#1
|
||||
|
||||
Thơ xưa
Tống biệt hành
Đưa người, ta không đưa qua sông Sao có tiếng sóng ở trong lòng Bóng chiều không thẳm, không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong ? Đưa người ta chỉ đưa người ấy Một giã gia đình một dửng dưng... -Li khách! Li khách! Con đường nhỏ, Chí nhớn chưa về bàn tay không Thì không bao giờ nói trở lại! Ba năm mẹ già cũng đừng mong. Ta biết người buồn chiều hôm trước, Bây giờ mùa hạ sen nở nốt, Một chị, hai chị cũng như sen, Khuyên nốt em trai dòng lệ sót. Ta biết người buồn sáng hôm nay: Giời chưa mùa thu tươi lắm thay Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay... Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực! Mẹ thà coi như chiếc lá bay. Chị thà coi như là hạt bụi, Em thà coi như hơi rượu say. 1940 Thâm Tâm
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#2
|
||||
|
||||
Đất nước
Nguyễn Đình Thi Sáng mát trong như sáng năm xưa Gió thổi mùa thu hương cốm mới Tôi nhớ lại những ngày thu đã xa Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội Những phố dài xao xác heo may Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy. Mùa thu nay khác rồi Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi Gió thổi rừng tre phấp phới Trời thu thay áo mới Trong biếc nói cười thiết tha. Trời xanh đây là của chúng ta Núi rừng đây là của chúng ta Những cánh đồng thơm mát Những ngả đường bát ngát Những dòng sông đỏ nặng phù sa Nước chúng ta Nước những người chưa bao giờ khuất Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất Những buổi ngày xưa vọng nói về Ôi những cánh đồng quê chảy máu Dây thép gai đâm nát trời chiều Những đêm dài hành quân nung nấu Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu. Từ những năm đau thương chiến đấu Đã ngời lên nét mặt quê hương Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu Đã bật lên những tiếng căm hờn Bát cơm chan đầy nước mắt Bay còn giằng khỏi miệng ta Thằng giặc Tây thằng chúa đất Đứa đè cổ đứa lột da Xiềng xích chúng bay không khoá được Trời đầy chim và đất đầy hoa Súng đạn chúng bay không bắn được Lòng dân ta yêu nước, thương nhà. Khói nhà máy cuộn trong sương núi Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng Ôm đất nước những người áo vải Đã đứng lên thành những anh hùng. Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh Trán cháy rực nghĩ trời đất mới Lòng ta bát ngát ánh bình minh. Súng nổ rung trời giận dữ Người lên như nước vỡ bờ Nước Việt Nam từ máu lửa Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#3
|
||||
|
||||
Xuôi Dòng Mộng Ảo
Chim hồng về khu rừng cũ, Xuân ấy hai lòng mới yêu . Cùng hoa, bướm trắng sang nhiều, Nắng thơm những chiều tình tự . - Xin em ngồi trên nhung cỏ, Nghe suối ca vui nhịp nhàng. Anh ru cho hồn em ngủ, Bằng điệu ca sang dịu dàng. Chim xanh về khu rừng cũ, Hè tới, hai lòng còn yêu . Cỏ thơm mọc đã cao nhiều, Cành mộng bao nhiêu hoa đỏ! - Nếu bước chân ngà có mỏi, xin em dựa sát lòng anh. Ta đi vào tận rừng xanh, Vớt cánh rong vàng bên suối . Lá đỏ rơi trong rừng cũ, Thu về, hai lòng còn yêu . Đường tình trải một làn rêu, Ngơ ngẩn hồn chiều tư lự . - Em có lên sườn núi biếc, Nhặt cánh hoa mơ gài đầu . Này đôi nai vàng xa nhau, Có tiếng gọi sầu thảm thiết. Chim buồn xa khu rừng cũ, Đồi núi trập trùng cỏ rêu . Hai lòng nay đã thôi yêu, Có tiếng suối chiều nức nở . - Em không nghe mùa thu hết? Em không xem nắng thu tàn? Trời ơi! Giọt lệ này tan, Là lúc linh hồn anh chết!
