Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Nhịp Đập Trái Tim > Quà tặng cuộc sống
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #541  
Old 10-30-2010, 05:31 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Lightbulb Holiday....





Nguồn gốc lễ hội Halloween


Từ Halloween xuất phát từ Đêm các Thánh ...
Một lễ kỷ niệm của Thiên chúa giáo diễn ra vào đêm trước Ngày lễ các Thánh.

Tuy nhiên, lễ hội này lại có nguồn gốc tôn giáo cổ xưa, cho đến nay cũng vẫn là ngày lễ thiêng liêng của người Wicca - một tôn giáo cổ mà tín đồ của nó chỉ làm điều thiện.

Giống như rất nhiều ngày lễ có cùng nguồn gốc từ tôn giáo khác, Nhà thờ đã tiếp cận điều này theo kiểu: "Nếu con không thể đánh thắng được nó, thì hãy kết thân với nó". Điều này rất giống với Mardi Gras ở chỗ người ta có thể quan sát từ rất nhiều nơi trên trái đất, đặc biệt là ở Rio de Janeiro và New Orleans.

Những người tham gia một cách phóng túng cả về thể chất và tinh thần, thậm chí chẳng hiểu được tại sao họ lại tổ chức kỷ niệm, lý do là họ không nhận thấy rằng Mardi Gras là sự tôn kính tuần chay sắp đến, khi đó các con chiên ngoan đạo sẽ từ bỏ những thỏa mãn trần tục như biểu hiện của sự hy sinh cho 40 ngày dẫn tới lễ kỷ niệm Bữa tiệc cuối cùng của chúa Jesus.

Theo truyền thống, lễ tạ mùa vào cuối hạ của những người Celt cổ đại được gọi là Samhain, cũng diễn ra vào ngày 1/11 hằng năm. Người ta tin rằng trong ngày đó, toàn bộ thế giới các vị thần có thể tới thăm loài người. Và đó cũng là thời gian linh hồn của người chết sẽ về thăm nhà, để lại những lời nhắn nhủ trong giấc mơ. Nhiều thày bói còn cảm thấy đó là thời gian tốt nhất để dự đoán về những sự kiện trong tương lai.

Các tu sĩ Druid thừa nhận lễ hội này có quan hệ chặt chẽ với vụ mùa, trăng tròn và những thay đổi về thiên văn. Rồi sau khi xâm chiếm nước Anh, người La Mã đã kết hợp phong tục của người Celt với lễ tạ mùa của chính họ có tên là Cerelia diễn ra vào 4/10.

Kết quả, có một số truyền thống bị thay đổi, một số khác thì được duy trì, điều này cũng giống như niềm tin đối với những hồn ma và phù thủy. Người chỉ lối tâm linh cho biết, phong tục để thức ăn cho người chết xuất phát từ cảm nghĩ của người cổ xưa cho rằng, những hồn ma có thể bị đói sau một năm thiếu thốn. Khi người sống đem thức ăn cho những linh hồn ấy, họ sẽ để cho mọi người được yên ổn. Cũng từ đó, "trick or treat" ra đời. (Câu nói của trẻ em trong ngày lễ Halloween khi đi các nhà xin bánh kẹo và dọa sẽ phá phách nếu không cho).

Halloween là thời điểm có thể liên lạc với người chết dễ nhất do khi đó bức màn ngăn cách được coi là ở độ mỏng nhất. Nhưng vẫn có những người muốn được dẫn lối cho họ trong ngày lễ này.


LM@ST

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #542  
Old 10-30-2010, 07:41 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Lightbulb Khơi dậy niềm tin ...





Sự Trở Về ...

Ký ức tôi tự nhiên mở rộng. Tôi có thể thấy được những kỳ công của đấng Sáng Tạo từ những thái dương hệ xa xưa đến những giải thiên hà nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta. Tôi cảm thấy như có một mãnh lực nào đó thúc giục, lòng ham hiểu biết trổi lên và tôi thấy mình đang đi trong một khoảng không gian vô tận.

Mặc dù chung quanh tối đen nhưng tôi không hề thấy sợ hãi. Tôi thấy người nhẹ nhõm có thể bay bổng hay làm tất cả những gì tôi muốn. Tôi tự do vùng vẫy trong khoảng không gian thênh thang này và bất chợt ý thức rằng ngay cả khoảng trống dường như không có gì này cũng tràn đầy tình thương của Thượng Đế.

Tôi nghe thoang thoảng đâu đay một âm thanh êm dịu, vui tươi và thấy hết sức thoải mái. Nó giống như lời an ủi thiêng liêng, biểu lộ một tình thương không bờ bến có thể hàn gắn mọi đổ vỡ tâm linh. Đến lúc đó tự nhiên tôi hiểu biết về sức manh của âm thanh với các công năng mầu nhiệm của nó. Nếu một nhạc sĩ cảm xúc được nguồn sáng tạo cao cả này, họ có thể soạn được những bản nhạc tuyệt vời, có thể hướng dẫn tâm hồn người nghe rung động với nhịp sống của vũ trụ; nhưng nếu một nhạc sĩ thiếu lòng tin, không biết mở rộng tâm hồn, sẽ soạn ra những nhạc điệu tiêu cực khiến tâm trí người nghe bị xáo trộn, xác thân thêm bênh hoạn vì các nhịp điệu có tính cách hủy hoại này.

