Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thành Viên Sáng Tác
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 08-13-2007, 11:35 AM
ngothientu ngothientu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2007
Bài gởi: 2,412
Default

Mộng du


Ngô Thiên Tú

Tiếng chuông tan trường, Lộc rủ các bạn cùng nhóm :
-Bọn mình vào quán uống cà phê ?
Gọi nước xong, Sang hỏi Tú :
-Tú ở đâu ?
-Ở đậu nhà bà dì, đang tìm mướn phòng trọ.
-Hay về ở chung với bọn nầy.
-Tiền thuê có đắt không ?
-Căn gác lớn rộng hơi cũ kỹ, nhưng giá rẻ phù hợp với sinh viên nghèo ở xa như chúng mình.
-Chút nữa theo mấy anh về xem nhà, thích hợp chiều nay tôi dọn tới.
-Sang, Lộc và tôi, bạn từ thưở còn trung học nên thường gọi mày tao, còn Tú bao nhiêu tuổi ?
-20
-Bằng tuổi bọn nầy, vậy từ đây gọi mầy tao cho thân mật.
Cà phê xong Tú theo chân Nhân, Lộc, Sang về căn gát trọ.
-Tôi về nhà bà dì dọn đồ.
-Cần tụi nầy phụ không ?
-Chẳng có gì ngoài một túi quần áo và một túi sách vở.
Tú ở chung phòng với Sang, Nhân và Lộc phòng bên cạnh. Trời tờ mờ tối những ánh nắng yếu ớt của một buổi chiều đang tắt dần bên khung cửa sổ, tiếng Lộc gọi lớn :
-Sang, Tú xuống ăn cơm.
Nhân vừa đưa đôi đũa tre cho Tú vừa nói :
-Tú cứ ăn uống tự nhiên, gạo và đồ ăn tụi mình hùn tiền nhau, học về thì đi chợ, bốn đứa cùng nấu cùng ăn, học giúp đỡ lẫn nhau, đứa nào bí thì cứ hỏi đứa khác, Sang thì học giỏi nhất trong ba đứa nầy.

Cơm xong ngồi tán ngẫu đến khuya bốn thằng về phòng. Tú nằm im lặng nghe tiếng Sang đang ngáy, không ngủ được có lẽ vì chỗ mới. Tú nhìn ra khung cửa, bóng đêm vẫn dày đặc với bóng trăng đang lờ mờ, dập dờ trên những tàn lá, bỗng Tú giật mình, ngạc nhiên thấy Sang nhẹ nhàng đi xuống bậc thang căn gác, Tú nhủ thầm :
-Ba giờ khuya, Sang đi đâu giờ nầy ?
Tò mò Tú vội vã đuổi theo phía sau, Sang bước xuống bờ sông, vớt một cánh hoa đang trôi trên mặt nước rồi quay trở về căn gát trọ, Sang lên giường ngủ yên lành như chẳng có chuyện gì. Tú nằm trằn trọc miên man suy nghĩ về Sang, người bạn mới ở chung phòng.

Trời sáng hẳn cả bọn chuẩn bị đến trường, ngồi trên bàn uống cà phê sáng Tú hỏi Sang :
-Ðêm qua mầy đi đâu vậy Sang ?
-ờ... để tao nhớ lại, phải rồi tao chiêm bao thấy một người con gái xinh đẹp mặc chiếc áo dài màu trắng trôi lơ lững trên dòng sông, tao ra đó vớt nhưng nàng là một cành hoa mai trắng. Tú mầy có biết mai chiếu thủy không ?
-Không.
-Một loại mai mọc ở cạnh bờ sông, cánh hoa nhỏ màu trắng, thường nghiêng mình xuống mặt nước, khi hoa nở bóng hoa lả lơi in hình trên dòng nước, khi hoa rơi, trôi lửng lờ theo dòng sông, mai chiếu thủy còn được gọi là giang mai vì nó mọc cạnh bờ sông và cả đời hoa cũng phó thác theo dòng nước.

Tú ngạc nhiên về giấc mơ của Sang và cách giải thích thành thật, lạ lùng cũa nó. Cã bốn đứa bước ra khỏi căn gác trọ đến trường, đi phía sau bên cạnh Tú, Lộc nói khẽ :
-Ðừng để ý tới thằng Sang, ban đêm nó đi đâu làm gì, cứ để nó tự nhiên, đừng gọi, đừng cản, để yên cho nó thực hiện giấc mơ vừa thấy, có lúc nhớ, cũng có lúc chẳng còn nhớ, hay hiểu mình đã làm gì trong đêm, thông cảm cho nó bị mông du, có khi vài ngày một lần, có lúc mấy tháng một lần không biết trước được, những giấc mơ nó rất lạ lùng và bí mật, chính nó cũng chẳng hiểu được mình.

