Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Nhịp Đập Trái Tim > Nhật Ký Online
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 12-01-2010, 06:08 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default Thi Viết Nhật Ký

1. Chủ Đề: "Nhật Ký Đời Tôi "

2. Thời Gian: Ngày 1 tháng 12 năm 2010 đến ngày 28 tháng 2 năm 2011.

3. Chấm Bài: từ ngày 1/3 đến 7/3/2011.

4. Công Bố: 10/3/2011.

5. Giải Thưởng:
- Giải nhất : 1 năm bluenick + 10mil / games
- Giải nhì : 6 tháng bluenick + 10 mil / games.
- Giải ba : 1 tháng bluenick + 5mil /games.

6. Điều Kiện Dự Thi: Thí sinh phải có ít nhất 30 ngày tham gia diễn đàn (tính tới thời điểm ra thông báo) hoặc có ít nhất 30 bài post có giá trị ( không tính spam). Mỗi thí sinh chỉ được tham gia một nick , Nếu phạm qui sẽ bị loại ngay lập tức. Không bắt buộc làm theo điều kiện này nữa. Ai cũng có thể dự thi.

7. Cách Chấm Bài :
- Nội dung :tự do , bài viết không quá 1000 chữ .
- Ý nghĩa :

8. Cách Gửi Bài: Post tại topic

** Chú Ý: Những bài dự thi phải do chính Thí sinh sáng tác và chưa từng đăng hay dự thi ở bất cứ nơi nào, thí sinh vi phạm sẽ bị loại ngay từ đầu. Nếu sự việc bị phát hiện sau khi kết quả được công bố và bài dự thi ấy nằm trong danh sách các bài trúng giải .. thí sinh đó cùng giải thưởng sẽ vô hiệu và sẽ được thay thế bằng bài được chấm hạng kế tiếp.



__________________

thay đổi nội dung bởi: be_nghich18, 12-04-2010 lúc 12:15 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 01-05-2011, 01:09 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
thongbao Thi có thưởng...



Mời các bạn hưởng ứng và tham gia cuộc thi viết có thưởng:


" Nhật Ký Đời Tôi "

tại Vina forum cho...
Đời thêm vui tí...Tình thêm mộng hơn...!
Ai cũng có tâm sự...Một niềm vui....một khúc buồn...
Hãy chia sẽ....
Be a Giver...! Be a winner...!




Chúc các bạn may mắn !


:blowkiss:
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 01-05-2011, 01:12 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Wink Giúp vui Văn nghệ


Nhật ký đời em....

(hỏng phải em Amour nhen )



Ngày 1: Trời hôm nay trong lạ thường. Biển xanh ngắt một màu. Thuyền trưởng Z. đến làm quen và chuyện trò vui vẽ.

Ngày 2: Ăn tối với Thuyền truởng tại nhà hàng, rồi khiêu vũ. Ông này thật có duyên, duy có điều khi nhảy thường ôm sát và đặt tay....thấp quá. Nhảy xong, ông ta đưa ra một đề nghị thật kỳ cục. Mắc cỡ quá đi !

Ngày 3: Trời trong. nhưng có gió lanh. Gặp lại Thuyền trưởng trên boong. Nói chuyện suốt hai giờ. Ông ta nói...hmm... nếu mình không chấp nhận lời đề nghị của Ông ta tối hôm qua... Ông ta sẽ cho tàu đâm vào đá ngầm, cả tàu sẽ chết hết, kể cả ông ta...!!!

Ngày 4: Mình thức cả đêm...suy nghĩ thật nhiều. Cuối cùng, mình đã làm được một việc thiện theo đúng ý Trời, cứu sống được hơn 400 mạng ... trên tàu.

Ngày 24: Hôm nay mình lên bờ về nhà. Mệt quá...chưa bao giờ đi đổi gió về mà lại mệt như thế, nhưng vui. Ngày nào mình cũng làm việc thiện, thích lắm. Tính ra mình cũng đã...cứu được cả triệu mạng người rồi...!




Nhật ký của một em gái lãng mạn...
thường đi đây đó một mình trên các đại du thuyền.
Giúp vui Văn nghệ cho vui thôi nhé...
Chúc diễn đàn một năm mới An lành Hạnh phúc...

