Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #51  
Old 09-02-2005, 04:47 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Y hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Đừng bao giờ đem Thượng Quan Đại Phu tiên sinh ra hù dọa bổn công tử đấy nhé. Không tốt cho Hằng Sơn phái của sư thái đâu.
Y nói rồi giũ ống tay áo, nhìn lại Tịnh Vân và Tịnh Ngọc. Y chắt lưỡi nói:
- Hai nàng hẳn không giống như vị sư thái của mình. Chỉ cần hai nàng biết thuận theo ý của bổn công tử. Biết chìu bổn công tử thì ta không đối xử tệ với hai nàng đâu.
Di Hoa công tử vừa nói vừa dùng tay nâng cằm Tịnh Ngọc và Tịnh Vân. Ánh mắt của y toát ra nét dâm dật rừng rực. Tiếp nhận ánh mắt của Hàn Tuấn, Tịnh Ngọc và Tịnh Vân đỏ mặt.
Gã điểm nụ cười mỉm rồi từ tốn nói:
- Đừng thẹn thùng thái quá như vậy… Hãy tin vào ta, ta là kẻ biết yêu hoa mà.
Y vừa nói vừa lần tay xuống cổ Tịnh Ngọc và Tịnh Vân.
Tịnh Nghi chỏi tay ngồi lên:
- Hàn công tử…
Di Hoa công tử nhìn lại Tịnh Nghi. Y nhếch môi cười giả lả rồi nói:
- Tịnh Nghi cô nương muốn nói gì?
Tinh Nghi nhìn Hàn Tuấn ôn nhu nói:
- Hàn công tử… chúng tôi là nhi nữ, nhưng tất cả đều đã khoát nguyện tránh xa lửa dục tình. Giữ thân trong sạch để cầu quốc thái dân an, hiến mình cho Quan Thế Âm Bồ Tát. Công tử đừng làm như vậy…
Đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại:
- Lời nói gió thoảng mây bay. Can gì các nàng phải nặng lời nguyện chú mà chối bỏ những lạc thú tạo hóa đã ban cho kiếp làm người. Khi nào các nàng bằng tuổi Diệu Tịnh sư thái hẵng dâng hiến thể xác cho Bồ Tát. Còn hiện tại phí hoài nhan sắc làm gì, cứ dâng hiến cho bổn công tử có hơn không?
Lời nói của Hàn Tuấn càng khiến cho Diệu Tịnh sư thái sượng sùng đỏ mặt tía tai. Người vừa thẹn vừa giận nhưng chẳng biết làm thế nào bây giờ.
Tịnh Nghi từ từ đứng lên. Nàng nhìn Di Hoa công tử ôn nhu nói:
- Công tử nói cũng đúng, nhưng bao nhiêu năm nay Hằng Sơn là môn phái lớn trong võ lâm giang hồ. Tất cả mọi người nghĩ đến Hằng Sơn là nghĩ đến sự xuất gia giữ mình thanh tịnh, tinh khiết của những nữ nhi đã khoát nguyện rời bỏ hồng trần. Nay nếu công tử khiến cho các muội của Tịnh Nghi phải nhận sư ô uế nơi chốn hồng trần thì Hằng Sơn đâu còn chỗ đứng trong cõi nhân sinh này nữa.
Hàn Tuấn cau mày nhìn Tịnh Nghi:
- Di Hoa công tử là người yêu hoa nhất là những đóa hoa trinh bạch của Hằng Sơn phái. Vậy cô nương muốn tại hạ phải làm gì để tỏ lòng ngưỡng mộ những đóa hoa của phái Hằng Sơn?
Y nói rồi cười khẩy một tiếng, nhìn Tịnh Nghi, Hàn Tuấn nói tiếp:
- Thời gian như gió thoảng qua cửa sổ, nhan sắc rồi cũng sớm tàn phai. Tại hạ không muốn tiếp nhận những đóa hoa tàn bởi thời gian.
Tịnh Nghi buông tiếng thở dài, nàng nhìn Hàn Tuấn ôn nhu nói:
- Công tử có nhìn nhận Tịnh Nghi là người của Hằng Sơn phái không?
Đôi chân mày của Di Hoa công tử nhíu lại:
- Tịnh Nghi cô nương nói vậy là có ý gì?
- Nếu công tử xem Tịnh Nghi là người của Hằng Sơn phái… và nhan sắc của Tịnh Nghi hợp với sở thích của công tử… Tịnh Nghi sẽ thay Tịnh Vân và Tịnh Ngọc hầu hạ công tử… Chỉ xin công tử hãy để cho Tịnh Vân, Tịnh Ngọc và sư thái rời khỏi nơi này. Hoặc Tịnh Nghi sẽ đi cùng với công tử.
Chân diện Hàn Tuấn nghiêm hẳn lại. Y giả lả nói:
- Sao Tịnh Nghi cô nương lại muốn chìu theo ý tại hạ?
- Tịnh Nghi muốn trả ân cho Hằng Sơn phái.
Đôi mày Di Hoa công tử nhướng lên:
- Tịnh Nghi cô nương muốn trả ân cho Hằng Sơn phái?
Tịnh Nghi gật đầu. Nàng ôn nhu nói:
- Công tử cho Tịnh Nghi cơ hội này để đền đáp ân sâu Hằng Sơn và sư thái.
Đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại. Y nhìn Tịnh Nghi ôn nhu nói:
- Nàng muốn trả ân sâu cho Hằng Sơn phái thế nào sao nhị vị tiểu ni đây lại không bắt chước theo nàng?
Lời nói của Di Hoa công tử Hàn Tuấn khiến chân diện của Tịnh Nghi sượng sùng. Nàng miễn cưỡng nói:
- Công tử hẳn cho Tịnh Nghi là một xú nữ không đáng hầu hạ người.
Di Hoa công tử khoát tay:
- Không không… Bổn công tử không nghĩ như vậy đâu, mà ngược lại còn thấy nàng là đóa hoa đẹp nhất trong vườn hoa Hằng Sơn phái.
- Công tử cho Tịnh Nghi là đóa hoa đẹp nhất trong vườn hoa Hằng Sơn phái sao không cho Tịnh Nghi cơ hội bồi đáp ân sâu với Hằng Sơn. Tịnh Nghi sẽ không để Di Hoa công tử thất vọng đâu.
Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm. Y liếc mắt nhìn Tịnh Vân và Tịnh Ngọc, rồi nhìn lại Tịnh Nghi:
- Ý của nàng rất hợp với ý của bổn công tử… nhưng…
Y lưỡng lự một lát rồi mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng tại hạ là kẻ yêu hoa và thích làm chủ cả một vườn hoa đẹp của phái Hằng Sơn.
Tịnh Nghi đỏ mặt. Nàng miễn cưỡng nói:
- Hàn công tử… cái gì của mình mới là của mình. Còn cái gì đã không thuộc về mình thì cho dù Hàn công tử có bức ép đến mấy thì nó mãi mãi cũng không bao giờ thuộc về công tử. Nếu Di Hoa công tử bức ép tất cả ni cô Hằng Sơn phái phải thuộc về người thì chẳng có được gì cả. Có được thì chỉ được sự hận thù mà thôi. Còn Tịnh Nghi tự nguyện, sao công tử lại không nhận sự tự nguyện đó?
Di Hoa công tử cau mày.
Y rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói:
- Ai cũng có lòng tham, nhưng ta sẽ suy nghĩ đến lời nói của nàng.
Y chợt đổi giọng khe khắt nói:
- Phải chăng Tịnh Nghi cô nương muốn hy sinh để bảo tồn danh tiết Hằng Sơn, bởi vì cô nương đã bị Diệu Tịnh sư thái đuổi khỏi sư môn?
Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu, ôn nhu nói:
- Hàn công tử đã nói rồi. Lời nói chỉ là gió thoảng mây bay. Trong lúc tức giận sư thái đuổi Tịnh Nghi khỏi sư môn, nhưng tâm Tịnh Nghi lúc nào cũng luôn hướng đến Hằng Sơn.
Nàng buông tiếng thở dài, nhìn Di Hoa công tử Hàn Tuấn nói tiếp:
- Chẳng lẽ vì một lời nói của Diệu Tịnh sư thái mà Hàn công tử không cho Tịnh Nghi cơ hội đền đáp ân sâu đối với sư thái và Hằng Sơn phái?
Đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại. Y lưỡng lự rồi nói:
- Thôi được… Tại hạ sẽ suy nghĩ về lời nói này của cô nương.
Y chắp tay sau lưng, nhìn Tịnh Nghi khe khắt nói:
- Bổn công tử hy vọng cô nương giữ lời nói của mình.
- Tịnh Nghi sẽ giữ lời.
Di Hoa công tử nhếch môi cười ruồi, rồi nhìn lại Diệu Tịnh sư thái:
- Bổn công tử tạm thời nhận Tịnh Nghi cô nương… Xem như mụ phải mang ân nàng ta đó.
Diệu Tịnh sư thái im lặng không đáp lời gã. Hàn Tuấn nhìn lại Tịnh Nghi:
- Nàng đi theo ta chứ?
Tịnh Nghi gật đầu:
- Tịnh Nghi sẽ là nô nữ của công tử.
Tịnh Vân buột miệng lên tiếng:
- Tỷ tỷ…
Diệu Tịnh sư thái tằng hắng, không cho Tịnh Vân nói.
Tịnh Nghi ôm quyền nhỏ nhẹ nói:
- Hàn công tử có thể cho Tịnh Nghi bái tạ sư thái lần cuối rồi sẽ theo người?
Hàn Tuấn mỉm cười, gật đầu. Y từ tốn nói:
- Cô nương không phải rời lâu thuyền này… mà chỉ có những người này rời khỏi đây thôi.
Đôi chân mày Tịnh Nghi nhíu lại.
Hàn Tuấn giả lả nói:
- Chiếc thuyền nan của tại hạ đủ chỗ cho Diệu Tịnh sư thái và Tịnh Vân, Tịnh Ngọc.
Tịnh Nghi cắn răng trên vào môi dưới. Nàng quay lại Diệu Tịnh sư thái hành đại lễ, rồi ngẩng lên nói:
- Sư thái bảo trọng.
Diệu Tịnh sư thái nhìn nàng nhạt nhẽo nói:
- Ta sẽ nhớ những gì ngươi làm hôm nay.
Di Hoa công tử đưa từng người xuống chiếc thuyền nan. Y không giải huyệt đạo cho họ mà lại đẩy con thuyền nan ra xa.
Tịnh Nghi biến sắc nói:
- Công tử sao không giải huyệt cho sư thái và Tịnh Vân, Tịnh Ngọc?
Hàn Tuấn nhìn theo chiếc thuyền đang dạt xa lâu thuyền vừa nói:
- Sống chết đều có số có phần cả. Hãy để cho số phận quyết định sự tồn vong của những người đó. Dù sao thì Tịnh Nghi đã không còn là người của phái Hằng Sơn.
- Nhưng…
Hàn Tuấn nhìn lại nàng. Y khe khắt nói:
- Nếu Tịnh Nghi muốn họ còn chút hy vọng để sống thì phải giữ lời của mình. Bằng như để bổn công tử phật ý thì ngay bây giờ họ sẽ được bổn công tử tiễn xuống thủy cung đó.
Tịnh Nghi biến sắc, im lặng không dám thốt lời nào.
Nàng nhìn theo chiếc thuyền nan đang trôi ra xa dần. Tịnh Nghi chắp tay niệm Phật hiệu:
- Bồ Tát cứu khổ cho sư thái và Tịnh Vân, Tịnh Ngọc.
Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm khi nghe lời khấn này của nàng. Y liếc trộm qua Tịnh Nghi. Khuôn mặt thánh thiện và ủ dột của nàng không làm cho y xúc động mà ngược lại còn tạo ra sự ngưỡng mộ vì vẻ đẹp thoát tục hiền thục nơi Tịnh Nghi.
Di Hoa công tử nhỏ nhẹ nói:
- Tịnh Nghi… Nàng đừng quan tâm đến những người đó mà hãy nghĩ đến ta. Ta mới đáng là người duy nhất nàng phải nghĩ đến. Bởi vì ta từ lâu đã ngưỡng mộ và luôn nghĩ đến nàng.
Y choàng tay qua vai Tịnh Nghi.
Nàng rút người lại như thể muốn né tránh vòng tay của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Thần thái của nàng khiến đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại biểu lộ sự phật ý.
Gã ôn nhu nói:
- Tịnh Nghi… ta yêu nàng.
Gã vừa nói vừa nâng cằm Tịnh Nghi. Nhìn vào đôi thu nhãn tròn xoe đen láy như hai vì sao đêm, nhỏ nhẹ nói:
- Bổn công tử bám theo Hằng Sơn phái chỉ vì muốn có được Tịnh Nghi mà thôi.
Nàng im lặng không đáp lời Hàn Tuấn mà quay mặt nhìn hteo chiếc thuyền nan đang rời xa dần.
Hàn Tuấn nhỏ nhẹ nói:
- Ta vào, nàng hãy quay vào trong khoang thuyền. Ta không muốn những người kia khiến chúng ta mất vui.
Gã vừa nói vừa dìu Tịnh Nghi vào trong khoang thuyền.
Tịnh Nghi nói:
- Hàn công tử cho Tịnh Nghi một thời gian để tự hỏi bản thân mình có quay lại với những tục lụy trần gian không?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #52  
Old 09-02-2005, 04:47 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hàn Tuấn lắc đầu:
- Nàng đừng nói với ta câu nói đó. Thời gian không dừng lại để cho ta chờ đợi.
Hàn Tuấn không để cho Tịnh Nghi có thêm lời nói nào nữa mà đặt tay lên vai nàng. Y nắn nhẹ bờ vai thanh mảnh của nàng. Nàng cúi đầu nhìn xuống sàn thuyền với nỗi lo lắng hồi hộp, lo sợ khiến thân run nhè nhẹ. Sự lo lắng, run rẩy của nàng càng khiến Di Hoa công tử thêm phấn thích.
Y điểm nụ cười mỉm nhỏ nhẹ nói:
- Ta sẽ không đối xử tệ với nàng đâu, nếu nàng biết chìu theo ý của ta.
Gã vừa nói vừa toan lột bỏ nội y của Tịnh Nghi, thì sàn thuyền chợt vang lên một âm thanh lạ đập vào thính nhĩ họ Hàn. Cùng với âm thanh đó nước tràn vào khoang thuyền.
Di Hoa công tử biến sắc nói:
- Chuyện quái gì thế này?
Hàn Tuấn còn chưa biết chuyện đang xảy ra thì lại thêm một lỗ thủng trên mạn thuyền. Nước ào ào tràn vào. Vẻ phấn khích và dâm dật trên mặt gã tan biến thay vào đó là những nét lo âu lộ hẳn ra ngoài.
Di Hoa công tử bỏ mặc Tịnh Nghi, lao ra khỏi khoang thuyền.
Gã vừa thoát ra khỏi khoang thuyền không bao lâu thì từ sau bức bình phong, Khắc Vị Phong bước ra. Trang phục chàng ướt sũng. Tịnh Nghi quá bất ngờ trước sự xuất hiện của Vị Phong.
Vị Phong vộ vã nói:
- Tịnh Nghi… theo Vị Phong.
Vừa nói Vị Phong vừa nắm lấy tay nàng:
- Tịnh Nghi đừng nói… Vị Phong đã chứng kiến tất cả rồi.
Vị Phong kéo Tịnh Nghi ra đuôi thuyền. Chàng đưa nàng xuống chiếc thuyền nan. Vị Phong vừa đẩy chiếc thuyền nan ra xa lâu thuyền thì Di Hoa công tử Hàn Tuấn lướt thẳng xuống thuyền.
Di Hoa công tử rít giọng nói:
- Thì ra là ngươi!
Vị Phong đứng án ngữ trước mặt Tịnh Nghi như một tấm mộc che chở cho nàng.
Nhìn Di Hoa công tử Hàn Tuấn, chàng ôn nhu nói:
- Khắc Vị Phong thì đã sao nào?
Chân diện Hàn Tuấn đanh hẳn lại:
- Ngươi muốn chết bởi tay bổn công tử.
Vị Phong lắc đầu:
- Nếu như ta muốn chết thì đã nạp mạng cho sai nha rồi. Vị Phong không muốn chết đâu. Còn công tử đừng đem thân thế Di Hoa cung của mình ra hù dọa Khắc Vị Phong… Những gì cần biết về công tử thì ta đã nghe, đã thấy tất cả rồi.
- Đã nghe, đã thấy mà ngươi vẫn chen tay vào chuyện riêng của ta. Ngươi đúng là có mắt nhưng chẳng khác nào gã đui mù. Không thấy đâu là thái dương, chẳng biết đâu là cổ thụ.
Di Hoa công tử vừa nói vừa toan phát động chiêu công nhưng Vị Phong đã nhanh hơn lắc chiếc thuyền nan.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn chới với, lảo đảo vội bám vào be thuyền. Gã thét lên:
- Khắc Vị Phong…
Y vừa bám tay vào be thuyền vừa ngẩng mặt nhìn Vị Phong. Mặc dù chỉ có ánh trăng lưỡi liềm cùng ánh sáng từ những vì sao nhưng Vị Phong cũng kịp nhận ra nét hốt hoảng trên khuôn mặt Hàn Tuấn. Y không chỉ hốt hoảng mà mồ hôi còn tuôn ra ướt đẫm mặt.
Hàn Tuấn buột miệng hỏi:
- Ngươi định dìm chiếc thuyền này nữa à?
Vị Phong nheo mày, từ tốn nói:
- Hình như Hàn công tử không thích du lãm trên sông?
