Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Nhịp Đập Trái Tim > Quà tặng cuộc sống
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #651  
Old 03-04-2011, 10:12 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Arrow Bước ngang đời...



Hãy tha thứ...
Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Tha thứ là một điều tuyệt vời, nhưng không dễ thực hiện. Nếu bạn tha thứ cho những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác đối xử lại như vậy.

Vì vậy, sự tha thứ giúp làm giảm bớt sư hao mòn, mêt mỏi của trí não và cho phép con người cảm thấy vui tươi hơn. Vậy làm cách nào để bạn có thể xoa dịu cơn giận và học cách tha thứ ?

* Đừng chờ lời xin lỗi

Người làm tổn thương bạn có thể không có ý định nói lời xin lỗi. Rất có thể, họ cố tình làm bạn bực bội hoặc không nhìn sự việc xảy ra theo cách của bạn. Thế nên, nếu bạn đợi một tiếng xin lỗi, bạn mất rất nhiều thời gian. Hãy luôn nhớ rằng tha thứ không nhất thiết phải là sau khi đã hòa giải với người làm bạn buồn hay sau khi họ đã chuộc lỗi.

* Giữ bình tĩnh

Để hạ cơn giận, hãy áp dụng một phương pháp kiểm soát đơn giản:
Hít thở sâu vài ba hơi thở và nghĩ về điều gì làm bạn thấy vui như là một cảnh thiên nhiên tươi mát mà bạn yêu thích hay một ai đó mà bạn yêu thương. Nếu được bạn có thể đi ra ngoài tự thưởng cho mình một ly cà phê mà tạm thời không nhìn mặt người gây ra cho mình rắc rối.

* Đừng định kiến


Một cách vô ý thức, sự tổn thương trong bạn sẽ khiến bạn cứ chú ý vào người đã làm bạn đau lòng. Bất cứ một hành động, một cử chỉ nào của họ cũng được bạn để ý. Vô hình chung bạn trở thành kẻ chấp nhặt, trong khi cuộc sống có quá nhiều điều đáng quan tâm hơn. Vì vậy, thay vì cứ mãi chăm bẵm vào cảm giác “nhức nhối”, bạn hãy học cách tìm kiếm lòng yêu thương, những điều tốt đẹp và lòng tốt ở xung quanh bạn.

* Xem xét sự việc từ quan điểm của người khác

Nếu bạn biết thông cảm với người đó, bạn sẽ nhận ra rằng họ làm điều đó đối với bạn có thể vì dại dột, vì sợ hãi bạn hơn họ, thậm chí rất có thể vì thương bạn. Để có được cảm giác của họ, bạn hãy đặt mình vào người kia, thử viết cho mình một lá thư. Các nghiên cứu đã cho thấy những người biết tha thứ sẽ có nhiều năng lượng, sống lạc quan, ít bị buồn rầu căng thẳng, ăn ngon miệng và ngủ sâu hơn.

* Vì thế... đừng quên tha thứ cho chính mình


Đối với một số người, tha thứ cho chính bản thân là một thử thách rất lớn. Nhưng nếu bạn không biết tha thứ cho chính mình thì bạn sẽ chẳng bao giờ có thể tha thứ cho người khác.


ML@ST

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #652  
Old 03-05-2011, 11:45 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Wink ST đó đây...Tips for life ...!



Những tờ giấy màu trắng thường được gọi chung Fabric Softener dùng bỏ vào máy sấy để cho quần áo thơm tho, mềm mại hơn và không bị dính nhau lại, còn có nhiều công dụng khác nữa...

Sau đây là những kinh nghiệm mà nhiều phụ nữ đã chia sẻ để chúng ta biết sử dụng Fabric Softener (hiệu Bounce) cho nhiều mục đích khác nhau:



1/ Khi bạn đặt một miếng Bounce ở gần nơi có kiến, chúng sẽ chạy đi hết.


2/ Tránh được mùi hôi mốc bằng cách kẹp một miếng giấy bounce vào sách hay cuốn album lâu ngày không mở ra.


3/ Vào mùa có nhiều muỗi, khi ra ngoài vườn sinh hoạt, bạn có thể đeo nơi thắt lưng một miếng bounce thì mấy chàng muổi sẽ không thèm lại gần.


4/ Dùng miếng bounce để lau những vết xà bông đóng ở cửa kính của bồn tắm.


5/ Làm cho đồ vật hay áo quần thơm tho và tươi mát bằng cách đặt một tấm bounce trong mỗi hộc tủ hay treo trong closet.


6/ Ðể tránh chỉ bị rối hãy dùng miếng Bounce vuốt sợi chỉ đã xâu vào kim trước khi may.


7/ Nếu không muốn vali đựng quần áo bị ẩm, hãy đặt một miếng bounce dưới đáy trước khi xếp hành lý mang theo.


8/ Làm cho không khí trong xe hơi trong lành bằng cách đặt một miếng bounce dưới ghế ngồi.


9/ Muốn rửa sạch những thức ăn dính chặt bên trong xoong nồi thì hãy đặt một miếng bounce vào trong xoong rồi ngâm nước qua đêm. Hôm sau mới dùng miếng sponge để chùi rửa. Chất dùng để chống lại sự dính nhau (static) có trong bounce sẽ làm cho đồ ăn rớt ra khỏi xoong nồi dễ dàng hơn.


10/ Ðặt một miếng giấy Bounce dưới đáy của mỗi thùng rác để tránh mùi hôi.


11/ Dùng miếng Fabric Softener để lau những nơi có dính lông chó hay mèo, nó sẽ lấy đi những lông rụng đó một cách sạch sẽ.


12/ Dưới mỗi giỏ đựng quần áo dơ, bao giờ cũng đặt một miếng fabric softener để khỏi có mùi hôi.


13/ Làm cho giày không có mùi hôi bằng cách đặt miếng Bounce trong đó qua đêm. Ngày mai, đôi giày sẽ thơm tho để mang đi làm hay đi học.


14/ Dùng fabric Softener để lau mặt kính máy TV sẽ làm cho bụi bặm bớt đóng lớp trên đó.


ST@
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #653  
Old 03-06-2011, 10:11 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Question Thoát...






Hoang tưởng


Hoang tưởng là những ý tưởng, phán đoán sai lầm, không phù hợp với thực tế do bệnh tâm thần sinh ra, nhưng bệnh nhân cho là hoàn toàn chính xác nên ta không thể giải thích, đả thông được. Hoang tưởng chỉ mất đi khi bệnh khỏi hay thuyên giảm.

Hoang tưởng không phải là một bệnh mà là triệu chứng rối loạn về nội dung tư duy của lĩnh vực tâm thần học. Dưới cách suy nghĩ của bệnh nhân, nhiều chuyện không có thật nhưng họ lại cho là hoàn toàn đúng. Sự sai của bệnh nhân nặng nề đến mức ta không thể giải thích bằng lý lẽ hay chứng minh bằng chứng cứ được.

Quá trình hình thành hoang tưởng rất phức tạp, liên quan mật thiết với các rối loạn tâm thần khác. Hoang tưởng thường kéo dài và làm biến đổi sâu sắc nhân cách của bệnh nhân, ảnh hưởng rất nhiều đến các hoạt động tâm thần khác.

Lúc đầu, bệnh nhân lo lắng, chờ đợi một điều gì đó bất thường, quan trọng sẽ đến với mình, làm thay đổi cuộc đời mình. Sau đó, họ thấy những người khác và sự vật xung quanh có một cái gì đặc biệt khác thường, liên quan đến số phận mình, nhưng không thể tự giải thích được. Dần dần trong cái đặc biệt và khác thường ấy, bệnh nhân tìm thấy những ý nghĩa ngày càng rõ ràng và tự giải thích theo lối suy đoán riêng của mình. Hoang tưởng được hình thành và ngày càng được củng cố thành hệ thống vững chắc, cố định. Cuối cùng, hoang tưởng có thể mất đi một cách tự phát hay do điều trị, hoặc tan rã trong trí tuệ sa sút.

Nguồn gốc của hoang tưởng có thể xuất phát từ định kiến hay ám ảnh, từ ảo giác hoặc là hiện tượng duy nhất của một bệnh loạn thần còn sót lại (hoang tưởng di chứng).

Hoang tưởng có thể gặp trong nhiều bệnh khác nhau: tâm thần phân liệt, loạn thần cấp, các rối loạn cảm xúc (trầm cảm, hưng cảm) có triệu chứng loạn thần, loạn thần thực tổn…

Khi nghi ngờ một người bị hoang tưởng hoặc có những biểu hiện bất thường, lệch lạc trong suy nghĩ, cần đưa đến các phòng khám tâm thần để được chẩn đoán và điều trị kịp thời. Phát hiện được hoang tưởng ở giai đoạn sớm sẽ giúp cho điều trị có hiệu quả hơn và tiên lượng bệnh tốt hơn.


