Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Góc Thành Viên > Gở Rối Tơ Lòng
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #61  
Old 08-29-2006, 07:36 AM
Glc
 
Bài gởi: n/a
Default

<div class='quotetop'>QUOTE(AiHoa @ Aug 29 2006, 05:36 AM) [snapback]104903[/snapback]</div>
Trích:
Cho người ta mà còn tiếc chưa dám cho hết lòng thì khó mong nhận lại được trọn vẹn! Cũng giống như tình yêu thôi!
[/b]
Đồng ý với AiHoa . Cho thì cho hết không tiếc dù mình có phải chết đói B)
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #62  
Old 08-29-2006, 12:15 PM
ThNhung's Avatar
ThNhung ThNhung is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 712
Default

Wcb Anh Gèo .
Lâu nay , Anh thế nào ? Khoẻ không ??? Không biết Anh sắp thành đại cao hũ chốn Võ lâm chưa nè ??? :P
Have fun anh Gèo :D
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #63  
Old 11-28-2006, 12:31 PM
egeo's Avatar
egeo egeo is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: lo` ruou.
Bài gởi: 2,098
Send a message via ICQ to egeo Send a message via Yahoo to egeo
Default

Cảm giác chưa dám gọi tên...

Hai năm đã qua, nhưng hình ảnh người ấy trong trái tim tôi vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Vẫn cái nhìn trìu mến yêu thương, vẫn vòng tay ấm áp chở che. Chẳng biết bao giờ trong tôi, người trai con trai ấy mới thật sự ra đi...
Mùa hè năm ấy, tôi mới là cô học trò lớp 11, ngây thơ tinh nghịch nhưng rất năng nổ trong các hoạt động đoàn thể. Theo các anh chị trong tỉnh đoàn, tôi đến thăm các trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi và khuyết tật trong thành phố. Chúng tôi đã cùng các em chơi đùa, dạy các em học, nắm lấy tay các em chỉnh từng nét chữ.
Có lẽ, mùa hè năm ấy sẽ trôi qua thật bình yên như thế, nếu như tôi không phải đứng lớp thay một chị trong đoàn nghỉ sinh em bé. Một lớp của chúng tôi lúc ấy thường có hai giáo viên, một ở chỗ chúng tôi và một người là sinh viên của đại học y khoa. Lúc ấy tôi đã rất ngại phải đến dạy thay lớp học đó vì nó khá đặc biệt, đó là lớp học dành cho trẻ em mù, vả lại tôi cũng chưa biết mình sẽ phải cùng dạy với ai.
Đến lớp sớm hơn thường ngày, tôi làm quen trước với các em để khỏi bỡ ngỡ, đang hỏi han từng em một, bỗng tôi nghe các em đồng loạt reo lên:
- A! Thầy đến rồi!
Tôi khá ngac nhiên bởi chỉ nghe tiếng bước chân, mà chúng nhận ra, chắc hẳn người ấy phải thân thiết với tụi nhỏ lắm. Tôi tò mò quay mặt ra cửa để xem mặt “đồng nghiệp”. Thoáng sững sờ, tôi như bị hút hồn bởi đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Anh bước vào lớp vui vẻ chào bọn trẻ, nhìn thấy tôi, anh tinh nghịch giới thiệu:
- Hôm nay, các em sẽ được học cô giáo mới, cô ấy rất là xinh, cả lớp vỗ tay chào cô nào.
Rồi anh quay sang tôi lúc này đang ngượng đỏ cả mặt vì lời giới thiệu của anh:
- Nào cô giáo, bắt đầu dạy được rồi chứ!