Di Hoa công tử im lặng không đáp lời chàng. Song thủ của gã vẫn bám chặt vào be thuyền.
Vị Phong nhấn chân cho chiếc thuyền nan nghiêng qua một bên. Hàn Tuấn hốt hoảng thét lên:
- Vị Phong đừng dìm chìm thuyền.
- Nếu Khắc Vị Phong dìm lật thuyền này, Hàn công tử sẽ như thế nào?
Hàn Tuấn im lặng.
Chiếc lâu thuyền bị nước xô đầy lật ngay, rồi từ từ chìm hẳn xuống đáy Trường Giang. Vị Phong nói:
- Nếu như Khắc Vị Phong lật chiếc thuyền nan này, hẳn công tử cũng sẽ giống như chiếc lâu thuyền kia. Đúng không nào?
Hàn Tuấn vẫn để mồ hôi tuôn đẫm mặt mình. Những cánh hoa từ trong ống tay áo gã rải đầy sàn thuyền. Gã lặp bặp nói:
- Khắc Vị Phong… bổn công tử có thể giúp ngươi hóa giải oan cừu với Vạn Xuân trang chủ Hoàng Nguyên Khôi.
Vị Phong lắc đầu:
- Làm sao Khắc Vị Phong có thể tin được lời nói của một người có nhân cách như công tử?
- Ngươi còn là kẻ bại hoại hơn ta kia mà.
Đôi chân mày chàng nhíu lại, Vị Phong ôn nhu nói:
- Một kẻ bại hoại thì không tin vào một kẻ bại hoại.
Hàn Tuấn sa sầm mặt. Y chớp mắt bởi mồ hôi che mờ nhãn quang. Di Hoa công tử miễn cưỡng nói:
- Nếu như Hàn mỗ có mệnh hệ nào thì ngươi sẽ bị Di Hoa cung tróc nã đến tận cùng. Ngươi sẽ không còn chỗ dung thân trên chốn võ lâm giang hồ.
Vị Phong cau mày, trang trọng đáp lời gã:
- Hiện tại Đạo vương Khắc Vị Phong cũng không có chốn dung thân rồi.
- Ta có thể giúp một chỗ ở Di Hoa cung để nương náu.
Vị Phong lắc đầu:
- Đa tạ thịnh tâm của Hàn công tử, nhưng rất tiếc kẻ bại hoại không thể ở chung với kẻ bại hoại.
Hàn Tuấn nhích người đến. Vị Phong đạp chân cho thuyền nan chênh hẳn một bên, buộc Hàn Tuấn phảm chồm người qua bên kia để giữ thăng bằng, gã hốt hoảng nói:
- Đạo vương Khắc Vị Phong… Ngươi muốn gì?
- Câu nói này của Hàn công tử, Khắc Vị Phong có thể nghe được đây.
Hàn Tuấn buông tiếng thở dài.
Khắc Vị Phong bất ngờ đạp thuyền nghiêng ngược qua phía bên kia, Hàn Tuấn hốt hoảng chao mình qua phía bên này, hai tay bấu cứng lấy bẹ thuyền.
Chẳng khác nào một đứa bé sợ rơi xuống dòng Trường Giang, Hàn Tuấn hối hả nói:
- Ngươi muốn gì… nói đi…
Vị Phong nhìn Hàn Tuấn, từ tốn nói:
- Tại hạ chỉ muốn một điều duy nhất đối với Hàn công tử.
- Ta sẵn sàng đáp ứng tất cả những gì ngươi đòi hỏi.
- Lời nói của Hàn công tử không biết có đáng tin không, nhưng tại hạ buộc phải nói ra suy nghĩ của mình.
Vị Phong đổi giọng khe khắt nói:
- Tại hạ muốn Hàn công tử đừng bao giờ gieo phiền lụy cho Hằng Sơn phái nữa.
Hàn Tuấn gật đầu:
- Ta hứa… ta hứa bỏ không bao giờ làm phiền Hằng Sơn phái.
Vị Phong lắc đầu:
- Công tử hứa không chưa đủ… mà còn phải thề trên đầu Di Hoa cung chủ xem Tịnh Nghi cô nương như Di Hoa cung chủ.
Hàn Tuấn nhướng cao đôi chân mày, buột miệng nói:
- Ngươi… ngươi biết Di Hoa cung chủ là gì của ta chứ?
- Tất nhiên là biết… Di Hoa Tiên Tử là mẫu thân của công tử.
- Biết như thế sao ngươi còn buộc bổn công tử xem Tịnh Nghi như Di Hoa Tiên Tử?
- Ý của tại hạ muốn như vậy… Hàn công tử không đáp ứng được thì hãy nhảy xuống nước đi. Chiếc thuyền này tại hạ là chủ nhân thì buộc bất cứ ai ngồi trên thuyền cũng đều phải tuân theo ý của tại hạ.
- Ngươi…
- Chỉ có hai điều duy nhất, Hàn công tử được quyền lựa chọn, Khắc Vị Phong không muốn ép người khác phải theo ý của mình.
Cùng với lời nói đó, Vị Phong lại lắc thuyền chòng chành. Hàn Tuấn hốt hoảng nói:
- Được rồi… Được rồi… Bổn công tử sẽ xem Tịnh Nghi như Di Hoa Tiên Tử.
Vị Phong lắc đầu:
- Chỉ nói thôi chưa được… Công tử phải thề độc giữa trời nước mênh mông này tại hạ mới tin.
- Ngươi muốn ta thề thế nào?
- Công tử cứ thề, nếu Vị Phong nghe được thì sẽ cho công tử ngồi trên chiếc thuyền này quá giang vào bờ. Bằng như không nghe được thì công tử sẽ tự mình tìm cách vào trong bờ. Trên đời này có rất nhiều cái chết nhưng chẳng ai muốn mình chết đuối cả.
Hàn Tuấn lưỡng lự rồi giơ tay qua khỏi đầu trịnh trọng nói:
- Ta thề… Nếu ta sai lời thì trời tru đất diệt ta.
Vị Phong lắc đầu:
- Chưa đúng với ý của tại hạ.
- Ơ, vậy trời tru đất diệt mẫu thân ta.
Vị Phong gật đầu:
- Giờ thì tại hạ có thể tin lời của Hàn công tử.
- Ngươi hãy đưa ta vào bờ.
- Giờ thì tại hạ cho Hàn công tử mượn chiếc thuyền này để vào bờ. Sự sống chết của người ta đều tùy số phận cả, như Hàn công tử đã nói. Hy vọng với chiếc thuyền này, Hàn công tử sẽ giữ được sinh mạng mình trên dòng Trường Giang.
Vị Phong nhìn lại Tịnh Nghi:
- Tịnh Nghi… Có lẽ chúng ta nên trao chiếc thuyền này cho Hàn công tử.
Hàn Tuấn buột miệng hỏi:
- Ngươi định làm gì?
- Tại hạ sẽ rời chiếc thuyền này cùng với Tịnh Nghi.
- Không có mái chèo sao ta khiển được con thuyền này?
- Ai cũng có số phận cả và cũng muốn vượt qua số phận mình. Công tử dù sao vẫn còn hơn tại hạ được một chiếc thuyền.
Vị Phong nói rồi nắm tay Tịnh Nghi, nhưng tưởng đâu chàng cùng Tịnh Nghi sẽ nhảy xuống nước nhưng bất ngờ Vị Phong đạp cho con thuyền chao hẳn qua bên Hàn Tuấn. Gã hoàn toàn bất ngờ với hành động của Vị Phong mà rơi xuống dòng Trường Giang.
Hàn Tuấn chới với thét lớn:
- Ngươi… ngươi gian trá!
Di Hoa công tử vừa nói vừa với tay nắm bám vào bẹ thuyền.
Trong lúc hấp tấp gã vô tình khiến chiếc thuyền lật úp. Ba người bám lấy chiếc thuyền lật úp.
Hàn Tuấn thét lớn:
- Vị Phong, ngươi đã làm thuyền lật.
- Thuyền đã lật rồi… Công tử giữ lấy nó làm phương tiện vào bờ. Mạnh ai người nấy lo cho mình.
Nói dứt câu, Vị Phong kè lấy Tịnh Nghi, sải tay bơi ra xa con thuyền đã bị lật úp hướng vào bờ. Hàn Tuấn ôm khư khư lấy con thuyền bị lật gào thét lớn:
- Đạo vương… Khắc Vị Phong… Bổn công tử không bỏ qua chuyện này cho ngươi đâu.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #53  
Old 09-02-2005, 04:47 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hồi 22

Gió giang hồ, sóng võ lâm



Vị Phong và Tịnh Nghi đi dọc theo bờ sông Dương Tử cho đến khi gần sáng thì bắt gặp chiếc thuyền nan của Diệu Tịnh và Tịnh Ngọc, Tịnh Vân. Ba người vẫn ngồi trên thuyền như ba pho tượng bởi đã bị phong bế huyệt đạo. Ba người có vẻ bị lạnh cóng bởi sương đêm. Tịnh Nghi lo lắng lên tiếng gọi:
- Sư thái…
Mặc dù nàng gọi nhưng Diệu Tịnh sư thái vẫn không đáp lời nàng. Tịnh Nghi đặt tay vào thân Diệu Tịnh. Nàng không khỏi lo âu khi nhận ra toàn thân vị sư thái Hằng Sơn phái lạnh như băng hàn.
Vị Phong nhìn nàng nói:
- Cần phải nhóm lửa hơ nóng họ lại. Nếu không hàn khí sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Vị Phong gom những cành cây mục trên bờ sông. Phải nhọc công rất lâu chàng mới có thể nhóm được bếp lửa. Vị Phong bê từng người đặt quanh bếp lửa. Phải mất một canh giờ Diệu Tịnh sư thái mới hồi tỉnh.
Vừa hồi tỉnh, Diệu Tịnh sư thái nhận ra ngay Tịnh Nghi và Vị Phong. Người liền gắt giọng nói:
- Tiểu tặc, tránh xa bần ni ra.
Nghe Diệu Tịnh sư thái thốt ra câu này, Vị Phong không khỏi ngớ ngẩn. Chàng buông tiếng thở dài:
- Sư thái… đang lúc này người vẫn coi tại hạ là kẻ bại hoại à?
- Trong mắt ta, ngươi vẫn là kẻ bại hoại… Đáng bị trừng phạt.
Vị Phong buông tiếng thở dài, lắc đầu nói:
- Vị Phong rất tiếc đã nhọc công nhóm bếp sưởi ấm cho sư thái.
Chàng cau mày nhìn sư thái Diệu Tịnh rồi quay lại Tịnh Nghi:
- Tịnh Nghi cô nương… Những gì cần làm Vị Phong và Tịnh Nghi đã làm cả rồi. Có lẽ sư thái cũng không cần đến chúng ta nữa. Vị Phong nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thôi.
Tịnh Nghi nhìn chàng, nàng lắc đầu:
- Vị Phong hãy đi đi.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. Chàng miễn cưỡng nói:
- Diệu Tịnh sư thái đã không cần nàng, sao nàng cứ gì phải tự hạ mình chứ?
Nói rồi Vị Phong buông luôn một tiếng thở dài, biểu lộ sự ngao ngán trước thái độ cố chấp của Diệu Tịnh sư thái. Chàng nhìn lại Diệu Tịnh sư thái, từ tốn nói:
- Vị Phong phải làm gì thì sư thái mới tin Vị Phong không phải là kẻ bại hoại?
Diệu Tịnh sư thái lắc đầu nhìn chàng:
- Ngươi là kẻ bại hoại thì mãi mãi là kẻ bại hoại. Không thể nào thay đổi được.
- Nói như thế Khắc Vị Phong chẳng có gì để phân giải với sư thái nữa. Có lẽ trong tâm tưởng của sư thái chỉ có mỗi một người sư thái ngưỡng mộ, đó là Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
Diệu Tịnh sư thái gật đầu:
- Không sai.
Lời nói khẳng khái này của Diệu Tịnh sư thái khiến Vị Phong phải cau mày. Chàng nhủ thầm: “Nếu mụ chứng kiến cảnh lão Thượng Quan Đại Phu tiên sinh kia bại hoại, với những dục tình mà mình đã từng chứng kiến trong Vọng Nguyệt lầu, không biết mụ còn ngưỡng mộ kẻ đức cao trọng vọng đó nữa hay không?”
Mặc dù nghĩ vậy nhưng Vị Phong chỉ còn biết lắc đầu. Tịnh Nghi nói:
- Vị Phong hãy đi đi, Tịnh Nghi ở lại đây lo cho sư thái.
Vị Phong gắt gỏng nói:
- Tịnh Nghi lo lắng cho sư thái để rồi lại nhận lãnh sự trừng phạt khe khắt của sư thái ư?
Diệu Tịnh sư thái nói:
- Nếu như tiểu tử không muốn bần ni trừng phạt Tịnh Nghi thì hãy giải huyệt cho bần ni.
- Được… nhưng giải huyệt cho sư thái thế nào?
Chân diện Diệu Tịnh sư thái sượng hẳn lại:
- Ngươi có võ công mà không biết giải tịnh huyệt à?
Nghe Diệu Tịnh sư thái thốt ra lời nói này, Vị Phong không khỏi bối rối. Chẳng lẽ chàng phải tường tận nói với Diệu Tịnh những gì mình thi triển được để đối phó với người chỉ là chút võ công tàm tạm vừa lĩnh giáo được của lão Hựu. Còn về căn bản thì chàng chưa thể nói là người có võ công ngoại trừ bộ pháp vô ảnh cước đã luyện thành trên đỉnh vọng phong.
Vị Phong miễn cường nói:
- Vị Phong đúng là có võ công nhưng không biết giải tịnh huyệt mà Hàn công tử đã phong trên mạch môn của sư thái.
- Ngươi chỉ cần thọc vào nách ta mà phát tác khí kình.
Vị Phong tròn mắt nhìn Diệu Tịnh:
- Hây… vãn bối không dám mạo phạm.
Diệu Tịnh sư thái như nghiệm ra điều gì liền nói luôn:
- Đúng rồi… Tiểu tử không thể chạm vào người ta được. Ngươi là kẻ bại hoại làm sao chạm vào người của bần ni.
Vị Phong muốn bật cười thành tiếng. Chàng nhìn Tịnh Nghi. Tịnh Nghi đọc được ý tưởng trong đầu Vị Phong liền nói:
- Khắc công tử… Tịnh Nghi giờ đã không còn võ công.
Vị Phong cau mày.
Diệu Tịnh sư thái nói:
- Bần ni đã phế bỏ võ công của ả rồi.
Vị Phong chỉ còn biết thở dài, lắc đầu khi nghe câu nói này của Diệu Tịnh. Chàng buột miệng nói:
- Sư thái phế bỏ võ công của Tịnh Nghi hẳn không nghĩ đến tình cảnh này.
- Bần ni không ngờ.
Vị Phong cau mày. Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi được… vãn bối là kẻ bại hoại không thể giải huyệt cho sư thái được thì đành nhờ đến Tịnh Vân vậy.
Chàng nhìn lại Tịnh Vân:
- Tịnh Vân cô nương hẳn không ngại Khắc Vị Phong chạm vào người của Tịnh Vân?
Đôi lưỡng quyền của Tịnh Vân ửng hồng. Nàng miễn cưỡng nói:
- Nếu công tử có tâm trong sáng.
- Chỉ có những kẻ cho tại hạ là người bại hoại mới xem Khắc Vị Phong này có cái tâm tối thui, tối thủi. Mong rằng Tịnh Vân đừng xem tại hạ có cái tâm như Di Hoa công tử là được rồi.
Chàng nói dứt câu thọc chỉ pháp vào nách Tịnh Vân, vừa phát tán nội lực.
Tịnh Vân thốt lên:
- Ui…
Thốt ra tiếng nói đó nhưng sắc mặt Tịnh Vân lại đỏ rần vì e thẹn. Nàng vừa giải được huyệt liền đứng thẳng lên. Tịnh Vân ôm quyền xá Vị Phong:
- Đa tạ công tử…
Tịnh Vân bước lại bên Diệu Tịnh sư thái. Nàng toan giải huyệt cho người thì Vị Phong cản lại:
- Khoan… Tịnh Vân cho tại hạ hỏi sư thái một câu.
Diệu Tịnh sư thái nhìn chàng nghiêm giọng hỏi:
- Tiểu tử muốn hỏi gì?
- Nếu sư thái được giải huyệt đạo còn giữ ý định bắt tiểu bối giao cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh không?
Diệu Tịnh sư thái im lặng không đáp lời chàng.
Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nói:
- Sư thái vẫn khăng khăng cho tại hạ là kẻ bại hoại?
Hừ nhạt một tiếng, Diệu Tịnh sư thái nói:
- Tiểu tử tạo ra nghiệp quả thì phải nhận lãnh hậu quả của nghiệp quả đó.
Nhìn lại Khắc Vị Phong, Diệu Tịnh sư thái nghiêm giọng nói:
- Lần này bần ni sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng nếu có lần sau thì bần ni quyết cũng bắt bằng được ngươi.
Vị Phong lắc đầu:
- Tại hạ không muốn gặp sư thái chút nào.
Tịnh Vân điềm chỉ giải khai huyệt đạo cho Diệu Tịnh sư thái. Người từ từ đứng lên, mắt chăm chăm nhìn Khắc Vị Phong:
- Tiểu tử… mau ly khai đi…
- Tiểu bối sẵn sàng ly khai, nhưng còn Tịnh Nghi…
Diệu Tịnh sư thái khoát tay, gắt gỏng nói:
- Chuyện của bổn phái do bổn phái giải quyết, ngươi không nhất thiết phải xen vào.
