#11
|
||||
|
||||
![]() Những dòng tâm tình cho mẹ ![]() Hôm nay 09/05 là ngày Lễ Hiền Mẫu ở hầu hết mọi nơi trên thế giới nhưng lại không ở nơi tôi sinh sống...Ở bên Pháp vinh danh Lễ Mẹ vào ngày 30/5. Sáng nay khi thức giấc, mở máy tôi thấy trong hộp điện thư của mình đầy dẫy những lời chúc cho ngày Lễ Mẹ...Tự nhiên trong lòng tôi lại náo nức những niềm vui...Tự nhiên tôi lại thèm nghe tiếng của Mẹ, mặc dầu ngày hôm qua hai mẹ con đã nói chuyện với nhau qua điện thoại gần cả nửa tiếng đồng hồ...Mẹ tôi cười âu yếm nói bảo rằng: - Con bé này mới sáng sớm đã tìm mẹ làm nũng rồi hở? Lại có món gì không làm được nữa đây? Quả thật mẹ tôi thiệt hiểu con gái của mình...Ở nhà tôi chỉ có hai chị em gái...Em gái tôi và ngay cả các em trai tôi giỏi bếp núc bao nhiêu thì tôi tuy là chị cả nhưng lại đoảng bấy nhiêu...Tôi thường bảo: - Ai bảo mẹ cưng con quá cứ xuống bếp là bị đuổi lên cho nên giờ cái gì con cũng hông biết như ngày mẹ về với ba vậy.... Vì thế mà mẹ tôi sau này thường hay dạy tôi làm bếp qua điện thoại... Mẹ tôi năm nay đã bước vào tuổi 70 nhưng đối với chúng tôi lúc nào mẹ cũng trẻ và đẹp... Cả cuộc đời mẹ tôi lấy chồng khi còn học lớp đệ nhi...Mẹ mang thai tôi khi học đệ nhất...Có tôi rồi, mẹ bỏ dỡ dang việc học để làm người vợ đảm đang và người mẹ hiền...So với mẹ, tôi thấy mẹ tôi là người đàn bà rất can đảm, thay chồng nuôi lớn 6 đứa con...Chồng đi chinh chiến đánh trận ngoài xa, ở nhà mẹ tôi hẩm hiu một mình chăm sóc cho bầy con...Lúc nào cũng phập phồng lo cho chồng với những nguy hiểm trước đường tên mũi đạn ngoài trận tuyến, rồi phải lo lắng mỗi khi các con đau ốm...Sanh con năm một, một đứa đau là cả bầy đều đau...Và còn nỗi đau nào hơn khi trái tim người mẹ nát tan nhìn đứa con vừa tròn thôi nôi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình...Nước mắt chảy ngược vào lòng để còn tiếp tục đứng vững cho chồng và cho đám con còn lại... Những năm tháng mà thật sự tôi gần gũi với mẹ nhất, chia sẻ với mẹ nhiều nhất là những năm ba tôi đi tù cải tạo...Sài gòn thất thủ, ba tôi tù đày để lại một người đàn bà bơ vơ với sáu đứa con thơ dại chưa một lần sống ngoài chợ đời... ...Cô bé nhìn mẹ mình càng ngày càng tiều tụy mà lòng đau như dao cắt. Mẹ cô về làm vợ từ khi còn là nữ sinh trung học. Cả đời mẹ cô chưa bao giờ phải lo lắng đi kiếm ăn. Bây giờ tương lai mù mịt, chồng không biết bị bắt giải về đâu, đàn con thì nheo nhóc. Lấy gi , làm gi mà nuôi con đây? Mẹ cô bé nhận đồ về gia công. Bà nhìn các con lớn nhỏ đều phụ vào làm mà thấy lòng như ấm lại. Bà thương cô con gái đầu lòng của mình sức khỏe thiệt mong manh mà lúc nào cũng ráng chống đỡ giông ba bão tố chẳng hề kêu ca nửa lời... ...Những tháng ngày sau đó là những chuỗi ngày sống trong cơ cực đầy khủng hoảng. Cô bé từ một "vị tiểu thơ " đài các đã bắt đầu nếm hầu hết các mùi vị khổ đau .Trên đôi vai gầy bé nhỏ, cô bé đã gánh vác cả gia đình thay mẹ nuôi, dạy dỗ, chăm sóc các em trong những ngày tháng mà mẹ cô bé, vì đau thương quá độ sau lần thăm nuôi ba cô bé lần đầu tiên, đã ngã bệnh và phải nằm chữa trị ở viện lao Hồng Bàng . Với cái tuổi chưa tròn trăng mười sáu đầy thơ mộng, cô bé đã thay ước mơ mình bằng nước mắt, mồ hôi và buồn tủi... [Trích Ngày ấy quen nhau - Tiểu Vũ Vi] Những năm tháng mẹ tôi nằm ở Hồng Bàng thật là hãi hùng...Tôi không biết mẹ tôi ở đâu cho nên tôi đã len lén đạp xe theo sau xích lô đưa ông ngoại vào thăm me...Ngoại tôi đến thăm mẹ nhưng chỉ nói chuyện với mẹ tôi qua song