Bằng kinh nghiệm của mình, anh đã giúp tôi vượt qua sự lo lắng ban đầu, nhanh chóng quen với việc dạy những đứa trẻ khiếm thị. Những buổi học sau ngày càng thú vị, ngoài giờ dạy văn hóa, tôi dạy bọn trẻ học múa học hát, anh dạy chúng học cách tự chăm sóc, các kiến thức vệ sinh cá nhân.
Chúng tôi ngày càng thân thiết với nhau, anh quan tâm, chăm sóc tôi như một cô em gái nhỏ. Trong lòng tôi, lúc ấy đã nghĩ về anh bằng một thứ tình cảm khác lạ, một thứ tình cảm khó gọi tên. Thấm thoát ba tháng hè trôi qua, lúc những đứa trẻ đã nghe quen tiếng bước chân của tôi, cũng là lúc tôi phải tạm chia tay với lớp học nhỏ để bước vào năm học cuối cấp. Có lẽ đó là một ngày thật buồn trong cuộc đời tôi.
Trời Huế đổ mưa, cơn mưa cuối mùa hạ dai dẳng, các em níu lấy tay tôi và anh không rời luôn miệng dặn "Cô, thầy nhớ ghé thăm tụi con nghe”. Tôi đã không cầm được nước mắt trước tình cảm của các em, khóc nức nở mặc cho anh và các em ôm lấy vỗ về. Mưa mỗi lúc mỗi to, chúng tôi phải ngồi lại trong lớp học vì áo mưa mang theo đã phải nhường cho các em. Chúng tôi đã ngồi nói đủ thứ chuyện rất vui, bỗng anh nhìn tôi hỏi:
- Bé này, nếu anh đi bé có buồn không?
Ngỡ anh đùa, tôi bảo:
- Thôi anh đừng đùa, mà anh có đi em cũng không thèm khóc đâu.
- Anh không đùa đâu, ba ngày nữa anh bay rồi, chắc anh sẽ đi lâu đấy, lúc anh trở về không khéo em thành bà già rồi cũng nên.
Tôi sững sốt, vội vã hỏi lại:
- Thật không? Mà anh đi đâu, lúc nào về?
Anh xoa đầu tôi, mỉm cười bảo:
- Thật, em gái ạ. Anh đi du học thôi, chắc khoảng 6 năm nữa mới về, cũng có thể anh sẽ ở luôn bên đó, vì bố mẹ anh đã qua đó hết rồi.
Tôi nhìn anh chết lặng, “em gái”, sao bây giờ tôi lại ghét cái cách anh gọi tôi như vậy. Lúc ấy tôi ước giá như, chỉ cần anh nói tôi hãy đợi anh thì dù 6 năm, hay thậm chí 10 năm tôi vẫn đợi. Nhưng anh đã không để cho tôi một chút hy vọng gì, bởi lẽ trong lòng anh lúc nào tôi cũng chỉ là một cô bé mới lớn, một cô em gái đáng yêu, không hơn không kém.
Bỗng nhiên tôi thấy giận anh, một nỗi giận hờn vô cớ, vớ lấy chiếc cặp, tôi vụt chạy ra ngoài, mặc trời mưa, mặc cho anh chạy vội theo. Chúng tôi đi cạnh nhau, anh luôn miệng hỏi còn tôi thì không trả lời. Rồi anh cũng thôi không hỏi nữa, chúng tôi yên lặng đi bên nhau. Trời mưa nên anh không biết rằng tôi đã khóc...
Ngày anh đi, tôi ốm vì trận mưa hôm trước không ra tiễn được. Anh nhờ bạn chuyển cho tôi một món quà với lời nhắn: Anh mãi mãi sẽ không quên cô em gái nhỏ đáng yêu...
Hai năm đã trôi qua, tôi đã trở thành cô sinh viên năm thứ hai. Bạn bè luôn thắc mắc vì tôi vẫn một mình. Dường như tôi vẫn chưa quên được anh, chưa quên được cảm giác trong lòng mình mà chưa một lần tôi dám gọi tên. Ở nơi ấy, tôi mong anh bình an, và một lúc nào đó vô tình anh nhớ đến tôi, mong anh vẫn giữ mãi hình ảnh “cô em gái đáng yêu” ngày nào...