Nghe Diệu Tịnh sư thái nói vậy, Vị Phong chỉ còn biết lắc đầu. Chàng nhìn lại Tịnh Nghi.


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #54  
Old 09-02-2005, 04:48 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Tịnh Nghi từ tốn nói:
- Khắc huynh hãy đi đi… đừng lo cho Tịnh Nghi.
- Nhưng…
Nàng lắc đầu không muốn Vị Phong nói ra ý niệm trong đầu nàng.
Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:
- Tịnh Nghi bảo trọng.
Quay sang Diệu Tịnh sư thái, Vị Phong ôm quyền xá:
- Hy vọng một ngày nào đó, sư thái sẽ hiểu cho tiểu bối.
Diệu Tịnh sư thái quay mặt chỗ khác, chẳng màng đến lời nói của chàng.
Thấy thái độ của Diệu Tịnh sư thái buộc Vị Phong buông tiếng thở dài. Chàng khẽ lắc đầu, rồi nhìn lại Tịnh Nghi lần nữa. Vị Phong nghĩ thầm: “Nếu Khắc Vị Phong không phải gánh cái nghiệp oan của Thượng Quan Đại Phu thì sẽ dẫn nàng đi.”
Vị Phong từ tốn nói:
- Vị Phong nhất định sẽ tìm lại nàng.
Chàng nói rồi dợm bước quay lưng toan bỏ đi thì bất thình lình Diệu Tịnh sư thái lại phát động chiêu công. Chưởng pháp của người chụp tới tử huyệt thiên linh cái của Khắc Vị Phong. Tịnh Nghi biến sắc:
- Sư thái.
Nghe Tịnh Nghi thốt ra lời nói đó, Vị Phong biết ngay có sự biến, cũng là lúc áp lực chưởng kình chụp đến tử huyệt chàng.
Vị Phong toan thi triển Vô Ảnh cước để né tránh chưởng của Diệu Tịnh sư thái thì một luồng gió ôn nhu lướt qua. Luồng nhu phong kia tưởng chừng rất tầm thường chẳng có uy lực gì, nhưng khi chạm vào chưởng ảnh của Diệu Tịnh sư thái thì lại có uy lực thật kỳ diệu. Nó tựa một sợi dây thừng vô hình được kết bằng khí công, quấn ngay lấy đôi chưởng ảnh của vị sư thái Hằng Sơn phái.
Âm thanh khô khốc phát ra như tiếng cành cây gãy.
- Rắc.
Liền sau âm thanh đó, Diệu Tịnh sư thái thốt lên một tiếng đau đớn.
- Ôi cha…
Người loạng choạng thoái bộ, hai tay buông thẳng theo thân người như bị gãy cánh, sắc diện thì tái nhờn, tái nhợt. Tịnh Vân, Tịnh Ngọc vội vã lướt đến hai bên Diệu Tịnh sư thái để hộ vệ cho người.
Vị Phong hoàn toàn bất ngờ bởi hiện tượng kỳ lạ đó. Nhưng sự ngạc nhiên và bất ngờ của chàng nhanh :Dng được giải tỏa bởi sự xuất hiện của một bạch y nữ lang. Với thân pháp phiêu bồng như nước chảy mây trôi, bạch y nữ lang lướt đến đứng bên Khắc Vị Phong. Vị Phong hơi thất vọng vì nhận ra bạch y nữ che mạng bằng một tấm rèm lụa trắng, nhưng đôi thu nhãn sáng ngời, biểu lộ một nội lực của một đại cao thủ trong giới võ lâm.
Bạch y nữ lang chắp tay sau lưng nhìn Diệu Tịnh sư thái ôn nhu nói:
- Người ta đồn đãi không sai. Kẻ hồ đồ nhất trong giang hồ chính là lão ni của phái Hằng Sơn.
Nghe bạch y nữ lang thốt ra câu nói này, sắc diện Diệu Tịnh sư thái đỏ bừng như than hồng. Làm sao người không thẹn thùng được khi phải nhận lời nói xúc xiển kia.
Vừa thẹn vừa giận, Diệu Tịnh sư thái gắt gỏng nói:
- Quỷ nữ… Ngươi là ai?
Bạch y nữ lang nhún vai, từ tốn nói:
- Một kẻ hồ đồ như mụ thì đâu đáng hỏi ngoại danh của bổn cô nương.
Lời nói này của bạch y nữ lang càng khiến cho Diệu Tịnh sư thái phẫn uất hơn, nhưng khốn nỗi lại chỉ biết đứng thừ ra như pho tượng nhìn nàng mà không dám có hành động phát tác sự phẫn nộ đó, bởi lẽ, Diệu Tịnh sư thái đã chứng nghiệm võ công của bạch y nữ lang không tầm thường nếu không muốn nói là cao hẳn hơn người.
Bạch y nữ lang cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Mụ đừng nhìn bổn cô nương bằng ánh mắt hằn học như thế. Nếu có bản lĩnh thì hãy tìm bổn cô nương mà trút giận, đừng ôm sự căm tức để rồi tổn hại chân nguyên không thọ được đâu.
Nàng nói xong nhìn lại Khắc Vị Phong:
- Đạo vương Khắc Vị Phong… công tử đi theo ta chứ?
Vị Phong miễn cưỡng hỏi:
- Cô nương muốn đưa tại hạ đi đâu?
- Một chỗ an toàn cho công tử, hay công tử muốn đi theo những ni cô của phái Hằng Sơn?
Vị Phong lắc đầu:
- Không… Vị Phong theo cô nương.
- Vậy chúng ta đi.
Vị Phong gật đầu:
- Chúng ta đi.
Bạch y nữ lang nhìn lại Diệu Tịnh sư thái, trang trọng nói:
- Mụ bần ni đừng tìm Khắc Vị Phong nữa nhé. Mụ sẽ không bao giờ có được Đạo vương Khắc Vị Phong dâng nạp cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh để lập công đâu.
Nàng cười khẩy, nói với Vị Phong:
- Mời công tử.
Hai người vừa dợm bước bỏ đi thì một chiếc tăng bào lướt đến chặn họ lại.
Đôi mày lá liễu của bạch y nữ lang thoạt nhíu lại khi đối nhãn với bị tăng lữ có thân hình lực lưỡng, trên cổ là sợi xâu chuỗi to bằng sắt. Vị tăng lữ chắp ta niệm Phật hiệu.
- A Di Đà Phật…
Bạch y nữ lang khoát tay, từ tốn nói:
- Thiết Đầu Đà đại sư cũng muốn bắt Đạo vương Khắc Vị Phong nạp cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh ư?
- A Di Đà Phật… Khắc tiểu thí chủ gieo nghiệp ác, nên bần tăng muốn đưa y về Phật môn để sám hối tội lỗi và chờ sự phán quyết của võ lâm đồng đạo.
Bạch y nữ lang khẽ gật đầu. Nàng từ tốn nói:
- Nói rất đúng. Nhưng rất tiếc Khắc công tử đây lại không phải là người gieo nghiệp như đại sư nghĩ thì sao? Đã không gieo nghiệp thì lấy gì mà sám hối tội lỗi?
- A Di Đà Phật… tội lỗi của Đạo vương thí chủ thì cả võ lâm thảy ai đều cũng biết. Chẳng lẽ tín nữ lại không biết?
- Bổn cô nương có nghe thiên hạ bàn tán về cái nghiệp quả của Khắc công tử. Nhưng nói thật với đại sư, bổn cô nương không tin Khắc công tử là người gieo nghiệp ác. Lời nói của thiên hạ chỉ là lời nói, đại sư hẳn không có bằng chứng gì.
Nàng nhướng mày, từ tốn nói tiếp:
- Thiết Đầu Đà đại sư cho Khắc công tử là người gieo nghiệp ác, vậy đại sư có bằng chứng gì không? Hay cũng chỉ nghe lời đồn đãi của thiên hạ?
- A Di Đà Phật… Chẳng lẽ thiên hạ võ lâm nói sai cho Khắc thí chủ?
- Bổn cô nương nghĩ thiên hạ nói sai cho Khắc công tử đó. Bổn cô nương có thể làm chứng cho Khắc công tử.
- A Di Đà Phật… Tín nữ có thể cho bần tăng xem bằng chứng đó chứ?
- Bằng chứng ở ngay trước mặt đại sư.
Thiết Đầu Đà đại sư nheo mày:
- A Di Đà Phật… bần tăng không hiểu ý của tín nữ.
- Có thế mà đại sư cũng không hiểu… Bổn cô nương nói bằng chứng ngay trước mắt đại sư, là những vị ni cô Hằng Sơn phái đây. Nếu như Khắc công tử là người bại hoại như thiên hạ đồn đãi thì thử hỏi những vị ni cô xinh đẹp của phái Hằng Sơn có còn giữ được sự trong sạch của bản thân mình không?
Chân diện Diệu Tịnh sư thái đỏ bừng khi nghe lời nói của bạch y nữ lang.
Thiết Đầu Đà chấp tay niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật. Dù tín nữ muốn hay không muốn, thì bần tăng cũng phải đưa Khắc thí chủ về Thiếu Lâm tự để võ lâm phán quyết. Nếu Khắc thí chủ trong sạch thì quần hào võ lâm sẽ trả lại sự trong sạch cho Khắc thí chủ.
Bạch y nữ lang khoát tay:
- Bổn cô nương không tin phật môn hay võ lâm có thể trả lại sự trong sạch cho Khắc công tử.
- A Di Đà Phật… bần tăng đã nói hết lời, đã cạn hết ý. Mong tín nữ đừng buộc bần tăng phải dùng đến võ công để đưa Khắc thí chủ đi.
- Nếu đại sư có bản lĩnh mới có thể đưa được Khắc công tử về phật môn hoặc giao người cho Thượng Quan Đại Phu.
- A Di Đà Phật… Phật môn lúc nào cũng mở rộng cửa từ bi nhưng tín nữ đã buộc bần tăng phải dùng đến võ học của phật gia.
- Võ công của phật môn, bổn cô nương đã từng nghe đến, trong lòng rất ngưỡng mộ và cũng từng có ý thỉnh giáo cao chiêu của các vị thánh tăng Thiếu Lâm Tự. Nhất là võ học của Thiết Đầu Đà đại sư.
- A Di Đà Phật… bần tăng chìu theo ý của tín nữ vậy.
Nói dứt câu, Thiết Đầu Đà đại sư vận hóa chân ngươn. Vừa vận công Thiết Đầu Đà đại sư vừa nói:
- Tín nữ bảo trọng.
Cùng với lời nói đó, Thiết Đầu Đà đại sư dựng đứng song thủ, thi triển Tuyệt Thức Giáng Long Thần Chưởng công thẳng đến bạch y nữ lang. Uy lực của Tuyệt Thức Giáng Long Thần Chưởng đâu phải tầm thường, thậm chí nó đã từng là chiêu công vô địch trong chốn võ lâm, thế nhưng bạch y nữ lang vẫn không một chút e dè, lưỡng lực mà dựng ngọc thủ đón thẳng, đỡ thẳng.
- Ầm…
Hai người giao thẳng với nhau một chưởng, nhưng tưởng đâu bạch y nữ lang sẽ rơi ngay vào thế hạ phong trước uy lực vô biên của Tuyệt Thức Giáng Long Thần Chưởng do Thiết Đầu Đà đại sư thi triển, nhưng thật những diễn biến lại thật bất ngờ. Bạch y nữ lang đã không rơi vào thế hạ phong mà ngược lại còn trụ vững như thái sơn.
Chân diện của Thiết Đầu Đà đại sư lộ rõ vẻ ngạc nhiên trước sự biến này. Vị cao tăng Thiếu Lâm bất giá phải niệm phật hiệu để không biểu lộ sự ngạc nhiên đó bằng lời nói:
- A Di Đà Phật.
Nữ lang bạch y nhướng mày nói:
- Giáng Long Thần Chưởng của Thiếu Lâm quả là danh bất hư truyền. Bổn cô nương phải ngưỡng mộ. Nếu có dịp bổn cô nương sẽ đến Thiếu Lâm tham kiến đại sư ề võ học tinh thông của phật môn. Giờ thì cáo từ.
Nàng nói rồi ôm quyền xá. Cùng với động tác nhún nhường đó, thì một đạo nhu kình theo cái xá tay của nàng phát ra chụp tới Thiết Đầu Đà. Tất nhiên Thiết Đầu Đà đại sư nhận ra ngay kỳ biến do nàng tạo ra, liền xoay nửa bộ, giũ mạnh hai ống tăng bào phát động trưởng khí đánh lấy đạo nhu kình của bạch y nữ lang.
Khi Thiết Đầu Đà phát tác nội lực mới biết mình bị hớ, bởi bạch y nữ lang vừa phát động nhu kình liền thu hồi ngay lại và lắc vai lướt đến nắm lấy tay Khắc Vị Phong.
Bằng thân pháp như nước chảy mây trôi, nàng kèm theo Khắc Vị Phong lướt đi như một cánh chim sắc, trong khi Thiết Đầu Đà lại phải hóa giải nội lực vừa phát tán mà không thể thi triển khinh công đuổi theo nàng.
Thiết Đầu Đà chấp tay niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #55  
Old 09-02-2005, 04:48 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hồi 23

Bóng tối âm u



Bạch y nữ lang nhìn Khắc Vị Phong. Chàng chỉ nhìn nàng và chỉ muốn nàng lột bỏ chiếc rèm lụa che mặt cho mình có thể thấy được chân diện của nàng, nhưng Vị Phong lại ngại nói ra điều đó.
Vị Phong từ tốn hỏi:
- Cô nương… tại sao cô nương tin tại hạ không phải là người bại hoại, tạo nghiệp ác với Diệp Diệp tiểu thư?
Nàng chắp tay sau lưng bước đến bên vòm cửa sổ, đôi mắt nhìn ra ngoài hoa viên. Vị Phong nhìn từ phía sau lưng nàng. Nàng đúng là có dáng của một trang tiểu thư đài các, vừa kiêu sa vừa tha thướt tợ nhành liễu, nếu như Vị Phong không chứng kiến tận mắt để biết nàng có võ công cao thủ kỳ tuyệt của võ lâm.
Bạch y nữ lang ôn nhu nói:
- Thiên hạ võ lâm đồn đãi Khắc công tử, Đạo vương của thành Dương Châu là kẻ bại hoại tán tận lương tâm, gieo cái nghiệp trời tru đất diệt.
Nàng bất ngờ quay lại, nhìn thẳng vào mặt Vị Phong:
- Thế Khắc công tử có phải là người như vậy không?
Vị Phong không khỏi sững sờ với câu hỏi đó của nàng. Chàng miễn cưỡng trả lời nàng:
- Cô nương đã hỏi như thế tất cô nương cũng nghi ngờ tại hạ là người bại hoại như thiên hạ đồn đãi.
- Ta muốn công tử trả lời.
- Cô nương muốn tại hạ trả lời điều gì?
- Công tử có phải là kẻ bại hoại như thiên hạ nói không?
Vị Phong thở ra, rồi từ tốn nói:
- Tại hạ không thể trả lời câu hỏi này của cô nương được.
- Tại sao lại không? Có thì có, không thì nói không.
- Tại hạ không thể nói có hoặc nói không được. Bởi tại hạ nói có thì tự mình chuốc nhơ vào mình, nói không thì chẳng có cái gì minh chứng cho tại hạ. Câu hỏi của cô nương tự Khắc Vị Phong phải đi tìm câu trả lời nhưng câu trả lời thì chưa tìm được, nên không thể trả lời cô nương.
Vị Phong nhìn vào mắt nàng, bước đến hai bộ:
- Tại hạ thắc mắc… Nếu cô nương nghi ngờ tại hạ là kẻ bại hoại sao còn cứu tại hạ đưa về thảo trang này làm gì?
Nàng nhướng đôi chân mày lá liễu ôn nhu nói:
- Ta có nói ta nghi ngờ công tử đâu nào. Nếu ta nghi ngờ công tử thì đã không nhọc chân tay để giúp công tử… đúng không nào?
- Điều đó khiến tại hạ phải ngạc nhiên và lạ lẫm. Khi tất cả mọi người đều được nghi vấn về nhân cách của Đạo vương Khắc Vị Phong, riêng cô nương thì không. Thậm chí còn giúp tại hạ nữa.
Vị Phong ôm quyền:
- Xem như tại hạ thọ ân của cô nương.
Nàng khoát tay:
- Công tử không cần phải nói ra câu nói đó. Công tử cũng đừng nghĩ là thọ ân Trịnh Dục Linh. Ta giúp công tử bởi vì phận sự ta phải giúp công tử.
Chân diện Khắc Vị Phong nheo lại. Chàng biểu lộ sự thắc mắc bởi câu nói của nàng. Vị Phong ôn nhu hỏi:
- Trịnh cô nương nói giúp tại hạ là phận sự của cô nương?
Nàng gật đầu:
- Đúng.
- Tại sao giúp tại hạ là phận sự của cô nương? Hay Trịnh cô nương hành sự theo ý người nào khác?
Nàng bước đến đối diện Khắc Vị Phong. Dục Linh ôn nhu nói:
- Đúng như công tử nói.
Nàng vừa nói vừa cởi bỏ chiếc rèm che mặt. Vị Phong sững sờ người ngơ ngẩn bởi nhận ra chân diện của nàng. Một khuôn mặt mỹ nữ tuyệt đẹp, không một nét gì khiếm khuyết. Nhưng chỉ có vẻ đẹp thoát phàm, tuyệt hảo đấy cũng không đủ để chàng ngơ ngẩn và ngạc nhiên bởi nhan sắc của Trịnh Dục Linh giống hệt với bức tượng mỹ nhân Ngọc Bích. Chính sự giống nhau đó khiến Khắc Vị Phong phải giương mắt to hết cỡ nhìn nàng. Chàng cứ ngẩn người ra như một pho tượng, chăm chăm nhìn nàng.