Cả tuần trôi qua, làm bài xong, vừa nằm xuống Sang lại ngủ ngay, tiếng ngáy nó vẫn đều đều như lúc trước, Tú nằm thao thức, đến nửa khuya thằng Sang thức giấc, như thường lệ nó âm thầm lặng lẽ nhẹ nhàng đi xuống bậc thang, không chần chờ Tú rón rén theo chân, đến bờ sông Sang dừng lại, ngồi xuống nâng niu một con cá rồi thả xuống làn nước, làm xong Sang trở về căn gác lên giường ngủ tiếp tục.

Trời mờ sáng, Sang vừa bước xuống giường, Tú hỏi nhanh :
-Ðêm qua mầy đi đâu vậy Sang ?
-Ơ...tao nhớ rồi, nàng công chúa thủy tiên đi lạc vào bờ nàng run rẩy, lo âu sợ hãi, đôi mắt nàng đầy nước mắt, không biết đường trở về, tao đã giải cứu cho nàng.
Từ ngạc nhiên nầy đến những ngạc nhiên khác, lạ lùng bí ẩn với những giấc mơ của Sang, giống như những mẩu truyện huyền thoại.

Vài đêm sau, trời thật lạnh sương mù dày đặc, bóng tối bao trùm mà Sang vẫn lặng lẽ bước đi. Tú lo sợ bước theo. Bóng đêm bao trùm mọi cảnh vật, Tú vấp một cành cây khô té xuống, tiếng động làm thằng Sang giật mình bước về phía Tú.
-Mày có sao không ? Chết rồi mày làm tao quên đang đi đâu, thôi để tao kè mầy về, kỳ sao mày đừng theo, để tao đi giúp người ta, mày cũng đừng kể cho thằng Nhân-Lộc biết chuyện đêm nay, tụi nó sẽ đợi tao ngủ cột chân tao vào gầm giường để giật mình thức giấc tao quên hết giấc mơ, người ta cần tao giúp mà tao quên thì họ khổ, mày làm ơn để yên cho tao giúp họ.
-Trời tối như vầy mà mày đi không vấp té, không đụng vật gì, sao hay vậy ?
-Tao cũng không biết, còn bây giờ mày nghe không, tao đang đạp nhằm mấy nhánh cây khô kêu lốp cốp đó sao.
-Sang mày sợ ma không ?
-Sợ chớ, nó nhát tao mỗi đêm.
-Mày thấy gì ?
-Làm sao tao nhớ nổi, chỉ thấy một bóng trắng chập chờn trong giấc mộng, nàng đẹp, dễ thương và...thôi tao không muốn kể mày nghe về nàng.

Mấy đêm qua Tú thấy thằng Sang ngủ bình yên, rồi đêm nay nó âm thầm xuống bậc thang đi vào khu rừng, Tú không muốn theo nữa, nằm im chờ đợi nó trở về rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Trời tờ mờ sáng, tiếng chim kêu inh ỏi trong phòng làm Tú thức giấc.
-Sang mày có con sáo nầy ở đâu vậy ?
-Tao cứu nó trên nhánh cây, bây giờ tao đang kiếm một cái gì nhốt tạm, lỡ mình đi trường ở nhà chú mèo vào bắt nó thì sao, mày thấy nó như vầy tụi mình nuôi nó sống không ?
Tú nhìn con sáo, nó lớn như vậy nuôi được.
-Ngày mai tao với mày đi mua lồng chim.

Từ lúc có con sáo Sang có vẻ bận rôn, nào là cho nó ăn ớt hiểm, đổ nước cho nó uống, quét dọn lồng, đôi mắt Sang sáng rỡ khi nghe con sáo bập bẹ vài tiếng nó dạy.
Một buổi sáng cuối tuần Sang nói với Lộc, Nhân và Tú :
Tao muốn thả con sáo, nhốt nó trong lồng hoài tội nghiệp, nó có thế giới riêng của nó.
-Ừ thì mầy cứ làm theo ý nghĩ cũa mầy.
Con sáo được thả ra khỏi lồng nó nhảy tung tăng trên thềm bay đi bay lại, chuyền theo nhánh cây kêu inh ỏi, có tiếng kêu đáp lời, con sáo bay đậu trên chiếc lồng nhìn Sang trong phút chốc. Tiếng kêu vẫn tiếp tục từ một cành cây khác như thúc giục, con sáo tung cánh bay về hướng bạn rồi mất dạng.
Sang lẩm bẩm :
- Sáo ơi, chúc mầy yên lành.