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 01-08-2011, 05:13 PM
yh_ym_en yh_ym_en is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2009
Bài gởi: 3
Default

30 ngày tham gia diển đàn nghĩa là sao? tức là mvi ngày phai vo dây viết vài dòng ha?
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 01-08-2011, 06:09 PM
BDH's Avatar
BDH BDH is offline
Quán vô thường
 
Tham gia ngày: Jan 2010
Bài gởi: 1,281
Default

Đã hủy bỏ điều kiện trên để tất cả các bạn mới cũ đều có thể tham gia đông vui hơn. Đối tượng nào cũng có thể dự thi.

Chúc may mắn
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #6  
Old 01-09-2011, 02:26 AM
LoseMyBreath LoseMyBreath is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Dec 2010
Bài gởi: 3
Default

Nhật ký câu chuyện về mối tình đầu của những người bạn.

Thành phố biển, ngày... tháng... năm...

Buổi tối hôm ấy đám con gái chúng tôi như những con gà mái tơ bị nhốt chung một chuồng tự dưng tra hỏi nhau về mối tình đầu. Nào là yêu tự bao giờ? Cầm tay lần đầu ở đâu? Hôn người đầu tiên là ai, có thích không? Và bao lâu thì tan vỡ? Đại loại là những câu chuyện vô cùng “dở hơi’’.
Nhỏ Dung thì khoái chí kể rằng, Dung từng yêu chú hàng xóm từ năm lớp 10. Chú ấy hay qua nhà xin mẹ nó cơm nguội để ăn. Mẹ Dung tốt bụng hôm nào cũng cho, và chú ấy thì hôm nào cũng qua xin, riết rồi Dung thấy chú ấy thành quen, bữa nào không thấy cái chén chìa vào là nuốt cơm không nổi. Hẹn hò đi chơi mấy buổi. Mà đi thì phải trốn xuôi, trốn ngược mới được. Suy ra cũng tại vì chú ấy khá lớn tuổi hơn Dung. Nó vừa cười, vừa nói: “ đừng tưởng là tuổi già nhen, nhìn chú ấy còn phong độ lắm đấy’’. Chú ấy thường hay dẫn nó đi chơi ở Viện Bảo Tàng, đến nơi chú ấy làm việc và sẵn lúc buổi trưa không có ai để ý, định hôn nó. Nhưng không biết thế nào Dung bị ngã lăn ra đất, đập mông đau quá nên không thể hôn. Nó vừa cười vừa nói rằng, sau này nếu có đi với ai mà cả hai đều có tình ý thì nó sẽ chọn một nơi cố thủ thật chắc chắn để đề phòng rủi ro. Cả đám chúng tôi nhao nháo: “ Thế rồi sao? Có tiếp tục gì nữa không?” . Dung mỉm cười rồi lắc đầu. Chú ấy vẫn sang xin cơm nguội và mấy năm sau thì hay tin chú ấy đi cưới một người phụ nữ khác.
Đến lượt nhỏ Duyên. Nó thẹn thùng một lúc mới dám thú nhận là hôn lần đầu ở trong phòng hóa trang, sau cánh gà hội trường. Nó với thằng bạn cùng lớp diễn cặp với nhau trong tiết mục Đôi Bạn Cùng Tiến do trường tỗ chức. Trong lúc tập luyện chung, hai đứa đã để ý nhau rồi nhưng tên kia nhát gái đến nỗi khi diễn cảnh hai đứa tay trong tay cứ vui vẻ hồn nhiên mà hai đứa viện cớ nắm tay kiểu gì cũng thẹn thùng như một đôi đang yêu nhau nên cô giáo bắt cầm