Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thành Viên Sáng Tác
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #441  
Old 11-19-2014, 11:20 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Truyện này thuộc thời đại nào, triều nào vậy aihoa?
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #442  
Old 11-23-2014, 05:43 AM
AiTinh's Avatar
AiTinh AiTinh is offline
@->Trùm Yêu...*muahzz*<-@
 
Tham gia ngày: Aug 2008
Nơi Cư Ngụ: In your heart :)
Bài gởi: 2,741
Default

Trích:
Nguyên văn bởi AiHoa View Post
Thơ gì? Thơ tình thì hổng dạy được!
Chòy...tính dzụ Fire để dạy mình mần thơ tình...muh...nghe Fire từ chối bé Lỳ làm ái buồn 5..............triệu....phút......
__________________



Thương yêu trải hoa từ bi nở rộ
Khắp gian trần mừng rỡ giữa hoan ca
Yêu thật nhiều yêu say đắm thiết tha
Yêu nhân loại thiện lành ...tâm bác ái !


Trả Lời Với Trích Dẫn
  #443  
Old 11-30-2014, 05:16 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Trích:
Nguyên văn bởi vuongminhthy View Post
Truyện này thuộc thời đại nào, triều nào vậy aihoa?
À, khoảng cuối triều Gia Long đó Thy!
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #444  
Old 11-30-2014, 05:17 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Trích:
Nguyên văn bởi AiTinh View Post
Chòy...tính dzụ Fire để dạy mình mần thơ tình...muh...nghe Fire từ chối bé Lỳ làm ái buồn 5..............triệu....phút......
Hỏng dạy muh tặng lun, lấy hôn?
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #445  
Old 11-30-2014, 05:22 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Phong Lôi chưa kịp trả lời đã nghe ầm một tiếng, một tảng đá to bằng cả một chiếc bàn lớn rơi từ trên trần nhằm xuống đầu ba người. Tảng đá này được bố trí để đè người rất khéo léo vì phía sau là lối đi nhỏ hẹp, hai bên đều thành vách không thể nhảy tránh được. Với tài nghệ của chàng thì khả dĩ có thể mau chóng lăn mình về phía trước thoát khỏi, nhưng khổ nỗi là nếu làm thế thì hai người sau chắc chắn sẽ lãnh phải tảng đá giáng xuống người vong mạng. Vì vậy chàng nghiến răng chuyển nội công vào hai tay đỡ lấy tảng đá đẩy lên khỏi đầu. Phong Nguyệt thấy thế định giơ tay phụ đỡ thì Phong Lôi đã đưa mắt ra hiệu. Cô gái hiểu ý vội vàng kéo Long Vân lách người vượt ngang qua Phong Lôi thoát khỏi phạm vi tảng đá rồi buông tay chàng ra và phóng tới trước mặt một người đang ngồi xếp bằng trong góc thạch thất quát hỏi:
_ Ông là ai? Tại sao chưa biết thị phi đã vội vàng hạ độc thủ chúng tôi?

Dưới ánh sáng ngọn nến to đặt trên chiếc bàn đá nàng nhận ra đó là một người mặc áo bào xám, dáng người bé loắt chắt mà gầy ốm nữa. Mặt lão ta dài, cằm nhọn, má hóp cao, râu ngắn, mày thưa, mũi khoằm, môi mỏng, cặp mắt nhỏ bé nhưng rất tinh anh, thỉnh thoảng loé lên những ánh chớp kỳ dị. Mặt lạnh lùng như băng giá lão trả lời:
_ Chúng bay vào nhà người ta không xin phép, ắt chẳng phải hạng tử tế gì. Lão tử ta đây chỉ bất đắc dĩ phải tự vệ thôi.

Cô gái giận dữ quắc mắt nhìn trừng trừng vào mặt lão, nghiêm giọng nói:
_ Nếu ông không nhanh chóng vận hành cơ quan kéo đá lên thì đừng trách Vũ Phong Nguyệt ta không biết kính nhường người trọng tuổi!

Lão già cười gằn:
_ Bé con miệng còn hôi sữa mà dám doạ dẫm lão tử này à? Bản lĩnh mi có bao nhiêu mà ngông cuồng tự đại thế?

Lão ta lập tức vươn mười ngón tay cong queo đen thủi ra chộp vào những trọng huyệt trên người đối phương. Phong Nguyệt nhanh nhẹn lui người ra tránh thoát, đồng thời vung quyền tấn công vào bên hông lão già. Lão ta la lên:
_ Lợi hại thật!