Cũng lâu rồi Tú không thấy Sang đi đêm nữa, nhưng đêm nay trong giấc ngủ nó mớ, sau khi mớ nó thức giấc, nhẹ nhàng đi xuống những bậc thang tiến về phía nghĩa địa. Trời u tối không một vì sao lẻ, nghĩa trang về đêm đầy vẻ ma quái rùng rợn hòa lẫn với những tiếng côn trùng rên rỉ làm Tú hãi hùng, Sang vẫn tiếp tục bước đều bình thản tiến sâu về phía cuối nghĩa trang. Nó dừng lại bên cạnh một chiếc mộ mới giơ tay gỡ tấm bùa vàng chữ đỏ trên mộ bia, xé nát quăng lên không trung thì thầm :
-Muốn về thăm nhà, thăm người tình, mà người ta nhốt, khóa chặt cửa như vầy thì làm sao đi được.
Sang quay đầu bước trở về, Tú vội vã lánh người rồi chạy nhanh theo hướng khác, lên giường Tú đắp mền giả vờ như ngủ say. Trở về, vừa lên giường Sang ngủ ngay, tiếng ngáy cũa nó vẫn đều đều như mọi đêm.

Trời hừng sáng, Sang thức giấc thản nhiên như không có gì xảy ra. Tú không hỏi Sang cũng chẳng kể lại gì. Lo sợ, Tú kể lại chuyện đêm qua cho Lộc và Nhân nghe rồi hỏi ý kiến.
-Lúc nó đang mộng du như trèo lên nóc nhà hay một cành cây cao vút đừng gọi hay làm nó giật mình, nó sẽ té xuống, mộng du lạ lùng lắm, nhắm mắt mà vẫn thấy đường đi. Sang chưa biết là Tú hay theo, nó biết thì sẽ giận kinh lắm, tụi nầy ngày xưa hay đợi tối cột chân nó vô gầm giường nhưng chỉ được một hai lần, lúc sao nó tự cởi dây rồi đi. Sang cũng biết mình bị mộng du tìm mọi sách để đọc, để nghiên cứu nhưng hình như không tìm được lối thoát.

Tú thường theo Sang đi câu trong những ngày cuối tuần, hay bách bộ bên nó dọc theo bờ sông, gần Sang Tú có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn. Sang không có gì ẩn ức, dồn nén trong tâm hồn, ám ảnh trong cuộc sống. Tuổi thơ đầy kỷ niệm và tình cảm thì Sang cũng chưa hề yêu ai, thú vui của Sang là đi bách bộ một mình cô đơn trong khu rừng hoang vắng hay ngồi thẫn thờ nhìn dòng nước trôi êm đềm trên dòng sông thơ mộng.

Sang trầm tư im lặng, thành thật, tính hay giúp đỡ người, ở Sang có nhiều điểm hay hay, không ăn diện, đơn giản, phong trần, đam mê sách vở. Sang dị biệt, đặc thù, riêng lẻ với căn bệnh mộng du đầy thích thú, hấp dẩn, lôi cuốn Tú vào những suy nghĩ mơ hồ trong những đêm theo chân đi vào thế giới hư ảo. Như những mẩu truyện huyền thoại, liêu trai, tưởng tượng, mơ hồ nhưng lại là sự thật.

Mộng du, thực hiện theo giấc mộng để không biết không hiểu gì cả, giúp người hay hại đời khó mà biết trước được, không hiểu sao Sang lại mang chứng bệnh nầy, một sinh viên học giỏi, thông minh bị lôi cuốn vào những bí mật hoang đường, làm sao giải thích được khi nó mênh mông, bao la và vô cùng bí ẩn. Nhìn Sang với đôi mắt trong sáng, với đôi chân mày rậm, với thân hình khỏe mạnh, với gương mặt buồn buồn ,với cuộc sống bình thản khó mà hiểu được căn bệnh mộng du đầy phiêu lưu đang đeo đuổi nó. Thôi thì hãy để Sang yên, tự do theo giấc mộng theo yêu cầu của mình ‘’Giúp người trong đêm’’.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 08-13-2007, 11:36 AM
ngothientu ngothientu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2007
Bài gởi: 2,412
Default

Chỉ là kỷ niệm


Ngô Thiên Tú

Ðã bao năm rồi Trường không về quê cũ. Ðược nghỉ hai tuần, chàng vội vã thu xếp. Mọi vật dường như thay đổi từ con lộ, hai bên vệ đường đến chiếc cầu và phố xá. Trường cảm thấy ngỡ ngàng như người xa lạ.

