#1
|
||||
|
||||
Bài thơ Truyện Đầu Tiên ....
Cánh Hoa Đời Đời con gái đục trong mấy nước Nghĩ chuyện đời ngán ngược tâm can Thương thay một kiếp hồng nhan Gửi ngụy quân tử, đá vàng còn chi ! Cha công chức Mẹ thi buôn bán Kẻ hạ hầu cáng đáng trước sau Kể ra cũng hạng sang giàu Ngựa bầy, vườn rộng, lầu cao, gác tầng.. Tuổi bụ bẫm vành trăng tròn trịa Lắm mối mai, Cha Mẹ chê khen Công danh chưa tỏ trắng đen Rể hiền chọn kỹ sang hèn đọ gang Năm mười tám lắm chàng đeo đuổi Mến sắc tài, thương bởi hiền ngoan Nàng rằng "..Chưa đặng bến sang Hay duyên bè bạn... thưa chàng vội chi !..." Qua mười chín sóng đời cuồng loạn Cha lỗi lầm nứt rạn gia trang Ghen tuông Mẹ khóc bẽ bàng Một viên đạn lạc, đá vàng đổi thay Đêm uất ức Mẹ hờn mắng chửi Cha thoát ly tình, tội một đêm Canh thâu chưa ngủ giấc yên Lệ buồn đẩm ướt gối phiền ru em Thương cho Mẹ vết thương đau nhức Dày xéo hồn, nguyền tật rủi ro Nhìn đàn em nhỏ dại khờ Dang vai nàng gánh, tuổi thơ thối lùi Nghỉ buổi học việc nhà tháo vác Chăm Mẹ đau, dỗ các em ngoan Bán buôn, cơm nước, thêu đan Đôi bàn tay nhỏ lo toan mọi bề Tháng ngày vẫn trôi qua lặng lẽ Tuổi xuân thì ngấp nghé yêu thương Nàng yêu anh lính tầm thường Ai ngờ giông bão nối luồng đắng cay....
__________________
|
#2
|
||||
|
||||
Đêm mưa gió tột cùng bức xúc
Cảnh xáo nồi buồn bực riêng mang Ngờ đâu hết kiếp đài trang Hồn ma quỷ giục bước nàng ra đi Người trai ấy không là quân tử Dùng bùa mê thuốc lú khăn thoa Lau tay lau mặt thoáng qua Nàng thời ngây dại thật thà trao thân Tình yêu ấy không là lý trí Hạnh phúc đành đổ phí thềm sương Bôn ba chưa đủ để buồn Tin chàng có vợ, vỡ nguồn lệ tuông Mẹ chồng bảo " Nó thôi vợ trước Chặt tay thề ngón út đứt ngang .." Vỗ về một giấc mộng khan Đau nhưng mê mụi buộc ràng trái tim Đời may rủi làm sao đoán trước Ngãi bùa mê ai chuốc mà hay Có lần trong giấc ngủ say Miệng chồng những miển chai đầy hàm nhai Điên không phải ! Đóng tuồng mê loạn ! Đọc huyên thuyên tiếng Phạn tiếng Tiều Rên la như trúng gió liều Hai tròng con mắt trợn đều hai con Thương nào kể thói hư tật xấu Nhưng riết rồi nung nấu sầu soong Nàng toan vĩnh biệt cùng chồng Quay về quê Mẹ mà lòng đắn đo ......
__________________
|
#3
|
||||
|
||||
.....
Nàng vốn trót khéo tay chăm chỉ Lương bổng chồng, binh sĩ là bao Xếp hoa gấp giấy đèn màu Thêu thùa đang áo để hầu kiếm thêm Chồng bực dọc hổ mày quân tử Quở trách nàng chẳng giữ phận ngoan Lật luôn cho đổ gánh hàng Nàng ghìm cơn giận khẽ khàng nhịn thôi. Ngày binh biến dìu nhau lánh nạn Ruộng nước bần, bệnh hoạn gieo neo Hậu Giang Phụng Hiệp khổ nghèo Cánh cò lạc lỏng, kiếp bèo gian nan Thì cho trọn đá vàng chung thuỷ Cực nhọc nào ngại chí, kiên tâm Nắng mưa hôm sớm dãi dầm Vợ chèo chống để chồng nằm nghỉ lưng Đời càng khổ tánh chồng càng dữ Rượu tiếp chè cự nự vợ con Tình yêu ai đắp cho tròn Ai đành tháo gở sắc son gia đình Con trai nghịch tay đàohố đất Chồng phạt đòn, đánh trật cánh tay Thương con, đở, họa gánh lây Nắp lu đập mạnh nàng say máu đầu Lắm lúc trốn nửa đêm băng vội Lau sậy cào, cứa, tội mẹ con Nàng cùng bốn đứa lon ton Vượt đi chẳng thoát, về còn đòn đau Lần sanh đứa thứ năm đỏ hỏn Con khóc ròng lòi rốn mẹ lo Ghe chèo mùh dạ buồn so Chồng tay vỗ đít con thơ nín liền Nàng uất ức thương con gắng chịu Mà hận lòng vá víu bít bưng Có khi điên loạn tưởng chừng Đơi cơn say ngủ thuốc chồng nhưng thôi .....