Khắc Vị Phong buột miệng nói:
- Tại hạ có nằm mơ không nhỉ?
Nàng điểm nụ cười mỉm.
Thốt ra câu nói đó, Khắc Vị Phong tự tát vào má mình như thể kiểm định xem đây là cõi thực hay là cõi mơ.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Thật là khó tin, vì đây là sự thật… Một sự thật mà tại hạ chẳng thể nào ngờ đến được.
Nàng nhướng đôi mày lá liễu, ôn nhu nói:
- Có điều gì khiến công tử ngạc nhiên quá vậy?
- Tại hạ sẽ cho cô nương biết vì sao tại hạ bất ngờ.
Khắc Vị Phong nói rồi lấy pho tượng mỹ nhân Ngọc Bích trong ngực áo đặt vào tay nàng.
Nhìn Trịnh Dục Linh, Khắc Vị Phong nói:
- Trịnh cô nương nhìn xem… cô nương và pho tượng Ngọc Bích mỹ nhân này.
Nàng phá lên cười. Tiếng cười của nàng nghe thật trong trẻo và tức khắc tạo ngay trong tâm tưởng chàng sự hoan hỷ, như vừa trút bỏ được tất cả những nỗi muộn phiền của mình.
Chàng lắng nghe tiếng cười của nàng như lắng nghe tấu khúc liêu trai chí dị.
Dục Linh cắt ngang tràng tiếu ngạo thánh thót, ôn nhu nói:
- Khắc công tử ngạc nhiên lắm à?
- Trịnh cô nương không cảm thấy ngạc nhiên?
Nàng lắc đầu:
- Không…
Đôi chân mày Khắc Vị Phong nhíu lại. Chàng ngập ngừng rồi nói:
- Trịnh cô nương rất giống với pho tượng mỹ nhân Ngọc Bích.
- Bởi vì pho tượng ngọc bích này được khắc tạo ra từ nhân dạng của Trịnh Dục Linh, Trịnh Dục Linh còn biết Khắc công tử có pho tượng mỹ nhân ngọc bích này.
Khắc Vị Phong thở hắt ra rồi nói:
- Giờ tại hạ có thể biết vì sao Trịnh cô nương giúp tại hạ. Và cho đó là phận sự của cô nương. Phải chăng Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khôi Nguyên đã nói với cô nương. Còn thảo trang này chính là Thiên Vân trang. Nơi mà Vạn Xuân trang chủ muốn tại hạ tìm đến.
Nàng mỉm cười nhìn chàng nói:
- Giờ thì Khắc công tử đã hiểu cả rồi đó. Công tử không còn phải ngạc nhiên hay thắc mắc nữa.
- Tại hạ không ngờ mình còn có chỗ dung thân trong đất Trung Thổ.
Nàng mỉm cười:
- Công tử có muốn dung thân chưa đủ, mà còn phải gội rửa những nhơ nhuốc mà người ta đã khoác lên người công tử.
- Tại hạ luôn ấp ủ điều đó. Vị Phong mạo phạm hỏi cô nương là chủ nhân Thiên Vân trang?
Nàng lắc đầu:
- Dục Linh không phải là chủ nhân Thiên Vân trang. Nhưng công tử sẽ gặp được Thiên Vân trang chủ.
Khắc Vị Phong vồn vã hỏi:
- Cô nương… vậy chừng nào tại hạ mới gặp được trang chủ?
- Dục linh đưa công tử đến Thiên Vân trang chủ đích để công tử gặp Thiên Vân trang chủ.
Nàng đổi giọng thật trang trọng, từ tốn nói:
- Chỉ có Thiên Vân trang chủ mới giúp được Khắc công tử hóa giải oan nghiệp mà người ta đã trút lên người công tử.
- Lúc này Khắc Vị Phong chỉ còn tin vào sự quang minh của Thiên Vân trang chủ và Vạn Xuân trang chủ.
Nàng mỉm cười nhìn chàng ôn nhu nói:
- Bất cứ ai rơi vào tình huống như Khắc công tử cả. Quới nhân giúp ta, nhưng tự bản thân ta mới cứu được ta. Hẳn công tử hiểu ẩn ý của Dục Linh chứ.
Chàng gật đầu:
- Tại hạ sẽ ghi tạc câu nói này của Trịnh cô nương.
- Công tử đừng khách sáo nói như vậy… Trịnh Dục Linh chỉ gợi ý cho công tử thôi, còn quyết định là công tử. Không ai giúp mình bằng tự bản thân mình đi tìm sinh lộ cho mình.
- Tại hạ hiểu ý của Trịnh cô nương.
Nàng nhìn chàng, từ tốn nói:
- Mọi vật dụng ở đây, Khắc công tử cứ tự nhiên dùng. Trong Thiên Vân trang sẽ không có ai quấy rầy công tử.
- Trịnh cô nương… vậy chừng nào tại hạ mới được diện kiến Thiên Vân trang chủ?
- Công tử đừng nôn nóng, Thiên Vân trang chủ có gặp công tử hay không còn tùy vào định số của công tử.
Nàng mỉm cười với chàng, rồi uyển chuyển dời gót sen tiến thẳng ra cửa. Dục Linh đi rồi còn lại một mình, Vị Phong bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài hoa viên. Chàng dõi mắt ngắm theo Dục Linh đang thả bước tiến vào hoa viên. Vị Phong ngỡ như mình đang rơi vào giấc mộng liêu trai nửa hư nửa thật mà sự tồn tại của chàng trong cõi nhân sinh này chẳng khác nào một chiếc bóng mờ hư ảo, tan vỡ bất cứ lúc nào. Vị Phong nghĩ thầm: “Hy vọng đây là cơ hội để ta có thể trở lại làm một con người như hôm nào. Thiên Vân trang chủ nhất định sẽ giúp mình. Vạn Xuân trang chủ tin mình trong sạch, tất nhiên Thiên Vân trang chủ cũng tin mình là người trong sạch.”


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #56  
Old 09-02-2005, 04:49 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Thiên Vân trang chủ đứng trong gian phòng xá, quay lưng lại với Khắc Vị Phong. Trông vị trang chủ có vẻ trầm tư suy tưởng. Đứng bên ngoài gian phòng xá, Vị Phong im lặng, vì không muốn đánh động đến sự suy nghĩ của Thiên Vân trang chủ. Chàng hồi hộp vô cùng, mặc dù biết Thiên Vân trang chủ sẽ là ân nhân hóa giải oan nghiệp của mình.
Thiên Vân trang chủ cất tiếng trầm trầm. Giọng nói của Thiên Vân trang chủ nghe thật ấm cúng và đầy chất truyền cảm khiến người nghe phải ngưỡng mộ.
- Khắc công tử đã đến sao lại không vào?
- Tiểu sinh sợ làm kinh động đến trang chủ.
- Sao lại sợ kinh động đến lão phu. Lão phu đã đến tất có ý muốn gặp Khắc công tử… Công tử đừng ngại lão phu.
- Tiền bối cho phép, tiểu sinh mới dám diện kiến người.
- Lão phu không quá câu nệ khiến công tử phải e dè như vậy đâu.
Thiên Vân trang chủ vừa nói vừa quay lại nhìn Vị Phong. Chân mạo phương phi, đôi uy nhãn sáng ngời toát ra nét uy quyền và đầy quyết đoán có thể khuất phục người đối diện. Tiếp nhận ánh mắt của Thiên Vân trang chủ, Khắc Vị Phong không khỏi hồi hộp cùng với sự rụt rè trước uy nhãn của Thiên Vân trang chủ.
Chàng bước vào gian phòng xá, ôm quyền trịnh trọng nói:
- Tiểu bối Khắc Vị Phong tham bái trang chủ tiền bối.
Thiên Vân trang chủ nhìn Vị Phong từ đầu đến chân rồi vuốt chòm râu đen tuyền bóng mượt, từ tốn nói:
- Khắc công tử đừng quá khách sáo với lão phu như vậy. Hãy xem lão phu như bậc trưởng bối của công tử.
- Tiểu bối kính trọng tiền bối.
Khẽ gật đầu, Thiên Vân trang chủ ôn nhu nói:
- Lão phu rất hoan hỷ với sự thành kính của công tử. Lão phu muốn gặp công tử, trước tiên muốn biết Khắc Vị Phong có thật tâm tin vào lão phu hay không?
Vị Phong nheo mày nhủ thầm: “Sao Thiên Vân trang chủ lại hỏi mình câu này? Ngoài trang chủ Thiên Vân trang ra trên đời này mình đâu còn ai có thể đặt niềm tin?”
Thiên Vân trang chủ như đọc được ý niệm thầm kín trong đầu Vị Phong, liền vuốt râu nhìn chàng từ tốn nói:
- Lão phu hỏi Vị Phong câu hỏi đó, vì đối với lão phu điều tiên quyết chính là niềm tin. Nếu không có niềm tin thì dù lão phu có muốn giúp công tử cũng chẳng làm gì được. Niềm tin là sự khởi đầu cần có đối với bất cứ việc gì mình sắp làm.
Vị Phong ôm quyền, từ tốn nói:
- Tiền bối… tiểu bối đã đặt tất cả niềm tin vào tiền bối…
Thiên Vân trang chủ cướp lời chàng:
- Sao Khắc Vị Phong lại đặt tất cả niềm tin vào lão phu?
- Vị Phong không dám đâu tiền bối, khi tất cả mọi người đều cho tiểu bối là kẻ bại hoại, mất cả nhân tính làm người. Ai ai cũng muốn giết vãn bối, chỉ riêng có tiền bối và những người ở Thiên Vân trang cùng Vạn Xuân trang chủ là tin tiểu bối không phải hạng người bại hoại kia. Nếu tiểu bối không tin tiền bối thì không còn tin vào bất cứ người nào trên đời này nữa.
Thiên Vân trang chủ vuốt râu khẽ gật đầu:
- Lão phu đã biết tình cảm của Khắc Vị Phong, nhưng để lão phu nhúng tay vào, trước tiên phải biết niềm tin của Khắc Vị Phong đối với lão phu như thế nào?
- Tiểu bối đặt tất cả kỳ vọng vào tiền bối.
Thiên Vân trang chủ khẽ gật đầu, ôn nhu nói:
- Nếu Khắc Vị Phong chỉ kỳ vọng vào lão phu thôi cũng chưa đủ, mà không muốn nói là khó hóa giải những nghiệp chướng mà thiên hạ đã gắn lên nhân cách của Khắc Vị Phong. Ngoài sự kỳ vọng vào lão phu, Khắc Vị Phong còn phải tự mình đi tìm những chứng cớ cho sự trong sạch của mình.
Thiên Vân trang chủ ngưng lời. Lão nhìn vào mắt Khắc Vị Phong như thể muốn soi tinh nhãn vào đầu chàng để đọc những ý niệm đang hiện trong tâm tưởng.
Nhìn chàng một lúc, Thiên Vân trang chủ mới nói tiếp:
- Lão phu chỉ là người đưa lối, còn Khắc Vị Phong phải hành động. Nếu Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đã đan một tấm lưới rối như mớ bòng bong, thì người cởi tấm lưới đó phải chính là Khắc Vị Phong. Có như vậy, Khắc Vị Phong mới khả dĩ lấy lại những gì đã mất, lấy tất cả sự trong sạch của Đạo vương Dương Châu trấn.
Vị Phong ôm quyền nói:
- Tiểu sinh sẽ hành động gỡ tấm lưới đó, nhưng thú thật tiểu sinh không biết khởi đầu từ điểm nào. Đối với tiểu sinh, tất cả phía trước đều tăm tối, mù mịt chẳng biết định hướng mình sẽ làm gì và đâu cái đích đến sau cùng của mình. Tiền bối có thể chỉ giáo cho tiểu sinh?
- Lão phu quả là có ý muốn chỉ giáo cho Khắc Vị Phong, nên mới hỏi Vị Phong có thật tâm tin vào lão phu hay không?
- Vạn Xuân trang chủ đã bảo tiên bối đến Thiên Vân trang. Thiên Vân trang chủ tiền bối có thể giúp tiểu bối.
Thiên Vân trang chủ vuốt râu rồi nói:
- Lão phu hỏi công tử một câu nhé?
Vị Phong ôm quyền:
- Tiểu sinh đang lắng nghe tiền bối.
Khẽ gật đầu, rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Thiên Vân trang chủ ôn nhu nói:
- Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đã biến Khắc Vị Phong thành một kẻ bại hoại. Vậy muốn chứng minh Khắc Vị Phong không là kẻ bại hoại thì phải làm gì nào?
Vị Phong chau mày, suy nghĩ nhưng rồi lắc đầu:
- Tiểu sinh quả là chưa tìm ra cách lý giải tình huống này.
Điểm nụ cười mỉm trông thật giả lả, Thiên Vân trang chủ từ tốn nói:
- Khắc Vị Phong hãy cho lão phu biết, vì sao thiên hạ lại tin Vị Phong là kẻ bại hoại mất nhân tính mà lại không bao giờ tin kẻ bại hoại kia có thể là Thượng Quan Đại Phu?
Vị Phong nhìn Thiên Vân trang chủ với ánh mắt sững sờ. Cổ họng chàng như có khối than hồng chặn ngang không thể nào thốt được thành lời. Mãi một lúc lâu, Khắc Vị Phong mới đáp lời Thiên Vân trang chủ:
- Theo thiển ý của tiểu sinh… thiên hạ cho tiểu sinh là kẻ bại hoại mất cả nhân tính bởi vì Khắc Vị Phong là kẻ vô danh tiểu tốt. Còn thiên hạ không nghĩ Thượng Quan tiên sinh là kẻ băng hoại, chẳng qua Thượng Quan tiên sinh đã là người thành đạt, tiếng tăm lừng lẫy, người người ngưỡng mộ, nhà nhà ngưỡng mộ, xem Thượng Quan tiên sinh như phật sống tái thế cứu độ chúng sanh.
Chàng ngưng lời nhìn Thiên Vân trang chủ.
Hai người đối mặt nhìn nhau, chợt Thiên Vân trang chủ ngửa mặt cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo do Thiên Vân trang chủ tạo ra khiến Vị Phong đã hồi hộp càng hồi hộp hơn. Chàng nhủ thầm: “Mình nghĩ như thế không đúng sao mà Thiên Vân trang chủ lại cười?”
Ý nghĩ đó vừa lướt qua khỏi đầu chàng thì Thiên Vân trang chủ nhìn chàng ôn nhu nói:
- Suy nghĩ của Khắc Vị Phong rất đúng. Suy nghĩ đó đúng thế thì có một cách duy nhất buộc Thượng Quan Đại Phu tiên sinh cũng biến thành kẻ bại hoại. Có như vậy thì thiên hạ mới đặt lại nghi án cho Khắc Vị Phong. Một khi nghi án đó đặt trở lại thì lão phu mới có thể hóa giải nghi án cho công tử.
Vị Phong nheo mày, ôm quyền nói:
- Tiểu bối đa tạ tiền bối đã chỉ giáo.
Thiên Vân trang chủ khoát tay:
- Đừng khách sáo như vậy. Lão phu chưa giúp được gì Khắc Vị Phong mà.
- Tiền bối đã chỉ cho tiểu bối biết điểm khởi đầu mà mình phải hành sự.
Thiên Vân trang chủ khẽ gật đầu, vuốt râu nói:
- Lão phu chỉ nói vài lời, Khắc Vị Phong đã thấu hiểu đạo lý phải làm gì. Vị Phong rất thông minh đáng cho lão phải khâm phục.
- Đa tạ tiền bối đã có lời khen vãn bối.
- Một lời ngợi khen của lão phu có đáng gì để Khắc Vị Phong phải đa tạ chứ. Hãy dành sự đa tạ đó khi nào lão phu làm được một việc có ích cho Khắc Vị Phong.
Thiên Vân trang chủ nhìn thẳng vào mắt chàng, từ tốn nói:
- Lão phu biết, ngoài cái nghiệp đạo vương ra, võ công của Khắc Vị Phong rất tầm thường, nên điều trước tiên lão phu muốn Khắc Vị Phong thụ học võ công để có thể tự bảo vệ mình, trước khi nghi án kia được phơi bày trước thiên hạ.
Vị Phong ôm quyền:
- Vị Phong vô cùng cảm kích sự ưu ái của tiền bối.
Thiên Vân trang chủ khẽ gật, vuốt râu nói:
- Được lắm, Khắc Vị Phong có nhiệt huyết như vậy, ta tin nghi án của Khắc Vị Phong sẽ sớm được minh bạch.
Thiên Vân trang chủ lấy trong ống tay áo ra một tấm giấy hồng điều, đặt vào tay Khắc Vị Phong trịnh trọng nói:
- Đây là bí kiếp luyện thành Tích Lịch Chỉ. Vị Phong hãy theo đó mà luyện. Khi nào luyện thành sẽ có người đến nói với Vị Phong phải làm gì.
Vị Phong ôm quyền:
- Tiểu bối đa tạ tiền bối.
- Vị Phong đừng nên khách sáo với lão phu như vậy.
Lão khoát tay:
- Khắc Vị Phong có thể đi được rồi.
- Vãn bối cáo từ.