TRẦN THỊ PHƯƠNG NHUNG, Huế
__________________

Hãy cười để liều lĩnh chấp nhận mình như một... người ngớ ngẩn. Hãy khóc để liều lĩnh chấp nhận mình như một người đa cảm. Hãy đến với người khác để liều lĩnh đón nhận sự mắc míu. Hãy phơi bày những cảm xúc để chấp nhận con người thật của chính mình. Hãy định đặt những ước mơ trước vầng mây để liều lĩnh đón nhận lời giễu cợt. Hãy yêu - bởi biết đâu không có tình yêu như thế trở lại lần thứ hai... Hãy dũng cảm đối mặt với những khó khăn và rồi liều lĩnh chấp nhận rủi ro.Nhưng những sự liều lĩnh ấy phải cần có bởi vì mối nguy hiểm nhất trong cuộc đời chính là không có sự liều lĩnh. Nếu ai không liều lĩnh, sẽ không có gì, không làm được gì và không là gì cả!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #64  
Old 12-15-2006, 05:06 AM
egeo's Avatar
egeo egeo is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: lo` ruou.
Bài gởi: 2,098
Send a message via ICQ to egeo Send a message via Yahoo to egeo
Default

Bất chợt gió đông...
Chiều nay tan sở, đi giữa lòng Sài gòn tấp nập người xe mà con chợt nhớ nhà quá đỗi! Có lẽ đây là lần đầu tiên xa nhà, con có cảm giác như thế! Ở quê mình mùa này đã bắt đầu trở lạnh rồi mẹ nhỉ!
Chủ nhật vừa rồi, về đến quê lúc chín giờ sáng mà con vẫn cảm nhận được cái lạnh còn len lỏi đâu đó trong những cơn gió nhè nhẹ hanh khô…
Mẹ biết không, ở đây chiều về không có sương mù se lạnh, không có gió bấc đầu mùa, và chưa có cái hơi hướm chớm đông như ở quê mình, vậy mà mỗi khi chiều đến con lại nhớ ấm nước mẹ đun cho con tắm quá chừng! Ấm nước chan chứa biết bao tình thương yêu mẹ dành cho con! Nhớ chi lạ những buổi chiều trời trở gió, được nghe mẹ nhắc mặc vào áo ấm đỡ cái lạnh đầu đông… Nhớ bữa cơm gia đình mọi người quây quần bên nhau ấm cúng dù ngoài kia trời đã bắt đầu lất phất hơi sương…
Con lại nhớ trong làn gió se lạnh sớm mai, dáng mẹ trong chiếc áo ấm lom khom gom mấy chiếc lá cong khô rơi rụng trước sân nhà. Cứ mỗi độ rằm tháng mười là mẹ lại tranh thủ lấy mấy hạt giống vạn thọ để dành từ năm ngoái ra gieo, mẹ bảo như vậy chúng sẽ kịp trổ hoa ngày Tết. Mùa này về quê, con sẽ lại được thấy trong cái nắng hanh vàng, nhà nhà với từng rã bánh tráng phơi ngay ngắn, chuẩn bị làm quà Tết cho họ hàng ở xa…
Những cảm xúc miên man cứ đưa con lững thững trôi giữa dòng người xe mà lòng thèm quá một chút gió se lạnh đầu mùa, một chút hơi sương đủ để cảm nhận gió đông đang về, một tiếng còi xe vang vọng từ quốc lộ gieo vào lòng người nỗi nhớ phương xa…
Có lẽ giờ này ở quê, mẹ cũng đang nhắc “Sắp đến Tết rồi, không biết năm nay tụi nó có đứa nào được nghỉ sớm về không?”. Trong con lại ùa về khoảnh khắc con được cùng mẹ chăm sóc cho mấy luống hoa vạn thọ, và, con nghe rộn ràng đâu đó hương xuân đang tràn về…
__________________

Hãy cười để liều lĩnh chấp nhận mình như một... người ngớ ngẩn. Hãy khóc để liều lĩnh chấp nhận mình như một người đa cảm. Hãy đến với người khác để liều lĩnh đón nhận sự mắc míu. Hãy phơi bày những cảm xúc để chấp nhận con người thật của chính mình. Hãy định đặt những ước mơ trước vầng mây để liều lĩnh đón nhận lời giễu cợt. Hãy yêu - bởi biết đâu không có tình yêu như thế trở lại lần thứ hai... Hãy dũng cảm đối mặt với những khó khăn và rồi liều lĩnh chấp nhận rủi ro.Nhưng những sự liều lĩnh ấy phải cần có bởi vì mối nguy hiểm nhất trong cuộc đời chính là không có sự liều lĩnh. Nếu ai không liều lĩnh, sẽ không có gì, không làm được gì và không là gì cả!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #65  
Old 12-19-2006, 11:23 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Gửi anh người em đã từng yêu !!!