LMTT@
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #654  
Old 03-07-2011, 11:43 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Trầm tư cuộc đời...






Tình Yêu và Lý Trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
Thông Minh đề xuất:
-"Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!".
Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi.
Lý Trí la lớn:
-"Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".
Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm:
- "Một, hai, ba…"
Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi...

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí:
- "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".
Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên:
- "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"

Tình Yêu nói:
-"Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi".

Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.


ST@
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #655  
Old 03-08-2011, 08:23 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Arrow Bước ngang đời...





Phép lạ của Tâm Linh ...

Gửi đến các bạn cùng đọc...
và hình như không chỉ dành riêng cho người bệnh nan y phải đối diện vô thường mà có lẽ ngay cả khi khỏe mạnh, nên chăng chúng ta quán chiếu cuộc đời nơi cõi Ta bà ... Tùy duyên chúng ta sẽ tìm được câu trả lời cho mỗi chúng ta.



Anh Cẩn sinh năm 1949. Hiện anh đang sống ở thành phố Encinitas, miền Nam California.

Có thể nói anh là một trong những người Việt Di Tản thành đạt ở Mỹ. Sang Mỹ từ năm 1975, anh bắt đầu làm việc ngay trong lĩnh vực điện toán. Với kinh nghiệm từng làm việc trong ngành điện toán khi còn ở Việt Nam, anh nhanh chóng thăng tiến trong ngành công nghệ quan trọng này của Mỹ.
Ðến năm 1990, anh đã nắm giữ những chức vụ cao trong các hãng lớn như General Electric. Anh quyết định mở business riêng của mình. Công việc kinh doanh của các công ty software do anh sáng lập đều thành công ở những mức độ khác nhau.

Theo anh Cẩn, con đường đến với Phật Pháp của anh cũng tương tự với những người thuộc giới trí thức và làm việc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Anh theo Ðạo Phật vì mẹ là một Phật Tử thuần thành, thường xuyên đi Chùa, tụng kinh. Lúc trẻ anh đọc rất nhiều sách Phật, cũng thiền tập, nhưng là để thoả mãn nhu cầu về tri thức hơn là tìm cho mình một con đường đi trong cuộc sống. Một tác động lớn đến đời sống tâm linh của anh xảy ra cách đây hơn chục năm, trong anh khi đang điều hành công ty của mình ở Mỹ.

Hôm đó, có một nhân viên lên gặp anh khóc và nói rằng mình bị áp lực lớn vì không theo nổi cách làm việc của anh. Anh Cẩn hết sức ngạc nhiên, vì anh thuộc loại giám đốc biết quan tâm đến nhân viên. Có điều anh luôn yêu cầu nhân viên phải làm việc đúng như cách của anh làm, để họ cũng thành công như anh. Anh quên mất là không phải ai cũng có khả năng như anh được. Hoá ra là cho dù đang muốn làm một việc tốt, nhưng vì chấp ngã, nên vô tình anh làm tổn thương người khác ! Qua sự kiện đó, anh bắt đầu nhìn lại mình.

Anh bắt đầu trở nên biết lắng nghe người khác hơn. Anh bắt đầu tìm cách đem Phật Pháp áp dụng vào trong cuộc sống hằng ngày. Anh Cẩn rất quan tâm đến Phật Giáo Tây Tạng. Theo anh, truyền thống Tây Tạng vạch ra con đường tu tập rõ ràng cho các Phật tử còn đang sống cuộc đời thường như anh. Vẫn biết “tu là chuyển nghiệp” như nhiều thầy đã dạy, nhưng “How ?”

Phật Giáo Tây Tạng đưa ra cho anh Cẩn câu trả lời này cụ thể hơn. Do đó, anh thường lên nghe giảng pháp ở ngôi chùa Tây Tạng ở Long Beach, nơi có Geshe Tsultim Gyeltsen trụ trì. Ngài là một trong những chư vị cao tăng của Phật Giáo Tây Tạng, rất được Ðức Ðạt Lai Lạt Ma quí mến.

Anh Cẩn - Dĩ tâm ứng tâm.

Vào khoảng tháng 06/2007, anh Cẩn thấy sức khoẻ mình tự nhiên suy kiệt hẳn.

Vì sao thì bác sĩ chưa chẩn đoán được. Phải đợi đến khi anh thấy mình bị chứng “double vision” - một vật mà nhìn thành hai - anh mới khám bác sĩ nhãn khoa rồi được chuyển qua bác sĩ khác để cho scan não bộ của anh. Lúc đó họ phát giác là anh bị ung thư phổi, đã di căn tới não, nên họ tức tốc đưa anh vào nhà thương.
Ðối với y học, ca của anh Cẩn có vẻ như đã quá trễ. Bác Sĩ vẫn bắt đầu phương pháp xạ trị mà không ai hứa hẹn điều gì. Cuộc sống của anh tính theo từng tháng. Chỉ còn chờ phép lạ …

Ðối với một người đọc sách Phật nhiều như anh Cẩn, anh cũng biết sinh tử là vô thường. Nhưng khi phải đối mặt trực diện với nó, anh mới thấy mọi kiến thức trước đây của mình về cái chết sao chỉ là một mớ khái niệm rỗng, không giúp gì được cả. Anh cảm thấy hoang mang quá đỗi. Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc đi về một nơi nào đó đằng sau cái chết. Bởi vì anh vẫn còn lo cho vợ anh, con anh, và cả doanh nghiệp đang làm việc nữa, sau này không có anh rồi sẽ ra sao.

Anh cố tự nhủ rằng mình chấp và bám víu như vậy là sai với tinh thần nhà Phật, nhưng anh không thể nào chế ngự được nỗi sợ hãi khi hình ảnh cái chết và vợ con mình hiện lên trong đầu. Cùng với cơ thể bệnh hoạn, tâm anh lại bị thiêu đốt trong sự sợ hãi. Thân tâm anh suy sụp toàn diện !

Ðến lúc như tuyệt vọng, tự nhiên anh nghĩ đến Geshe Tsultim Gyeltsen. Anh nhờ một người bạn thân đến chùa ngay để trình bày với thầy về hoàn cảnh của anh, và xin được qui y với Ngài. Thầy nhận lời ngay. Cuối tuần đó, anh sung sướng được gặp thầy, được thầy làm Lễ Qui Y chính thức.
Anh xin thầy lời khuyên về sự giải thoát cho bản thân mình. Lời khuyên của Ngài thật đơn giản : giao tất cả mọi chuyện vướng bận trong đời lại cho người thân, để chuẩn bị cho mình vượt lên trên tất cả những lo toan đó.

Với một niềm tin mãnh liệt vào vị thầy tôn kính, anh thực hiện đúng như vậy. Anh bàn giao lại công việc, tài sản lại cho người thân của mình lo liệu. Anh tức tốc lấy vé máy bay để cùng vợ đi Hawai, với ý nghĩ là tận hưởng những ngày tháng cuối để vui với gia đình. Ðúng cái đêm trước ngày khởi hành, “phép lạ” xảy ra.
Tối hôm ấy, anh cũng ngồi thiền để tĩnh tâm như mọi khi. Và khi anh nhắm mắt lại, anh thấy tự nhiên trong tâm anh tràn ngập hình ảnh vị thầy tôn kính của mình. Kỳ diệu hơn nữa, tâm của anh hoàn toàn tĩnh lặng cùng hình ảnh của thầy. Không cần một cố gắng nào cả, sự sợ hãi đang chế ngự anh trước đây tự nhiên biến mất. Giống như người lạc giữa sa mạc gặp được dòng suối mát, anh đã để tâm mình an trú trong những giây phút bình an tuyệt diệu đó.
Ðây là một dạng kinh nghiệm thực chứng của thiền quán mà không phải ai cũng tìm được, dù một lần trong đời.

Hôm sau, anh đem theo niềm an lạc đó sang Hawaii cùng với kỳ nghỉ của mình. Buổi sáng đầu tiên ở Hawai, anh chống gậy đi ra biển để ngắm bình minh. Và trong khi để tâm mình theo dõi vẻ đẹp của trời biển trong lúc mặt trời lên, hình ảnh 20 của thầy lại tràn ngập trong anh cùng với thiên nhiên.
Bình an lại đến ! Anh cảm thấy hạnh phúc trong giây phút hiện tại quá đỗi ! Lúc đó, anh mới thực sự ngộ ra rằng giây phút hiện tại là hiện hữu nhiệm màu nhất.
Nó không có khởi đầu, không có kết thúc. Nó chỉ là những cảm thọ bình an nối tiếp trong tâm một cách bất tận, và anh đã an trú được trong nó.