Vị Phong quay bước rời khỏi gian phòng xá. Thiên Vân trang chủ quay mặt nhìn lại khu hoa viên, cứ như trong hoa viên kia có cái gì thu hút lấy thần quang cũng như tâm tưởng của người. Vị Phong đã khuất dạng hẳn rồi, thì Thiên Vân trang chủ giũ ống tay áo. Giá bạch lấp lánh gắn trên vách bị đạo cuồng phong phát ra từ ống tay áo của người thổi tắt. Bóng tối bao trùm trên toàn bộ gian phòng xá.
Từ trong hoa viên, một bóng người với những bước đi uyển chuyển tiến thẳng vào gian phòng xá.
Thiên Vân trang chủ cất tiếng trầm ấm, từ tốn nói:
- Nàng biết phải làm gì với Khắc Vị Phong rồi chứ?
Long nữ nhân cất lên thật nhỏ nhẹ và từ tốn:
- Huynh yên tâm… thiếp biết phải làm gì.
- Ta muốn kết thúc sớm trước khi Thượng Quan Đại Phu tìm đến.
- Thiếp tin Khắc Vị Phong sẽ lấy được thứ mà huynh đang cần để khống chế Thượng Quan Đại Phu.
- Gã tiểu tử đó làm tốt hơn Cốc Khụ chứ?
- Thiếp nghĩ như vậy.
- Vậy hãy sớm hành sự đi.
- Sau khi Khắc Vị Phong lấy được bí mật của Thượng Quan Đại Phu, huynh định xử hắn như thế nào?
- Nàng tự nghĩ ra cách thức đối xử với một người khi người đó không còn sử dụng được.
- Muội đã hiểu ý huynh.
Thiên Vân trang chủ vuốt râu, đặt tay lên vai nữ nhân. Lão ôn nhu nói:
- Những gì của ta là của nàng.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #57  
Old 09-02-2005, 04:49 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hồi 24

Đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu



Ráng chiều nhuộm một màu vàng ửng tô sẫm Trung Châu. Trong cái màu vàng oi ả đó, một cỗ xe độc mã lặng lẽ dừng trước cửa tòa đại kỹ viện Trung Châu Đệ Nhất lâu. Tịnh Sỹ Nhân cùng Tần Á Mỵ bước xuống đất.
Hai người sóng vai nhau, trông họ đúng là một đôi trai tài gái sắc, hoặc hơn thế nữa là một đôi hiên khang lệ cực kỳ xứng đôi vừa lứa, thả bước ung dung tiến vào Trung Châu đệ nhất lâu.
Trong đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu không thiếu những trang tài nữ xinh đẹp như những nàng thiếu nữ trong tranh, nhưng khi Tần Á Mỵ xuất hiện thì nàng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Chiếc áo khoác bằng ngọc trai trên người nàng càng tạo thêm sự chú ý cho những trang tử đang có mặt tại tòa Trung Châu đệ nhất lâu này.
Tất nhiên Tần Á Mỵ nhận ra ngay sự chú ý của những trang nam tử kia. Nàng điểm nụ cười mỉm. Một nụ cười chứa thật nhiều những ẩn ý và tiềm ẩn nét lẳng lơ sởi lởi. Một nụ cười mỉm chỉ có thể hiện ra khi nàng đã luyện thành tuyệt công Miêu Công Đường Lang. Khi nụ cười kia xuất hiện trên hai cánh môi của Tần Á Mỵ thì bao nhiêu trang nam tử có mặt tại đại sảnh Trung Châu phải ngớ ngẩn, như bị hút vào một cõi mộng liêu trai mà họ tự dệt thành.
Ngược lại với Tần Á Mỵ, Tịnh Sỹ Nhân vẫn khoác bộ mặt lạnh như trét sáp, mặc dù y có một chân diện khôi ngô tuấn tú. Một khuôn mặt mà tất cả mỹ nhân trên thế gian này đều cho đó là khuôn mặt của một mỹ nam tử khiến họ phải ngơ ngẩn nằm mộng trong giấc chiêm bao và hơn thế nữa còn muốn ngã vào vòng tay của trang mỹ nam tử kia để được âu yếm và chiều chuộng.
Đôi mắt sáng của Tịnh Sỹ Nhân lướt qua mặt tất cả những trang nam tử đang có mặt tại đại sảnh đường Trung Châu đệ nhất lâu trong khi những người đó thì lại bị vẻ đẹp của Tần Á Mỵ thu hút cả thần trí thân nhãn.
Kiều Sáng ma ma từ trong khuê phòng hối hả bước ra đón Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ. Mụ có bộ mặt núc na núc ních, hai má chảy xệ xuống bởi thời gian chồng chất trong cuộc sống ở những kỹ viện lấy đêm làm ngày, lấy ngày làm đêm.
Kiều Sáng ma ma giả lả, nhún nhường nói:
- Thiếu công tử và tiểu thư cần gì, ma ma xin hầu phục hai người.
Tần Á Mỵ nguýt mắt, nàng hơi vặn mình như một con mèo đỏng đảnh trước Kiều Sáng ma ma. Ngược lại với Tần Á Mỵ, chân diện Tịnh Sỹ Nhân cứ trớ ra nhìn Kiều Sáng ma ma.
Y nhạt nhẽo nói:
- Tại hạ muốn gặp Cát Thiếu Tường đại thiếu gia của Kim Tiền bang.
Kiều Sáng ma ma gượng cười thật gian trá và sởi lởi. Mụ vừa cười vừa nói:
- Tiếc cho nhị vị quá… Cát thiếu gia đã đi sớm rồi, không có ở đây.
Nghe Kiều Sáng ma ma thốt ra câu này, đôi chân mày lưỡi kiếm của Tịnh Sỹ Nhân chỉ hơi nhíu lại.
Tần Á Mỵ nói:
- Ma ma… Á Mỵ nghe nói Cát thiếu gia không bao giờ rời bước khỏi Trung Châu đệ nhất lâu mà.
Kiều Sáng ma ma giả lả đáp lời nàng:
- Thường thường Cát thiếu gia không rời khỏi Trung Châu đệ nhất lâu, nhưng nay thì người có chuyện phải rời Trung Châu đệ nhất lâu. Nếu tiểu thư và Tịnh công tử có điều gì nói với Cát thiếu gia, cứ nói với mụ… mụ sẽ bẩm báo với Cát thiếu gia…
Tần Á Mỵ nhìn sang Tịnh Sỹ Nhân, chân diện gã chẳng biểu lộ thái độ gì. Nó như thể có một lớp sáp trét trên mặt che đậy tất cả những cảm xúc bên trong gã. Mặc dù khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như Tịnh Sỹ Nhân chẳng khác nào mang khuôn mặt một pho tượng đẹp vô tri, vô căn.
Y chậm rãi nói:
- Nói như ma ma thì Cát thiếu gia không có mặt ở Trung Châu đệ nhất lâu?
Kiều Sáng ma ma gật đầu:
- Đúng vậy… Cát thiếu gia đã đi sớm.
Sỹ Nhân khẽ gật đầu.
Y nắm tay Á Mỵ bước đến chiếc bàn đặt ngay giữa đại sảnh Trung Châu thản nhiên ngồi xuống.
Kiều Sáng ma ma bước theo hai người, chờ cho Á Mỵ và Sỹ Nhân ngồi xuống rồi, mụ mới sởi lởi hỏi:
- Tiểu thư và Tịnh công tử cần dùng gì?
Y nhạt nhẽo đáp lời Kiều Sáng ma ma:
- Bất cứ thứ gì ma ma thích cho tại hạ dùng cứ mang ra.
Lời nói này của Tịnh Sỹ Nhân khiến Kiều Sáng ma ma lộ vẻ bối rối. Mặc dù vậy mụ vẫn sởi lởi nói:
- Trong Trung Châu đệ nhất lâu có sơn hào cao lương mỹ vị, tất cả là đặc sản nổi tiếng của Trung Châu. Ngoài ra còn có Bách Hoa tửu, Thiệu Nữ Nhi Hồng, Bồ Đào Thổ Phồn tửu… Công tử và tiểu thư muốn dùng thứ gì ạ?
Tần Á Mỵ nhìn ma ma từ tốn nói:
- E rằng những thứ Tịnh huynh và Á Mỵ cần thì Trung Châu đệ nhất lâu không có, còn những thứ không cần thì lại có sẵn trong đại sảnh này.
Kiều Sáng ma ma nheo mày bởi không hiểu ẩn ý trong câu nói của nàng.
Mụ ngập ngừng hỏi lại:
- Mụ không hiểu ý của tiểu thư.
Nàng mỉm cười.
Sỹ Nhân nhìn Kiều Sáng ma ma, từ tốn nói:
- Mụ có thể dọn tất cả những thứ mụ thích ra đây.
Kiều Sáng ma ma gật gù, sởi lởi nói:
- Mụ sẽ dọn ngay ra cho công tử và tiểu thư.
Kiều Sáng ma ma hấp tấp quay vào trong. Chỉ một lúc sau một gã tiểu nhị bưng mâm đồng trên có vò rượu ba cân Thổ Phồn tửu cùng một đĩa bào ngư bốc khói tỏa mùi thơm nồng. Y đặt mọi thứ xuống bàn rồi nhỏ nhẹ nói:
- Khách quan cần gì thêm không ạ?
Tịnh Sỹ Nhân khoát tay cho gã lui bước.
Khi gã tiểu nhị lui bước rồi, Tịnh Sỹ Nhân mới chuốc rượu đầy hai chiếc chén. Y đứng lên, lia mắt nhìn qua mọi người, rồi ôn nhu nói:
- Chư vị đang có mặt ở đây hẳn đều là người của Trung Châu đệ nhất lâu, nếu không hẳn đều là bằng hữu thân quen của Cát thiếu gia Kim Tiền bang.
Tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Tịnh Sỹ Nhân.
Một gã vận quan phục đô đầu tiến về phía bàn Tịnh Sỹ Nhân. Y khoanh tay trước ngực với vẻ mặt khinh khỉnh, hất mặt nói:
- Các hạ từ đâu đến mà xem ra có vẻ cao ngạo quá. Hẳn các hạ là người thân tín với Cát công tử?
Tịnh Sỹ Nhân nhìn gã đó, nhạt nhẽo nói:
- Thiếu bang chủ Cát Thiếu Tường chủ nhân Trung Châu đệ nhất lâu đâu thể là người thân tín với ta được.
Gã nha sai tròn mắt, với vẻ ngớ ngẩn bởi lời nói của Tịnh Sỹ Nhân. Y có phần ngạc nhiên nên buột miệng hỏi lại:
- Các hạ nói Cát Thiếu Tường không đáng là người thân tín với các hạ?
Tịnh Sỹ Nhân thản nhiên gật đầu.
Gã nha sai cười khẩy rồi nói:
- Thế tại hạ mạn phép hỏi các hạ… vậy phó đô đầu Trung Châu trấn Thạch Bang có đáng làm người thân tín với các hạ không?
Tịnh Sỹ Nhân nhìn lại Tần Á Mỵ, ôn nhu hỏi:
- Tần muội… Nàng nghĩ sao về câu hỏi của phó đô đầu Thạch Bang?
Tần Á Mỵ vân vê mấy sợi tóc mai rồi õng ẹo nói:
- Huynh muốn nói vị túc hạ đây phải không?
Tịnh Sỹ Nhân gật đầu:
- Túc hạ đây chính là Phó đô đầu Thạch Bang.
Thạch Bang nhìn Á Mỵ, điểm nụ cười câu tình. Trong khi Thạch Bang tạo nụ cười câu tình với Tần Á Mỵ thì Tịnh Sỹ Nhân lại ve sợi râu dài mọc dưới cằm.
Thạch Bang nói:
- Tại hạ chính là phó đô đầu Thạch Bang, bằng hữu thân tính của Cát Thiếu Tường thiếu gia. Tần tiểu thư hẳn không nệ hà kết tình với tại hạ chứ?
Hắn tự giới thiệu bằng chất giọng ôn nhu nhưng mặt thì cứ khinh khỉnh với chiếc mũi phồng lên như muốn hít lấy mùi xạ hương từ cơ thể Á Mỵ tỏa ra.
Tần Á Mỵ liếc mắt đưa tình, đỏng đảnh nói:
- Được đảm đương chức vụ phó đô đầu Trung Châu, huynh đúng là người có tài, ít ai sánh bằng.
Nghe nàng thốt ra câu nói này, gương mặt của Thạch Bang càng khinh khỉnh biểu lộ sự tự mãn hơn. Y ưỡn ngực nói:
- Tần tiểu thư quá khen. Nếu như Tần tiểu thư không chê, Thạch mỗ xin tự nguyện kết tình với tiểu thư.
Tần Á Mỵ nguýt mắt đưa tình rồi nói:
- Không được…
Thạch Bang cau mày buột miệng hỏi:
- Tần tiểu thư… sao lại không được?
Tần Á Mỵ nũng nịu nói:
- Tại Thạch túc hạ không biết Tần Á Mỵ thôi, nên mới thốt ra câu nói vừa rồi. Nếu như Thạch túc hạ biết thân phận của Tần Á Mỵ là thiên kim lá ngọc cành vàng thì không dám nói ra câu nói vừa rồi đâu. Nếu như túc hạ chỉ với thân phận phó đô đầu, gặp Cát thiếu gia chẳng khác nào chó quanh chân chủ. Nếu Á Mỵ để cho túc hạ liếm gót giày, thà để cho chó liếm còn sạch hơn. Còn chỉ với chức vị một phó đô đầu tầm thường thì sao có thể sánh bước với Tần tiểu thư.
Tất cả mọi người nghe câu nói này của Tần Á Mỵ bất giác phá lên cười. Trong khi mọi người phá lên cười khanh khách thì phó đô đầu Thạch Bang lại đỏ mặt như than hồng. Y thẹn đến sượng cứng cả người. Mặt y nóng bừng những tưởng như đang bị nung trong một bể lò rèn.
Y muốn thốt ra lời nhưng cổ họng như đã bị chẹn cứng bởi một khối than hồng hừng hực.
Thạch Bang cứ ấp a ấp úng cuối cùng gào lên:
- Thạch mỗ như thế này mà nàng ví còn tệ hơn cả chó à?
Tịnh Sỹ Nhân nhạt nhẽo nói:
- Tần muội của ta nói đúng đó. Một phó đô đầu ở Trung Châu chẳng khác gì chó dưới chân Tần muội.
Thạch Bang quay ngoắt người lại Sỹ Nhân:
- Ngươi…
Tịnh Sỹ Nhân lắc đầu nói:
- Phó đô đầu nên giữ miệng mình.
Thạch Bang trừng mắt:
- Các ngươi dám miệt thị quan sai triều đình. Thạch mỗ còng đầu các ngươi giải giao về công đường mới được.
Gã nói dứt câu toan phát động chiêu công thộp lấy gáy Tịnh Sỹ Nhân, nhưng trảo của gã vừa phát ra thì mạch môn đã bị tả trảo của Tịnh Sỹ Nhân bắt lấy.
Sỹ Nhân chỉ vừa khống chế mạch môn của Thạch Bang, y đã rú lên đau đớn:
- Ôi…
Cùng với tiếng thét đó, mồ hôi của gã rịn ra ướt đẫm trán. Chân diện Thạch Bang nhăn hẳn lại trông thật thảm hại, và biểu lộ tất cả sự đau đớn cùng cực.
Thạch Bang thều thào nói:
- Buông tay ta ra…
Tịnh Sỹ Nhân nhìn Thạch Bang, nhạt nhẽo nói:
- Nếu như ta buông tay phó đô đầu thì các hạ sẽ chết ngay lập tức đó. Phó đô đầu muốn không?
Lời nói này của Tịnh Sỹ Nhân như một lời báo đối với Thạch Bang khiến gã biến sắc, ngậm cứng hai vành môi không thốt lời nào. Thậm chí thở mạnh gã cũng không dám. Bởi Thạch Bang đã nhận ra sát năng thần chết tiềm ẩn trong câu nói của gã thư sinh khôi ngô tuấn tú này, nếu không có nốt ruồi với mấy sợi râu tài phá vỡ đi nét thư sinh trói gà không chặt mà thay vào đó là nhân dạng của sát nhân lạnh lùng.
Bốn gã nha sai ngồi chung bàn với phó đô đầu Thạch Bang đồng đứng phắt lên, đặt tay vào đốc đại đầu đao.
Tịnh Sỹ Nhân không màng đến những gã nha sai đó. Y thản nhiên hỏi:
- Thạch đô đầu có đồng ý mình là chó không?
Thạch Bang đỏ mặt thẹn thùng nhưng không dám phản bác lại lời của Tịnh Sỹ Nhân mà chỉ đứng đực ra trước sự miệt thị của hắn.
Sỹ Nhân nhếch môi ve cọng râu tài rồi nói tiếp:
- Trước khi phó đô đầu muốn kết tình với Tần Á Mỵ muội muội cần phải tìm hiểu xem Tần Á Mỵ và bổn công tử là ai. Còn Thạch các hạ cứ tự thị mình là phó đô đầu, có ngày khó mà giữ được họ quan sai trên người đó.
Sỹ Nhân hừ nhạt một tiếng. Cùng với tiếng hừ nhạt đó y gia tăng công lực vào trảo công. Thạch Bang há hốc miệng nhưng không thể nào thốt ra được tiếng đau đớn nào. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt gã, rồi thấm ướt cả bộ quan sai.
Vừa gia tăng công lực vào trảo công, Tịnh Sỹ Nhân vừa nói:
- Sao các hạ không trả lời câu hỏi của ta?
Thạch Bang cuống quít nói:
- Thạch mỗ là chó… Thạch mỗ là :D
Tịnh Sỹ Nhân nhếch môi cười ruồi rồi hạ mạnh tả thủ. Thạch Bang lảo đảo vừa trụ chân liền rút ngay ngọn đại đầu đao đeo bên hông, gằn giọng rít lên:
- Thạch mỗ không để cho các ngươi yên được.