Thời gian trôi nhanh quá phải không anh? Giờ này nơi phương xa kia trong mái gia đình đầm ấm ,liệu có phút giây nào anh chợt nhớ về em??? Về những gì đã qua không anh?
Còn em tất cả chỉ mới như ngày hôm qua đây thôi anh a !!Chỉ những lúc vùi đầu trong công việc thì em mới cảm thấy lòng mình thanh thản , còn những khi đêm về trong căn nhà trọ lạnh lẽo này thì tất cả , tất cả lại sống dậy trong em !!Năm năm qua em tự lừa dối bản thân mình là em đã quên anh >nhưng chỉ 2 tuần trước đây khi nhận được mail của đứa bạn thân nhất báo rằng anh đã quyết định lập gia đình.Lúc đó em mới biết rằng em vần còn yêu anh nhiều lắm.Lúc đó sao tim em như có ai bóp chặt...Nó đau đau lắm và không hiểu sao em vội vã thu xếp hành lý để xin nghỉ phép về VN.Phải chăng em muốn 1 lần nữa được nhìn thấy anh hay là em vẫn không tin là sư thật nếu em không tận mắt nhìn thấy.
Nhưng rồi hôm qua khi em nhìn thấy anh và người đấy sánh vai nhau trên phố thì em chợt hiểu rằng anh thật sư đang rất hạnh phúc.
Em không đủ can đảm nên tiếng gọi tên anh. Dù tên anh đà được em thầm gọi trong suốt năm năm qua. Em chợt nhận ra rằng anh đã mãi mãi xa em !!!
Sáng mai em lên đường trở về nơi mà em đang làm việc ,mọi người cứ ngạc nhiên hỏi sao bao nhiêu năm mới trở về mà em không ở chơi lâu thêm?// Em biết trả lời sao đây??
Nơi này đâu đâu cũng có kỷ niệm của anh và em.Kỷ niệm 3 năm trời yêu nhau anh nhỉ !
ANH còn nhớ không anh chúng ta yêu nhau cùng bởi mùa hè !!!
Bởi chúng ta cùng yêu HOA PHƯỢNG hoa của thành phố quê hương chúng mình !!
Giá như ngày đó chúng ta đừng vì những tư ái trẻ con thì ngày hôm nay đâu có như vậy phải không anh?
Thôi ngày mai em lại ra đi ,gửi lại anh những gì yêu thương và tốt đẹp nhất.Dù anh không biết lần trở về của em
Nhưng em vẫn muốn nói là dù ở nơi xa kia vẫn luôn có người cầu chúc cho anh hạnh phúc././.
Mãi yêu anh ~~~~!!!!!

