#861
|
||||
|
||||
![]() ![]() Cảm Ơn những nhánh Thơ Tình cảm ơn em, nụ hoa hồng cảm ơn đôi mắt nhói lòng dạ thơ cảm ơn mười ngón bâng quơ bất thần bịt mắt tôi vơ vẩn hoài cảm ơn đuôi mắt chạy dài giữa lòng phố chợt nghiêng vai ngậm ngùi cảm ơn em gởi trong tôi những mầm thơ của một thời đào hoa cảm ơn em, ánh trăng ngà cảm ơn mái tóc cài hương hoa lài cảm ơn hai cái trái tai đính sợi lát chiếu hài hoà dễ thương cảm ơn mấy nhánh xương sườn phơi bên chéo áo xẻ dường hơi cao cảm ơn vồng má bạch đào cái răng khểnh muốn cắn vào trái tim luân hoán (1966)
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:14 AM. |
#862
|
||||
|
||||
![]() ![]() Một Chút Một chút gần một chút xa Trái tim anh đó mãi là của em Một chút lạ một chút quen Bâng khuâng em buổi xuống thuyền sang sông Một chút nhớ một chút mong Chiều đi giữa trận mưa hồng nhẹ bay Một chút tinh... một chút say Thơm hương tình ái tháng ngày lên ngôi Một chút gần... chút xa xôi Phải chăng mình đã xa rồi dấu yêu .... Khiếu Long ![]() Một chút hương yêu Anh mơ làm cánh gió xa Mơn man trên tóc mượt mà hương em Hay làm dòng nước êm quen Đò trăng không lỡ chuyến tìm bến sông Anh ươm nỗi nhớ tình mong Mưa Ngâu tháng bảy đợi vòng chim bay Rượu nồng chén đắng men cay Có hồng má thắm tình này lên ngôi Vần thơ anh viết xa xôi Cho em xao xuyến bồi hồi…vì yêu… Tiểu Vũ Vi
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:16 AM. |
#863
|
||||
|
||||
![]() ![]() Mắt Lá HÌnh như có mùa đông rất vội Theo áo em về mấy bữa nay Giòng sông xanh quá đôi bờ sóng Ta bỗng nghe lòng chớm theo may Hình như có đôi mắt đi lạc Len nhẹ vào tim một thoáng cay Tình như là bụi hư không ấy Phủi mãi, mà sao nhớ vẫn đầy Hình như người ấy không đi lẻ Có bạn lâu rồi ta đâu hay Chiều nay qua phố nghe chim kể Mới biết lòng không nhẹ hơn mây Chục tách café trong quán đợi Chẳng đắng bằng một thoáng mong ai Chiều bâng khuâng rụng đôi bờ lá Ngỡ mắt người dưng lúng liếng bay Mường Mán
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:17 AM. |
#864
|
||||
|
||||
![]() ![]() Dù Chỉ Một Lần Thôi Tác giả: Trúc Hồ Trình Bày: Thiên Kim Hôm nay anh đi.... Đêm về vắng hơi thở.... Ngẩn ngơ vào nỗi nhớ.... Lặng thầm đếm thời gian... Hôm nay anh đi... Biết bao giờ trở lại... Được nghe lời anh nói... Dù chỉ một lần thôi.... Dù chỉ một lần thôi.... Tình em trao anh... Tình yêu tận hiến... Từ trong tiền kiếp.... Em đã thuộc về anh.... Ngàn lời không đổi thay.... Dù chỉ một lần thôi.... Một lần em có anh... Dù chỉ một lần thôi.... Một lần được bên anh.... Tình yêu trong tiền kiếp.... Tình yêu em tân hiến... Như sóng vỗ....... Ru mãi đến đời sau..... Hôm nay anh đi.... Đêm về vắng hơi thở.... Ngẩn ngơ vào nỗi nhớ.... Lặng thầm đếm thời gian... Hôm nay anh đi... Biết bao giờ trở lại... Được nghe lời anh nói... Dù chỉ một lần thôi.... Dù chỉ một lần thôi.... Tình em trao anh... Tình yêu tận hiến... Từ trong tiền kiếp.... Em đã thuộc về anh.... Ngàn đời không đổi thay.... Dù chỉ một lần thôi.... Một lần em có anh... Dù chỉ một lần thôi.... Một lần được bên anh.... Tình yêu trong tiền kiếp.... Tình yêu em tân hiến... Như sóng vỗ... Ru mãi đến đời sau..... ú ú u.... ú.... ú ú u..... Tình yêu trong tiền kiếp.... Tình yêu em tân hiến... Như sóng vỗ... Ru mãi đến đời sau..... Dù chỉ một lần thôi.... Một lần em có anh.... Dù chỉ một lần thôi.... Một lần được bên anh.... Tình yêu trong tiền kiếp.... Tình yêu em tân hiến... Như sóng vỗ... Ru mãi đến đời sau.....
