#11
|
|||
|
|||
CÁM ƠN
Xin cám ơn Em cho dòng nước mắt Để hiểu rồi Nghĩa hai chữ yêu đương Xin cám ơn Cho bao lần vấp ngã Để hiểu rằng Đời là những thương đau Xin cám ơn Những tháng ngày rong duỗi Để thấy mình Ngầy ngật nét xanh xao Xin cảm ơn Những đêm dài thao thức Đóm thuốc tàn Ám khói những ngón tay Xin cảm ơn Sợi mây hồng buổi sáng Chợt đếm thầm Những giọt đắng rơi nhanh Hai mươi năm xin làm người trả nợ Mảnh nợ đời không bút tích mượn vay Không chứng nhân không người làm khế ước Chỉ mơ hồ một thoáng kiếp trả vay Hai mươi năm xin làm người trả nợ Gánh cuộc tình chất nặng cả hai vai Có nhân chứng kia rồi- đây bút tích Kẻ cam tâm tình nguyện- đắp mộng đời Hai mươi năm vui với phận làm người Để một chiều ta nghe những tàn phai Chất trên vai những năm tháng nhọc nhằn Vì.. Ta rất vui xin làm người trả nợ Nếu.. Hết nợ rồi - ta biết trả cho ai |
#12
|
|||
|
|||
ANH SẼ VỀ
Anh sẽ trở về em biết không? Ngoài kia sắc nắng đã thôi hồng Lá vàng từng chiếc đùa trong gió Có chiếc lá nào gợi nhớ mong? Anh sẽ trở về bên mái tranh Đêm nghe xào xạc gió lên cành Nhìn trăng lơi lả bên khung cửa Mà ngỡ người xưa tựa trước mành Anh sẽ trở về trong giấc mơ Thềm ru chân nhẹ dấu sương mờ Nhìn em say mộng bên chăn lẻ Ngây dại hồn hoang ngút thẫn thờ Anh sẽ trở về khi nắng lên Bình minh thu lại giọt sương đêm Chan hòa ánh sáng cho ngày mới Hoa nắng lung linh- giọt nắng mềm |
#13
|
|||
|
|||
Tặng Em
Anh tặng cho em một đóa hồng Cùng bao thương nhớ gởi bên trong Giá như gói đươc mùi hương nhỉ ? Dù có xa xôi vẫn thấy nồng Anh gửi cho em những buổi chiều Khi hoàng hôn xuống cảnh buồn thiu Xa xa vài tiếng chuông chùa lỡ Anh bỗng nhớ em - nhớ thật nhiều . |
#14
|
|||
|
|||
Ngày trở về
Anh trở về chiều xưa vừa chớm hạ Cơn mưa đầu mùa nặng hạt rơi nhanh Gió hiu hiu khua chiếc lá úa tàn Dòng sông lặng buồn thiu từng lọn sóng Anh trở về ruộng hoang đồng cỏ cháy Đất khô cằn sâu hoắm dấu chân giun Chiều lang thang mệt mỏi nắng hanh vàng Làn mây trắng thẫn thờ trôi lặng lẽ Anh trở về thiên thu lòng đất mẹ Vui sum vầy cùng chiến hữu thân thương Ven đồng hoang chiếc nón sắt rỉ màu Vẫn lấp lánh một khung trời nhỏ bé Anh trở về chia tay đời lính trẻ Không hận thù -không ý niệm hơn thua Chưa biết yêu - chưa hương vị đàn bà Chiếc lá rơi - một chiều vừa chớm hạ . |
#15
|
|||
|
|||
TRỞVỀ
Tàn chiến cuộc anh trở về phố cũ co ro ngồi trong góc chuyến xe khuya áo thương binh không ngăn được gió lùa trong cơn đói_ đói tình người san sẻ mười tám tuổi học trò chưa đủ lớn bốn tuổi đi hoang chẳng níu được gì giờ trở về như chiếc lá mùa thu nghe lạc lỏng_cô đơn_chán nản lòng phố cũ hôm xưa đông vui lạ có một người nặng bước bóng ngả nghiêng lê gót chân tìm lại mái gia đình ở nơi đó một quãng đời yêu dấu giờ thanh bình đã về trên đất nước mái nhà xưa có đôi bóng xum vầy dù đói no -dù bữa cháo bữa cơm anh vẫn thấy cuộc đời sao hạnh phúc Hạ 1975 |
#16
|
|||
|
|||
HUYỀN THOẠI LY KEM