Tôi tiếp tục tăm viếng những hành tinh, những giải thiên hà, những thế giới khác với thế giới của chúng ta nhưng trong đó cũng có dân cư, sinh vật và tôi biết rằng tất cả đều là con của Thượng Đế cũng như chúng ta, nhưng không hiểu sao tôi không nhớ rõ chi tiết những chốn này mà chỉ còn các ấn tượng mà thôi.

Sau này khi trở lại cõi trần tôi thấy mình dường như bị lừa gạt vì đã không nhớ được nhiều về các cõi giới mà tôi đã đi qua, nhưng tôi biết rằng sự kiện này thực ra rất có ích cho tôi. Nếu có thể ghi nhớ những nơi chốn tốt đẹp ấy biết đâu tôi lại chẳng chán ngán cuộc sống hiện tại và có thể làm cho đời sống mất đi cái ý nghĩa đích thực của nó...

Tự nhiên tôi thấy mình đang bước đi trong một đường hầm tối đen và tôi biết rằng đã đến lúc tôi phải trở về. Tôi nghe văng vẳng đâu đây cả ngàn tiếng ca hát khuyến khích. Lời ca hết sức hùng mạnh và tràn đầy một tình thương cao cả vô bờ bến. Trái tim tôi rung động hòa nhịp với tình thương bao la đó khiến tôi cảm động muốn òa lên khóc.

Tôi không bao giờ tin được một người tầm thường như tôi lại có diễm phúc được hưởng một ân phước lớn lao như vậy, nhưng tôi cũng biết rằng trong cõi vĩnh cửu không có ai là tầm thường cả. Mọi linh hồn đều có một giá trị vô cùng cao cả vì tất cả đều bắt đầu từ đấng Sáng Tạo.

Tôi thấy mình đang đứng trong căn phòng bệnh viện, cửa vẫn khép hờ, ngọn đèn trên bồn rửa mặt vẫn leo lét sáng và thể xác tôi vẫn nằm yên trên giường. Tôi nhìn cái vỏ vật chất lạnh lẽo bất động đó và có cảm tưởng dường như đó là một bộ quần áo cũ mà người ta vừa lượm ở đâu về. Tôi đang được tắm gội trong biển ánh sáng đẹp đẽ biết bao mà nay phải mặc lại bộ quần áo nặng nề, lạnh lẽo như thế này sao?
Tuy nhiên tôi ý thức được nhiệm vụ giao phó và lời đấng Cứu Thế đã dặn dò nên đành phải trở lại với nó. Tôi cảm thấy như có một luồng điện giật mạnh khiến toàn thân tôi rung động và chợt ý thức được sự đau đớn của vết thương trên da thịt.

Ba người bạn thân đã xuất hiện ngay bên cạnh giường. Họ nhìn tôi âu yếm như chia sẻ với tôi về sự đau đớn mà tôi đang trải qua. Tôi cố gắng nói với họ nhưng sao cứ thều thào không thành tiếng. Tôi muốn cảm tạ họ về tình bằng hữu bất diệt. Tôi muốn thốt lên “Tôi thương các bạn” nhưng không sao nói nên lời. Tôi đành nhìn họ bằng cặp mắt chan chứa lệ và họ cùng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thiện cảm, dường như họ hiểu điều tôi muốn nói. Tự nhiên tôi nghe văng vẳng một lời chúc lành, đồng thời một sức mạnh kỳ diệu, êm ái, bình an đưa tôi chìm dần vào một giấc ngủ đẹp.

Khi tôi tỉnh dậy thì đồng hồ trên bàn chỉ đúng 2 giờ sáng. Như vậy tôi đã “chết” được hơn 4 tiếng đồng hồ. Trong bốn giờ đó tôi đã kinh nghiệm được biết bao nhiêu điều. Tôi nằm im, ôn lại những chuyện đã xảy ra, cảm thấy lòng tràn trề sung sướng vì đã được gặp đấng Cứu Thế và ở trong vòng tay của ngài. Tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn và biết rằng ánh sáng của ngài sẽ tiếp tục soi sáng tôi, đem lại cho tôi sự che chở và an ủi khi cần. Tôi cũng biết rằng Thượng Đế chính là tình thương, và xuyên qua tình thương của ngài, niềm vui lớn lao nhất sẽ đến.

Tôi đã nhìn thấy các phần thưởng tuyệt diệu của nó, đã kinh nghiệm được rằng chết không phải là điều đáng sợ. Điều quan trọng của cuộc đời là không phải là tìm cách tránh né sự chết hay quá lo sợ vì nó nhưng để sống, sống một cách thoải mái, trọn vẹn trong tình thương của Thượng Đế. Các kinh nghiệm mà tôi ghi nhận lại đây chỉ có ý nghĩa khi nó có thể giúp con người thay đổi thái độ của họ đối với cuộc sống, hiểu rằng mục đích của đời sống chính là để yêu thương, mọi việc khác chỉ là phụ thuộc.

Tôi nghe văng vẳng đâu đây lời dặn dò cuối cùng của Thượng Đế, một thông điệp rất giản dị mà Ngài vẫn nhắc đi nhắc lại nhiều lần: “Các con hãy yêu thương lẫn nhau...”.


