Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Nguyễn Nhật Ánh
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #21  
Old 03-16-2012, 02:06 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

- Đây là đống cát mà. – Một đứa nói, tay chống lom khom trên hai đầu gối, thò lò mắt nghiêng ngó.
- Ơ, thế này mà gọi là đảo à? – Một đứa khác khịt mũi hùa theo.
Rồi một dứa khác nữa:
- Đảo gì bé tí ti thế này!
Tin sầm mặt:
- Với tụi mày nó là đống cát nhưng với tụi tao nó là hòn đảo.
Giọng đầu tiên cãi:
- Với ai cũng vậy. Nó là đống cát
- Đống cát! Đống cát! Đống cát!
Giọng thứ hai không cãi, nhưng “điệp khúc” đó còn trêu ngươi hơn là cãi, khiến tụi thằng Tin tức muốc xịt khói lỗ tai. Nếu không có mặt cô giáo, chắc Tin đã nhào vô đánh nhau rồi.
- Lúc đầu mình cũng nghĩ như các bạn. – Con Thắm nhỏ nhẹ nói – Mình nghĩ nó là đống cát. Nhưng bây giờ thì mình tin nó là hòn đảo.
Tụi học trò tự nhiên chia làm hai phe. Phe “đống cát” và phe”hòn đảo”.
Phe ”hòn đảo” yếu hơn, chỉ có ba đứa. Phe “đống cát” có tới năm đứa.
Phó chúa đảo Bảy cảm thấy có trách nhiệm phải xoay chuyển tình thề cho cả bọn, dù sao trong ba đứa chỉ có mỗi nó là thổ dân.
- Cô nói đi cô! – Bảy nhìn cô giáo bằng ánh mắt cầu cứu – Nó là hòn đảo phải không cô?
Tám cái miệng há ra và mưới sáu con mắt mở to sau câu hỏi của Bảy. Trông cái cách cả bọn bu quanh cô giáo lúc này giống hệt cảnh hai đội bóng đang hồi hộp chờ lời phán xét của trọng tài.
Cô giáo âu yếm lướt qua từng gương mặt rồi quay nhìn tụi thằng Tin, cô mỉm cười:
- Từ khi đọc bài làm văn của ba đứa em, cô đã tin nó là hòn đảo rồi.
Cô giáo dẫn tụi học trò lên thăm hòn đảo.
Hòn đảo hoàn toàn là cát nên cô phải tháo guốc ra cầm tay.
Chúa đảo Tin lấy tay phủi cát trên tàu lá dứa khô, lễ phép:
- Dạ, mời cô ngồi.
Cô giáo vén áo ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh:
- Cô đã thấy cây cọ rồi. Nhưng cô nhớ bài làm của các em có nhắc tới sư tử…
Bảy chỉ tay vô trong nhà:
- Nó kìa, cô!
Con Pig lúc nãy vẫn nghịch trên đống cát, thấy cô có đông người lạ liền chạy vô đứng dưới mái hiên dòm ra.
- Pig. – Bảy kêu lớn.
Nghe chủ kêu, con Pig ngoáy đuôi lia lịa, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ cảnh giác.
- Ha ha! Xem sư từ kìa! – Tiếng một đứa bạn cất lên, chế giễu.
Cô giáo nhiêm trang nói:
- Nếu chỗ chúng ta đang ngồi là một hòn đảo thì đằng kia đúng là sư tử các em ạ.
Bây giờ thì không còn phe “đống cát” nữa. Tám đứa học trò của cô giáo đều thuộc phe “hòn đảo”. Mà như cô xác nhận, phe “hòn đảo” tức là phe “sư tử”.
Phe “sư tử” thì dĩ nhiên không nhạo báng sư tử nữa.
Cả bọn xúm lại chỗ cây cọ, tò mò xem những vết khắc trên thân cây vừa nghe Tin hăm hở thuật lại những thử thách tưởng tượng mà ba đứa nó đã nếm trải từ những ngày đầu đi lạc…

Chi hai hỏi ngay khi thò đầu vào cửa bếp:
- Ai đến chơi nhà ta đông vậy em?
Nãy giờ chị vẫn đứng lấp ló ở ngách cửa nhìn ra.
- Cô giáo em đấy! – Tin kiêu hãnh đáp, nó chạy vào nhà cốt để khoe điều đó thôi.
- Cô giáo? – Chị Hai tròn xoe mắt, cho rằng nếu mình không nghe lầm thì chắc là Tin nói lầm.
- Dạ. Cô dẫn mấy bạn trong lớp đến thăm hòn đảo của em.
Tin nói, sung sướng, ánh mắt long lanh đưa qua đưa lại như hai giọt nước. bây giờ thì chị Hai đã tin cả hai chị em chẳng ai lầm lẫn hết. Thằng Tin nói quá rõ rồi còn gì. Chính mắt chị, chị cũng nhìn thấy cô giáo của Tin đó thôi – nếu người ngời bệt xuống cát kia đứng là cô giáo.
- Làm sao cô giáo biết về hòn đảo của em?
- Em viết về hòn đảo trong bài tập làm văn. Thằng Bảy cũng viết giống em, Con Thắm cũng viết giống như thằng Bảy.
- Thế là cô giáo tin ngay có một hòn đảo như vậy?
- Ờ, cô tin ngay.
Chị hai nheo mắt:
- Nhưng khi đến đây rồi thì cô nói sao?
- Cô nói ra sao à?
Tin nghe mặt mình nở ra, có thể tin nó cố kiềm nén cảm xúc để có thể phát âm thật rõ từng từ:
- Cô nói: Đây đúng là một hòn đảo!
Trông nó trịnh trọng như bác học Galilée tuyên bố về sự chuyển động của trái đất xung quanh mặt trời.

Mẹ đi làm về, nghe chị hai thuật lại, rầy Tin:
- Sao con không mời cô giáo vào nhà chơi mà để cô ngồi ngoài nắng thế?
- Con có mời nhưng cô không dám vào.
Trán mẹ nhăn tít trong khi mắt mẹ mở to:
- Con nói gì lạ thế? Sao cô không dám vào nhà mình?
Tin đáp, vẫn với gượng mặt của nhà bác học Galilée:
- Cô không dám mạo hiểm bơi ngang biển.
- Lại thế nữa! – Mẹ thở hắt ra, tay nắm chặt chiếc túi xách để khỏi cốc đầu thằng con.
Tin nói thêm, làm như nếu nó không giải thích mẹ nó sẽ không hiểu:
- Cô sợ cá mập ăn thịt.
- Ra là thế?
Mẹ chép miệng nói, vể cam chịu.
Rồi mẹ đi thẳng vào phòng cất túi sách, vừa đi mẹ vừa bâng khuân nghĩ: có thật cô giáo của thằng Tin cũng cho đó là một hòn đảo không nhỉ?

Ba nói trong bữa ăn:
- Cô giáo không dám bơi qua biển để vào nhà mình là đúng.
- Ai cũng làm thế phải không ba?
- Ờ, ai cũng làm thế. – Ba gật đầu với Tin, sau khi chan một muỗng canh vô chén – Bơi qua biển là điều hết sức nguy hiểm.
Tin khẳng định, không biết lần thứ bao nhiêu:
- Biển rất nhiều cá mập.
Ba tặc lưỡi:
- Không có cá mập thì con người ta vẫn có thể chết vì đói khát. Đó là lý do đến giờ phút này ba vẫn chưa dám ra đảo.