tay luôn cho dạn. Đương nhiên cầm tay nhau lâu thì thích nhưng cái hồi hộp ban đầu cũng mất đi, thực ra cả hai chỉ muốn hôn nhau để xem mùi vị nó như thế nào. Diễn xong, tiết mục của nó được bạn bè cùng trường vỗ tay hoan hô quá trời. Sau đó hai đứa chạy vào trong cánh gà gặm miếng bánh mì bồi dưỡng. Đang trớn chạy vào thì tên kia giật Duyên quay lại làm nó ngã dúi vào rồi nụ hôn đầu đời đã xảy ra nhẹ nhàng và thấm đẫm mùi son phấn hóa trang làm tụi nó ghẹt thở..
Nối tiếp câu chuyện là đến lượt của Ngọc. Nổi tiếng là một đứa khá đa tình “giống gen mẹ”. Mà mẹ nó là ai thì không biết, trẻ tươi mơn mởn, mẹ nó bỏ cha con nó từ lâu và cặp với không biết bao nhiêu ông quyền cao chức trọng. Bà ấy có tài “canh” đúng thời điểm ông nào chuẩn bị phất lên thì sà đến, đúng lúc nào ông ta sắp sa cơ lỡ vận thì tránh xa, rút lui một cách an toàn. Nó còn xinh hơn mẹ nó. Mới học trung học mà mặt mũi đã rạng rời như hoa và từng tự hào là bồ của tất cả đám con trai có giá nhất ở trường. Giá ở đây tức là theo nhiều tiêu chuẩn. Một là đẹp trai con nhà giàu, hai là học giỏi có khả năng, ba cũng là cậu ấm con quan. Hạng thấp nhất thì cũng phải có tài như hát hay, đá banh, bóng chuyền giỏi hoặc là môi miệng tía lia. Nó tự hào từng làm cho cả đám con gái dè chừng vì sợ bị nó cướp bồ nhưng với bạn bè vô tư thì chính nó lại là đứa rất đáng quý, thẳng thắng và nhiệt tình. Thế nhưng nụ hôn đầu đời của nó thật là thảm hại. Một lần mẹ nó tổ chức sinh nhật cho nó ở nhà hàng. Khi nó đến nơi thì cả một bàn tiệc toàn các ông tai to mặt lớn và có mỗi mình mẹ nó là phụ nữ. Nó lịch sự cũng nâng ly với các chú nhưng chỉ được vòng đầu thì mặt mày lại say sẫm. Ai đó đã dìu nó vào phòng. Chú ngồi cạnh nó lúc đầu vào theo và đặt tay lên eo nó, cùng với một nụ hôn nồng nặc mùi bia rượu, cá sống, mù tạt…Nó nói, chính nhờ những mùi ghê tanh đó mà nó tỉnh trí được vài phút để kịp tán bốp vào mặt ông ta và bỏ chạy. Ngọc nghẹn ngào: “sau này dù tao đã hôn rất nhiều, đã thoải mái nhiều thứ hơn cả hôn nhưng giá như ai đó cho tao một cái hôn đầu đời thật thanh khiết thì có lẽ tao đã không như bây giờ”.
Cả đám chúng tôi đang im lặng và chìm đắm vào câu chuyện đáng thương của Ngọc. Riêng Châu thì thấy mình hạnh phúc hơn so với tất cả những gì mấy đứa kia vừa kể. Nó không biết đấy có phải là mối tình đầu của nó chưa, nhưng nếu cho rằng đó chỉ là một trò trẻ con thì nó cũng không đồng ý. Bởi vì đó là một mối tình tay ba hẳn hoi. Nó kể, hồi đó học lớp 9, vào lớp cô giáo bầu nó làm lớp phó, Thanh làm lớp phó học tập, còn Phước thì làm lớp trường. Bộ ba đó đã gắn bó với nhau suốt cả năm học lớp 9 do cô Hương chủ nhiệm. Cô Hương cũng là một trong những