#1
|
||||
|
||||
Thơ - Sưu tầm 1 cơ số bài ^^
ĐÃ ĐI QUA THƯƠNG NHỚ
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ! * Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ những luống hoa hồng vàng rạng rỡ đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ mọi điều ước ao? * Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ đơn giản là ghét-thương… * Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi không cần sống với chua cay… * Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn nêm vào những bình yên… * Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên để người định nghĩa lại hạnh phúc để so đo thiệt hơn những mất mát để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất biết cách làm tổn thương… * Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng cửa sổ, lối đi…phải khép lại những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy và người bước đi… * Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát dù đau đến xanh xao… * Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau? Nguyễn Phong Việt
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#2
|
||||
|
||||
NGƯỜI NÀY VÀ NGƯỜI ĐÓ
Tại sao ta chọn người này mà không là người đó cũng như giữa nước chanh và tắc đá vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ để rồi ta trượt dài xuống vực sâu... Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ một điều gì đó không thể gọi tên... Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên... có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác rồi cứ thế bước đi... Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ cho tất cả thương nhớ này... Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay (nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...) ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng (nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...) Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm Giữa người đó và người này... tại sao ta không chọn người đó dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay! Nguyễn Phong Việt
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#3
|
||||
|
||||
ĐÊM XANH
Có con chim nhỏ miên man hát trên những vòm cây thưa... Phải em không tháng mười một ngày không mưa? đếm tình yêu bằng sinh nhật, bằng hai bàn tay mỏng mười cọng cỏ hoang không cộng đủ phép đa tình chừng đã bấy lần xanh! Phải em không những tình yêu không anh? Dù con chim nhỏ mười lần hơn đã cất lên một giọng mười cọng hoang xanh mười lần hơn đã bò buồn trên tầng tầng bình nguyên lạ lẫm bình nguyên nào cũng ngỡ đã là xanh! Phải em không đếm sinh nhật bằng những mối tình? Ngày không mưa đánh dấu vào em từng mặt người khô cong như lá những chiếc lá rụng đâu đây trong khu vườn vẫn là con chim nhỏ lẫm chẫm đi qua bao lá rơi và vỡ xương lá gầy gò bước chân Và những ngày đếm xanh ba năm, năm năm con chim xưa cứ cất lên một giọng mười cọng cỏ hoang xưa cứ bò buồn trên tầng tầng bình nguyên lạ lẫm Anh vẫn chỉ đâu đây chứng kiến em mò mẫm, bão giông! Đường Hải Yến
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#4
|
||||
|
||||
TỰ KHÚC
Bỏ lại những khát khao Em lao mình phía ngày chông chênh nắng Phía giấc mơ vắng lặng Im ắng những nỗi buồn. Run run úp mặt ngón tay suông Lòng có tan thành biển? Sao thét gào Chìm lấp giữa bình yên. Có những ngày Quay quắt đợi mùa lên Em vẫn cố để không nhìn hướng khác Giấu giấc mơ để đôi chân khỏi lạc Để đến cùng Vẫn lối về phía anh. Em chẳng thể, dù một chút mong manh Quay lưng lại ngày đã xanh thăm thẳm Chiếc neo - anh giữ em - con tàu đắm Để hành trình sao cứ mãi chông chênh. Em chẳng thể cầu xin anh lãng quên Đừng níu giữ trái tim em đầy gió Em biết chẳng thể nào anh từ bỏ Em- thói quen, ký ức, cuộc đời. Và đêm nay …có một vì sao rơi Em tiễn biệt những giấc mơ khắc khoải Đi bên anh với bình yên trống trải Giấu xót xa trên những phiến môi cười… Đoàn Ngọc Thảo Nguyên
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#5
|
||||
|
||||
CÓ NHỮNG NGÀY
[ sưu tầm - không biết tác giả là ai - chân thành xin lỗi ] Với cái nhìn trống rỗng trong gương soi. Tôi bắt đầu một ngày dài mệt mỏi. Một ngày dài nhàn nhạt. Chẳng có niềm vui nào ra hồn. Cũng chẳng có nỗi buồn nào đáng để tôi được khóc. (Có lúc tôi thèm được khóc biết bao!) Đành rũ bỏ bộ mặt bơ phờ Tôi dọn cho mình dáng vẻ thản nhiên Rồi ném thời gian vào công việc… Khi đêm xuống Trong bóng tối, tôi ngồi chờ một giấc mơ… Chỉ có những con bướm đêm Chỉ có ngọn gió đẫm hương Và tiếng côn trùng như dao cứa vào lòng tôi buốt nhói. Trái tim héo rũ rơi…rơi… Tôi thức dậy trống rỗng nụ cười…
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
#6
|
||||
|
||||
Hay nhỉ... đọc những bài này, nhẹ thôi, nhưng có cái gì đấy da diết và chua xót lắm. Lại nhớ thương.. không phải lối.
Hôm nay là một ngày đẹp.. nhưng lại thấy ủ rũ quá, kiểu như "lòng bình yên mà sao buồn thế" biết đến khi nào mới lớn chứ?!
__________________
Một linh hồn nho nhỏ Mang mang thiên cổ sầu... |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|