Khi về lại Cali, anh gặp thầy và kể lại những trải nghiệm này của mình. Ngài chỉ cười mà không giải thích thêm. Mà anh cũng không chờ đợi được giải thích vì cuộc sống của anh đã thực sự thay đổi rồi. Anh vẫn điều trị bệnh theo bác sĩ.
Thời gian còn lại, anh tận hưởng từng giây phút của cuộc sống với gia đình, bạn bè của mình. Sống trọn vẹn như vậy, anh nghĩ rằng không có gì khác biệt giữa việc mình sống thêm một năm hay mười năm nữa.
Bốn tháng sau, bác sĩ scan lại và không phát hiện ra sáu cục bướu trước đây nằm trên não của anh nữa. Có vẻ như anh đã vượt qua được giai đoạn nguy kịch nhất.
Bác sĩ cũng nói “phép lạ” đã xảy ra …
Cho đến hôm nay, mọi chuyện mới qua đi hơn một năm. Nhìn lại, anh Cẩn có cảm giác thời gian đó dài lắm ! Hiện tại, anh vẫn tiếp tục sống bình thản. Anh vẫn cùng bác sĩ tiếp tục theo dõi căn bệnh.
Anh Cẩn bảo rằng nó có thể quay lại bất cứ lúc nào, nhưng anh tự hào là đã chiến thắng được nó một lần. Ðiều quan trọng là anh không còn bận tâm đến nó nhiều nữa. Không ai có thể biết chắc chắn là ngày mai chúng ta có còn sống hay không.
Như vậy, đâu là sự khác biệt giữa một người ngày mai chết vì ung thư và một người ngày mai chết vì bất cứ một lý do nào đó, một tai nạn xe cộ chẳng hạn ?
Vậy thì hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay là được rồi.

Tôi hỏi đâu là “phép lạ” trong trường hợp của anh ?
Anh Cẩn cho rằng đó là sự kết hợp nhiều yếu tố. Có thể là do anh có một bác sĩ giỏi, và anh biết cách làm việc với bác sĩ của mình.
Có thể là do khi anh giữ được cái tâm bình an rồi, toàn bộ năng lượng trong con người anh dùng để hồi phục những tế bào ung thư.
Trong việc điều trị ung thư vào giai đoạn đã di căn thì y học chỉ đóng góp chừng phân nửa vào kết quả. Phân nửa còn lại dành cho những yếu tố 20 mà khoa học chưa thể lý giải hết, như niềm tin, sức mạnh của cái tâm bình an …

Giải thích tại sao vị thầy có thể trao cho anh được sự bình an, bước ngoặc của cuộc đời mình, anh Cẩn cho rằng đầu tiên là vì anh đã đặt niềm tin tuyệt đối vào Ngài. Cộng với thầy của anh có năng lực của tâm để truyền cho anh. Còn anh cũng hết lòng nhận.
“Dĩ Tâm ứng tâm” có lẽ là vậy đó.
Khi cả người cho lẫn người nhận đều mở rộng tâm của mình hướng vào nhau, “phép lạ” của tâm linh sẽ xảy ra …
Chia tay với anh Cẩn, tôi cảm ơn anh vì câu chuyện của anh là một món quà lớn dành cho tôi. Anh Cẩn mong rằng những điều tôi ghi lại được sẽ phần nào giúp đỡ những ai đang phải đối diện với căn bệnh ung thư như anh. Ðừng bỏ cuộc. Ðừng đóng cửa lại với cuộc sống.

Thông điệp của anh là Hãy Tạo Cho Mình Một Niềm Tin & Một Cái Tâm Bình An.
Tôi nghĩ thông điệp này đâu chỉ dành cho người bệnh, mà còn dành cho tất cả chúng ta, những con người đang sống trong một thời đại đầy biến động này.



Đoàn Hưng@


__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #656  
Old 03-11-2011, 01:16 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Một chút suy tư...






Ai cũng sợ thất bại

Ai trong chúng ta cũng đều sợ thất bại, vì thất bại có thể làm hao tổn tài sản, năng lực và cả niềm tin hy vọng nữa. Nói chung sự thất bại nào cũng mang lại cảm giác xấu (unpleasant) cả, nhưng tùy vào quan niệm sống và thái độ của mỗi người đối với sự thất bại mà cảm giác xấu ấy sẽ biểu hiện và ảnh hưởng tới mức độ nào.

Nếu ta cho rằng mình sẽ không bao giờ bị thất bại vì tài năng và bản lĩnh có thừa, thậm chí ta rất ghét sự thất bại, ta còn cho rằng thất bại là xấu xa là nhục nhã, nên khi đối đầu với sự thất bại ta sẽ dễ bị chao đảo và ngã quỵ. Nhiều khi sự tổn hại về tài sản và năng lực cũng chẳng là bao, nhưng chính cái kẹt vào danh dự mới làm ta khổ. Ta vừa phải lo thu dọn bao nhiêu thứ tàn dư sau cuộc chiến bại, vừa phải tìm cách ứng phó để giữ gìn sĩ diện. Đó là chưa nói đến sự tưởng tượng của ta về thái độ coi khinh của mọi người khi họ biết ta thất bại, mà chính ta cũng tự vẽ vời thêm thảm cảnh đáng thương của mình trong những ngày sắp tới sống trong thất bại. Chính thái độ ấy đã nhấn cuộc đời ta chìm xuống.

Cũng có khi ta chưa quen thất bại hoặc chưa bao giờ bị thất bại nặng nề như vậy nên ta rất dễ lúng túng rồi cố bám víu vào mọi thứ. Một người vừa bị mất việc thì tìm kiếm ngay việc khác để làm, một người lỡ tay làm hư một tác phẩm thì vội vàng bắt tay vào tác phẩm mới, một người vừa bị phụ tình thì mau chóng lao tới đối tượng khác để được cảm giác thương yêu. Tất cả những phản ứng sau sự thất bại thường là cố gắng khẳng định cái tôi của mình, vì theo ta nếu không nắm được gì trong tay thì chẳng còn gì là ta nữa. Nhưng phần lớn những gì ta cố bám trong khi đang trải qua sự thất bại đều là lầm lẫn. Ta chỉ đang tìm cách xoa dịu và khỏa lấp sự tổn thương ích kỷ của mình, chứ không phải ta đang có sự đầu tư đúng mức cho đối tượng. Bi kịch thường hay xảy ra trong những lần cảm xúc bùng vỡ như thế, bởi sự chọn lựa không hề có sự soi sáng chín chắn của lý trí.

Nhiều khi ta lại đi tìm cái tôi của mình ngay nơi con đường tâm linh. Đáng lẽ ra những phương pháp thực tập chuyển hóa có thể giúp ta chữa trị và hồi phục rất nhanh chóng, nhưng khi vết thương chưa kịp lành là ta đã vội đặt cho mình những mục tiêu chuyển hóa to tát cần phải đạt được. Ta lầm tưởng đó là thái độ quyết tâm hướng thượng, nhưng thực chất là ta đang củng cố cái tôi yếu đuối của mình. Ta phải làm một điều gì đó để ta thấy được sự tồn tại của mình. Trong tình trạng năng lượng cạn kiệt mà ta lại đặt thêm một tham vọng mới, dù tham vọng ấy được coi là chính đáng đi nữa thì nó vẫn đốt cháy hết năng lượng dự trữ trong ta, sức ép ấy khiến ta phải tiếp tục chiến đấu chứ không được nghỉ ngơi. Cũng như khi cục tuyết rơi từ đỉnh núi xuống, nếu nó cứ cố bám vào tuyết trên đoạn đường rơi xuống thì cục tuyết sẽ lớn dần và trở thành cục tuyết khổng lồ khi rơi tới chân núi, sức tàn phá của nó rất ghê gớm. Đó là hiệu ứng quả cầu tuyết (snowball effect).

Ta đã từng thấy có nhiều người càng hướng tới tâm linh thì họ càng vướng kẹt và suy yếu vì họ vẫn chưa dừng lại cuộc tranh đấu. Nhiều người tìm đến công tác từ thiện hay phục vụ cộng đồng cũng để khỏa lấp nỗi đau thất bại từ cuộc đời. Tuy những công tác cao cả ấy có thể mời lên những năng lượng tốt đẹp trong tâm hồn nhưng vết thương kia vẫn còn đó, sau này khi năng lượng xoa dịu không còn dồi dào nữa thì nó sẽ đau nhức trở lại. Tìm tới danh vọng khi thất bại trong tình cảm, hay tìm đến tình cảm khi danh vọng thất bại cũng đều như vậy, cũng là cách để cứu vớt cái tôi yếu đuối của mình và cũng sẽ đón nhận những thất bại sâu đậm hơn. Bởi sự đầu tư vội vàng sau những lần thất bại thường mang theo rất nhiều hy vọng, cũng như kẻ chơi bạc vốc hết túi tiền để đặt cược lần sau cuối.






