#21
|
|||
|
|||
Hiến Chương Tình Yêu Ngày 14-2
Em đã biết Hiến Chương nào cũng vậy có những điều bắt buộc chúng ta theo (như ngày mai thi lấy bằng lái xe) ta cẩn thận ghi những điều phải nhớ I Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa củi thương yêu. Than đỏ hực ân tình em cần thơ cho sáng dậy thơm hơn tôi lập tức hóa thân thành vần điệu II Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu ngựa hai hàng. Tứ mã chắc.... nan truy ? có sao đâu ? Tôi nào hỏi mấy khi ? (dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ) III Khi em viết tôi biến thành giấy mực bút tương tư mực nhớ đến ai kìa ? giấy từ cây. Bút từ gỗ xa xưa mực từ nhựa. Tôi từ em sống lại IV Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối để phòng hờ.... ngộ nhỡ em muốn ôm để đêm hờn em có cái vứt luôn sáng nhặt lại. Thấy mình sao.... dữ thiệt V Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết, cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta mỗi đầu giòng : tên em sắp chữ hoa cả chấm, hỏi cũng đậm mùi hạnh phúc. VI Khi em ốm, tôi biến thành tủ thuốc thành tấm màn, che gió máy cho em em chả cần phải lể, giác, hay xông vì tôi đã hóa thành cây ngải cứu VII Khi em khóc tôi biến thành.... nước mắt chảy giùm em - cho cạn sạch nổi niềm để mắt em xanh - để môi em mềm tôi là lá giữa buổi chiều.... sắp tối IX Khi em hát, tôi thành loa khuếch đại cho cả làng, cả nước đổ ra nghe giọng em cao - tôi bảo "gớm, thanh ghê" giọng em thấp - tôi tha hồ thêu dệt X Khi em chết - cuộc đời này phải hết không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời thú lìa rừng. Chim chóc lạnh từng đôi bao thế hệ vì em mà.... biến mất Hiến Chương viết ngày tình yêu vô lượng của hai người ? - Vâng, của chúng ta thôi mặc ai cười ? mặc ai đó bĩu môi họ ghen đấy. Bởi em là Thánh Nữ Ta sẽ chết. Nhưng tình ta bất tử vì mở đầu nhân loại : cuộc chơi riêng
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#22
|
|||
|
|||
Khi Ngang Qua Pleime
khi ta đến cây im rừng nín thở một mặt trơì rực rỡ đỉnh truông xa một hồn xanh gọi rét mướt hiên nhà một tóc chảy theo trăm giòng suối lạ đêm thánh lạnh mắt chim xào xạc lá run vai sương cành nặng nhớ hơi người trong hiu hắt lòng ta sầu chín ngả một thiên đường hiển hiện giữa môi son khi ta đến núi bảo nhau đứng dậy ngã mũ chào- ta ngọn gío điên mê hương thiên lý thổi qua lòng đắm đuối em hiểu gì, hỡi nhỏ , dấu yêu kia đêm sương phủ có lệ người ướt áo khi ra về buo&`n xuống bước chân nhau tay thơ dại em che hồn ta dột nụ hôn đâù liệu có nhớ mai sau khi ta đến, nhỏ ở đâu , hỡi nhỏ dưng lòng ta , suối bỏ núi qua rừng thương mắt nhỏ - bóng chim buồn ngủ đó tiếc gì nhau, đơì kể cũng như không khi tình đã như nghìn con thác đổ em yên lòng, thôi nhỏ , có ta trông
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#23
|
|||
|
|||
Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển đời lưu vong không cả một ngôi mồ vùi đất lạ thịt xương e khó rã hồn không đi sao trở lại quê nhà Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi bên kia biển là quê hương tôi đó rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi những năm trước bao người ngon miệng cá thì sá gì thêm một xác cong queo Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển cho tôi về gặp lại các con tôi cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi từ những mắt đã buồn hơn bóng tối Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển và trên đường hãy nhớ hát quốc ca ôi lâu quá không còn ai hát nữa (bài hát giờ cũng như một hồn ma) Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn. 12-77
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#24
|
|||
|
|||
Khi trông thơ Thụy Châu
Cũng đành người đã quên tôi Con chim nào cũng một đời kêu than Cây phong đã đỏ lá vàng Quán sâu tôi quấn khăn quàng đợi đêm Phải người quá nhẹ chân êm? Tôi nghe như thể gió vin cửa ngoài Cũng đành người đã ham vui Núi non nào cũng một đời cô đơn Tuyết trên mái cổ nghiêng hồn Dưới chân cổ tượng cũng bồn chồn theo Xe không nào sẽ qua đèo Đêm nay chắc lá lại nhiều chiếc rơi Cũng may tôi có một đời Để đau, để khổ, để ngồi trông thư . ( Dinfos 11- 69 )
