|
#41
|
||||
|
||||
|
Hồi 40
Hai mẹ con đứng lặng nhìn nhau chẳng biết bao lâu, không gian khá yên tĩnh, chỉ có gió đêm vi vu thổi. Có một câu hỏi cứ mãi xoay chuyển trong đầu Tôn Mẫn : - “Nếu hắn không đến thì sao?” Tuy chỉ là một câu hỏi với sáu chữ, nhưng có sức nặng tựa ngàn cân, dù Tôn Mẫn cố tạo dũng khí nhưng bà vẫn không dám nói ra. Vì bà sợ đáp án của vấn đề sẽ làm cho trái tim của ái nữ bà tổn thương. Bà đành khẽ nói một câu : - Ồ... Có gió nên thời tiết... Tuy chỉ là một câu nói bình thường dở dang, nhưng lại hàm chứa sự quan tâm vô hạn của một vị từ mẫu. Lại một luồng gió nữa thổi quạ Chung Tịnh dẫn hai mẹ con Tôn Mẫn vào trọ Ở một khách điếm, sau đó hắn đơn thân độc mã ra ngoài một mình. Đêm khuya dần, tuy trải qua mấy ngày hành trình mệt mỏi, song Tôn Mẫn và Lăng Lâm vẫn không ai buồn ngủ. Hai người ngồi theo đuổi ý nghĩ của mình. Mãi đến canh ba, Chung Tịnh mới quay trở lại. Hắn không đi bằng cửa chính mà đột nhập qua cửa sổ, điều này khiến hai mẹ con Tôn Mẫn kinh ngạc không ít. Càng kỳ quặc hơn nữa là hắn chẳng nói chẳng rằng mà đột nhiên bạt kiếm. Đêm lạnh, kiếm quang càng thêm lạnh, Tôn Mẫn và Lăng Lâm đều sững người. Bỗng nhiên Tôn Mẫn cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới xương sống dâng lên, khiến thân người không rét mà run, bà ấp úng nói : - Ngươi... ngươi định làm gì thế? Chung Tịnh vẫn thủy chung im lặng, mục quang nhìn đăm đăm thanh trường kiếm trong taỵ Đêm có vẻ như im lặng hơn, gió có vẻ như mạnh hơn. Trong sự im lặng và lạnh lẽo đó, đột nhiên Chung Tịnh cất giọng chậm rãi nói : - Đệ tử đời thứ hai của chưởng môn Thiên Tranh giáo là Thiên Long bang, phụng pháp mệnh mới truyền của Thiên Tranh giáo chủ, đến đây lấy thủ cấp di liệt thê tử của Lăng Bắc Tu. Nhất thời Tôn Mẫn cảm thấy như có tiếng sét bên tai, thân hình cũng đứng không vững nên liên tục di động. Bà loạng choạng lui ra sau một bước, “ầm” một tiếng, toàn bộ bàn ghế bị tông ngã nhào ra đất. Hai mắt bà tròn xoe, cơ hồ như bà không tin vào mắt mình, cũng như không tin vào tai mình. Bà buột miệng hỏi lại : - Ngươi nói cái gì? Chung Tịnh vẫn nhìn đăm đăm vào thanh trường kiếm trong tay, miệng lạnh lùng nói chậm rãi từng chữ : - Đệ tử Thiên Tranh giáo là Chung Tịnh, phụng mệnh Giáo chủ đến đây lấy thủ cấp nhị vị, bây giờ cần tại hạ ra tay hay không, tùy nhị vị. Hắn vừa dứt lời thì chợt nghe Lăng Lâm bật cười khanh khách, nàng nói : - Được! Được! Đương nhiên là bọn ta cần ngươi ra tay, lẽ nào ngươi cho rằng bọn ta có thể tự sát sao? Nhưng ta sợ rằng, hiện tại chưa chắc ngươi là đối thủ của hai mẹ con ta. Nàng vừa cười vừa nói, tiếng cười như hoa bay lá rụng, tựa như đột nhiên gặp phải chuyện nực cười nhất thế gian. Nhưng tiếng cười của nàng lại là tiếng cười thê lương, trong tiếng cười thê lương đó hàm chứ thứ gì, ngoài Chung Tịnh ra, ai cũng không thể lãnh hội được. Đôi mắt nàng đã long lanh ngấn lệ, hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống đôi má hồng. Thế nhưng mục quang của Chung Tịnh vẫn đăm đăm nhìn lên trường kiếm một cách lạnh lùng. Tôn Mẫn nhìn qua Lăng Lâm, rồi quay sang nói với Chung Tịnh : - Tuy ngươi đối với ta như vậy, nhưng sư mệnh khó mà trái, ta rất hiểu nỗi khổ tâm của ngươi, ta cũng chẳng hận ngươi. Ta vốn lấy làm kỳ quái tại sao trên đường đi Tiêu Vô không hạ thủ với bọn ta, bây giờ ta mới biết, thì ra hắn muốn ngươi đảm đương phần tội ác này. Bà buông tiếng thở dài rồi nói tiếp : - Bình sinh ta không biết mắng người, nhưng đối với hạng người như Tiêu Vô, dù ta dùng hết những lời lẽ ác độc nhất có trên đời này để chửi mắng hắn thì cũng cảm thấy chưa đủ. Song mục của bà từ từ nhắm lại, bà nói tiếp : - Ta biết, với sức lực của hai mẹ con ta, tuyệt đối không thể thoát khỏi độc thủ của hắn, dù ngươi không động thủ thì đêm nay mẹ con ta cũng sẽ chết với tay người khác. Do vậy, ta rất vui mừng là mẹ con ta được chết dưới tay ngươi, như thế cũng khá hơn là bị chết dưới tay bọn tặc tử khác của Thiên Tranh giáo. Ngươi cứ việc động thủ đi, bất luận võ công của ngươi như thế nào, mẹ con ta cũng tuyệt đối không đánh trả. Giọng của bà nhỏ nhẹ, chậm rãi nhưng thâm trầm, nói đến đây thì song mục đã nhắm chặt, chờ đợi Chung Tịnh ra taỵ Lăng Lâm ngẩn người nhìn mẫu thân một lúc, nàng định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nàng cũng nhắm mắt. Đại địa trầm lặng như chết, ngay cả tiếng gió hình như cũng ngừng thổi trong chớp mắt đó. Thế nhưng Chung Tịnh vẫn đứng trơ trơ bất động, song mục thẫn thờ nhìn trường kiếm, lúc này trông hắn như người vô hồn... Tôn Mẫn lại mở mắt, bà mỉm cười nói : - Ngươi mau động thủ đi, ta tuyệt không trách ngươi, nếu ngươi cảm thấy có đôi chút khó chịu thì sau khi mẹ con ta chết, xin ngươi hãy chôn mẹ con ta ở một chỗ... Lăng Lâm cũng mở choàng mắt và tiếp lời : - Sau đó, mong rằng ngươi trở lại trước mộ, nói cho ta biết rốt cuộc Lã Nam Nhân có đến hay không? Nàng vừa dứt lời thì chợt nghe “soạt” một tiếng, trường kiếm của công công lay động, hoa kiếm rợp trời, kiếm phong lạnh buốt da thịt. Tôn Mẫn và Lăng Lâm lập tức nhắm mắt, cả hai chờ nhận cái chết. Nào ngờ trường kiếm của Chung Tịnh phát ra mấy luồng kiếm khí bắn trên mặt đất cùng với những tiếng thở dài não nuột của hắn. Sau đó, bỗng nhiên hắn quay mũi kiếm, kề vào ngang cổ của mình. Tôn Mẫn và Lăng Lâm cũng mở mắt cùng một lúc và cùng buột miệng kêu thất thanh. Nhất thời kinh hoảng, tuy thanh trường kiếm đã cập sát yết hầu của Chung Tịnh, song bọn họ chẳng biết làm thế nào xuất thủ giải cứu. Lại một luồng gió nữa thổi quạ Theo đó là một tiếng cười khẽ lạnh lùng thâm trầm truyền vào. Cùng lúc, một đạo ô quang mang theo kình phong uy mãnh, xuyên qua cửa sổ bay vào phòng. “Choang!” một tiếng, trường kiếm của Chung Tịnh lập tức rơi xuống đất đánh “keng!” Tôn Mẫn, Lăng Lâm đều kinh hãi lui bước. Chung Tịnh cũng phất tay áo, xoay người một cách vội vàng hoảng loạn. Trong bóng đêm dày đặc, chẳng biết từ khi nào, đã có một bóng người mặc trường bào đứng xa ca ngoài cửa sổ. Tôn Mẫn và Lăng Lâm vận hết mục lực nhưng vẫn không sao nhìn thấy được diện mục của người đó. Chỉ thấy đôi mục quang của người đó tựa như hai chấm sao lấp lánh trong bầu trời đêm. Nhất thời, hai mẹ con Tôn Mẫn cảm thấy trời đất vạn vật dường như đều biến sắc, vì tuy không thấy diện mục người đứng ngoài cửa sổ, nhưng lúc này bọn họ đã đoán biết, nhất định đó là Thiên Tranh giáo chủ Tiêu Vô. Lại một tiếng cười nhạt lạnh thấu xương, theo gió truyền vào, người ngoài cửa sổ chậm rãi nói : - Chung Tịnh, ra đây! Chung Tịnh cũng chẳng quay đầu nhìn lại, hắn chậm rãi tiến đến trước cửa sổ, khẽ tung người phóng ra ngoài, đoạn bước đến trước bóng người ngoài xạ Sau đó hắn quỳ gối, cung kính khấu đầu lạy ba lạy, đoạn chậm rãi đứng lên rồi lặng lẽ nép sang một bên. Thủy chung hắn chẳng nói một câu, thậm chí một chút thanh âm cũng chẳng phát. Hai mẹ con Tôn Mẫn nhìn theo bóng hình hắn đến độ xuất thần, sau khi hắn lướt qua cửa sổ, bọn họ cảm thấy khí lạnh trong phòng chợt tăng lên. Lăng Lâm khẽ dịch động bước chân, đến nép sát vào người mẫu thân. Bao năm qua, hai mẹ con đáng thương này đã dựa vào nhau mà sống, bây giờ họ càng không muốn rời nhau nửa bước. Vì dù cả hai chết thì bọn họ cũng sẽ chết chung một chỗ. Tôn Mẫn nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái mình. Nhất thời trong lòng bà chợt nảy sinh dũng khí. Dù đứng ngoài cửa sổ là một ác ma mà sức người khó đối kháng, nhưng vì ái nữ của mình, bà nhất định phải liều mạng một phen. Bà siết chặt bàn tay Lăng Lâm và nói : - Lâm nhi, đừng sợ! Lăng Lâm chậm rãi lắc đầu, nói : - Hài nhi không sợ, chỉ có điều... chỉ có điều hài nhi hơi khó chịu, rốt cuộc người còn sống hay chết, đến giờ hài nhi cũng chẳng biết... Tôn Mẫn cắn chặt hai hàm răng, mục quang như ánh chớp dõi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nào ngờ, bóng người bên ngoài chợt cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi nói : - Các ngươi đừng sợ, ta đến đây không có ý gia hại các ngươi, các ngươi hãy yên tâm đi. Tôn Mẫn vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nhất thời đứng thộn người ra như pho tượng. Bỗng thấy bóng người bên ngoài vung tay một cái, theo đó là một đạo kim quang xuyên qua cửa sổ vào