ pháp xảo diệu vô cùng, hai nắm cám ném không trúng.
Gã cao thủ người hán lại bốc hai nắm cám ném luôn, mấy lần không trúng. Trong nhà trại, cám bay lên tứ tung như một làn mù toả. Ðoàn Dự cả tiếng kêu lên:
-Nguy rồi! Nguy rồi! Tôi không trông rõ nữa rồi!
Ngọc Yến biết tình thế cực kỳ nguy hiểm. Nàng lại biết rằng mấy tay cao thủ đánh mà Ðoàn Dự không việc gì là nhờ ở bộ pháp thần diệu "Lăng ba vi bộ". Khi địch nhận ra chiều, khí giới hoặc quyền cước chỉ sai một ly, không bao giờ trúng
cả.
Bây giờ trong nhà đại đường, cám bụi bay mù, ai nấy ra chiêu bừa bãi thì rất có thể Ðoàn Dự sẽ đánh trúng. Vì chân Ðoàn Dự bước theo bộ pháp "Lăng ba vi bộ" mà đối phương cứ nhắm chàng đuổi đánh thì không bao giờ trúng, nhưng không cần biết Ðoàn Dự ở chỗ nào thì đánh lại dễ trúng. Giả tỷ mà bọn cao thủ này cứ nhắm mắt chém tràn thì Ðoàn Dự đã bị nát như tương từ bao giờ rồi.
Ðoàn Dự hai mắt bị cám làm cho mờ tịt không mở ra được, liền nhẩy mạnh một cái, tung mình vào guồng nước rồi bám theo cánh guồng lên trên. Bỗng nghe hai tiếng kêu rú lên, thì ra hai gã võ sỹ Tây Hạ bị tay cao thủ người Tây Hạ chém
nhầm phải chết tươi. Theo sau là những tiếng choang choảng. Một người hô lên: -Tôi đây mà!
Người khác cũng kêu lên:
-Phải coi chừng, tôi đây này!
Ðó là tiếng đao kiếm chạm nhau giữa những tay cao thủ người Hán và người Tây Hạ. Cuộc đánh lộn thêm hai hiệp nữa, lại có một tiếng kêu "ối chao" rất thê thảm. Tên võ sỹ cuối cùng người Tây Hạ không biết bị ai đá trúng vào huyệt trọng
yếu, người hắn bắn ra ngoài cửa. Trước khi chết, hắn còn kịp kêu lên một tiếng bi thảm.

Ðoàn Dự nghe tiếng kêu thì sởn gáy rụng rời, toàn thân run lên bần bật.
Chàng hấp tấp kêu lên:
-Ôi thôi! Các ngươi còn có ba người, sao cứ đánh mãi? Ta đã van xin các ngươi mà!
Gã người Hán nghe tiếng Ðoàn Dự nói, phân biệt được phương hướng, vung tay phải một cái, phóng một mũi cương tiêu về phía chàng. Mũi tiêu đến nơi thì cánh guồng đã quay Ðoàn Dự xuống thấp một chút. "Tách" một tiếng, mũi cương tiêu đã cắm chặt góc vạt áo Ðoàn Dự vào cánh guồng.
Ðoàn Dự cả kinh nghĩ thầm: "Mình không hiểu lối tránh ám khí, hễ đối phương phóng trúng là mình phải chết!" Vì khiếp sợ quá nhủn tay ra. Năm ngón tay cũng không còn sức mạnh nữa, đang cầm guồng nước phải rời ra. Gã người Hán trông qua đám "mù toả" thấy rõ, vung tay ra chụp Ðoàn Dự.
Ðoàn Dự còn nhớ được Vương Ngọc Yến bảo chàng điểm vào huyệt "nhân nghinh" gã. Nhưng một là chàng đang lúc hoang mang, hai là tuy chàng nhận ra huyệt đạo, nhưng không luyện tập bao giờ, chân tay cuống quít, chàng đưa tay
điểm vào huyệt "nhân nghinh" nhưng không đúng vị trí, hoặc về tả hoặc lệch sang hữu một chút.
Lúc chàng điểm trúng vào huyệt "khí hộ" gã, nhưng gã luyện tập võ công khác người thường, huyệt "khí hộ" chỉ là "tiểu huyệt" mà thôi. Gã bị điểm trúng huyệt này không nhịn được, cất lên tiếng cười ha hả không ngớt. Gã phóng kiếm đâm
Ðoàn Dự, miệng vẫn cười đủ giọng "khì khì", "ha hả", "hích hích",... những chuỗi cười thật lớn không sao ngừng được. Gã cao thủ người Tây Hạ hỏi gã cao thủ người Hán:

-Dung huynh! Làm gì mà cười lắm thế?
Gã người Hán không sao trả lời được, chỉ cười ngặt cười nghẹo. Gã võ sỹ Tây Hạ không hiểu đầu đuôi, tức giận hỏi:
-Kẻ địch lợi hại ở trước mặt, ngươi còn giỡn được ư?
Võ sỹ người Hán lắp bắp:
-Ha ha... tôi... hích hích... hì hì...
Gã cầm kiếm phóng ra đâm vào lưng Ðoàn Dự. Ðoàn Dự nghiêng về mé tả. Gã cao thủ người Tây Hạ vì trông không rõ, nhìn về phía đó xông tới. Hai người đụng vào bụng nhau. Gã võ sỹ người Tây Hạ này là tay đã nổi tiếng về môn bắt người. Gã vừa chạm vào mình Ðoàn Dự đã phản ứng rất mau lẹ, xoay tay trái một cái đã nắm ngay được ngực chàng. Gã biết rằng Ðoàn Dự chỉ sở trường về bộ pháp, giờ đã níu đuợc chàng chính là cơ hội rất tốt để thủ thắng. Tay phải gã bỏ đơn đao xuống, xoay lại nắm lấy cổ tay bên trái chàng.

Ðoàn Dự kêu to lên:
-Khổ rồi! Khổ rồi!
Chàng cố sức giãy giụa, song gã cao thủ Tây Hạ kình lực rất lợi hại. Hai tay gã tự hồ như hai đai sắt nắm chặt lấy cổ tay trái cùng da ngực chàng, nên chàng cố cựa quậy mà không sao thoát ra được. Gã cao thủ người Hán trông thấy dễ ăn, liền giơ kiếm nhằm sau lưng Ðoàn Dự đâm tới.
Gã cao thủ người Tây Hạ nghĩ thầm: "Không được! Nếu để y đâm sâu vào vài tấc thì đối phương không toàn tính mạng. Vả nếu gã kia không kể gì đến nghĩa khí, muốn tranh công một mình, y chỉ đâm sâu vào một thước thì chết luôn cả mình nữa". Nghĩ vậy, gã kéo Ðoàn Dự về phía sau một bước.
Gã người Hán vẫn cả cười không ngớt, tiến lên một bước, lại muốn phóng kiếm ra đâm nữa.

Ðột nhiên nghe đánh "binh" một tiếng, một cánh guồng nước đánh vào đầu gã khiến gã ngất đi. Thế mà lúc gã chưa tắt thở vẫn cười ha hả, nhưng tiếng cười vô lực, tiếng cười quái dị.

Guồng nước vẫn từ từ chuyển bánh, lại một cánh thứ hai đập vào ngực gã đánh "chát" một tiếng, tiếng cười của gã nhẹ đi vài phân.
Ðến cánh thứ bảy bắn vào ngực gã thì tiếng cười chỉ lơ mơ như người trong mộng.

Gã cao thủ Tây Hạ vẫn níu chặt Ðoàn Dự, tay trái vận thêm kình lực khiến cho chàng hít thở khó khăn, rồi sau sẽ liệu hoặc bắt hoặc giết.

Tay trái Ðoàn Dự vẫn phóng về phía trước nhưng đều phóng ra ngoài không gian.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #35  
Old 04-29-2005, 06:26 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 12

Võ Công Tuyệt Thế Là Ai ?


Vương Ngọc Yến thấy Ðoàn Dự bị tay cao thủ người Tây Hạ dùng phép "Cẩm nã" bắt được, không có cách nào thoát thân thì trong dạ bồn chồn muốn chạy ra cứu viện. Khốn nỗi từ lúc trúng độc trở đi, tứ chi bải hoải, nhắc tay cất chân rất khó khăn thì còn nói chi đến chuyện cứu người nữa. Nàng còn nghĩ đến một tay cao thủ nữa người Tây Hạ mặt mũi gớm ghiếc đang đứng bên cửa lớn. Gã này chỉ giơ đao lên chém một nhát tất là Ðoàn Dự uổng mạng. Nàng sợ hãi quá, lớn tiếng la lên:
-Các người không được sát hại Ðoàn công tử. Ta... ta theo các người đi là xong!
Giữa lúc này, trong lòng Ðoàn Dự cũng cực kỳ kinh hãi, chàng liều mạng đưa ngón tay ra điểm loạn cả lên. Thực ra, nếu lúc chàng trấn tĩnh, chân tay không bị nắm giữ thì "Chu Cáp Thần công" ở trong thân thể chàng cũng đủ hút chặt lấy nội lực của tay cao thủ người Tây Hạ.
Nhưng một là chàng tinh thần bị khủng bố đã lâu, hai là nội lực chàng nhân lúc kinh khủng mà chạy hết ra năm đầu ngón tay và tụ tập ở đó, thì lại điểm ra ngoài không gian. Chàng cảm thấy áp lực trên ngực mỗi lúc một nặng thêm, dần dần
không thở được nữa. Ðang lúc mười phần nguy ngập, bỗng nghe mấy tiếng "xuỳ xuỳ", rồi gã cao thủ người Tây Hạ rú lên:
-úi chao! Thằng lỏi này giỏi thực. Mi điểm trúng vào ta... trúng huyệt "ngọc chẩm" ta rồi!
Hai tay gã nới ra, đầu rũ xuống, gục vào vách mà chết. Ðoàn Dự rất lấy làm kỳ,ngoảnh đầu lại xem, thì huyệt "ngọc chẩm" gã cao thủ Tây Hạ bị thủng một lỗ nhỏ,máu tươi ứa ra. Vết thương này là do kiếm khí Lục Mạch Thần Kiếm gây nên.
Ðoàn Dự không nghĩ ra, chàng không ngờ trong lúc cực kỳ nghiêm trọng, công lực ngưng tụ ở đầu ngón tay điểm ra phóng lên trên tường còn văng ngược lại đánh trúng vào hậu chẩm gã cao thủ Tây Hạ được. Chính ra Ðoàn Dự đã điểm ca thảy mười mấy phát vào sau lưng đối phương mà gã không việc gì vì nội lực gã rất hùng hậu.
Thế mà kiếm khí bật văng trở lại, sức mạnh đã giảm sút, thì tưởng không thể là cho gã tổn thương mảy may được. Dè đâu hai huyệt "ngọc chẩm" và "thiên trụ" là cửa tử gã, kiếm khí chàng đụng vào là gã lập tức chết ngay.

