|
#1
|
||||
|
||||
![]() Đà Lạt xưa, núi đồi sương gió lộng
Đường dốc triền thoai thoãi lá vờn bay Hàng thông cao, vi vút tận trời mây Anh đào nở một mùa xuân tươi mát Đà Lạt xưa, đồi trà xanh bát ngát Rừng cà phê dào dạt buổi đơm bông Chiều hoàng hôn những giãi mây ửng hồng Bao tia nắng, xuyên qua từng kẽ lá Đà Lạt xưa, ruộng lúa vàng óng ả Những con trâu, thong thả gặm cỏ tươi Đám trẻ thơ ríu rít chúm môi cười Con diều giấy lững lờ bay theo gió Đà Lạt xưa chiếc áo dài thon nhỏ Ôm theo eo màu trắng tuổi học trò Đôi guốc gổ tung tăng trong chiều vắng Tà áo vờn chẳng ngại lối đắng đo TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#2
|
||||
|
||||
![]() Khuya lắng vào đêm, hơi thở say
Tiếng bi thương quá, mắt môi cay Xế xang hò khúc, tình vỡ lỡ Cung nhị đàn hồ đứt lìa dây Chớp mắt Thu sang dạ héo gầy Nhịp phách mơ hồn hoá bướm bay Tơ đồng gió thoảng chìm mặt ngọc Nhạc nốt gẫy đôi dưới gót giày TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#3
|
||||
|
||||
![]() Ta dấu tình mình trong bóng đêm
Buông tiếng cười khô với nổi niềm Dối lòng trẩn ẩn, lơi thương nhớ Lặng chết tâm cang một góc tim Ta nén yêu thương chốn nhạc gầy Vành môi kỷ niệm, phím mưa bay Khúc ca ai oán, đời vỡ lỡ Nhịp phách còn đâu, những mê say Ta thân lữ khách từ cổ độ, Trải dài hình dáng bến phù hoa Mái tóc đương xanh, giờ ánh bạc Đành chôn ân ái lệ nhạt nhoà TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#4
|
||||
|
||||
![]() Nguyệt úa, sương pha rét mặt người
Sầu vương từng sợi tóc buông lơi Ngón tay não nuột ôm mặt khóc Nép dáng hờn nghiêng giữa cỏi đời. Hờn oán lòng sâu, bởi vô duyên Hồng nhan bạc phận khóc tình riêng Vọng thanh nghe rợn hồn cô tịch Ai thấu tình ta chửa toại nguyền. Đêm khuya đơn lạnh một gối buồn, Giường sầu bao phủ khối băng sơn. Trở mình, giận mảnh chăn hờ hững Đèn soi cô lẻ bóng chập chờn TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#5
|
||||
|
||||
![]() Khuya chết lặng, ta rùng mình nín thở
Lời thơ sầu vung vẫy đến cuồng điên Mắt nhắm lại để lòng thôi gió bão Xua cơn giông cho thoát kiếp muộn phiền Sợi tơ hồng, ngỡ trói buột tim duyên Ta mấy kiếp vẫn là ta mắc nợ Lối truân chuyên cách chi mà gặp gỡ Nên ân tình xin khất trọn về sau Giá phận người phải trả bằng thương đau Chẳng hạn định bao nhiêu là cùng tận Người hét đi, cho vơi sầu tủi hận Và thứ tha, vì lỡ vỡ duyên hờ TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#6
|
|||
|
|||
![]() Chuyến duyên hờ đẩy đưa tình lạc bến
Biết về đâu, mưa nắng nhuộm thời gian Vành môi hồng nay đã quá khô khan Vòng tay với mơ thiên đàng đã lỡ Đến với nhau chợt tình như khép cửa Trống khoảng phòng âu yếm biết trao ai Nhủ lòng thôi hoang tưởng bóng đêm dài Dẫu nhân tình hiện về gieo sầu nhớ Thiết tha chi chỉ một lần cửa mở Gió lùa ngang nến tắt, hửng hờ đêm Trọn vòng tay ôm gối chiếc buồn tênh Dòng lệ bỏng ru hồn qua giấc trắng Niềm trăn trở hương xưa nay xa vắng Chuyến duyên hờ e đã đắm từ lâu Thôi tình ơi, nhắc nhở chỉ thêm sầu Cùng mưa nắng hãy phai nhoà năm tháng .
__________________
"...Trong cuộc tình ân hận, tưởng mãi chấp cánh bay ...Bụi thời gian mờ phủ, chợt về hình bóng ai...." (Đặng Hiền ) ![]() |
#7
|
||||
|
||||
![]() Cơn gió sang mùa lá khẽ đưa
Tình anh ngày đó trót đã thừa Duyên hờ gởi lại vầng trăng bạt Nợ tạm xuôi theo trận gió đùa Ngày về nhung nhớ khô ngấn lệ Đêm sang thao thức khó nguôi mưa Thu ơi về lại làm chi nữa Dấu vết ân tình thửa xa xưa TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#8
|
||||
|
||||
![]() Sông Ngân biết có tương phùng ?
Thuyền chàng mấy độ chịu ngừng bến mơ ! Tim ta hoá đá mong chờ Lạnh lùng con nước thẩn thờ trôi xuôi Tương giang đoạn khúc bùi ngùi Khóc ngâu lẻ bạn mệt vùi sắc son Cheo leo cầu bắt đầu non Vì tình ta chịu mỏi mòn trăm năm Ngày xưa đang độ trăng rằm Mà nay duyên thệ thăng trầm đời nhau Duyên gì bạc trắng vôi trầu Tơ oan chỉ lọn, một màu úa hoen TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#9
|
||||
|
||||
![]() Hồn nguyệt bạch chơ vơ chiều bức rức
Sóng thu ba dâng khoé mắt muộn phiền Tim rún rẩy nao nao trong lòng ngực Đáy tâm tư chôn dấu vạn niềm riêng Giữa yên ba lòng trỗi theo âm điệu Nhịp cung cầm vang dậy khí mồ oan Thân lảo đảo, trí điên cuồng rủ rượi Đưa xác về thánh địa chốn sơ hoang Hồng nhan số bạc bèo bao thế hệ Cái phận người qùy luỵ kiếp đa đoan Độ xuân thì phủ phục giữa vùng tang Trơ cái đẹp hoá băng vì giá lạnh Lệ tích luỹ bổng tuôn thành thác lũ Môi run run hãm lại tiếng đau thương Đầu gục xuống, nghe nổi buồn man rợ Vang vọng về từ tâm khảm sầu vương TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
#10
|
||||
|
||||
![]() Điều hạnh phúc dương gian là khoảng khắc
Mà niềm đau nhân thế mới lê thê Ta rã rời, ôm mộng mị đê mê Ngỡ tình ái là mem say vĩnh cửu Cái thói đời, nâng tay ngà chuốc rượu Đày đoạ lòng năm tháng chốn bơ vơ Để ngàn đêm riêng bóng chiếc thẩn thờ Trằm mặc kiếp ngã nghiên vì tuý luý Ta vẫn thế, xưa, nay tình bi luỵ Vẫn bước chân rất si dại u mê, Vẫn vòng tay che khuất nẻo quay về Ngã bất hối một đam mê cuồng nhiệt Khi tình yêu đã đến đường tận tuyệt Có đèo bồng cũng chỉ khổ thêm thôi Thiết tha chi, duyên đã vỡ thật rồi Thì nước mắt hãy tràn vào tim ngực TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm... Để đắp lên người những thú đau ! TNBV |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|