phòng, “choang!” một tiếng, thì ra đó là một phiến kim la nho nhỏ. Người ngoài cửa sổ chậm rãi nói : - Phiến kia là này là bí vật chung thân của bổn giáo, từ nay về sau, hai mẹ con các ngươi hành tẩu giang hồ hể gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, xin cứ đem phiến kim la vào bất cứ phố thị nào, gõ nhẹ ba tiếng thì tự nhiên có giáo đồ Thiên Tranh giáo đến giúp đỡ. Nói đoạn, người này phất tay áo một cái, rồi khẽ quát Chung Tịnh : - Đi! Bóng người lay động, chớp mắt đã ra ngoài xa mấy trượng rồi, dư âm một tiếng “Đi” vẫn chưa dứt, khiến người ta không thể phân biệt bóng người đó nói từ vị trí nào. Tôn Mẫn, Lăng Lâm kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Chung Tịnh cũng sững sờ một lúc, nhưng hắn lập tức lướt theo bóng người kia. Màn đêm dầy đặc, chớp mắt hai bóng người đã mất dạng. Mẹ con Tôn Mẫn vẫn đứng chôn chân giữa phòng, trong lòng bọn họ dường như đã nhẹ đi rất nhiều, song lại tựa như vừa khoác vào vai một gánh nặng mới. Nếu không có phiến kim la dưới đất phát kim quang lấp lánh, thì mọi chuyện thật giống như một giấc mộng, một giấc mộng khiến con người khó tin được. - “Tại sao tên ác ma Tiêu Vô lại bỏ qua cho bọn tả Chẳng những thế mà còn để lại phiến kim la này cho bọn ta để phòng thân!” Dù Tôn Mẫn nghĩ mười năm, cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân trong vấn đề này. Sáng hôm sau, tức ngày mồng năm tháng năm tết Đoan Ngọ. Hai mẹ con Tôn Mẫn rời khách điếm, thẳng tiến tới Nam Hồ. Nam Hồ nằm phía Đông thành Gia Hưng, quanh hồ có dương liễu rủ xuống, trong hồ có hoa sen khoe sắc. Nước hồ trong vắt, mây trời soi bóng. Có thể nói là một danh hồ được thiên hạ biết đến. Giữa hồ có một tiểu đảo, trên đảo này có Yên Vũ lâu rất nổi tiếng. Trong tết Đoan Ngọ này, quanh bờ hồ có rất nhiều du nhân, trong lòng hồ cũng có không ít thuyền lớn thuyền bé qua lại. Chỉ thấy trên mặt nước xanh biếc là muôn hồng nghìn tía, nhiều sắc màu đan xen pha trộn vào nhau. Tôn Mẫn và Lăng Lâm thấy trên Yên Vũ lâu có hai bóng người đứng tựa lan can, nhưng trong đó là một đạo sĩ trung niên mặc lam ỵ Điều này khiến bọn họ bất giác thở dài, tỏ vẻ thất vọng. Bọn họ thất vọng là vì cho đến lúc này, bọn họ vẫn chưa thấy người mà bọn họ chờ đợi - Lã Nam Nhân. Thế là hai người đi tìm ở các danh lam thắng cảnh quanh Yên Vũ lâu như: Giám Đình, Lăng Hương Thủy Tạ, Đại Sĩ Các, Cô Vân Di, Ngư Lạc Viên, Bích Ngọc Đình. Đâu đâu cũng đầy du nhân, nhưng Lã Nam Nhân vẫn như bóng nhạn trùng khơi. Cuối cùng bọn họ quay trở lại Yên Vũ lâu chờ đợi, hai mẹ con đứng bất động nơi lan can, dù sau lưng có vài thanh niên buông lời trêu chọc, nhưng hình như bọn họ căn bản không nghe thấy. Người càng lúc càng đông, trong lòng Lăng Lâm càng lúc càng nóng như lửa đốt. Lúc này trong đôi mắt của nàng xuất hiện vài gợn mây hồng, nàng lấy làm kỳ quái là tại sao Tiêu Vô lại nhất định chọn nơi thế này để ước hẹn. Bất giác Lăng Lâm thầm nghĩ : - “Lã Nam Nhân không đến đã đành, nhưng tại sao tên ác ma Tiêu Vô cũng không đến?” Thế là nàng khẽ hỏi mẫu thân, nhưng câu trả lời của Tôn Mẫn chỉ là cái lắc đầu ảo não. Mà dù Tiêu Vô có đến thì bà cũng không thể nào nhận ra. - “Lẽ nào song phương đã đến và đã đỉ Không thể như vậy... không thể như vậy... ” Mấy câu này liên tục xoay chuyển trong đầu Lăng Lâm, và mỗi lần xoay chuyển là như có thiết chùy nện vào đầu nàng. Hoàng hôn dần buông, màn đêm cũng dần buông. Đèn đóm quanh hồ đã chớp nháy như những ánh sao, cảnh đêm trên Nam Hồ đẹp hơn ban ngày rất nhiều. Nhưng đêm cũng dần khuya và du nhân cũng thưa vắng dần... Thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng mái chèo khua nước từ xa vang vọng lại. Ầy vậy mà trên lan can Yên Vũ lâu vẫn còn hai bóng người, bọn họ đứng bất động như muốn thách thức trời đất. - Ôi! Sợ rằng hắn không thể tới rồi! Cuối cùng Tôn Mẫn buông một tiếng thở dài, và bà đã tốn không ít khí lực mới nói ra được một câu như vậy. Trong khi tay bà vẫn nắm chặt tay Lăng Lâm, tuyệt nhiên không dám buông lơi. Nhưng lúc này dường như Lăng Lâm đã hoàn toàn chai cứng, nàng dõi ánh mắt vô thần nhìn như những ánh đêm chớp nháy từ các khoang thuyền trên hồ, rồi bỗng nhiên thở dài não nuột : - Người... người không đến... thật rồi... Thân hình nàng hơi khuỵu xuống rồi từ từ ngã tới trước. Tôn Mẫn kinh hãi kêu thất thanh một tiếng, bà vội xuất thủ chụp lấy thắt lưng nàng giữ lại và nói : - Lâm nhi, ngươi làm sao thế? Không có tiếng trả lời, hơi thở của Lăng Lâm cũng trở nên yếu ớt, dung diện xinh đẹp của nàng trắng nhợt như tờ giấy trong gió đêm, đôi tay mềm nhũn và lạnh như băng. Tôn Mẫn đang hoang mang thì đột nhiên có một mảnh giấy vàng nhạt từ ngoài lan can bay vào, bà vội xuất thủ chụp lấy. Tuy trong đêm nhưng nhờ có ánh sao và ánh đèn từ những thuyền xung quanh, nên Tôn Mẫn vẫn đọc được nội dung trên mảnh giấy : “Đợi lâu không đến, ta đi trước đây!” Tôn Mẫn buột miệng quát khẽ một tiếng : - Tiêu Vô! Đoạn, bà đặt Lăng Lâm nằm xuống sàn Yên Vũ lâu, rồi tung mình lên nóc nhà, gió đêm phần phật, tứ bề im lặng, chỉ có ánh đèn từ những thuyền trên hồ chớp tắt sáng, lay động không thôi, nào thấy bóng người gì đâu, bà ngớ người giây lát rồi quay trở lại lan can, Lăng Lâm vẫn nằm hôn mê, hơi thở của nàng tuy rất yếu nhưng chứa đầy bi thương u oán. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi thở nhẹ của nàng đi mãi tận nơi xa. |
|
#42
|
||||
|
||||
|
Hồi 41
Đêm tĩnh lặng, đường quan đạo cũng tĩnh lặng, đột nhiên có mấy tiếng mở cửa vang lên, làm phá tan sự yên tĩnh trên con đường. Điếm tiểu nhị giật mình tỉnh giấc, hắn ra mở cửa khách điếm trong trạng thái mơ mơ màng màng, rồi hắn cũng mơ mơ màng màng đưa khách vào, tức mẹ con Tôn Mẫn trở về phòng... Cửa phòng xịch mở, bỗng nhiên điếm tiểu nhị kêu một tiếng thất thanh rồi lui lại ba bước. Lần này thì hắn đã tỉnh ngủ, không còn mơ mơ màng màng nữa, hắn đưa tay run run chỉ vào phòng và kinh hãi kêu lên : - Ngươi... ngươi là ai? Tôn Mẫn rùng mình, dung diện biến sắc, bà tung người lướt đến cửa và thò đầu nhìn vào. Bỗng nhiên bà cũng buột miệng kêu thất thanh một tiếng, tay run run chỉ vào phòng và nói : - Ngươi... là ngươi! Lăng Lâm mở mắt, buột miệng hỏi : - Là ai? Là Nam Nhân chăng? Nàng cũng lướt đến cạnh Tôn Mẫn và thò đầu nhìn vào... Bỗng nhiên nàng cũng kêu thất thanh, tay run run chỉ vào trong cửa phòng và nói : - Ngươi... ngươi làm sao thế? Ba tiếng kêu thất thanh, tuy có trước có sau nhưng dường như cùng phát ra bởi một trạng thái. Ba người với sáu đạo mục quang đều ngơ ngác nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trên chiéc ghế bành là một thân hình đầy máu me đang ngồi như pho tượng, dung diện nhợt nhạt, thần thái đờ đẫn, mục quang vô hồn, tay phải đã bị chặt đứt, vết thương chưa được băng bó nên huyết tươi không ngừng chảy ra. Người này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Chung Tịnh, ái đồ của Thiên Tranh giáo chủ Tiêu Vộ Hắn ngẩn người nhìn mẹ con Tôn Mẫn, tựa như trong đời này hắn chưa từng gặp bọn họ bao giờ. Tôn Mẫn trấn định tinh thần rồi sải bước đến cạnh hắn, bà vội vàng hỏi : - Ngươi... ngươi làm sao thế? Ngươi... Sao ngươi không trả lời tả Ngươi... Ôi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Chung Tịnh vẫn ngồi yên bất động... Tôn Mẫn hỏi tiếp : - Chung Tịnh! Lẽ nào ngươi không nhận ra bọn ta? Mục quang của Chung Tịnh từ từ xoay chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt Lăng Lâm, thế là ánh mắt vô hồn của hắn bắt đầu xuất hiện những tia như ánh lửa. Nhưng hắn vẫn bất động, vẫn không nói. Tôn Mẫn cẩn thận băng bó vết thương cho hắn và ân cần hỏi : - Nói cho ta biết... Là kẻ nào? Kẻ nào có thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa ác độc như vậy? Chung Tịnh vẫn không trả lời và hắn cũng chẳng cần trả lời. Bởi lẽ lúc này mẹ con Tôn Mẫn đã biết được đáp án : “Trái mệnh bội sư, tội này đáng xử chết, nhưng vì thương tình nên chỉ xử cho tàn phế. Việc do ngươi mà ra, tội cũng nên do người nhận lãnh, không thể trách ai được!” Đó là nội dung viết trên mảnh giấy vàng nhạt, đặt dưới bình trà. Đọc xong, Tôn Mẫn xé toạc mảnh giấy làm đôi, bà không ngờ Tiêu Vô lại có thể xử ái đồ của mình một cách tàn nhẫn như vậy. Bà khẽ đỡ Chung Tịnh ngồi ngay ngắn lại, khi tiếp xúc