thay đổi nội dung bởi: thuylam, 12-19-2006 lúc 11:25 AM. Lý do: taij vieets sai
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #66  
Old 12-19-2006, 11:24 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Thời gian trôi nhanh quá phải không anh? Giờ này nơi phương xa kia trong mái gia đình đầm ấm ,liệu có phút giây nào anh chợt nhớ về em??? Về những gì đã qua không anh?
Còn em tất cả chỉ mới như ngày hôm qua đây thôi anh a !!Chỉ những lúc vùi đầu trong công việc thì em mới cảm thấy lòng mình thanh thản , còn những khi đêm về trong căn nhà trọ lạnh lẽo này thì tất cả , tất cả lại sống dậy trong em !!Năm năm qua em tự lừa dối bản thân mình là em đã quên anh >nhưng chỉ 2 tuần trước đây khi nhận được mail của đứa bạn thân nhất báo rằng anh đã quyết định lập gia đình.Lúc đó em mới biết rằng em vần còn yêu anh nhiều lắm.Lúc đó sao tim em như có ai bóp chặt...Nó đau đau lắm và không hiểu sao em vội vã thu xếp hành lý để xin nghỉ phép về VN.Phải chăng em muốn 1 lần nữa được nhìn thấy anh hay là em vẫn không tin là sư thật nếu em không tận mắt nhìn thấy.
Nhưng rồi hôm qua khi em nhìn thấy anh và người đấy sánh vai nhau trên phố thì em chợt hiểu rằng anh thật sư đang rất hạnh phúc.
Em không đủ can đảm nên tiếng gọi tên anh. Dù tên anh đà được em thầm gọi trong suốt năm năm qua. Em chợt nhận ra rằng anh đã mãi mãi xa em !!!
Sáng mai em lên đường trở về nơi mà em đang làm việc ,mọi người cứ ngạc nhiên hỏi sao bao nhiêu năm mới trở về mà em không ở chơi lâu thêm?// Em biết trả lời sao đây??
Nơi này đâu đâu cũng có kỷ niệm của anh và em.Kỷ niệm 3 năm trời yêu nhau anh nhỉ !
ANH còn nhớ không anh chúng ta yêu nhau cùng bởi mùa hè !!!
Bởi chúng ta cùng yêu HOA PHƯỢNG hoa của thành phố quê hương chúng mình !!
Giá như ngày đó chúng ta đừng vì những tư ái trẻ con thì ngày hôm nay đâu có như vậy phải không anh?
Thôi ngày mai em lại ra đi ,gửi lại anh những gì yêu thương và tốt đẹp nhất.Dù anh không biết lần trở về của em
Nhưng em vẫn muốn nói là dù ở nơi xa kia vẫn luôn có người cầu chúc cho anh hạnh phúc././.
Mãi yêu anh ~~~~!!!!!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #67  
Old 12-20-2006, 08:29 PM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Gửi mọi người đọc bài này:

Duyên may và sự lựa chọn


Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. Ðó không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái tình thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn.
Ðó là duyên may.

Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức mới?

Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững …… hay để tất cả vào kỷ niệm.


Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người đó. Ðó không còn là duyên may nữa. Ðó là sự lựa chọn.

Khi bạn chọn sánh vai cùng một ai bất kể những ngọt bùi,ađắng cay... của cuộc đời. Ðó là sự lựa chọn.

Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn …
… duyên dáng hơn
… giàu có hơn người bạn yêu
nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không thay đổi.
Ðó là sự lựa chọn.

Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may …
… nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta.

"Ðịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau
nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật".

Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu …
… mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn nhất ...
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #68  
Old 12-22-2006, 12:14 AM
Old_captain's Avatar
Old_captain Old_captain is offline
BOL khù khờ
 
Tham gia ngày: Jul 2005
Bài gởi: 2,830
Trích:
Nguyên văn bởi thuylam View Post

Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu …
… mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn nhất ...
Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu...mà chính là để học cách yêu thương một người hoàn mỹ sao cho chúng ta cũng trở thành hoàn mỹ :)
__________________
Xa người tê tái cả cõi lòng
Biết người còn nhớ đến tôi không
Tôi thì vạn kiếp lưu trong mộng
Cát bụi đâu là chốn mênh mông


@};-

_____________________________________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #69  
Old 02-03-2007, 12:30 AM
ThNhung's Avatar
ThNhung ThNhung is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 712
Default