** Chết không phải là hết. Nói một cách đơn giản là chúng ta chỉ đi ra khỏi thể xác vật chất để bước vào địa hạt tâm linh, đó là ngôi nhà thật của chúng ta. Chúng ta chỉ trở về nhà mà thôi. (Stephen Christopher)


BE@
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #543  
Old 10-30-2010, 03:41 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Wink Happy Halloween ...






ML'Amour
thân chúc Admin. crew và toàn thể Vina forum
một Halloween weekend vui vẽ ...rùng rợn




Join the costume contest
Take the kids out for trick or treat
Party like mad
or simply...hihihi...be like Amour
dress up the house ...myself...
put on some music from the dead ...
and scare the ...h...out of all visitors...
...hihoha...



I'm all set ...




__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #544  
Old 11-01-2010, 01:24 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
ff Ngày Lễ Ma...kể chuyện Ma...






....AAA...AAAA...AAAA ...AAA...



Câu chuyện bắt đầu từ đâu ...?

Thuở xưa...

Chính xác là vào thế kỷ thứ 18, tại 1 ngôi làng xa xôi ở thị trấn Matrix, Ý Nhĩ Lan.
Có 1 cô bé tên là Alice. Alice sinh ra trong 1 gia đình nghèo khổ.
Mẹ mất ngay khi sinh ra cô bé, 10 năm sau cha cũng mất do lâm trọng bệnh.
Sinh ra đã bị câm, và kể từ khi cha mẹ mất cô bé càng trở nên lầm lì,
không bao giờ tiếp xúc với người lạ và có những hành động rất kỳ lạ.
Cô bé thường hái hoa, chơi đùa ngòai nghĩa địa một mình.
Mọi người trong làng luôn tránh né và hắt hủi cô bé.
Và họ gọi cô là “đứa con của quỷ” !!!
Do mấy năm nay mùa màng thất bát nên cả làng rất khốn khổ, cái chết đói thì đã gần kề.
Dân làng mời thầy pháp về để cầu mưa khấn gió.
Thầy pháp phán rằng làng bị quỷ ám. Dân làng liền nghĩ ngay đến cô bé :

“Chính nó rồi”
“Chính nó đã ám làng chúng ta”
“Giết, giết nó đi…Giết !”

Cả dân làng xúm lại đi tìm cô bé,
và họ tìm thấy cô bé nằm co ro ở 1 ngôi mộ nhỏ nằm sâu trong nghĩa địa.
Họ trói cô bé lại và lôi đi, mặc cho cô bé giẫy dụa và thét lên từng tiếng nấc oan nghiệt.
Họ quyết định treo cổ và thiêu sống cô bé.
Vào thời đấy, đó hình phạt nặng nhất dành cho các phù thủy.
Khi cô bé chết ....
đôi mắt vẫn mở trừng trừng như muốn nhìn rõ những kẻ đã giết hại mình…

“Ta sẽ trả thù”

Câu nói cuối cùng như 1 lời nguyền trước khi chết của cô gái.
Mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi. Nhưng linh hồn cô ta vẫn ở đây …
Mọi chuyện sẽ còn tiếp diễn, Alice sẽ đi tìm 1 linh hồn mới để hồi sinh và tiếp tục trả thù.
Để tránh lời nguyền này.
Vào “Đêm của quỷ” mọi người đều phải hóa trang thật ghê tởm, kinh dị để đánh lừa Alice,
nếu không sẽ bị cô ta bóp cổ đến chết và bị cướp mất linh hồn.

Và rồi cái chết chỉ là 1 sự khởi đầu....
Hãy nhớ đấy !!!

Halloween năm nay ...
khi tất cả ma quỷ sẽ tụ họp về cùng 1 nơi ...
cô ta sẽ trở về…

Ai sẽ là người kế tiếp…vào đêm nay...???

Hãy tự cứu lấy mình đi…


Save your Soul tonight....!

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #545  
Old 11-01-2010, 09:49 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Wink Sưu tầm đó đây...






Cái ghen cực đoan của Đàn Ông



Một người đàn ông ghen cực đoan sẽ trở nên đáng sợ bởi tính ích kỷ, thích chiếm hữu và ưa kiểm soát. Những cô gái không may yêu phải kiểu người này thường có cảm giác như tù giảm lỏng. Xử trí thế nào?

Trước hết, cần nhận diện người đàn ông yêu ích kỷ:

Chàng luôn kiểm soát bạn

Hỏi xem người yêu đang đi đâu, bao giờ về nhà là điều rất bình thường, bởi ai cũng muốn biết một nửa yêu thương đang làm gì khi không có mình bên cạnh.

Tuy nhiên, nếu anh chàng của bạn gọi điện 15 lần/ngày để hỏi bạn ở đâu, đang đi với ai thì không hay chút nào. Đàn ông với cơn ghen không còn kiểm soát được thường muốn biết chính xác bạn đang ở đâu mọi thời điểm trong ngày. Họ không chỉ muốn biết bạn đi với ai mà còn muốn biết bạn nói gì với người đó. Đây chính là hành vi kiểm soát người khác, khiến người khác mất tự do.