với thân thể hắn, bà cảm thấy cơ thịt mềm nhũn tựa như bông, thế là bà đã biết võ công của thiếu niên này đã bị sư phụ lạt thủ xà tâm của hắn phế bỏ. Bà bắt đầu hối hận, hối hận là mình không nên đến Tây Lương sơn, như vậy sẽ có nhiều chuyện không xảy ra, mà tối thiểu Lã Nam Nhân sẽ không vùi xương trong tuyệt cốc vô đáy... Nhưng bà không dám nói ra điều này, vì bà biết sau khi nói ra, ái nữ của bà sẽ thêm bi thương. Cuối cùng bà đành buông một tiếng thở dài, đoạn chậm rãi nói : - Có thể Kiếm tiên sinh và sư phụ ngươi trị lành thương thế của hài tử này, nhưng... phải đến nơi nào mới tìm được nhị vị tiền bối võ lâm đó? Lăng Lâm ngồi thất thần trên chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ, mục quang đờ đẫn nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Hồi lâu nàng mới lên tiếng : - Bọn họ có thể trị lành thương thế cho Chung Tịnh, nhưng... còn Nam Nhân thì sao? Không lẽ bọn họ cũng có thể cứu người ra khỏi tuyệt cốc? Tôn Mẫn tiếp lời : - Thương thế của hài tử này rất nặng, võ công của hắn đã bị tàn phế, e rằng sẽ không chịu nổi sự chao đảo trên xa mã, chúng ta đành phải ở đây chờ thương thế của hắn lành lặn đôi chút... Nhưng than ôi, thương thế của hắn làm sao lành được chứ? Chi thể của hắn đã tàn phế, mà vết thương trong lòng sợ rằng cũng không thể lành được. Lăng Lâm vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng nói : - Nhưng hắn vẫn còn sống, chẳng phải sao má má! Dù sao đi nữa, còn sống cũng khá hơn là đã chết. Nói tới nói lui, cuối cùng lời của nàng cũng quay về Lã Nam Nhân, nàng nguyện hy sinh tất cả hạnh phúc và niềm vui của mình để đổi lấy sinh mạng cho Nam Nhân. Nhưng sinh mạng đã chết thì bất cứ điều gì cũng không thể vãn hồi lại được. * * * * * Đúng như Tôn Mẫn nói, cuối cùng thương thế của Chung Tịnh cũng dần dần lành lại, nhưng cánh tay cụt không thể tái sinh, vết thương lòng càng không dễ lành. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối, rồi lại từ tối đến sáng... Suốt ngày hắn ngồi thẫn thờ. Dung diện xanh xao, thần trí đờ đẫn, mục quang vô thần, trừ khi hắn nhìn Lăng Lâm, nhưng Lăng Lâm cũng thường thộn người ra như hắn. Cũng chẳng biết qua bao nhiêu ngày, bọn họ tuyệt nhiên không rời khách điếm một bước, trong những ngày đó dường như bọn họ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với tất cả những gì vốn có trên đời. Trong tư tưởng của Chung Tịnh, dường như chỉ có mỗi một Lăng Lâm. Còn trong tư tưởng của Lăng Lâm, tự nhiên chỉ có Lã Nam Nhân. Tôn Mẫn thì sao? Tuy bên ngoài buồn bã, nhưng trong lòng tràn đầy nhiệt ái. Và lòng nhiệt ái đó được phân ra thành nhiều phần để tặng cho nhiều người. Đó là Lã Nam Nhân, Lăng Lâm, Chung Tịnh. Thậm chí cả hai vị võ lâm dị nhân như thần long nơi chân trời chẳng biết đã đi hướng nào, Tam Tâm Thần Quân và Kiếm tiên sinh. Cuối cùng, vết thương của Chung Tịnh cũng đã khép miệng, sinh mệnh đã không cần lo lắng nữa, xem như Tôn Mẫn đã trút được nửa bầu tâm sự. Thế nhưng chính lúc này, Lăng Lâm lại bắt đầu hối thúc bà quay trở lại Tây Lương sơn. - Dù kiếp này hài nhi không thể gặp Nam Nhân được nữa, nhưng bất luận thế nào hài nhi cũng phải nhìn thấy thi thể của người một lần cuối. Đây là lời của Lăng Lâm, và cũng chính là tâm ý của nàng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài. Lăng Lâm chau mày bước ra mở cửa phòng, mục quang vừa quét nhìn ra thì ngọc diện hơi biến sắc, nàng khẽ quát hỏi : - Các hạ là ai? Đến đây có việc gì? Ngoài cửa là bốn đại hán mặc ngân y, đầu quấn khăn bạc, dây đai cũng dát bạc, mỗi người đều bưng một chiếc hộp màu bạc. Đại hán đứng đầu cúi người hành lễ và nói : - Phụng mệnh tệ Giáo chủ, bọn tại hạ đến tặng Tứ sắc phỉ lễ, mong các vị vui lòng nhận cho. Tôn Mẫn rùng mình, bà trầm giọng hỏi : - Các vị bằng hữu là cao nhân môn phái nào? Qúy Giáo chủ là ai? Đại hán đứng đầu mỉm cười, hình như gã đã nhận ra hai nữ nhân trong phòng cũng là người trong võ lâm, do đó thần thái của gã chợt trở nên cung kính hơn trước. Gã mỉm cười nói : - Tệ phái mới hình thành trên giang hồ bất quá chỉ hơn tháng, có lẽ nhị vị chưa được nghe. Gã ngừng một lát rồi mỉm cười nói tiếp : - Có điều, bọn tại hạ xin bảo đảm với nhị vị rằng, không đầy ba tháng sau, giang hồ sẽ biết thanh danh của tệ phái như hiện nay mọi người đều biết Thiên Tranh giáo vậy! Tôn Mẫn hơi biến sắc, đôi mày liễu chau lại, bà hạ giọng nói tiếp : - Nói vậy có nghĩa các vị không phải là do Thiên Tranh giáo phái đến, nhưng chẳng hay quý phái và Thiên Tranh giáo có quan hệ gì không? Đại hán đứng đầu nghiêm sắc diện nói : - Tệ phải chẳng những không có quan hệ gì với Thiên Tranh giáo, mà còn... mà còn... Sau này nhị vị sẽ tự biết vậy. Nói đoạn, gã cúi người hành lễ, kế đó ra hiệu cho ba đại hán phía sau xấn vào phòng và đặt bốn chiếc hộp bạc lên bàn. Khi nhìn thấy Chung Tịnh ngồi đờ đẫn trên ghế, dường như trên mặt cả bọn đều hơi lộ vẻ kinh ngạc. Tôn Mẫn lại nói : - Qúy Giáo chủ là ai? Xưa nay không quen biết với bọn ta, sao lại vô cớ mang lễ vật? Hay là xin bốn vị mang trở về cho. Do từng trải thế cô nên lúc này trong lòng bà ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chẳng biết bọn người này đột nhiên đến tặng lễ vật là có dụng ý gì? Đại hán đứng đầu lại mỉm cười nói : - Trong thành Gia Hưng, nhà nhà đều thu nhận lễ vật của tệ phái, nếu nhị vị không nhận thì bảo tại hạ trở về ăn nói thế nào đây? Tôn Mẫn và Lăng Lâm đều kinh ngạc hỏi lại : - Nhà nhà đều nhận lễ vật của quý phái? Lẽ nào quý phái chuẩn bị đến mấy chục ngàn phần lễ vật để tặng mọi nhà trong thành Gia Hưng này? Đại hán mỉm cười đáp : - Đúng vậy! Đoạn, gã cúi người hành lễ rồi lui bước ra ngoài cùng đồng bọn. Tôn Mẫn ngớ người nhìn theo. Chớp mắt bốn ngân y đại hán thần bí này đã ra khỏi sàn khách điếm. Bốn chiếc hộp màu bạc được đặt ngay nắn trên bàn cùng một tấm thiếp, trên thiếp có mười sáu chữ ngay ngắn : “Cường quyền tất diệt, chính nghĩa tất thắng, Tứ sắc phỉ lễ, kính thỉnh tiếu nạp” Bên dưới ký tên là : “Chính Nghĩa bang chủ cẩn bái!” Chính Nghĩa bang chủ này là ai? Tại sao phải tiêu phí nhiều nhân lực và tài lực như vậy? Kỳ quái nhất là tại sao người này lại có nhân lực vật lực phong phú như thế? Đừng nói lễ vật trong hộp, chỉ tính mấy chục ngàn chiếc hộp thôi, cũng đủ là chuyện mà người thường mù mờ khó thấy rồi. Tôn Mẫn tuy từng trải, lịch duyệt giang hồ, nhưng lúc này cũng bất giác bị mê hoặc, bà không ngờ trên đời này lại có nhân vật như vậy! Làm chuyện bất khả tư nghị như vậy! Bà ngẩn người suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên phóng bước lao ra ngoài. Thì ra bà một mực muốn tra hỏi cho ra lẽ của vấn đề tưởng chừng không thể giải thích này. Nhưng hiện tại bốn ngân y đại hán kia đã chẳng biết đi hướng nào rồi. Bỗng nhiên có một loạt tiếng lục lạc theo gió truyền lại. Tôn Mẫn chau mày rồi lập tức truy theo hướng có tiếng lục lạc, khi ra đến cửa khách điếm thì thấy có đám đông đang bàn tán xôn xao. Tôn Mẫn hơi do dự một lát, cuối cùng bà cũng rẽ đám đông để ra ngoài cửa khách điếm, dõi mắt nhìn qua ngả đường bên trái, bà thấy một toán nhân mã đang chậm rãi tiến đến. Dẫn đầu là ba mươi sáu đôi ngân y thiếu nữ xinh đẹp, bọn họ vừa đi vừa gảy đàn hoặc thổi sáo. Kế đó là ba mươi sáu đôi tuấn mã thuần bạch, yên cương nạm bạc, dây cương cũng bằng ngân ti, có ba mươi sáu đôi thiếu niên mi thanh mục tú nắm dây cương dắt ngựa đi, tiếng lục lạc phát ra bởi những chiếc lục lạc đeo dưới cổ ngựa. Phía sau là một cỗ kiệu lớn trên :Dnh lấp lánh ngân quang, rèm kiệu cũng được làm bằng ngân tị Ba mươi sáu đôi đại hán lực lưỡng cùng khiêng kiệu đi chậm rãi. Sau cùng còn có bảy mươi hai đôi thiếu niên nam nữ, trong tay mỗi người đều có một chiếc hộp màu bạc. Mặt trời đã ngã về tây, ánh tà dương chiếu vào đoàn nhân mã kỳ dị xưa nay chưa từng thấy này khiến người ta phải lóa mắt. Có lẽ đây là những người trong cái gọi là Chính Nghĩa bang, và người ngồi trên kiệu bạc kia, nhất định là Chính Nghĩa bang chủ. Tôn Mẫn cơ hồ muốn lướt ra ngoài, vén bức rèm bạc xem thử người ngồi trong kiệu rốt cuộc là nhân vật nào mà giàu có như vậy. Từ cổ chí kim vốn có không ít kẻ vô danh, nhưng vì đột nhiên hoạnh phát, tựa như được kỳ tích mà dương danh giang hồ. Nhưng xưa nay chẳng có người nào thần