Chiều xuống những giọt nắng êm đềm yếu ớt đang lịm dần sau tàn cây kẽ lá, trên cầu bóng những tà áo trắng phất phơ trong chiều tan học, dòng sông vẫn lẳng lơ, lững lờ trôi nhẹ nhàng bềnh bồng theo con nước

Hồi tưởng đến những kỷ niệm xa xưa, những ngày còn cắp sách, lòng Trường lâng lâng với những cảm xúc trong ký ức mênh mông, lang thang vào ngôi trường cũ, hàng phượng vĩ trước cổng trường đã cao lớn theo thời gian, những chiếc lá đang xếp mình e thẹn sau một ngày hé mở. Ðứng dưới tàn cây Trường nhớ lại những lần hò hẹn, đợi chờ trong những chiều tan học...

Bước theo con lộ, bóng đêm bao trùm cả khu phố, bàn chân Trường lạc lõng bơ vơ, hai bên bờ sông thành phố vừa lên đèn, chập chờn phản chiếu những ánh sáng lờ mờ trên dòng sông thơ mộng

Bên khung cửa sổ lờ mờ một dáng người với mái tóc thề êm ả trên bờ vai. Trường đứng lặng, đôi mắt chăm chú nhìn bóng dáng ngày xưa, chiếc bóng khác xuất hiện bên cạnh nàng âu yếm. Trường cố ý xua đuổi đi những ý nghĩ mơ hồ, chàng thì thầm :" Gặp để làm gì ? tất cả đã lãng quên. Thôi thì..." Trường quyết định ngày mai rời phố lẻ, từ bỏ ý định gặp lại nàng.

Quay lại bến đò, trong quán cà phê Trường gặp lại ông lái đò ngày cũ, ông vẫn nhớ chàng, môt lần mải mê nhìn nàng, sơ ý đụng phải mái chèo té xuống dòng sông.

Châm điếu thuốc lá, Trường ngồi âm thầm, lặng lẽ nhìn mưa rơi, những giọt mưa thì thầm trên dòng sông mênh mông, mưa nhẹ nhàng rơi tạo thành những bong bóng cầu vòng trên mặt nước thoáng chốc rồi tan loãng, lòng Trường dào dạt với những bâng khuâng rung động.

Thời gian đã qua đi tất cả chỉ còn là kỷ niệm, kỷ niệm để thương để nhớ của một thời yêu đương mơ mộng mà suốt đời không sao quên được, để rồi bất chợt tình cờ sống lại trong tiềm thức, một lần về quê cũ.

Bồi hồi, bâng khuâng, xao xuyến với những cảnh vật trước mắt Trường mường tượng đến Thu với những lần hò hẹn trong những chiều tan học. Quen Thu, yêu Thu, để rồi cuối cùng...

Ðịnh mệnh làm hai người xa nhau, mỗi người mỗi ngả, lần cuối của cuộc tình là ngày đám cưới Thu. Trường cố uống thật say để quên nàng, quên bao kỷ niệm dấu yêu nồng nàn...Thu xinh đẹp trang đài trong tà áo cưới, Trường bối rối run rẩy nhận ly rượu tiễn đưa trên cái khay trầu Thu mời . Ðôi mắt Thu nhìn chàng buồn da diết, như nuối tiếc, như thương xót cho một cuộc tình thương đau mà hai người đành chấp nhận. Bờ môi Trường ngập ngừng : "Chúc Thu mai về bến mới ...’’ Trường bỏ dở câu nói, hình như trái tim chàng đang nhoi nhói. Thu đứng như chết lặng nhìn Trường, môi uất nghẹn, nước mắt chảy dài trên đôi má, hình như Thu muốn nói gì nhưng chẳng thành lời, bàn chân nàng như chạy trốn.