Chàng không bao giờ sai

Đàn ông hay ghen thường được tạo hóa “tặng” thêm cả tính hiếu thắng. Họ khó lòng thừa nhận rằng mình sai. Paul A. Hauck, bác sĩ tâm lý, tác giả cuốn sách “Vượt qua tính ích kỷ và chiếm hữu” cho rằng, người hay ghen thường muốn tỏ ra “ta đây rất tự tin”, song thực chất đó là biểu hiện của sự tự ti và cảm giác bấp bênh cao độ.

Bạn mất dần quan hệ

... bởi anh chàng luôn muốn kiểm soát việc bạn đi đâu, đi lúc nào và gặp gỡ ai, cứ như thể được phép quyết định người sẽ giao tiếp với bạn. Ngay cả người thân hay bạn bè của bạn, nếu không “được” anh chàng thích, đều có thể bị loại ra khỏi danh sách gặp gỡ bạn hàng ngày. Bạn bè là phái mạnh chắc chắn sẽ bị loại đầu tiên bởi chàng không chịu nổi ý nghĩ bạn đang trò chuyện với một gã trai nào khác.

Đây chính là kiểu ghen tuông vô cớ - ghen tuông không dựa trên những gì bạn đã làm mà chỉ do tưởng tượng của đối tác. Một cô gái trót vướng vào anh chàng này, nếu không cẩn thận sẽ mất hết bạn bè, thậm chí đến ngày còn bị “ra lệnh” không được phép qua lại với chính gia đình mình nữa.

Chàng nổi điên khi không được bạn nhắc đến

Đàn ông ghen cực đoan thường muốn liên quan đến mọi việc bạn làm. Đó cũng là lý do họ tra hỏi người phụ nữ suốt về một ngày của cô ấy. Vì thế, nếu bạn lên kế hoạch của riêng mình mà không có chàng, chàng sẽ phát điên và tổn thương ghê gớm.

Ghen tuông dẫn đến bạo lực


Đàn ông hay ghen thường đi cùng với sự hồ đồ. Tất cả cũng bởi họ không kiểm soát nổi cơn ghen, cùng lúc không kiềm chế được cơn xúc động của mình. Họ dễ dàng nổi nóng, la hét vào mặt đối phương, không ngần ngại cãi nhau, thậm chí dùng bạo lực. Và nếu người đàn ông của bạn có xu hướng đập phá đồ vật hay tấn công người khác khi ghen, bạn gặp vấn đề nghiêm trọng rồi đấy.

Đối phó với cơn ghen của chàng


Ghen tuông cực đoan gây ảnh hưởng rất xấu thậm chí phá hỏng mối quan hệ, do đó cần tìm cách kiểm soát. Các chuyên gia khuyên bạn, gặp phải trường hợp như thế này, hãy nói chuyện nghiêm túc với người đàn ông của mình, cho anh ấy biết bạn không thích thái độ “quản lý” của anh ấy. Hãy nói anh ấy nghe bạn cảm thấy thế nào, nhấn mạnh rằng bạn luôn yêu anh ấy, nhưng sự ghen tuông kia gây khó khăn cho tình cảm hai người.

Song nhớ rằng, nếu bạn muốn chàng tin mình, đừng giấu giếm điều gì cả. Hãy là một “cuốn sách mở”. Hãy tôn trọng người ấy, đủ để nói cho anh ta biết bạn đi đâu, đang làm gì và bao giờ quay lại.

Một điều quan trọng là đừng nhượng bộ những yêu cầu vô lý. Người ấy có thể “hồi tâm” mỗi lần được bạn trấn an, mỗi lần bạn trả lời điện thoại để “báo cáo” mình đang ở đâu. Song nếu chàng gọi tới 10 lần, hãy trả lời điện thoại 1 lần thôi, cho chàng biết thông tin cần biết, rồi tắt máy.

Cần biết lúc nào nên nói không. Thái độ phục tùng và luôn cố gắng làm đối phương hài lòng sẽ chỉ thêm khuyến khích hàng động ghen tuông của họ.


LM@ST
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #546  
Old 11-02-2010, 10:12 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Bước khẻ....



Mùa Thu nào...



Nàng lang thang dọc theo con đường mòn, dẫn tới cánh rừng đã bắt đầu đổi màu thay lá, báo hiệu mùa Thu đã trở về. Gió Thu lành lạnh, nhè nhẹ thổi, những chiếc lá lạnh lùng thờ ơ rơi phủ kín con đường. Nàng đạp lên đám lá khô, nghe tiếng lá vỡ dưới chân như tiếng kêu than rên rỉ âm thầm ở một nơi nào đó thật xa xôi...! Nàng dừng lại nhìn về cuối chân trời, nắng chiều đang nhạt dần, hoàng hôn bắt đầu trở lại sau một ngày dài mệt mỏị "Bình minh rồi hoàng hôn"..."hoàng hôn rồi bình minh"...ngày nào cũng thế, một ngày như mọi ngày, "bình minh" ra đi rồi trở lại vào ngày hôm sau, mọi người đều chờ đợi "bình minh", không ai có thể sống mà từ chối một ngày không có "bình minh". Và vạn vật cũng thế, Xuân, Hạ, Thu, Đông, bốn mùa thay đổi, hoa nở rồi tàn, lá xanh rồi lá úa, Đông giá rồi tuyết tan, trăng tròn rồi trăng khuyết ...Cứ thế, từ năm này qua năm khác, từ thế kỷ này qua thế kỷ khác không gì thay đổi được, ra đi rồi trở lại..."không chờ mà đến, không đợi mà đi, bốn mùa thay lá, bốn mùa thay hoa...thay cả đời ta..." có thật thay cả đời ta chăng ? nàng nghe mà chua xót...Tình yêu, có chờ đợi ai chăng ? tình đến không ngờ, tình đi không níu kéo, có muốn giữ lấy cũng không được, có than thở, có van xin thì tình cũng dứt áo ra đi...ra đi mà không bao giờ trở lại...

Mùa Thu ra đi rồi trở về, không chờ đợi thì mùa Thu vẫn đến theo luật tuần hoàn của đất trời, nhưng...anh thì đã vĩnh viễn ra đi...anh đã ra đi theo mùa Thu của năm xưa mà bây giờ trong trí nhớ của nàng đã không còn ghi nhận được tháng năm. Thời gian đã làm phai màu tóc, hương thời gian đã tạo những vết nhăn trên khóe mắt, trên nụ cười đã nhuốm bao muộn phiền của cuộc đời. T. ơi, em chẳng còn là một cô gái ngây thơ như ngày nào tung tăng, nhí nhảnh vui đùa bên anh. Em bây giờ là một thiếu phụ tuổi già mòn mỏi hơn nữa đời người, mà có lẻ em không khác nào là nàng Tô Thị trong kiếp đá Vọng Phu...!

Mỗi một mùa Thu tới, nàng đều trở lại cánh rừng này, chờ...đợi...ngóng ...trông...mà người đi, đi mãi...đi mãi...Nàng đứng nơi cửa rừng, nhìn sâu vào con đường mòn hun hút giữa hai hàng cây, một cơn gió thoảng, một chiếc lá rơi, hai chiếc lá rơi, rồi nhiều chiếc lá rơi, cứ thế ..gió thổi...lá rơi...năm nào cũng thế, không có gì thay đổi...chỉ có nàng, không còn là nàng của năm nào, của ngày tháng nào, của mùa Thu nào khi anh ra đi...Nàng xòe đôi bàn tay, những vết đồi mồi nổi lên trên màng da của hai bàn tay báo hiệu tuổi già đang xồng xộc đến. Mỗi ngày nàng đứng đối diện với chiếc gương để ngắm, để soi một chiếc bóng mà nàng đã không ngờ là chính nàng đang hiện ra trong chiếc gương ấỵ Nàng cười, nàng nói, nàng chê bai, nàng xỉ vã, mỉa mai cái con người trong gương ấy, nàng muốn hỏi hắn là ai, hắn từ đâu tới, tại sao hắn che mất hình ảnh xinh đẹp ngày nào của nàng...nàng nghiêng qua bên phải, nàng trườn qua bên trái, nàng chồm qua vai hắn để mong thấy nàng đang núp đâu đó phía sau lưng hắn, thế mà hắn vẫn cứ lì lượm, nàng nghiêng tới đâu thì hắn nghiêng tới đó, nàng chồm tới thì hắn cũng chồm theo cho đầu hắn chạm với đầu nàng, nàng tức giận thì hắn cũng giận không kém nàng tí nào, nàng cười châm chọc hắn thì hắn cũng cười ghẹo trả đũa lại nàng. Nàng đã ôm mặt để nước mắt tự do rơi, đau khổ cho hình bóng ngày xưa của nàng đã ra đi mất rồi, nàng không thể tìm thấy lại nàng ở trong bóng gương soi ấy, cũng như hình bóng của anh, ngày nào đã đứng cạnh bên nàng, hai đứa đã soi chung, đã cùng cười đùa với nhau trong gương. Anh cao hơn nàng một cái đầu, nàng phải nhón chân cho được cao bằng anh thì mới chịu, mỗi lần như thế thì anh lại bế nàng lên để được cao như ý muốn, hoặc là khom người xuống cho vừa bằng nàng, khi được anh bế bỗng giơ lên cao, nàng đã vui sướng cười lên khanh khách. Hình ảnh ấy không còn nữa, bây giờ nàng chỉ còn thấy trong gương một thiếu phụ tóc đã lốm đốm bạc, có những vết nám đen tràn lên trên da mặt, nụ cười héo hắt, ánh mắt u buồn. Nàng sợ hãi và muốn chạy trốn cái hiện hữu của sự già nua đang tới, nàng đã phải nhuộm lại mái tóc để lấp liếm cái tàn tạ của nhan sắc đang dần tàn phai theo năm tháng. Nàng sợ khi anh trở về sẽ thấy cái xấu xí, già nua của nàng. Nàng đánh phấn, nàng thoa son để tìm lại đôi gò má hồng, đôi môi mọng đỏ ngày mà tuổi xuân chưa bỏ nàng ra đi...Tuổi xuân của nàng đã bỏ nàng ra đi theo anh...theo anh đi biền biệt...không nuối tiếc, không nhớ nhung, không một phút nào nghoảnh lại nhìn nàng lần cuốị Ôi! tuổi xuân của nàng như chiếc lá mùa Thu hững hờ rơi rụng, mục nát rồi tan dần trên mặt đất vô trị Còn anh, anh như một bóng mây vô xứ vô tình bay đi mãi mãi...