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:20 AM. |
#865
|
||||
|
||||
![]() ![]() NÓI VỀ THƠ Lưu Nguyễn Đạt Nói về thơ gần như sống trong thơ một lần nữa. Đó cũng là cảm nhận dây chuyền, khi tình cờ gần gũi với dòng thơ. Thơ, vốn nội tâm, là niềm vui, nỗi buồn từ cuộc sống. Thơ vào đời và đời cũng nhập thơ. Như dòng nước với nụ cười; như hơi thở của sóng vơi. Trong thơ, biển cả đã đổi màu, huyền biến vu vơ, trong tầm mắt và chiều sâu của hồn người thi sĩ. Tình yêu cũng vậy, qua lời lẽ ẩn vùi nhiệt độ, đã hoá chất thơ thành thứ ánh sáng tuyệt mỹ, sau và trước cả mọi bình minh, như tia nắng cuối cùng giữa lòng đêm và ngọn lửa rừng vừa chợt tắt, khi vạn vật còn hoang mê, chìm đắm, và chữ nghĩa còn lang bạt, lạnh nguồn. Thơ đôi khi cũng yêu sách, đòi hỏi. Đòi hỏi mình và yêu sách cả cuộc đời. Đòi dòng sông nhập thành biển cả. Hỏi sao nguồn cảm hứng ngược dòng khơi. Yêu hạt sương tích tụ thành mây. Và sách cả niềm tin từ giọt nước mắt loài người. Từ nỗi đau triền miên quanh thế giới. Từ giọng hát vào đời, bỗng chia đôi. Còn yêu sách, đòi hỏi gắt gao hơn thế nữa, chẳng qua vì đáy lương tâm còn nguyên vẹn, hay đam mê chưa tắt hẳn mà thôi. Thơ huyền biến, lúc hiền hoà, lúc độc ác. Như vị cay, vị ngọt cuối làn môi. Có lúc say đắm vô hạn. Có lúc hạn hẹp, chua xót, cạn vơi. Hư hư, thực thực. Ngập tràn trong dấu tích, xa cách trong buộc ghép ngàn nơi. Nhà thơ phải lòng chữ nghĩa. Phải lòng cuộc đời trọn vẹn, dang dở – ngay trong bạt xiêu, tuyệt vời. Thơ là cơ thể và sức sống. Là đứa trẻ nghịch đùa với dòng sông như môi yêu với tình tứ. Là giọt máu buốt đau và mảnh da quằn quại. Thơ đấu tranh, đòi quyền sống trong nhu yếu vô thường, và bất lực trong đổi chác căn cơ. Bất lực, dù vĩnh cửu từ vắng vợi đời người. Thơ vô hình, vô dạng. Thơ ở ngoài sách vở, ngoài hiện thực, vu vơ, miệt mài, lạc lõng. Thơ thất lạc ngay trong lòng thơ. Thất lạc ngay trong tâm hồn người thi sĩ – ngoài tầm giao cảm với đối nhân. Thơ đã trở thành đứa con tư sinh vô thừa nhận. Xiêu vẹo, nghiêng ngửa ngay tại dòng chữ nghiệt ngã, keo kiệt. Bị chèn ép trong nhịp bước trần gian, thơ cô đơn trong cảnh vọng trần tục, trong toang vỡ trần truồng. Vì thế, thơ không ai dám nhận, dám tin, dám hỏi. Và cũng ít ai đủ khả năng nuôi dưỡng, gả gấm, hoặc đủ bản lĩnh gạ gẫm nàng thơ. Nhưng cũng có lúc thơ là tặng dữ cuối cùng trong cuộc đời, là niềm vui còn sót lại đêm qua. Những lúc tận cùng vời vợi đó, làm thơ tức là nhặt chữ nối nguồn, là đãi cát tìm vàng, là đào khởi lòng than âm u, tì tích, để tìm hạt kim cương tinh khiết, xuất chúng. Thơ sẽ gạt bỏ bạc bẽo để sưởi ấm lòng đau. Sẽ quét sạch đường đời và khởi sắc vạn nơi: thơ chiết xuất thơm tho từ ô uế, tiếp nhựa sống vào thân cây, và đặt niềm tin trong lòng người. Vì thế, thơ là con đường văn chương hoá dạng: nửa nọ, nửa kia; nửa sáng nửa tối; nửa vui, nửa buồn; nửa