Chị Hai nhìn Tin, cắc cớ:
- Nhưng nếu không bơi qua biển thì làm sao cô giáo đặt chân lên đảo được hả em?
- Có thể cô giáo đi thuyền.
Chị Hai nheo mắt:
- Chị không thấy con thuyền nào.
Tin không bối rối mảy may. Nó đặt chén cơm xuống và ngước nhìn chị Hai:
- Em đoán khi cô giáo lên bờ thì con thuyền bị nước cuốn trôi hoặc bị sóng đánh chìm.
Chị Hai định hỏi thế hồi chiều cô giáo rời khỏi đảo bằng cách nào nhưng cuối cùng chị đã không hỏi. Chị biết không thể bắt bí thằng Tin được. Nó có vẻ đã là một cư dân lâu năm của hòn đảo Robinson lắm rồi.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #22  
Old 03-20-2012, 01:42 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Cô giáo chỉ đến thăm hòn đảo của Tin có một lần đó thôi.
Nhưng bây giờ thì gần như chiều nào, lũ bạn đi cùng cô giáo hôm nọ cũng mò đến.
Tụi nó tin có cá mập trong vùng này, đã nhìn thấy những cây cọ, đã không nghi ngờ về lai lịch con sư tử tên Pig, dù con sư tử này sau khi được thuần hóa đã sủa rất giống một con cún. Và nếu hôm nào trời đất chợt đổ mưa, tụi nó còn được tận mắt chứng kiến những con bão gió mùa tràn vào đảo.
Thoạt đầu phó chúa đảo Bảy định “kinh doanh” hòn đảo.
Nó nói với chúa đảo và phu nhân chúa đảo.
- Ba của Tin và cô giáo của tụi mình đã công nhận hòn đảo này, đúng không?
- Vậy nó đúng là một hòn đảo, đúng không?
- Nghĩa là nó rất có giá trị, đúng không?
- Công sức của ba đứa mình đổ vào nó rất nhiều đúng không?
Trong một phút, một mình phó chúa đảo đặt câu hỏi. Vợ chồng chúa đảo chỉ hùa theo:
- Đúng! Đúng! Đúng! Đúng!
Tin và con Thắm gật đầu lia lịa. Vì tụi nó thấy thằng Bảy nói đúng quá.
Nhưng đến khi Bảy hào hứng đề nghị:
- Do đó tụi mình phải nghĩ cách kiếm tiền từ hòn đảo.
- Hai đứa lập tức nghệt mặt ra:
- Nghĩ cách kiếm tiền?
- Ừ, dễ lắm. – Bảy tươi rói – Tao nghĩ ra rồi. Mai mốt tụi mình không cho mấy đứa kia tới chơi miễn phí nữa. Hễ thò chân xuống biển là năm trăm đồng. Đặt chân lên đảo là một ngàn….
Con Thắm khoái ra mặt đề nghị của Bảy:
- Ờ, hay đấy! Thế là tụi mình có tiền mua bút chì màu!
Nhưng chúa đảo Tin kịch liệt phản đối . Nó lắc đầu quầy quậy:
- Không được! Dứt khoát không được!
- Sao không được? – Hai đứa bạn nó trố mắt.
- Làm vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tụi bạn sẽ nghĩ mình lu loa về hòn đảo này là để thu lợi.
Chúa đảo Tin nhún vai đáp bằng giọng chững chạc
Một trong những đứa bạn ôm theo một con mèo lên đảo.
Rất hãnh diện, nó bảo với Tin, Bảy, Thắm và những đứa khác:
- Đây là con beo. Nó tên Mi Mi.
Tin reo lên:
- Ờ, đúng rồi. Đảo Robinson không chỉ có sư tử mà còn có beo.
Con Thắm tò mò ngắm bộ lông tam thể của con mèo, gật đầu nói:
- Đây là con beo gấm.
Bảy quẹt tay lên chóp mũi:
- Nó là beo thật không vậy? Hay nó là một con cọp?
Đứa bạn nhún vai:
- Beo mới biết leo trèo chứ.
Từ hôm đó, đảo Robinson có cả sư tử lẫn beo, nghĩa là cả chó lẫn mèo.
Người ta vẫn bảo “ghét nhau như chó với mèo”.
Nhưng Pig và Mi Mi chẳng giống chút gì với lời đồn đãi đó. Trái lại chúng rất thân nhau.
Hay con Pig nghĩ mình đang chơi với con beo?
Còn con Mi Mi nghĩ mình đang hân hạnh kết bạn với một con sư tử?
Đảo Robinson tự nhiên trở thành một khu vui chơi.
Chiều nào cũng có bảy, tám đứa nhóc nhảy nhót hò hét om sòm trên đảo.
Tụi nhóc thay phiên nhau vào nhà xách nước đổ xuống mương để giữ mực nước biển luôn đầy ắp.
Một đứa thả cá và một đứa khác thả các loại rong xuống biển.
Chỉ là cá lòng tong thôi, nhưng trong mắt tụi nhóc đích thị là cá mập.
Sinh hoạt nhộn nhịp của hòn đảo thu hút sự chú ý của nhiều người.
Buổi chiều đi làm về, chạy xe vào trong sân, ba chúa đảo lại nhìn về phía hòn đảo với nụ cười vui vẻ trên môi.
Mẹ chúa đảo dặn:
- Trời mưa thì các con và các bạn nhớ chạy vô nhà nghe, Tin! Dầm mưa là không tốt đâu đấy!
Giọng mẹ chúa đảo thật ấm áp.
Chỉ có chị Hai chúa đảo là nhăn nhó:
- Em đánh cắp sợi thun buộc tóc của chị phải không?
Thằng Phàn dạo này cũng hay thập thò bên ngoài hàng rào ngước cổ dòm vô.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #23  
Old 04-04-2012, 04:02 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Con Thắm phát hiện ra Phàn trước tiên:
- Bảy, Tín, mấy bạn xem ai kìa!
Tin ngẩng mặt trông ra:
- Thằng Phàn. Kệ nó.
Bảy lo lắng:
- Nó đang rình tụi mình, Chắc nó có âm mưu gì.
Tin đá bay một vôc cát dưới chân:
- Để tao ra hỏi nó.
Thằng Phàn lui ra sau một bước khi Tin tiến sát hàng rào.
- Muốn vô chơi hả mày? – Tin hất hàm, mắt vẫn dán mặt vào Phàn.
- Không.
- Thế mày đứng đây làm gì?
- Tao đứng chơi thôi. Xem tụi mày làm gì.
Thằng Phàn nói bâng quơ:
- Hòn đảo của mày dạo này nhộn nhịp quá ha.
Tin không trả lời, tiếp tục dò xét đối phương qua những chỏm đá ngăn cách khu vườn và con đường, cố đoán xem thằng này thực sự đang muốn gì.
Phàn lại hỏi:
- Mày là sếp hòn đảo này à?
- Ờ, tao là chúa đảo. Có gì không?
Phàn phớt lờ câu hỏi của Tin, lại hất đầu về phía hòn đảo:
- Thế thằng Bảy là gì? Nó là phó cho mày á?
- Nó là phó chúa đảo.
- Ghê thật đấy!
Thằng Phàn nhếch mép cười. Rồi lững thững bỏ đi.
Từ bữa đó, hầu như ngày nào thằng Phàn cũng mò tới.
Cũng như hôm nọ, nó chẳng dám xông vào vườn, chỉ đứng bên ngoài lỏ mắt quan sát.
