Ai xoay lưng ? Để làm người xa lạ !
Vỡ tan rồi cuộc tình chỉ riêng anh
Còn chi em ! Đâu lời nói êm đềm ?
Nghe chua xót trái tim người ở lại
Thế là hết ! Là xa nhau mãi mãi
Giấu mặt đi cho lệ chảy, mi hờn
Cuộc đời giờ là chiếc bóng hoàng hôn
Là cô lẻ trong canh dài, đêm vắng
Ai xoay lưng ? Để tình như mưa, nắng !
Lúc ngọt ngào, lúc cay đắng như hôm nay
Sương sũng buồn đầy ắp trái tim ngây
Hồn hoang phế với từng ngày lặng lẽ
Anh vẫn biết, tình mình rồi cũng thế !
Uá tàn ! Rơi !... Theo lá rụng cuối mùa
Xác xơ ! vùi dập !... Trong gió, trong mưa
Để chẳng còn như ước mơ thuở trước
Cứ xoay lưng đi đi, cho anh được khóc !
Được một lần đưa tiễn cuộc tình đau
Nếu ngày sau, trên bước đường... ta lỡ gặp nhau
Anh sẽ cúi đầu... gọi thầm... "Cố Nhân Hỡi !"
__________________
Anh ở Sài Gòn dào dạt nắng
Gửi em Đà Lạt chút yêu thương
Thắp ngọn lửa hồng trong đêm vắng
Ngàn trùng thăm thẳm bớt cô đơn
Anh kết nắng tình thành áo lụa
Mảnh áo đơn sơ thắm tình nồng
Tơ vàng một sợi trăm nhung nhớ
Khoác lên vai nhỏ, má thêm hồng
Anh lấy mây trời may nệm gấm
Trải cho em ngủ giấc ngây thơ
Dẫu cách xa nhau ngàn vạn dặm
Cận kề bên gối mấy lời ru
Anh dõi mắt nhìn cánh chim vỗ
Chim nhỏ kia ơi ! Bay về đâu ?
Có về vùng cao xa xôi đó
Gửi người xứ lạnh nụ hôn đầu.
|