giáo viên mà Châu nhớ nhất trong suốt thời gian đi học của nó. Ngoài giờ học, tụi nó có biết bao trò vui, nào là đi hái trộm me, xoài của những nhà vườn ở gần trường, nào là cùng nhau đi học và ôn bài... Thời gian thân thiết với nhau, cả Thanh và Phước đều phát sinh tình cảm với nó. Nhưng trong thâm tâm của Châu thì quý Phước nhiều hơn, mặc dù Phước không quan tâm đến Châu nhiều như Thanh. Thậm chí, Châu còn tự viết thư gửi cho Phước và cũng chính từ đấy Thanh ghét Phước ra mặt, khi nào cô giáo giao việc cho cả Thanh và Phước đi chung thì chẳng bao giò Thanh chịu đi cùng Phước nữa. Ngược lại, Phước cũng luôn khó chịu mỗi lần thấy Thanh đi về chung với Châu. Nhưng rồi mùa Xuân năm ấy đã làm đảo lộn tất cả. Học sinh được nghĩ Tết thì Thanh thường xuyên tích cực sang nhà Châu lặt lá mai, tỉa cây, quét dọn nhà cùng Châu. Chính vì vậy, dường như Châu quên hẳn Phước. Sau đó, ba Châu được điều đi làm việc nơi khác. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, nó không kịp chào tạm biệt cả cô giáo Hương, bạn bè trong lớp và Phước…Buổi chiều hôm đó, Châu và Thanh đứng dưới hàng cây đầy lưu luyến. Thanh nắm lấy bàn tay của Châu và nói: “sau này mình nhất định sẽ gặp lại nhau Châu nhé, Thanh sẽ cưới Châu làm vợ và dẫn Châu đi khắp những nơi mà Châu thích”. Châu xúc động rồi cũng gật đầu. Đấy hoàn toàn không phải là cái gật đầu trẻ thơ mà ngay cả bây giờ Châu vẫn không thay đồi nếu như Thanh xuất hiện lần nữa. Thật ra Châu cũng có gặp lại mối tình đầu ấy một lần. Hôm đó, ba Châu đang ở công ty thì bỗng nhiên có một người đàn bà và thằng bé tuổi Châu xuất hiện. Lúc đó, Châu cũng học lớp 12, ba Châu đến trường rước Châu về. Hai đứa đứng yên nhìn nhau và xen chút thẹn thùng. Châu chỉ dám liếc trộm nhìn Thanh, Thanh giờ đây đã cao hơn Châu nhiều và không giống như trong tường tượng của nó. Chỉ một thoáng, thì Mẹ Thanh kéo Thanh đi. Thanh với theo Châu và nói: Thanh nói gì với Châu hồi lớp 9, Châu còn nhớ không? Châu nhìn thẳng vào đôi mắt của Thanh và lại gật đầu…Suốt cả mối tình đầu, hai lần người ta nói những câu quan trọng nhất thì hai lần Châu đều đáp lại bằng sự gật đầu. Cả hai đứa thật ra đều còn bé những dù sao cái nắm tay rụt rè dưới hàng cây năm nào, Châu vẫn nhớ như in. Và cũng chính mỗi lần nghĩ đến điều này, Châu lại mỉm cười…
Đến đây khi tôi ngoảnh lại thì thấy cả đám gà mái ngủ hết rồi, chỉ còn mỗi tôi và Châu. Tôi chợt hiểu rằng, mỗi con người chúng ta, ai cũng có những kỷ niệm với mối tình đầu. Dẫu chua chát, đau buồn, êm đềm, trong trẻo hay bi hài đến mức nào đi chăng nữa thì những kỷ niệm đầu đời ấy vẫn như một giọt nước từng làm lay động cả một vườn lá khoai xanh mướt và non tơ…