Sau nhiều ngày như vậy, tụi bạn ngạc nhiên:
- Thằng đó là thằng nào vậy, Tín?
Tin cười:
- Nó là hải tặc đó. Nhưng nó không dám làm gì tụi mình đâu.
Một đứa rụt cổ:
- Hải tặc á. Hèn gì mặt mày nó trông hung dữ ghê.
Bảy cười hề hề:
- Nó bị tao với thằng Tin đánh chạy có cờ một lần rồi.
- Xạo đi mày! – Thằng bạn bĩu môi – Nó rượt đánh tụi mày thì có!
Tin giơ nấm đấm:
- Trước đây thì nó bắt nạt tụi tao thật. Nhưng từ khi làm chủ hòn đảo này, tụi tao hết sợ nó rồi. Tụi tao vừa nện cho nó một trận nhừ tử.
- Thiệt không đó mày?
- Thiệt chứ - Chúa đảo phu nhân lập tức đánh tan sự nghi ngờ trong lòng tụi bạn.
Bây giờ thì tụi nó chuyển qua thắc mắc: Tại sao khi làm chủ đạo thì Tin và bảy có thể đánh đuổi được kẻ xưa nay vẫn bắt nạt hai đứa nó.
Đó cũng là ấm ức của thằng Phàn lâu nay.
Nó có cảm giác sự lì lợm của hai đối thủ tí hon này có liên quan đến đống cát trong vườn nhà thằng nhóc Tin.
Bây giờ qua xác nhận của Tin, nó biết thêm hai đứa này là chúa đảo và phó chúa đảo. Chắc đó là nguyên nhân biến hai cậu học trò nhút nhát trở nên gan dạ không ai bì. Phán đoán thế và nó bắt đầu mở cuộc điều tra.
Điều tra chán, nó lại quay về đứng trước hàng rào nhà thằng Tin, hách dịch gọi:
- Ê, chúa đảo Tin. Ra đảo này!
Giọng thằng Phàn rõ là giọng trịch thượng. Điều đó làm Tin và Bảy ngạc nhiên quá.
Tin xông ra ngay, có Bảy lót tót đi sau, mặt hầm hầm:
- Mày muốn đánh nhau hả Phàn?
Giọng Tin như bốc khói. Máu trong người nó đang nóng lên từng chút một.
- Bây giờ thì tao không thích đánh nhau. – Phàn cười hềnh hệch. Nó vung tay – Chờ khi nào hòn đảo của mày biến mất khỏi mặt đất tao sẽ cho tụi mày biết thế nào là đánh nhau.
Tin trề môi:
- Còn lâu! Mày đừng có mơ!
- Không lâu đâu! – Phàn nheo mắt, thản nhiên – Tao cũng chẳng mơ mộng gì sất. Một tuần nữa ba mày đã bắt đầu khởi công xây nhà kho rồi.
Thằng Phàn chỉ nói thế thôi, chúa đảo và phó chúa đảo đã tái xạm mặt. Cả thế giới bỗng đen ngòm mất một giây trong mắt hai đứa nhóc.
Mãi vui chơi, hai đứa nó quên bẵng hòn đảo mà tụi nó chạy nhảy hàng ngày dưới mắt ba thằng Tin chỉ là một đống cát dùng để xây nhà.
Cho dù ba của chúa đảo luôn nói với chúa đảo rằng đó đích thị là một hòn đảo, thậm chí còn mua tặng nó một cái ống dòm thì chúa đảo vẫn biết căn nhà kho của người lớn bao giờ cũng quan trọng hơn hòn đảo của con nít.
- Sao hở mày? – Bảy liếc Tin, giọng lo lắng, trong đầu nó đang hiện ra bộ mặt đểu cáng của thằng Phàn khi khệnh khạng bỏ đi
- Tao chẳng biết nữa. – Giọng thằng Tin ỉu xìu – Nhưng có lẽ thằng Phàn nói đúng.
- Thế là tụi mình không còn hòn đảo nữa à?
- Ờ
- Thế thì buồn chết.
Tin lại “ờ”, mặt bần thần. Trông nó như kẻ chấp nhận sự an bài của số phận.
Bảy tiếp tục rầu rầu:
- Tụi mình không còn chỗ vui chơi nữa.
- …
- Tụi mình sẽ không còn được ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.
- ….
- Tụi mình cũng không còn dịp xây lều tránh bão.
- …
- Mày hết được làm chúa đảo.
- …
- Con Thắm hết được làm chúa đảo phu nhân.
- …
- Còn tao hết được làm phó chúa đảo.
Chỉ có mình Bảy nói, bất lực và buồn bã. Tin không nói gì, vì Bảy đã nói hộ những ý nghĩ trong đầu nó rồi.
Nhưng nghe những câu than vãn sau cùng của Bảy thì Tin không làm sao ép mình đừng mở miệng. Nó nói, cõi lòng tan nát:
- Và tụi mình sẽ lại đánh thua thằng Phàn, sẽ bị thằng khốn đó bắt nạt như xưa nay.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #24  
Old 04-07-2012, 04:03 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Sự lo lắng của chúa đảo và phó chúa đảo không đừng lại ở đó.
Một hôm, dì Sáu Dừa xồng xộc qua nhà Tin.
Tụi nhóc vẫn mải chơi cho đến khi dì nắm tay chị Hai kéo ra vườn.
Dí chỉ tay vào các cư dân trên đảo, giọng xơn xởn:
- Tụi này nè!
- Không phải đâu dì Sáu. – Chị Hai nói.
Dì Sáu Dừa vẫn khăng khăng:
- Phải mà! Tụi nó đó!
“Tụi này” hay “tụi nó” trong câu nói của dì Sáu vẫn là trỏ vào Tin và lũ bạn.
- Dì Sáu! – Chị Hai kêu lên.
- Chính tụi này chứ không ai!
- Dì sáu có chứng cớ gì không?
- Cần gì chứng cớ. Từ khi tụi nhóc tụ tập ở đây, ở bển mới liên tục bị mất trộm.
Bây giờ bọn nhóc mới biết lý do dì Sáu Dừa làm ầm ĩ nãy giờ.
- Trời đất! – Tin ré lên – Dì nghĩ tụi con ăn trộm đồ nhà dì hả?
Dì Sáu Dừa nói như thế chính mắt dì trông thấy tụi nhóc lẻn vô nhà dì và khuân món gì đó:
- Tụi bây chứ còn ai vô đây!
Ba của chúa đảo chưa kịp xây nhà kho thì người hàng xóm của chúa đảo đã đòi duổi đám cư dân sinh sống trên hòn đảo rồi.
Dí Sáu Dừa liệt kê những thứ nhà dì bị mất cắp mấy ngày nay: quần áo, đồng hồ, tiền bạc….
Dì nói: Trươc đây nhà dì không mất món gì.
Dì nói tiếp: Từ khi có đám trẻ này, nhà dì liên tục bị mất cắp.
Dì kết luận: Dẹp quách đám trẻ, có nghĩa là dẹp quách đống cát, càng sớm càng tốt, nếu không nhà dì sẽ tiếp tục mất cắp nữa.
Dì dọa: cãi lời dì, dì sẽ làm to chuyện.
Lũ bạn ở lớp sợ xanh mặt. Dì Sáu Dừa vừa ra về, tụi nó lật đật chuồn luôn.