Chiều xuống, bóng tối bắt đầu lan dần bao phủ cánh rừng thưa, có bầy chim đang kéo nhau vội vã trở về tổ ấm. Nhìn thấy bầy chim bay, nàng chợt nhớ đến năm nào nàng cùng anh nhặt cánh chim đã bị bắn rơi trước cửa rừng. Nàng đã đoán với anh, chim đã bị thương ở đâu đó rồi đã cố gắng bay về cánh rừng nơi nó xây tổ để trú ẩn, có lẻ khi về đến nơi thì kiệt sức và rơi xuống dưới gốc cây mà chết. Nàng tìm thấy được xác chim là vì nghe tiếng một con chim kêu thảm thiết trên cành cây gần đó, có lẽ là con chim mái đã kêu khóc vì lẻ bạn chăng ? nàng đã lần mò đi tới và thấy một con chim đang nằm giãy giụa dưới đất, nàng đã hoảng hốt gọi anh, anh đến nhặt xác con chim lên, để nó nằm trong lòng bàn tay, kéo chiếc cánh nhỏ bé, một vết đạn đã xuyên qua lồng ngực, máu đã chảy cạn và chớm khô...!

Nàng hỏi anh:
-Có cứu nó sống được không anh?
Anh cười:
- Được một bữa chim quay
Nàng giận nói với anh:
-Người chi mà ác thế! ai quay mình mà mình đòi quay người ta ..!
-Ơ kìa, em quay anh chứ ai!
Anh trợn mắt nói đùa với nàng, nàng bật cười đỏ mặt nhưng lại hờn dỗi, đứng giậm chân thình thịch xuống đất, anh ôm nàng vỗ vai dỗ dành:
-Thôi nó chết rồi, không cứu được đâu, đem chôn nha cưng!
Nàng nhìn lên cành cây cao, vẫn thấy con chim bạn kêu gào, lòng chợt thấy rưng rưng
- Nó lẻ bạn rồi, nàng nói khẽ.
Anh nghiêng đầu ghé tai sát vào mặt nàng hỏi lại:
- Em nói gì ?
Nàng chỉ lên cành cây, anh nhìn lên rồi quay lại nhìn nàng, anh đưa mũi khẽ đụng vào má nàng như an ủi, nàng im lặng, anh hỏi:
- Bây giờ cưng muốn anh làm gì với con chim này đây!
- Đem chôn nó dưới gốc cây này đi anh, nó chết là an phận của nó rồi chỉ tội nghiệp cho con chim kia, đang khóc than...nàng nói trong tiếng thở dài.
Anh quay lại nhìn nàng:
- Chim làm gì biết khóc mà em lại than vắn thở dài như thế, sao cưng dễ mũi lòng quá vậy ?
- Chim cũng giống như người thôi anh à! tại anh không biết tiếng chim đấy thôi, nếu anh biết thì sẽ hiểu chim đang kể lể về loài người đã ác độc như thế nào, giống như anh đó, người ta đã chết rồi mà còn hoan hỉ đem quay để nhậu...!, nàng nói với vẻ hờn dỗi.
- Trời ạ! cưng ơi, anh chỉ nói đùa cho cưng đừng có mà khóc nhè ra đó thôi mà, con chim chứ có phải con người đâu mà cưng khổ sở dữ vậy !
Nàng lườm anh, rồi quay đi không thèm nói, anh vội vã chạy theo:
- Nè! nói giỡn có chút xíu mà cũng giận, làm sao đây, chỉ cho anh, anh sẽ làm theo ý em không dám làm sai một ly ông cụ nào hết ...!

Anh vừa nói, vừa cười, tay đưa xác con chim chết trước mặt nàng, nàng cười chúm chím quay lại nói:
- Em đi tìm cái gì để đào huyệt cho nó chớ bộ ai mà thèm giận anh cho mệt.!

Anh cười cười, cúi xuống nhặt một cành cây, đưa chân đá đám lá khô trên mặt đất, đẩy những xác cây khô sang một bên để tìm đất chôn xác con chim. Anh dùng cây đào hố, cây khô nên dễ gãy, anh phải dùng tay để cào bới đất thành cái hố nhỏ, nàng nghe tiếng anh nói lầm bầm:
- Một xị đế là chôn kín trong bụng ngay, không phải đào bới cực khổ như thế này.
Nàng làm như không nghe, quay mặt chỗ khác mỉm cười. Anh đào xong hố, nàng hái nhánh lá tươi lót xuống rồi đặt xác chim trong những chiếc lá còn tươi như chiếc áo quan gói kín đời chim bạc phước, đất đã lấp lại, nàng hái những cánh hoa dại ven rừng đắp lên cái nấm mồ, đứng lên phủi bụi cát trên tay thấy hài lòng cho công việc của mình, nhìn lên cành cao "con chim lẻ bạn" vẫn còn đứng đấy, nó đã ngưng kêu than, có lẽ vì đã mệt hay vì không còn thấy xác bạn nó còn nơi đó nữa. Nàng bẻ một nhánh cây nhỏ cắm lên mô đất nhỏ xíu ấy, anh trợn mắt hỏi nàng:
- Em làm gì vậy? định đi cúng mỗi ngày hả? Cưng ơi là cưng đừng có khùng vừa thôi. Anh muốn làm vừa lòng em nên mới chôn, chứ một đêm đến sáng là không còn nữa đâu mà thăm với viếng.
Nàng quay lại nhìn anh, ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy? Anh ra lấy nó đem đi quay hả?
- Trời đất, anh mà dám làm như vậy à! Em không tin anh thì cứ đi theo anh cả ngày cả đêm nhen không, rời anh là...là...anh ăn mất con chim của em đó...