Lão phóng người lên cao hai tay lại chộp xuống nhanh như diều hâu bắt mồi. Phong Nguyệt nhận ra ngay rằng địch thủ đang sử dụng Ưng trảo công là một phép đánh bắt chước theo chim ưng chuyên dùng móng vuốt nhọn tấn công đối phương. Đặc điểm của công phu này là tay mắt sắc bén, thân bộ linh hoạt, phát lực cương bạo. Có bài ca rằng:
_ “Tay như vuốt ưng trên, dưới lật, cánh tay cánh chim ưng trái, phải vươn.
Mạnh như ưng vàng vồ gà nhép, chậm như ưng xanh liệng chín tầng.
Nhanh như chim ưng đuổi ngỗng bay, khôn như chim ưng nấp trong núi...".

Phương pháp chú trọng hụp, né, đa biến nhanh, chậm xen nhau, mắt đưa tay đến, ý đến lực đến. Phép đánh thì dọa trên hạ dưới, trong móc ngoài hờ, dứt gân bẻ xương, kết hợp vồ, chụp, bẻ với đánh. Ưng trảo tuy không dũng mãnh như Long trảo, Hổ trảo nhưng ra đòn hiểm ác. Thế đánh linh hoạt biến ảo mà bên trong có phần mạnh bạo, cương nhu tương tế, mềm cứng có đủ cả trong các chiêu thức. Di chuyển nhanh nhẹn mà vững vàng, đòn chân và đòn tay kết hợp chặt chẽ và luồn sâu vào đối phương là đặc điểm của loại quyền pháp này.

Cô gái biết là không thể để tay đối phương chạm người mình vì các đầu ngón tay sắc bén bấu vào nhẹ thì cũng móc rách da thịt gây thương tích đau đớn, nặng thì có thể moi cả tạng phủ nạn nhân ra. Nàng múa bài Mai Hoa Ngũ Lộ Quyền thủ kín như bưng, không lộ chút sơ hở nào, khiến lão già không sao nhập nội được nên chỉ lờn vờn bên ngoài tìm cơ hội. Tuy nhiên dưới con mắt dày dạn kinh nghiệm chiến đấu của Phong Lôi rõ ràng như vậy Phong Nguyệt đang ở thế hạ phong vì nàng phải tốn nhiều sức lực để thủ trong khi lão già chỉ việc “dĩ dật đãi lao” nhàn nhã đợi nàng thấm mệt, chiêu thức chậm đi thì phát động tấn kích vào chỗ yếu.

Thấy tình thế bất lợi Đào Long Vân thình lình cất tiếng mong làm phân tâm kẻ địch để Phong Nguyệt dễ dàng thừa cơ tấn công lão:
_ Chúng tôi do bất ngờ khám phá ra miệng hang nên tò mò lạc bước vào đây, chẳng hay đã vô tình mạo phạm đến tiên sinh, xin tiên sinh vui lòng thứ lỗi. Chỉ là chuyện hiểu nhầm, hai bên bất tất phải đấu nhau cho tổn tình hoà khí!

Lão già cười gằn:
_ Bất kỳ kẻ nào lọt vào đây thì đừng mong sống ra khỏi chỗ này.

Đào Long Vân hỏi:
_ Thế tiên sinh là ai, chúng tôi đâu làm làm gì hại đến tiên sinh, sao lại bức hiếp người thái quá thế?

Lão già đáp:
_ Trước sau gì chúng bay cũng chầu Diêm Vương cả, có xưng danh cho biết cũng không hề gì. Ta tên gọi là Bạch Thiện, vốn người ở huyện Nam Sách.

Đào Long Vân chắp tay vái chào:
_ Thì ra là Bạch tiên sinh! Phải chăng tiên sinh đang ẩn thân ở đây trốn lánh một nhân vật hay một thế lực nào rất hùng mạnh?

Lão già tỏ vẻ ngạc nhiên:
_ Tiểu tử này cũng thông minh đấy, làm sao ngươi biết ta đang trốn lánh ai?
_ Tiểu sinh chỉ ước đoán, tiên sinh là người vũ nghệ cao cường mà phải ở dưới nơi chật hẹp này, lại bố trí cơ quan hiểm độc ngăn ngừa người ta thâm nhập, dĩ nhiên là để tránh cường địch. Tiên sinh lại muốn giết hết những người biết nơi này rõ ràng là muốn bảo mật, không để tiếng đồn lan xa cho cừu nhân biết chỗ mà tìm đến.

Lão già cười rộ:
_ Khá lắm, nhưng tiếc là ta cũng không thể tha mạng cho ngươi được! Chỉ tự trách chúng bay xấu số dám mò vào nơi cư ngụ của ta.


Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #446  
Old 12-02-2014, 01:25 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Vừa lúc đó Phong Nguyệt thét lên một tiếng lảnh lót rồi dùng chiêu “Phi yến xuyên lâm” phóng mình tới tấn công vào mặt Bạch Thiện. Lão cấp tốc tràn mình qua bên tránh né thì nàng đã xoay người bồi thêm một cú “Thuận phong tảo diệp” đá tạt ngang hông lão. Không kịp tránh đòn, lão vận hết công phu vào hai tay đỡ lấy ngọn cước rồi thuận đà đẩy mạnh ra trước. Cả hai đều bị kình khí của đối phương bức lui về sau ba bốn bước. Phong Nguyệt lưng vừa chạm vách đá thì đã nghe một tiếng cắc, từ trong vách nhô ra hai chiếc càng chụp lại khoá vào bụng của nàng. Lão họ Bạch cười đắc thắng, thì ra lão lợi dụng lúc lùi lại để ấn ngón tay vào nút cơ quan. Lại nghe thêm hai tiếng cắc lập tức hai tay nàng cũng bị khoá chặt. Long Vân giật mình chạy thật nhanh đến chỗ góc thạch thất định tìm nút vận hành thì lão già đã phi thân tới túm cổ chàng nhấc lên quẳng ngay ra đất. Nguyên lai khi ba người bước vào chỉ cần nghe tiếng chân Bạch Thiện đã phán đoán chính xác tài nghệ cao thấp của họ nên dùng biện pháp tiêu diệt từng người để thủ thắng. Nhận rõ trong nhóm thì Phong Lôi là đáng gờm nhất vì vậy lão dùng cơ quan chuyển đá đè chàng trước rồi mới đối phó Phong Nguyệt, còn Long Vân tỏ ra không biết võ công nên lão bắt sau cùng. Quả nhiên là kế hoạch của lão thành công trọn vẹn. Lão xoa tay nói:
_ Ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của chúng bay. Âu cũng là việc bất đắc dĩ, cầu mong vong hồn chúng bay sẽ siêu sinh tịnh độ, không còn oán hận gì Bạch Thiện ta!

Long Vân tỏ vẻ uất ức:
_ Chúng tôi chết thế này thật không thể nhắm mắt.

Lão họ Bạch nói:
_ Giờ chúng bay đã như cá trên thớt, ta chẳng ngại gì không bảo cho biết sự thực, kẻo xuống âm ty gặp Diêm Vương khảo lại ngớ ngẩn không biết lý do tại sao mình chết.

Trầm ngâm chốc lát lão đảo đôi mắt sắc lạnh qua ba người rồi tiếp:
_ Ta nguyên là thủ hạ của Hà Bá …

Phong Nguyệt la thất thanh:
_ Hà Bá?

Lão gật đầu:
_ Phải! Khắp vùng Bắc Thành chẳng ai mà không nghe câu ca tụng: “Đất có Thổ Công, sông có Hà Bá, núi có Sơn Thần, bể có Long Vương”. Hà Bá là một trong Tứ đại Thánh Quân, chẳng những tài nghệ phi thường mà còn có những thủ hạ vũ công trác tuyệt ít kẻ so bì, khiến nơi nơi người người đều kính sợ!

Phong Lôi lắc đầu như không tin:
_ Thuỷ cung Hà Bá là tay trùm thuỷ khấu hoành hành trên khắp sông rạch Bắc Thành. Ông ta không bảo vệ được ngươi sao mà ngươi lại đi ẩn nấp nơi xó xỉnh này?

Bạch Thiện cười nhạt:
_ Chính là ta trốn lánh sự truy tầm của Hà Bá đấy! Nếu để thủ hạ ông ta bắt được thì chắc chắn phải chịu hình phạt thảm khốc sống không bằng chết!

Đào Long Vân hỏi:
_ Tiên sinh làm gì đắc tội với Hà Bá thế? Hay là ông trộm bảo vật của Thuỷ cung trốn đi chăng?

Hai anh em họ Vũ nghe nói thì đưa mắt ra hiệu chàng với vẻ lo lắng vì sợ lão họ Bạch sẽ nổi giận mà ra tay, ngờ đâu lão chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chàng, một lúc mới thở dài nói:
_ Ngươi quả là rất thông minh. Ta vì lòng tham lỡ đánh cắp một quyển sách quý của Hà Bá. Quyển sách này là chiến lợi phẩm thu được trong một chuyến ăn hàng lớn ở thượng nguồn sông Đà. Nghe nói đó là tinh hoa vũ thuật từ đời xưa truyền lại. Tuy nhiên, ta đã nghiền ngẫm nó ở nơi này gần trọn năm mà không hiểu được chút nào. Càng nghĩ càng hối hận nếu lúc ấy đừng có ham hố làm càn thì giờ đâu phải trốn chui trốn nhủi, nay sợ mai lo như vầy!

Đào Long Vân đưa mắt nhìn trong góc thấy có một cuốn sách nhỏ viết chữ ngoằn ngoèo. Chàng kêu lên:
_ Sách viết bằng chữ khoa đẩu phải không?

Lão già nhìn chàng nghi ngờ:
_ Ngươi biết đọc khoa đẩu tự à?

Long Vân trả lời:
_ Đọc được chút ít, nhưng nếu là nói về công phu vũ nghệ thì không chắc hiểu thấu được.