Trên hòn đảo Robinson,, bây giờ chỉ có chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo chìa những bộ mặt oan ức vào mắt nhau
Bảy hằm hằm:
- Xì! Ai mà thèm chui vô nhà dì Sáu lấy trộm đồ!
Con Thắm dặm chân bình bịch, giọng muốn khóc:
- Tức quá đi! Tại sao dì Sáu lại coi tụi mình là kẻ cắp chứ?
Tin gân cổ định gào lên phụ họa, đến phút chót tự nhiên nó bỗng xụi lơ:
- Kệ dì Sáu đi! Đằng nào thì hỏn đảo Robinson cũng chẳng còn sống sót mấy ngày nữa.
Chi hai nói:
Dì Sáu kỳ cục ghê hả mẹ?
Mẹ gật đầu:
- Mẹ không tin những vụ mất cắp liên quan đến lũ trẻ chơi trong vườn nhà mình.
Tin dịnh nói “hòn đảo” nhưng nghĩ đến căn nhà kho sắp xây, lại không muốn mở miệng nữa.
Chị Hai nói:
- Dì Sáu bảo tụi nhỏ không được tụ tập…
Chị Hai liếc Tin, nói tiếp:
- …Trên hòn đảo.
Tin vẩn không nói gì. Trông nó có vẻ thờ ơ. Nó đang nghĩ đến ngày hòn đảo biến mất, khi căn nhà kho bắt đầu được xây lên.
Nó buồn rầu thấy việc làm biến mất một hòn đảo sao mà dễ dàng quá, chỉ cần một cái gật đầu của ba nó. Sau đó, người ta sẽ mang cuốc xẻng, xi măng tới.
Nó là chúa đảo. Chúa đảo chỉ cai quản hòn đảo thôi. Còn cai quản chúa đảo có ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị Hai chúa đảo.
- Mắt con bị làm sao thế, Tin?
Mẹ hỏi, khi thấy Tin ngồi dụi mắt đằng góc đi-văng, không biết nó làm thế để ngăn không cho nỗi buồn ứa ra. Chứ nó đang ngồi trong nhà, đâu có hạt bụi nào rơi vào mắt nó.
Tin, Bảy và con Thắm chuyền tay nhau cái ống dòm.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #25  
Old 04-13-2012, 02:12 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Tụi nó không tranh giành ỏm tỏi như ngày đầu nữa. Những ngày cuối cùng trên đảo, đầu nào cũng muốn dịu dàng với nhau. Hôm nay tụi nó muốn thu vào mắt, hay nói đúng hơn là cất giữ vào tâm trí những hình ảnh đẹp đẽ mà mai đây tụi nó sẽ không còn được nhìn ngắm nữa.
Ba đứa đều ngọt ngào nhường nhau:
- Tin xem trước đi!
- Cho Thắm xem trước đó!
- Bảy xem đi này!
Bảy nâng ống dòm ngang tầm mắt, nhìn ra xa. Nó vừa xoay bộ phận điều chỉnh vừa rê ống dòm từ trái qua phải, miệng xuýt xoa:
- Ôi, đẹp quá!
Con Thắm tò mò:
- Bạn nhìn thấy gì thế, Bảy? Cá voi hả?
- Không. Hông có con cá voi nào bơi lượn gần đây hết.
- Chứ cái gì đẹp?
- Hoàng hôn trên biển.
Thằng Tin ngước nhìn mặt trời trên đầu, cười hề hề:
- Bây giờ mới hai giờ trưa à. Hoàng hôn đâu mà hoàng hôn!
Bảy gừ khe khẽ trong cổ họng, vẫn không rời mắt khỏi ống dòm:
- Nhưng tao đang nhìn thấy hoàng hôn.
Tin không cãi nữa, nó nhận ra nó vừa mắc phải sai lầm khi cãi thằng Bảy. Vì nó cũng từng nhìn thấy hoàng hôn giữa trua đó thôi.
Con Thắm cười khúc khích:
- Bảy thấy mặt trời như hòn lửa ai ở trên trời vô ý đánh rơi xuống đại dương hả Bảy?
- Không.
Con Thắm lại hỏi, nó đang nhớ đến bài tập làm văn hôm nọ:
- Hay Bảy thấy mặt biển phẳng lì, êm đềm như một miếng xu xoa khổng lồ và màu sắc của miếng xu xoa thay đồi không ngừng….
- Cũng hỗng thấy xu xoa luôn.
Bảy lắc đầu làm cái ống dòm lắc theo. Nó hít hà:
- Lần này mình thấy hoàng hôn đẹp hơn nhiều.
Bảy hào hứng mô tả:
- Mình thấy có ba mặt trời.
- Ba mặt trời?
- Ừ, một mặt trời không trung. Một mặt trời trên mặt biển. và một mặt trời trong sương.
Con Thắm nheo mắt:
- Bảy nói thiệt không đó? Làm gì có tới hai ông mặt trời ở bên dưới.
Tin bênh Bảy:
- Bảy nói thiệt đó, Thắm. Tao cũng từng nhìn thấy hai ông mặt trời. Khi bầu trời đong đầy hơi nước, bao giờ cũng có một mặt trời thứ hai xuất hiện.
Con Thắm không nhìn thấy ba ông mặt trời. Nó cũng không nhìn thấy hoàng hôn trên biển.
Nó áp mắt vào ống dòm, buồn rầu nói:
- Mình chẳng thấy mặt trời đâu hết. Mình chỉ thấy mưa.
Bảy nheo mắt, nó nhớ thằng Tin từng có lần tả biển:
- Mày thấy sóng cao bằng tòa nhà chung cư, mặt biển giống như một tấm chăn có ai đó đang cuộn lại phải không?
- Không phải vậy.
- Hay mày thấy sóng trào lên như bắn ra từ một cái máy phun đặt dưới đáy biển….
Lần này không đợi Bảy nói dứt câu, con Thắm đã cắt ngang:
- Mình không thấy sóng. Trời mưa, nhưng biển không có sóng.
Bảy cãi:
- Biển mà không có sóng à?
- Ờ, ờ, có. – Con Thắm ngập ngừng – Nhưng sóng lăn tăn thôi.
- Tao biết rồi. – bất giác, Thằng Tin buộc miệng – Mày đang thấy mưa rã rích trên biển phải không Thắm?
- Phải rồi. – Con Thắm reo lên mừng rỡ.
Tin lại tiếp:
- Mày thấy bầu trời đang buông xuống một tầm lưới trắng xóa và mênh mông phải không?
Con Thắm lại reo lên “Phải rồi”. Nó quay sang Tin, ngạc nhiên:
- Sao Tin biết?
Tin biết, bởi Tin đang ở trong tình trạng giống như con Thắm. Vài hôm nữa thôi, hòn đảo Robinson sẽ không còn nữa. Nghĩ đến chuyện đó, lòng nó như đang bị nỗi buồn đánh lưới. Nó nhận thấy mưa đã rả rích trong lòng nó mấy ngày nay rồi. Cái mà con Thắm đang nhìn thấy kia nó đã nhìn thấy trước đó. Cho nên nghe con Thắm tả cảnh biển, Tin biết ngay cô bạn gái “mềm yếu” của nó đang nhìn vào đại dương trong lòng mình đó thôi.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #26  
Old 04-25-2012, 03:04 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Nhưng chúa đảo đã không nói gì về điều đó. Chúa đảo chìa tay ra trước mặt chúa đảo phu nhân:
- Mày đưa tao nhìn chút coi!