Nói xong anh bật cười khanh khách, nàng đỏ mặt thấy quê ơi là quê! Tức giận, nhặt cây ném vào người anh, anh vừa cười vừa bỏ chạy xuống con dốc nhỏ ra khỏi rừng.

Hôm sau anh và nàng trở lại, cái nấm mồ hôm qua không còn nữa, đã bị đào bới, thấy có dấu như dấu chân mèo, anh bảo nàng:
- Em thấy không anh đã nói mà, mèo rừng nó ra lôi lên ăn, không phải anh đâu nha cưng !

Nàng đấm khẽ vào lưng anh không nói, lại nhìn lên cành cây thấy "con chim lẻ bạn" vẫn còn đứng bơ vơ nơi ấy, nàng khẽ nắm tay anh và nói:
- Con chim nó chung tình ghê chưa anh! nó vẫn chờ bạn...
Anh ôm nàng vào lòng, xoa nhẹ tay trên vai nàng, khẽ nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá cưng, em cứ suy tư vẩn vơ ở đâu đâu rồi đem vận vào người, rồi lại đau khổ vô lý, em đa sầu, đa cảm quá! hãy vứt bỏ nó và hãy xem như tất cả là mọi sự tự nhiên của trời đất. Trời thì phải có đất, âm thì phải có dương, sống thì phải có chết, đàn ông thì phải có đàn bà, giống như anh thì phải có em như vầy nè!
Nói xong anh dí sát mặt vào má nàng, nàng quay người né tránh, nhưng không thoát, anh ôm chặt lấy nàng, hôn lên má, lên mắt mũi, âu yếm nhẹ nhàng, anh nắm tay nàng vuốt ve và hôn lên bàn tay gầy của nàng khẽ nói:
- Anh không bao giờ rời xa em đâu, nếu định mệnh bắt anh phải chết trước em thì anh đành chịu vậy. Nếu trời bắt em ra đi trước anh thì anh cũng sẽ như con chim lẻ bạn kia mà kêu khóc cho đến chết, chịu chưa cưng ?

Thế rồi anh ra đi vào một buổi chiều Thu, lá xanh đổi màu vàng, rồi sang đỏ, gió heo may chuyển mùa lành lạnh, rừng chiều xao xác lá rơi ngập lối mòn. Anh đưa nàng ra ngồi nơi ven rừng, nhìn lên trời cao xanh thăm thẳm, ngó xuống thung lũng hoa nở vàng không thấy màu xanh của cỏ cây, chung quanh cỏ lau úa vàng, làm cho lòng nàng buồn hiu hắt. Anh nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của nàng, đưa lên môi hôn rồi áp vào má của anh, cả hai đều im lặng, không gian cũng lặng yên, thời gian như ngừng trôị Một cơn gió thoảng nhẹ qua làm cho nàng khẽ rùng mình, anh choàng tay ôm chặt lấy nàng, giữ cho nàng thật ấm trong đôi tay anh. Bỗng nhiên nàng òa khóc nức nở, tất cả những nghẹn ngào sâu kín bây giờ được dịp trào lên tuôn chảy như suối, như thác đổ không có gì ngăn cản được những giọt sầu tương... anh để cho nàng khóc, anh biết nếu khóc được thì nàng sẽ vơi đi một chút sầu trong lòng. Rút chiếc khăn mù-soa mà nàng đã thêu tặng cho anh, anh chậm nhè nhẹ những giọt nước mắt đọng trên mắt, trên môi của nàng, đôi môi xinh đẹp với chiếc cằm xinh xắn này, anh sắp phải xa nó rồi. Lòng anh nằng nặng, nhưng không khóc được, giá mà được khóc như nàng, ừ mà đàn ông ai lại khóc bao giờ, anh nghĩ như vậy, rồi lại nghĩ lung tung đến những chuyện không đâu vào đâu, ở lại hay đi, đi hay ở lạị Ngày mai anh phải đi đường rừng, không đi đường biển, đã mấy lần anh và nàng đã tìm cách vượt đường biển nhưng không lọt, bây giờ tính vượt đường rừng, nhưng đi đường rừng thì anh lại sợ cho nàng ốm yếu sẽ không chịu đựng được những đoạn đường gian nan, nên anh đành để nàng ở lại mà ra đi một mình...! Vợ chồng lấy nhau chưa tròn một năm, cứ hết trốn chỗ nọ, rồi nấp chỗ kia, ái ân chưa được trọn vẹn trong những tháng ngày ấy, nhưng hạnh phúc thì tràn đầy khi anh được ở bên nàng...ôm chặt nàng trong vòng tay anh khẽ nói:
-Anh sẽ về đón em, không sao đâu, anh sẽ thoát hiểm, anh sẽ về đón em, hãy chờ anh...anh sẽ trở về...