Bạch Thiện mừng cuống lên:
_ Thế thì tuyệt quá! Chỉ cần ngươi dịch mớ chữ lằng quằng này ra, còn nghiên cứu tập luyện là việc của ta. Ngươi không hiểu càng có lợi cho ngươi!

Mọi người ngầm hiểu ý lão là nếu Long Vân cũng biết cách tập luyện thì có thể lão sẽ thủ tiêu chàng sau khi sách dịch xong để độc chiếm công phu này. Long Vân đưa mắt nhìn anh em họ Vũ. Phong Nguyệt vẫn còn vùng vằng đánh vật trong mấy chiếc vòng khoá một cách vô vọng trong khi Phong Lôi nảy giờ phải nâng tảng đá nặng đã tỏ vẻ đuối sức, mắt hoa đầu váng, tay chân bủn rủn. Chàng đáp liền:
_ Xin tiên sinh thả hai người bạn tiểu sinh ra, tiểu sinh sẽ cố sức dịch hầu quyển sách cho tiên sinh.

Lão họ Bạch lắc đầu:
_ Không được! Ta chỉ lưu tính mệnh một mình ngươi thôi, còn hai đứa kia phải chết để bảo toàn bí mật của ta trước khi ta luyện thành môn công phu vô đối này.

Long Vân lạnh lùng bảo:
_ Nếu thế thì tiểu sinh dù chết cũng không thể tuân lời tiên sinh được.

Mặt lão già bừng lên sát khí, bàn tay lão bấu vai Long Vân siết lại làm chàng đau đớn chảy nước mắt, nhưng chàng thanh niên tính khí kiên cường không chịu khuất phục:
_ Ngươi cứ giết ta đi!

Ái Hoa
(còn tiếp)

__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #447  
Old 12-09-2014, 02:56 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Lão họ Bạch mắt long sòng sọc chứa đầy sát khí. Mấy ngón tay lão như những móng chim ưng nhọn hoắc cắm vào da thịt Long Vân làm bật máu tươi thấm ướt cả áo ngoài. Chàng nghiến răng cam chịu không thèm kêu rên, mồ hôi trán nhỏ xuống ròng ròng trông thật thảm hại. Nhìn chàng chằm chằm một lúc lão thở dài nói:
_ Nếu có thể được, ta cũng đâu muốn giết chúng, nhưng căn bản là không còn cách nào khác. Đừng nói đến Hà Bá, những kẻ khác mà biết ta ăn cắp An Dương Bí Kíp trốn nơi này ắt sẽ đổ xô đến giành giật, dù cho ta có ba mươi sáu mạng cũng không thể nào giữ nổi.

Đào Long Vân cũng cảm thấy khó nghĩ cho lão, chàng đề nghị:
_ Hay tiên sinh bắt họ thề độc khi ra khỏi sẽ không bao giờ quay lại đây cũng như tiết lộ địa đạo và hành tung của tiên sinh cùng bí kíp.

Bạch Thiện cười nhạt:
_ Một lời nói mà tin được sao? Từ xưa đến nay đã có biết bao kẻ táng mệnh vì quyển bí kíp này, ai mà chẳng thèm muốn nó chứ?

Ngay lúc đó chợt thấy Phong Lôi đã khuỵu chân, rồi nghe thét một tiếng, tảng đá dộng xuống sàn đất cứng cái rầm, cát đất tung toé, nhưng chàng trai đã kịp thời lăn mình tránh thoát ra ngoài. Không để Bạch Thiện kịp phản ứng, Phong Lôi lập tức cung quyền tấn công luôn vào mặt lão. Lão họ Bạch vội vàng thi triển Ưng trảo công chống đỡ. Tuy võ nghệ cao cường nhưng nảy giờ đã vận công đỡ đá mệt mỏi nên sức yếu đi nhiều, chàng họ Vũ vẫn gắng gượng giở tuyệt kỹ ra khống chế lão già. Thừa lúc Bạch Thiện bận tay chống đỡ đối phương Đào Long Vân mau chóng bấm vào nút cơ quan mở vòng khoá cho Phong Nguyệt. Vừa được tự do, nàng liền bay mình tới đá vào hông lão họ Bạch. Hai đánh một không chột cũng què, lão già kém thế lùi dần nhưng anh em họ Vũ đã cảnh giác vây chặt tấn công tới tấp không cho lão rảnh tay giở trò cũ. Thình lình Bạch Thiện lăn mình xuống đất tránh thế đá của Phong Nguyệt rồi lòn phía dưới đẩy ưng trảo lên chụp vào hạ bộ nàng. Không ngờ lão ra thủ đoạn đê tiện như vậy, Phong Nguyệt lật đật nhảy tránh qua bên, mặt đỏ bừng, miệng thốt lên:
_ Lão già vô lễ!