cửa sắt của bịnh viện vi sợ truyền nhiễm...Tôi nhìn mẹ mà lòng nghe đau quặn thắt...Kể từ buổi chiều đó tan học xong trong vòng suốt ba tháng chiều nào tôi cũng đạp xe một quãng đường dài từ Couvent vào thăm mẹ...Tánh tôi bướng bỉnh và tôi cũng hiểu tính mẹ tôi...Tôi không sợ bị lây vi tôi yêu mẹ hơn cả chính bản thân mình...tôi tin Chúa sẽ phù trợ cho tôi thoát nàn...Và tôi đã cùng mẹ vượt qua chặng đường gian nan ấy...Năm đó tôi chỉ mới vừa tròn 14 tuổi đời... Cũng vì những ngày tháng ấy sau này cứ mỗi lần tôi bị cơn sưng phổi hành hạ, nằm viện, mẹ tôi cứ ám ảnh bảo tại Mẹ mà phổi tôi bị yếu...Tôi vì thể chất yếu đuối như Hàn Ni cho nên suốt cả đời mẹ lúc nào cũng phải lo lắng vì tôi...Nước mắt mẹ tôi rơi mỗi lần tôi ngất, hay khi nhìn thấy tôi khổ đau; mẹ vui với nụ cười của tôi và các em... Dạo sau này, ba tôi mới vừa nong tim hai lần, mẹ tôi trông nhiều mệt mỏi...Nhưng khi tôi có dịp về thăm, thì mẹ vẫn không cho tôi làm gì cả, chỉ bảo tôi ráng nghỉ ngơi lấy lại sức để xuống dưới đi trực tiếp...Niềm vui của mẹ tôi lúc nào cũng là, chồng, con và cháu...Mẹ tôi yêu chồng yêu luôn lý tưởng của chồng, từ lúc ba tôi trong Dù hay sau này hoạt động chính trị ở hải ngoại...Tôi nhìn mẹ tôi việc nhà đã mỏi mệt nhưng vẫn vui vẻ tham gia làm cơm tiếp vận đến khuya mới về...Tôi thấy cuộc đời làm vợ, làm mẹ, làm người phụ nữ yêu nước " giặc đến nhà đàn bà phải đánh" của Mẹ rất trọn vẹn và có ý nghĩa... Trong ngày Lễ Hiền Mẫu, tôi lại nhớ đến N ... Tôi ước mẹ tôi cũng có được tuổi thọ như má của N, được con cái phụng dưỡng chăm lo tận tình như N đã làm; lo cho Mẹ từng chén cháo, có giấc ngủ yên, có sức khỏe tốt ...Hầu như cuộc sống hàng ngày của N đều theo nhịp điệu của cuộc sống của mẹ ... Những ngày má N nằm viện, nhìn N đau lòng lo lắng bối rối trước cơn đau đang hành hạ mẹ, tôi nghe lòng mình buốt nhói…Mỗi buổi sáng, con đường từ nhà đến bệnh viện lất phất những chiếc lá cuối mùa úa tàn bay bay, N tâm sư với tôi bảo rằng cảm thấy mẹ mình thêm một tuổi, thêm một già hơn, hơi sức mỏi mòn như ngọn đèn lu mờ trước gió… Tôi ngồi design hình má để minh họa cho thơ N, nhìn mẹ hiền thân yêu tiều tụy sau một tháng nằm trên giường bệnh, nước mắt tôi bỗng tuôn dài... Lời thơ của N như xoáy vào trong tim tôi... ![]() Buổi Sáng Pomerado Buổi sáng đường vào bệnh viện Mùa đông đầy những lá vàng Mẹ ngồi mắt nhìn xa thẳm Gió buồn hiu hắt mùa sang Mẹ đã suốt đời mưa nắng Nuôi con nên vóc nên người Hy sinh cả thời son trẻ Quên mình quên tuổi đôi mươi Rồi cũng một ngày cách biệt Đời phù du cõi đi về Nhưng sao lòng con đau buốt Nhìn mẹ như tỉnh như mê Con biết một ngày mất mẹ Mất đi hình bóng dịu hiền Không còn lời thương trìu mến Giữa đời đầy nỗi sầu miên Cúi đầu dâng lời khấn nguyện Lên chúa với cả nỗi lòng Mẹ con xin người che chở Ngày về bên chúa hoài mong Khiếu Long 02/09 Thắp nến bình an tôi cùng với N chấp tay khấn nguyện tạ ơn và nguyện cầu cho hai người mẹ hiền đã suốt một đời hy sinh trọn vẹn cho chồng cho con được sống trường thọ, bách niên giai lão, an vui và khỏe mạnh.... - Mẹ ơi, con gọi Mẹ chỉ để nói con yêu Mẹ nhiều lắm.... Tiểu Vũ Vi
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 05-10-2013 lúc 02:42 PM. |
#12
|
||||
|
||||