Ðoàn Dự vừa mừng vừa sợ, buông thi thể gã cao thủ Tây Hạ xuống rồi gọi:

-Vương cô nương! Bên địch chết hết rồi!
Chàng quên mất gã đứng bên cửa. Thốt nhiên phía sau có tiếng nói lạnh như băng:
-Chưa chết hết đâu!
Ðoàn Dự rùng mình quay lại, thấy vẻ mặt gã cao thủ Tây Hạ này trơ như gỗ thì nghĩ thầm: "Chắc võ công gã này không giỏi, mình chỉ cần túm lấy huyệt "chí thất" gã là giết được ngay", liền cười nói:
-Lão huynh đi đi thôi! Tôi quyết không giết đâu.
Gã kia hỏi:
-Ngươi có đủ bản lĩnh để giết được ta ư?
Giọng nói cực kỳ ngạo mạn. Thực ra thì Ðoàn Dự không muốn giết hại thêm nữa, chàng chắp tay nói:
-Tại hạ chưa chắc đã là tay đối thủ với các hạ, còn nhờ các hạ rộng dung tha cho.
Gã cao thủ Tây Hạ đáp:
-Mấy lời ngươi nói có vẻ đùa giỡn chứ không có ý thành thực xin tha. phép "Nhất Dương Chỉ" cùng "Lục Mạch Thần Kiếm" của họ Ðoàn nước Ðại Lý đã từng nổi danh lừng lẫy khắp nơi, lại được cô nương kia chỉ bảo yếu quyết, há chẳng phải là tay cao thủ bậc nhất hiện nay sao? Tại hạ muốn được lĩnh giáo những đòn tuyệt kỹ của các hạ.
Gã nói thẳng một làu đều nhau, không tiếng nhỏ, tiếng nặng tiếng nhẹ, cũng không tỏ vẻ tán dương hay khinh miệt. Ai chưa nghe quen tai thì tưởng gã ở nước nào đến. Gã nói tiếng Hán, từ ngữ không sai lầm mà âm điệu cũng rõ ràng. Ðoàn Dự nghĩ thầm: "Nghe giọng lưỡi, gã này quyết không phải là tay tầm thường. Ta không cùng y động thủ hay hơn!"
Nên nhớ rằng bản tính Ðoàn Dự không ưa võ công mà nay giết đã lắm người vì tình thế bất đắc dĩ. Về chuyện đánh đấm nhau nếu có thể tránh được là chàng thôi ngay. Thế rồi chàng vái sát đất, thành thực năn nỉ:
-Lời chỉ trích của các hạ thật đúng, ý nguyện cầu xin của tại hạ thật ra chưa đủ thành kính. Vậy bây giờ tại hạ xin có lời từ tạ. Thực ra tại hạ chưa học chút võ công nào, vừa rồi tại hạ đánh chết người, chẳng qua sự ngẫu nhiên. Tại hạ chỉ
mong bảo toàn tính mạng đã lấy làm mãn nguyện lắm rồi, đâu dám tranh cường với ai.
Gã cao thủ Tây Hạ cười khành khạch, nói:
-Các hạ chưa từng học võ công, vậy mà mới giơ tay một cái đã giết chết hết bốn tay cao thủ trong Nhất phẩm đường, lại giết luôn mười một tên võ sỹ. Giả tỷ như các hạ học võ công rồi, bao nhiêu tay cao thủ trong võ lâm khắp thiên hạ liệu còn sống được nữa không?
Ðoàn Dự đảo mắt nhìn từ đông sang tây trong nhà đại đường một lượt, thấy bảy tám xác chết nằm ngổn ngang dính bê bết máu, trong lòng chàng ăn năn vô cùng, bưng mặt nói ấp úng:
-Sao?... Sao tôi lại giết nhiều người thế này? Tôi... tôi thực không muốn giết người. Bây giờ biết làm thế nào? Bây giờ biết làm thế nào?
Gã kia cười lạt mấy tiếng, liếc mắt nhìn chàng xem mấy lời chàng nói có đúng là bản tâm chàng không. Ðoàn Dự rớt nước mắt nói:
-Những người này trong nhà đều có cha mẹ, vợ con, vừa mới đây họ đều mạnh khoẻ như rồng như cọp, mà đều bị giết. Tôi... tôi... rất lấy làm hổ thẹn với chúng họ!
Nói tới đây, chàng xúc động dị thường, bất giác nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói:
-Chưa chắc bọn họ định bụng giết tôi, mà chỉ vâng lệnh trên sai khiến đến đây để bắt người. Họ với tôi chưa từng quen biết nhau, vậy mà tôi hạ độc thủ làm chi?
Gã cao thủ Tây Hạ cười, lại nói:
-Thôi! Ngươi đừng nhân nghĩa giả nữa! Làm trò mèo khóc chuột làm chi! Ngươi tưởng thế là được người ta tha tội cho ư?
Ðoàn Dự gạt nước mắt, đáp:
-Các hạ nói phải lắm! Người đã giết, tội đã phạm, khóc cũng vô ích. Tôi đành đem những thi thể này đi mai táng cho rồi!
Ngọc Yến nghĩ bụng: "Ðem mười mấy cái xác đi chôn thì biết bao giờ cho xong?" Nàng liền la lên:
-Ðoàn công tử! Tôi e rằng địch nhân còn đến tấn công nữa. Ta phải gấp rút rời khỏi nơi đây.
Ðoàn Dự đáp ngay:
-Vâng! Vâng!
Rồi trở gót lên thang. Gã cao thủ Tây Hạ nói:
-Ngươi chưa giết ta đã đi ngay ư?
Ðoàn Dự lắc đầu, đáp:
-Tôi không giết các hạ. Hơn nữa, tôi không địch nổi các hạ.
Gã kia nói:
-Chúng ta chưa tỷ thí sao ngươi đã biết không địch nổi ta? Cô nương kia đã đem môn "Lăng ba vi bộ" truyền thụ cho ngươi. Quả nhiên các ngươi có thủ đoạn khác người.

Ðoàn Dự toan giãi bày phép "Lăng ba vi bộ" không phải do Ngọc Yến truyền thụ cho mình. Song chàng lại nghĩ việc này hà tất phải nói với người ngoài, rồi chàng đáp:
-Ðúng rồi! Tôi không hiểu võ công là gì, hoàn toàn trông nhờ ở Vương cô nương chỉ điểm cho mới thoát khỏi đại nạn.
Gã kia nói:
-Càng hay! Ta ở đây chờ. Ngươi xin chỉ thị cô nương phương pháp giết ta đi!
Ðoàn Dự đáp:
-Tôi không giết các hạ mà!
Người kia nói:
-Ngươi không muốn giết ta, nhưng ta lại cứ muốn giết ngươi.
Nói xong, lượm một thanh đao dưới đất. Ðột nhiên, giữa nhà đại đường ánh đao lấp lánh trong vòng hơn một trượng. Ðoàn Dự khoa chân bước ra một bước, giơ sống đao lên đỡ trên bả vai rồi bỗng kêu lên một tiếng, chân bước loạng choạng.
Gã cao thủ Tây Hạ lập tức thừa thế đưa mũi đơn đao đâm vào cổ chàng.

Ðoàn Dự sợ toát mồ hôi, lạnh ngắt, đứng yên không nhúc nhích. Người kia nói:
-Ngươi mau lên thỉnh giáo sư phụ đi, xem nàng bảo dùng cách gì để giết ta.
Nói xong thu đao về, phóng chân đá một cái. Ðoàn Dự lăn đi long lóc, va vào cột nhà, trán sưng húp chảy máu tươi ra. Vương Ngọc Yến gọi:
-Ðoàn công tử! Ðứng dậy mau!
Ðoàn Dự đáp:
-Vâng!
Ðoạn, vịn thang trèo lên gác. Vừa trèo vừa quay đầu nhìn lại thì thấy gã kia thu đao về ngồi xuống. Nét mặt gã trơ ra như xác chết, tựa hồ đang nhớ lại việc gì, quyết không nhân lúc chàng trèo thang mà đánh lén vào phía sau. Ðoàn Dự lên gác rồi khẽ bảo Vương Ngọc Yến:
-Vương cô nương! Mình đánh không lại gã đâu. Chúng ta chuồn đi là hơn.
Ngọc Yến đáp:
-Gã giữ ở dưới nhà, chuồn đi lối nào được? Công tử cầm tấm áo kia lại đây cho tôi.
Ðoàn Dự đáp:
-Vâng!
Ðoạn, với lấy tấm áo cũ của cô gái nông thôn để lại đưa cho Ngọc Yến. Ngọc Yến nói:
-Công tử nhắm mắt rồi lại gần đây mặc áo giúp tôi. Cấm công tử không được mở mắt ra.