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#4
|
||||
|
||||
ĐÂY MÙA THU TỚI
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng Đây mùa thu tới – mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng. Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh Những luồng run rẩy rung rinh lá… Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ… Non xa khởi sự nhạt sương mờ… Đã nghe rét mướt luồn trong gió… Đã vắng người sang những chuyến đò… Mây vẩn từng không chim bay đi Khí trờ u uất hận chia ly. Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì. Xuân Diệu
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#5
|
||||
|
||||
LÁ ĐỎ
Gặp em trên cao lộng gió Rừng lạ ào ào lá đỏ Em đứng bên đường như quê hương Vai ác bạc quàng súng trường. Ðoàn quân vẫn đi vội vã Bụi Trường Sơn nhoà trời lửa. Chào em, em gái tiền phương Hẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn. Em vẫy cười đôi mắt trong. Nguyễn Đình Thi
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#6
|
||||
|
||||
Tự Tình Dưới Hoa
Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng: Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng. Mắt xanh là bóng dừa hoang dại, Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng. Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay, Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ? Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ, Nửa như hoài vọng, nửa như say . Em đến như mây, chẳng đợi kỳ, Hương ngàn gió núi động hàng mi . Tâm tư khép mở đôi tà áo, Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi . Em muốn đôi ta mộng chốn nào? Ước nguyền đã có gác trăng sao . Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý, Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào . Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ . Nắng trong hoa, với gió bên hồ, Dành riêng em đấy . Khi tình tự, Ta sẽ đi về những cảnh xưa . Rồi buổi ưu sầu em với tôi Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời . Vai kề một mái thơ phong nguyệt, Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười . Đinh Hùng.
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#7
|
||||
|
||||
Tôi giấu đời tôi vào đâu đây?
những nỗi đau, chẳng cần màu mè, thì nó vẫn đau.. Và, tôi nhớ da diết một người. Chỉ bốn chữ thôi cũng khiến tôi thấy yên bình và ấm nồng đến lạ. Cái cảm giác ấy - cái cảm giác an toàn, được bao bọc và chở che. Nhưng, tôi với người ấy.. có thể không?
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#8
|
||||
|
||||
HỮU LOAN
MẦU TÍM HOA SIM Nàng có ba người anh đi bộ đội Những đứa em nàng, có em chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh, Tôi: người chiến binh, xa gia đình, Yêu nàng như tình yêu em gái Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo cưới, Tôi mặc đồ quân nhân Đôi giầy đinh bết bùn đất hành quân. Nàng cười xinh xinh, bên anh chồng độc đáo. Tôi ở đơn vị về Cưới nhau xong là đi. Từ chiến trường xa, nhớ về ái ngại Lấy chồng thời chiến chinh Mấy người đi trở lại? Lỡ khi mình không về Thì thương người vợ chờ, bé bỏng chiều quê! Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người em gái nhỏ hậu phương. Tôi về không gặp nàng Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối. Chiếc bình hoa ngày cưới Thành bình hương tàn lạnh vây quanh. Tóc nàng xanh xanh, ngắn chưa đày búi. Em ơi, giây phút cuối, Không được nghe em nói, Không được trông thấy nhau một lần... Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím, Áo nàng màu tím hoa sim. Ngày xưa, một mình, bóng nhỏ, Nàng vá cho chồng tấm áo ngày xưa! Một chiều rừng mưa Ba người anh, từ chiến trường Đông Bắc Biết tin em gái mất Trước tin em lấy chồng. Gió sớm thu về rờn rợn nước sông Đứa em nhỏ ngỡ ngàng trông ảnh chị Khi gió sớm thu về, cỏ vàng chân mộ chí... Chiều hành quân qua những đồi sim, Những đồi hoa sim, những đồi hoa sim Màu tím hoa sim...tím cả chiều hoang biền biệt Nhìn áo rách vai, tôi hát trong mầu hoa: - Áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh chết sớm, mẹ già chưa khâu! ~Hữu-Loan~
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#9
|
||||
|
||||
Quang Dũng
Tây tiến Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong đêm hơi Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây súng ngửi trời Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời! Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói Mai Châu mùa em thơm nếp xôi Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa Tây tiến đoàn quân không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành Tây tiến người đi không hẹn ước Đường lên thăm thẳm một chia phôi Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi. Phù Lưu Chanh -- 1948
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#10
|
||||
|
||||
Quang Dũng
Mắt người Sơn Tây Em ở thành Sơn chạy giặc vềTôi từ chinh chiến cũng ra đi Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì Vầng trán em mang trời quê hương Mắt em dìu dịu buồn Tây phương Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm Em đã bao ngày em nhớ thương? Mẹ tôi, em có gặp đâu không Bao xác già nua ngập cánh đồng Tôi nhớ một thằng con bé nhỏ Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông! Từ độ thu về hoang bóng giặc Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn! Đất đá ong khô nhiều suối lệ Em đã bao ngày lệ chứa chan? Đôi mắt người Sơn Tây U ẩn chiều lưu lạc Buồn viễn xứ khôn khuây Tôi gửi niềm nhớ thương Em mang giùm tôi nhé Ngày trở lại quê hương Khúc hoàn ca rớm lệ Bao giờ trở lại làng Bương Cấn Về núi Sài Sơn ngó lúa vàng Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng Bao giờ tôi gặp em lần nữa Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ Còn có bao giờ em nhớ ta?
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|