kỳ như Chính Nghĩa bang chủ này, chẳng có nhân vật nào có thanh thế và kỳ bí như vậy... Tôn Mẫn suy nghĩ một lúc, rồi thầm nhủ : - “Có thể người này vốn là một võ lâm hào sĩ rất nổi danh, nhưng tại sao phải bày trò huyền bí hang đường như thế? Không lẽ... ” Nào ngờ ý nghĩ của bà chưa dứt thì chợt nghe tiếng lục lạc vừa rồi đột nhiên vang lên náo nhiệt như phá thạch xuyên vân. Tiếng lục lạc vừa biến là bảy mươi hay đối thiếu niên nam nữ bưng hộp bạc lập tức dừng bước, một tay khẽ giơ hộp bạc lên, một tay mở nắp... Một loạt tiếng ngân chung đinh tai nhức óc, theo đó là mấy trăm con bồ câu trắng mang theo ngân chung bay thẳng lên trời. Trong mỗi chiếc hộp đều có bốn con bồ câu trắng bay ra, chúng bay theo thứ tự trên dưới rất có lớp hàng. Chớp mắt, chỉ nghe tiếng chuông đầy trời, liên miên bất tuyệt. Một vùng không gian cũng rợp cánh bồ câu. Trong số đó có mấy con được buộc một dải lụa trắng vào chân, khi bay lên thì dải lụa bung ra, lộ xuất những hàng chữ đại loại như : “Chính Nghĩa bang chủ chính thức khiêu chiến Thiên Tranh giáo chủ - Tiêu Vô!” Hoặc : “Kính chờ đại giá tại Yên Vũ lâu vào trung thu tháng tám”. Khi lên đến độ cao vài chục trượng, có một số bồ câu bay về hướng Đông, một số bay về hướng Tây, một số bay về hướng Nam, và một số bay về hướng Bắc. Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã bay đi xa... Tiếng lục lạc lại biến tấu lần nữa, đoàn nhân mã lập tức thẳng tiến theo tiền trình. Nhưng câu: “Chính Nghĩa bang chủ chính thức khiêu chiến Thiên Tranh giáo chủ Tiêu Vô” đã là một tin tức kinh thiên động địa, chấn động võ lâm giang hồ. Theo những cánh chim bồ câu, tin tức này đã truyền đi tám phương bát hướng, thậm chí cả những hang cùng ngõ tận cũng nhận được tin. |
|
#43
|
||||
|
||||
|
Hồi 42
Đoàn nhân mã đã đi rất xa, nhưng Tôn Mẫn vẫn đứng ngẩn người ở đó, bà nghe bên tai có nhiều lời bàn luận xôn xao lẫn những tiếng kinh hoàng. Bà cũng nhìn thấy trong đám đông ven đường có mấy chục hắc y đại hán lặng lẽ bám theo sau đoàn nhân mã kỳ dị và lạ mắt kia. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Tôn Mẫn nhìn lên thì thấy bên kia đường có hai hắc y đại hán đang chăm chú nhìn mình. Thế là bà giả vờ đưa tay vuốt tóc rồi lặng lẽ quay vào trong khách điếm. Trong thâm tâm, đã hơn một lần bà cũng muốn đi theo đoàn nhân mã thần bí kia để xem thử hư thực thế nào. Nhưng sự từng trải của cuộc sống đã giúp bà kiềm chế lòng hiếu kỳ, tự bà biết mình còn rất nhiều chuyện phải làm, mà một người có nhiều chuyện phải làm như bà thì không nên để ý đến những chuyện không liên quan đến mình. Dù những chuyện đó có náo nhiệt hay lạ mắt đi nữa. Hộp lễ vật màu bạc vẫn nằm trên bàn, Tôn Mẫn lẩm nhẩm đọc mấy chữ trên mảnh giấy bên cạnh: “Cường quyền tất diệt, chính nghĩa tất trương... ” rồi bắt đầu mỉm cười, trong khi ái nữ của bà vẫn ngồi thừ trên ghế cạnh cửa sổ. Khi mục quang nhìn qua Chung Tịnh, tâm sự của Tôn Mẫn chợt trỗi dậy, nụ cười biến mất, có những lời mà bà đã nén trong lòng nhiều ngày, song hiện tại bà cũng chẳng biết có nên nói ra hay không. Thế là Tôn Mẫn lại trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau, bỗng nhiên bà hạ quyết định: “Ta nhất định phải nói cho hắn biết, có thể phần vui sướng này sẽ giúp hắn giảm bớt nỗi đau và khủng khiếp trong lòng... ” Bà buông một tiếng thở dài rồi bước đến gần Chung Tịnh, bà muốn dụng sức lực của mình để trùng tâm của ngọn lửa đã tắt trong cuộc đời thiếu niên này... Lại một ngày nữa trôi qua, màn đêm bao trùm đại địa. Đột nhiên có một bóng người theo gió phi nhập vào thành Gia Hưng, khinh công người này nhẹ nhàng như gió, lướt đi trên các nóc nhà một cách tự nhiên. Mục lực của bất kỳ người nào cũng không thể nhìn thấy rõ thân hình người này, và đầu óc của bất cứ người nào cũng không thể tưởng tượng được thân thủ của người này. Bầu trời đêm tháng năm đầy ánh sao lấp lánh, sau khi vượt qua một nóc nhà cao nhất thì người này dừng bước, ngẩn mặt thở dài mấy tiếng. Trong tiếng thở dài có phần bi thương và ưu tư nhưng đã có chút hạnh phúc và vui mừng, tựa như lúc một lữ khách thấy được mục tiêu của mình sau khi vượt qua bao nhiêu gian khổ trong sa mạc. Kế đó, bóng người này quét mục quang như tia chớp để phân biệt phương hướng, đoạn không một chút do dự, người này nhằm hướng khách điếm có bọn Tôn Mẫn trú ngụ mà lướt đi... Người trong khách điếm đều đã yên giấc, trong sân viện nho nhỏ vẫn còn vài ngọn đuốc chập chờn trước gió. Trong lúc mục quang của người này xoay chuyển lần nữa thì dường như đã lộ xuất nhiều vẻ vui mừng hơn trước. Và trong chớp mắt, một bóng người đã nhẹ nhàng lướt xuống sân viện. Bỗng nhiên, từ trong cửa sổ của một gian phòng tối tăm, có tiếng thở dài than oán, thâm trầm và yếu ớt bay ra. Tiếng thở dài này khiến bóng người có trình độ khinh công tuyệt :Dnh võ lâm kia như cảm thấy như bị ma thuật thôi miên, thân hình đột nhiên khựng lại, nhất thời đứng thộn người trước cửa sổ. Lại một tiếng thở dài nữa từ trong cửa sổ truyền ra, lần này khẽ hơn, chậm hơn và cũng u oán hơn. Tiếp theo đó là thanh âm của một phụ nhân chậm rãi nói : - Lâm nhi! Ngươi nên đi ngủ đi, ta có mấy lời muốn nói riêng với Chung Tịnh. - Hài nhi không muốn ngủ, không muốn ngủ... Lẽ nào hài nhi không thể nghe những lời gì đó! Giọng nói dịu dàng, tuy hơi khẽ, nhưng trong đêm khuya vắng thế này, mỗi một chữ đều lọt vào tai bóng người bên ngoài cửa sổ rất rõ ràng. Thế là bóng người chậm rãi dịch bước đến gần, giọng của phụ nhân lại vang lên : - Ta vốn đã muốn nói những lời này từ lâu, nhưng... nhưng... Ôi! Lâm nhi, có lẽ ngươi cũng biết nỗi lòng của vi mẫu, đối với cái chết của Nam Nhân, tuy ngươi đau đớn, nhưng lẽ nào ta không khó chịu! Song, ngươi vẫn còn trẻ, ngươi còn phải trải qua một quãng thời gian khó khăn nhất trong đời, ngươi... ngươi... Giọng nói bỗng nhiên ngừng lại, bóng người bên ngoài cửa sổ bắt đầu khẽ run. Là vì quá bi thương hay là vì đêm quá lạnh? Hoặc giả là vì một nguyên nhân nào khác? Sau một hồi lâu yên tĩnh thì bên song cửa sổ lại truyền ra một tiếng thở dài não nuột. Giọng nhẹ nhàng của thiếu nữ nói : - Má má! Cho đến bây giờ hài nhi mới biết mùi vị của bi thương như thế nào... Hài nhi có được phần bi thương này làm bầu bạn để sống nốt những ngày còn lại, là đã quá đủ rồi. Vì sống với phần bi thương này, phần hồi ức ngọt ngào, tươi đẹp của hài nhi cũng sẽ sống lại, như thế chẳng hơn những người chẳng có gì cả sao? Má má hãy yên tâm, hài nhi sẽ đi ngủ đây! Thanh âm bi ai tựa như một nhạc khúc u buồn tuyệt diệu truyền vào tai người đứng ngoài cửa sổ. Trong đôi mắt sáng rực của người này, dường như có ánh lệ long lanh, bàn tay phải nắm chặt, từ từ đưa lên định gõ vào cửa sổ. Chợt nghe giọng phụ nhân trong cửa sổ lại nói : - Lâm nhi! Ngươi nói rất đúng, có những người mà cả cuộc đời chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả kỷ niệm cũng mờ mịt bi thảm. Những người này rất đáng để chúng ta quên đi ưu sầu than thở, ngươi nói có phải không? Một bóng người xõa tóc ngồi giữa gian phòng tối mờ mờ bên trong cửa sổ, khẽ gật gật đầu. Phụ nhân nói tiếp : - Thịnh nhi vì bọn ta mà hy sinh những gì? Ta không nói thì ngươi cũng biết, tình cảm của hắn đối với ngươi, ngươi cũng biết rõ hơn tạ Hắn cơ khổ suốt đời, bây giờ thứ gì cũng chẳng có, thậm chí ngay cả võ công cũng bị phế bỏ hoàn toàn, không nói đến thương tật tàn phế của thân thể, chỉ nói đến cõi lòng đã chết của hắn, đủ thấy trên đời này không có bất kỳ đau khổ nào hơn là đau khổ mà hắn đang gánh chịu... Giọng thiếu nữ kêu lên : - Má má! Người đang nói gì với hài nhi vậy? Phụ nhân tiếp lời : - Lâm nhi, ta không cho phép ngươi nói năng lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, hắn cũng giống như ngươi, lẽ ra trong cuộc đời phải có những ngày đẹp đẽ, nhưng vì chúng ta mà hắn hy sinh tất cả. Không lẽ chúng ta không nên báo đáp cho hắn? Phụ thân ngươi... Ôi! Khi còn tại thế, chẳng những phụ thân ngươi thường nói với ngươi rằng, người không biết báo thù là nho phu, và kẻ không biết báo ân là kẻ chẳng bằng trư cẩu, lẽ nào ngươi đã quên? Bóng người bên ngoài cửa sổ từ từ cúi đầu... Bóng người trong giữa phòng cũng cúi đầu. Hồi lâu sau mới nghe giọng phụ nhân nói tiếp : - Ngươi vào trong đưa Tịnh nhi ra đây, ôi... cả