Ðoàn Dự tuyệt đối kính cẩn làm theo lời nàng. Nguyên chàng là người quân tử chí thành, coi Ngọc Yến như là một vị thần linh mà chàng rất sùng bái, nên không dám mảy may trái lệnh. Song tấm áo này rách nát, sợ che không hết thân thể nàng nên chàng sợ quá, trống ngực đánh thình thình. Ngọc Yến chờ chàng mặc áo xong cho mình rồi nói:
-Ðược rồi! Ðược rồi! Công tử dắt tôi đứng lên.
Ðoàn Dự chưa được lệnh truyền cho mở mắt, hai mắt vẫn nhắm chặt không dám hé mở. Chàng vừa nghe nàng bảo "nâng tôi đứng dậy" liền giơ tay lên, không ngờ tay phải lúc vươn ra lại đụng phải má nàng. Chàng thấy tay mát rợi và mềm mại, bất giác sợ giật nảy mình, bèn xin lỗi:
-Thật là đắc tội! Thật là đắc tội!
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #36  
Old 04-29-2005, 06:28 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Ngọc Yến lúc nhờ chàng mặc áo giùm đã thẹn mặt đỏ bừng, giờ thấy tay chàng đưa lên sờ má lại càng bẽn lẽn, nói:
-ủa! Tôi bảo công tử nâng tôi dậy kia mà!
Ðoàn Dự đáp:
-Vâng! Vâng!
Mắt chàng vẫn nhắm chặt, hai tay sờ soạng, không biết sờ vào đâu cho được, chỉ sợ sờ vào người nàng thì tội nghiệp càng nặng. Vì vậy mà chân tay luống cuống rất đỗi hãi hùng. Ngọc Yến trong lòng nóng nảy vô cùng, hồi lâu mới nhận ra rằng chàng vẫn nhắm mắt, liền hỏi:
-Sao công tử không mở mắt ra?
Gã võ sỹ người Tây Hạ ở dưới đại đường cười hềnh hệch, nói:
-Ta bảo ngươi lên học võ công để giết ta chứ ta có bảo ngươi lên để giỡn nhau đâu?
Ðoàn Dự mở mắt ra thấy Vương Ngọc Yến mặt đỏ như gấc e thẹn khôn xiết thì chàng mê mẩn tâm thần, run run thộn mặt ra mà nhìn nàng. Mấy lời gã Tây Hạ vừa nói không lọt vào tai. Ngọc Yến nói:
-Ngươi nâng ta dậy, ngồi xuống đây.
Ðoàn Dự vội đáp:
-Vâng! Vâng!
Chàng rất kinh sợ đỡ người nàng lên để ngồi xuống ghế. Ngọc Yến hai tay giữ lấy vạt áo, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:
-Gã cố ý không tiết lộ võ công của gã thuộc về môn phái nào, ta... ta không biết làm thế nào để đánh bại gã.
Ðoàn Dự hỏi:
-Gã ghê gớm lắm phải không?
Ngọc Yến đáp:

-Vừa rồi gã động thủ với công tử đã ra chiêu tất cả mười bẩy môn khác nhau.
Ðoàn Dự lấy làm kỳ, hỏi:
-Sao? Vừa một loáng mà gã đã ra đòn đến mười bẩy lối khác nhau rồi kia ư?
Vương Ngọc Yến nói:
-Phải rồi! Y vừa sử đơn đao để uy hiếp công tử. Vung đao chém mặt đông là Hàng Ma đao pháp của phái Thiếu Lâm. Nhát đao chém về phía tây là môn Sài đao gồm mười tám đường của Lê hảo hán ở động Lê Sơn tỉnh Quảng Tây. Khoa đao chém trở lại biến thành đường Hồi Phong phất liễu đao của Sử gia tại Giang Nam.
Gã sử mười bốn thế đao của mười bốn môn phái khác nhau. Sau y lại trở sống đao xuống vai công tử lại là đao pháp của lão hoà thượng Tam Quán tại chùa Thiên Ðồn phủ Ninh Ba (Triết Giang) sáng chế ra và đặt tên là Từ Bi đao. Ðòn
này chỉ để áp chế đối phương mà không giết người. Thế đao mà gã kề cổ công tử là một trong ba thứ "Hậu Sơn Tam tuyệt chiêu" của Dương Linh Công Bản Triều.
Cuối cùng, cái đá cho công tử lăn đi là một đòn của người Tây Hạ.

Vương Ngọc Yến nói đúng từng chiêu một thuộc môn phái nào. Ðoàn Dự mù tịt chẳng hiểu gì,chỉ thộn mặt ra mà nghe. Vương Ngọc Yến nghiêng đầu đi nghĩ ngợi một lát rồi nói:
-Công tử không địch nổi gã đâu, chịu thua gã quách đi cho rồi!
Ðoàn Dự nói:
-Tôi đã bảo gã là chịu thua rồi.
Rồi chàng lớn tiếng nói tiếp:
-Bất luận dùng cách nào tại hạ cũng không địch nổi các hạ, các hạ có chịu thôi không?
Gã cao thủ Tây Hạ cười lạt, đáp:
-Kể ra thì ngươi muốn ta tha mạng cũng chẳng khó gì. Ngươi chỉ theo ta một điều là đủ.
Ðoàn Dự hỏi:
-Ðiều chi?
Người đó đáp:
-Từ nay trở đi, mỗi khi ngươi thấy mặt ta phải dập đầu xuống đất "binh binh" lạy ta ba lạy và hô lên một câu "Xin đại lão gia tha cho cái mạng kiến ruồi này cho"!
Ðoàn Dự tức khí nổi lên bừng bừng, nói:
-Muốn giết kẻ sỹ thì được chứ làm nhục thì không xong đâu! Các hạ muốn giết tại hạ thì giết phứt đi cho rồi!
Người kia hỏi:
-Có thật ngươi không sợ chết?

Ðoàn Dự đáp:
-Cái chết ai mà không sợ. Nhưng sống để mỗi lần thấy các hạ, lại phải quỳ xuống dập đầu lạy thì tại hạ quyết không chịu.
Người kia cười lạt, nói:
-Ngươi thấy ta, quỳ xuống dập đầu lạy mà đã cho là tủi nhục? Thế thì một ngày kia ta lên ngôi Hoàng đế đất Trung Nguyên, dễ thường ngươi không quỳ lạy xuống hay sao?
Ðoàn Dự nói:
-Bái kiến đức Hoàng đế, dập lạy là một chuyện khác. Vả đó là theo lễ nghi chứ không phải van xin tha mạng.
Vương Ngọc Yến thấy gã cao thủ Tây Hạ nói câu "thế thì một ngày kia ta lên ngôi Hoàng đế đất Trung Nguyên..." không khỏi giật mình, nàng tự hỏi: "Sao gã dám nói câu này?" Gã cao thủ Tây Hạ lại nói:
-Phải chăng thế là ngươi không chịu điều kiện của ta?
Ðoàn Dự lắc đầu, nói:
-Như vậy thì quả tại hạ không thể tuân mệnh được, còn mong lão huynh nhân nhượng cho được phần nào chăng?
Người kia đáp:
-Ðược lắm! Ngươi xuống đây ta chém cho một nhát đao là xong!
Ðoàn Dự nhìn Vương Ngọc Yến ra chiều quyến luyến, nói:
-Lão huynh định giết tôi, điều đó không có gì quan hệ. Tôi chỉ xin lão huynh một việc. Người kia hỏi:
-Việc gì?
Ðoàn Dự đáp:
-Cô nương đây bị trúng độc nặng lắm, chân tay không cất nhắc được. Xin lão huynh liệu bài phương tiện đưa về nhà nàng tại Mạn Ðà Sơn Trang trong Thái Hồ.
Người kia ha hả cười, nói:
-Ta không thể nào làm việc đó được, quan Chinh Ðông đại tướng quân nước Tây Hạ đã ban tướng lệnh hễ ai bắt được cô này, một vị nữ lang học rộng tài cao, sẽ được ban thưởng ngàn lượng vàng và phong quan Vạn Hộ Hầu.
Ðoàn Dự nói:
-Thế thì dễ lắm! Tôi viết một phong thư, sau khi lão huynh đưa nàng về nhà rồi,cầm thư đưa đến nước Ðại Lý lấy năm ngàn lượng vàng và chức Vạn Hộ Hầu cũng không mất đâu!
Người kia cười khanh khách, nói:

-Ngươi làm như ta là đứa con nít lên ba không bằng! Ngươi là cái thớ gì mà một phong thư đem đi được cấp năm ngàn lượng vàng và phong quan đến chức Vạn Hộ Hầu?
Ðoàn Dự biết gã không tin nhưng cũng chẳng còn có cách nào khác. Chàng hỏi:
-Thế thì biết làm sao bây giờ? Tôi chết chả có gì đáng tiếc, nhưng để tiểu thư lưu lạc sang đó, sa vào tay quân giặc cướp thì dù tôi có muốn thác cũng không thể chuộc tội được.
Vương Ngọc Yến thấy lời chàng chân thành thì trong lòng không khỏi xúc động.
Nàng lớn tiếng bảo gã cao thủ Tây Hạ:
-Này! Nếu ngươi vô lễ với ta thì biểu huynh ta sẽ tìm ngươi để báo thù, làm cho nước Tây Hạ ngươi phải một phen thất điên bát đảo, đất lở trời long. Cả đến giống súc sinh cũng không yên thân đâu.
Người kia hỏi:
-Biểu huynh ngươi là ai?
Ngọc Yến đáp:
-Biểu huynh ta tiếng tăm lừng lẫy trong các phái võ lâm ở Trung Nguyên là Mộ Dung công tử. Cái tên Cô Tô Mộ Dung chắc ngươi chẳng lạ gì. Nếu ngươi không nể ta thì biểu huynh ta sẽ chơi đòn "gậy ông đập lưng ông" còn khốc liệt hơn, chứ không nể ngươi đâu.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #37  
Old 04-29-2005, 06:30 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Người kia cười khành khạch, đáp:
-Mộ Dung công tử ở Cô Tô là đứa con nít miệng còn hôi sữa, chưa ráo máu đầu, chỉ có hư danh chứ có bản lĩnh gì? Dù y không tìm đến, ta cũng quyết tìm đến y để so tài cao thấp.
Vương Ngọc Yến lắc đầu, nói:
-Ta bảo cho ngươi biết, chắc chắn trăm phần trăm ngươi không địch lại biểu huynh ta đâu. Ta khuyên ngươi về nước đi là hơn! Nếu ngươi muốn hại đến tính mạng của Ðoàn công tử đây, ta cũng sẽ xin biểu huynh ta tìm ngươi để báo thù.
Ngươi nên biết rằng, giả tỷ mà Ðoàn công tử đây chạy lấy thân thì đã thoát rồi, nhưng công tử hoàn toàn muốn giúp đỡ ta nên mới sa cơ chốn này. à! Từ nãy tới giờ ta chưa kịp hỏi họ tên ngươi, ngươi có dám nói cho ta biết không?
Gã kia đáp:
-Bản quan đi không thay họ, ngồi chẳng đổi tên. Tây Hạ Lý Diên Tông chính thị là ta.
Vương Ngọc Yến nói:
-Chà chà! Ngươi họ Lý tức là quốc tính nước Tây Hạ.
Gã kia nói:

-Không những ta ở trong quốc tính mà thôi! Ta còn có chí dốc dạ trung thành mơ màng đất nước đánh Liêu, diệt Tống, phía tây lấy nước Thổ Phồn, phía Nam lấy nước Ðại Lý.
Ðoàn Dự cười ha hả, nói:
-Lý Diên Tông hỡi Lý Diên Tông! Chí ngươi kể cũng lớn đấy! Nhưng này ta bảo cho ngươi hay, ngươi thông hiểu tuyệt kỹ các môn phái để luyện thành một người có bản lãnh vào bậc nhất thiên hạ, thì việc đó kể ra cũng không khó lắm. Nhưng nếu ngươi muốn thống nhất cả thiên hạ, thì dù có bản lãnh về võ công ngươi bất cứ đến đâu cũng khó lòng làm nổi.
Vương Ngọc Yến xen vào:
-Ngay đến cái việc luyện thành một tay giỏi võ nhất thiên hạ, vị tất ngươi đã làm được?
Lý Diên Tông hỏi:
-Sao cô biết tôi không làm được? Xin cô chỉ giáo cho.
Ngọc Yến đáp:
-Hiện nay hãy lấy cái kiến thức thiển cận của ta mà nói thì ta đã thấy võ công ngươi còn kém hai người.
Lý Diên Tông tiến gần lại một bước, ngẩng đầu lên hỏi:
-Hai người đó là ai?
Ngọc Yến đáp:
-Người thứ nhất là vị Bang chúa trước đây của Cái bang tên gọi Kiều Phong.
Lý Diên Tông "hứ" lên một tiếng rồi nói:
-Y tuy có lớn tiếng tăm thật, nhưng sự thực chưa chắc chắn đã giỏi. Còn người thứ hai là ai?
Ngọc Yến đáp:
-Người thứ hai là biểu huynh ta, tức Mộ Dung công tử, tên gọi Mộ Dung Phục,người Giang Nam.
Lý Diên Tông lắc đầu, nói:
-Lời cô nương chưa chắc đã đúng. Tôi xin hỏi: cô kể tên Kiều Phong lên trên Mộ Dung Phục là theo công lý hay là tư tình?
Vương Ngọc Yến hỏi lại:
-Sao ngươi lại hỏi vì công lý hay tư tình?
Lý Diên Tông nói:
-Nếu theo công lý mà nói là cô nương quả thấy Kiều Phong bản lĩnh trội hơn Mộ Dung công tử. Còn về tư tình thì cô nương nhận là người thân thích với Mộ Dung Phục, nên có ý nhún nhường để người ngoài lên trên.
Vương Ngọc Yến trầm ngâm một lát rồi nói:

-Vì công lý hay vì tư tình cũng vậy, ta vẫn mong biểu huynh ta giỏi hơn Kiều Bang chúa. Nhưng hiện nay thì chưa được.
Lý Diên Tông cười lạt, nói:
-Hiện nay còn chưa được nhưng sau này tài nghệ ngày một tấn tới, chắc rồi sẽ thành được tay cao thủ đệ nhất thiên hạ?
Ngọc Yến thở dài, nói:
-Sau này cũng không được, tay võ công đệ nhất thiên hạ sau này chắc chắn là Ðoàn công tử đây.
Lý Diên Tông ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, nói:
-Cô nương khéo nói giỡn đấy! Tên đồ gàn này bất quá nhờ được cô nương truyền cho môn "Lăng ba vi bộ", chẳng qua chỉ có công dụng lẩn tránh cho khỏi mất mạng trong một lúc mà thôi. Chẳng lẽ cái bản lĩnh chuyên cầm đầu chạy trốn
hay cứ rút cổ nấp nánh như con rùa mà lại xưng là cao thủ đệ nhất thiện hạ ư?
Vương Ngọc Yến toan nói cho gã biết là môn "Lăng ba vi bộ" không phải nàng truyền thụ cho Ðoàn Dự và nội lực chàng hùng hậu vô song không ai bì kịp. Song rồi nàng nghĩ lại: "Gã này tâm địa hẹp hòi, nếu mình nói thực e rằng gã sẽ cố giết Ðoàn công tử. Chi bằng mình nói khích gã mấy câu". Nghĩ vậy, nàng liền đáp:
-Nếu công tử chịu nghe lời ta chỉ điểm cho luyện tập võ công, thì chỉ trong ba năm võ công chàng nếu không đến được bậc nhất thiên hạ thì ít ra cũng đã đánh bại ngươi dễ dàng như trở bàn tay.
Lý Diên Tông nói:
-Nếu vậy càng hay! Tôi rất tin lời cô nương, để hắn lại sẽ thành mầm hoạ sau này. Chi bằng bữa nay tôi chém phứt hắn một nhát để khỏi lo về sau. Ðoàn công tử xuống đây mau! Ta giết ngươi đó!
Vương Ngọc Yến cả kinh. Nàng không ngờ cao mẹo mà hoá ra thừa cơ, gã này không thể dùng lời nói khích được. Nàng đành cười lạt, nói:
-Thế ra ngươi nhát gan thật, ngươi sợ ba năm sau chàng sẽ thắng ngươi.
Lý Diên Tông nói:
-Ngươi dùng kế khích ta để ta tha mạng cho hắn. Ha ha! Lý Diên Tông này là hạng người nào mà lại mắc mưu ngươi một cách dễ dàng thế được? Muốn ta tha mạng cho cũng chẳng khó gì, vì ta đã bảo rồi đó: mỗi khi gặp ta, hắn phải sụp lạy xin tha. Thế thì ta không thèm giết hắn đâu.
Vương Ngọc Yến quay đầu nhìn Ðoàn Dự, nghĩ bụng việc thấy gã mà chàng phải dập đầu xin tha tất không xong rồi. Bây giờ chỉ còn cách tìm lấy cái sống ở giữa cái chết. Nàng khẽ bảo Ðoàn Dự:
-Ðoàn công tử! Kiếm khí ở đầu các ngón tay công tử có lúc linh nghiệm có lúc không là tại sao vậy?

Ðoàn Dự đáp:
-Tôi cũng chẳng hiểu ra sao nữa.
Ngọc Yến nói:
-Bây giờ công tử thử cố sức dùng kiếm khí đâm vào cổ tay gã, cướp lấy thanh trường kiếm rồi sau ôm chặt lấy gã, liều mình tranh đấu chết thì cùng chết cả. Bữa trước ở Mạn Ðà Sơn Trang, công tử đã áp chế nổi Bình má má để cứu tôi, thì nay công tử lại dùng phương pháp đó.
Nguyên Vương Ngọc Yến thấy Lý Diên Tông quả là tay lợi hại vô cùng nên nàng tính trong thời gian ngắn ngủi này mà dạy cho Ðoàn Dự dùng võ công uy hiếp bên địch để thủ thắng thì không thể nào làm được. Nàng nhớ lại hôm Ðoàn
Dự áp chế được Bình má má là hoàn toàn nhờ hấp lực ở trong mình chàng thu hút hết kình lực đối phương.
Chỉ cần chàng tiếp xúc được tay đối phương là tự nhiên may ra có hiệu quả cũng chưa biết chừng. Ðoàn Dự nghe nàng nói, gật đầu và cũng nghĩ thầm: "Ngoài cách đó cũng không còn cách nào nữa". Có điều chàng không nắm chắc cách đó có hiệu quả cũng chưa biết chừng. Ðoàn Dự xốc áo lại cho ngay ngắn rồi cười, nói:
-Vương cô nương! Tại hạ bất tài không thể bảo vệ cô nương về quý phủ, thật lấy làm xấu hổ. Ngày sau cô nương vinh quy về quý phủ cùng lệnh biểu huynh làm lễ thành thân, xin đừng quên những khóm trà mà chính tay tai hạ đã trồng ở Mạn Ðà Sơn Trang, cô nương tưới cho mấy chén rượu vào gốc, tức là tại hạ cũng được uống rượu mừng cô nương đó.
Ngọc Yến nghe Ðoàn Dự nói đến cuộc thành thân giữa nàng và Mộ Dung công tử, cảm thấy nức lòng hở dạ. Song nàng nhìn Ðoàn Dự đem thân ra cho kẻ ác chém giết, không khỏi tội nghiệp cho chàng, buồn rầu nói:
-Ðoàn công tử! Ơn cứu mạng của Ðoàn công tử Vương Ngọc Yến này quyết không bao giờ dám quên.
Ðoàn Dự nghĩ bụng: "Sau này nàng cùng Mộ Dung công tử thành thân, mình trông thấy tất sinh lòng đố kỵ đến phải phát điên lại càng đau ruột hơn nữa. Sống như vậy thì thà rằng hôm nay chết đi còn được yên tâm hơn". Chàng quay lại mỉm cười với Vương Ngọc Yến rồi bước từng bậc cầu thang đi xuống dưới nhà. Vương Ngọc Yến nhìn sau lưng chàng, lẩm bẩm:
-Thật là con người kỳ quái. Ðã đến lúc này mà chàng hãy còn cười được!
Ðoàn Dự xuống gác rồi trừng mắt nhìn Lý Diên Tông, nói:
-Lý tướng quân! Ngươi không giết ta không được, vậy thì động thủ đi!
Nói xong, chân chàng đạp theo bộ pháp "Lăng ba vi bộ". Lý Diên Tông múa tít thanh đơn đao, chém luôn ba nhát veo véo mà ba thế chém thuộc về ba phái khác nhau. Kể về đao pháp thì khắp trong thiên hạ có biết bao nhiêu là môn phái, Lý Diên Tông sử dụng đơn đao và đã là một tay biết rộng thì dù có sử dụng mười bảy,mười tám chiêu cũng không cần trở lại một chiêu thứ hai nào của một môn phái.
Phép bước chân theo "Lăng ba vi bộ" của Ðoàn Dự đúng là biến ảo tinh kỳ. Lý Diên Tông vung đao thành hình vòng tròn vây bọc lấy chàng và đã mấy lần gã nhìn thấy rõ chàng đã bị ánh đao bao vây mà không hiểu tại sao chàng lại thoát ra được, chẳng khác nào yêu quái biến hình.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #38  
Old 04-29-2005, 01:31 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 13

Duyên Kia Ai Ðợi Mà Chờ


Vương Ngọc Yến tuy thấy Ðoàn Dự còn chống đỡ được, song nàng chỉ mong có cơ hội biến chuyển để chàng phóng kiếm khí một cách đột ngột, may ra thủ thắng được giữa lúc nguy nan này chăng.

Ðoàn Dự ngấm ngầm vận nội lực vào năm đầu ngón tay phải để phóng ra. Song chân khí chỉ ra đến cánh tay mà thôi, không hiểu tại sao nó ngừng lại không phát ra được.
Nên biết rằng Ðoàn Dự đã có duyên thu hút được nội lực của mấy tay cao thủ xúc tích vào trong người, thực là một việc rất hiếm. Nhưng chàng chưa học qua võ công thì làm thế nào mà vận dụng được? Chàng chỉ nhờ phép "Lăng ba vi bộ" chân bước rất thuần thục như nước chảy mây trôi.
Dù đao pháp Lý Diên Tông có nhanh đến đâu đi nữa, thuỷ chung vẫn không chém trúng được vào người chàng.