Chúa đảo Tin chẳng thấy ông mặt trời nào hết. Cũng chẳng thấy mưa rơi trên biển.
Thực ra thì nó cũng định thấy hoàng hôn hoặc thấy mưa hoặc thấy cả hai thứ cùng một lúc. Nhưng Tin chưa kịp thấy những gì nó muốn thấy thì nó chợt thấy điều nó không định thấy: thằng cu Mít.
Cu Mít là con dì Sáu Dừa, năm nay nó tám tuổi, học lớp ba.
Lúc chúa đảo Tin đang chuẩn bị ngắm cảnh đại dương thì thằng cu Mít bất ngờ xuất hiện trong ống kính.
Thằng cu Mít chỉ là thằng cu Mít như mọi thằng cu Mít, nghĩa là không khiến một chúa đảo phải chú ý, nhưng lúc này thằng cu Mít có bộ tịch trông rất khả nghi.
Cặp sách đeo sau lưng, nhưng hai tay thằng cu Mít lại thủ trước bụng, thu vào trong áo.
Mặt mày nó lấm la lấm lét, cứ đi vài bước lại ngoái lại phía sau.
Tin buông ống nhòm xuống, khoát tay:
- Đi theo tao! Gấp!
Nói xong, nó nhảy phóc một cái khỏi đống cát.
- Gì thế Tin? Hải tặc tấn công hả?
Bảy và Thắm nhanh chóng bám theo Tin ra cổng.
Tin thì thầm, mặc dù không có ai nghe trộm:
- Theo dõi thằng cu Mít! Cẩn thận, đừng để nó phát hiện!
Thằng cu Mít không biết có ba cư dân trên đảo Robinson đang bí mật bám theo nó.
Nó dáo dác liếc lại phía sau chừng vài lần, chắc là sợ mẹ nó bắt gặp, đến khi tin rằng đã ra tới khu vực an toàn, nó ù té chạy.
Bảy ngạc nhiên:
- Làm gì nó chạy vắt giò lên cổ vậy ta?
Con Thắm đáp:
- Chắc thằng bé sợ đến lớp trễ giờ.
Tin lắc đầu:
- Chưa chắc đâu.
Đúng như Tin phỏng đoán, thằng cu Mít không đi tới trường ngay.
Chạy một đỗi, cu Mít bắt đầu đi chậm lại.
Rồi nó thình lình rẽ vào một con hẻm bên đường.
Dù đã liệu trước, tụi thằng Tin vẫn trợn mắt lên nhìn nhau.
Ngay lập tức, gần như chúi đầu hẳn vào trong bụi cây mọc ngay đầu hẻm, ba đứa căng mắt nhìn qua kẽ lá.
Ở bên trong, một bọn trẻ trạc mười lăm, mười sáu tuổi đã chờ sẵn.
Bọn chúng có vẻ đang ngóng thằng cu Mít, trông thái độ thì dường như hai bên đã quen biết nhau từ trước.
Từ chỗ nấp của mình, Tin không nghe bọn chúng nói với nhau những gì. Nhưng nó thấy rõ mồn một cảnh thằng cu Mít vén áo lôi ra một món gì đó đưa cho bọn kia.
Bảy sửng sốt:
- Thằng cu Mít trộm đồ nhà đi bán?
Những gì diễn ra tiếp theo cho thấy câu chuyện thằng cu Mít dường như còn đi xa hơn suy đoán của Bảy.
Tin, Bảy, Thắm như nín thở khi thấy một thằng trong bọn , có vẻ là thằng cầm đầu, lấy trong túi áo ra một lọ nhỏ, mở nắp và dốc vào mu bàn tay một thứ gì đó. Ngay lập tức thằng cu Mít hối hả chồm tới, gí mũi vào bàn tay thằng này say sưa hít lấy hít để.
Bảy run run hỏi:
- Tụi nó làm gì vậy Tin?
- Tao không biết. – Tin đáp lại cũng bằng giọng run run, cũng như Bảy nó có linh cảm đây là chuyện rất nghiêm trọng.
Con Thắm hồi hộp nói:
- Chắc chắn đây là một trò bậy bạ.
- Tụi mình về đi! Thằng cu Mít quay ra rồi đó.
Tin lo lắng ra lệnh, tim đập thình thịch. Những gì nó vừa thấy gieo vào tâm trí nó một nỗi hoang mang to lớn.
“GỬI BÀ SÁU,
Chúng tôi thông báo cho bà biết kẻ đánh cắp đồ đạc trong nhà bà lâu nay chính là cu Mít – con trai bà. Muốn biết tại sao con bà làm thế, bà nên bí mật theo dõi con bà vào lúc con bà đi tới trường. Con bà đang bị kẻ xấu lợi dụng. Nếu bà không ngăn chặn kịp thời, con bà sẽ gặp nguy hiểm. Hiện nay tính mạng của con bà như ngàn cân treo sợi tóc. Bà phải hành động nhanh chóng lên!
Kính chào bà.
Chúa đảo Robinson”
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 05-03-2012, 04:51 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Tin đọc đi đọc lại lá thư một cách đắc ý.
Tin đưa cho Bảy và con Thắm đọc, hai đứa bạn nó há hốc miệng:
- Tụi mình gửi thư này cho dì Sáu á?
- Ờ.
Bảy lắc đầu quầy quậy:
- Tao không dám đưa đâu.
Con Thắm rụt cổ:
- Mình cũng không dám.
Tin ngó Bảy:
- Tao đâu có bảo mày đưa tận tay dì Sáu.
- Chứ đưa bằng cách nào?
Tin hắng giọng:
- Mày là thổ dân, đúng không?
- Ờ… ờ… đúng… - Bảy ngập ngừng đáp, không hiểu tại sao chúa đảo Tin lại hỏi qua chuyện này.
- Mày là thổ dân, mày phải gửi thư theo kiểu thổ dân.
- Gửi thư theo kiểu thổ dân? – Bảy giương mắt ếch.
- Ờ, tối nay mày phải gắn lá thư này vào mũi tên, rồi giương cung bắn mũi tên ghim vào cánh cửa nhà dì Sáu. Sáng ra, khi mở cửa quét sân, dì Sáu sẽ…
- Thôi đi! – Bảy giảy nảy – Nhà tao làm gì có cung tên. Mà có cung tên, tao cũng chẳng biết bắn.
- Không bắn tên thì phóng dao cũng được! – Tin chớp mắt – Mày gắn lá thư vào mũi dao rồi phóng cho lưỡi dao cắm phập vào vách…
Bảy làu bàu:
- Dao tao cũng chẳng biết phóng.
Tin co chân đá vào chân Bảy:
- Thế mà cũng là thổ dân đấy!
Con Thắm hiến kế:
- Hay mình gửi lá thư này bằng đường bưu điện?
- Không được. – Tin phản đối – Gửi thư như thế thì chậm lắm. Chuyện này không thể trì hoãn được.
Chúa đảo phu nhân ngước nhìn chúa đảo:
- Hay là Tin nói với ba mẹ Tin. Ba mẹ Tin sẽ báo cho dì Sáu biết.
- Không. – Tin giơ tay lên cao, ngực ưỡn ra trước, giọng chúa đảo – Đây là chuyện riêng của đảo Robinson. Dì Sáu đã làm hoen ố danh dự của tụi mình, tụi mình phải tự chứng minh sự trong sạch.
- Nhưng tụi mình không biết bắn cung lẫn phóng dao! – Bảy nhăn nhó.