![]() ![]() Xin clic vào hình để nghe được nhạc! Huyền Thoại Mẹ Nhớ xưa năm tư mù khói lửa Mẹ dắt dìu con tay bế bồng Xuôi về Nam mình thân đơn chiếc Bỏ lại sau lưng nỗi nhớ mong Thương chồng ra đi không nấm mồ Rừng hoang cỏ lạnh vùi chôn xác Máu hờn oan khiêng còn nhuộm đỏ Mảnh chiếu mòn bọc nấm xương khô Nơi chốn lạ mang đời góa bụa Sớm nắng chiều mưa mẹ tảo tần Thủ tiết nuôi con còn thơ dại Nào tiếc chi cả tuổi thanh xuân Như lá trầu chịu nhiều thua thiệt Càng bị nhai càng nảy tình yêu Tấm thân gầy hằng đêm che chở Vì con mẹ vất vả trăm chiều Như cánh cò cõng nắng cõng mưa Lưng mẹ còng oằn vai gánh nặng Tháng năm dài chắt chiu một bóng Tạo tương lai con lớn thành người Rồi con lên đường vào quân ngũ Đời lính chiến trôi nổi gập ghềnh Chiều Tuy Hòa mờ trong khói đạn Lời ru mẹ còn vọng buồn tênh Ngày buông tay súng, sầu uất hận Nước mất nhà tan máu lệ cay Lòng già héo hon mẹ lặn lội Vá tiếp đời con kiếp tù đày Phận lưu vong chí trai chưa thỏa Thương con quần quật nỗi đau tràn Ngày ra trường mẹ cười kiêu hãnh Nhìn con mình áo mũ đăng quang Chín mươi năm mẹ đời khó nhọc Giờ hạnh phúc vui với cháu con Những tưởng tuổi già luôn thanh thản Bệnh trời khắc nghiệt …mẹ héo mòn… Nay mẹ chân run bước không vững Con dìu mẹ như thuở đầu đời Mẹ nâng niu chân con từng bước Bàn tay dịu dàng của con thơ Nhìn mẹ hiền như mê như tỉnh Má hóp, răng long, tóc bạc nhiều Quỳ bên gối con tròn hiếu đạo Đổi cả thời gian lấy mẹ vui Đoá hoa lòng thành tâm dâng kính Tạ ơn Người dưỡng dục sinh thành Nguyện cầu Chúa Mẹ sống trăm tuổi Mãi bên chúng mình, em với anh… ![]() Thương tặng dấu yêu…) PTMC ![]() MTV 09/05/2010
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 04-28-2015 lúc 01:52 PM. |
#13
|
||||
|
||||
![]() ![]() Mẹ của anh Thơ: Xuân Quỳnh Nhạc: Trịnh Công Sơn Trình Bày: Thùy Dương Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh không cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắc chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em. Xuân Quỳnh
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 04-28-2015 lúc 01:48 PM. |
#14
|
||||
|
||||
![]() Qua bài thơ 'Mẹ của anh" - Hiểu thêm về Xuân Quỳnh
Trong kho tàng thơ ca Việt Nam hiện đại, thơ của cố nữ sĩ Xuân Quỳnh đã để lại niềm yêu thích đối với độc giả. Bài thơ "Mẹ của anh" là một trong những tác phẩm hay của chị về tình cảm mẹ chồng - nàng dâu. Phái đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đó thôi Mẹ tuy không đẻ, không nuôi Nhưng em ơn mẹ suốt đờichưa xong. Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh, mẹ thức, lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh. Nào là hoa bưởi, hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh, em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau nỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanhkhôn cùng Giữa ngàn hoa có núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắt chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em... Bài thơ có 3 nhân vật: Mẹ, Anh và Em. Nhưng tựa đề bài thơ cho người đọc biết được: Bài thơ không nói về Anh, cũng chẳng nói về Em mà nói về Mẹ. Anh là cái cớ để Em có Mẹ và thể hiện trực tiếp tình cảm của mình với Mẹ. Em -người đã khéo léo giới thiệu mình là ai trong mối quan hệ với 2 người kia: Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh, em đã là dâu trong nhà Chị là vợ của anh. Nhưng mở đầu bài thơ, Xuân Quỳnh chưa giới thiệu chị là "dâu trong nhà". Với cách vào đề tự nhiên, lời thơ mộc mạc như lời ăn tiếng nói hàng ngày, chị bộc bạch quan điểm của mình với chồng: Phái đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đó thôi Mẹ tuy không đẻ, không nuôi Nhưng em ơn mẹ suốt đời chưa xong. Cái chân lí đơn giản ấy ai mà không