Chỉ là chưa thành công



Một sự thành công phải luôn hội tụ vô số điều kiện phù hợp với nó, nhưng không phải lúc nào ta cũng chủ động nắm hết mọi điều kiện vì có thể nó hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của ta. Dù điều kiện quyết định sự thành công có khi nằm ngay trong ta và tưởng chừng rất dễ dàng để chế tác ra, nhưng vì thiếu kinh nghiệm và sáng suốt nên ta cũng không biết thêm bớt như thế nào để gọi là đủ điều kiện cho nó. Đây cũng là lẽ thường nhiên, vì nếu ai cũng nắm được mọi bí quyết đưa tới sự thành công thì con người đã không còn là con người và thế gian này đã biến thành cõi thiên đường mất rồi. Như vậy khi sự việc bất thành thì ta phải hiểu rằng những điều kiện đưa tới sự thành công chỉ là chưa hợp lý, có thể dư hoặc thiếu, chứ không hẳn là vô nghĩa.

Chữ “thất bại” có thể khiến ta hiểu lầm là ta không được gì cả, hoàn toàn trắng tay, trong khi những gì ta đã gầy dựng nên vẫn còn đó chứ có mất đâu. Những kỹ năng tập luyện, những kinh nghiệm và kiến thức tích lũy, cũng như những yếu tố thuận lợi bên ngoài mà ta đã cất công gom lại sẽ được sử dụng một cách xứng đáng cho công trình hay đối tượng kế tiếp. Cho nên khi thành công ta phải hiểu rằng sự thành công này đang đứng trên vai của sự thất bại trong quá khứ, đó chính là ý nghĩa của câu nói “Thất bại là mẹ của thành công”. Không có sự thành công vững bền nào mà không được làm ra từ những thất bại nho nhỏ ban đầu. Vì vậy ta nên tập gọi sự việc bất thành là “chưa thành công” thay vì gọi là thất bại. Cách gọi đó sẽ giúp ta không dễ dàng suy sụp tinh thần hay thất vọng vì ta biết rằng cơ hội vẫn chưa chấm dứt, thua keo này ta vẫn có thể bày keo khác.

Thật ra, thất bại là một phần rất quan trọng của cuộc sống. Khi thất bại ta sẽ thu mình lại, mặc dù bị đè nặng trong cảm giác rất khó chịu nhưng đó là cơ hội để ta nhìn lại mình rõ hơn. Ít nhất lòng tự hào, háo thắng hay chủ quan trong ta cũng rơi rụng bớt. Đó là lý do mà các bậc trải nghiệm luôn rất lo lắng khi thấy người trẻ dễ dàng gặt hái được thành công, nhất là sự thành công vay mượn quá nhiều từ những điều kiện thuận lợi bên ngoài. Họ chưa nếm trải những cảm giác xấu khi thất bại, cái tôi của họ chưa từng bị bầm dập khi đi ngang qua những giai đoạn khốn đốn vì không biết phải xoay sở bằng cách nào, và họ cũng chưa kịp mời lên những phẩm chất quý giá đạo đức trong tâm hồn như tính từ hòa hay đức khiêm cung, thì sự thành công lớn có thể trở thành tai họa cho chính cuộc đời họ và mọi người chung quanh. Ta đã từng chứng kiến rất nhiều người trẻ có những thành công vang dội nhưng lại mau chóng ngã đổ vì chính thái độ biến đổi khôn lường của họ.

Vả lại, bản năng sinh tồn của con người vốn rất vĩ đại, chỉ khi nào đối đầu với những lần thất bại sâu cay thì nó mới chịu phát hiện ra, nhờ vậy mà nội lực con người trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cho nên ta đừng sợ thất bại. Nếu thấy mình chưa đủ vững vàng thì ta cũng đừng vội mong cầu thành công, hãy vui vẻ đón nhận sự thất bại như đón nhận cơ hội đào luyện sức chịu đựng và chuyển hóa tâm tính của mình. Người trí thường hay từ khước những điều kiện thuận lợi mà tìm tới những hoàn cảnh khắc nghiệt để phát huy hết năng lực tiềm ẩn, họ xem nhẹ những thành công chỉ mang lại những cảm giác thỏa mãn đơn điệu theo thị hiếu của cuộc sống để chọn cái to tát hơn chính là chiến thắng với những bóng tối phiền não trong họ. Đó mới chính là những người hùng thật sự.






Mỉm cười với thất bại



Bài tập đầu tiên khi đón nhận sự thất bại đó chính là nhìn lại thái độ phản ứng của mình. Ta phải ghi nhận cái gì đang biểu hiện trong dòng cảm xúc hay tâm thức của mình, mà không dùng ý chí để đàn áp hay phủ nhận nó. Cần nắm rõ hiện trạng tâm lý để ta đánh giá chính xác nội lực của mình mà quyết định hứng chịu một mình hay cần đến sự trợ giúp của người thân, thay vì chỉ cố gắng che đậy để bảo vệ danh dự hay dựa dẫm vào những đối tượng khác để xoa dịu sự tổn thương. Để làm được điều này ta cần phải có thói quen thường xuyên nhìn lại tâm mình trong mọi tình huống. Nhìn lại mình đã là một bước luyện tập đáng nễ, mà nếu có thể nhìn bằng thái độ không thành kiến thì cái nhìn đó sẽ đạt tới mức thấu suốt bản chất của mọi đối tượng. Có thể ta sẽ thấy những phiền não trong ta mới là nguyên nhân chính dẫn đến sự thất bại, hoàn cảnh chỉ đóng vai trò phụ.

Tham vọng là phiền não ta thường phát hiện ra nhiều nhất trong những lần thất bại. Bởi ta luôn bị sự kích động quá lớn của trào lưu xã hội nên thấy ai có cái gì ta cũng muốn có cho bằng được, mà thực chất ta không biết rõ mình có cần nó hay không và mình có đủ khả năng để đạt được nó hay không. Tham vọng có thể khiến cho tâm tưởng nhồi nặn ra lòng tự tin một cách không căn cứ. Ta thường dễ bị ý muốn thành công dẫn dắt thay vì tìm kỹ trong kinh nghiệm và kiến thức tích lũy của mình có những chất liệu nào đóng góp nên sự thành công. Nếu chỉ có cái muốn mà ta đã vội vắt kiện năng lượng ra đầu tư thì đó là một hành động rất ngây thơ, bị cảm xúc chi phối trầm trọng. Những lần phát hiện ra lòng tham của mình đang vận hành, ta nên nở nụ cười để xác nhận rằng ta đã thấy nó rồi, nó không thể gạt gẫm ta được nữa vì ta đã thấu hiểu đường đi nước bước của nó.

Chấp nhận sự thất bại là thái độ rất quan trọng trong tiến trình trị liệu. Ta nên nhớ rằng trạng thái tâm lý đang chịu đựng sự thất bại rất quan trọng, nó là một phần tất yếu của cái tôi thuần phục và vững chãi. Nếu ta đã phấn đấu hết lòng rồi mà vẫn không thành công thì chắc chắn nguyên nhân tùy thuộc ở bên ngoài, lực bất tòng tâm, ta không cần phải day dứt hay trách móc bản thân, cứ kiên nhẫn chờ đợi đến khi điều kiện hội đủ. Vượt qua được tâm lý tổn thương và mặc cảm là ta đã vượt qua hơn một nửa nỗi khổ niềm đau vì thất bại. Thỉnh thoảng ta cũng nên tự hỏi mình có cần đeo bám mãi sự thành công không, nó có phải là điều kiện tiên quyết cho hạnh phúc của ta trong hiện tại không, để ta buông xả bớt những mục tiêu chỉ đem lại những giá trị tầm thường hay vô nghĩa. Đừng bao giờ quên rằng sự thất bại dù lớn lao đến đâu cũng chỉ là một phần của cuộc sống, nó không thể làm phương hại tới những giá trị mầu nhiệm mà ta đang nắm giữ trong tầm tay.
Thành bại đã bao lần
Tuổi xuân trôi lần lựa
Nụ cười trên môi chờ
Bao giờ cho nhau nữa

Minh Niệm@

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #657  
Old 03-11-2011, 08:12 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Question Một chút suy tư...






Có Phải Tôi Không ?



Có người gửi tôi tấm hình trên mạng
cô gái Sài gòn áo trắng khăn tang
đi trong Sài gòn bốn mươi năm cũ
cô gái trong hình có phải tôi không ?

Ô hay tại sao tự nhiên tôi nhận
Sài gòn cả trăm cô gái giống tôi
cả ngàn khăn tang trên đầu góa phụ
góa phụ còn hồng một vệt son môi

Ô hay tại sao tự nhiên tôi chối
Sài gòn ngày ấy trắng toát khăn tang
những cô trẻ lắm mắt đầm đìa lệ
theo tay ai dắt đi vào nghĩa trang

Sài gòn bây giờ khói nhang đã tắt
góa phụ ngây thơ tóc đã phai xanh
nhìn lại tấm hình nhận ra cô gái
khẽ gọi tên cô Trần Thị ChiếnTranh.