Chúa đảo đặt tay lên vai phó chúa đảo:
- Nghe này, Bảy! Trong chuyện này dứt khoát phải có cung tên hoặc dao. Nếu không thì tụi mình cũng giống như mọi kẻ khác. Tụi mình không thể lu loa một cách tầm thường như dì Sáu đã làm.
- Tao biết rồi. – Phó chúa đảo gãi tai – Nhưng…
- Phó chúa đảo nghe đây! – Bất thần Tin hét to – Phải chấp hành mệnh lệnh, không được cãi. Nếu cãi lời sẽ bị đuổi ra khỏi đảo.
Phó chúa đảo Bảy rụng bộp người xuống cát, không phải vì sợ bị trục xuất khỏi đảo mà vì thằng Tin hét to quá làm nó giật bắn mình.
Từ dưới cát, nó ngước lên, giọng ri ri như tiếng dế:
- Miễn làm sao có dao là được phải không?
Hôm đó là chủ nhật.
Dượng Sáu đi chơi. Dì Sáu đi chợ. Thằng cu Mít không biết đi đâu.
Chắc là ba nó chở nó qua chơi nhà nội hoặc nhà ngoại! Thằng Bảy mừng rỡ nghĩ trong đầu, sè sẹ đặt từng bước chân lên mặt đất mát lạnh của khu vườn nhà hàng xóm.
Nó rón rén lẻn vào nhà bếp theo ngả sau. Nhà trước cửa đóng kín mít nhưng gian nhà bếp thì chẳng chốt khóa gì. Thông thốc chỉ có mỗi cái bàn ăn hình tròn đặt ở giữa. Cái bếp ga đặt trên bệ. Cao hơn một chút là các ngăn đựng chén bát, muỗng đũa. Tủ lạnh và chạn chứa thức ăn chắc dì Sáu để ở nhà trước! Bảy nhủ bụng và đảo mắt nhìn quanh.
Bảy thở phào một cái khi ánh mắt nó bắt gặp cái bệ cắm dao.
Trước khi lẻn qua nhà dì Sáu, nó đã cầm theo con dao cắt bánh của mẹ nó, bụng nơm nớp. Nó biết nếu phát hiện con dao bị mất, thế nào mẹ nó cũng mắng nó té tát.
Nhưng bây giờ thì Bảy không phải dùng tới con dao trong túi quần nó nữa.
Nó bước lại chỗ bệ cắm dao, rút ra một con dao nhỏ. Xong, nó lôi lá thư của chúa đảo Tin trong túi áo ra, đặt xuống bàn ăn, rồi cắm phập lưỡi dao, ghim tờ giấy xuống mặt bàn.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 06-13-2012, 07:28 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

“Cắm phập” là nói cho oai thế thôi, thật ra Bảy lựa chỗ giáp mí của hai nửa mặt bàn, từ từ ấn ngọn lưỡi dao vào đó.
Thổ dân Bảy dù sao vẫn sợ dì Sáu qua mách mẹ thổ dân hoặc bắt đền mẹ thổ dân về việc thổ dân làm hư mặt bàn của nhà dì.
Chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo chụm đầu vào nhau. Con sư tử Pig đang gặm xương cạnh đó. Cá mập vẫn bơi quanh hòn đảo từng đàn, con nào con nấy gầy như cá lòng tong.
- Sao rồi, Bảy? – Chúa đảo hỏi.
- Xong rồi.
- Xong rồi là sao?
- Tao đã đặt lá thư lên bàn ăn nhà dì Sáu.
- Thế có dao không?
- Có. Tao phóng lưỡi dao xuyên qua mảnh giấy theo ý của mày. Nhìn muốn nổi gai ốc luôn.
Như để chứng minh cho nhận xét của phó chúa đảo, một tiếng thét lạc giọng bất thần vang lên từ bên kia đường. Người phát ra âm thanh rờn rợn đó nếu không phải đang thấy ma thì chắc chắn là đang thấy.. lưỡi dao ghim tờ giấy lên bàn ăn.
- Tiếng dì Sáu đó.
Bảy nói và hấp tấp mọp người xuống sau mô cát.
Tin và con Thắm cũng lặp tức lăn người xuống cạnh Bảy.
Con Thắm thì thào:
- Chắc dì Sáu nhìn thấy con dao và lá thư.
Tin ngóc đầu khỏi mô cát, hai tay áp chặt ống dòm vào mắt, nhín thở quan sát. Trông nó căng thẳng như chuẩn bị đối phó với sự tấn công của hải tặc.
- Mày thấy dì Sáu không vậy? –Bảy hồi hộp hỏi.
- Có. Dì đang đứng chỗ cửa bếp, tay cầm lá thư.
Bảy liếm môi:
- Dì đang đọc thư à?
- Không. Dì đang nhìn về phía hòn đảo Robinson.
- Dì định xông qua đây à? – Giọng Bảy đã bắt đầu run run.
- Tao không biết.
Tin huých cùi tay vào vai Bảy, hừ giọng:
- Nhưng dì Sáu xông qua thì đã sao! Mình báo động cho dì về chuyện thằng cu Mít chứ có làm gì sai trái đâu!

Dì Sáu Dừa đã không xông qua hòn đảo như phó chúa đảo lo ngại.
Dì cũng không qua gặp ba chúa đảo, mẹ chúa đảo hay chị Hai chúa đảo.
Cũng có thể dì đã định làm như vậy nhưng sau khi suy tính cẩn thận dì đã không làm.
Dì làm theo sự mách bảo của lá thư.
Chúa đảo Tin là người đầu tiên nhận ra điều đó.
Nó hớn hở nhìn hai bạn:
- Dì Sáu không xăm xăm qua đây tức là dì đã tin lời tụi mình.
Con Thắm thắc mắc:
- Thế dì sẽ theo dõi thằng cu Mít à?
Tin gật đầu:
- Chắc vậy. Ngày mai thứ hai, thằng cu Mít đi học thế nào ba mẹ nó cũng bí mật bám theo nó.
Phó chúa đảo bày tỏ thông minh:
- Chắc có cả đội viên dân phòng đi theo.
Ba đứa vui vẻ trò chuyện, con Thắm chôn nửa người trong cát, chỉ có thân trên ngọ ngoạy, Tin và Bảy ngồi lắc lư trên tàu lá dừa. Tụi nó không cần phải nấp sau mô cát nữa.
Bây giờ, khi đã nguôi nỗi lo dì Sáu Dừa, tụi nó mới có thì giờ để lắng tai nghe tiếng biển.
Sóng vỗ mạnh ghê ta!
Những ngày đầu thằng cu Mít bị bọn xấu chặn đường lôi tuột vào hẻm. Chúng trút bột heroin vào tờ giấy bạc, hơ nóng cho hơi bốc lên rồi gí đầu thằng bé vào, bắt ngửi.
Cu Mít sợ lắm nhưng không dám hé môi với bất cứ ai. Bọn kia đe rồi, nếu thằng bé để lộ chuyện này ra chúng sẽ giết chết không tha.
Những lần sau chúng không cần ép buộc cu Mít nữa. Sau vài lần thằng cu đâm nghiện, tự động đến tìm bọn chúng để được hít thứ bột trắng quyến rũ đó.
Cu Mít tưởng cuộc đời sẽ trôi đi suôn sẻ như thế, khi nào trong người cồn cào nó chỉ cần tìm đến con hẻm trên đường đến lớp.