mấy canh giờ rồi mà hài tử này vẫn ngồi ở đó, ngay cả một chút động đậy cũng không... Một bóng người trong phòng từ từ đứng dậy, từ từ dịch động và bỗng nhiên quay đầu lại nói : - Má má! Hài nhi biết người muốn hài nhi làm gì, nhưng bất luận thế nào, hài nhi cũng phải đến Tây Lương sơn, nhìn thi thể Nam Nhân một lần, và... và... Đó là giọng của thiếu nữ, lời chưa dứt thì nàng buông một tiếng thở dài. Đúng lúc đó, lại có một bóng người gầy guộc xuất hiện giữa phòng, phụ nhân liền nói với hắn : - Tịnh nhi, tuy ngươi không nói, nhưng từ trong ánh mắt của ngươi, ta vẫn có thể nhận ra là ngươi đã nghe ra lời của ta đúng không? Không có tiếng trả lời, thậm chí cả lắc hoặc gật đầu cũng không. Phụ nhân lại nói : - Ta phải nói cho ngươi biết, nhiệt ái của ngươi đối với Lâm nhi, chẳng những Lâm nhi biết, mà ta cũng biết. Và bọn ta đã dùng vạn phần cảm kích để đền đáp phần nhiệt ái này, vì không có bất kỳ thứ gì trên đời có thể sánh với phần nhiệt ái của ngươi cả. Bà ta ngừng một lúc, tựa như đang để ý quan sát biểu cảm trên mặt thiếu niên này. Hồi lâu sau, bà nói tiếp : - Vì lòng nhiệt ái của ngươi, tuyệt không phải vì bất kỳ thứ gì khác, ngươi biết không? Phần nhiệt ái này đã quá đủ, quá đủ để bất kỳ thiếu nữ nào trên đời này cũng phải dùng lòng nhiệt ái như vậy đối với ngươi. Ngươi... ngươi ở đây khá dưỡng thương, chờ vết thương trong lòng và trên thân thể của ngươi hoàn toàn bình phục, ta... ta... sẽ đứng ra hoàn thành cho ngươi và Lâm nhị Trong thời gian này, ngươi chẳng cần lo lắng gì nữa, biết không? Bóng người gầy guộc trong phòng chợt run run, có lẽ vì niềm vui bất ngờ. Bóng người bên ngoài cửa sổ cũng run run, đó là vì điều gì? Bóng người này chậm rãi quay mình, thân pháp trước đây rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ trở nên nặng nề như đeo ngàn cân chì trên người. Tuy bên ngoài cố gắng không để phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng trong lòng bóng người đó như có muôn ngàn dòng thác đổ dồn. Bên song vẫn còn tiếng người nói, nhưng người bên ngoài đã không muốn nghe nữa. Thân hình đột nhiên vươn dậy rồi vút lên không, sau đó lướt như điên như cuồng về viễn phương. Bầu trời tháng năm vẫn lấp lánh ngàn sao, một bóng người lặng lẽ khuất vào trời đêm buốt lạnh. Khung cửa sổ bỗng nhiên mở ra. Một khuôn mặt vừa bi thương ngớ ngẩn vừa hoan hỉ cực độ, ngước nhìn sao và lẩm bẩm nói : - Phải chăng trời sắp sáng rồi... Phải chăng trời sắp sáng rồi... Phía sau hắn có giọng hiền từ của phụ nhân vang lên : - Trời sắp sáng hay chưa, nên dùng mắt trong lòng ngươi để xem, biết không? Nếu ngươi muốn đạt được hạnh phúc thì bản thân ngươi nên vui sống trước đã. Bà ta khẽ đóng cửa sổ lại rồi nói tiếp : - Bên ngoài gió lớn, thương thế ngươi vẫn chưa lành. Đoạn, bà quay lại nói : - Lâm mhi, vừa rồi ngươi và Tịnh nhi của ngươi nói chuyện đã lâu, bây giờ... Lời chưa dứt thì đột nhiên trong đêm tĩnh lặng chợt vang lên tiếng vó ngựa rộn ràng, thoáng chốc tiếng vó ngựa đã dừng trước cửa khách điếm. Tiếp theo là tiếng gõ cửa, tiếng người nói... Sau đó vó ngựa lại đi xa. Tôn Mẫn chau mày, bà đang lấy làm kỳ quái về sự đến đi vội vàng của tiếng vó ngựa. Nào ngờ... Bỗng nhiên có tiếng bước chân khá mạnh bên ngoài hành lang, rồi một giọng khàn khàn cất hỏi : - Phu nhân vẫn chưa ngủ à? Tôn Mẫn bật người đứng dậy, bước ra mở cửa phòng, chỉ thấy chủ khách điếm trong bộ dạng ngái ngủ đang đứng trước cửa phòng, tay lão bê một chiếc hộp gỗ vuông vắn. Lão cười cười nói : - Vừa rồi có người đến gửi tặng vật này, bảo lão phu giao cho phu nhân, nói rằng bên trong là vật quý giá. Lão phu không dám chậm trễ nên lập tức đưa đến, may là phu nhân vẫn chưa ngủ... Tôn Mẫn rất kinh ngạc và kỳ quái, tuy nhiên ngoài miệng vẫn bình thản nói : - Ta biết rồi! Đoạn bà nhận chiếc hộp và tiếp lời : - Nửa đêm làm kinh động lão trượng, thật vô cùng áy náy! Bà lấy nửa :Dnh bạc trao cho lão, lão chủ khách điếm tạ Ơn rồi lui bước. Tôn Mẫn ôm chiếc hộp trên tay mà đứng ngẩn người giữa cửa đến độ xuất thần. Đây là chiếc hộp gỗ được chế tạo khá tinh diệu, nhờ ánh đèn trong phòng hắt ra, Tôn Mẫn có thể thấy rõ từng nét hoa văn trên hộp. Trong đó có mấy chữ “Loan Phụng Hòa Minh” mà con người thường tặng nhau trong hôn sự để cầu chúc tốt lành. Tôn Mẫn trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi tự hỏi mình : - Trong này là thứ gì? Người tặng là ai? Lăng Lâm cũng ngẩn người nhìn mẫu thân nàng, chỉ thấy Tôn Mẫn từ từ mở nắp hộp, đột nhiên một luồng châu quang rực sáng từ trong hộp tỏa ra. Lăng Lâm buột miệng hỏi : - Má má! Là gì vậy? Tôn Mẫn chưa trả lời thì thân người bà ta run bắn lên, dung diện cũng biến sắc. “Bốp!” một tiếng! Hộp gỗ rơi xuống đất, mấy chục hạt minh châu văng ra tứ phía. Lăng Lâm kêu thất thanh, ngay lúc đó nàng thấy trong tay mẫu thân mình có cầm một phong thư. Nàng vội lướt đến, lấy phong thư từ tay mẫu thân, mở ra xem, trong thư chỉ có mấy chữ thế này : “Vừa nghe được tin vui, xin tặng minh châu rạng người ngọc, bách niên hảo hợp!” Nét chữ bình thường, câu cú bình thường, trên không đề gửi cho ai, dưới cũng chẳng ký tên, đây vốn chẳng có điều gì đáng để Tôn Mẫn phải kinh dị. Lăng Lâm sững sờ một lúc rồi nhìn qua mẫu thân nàng, nhất thời trong đầu nàng chợt có một ý niệm thoáng qua như chớp, nàng lui ba bước và kinh ngạc kêu lên : - Là chàng! Là chàng! Không lẽ là chàng! Tôn Mẫn nhìn xuống đất, những hạt minh châu vẫn nằm quanh chân bà, bà thầm nhủ : - Có phải là hắn không? Lẽ nào hắn chưa chết? Ngoài hắn ra thì còn ai nữa? Từ sâu thẳm trong đáy lòng bà chợt xuất hiện một cảm giác không thể giải thích, và linh cảm khiến bà khẳng định người tặng minh châu nhất định là chàng của ái nữ bà. Nhưng bà vẫn tự trấn định mình và chậm rãi nói : - Lâm nhi, ngươi nói gì thế? Làm sao ngươi biết là hắn? Lăng Lâm tròn xoe song mục, nàng nói : - Má má, nhất định người cũng biết là chàng, nếu không tại sao người lại kinh ngạc như thế? Má má, người nói xem có phải không? Có phải không? Nói đoạn, nàng chụp vào đầu vai thân mẫu mình, tựa như muốn chứng thực cách nghĩ của nàng qua thân người mẫu thân nàng. Nàng nói tiếp : - Những lời chúng ta vừa nói, chàng đã nghe tất cả, nhưng... nhưng tại sao chàng không vào? Không lẽ... không lẽ... Nàng liên tục lặp đi lặp lại những câu này, mỗi lần như vậy, trong mắt nàng tuôn ra không biết bao nhiêu giọt lệ. Tôn Mẫn buông một tiếng thở dài khá nặng nề, bà khẽ vuốt tóc ái nữ và nói : - Ngốc hài tử, làm sao ngươi biết đó là hắn? Ngoài song có tiếng gió rì rào, đột nhiên Lăng Lâm kêu lớn : - Chàng vẫn chưa đi, chàng vẫn còn bên ngoài. Nàng lướt đến trước cửa sổ, vung tay mở toang hai cánh, mục quang quét nhìn tứ phía. Bỗng nhiên nàng lại kêu thất thanh một tiếng, thân hình lui lại ba bước và quát hỏi : - Ngươi là ai? Ngươi đến đây làm gì? Tiếng quát chưa dứt thì một tràng cười lớn đã truyền vào phòng. Dưới ánh sao đêm, có thể thấy đó là một bóng người mập lùn đang đứng trước cửa sổ. Tôn Mẫn cảm thấy rùng mình, bà vội lướt đến đầu giường rút thanh tuyết đao. Khi đạo quang lấp loáng định dập tắt ngọn đèn thì bóng người ngoài cửa đã cười ha ha rồi nói : - Phu nhân chớ kinh hoảng, tại hạ đến đây tuyệt nhiên không có ác ý. Ánh đèn hơi chao động, một bóng người đã như gió xuyên qua cửa sổ mà vào phòng. Kim y trên người lấp lánh, tuy thân hình to béo nhưng thân thủ người này rất linh hoạt, vững vàng. Điều này khiến Tôn Mẫn bất giác rùng mình lần nữa, bà gằn giọng hỏi : - Bằng hữu là ai, đã không có ác ý, vậy nửa đêm đột nhập tư phòng người ta làm gì? Thân hình của bóng người này vừa định mục quang đã quét nhìn tứ phía, khi thấy Chung Tịnh ngồi ngẩn người trên ghế thì lão vội cung thủ chào, và nói : - Tại hạ Vi Ngạo Vật, trước đây cũng từng có duyên gặp Lăng đại hiệp mấy lần, chẳng hay phu nhân còn nhớ tại hạ không? Tôn Mẫn từ từ hạ thanh đao xuống, trong mắt bà ta dường như có vẻ kinh dị, không ngờ trung niên hán tử, lão lùn này là Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật danh chấn giang hồ. Vi Ngạo Vật lại cười ha ha rồi nói tiếp : - Thính lực của Lăng cô nương thật lợi hại, tại hạ vừa đến là đã bị phát hiện rồi. Thần thái Lăng Lâm tỏ ra khá lạnh lùng, căn bản nàng không để ý đến những lời tâng bốc của lão