người, nửa vật. Một thế giới bâng quơ, lơ lửng, ngược xuôi, xuôi ngược. Liên tục trong trí nhớ, lại có lúc cách quãng trong u uẩn, trước sau muôn mặt, thiên hình, vạn trạng. Có cũng như không, không rồi lại có. Tất cả là khát vọng, hay thất vọng, trong bao dung, toàn bích. Là hào hứng trong phân mảnh, tuyệt vời. Thơ trong sạch hay bụi bậm là do lòng người tìm kiếm chất thơ. Thơ không mùi không vị, không tình không nghĩa, mà chỉ mượn mùi thơm ngọt từ cỏ cây, vị say từ hơi thở nồng nàn, và tình nghĩa từ ánh mắt cô liêu, đắm đuối. Người thi sĩ nhìn và nhớ vạn vật chung quanh câm nín, hoang sơ. Thơ nguyên vẹn, mong manh trong dấu vết xa gần. Thơ bừng khởi trong tiềm thức sơ sinh, bao bọc. Ta đã khoác lên vai, lên tóc và vết tích nó những bụi bậm, tanh hôi của thân phận làm người. Thơ lạc lõng vì hồn người lạc lõng. Thơ chảy máu vì tế bào người u uẩn, cắt, vùi. Thơ tì ố, tàn tạ như chiếc áo kẻ tù đày. Thơ cũng trong sáng như ánh mắt thơ ngây, trong bình minh vĩnh cửu của vạn vật luân lưu, muôn thuở tái thế. Thơ nổi chìm, sâu sắc. Thuyên chuyển từ tế bào này sang tế bào nọ. Như giọt tình, giọt nước mắt ngấm lòng người, ngấm lòng vạn vật. Thơ cũng là những câu hỏi không để trực tiếp trả lời, hay trả lời để hỏi lại. Trong vô hạn, mong manh, như những công án thiền định: nếu mọi dòng sông đều ngọt ngào biển cả lấy muối mặn từ đâu ? if all rivers are sweet where does the sea get its salt ? [1] Ý thơ và bóng chữ đã đôi lúc chung tình, giao hợp để cùng nhau thoả ước, khép mở, mật thiết lẫn nhau. Thơ cố gắng trả lời sành sỏi. Nhưng nhiều lúc thơ lại vụng về, giả định, vu vơ, vì tạm bợ, không chủ đích. Tới nơi mà không biết. Lạc lõng mà không hay. Ngay lúc tuyệt độ trong cơ bản tâm tình. Ngay lúc phá thể trầm trọng để xây dựng lại một trật tự mới, khác với trật tự hiện hữu. Ngay trong cách sống vô vi, vô thường: sáng trăng vời vợi xa bao ngả xa cách lòng tình xa nguyệt nga ? how far is the light of the moon from the moon ? [2] Nhà thơ không chịu trả lời gọn gàng, minh bạch, chỉ tủm tỉm cười, rồi trì hoãn vu vơ, hay giải đáp trong hững hờ, cởi, mở. Thành thử câu hỏi vẫn mãi mãi nguyên vẹn trong lòng người còn tìm, còn kiếm. Nguyên vẹn từ đầu, bất tận về sau. Thơ có lúc vắng dấu chân người, mà chỉ còn là vết tích của đá, của hoa, cỏ lạ, nguồn, khơi. Trong những lúc khô khan tuyệt tích, cạn hơi, cạn hứng, người thi sĩ đã tìm đường về một địa hạt xa xăm siêu thực, như tìm đường lên nơi thần linh hay đất cấm, nơi dư âm, hoài cảm hay huyền thoại, hư vô. Thi sĩ đã thu ngắn lại, buộc nối lại con đường cũ đưa dẫn về nhà trời, xuyên qua hình dáng mong manh, mở đón của tạo hoá, của cỏ cây, của tảng đá dẫn lộ. Đó không phải là những cảnh vật vô tri vô giác, những khối tảng ù lì, cục mịch, mà là những hồn đất, hồn cây, nhữnh tảng đá từ không gian lạc vào lòng đất, nhưng vẫn biết bay bổng, vẫn nhớ bay bổng, thu hút; biết gọi nắng từ mưa; biết nghe tiếng thì thầm của những tâm hồn kiệt quệ, khát khao. Đó cũng là những hạt đá quý, những lệ đá xanh, những tâm linh ẩn náu cạnh thân thể người yêu: khi em vuốt ve ngọc biếc ngọc biếc vuốt ve em when you touch topaz topaz touches you [3] Như vậy thơ có thế giới riêng biệt của nó, trong công cuộc tìm lại lòng người, tìm lại lòng nguyên thủy của đất trời, thiên nhiên, của tiếng nói đầu tiên từ trí nhớ nhân loại, từ huyền thoại của ý nghĩa ẩn vùi trong lãng quên tập thể. Thơ dẫn đường vào toàn bích, hé mở thành tôn giáo bỏ ngỏ, hoang vu. Thơ tìm nguồn để tạo lại cội nguồn, tạo lại tông tích siêu thoát. Thơ hy vọng cả trong nỗi tuyệt vọng. Thơ là cuộc hành trình với con người vậy. Lưu Nguyễn Đạt
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:21 AM. |
#866
|
||||
|
||||
![]() ![]() CẢM ƠN EM, NGƯỜI TÌNH CUỐI Cảm ơn em, là cái bóng Để tôi che giấu cuộc đời Cảm ơn đêm, còn tăm tối Làm sao tôi biết quên người! Trái tim thì thầm nhức nhối Một đời hối hả tìm nhau Cảm ơn em, người tình cuối Cho tôi biết yêu lần đầu. Em là đêm, tôi nương náu Vết đau như đã ngọt ngào Em là dao, tôi rướm máu Còn nguyên nhát chém đời sau! Cho em một phần di tích Chia đều nửa góc hình tôi Những người tình, còn đang khóc Chia nhau giọt lệ, lẻ loi… Hư Vô
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:36 AM. |
#867
|
||||
|
||||
![]() ![]() Nếu một ngày mình không còn có nhau Nếu một ngày mình không còn có nhau Dòng đời có buồn tênh úa phai màu Trái đất có ngừng quay, trăng có vỡ Và tim có nhói, giá buốt hồn đau Nếu một ngày mình không còn có nhau Nơi phương trời xa thẳm có nghẹn ngào Khi gió kỷ niệm gọi mùa biển động Mưa tương tư giọt buồn tím xanh xao Nếu một ngày mình không còn có nhau Đêm bơ vơ quằn quại lệ tuôn trào Nỗi nhớ chập chùng sầu ươm tóc rối Duyên không nợ khóc tình gầy hư hao Nếu một ngày mình không còn có nhau Em rời rã xót xa buốt tình sầu Anh ray rứt ôm lòng đau trăn trở Tàn đêm hấp hối… lạnh lùng mưa ngâu Không có em, đời cằn khô sa mạc Niềm vui tan vỡ, đánh mất nụ cười… Em xa anh, thân dã tràng ngơ ngác Khép kín ngõ hồn, lịm chết tình côi … PTMC Tiểu Vũ Vi
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:32 AM. |
#868
|
||||
|
||||
![]() ![]() Chia đôi giòng nước mắt Chia đôi giòng nước mắt tưới buồn cuộc đời tôi em đi về bến lạ lòng mình như buông trôi Chia đôi giòng nước mắt biên thùy nào vây quanh hai tâm linh hiu quạnh thầm gọi tình mong manh đêm trăng gầy ánh sáng tìm từng giọt sầu rơi ru ngày dài thực tại quên đời dài chơi vơi hương xưa giờ xin góp trong lồng ngực lặng câm em âm thầm sống đợi một lần khâu vá tâm Chia đôi giòng nước mắt giam mình, ngục tù riêng - con tim - hai thân phận, một góc hồn an nhiên Chia đôi giòng nước mắt nợ nần - cho mai sau mai sau! xin khấn nguyện kiếp đời thôi xa nhau Hoàng Vi Kha
