#1
|
||||
|
||||
Hồn Hoang
Ngồi buồn một mình bên sông vắng
Ánh dương quang vội tắt sau đồi từng cơn gió nhẹ khua sóng nước khua dậy lòng ta héo bao ngày. Trời đêm không sao ánh trăng mờ In soi bóng nước ngở hồn ta Lờ lửng đi hoang vô định hướng tìm mãi ngỏ về ai biết không? Chợt nhớ người yêu vào thuở ấy Nhờ trăng soi sáng tìm lối vào Nhà cao vách đá không một bóng tiếng dế rên vang xé tỉnh mịt. Em theo làn gió lách qua mành Len lén nhẹ nhàng tựa vai anh Nhớ thuở ban đầu vòng tay ấm hôn lên trán anh khẻ thở dài. Anh sẽ dìu em vào mộng đẹp Có vườn hoa tím, chú chim non Có bầu trời xanh dòng suối mát Anh cuối trao em nụ hôn dài Đến ngày định mệnh phải rời xa Tiếng yêu không thể nói thành lời Khi tập thơ xanh thành vô nghĩa Thôi ta đành đoạn hẹn kiếp mai. Nằm cạnh bên anh hơi thở nóng Nhưng xa lắm! người cõi âm dương Sưởi ấm linh hồn côi lạnh lẽo Đã bao ngày chim đắm sông sâu hsm |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|