__________________
|
#4
|
||||
|
||||
.....
Thương con nhỏ không cha tội nghiệp Nàng theo chồng bước tiếp đường chông Khổ đau năm tháng chất chồng Còn chưa thoả dạ đèo bồng thế nhân Chàng mèo mở làng đây xóm đó Chuyện đẩy đưa duyên nợ bướm ong Mờ như chiếc bóng bên song Mặt vùi tay nhỏ khóc ròng nàng than Bao phen muốn trở về quê ngoại Mộng không thành đeo mãi đắng cay Quyết tâm cho đến một ngày Hai tay không dẩn một bầy ngao du Cha giúp chút món tiền dùng đở Lúc túng nghèo nhẹ thở hơi lo Thương con gái lở chuyến đò Nửa đời xuân sắc hửng hờ tình lang Mẹ đã giận nay càng thêm ghét Đứa con hiền tánh nết đoan trang Dại chi lâm cảnh cơ hàn Hận thằng con rễ, lẩy nàng làm ngơ Ngoại chối bỏ, cháu đàn, con ruột Hận đàn ông rủa trước chửi sau Ghét rễ ghét lẫn ruột nhao Đành lòng ngó đám trẻ bâu đói nghèo Cảnh cực khổ cơ hàn là đấy Nước mắt tràn phụ rẫy là đây Cảnh đời ai trả ai vay Nàng thân tơ liễu đoạ đày vì đâu ? Con đứa lớn mặc quần không áo Thằng kế nhìn đạo mạo lòi cu Đứa nhỏ hơn nữa khoe khu Phơi nắng phơi gió sương mù thềm khuya. Nhà xây cất Ngoại dâng nhà nước Chính phủ đòi nạp trước khi đi Mộng mơ đến đất Hoa Kỳ Ngoại đành đóng dấu cớ gì thiệt hơn Làm con ruột ở nhờ nhà đậu Mượn góc nhà nương nấu nuôi con Bánh khô bánh hấp bánh dòn Thức khuya gói nấu ngày còn bán rao....
__________________
|
#5
|
||||
|
||||
...
Chồng đi kiếm trở về quê vợ Nàng đắn đo lo sợ lại theo Đi coi thầy bói xóm nghèo Rằng nợ trả dứt trăm hèo trăm cây Hôm tái ngộ tánh nào tật nấy Đánh đập nàng vớ lấy chổi kia Như không từ ngõ u mê Bước ra ánh sáng nàng về thanh minh Thoát hết kiếp cực hình gánh nặng Vươn vai gầy, tằn hắn giọng nghiêm Từ đây bảy nổi ba chìm Cùng con thơ dại vung liềm gặt cơm Mãn duyên nợ đường ai nấy bước Chồng quay lưng đối ngược phụ, phu Mình nàng chống chọi thực hư Lo đàn con trẻ chối từ tình sau Con khôn lớn ngoan hiền hiếu thảo Sống cho người, đức, đạo, như ai Nàng cười trong ánh ban mai Khổ đau dường đó, hôm nay thoả lòng. Đời hoa phấn vượt muôn dâu bể Không thẹn lòng nhân thế sắc son Một mình dưởng một đàn con Yêu thương nhẩn nại vẹn toàn sắc hương. Trách tạo hoá khéo trêu má phấn Kiếp hồng nhan lận đận sầu thương Gieo chi một kiếp đoạn trường Trăm năm nhi nữ tận tường nổi đau. Hết !