TMT@



__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #658  
Old 03-13-2011, 06:16 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa ML'Quotes






Như Vạt Nắng....



Be yourself
Hãy là chính mình

Give second chances
Hãy cho một cơ hội thứ hai

Listen to the leaves of autumn
Lắng nghe tiếng lá của mùa thu

Appreciate everything you have
Trân quý tất cả mọi thứ bạn đang có

Have a reputation for being gracious
Tạo danh tiếng là người duyên dáng

Learn from your anger
Hãy học hỏi từ những cơn giận của mình

Listen for the sake of listening

Hãy lắng nghe vì lợi ích của việc lắng nghe

Never question your happiness

Đừng bao giờ suy tư hạnh phúc của bạn

Have passion for excellence
Nên có niềm đam mê cho những sự việc xuất sắc

Let go of desire to always be right

Hãy quên đi sự mong muốn lúc nào cũng phải đúng

Let go of old hurts and angers

Hãy quên đi của những nổi đau khổ và những cơn giận xưa cũ

Whether you win or lose... be nice to the opposition

Cho dù bạn thắng hay thua...nên đối xữ tốt đẹp với phe đối lập




__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #659  
Old 03-18-2011, 12:18 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Vẫn có em bên đời...



Vẫn có em bên đời...


Một câu chuyện tình có thật rất cảm động nhưng bi đát.
Chúng ta vẫn còn được may mắn hơn triệu triệu người trên thế giới.
Nên Hạnh Phúc với những gì mình đang có.
Chúc tất cả nhiều an lành trong cuộc sống...

Nên cảm ơn Thượng Đế những gì chúng ta đang có
dù không được bằng người khác và không nên oán trách than van
nếu gặp phải những điều không như ý trong cuộc đời...



Linh, Huyền, và bé Tiến tại tư gia


Huyền đẹp. Không phải tôi khen, mà nhiều anh bảo thế. Huyền mặn mà. Không phải tôi nịnh, mà vì nàng là gái một con. Huyền dễ thương. Không phải tôi cho là vậy, mà do giọng nói nàng ẩn chút gì đó nét hồn nhiên...
Linh có duyên. Không phải tôi khen, mà nhiều cô bảo thế. Linh phong độ. Không phải tôi nịnh, mà vì chàng mang dáng dấp của một công tử đại gia. Linh thông minh. Không phải tôi cho là vậy, mà do kiến thức về nhiều lĩnh vực qua cách nói chuyện của anh...
Đôi bạn trẻ gặp nhau. Tình yêu chắp cánh. Hôn lễ thật ấm cúng với họ hàng hai họ. Ai cũng khen “Cứ y như đại gia lấy hoa hậu chân dài”. Với hai trái tim, họ nắm tay nhau bắt đầu xây lâu đài tình ái...

* Nàng tập lái, chàng quẹo cua

Huyền chớp mắt kể: “Năm năm trước, em qua Cali với ba mẹ. Ai cũng khuyên một trong những việc đầu tiên phải làm khi đặt chân đến Mỹ là phải đi học lái xe. Có người giới thiệu, em ghi tên học ở văn phòng của anh Linh . Em nhát lắm, nên tập lái xe mà cứ run tay hoài, nhất là những lúc quẹo cua. Anh Linh la em hoài đó chứ. Nào là lúc quẹo cua, em phải thế này, thế nọ. Vậy mà...” - Huyền cười tinh nghịch – “Ảnh ‘quẹo’ hay quá nên ‘cua em dính’ hồi nào hổng biết nữa”.



Huyền và Linh đẹp đôi trong ngày cưới


Huyền tiếp: “Chúng em nghèo nhưng hạnh phúc lắm, nhất là sau khi bé Tiến ra đời. Thời gian đó công việc ở văn phòng anh Linh khá lắm, người học lái xe khá đông, công việc làm không kịp. Còn em thì làm nail, kiếm cũng khá nhiều tiền. Tụi em mua chiếc xe hơi mới toanh, anh Linh bảo em chở ảnh lái một vòng Bolsa lấy le cho vui.
Ảnh còn nói: ‘Quẹo cua mà không xong là anh chấm rớt đó nhe’”.
Hạnh phúc tưởng chừng như mãi mãi...

* Có ai học được chữ Ngờ...

“Ngày hôm ấy, em nhớ mãi” - giọng Huyền trầm hẳn xuống. “Gửi con cho Má, hai vợ chồng kéo nhau ra Mile Square Park cắm trại. Tự dưng nổi hứng, em thách anh Linh chạy đua. Ảnh chấp em chạy trước. Em cắm đầu chạy thục mạng, vậy mà chưa gì đã nghe tiếng ảnh rượt kịp sau lưng, và rồi bỗng dưng, em nghe một tiếng ‘rầm’. Anh Linh vượt qua mặt em, thì chúi cổ nằm sóng soài trên bãi cỏ. Em tỉnh queo, vì em biết tính ảnh hay làm bộ để bà xã năn nỉ. Nhưng thấy ảnh nằm hơi lâu, và hình như có tiếng rên. Em bước tới nói to: ‘Dậy đi ông, làm bộ hoài’. Bỗng dưng anh Linh thều thào: ‘Kêu cấp cứu! Anh gãy cổ rồi, đau quá’. Em hoảng hồn bấm 911, và lát sau chúng em có mặt tại bệnh viện...”.

* Một quyết định - một cuộc đời

“Má và em chờ đợi trong thấp thỏm lo âu. Bác sĩ bước ra và cho biết là ‘Bệnh nhân bị gãy hai xương cột sống ở nơi cổ, cần phải mổ, nếu không sẽ chết’. Em lo lắm, nên ký giấy đồng ý mổ. Cả hai gia đình em và ảnh chỉ biết ngồi ngoài, khóc và cầu nguyện. Ca mổ không thành công. Bác sĩ bảo: ‘Bệnh nhân sẽ bị liệt cả toàn thân vĩnh viễn’. Em nghe như đất trời sụp đổ. Em khóc không thành tiếng. Tại sao ông Trời lại bất công đến vậy?
Họ chuyển anh qua khu vật lý trị liệu. Ngày nào em cũng ở cạnh anh, vừa dìu tập cho anh đi, tìm chuyện nói cho anh vui, vừa ráng nuốt ngược nước mắt vào trong. Hễ giây phút nào một mình là em khóc, và cầu nguyện. Hơn một năm thì nơi ấy gọi em lên, bảo em phải chọn một trong hai quyết định: ‘Một là đưa anh Linh vào viện dưỡng bệnh (nursing home), hai là đem về nhà, vì chính phủ không chi trả cho các trường hợp không còn hy vọng nữa’. Nhìn vào đôi mắt anh buồn vời vợi, không hồn, vô vọng, nên em đã không hề ngần ngại mà chọn ngay giải pháp thứ hai, vì ‘Một ngày, một buổi cũng là tình nghĩa vợ chồng’”.

* Lửa thử vàng, gian nan thử sức

“Khổ lắm chị ơi” - Huyền nói. “Anh Linh không tự làm được một việc gì, dù nhỏ nhặt nhất, như là tự lăn người, hay đi tiểu tiện. Cứ hai tiếng đồng hồ là em phải xoay người anh ấy, nếu không thì sẽ bị hầm và lở loét lưng. Tắm rửa, gội đầu, hốt cứt, thay tã, cũng chỉ một mình em. Chị nhìn xem” - Huy ền giơ cao cho tôi xem bắp tay với “con chuột” mà các thanh niên thường tự hào gồng người khoe, và nói: “Trước kia anh Linh nặng 225 pound, vậy mà sau tai nạn thì sụt ký kinh khủng, nay chỉ còn 170 pound, mà em phải lăn qua lại như vậy 10 lần mỗi ngày, rồi còn đỡ ngồi lên, nằm xuống, nên bây giờ tay em thành lực sĩ rồi”. Huyền cười buồn...
Linh chợt kêu ngứa đầu. Huyền lật đật lấy cây lược đến chải đầu cho chồng. Linh cứ luôn miệng bảo: “Em ấn mạnh lên, mạnh nữa, ngứa quá. Em cào bên phải nè, rồi sau ót...”. Huyền làm theo như cái máy. Vừa làm cô vừa kể: “Cứ hai ngày là em phải gội đầu và tắm rửa cho ảnh. Chị nghĩ xem làm sao có thể xoay trở mà tắm?”. Tôi lắc đầu chịu thua. Huyền chỉ tôi xem một dụng cụ để ngoài sân, trông từa tựa như chiếc cần cẩu. Huyền tiếp: “Em phải câu ảnh từ giường qua ghế ngồi”. Tôi thắc mắc: “Sức Huyền sao làm nổi?”. Huyền giải thích: “Em xoay người ảnh dựa lưng lên, phủ lên người ảnh cái áo đặc biệt này”. Huyền đưa tôi xem chiếc áo chằng chịt những dây, “xong móc một đầu cần cẩu vào chỗ đây, rồi bơm cái thanh sắt này, thì cần cẩu sẽ kéo ảnh lên cao, rồi sau đó em thả tay từ từ để cần cẩu hạ ảnh xuống ghế ngồi”.