Chỉ chờ có vậy, lão họ Bạch chuồn qua chỗ trống phóng tới góc thạch thất nơi Đào Long Vân đang đứng, giơ tay tóm gọn lấy chàng. Lão đè tay lên đầu chàng, lạnh lùng nói:
_ Đứng yên, nếu hai ngươi không muốn ta bóp nát sọ hắn!

Quả nhiên anh em họ Vũ ném chuột sợ vỡ đồ vội dừng lại. Phong Nguyệt nói:
_ Ngươi thả Lý huynh ra, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi.

Phong Lôi thêm vào:
_ Chúng ta cũng chẳng màng đến An Dương Bí Kíp và quan hệ của ông cùng Hà Bá. Ra khỏi đây ta thề sẽ giữ kín chuyện này.

Bạch Thiện cười hăng hắc:
_ Đâu dễ thế? Các ngươi xem thường Bạch Thiện ta quá!

Lão ấn vào một cái nút trên vách, đất dưới chân nứt ra thành một cái lỗ to, anh em họ Vũ rơi ngay xuống hầm đá. Nắp hầm lập tức đóng lại. Cười đắc thắng, lão họ Bạch quay sang Đào Long Vân bảo:
_ Nếu ngươi không ngoan ngoãn dịch cho xong quyển sách này thì hai đứa kia phải nếm mùi đau khổ đấy! Con bé trông cũng kháu nhỉ, ta xem ra ngươi chắc không phải là người chẳng biết thương hương tiếc ngọc chứ?


Ái Hoa
(còn tiếp)

__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #448  
Old 01-05-2015, 12:10 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Đào Long Vân hấp tấp hỏi:
_ Thế tình trạng họ thế nào?
_ Yên tâm đi, ở dưới đôi ba ngày chẳng chết đâu!

Đào Long Vân phản đối:
_ Một ngày không cơm nước cũng đủ chết rũ rồi.

Lão già gật gù:
_ Ừ phải, mỗi buổi ngươi sẽ mang thức ăn nước uống cho chúng vậy.

Đào Long Vân ngần ngại:
_ Ở như thế trong bao lâu?

Lão già nheo mắt:
_ Việc này phụ thuộc vào ngươi! Dịch xong bí kíp thì ta không lý gì giữ chúng bay lại nữa!

Trong đầu lão nghĩ thầm:
_ Sách dịch xong tất nhiên ta cho chúng bay về chầu ông vãi cả, giữ lại làm gì?

Đào Long Vân thở dài. Đành phải chấp nhận thôi, chàng không còn đường khác để lựa chọn. Bạch Thiện nói:
_ Ngươi thử đọc ta xem có thật biết chữ khoa đẩu chăng? Đừng có mà lừa ta kẻo phải nếm mùi đau khổ ấy!

Đào Long Vân cầm sách đọc một đoạn trang đầu. Đoạn này là phần giới thiệu cho biết xuất xứ sách do An Dương Vương nước Âu Lạc soạn ra. Bộ sách gồm bốn chương: luyện công, kiếm pháp, phép xây thành và rèn binh khí. Sách viết bằng lối văn tối cổ, nhiều chữ không còn sử dụng, Long Vân cũng không biết nghĩa gì, nhưng vốn thông minh, chàng có thể suy luận diễn dịch ra mà tạm hiểu. Lão họ Bạch thấy chàng thực sự đọc được tiếng khoa đẩu thì mừng rơn. Lão nói:
_ Ngươi chuyển ghi lại bằng tiếng Nôm được chăng? Hay là dịch thành Hán văn cho dễ?

Đào Long Vân phản đối:
_ Nhưng chúng tôi chưa ăn gì từ trưa đến giờ, bụng đói lả ra rồi, còn đầu óc đâu mà dịch sách?

Nhìn dáng điệu biết chàng không nói láo, lão già họ Bạch nhượng bộ:
_ Để ta ra ngoài tìm thức ăn!

Đào Long Vân nghe nhói lên mấy chỗ, lập tức người cứng đờ ngã lăn trên đất. Thì ra Bạch Thiện đã phong toả các huyệt đạo của chàng. Lão cười ranh mãnh:
_ Chớ hòng lợi dụng lúc ta đi khỏi mà giải thoát cho chúng. Khoảng nửa canh giờ ta sẽ trở lại.