__________________
|
#6
|
||||
|
||||
TG Sưu Tầm
Gánh vợ trên vai liên tiếp 30 năm Trên đại lộ thị trấn Tân Tạo huyện Phiên Ngung (Quảng Ðông – Trung Quốc) thỉnh thoảng lại xuất hiện một đám đông những người hiếu kỳ tụ tập ở một góc đường. Họ chăm chú nhìn vào cái giỏ mây đặt bên đường. Nằm trong giỏ dài hơn 90cm, ngang nhỏ hơn 60cm, là một người dị dạng: tứ chi hoàn toàn bị gấp khúc, xương sống cong gập, toàn thân chỉ còn da bao lấy đầu xương. Người ấy nằm bất động, chỉ có hai con mắt và miệng là cử động được. Ông lão Triệu Hiền Thành ngồi bên cạnh cái giỏ mây cho biết người nằm trong giỏ là vợ ông – bà Ðường Kim Tú. Ông nói: “Ngày trước, bà ấy cao 1m69, nặng 54kg. Giờ đây chỉ còn 24kg rưỡi, cao không tới 0.7m.” Thật khó mà hình dung được bà lão đang cuộn tròn kia đã từng là một phụ nữ cao ráo, cân đối. Ông Thành kể: “Năm 1963, vợ tôi mới 27 tuổi. Một hôm đi làm đồng về bà ấy than đau mắt cá. Qua hôm sau, đầu gối cũng bắt đầu đau nhức. Sau đó, cả chân, tay, vai đều đau thốn như bị ai rút gân vậy. Chỗ nào đau thì chỗ đó bắt đầu co rút lại. Bà ấy đau đến nỗi cứ khóc suốt. Tôi đã đưa bà ấy đi khám nhiều bác sĩ.” Hầu hết đều cho rằng bà mắc bệnh phong thấp. Nhưng càng uống thuốc, bệnh tình bà càng nặng, thân thể ngày càng teo lại. Các khớp xương bị phù gây đau nhức rồi biến dạng. Ðến lúc này ông Thành biết vợ mình mắc phải bệnh nan y. “... Lỗi tại tôi cả. Vợ vừa mới sinh chưa đầy một tháng đã phải ra đồng làm việc, cứ ngâm mình trong nước mãi... Rồi tôi lại không đủ tiền cho bà ấy chữa bệnh. Mỗi lần khám tốn những 30 đồng.” Vào những năm ấy, 30 đồng đối với một nông dân Trung Quốc là một số tiền rất lớn. thời kỳ đầu mới phát bệnh, Ðường Kim Tú không ra đồng làm việc được nhưng có thể nửa nằm nửa ngồi bế con. Ba năm sau bà bị căn bệnh quái ác làm cho biến dạng, toàn thân không thể duỗi thẳng, không thể cử động được nữa. Chỉ có cái đầu là còn động đậy. Từ đó, bà sống nửa đời còn lại trong cái giỏ mây của ông chồng. Ăn uống, tiêu tiểu... thảy đều do chồng săn sóc. “Trước đây con gái giúp tôi một tay”, ông nói. Nhưng đến năm 23 tuổi, Triệu Kim Hoa, con gái ông, mắc bệnh viêm màng não rồi qua đời. Cái chết của Kim Hoa là một cú sốc cho vợ chồng ông. Tinh thần của bà Kim Tú ngày càng suy sụp... Năm 1993, ông Thành quyết định rời quê nhà đi tìm cuộc sống mới. Ông đặt vợ vào một cái giỏ mây, tự mình gánh đi. Một người đồng hương viết lại hoàn cảnh khốn khổ của họ và bệnh của bà Kim Tú lên một tấm giấy lớn cho họ mang theo qua khắp các tỉnh thành của Trung Quốc. Bà Kim Tú kể: “Chúng tôi đã qua 8 tỉnh rồi: Hồ Nam, Giang Tây, Triết Giang, Phúc Kiến... hôm nay mới đến được Phiên Ngung này”. Tuy thân thể bị teo nhỏ nhưng giọng của bà vẫn còn trong trẻo, đầu óc hãy còn minh mẫn. “Ði khắp nơi để kiếm sống đương nhiên là không dễ chịu rồi. Nhưng buồn nhất là phải chịu đựng ánh mắt soi mói của