biết, nàng dâu nào mà chẳng biết, nhưng chỉ có nàng dâu Xuân Quỳnh mới nói ra. Bởi nói ra là "tuyên bố", là gắn trách nhiệm của mình suốt đời với mẹ chồng, là bình đẳng cùng chồng về trách nhiệm làm con đối với mẹ. Cả bài thơ là lời tâm sự với chồng nhưng thực ra chị đang giới thiệu với mọi người về mẹ chồng của chị. Đó là bà mẹ đã có một thời xuân sắc "Ngày xưa má mẹ cũng hồng". Đó là bà mẹ thương con nhất mực, hy sinh tất cả cho con "Bên anh, mẹ thức, lo từng cơn đau/Bây giờ tóc mẹ trắng phau/Để cho mái tóc trên đầu anh đen". Đó là bà mẹ tần tảo, lam lũ vì con "Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần". Mẹ cũng là bà mẹ nông thôn Việt Nam đã dạy con yêu quê hương làng xóm từ những lời hát ru ngọt ngào và những câu chuyện cổ tích xưa dạt dào tình nghĩa. Hơn thế nữa, mẹ có lòng nhân hậu bao dung của một bà mẹ chồng độ lượng "Mẹ không ghét bỏ em đâu". Nàng dâu tự tin ở mình và hiểu rất sâu sắc về mẹ chồng. Vì thế, chị càng thương bà như thương chính mẹ đẻ của mình. Vẫn bằng lời thơ mộc mạc, nàng dâu Xuân Quỳnh kết thúc bài thơ với 2 câu đằm thăm vô cùng: Chắt chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em... Đọc, thấy một nàng dâu rất hiểu về mẹ chồng và cũng sâu sắc biết bao: Hình như người mẹ kia sinh ra đứa con trai là để dành cho chị chứ không phải ai khác trên đời. Bài thơ 'Mẹ của anh" là tình cảm của nàng dâu đối với mẹ chồng. Nhưng ẩn đằng sau còn là tình cảm của chị với chồng. Chị yêu mẹ chồng vì chị là người vợ rất yêu chồng: Thương anh thương cả bước chân ... Yêu anh, em đã là dâu trong nhà Bài thơ được nhiềungười yêu thích vì lời thơ chân tình mộc mạc, chất thơ đằm thắm đôn hậu, ý thơ ý nhị sâu xa và còn bởi nó phản ánh tình cảm tốt đẹp giữa nàng dâu - mẹ chồng, một mối quan hệ mà xưa nay vẫn bị nhiều người cho là phức tạp, xa lạ, khó dung hoà. Nguyễn Thị Mai
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() |
#15
|
||||
|
||||
![]() ![]() Mẹ Ơi, Đời Mẹ Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng Mà lòng yêu sống lạ lùng Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con. "Đắng cay ngậm quả bồ hòn, Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui! Sinh con mẹ đã sinh đời Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao? Quanh năm có nghỉ ngày nào! Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy. Rét đông đi cấy đi cày Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai. Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa. Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa, Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều. Cắn răng bỏ quá trăm điều Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này. Mẹ là tạo hoá tháng ngày Làm ra ngày tháng sâu dày đời con. Huy Cận
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 05-10-2013 lúc 02:30 PM. |
#16
|
||||
|
||||
![]() ![]() MA MÈRE Poème de Susan Polis Schutz Aussi longtemps que je peux me souvenir Tu étais toujours à mon côté pour me supporter pour me donner de la confiance pour m'aider. Aussi longtemps que je peux me souvenir Tu étais toujours la personne que j'admire si énergique si sensible si aimable. Aussi longtemps que je peux me souvenir Tu étais toujours la stabilité dans notre famille pleine de rires pleine de larmes pleine d'amour. Ainsi je deviens tel que je suis grâce à toi et je veux te faire savoir que je t'apprécie te remercie et t'aime plus que les mots exprimés. ![]() Heureuses Fêtes Des Mères à vous tous ...