Lý Diên Tông đã được mắt thấy Ðoàn Dự phóng ngón tay ra chỉ trỏ một cách quái dị và đánh chết mấy tay cao thủ Tây Hạ.
Bây giờ gã lại thấy chàng giơ ngón tay lên, nào trỏ, nào vạch, tựa hồ như giở trò yêu ma quỷ quái.
Gã có biết đâu rằng nội lực của chàng chưa phóng ra được. Gã cho là sở dĩ chàng có những cử động như vậy là cốt để chuẩn bị trước khi dùng tà thuật theo một lối của một môn phái nào đó. Gã lại nghĩ rằng bất luận tà pháp nào cũng phải
có phù chú xong rồi sẽ dùng tà thuật vô hình để giết người. Trong lòng gã không khỏi phập phồng lo sợ.
Gã lại nghĩ chàng chỉ được môn bộ pháp kỳ dị còn võ công lại rất tầm thường,vậy phải tìm cách giết chàng trước khi chàng huy động tà pháp. Nhưng khốn nỗi đao chém mãi không trúng, biết làm thế nào?

Lý Diên Tông là một gã tâm cơ linh diệu, kế này không xong, gã xoay ngay kế khác.
Ðột nhiên gã rút tay về đánh một chưởng vào guồng nước, một miếng cánh gỗ bật tung lên. Gã đưa tay trái ra đón lấy nhằm phóng vào chân Ðoàn Dự.

Ðoàn Dự đi nhanh như gió, miếng cánh gỗ ném trúng chàng thế nào được!

Lý Diên Tông dùng cả quyền cước đấm đá, tung những khí cụ nhà nông như thúng, mủng, dần,sàng, bao bay loạn lên, vật gì cũng nhằm chân Ðoàn Dự phóng tới!
Mười mấy xác chết nằm ngổn ngang trong nhà đại đường, thêm vào đó những đồ vật gãy nát khiến Ðoàn Dự không còn chỗ nào đặt chân. Phép "Lăng ba vi bộ" cần tiến thoái nhẹ nhàng, như gió lướt trên mặt nước thì không có gì đáng ngại.
Nhưng lúc này chân không dẫm lên xác chết thì vướng phải đồ vật, còn làm cách nào mà tiến thoái được dễ dàng?
Chàng biết rằng sự hôm nay cực kỳ nguy hiểm, chỉ chậm chạy một chút là mất mạng ngay, nên tuyệt không trông xuống đất, chân vẫn bước theo bộ pháp, chạy nhảy như lúc bình thường. Dù có bước cao bước thấp hay dưới chân có phát ra tiếng động lạ tai, chàng cứ mặc kệ như không biết đến. Ngọc Yến thấy nguy cấp quá, vội kêu lên:
-Ðoàn công tử! Công tử mau bước ra khỏi cửa lớn đặng trốn đi thôi! Nếu còn ở đây cầm cự với bọn chúng sẽ nguy hiểm đến tính mạng bây giờ!
Ðoàn Dự nói:
-Trừ phi Ðoàn mỗ bị người giết thì thôi, dù chỉ còn một hơi thở cũng quyết tâm bảo hộ cho cô nương đến cùng.
Lý Diên Tông cười lạt, nói:
-Võ công ngươi chỉ là cái bị thịt mà còn giữ thói đa tình thốt ra những câu đầy tình tứ, đầy ân nghĩa với Vương cô nương.
Ðoàn Dự lắc đầu, nói:
-Không phải đâu là không phải đâu! Vương cô nương là một bậc thần tiên, Ðoàn mỗ chỉ là kẻ phàm phu tục tử, há dám nói đến chuyện tình nghĩa. Nàng còn nhìn ta bằng con mắt tin cậy, chịu cùng ta ra khỏi đây đi tìm biểu huynh nàng thì ta quyết lòng báo đáp để đền ơn tri ngộ.
Lý Diên Tông nói:
-Ái chà! Nàng mà có cùng ngươi ra thoát nơi này thì nàng sẽ đi tìm biểu huynh nàng là Mộ Dung công tử, chứ đâu có thèm nghĩ đến ngươi là một nhân vật rất tầm thường. Sao ngươi ngốc thế? Vẫn đem lòng mơ tưởng hão huyền, phỏng có khác chi ếch nằm đáy giếng coi trời bằng vung? Ha! Ha! Thật là buồn cười chết được!
Ðoàn Dự nghe gã nói vẫn không lấy làm giận dữ, thủng thỉnh trả lời:
-Ngươi bảo ta là ếch nằm đáy giếng mà cô nương là trời, tỷ dụ như vậy là rất đúng. Nhưng ta là con ếch khác thường, chỉ mong trời ngó tới một đôi lần đã lấy làm mãn nguyện, không mong gì hơn nữa.
Lý Diên Tông nghe chàng tự cho mình là con ếch khác thường thì không nhịn được, phá lên cười. Cái cười của gã thật ghê gớm, nét mặt vẫn lạnh như tiền, tuyệt không lộ vẻ cười cợt chút nào. Ðoàn Dự đã được thấy thái tử Diên Khánh nói không động môi, bộ mặt Lý Diên Tông tuy có quái lạ nhưng hãy còn kém bộ mặt kỳ quái của Diên Khánh.

Chàng nói:
-Nếu nói về cái mặt trơ như gỗ không lộ vẻ thất thường thì ngươi còn kém thái tử Diên Khánh xa lắm, chưa đáng làm đồ đệ ông ta.

Lý Diên Tông hỏi:
-Thái tử Diên Khánh là ai? Ta chưa từng nghe thấy bao giờ.
Ðoàn Dự đáp:
-Thái tử Diên Khánh là một tay cao thủ nước Ðại Lý, võ công ngươi còn kém ông xa.
Thực ra bàn về võ công cao thấp của người ngoài thì Ðoàn Dự có hiểu gì đâu mà so sánh, nhưng chàng nghĩ rằng mình chẳng còn mấy chốc nữa sẽ bị chết vì tay gã,dù có thuận miệng nói vài câu chơi cho bớt lo cũng chẳng hại gì.

Lý Diên Tông đằng hắng một tiếng rồi nói:
-Võ công ta cao hay thấp hơn thì thằng lỏi con biết gì mà nói?
Gã miệng nói, giơ tay đao quét ngang chém rất mau. Ðoàn Dự từ lúc bắt đầu chưa nhìn đao pháp gã, giờ tuy có nhìn nhưng cũng chẳng biết là hay hay dở. Song Vương Ngọc Yến càng xem càng sợ, nàng nghĩ thầm: "Gã này kiến thức cũng uyên bác chẳng kém gì mình. Tay gã lại rất mạnh, nội lực cũng rất sung mãn. Nước Tây Hạ có bậc kỳ tài thế này mà giờ mình ta chạm trán với gã, không có biểu huynh bên cạnh để hộ vệ cho ta, mà lại vớ được một anh đồ gàn kỳ dị này chống chọi với gã, thật là vận xui rồi!" Nàng nhìn thấy Ðoàn Dự thân hình xiêu vẹo, tình thế rất là nguy ngập, không khỏi sinh lòng thương tiếc liền kêu lên:
-Ðoàn công tử! Công tử ra ngoài cửa lớn đi. Muốn cầm chân gã thì ở ngoài đó cũng thế!
Ðoàn Dự nói:
-Cô nương chưa cử động được, để mình cô trong nhà tôi chẳng yên lòng chút nào. ở đây nhiều xác chết thế, cô nương là một người đàn bà con gái, tất nhiên hoảng sợ. Tôi cần ở lại đây cho cô được vững dạ.
Vương Ngọc Yến thở dài, nghĩ thầm: "Anh chàng này thật là si ngốc, nghĩ cả đến việc ta sợ xác chết, còn chính mình sắp mất mạng thì lại không đếm xỉa đến".
Lúc này chân Ðoàn Dự bước bên đông né bên tây, nhiều lúc mũi đao đối phương chỉ còn khe chừng một sợi tóc. Chàng sợ quá run lên bần bật.
Lòng chàng không ngớt thay đổi ý nghĩ: "Gã chỉ chém trúng mình một đao hớt mất nửa đầu là hỏng hết. Ðã là đại trượng phu phải biết lúc thân lúc khuất. Hay là ta vì bảo vệ Vương cô nương, chịu quỳ xuống lạy gã để xin tha mạng quách", song tuy lòng nghĩ vậy mà miệng không nói ra được.

Lý Diên Tông cười lạt, nói:
-Ta thấy ngươi có vẻ sợ lắm rồi, đang tính bài chuồn đây chứ gì?
Ðoàn Dự nói:
-Chết là việc lớn, ai là người không sợ. Sau khi chết rồi thì mọi việc đều xong tuốt. Chuồn thì ta cũng muốn chuồn, nhưng lại không thể chuồn được.
Lý Diên Tông hỏi:

-Sao vậy?
Ðoàn Dự đáp:
-Nói lắm vô ích. Giờ ta đếm đến mười, nếu ngươi không giết được ta, thì không bồi tiếp ngươi nữa đâu!
Chàng không cần đợi Lý Diên Tông có đồng ý hay không, cất tiếng đếm luôn:
-Một, hai, ba...
Lý Diên Tông hỏi:
-Ngươi làm trò gì đó?
Ðoàn Dự lại đếm tiếp:
-Bốn, năm, sáu...
Lý Diên Tông cười, nói:
-Thiên hạ sao lại có đứa vô vị như ngươi làm nhục cho con nhà võ?
Gã chém luôn ba đao từ tả sang hữu. Ðoàn Dự lại bước lẹ hơn, miệng cũng đếm mau hơn:
-Bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai, mười ba... Ha ha! Ta đã đếm đến mười ba, ngươi không giết được ta mà còn chưa chịu thua, thật là mặt dầy vô liêm sỉ!
Lý Diên Tông nghĩ bụng: "Bình sinh ta gặp không biết bao nhiêu là đại địch,chưa ai có võ công kém cỏi như thằng lỏi này. Người thì khôn chả ra khôn, dại chẳng ra dại, võ công giỏi không giỏi mà kém cũng không kém, ở đời thật ít người
như hắn. Mình quanh quẩn đánh mãi mà chưa kết liễu, chỉ sợ sơ suất trúng phải tà thuật của hắn là mất mạng nơi đây cũng chưa biết chừng". Gã tâm cơ minh mẫn vô cùng, biết Ðoàn Dự rất quan tâm đến Ngọc Yến, đột nhiên gã ngửng đầu nhìn lên gác, lớn tiếng hô:
-Các ngươi ở trên đó chém chết cô nương này đi rồi xuống đây giúp ta!
Ðoàn Dự cả kinh, ngỡ rằng có kẻ địch trên gác sát hại Vương Ngọc Yến. Chàng vội ngẩng đầu nhìn lên, thế là chân bước chậm lại. Lý Diên Tông liền lia chân đá ngang một cái khiến chàng ngã lăn xuống đất. Chân trái gã dẫm lên ngực, thanh đao kề vào cổ chàng. Ðoàn Dự toan giơ tay lên điểm huyệt đối phương, Lý Diên Tông tay trái khẽ tăng thêm kình lực, lưỡi đao đưa sát vào cổ chàng thêm vài phân nữa rồi quát lên:
-Ngươi hơi nhúc nhích là ta cắt đầu ngay!
Bây giờ Ðoàn Dự nhìn rõ trên gác không có một kẻ địch nào. Chàng mới hơi vững dạ, nói:
-Thế ra ngươi lừa ta. Vương cô nương có gặp nguy hiểm gì đâu?
Rồi chàng lại than rằng:
-Ðáng tiếc thật là đáng tiếc!