The End.

thay đổi nội dung bởi: LoseMyBreath, 01-09-2011 lúc 02:31 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Old 01-10-2011, 06:42 AM
pink's Avatar
pink pink is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2011
Bài gởi: 166
Default Nhật Ký Đới Tôi

Ngày 10 tháng 1 năm 2011

Nhật ký thân yêu,
Đêm nay ta lại có mình nắm bên nhau thủ thỉ vui buồn như mọi ngày. Có lẽ hôm nay đặc biệt hơn, vì hôm nay đúng là ngày mà 25 năm về trước Mẹ sanh ra ta. Ta yêu Mẹ nhất trên đời, điều này mi đã biết lâu rồi, đúng không? Hôm nay Dì Mận bạn của Mẹ sang đây bưng cho ta một tô chè chuối, thế là nước mắt ta tuôn ròng ròng.
26 năm trước Mẹ là hoa khôi trong xóm, đẹp nết, đẹp người. Ba yêu Mẹ ngay từ phút đầu gặp mặt. Mẹ cũng yêu Ba lắm nhung ông bà ngoại không vừa lòng. Sau bao nhiêu lần nài nỉ không xong, Mẹ đành theo Ba bỏ nhà đi. Buôn bán tần tảo vẫn không đủ ăn, 1 năm sau bỗng dưng Mẹ không còn giữ được tánh vui vẻ, hồn nhiên như xưa nữa. Mẹ hay trốn Ba một mình ngồi khóc, có lúc lại lặng lẽ tránh né khi Ba ôm ấp dỗ dành. Ba gặn hỏi mãi cũng không ra, nên tưởng Mẹ đã chán cảnh cơ hàn, muốn về sống lại với cha mẹ như thưở xưa. Hạnh phúc đã không cánh mà bay, Ba tự ái nghĩ Mẹ chê Ba nghèo nên Ba quyết lòng đem lại một tương lai mới tốt đẹp hơn bằng cách đi vượt biên sang Mỹ. Ba nào có biết Mẹ vì mệt mỏi khó chịu khi cấn thai đứa con đầu lòng. Thế là thời gian trôi qua, Ba biệt tăm tích, môt mình Mẹ mang nặng đẻ đau rồi lặn lội buôn bán nuôi con. Tiền không có nhiều, Mẹ chỉ có biết độc mỗi món chè chuối, thế là hàng ngày Mẹ mang gánh đi bán dạo. Nắng sớm mưa chiều, có khi chè bán không hết, Mẹ ngồi nước mắt ràn rụa. Chiếc áo sờn hàng chục mảnh vá, Mẹ không ước được chiếc áo mới hơn, bao nhiêu tiền cũng ráng góp mua áo quần sách vở cho con. Sức Mẹ ngày càng yếu dần mà Ba thì vẫn bặt tăm, cho đến 10 năm sau mới nhận được 1 lá thư Ba gởi về kèm theo 1 tấm hình. Mẹ ôm tấm hình vào lòng mà lệ tuôn như suối, ta lúc đó còn chưa hiểu chuyện nên không dám hỏi Mẹ vì sao. Trong bức ảnh Ba chụp choàng tay với một người đàn bà Mỹ, bà ta không có nét dịu hiền như Mẹ, nhưng trông rất sang trọng. Trong thơ Ba bảo Mẹ hãy ráng chờ, còn không lâu nữa Ba sẽ về đưa Mẹ sang Mỹ. Ba cũng vẫn chưa biết Mẹ đã có đứa con 10 tuổi. Không biết Mẹ nghĩ ngợi gì, có lẽ quá lo âu hay ghen tuông vì người đứng trong hình với Ba. Mỗi ngày Mẹ lại tiều tụy hơn. Một hôm đi bán chè chuối Mẹ ngã bệnh nặng, xong vì cần tiền cho con đóng tiền trường Mẹ cố đi bán cho hết. Ngoài trời mưa dầm, Mẹ đi từng bước loạng choạng rồi va phải một chiếc xe hơi nhỏ. Người đàn ông tướng tá sang trọng bước ra đở Mẹ lên. Bốn mắt nhìn nhau sửng sốt. Thì ra đó là Ba, Mẹ mừng quá nhưng sức quá yếu không cầm chặt nổi tay người chồng mình đã yêu thương nhung nhớ bao năm trời. Ba nhìn vợ, lòng đau nhói, cứ tưởng ngày trước Mẹ về lại với Ngoại còn Ba sẽ đi tìm cho mình một tương lai thật tốt đẹp cho vợ con ai dè bao nhiêu năm vợ mình phải trãi qua biết bao nhiêu đoạn trường khổ cực. Ba ôm lấy Mẹ , nước mắt lăn dài, hấp tấp đưa Mẹ đi bệnh viện cấp cứu. Mẹ bảo " anh đi đón con đi, nhớ mang tiền đi trả cho Dì Mận vì em mượn tiền Dì đóng tiền trường cho con..." Ba ngớ người ra, giọt máu của Ba bao nhiêu năm trời Ba không hay biết. Đang ở lớp học có người báo cho ta biết có người đến đón về, gặp Ba ta khoanh tay chào chú mặc dù trong bụng biết người này là ai. Ta chỉ muốn gặp Mẹ !
Chạy ào vào phòng cấp cứu với Mẹ, ta khóc ào lên. Đau lòng quá ! Mẹ gầy guộc, mặt xanh chành, sức yếu ớt. Mẹ bảo " Con vòng tay thưa Ba đi " Ta lắc đầu " Không, con chỉ có Mẹ, muốn có Mẹ thôi " Ba đứng buồn thật buồn, tay cầm lấy tay Mẹ áp lên má của mình, nước mắt đoanh tròng nói " Không sao, em nằm nghỉ đi, chút anh sẽ dỗ dành con " Mẹ nói " Không, bé Hồng, trước khi mẹ đi, mẹ muốn con vòng tay thưa Ba, Mẹ muốn con và Ba thương yêu nhau thật nhiều... ! "
Sau lời nói thều thào đó, Mẹ đã ra đi vĩnh viễn. Ba ôm ta vào lòng vỗ về với tất cả yêu thương. Ta khóc, ta gào, ta thét nhưng Mẹ không còn sống nữa. Ta thèm Mẹ ghê gớm !
Nhật Ký ơi, 25 năm rồi, ta đã trưởng thành với những giọt nước mắt. Ta nhớ Mẹ da diết !