Thạch Bang vừa rống lên câu nói đó vừa toan động thủ thì một giọng quát to cất lên:
- Dừng tay…
Nghe giọng quát đó, Thạch Bang liền hạ ngay ngọn đại đầu đao xuống. Người vừa cất ra tiếng quát kia chẳng ai khác hơn mà chính là đại đô đầu Thạch Khan.
Thạch Bang thấy Thạch Khan bước vào liền ôm quyền cúi gục đại xá:
- Đại ca…
Thạch Khan lườm Thạch Bang, rồi khoát tay nói:
- Thạch đệ và tất cả mọi người lui ra.
Thạch Bang chần chừ.
Thạch Khan cau mày vì thấy Thạch Bang chần chừ. Y gắt giọng nói:
- Ngươi cãi lịnh huynh trưởng của ngươi ư?
- Đệ không dám cãi.
- Không cãi lịnh huynh trưởng sao còn đứng đó?
- Đệ cáo lui… Đại ca…
- Lui ra đi… Ta không cần ngươi lo.
Thạch Bang cùng bốn gã nha sai lui bước ra khỏi Trung Châu đệ nhất lâu. Tịnh Sỹ Nhân chắp tay sau lưng dửng dưng nhìn Thạch Khan.
Thạch Khan ôm quyền nói với những gã thực khách tò mò chờ xem sự biến:
- Thạch mỗ thỉnh mời chư vị bằng hữu rời khỏi đây.
Lời nói của Đại đô đầu đúng là có uy quyền khiến mọi người lần lượt rời khỏi Trung Châu đệ nhất lâu. Chờ mọi người rời hẳn khỏi gian chính sảnh rồi, Thạch Khan mới bước đến trước mặt Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ ôm quyền xá:


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #58  
Old 09-02-2005, 04:50 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Tịnh huynh và Tần tiểu thư miễn thứ cho Thạch đệ của tại hạ. Bởi y không biết nhị vị là người của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh nên mạo phạm lỡ lời.
Thạch Khan xá Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ, rồi từ tốn nói tiếp:
- Nếu như Tịnh huynh và Tần Á Mỵ tiểu thư muốn trừng phạt Thạch Bang đệ thì Thạch Khan xin được nhận lãnh thay cho lão đệ hồ đồ.
Tần Á Mỵ liếc mắt đưa tình lẳng lơ nói:
- Thạch đô đầu đã nói vậy rồi, Tịnh huynh và Á Mỵ làm sao bắt lỗi được Thạch Bang lão đệ của Thạch đô đầu nữa? Thạch Bang không biết cũng không thể trách được. Có trách là trách người biết nhưng vẫn hồ đồ xem như không biết.
Thạch Khan ôm quyền xá nàng:
- Thạch mỗ đa tạ Tần tiểu thư đã miễn thứ cho Thạch lão đệ. Thạch mỗ đến Trung Châu đệ nhất lâu để thỉnh mời nhị vị đến tô phủ của đại nhân để đại nhân bồi tiếp.
Tịnh Sỹ Nhân nhìn Thạch Khan ôn nhu nói:
- Nhiệt tình của Khưu Dinh đại nhân, tại hạ sẽ nói lại với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Lần này Sỹ Nhân và Tần muội không phải làm cuộc du lãm, mà có chức nghiệp phải hành sự đây.
Tịnh Sỹ Nhân nhờ Thạch Khan túc hạ bẩm báo với Khưu đại nhân, nếu tạ hạ và Tần muội có làm kinh động Trung Châu, xin người miễn thứ là đủ rồi.
Thạch Khan ôm quyền nói:
- Khưu đại nhân là người ngưỡng mộ Thượng Quan Đại Phu tiên sinh, nên đâu dám để người phiền lòng. Thượng Quan Đại Phu đã có một lời với Khưu đại nhân… tất Khưu đại nhân sẽ vì Thượng Quan Đại Phu tiên sinh chứ.
Tịnh Sỹ Nhân nhếch môi cười ruồi:
- Tại hạ đa tạ Khưu đại nhân… Khi nào xong việc tại hạ sẽ đến bái tạ Khưu đại nhân và cả Thạch đô đầu.
- Thạch mỗ rất mong được đối ẩm với Tịnh huynh. Nếu Khưu đại nhân là người của quan trường ngưỡng mộ Thượng Quan Đại Phu tiên sinh thì Thạch Khan là người của võ lâm phải ngưỡng mộ Đoạn Kiếm Sát Vương Tịnh Sỹ Nhân huynh.
Tần Á Mỵ nhìn qua Sỹ Nhân.
Sỹ Nhân nói:
- Nhứt định… tại hạ sẽ đối ẩm với Thạch huynh.
Thạch Khan ôm quyền xá:
- Thạch mỗ rất mong gặp lại Tịnh huynh.
Á Mỵ chen vào:
- Thế Thạch đô đầu có muốn gặp Á Mỵ không… hay chỉ muốn gặp Tịnh đại ca thôi?
- Nếu có được một hồng nhan tri kỷ như Tần thiểu thư, Thạch mỗ nghĩ mình gặp được đại phúc trong cuộc đời này.
- Vậy Tần Á Mỵ sẽ gặp huynh đó.
- Rất hân hạnh bồi tiếp Tần tiểu thư.
Thạch Khan ôm quyền nói:
- Nhị vị bảo trọng. Lúc nào Thạch Khan cũng ở công đường để bồi biếp Tịnh huynh và Tần tiểu thư. Cáo từ.
Tịnh Sỹ Nhân ôm quyền đáp lễ:
- Thạch đô đầu chuẩn bị đi… Tịnh Sỹ Nhân sẽ gặp Tịnh huynh.
- Nhứt định sẽ gặp Tịnh huynh.
Tần Á Mỵ tiễn Thạch Khan ra tận cửa mới quay trở vào. Nàng ngồi xuống đối diện với Tịnh Sỹ Nhân.
Y bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn.
Đặt chén xuống bàn, Sỹ Nhân nhìn Tần Á Mỵ. Y như thể không bỏ được thói quen ve cọng râu tài trên cằm mỗi khi suy nghĩ.
Á Mỵ từ tốn nói:
- Tịnh huynh… Chúng ta làm chuyện gì đây?
- Chuyện sau này là của Tần Á Mỵ. Một lời cảnh cáo đối với Kim Tiền bang, hay đúng hơn là chút gợi ý của nghĩa phụ đối với võ lâm minh chủ.
Tịnh Sỹ Nhân nói dứt câu thì từ ngoài cửa một gã công tử vận trang phục cầu kỳ bước vào. Chiếc túi gấm phấn hương lủng lẳng đeo bên hông gã đong đưa sau mỗi bước chân.
Tất cả những kỹ nữ trong Trung Châu đệ nhất lâu đều bước ra nhún người xá gã:
- Cát thiếu gia…
Cát Thiếu Tường phủi tay như phủi lớp bụi chợt bám vào trang phục mình:
- Cho các ngươi lui.
Những ả kỹ nữ Trung Châu đệ nhất lâu đồng loạt lui bước. Cát Thiếu Tường bước thẳng đến bàn Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ. Y giữ vẻ mặt thật bình thản, pha một chút nét tự thị và kiêu hãnh. Thiếu Tường nhìn Tịnh Sỹ Nhân ôn nhu nói:
- Tại hạ vừa mới được tin Tịnh huynh quá vãng đại kỹ viện của tại hạ nên đến muộn không kịp nghinh đón. Đúng là thất lễ với Tịnh huynh.
Sỹ Nhân nhìn vào mặt Cát Thiếu Tường:
- Tịnh mỗ không phải đến đây để làm phiền Cát thiếu gia Kim Tiền bang chủ mà chỉ quá vãng ngang qua đây thôi.
- Dù Tịnh huynh chỉ quá vãng ngang qua nhưng Cát Thiếu Tường này không nghinh tiếp đã thất lễ với Tịnh huynh rồi. Không chỉ thất lễ với Tịnh huynh mà còn thất lễ với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Thiếu Tường áy náy vô cùng. Nếu có gì mạo phạm mong Tịnh huynh miễn thứ cho Cát Thiếu Tường.
- Thiếu Tường công tử khách sáo rồi. Tịnh mỗ sợ đến đại kỹ viện Trung Châu Cát thiếu gia không được vui thôi.
Cát Thiếu Tường nhướng mày, cười khẩy rồi nói:
- Sao lại không được vui chớ. Tịnh huynh quá vãng đến đại kỹ viện Trung Châu là vinh dự cho Kim Tiền bang mà. Đúng lẽ Cát Thiếu Tường phải mở đại lễ nghinh tân Đoạn Kiếm Sát Vương Tịnh Sỹ Nhân mới phải. Nhưng gấp quá, chẳng biết phải tổ chức như thế nào?
Cát Thiếu Tường từ tốn nói:
- Phụ thân đã căn dặn Cát Thiếu Tường phải lấy lễ thượng khách tiếp huynh. Nhứt nhứt không được để Tịnh huynh phật ý.
Y mỉm cười nhìn qua Tần Á Mỵ:
- Tiểu thư đây hẳn là Tần Á Mỵ nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh?
Á Mỵ gật đầu:
- Không sai.
Cát Thiếu Tường gật đầu:
- Đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu của Kim Tiền bang đúng là rất vinh hạnh được đón tiểu thư và Tịnh huynh. Cung kính không bằng khách sáo tuân mệnh Tịnh huynh và Tần tiểu thư. Nếu Tịnh huynh và Tần tiểu thư muốn gì xin cứ nói… Cát Thiếu Tường rất sẵn lòng hầu phục nhị vị.
Y ve cằm rồi nói tiếp:
- Cát Thiếu Tường nhứt định không để Thượng Quan Đại Nhân quở trách là người hồ đồ, không biết tôn kính người.
Sỹ Nhân nhìn Cát Thiếu Tường:
- Tại hạ sẽ truyền đạt sự ngưỡng mộ của Cát thiếu gia đến tai chủ nhân của tại hạ.
Cát Thiếu Tường mỉm cười:
- Được Tịnh huynh nói một tiếng với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh, Thiếu Tường cảm kích vô cùng.
Y vỗ tay ba tiếng.
Kiều Sáng ma ma hối hả bước ra. Mụ khom người đứng trước Cát Thiếu Tường cung kính nói:
- Thiếu gia sai bảo mụ.
Cát Thiếu Tường nhìn Kiều Sáng ma ma bằng con mắt khe khắt rồi nghiêm giọng nói như quở trách mụ:
- Ma ma biết Tịnh huynh và Tần Á Mỵ tiểu thư sao lại để hai người ngồi tại đại sảnh này? Ma ma muốn bổn thiếu gia thất lễ với hai người à?
Kiều Sáng bối rối nói:
- Thiếu gia… mụ quả tình không biết Tịnh công tử và Tần tiểu thư đây là bằng hữu thân tín của thiếu gia.
- Người ta còn hơn cả bằng hữu của ta nữa.
Tần Á Mỵ nói:
- Cát thiếu gia đừng trách Kiều Sáng ma ma. Người không biết, chúng ta không câu nệ mà mất hòa khí.
Thiếu Tường giả lả cười rồi nói:
- Tần tiểu thư đã nói vậy rồi, xem như mụ gặp may đó.
Gã nhìn qua Tịnh Sỹ Nhân rồi quay lại gắt giọng nói với Kiều Sáng ma ma:
- Chuẩn bị đại yến trên thượng khách sảnh để bổn thiếu gia tiếp Tịnh huynh và Tần tiểu thư.
Kiều Sáng ma ma hối hả khúm núm nói:
- Mụ sẽ cho người chuẩn bị ngay…
Sỹ Nhân khoát tay, nhạt nhẽo nói:
- Không cần.
Thiếu Tường nhìn lại Sỹ Nhân:
- Tịnh huynh từ chối nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường.
- Ta không phải từ chối nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường thiếu gia, mà chẳng ta đã quá ngán ngẩm tới đại yến và hảo tửu trong giới võ lâm giang hồ. Tịnh mỗ nếu muốn đòi hỏi thứ mình chỉ sợ Cát thiếu gia không chu toàn nổi.
Thiếu Tường cau mày:
- Nếu Cát Thiếu Tường không chu toàn nổi những thứ Tịnh huynh muốn hóa ra thất lễ với huynh. Kim Tiền bang nổi tiếng trong giang hồ về tất cả những khoảng trên đời này có. Chẳng lẽ ý thích huynh Kim Tiền bang không chu toàn được… Thiếu Tường đúng là khó tin được đó. Hay Tịnh huynh muốn Cát Thiếu Tường thất lễ với huynh.
- Tịnh mỗ đâu dám xem thường Kim Tiền bang và nhất là Cát Thiếu Tường thiếu gia… Nhưng ta chỉ sợ sở thích của mình sẽ khiến Cát thiếu gia khó xử.
Thiếu Tường ôm quyền ôn nhu nói:
- Tịnh công tử và Tần tiểu thư cứ nói sở thích của mình… Cát Thiếu Tường rất vinh hạnh được bồi tiếp hai người.
Sỹ Nhân ve cọng râu tài rồi nói:
- Ý ta không muốn nhưng Cát thiếu gia đã buộc ta phải nói ra sở thích của mình. Nếu Tịnh mỗ nói rồi không biết Cát thiếu gia có bồi tiếp được hay không?
Thiếu Tường ôm quyền, ôn nhu nói:
- Cát Thiếu Tường không để Tịnh huynh thất vọng đâu.
- Được… Vậy sở thích của Tịnh mỗ là thích giết người… không biết Cát thiếu gia có bồi tiếp sở thích đó của Tịnh mỗ không nào?
Cát Thiếu Tường phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
- Thiếu Tường biết những đại cao thủ kỳ tuyệt như Tịnh huynh thì có sở thích đó, nên đã chuẩn bị để cho huynh thỏa mãn sở thích của mình.
Y ôm quyền từ tốn nói với Tịnh Sỹ Nhân:
- Mời Tịnh huynh và Tần tiểu thư.
Thiếu Tường đưa Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ rời tòa chính Trung Châu đệ nhất lâu, đến một tòa đại sảnh nằm sau trang viên. Y vừa đẩy cửa tòa đại sảnh vừa nói:
- Tòa đại sảnh này của Kim Tiền bang được dùng để các môn hạ, bang chúng trong Kim Tiền bang luyện công trau dồi võ nghệ.
Ba người bước vào đại sảnh đường. Cát Thiếu Tường vỗ tay ba tiếng. Ngay lập tức có ba gã môn hạ Kim Tiền bang bước ra. Cả ba bước đến trước mặt Cát Thiếu Tường và Tịnh Sỹ Nhân ôm quyền kính cẩn xá:
- Thiếu bang chủ chỉ giáo.
Thiếu Tường liếc nhanh qua Tịnh Sỹ Nhân, rồi nhìn lại ba người đó trang trọng nói:
- Đoạn Kiếm Sát Vương Tịnh huynh có cái thú giết người, bổn thiếu gia đang muốn lấy đại thượng khách bồi tiếp Tịnh huynh. Ba người các ngươi ai sẽ nguyện giúp bổn thiếu gia thỏa mãn cái thú của Tịnh huynh?
Ba gã môn hạ Kim Tiền bang đồng loạt ôm quyền:
- Thiếu gia… Tất cả chúng tôi đều tự nguyện.
Cát Thiếu Tường nhìn lướt qua ba người đó rồi khẽ gật đầu:
- Tốt.
Y nhìn lại Tịnh Sỹ Nhân:
- Mời Tịnh huynh lựa chọn ba người của Kim Tiền bang.
Tịnh Sỹ Nhân nhìn Cát Thiếu Tường nhạt nhẽo nói:
- Thiên hạ đồn đại không sai, và Tịnh mỗ nghĩ cũng không sai. Kim Tiền bang có quyền lực tối thượng không thể nào lường được. Có ngân lượng là có tất cả. Ngay cả cái mạng người khác cũng có thể mua được.
Cát Thiếu Tường ve cằm mỉm cười nói:
- Tịnh huynh quá khen. Mạng người rất quý, ngân lượng không mua nổi đâu. Nhưng ba vị môn hạ của Kim Tiền bang chẳng qua vì ngưỡng mộ uy danh của Thượng Quan Đại Phu mà sẵn sàng làm vừa lòng tất cả mọi người của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
Tịnh Sỹ Nhân cau mày. Y chắp tay sau lưng, nhìn vào mặt gã môn hạ đứng giữa, từ tốn nói:
- Các hạ tục danh là gì?
Gã đó ôm quyền nói:
- Tục danh của tại hạ là Siêu Tự Hư.
Tịnh Sỹ Nhân ve cọng râu tài rồi nói:
- Siêu Tự Hư các hạ tự nguyện đem mạng mình để giúp Cát thiếu gia bồi tiếp Tịnh mỗ.
Siêu Tự Hư ôm quyền từ tốn nói:
- Siêu mỗ rất sẵn lòng chết để giúp Cát thiếu gia.
Đôi chân mày Tịnh Sỹ Nhân nhíu lại:
- Thế các hạ muốn chết như thế nào?
- Tịnh tôn giá muốn tại hạ chết như thế nào cũng được.
Tịnh Sỹ Nhân tiếp tục ve cọng râu tài, từ tốn nói:
- Khi đã chết thì không thể sống lại được, Siêu các hạ biết điều đó chứ? Nếu hôm nay không có kim lượng, ngày mai có, nhưng mất mạng thì chẳng bao giờ có thể lấy lại được.
Siêu Tự Hư ôm quyền nói:
- Đa tạ Tịnh tôn giá đã chỉ giáo, nhưng điều đó thì ai cũng biết.