mọi người.” Hồi ở Quý Châu, có một tạp chí bảo tôi mang vợ ra cho người ta chụp ảnh chung, họ sẽ cho tôi tiền nhưng tôi từ chối. Tôi thà đi ăn xin chứ nhất quyết không làm chuyện ấy. Có thời gian, mỗi ngày chúng tôi kiếm được bảy, tám chục tệ. Hôm nào may mắn, được hơn cả trăm tệ...” Qua bao gian khó, ông Thành vẫn cứ gánh vợ bên mình, như là một bảo vật ông phải gìn giữ. “Chúng tôi hai người cùng khổ, nhất định phải ở bên nhau rồi” – ông Thành vừa vắt khăn lau cho vợ, vừa tiếp tục câu chuyện. “Năm tôi lên 6 gặp cảnh mất mùa, cha mẹ đem tôi bỏ ngoài đường. Tôi phải đi làm thuê, chăn bò... để kiếm miếng ăn. Sau có người mai mối tôi với vợ tôi bây giờ. Còn vợ tôi, mới lên 3 thì cha mất, mẹ cải giá, dượng ghẻ đối với bà ấy không tốt lắm...” Ông nhìn vợ trìu mến: “Tôi không thể bỏ vợ được! Nếu bà ấy mà chết trước tôi không biết sẽ ra sao nữa!” Bà Kim Tú nằm trong giỏ nghe được câu nói tình cảm của chồng cũng bật cười: “Ðúng vậy! Nếu chẳng may ông ấy mà chết trước tôi cũng không thiết sống nữa!” Bà nói tiếp: “Nhiều năm trước tôi từng nghĩ đến cái chết. Nhưng tôi chạnh nghĩ đến chồng, đến chị và em trai tôi còn ở quê nhà, tôi lại không muốn chết nữa. Ông ấy gánh tôi trên vai ba mươi năm, vất vả vô cùng. Tôi biết mình thật vô dụng. Những gì ông ấy đối với tôi, không thể một câu là kể hết được!” Nói đến đây, bà khóc. Ông Thành lau nước mắt cho vợ, vỗ về: “Ðừng khóc nữa, mai chúng ta về quê...” Họ ra bến xe Quảng Châu. Chuyến xe chiều ấy sẽ đưa họ về lại cố hương Tứ Xuyên. Nhìn cảnh ông già 60 tuổi gánh trên vai bà vợ 61 tuổi, lẻ loi ở bậc cửa xe, không ai mà không thấy xót xa... ~.~.~.~.~.~.~.~ 30 Năm Đá Vàng Cao xanh chẳng phụ người hiền Cớ sao con Tạo gợi phiền thế nhân Gánh tào khang, gánh nghĩa ân Thủy chung một mối tình trần đáng khen ! Chàng sáu tuổi mồ côi cha mẹ Thiếp lên ba dì ghẻ chẳng thương Hai ta từ cảnh đoạn trường Giao duyên đằm thắm tỏ tường sắc son Nơi ruộng nước chàng cày thiếp cấy Mặc mưa phùn nắng cháy cùng nhau Vừa sanh con trẻ khô nhao Đã rồi quần quật đồng sâu giải dầu Lỗi con Tạo sanh chi bệnh ác Chứng nan y khoảnh khắc đeo mang Thiếp đau lây cả đau chàng Nửa đời còn lại buộc ràng khổ bi Ai ngờ được rủi ro bệnh tật Xuôi hướng đời cùng cực gian nan Lại thêm một nổi bàng hoàng Lá xanh rơi vội, lá vàng còn treo Con độc nhất lìa đời bệnh não Bỏ sau lưng điên đão niềm đau Mẹ cha chưa hê"t nổi sầu Bao nhiêu cảnh khổ cơ cầu oằn vai Của bố thí đưa tay nhận lảnh Ngày lại ngày bất hạnh còn mang Thủy chung thay nghĩa tào khang Qua bao nắng gió thiếp chàng còn nhau Về quê cũ đường xa vạn dặm Chiếc sọt đan lệ đẩm niềm thương Ba mươi năm cố chải bương Ba mươi năm chuyện vô thường thế nhân Thế mới biết tình yêu vĩ đại Là hy sinh chẳng ngại khổ đau Gánh duyên tự thuở ban đầu Kề vai quân tử ngàn sau còn gồng. TSN
__________________
|
#7
|
|||
|
|||
Trích:
__________________
Xin lêm người xa lạ Bên phố đông người qua Để chẳng thương chẳng nhớ Để lòng khỏi xót xa. |
#8
|
||||
|
||||
Truyện Thơ : Hồng Nhan Đa Truân Cao xanh khéo cợt hồng nhan Giai nhân đẫm lệ đa đoan một đời Trách hờn Con Tạo vẽ vời Trò đùa may rủi khiến người thương đau *~**~* Trên núi vắng một già một trẻ Mái tranh nghèo lặng lẻ quanh năm Người cha tóc bạc hoa râm Từ ngày tiển bạn trăm năm lệ nhoà Thương con thảo thiết tha cố sống Phụ tử tình biển rộng mênh mông Núi non lặn lội gánh gồng Cha con quấn quít một lòng nuôi nhau Một hôm bão xô ngàn cây ngã Bao tai nàn gieo hoạ đớn đau Người Cha lâm bệnh cơ cầu Mắt loà sưc yếu bội sầu dâng cao Nàng Sơn Nữ thương Cha bật khóc Sáng tối kề cực nhọc bán bưng Gánh hoa trang trải nợ nần Đầu làng cuối chợ tảo tần gót son. *~**~* Trăng mười sáu viền tròn vành vạnh Gió núi mừng vỗ cánh xôn xao Nàng tươi tợ cánh hoa đào Dầu trăm nẻo khổ đương đầu sớm hơm Đen mườn mượt tóc thề suối cuộn Thắt thành hai bím lọn xinh xinh Mắt bồ câu luống gợi tình Môi cười duyên đủ để nghìn hoa ghen Mảnh vườn nhỏ một tay chăm bón Trăm sắc màu hoa rộn bướm ong Nhiều chàng trai trẻ nuôi lòng Chờ duyên mai mối nụ hồng thơm tho Vốn nhỏ nhẹ, đoan trang, thuỳ mị Nàng rằng lòng chưa nghĩ xa xôi Tình thương phụ tử khó rời Chưa tròn chữ hiếu ngại đời mĩa mai. *~**~* Ngày lại tháng hoa sai nụ thắm Gánh hàng hoa vượt dặm cỏ gai Mồ hôi giọt vắn giọt dài Tiếng rao thánh thót miệt mài lối quanh Ngờ đâu được đoạn đành tin dữ Bỏ gánh hàng nín thở, nghẹn tim Tin Cha ngã chết bên thềm Chiều mưa giăng lối chân mềm quỵ đau Tỉnh giấc dậy giữa phòng ngơ ngác Nàng vội vàng dáo dác "Cha ơi !" Chợt nghe tiếng kẻ nói cười Rẽ mành bước lại một người đàn ông Hắn khẽ hỏi han "Nàng đã khoẻ ? .." Mời lên xe có kẻ đưa về Nàng thời ruột dạ nảo nề Cảm ơn vội vả nguyện thề ghi ân. *~**~* Nhan khói trắng chập chờn bia mộ Khóc thương Cha lệ nhỏ đêm ngày Từ đây cô lẻ thân gầy Đời trơ trọi quá còn ai dắt dìu Đương tức tưởi chợt vai ấm lại Hắn, người dưng e ngại áo choàng Cuống cuồng cởi trả vội vàng Thì người ta đã lẹ làng lên xe Nàng ngã bệnh xanh xao cơn sốt Xóm giềng thương thuốc hốt vài thang Eo ôi cái cảnh cơ hàn Đơn thân chiếc bóng vỏ vàng làm sao Hơn hai tháng mê man chưa tỉnh Kẻ ra vào luýnh quýnh lo toan Chừng như hồn đến địa đàng Xác thân còn đó hồn nàng thoảng vương. *~**~* Vẫn là Hắn, cạnh giường chăm chút Miếng cháo tơi tay múc tay nâng Bệnh đau bớt được mấy ngần Hương da thịt đã quen thân gợi tình Chim ríu rít đầu vườn kẽ lá Mở mắt nhìn kẻ lạ đà quen Ngượng ngùng chưa tỏ trắng đen Cảm tình quân tử đôi phen nặng lòng Thu đố lá nắng hoàng hôn ấm Đồi núi buồn tay nắm bàn tay Hắn thề quyết chẳng đổi thay Đá vàng khắc khít vạn ngày không phai Ngày lễ cưới pháo vang đầu ngõ Nàng yêu kiều bước nhỏ vu quy Thanh niên đâu phải hiếu kỳ Chỉ rằng tiếc đoá nhu mỳ xóm hoa. *~**~* Xe dừng lại bên nhà chú rễ Họ hàng đâu để kể mấy người Kẻ thương rót tiếng ngậm ngùi Trầu cau rượu ngọt dâng mời mấy ai Bỗng từ bụi hoa quỳ vàng rực Một người lao ra trước xe hoa Acid sóng sánh một ca Tạt vào mặt mũi ướt nhoà mắt môi Nàng quỵ xỉu sau lần hớt hải Cháy bỏng người quằn quoại cơn đau Hắn không nói được thành câu Nhà thương cấp cứu cuối đầu ăn năn Thì vỡ lẽ, Hắn thời hoa bướm Dan díu và bịp bợm dối gian Bao đời thục nữ nát tan Gieo ngang trái để tội nàng trả oan Người thiếu nữ cố lòng gây tội Hận cuộc tình trao vội ghét ghen Chờ khi tiệc kết hoa đèn Đang tâm huỷ hoại Hắn bèn ra tay Phút lầm lẩn hại lầm kẻ khác Nơi tử tù chọn thác chuộc thương Sáng ra chết gục bên tường Tay còn nhỏ máu đỏ hường xót xa. *~**~* Nàng Sơn Nữ qua lần ngụp lặn Dưới biển đời cân nặng đớn đau Thế gian đen phủ một màu Mới hay cặp mắt bồ câu chết rồi Tay sờ soạn đường da lồi lỏm Nàng hoảng hồn bấn loạn tâm can Hỡi ôi, chua chát muôn vàn Còn chăng một cánh hoa tàn giữa xuân Xưa tiếng Hắn ân cần đưa đón Nay lạnh lùng, nhỏ mọn, gắt gao Phòng riêng một bóng xanh xao Cô dâu son trẻ đêm thâu nghẹn ngào Vốn liếng hết bỡi bao nghịch cảnh Hắn giở trò ranh mảnh than van Ĩ ôi mùi mẩn dạ nàng Đem vườn hoa thắm đổi vàng bán mua. *~**~* Dốc hết túi vì thua cờ bạc Bày thêm trò đốn mạt, bất nhơn Vợ son mang để góc đường Lon đặt trước mặt giả phường ăn xin Khách qua lại mắt nhìn mai mĩa Nàng thương chồng chống chế bỏ qua Nhưng không yên ấm cửa nhà Roi đòn trút vội thịt da tím bầm Trời xui khiến nợ ai nấy trả Nàng ngoan hiền mắc vạ oái oăm Sống thêm đau cảnh tơ tằm Nhủ lòng mệnh bạc đành cam thiệt thòi Suy tư mãi chiếc thoi thời vận Tháng ngày ròng đã tận cuộc chơi Làm sao định hướng cuộc đời Chi bằng vĩnh quyêt cho rồi ván đau Nàng viết bức huyết thư nhắn nhủ Người mình thương một thuở vàng son Nếu duyên thật sự vẫn còn Mong rằng kiếp khác vẹn tròn thuỷ chung Theo chiều gió lần mò từng bước Nàng gieo mình xuống vực đá leo Phía bên kia dưới ngọn đèo Người trần mắt thịt ngó theo điếng hồn. *~**~* Sau buổi nhậu bạn bè trai gái Hắn quay về gặp phải huyết thư Lao theo lối nhỏ đường mưa Máu loang dốc đá vừa mờ đấy thôi Tim thót lại , chỗ ngồi hai đứa Ngày hôm nào vai tựa vai nghiêng Khăn trao ngày cũ bên triền Phất phơ cánh gió đôi viền toan rơi Hắn gào thét " Tình nương em hỡi ... !" Vực sâu hờn khẽ dội "ơiiii ơiiii .." Rồi vang vọng khắp muôn nơi Tiếng đau như xé lòng người yêu đương Cho đến phút sau cùng mới biết Tình yêu thương da diết dường bao Hắn nâng khẩu súng ngang đầu Không gian lần nữa nhuộm màu trắng tang *~**~* Trời Thu ấy lá vàng hơn nữa Như tiển hồn sơn nữ đa truân Ôi đau thay cái nợ trần Hồng nhan nhi nữ vạn phần rủi rọ *~**~* Vào ra quanh quẩn bễ dâu Chín ngàn ngày dở viết câu ngậm ngùi Con Tạo sao khéo vẽ vời Nổi đau nhân thế cho người xót xa ! TSN
__________________
|
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|