Sau đêm dự lễ cưới cũa Thu, Trường không đủ can đảm ở lại, chàng trở về thành phố tiếp tục học, lay quay với những chồng sách dầy cộm và việc làm để nuôi thân, thỉnh thoảng chàng viết lách truyện ngắn và thơ kiếm thêm tiền nhuận bút. Bất chợt Trường đọc bài thơ Thu đăng trên báo chàng viết

Tiếc cuộc tình *

Vừa thôi học người ta dâng lễ cưới
Má gả em về bến mới xa xôi
Yêu thương gì chỉ làm khổ mà thôi
Em hay khóc ngỡ ngàng trong đêm tối

Từ dạo ấy em thường hay ít nói
Không biết cười nũng nịu làm duyên
Bàn tay thon còn lấm mực học trò
Ðời sao nỡ dẫn em vào ngục tối

Yêu anh nhiều em thường hay cứ khóc
Thương cuộc tình không trọn chữ yêu dương
Em vẫn nhớ một chiều mưa hò hẹn
Nụ hôn đầu lưu luyến mãi chưa phai

Em vẫn nhớ anh hay nhìn thơ thẩn
Em hay cười cho lạc lõng tim anh
Chiều tan trường anh thường theo quanh quẩn
Tình học trò bao kỷ niệm khó quên

Áo trắng ngày xưa đâu còn nữa
Tuổi học trò đã vội vã qua mau
Mắt thơ ngây trong dáng liễu trang đài
Giờ còn lại mắt u hoài bên song cửa

Nhớ đến anh lòng em buồn rũ rượi
Lệ thì thầm ướt đẫm ở bờ mi
Em vẫn biết anh yêu em tha thiết
Tình lỡ làng làm ray rứt buồng tim

Em giận anh yêu sao mà không ngỏ
Ðể tình đầu vụt rời khỏi tầm tay
Em nuối tiếc còn anh sầu da diết
Người tình mình giờ là vợ người ta

Có chồng rồi nhưng đời em bất hạnh
Yêu đương gì chỉ làm khổ đời thương
Nên nhớ anh em thường hay cứ khóc
Tiếc cuộc tình không trọn chữ yêu đương

Bài thơ như lời tâm sự để Trường hiểu. Trường dự định thật nhiều sau khi tốt nghiệp đại học, tương lai ngày mai...nhưng đã muộn màng. Mọi việc đã an bài, định mệnh đã sắp đặt, cuối cùng của một tình yêu, phũ phàng, lỡ làng, xa cách ...Quen nhau để rồi xa nhau, yêu nhau để rồi mất nhau...Thôi thì...Hãy lãng quên để cuộc tình đi vào hư ảo.

Cơn mưa chiều vẫn rơi tầm tã như ngày nào, những giọt mưa long lanh gợi nhớ, thì thầm trên con sông vắng lặng, nước vẫn trôi êm đềm, âm thầm như sự an bài của tạo hóa, lòng Trường bâng khuâng dào dạt với tâm sự của một cuộc tình thơ mộng.

Chiếc đò rời bến trong mưa đêm. Qua sông. Trường lẳng lặng nhìn con đò chập chờn trở lại bến cũ lờ mờ dưới bóng trăng, bềnh bồng trên mặt nước, Trái tim Trường bồi hồi, nghẹn ngào lạc lõng với một cuộc tình không trọn vẹn.

Trời lành lạnh, Trường kéo chiếc cổ áo đứng lên, đứng dưới mưa, châm điếu thuốc nhìn sang bờ lòng trống vắng bơ vơ. Dòng sông, con đò, bến cũ vẫn còn đó, kỷ niệm vẫn thênh thang trong tâm hồn, mà người xưa...Tình yêu ...Ðịnh mệnh...Tất cả chỉ còn là kỷ niệm khi đò đã sang sông.


**Thơ Ngô thiên Tú
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 08-13-2007, 11:37 AM
ngothientu ngothientu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2007
Bài gởi: 2,412
Default

Em sẽ là Chiếc Bóng


Ngô Thiên Tú

Tắm xong, Hằng ngồi bên khung cửa nhìn về hướng lối mòn im lặng chờ đợi. Lòng Hằng bâng khuâng nhìn bóng chiều buông, từng chiếc lá vàng đang âm thầm rơi theo cơn gió. mưa giăng giăng, lơi lả thì thầm bên khung cửa. Chiều hoàng hôn của mùa thu nên thơ lãng mạn buồn bã như lòng nàng

Hằng hồi tưởng lại những ngày xa xưa... đẹp và nên thơ trong tà áo trắng tan trường, với đôi mắt long lanh hay đứng nép mình dưới hiên chờ mưa tạnh, nhìn mưa rơi, nghe mưa thì thầm những lời yêu thương tình tự. Hằng hay đưa bàn tay hứng nước mưa, những giọt nước làm mát lạnh để nghe lòng lâng lâng với những cảm giác mơ màng

Bây chừ mưa đang giăng ngoài trời, long lanh thật dễ thương, mùa thu vừa đến lòng Hằng buồn mênh mang ray rức với những kỷ niệm xa xưa...Như mọi chiều đôi mắt Hằng hướng về lối mòn vào viện thẫn thờ chờ đợi...