ăn ly kem mà anh nghe thèm maĩ cơ duyên naò đưa anh đến gặp em rằm tháng tư muà PHẬT ĐẢN năm naò mình chung bước trên đường đi lễ PHẬT đêm hôm đó có trăng sao đưa lối đưa chúng mình từ chỗ chẳng quen nhau ta bên nhau mà chẳng nóí thành lờì mắt nhìn mắt môi nhìn môi da diết ai xui khiến quán nhà em vắng khách em laị mời cả bọn đến ăn kem trời laị xui kem thiếu hẳn một ly kết quả là mình chung nhau một tách ngồi bên em hồn anh nghe đắm đuối mặt cận kề má em đỏ như son tay trong tay -ly muổng- bỗng ngập ngừng lũ chúng bạn chọc anh sao tốt số thế là mình - hình như yêu từ đó không biết là - có phải thế hay không? chỉ nghe lòng- xao xuyến với rộn ràng chợt thấy đời vô vàn bao ý nghiã qua hôm sau ngày phải lên đơn vị nghe trong hồn nặng triũ một trơì mơ sao đêm qua chẳng nói được câu gì nghĩ trong lòng -Ừ sao mình nhát thật ngày xưa đó tuổi anh vưà mười chín em trăng tròn - tròn tuổi cuả mộng mơ đất KONTUM nơi hội tụ anh hùng cũng là nơi chôn LY KEM HUYỀN THOẠI ( nhớ LAN cafe NHỚ kontum 1973) NỖI NHỚ Nỗi nhớ nào không có đắng cay Niềm thương chưa cạn đã đong đầy Bôì hôì lại nhớ về nơi ấy Chợt có ai về nghe ấm tay Ngăn cách nào không có nhớ nhung Khi chiều buông xuống thấy mông lung Hoàng hôn lặng lẽ ôm xao xuyến Một mảnh tình riêng trong não nùng Ngọn gió naò không có lá rơi Cơn mưa chưa tạnh cảnh tơi bơì Gió đông hờ hững bên đời vắng Hạnh phúc chưa đầy đã vội vơi Đông giá nào không có tuyết rơi Xót xa tràn ngập một phương trời Đau thương vùi lấp đời cô quạnh Hạnh phúc chưa tròn đã tả tơi. HOA PHẤN Phấn mòn vì những ngón tay thon Hạt bụi rơi theo nét chữ tròn Hoa phấn nào bay trên bục giảng Nhụy hồng nào ươm búp măng non Viên phấn nào thêm trắng ngón tay Ướp hoa đơm ánh mắt vơi đầy Gieo vần vun chữ mầu hoa trắng Bụi phấn mãi vương làn tóc mây Hoa phấn vẫn rơi rơi Cho đơì em tươi đẹp Cho em thêm đôi cánh Vững bước ở ngaỳ mai Hoa phấn vẫn bay bay Nghĩa thầy càng thêm nặng Tình cô trên giáo án Cho em một đời vương Phấn còn mòn bởi vạn niềm thương Dệt mộng tương lai dưới mái trường Dìu dắt tuổi hoa mầu áo trắng Bên hàng phượng vĩ phấn hoa vương Có bao viên phấn mòn trên tay Là bấy cánh chim tung cánh bay Hạnh phúc đong đầy trang giáo án Tóc thầy bạc trắng phấn hoa bay. |
#17
|
|||
|
|||
NHỚ ANH
Tôi với anh hai người không xa lạ Cột với chèo từng san sẻ cho nhau Nỗi đắng cay chen lẫn suối ngọt ngào Những nụ cười chia trên Có những lúc mình hàn huyên tâm sự Bên góc đường hè phố bổng thân thương Điếu thuốc chuyền tay cà phê thiếu đường Mẫu chuyện vặt đời thường bao giờ dứt Nắng vàng hanh chiều cuối tuần lành lạnh Ngọn gió nào làm mình nhớ đến nhau Thèm cốc bia vàng lựng miếng khô vàng Không phải ghiền bia chỉ là nhớ bạn Làm sao tôi có thể kể ra hết được Chuyện đời thường vặt vãnh của chúng ta Chuyện trời trăng mây gió cảnh đêm ngày Bao kỉ niệm chợt trôi về nung cháy Giờ anh nằm đó bức tường trắng bạch Mùi ê te - tiếng ai khóc sụt sùi Trong êm lặng - những ánh mắt nhạt nhoè Cầu ơn trên - xin ngàn lần che chở (Nhớ một người vừa là anh vừa là bạn) NGỌN LƯẢ Ngọn lửa bùng lên mộng đã tàn Vĩnh hằng một cõi rộng thênh thang Trơì cao thăm thẳm làn mây trắng Đất lạnh nghìn trùng sơị khói tang Ngọn lửa nào đưa anh trở về Nhạt nhòa sương khói ngỡ đang mê Thẫn thờ ánh mắt người trong mộng Cát bụi trần gian quá não nề Ngọn lửa chia hai nửa cuộc đời Lá vàng chưa rụng lá xanh rơi Tóc buông xõa rối vai sương phụ Lệ đẫm phòng loan bóng rã rơì Môi mắt thẫn thờ giọt lệ rơi Tình quân ơi hỡi nhớ muôn đơì Tóc mây hờ hững tay nào vuốt Hạnh phúc chưa đầy đã vội vơi . |
#18
|
|||
|
|||
HOÀI NIỆM