Dụng cụ cần cẩu đặc biệt để đưa Linh lên xuống xe lăn


Linh tiếp: “Lần đầu tiên khi bị câu như vầy, em khóc nức nở. Vừa buồn, vừa tủi, vừa nhục, cái cảm giác như mình là một con thú khiến em chỉ muốn được chết mà thôi. Em ráng cắn chặt môi mà nước mắt từ đâu cứ tự động lăn dài. Là người, ai cũng ráng bám víu để mà sống, dù cuộc đời có bất hạnh đến đâu. Chỉ riêng em, thì em lại cầu mong được chết”.

* Cái đau của bệnh nhân

Huyền đang nói thì bỗng dưng tay chân Linh co giật liên hồi. Tôi hơi sợ, vì lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Huyền bình tĩnh bước tới vịn tay chồng, như muốn truyền thêm can đảm cho anh đang trong cơn đau đớn. Linh cất tiếng: “Đau lắm. Một ngày tay chân giựt như vậy không biết bao nhiêu lần, em không sao làm chủ được. Bất lực!”. Linh thở dài tuyệt vọng: “Nhiều lúc em chỉ ước mình được chết cho xong...”.
Huyền lại tiếp: “Sáng nào em cũng phải nhét vô hậu môn ảnh một viên thuốc để giúp làm mềm phân. Rồi chừng vài tiếng đồng hồ sau thì thọt ngón tay trỏ vào, ngoáy vài vòng cho phân mềm đều, rồi móc ra đem đổ. Hôi thúi mấy em cũng chịu. Mà chưa hết đâu, ảnh không đi tiểu được, nên một ngày chừng hai, ba lần, em phải dùng que thọt giúp ảnh”. Thấy tôi có vẻ không hiểu, Huyền đưa tôi xem một bộ dụng cụ đặc biệt. Cô giảng giải: “Em lấy cái ống này nè” - Huyền giơ lên một ống dài rỗng như cây hút (sinh tố) vậy, “đâm vô đầu bộ phận sinh dục, đẩy từ từ cho đến khi nào ống đụng bọng đái, khi đó em ấn thêm nữa thì nước tiểu xịt ra theo đường ống, vô túi nylon này, em gói lại mang đi đổ”. Linh tiếp lời vợ: “Đau kinh khủng, mỗi lần phải đi tiểu, đi tiêu là cực hình với em. Tù nhân có bị tra tấn cũng đến vậy là cùng. Lần nào em cũng cắn răng chịu trận, mà ngày ba bốn cữ như vậy, chịu không nổi nữa, khổ lắm”.

* Nỗi khổ của người chăm sóc

Huyền nói: “Mà chưa phải hết đâu, có những lúc cơ thể anh Linh lại tự đại tiện một mình, không sao biết trước được. Ban ngày ảnh mang tả, tối lạnh thì mặc quần. Có lúc ảnh đang nằm bỗng dưng cứt xịt ra ướt tèm nhẹp hết quần, dính cả lên giường. Thời gian đầu em còn cho ảnh mặc quần, mỗi lần vậy là em quăng luôn cái quần, nhưng rồi tiền đâu mà mua quần xoành xoạch, nên em đành phải mang quần ra giặt tay, rồi phơi lên cho mau khô. Tủi thân lắm, cứ giặt quần là em nhớ Má, cả đời em chưa một lần giặt đồ cho Má, bây giờ thì mỗi ngày giặt quần cứt cho chồng, vậy mà không dám than, không dám khóc, sợ ảnh buồn. Nghĩ lại mà thương Má em. Bà cứ an ủi, động viên em. Chưa bao giờ Má bảo em bỏ cuộc. Má hay nói: ‘Đã là vợ chồng, sướng khổ có nhau, còn nước còn tát, hai con đừng tuyệt vọng’”.
Rồi Huyền khóc: “Năm ngoái Má em mất vì bệnh ung thư. Trước khi ra đi, Má nắm tay em căn dặn, ‘Má đi trước nhe hai con. Con ráng mà lo cho thằng Linh . Má ra đi vì căn bệnh nan y, nhưng vẫn còn sướng hơn nó, thôi vợ chồng con ở lại ráng đùm bọc lẫn nhau’. Chỉ có Má là người hiểu nỗi khổ của em nhất”.
Huyền lại nói: “Gần bốn năm nay, chưa đêm nào em ngủ được một giấc đầy. Cứ hai, ba tiếng là thức dậy, chạy qua phòng xoay người ảnh. Có lúc mệt quá, em ngủ vùi, không nghe tiếng ảnh gọi em qua vì đau quá. Chị nhìn mắt em nè, lúc nào cũng sưng húp, quầng thâm, em chỉ sợ một ngày nào đó thì sẽ bị mù luôn. Bao nhiêu ngày tháng nuôi chồng, là bấy nhiêu đêm nước mắt chung tình em rơi”.

* Nguyện cầu

Huyền chỉ tôi xem tờ giấy “Cảm tạ công đức” treo trên tường, và nói: “Tụi em đâu giàu có gì, vậy mà hễ có ai về Việt Nam là em ráng dồn hết tiền đang có nhờ họ đem về cúng chùa. Mà em ghi tên ảnh không hà, mong ảnh được phước mà mau hết khổ. Nhiều lúc chỉ cúng dường có 1, 2 đồng, em cũng khấn cầu có phép lạ nào giúp chồng bớt khổ, chứ nhìn ảnh đau đớn mỗi ngày, em không chịu nổi nữa. Đã hơn ba năm rồi, nhiều lúc khổ quá em muốn quăng bỏ hết mọi thứ, tự tử cho xong, nhưng nhìn bé Tiến lại thương. Gần bốn tuổi, nó nào được đến trường, cứ quanh quẩn ở nhà vì nếu đi học thì ai chở đi ai đón về, em phải túc trực bên chồng 24 trên 24. Ai cũng bảo đó là nghiệp của em và của ảnh, chính vì vậy mà nghèo đói cách mấy tụi em cũng ráng giúp làm từ thiện chỉ mong mau hết nghiệp. Ai chỉ gì tụi em cũng làm, tụng kinh Dược Sư, Chú Đại Bi, niệm Phật. Nhưng giờ thì...”. Huyền im lặng. Chừng một phút sau, cô nói tiếp với giọng yếu ớt hẳn đi: “Mỏi mệt, tuyệt vọng và chỉ muốn buông xuôi. Đúng thật đời là bể khổ...”.

* Kinh nghiệm chia sẻ

Linh lên tiếng nhờ vợ giúp trở mình, rồi sau đó anh bảo Huyền đỡ dùm lên để anh dựa lưng vào thành giường. Anh ngồi đó, trân trân nhìn lên tường, không nói một tiếng. Tôi đến bên Linh , bắt chuyện: “Nằm thế này hơn ba năm rồi, chắc Linh có nhiều thời gian ngẫm nghĩ về mọi chuyện, Linh có thể chia sẻ chút được không?”. Linh nhếch miệng khó nhọc: “Buồn, khổ, nhục, uất, hận... trăm ngàn cảm xúc khác nhau. Ba năm, đủ dài phải không chị? Nhưng vẫn còn quá ngắn với cả cuộc đời bại liệt còn đăng đẳng trước mặt. Giờ thì hết rồi, không có cảm xúc, cũng chẳng phiền trách gì. Chỉ chấp nhận, vậy thôi...”. Tôi im lặng. Linh tiếp: “Em cũng muốn nói vài điều như thế này: Em tuy liệt cả toàn thân nhưng đầu em rất tỉnh táo. Em xem tivi để giết thời gian, nên em biết là kinh tế đang xuống dốc thê thảm. Nhưng tất cả những ai đang mất việc, mất nhà, khai phá sản..., kể cả những ai từng bị stroke và nếu chẳng may bị bán thân bất toại, hãy bảo họ đến gặp em, để họ hiểu ra rằng họ vẫn còn may mắn hơn em nhiều lắm. Đã rất nhiều lần em có ý nghĩ tự tử, nhưng không sao thực hiện nổi vì tay chân mình không tự cử động gì cả thì còn làm gì được. Em ước gì có ai đó giúp dùm cho em chết đi, thì em sẽ mang ơn họ. Có những buổi sáng, mở mắt ra em đã khóc, chỉ vì tại sao mình lại tiếp tục sống, tại sao ông trời không thương mà cho em ngủ một giấc ngàn thu. Khi tai nạn xảy ra, em mới hơn ba mươi, còn sung sức lắm. Em chơi tennis, sức voi ăn no quậy mạnh, nên em rất ỷ y về sức khỏe. Nhiều năm trước em nhận thấy mình hay bị chứng hụt hơi, hễ mà làm gì hơi nặng hay quá sức là phải thở hổn hển, có lúc phải ngừng hẳn lại để thở, nhưng em cứ cho là không sao đâu, nên không bao giờ có ý đi khám bác sĩ. Hôm đó ở Mile Square Park chạy đua với Huyền, khi cố vượt qua vợ, em bị hụt hơi, nhưng không lẽ chịu thua mà ngừng lại sao. Thế là em cố ráng chạy vượt qua mặt Huyền. Vừa xẹt qua thì em không thở được nữa, trời đất tối sầm, em té chúi nhủi đâm đầu xuống bãi cỏ, chỉ kịp nghe tiếng ‘rắc’. Chừng lát sau mở mắt ra thì thấy đau nhức nhối từ chỗ ót đi xuống dọc theo cột sống rồi đến cả bàn chân, không sao nhúc nhích gì được nữa. Em ú ớ kêu Huyền gọi cấp cứu. Giờ nhớ lại hối hận lắm thì đã muộn quá rồi...”.