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:30 AM. |
#869
|
||||
|
||||
![]() ![]() Tiễn Em Rồi chúng mình sẽ chẳng gặp lại nhau Khi chiếc phi cơ đưa em về phương trời xa thẳm Góc phi trường chiều nay buồn vắng lặng Anh một mình về lại phố mùa đông Một ngày nào mình còn có nhau không Khi cuộc sống chung quanh luôn rất nhiều vội vã Để bất chợt một hôm ta nhìn nhau xa lạ Trong nỗi muộn màng không thể nói lời yêu Khung trời xanh buồn quay quắt đến cô liêu Khi bóng em nhạt nhoà để xa rồi mãi mãi Và cuối cùng chỉ mối tình anh còn lại Với điệu nhạc lạnh lùng từ góc phố vọng đưa Đóa hoa vàng vẫn nở trên phố xưa Hàng cây xanh bên đường vẫn ngập tràn kỷ niệm Anh đã cố quên nhưng hình bóng em vẫn dịu dàng ẩn hiện Phải chăng con tim anh lại ưá máu lần này Tiễn đưa nhau mà thiếu cả vòng tay Thiếu những nụ hôn để mai này còn nỗi nhớ Thiếu những dập dồn bật lên từng hơi thở Thiếu mùi hương tình rất nhớ lúc xa nhau ... Chiều tiễn em bóng nắng xuống thật mau ....... Vũ Phong ![]() Hãy chờ em về Trời đổ cơn mưa tiễn mình xa nhau Em lên phi cơ đi về miền tuyết trắng xa thẳm Bóng anh sau khung kíếng đứng buồn lặng mà em bỏ lại một mùa đông Em thầm hỏi rồi có mất nhau không ? Khi mình như con đò dọc ngược xuôi vất vả Trên dòng đời nổi trôi lạc nơi bờ bến lạ Vầng trăng muộn màng khóc một tình yêu Em phương này chìm trong cõi nhớ tịch liêu Dáng anh u hoài còn đậm tim em mãi mãi Xa nhau thật rồi mà sao tình như lại giống tro tàn âm ỉ bừng dậy theo gió đưa Hoàng Ngâu còn rộ vàng trên phố xưa Vòm lá rủ xanh có gợi trong anh hoài niệm Một thuở tình thơ đón đưa, những chiều mưa ô tròn chung lối Ôi nhung nhớ nào như cào xé thấu tim này Em sẽ về tìm hương ấm vòng tay Dựa vào vai anh hôn ngoan ngọt từng nụ nhớ Hạnh phúc vô ngần, tim hoà chung nhịp thở Cho vườn hoa tình thơm ngát đóa yêu đương Bên thềm sương, bóng lụa vàng ngã mau … PTMC ![]() Tiểu Vũ Vi
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:24 AM. |
#870
|
||||
|
||||
![]() ![]() Tiễn Em Ra Phi Trường Nhạc: Trúc Hồ Trình Bày: Lâm Nhật Tiến Tiễn em ra phi trường chiều nay lòng buồn vô hạn nhìn nhau không lời nói tiễn em ra phi trường chiều nay nụ hôn vội vàng tiếc nuối lúc chia tay em về bên ấy có buồn không em mình anh ở laị ngày tháng buồn tênh em về bên ấy thành phố mưa bay anh xin làm mưa theo từng bước chân em ước mong mưa mãi mưa bay ước mong ta mãi bên nhau tiễn em ra phi trường chiều nay lòng buồn vô hạn nhìn nhau không lời nói tiễn em ra phi trường chiều nay nụ hôn vội vã tiếc nuối lúc chia tay em về bên ấy có buồn không em mình anh ở lại ngày tháng buồn tênh em về bên ấy thành phố mưa bay Anh xin làm mưa theo từng bước chân em ước mong mưa mãi mưa bay ước mong ta mãi bên nhau....
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 03-26-2021 lúc 11:22 AM. |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|