Lý Diên Tông hỏi:
-Sao mà đáng tiếc?
Ðoàn Dự đáp:
-Võ công ngươi giỏi thật, ta tưởng ngươi cũng là một vị anh hùng hảo hán thì Ðoàn mỗ dù có chết vào tay ngươi cũng đáng. Dè đâu ngươi không thể lấy võ công thắng nổi ta, phải dùng cách man trá học thói quân tiểu nhân hèn hạ. Ðoàn mỗ này chết thật oan uổng.
Lý Diên Tông nói:
-Trước nay ta chưa mắc phải lời ai nói khích bao giờ. Mi bị chết oan, trong lòng không phục thì xuống Diêm Vương mà kiện!
Vương Ngọc Yến nói:
-Nếu ngươi giết Ðoàn công tử trừ phi giết luôn cả ta nữa, không thì có ngày ta giết ngươi để báo thù cho chàng.
Lý Diên Tông run lên, hỏi:
-Phải chăng cô nương sẽ cậy lệnh biểu huynh để giết ta?
Ngọc Yến nói:
-Biểu huynh ta võ công vị tất đã hơn ngươi, nhưng ta đã nắm chắc được cách giết ngươi rồi!
Lý Diên Tông cười lạt, hỏi:
-Sao cô chắc sẽ giết được ta?
Vương Ngọc Yến nói:
-Về võ học tuy ngươi có hiểu rộng nhưng chưa biết được bằng nửa phần của ta.
Lúc đầu ta thấy đao pháp ngươi có nhiều đòn đã lấy làm kinh dị, nhưng xem đến đòn thứ năm mươi thì biết ngươi đã cạn tàu ráo máng, không còn gì hơn nữa. Thế đủ biết ngươi còn thua xa ta lắm.
Lý Diên Tông nghĩ thầm: "Từ đầu đến cuối, mình ra đòn chưa có chiêu nào của một môn phái mà mình chịu trở lại đánh lần thứ hai. Sao cô này dám bảo ta chưa biết nhiều bằng ả? Sao ả biết ta chỉ có bấy nhiêu đòn, chứ võ công ta đã phát xuất hết đâu?"
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #39  
Old 04-29-2005, 01:32 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Gã chưa kịp hỏi lại thì Vương Ngọc Yến nói tiếp:
-Vừa rồi ngươi ra chiêu "Ðại mục phi sa" của phái Ngọc Thụ ở Thanh Hải, Ðoàn công tử bước lẹ tránh được. Giả tỷ mà ngươi ra đòn "Vũ y đao", chiêu thứ mười bảy của phái Thái ất, tiếp theo đến chiêu "Thanh phong từ lai" của phái Linh Phi thì đã đánh Ðoàn công tử ngã lăn ra rồi. Ngươi lại sử đao pháp của Hác gia ở Sơn Tây để coi cho đẹp mắt chứ chẳng ăn thua gì. Xem thế càng rõ ngươi tuyệt không biết gì về đao pháp của các đạo gia nổi tiếng.
Lý Diên Tông buột miệng hỏi lại:
-Ta không biết đao pháp của các đạo gia nổi tiếng?

Ngọc Yến đáp:
-Chính thế! Ta đoán là ngươi chỉ hiểu về cách sử kiếm cùng sử phất trần của các đạo gia mà thôi. Có biết đâu rằng đao pháp của các môn phái này gồm đủ nhu,cương, nhiều trường hợp rất có công hiệu.
Lý Diên Tông hỏi:
-Cô này tự phụ lắm. Cứ như lời cô nói thì cô đã có thâm tình với gã họ Ðoàn kia lắm phải không?
Vương Ngọc Yến đỏ mặt, đáp:
-Ngươi nói cái gì thâm tình? Ta đối với chàng chả có tình ý gì ráo. Có điều chàng vì ta mà uổng mạng, đương nhiên ta phải quyết tâm báo thù cho chàng.
Lý Diên Tông cười khanh khách, móc trong bọc ra một chiếc lọ sứ, ném lên mình Ðoàn Dự. Rồi đột nhiên nghe đánh "soạt" một tiếng, gã tra đao vào túi.
Người gã lạng đi một cái đã ra đến cửa ngoài, tiếp theo là tiếng ngựa hí, rồi tiếng vó câu lộp cộp, gã bỏ ra đi mỗi lúc một xa...
Ðoàn Dự đưa tay sờ vào vết đao trên cổ, cảm thấy hơi đau. Chàng tựa hồ như người đang mơ ngủ.

Ngọc Yến cũng không thể tưởng tượng đến những hành vi đột ngột của tay cao thủ Tây Hạ.

Ðoàn Dự cùng Vương Ngọc Yến, kẻ dưới nhà người trên lầu, giương mắt ngó nhìn nhau nửa mừng rỡn nửa kinh dị. Hồi lâu, Ðoàn Dự mới lên tiếng:
-Gã bỏ đi rồi!
Ngọc Yến cũng nói:
-Gã bỏ đi rồi!
Ðoàn Dự cười, nói:
-Hay quá! Hay quá! Gã vẫn chưa giết tôi. Vương cô nương! Võ học cô nương còn hơn gã nhiều lắm. Gã bở vía bỏ chạy rồi!
Ngọc Yến nói:
-Cái đó chưa chắc! Vừa rồi giả tỷ gã giết công tử xong, lên chém nhát nữa có phải chết sạch rồi không?
Ðoàn Dự lắc đầu, nói:
-Câu này cô nói không đúng! Sở dĩ... sở dĩ gã không dám hạ thủ vì cô nương là một vị thần tiên xuống trần, gã đời nào dám giết.
Vương Ngọc Yến đỏ mặt lên, nghĩ bụng: "Chỉ có ngươi là anh đồ gàn mới bảo ta là thần tiên, còn gã người Tây Hạ là một tên võ biền độc ác, gã sợ gì ta?" Nghĩ vậy nhưng nàng không tiện nói ra, Ðoàn Dự thấy nàng bẽn lẽn càng tăng thêm vẻ kiều diễm, cũng nức lòng hởi dạ, nói:
-Tôi đã liều mạng là chỉ mong cô nương được an toàn. Không ngờ cô nương vẫn yên lành mà cái mạng nhỏ bé này cũng sống sót, thật là phước quá!

Ðoàn Dự tiến lên một bước, cái bình nhỏ rớt xuống đánh "binh" một tiếng, chính là cái bình mà Lý Diên Tông ném vào người chàng vừa rồi. Ðoàn Dự cúi xuống nhặt bình lên coi lại thấy tám chữ đề "Sương hồng hoa hương ngửi cho giải độc".
Chàng cả mừng, nói:
-Té ra là thuốc giải độc.
Chàng mở nút ra ngửi, một làn hơi xú uế xông lên mặt làm chàng choáng váng,bước chân loạng choạng. Vừa đứng vững lại được, chàng vội đậy nắp bình lại, nói:
-Thuốc phép gì mà khó ngửi quá xá.
Vương Ngọc Yến nói:
-Công tử đưa cho tôi coi. Không chừng họ dùng thuốc độc để trị chất độc mới có hiệu nghiệm.
Ðoàn Dự "vâng" một tiếng, cầm bình thuốc chạy đến trước mặt Vương Ngọc Yến, nói:
-Cái này khó ngửi lắm! Cô nương hãy ngửi thử một chút xem sao đã!
Vương Ngọc Yến gật đầu. Ðoàn Dự tay cầm bình thuốc vẫn chưa mở nút. Chàng ngừng một lát, trong đầu óc nảy ra vô số ý nghĩ: "Giả tỷ mà thứ thuốc giải độc này quả nhiên công hiệu giải được chất độc trong người nàng, bấy giờ nàng sẽ không cần đến ta hộ vệ nữa vì võ công nàng giỏi hơn ta gấp trăm lần thì còn để ta bên mình làm gì. Dù nàng không cự tuyệt vẫn cho ta theo, nhưng khi nàng tìm được ý trung nhân là Mộ Dung Phục rồi, chẳng lẽ ta cứ đứng bên giương mắt ra mà nhìn,dỏng tai ra mà nghe những lời họ thủ thỉ ân ái với nhau một cách cực kỳ thân mật?
Ðoàn Dự này dù nhẫn nại đến đâu nữa liệu không nổi đoá dược chăng? Liệu vẫn giữ được bộ mặt bình tĩnh và miệng khỏi thốt ra những câu tức mình được chăng?"
Ngọc Yến thấy chàng ngẩn ngơ không nói, liền nhoẻn miệng cười, cất tiếng hỏi:
-Công tử nghĩ gì thế? Ðưa bình thuốc cho tôi ngửi nào! Tôi không sợ nặng mùi!
Ðoàn Dự vội vàng đáp:
-Vâng! Vâng!
Rồi mở nút bình đưa đến bên mũi nàng. Ngọc Yến hít hai hơi thật mạnh, xong cả kinh la lên:
-Trời ơi! Quả nhiên khó ngửi vô cùng!
Ðoàn Dự nói:
-Ðúng không? Tôi đã bảo cô nương chẳng nên ngửi.
Ngọc Yến lại nói:
-Cho tôi ngửi lần nữa thử coi.
Ðoàn Dự lại cầm bình thuốc để vào trước mũi nàng. Chàng chẳng mong gì thuốc có linh nghiệm hay không. Ngọc Yến nhăn mày, đưa tay lên bưng mũi cười, nói:

-Thà rằng chân tay tôi chẳng cử động được thì chớ, tôi không ngửi cái thuốc ma quỷ này nữa... ủa mà lạ! Tay tôi... tay tôi cử động được rồi!
Nguyên nàng bất giác đưa tay lên bưng mũi... lúc trước thì dù nàng chỉ hơi cất tay kéo áo lại cho ngay ngắn cũng khó nhọc lắm rồi. Nàng mừng quá liền nhắc lấy bình thuốc trong tay Ðoàn Dự hít lấy hít để. Nàng biết thứ thuốc này sở dĩ linh nghiệm là vì cái mùi vị đặc biệt khó ngửi của nó nên nàng không sợ gì nữa. Ngọc Yến hít thêm vài hơi thì những chỗ mềm xèo vô lực trong thân thể dần dần phục hồi sức lực. Nàng quay lại bảo Ðoàn Dự:
-Công tử xuống dưới nhà cho tôi thay áo!
Ðoàn Dự đáp:
-Vâng! Vâng!
Rồi vội ra cầu thang đi xuống. Chàng nhìn thấy xác ngổn ngang, trừ đôi thanh niên nam nữ nông thôn, còn hết thảy là do tay chàng hạ thủ, nên trong lòng áy náy vô cùng. Chàng lại thấy tử thi một tên võ sỹ Tây Hạ, đôi mắt vẫn mở to nhìn
chàng, thật là chết không nhắm mắt. Chàng xá dài một cái, nói:
-Tôi không giết lão huynh thì lão huynh sẽ giết tôi, bây giờ nằm đây nếu không phải lão huynh thì lại là tôi. Trong lòng tôi thật chua xót vô cùng! Sau này tôi về đến Ðại Lý nhất định sẽ mời cao tăng tụng kinh để siêu độ cho các vị nhân huynh.
Chàng đưa mắt nhìn đôi thanh niên nam nữ nông thôn rồi nói tiếp:
-Các người tìm ta để giết, tìm Vương cô nương để bắt đi, sao lại giết những người vô tội này?
Vương Ngọc Yến thay áo xong từ từ bước xuống cầu thang. Tuy chân nàng hãy còn mềm yếu nhưng đã đi lại tự nhiên được. Nàng thấy Ðoàn Dự đang lảm nhảm giãi bày với đám thây ma thì bật cười, hỏi:
-Công tử nói gì vậy?
Ðoàn Dự đáp:
-Tôi thấy mình giết hại nhiều người quá, lương tâm cắn rứt!
Vương Ngọc Yến trầm ngâm một lát rồi hỏi:
-Ðoàn công tử! Công tử có biết gã cao thủ họ Lý nước Tây Hạ sao lại cho ta thuốc giải độc không?
Ðoàn Dự đáp:
-Cái đó.. cái đó... tôi không được rõ... à... mà tôi biết rồi. Gã... gã...
Chàng nói mấy tiếng "gã" rồi bỏ lửng. Bản tâm chàng muốn hiểu gã đem lòng ái mộ cô nương nhưng không dám nói ra. Vì chàng nghĩ: "Con người giống Tây Hạ thô lỗ, dã man kia dù có lòng ái mộ Ngọc Yến đến đâu đi nữa nói ra cũng là đường đột giai nhân. Vương cô nương mỹ lệ hơn đời, cái lòng hiếu sắc của nam nhi ai mà chả thế! Nhưng ai ai cũng ái mộ nàng cả thì cái say mê của mình chả có gì là cao cả nữa. Ðoàn mỗ cũng cùng một loại như những chàng trai khác trong thiên hạ,không hơn không kém. Hỡi ôi! Cam tâm vì nàng mà chết còn chưa vào đâu, mình đã không được chết vì nàng thì còn ăn thua gì". Nghĩ đến đây, chàng nói tiếp:
-Tôi... tôi không biết!
Vương Ngọc Yến nói:
-Ðoàn công tử! Chốn này nguy hiểm lắm, chúng ta phải rời ngay đi nơi khác mới được. Công tử định đi đâu bây giờ?
Kể về võ học thì hết thảy các môn phái thiên hạ nàng đều biết, mà còn thông thạo nữa là khác. Nhưng việc xử thế thì nàng chưa hiểu một chút gì về cách ứng biến. Bản tâm nàng chỉ muốn đi tìm biểu huynh nhưng nói ra ngượng miệng. Ðoàn Dự tuy chỉ là anh đồ gàn, nhưng tâm sự nàng chàng đã biết hết, chàng hỏi lại:
-Cô nương muốn đi đâu bây giờ?
Chàng nói câu này cảm thấy chua xót trong lòng, thì nghe nàng đáp:
-Tôi muốn đi tìm biểu huynh tôi.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #40  
Old 04-29-2005, 01:33 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Ðoàn Dự cứng đầu lưỡi, gượng gạo đáp:
-Tôi xin đi với cô...
Ngọc Yến tay mân mê cái bình thuốc, mặt đỏ bừng, nói:
-Cái đó... cái đó...
Nàng ấp úng rồi nói tiếp:
-Các vị anh hùng hảo hán Cái bang đều trúng phải thứ "sương hồng hoa hương" gì đó... Giả tỷ mà biểu huynh tôi cũng ở đó thì đã có thuốc giải độc cho chàng ngửi ngay. Thế rồi A Châu, A Bích hoặc giả có bị mắc vào tay địch nhân thì chúng ta...chúng ta...
Nàng muốn nói: "... chúng ta đi tìm biểu huynh tôi trước rồi sẽ kiếm cách tiếp cứu hai nàng". Dè đâu Ðoàn Dự nhảy người lên, lớn tiếng ngắt lời nàng:
-Phải rồi! Hai cô A Châu, A Bích mà gặp nạn thì chúng ta phải tức tốc nghĩ cách cứu họ ra ngay!
Vương Ngọc Yến nghe chàng không đề cập gì đến việc đi tìm Mộ Dung Phục ngay tức khắc mà lại muốn đi cứu hai cô A Châu, A Bích trước thì nàng hơi thất vọng. Nhưng nàng nghĩ lại: "A Châu, A Bích là hai ả nữ tỳ tâm phúc của biểu
huynh ta, ta biết rõ chúng bị mắc vào tay địch, lẽ nào lại không đi cứu? Nếu đi tìm được biểu huynh rồi mới trở lại cứu chúng thì e rằng chậm mất rồi!" Nghĩ vậy nàng liền nói:
-Phải rồi! Chúng ta đi thôi!
Ðoàn Dự trỏ đám xác chết:

-Tôi tưởng phải đem bọn họ an táng xong xuôi, rồi tra xét tên họ từng người,dựng bia mộ để ngày sau thân nhân họ biết chỗ mà lấy hài cốt đem về quê hương,để kẻ chết rồi có nơi nương tựa.
Ngọc Yến ho một tiếng rồi cười, nói:
-Tốt lắm! Công tử ở lại đây lo việc ma chay cho họ, bắt đầu bằng lễ đại liệm, lễ thành phục, rồi đọc văn tế, làm câu đối viếng và nhiều nghi lễ khác nữa... Tôi sẽ trở lại đây tìm công tử sau.
Ðoàn Dự thấy nàng nói ra vẻ trào phúng, liền tươi cười hỏi lại:
-Theo ý kiến cô nương thì nên làm thế nào?
Ngọc Yến đáp:
-Cho mớ lửa đốt lên là xong hết!
Ðoàn Dự nói:
-ủa! Làm vậy coi không tiện.
Nhưng chàng trầm ngâm một lát, nhận thấy không còn cách nào hơn, đành châm lửa đốt vào đống rơm trong trại giã gạo. Hai người ra ngoài trại, lên ngựa ngồi nhìn. Trong chốc lát, lửa cháy ngất trời. Ðoàn Dự xuống ngựa, cung kính quỳ xuống đất, khấn:
-Các vị cao tăng viên tịch mượn ngọn lửa hồng, đó là phép thường. Các vị nhân huynh hôm nay chết vì tôi, tôi cầu cho hồn về thế giới cực lạc vĩnh viễn, thoát khỏi chốn trần gian phiền não. Xin đừng hờn oán tôi.
Chàng khấn trơn như cháo chảy một hồi mới lên ngựa cùng Vương Ngọc Yến ra đi. Hai người đi đã khá xa còn văng vẳng nghe tiếng ồn ào dân làng ra cứu hoả.
Ðoàn Dự nói:
-Một trại máy gạo công trình kể biết mấy mươi, vì tôi mà phút chốc thành đống tro tàn, lòng tôi áy náy vô cùng!
Ngọc Yến nói:
-Công tử lẩn thẩn như đàn bà, lắm chuyện quá! Mẫu thân tôi tuy vào hàng nữ lưu nhưng tính tình sảng khoái, hành động mau lẹ, nói làm là làm. công tử là đấng nam nhi, là bậc đại trượng phu, sao còn câu nệ những quy củ lỗi thời?
Ðoàn Dự nghĩ bụng: "Mẫu thân nàng động một tí là giết người, lấy thịt người bón cho hoa. Sao nàng lại đem ta bì với phu nhân được?" Nghĩ vậy, chàng nói:
-Ðây là lần đàu tiên tôi giết người, đốt nhà, nên không khỏi đau lòng xót dạ!
Vương Ngọc Yến gật đầu, nói:
-ừ! Công tử nói phải đó! Rồi sau thạo về nghề này sẽ coi như không.
Ðoàn Dự giựt mình, lắc đầu nói:
-Không được! Không được! Một lần đã là quá, đâu dám tái phạm. Xin miễn đề cập vấn đề giết người, đốt nhà.