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 05-13-2012 lúc 11:53 PM. |
#17
|
||||
|
||||
![]() ![]() Ngày Không Còn Mẹ Trình Bày: LM. Nguyễn Sang Ngày không còn Mẹ, con mới hiểu lòng Mẹ bao la .Vầng trăng khuất đi con mới hiểu thế nào là đêm tối, con mất mẹ rồi, con mất Mẹ rồi, con mất Mẹ rồi. mất cả vầng trăng, mất cả đại dương. Ngày không còn Mẹ, con mới hiểu ngọt ngào lời ru. Đời bao lắng lo, con thấy cần những bàn tay nâng đỡ, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi , mất cả lời ru mất cả tuổi thơ. ĐK: Mẹ về quê hương chốn xa vời, tình Mẹ thênh thang như mây trời, quyện xuống hồn con, như vòng tay tìm con thơ bé. Mẹ về quê hương chốn xa vời tình Mẹ thương con không đổi dời thầm nhắc nhỡ con hãy sống thanh cao hỡi con yêu của Mẹ Ngày không còn Mẹ, con mới hiểu Mẹ là dòng sông. chở bao ước mong, mong tới ngày đưa thuyền con xuôi bến, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi. Mất cả dòng sông mất cả chờ mong. Con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, mất cả vầng trăng, mất cả đại dương. Con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, mất cả lời ru mất cả tuổi thơ.
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 04-28-2015 lúc 02:35 PM. |
#18
|
||||
|
||||
![]() ![]() Paris Con Khóc Mẹ Sáng Nay Sáng hôm nay, Đọc dòng tin nhắn ôi bàng hoàng Con lặng người lòng muốn thét vang Phút biệt ly…mẹ hiền thoi thóp Giận mình chẳng níu nổi thời gian Mẹ ra đi, Thật thanh thản giữa tiếng kinh buồn Chung quanh cháu con lệ trào tuôn Một lạy này khoác vành tang trắng Tiễn đưa mẹ nỗi đau nào hơn Mẹ nhắm mắt, Giã từ những ngày tháng muộn phiền Đời góa phụ sóng gió triền miên Gần trăm năm đường trần dâu bể Cay đắng nhiều mấy chút bình yên Chấp tay khấn, Thánh Linh xin dẫn lối đưa đường Hãy rước mẹ đến cõi tựa nương Về an nghỉ trong vòng tay Chúa Nước Thiên Đàng suối nguồn yêu thương Lạy biệt mẹ, Nghẹn ngào trong đau đớn đọa đày Thắp ngọn nến trầm hương khói bay Di ảnh mẹ hiền bao thương tiếc Paris con khóc Mẹ sáng nay... Viết ngày khóc mẹ ra đi 25/04/2015 lúc 20:25 tối Cali (05:25 sáng Paris) MTV
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 04-29-2015 lúc 06:28 PM. |
#19
|
||||
|
||||
![]() ![]() Hoa Trắng Ý Thơ: Mặc Giang Nhạc: Tú Minh Trình Bày: Diệu Hiền Xin ngắt một cành hoa dâng Mẹ Mẹ là yêu thương là ánh sáng đời con Mẹ đã đi rồi, từ nay tìm Mẹ ở đâu? Mây ngủ trên ngàn, bóng tối chìm sâu Xin ngắt một cành hoa dâng Mẹ Mẹ là thiêng liêng, là cao quý vô biên Mẹ đã đi rồi, hương thờ nhả khói mờ sương Có những đêm về lành lạnh thê lương Xin ngắt một cành hoa dâng Mẹ Mẹ là muôn sông, là biển rộng mênh mông Mẹ đã ra đi, bầu trời mất hết trăng sao Con đi tìm Mẹ từng bước đơn côi Xin ngắt một cành hoa, hoa màu trắng đã phai nhòa Hay màu hồng đã chết màu bông Con đứng một mình. tìm Mẹ đêm đông
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 05-10-2015 lúc 04:56 PM. |
#20
|
||||
|
||||
![]() ![]() Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười Thơ: Trần Trung Đạo Phổ Nhạc: Võ Tá Hân Trình Bày: Gia Huy Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn Bên đời gió tạt với mưa tuôn Con đi góp lá nghìn phương lại Ðốt lửa cho đời tan khói sương Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao vói Biết đến bao giờ trông thấy nhau Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ Ðau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà tôi đổi thời gian được Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời Gió mưa tiền kiếp duyên trời Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn ![]() thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 04-30-2015 lúc 11:42 AM. |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|