Nhưng đến một ngày, bọn kia bắt đầu ra điều kiện với cu Mít.
Cũng từ ngày đó, nhà dì Sáu Dừa bắt đầu mất trộm.
Đó là những gì vợ chồng dì bùi ngùi thuật lại với ba mẹ Tin tối hôm qua.
“Bọn xấu đã bị bắt rồi. Còn thằng cu nhà tôi ngày mai bắt đầu tạm thời nghỉ học để đưa đi điều trị”. Dì Sáu dừa thút thít nói.
Dì nói vợ chồng dì qua nhà gặp ba mẹ Tin để xin lỗi về sự nghi ngờ vô căn cứ hôm trước đối với bọn trẻ, sau đó là cảm ơn về lá thư cảnh báo mà dì tin là của thằng Tin.
Dì Sáu Dừa đặt lá thư lên bàn:
- Đây là chữ của cháu Tin phải không?
Tin sung sướng kể lại cuộc gặp gỡ đó cho Bảy và Thắm nghe.
Con Thắm ôm đầu:
- Eo ôi! Ra là xì ke đấy? Kinh khủng quá!
Bảy nuốt nước bọt:
- Thế dì Sáu có nói gì về con dao không?
- Không.
- Không à! Lạ nhỉ?
Bảy nheo mắt nhìn ra biển một lúc rồi quay lại nhìn Tin, hỏi sang chuyện khác:
- Thế sau khi nghe chuyện này, mẹ mày có nói gì không?
- Mẹ tao không nói gì hết. Mẹ tao chỉ nhìn tao cười cười.
- Thế còn ba mày?
- Ba tao hả? – Tin lim dim mắt – Ba tao nói: “Giỏi lắm, tụi con!”.
Mặt Bảy sáng trưng, như có một mặt trời vừa đậu xuống trên tóc nó:
- Ba mày nói là “tụi con” à?
- Ừ.
- Tức là ba mày khen cả tao và con Thắm nữa đấy?
- Chứ gì nữa! – Tin cười toe – Hai đứa mày là phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân mà!
Hôm đó, thằng Bảy hỏi Tin bao nhiêu là chuyện.
Nhưng chuyện quan trọng nhất nó lại quên.
Chỉ có con Thắm nhớ:
- Tin này, thế ba của bạn có nói chừng nào sẽ khởi công xây căn nhà kho không?
Đang hào hứng thuật chuyện dì Sáu Dừa, người Tin bỗng nhói một cái, cứ như thể con Thắm vừa dung mũi kim nhọn khâu câu hỏi đau đớn đó vào tâm trí nó.
Nó vo ve đáp, môi giần giật:
- Ngày mai.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 08-07-2012, 01:35 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Buổi sáng, lúc ôm cặp ra khỏi nhà, Tin đã nghe khóe mắt mình ngân ngấn nước khi nhìn thấy tốp thợ xây lăng xăng trong sân.
Thằng Bảy và con Thắm đứng đợi Tin ngay trước cổng, đã thấy những gì Tin thấy, đã buồn những gì Tin buồn.
Cho nên lúc Tin bước ra, cả ba lặng lẽ bước bên nhau, không ai nói với ai tiếng nào.
Trong ngày trọng đại này, con Thấm xin mẹ đi bộ đến lớp cùng Tin và Bảy, không đi theo xe chị nó như mọi ngày.
Hoa cúc dại ven đường đang kín đáo tỏa hương như thầm nhắc bọn trẻ rằng trời đã vào thu nhưng tâm trạng đang rối bời chẳng đứa nào nghe thấy.
Thằng Phàn lại xuất hiện chỗ đầu hẻm quen thuộc. Nó chống hai tay vào hông, nheo mắt nhìn ba đứa nhóc từ xa xôi đi tới.
- Sắp tiêu rồi hả tụi bay? – Phàn reo lớn, tiếng nó vang vang như phát ra từ một chiếc kèn Trompette.
Tụi thằng Tin không đáp vẫn lầm lũi đi tới.
- Tao biết ngày hôm nay hòn đảo của tụi mày sẽ bị xẻ thịt mà. – Thằng Phàn lại gào lên hoan hỉ, cứ như nó đang khoe có người sắp mổ lợn mời nó đánh chén.
Phàn chỉ đứng bên đường hò hét. Nó chưa dám làm gì bọn trẻ. Dù sao Tin và Bảy vẫn còn là chúa đảo và phó chúa đảo cho đến hết ngày hôm nay.
Còn hòn đảo, Tin và Bảy vẫn còn lý do để lì lợm.
Thằng Phàn biết thế. Nó đợi cho bọn nhóc đi khỏi một quảng rồi hét với theo:
- Đợi đấy! hòn đảo mà bị làm thịt rồi, tao sẽ làm thịt tụi bây!
Tin, Bảy và Thắm lếch thếch kéo nhau qua cửa lớp, ngạc nhiên thấy tụi bạn ồn ào hẳn lên khi tụi nó bước vào.
Nhiều cái miệng nhao nhao:
- A ha! Ba đứa nó đây rồi!
- Chào chúa đảo Robinson!
Bảy ngó quanh:
- Chuyện gì vậy?
Một đứa nói:
- Sáng nay tụi mày không đọc báo à?
Một đứa khác:
- Sáng nay báo nói về hòn đảo Robinson. Rằng nhờ chúa đảo và các cư dân trên đó mà một bọn tội phạm bị bắt.
Tin, Bảy, Thắm đưa mắt nhìn nhau: Chắc dì Sáu đã tiết lộ chuyện này cho nhà báo
Cô giáo xuống tới. và việc đầu tiên cô làm khi sau khi ổn định trật tự lớp học là biểu dương tụi thằng Tin:
- Ba em giỏi lắm!
Ba khuôn mặt của chúa đảo, phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân khi mới bước vào lớp trông như ba chiếc lá héo đến lúc này đã tươi lên như có mưa xuống.
Cô giáo lướt mắt khắp lớp, tiếp tục làm mưa:
- Các em thấy chưa! Cô đã bảo đó là một hòn đảo mà. Bây giờ thì hòn đảo Robinson đã nổi tiếng rồi, phải không các em?
Tụi bạn hôm nọ đùng đùng đòi đi thăm hòn đảo ngay sau giờ học.
- Tụi mình đã được giải oan rồi. Tụi mình lại lên đảo chơi.
- Nhưng đi ngay bây giờ tao không dẫn con Mi Mi theo được.
- Hôm khác dẫn nó theo. Bây giờ phải tới nhìn hòn đảo một cái.
Tin lắc đầu, giọng nghèn nghẹn, như thế nó đột ngột chuyển qua phát âm bằng mũi:
- Chẳng còn hòn đảo nào cho tụi mày nhìn đâu!
Cả đống cái miệng há hốc:
- Mày nói vậy là sao?
- Là hòn đảo Robinson không còn nữa. – Tin cố để đừng mếu máo, cảm thấy điều gì đó trong lòng đang tan chảy ra theo từng tiếng nói.
- Vô lý! Vô lý!
- Không tin! Không tin!
Một đống cẳng chân nhảy tưng tưng.
Một đứa xông ra cửa:
- Đi, tụi bây! Thằng Tin xạo đó!
- Đúng rồi, thằng Tin xạo! Một hòn đảo nổi tiếng như thế mà!
Đám bạn rồng rắn kéo đi, bất chấp chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo âu sầu đưa mắt ngó nhau.