Cơ hội của sự từ chối

Bạn ao ước tham gia đội bóng, nhưng đội trưởng lại nghĩ khác. Đầu tiên cậu ta lựa chọn những người bạn thân nhất, sau đó là những người có khả năng ghi bàn. Và danh sách cuối cùng không có bạn.
Bạn thấy mình hoàn toàn có khả năng tham gia đội văn nghệ. Cả lớp bầu chọn mãi, cũng tuyển được những "nghệ sĩ" đại diện cho lớp. Nhưng cuối cùng bạn đành ngậm ngùi làm khán giả.
Nếu bạn không có năng lực, chúng ta sẽ nói về sự công bằng. Còn ở đây, bạn có năng lực, nhưng người ta vẫn có thể từ chối bạn, viện dẫn hàng tá lý do: dáng vẻ bên ngoài, sự giàu nghèo, tôn giáo, đôi khi cả giới tính cũng bị đưa lên bàn cân. Cảm giác bị cô lập, lòng tự trọng bị tổn thương, tự dằn vặt mình có thể làm trái tim bạn tan nát, thế giới như sụp đổ. Và có rất nhiều, rất nhiều người quá yếu đuối đã không thể vượt qua được một lần bị bỏ rơi.
Thế nhưng không phải sự chối từ nào cũng tệ hại. Một sự từ chối cũng có nghĩa là thêm một cơ hội mới cho bạn khám phá. Khi bạn lớn lên và đi xin việc, sự từ chối có thể giúp bạn tiếp cận với những cơ hội lớn hơn trong đời mình. Một lời từ chối ở nơi này chính là con đường đưa bạn đến với một vị trí cao hơn ở một nơi khác tốt hơn. Bạn có bao giờ nghĩ thế không ?
Sự chối từ còn cho phép bạn tự khám phá chính bản thân mình, cho phép mình nhận ra mình cứng cỏi và bản lĩnh hơn mình nghĩ khi bạn vượt qua được điều đó. Nó còn giúp bạn nhìn nhận ra bản chất của những con người xung quanh, đâu là những người "bạn", và những ai chỉ đơn giản là "bè".
Cũng giống như những thứ khác trong cuộc đời, bị từ chối sẽ gây ra những vết thương nông sâu khác nhau. Tuy nhiên có một điều chắc chắn là tất cả mọi người đều từng bị từ chối, ít nhất một lần, hoặc vài lần, vào một lúc nào đó trong đời mình. Vì thế, nếu điều đó có đến với bạn thì hãy tin tôi, đây không phải là ngày tận thế.
Vậy thì nếu có bao giờ bị từ chối bởi một ai đó, bị loại bỏ, bị cho ra rìa trong một tập thể, ở một nơi nào đó, thì bạn của tôi ơi, xin hãy nhớ một điều, khi một cánh cửa đóng lại trước mặt bạn, nghĩa là có những cánh cửa khác đang mở ra, và những cánh cửa mở luôn dẫn đến những điều tốt đẹp. Bạn hãy mỉm cười, bước lên và đi đến đó.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #70  
Old 06-14-2007, 09:40 AM
ThNhung's Avatar
ThNhung ThNhung is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 712
Default

Hủ tiếu và cuộc đời
Hạnh Nguyễn


- Tặng anh Vũ bưng hủ tiếu gần nhà tôi.



Mẹ đã đau lòng đến thế nào khi sinh ra gã, mẹ cũng đã khóc quá trời khi từng ngày nhìn gã phải lớn khôn. Thật tâm mẹ muốn gã bé thơ mãi mãi, muốn ở mãi trong vòng tay mẹ. Mà mẹ cũng biết, ừ thì gã có lớn lên đó nhưng tâm hồn gã mãi mãi chẳng lớn lên được tí teo nào đâu.

Lúc còn nhỏ thì không sao, gã cũng không ấn tượng với dáng đi chấm phẩy của mình. Gã chỉ thấy sao vặn vẹo mà đau quá thôi, nhìn gã chập chững tập đi, mẹ gã nhìn gã mà khóc. Mắt mẹ khóc nhưng miệng mà cười, môi mẹ nói rằng, ráng bước đi đi con. Tự mình phải bước đi trên đôi chân của mình dù đôi chân ấy có khập khiễng, mẹ muốn gã hiểu ý nghiã sâu xa đó, nhưng trí óc non nớt của gã "giới hạn" sự hiểu biết mẹ à. Nhưng mẹ an tâm, gã nhủ lòng, vì tim gã biết thổn thức khi nhìn mẹ khóc đấy thôi. Gã yêu mẹ nhất, và mẹ yêu gã nhất!