Lòng Hằng xao xuyến trái tim bồi hồi khi nhìn thấy bóng dáng Tuấn đang bước theo lối mòn đến với nàng, cảm động nước mắt Hằng đang âm thầm chảy xuống bờ môi khô héo. Tuấn mang đến cho nàng một tình yêu thần thánh. Chàng hy sinh quá nhiều trong khi Hằng thì đang tuyệt vọng với bệnh tình của mình. Ðôi mắt Tuấn đang nhìn lên khung cửa, chàng cười rất tươi, nụ cười buồn buồn lơ đảng cuốn hút hồn nàng vào một thế giới mơ hồ làm trái tim Hằng mơ màng ngây ngất xôn xao...

Tiếng mở cửa nhè nhẹ làm Hằng lau vội những giọt nước mắt còn đọng trên ánh mắt bờ môi...
-Cứ mỗi lần anh đến rồi đi là em khóc, đừng buồn bệnh rồi sẽ hết mà em...
Uất nghẹn Hằng ôm lấy Tuấn, nước mắt vẫn tuôn
-Sao em hay khóc và buồn mãi vậy ?
-Anh hãy xiết chặt em...
-Rồi bây giờ nhìn vào đôi mắt em đi
-ôi ! Ðôi mắt anh say đắm lăm...
-Tuấn ơi..! em yêu anh
-Anh cũng...
-Sao mắt anh cũng ứa lệ, anh chưa nói hết câu mà...
-Anh cũng yêu em tha thiết
-Nói anh mà em cũng khóc.
-ừ khóc đi cho tâm hồn vơi bớt những đau thương...
-Ðừng xiết mạnh quá em nghẹt thở bây giờ
-Ðừng hôn em...Trời ơi ! hơi thở em có vi trùng...buông em ra đi anh
-Không...
-ước gì...! giờ này em được ở nhà...
-Chi vậy em...?
-Em sẽ làm vợ anh, có lãng mạn lắm không anh ?
-Lãng mạn...
-Thôi để em đi cắm hoa và dọn đồ hai đứa ăn

-Anh đừng mua hoa tốn tiền...ư lại trái cây, nước uống và cả tiểu thyuết nữa
-Ðể em đọc cho đở buồn không cảm thấy cô đơn bơ vơ lạc lõng...
-Em mắc nợ anh nhiều quá, nếu kiếp này không trả được hẹn anh kiếp sau. Ðừng yêu một người sắp chết như em. Hãy quên em đi, hãy lo cho cuộc đời anh, bỏ em đi anh, để lương tâm và tâm hồn em không cắn rứt, không tội nghiệp thương xót cho anh

-Ðừng nói vậy, hình ảnh bóng dáng em đã ngự trị trong tâm hồn trái tim anh, anh sẽ yêu em mãi mãi tron đời dù mai nầy...
-Sao người ta nói mãi mãi suốt đời chỉ là lời nói suông
-Yêu trong tim trong hồn đâu phải là nói suông. có lẽ người ta chưa hiểu nỗi những sâu kín của tình yêu. Mà cũng có những cuộc tình nói yêu mãi mãi suốt đời rồi chút nữa, ngày mai thì khác thì chắc đó là lời nói suông

-Em hiểu tình của anh đối với em như máu O của anh. Cho thật nhìều mà nhận chẳng có bao nhiêu...Không còn hơn thế nữa anh đã tình nguyện dâng hiến cơ thể anh cho em để hai đứa cùng sống nhưng bác sĩ đã thử nghiệm và trời ơi tội cho em là không thể được

-ư..! còn nữa... anh đã bán luôn chiếc xe mới của anh để lo cho em...Trong khi em chưa là vợ anh, chỉ là người tình của anh thôi. Anh chưa được gì của em cả.....
-Có chớ, trái tim và tâm hồn em hơn mọi thứ
-Nhắm mắt đi anh !
Hằng ôm Tuấn thật chặt hôn vào mặt ép người vào bờ ngực chàng mắt ứa lệ
-Mở mắt đi anh, em sung sướng lắm có được người tình như anh, không phải là chiêm bao như em hay thấy mà là sự thật em có anh