* Nỗi lòng biết tỏ cùng ai?

Giọng Linh bỗng dưng nghẹn lại: “Chị hỏi thì cho em nói. Có lẽ lời em nói ra đây cũng không ai thèm để ý. Em tức và buồn lắm...”. “Chuyện gì vậy Linh ?”. Tôi nhỏ nhẹ hỏi.
“Khi được chở vào bệnh viện cấp cứu, em gần như bị liệt cả người , kể từ cổ trở xuống rồi, vì không sao cử động được gì hết cả, nhưng chỉ trừ cái đầu. Lúc đó em vẫn còn tỉnh táo. Em hỏi bác sĩ về bệnh trạng mình. Ổng bảo: ‘Cậu cần mổ gấp. Nếu không mổ cậu chắc chắn chết, còn mổ thì hy vọng sống’. Hỏi chị, nếu chị là em thì chị chọn cái nào?”. Tôi đáp ngay: “Dĩ nhiên là chọn mổ để được sống”. Huyền xen vô: “Sao anh cứ nói hoài chuyện này vậy? Thôi chị đừng nghe nữa...”. Tôi vừa thắc mắc vừa tò mò: “Chuyện gì vậy Huyền? Để Linh nói hết đi đã”.
Tự dưng Huyền quay sang chồng: “Anh à, hôm đó bác sĩ có cho em và Má biết về hiện trạng của anh, và em đã quyết định, chứ đâu phải bác sĩ quyết định cho anh đâu mà anh cứ nói hoài...”. Linh vặn lại vợ: “Thế bác sĩ nói với em và Má sao đâu, em nhắc lại cho anh nghe đi”. Huyền nói rõ từng câu: “Bác sĩ bảo em với Má là anh bị gãy xương cổ C4 và C5, cần phải mổ gấp, nếu không thì anh chết, nếu mổ thì xác suất 80 hay 90% sẽ cứu được anh”.

Linh la lên: “Đó đó, chị nghe rõ chưa? Nói chuyện với một cô gái trẻ trình độ trung học như vợ em và một bà già như Má, mà bác sĩ nói C4, C5 thì ai hiểu là gì? Tại sao không giải thích cho rõ ràng là C4, C5 nằm ở đâu trên cột sống từ cổ trở xuống, và hai đốt xương này có vai trò quan trọng như thế nào? Rồi tại sao lại chỉ nhấn mạnh ở chỗ ‘Mổ thì sống 80, 90%, còn không mổ thì chắc chắn là chết’? Bác sĩ lẽ ra phải nói cho bệnh nhân và gia đình hiểu rõ là ‘Nếu ca mổ không thành công, thì người bệnh sẽ bị như thế nào? Tàn tật ra sao và mức độ tàn tật như thế nào, kéo dài bao lâu?’. Nếu biết trước là mổ không thành công mà phải sống dở chết dở như thế này thì em đã chọn được chết lúc đó rồi. Còn nếu như vì ham sống mà em chọn mổ thì dầu có bị tàn phế em cũng chịu, vì đó là quyết định của mình, còn đằng này, cứ nói vậy mà hại cả đời em, thì ai chịu khổ dùm cho em?”.

Tôi nhìn Linh , đôi mắt anh vừa đau xót pha lẫn chút trách hờn. Huyền nói vội vàng, có lẽ để giảm bớt phần nào không khí không vui: “Thôi mà anh, bác sĩ cũng đã hết lòng mổ giúp cho anh rồi, sao anh cứ trách hoài vậy?”. Linh ngắt lời vợ: “Giúp?”. Quay qua tôi, Linh nhẹ giọng: “Mà thôi, nói ra được với chị thì em cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào rồi...”.
Nói xong, Linh thở hắt ra rồi quay mặt vô vách. Huyền lật đật kéo tôi qua phòng bên: “Qua đây chơi chị, có chuyện đó mà ảnh cứ ấm ức nói hoài. Đây là phòng em với bé Tiến nè”. Tôi nhìn gian phòng nhỏ của hai mẹ con, đồ đạc vất lung tung. Huyền giả lả: “Thằng nhóc phá lắm, có một mình buồn nên nó cứ đòi Mẹ chơi chung, mà em làm gì có thời gian. Phòng này em cũng không có giờ dọn dẹp nữa, cả ngày cứ quần quật, tối đến đặt lưng xuống là ngủ ngay vì đừ quá, nhưng hai, ba tiếng sau là em lại dậy, quen rồi, chạy qua xoay người cho ảnh”.

* Kiếp hồng nhan

Tôi đứng tần ngần nhìn vài bức ảnh chụp lúc Huyền còn đi học, treo trên tường, gương mặt rất có nét với nụ cười thật tươi, cứ như một người mẫu. Tôi hỏi: “Có ai nói với Huyền là Huyền đẹp không?”. Cô bẽn lẽn: “Sao chị nói giống mấy đứa bạn em quá vậy? Hồi xưa đi học, các bạn cứ khen em hoài đó chứ”. Huyền có vẻ mắc cỡ. “Ai cũng chọc em là người mẫu chân dài. Tụi nó còn xúi em dự thi nữa. Mà em không dám, tại mình đâu biết khéo ăn nói để trả lời các câu hỏi đâu mà thi”. Tôi cười: “Chỉ cần cái tâm mình là được rồi, Huy ền đẹp cả nết lẫn người, đó là điều rất quý”. Giọng Huy ền bỗng dưng tư lự: “Em còn nhớ, lúc ở Việt Nam , dì em hay nói, ‘Con gái mà xấu quá cũng khổ, nhưng đẹp cũng chưa hẳn là sướng’. Còn Má em thì lo lắm, bà cứ nói, ‘Hồng nhan thường bạc phận, đẹp chưa hẳn là hạnh phúc đâu con’”. Rồi mắt Huyền ươn ướt: “Chắc chị biết truyện Kiều chứ hả? Nếu giờ mà cho em được chọn, em sẽ chọn là Thúy Vân, vậy mà đời đỡ khổ...”.
Tôi hỏi: “Có bao giờ Huyền nghĩ đến việc mướn một người phụ lo cho Linh không?”. “Có chứ”, Huyền thở dài. “Nhưng tiền trợ cấp của chính phủ quá ít ỏi, nếu em tiếp tục làm nail thì khá giả hơn nhiều. Đằng này em ở nhà lo cho chồng, số tiền đó mà dùng hết để mướn người cũng không ai chịu làm, vì cực quá. Nói thật, có nhiều đêm quá mỏi mệt, em nằm khóc một mình, và cũng đã hơn một lần em nghĩ đến việc gửi anh Linh vào nursing home, nhưng...”. Huyền bỏ lửng câu nói...
“Nhưng sao hở Huyền?”. Tôi hỏi.
“Chị có nghe bài nhạc này bao giờ chưa?”. Thế là Huyền ca nho nhỏ:

“... Vẫn thấy bên đời còn có em
Tấm lòng em như lá kia còn xanh
Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé
Những cánh hoa phai quá không đành...


Khi xưa em rất thích bài này. Giờ mỗi lần hát, em lại thấm vô cùng từng câu chữ, nhất là: ‘Những đóa hoa phai quá không đành’. Đã là vợ chồng, nên ‘phai quá không đành’, chị ạ...”.