Nắng như rơm vàng
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 08-31-2012, 03:13 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Tiếng gì như tiếng lá reo dọc đường đi. Tin nhìn tháy một cánh chim bên trên những tàng cây. Chim gì giống như hải âu vậy ta? Nhưng Tin biết ngay là không phải. Hòn đảo không còn, dĩ nhiên biển củng không còn. Biển không còn thì hải âu không còn. Đó chỉ là chim sẽ thôi. Ôi. Buốn quá!
- Thời tiết như thế này, hòn đảo chắc trông đẹp lắm!
Tiếng một đứa nào đó vọng lại từ đằng trước như xát muối vào lòng Tin.
Nó muốn nhìn sang thằng Bảy và con Thắm một cái nhưng nó cố ép mình đừng nhúc nhích. Nó biết mặt mày hai đứa này chắc cũng đang nhàu nhò như mình.
Sáng nay đã có lúc Tin nghĩ đến chuyện không về nhà. Nó sợ phải nhìn thấy hòn đảo thân yêu biến mất trong mắt mình. Nhưng không về nhà thì Tin chẳng biết đi đâu. Nó còn nhỏ quá.
Nó cố bước thật chậm để trì hoãn thời khắc đối diện với số phận của hòn đảo. Lần đầu tiên nó muốn con đường từ trường về nhà kéo dài mãi mãi, đi hoài không tới.
Nhưng đám bạn trước mặt nó đi nhanh quá.
Từ xa, Tin đã nhìn thấy những bóng người đo lại trong sân vườn.
Nó nhận ngay đó là tốp thợ hồ nó bắt gặp hồi sáng
Người đang đẩy xe cút kít, chắc là chở cát.
Người đang trộn vữa.
Những người khác đi đi lại lại với chiếc xẻng trong tay.
“ Hòn đảo thế là đã qua đời rồi!” Tin nghe có tiếng than vọng lên ong ong trong đất. Đôi chân như tự dưng yếu ớt, như không còn chút hơi sức. Nó nghĩ mình sắp khuỵu xuống.
Chợt có một tiếng nói vang lên ở phía trước, rành rọt:
- Hòn đảo kìa!

Rồi một tiếng nói khác nữa. Rồi nhiều tiếng nói, có cả tiếng thằng Bảy và con Thắm:
- Thằng Tin xạo ghê!
- Chạy lên đảo chơi đi!
- Không chạy lên được. Phải bơi qua biển.
- Ơ, hòn đảo Robinson vẫn còn, Tin ơi!
Gì thế nhỉ? Tin lúc lắc đầu , cảm thấy nó đang trôi bồng bềnh giữa những tiếng reo vây bọc chung quanh.
Tin len lên phía trước.
Nó lướt thật nhanh, như đang đứng trên một bàn trượt.
Vẫn những bóng người đi lại trước mắt nó. Các chú thợ cần mẫn với công việc, họ di chuyễn không ngừng giữa khu vườn và khoảng sân gạch trước hiên nhà.
Người trộn vữa vẫn đang trộn vữa.
Người đẩy xe vẫn đang đẩy xe.
Người xúc cát vẫn đang xúc cát.
Nhưng họ không lấy cát từ hòn đảo Robinson.
Tin ngỡ như mình đang nằm mơ khi thấy bên cạnh đảo Robinson có một đống cát khác. Đống cát này lúc ôm cặp ra khỏi nhà hồi sáng Tin không hề nhìn thấy.
Như vậy là ba mới chở cát về.
Đúng rồi. xưa nay ba vẫn đồng ý với mình Robinson là một hòn đảo.
Ba tin mình và các bạn đang sống trên hòn đảo đó với một con sư tử.
Tóm lại là ba tin mình.
Và tóm lại là mình tin ba.
Ba bảo vệ hòn đảo, chính là bảo vệ niềm tin giữa hai cha con.
Tin ngắm hòn đảo Robinson bằng ánh mắt âu yếm, cảm thấy nó đích thực là một hòn đảo, không chỉ vì vẻ bề ngoài của nó.
Dì Sáu Dừa đang ở trên đảo Robinson khi bọn trẻ về tới.
Tin thấy dì loay hoay giữa những chậu cây không biết ai mang lên đảo: cây hồng tỉ muội, cây chuỗi ngọc, cây hoa tai, cay đuôi chiều, cây chút chít.
- Dì Sáu đang làm gì vậy? – Tin ngạc nhiên kêu lớn.
Dí Sáu ngoảnh đầu lại. Nhìn thấy Tin, dì đứng thẳng người lên, tay quẹt mồ hôi trán:
- Chà, chúa đảo về rồi.
Dì chỉ tay vào những chậu cây bày la liệt chung quanh.:
- Dì đang trồng rừng. Hòn đảo đẹp thế này mà cây cối thưa thớt quá.
Bọn trẻ nhao nhao, quên bẵng người đàn bà trươc mặt từng kết tội tụi nó:
- Dì trồng rừng bạch dương hả dì?
- Rừng tràm! – Một đứa cải.
- Rừng bạch đàn.
- Đây là rừng phi lao! – Tin nói giọng hiểu biết - Ở đảo người ta trồng phi lao để chắn gió bảo, để phòng hộ ven biển, bảo vệ những cồn cát…
- Vậy để tụi cháu phụ dì một tay!
Một đứa nói.
Nhiều đứa hưởng ứng.
Bọn trẻ nhảy phóc lên đảo (coi biển cả dưới chân chẳng khác nào mương rạch). Thật là gan dạ.
Tin, Bảy, Thắm lại gần dì Sáu.
Tin nhìn các chậu hoa chưa được chôn xuống cát, hớn hở:
- Dì đang trồng phi lao, đúng không dì?
Dì Sáu chỉ tay về phía cây cọ, mỉm cười:
- Các cháu nhìn đó thì biết .
Chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo ngạc nhiên nhìn theo tay dì Sáu.
Không biết từ lúc nào trên thân cọ phất phơ tấm giấy, được một lưỡi dao găm vào. Y như cách chúa đảo gửi thư cho dì Sáu cách đây mấy ngày.
Trên mẫu giấy hiện mồm một dòng chữ:
“Nơi đây là rừng phi lao”.
Bây giờ thì chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo đã nên hưởng cuộc sống dười chiếc dù che nắng trên dốc cát thoai thoải.

Ba chúa đảo mới sắm cho chúa đảo chiếc dù to như chiếc chúng ta nhìn thấy ngoài bãi biển. Nằm dưới bóng răm mát của tán dù, nghe gió biển mơn man trên da thịt, chốc chốc nghe tiếng hải âu kêu ríu rít trên đầu , thật là dễ chịu. Tin sung sướng: Bây giờ bóng chim bay ngang đúng là hải âu rồi.
Chúa đảo phu nhân Thắm ngồi xếp bằng trên cát, mê mãi đọc truyện tranh.
Còn chúa đảo Tin và phó chúa đảo Bảy nằm duỗi người trên tàu lá dứa khô.
Trong khi phó chúa đảo nhai ổi chóp chép thì chúa đảo tay cầm xi-rô, miệng ngậm ống húy, hút sồn sột.
Cá hai vừa ăn vừa uống vừa thong thả ngắm trời xanh, bao muộn phiền ngày qua đã được gột sạch khỉ tâm trí. Hải tặc Phàn gần đây cũng không thấy chặn đường tụi nó để sốt sắng đọc điếu văn cho hòn đảo nửa.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 01:52 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.