Khi gã lớn khôn, mà chỉ nói là nói thế thôi, chớ gã chỉ lớn mà chưa khôn ra bao nhiêu. Chẳng sao cả, gã vẫn sống bên cạnh mẹ. Lớn rồi gã cũng thấy sao nhà mình nhiêu đó hà, không có gì thay đổi, nhìn nhà bên cạnh thấy cái gì cũng to. Thắc mắc hoài không biết hỏi ai, đành hỏi mẹ chứ ai. Hỏi lần đầu tiên, duy nhất và từ đó gã chẳng hỏi thêm, vì hỏi rồi gã thấy mẹ khóc. Mẹ còn hỏi gã thích nhà to hay nhà nhỏ, thích cái gì thì nói mẹ mua cho, muốn ăn gì mẹ nấu cho. Sao mẹ cho mà mẹ khóc, sao mẹ nói mẹ cho mà mẹ lại buồn. Không giống như những lần mẹ cho gã gì đó trước đây… Ngây ngô gã hỏi, ngây ngô trả lời, rồi tự cái ngây ngô ấy gã cũng nhận sự khác biệt của mẹ mình và mẹ người ta. Mẹ mình tóc màu trắng, mẹ người ta tóc vàng vàng đen đen. Mẹ mình tay gân cục cục, mẹ người ta tay trắng và có nhiều màu vàng. Mẹ mình ở căn nhà nhỏ, mẹ người ta ở căn nhà to. Mẹ mình phải thức khuya dậy sớm, mẹ người ta cả ngày trong nhà thôi. Mà mẹ người ta thì thương người ta, mẹ mình cũng thương mình, đôi khi gã cũng thấy mẹ người ta thương mình nữa mà. Phải rồi, mẹ của ai người nấy thương, cũng như nhà của ai người nấy ở. Gã cũng có mẹ có nhà, tội gì làm mẹ khóc khi đặt câu hỏi như thế, gã biết mà, hiểu hết mà, chẳng qua gã không có nhiều từ ngữ để diễn đạt thôi. Buồn thật buồn cho kẻ biết suy nghĩ mà lại không thể diễn đạt, chỉ đứng bên rìa mọi thứ vô tình mà thôi.

Là trẻ con thì gã được mẹ chăm lo, lúc ấy tóc mẹ màu đen.

Là người lớn thì gã phải chăm lo lại mẹ, vì tóc mẹ bây giờ màu trắng rồi.

Gã hiểu thế đấy, nhưng làm gì bây giờ, đôi chân khập khiễng, đôi tay khập khiễng… làm gì bây giờ? Đâu đó ở căn nhà to vọng qua lời nhạc "hai bàn tay trắng nghèo xơ xác nghèo...". gã nghe sao hiểu vậy thôi! Gã thấy thương mẹ quá trời quá đất.

Người ta nói ở đời chẳng có chi là đường cùng cả, gã còn có ích. Một lần mẹ bệnh, gã hớt hơ hớt hải bưng bê tô cháo về nhà cho mẹ (Mẹ vẫn bảo gã dại khờ lắm, dại khờ mà biết mẹ bệnh, dại khờ mà biết mẹ cần thuốc, dại khờ mà biết đi mua cháo, dại khờ mà biết chạy thật nhanh về với mẹ sao mẹ!). Nơi gã sống moị người quen nhìn gã rồi, chẳng ai đâu ở không mà chọc với ghẹo, cũng chẳng ai nỡ làm tổn thương gã cả. Vì hễ là con người ai mà chẳng thương chẳng xót những gì thơ dại, bởi thế lần bưng cháo cho mẹ, người ta phát hiện ra gã vẫn còn có ích. Tức là có khả năng lao động kiếm tiền bằng chính sức mình. Từ sau hôm ấy gã thành anh bồi bàn, kêu thế cho nó sang chứ thật ra gã bưng bê hủ tiếu cho hàng hủ tiếu gần nhà thôi.

Bắt đầu bưng bê hủ tiếu và trở thành công việc thường nhật kiến cho gã vui, cho mẹ vui, cho tóc mẹ ít trắng đi một chút, cho mẹ không thở dài xót xa khi nghe câu hát:


"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi
Mồ côi khổ lắm ai ơi..."