Pink
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Old 01-10-2011, 07:28 AM
NhoDeRoiQuen NhoDeRoiQuen is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2009
Bài gởi: 132
Default

Nhật Ký Đời Tôi

Nhớ Để Rồi Quên

Không phải tôi không ưa dĩ vãng.
không phải không có nó thì không có tôi của ngày hôm nay sao?
Có nhiều khi tôi cũng nhớ, nhớ để rồi quên !
Tôi đang cố dấn bước đi trên con đường ngoằn ngòe của hiện tại.
Nắng không còn ấm, mưa không còn lạnh.
Đối với tôi mọi sự đã không còn nghiêm trọng như xưa nữa.
Cái ngày mà tôi mới chập chững bước đi trên con đường tình.
Anh 25 tuổi, ngõ lời yêu khi tôi 17.
Trước mắt tôi bấy giờ bầu trời xanh ngát, hoa bướm trữ tình.
Anh dạy cho tôi cách hôn môi, rồi French Kiss.
Đợi mãi cho tới khi tôi ra High School, anh dạy cho tôi những thú vui khác dành cho người lớn.
Tôi yêu anh bằng cả tấm lòng trong trắng.
Không hối hận khi đã trao cho anh tất cả những gì tôi có.
Đàn bà !
Vâng tôi trở thành đàn bà khi vừa tròn 18 tuổi.
Thơ ngây không còn tồn tại, tôi không tiếc.
Chỉ tiếc mình quá nông nổi chưa quyết định được ai là người quân tử.
" Anh hứa dìu em đi đến hết cuộc đời, mà sao không đưa được đoạn đường em đi... "
Nghe mà đau lòng !
Sau những tháng ngày yêu thương mặn nồng, mới hiểu ra tôi là một trong những người con gái anh đã đưa vào vòng ong bướm. Hay nói cách khác theo giới Teen " ChoiXongDong "
Điên tiếc, cáu xé, hay nói đúng hơn là HẬN.
Ngay sau khi chia tay, trong lòng tôi như đã chết.
30 viên thuốc trộn với 5 chai bia không đưa tôi đi đâu, bị phạt thêm tiền NGU.
Một vết cứa trên cườm tay, máu chảy chan hòa không đau bằng vết đau trong tim. Phạt thêm NGU lần 2 !
Tôi đối diện với Tử Thần 2 lần nhưng ra về với những vết cứa khác đau hơn gấp mấy trăm lần vết cứa của lưỡi hái Tử Thần.
Lần thứ 3, tôi chạy xe tông vào một vách đá, làm như tai nạn, mong ra lỡ không chết cũng không phải đóng tiền NGU như 2 bận trước.
Kết quả : Chị tôi khóc lóc bên quan tài của em mình. Chị kể " Nhà tôi có hai chị em, mẹ mất sớm, tôi nuôi nấng nó thay mẹ cha, nó chết rồi coi như tôi cũng không còn gì để sống nữa "
Tôi bật dậy, mừng quá, chưa chết !!!!!!!!!!!!!!!!
Cái giường của tôi chứ không phải cái quan tài, tôi đang sốt.
Chị tôi cười hiền lành, tay đắp khăn nóng, tay vuốt ve đôi má gầy của tôi.
" Chị ơi, em sẽ ráng cố gắng không làm gì dại dột cho chị buồn nữa, đời này kiếp này được làm chị em ruột với nhau vì có lẽ mình đã tu mấy trăm kiếp trước, cho đến kiếp sau vẫn làm chị em, chị nhé ! "
Nói xong tôi ôm chị khóc. Trong lòng không còn gì buồn phiền.
Chị thương tôi biết mấy, tôi không dại chết thêm lần nữa. Cuộc đời đã đành nhiều rủi ít may, chuyện xưa nhớ để rồi tự nhắc nhở mình đừng quá xem trọng những cái mất, phải quý những cái còn. Tôi cón chị. Chị thương tôi biết mấy, tôi không dại chết thêm lần nữa.

NDRQ
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Old 01-10-2011, 08:16 AM
AnhPL's Avatar
AnhPL AnhPL is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jan 2009
Bài gởi: 150
Default

Nhật Ký Đời Tôi

Trước giờ chưa biết viết nhật ký nhật cúng gì cả, hôm nay nhân dịp thả trâu ngoài đồng thằng tôi ngồi xuống ngẫm thử. Nhớ lại coi ngày trước mình làm gì mà cứ bị hàng xóm mắng vốn. Con vợ mình lại choảng cho mình mấy bạt tai vào mông chan chát, may mà không bầm, kẽo ra đường chúng bảo mình bị Child abused. Nào để xem ....