- Biết sao các hạ lại muốn đem mạng mình ra để bồi tiếp ta. Các hạ không quý cái mạng của mình à?
- Mạng của tại hạ không quý bằng Kim Tiền bang.
Mặt của Tịnh Sỹ Nhân sa sầm trong khi Cát Thiếu Tường lộ vẻ thật hoan hỷ. Y biểu lộ sự tâm đắc ra trên khuôn mặt mình.
Tịnh Sỹ Nhân lắc đầu nhạt nhẽo nói:
- Siêu Tự Hư các hạ đúng là người khí khái, đáng để cho kẻ khác phải thụ hộ sự hy sinh của các hạ. Một người hiếm có trên đời. Một người nặng tình mà Tịnh mỗ phải nghiêm mình bái phục. Nhưng những lời Siêu các hạ vừa nói ra chỉ là lời nói. Không biết Tịnh mỗ có nên tin không nhỉ?
Siêu Tự Hư nhìn vào mắt Tịnh Sỹ Nhân. Y trang trọng nói:
- Một cái mạng của họ Siêu này thì có đáng gì. Tất cả vì Kim Tiền bang.
Y nói rồi bất ngờ dựng trảo vô thẳng vào vùng thượng đẳng của mình.
- Bộp…
Hai chân của y đứng dang ra, tay nhấn sau vào vùng chân tâm. Đôi mắt của y mở to hết cỡ như thể muốn thâu tóm nhân dạng của Tịnh Sỹ Nhân vào hai con ngươi của mình.
Tịnh Sỹ Nhân nghe tiếng nghiến răng ken két của Siêu Tự Hư nhưng vẫn thư thả thản nhiên nhìn gã. Y nhạt nhẽo nói:
- Không phải tìm đến cái chết là dễ đâu, phải chịu sự đau đớn lắm đó. Siêu các hạ đừng tự làm khổ thân xác mình chỉ để tìm chút khí tiết của một gã môn hạ Kim Tiền bang.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #59  
Old 09-02-2005, 04:50 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Câu nói này của Tịnh Sỹ Nhân khiến Cát Thiếu Tường phải nheo mày biểu lộ vẻ bất nhẫn. Y miễn cưỡng nói:
- Người của Kim Tiền bang không nề hà sự đau đớn hay bất cứ một cái chết nào.
Cát Thiếu Tường nói rồi nhìn vào mặt Siêu Tự Hư.
Tự Hư nhăn mặt, giật mạnh tay ra ngoài, móc theo quả tim còn thoi thóp trên tay mình, dâng qua Tịnh Sỹ Nhân. Thân ảnh y run bần bật. Hai gã hai bên xộc lấy nách Siêu Tự Hư không để gã đổ sầm người xuống. Tịnh Sỹ Nhân nhíu mày nhìn Siêu Tự Hư cho đến khi đầu gã gục xuống trút hồn ra khỏi xác.
Mặc dù hồn đã trút ra khỏi xác nhưng tay của Tự Hư vẫn nắm khư khư quả tim của mình.
Tịnh Sỹ Nhân nhìn lại Cát Thiếu Tường:
- Môn hạ của Kim Tiền bang khiến Tịnh mỗ phải tâm phục khẩu phục.
Thiếu Tường nhu hòa đáp lời gã:
- Tịnh huynh quá khen.
Tịnh Sỹ Nhân ve cọng râu dài, giả lả nói:
- Môn hạ của Kim Tiền bang hẳn đều là những trang anh hùng hảo hán, xem cái chết nhẹ tợ lông hồng, không biết với Cát thiếu bang chủ đây thì như thế nào?
Thiếu Tường ôm quyền nói:
- Trong Kim Tiền bang, mỗi người có một phận riêng. Nhưng tất cả đều vì Kim Tiền bang, tùy theo phận mình mà hành sự.
Tịnh Sỹ Nhân thả tay khỏi cọng râu tài rồi nói:
- Cát Thiếu Tường thiếu gia nói rất hay. Có chứng kiến tận mắt Tịnh mỗ mới biết Kim Tiền bang giữ giới quy như thế nào. Đích thân Tịnh mỗ sẽ nói với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh vệ sự uy nghiệm của Kim Tiền bang, để người tuyên cáo với bá tánh trong thiên hạ, lấy Kim Tiền bang làm thước đo cho sự trung thành tuyệt đối.
Cát Thiếu Tường ôm quyền đáp lời Tịnh Sỹ Nhân:
- Đa tạ Tịnh huynh.
Tịnh Sỹ Nhân lắc đầu:
- Tịnh mỗ không dám nhận một lễ này của Cát công tử đâu, mà ngược lại còn muốn nghiêng mình biểu lộ sự khâm phục của mình.
Y lại ve cọng râu tài, rồi nhạt nhẽo nói tiếp:
- Ta không dám lưu lại đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu nữa. Vì cái sở thích đáng ra không nên có của mình. Tịnh mỗ xin cáo từ.
Cát Thiếu Tường giả lả cười rồi nói:
- Thiếu Tường không dám lưu bước chân của Tịnh huynh.
Y nhìn lại Tần Á Mỵ:
- Tần tiểu thư có sở thích gì không?
Á Mỵ đỏng đảnh điểm nụ cười tình rồi nói:
- Á Mỵ không có sở thích như huynh ấy… Nhưng sẽ lưu lại đại kỹ viện Cát công tử… không biết Cát công tử có đồng ý không?
Thiếu Tường nhìn nàng khẽ gật đầu:
- Tại hạ rất hân hạnh khi Tần tiểu thư lưu lại đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu của Kim Tiền bang.
Á Mỵ liếc mắt đưa tình:
- Cát công tử nhận lời… Á Mỵ hoan hỷ vô cùng.
Thiếu Tường nhìn lại Tịnh Sỹ Nhân:
- Tịnh huynh cần Thiếu Tường tiễn ra cửa không?
Tịnh Sỹ Nhân lắc đầu khoát tay:
- Không không… Tịnh mỗ không có sở thích buộc người khác tiễn đưa mình.
Y ôm quyền:
- Hẹn ngày tái kiến với Cát thiếu gia.
Tịnh Sỹ Nhân nói dứt câu, quay bước thả chân bỏ đi thật ung dung tự tại. Thiếu Tường nhìn lại Á Mỵ. Y gượng điểm nụ cười mỉm rồi lớn tiếng gọi Kiều Sáng ma ma.
Kiều Sáng ma ma hối hả bước vào.
Thiếu Tường nghiêm giọng nói:
- Ma ma hãy đưa Tần tiểu thư đến biệt lầu thượng khách Kim Tiền bang nghỉ ngơi.
Kiều Sáng ma ma khom người kính cản nhìn lại Tần Á Mỵ:
- Mời tiểu thư.
Á Mỵ nhìn lại Thiếu Tường:
- Á Mỵ rất muốn bồi tiếp thiếu gia.
- Tại hạ rất sẵn lòng bồi tiếp Tần tiểu thư.
Y tiễn Tần Á Mỵ theo chân Kiều Sáng ma ma ra đến tận cửa đại sảnh đường rồi mới quay vào.
Khi quay vào chân điện của Cát Thiếu Tường biểu lộ ngay sát khí đằng đằng. Hai luồng uy nhãn của gã toát ra nét hung quang rờn rợn.
Từ cửa hậu một lão nhân vận gấm y có thêu những đồng kim bảng bước vào.
Cát Thiếu Tường bước đến ôm quyền, rồi nói:
- Lão nhân gia… có gì chúng ta phải hạ mình như vậy? Thiếu Tường không thể nào chấp nhận sự cao ngạo của Đoạn Kiếm Vương Tịnh Sỹ Nhân.
Bang chủ Kim Tiền bang Cát Hinh vuốt chòm râu đen mượt nhìn Thiếu Tường từ tốn nói:
- Không chịu được thì cũng phải chịu.
- Tại sao chúng ta phải tự hạ mình chứ? Võ công Đoạn Kiếm Vương Tịnh Sỹ Nhân có gì ghê gớm chứ? Thượng Quan Đại Phu kia có gì chứ?
Đặt tay lên vai Cát Thiếu Tường, bang chủ Kim Tiền bang trang trọng nói:
- Cát Thiếu Tường… hãy suy nghĩ kỹ sẽ hiểu ngay thôi. Vì sao Tịnh Sỹ Nhân kia và Tần Á Mỵ lại không đến thẳng tổng đàn Kim Tiền bang mà lại đến đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu?
Thiếu Tường rít giọng nói:
- Gã họ Tịnh kia muốn miệt thị Cát Thiếu Tường.
Kim Tiền bang chủ gật đầu:
- Tịnh Sỹ Nhân muốn con vọng động.
Lão buông tay khỏi vai Cát Thiếu Tường, vuốt râu mỉm cười nói:
- Thiếu Tường hành sự rất đúng. May là võ lâm minh chủ đã sớm nhận ra điều đó.
Kim Tiền bang chủ chắp tay sau lưng:
- Thiếu Tường phải giữ hòa khí với Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ. Tất cả vì Kim Tiền bang. Đây cũng là chỉ ngân của minh chủ võ lâm.
Thiếu Tường buông tiếng thở dài:
- Thiếu Tường sợ không chịu đựng nổi sự cao ngạo của Tịnh Sỹ Nhân.
- Thế còn Tần Á Mỵ?
- Á Mỵ tiểu thư thì không đòi hỏi gì cả.
Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cau mày vuốt râu rồi nói:
- Tịnh Sỹ Nhân đã rời bỏ đây rồi… hẳn sẽ không làm Thiếu Tường bực bội nữa. Nhưng con phải cẩn trọng với vị Tần tiểu thư kia.
- Lão nhân gia… nếu chỉ có Tần Á Mỵ lưu lại đại kỹ viện này thôi, Thiếu Tường không phải bực bội và không đáng lo.
Kim Tiền bang chủ Cát Hinh nheo mày:
- Họ co mục đích khi đến đây nên bất cứ người nào cũng đều đáng nghi ngại cả. Thiếu Tường nên cẩn thận với Tần Á Mỵ thì hơn.
- Lão nhân gia yên tâm… thám báo của con đã báo về Tần Á Mỵ chỉ là một trang tiểu thư lá ngọc cành vàng, là ái nữ của giáo đầu Tần Chương, không đáng phải lo lắng.
Kim Tiền bang chủ nhìn vào mắt Cát Thiếu Tường:
- Con cẩn thận với ả hơn.
Thiếu Tường ôm quyền xá:
- Thiếu Tường sẽ nghe lời lão nhân gia.
Kim Tiền bang chủ Cát Hinh khẽ gật đầu, rồi vuốt râu. Lão nhìn Thiếu Tường:
- Thiếu Tường… con đã trưởng thành hơn rất nhiều trong cách cư xử rồi đó. Chẳng bao lâu có sẽ thay thế cha đảm trách chức vị bang chủ Kim Tiền bang.
Thiếu Tường ôm quyền xá:
- Đa tạ lão nhân gia đã tin tưởng vào Thiếu Tường.
Kim Tiền bang chủ vuốt râu khẽ gật đầu:
- Tốt lắm.
Lão vỗ vai Cát Thiếu Tường:
- Ngoài Thiếu Tường ra, cha đâu biết tin ai nữa. Con phải nghĩ Kim Tiền bang là hầu bao của võ lâm. Có hầu bao thì có tất cả. Một ngày nào đó không chừng…
Kim Tiền bang chủ bỏ lửng câu nói giữa chừng, điểm nụ cười mỉm, rồi nói tiếp:
- Cha phải đi đây.
- Thiếu Tường tiễn lão nhân gia.
Thiếu Tường tiễn Kim Tiền bang chủ Cát Hinh ra tận cửa sau. Y chờ lão bang chủ Cát Hinh đi hẳn rồi mới quay vào. Đứng giữa gian đại đường luyện võ công, Thiếu Tường buông một tiếng thở dài.
Cùng với tiếng thở dài đó, bất ngờ vung mạnh hữu thủ. Từ trong tay Cát Thiếu Tường, một đồng đao kim lướt xẹt ra. Đồng Kim Đao ghim sâu vào vách tòa đại sảnh.
- Chát…
Phát tác đồng tiền Kim Đao như thể trút cơn phẫn uất trong suy nghĩ của mình, Cát Thiếu Tường mới mở túi gấm đeo bên hông trút phấn vào lòng hai bàn tay, chà xát. Mùi xạ hương từ đôi bản thủ tỏa ra khiến y cảm thấy khuây khỏa phần nào.
Y bước thẳng đến bàn thờ đặt ngay chính điện. Xoay đồng kim đao đặt trên án thở nửa vòng. Sau án thờ trượt ra để lộ một mật đạo. Cát Thiếu Tường chui vào trong mật thất đặt sau án thờ.
Trong mật thất, hai ả kỹ nữ vận bạch y đứng hai bên chờ sẵn để nhận sự sai khiến của Cát Thiếu Tường. Y vừa bước vào, hai nàng đó liền nhún nhún, tỏ vẻ thành kính và sẵn sàng tuân lịnh. Cả hai gã cùng lên tiếng nói:
- Thiếu gia sai bảo.
Thiếu Tường chắp tay sau lưng, nhạt nhẽo nói:
- Dao Yến Bình như thế nào rồi?
Vừa thốt ra câu nói đó, Cát Thiếu Tường lia mắt nhìn lướt qua hai ả kỹ nữ.
Tiếp nhận ánh mắt của Cát Thiếu Tường, hai ả kỹ nữ chẳng khác nào hai con gà phải tiếp nhận ánh mắt của loài diều hâu hung tợn, và nhận lời quở trách, nên hốt hoảng quỳ xuống.
Hai ả cúi đầu lí nhí nói:
- Tiểu Lan… Tiểu Cúc bất tài.
Thiếu Tường hừ nhạt rồi nói:
- Có bao nhiêu đó, hai người làm cũng không được. Đứng lên đi.
Tiểu Lan, Tiểu Cúc đứng lên, nhưng mặt vẫn cúi gầm.
Cát Thiếu Tường chắp tay sau lưng bước đến chiếc ngai ngồi gác chân chữ ngũ. Y dựa lưng vào thành tựa chiếc ngai sơn son thếp vàng rồi nói:
- Đưa Dao Yến Bình ra đây.
- Dạ.
Tiểu Lan, Tiểu Cúc bước ra sau tấm hoành phi, một lúc sau dẫn ra một thiếu nữ tuổi chỉ vừa mười tám đôi mươi. Nàng có thân mình mảnh mai, trông thật yếu đuối. Đôi mắt to và đen, chân diện toát ra vẻ đẹp thật thánh thiện và đoan thục.
Dao Yến Bình vừa thấy Thiếu Tường liền quỳ mọp xuống đất sụp lạy. Nàng vừa lạy vừa khẩn thiết van xin:
- Thiếu gia, xin tha cho tiểu nữ… tha cho tiểu nữ… thảo nữ đội ân thiếu gia.
Giọng nói của nàng nhỏ nhẻ, mà bất cứ người nào nghe cũng phải đau lòng xúc động, nhưng Cát Thiếu Tường thì không. Mặt y chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào với lời nói khẩn thiết của Dao Yến Bình.
Y nhìn nàng không nói tiếng nào.
Yến Bình từ từ ngẩng lên. Đôi mắt to tròn đen lánh của nàng phủ một lớp màn lệ trong suốt, khiến nó càng long lanh hơn.
Cát Thiếu Tường chống tay lên hai bắp chân hơi chồm tới trước:
- Bổn công tử hỏi lại nàng lần nữa… Nàng có tự nguyện hiến thân để trở thành bông hoa của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu không?
Lệ trào xuống khóe mắt Dao Yến Bình. Nàng ngập ngừng rồi thổn thức nói:
- Thiếu gia… xin thiếu gia tha cho thảo nữ.
Thiếu Tường cau mày từ từ đứng lên. Y gắt giọng nói:
- Bổn thiếu gia không thích nghe những lời nói đó.
Y hừ nhạt một tiếng, rồi chỏi tay lên thành tay cầm chiếc ngai từ từ đứng lên. Nhìn Dao Yến Bình, Thiếu Tường khe khắt nói:
- Rượu mời nàng không uống đòi uống rượu phạt ư?
Yến Bình cúi gầm mặt xuống.
Thiếu Tường bước đến đứng dang chân trước Dao Yến Bình. Y cúi xuống nâng cằm nàng, nhìn vào mắt, ôn nhu nói:
- Ta hỏi lại lần nữa… Nàng có tự nguyện không?
Yến Bình bật khóc rồi lắc đầu:
- Thiếu gia… Yến Bình không thể bán mình theo ý của thiếu gia.
Đôi chân mày của Cát Thiếu Tường nhíu lại. Y hừ nhạt một tiếng rồi quay bước trở lại ngồi vào chiếc ngai. Y gắt giọng phán lệnh:
- Tiểu Lan, Tiểu Cúc, lột đồ ả ra!
- Tuân lệnh thiếu gia.
Tiểu Lan, Tiểu Cúc bước đến Dao Yến Bình. Nàng co rút người lại như một con thú yếu đuối và bất lực trước sự tàn bạo của loài sói đói. Tiểu Lan và Tiểu Cúc bất kể đến sự hốt hoảng và sợ hãi của Dao Yến Bình mà lại giằng nàng ra lột phắt y trang trên người nàng. Nàng rút người lại, co ro che dấu những phần da thịt của mình và bật ra tiếng khóc ray rức tức tưởi.
Cát Thiếu Tường cau mày, rồi đứng lên. Y chìa tay về phía Tiểu Lan:
- Đưa roi đây.