Mồ côi thì ai chẳng khổ, nhưng ai cũng biết với gã nỗi khổ ấy lớn lao biết chừng nào. Bây giờ hằng ngày, hai bàn tay gã vui, hai bàn chân gã vui, cái tô hủ tiếu gã bưng chẳng khi nào bị nghiêng dù gã đi nhiều người nhìn theo ái ngại, sợ đổ mất cái tô hủ tiếu. Mà được ăn hủ tiếu hồi hộp nhìn theo từng bước đi của gã đôi khi làm một vài người cho là thú vị, trước cái ăn phải có "sự kích thích" nào đó thì ăn mới ngon. Người ăn hủ tiếu thích gã, gã thì thích bưng hủ tiếu, "cung" và "cầu" thoả mãn nên cả hai cùng khoái chí lẫn nhau.

Vậy là gã sống hạnh phúc bằng cái nghề bưng bê hủ tiếu của mình. Nhưng mà, có một bữa trời mưa, có đứa bé ngồi chờ tô hủ tiếu của gã bưng đến, đứa bé hỏi chớ: "Chú bưng hủ tiếu suốt đời luôn hả chú?". À, nếu có bà mẹ đứa trẻ ở đó hẳn là sẽ la lên "Sao con hỏi vậy với chú, thôi lo ăn đi!" nhưng vì chú bé ngồi một mình và không có mẹ theo kèm, nên nhận được câu trả lời khó nhọc mà cũng khó hiểu từ gã rằng: "Hủ tiếu là cuộc đời!".

Đúng rồi, hủ tiếu đâu có chết bao giờ, hủ tiếu đâu có sợ thất nghiệp, hủ tiếu đâu có sợ người ta quên nó. Hôm nay không hủ tiếu thì ngày mai hủ tiếu, hủ tiếu chẳng biến đi đâu cả, chẳng bao giờ mất cả, ăn để sống là qui luật rồi mà! Gã chọn hủ tiếu là cuộc đời là chọn sự bất diệt trong những ngày sống có ích, ngày nào người ta chẳng ăn để sống, không ăn món này thì ăn món kia. Ngày nào cũng có người ăn hủ tiếu, không phải người này thì cũng là người kia. Đâu có gì khó khăn khi chọn hủ tiếu là cuộc đời đâu, gã ngày nào cũng lao động, lao động nhiệt thành nữa ấy chứ. Phải bưng bê bằng tay nè, đi bằng chân nè, suy nghĩ bằng đầu óc nè, suy nghĩ để giữ cho tô hủ tiếu không nghiêng nè. Đã làm việc hết mình như thế thì không đáng quý sao, không đáng trân trọng sao, không đáng được bù đắp gì đó sao. Gã đã có một cuộc đời sống hết mình trọn vẹn bên hủ tiếu, hơn bao giờ hết, mẹ gã hạnh phúc vì nhìn thấy như thế! Mẹ cứ yên tâm rằng gã biết chọn cuộc đời cho mình như thế mà mấy ai hiểu được.



o O o


Một lúc nào đó bạn vô tình có ăn hủ tiếu, hãy thử nhớ đến một gã trai như thế. Để thấy rằng làm một con người rất khó, chọn cho mình một cuộc đời còn khó hơn nhiều. Chọn rồi thì mình phải sống ra sao cho nó chu toàn, cho nó nồng nhiệt, cho cuộc đời mình có ích theo một cách nào đó. Chúng ta tự cho mình quá đầy đủ nhưng đôi khi ta không biết thế nào sống cho nó cảm thấy vừa vặn. Còn với gã, chọn hủ tiếu là cuộc đời dù rằng gã không trọn vẹn nhưng gã đã sống vừa vặn trong cái không trọn vẹn đó biết bao.

Được hết mình chạy tới ngày mai là sung sướng biết bao nhiêu vậy mà mấy ai trong chúng ta có thể làm được…



( st.)
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 12:33 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.