Anh sẽ trở về...câu nói ấy lúc nào cũng văng vẳng bên tai nàng, nó luôn ở trong gió và nhắc nhở nàng hãy chờ đợi anh trở về...một năm đi qua, năm năm lại tới, rồi mười năm, hai mươi năm, rồi mỗi ngày là một sự mòn mỏi đợi trông, ngày nào nàng cũng ra ngồi nơi ven rừng để đợi anh. Người thì nói anh đã mất tích, kẻ bảo anh đã chết, người bảo anh đã sang tới Mỹ và lấy vợ khác rồi, đừng chờ nữa...Mặc cho người ta nói theo nhiều cách nói của thiên hạ, nàng vẫn chờ, vẫn tin rằng anh sẽ trở về, nàng tin anh như tin chính nàng. Nếu anh chết thật thì nàng cũng sẽ như "con chim lẻ bạn" khóc cho đến khi nào tim ứa máu rồi chết theo người bạn tình chung, nhưng nàng vẫn tin rằng anh chưa chết vì nàng chưa được chôn xác anh, nàng chưa được gói anh trong lá, chưa được ủ anh với hoa rừng. Anh nói rằng nếu anh chết hãy chôn anh nơi cánh rừng này, để mỗi độ Thu về anh sẽ cùng nàng dạo bước dưới rừng Thu...

Mùa Thu thì vẫn trở lại, lá vẫn rơi, hoa vẫn nở vàng thung lũng, sương vẫn giăng mờ khắp núi đồi, nhưng còn anh thì như cánh chim trời ra đi biền biệt ....


MD@
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #547  
Old 11-02-2010, 08:45 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
bt22 Vote Day !



Did you vote today ?
Go...Go...Go
It's your Rights !



__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #548  
Old 11-03-2010, 10:30 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Private thoughts...!





Thật và Ảo....



There is a real life, full of tasks and obstacles that we all have to conquer...
and of course, a dreams world is on the opposite.
When your body and soul tend to be off balance.
You're seeking for a place to escape in your own comfort zone.
Net is a perfect answer...!
And if you happen to run into the other lost soul... right on your path...!

Khi tâm hồn mình đang yếu đuối, mất thăng bằng trong đời sống.
Một chút yếu lòng, một chút cô đơn, một chút sợ hãi, mình có thể moi tim...
cho ra hết, không cần giữ lại...dù chỉ là một chút vì mình nghĩ rằng...
cũng chỉ là một trò chơi cút bắt mà thôi.
Vì cuối cùng...dù muốn hay không...
Cuộc cút bắt này không bao giờ có một định nghĩa rõ ràng...
một điểm khởi đầu...một quy luật...một giải thưởng.... một điểm đến...
hay đơn thuần...một lời hứa cuối đường cho nhau..."


Balance our life is an art of living...



The question is how discipline are you ? Where do you draw the line for yourself ?
We do not think that people are off balance and seeking for comfort on the net.
Not everyone is a drama queen or also king !
Personally, We think that nothing is wrong with them who allowed themselves to be vulnerable sometimes, who need a shoulder to cry on... at the end of the day if this way helps them to soothe their pain then what is wrong with that, anyway ?
We guess that we could call it a "self therapy"...
whether it's for pleasure or sharing or healing....
It's a reflection of your own ego !

Sometimes it's good to take a real look of ourselves in the mirror
in order to change or to keep our own image.
People do not go to the net for the same reason. Oh no, not at all !
It's the same way of people go to the market,
not everyone buy the same grocery, right ?
Each has his/her own needs... Let them choose what they need,
let them be whatever...whoever that they want to be...
even if it was for a moment in their own world.
We should respect that moment... Give everyone... his/her own space.

But what triggers in the first place to display your thoughts/ feelings/ views ?
** Weakness ?
** Courage ?
** Pleasure ?
** Sharing ?
** Seaking ?
** Or perhaps....?
Walking on the net, have the material to display...the matter is just pressing the button ... same way of having a gun and bullet ready to pull the trigger.
But what is the motive, where is the driving force ?

Is it the same way of playing game ? We do not think so...!
Why ? Because whether it is a bullet or a thought....
Once it is there...it is there, the wound has been infected
and the thought has been shared .... We cannot erase the scar nor people's mind !

Battles between con tim và lý trí...
Love on net...!
ML@
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #549  
Old 11-04-2010, 06:00 AM
be_nghich18's Avatar
be_nghich18 be_nghich18 is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2009
Bài gởi: 1,039
Default









Hình Bé Quỳnh Hương 26 ngày tuổi

Cho bé gửi vài tấm babi của bé vào đây nhá chị Amour của bé :inlove2:

Mấy sis thấy babi giống bé chổ nào hông dạ
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?"
--Hàn Mặc Tử--

thay đổi nội dung bởi: be_nghich18, 11-05-2010 lúc 10:12 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #550  
Old 11-04-2010, 06:41 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Wink Congrats...





Bé Nghịch on the arrival of your new baby...Quỳnh Hương
Chúc mừng Mẹ tròn Con vuông nhen Bé...


Mới ngày nào còn...tưng tưng quậy phá...muh giờ thành gái một con rùi...

Baby dể thương lắm...mũỉ thật cao nè...
Nice name....Quỳnh thơm hay môi em thơm...!

Xem có giống ai ko huh..? Hihihi...
Có cho Sis Amour post pic của Mẹ lin để...so sánh cho chắc ăn ko dzị ta...??

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 06:38 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.