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#25
|
|||
|
|||
Khi Tưởng Tới Ngươì Vắng Mặt
rồi em bỏ ta đi trong buổi sáng Saigon đầy lá hay buổi chiều nắng lốm đốm da em như những con đường một chiều khiến những tìm nhau không thể vòng xe lại rôì em bỏ ta đi để ta lại như một con sâu kèn ( con sâu kèn ngủ vùi trong bao kín tối tăm suốt một đời không thể tự mình rúc lên những hồi còi thê thiết ) như con đom đóm lập lòe cơn mưa điên tưởng cùng em hoan lạc tắt ngấm chút lửa tàn đứng lên nghìn tuyệt vọng em buồn bã như đêm thoảng hôì chuông tuyệt vọng rôì em bỏ ta đi chẳng cách chi khác được lệ có lỡ ứa trào cũng khăn mình chậm lấy đớn đau ở hôm nay đơì sau còn nhắc mãi khi em bỏ ta đi có nghe lòng trống trải khi em bỏ ta đi có nghe rừng gío mãi ? ngày đã thổi sương theo tình hoang mang rất vội qua những miền hư hao ta ngôì nghe gío nổi em môi đỏ dáng chiều có nghe lòng sắp tối đêm gần kề bên ta bảo ta : ngươi thấy tội * Trích : Văn - Sô' 73-74
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#26
|
|||
|
|||
Khúc Hạnh Tuyền Núi Sông
chẻ đôi sông núi : đêm bưng mặt mưa quấn khăn vào sâu ấu thơ chẻ đôi thân thế: mù tăm tích ta nghĩa trang nào chôn cất nhau chẻ đôi tâm thất: kênh, mương cạn hương tóc truy tầm vai thất tung tưởng ai oan khuất vừa quay gót xương , thịt đời sau , máu rất buồn chẻ đôi cơn gió: cây ly, biệt tim chấn thương cùng môi tháng , năm phạt ngang ký ức rừng tha thiết dòng sông trăm năm bỗng mất nguồn ( 1993)
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#27
|
|||
|
|||
Khúc Tháng Hai, Chín Sáu
thắp thêm nến. Gọi vai về dấu môi Bồ Tát, lá, lìa Austin biển lần theo chân Quán Âm ngón tay tràng hạt, nhang, đèn, phố, lu tóc thơm ngực, múi khuya, mù trái vun ấn tượng; nẫu lìa, biệt đen. thắp thêm nến. Giới định, thiền giải oan chuông, mõ; xóa kinh điển, người gửi thêm đời, muộn, chút tôi rớt trên lục tự; rũ ngoài tam quan. thắp thêm nến. Nhiễu tâm phiền gió, thâm, tím ngọn, cây tiền thân, mưa. (Trích "Vì Em Tôi Đã Làm Sa Di," )
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#28
|
|||
|
|||
Lục Tự
lục tự cho buổi sáng thơm tho ly cà phê chim rớt hạt sau hè em, thời kinh phổ độ. lục tự cho buổi trưa lênh đênh từng cọng mì cánh bướm vừa quy y bông hoa chờ nhập thất em, đuổi theo xuân thì ta, đầu đường sám hối. lục tự cho buổi tối ngọn đèn thu bóng tôi trả cho từng góc đời phủ phê tàng quá khứ ngọn sân, hận chưa nguôi cơn bão người đã tới lục tự cho nửa khuya nam mô a di đà phật từ bi tâm ta ta và, tâm : xa lạ. nam mô a di đà phật và, tâm và, ta ta và, tâm và, phật (!?)
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#29
|
|||
|
|||
Mai Sau Soi Thấy Vết Thương Tôi Còn
Gọi tôi tiếng gọi bồi hồi đêm, mưa góc phố, người ngồi ghế, khuya Vầng trăng, tôi, cũ, chia lià Em đi cuối sớm, ai về đầu hôm? Gọi tôi, tiếng gọi ai, buồn Nhân gian thăm thẳm, ngọn, nguồn cũng xa Người về cây, cỏ tháng ba Hồn tôi tháng bảy mưa sa đầm, đầm Gọi tôi, tiếng gọi tiêu, trầm Trái tim nhật, nguyệt, mái hồn tử, sinh Núi sông đốm lửa cuối ghềnh Cõi âm: ký ức; cõi trần: lát dao Gọi tôi tiếng gọi rầu, rầu Ngưạ trong tuyệt lộ, chim đầu ải, sương Người còn giữ được mảnh gương? Mai sau soi thấy vết thương tôi, còn.
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
#30
|
|||
|
|||
Một Bài Thơ Nhỏ
Hoàng Quốc Bảo phổ nhạc với tựa đề Người Về Như Bụi Người về như bụi vàng trang sách xưa người về như mưa soi tìm dấu cũ Tôi buồn như cỏ một đời héo khô tôi buồn như gió ngang qua thềm nhà thấy ai ngồi đợi bóng hình chia đôi sầu tôi lụ khụ Người về như sóng buồn tôi quanh năm người về như đêm mơ hồ cõi chết Tình tôi phập phều những tăm phụ bạc lòng tôi gian ác dấu trong miệng cười Người về như sương ẩn sau lá động người về trong gương thấy mình mất tích Người về như sông tràn tôi, lụt lội hồn tôi thả nổi như khóm lục bình Sầu ai về cội Du Tử Lê, 1973
__________________
- Anh chẳng là anh ! Chẳng là ai ! |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|