Vương Ngọc Yến cưỡi ngựa đi song song bên Ðoàn Dự, nàng ngoảnh đầu nhìn thấy chàng thộn mặt ra, liền hỏi:
-Trong đám giang hồ, giết người phóng hoả là việc thường ngày. Ðoàn công tử!
Công tử từ đây rửa sạch tay, không len lỏi vào chốn giang hồ hay sao?
Ðoàn Dự đáp:
-Bá phụ cùng gia gia tôi bắt học võ công thế nào tôi cũng không chịu, chẳng ngờ lúc sự việc đáo đầu, vì hoàn cảnh bức bách không biết làm thế nào cho phải.
Vương Ngọc Yến tủm tỉm cười, hỏi:
-Phải chăng chí hướng của công tử là đọc sách để ra làm quan, làm học sỹ hay làm tể tướng?
Ðoàn Dự đáp:
-Không phải thế đâu! Làm quan cũng chả có chi là thú vị.
Ngọc Yến lại hỏi:
-Thế thì công tử muốn làm gì? Chẳng lẽ công tử cũng đồng quan điểm với biểu huynh tôi, hoài bão chí lớn lệch đất nghiêng trời để làm Hoàng đế?
Ðoàn Dự lấy làm kỳ, hỏi lại:
-Mộ Dung công tử muốn làm Hoàng đế ư?
Ngọc Yến đỏ mặt lên, nàng biết mình lỡ lời thổ lộ tâm sự bí mật của biểu huynh.
Từ khi xảy ra việc vào ẩn trong trại gạo, nàng cùng Ðoàn Dự thoát chết đã thành đôi bạn hoạn nạn có nhau. Nàng hiểu tính tình chàng bình dị vui vẻ, bất cứ việc gì nàng cũng có thể nói trước mặt chàng mà không ngại ngùng. Nhưng dù sao câu chuyện Mộ Dung Phục nhất tâm nhất trí khôi phục lại cơ nghiệp nước Yên thuở xưa cũng không bạ đâu nói đó. Nghĩ vậy, nàng dặn Ðoàn Dự:
-Câu chuyện tôi vừa nói với công tử chớ thổ lộ với một người thứ hai nào. Cả khi ở trước mặt biểu huynh tôi cũng không nên đề cập đến. Nếu không thì biểu huynh tôi sẽ rầy tôi đến chết!
Trong lòng Ðoàn Dự lại một phen rất khó chịu. Chàng nghĩ thầm: "Xem chừng nàng có vẻ nóng nảy muốn gặp lắm. Ðể gã oán trách nàng càng hay!" Nghĩ vậy nhưng miệng chàng đáp:
-Vâng! Tôi chả để ý đến việc của biểu huynh cô nương làm cóc gì. Dù y làm Hoàng đế cũng vậy, mà làm tên ăn mày cũng thế thôi, tôi chả dây vào làm quái gì.
Ngọc Yến lại đỏ mặt lên, nghe giọng chàng nói có vẻ không bằng lòng liền ỏn thót nói:
-Ðoàn công tử! Công tử nổi đoá rồi đấy ư?
Ðoàn Dự từ khi biết nàng đến giờ, chỉ thấy lúc nào trong lòng cũng như ngoài miệng, nàng toàn để ý đến chuyện biểu huynh là Mộ Dung công tử. Ðây là lần đầu tiên mà chàng được nghe lời nàng ra vẻ dịu dàng và có ý khẩn khoản đến mình,bất giác chàng sung sướng quá, ruột gan nở lên bồng bồng. Vì mừng quýnh mà chàng suýt nữa ngã ngựa. Chàng ngồi vững lại rồi cười, nói:
-Không đâu! Không đâu! Khi nào tôi dám nổi đoá? Vương cô nương! Suốt cuộc đời tôi còn sống trên cõi nhân gian này, vĩnh viễn không bao giờ tôi nổi nóng với cô nương!
Mối tình của Vương Ngọc Yến hoàn toàn ràng buộc cả vào Mộ Dung công tử.
Tuy Ðoàn Dự liều mạng cứu nàng, song nàng thuỷ chung vẫn chỉ để ý vào một mình Mộ Dung công tử và cho Ðoàn Dự là người trung hậu, thành thực, được trời phú cho tấm lòng nghĩa hiệp.
Bây giờ nàng nghe câu chàng nói "suốt đời tôi còn sống trên thế gian này, vĩnh viễn không bao giờ tôi nổi nóng với cô nương" là một câu rất tình tứ, tựa hồ như cùng ai thề thốt nặng nề, nàng mới tỉnh ngộ ra và tự hỏi: "Phải chăng đó là một câu chàng... chàng... giãi bày tình ý với mình?" Bất giác nàng quá thẹn, mặt đỏ như gấc chín, từ từ cúi gầm mặt xuống, nói:
-Cô ng tử không giận, thế là may lắm!
Ðoàn Dự thấy vậy lại càng sung sướng, không biết nói sao, lẩm bẩm một mình:
"Gia gia ta là Hoàng đế, ta là thế tử của Trấn Nam Vương. Ngôi Hoàng đế nước Ðại Lý nhất định sẽ truyền cho ta. Ðến ngai vàng ta còn chẳng thiết, huống chi là chức học sỹ hay ngôi tể tướng". Hồi lâu chàng mới nói:
-Trong đời tôi, lộc trong quyền cao hay gì gì nữa tôi cũng không màng. Tôi chỉ mong vĩnh viễn được như lúc này là thoả mãn lắm rồi, không cầu gì hơn nữa.
Câu chàng nói "chỉ mong vĩnh viễn được như lúc này" nghĩa là được cùng Ngọc Yến sánh vai mà đi. Ngọc Yến không muốn cho chàng nói thêm gì nữa, nghiêm nét mặt nói:
-Ðoàn công tử! Cái ơn công tử cứu mạng bữa nay Ngọc Yến này không bao giờ dám quên, Nhưng trái tim tôi... trái tim tôi đã thuộc về người khác rồi. Tôi mong rằng công tử nói năng cho hợp lễ để sau này ta còn có đất mà trông thấy nhau.
Câu này chăng khác chi nhát búa bổ vào đầu Ðoàn Dự, khiến chàng mắt hoa lên cơ hồ ngất đi. Ngọc Yến nói câu này thật rõ ràng, tựa như bảo thẳng vào mặt Ðoàn Dự: "Trái tim tôi đã thuộc về Mộ Dung công tử. Từ đây trở đi xin công tử đừng đả động gì đến lời yêu đương nữa. Nếu không thì không dám nhìn mặt công tử. Công tử chớ tưởng đã có ơn với tôi là có thể lần khân được đâu."
Câu nói của nàng rất đoan chính không vượt ra ngoài vòng lễ độ. Ðoàn Dự không phải là chưa hiểu rõ tâm tư nàng, có điều câu nói đó chính miệng nàng nói ra khiến chàng nghe càng thêm khó chịu. Chàng đưa mắt nhìn trộm Vương Ngọc
Yến thì thấy nét mặt nàng rất trang nghiêm, đúng như pho tượng ngọc mà chàng đã nhìn thấy trong thạch động nước Ðại Lý không hơn không kém.

Bất giác chàng cảm thấy mình sắp gặp đại hoạ đến nơi, chàng lẩm bẩm: "Ðoàn Dự hỡi Ðoàn Dự! Ngươi đã gặp cô nương này mà trái tim nàng đã thuộc về người khác, suốt đời ngươi nhất định sẽ phải chịu đựng bao nhiêu cực hình tùng xẻo đau đớn không thể nói xiết được!" Hai người lặng lẽ cưỡi ngựa sóng nhau mà đi.
Vương Ngọc Yến nghĩ thầm: "Chàng bực mình, bực mình lắm rồi. Ta cứ lờ đi như không biết là hơn. Vì bằng như ta quay ra xin lỗi thì rồi đây chàng ăn nói không uý kỵ gì nữa. Lỡ ra những câu chàng nói đến tai biểu huynh ta, nhất định
làm cho biểu huynh phải cay cực."
Ðoàn Dự cũng nghĩ bụng: "Nếu ta còn nói một câu nào thổ lộ tâm tình thì câu đó chỉ là lời khinh bạc vô vị và thất kính với nàng. Từ đây trở đi Ðoàn Dự này dù chết thì thôi, quyết không nói nửa lời như vậy nữa."
Ngọc Yến thấy chàng lặng lẽ nghĩ thầm: "Chàng cứ phóng ngựa đi tràn, không nói câu gì chắc là đã biết phải đến chốn nào đặng cứu A Châu, A Bích". Ðoàn Dự cũng nghĩ thế: "Nàng chẳng nói năng gì, cứ phóng ngựa đi tràn, tất là đã biết phải đi đâu để cứu A Châu, A Bích". Hai người lại đi chừng nửa giờ, đến một chỗ rẽ thì không hẹn mà nên, quay ra hỏi nhau:
-Ta đi về mé tả hay rẽ qua mé hữu?
Rồi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lại hỏi:
-Chết chửa! Thế ra ta chưa biết đường ư?
Hai người hãy còn tính trẻ, câu hỏi vừa ra khỏi miệng, đều lấy làm kỳ thú và đều nổi lên một trận cười ròn rã. Hai người vừa mới âm thầm lặng lẽ, phút chốc đã trở lại như không có gì xảy ra. Ðó là cái khiếm của hai người chưa từng trải giang hồ, nên chưa đủ kinh nghiệm, không biết về đâu cho phải để cứu A Châu, A Bích.
Mãi sau Ðoàn Dự mới nói:
-Bọn Tây Hạ bắt được hết cả người Cái bang. Bất luận là họ giết đi hay cầm tù,thế nào cũng còn dấu vết để lại. Chi bằng ta trở về khu rừng hạnh xem sao rồi sẽ liệu.
Ngọc Yến hỏi:
-Trở về rừng hạnh ư? Nếu bọn võ sỹ Tây Hạ còn ở đó, chẳng hoá ra mình tự chui vào tròng ư?
Ðoàn Dự đáp:
-Tôi tưởng vừa rồi có trận mưa to, tất là bọn chúng đi hết rồi. Bây giờ thế này vậy, cô nương ở bên ngoài để tôi vào rừng xem trước, nếu địch nhân còn ở đó thì chúng ta chuồn đi cho xong.
Ngọc Yến nói:
-Không được! Không được! Không thể để công tử dấn thân vào nơi nguy hiểm một mình, cả hai cùng vào, nếu có nguy hiểm thì cùng chạy trốn.

Ðoàn Dự thấy nàng nguyện ý có hoạn nạn cùng chịu, lòng càng phấn khởi,chàng cười nói:
-Muốn đánh mà đánh không được, muốn trốn lại trốn không thoát biết làm thế nào?
Thế rồi hai người bàn định cách cứu A Châu, A Bích, ấn định để Ðoàn Dự thi hành "Lăng ba vi bộ" đi vào cho đến trước mặt A Châu, A Bích, đưa bình thuốc cho hai cô ngửi. Giải độc xong rồi mới tìm cách cứu hai cô ra. Hai người vừa nói vừa giục ngựa đi mau, chẳng mấy chốc đã đến rừng hạnh. Ðoàn Dự cùng Ngọc Yến xuống ngựa, buộc ngựa vào gốc cây hạnh. Ðoàn Dự cầm bình thuốc trong tay,hai người trông nhau mà cười, rón rén đi song nhau vào rừng.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:23 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.