-Thôi để em dọn bánh cống ra ăn, thấy nó là em thèm, nhìn bánh em biết anh mua của bà Sáu
-Em lại khóc nữa rồi..
-Chỉ có anh hiểu em thích cái gì và biết mua ở đâu
-Sao anh ăn ít vậy ?
-Lúc nãy anh ăn bánh mì rồi
-Nhiều lắm em ăn không hết đâu, anh mua chi nhiều dữ vậy
-Cho em ăn đã thèm, em còn thèm món gì nữa nói mai anh mua
-Ðể em nhớ đã
-Sao anh cứ ăn bánh mì hoài vậy không nấu cơm ăn ?
-Anh làm biếng nấu vã lại có biết nấu nướng gì đâu

-Tội nghiệp anh thật, ước gì em hết bệnh về sống với anh em sẽ nấu cho anh ăn, Trời ơi nếu em có mệnh hệ gì thì anh sẽ ra sao ? Chắc anh...
-Sao em nói vậy, bệnh tình em còn hy vọng mà
-Em biết và hiểu em hơn ai hết, một ngày một yếu dần gương mặt và mái tóc...
-Ðôi lúc em muốn tự tử chết đi cho rồi, nhưng nghỉ tới anh...Em cố gắng trì hoản cuộc sống để hy vọng và mơ ước...
-Hy vọng mơ ước gì hử em..
-Em không nói cho anh biết đâu lãng mạn lắm
-ừ đời anh còn dài anh đừng bán căn nhà để lo cho em, anh còn phải...Mai nầy nếu ai gặp anh chắc người ta có diễm phúc lắm
-Nhưng anh..

-Có một tin vui
-Em xin bác sĩ về nhà một ngày, em nói rỏ ý định mình cho bác sĩ nghe, sau khi xem lại hồ sơ và khám bệnh ổng đồng ý.... nhưng em muốn đợi đến ngày sinh nhật của em, có lẻ lúc ấy em đở hơn
-Em sẽ làm gì trong ngày ấy
-Làm tất cả những gì em mơ ước, dù có chết em cũng không ân hận
-Nếu nguy hiểm, ảnh hưởng đến bệnh tình thì đừng
-Em đã hỏi bác sĩ rồi, em không sợ, tội nghiệp anh...

-Anh có buồn em không ?
-Buồn gì ?
-Chuyện ngày xưa
-Anh hiểu, em đẹp mà. Cành hoa đẹp người ta thích ngắm trêu đùa cho nên tan trường về bao kẻ đón người đưa, anh cũng như những con ong khác...

-Em thích nhất là lúc anh theo em không nói mà hay hát bài Ngày Xưa Hoàng Thị và mỗi chiều hay hút gió lúc đi qua nhà em... đăc biệt hơn nữa là lúc anh gởi bằng bưu điện đến nhà em hai bài thơ Ðôi mắt ấy và bài Ước gì..
-Em đọc riết tới thuộc lòng để em đọc lại cho anh nghe

Ðội mắt ấy mơ mơ mộng mộng
Mỗi lần nhìn thơ thẩn mảnh hồn hoang
Như mây chiều lơ lửng mãi lang thang
Bay lạc lõng mênh mang theo đôi mắt

Ðôi mắt ấy thường hay nhìn e thẹn
Nét ngại ngùng lóng lánh ở bờ mi
Như bướm chiều chờn chập trái tim si
Bay lơi lả cho đam mê rời rã

Ðôi mắt ấy mơ màng như sương đọng
Long lanh tình cho lòng dậy đam mê
Nhìn rong chơi hay đùa giỡn lê thê
Làm bỡ ngỡ trái tim mù tưởng tượng

Ðôi mắt ấy sao hay nhìn thơ thẩn
Làm lòng tôi cũng ngớ ngẩn bâng khuâng
Dệt yêu đương trong cảm xúc lâng lâng
Tim ngây dại bàng hoàng theo ánh mắt

Ðôi mắt ấy buồn như trời mưa phủ
Mưa thì thầm từng giọt nhỏ vào tim
Lòng thẫn thờ ôm ấp một niềm riêng
Buồn không tên lạc loài theo đôi mắt

Ðôi mắt ấy ấm như là ánh nắng
Nắng hong vàng làm tơi tả bờ mi
Nhìn đôi mắt hồn lạc lõng lối đi
Ngỡ ánh nắng dọi vào tim trống vắng

Ðôi mắt ấy làm tình si trôi dạt
Trôi lênh đênh giữa biển cả không bờ
Theo ánh mắt mênh mông tình phiêu bạt
Không bến bờ tình trôi dạt lang thang