Ngày thứ 2 :
- Thứ 2 là ngày đầu tuần, cũng ráng cố gắng chăn trâu, có ai biết đâu biết đâu, ngày dài nên mồm nhớ mắm ... Hát nghêu ngao xong leo lên cây mít bẻ hết mít cám của cụ Đò. Mít của cụ Đò chấm mắm ruốt ăn cũng ngon ứ hự. Vừa ăn vừa khen, thế mà cụ bảo mình nhố nhăng nham nhở.
Về nhà lảnh chiếc guốc vào mặt.

Ngày thú 3:
- Đêm qua chán chán, người cứ như dzở hơi, mới sáng tưng hửng chưa kịp oánh răng chạy sang nhà anh Hùng có biệt danh là người nói tiếng Anh xuất chúng tại xóm này xin mượn cái đồ lọc cà phê, quên mẹ cái đó gọi là cái thứ gì , hỏi đại " thế cho em mượn cái nồi ngồi trên cái cốc được không? " Anh ấy hỏi "là cái thứ chó gì? " hỏi mãi hỏi mãi cũng không ra. Mình phát cáu " cái lọc cà phê đấy chứ cái thứ chó gì? " Anh cười " Oh, you want cofffin ! I know " Mình đi thẳng về nhà lấy vải tự lọc cà phê cho chắc ăn.

Ngày thứ 4 :
-Hàng với chả xóm, người ta bảo bà con xa xóm giềng gần, thế mà cái bọn gần nhà chả chơi với ai được. Bằng chứng là em gái mình trẻ mơn mởn chúng ghẹo được, tán tỉnh được, còn mình vừa với vợ chúng ...nằm chung một tấm phản chúng la oai oải.

Ngày thứ 5 :
-Cây có tổ lá có tông , mấy câu tục ngữ dài thoòng đọc không nhớ hết. Hôm qua có bà hàng xóm chết, vừa đọc tới đoạn " lá vàng đưa tiển lá xanh đi... " thế là con cháu nhà bả đuổi mình ra khỏi cửa. Ngộ thật !

Ngày thứ 6 :
-Ngày xưa biết trước ông đây không thích văn, ghét võ, hận toán, thế mà U Thầy cứ bảo nhét được bao nhiêu thì nhét. Đến giờ 3-4 thứ trộn lẫn lộn, ghét luôn cả việc làm, kết quả hôm nay người ta khen cho 1 câu vào mặt : Công Nhân Đầu Tiên Bị Sa Thải hay nói cách khác sang trọng hơn là : Rỗi Việc !

Ngày thứ 7 :
- Xì Goòn thứ 7 còn ai mong chờ ... Nhầm, mình chửa có vào Xì Goòn bao giờ mà có ai chờ nhẫy? Cứ ở ngoài nầy mãi chết già chết khô thôi. Muốn vào đó 1 lần cho biết, mà cứ sợ trong đó thứ 7 không có ai mong chờ thôi thì thà ở đây mà còn có con vợ 99.9 kilogram chờ mình. Thì ra bây giờ mình mới biết sự khác biệt giữa 2 miền là chỗ đó.

Ngày Chủ Nhật :
- Trong Nam người ta hay hát " ai bảo chăn trâu là khổ " Thế có ai chứng minh chưa nhỉ. Hồi sáng mình chứng minh rồi. Nhà nào cũng bảo " Trâu với chả nghé, chúng mày ăn cho mập thây rồi phá chuồng tông cổng, cứ phải đi tìm mà lùa chúng mày về, khổ ơi là khổ ! " Trong 29 cái chuồng trâu trong làng mình tháo khóa đều nghe chủ chúng ... rủa thế.

Thì ra khi viết nhật ký mình mới tìm được nhiều điều thú vị thật. Cứ cái đà vừa chăn trâu vừa viết nhật ký thế này mình sẽ đạt tiến sỹ mất. Thôi, đã bảo mình ghét văn cơ mà. Quăng bút không viết nữa, sợ làm tiến sỹ viết văn gởi bài cho các nhà báo... tiền xài không hết. Không làm !

AnhPL
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Mở
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 06:40 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.