
08-18-2007, 10:43 PM
|
 |
Nhóm Mài Mực
|
|
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
|
|
Trích:
Nguyên văn bởi HONEY
Người đi một nữa hồn tôi mất.
Một nữa hồn tôi bỗng dại khờ!(*)
Tôi nói- trời ơi! Tôi nói được!
Người nghe, nước mắt có sa chưa?
~ ~ ~
Người nghe. Im lặng. Người không nói.
Tôi, nữa đêm nay, đứng ngó trời.
Trời nở sao kia! Trời nhỏ lệ.
Tôi thì bóp nát trái tim tôi!
~ ~ ~
Người ơi! nhân ảnh mờ sương khói,
Hay khói sương mờ nhân ảnh chung?
Người đã tan trong làn gió thoảng,
Chắc rồi tôi hoá một cơn dông?
~ ~ ~
Khi tôi thành bão người đâu nhỉ?
Là núi hay rừng, cản lối đi?
Tôi sẽ không về trên bến cũ,
Mà tìm hoang đảo, ngủ như mê!
~ ~ ~`
Chắc rồi tôi sẽ thành hoang đảo,
Nay nổi, mai chìm người biết đâu!
Thôi nhé, người đi như giấc mộng,
Tôi về,cũng vổ giấc chiêm bao!
~ ~ ~
Ồ! Ta hai đứa là hư ảo?
Là chẳng gì sao lại giận hờn
Tôi giật mình thôi- người lạc lối.
Người hờn, cũng hết, tình như sương!
~ ~ ~
Đưa người, ta không đưa sang sông,
Sao nghe tiếng sóng nổi trong lòng? (**)
Người đi... Như thế! Mà đi được!
Người biết ta buồn người biết không?
(*) thơ Hàn Mạc Tử
(**)thơ Thâm Tâm
~ ~ ~
|
Honey ơi ! Chắc phải yêu nồng nàn lắm mới viết được những lời trách hờn chứa đầy tình cảm như thế. Mong sao người của bạn không bao giờ đi nữa :) Chờ đọc thơ của Honey đó !
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...
|