Nhận ngọn roi da từ tay Tiểu Lan, Cát Thiếu Tường quật mạnh vào không khí. Mặc dù ngọn roi chưa chạm vào thân thể có làn da trắng mịn như bông bưởi của Dao Yến Bình nhưng nàng đã rùn mình, co rút người hơn. Nàng bật ra những tiếng khóc ai oán.
Cát Thiếu Tường mím chặt hai cánh môi. Y nhìn Dao Yến Bình mà sực liên tưởng đến Tịnh Sỹ Nhân. Sự liên tưởng đó khiến trong tim mạch của gã trỗi lên một ngọn sóng giận dữ và âm ỉ phát tán ra ngoài. Cát Thiếu Tường gằn giọng nói:
- Chưa ai dám cãi lệnh bổn thiếu gia… Thế mà một nha đầu như ngươi lại dám kháng lại ý của Cát thiếu gia. Nàng tự đi tìm cái khổ cho mình để rồi cũng phải nhận lãnh nghiệp số của mình.
Gã nói dứt câu thì lại liên tưởng đến Tịnh Sỹ Nhân lia một trận mưa roi xối xả trút xuống thể pháp Dao Yến Bình. Chứng kiến cảnh này không một người nào có thể tin được, một vị thiếu gia Kim Tiền bang chủ có thể nhẫn tâm đối với một trang mỹ nữ như Dao Yến Bình.
Nhận trận mưa roi tàn nhẫn và vô tâm đó, Dao Yến Bình oằn người ra tiếp nhận cái đau xé da, xé thịt và cuối cùng thì bất tỉnh chẳng còn biết gì nữa.
Cát Thiếu Tường quẳng ngọn roi về phía Tiểu Lan, rồi nói:
- Khi ả tỉnh lại… báo với ả… bổn thiếu gia cho ả thêm một cơ hội nữa. Đừng để bổn thiếu gia tức giận và phẫn nộ.
Gã hừ nhạt một tiếng nhìn lại thể xác của Dao Yến Bình bằng con mắt giận dữ. Có lẽ trên thế gian này chỉ có Cát Thiếu Tường, thiếu gia Kim Tiền bang mới có trái tim vô tâm và sự tàn nhẫn với cô gái xinh đẹp, hoàn mỹ Dao Yến Bình.
Gã hừ nhạt một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài cửa mật thất. Trong lòng gã vẫn còn âm ỉ cơn phẫn nộ bởi sự liên tưởng đến Tịnh Sỹ Nhân.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #60  
Old 09-02-2005, 04:50 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hồi 25

Hoang tình bẫy dục



Tần Á Mỵ ngồi trước tấm gương đồng, trau chuốt lại mái tóc mai của mình. Nàng thích thú ngắm bóng mình trong tấm gương đồng đó. Nàng mỉm cười khi nhận ra nhan sắc mình đã không bị thời gian tàn phá mà ngược lại thời gian như tôn tạo nó hơn. Nàng ví mình như một đóa hoa đang trong thời kỳ khoe sắc, khoe hương thật lộng lẫy. Nàng cảm nhận sự hoan hỷ khỏa lấp toàn bộ tâm tưởng mình. Nàng ngắm nhìn mình với chiếc áo khoác bằng ngọc trai, chẳng khác nào tôn tạo nhan sắc của nàng, vốn đã đẹp giờ càng xinh đẹp hơn.
Hai cánh môi của Tần Á Mỵ điểm nụ cười mỉm vì nghĩ đến những gì mình đang có, mà bất giác so sánh giữa một Tần Á Mỵ trước đây. Một Tần Á Mỵ liễu yếu chân mềm chỉ là ái nữ của một lão giáo đầu Tần Chương, để rồi may mắn trở thành nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu. Nàng chẳng còn nhận ra Tần Á Mỵ ngày hôm nào nữa.
Sự so sánh đó bất giác Tần Á Mỵ nhớ lại cái đêm hôm nào trao thân ân ái với người nghĩa phụ mà mình ngưỡng mộ, để rồi sau đó nàng được luyện võ công Miên Công Đường Lang.
Ý niệm đó trôi qua, bất giác Á Mỵ cảm nhận mặt mình nóng bừng. Nàng bẽn lẽn cười với mình rồi nhủ thầm: “Mình đúng là một dâm nữ bậc nhất trên đời này không? Ngay cả Thượng Quan nghĩa phụ mà mình còn đưa lưới tình. Nếu mình có cái thú đó thì mình sẽ có ngoại hiệu gì trên giang hồ nhỉ?”
Nàng nghiêng đầu như đang muốn làm dáng với bóng mình trong chiếc gương đồng.
“Trên thế gian này có ai đẹp hơn mình không nhỉ?”
Nàng tự hỏi thầm câu hỏi đó để rồi lại làm duyên với bóng mình trong chiếc gương đồng. Nàng cảm thấy thỏa mãn với những gì mình đang có để rồi mơn mang vuốt ve chiếc áo khoác ngọc trai.
Có tiếng gõ cửa, Tần Á Mỵ vẫn chú nhãn ngắm nhìn mình trong tâm gương đồng, cất tiếng nói:
- Ai?
Giọng của Cát Thiếu Tường cất lên ngoài cửa:
- Tại hạ là Cát Thiếu Tường. Tần tiểu thư đã cho mời tại hạ đến mà.
Á Mỵ đứng lên, quay lại nhìn ra cửa. Nàng điểm nụ cười nhiều ẩn ý rồi mới ôn nhu nói:
- Á Mỵ đang chờ công tử đến đây. Cát công tử đã đến rồi sao còn chưa vào?
Thiếu Tường đẩy cửa bước vào gian thượng sảnh. Y nhìn Tần Á Mỵ, ôn nhu nói:
- Tại hạ rất muốn vào, nhưng còn phải chờ ý của tiểu thư. Nếu không tại hạ sợ mình sẽ mạo phạm đến ái nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
Á Mỵ nguýt Thiếu Tường:
- Cát công tử khách sáo quá.
Nàng bước đến trước mặt Thiếu Tường, nũng nịu nói:
- Phàm đã xem người ta là thượng khách mà vẫn giữ vẻ khách sáo chẳng khác nào muốn xua đuổi người ta đó.
Thiếu Tường ôm quyền giả lả nói:
- Tại hạ không dám có ý đó. Rất mong tiểu thư hiểu cho Cát Thiếu Tường này.
Nàng lườm Thiếu Tường:
- Cát công tử lại khách sáo rồi. Hay công tử muốn đuổi khéo Tần Á Mỵ?
Nàng đỏng đảnh quay bước tiến lại trước tấm gương đồng. Nhìn mình trong tấm gương đồng sáng, Á Mỵ từ tốn nói:
- Tất nhiên Cát công tử sẽ không nói thẳng ra ý của mình, nhưng rõ ràng công tử không muốn Tần Á Mỵ lưu lại tòa thượng khách sảnh này.
Nàng quay ngoắt lại:
- Á Mỵ nói có đúng ý công tử không?
- Thế tiểu thư muốn tại hạ phải bồi tiếp như thế nào mới cho tại hạ là người bồi tiếp và có hảo tâm với tiểu thư?
- Á Mỵ nào dám đòi hỏi Cát công tử… Cát công tử muốn bồi tiếp thế nào cũng được. Nhiệt tâm của Cát công tử, Á Mỵ sẽ biết qua cách bồi tiếp của người.
Thiếu Tường điểm nụ cười mỉm:
- Thiếu Tường rất sẵn lòng bồi tiếp để Tần tiểu thư hoan hỷ.
- Nghe công tử nói, Á Mỵ cảm thấy nôn nao đó.
Á Mỵ nói rồi bước đến bàn ngồi xuống chiếc ngai sơn son thiếp vàng. Thiếu Tường cũng bước tới ngồi đối diện với nàng. Hai người cùng quay mặt ra cửa thượng sảnh.
Á Mỵ liếc mắt. Ánh mắt của nàng vừa sắc vừa lẳng lơ trao tình. Tiếp nhận ánh mắt của Tần Á Mỵ, Cát Thiếu Tường cảm thấy lòng mình nao nao một cái gì đó thật khó tả. Y cảm nhận trong ánh mắt của nàng có một lời mời chào vừa lả lơi vừa cởi mở.
Điểm nụ cười khẩy, Thiếu Tường nhìn Á Mỵ nói:
- Nhất định tại hạ không để cho tiểu thư xem mình như một kẻ không biết chìu thượng khách.
Á Mỵ liếc mắt, nũng nịu nói:
- Ai cũng có thể nói được, nhưng làm được mới là khó.
- Tại hạ đã sẵn sàng tất cả để bồi tiếp tiểu thư.
Y nói rồi vỗ tay ba tiếng.
Ngay lập tức ba ả nữ tỳ từ ngoài cửa tiến vào, trên đầu là những mâm đồng sáng ngời. Họ trịnh trọng đặt những chiếc mâm xuống giá đỡ.
Á Mỵ nheo mày nhìn ba chiếc mâm đồng có phủ những tấm lục hồng điều rồi nhìn lại Thiếu Tường.
- Cát thiếu gia lại khách sáo với Á Mỵ rồi.
- Dưới những tấm hồng điều kia là nhiệt tâm của tại hạ.
Y vừa nói vừa xua tay cho ba ả a hoàn rời bước khỏi gian thượng khách sảnh.
Ba ả a hoàn lui bước trở ra, cửa được đóng lại. Cát Thiếu Tường mới trịnh trọng đứng lên. Y nhìn sang Á Mỵ bằng ánh mắt lời chào và đầy chất giao tình.
Á Mỵ đứng lên.
Hai người sánh bước đến trước ba chiếc mâm đồng.
Cát Thiếu Tường nhìn sang nàng điểm nụ cười mỉm. Nụ cười của y biểu lộ thái độ tự thị và đắc ý, rồi từ từ giở miếng lụa hồng phủ trên chiếc mâm.
Dưới tấm lụa đó là chiếc tráp bằng vàng ròng. Y nhìn sang Á Mỵ tủm tỉm rồi nói:
- Tần tiểu thư mở ra xem trong tráp có gì nào?
Á Mỵ nguýt mắt đưa tình rồi mở nắp chiếc tráp. Trong tráp là một chiếc vương miện nạm dạ minh châu, khắc hình một con chim phượng hoàng.
Ánh hào quang từ những hạt dạ minh châu phát ra, làm mắt nàng lóa hẳn đi. Á Mỵ mở mắt thật to nhìn chiếc vương miện.
Cả cuộc đời nàng chưa từng thấy một đồ trang sức nào vừa đẹp vừa quyến rũ như chiếc vương miện trên nên cứ ngây người ra như hóa thành tượng chăm chẳm nhìn vào chiếc vương miện mà quên hẳn người đứng bên cạnh mình.
Á Mỵ buột miệng nói:
- Đẹp quá!
Cát Thiếu Tường liếc mắt nhìn trộm nàng. Y điểm một nụ cười mỉm:
- Chiếc vương miện này là của Tần tiểu thư.
Nàng nhìn lại Thiếu Tường:
- Công tử tặng cho Á Mỵ à?
Y khẽ gật đầu:
- Tần tiểu thư hẳn không chê?
- Á Mỵ thích nó lắm.
- Bất cứ trang mỹ nhân nào thấy chiếc vương miện đây cũng đều ao ước được đội lên đầu.
Y vừa nói vừa giở tấm lụa hồng điều trên tấm mâm đồng thứ hai.
Trên chiếc mâm đó là một bộ xiêm y được viền những đường hoa văn tinh tế và nạm những viên lam ngọc óng ánh. Một lần nữa, Á Mỵ phải sững sờ trước vẻ đẹp của bộ trang phục. Nàng ngây người nhìn rồi như thể không kềm chế được mình, cầm lấy bộ xiêm y ướm thử vào người. Bộ trang phục lam ngọc có lẽ Cát Thiếu Tường may dành cho nàng nên rất vừa vặn mà không có điểm gì sai sót.
Y nhìn Á Mỵ nói:
- Tiểu thư vận bộ trang phục này, hẳn sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Nàng đặt bộ xiêm y lại chiếc mâm đồng, rồi nhìn Cát Thiếu Tường nhu hòa nói:
- Chỉ có Cát công tử mới nghĩ và thốt ra câu nói đó.
Cát Thiếu Tường chỉ mỉm cười và không đáp lại lời nói của nàng.
Y giở tấm lụa phủ chiếc mâm đồng thứ ba. Trên chiếc mâm đồng đó là một đôi hài có đính những hạt huyết châu trông như những hạt đậu, óng ánh sắc đỏ thật đẹp.
Á Mỵ cứ ngắm đôi hài mà như kẻ mất cả thần thức.
Nàng cầm đôi hài đưa lên trước mặt ngắm nhìn thật kỹ, như thể tìm kiếm chút sai sót nào trong đường kim mũi chỉ. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Đúng là một kiệt tác không thể tìm có trong giang hồ.
- Những thứ này là nhiệt tâm của tại hạ dành cho Tần tiểu thư.
Á Mỵ trở lại đôi hài trên chiếc mâm đồng, nhìn Cát Thiếu Tường từ tốn nói:
- Nhiệt tâm của Cát thiếu gia Á Mỵ phải ghi nhận. Đến bây giờ thì Á Mỵ mới hiểu vì sao những trang mỹ ở Trung Châu cho Cát Thiếu Tường, đại thiếu gia Kim Tiền bang là người hào hoa phong nhã nhất Trung Châu.
Y nhìn vào mắt Á Mỵ, ôn nhu nói:
- Tần tiểu thư quá khen. Nếu như Thiếu Tường là người hào hoa phong nhã như thiên hạ đàm tiếu, thì bây giờ đã có hồng nhan tri kỷ. Cho đến bây giờ tại hạ là kẻ cô độc trên nhân gian.
Nàng nguýt mắt rồi nói:
- Á Mỵ không tin.
- Sao tiểu thư không tin Thiếu Tường?
Đôi chân mày của y nhướng lên:
- Cát Thiếu Tường là kẻ gian trá lắm hay sao?
Á Mỵ lắc đầu:
- Á Mỵ nào dám cho thiếu gia là kẻ gian trá… nhưng thú thật Á Mỵ không thể tin vào lời của thiếu gia. Bởi một người hào phóng, vừa khôi ngô tuấn tú lại có thân có phận như Thiếu Tường thiếu gia này thì không thể là cô độc nhân rồi.
Nàng nói vừa dứt phá lên cười. Á Mỵ vừa cười vừa quay lại chiếc ngai sơn son thếp vàng.
Cát Thiếu Tường bước theo nàng. Y đứng bên cạnh Á Mỵ. Á Mỵ nhìn Thiếu Tường nói:
- Phàm nam nhân hào hoa phong nhã như Cát công tử này, thường khiêm nhường tự cho mình là người vô duyên. Là những kẻ cô độc để giăng cái bẫy quyến rũ nữ nhân đó.
Thiếu Tường phá lên cười. Y vừa cười vừa nhìn Á Mỵ:
- Tại hạ đành phải bái phục tiểu thư. Ánh mắt của tiểu thư đúng là tinh tường mà bọn nam nhân như tại hạ đây không thể giăng bẫy được.
Nàng nhướng đôi chân mày lá liễu:
- Sao lại không giăng bẫy được?
- Khi người ta đã biết đó là cái bẫy thì đâu ai muốn tự mình chui vào?
Y nói rồi phá lên cười. Thiếu Tường vừa cười vừa nhìn Á Mỵ:
- Tần tiểu thư… Tại hạ nói có đúng không nào?
Nàng điểm nụ cười mỉm, nhỏ nhẹ nói:
- Có đúng và cũng có sai.
Thiếu Tường cau mày nhìn nàng, ôm quyền nói:
- Thế tiểu thư có thể cho tại hạ biết đúng, sai chỗ nào?
- Tại sao công tử không suy nghĩ mà buộc Á Mỵ phải giải trình cho người?
Nàng nũng nịu nói:
- Cát công tử khôn lắm… Đặt ra vấn đề rồi buộc người ta phải giải trình cho mình ư?
Thiếu Tường chắp tay sau lưng, bước qua bên kia bàn, nhìn nàng:
- Tại hạ rất muốn nghe sự giải trình hay đúng hơn là chỉ giáo của nghĩa nữ Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
- Lý do gì?
- Tiểu thư được sống bên cạnh Thượng Quan Đại Phu tiên sinh tất học hỏi được nhiều điều hay của tiên sinh. Sống bên Thượng Quan tiên sinh tất nhiên tiểu thư phải có sự uyên bác hơn Cát Thiếu Tường này. Cho dù Cát Thiếu Tường có dồi mài kiến văn hẳn cũng không thể thốt ra lời ngọc thước vàng như tiểu thư được.
Nàng đứng lên nguýt Cát Thiếu Tường:
- Lời nói của công tử rất hay nhưng buộc người nghe phải dè chừng đó. Nhưng thôi… Á Mỵ sẽ giải trình cho công tử biết vậy. Nếu không nói Cát thiếu gia lại cho Á Mỵ tự tạo khoảng cách với thiếu gia.
Thiếu Tường điểm nụ cười mỉm nhìn nàng. Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Á Mỵ nhu hòa nói:
- Nam nhân thường giăng bẫy để chài nữ nhân. Mặc dù biết đó là bẫy nhưng có những nữ nhân vẫn cứ lao vào cái bẫy đó như con thiêu thân bất kể hậu quả như thế nào.
Thiếu Tường buột miệng hỏi:
- Tại sao?
Nàng nhướng cao đôi chân mày lá liễu:
- Bởi cái bẫy tình được giăng ra bởi một trang nam tử giống như Cát Thiếu Tường đây.


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:24 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.