Đao Long Vân nằm trên nền đất lạnh chẳng biết bao lâu. Lão họ Bạch nói đi chừng nửa canh giờ mà chàng độ chừng đã trải qua hơn một canh giờ rồi cũng chưa thấy lão trở lại. Chàng vừa bụng đói, vừa lo âu cho số phận hai anh em họ Vũ còn đang bị lọt dưới hầm đất. Dần dần chàng nhận thấy chỗ huyệt đạo dường như thông suốt hơn, không còn bế tắc nữa và có cảm giác như có thể duỗi thẳng chân mình. Chàng thử nhấc tay lên, mặc dù hơi khó khăn nhưng bàn tay đã có thể cử động. Nguyên do là một người bị điểm huyệt thường thường khoảng sau hai canh giờ các huyệt đạo sẽ tự giải khai. Sau một lúc loay hoay, chàng gượng ngồi dậy được và loạng choạng đi đến góc phòng mày mò các nút bấm. Chỉ nghe “kịt” một tiếng rồi tiếp đến một chuỗi âm thanh sè sè, mặt đất từ từ mở ra một lỗ hổng. Một bóng người nhảy vụt lên, chính là Vũ Phong Lôi, theo sau là nàng Vũ Phong Nguyệt. Đào Long Vân mừng rỡ hỏi:
_ Hai người có sao không?

Phong Nguyệt mau mắn đáp:
_ Chúng tôi không sao, đa tạ Lý công tử quan tâm.

Ánh mắt cô gái nhìn chàng chan chứa tình cảm. Khi nãy, anh em họ Vũ đã nghe chàng đối đáp với Bạch Thiện. Họ nhận thấy chàng là người coi trọng nghĩa khí, không phải phường uý tử cầu sinh, dù trong cảnh nguy nan cũng quyết bảo toàn tánh mạng cho hai người.

Đào Long Vân lảng tránh tia mắt của nàng. Chàng bảo:
_ Tôi có điều này khí không phải xin cô nương bỏ qua. Tôi chỉ là kẻ quê hèn, chẳng phải con nhà quyền thế gì. Hai vị đừng gọi tôi là công tử nữa. Hãy gọi là Lý huynh hay gọi tên Hoán Đào cho thân tình.

Phong Nguyệt chớp chớp đôi mắt. Nàng trả lời:
_ Vậy em gọi anh là Đào huynh nhé? Đào huynh cũng đừng gọi em là cô nương, tên em là Nguyệt thì cứ gọi tên Nguyệt được rồi.

Lời vừa thốt ra xong nàng cúi mặt giấu đôi má ửng hồng vì e thẹn. Phong Lôi cũng nói:
_ Xin vâng mệnh Lý huynh. Bây giờ chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây kẻo lão họ Bạch trở lại …

Phong Nguyệt hứ lên:
_ Chờ lão trở lại em cho một trận biết tay nhà họ Vũ ta không dễ trêu vào. Hay là bây giờ ta phá tan tành hang động này khiến lão mất nơi trú thân cho bõ ghét?

Phong Lôi can:
_ Thôi, chúng ta vô phép xông vào nơi ẩn náu của người ta, người ta tự vệ là phải. Nhân dịp này nên nhanh chóng thoát ra thì hơn.

Ba người đi trở ngược đường về sân đền Kim Hoa. Đến chỗ bậc thang Long Vân sờ soạng tìm ra nút cơ quan mở nắp giếng ra ngoài.


Ái Hoa
(còn tiếp)

__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #449  
Old 01-08-2015, 12:24 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Lúc này trời đã khuya, ba người lần mò lấy đồ đạc cất giấu trong bọng cây ra. Nhìn bầu trời tối đen, Đào Long Vân thở dài nói:
_ Giờ này các quán trọ đóng cửa rồi. Vả lại ra đường nếu gặp binh tuần đêm mình sẽ bị chúng bắt ngay. Chi bằng trú tạm lại đây chờ sáng thôi!

Phong Lôi đáp:
_ Thế thì chúng ta đến bên hiên chính điện mà nằm nghỉ. Chỗ đấy nền cao, khô ráo, mái che rộng có thể tránh gió được. Người trông đền có lẽ ngủ cả rồi.

Phong Nguyệt nhăn nhó:
_ Em đói bụng quá hà!

Long Vân đề nghị:
_ Ta đánh thức ông từ giữ đền rồi nhờ ông nấu ít cháo cho mình lót dạ được chăng?

Phong Lôi lắc đầu:
_ Ông từ ngủ rồi, đang đêm vào gọi cửa không khỏi ông ta giật mình la toáng lên phiền phức lắm. Mà đợi nấu xong nồi cháo chắc mình cũng rã ruột.

Ba người nhìn nhau chưa biết tính sao. Long Vân nói:
_ Trên các điện thờ thể nào cũng có bánh trái cúng. Phải chi vào được bên trong mình có thể xin các Thánh ít lộc dùng tạm?

Phong Lôi nói:
_ Dễ thôi mà, để đấy cho tôi!

Chàng đến bên một cửa sổ, vịn tay đẩy nhẹ, then gài bung ra, cánh cửa mở toang. Phong Lôi nhún mình nhảy qua cửa sổ một cách nhẹ nhàng. Phong Nguyệt nói:
_ Thế sao chúng ta không vào trong ngủ luôn, tội gì phải nằm ngoài này nhỉ?