* Vẫn chỉ là mơ ước

“Em ơi!”.
Tiếng Linh gọi. Hai chúng tôi chạy sang. “Cho anh miếng nước, khát quá!”. Huyền mang ly nước cam, đưa tận miệng và cầm nghiêng cái ly cho chồng uống.
Tôi hỏi: “Hai em có mong ước gì không? Có bất mãn gì với cuộc sống hiện tại?”. Huyền nhỏ giọng: “Nhiều người nói em ngu, có người lại khen em là phụ nữ Việt Nam tuyệt vời, nhưng em không màng đến những danh từ đó. Thật lòng, em lo cho chồng chỉ vì chữ ‘nghĩa’. Nhưng cũng không biết mình sẽ gánh nổi trong bao lâu nữa. Chị nhìn hình em ngày xưa với em bây giờ, có phải là khác xa nhiều quá? Tóc em đã có nhiều sợi bạc, hai mắt quầng thâm, cả người phờ phạc. Mỏi mệt lắm chị ạ, vì đuối sức và mất ngủ kinh niên. Bé Tiến còn phải đi học, em sẽ phải đưa đón cháu. Đến một lúc nào đó mà sức em có hạn, thì em cũng phải buông xuôi thôi. Khi rời khu vật lý trị liệu, nhân viên trong đó có giới thiệu tụi em chiếc giường đặc biệt dành cho những bệnh nhân như anh Linh vậy. Mình vặn trước sẵn giờ giấc, cứ hai hay ba tiếng thì giường tự động nâng lên, xoay sang trái, rồi sang phải, trong mọi tư thế mà bệnh nhân và người chăm sóc không cần phải làm gì cả. Nhiều lúc em đuối sức quá, xoay ảnh không nổi, nên em có hỏi thăm thì được biết là cái giường này giá gần ba chục ngàn Mỹ kim, thế là tụi em không bao giờ dám mơ nghĩ tới nữa, bởi vì chiếc xe hơi mới mà em kể lúc nãy, sau khi anh Linh bệnh hơn một năm thì bị nhà băng kéo luôn rồi, tiền đâu mà trả”.

Huyền kể: “Tụi em cứ còn nước còn tát. Tiền dành dụm được bao nhiêu, đem ra thử hết. Châm cứu, bấm huyệt, trị bằng nhân điện, gặp bác sĩ chỉnh hình, uống thuốc nam, thuốc bắc, ai chỉ gì cũng làm theo. Vậy mà sạch hết tiền mà bệnh vẫn vậy. Cái nghèo cứ đeo đuổi mãi. Giờ thì chính phủ gửi giấy báo là sẽ cắt tiền nữa, em không biết phải tính sao, thôi thì cứ để trời tính”.
Linh cười buồn bã: “Phần em, em chỉ hối hận vì đã không làm được hết những điều mình mong muốn. Tuổi ba mươi lúc ấy, em có nhiều mơ ước lắm. Trong mắt em, cuộc đời là một con đường phẳng lặng ngập ánh nắng hồng. Hơn ba năm nằm một chỗ, ngẫm nghĩ lại mới thấm thía hai chữ ‘Vô thường’”.
“Bạn bè, gia đình có đến thăm Linh thường không?”
“Lúc đầu cũng có một số người đến thăm, giờ thì chẳng còn ai. Người nào cũng bận mà, em hiểu. Chỉ còn mấy thằng homeless ngày xưa em giúp tụi nó, nên tụi nó thỉnh thoảng ghé thăm, nói chuyện này nọ cho em đỡ buồn. Chị biết đó, những đứa này bạc tiền thì không có, chỉ có dư dả thời gian và tấm lòng...”.
Với giọng đều đều, Linh bảo: “Em cũng đã xin ghi tên vô danh sách các bệnh nhân tình nguyện cho được thử nghiệm một phương pháp cấy ghép tế bào gốc (stem cell) mà công ty Gerone đang nghiên cứu, với hy vọng có thể tạo ra các tế bào mới để thay thế các tế bào nơi cột xương sống đã gãy. Em đã khẩn thiết xin được làm người thí nghiệm, bởi vì nếu thí nghiệm thành công, thì em còn hy vọng sống, dù vẫn biết là rất mong manh, còn nếu thất bại, thì em được chết. Với em, bây giờ, được chết lại là một hạnh phúc mà em ao ước...”.

“À, quên”. Linh tiếp. “Em đã quyết định là sau khi chết, em tình nguyện cho phép bệnh viện sử dụng tất cả những bộ phận trên cơ thể mình còn dùng được, hiến tặng hết cho những ai đang cần. Cả đời em đã làm khổ vợ con, là gánh nặng cho xã hội, nên chỉ mong lúc ra đi là cơ hội cho em được đền đáp những công ơn đó”.
Huyền nãy giờ loay hoay dưới bếp, cô bưng chén cháo nóng lên và múc từng muỗng đút cho chồng, nói nửa đùa nửa thật: “Hồi xưa Hàn Mặc Tử thời oanh liệt thì bao nhiêu cô bồ, đến chừng tật nguyền thì chỉ còn có mỗi một Mộng Cầm lo lắng. Ông này cũng vậy, giờ nằm một đống thì cũng chỉ mỗi Mộng Huyền này lãnh hết. Thôi, cứ coi như là mình có duyên có nghiệp với nhau. Anh tụng Chú Đại Bi, em niệm Phật, mong Quan Thế Âm thương giúp tụi mình mau chuyển nghiệp, thôi còn sống thì mình phải ráng hy vọng, nhe anh...”.
Thấy Huyền vui, tôi nói: “Để xem, bài viết về hai em, mình lấy tựa đề là ‘Mãi có em bên đời’, được hôn?”.
“Đừng chị”. Linh ngắt ngang. “Bỏ chữ ‘Mãi’ đi. Cuộc đời này không có gì là mãi mãi hết”.
“Anh này, sao mà kỳ quá!”. Huyền nhăn mặt nhìn chồng, rồi quay qua tôi: “Chị đừng để ý, ảnh giờ khó tính lắm”.
“Không sao”. Tôi đáp. “Vậy thôi ‘Vẫn có em bên đời’, được không Linh ?”.
Linh cười. Tôi thấy mấy đầu ngón tay anh run run. Huyền hiểu ý, để chén cháo lên bàn, bước đến nắm lấy bàn tay anh. Linh bảo: “Thôi vô thường đến lúc nào thì cứ đến. Nhưng giờ phút này, đã hơn ba năm, vẫn còn có em bên cạnh, thì đối với anh đã là một hạnh phúc. Cám ơn em”.
Huyền nhìn Linh , nhoẻn miệng cười. Tôi thấy ánh mắt cô lấp lánh niềm vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ, khi mỗi ngày sống bên cạnh một nỗi đau lớn trong lòng...
Được biết sinh nhật Huyền trùng với ngày Lễ Tình Yêu, bài viết này thân tặng Huyền - cô gái Việt Nam đẹp cả người lẫn nết. Món quà nhỏ, như một lời nhắn nhủ, rằng hai em “hãy khoan, đừng tuyệt vọng”:
Mỗi vết thương lành một nỗi vui
Hy vọng mong manh giữa khe bàn tay
Dù em khẽ khóc không thành tiếng
Vẫn ở trong anh nỗi đau dài...

Hoàng Thanh@
Image Ref: Family


__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #660  
Old 03-19-2011, 12:56 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Cool Dân chơi VN ...



iPhone chạm hình rồng thời Lý...
đính gần 590 viên kim cương


Các thợ kim hoàn người Việt đã mất gần 6 tháng để khoác lên mình chiếc iPhone (phiên bản 3GS) một hình rồng nổi với gần 590 viên kim cương tự nhiên, cộng thêm 4 lượng vàng 18K.



Chiếc iPhone 3GS được một người tại Việt Nam đặt chạm nổi hình rồng
và đính kim cương. Biểu tượng rồng được thợ kim hoàn lấy ý tưởng từ con rồng thời Lý.



Các thợ kim hoàn của Công ty Golden Ace - Thời Đại Vàng đã mất hơn 4 tháng để lên ý tưởng thiết kế, công đoạn chế tác mất thêm 2 tháng nữa.



Đây là sản phẩm hoàn toàn được các thợ kim hoàn người Việt làm qua 5 khâu: thiết kế, sáp tay - đúc khuôn - tạo hình (làm mô hình bằng sáp, tạo khuôn), đính đá, mạ ngoài, hoàn tất.



Có tổng cộng 585 viên kim cương tự nhiên và một viên ruby màu đỏ đính làm mắt. Ngoài ra, còn có thêm 4 lượng vàng 18K cho các chi tiết tạo hình khác. Chi phí nguyên liệu cho chiếc iPhone này lên đến gần 300 triệu đồng.



Chiếc iPhone này đã được giao đến chủ nhân của nó vào cuối tuần trước.



4 phần góc cạnh bên của iPhone được đính kim cương.



Hình rồng nổi trên mặt sau iPhone.


__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 03:27 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.