ta. Vi Ngạo Vật cười mấy tràng giòn tan rồi lại nói : - Tại hạ nửa đêm đến quấy rầy, thực là quá mạo phạm, nhưng vì phu nhân nên mới dám to gan đến đây. Tôn Mẫn chau mày, bà ngạc nhiên nói : - Bình sinh các hạ và mẹ con ta chẳng hề quen biết, các hạ nói vậy thực khiến cho ta cảm thấy cao thâm khôn lường. Không lẽ nửa đêm đột nhập tư phòng nữ nhân là vì... Lúc này bà đã biết Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật nhất định cũng là người của Thiên Tranh giáo, do vậy lời lẽ của bà trở nên sắc sảo hơn, không vị tình như trước nữa. Nào ngờ bà chưa dứt lời thì Vi Ngạo Vật đã cười lớn rồi nói : - Tại hạ nói những lời không đầu không đuôi như vậy, tự nhiên khó trách phu nhân không hiểu. Lão ngừng một lát, kéo ghế ngồi xuống rồi nói tiếp : - Nhưng một khi phu nhân nghe tại hạ giải thích thì nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tại hạ. Tôn Mẫn lạnh lùng “hừ” một tiếng. Vi Ngạo Vật lại nói : - Hôm nay tại hạ nghe môn đồ bổn giáo đến báo tin, nói rằng phu nhân hình như có phần hứng thú với cái gì kêu bằng Chính Nghĩa bang, do vậy tại hạ đã tức tốc dò la tung tích của bọn người này, trước là đến báo cho phu nhân biết, sau nữa nếu phu nhân có hứng thú, tại hạ không ngại mạo muội tự nguyện làm người dẫn đường. Tôn Mẫn thầm nghĩ : - “Xem ra nhân tài của Thiên Tranh giáo thật là đàn đàn lớp lớp, hôm nay khi đứng trước cửa khách điếm, ta chẳng hề biểu lộ điều gì, nhưng tâm ý đã bị đại hán bên kia đường nhận ra. Nghĩ đoạn, bà cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp : - Vi hương chủ đã biết tung tích của Chính Nghĩa bang chủ ở đây thật à? Vi Ngạo Vật bật cười ha ha, nói : - Tại hạ đã được Giáo chủ truyền dụ, nói rằng lúc này phu nhân đã là người nhà của bản giáo, lẽ nào tại hạ còn dám lừa dối phu nhân. Tôn Mẫn hơi phẫn nộ, nhưng bà cố kiềm chế, vì lúc này bà đã có một phán đoán bí mật trong lòng, bà quyết tâm muốn chứng thực phán đoán đó chính xác hay không. Do vậy, sau một hồi trầm ngâm, bà nói : - Vi hương chủ có thể đi ngay bây giờ không? Vi Ngạo Vật gật đầu, mỉm cười nói : - Chỉ cần phu nhân muốn là tại hạ có thể bồi tiếp bất cứ lúc nào. Tôn Mẫn chậm rãi cất thanh tuyết đao vào đầu giường, đoạn bà gật đầu nói : - Lâm nhi, ngươi ở lại đây với... Ta sẽ trở về ngay thôi. Lăng Lâm tuy thông minh nhưng cũng đoán không ra tâm ý của mẫu thân, nàng còn đang ngớ người thì đã nghe Tôn Mẫn nói : - Đi! Bà tung người xuyên qua cửa sổ mà ra ngoài. Vi Ngạo Vật cười ha ha, lão cung thủ nói : - Cô nương chờ một lúc nhé! Bỗng nhiên lão quay lại Chung Tịnh, kề tai nói nhỏ với hắn mấy câu, rồi lập tức phóng ra ngoài cửa sổ, đi theo Tôn Mẫn. Lăng Lâm chỉ nghe loáng thoáng mấy lời “... chỉ cần ngươi... Giáo chủ dặn dò, lập tức nếu có thể... Ta khuyên ngươi... ” Nhưng Chung Tịnh vẫn ngồi trơ trơ như pho tượng, tựa như căn bản hắn không nghe những lời Vi Ngạo Vật nói. Ngoài song sao thưa lấp lánh, gió đêm vẫn vi vu thổi. Tôn Mẫn và Vi Ngạo Vật đều đã đi xa. Những tiếng trống canh đơn điệu phá vỡ sự yên tĩnh, đêm chuyển sang canh tư. Tôn Mẫn lướt đi như bay trong đêm trường tĩnh mịch mà không nói một lời, khinh công của bà tuy không cao minh, nhưng cũng chẳng tầm thường. Chẳng bao lâu sau, bà đã lướt ra ngoài thành, vượt qua chiếc cầu nhỏ nối từ bờ Nam Hồ đến Yên Vũ lâu. Cảnh hồ nước trong đêm khuya trông càng tuyệt mỹ, bỗng nhiên bà quay đầu lại hỏi : - Đến rồi phải không? Vi Ngạo Vật nói : - Chưa, nhưng cũng không xa nữa! Nói đoạn, lão lướt qua trước Tôn Mẫn. Sau khi vượt qua Yên Vũ lâu, Vi Ngạo Vật tiến vào một cánh rừng rồi đột nhiên dừng bước. Lão nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc kim y bên ngoài, để lộ hắc y bên trong bó sát người, đoạn lão chỉ tay tới trước và mỉm cười nói : - Phu nhân, mấy nóc nhà trước mặt vốn là gia trang của một vị hào phú đệ nhất ở Gia Hưng, bây giờ chẳng biết thế nào lại trở thành sào huyệt của Chính Nghĩa bang. Tại hạ tuy chưa đến đó, nhưng nghe nói trong sân viện có cây cối rậm rạp, phu nhân đi vào phải cẩn thận một chút. Nhất thời không được tách rời tại hạ, nơi đó tuy chẳng có động tĩnh, nhưng kỳ thực là đầu rồng huyệt hổ chẳng mấy tốt lành gì... Lão cười khẽ mấy tiếng rồi nói tiếp : - Thực lòng mà nói, bây giờ tại hạ cũng đành liều mạng mà bồi tiếp phu nhân thôi. Tôn Mẫn thầm cười nhạt một tiếng rồi dõi mắt nhìn ra xa, tại một nơi khá sâu của cánh rừng, quả nhiên có mấy nóc nhà nằm im ỉm trong màn đêm. Bà chậm rãi hít thở để trấn định tinh thần, đoạn thầm nghĩ : - “Chính Nghĩa bang đặt sào huyệt trong mấy ngôi nhà này ư? Chẳng biết thân phận thật sự của Chính Nghĩa bang chủ có phải là người mà ta thầm đoán hay không?” Lúc này dường như bà đã nghe nhịp đập của con tim mình, vì đối với bà, nếu đáp án của vấn đề này là khẳng định thì tự nhiên rất tốt. Nếu là phủ định thì việc mạo muội đột nhập vào sào huyệt của một bang phái mới thành lập, há chẳng đồng nghĩa với việc tự đưa thân vào cõi chết sao? Nhưng vì một vài nguyên nhân đặc biệt, cuối cùng bà cũng bất chấp tất cả. Thế là hai bóng đen lặng lẽ tiến vào rừng, sau đó phi thân lên nóc nhà và nấp vào một chỗ tối. Sau một hồi quan sát địa hình địa thế, hai bóng đen đang định lướt xuống đại sảnh thì đột nhiên tứ bề đều có tiếng sáo trúc vang lên. Vi Ngạo Vật không khỏi thất kinh, lão khẽ kêu lên : - Không xong rồi! Tôn Mẫn tiếp lời : - Vi hương chủ, rốt cuộc Chính Nghĩa bang chủ ở trong ngôi nhà nào? |
|
#44
|
||||
|
||||
|
Hồi 43
Tôn Mẫn chưa dứt lời thì xung quanh khu rừng đã có một toán ngân y hán tử xuất hiện, mỗi tên đều ngậm một chiếc sáo trúc, chúng vừa thổi vừa chạy ra vây quanh ngôi nhà có Tôn Mẫn và Vi Ngạo Vật ngồi trên nóc. Vi Ngạo Vật vội nói : - Phu nhân, tình thế bất ổn, Chính Nghĩa bang chủ sẽ xuất hiện, tại hạ phải đi trước đây! Nói đoạn lão tung người lướt qua mấy nóc nhà mà đi, chớp mắt đã mất dạng. Nhưng chẳng mấy chốc đã có mấy chục ngân y đại hán bao vây hướng Vi Ngạo Vật vừa đi, bọn này căn bản không để ý đến Tôn Mẫn. Điều này khiến Tôn Mẫn bất giác thầm nghĩ : - “Không lẽ sự xuất hiện của bọn ngân y đại hán này là không phải vì ta, mà là vì đại địch khác sắp đến?” Nghĩ đoạn, bà vội tung người lướt đến một nơi kín đáo trong cánh rừng ẩn nấp. Lúc này tiếng sáo trúc đột nhiên im bặt, tứ bề trở lại yên tĩnh. Tôn Mẫn thấy lạ nên lập tức rời chỗ ẩn thân, nhằm hướng Vi Ngạo Vật vừa tẩu thoát mà đi. Chẳng mấy chốc, bỗng nhiên bà thấy giữa một khoảng đất trống có hai toán người đứng đối mặt nhau, một bên chính là bọn hắc y đại hán vừa rồi, một bên là mấy chục hắc y đại hán. Không khí đương trường rất căng thẳng, bỗng nhiên có một ngân y đại hán bước tới trước, người này mặt trắng không râu, tướng mạo nho nhã, theo sau là một lão trung nhiên béo lùn, đó chính là Vi Ngạo Vật. Kim y văn sĩ đến gần bọn ngân y đại hán chừng một trượng thì dừng bước, tay trái phe phẩy chiếc quạt lông. Vi Ngạo Vật đứng cạnh thầm thì mấy câu, kim y văn sĩ liền gật đầu. Thế là Vi Ngạo Vật tiến tới trước, vận khí đan điền nói : - Thiên Tranh giáo chủ hội kiến Chính Nghĩa bang. Thần sắc bọn ngân y đại hán tỏ ra khá nghiêm trọng, tuy nghe vậy nhưng chúng vẫn đứng bất động. Chợt có hai tiếng sáo trúc vang lên, bọn ngân y đại hán lập tức phân ra, một ngân y đại hán gầy guộc, lưỡng quyền khá cao, trước ngựa gắn ba hoa hồng, chậm rãi tách đám đông bước tới trước. Đại hán này nói : - Giỏi cho Thiên Tranh giáo, chẳng còn giờ nào khác hội kiến hay sao mà cứ nhằm canh ba nửa đêm đến bái hội? Vi Ngạo Vật cười nhạt, nói : - Các hạ là Chính Nghĩa bang chủ chăng? Đại hán cao gầy nói : - Bang chủ há có thể gặp người khác dễ dàng thế sao? Tại hạ là Ngân Thương Đào Sở. Vi Ngạo Vật cười mỉm, nói : - Vi mỗ hành Nam tẩu Bắc mấy mươi năm, chưa từng nghe giang hồ có nhân vật nào như vậy. Nguyên Ngân Thương Đào Sở này võ công tuy không cao, nhưng kiến văn uyên bác, đặc biệt rất giỏi khinh công, vốn cũng có chút tiếng tăm trong võ lâm. Lúc này bị làm nhục trước mặt nhiều người như vậy thì làm sao y chịu được, thế là y quát lớn : - Đào Sở tuy bất tài nhưng chẳng sợ cái gì kêu bằng Thiên Tranh giáo của các ngươi! Vi Ngạo Vật lạnh giọng nói : - Giỏi cho tên cuồng đồ, hãy tiếp lão phu một chiêu. Lời chưa dứt thì song cước đã liên hoàn quét ngang ra, chiêu thức vừa bất ngờ vừa nhanh, khiến Đào Sở không khỏi thất kinh. Nào ngờ song cước của Vi Ngạo Vật chỉ là hư chiêu, chân vừa chạm đất là thân người lão lập tức bốc lên, đồng thời hữu thủ đánh ra một chưởng. Chưởng này nhằm đánh vào bụng dưới Đào Sở, mà vị trí vốn đang trống không, nên Đào Sở khó lòng tránh thoát. Nhưng trong chớp mắt đó, chợt có một bóng ngân y lướt đến như tên, tả thủ chụp vào hữu thủ Vi Ngạo Vật, ngón giữa và ngón trỏ của hữu thủ nhằm điểm vào Mã Tâm huyệt của Vi Ngạo Vật. Vi Ngạo Vật thấy thân thủ người mới đến bất phàm thì vội vàng triệt chiêu lui bước, trước tiên bảo vệ mình. Ngân y nhân này cũng không luyến chiến, sau khi thân hình trụ lại thì mọi người mới nhận thấy đó là một hán tử trẻ tuổi, trước ngực cắm năm đóa hoa hồng. Người này mỉm cười nói : - Tại hạ chính là Chính Nghĩa bang chủ! Tôn Mẫn ẩn thân sau một lùm cây rậm, vừa thấy diện mục người này thì bà bất giác kêu thầm : - Ôi! Quả nhiên là hắn, hắn vẫn chưa chết... Bấy giờ kim y văn sĩ mới lên tiếng : - Quả nhiên không ngoài dự đoán của tại hạ, Chính Nghĩa bang chủ đúng là các hạ. Tại hạ nghĩ trên giang hồ ngoài Lã Nam Nhân ngươi ra, còn có ai sáng lập ra bang hội này được. Không sai, người vừa tự xưng là Chính Nghĩa bang chủ, đúng là Lã Nam Nhân - Nhân vật trước đây tưởng chừng đã bỏ mạng dưới tuyệt cốc ở Tây Lương sơn. Vừa thấy kim y văn sĩ, trong lòng Lã Nam Nhân bất giác như thiêu như đốt, nỗi thống hận vô cùng khó chịu, nhưng chàng vẫn cố gắng kiềm chế, cất giọng bình thản chậm rãi nói : - Tiêu Vô, ngươi và ta đã ước định một trận sinh tử vào trung thu tháng tám tại Yên Vũ Lâu, không ngờ bây giờ các hạ đột nhiên giá lâm. Được! Thế thì chúng ta phân định sinh tử tại đây vậy. Trong mắt Tiêu Vô thoáng hiện vẻ tàn độc, hắn nói : - Lã Nam Nhân, ngươi xem thường Tiêu mỗ quá rồi, ba năm qua ta luôn cho rằng ngươi không đáng để động thủ với ta, nếu không, hừ! Dù ngươi có mười mạng thì cũng đã sớm tan xương dưới tay ta rồi. Lã Nam Nhân nói : - Hận sát thê, thù trung mạng. Lã Nam Nhân ta tạm gác qua một bên, nhưng lẽ ra ngươi không nên giết Phi Hồng kiếm khách, những người từng yêu thương ngươi như huynh đệ, tình như thủ túc... Chàng đưa ngón tay trái lên, chỉ vào ngón tay út bị mất một đốt và nói tiếp : - Ta từng phát thệ trước thi thể Phi Hồng kiếm khách Hoa Phẩm Kỳ, nếu không tự tay giết chết tặc tử ngươi thì sẽ như ngón tay này... Lời chưa dứt thì Lã Nam Nhân xuất tả chưởng hữu quyền, nhằm yếu huyệt trên người Tiêu Vô mà công tới. Tiêu Vô lách trái tránh phải một cách nhẹ nhàng, hắn lạnh lùng nói : - Bây giờ ngươi đã sáng lập ra bang hội thì ta càng không thể dung cho ngươi... Nên biết Tiêu Vô từ nhỏ đã luyện công tại Trường Bạch Sơn, luôn tự cho mình là bất phàm, về sau gặp cơ duyên, lại được Vô Danh lão nhân truyền tuyệt nghệ, kết hợp sở trường hai nhà, nên võ công của hắn đã vượt vị sư đệ Tiền Dực, nhân vật học võ với Vô Danh lão nhân từ nhỏ. Do đó, khi song phương động thủ, Tiêu Vô có thủ có công, khi thủ thì kín như bưng, khi công uy mãnh như sấm chớp, lợi hại vô cùng. Sau mấy mươi chiêu, Lã Nam Nhân dần cảm thấy đuối sức, bấy giờ chàng mới nhận ra võ công của Tiêu Vô đích thực bất phàm. Nếu mấy tháng trước chàng không khổ luyện Thiên Tinh bí kíp thì bây giờ đã sớm bại thủ rồi. Chiêu thức trong Thiên Tinh bí kíp đều là võ lâm tuyệt học, có điều thời gian luyện của Lã Nam Nhân quá ngắn, mỗi một chiêu, bất quá chỉ phát huy chừng bốn năm thành uy lực. Tiêu Vô cũng càng đánh càng kinh ngạc, hắn cảm thấy chiêu số của Lã Nam Nhân càng lúc càng thần kỳ. Tựa như bản thân hắn là người được đối phương dùng để thử chiêu, càng thử thì chiêu số của đối phương càng thành thục. Nếu kéo dài thời gian, hắn nhất định không phải là đối thủ của Lã Nam Nhân. Vì thế, hắn không dám trì nghi do dự, lập tức thi triẻn ba đại tuyệt chiêu do Vô Danh lão nhân truyền thụ. Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai tuy thần kỳ nhưng Lã Nam Nhân đều dùng vô thượng diệu pháp trong Thiên Tinh bí kíp chống đỡ được. Nhưng đến chiêu thứ ba, Vô Sở Bất Chi, Lã Nam Nhân cảm thấy tứ phương bát hướng đều là chưởng ảnh của Tiêu Vộ Trong lúc khẩn cấp, chàng mạo hiểm thi triển chiêu Phất Vân Thủ học lén của Diệu Thủ Hứa Bạch. Chiêu Phất Vân Thủ này tuy tuyệt diệu, nhưng đây là chiêu thức tấn công chứ không phải phòng thủ. Năm xưa Diệu Thủ Hứa Bạch sáng tạo ra chiêu này nhằm đối phó với Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình, do đó chiêu thức vô cùng uy mãnh. Mười hai đường Phất Vân Thủ của Lã Nam Nhân đã xuất hết, mà chiêu Vô Sở Bất Chí của Tiêu Vô vẫn chưa thi triển xong. Tả thủ của hắn xoay vòng, người đã như ánh chớp lướt đến sau lưng Lã Nam Nhân, đồng thời hữu thủ nhằm lưng chàng đánh một chưởng. Chiêu Phất Vân Thủ của Lã Nam Nhân đã thất thế, chàng cảm thấy trước mắt hoa lên, cùng lúc là một đạo âm kình đánh vào sau lưng. Trong tình thế này, chàng đành vận khí lên lưng, chuẩn bị tiếp nhận một chưởng của Tiêu Vô. Nói thì chậm nhưng diễn biến cực nhanh, giữa lúc chưởng kình của Tiêu Vô sắp chạm vào lưng Lã Nam Nhân, bỗng nhiên có một bóng người gầy guộc phi ngang tới, thân còn lơ lửng giữa không trung thì song cước của người này đã nhằm đầu Tiêu Vô mà đá tới. Tất nhiên Tiêu Vô phải tiêu cầu tự bảo, hắn vội triệt chiêu thu thế, lui hai bước rồi nói : - Sao có thể lấy hai đánh một thế này! Bóng người kia cũng đã hạ thân xuống đất, miệng cười ha ha, nói : - Tiêu lão đệ, có nhận ra lão khiếu không? Tiêu Vô vận mục lực quan sát, chỉ thấy trước mặt là một lão nhân gầy guộc như que củi, hai má lõm sâu, lưỡng quyền nhô cao, dưới cằm để một chòm râu dê lưa thưa, trước ngực có cắm sáu đóa hoa hồng. Bất giác hắn thầm mắng : - “Không ngờ Bắc Đạo Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình, danh chấn giang hồ, cũng gia nhập Chính Nghĩa bang... ” Không sai, lão nhân gầy guộc này chính là Vạn Thiên Bình, lúc này sắc diện của lão xanh như thép, lão mỉm cười nói : - Tiêu lão đệ, lão khiếu từng được lão đệ ngươi cứu ra khỏi Vô Lượng Sơn, đến nay vẫn chưa có gì báo đáp nên rất áy náy, hôm nay lão khiếu... Tiêu Vô cắt lời nói : - Lão tiền bối không cần đa ngôn, hôm nay lão đã gia nhập Chính Nghĩa bang thì coi như là kẻ thù của bổn giáo. Những thớ thịt trên mặt Vạn Thiên Bình co lại, nhất thời lão chẳng biết xử trí như thế nào cho phải. Sau một hồi lâu do dự, lão thở dài rồi định quay người bỏ đi. Ngay lúc đó, bỗng nhiên Tiêu Vô lướt tới, hữu thủ xuất chỉ điểm vào trọng huyệt Hổ Thang sau lưng Vạn Thiên Bình. Vạn Thiên Bình không ngờ Tiêu Vô đột nhiên hạ sát thủ như vậy, nhất thời lão thổ ra một búng huyết, thân hình lảo đảo rồi nhào tới trước. Tiêu Vô đắc thủ một chiêu, liền cười ha ha nói : - Kẻ đối địch với ta chỉ có một đường chết. Từ sau bọn ngân y đại hán, bỗng nhiên lại có một vị lão nhân tóc tai bờm xờm râu ria tua tủa, phi tới như bay, lão xuất thủ chụp vào lưng Tiêu Vô và quát : - Giỏi cho tiểu tử vô liêm sỉ, dám ám toán đả thương người hả? Trong lúc vừa kinh vừa hoảng, Tiêu Vô không thể tránh thoát thế chụp, chỉ nghe “soạt” một tiếng, vạt áo sau lưng hắn đã bị rách toạt. Tiêu Vô cả kinh thất sắc, hắn quay đầu nhìn lại, thì ra đó là Nam Thâu Thiên Lý Truy Phong Thần Hành Vô Ảnh Diệu Thủ Hứa Bạch. Trước ngực Diệu Thủ Hứa Bạch cũng có cắm sáu hoa hồng, rõ ràng là lão đã gia nhập Chính Nghĩa bang. Tiêu Vô quả không ngờ Lã Nam Nhân có thể mời hai quái nhân Nam Thâu Bắc Đạo từng thù hận và đánh nhau suốt mười mấy năm đến gia nhập Chính Nghĩa bang. Hắn vốn là nhân vật vô cùng giảo hoạt, sau khi lượng định tình thế, thấy bên mình chỉ có hai vị hương chủ. Mà đối phương đều có đủ anh tài, như vậy là quá bất lợi với mình. Thế là hắn bất kể mặt mũi thể diện, hú một tiếng rồi vội vàng rút lui trước. Khinh công của Diệu Thủ Hứa Bạch có thể nói là quán tuyệt dương thế, làm sao lão để đối phương tẩu thoát chứ? Lão quát lớn : - Đứng lại! Đoạn, vươn người định truy theo. Nào ngờ, Lã Nam Nhân vội kêu lên : - Hứa lão tiền bối, giặc cùng chớ đuổi, mau đến xem Vạn lão tiền bối thử... Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình tuy tranh đấu trên mười năm, hận thù thâm sâu nhưng lúc này thấy Vạn Thiên Bình bị ám toán trọng thương, trong lòng Hứa Bạch cũng bất giác trỗi dậy đôi chút thương cảm. Thế là lão chậm rãi xoay người bước đến cạnh Vạn Thiên Bình. Vạn Thiên Bình cất giọng yếu ớt, nhưng đầy vẻ căm hận nói : - Được! Được lắm! Ta nhận một chỉ này của Tiêu Vô thì coi như ân nghĩa đã hết, ta chẳng còn nợ hắn gì cả... Lã Nam Nhân nói : - Vạn lão tiền bối, tại hạ nhất định sẽ báo thù cho lão... Tại hạ nhất định sẽ báo thù cho lão... Vạn Thiên Bình không chịu được sự đau đớn do huyết khí đảo lộn, toàn thân lão co quắp lại, miệng luôn phát ra những tiếng kêu rên. Lã Nam Nhân vội xuất hữu thủ, vận chân nguyên trong bản thân, đẩy từ từ vào lưng Vạn Thiên Bình. Thời gian chưa cạn tuần trà thì trên trán chàng đã xuất mồ hôi hột. Diệu Thủ Hứa Bạch thở dài nói : - Bang chủ, không cần hao tổn nguyên khí của mình nữa, tâm mạch của Vạn lão nhi đã đứt rồi, xem ra đã vô phương cứu chữa! Trên mặt Vạn Thiên Bình thoáng hiện thần sắc cực kỳ đau đớn, giọng của lão chàng yếu nhược. - Hứa lão nhi, ta chết rồi thì trên đời này ngươi sẽ thiếu một đối thủ đấy, ha ha! Ta thật không nỡ bỏ ngươi mà đi trước... Nên biết Vạn Thiên Bình không phải là hạng tham sinh úy tử, lúc này tuy biết cái chết không xa, nhưng lời nói của lão cũng vẫn hào sảng nhẹ nhàng. Diệu Thủ Hứa Bạch tỏ vẻ buồn bã nói : - Vạn lão nhi, ngươi chết là thoải mái tấm thân nhé, không phải chịu lệnh Bang chủ mười năm nữa, còn ta trong mười năm tới phải nghe theo hiệu lệnh Chính Nghĩa bang. Nếu ngươi gặp được Ngọc Hoàng Đại Đế thì hãy nói giúp ta, cho ta có được một đứa con trai, kẻo sau này chết xuống chẳng có ai thờ cúng thì thật uổng một kiếp người. Vạn Thiên Bình gượng cười, nói : - Được! Được! Nguyên Vạn Thiên Bình và Hứa Bạch sau khi cùng nhảy xuống tuyệt cốc tìm Toàn Quang Bảo Nghĩa thì đã gặp nhiều nguy hiểm lẫn may mắn. Dải lụa quá ngắn, không đủ thòng tới tuyệt cốc, thế là hai lão đành phải dùng tay bám vào vách đá mà leo xuống từ từ. Nhờ có công phu Đại Ưng trảo công nên Vạn Thiên Bình dùng chỉ lực chọc vào khe đá, đu mình leo xuống khá dễ dàng. Hứa Bạch không có phần năng lực này, nên bị Vạn Thiên Bình bỏ xa hơn trượng. Song cuối cùng lão cũng nghĩ ra một cách, lão lấy ám khí phi tiêu trong mình ra, tìm khe đá nhỏ chọc vào, sau đó mượn lực trên phi tiêu mà lao xuống dần. Nhờ vậy mà Diệu Thủ Hứa Bạch tốn lực khí ít hơn Vạn Thiên Bình. Xưa nay Vạn Thiên Bình vốn không sử dụng ám khí, trên người chẳng tìm đâu ra một tấc sắt, lão biết chẳng mấy chốc nữa tất sẽ bị Hứa Bạch qua mặt, mà trong lòng lão lại không cam như vậy, thế là ác niệm đột sinh. Lão giả vờ công lực chẳng ra gì, để tay trái trượt khỏi vách đá, chỉ còn tay phải tro lơ lửng, trông rất nguy hiểm. Diệu Thủ Hứa Bạch thấy cơ hội đã đến thì làm sao chịu bỏ qua, lão xuống đến cạnh Vạn Thiên Bình, rồi xuất chỉ điểm vào Chương Môn huyệt của đối phương. Bản ý của Vạn Thiên Bình là chờ Hứa Bạch xuất thủ điểm tới, chớp cơ hội, lão chụp tay trái vào khe đá đã chọn trước, tay phải liền vung ra, cùng lúc tả cước cũng đá mạnh vào Chương Môn huyệt của Hứa Bạch. Nào ngờ do treo mình quá lâu nên hữu thủ của Vạn Thiên Bình đã chẳng còn đủ lực khí để đánh tới người đối phương. Trong lúc kinh hoảng, lão nghiến răng, vận toàn lực vào tả cước, muốn lưỡng bại câu thương với Hứa Bạch. Hứa Bạch ngàn lần không ngờ Vạn Thiên Bình rắp tâm đánh đòn lưỡng bại câu thương, thế là cả hai lão cùng bị điểm trúng Chương Môn huyệt một lúc, hai thân thể tựa như hai tảng đá rơi thẳng xuống dưới. Cũng phải nói là thiên mệnh chưa tuyệt với hai lão quái này, nên khéo một điều là cả hai đều rơi ngay một ngọn cây từ đáy cốc mọc lên. Chờ đến lúc Lã Nam Nhân đu dây xuống tìm hai lão, mới được nửa đường thì bị Vạn Hồng, ái nữ của Vạn Thiên Bình, vì ghen tị mà sinh hận, cắt đứt dải lụa. Thế là Lã Nam Nhân cũng như hòn đá rơi thẳng xuống đáy cốc. Lại khéo nữa là chàng cũng rơi đúng vào ngọn cây cổ thụ đó. Sau một hồi lần mò, Lã Nam Nhân mới phát hiện Vạn, Hứa hai lão đều hôn mê nằm trên ngọn cây. Lòng vui mừng khôn tả, chàng dùng dải lụa quấn quanh người, buộc vào một cành cây to, đoạn lần lượt đưa Vạn, Hứa hai lão xuống đấy cốc. Tiếp theo chàng phải tốn khá nhiều công phu mới giải khai huyệt đạo cho hai lão. Chương Môn huyệt là huyệt hôn mê lớn nhất trên cơ thể con người, do đó sau khi tỉnh lại, hai lão chẳng còn lực khí tranh đấu nữa. Hai quái nhân này hành sự tuy hàm hồ, nhưng ân oán lại rất phân minh. Hai lão tự nhủ phen này tất tử vô sinh, nên khi được Lã Nam Nhân cứu sống, trong lòng cả hai đều rất cảm kích chàng. Nhân cơ hội này, Lã Nam Nhân khuyên giải hai lão bỏ qua ân oán cho nhau, nào ngờ cả hai lão vẫn cố chấp, một chút cũng không chịu hóa giải. Lã Nam Nhân tức khí nói : - Tại hạ cứu sinh mạng nhị vị, chẳng mong được báo ân báo nghĩa gì, chỉ mong hai lão không tranh đấu với nhau trong vòng mười năm. Vạn, Hứa quả nhiên là hai hán tử ân oán phân minh, đương thời bọn họ lập tức tạm gác thù riêng, đồng ý không tranh đấu trong vòng mười năm, và nguyện nghe theo sự sai khiến của Lã Nam Nhân trong mười năm đó. Đây chính là nguyên do, :Dnh :Dnh đại danh Nam Thâu Bắc Đẩu gia nhập Chính Nghĩa bang. Đương thời Lã Nam Nhân vốn không muốn tiếp nhận sự tự nguyện này, nhưng bỗng nhiên chàng phát hiện Toàn Quang Bảo Nghĩa bị Vạn Thiên Bình quăng xuống hiện nằm cách chỗ mình không xạ Chàng nhặt lên xem thì thấy Toàn Quang Bảo Nghĩa chớp động kịch liệt. Với sự trợ giúp của hai lão Vạn, Hứa, chàng phát hiện một bảo tàng vô cùng to lớn. Thế là Lã Nam Nhân thay đổi chủ ý, tiếp nhận sự tự nguyện của Vạn, Hứa, đồng thời lợi dụng kho báu kia để kiến lập Chính Nghĩa bang, tạo thế đối lập với Thiên Tranh giáo. Hiện tại, Lã Nam Nhân không ngờ rằng, lập bang mới mấy tháng mà đã tổn thất một viên đại tướng, lòng chàng đau đớn và thương xót vạn phần. Bỗng nhiên trên mặt Vạn Thiên Bình thoáng hiện sắc hồng, đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu, bất giác Lã Nam Nhân cúi xuống ôm chặt thân thể Vạn Thiên Bình, chàng sợ lão ra đi. Vạn Thiên Bình mỉm cười, nói : - Cả đời lão phu tội ác chồng chất, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, duy chỉ có một chuyện chưa yên tâm. Lã Nam Nhân cất giọng run run nói : - Sinh mệnh vãn bối là do tiền bối tái tạo, tiền bối có chuyện gì trăn trối, Nam Nhân dù chết cũng không từ nan! Vạn Thiên Bình thổ ra một búng huyết, lão gượng cười, nói : - Đó là ái nữ Vạn Hồng của lão phu, xin thác gửi cuộc đời nó cho Bang chủ vậy. Lã Nam Nhân cả kinh ấp úng : - Chuyện này... chuyện này... Chàng vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy thảm trạng của Vạn Thiên Bình, chàng không nỡ khiến lào thất vọng, thế là chàng khảng khái nói : - Sau khi quay về, vãn bối sẽ thông báo cho toàn bang biết, rồi cử người mai mối cưới lệnh ái làm thê tử. Vạn Thiên Bình mỉm cười mãn ý, lão lại thổ ra một búng huyết rồi nói yếu ớt : - Tốt... tốt... nữ tế... bảo nữ tế... Ánh trăng vẫn chiếu trên khuôn mặt nhợt nhạt của Vạn Thiên Bình, cuối cùng lão đã ngậm cười mà ra đi. Lã Nam Nhân bật khóc, Diệu Thủ Hứa Bạch cũng bất giác rưng rưng ngấn lệ, lão nói : - Vạn lão nhi, võ công của Hứa Bạch ta đích thực là không bằng ngươi... Bấy giờ Tôn Mẫn mới rời chỗ ẩn thân chậm rãi bước ra, bà đến cạnh thi thể Vạn Thiên Bình và khẽ kêu lên : - Tỉ phu! Lã Nam Nhân gạt lệ ngước nhìn lên, vừa thấy phụ nhân này chính là Tôn Mẫn, thê tử của Tam Tương đại hiệp, thì chàng run giọng hỏi : - Lăng... Lăng Lâm... đâu? Tôn Mẫn gượng cười đáp : - Nam Nhân, ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ trở về xử lý ổn thỏa mọi chuyện, chờ ngày đại cát của ngươi, Lâm nhi và Tịnh nhi cũng sẽ thành hôn. Hồng nhi vẫn khỏe, ngươi phải nhớ chờ cô ta. Bà ngừng giây lát rồi nói tiếp : - Tang sự của tỉ phu, ta cũng chẳng giúp được gì, ngày mai ta muốn cùng Lâm nhi, Tịnh nhi rời nơi này di cư đến Kim Lăng. Ngươi thừa biết là Tịnh nhi... Ôi! Ta nghĩ đến một nơi náo nhiệt như Kim Lăng sẽ tốt cho hắn hơn. Lã Nam Nhân thần sắc hoang mang, chàng nói : - Tại ha... tại ha... Ấp úng hồi lâu, nhưng chàng cũng chẳng nói được gì nữa. Tôn Mẫn cung thủ bái biệt và nói : - Ta đi đây, khi nào rảnh, mời ngươi đến Kim Lăng thăm chơi... Lã Nam Nhân ôm thi thể Vạn Thiên Bình lên, mục quang ngơ ngẩn nhìn theo bóng Tôn Mẫn dần xa... Hết |
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|