Hai người kia đều khen là phải. Phong Lôi cẩn thận nhắc:
_ Sáng ta phải đi sớm kẻo mọi người phát hiện lại rầy rà.

Vào bên trong thấy rất nhiều bánh trái bày trên điện thờ. Đào Long Vân đến trước điện quỳ lạy, lẩm nhẩm khấn vái xin Thánh ban lộc rồi lấy các thứ xôi chè bánh oản cùng trái cây xuống mời. Ba người đói bụng nên ăn rất ngon miệng. Sau đó họ lấy mấy chung trà nguội xuống tạm giải khát.

Giải quyết xong phần bao tử, thấy ở chỗ bệ thờ được quét dọn sạch sẽ, ba người bèn giải chiếu, đặt lưng xuống một chốc đã ngủ say.

Đến gần sáng nghe tiếng gà gáy, họ lật đật dậy thu góp đồ đạc rón rén ra khỏi đền. Phong Lôi không quên đóng cửa lại, gấp một mảnh giấy gài phía dưới cho gió khỏi thổi bung ra. Mặc dù còn sớm, trên phố đã rộn rịp người gánh hàng rảo bước ngược xuôi. Vầng thái dương dần dần toả rạng, chiếu ra những tia nắng ấm áp chào đón một ngày mới.

Qua môt khúc quanh, bỗng chợt Đào Long Vân thấy một người đang nằm co quắp trên đường. Nhìn vóc dáng thấp bé mặc áo bào trắng hơi quen thuộc, chàng chợt run lên nói nhỏ:
_ Không lẽ lại là lão Bạch Thiện sao?

Lão nằm bất động, có lẽ đã chết rồi. Ba người lại gần xem mặt thì đúng là lão già họ Bạch. Người lão không có dấu máu, nhưng mặt lão co dúm như phải chịu đau đớn trước khi chết. Phong Lôi kêu lên:
_ Nhìn kìa!

Chàng chỉ vào trước ngực lão già, nơi đó hiện lên một vết bàn tay đỏ như máu. Phong Nguyệt cũng tỏ vẻ thảng thốt:
_ Chu sa chưởng!

Lục lọi trong người lão ta thì tiền bạc vẫn còn, chỉ mất quyển An Dương Bí Kíp. Như vậy mục đích của hung thủ hẳn chỉ là muốn cướp lấy quyển sách quý báu này. Trong bụng Đào Long Vân hơi có chút áy náy vì nghĩ rằng cũng do bởi lão đi tìm thức ăn cho mình nên mới gặp nạn.

Có tiếng chân người vẳng lại gần, Phong Lôi vội bảo:
_ Chúng ta nên chóng rời khỏi nơi đây, kẻo quan quân đến bắt chúng ta về phủ điều tra thì “tình ngay lý gian”, không tránh khỏi tội!

Đang ngần ngừ thương cảm muốn chôn cất lão ta, nghe Phong Lôi nói thế Đào Long Vân lật đật theo hai anh em họ Vũ cắm cúi chạy vào một con đường vắng vẻ.

Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #450  
Old 01-08-2015, 12:25 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Đi hơn nửa canh giờ thì đã qua vùng Đông thành. Các hàng quán bắt đầu lục tục mở cửa. Ba người bước vào một quán nhỏ chọn một cái bàn khuất trong góc, ngồi xuống gọi điểm tâm. Một lát sau khách hàng cũng lục tục vào quán càng lúc càng đông lần. Tiếng gọi bàn, tiếng nói chuyện vang lên ầm ỹ. Thình lình bên cạnh nghe có giọng người bảo:
_ Sớm hôm nay có án mạng ở cửa Nam thành. Hình như là tử thi này bị trúng chưởng nát cả phủ tạng. Quan Phủ đang cho tra án.

Đào Long Vân ngoảnh sang thì thấy người vừa lên tiếng là một đại hán có thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, huyệt thái dương gồ cao chứng tỏ là người luyện tập nội công đến mức thượng thừa. Ngồi bên cạnh là một người ốm nhom, râu tóc lưa thưa, mặt dài như mặt ngựa.

Người cao lớn tiếp:
_ Nghe nói nạn nhân là người lạ, chẳng biết đến từ đâu. Cư dân quanh vùng chẳng ai biết mặt.

Người mặt ngựa cãi lại:
_ Cũng có người biết đấy. Mụ chủ tiệm bánh bảo thỉnh thoảng thấy lão mua hàng, mà toàn là gọi cửa buổi tối thôi, chưa hề thấy đến ban ngày!

Đào Long Vân và anh em họ Vũ cúi gằm mặt vờ đang mải mê ăn uống, chỉ sợ có người phát hiện mình đã ở bên cạnh xác chết nạn nhân.