Bài ước gì

ước gi...!?!
Trong trái tim em
Có con đướng hẻm
để tôi lạc vào

Thẫn thờ...!
Chẳng biết đường ra
Cho tim lơ lửng
Giữa chiều lả lơi

Ngỡ ngàng...!
Tôi bước lang thang
Bâng khuâng thơ thẩn
Lâng lâng lạc loài

ước gì...!?!
Trong trái tim em
Hãy còn kẻ hở
để tôi chui vào

Âm thầm...!
Tôi trốn lim dim
Mong em khép cửa
Cho tôi đừng về

Ngất ngây...!
Rung động xuyến xao
Thầm thì tôi ước
cho hồn ngẩn ngơ

Hai bài thơ ấy đã làm em rung đông và để ý tới anh, càng để ý em càng thấy anh có những cái hay khác hẳn với bọn con trai theo em. Ðể rồi em không biết là đã yêu anh từ lúc nào, anh có biết là anh nhác lắm không ? ai cũng nói tán tỉnh em còn anh thì im như pho tượng

-ừ, em đang viết một truyện dài
-Truyện gì vậy em ?
-Cuộc đời và những mối tình của em, đừng lo trong đó anh là nhân vật chính. Khi viết xong thì em sẽ cho anh đọc còn bây giờ bí mật chỉ riêng em
-Tiếng chuông đã hết giờ thăm bệnh rồi, anh lại sắp xa em, không biết bao giờ mình mới được sống vĩnh viễn bên nhau, mỗi lần anh đến rồi về bỏ em ở lại tâm hồn trái tim anh...

-Ðừng lo cho em ngày tháng đã làm em quen cô đơn bơ vơ lạc lõng ờ đây rồi. Thì giờ trống trải em sẽ viết để diễn đạt những khuynh hướng bị dồn nén trong trái tim, Viết để cảm thấy thoải mái trong tâm hồn, nếu cuộc đời và định mệnh không có lối thoát thì viết là lối thoát duy nhất để giải tỏa, để hướng về một chân lý, như nội quan như nguyên lý hửu ngã vì chính mình mới hiểu được mình

-Em đừng đam mê viết để mất ngủ rồi bệnh lại nặng thêm
-Anh còn nhớ phương pháp tam đoạn luận : Là người ai cũng phải chết, em là người, em phải chết
-Nhưng anh không muốn em chết ...Nghe lời anh ngủ sớm nghe em
-ừ, yêu anh em sẽ ngủ sớm, em sẽ vì anh cho anh tất cả anh ơi

-Ðừng khóc em, anh phải về cô y tá vừa vào kiểm tra người thăm bệnh nhân
-Ðợi em hôn anh một cái rồi hãy đi
-Về ngủ ngon nghe anh

Hằng đứng nhìn theo lối mòn vào trại, bóng Tuấn chin dần trong màn đêm, trong khung cửa mắt Hằng ướt đẩm lệ, Trời vẫn còn mưa như lúc Tuấn đến rồi về, cơn mưa dai dẳng triền miên không ngừng. Hằng vẫn đứng tư lự bên khung cửa nhìn mưa và bóng đêm tâm hồn nàng trống trải bơ vơ


Ðã bao ngày chờ đợi được về nhà một ngày, đoạn cuối cuộc đời nàng muốn dành riêng cho Tuấn... đời con gái đã bao năm gìn giử... nàng mơ ước ngã mình vào vòng tay người mình yêu dâng hiến... Tình yêu...đơn giản lắm...lãng mạn lắm..Tuấn đã đôc tôn chiếm lấy tâm hồn và trái tim nàng chỉ còn...Không hối hận...Tuấn đã cho mình tất cả, còn mình...Tuấn ơi anh có biết em yêu anh lắm không ? em cũng không cần gì cả chỉ cần anh thôi. Trời ơi hãy cho tôi sống để tôi yêu chàng, đừng bắt tôi chờ đợi tới kiếp sau...
Nước mắt nàng ràn rụa ướt đẩm bờ môi

-Tuấn ơi ! hãy nhìn vào mắt em và nghe em nói
-Điều em mơ ước, em không thực hiện được, đừng buồn nghe anh, em sắp ra đi vĩnh viễn rồi, anh Tuấn... em yêu anh...em sẽ về với anh bằng hình hài chiếc bóng... chờ em nghe anh...hôn em lần cuối đi anh
Tuấn goi tên nàng thật to...ôm trọn hình hài Hằng... chàng khóc tức tửi...
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 10:49 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.