Chiều xưa ấy có mưa rơi trên phố Sợi nắng vàng e thẹn nép bên song Tay trong tay chuyền hơi ấm cõi lòng Công viên vắng hàng ghế buồn lặng lẽ Nắng rơi nhẹ giọt tơ vàng nhung nhớ Vài cánh bèo lạc lõng dạt ven sông Bờ môi tham nhòa nhạt cánh sen hồng Giọt mưa rơi hay là dòng lệ nóng Anh hẹn em chiều cuối tuần xem lễ Bên thánh đường vang vọng tiếng chuông lơi Quỳ bên em tim nghe ấm lạ thường Chúa đã biết anh là người ngoại đạo Sau thánh lễ mình đưa nhau dạo phố Từng góc đường ánh mắt chợt thân quen Tách kem ngoan ngọt lịm cánh môi hồng Làn mây rối ngời lên mầu luyến ái Rồi từ đó giáo đường sao quen quá Ấm áp lòng Chúa ngự tận trong tim Câu thánh kinh chừng như đã thuộc làu Vì yêu em nên anh đà kính Chúa. Hai mươi năm lẻ tình không yên giấc Mái tóc huyền năm ấy lấm chấm hoa Dấu chân chim in đậm mắt môi nhòa Chiều hoang xế bóng chìm trong huyền thoaị Mình đã cùng hoàn thành hai tác phẩm Áng văn nào cũng đậm nét yêu thương Xin thời gian đừng nhạt nét chữ hồng Trong khoảnh khắc anh mơ ngày xưa ấy Biên hòa chiều mùng 10 Xuân Bính tuất Bài thơ đưa vào TV |
#19
|
|||
|
|||
ANH SẼ VỀ
Anh sẽ trở về em biết không? Ngoài kia sắc nắng đã thôi hồng Lá vàng từng chiếc đùa trong gió Có chiếc lá nào gợi nhớ mong? Anh sẽ trở về bên mái tranh Đêm nghe xào xạc gió lên cành Nhìn trăng lơi lả bên khung cửa Mà ngỡ người xưa tựa trước mành Anh sẽ trở về trong giấc mơ Thềm ru chân nhẹ dấu sương mờ Nhìn em say mộng bên chăn lẻ Ngây dại hồn hoang ngút thẫn thờ Anh sẽ trở về khi nắng lên Bình minh thu lại giọt sương đêm Chan hòa ánh sáng cho ngày mới Hoa nắng lung linh- giọt nắng mềm. NGƯỜI THỰC VẬT Hai mươi năm Ta làm người thực vật Mắt như mù tai như điếc bẩm sinh Ngày lang thang Trong gian dôí lọc lừa Chờ đêm xuống nghe lời kinh ác quỷ Hai mươi năm Ta mang thân tù tội Sổ ngục vàng ghi chép tội yêu đương Từng ngaỳ qua Bên song sắt ân tình Ta ngước mặt - khuông thằng mình ngây dại Năm mươi năm Ta làm thân trâu ngựa Để một ngày nghe đau rát bờ vai Vết roi son In đậm nét học hằn Trong sâu thẳm dậy lên mùi chua chát Bao nhiêu năm Những tháng ngày còn lại Xin một lần làm mây gió lang thang Nhìn trần gian Qua lăng kính luân hồi Con chiên ngoan chưa một lần rửa tội Ngaỳ phán xét Ta thằng người hạng bét Tội lổi đầu - chính là tội yêu đương Biết yêu thương Mà chẳng biết lọc lưà Nên chúa phán Mi thằng người thực vật. |
#20
|
|||
|
|||
ĐÊM HOANG
Đêm cuộn chân hoang cuốn nẻo đường Ôm đầu quay quắt một niềm thương Xoè tay ta đếm từng sợi nhớ Ngầy ngật tim dâng nỗi chán chường Tỉnh lặng sương rơi giọt ngỡ ngàng Đêm trường lạnh ngắt gió đông sang Trơì cao thăm thẳm chừng vô tận Vàng vọt trên tay đóm thuốc tàn Đường về hun hút vạt đêm thâu Ngõ vắng xanh xao ngấn lệ sầu Le lói trăng tàn không hắt bóng Nẻo đời lặng lẽ bước chân mau Bóng dài vời vợi trải đêm sâu Vài ánh sao khuya đã đổi mầu Heó hắt sương rơi sầu vạn nẻo Đêm hoang lồng lộng gió ngang đầu . Thu 2006 GIỌT MƯA Giọt mưa nức nở khóc ngoài hiên Giọt đọng trong tim- giọt ướt thềm Có giọt nào đong tràn nỗi nhớ Cho đời héo hắt gợi buồn thêm Giọt mưa réo rắt vọng thương đau Giọt gọi đời nhau - giọt đếm sầu Có giọt nào rơi về dĩ vãng Cho đời ngầy ngật bóng đêm sâu Giọt mưa se sắt bóng chơi vơi Giọt réo tình xa - giọt ướt đời Có giọt nào làm tim rỉ máu Cho tình vời vợi mãi xa xôi Giọt mưa tí tách suốt canh dài Giọt nhớ đêm hồng -giọt khóc vay Có giọt nào chia đôi giấc mộng Cho đời ngây dại chóng tàn phai. |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|