Chợt một giọng khác nữa có vẻ sành sõi chen vào:
_ Tôi biết mặt lão ta. Lão là Bạch Thiện, thủ hạ của Hà Bá. Năm trước lão đánh cắp quyển bí kíp vũ công của ông ta rồi ẩn trốn. Hà Bá đã cho người truy lùng lão khắp nơi không gặp, chẳng ngờ lão xuất hiện ở đây bị người ta đánh chết.

Thì ra đó là một cụ già tuổi ngoài sáu mươi, mặc áo the đen, đầu quấn khăn nhiễu đen, râu lốm đốm bạc.

Hai người kia ồ lên:
_ Thế phải chăng Hà Bá hay người của ông ta tìm ra Bạch Thiện và giết lão để lấy lại bí kíp?
_ Ai biết đâu nào? Nếu chẳng phải Hà Bá mà là kẻ nào khác thì e rằng Long Thành sóng gió lại nổi lên vì quần hùng tranh giành bí kíp để độc bá vũ lâm!
_ Còn nếu đúng thủ hạ Hà Bá ra tay thì sao?
_ Hà Bá là trùm thuỷ khấu khắp ba miền sông nước thì ai dám trêu chọc vào tay ổng?

Cụ già áo đen tỏ vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng:
_ Dường như kẻ hạ thủ là người của Long Hổ Hội.

Cả đám người ngồi chung bàn đang nói chuyện bỗng xôn xao lên:
_ Nhất giáo nhị bang tam phường tứ hội! Có phải Long Hổ Hội là một trong tứ hội chăng?
_ Đúng thế đấy!
_ Như vậy là Long Hổ Hội muốn khai chiến cùng Hà Bá rồi!

Thấy Đào Long Vân ngơ ngác không hiểu sự tình, Phong Lôi thì thầm nói nhỏ:
_ Long Hổ Hội là tổ chức chống Triều đình, tương tự Thiên Địa Hội của Tàu. Tổ chức này thế lực cũng khá to, lấy khẩu hiệu là Phù Lê diệt Nguyễn. Chẳng hiểu cướp bí kíp là chủ trương của Hội hay là lòng tham nhất thời của một cá nhân nào trong hội?

Phong Nguyệt bảo:
_ Sự việc càng lúc càng rắc rối nhỉ?

Long Vân đáp:
_ Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Mình cứ vờ như chưa từng gặp lão Bạch Thiện là xong.

Nghe ngóng một hồi cũng không có thêm tin tức gì mới, ba người trả tiền rồi rời quán lững thững bước đi trên phố Hàng Đào.

Hàng Đào là một trong những phố sầm uất nhất Thăng Long, nơi tập trung những nhà buôn bán hàng vải đắt tiền. Các hiệu buôn trưng bày lụa là vóc nhiễu nhiều màu sắc, vàng, đỏ, hoa đào rất đẹp đẽ. Phố Hàng Đào có nhiều nhà quan lại quý tộc cũng như nhà giàu vốn liếng to. Những người này thường kết thông gia với nhau: nhà giàu kén rể làm quan để thêm danh giá, cũng như người đã có danh vị lại muốn có vợ nhà giàu. Con gái Hàng Đào vẫn được tiếng là xinh đẹp, ăn mặc lịch sự, thêm là con nhà gia thế. Họ truyền nhau khẩu hiệu: “Phi khoa bảng bất thành phu phụ”, do đó con gái Hàng Đào khá đông trở thành bà Phủ bà Huyện, xoàng xoàng cũng bà Huấn, bà Tham.

Thời kỳ đó Hàng Đào còn là phố buôn tơ, bán hàng tấm. Nghề buôn tơ sống cốt tinh mắt đánh giá được chất lượng khi tơ chưa khô, mua thế nào để có lãi. Những nhà buôn thuần tơ không mở cửa hàng. Hàng mua cất trong nhà, người các làng Hà Đông mua về dệt, vào tận trong nhà xem hàng ăn giá. Cửa hàng tấm cũng đơn giản: ngả cánh cửa lùa kê lên mễ, bên ngoài bày vài cái thạp chè cũ, trên treo những giải lụa màu sặc sỡ. Bên trên cửa có chiếc màn vải che nắng. Quanh tường là tủ đựng hàng, trong xếp những cuốn vóc nhiễu giả chỉ có lượt ngoài trong là lõi giấy để làm quảng cáo, còn hàng thật thì đựng trong những bao sơn để ở trong cùng, có khách hỏi mua mới lấy ra. Các bà bán hàng ngồi trên bục bên trong; cạnh cửa là những cô gái xinh đẹp gọi là “cô ngồi hàng” được thuê để đón chào mời mọc khách. Khách nhà quê về Thăng Long mua sắm vải lụa quý để may mặc trong dịp cưới xin, hội hè đình đám, cứ sợ thói nói thách và cách cho xem hàng của các hiệu buôn Hàng Đào.


Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 07:05 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.