|
#51
|
||||
|
||||
|
Cứ thế, hàng loạt câu hỏi được đặt ra làm các ông các bà chóng mặt. CÒn mí cô nàng thì nhìn các anh bằng ánh mắt hừng hực lửa hận thù ( chỉ cóa ss Nana và Rannie thui chứ ai) . Có lẽ trong bốn đôi thì đôi của Matt-Joe và Joseph - Ariel là ko có ý kiến gì vì họ dẫu sao cũng đã có tình củm trước òi. Nên chỉ còn Nana và Rannie là ấm ức thui.
Các ông ngồi trước hàng ghế dài và nói: _ Xin các vị bình tĩnh chúng tôi sẽ cho mọi người biết quyết địng cùa chúng tôi - ông Chu đại diện đứng dậy nói - nên xin mọi người giữ trật tự dùm _................... chuyện đó cũng ko có gì là lạ cả - ông Chu nói _ Ko có gì là lạ ? - tất cả trố mắt hỏi lại _ Đúng , vì trước đó, chúng nó đã là người yêu của nhau thì việc mà mọi người thấy cũng đâu có gì là lạ? Chẳng lẽ hai người yêu nhau mà ko được quyền bộc lộ tình cảm của mình dành cho đối phương hay sao? - ông hỏi ngược lại _ Nhưng........... - Các PV chuẩn bị lên tiếng thì bị ông cắt ngang _ Và chúng tôi còn dự định sẽ chính thức tổ chức lễ cưới cho con chúng tôi vào tháng tới nữa đấy - ông cười cười nói - và đến lúc đó, mong mọi người nhớ đến chia vui nhé! Mọi người gật gù trước câu trả lời quá hợp lí hợp tình của ông Chu. _ Vậy các vị tiểu thư có định chọn sẽ mời nhà thiết kế nào thiết kế áo cưới cho mình ko? - một PV vui vẻ hỏi _ À.......... chuyện này thì...................- ông nhíu mày suy nghĩ _ Tôi nghĩ ko cần mới đâu, vì các con dâu của chúng tôi đã là những nhà thiết danh tiếng rồi - ông Trịnh đứng lên trả lời một cách tự tin _ Hả? - bốn nàng tròn mắt _ Rồi ! Sao tui nghi quá à .........- Rannie liếc nhìn sang ba cô bạn _ Uhm !- ba nàng kia gật đầu cái rụp _ Trời ơi ! Khổ choa cái thân tui chưa !- Rannie ôm đầu than _ Oh ! Chúng tôi quên mất, các tiểu thư vốn là những nhà thiết kế hàng đầu thế giới mà - PV đó vỗ trán nói _ Thôi ! Các vị đã tới đây rồi thì mời mõi người cùng tham gia bữa tiệc này của chúng tôi nhé - ông Trịnh mở lời _ Đứa nào muh chơi méc dạy thế hem biết ? Đừng để tui muh biết , tui sẻ xử đẹp nó luôn nếu ko tui sẽ ko còn là Dương Thừa Lâm nữa , tức quá mà , chịu hết nỗi òi, aaaaaaaaaaaa...- Rannie vừa về tới nhà mà miệng cứ lầm rầm rủa Chắc cô nàng tức lắm đây! Khi không khi kha phải bị đi lấy chồng .Chẳng những vậy mà còn là kẻ thù ko đội trời chung nữa mới đau. Rannie ko phát khùng mới là lạ. Nhưng hem sao , vì đâu phải có một mình cô bị đâu mà lo, còn có Nana nữa muh. Cô nàng vừa đặt đít xuống sofa vừa cau có nói: _ Ba mẹ thật là quá đáng! Sao lại ko tin chúng ta nói chứ! Cái gì mà " tự làm tự chịu " chứ? Mình rõ ràng có làm gì bậy bạ đâu mà.... _ Thôi đi ! Bây giờ hai bà có than thì cũng chỉ có tụi tui nghe thui chứ ổng bả có nghe đâu - Ariel nhăn mặt nói Nghe con bạn nói thế, Rannie và Nana lập tức ngẩn lên nhìn cô đầy ma quái , rùi nhìn nhau cười một cách nham hiểm. Ariel cảm thấy có một luồng khí lạng chạy dọc sau lưng , biết là sắp có một cuộc " tra tấn" giáng xuống đầu mình , cô lắp bắp nói: _ Tui... tui chỉ nói vậy thôi ! _................................ Cả hai người kia vẫn nhìn Ariel cười hiểm. Tay thì xoa xoa cằm như đang suy nghĩ cái gì đó cao siêu lắm . _ Thui .... tui buồn ngủ òi, tui đi ngủ đây - Ariel nói rùi định nắm tay Joe lôi đi nhưng......... _ Ế ! Ế! Muốn đi à ? Đâu có dễ vậy Nana và Rannie từ từ đi tới chỗ Ariel mà mặt " giang hồ " vô cùng , tay thì vờ bẻ rắc rắc làm cho cô nàng khiếp đảm.Nana gát tay lên vai Ariel nhìn cô cười cười hỏi: _ Bà biết "đóng phim" tình cảm bao giờ thế ? Sao ko nói cho tụi tui biết uh? _ Tui..... - Ariel gạt tay Nana ra , chạy lại sofa ngồi phịch xuống. Nhưng hai nàng kia là hai cô nàng lắm chiêu thì làm sao tha cho Ariel một cách dễ dàng như vậy được. Rannie ngồi xuống bên cạnh tiếp tục màn " tra tấn " của mình: _ Nhưng tui cũng phải công nhận , pà và Joseph đóng hay thiệt! Hehehe.... _ Bà....... - Ariel cứng họng ko còn nói được gì nữa Joe ngồi thấy vậy liền phì cười nói: _ Hai bà làm ơn tha cho bả đi ! Hai bà mà chọc một hồi mắc công tốn tiền kem lắm à ! _ Hả ? Là sao ? - cả ba ngơ ngác trước câu nói của Joe _ Thì phải bả mà khóc mí bà phải tốn tiền mua kem để dỗ đó - cô đáp tỉnh rụi làm hai người kia phá ra cười ngặt nghẽo . Còn Ariel thì phùng má giận dỗi nói: _ Ba bà chỉ biết ăn hiếp tui thui à ! _ Đừng giận nữa mà - Joe cười khì khì rùi bỗng nghiêm giọng lại nói - mấy bà chuẩn bị tâm lí để ngày mai đối mặt với cái bọn nhiều chuyện trong trường đi là vừa Hem nói thì thui, nói tới đây là ai nấy đều thở dài ngán ngẩm. Sự việc đến quá nhanh làm hông ai kịp trở tay. Bốn cô gái với bốn tâm trạng khác nhau, giờ này đầu óc họ hoàn toàn trồng rỗng , toàn thân mệt mỏi . Bốn người đành phó mặc cho số phận vậy ( 2 ss kia muh chịu phó mặc mới lạ ) . Đêm hôm đó, Joe ở lại nhà của ba cô kia để "tị nạn". Sáng hôm sau, khi các cô đi học, vừa bước chân tới cổng trường thì họ đã thấy trên tay người nào người nấy đều cầm tờ bào đọc một cách chăm chú. Có người còn tỏ ra tiếc nuối nữa chứ! Các nàng nhìn nhau , ko cần hỏi họ cũng biết là chuyện gì đang xảy ra òi. Bốn cô đi thẳng đến lớp, trên đường có rất nhiều cặp mắt nhìn các cô chỉ trỏ , xì xầm. Điều đó làm cho mí cô phát tiết lên được. Đi ngang nhà vệ sinh nữ thì các cô chợt nghe: _ Hừ ! Tức chết mà! Ko ngờ sự việc lại xảy ra như vậy - một cô gái bên trong nói ra với một volum hết cỡ nên người ngoài có thể nghe một cách dễ dàng _ Đại tỷ ! Rùi chuyện này tình sao đây ? - một đứa khác nói _ Còn chăng với sao cái giống gì nửa ? Định dùng mí tấm hình đó làm áp lực với mí anh iu ai dè............. - con nhỏ được gọi là đại tỷ lên tiếng Bên ngoài, bốn cô nàng nghe màu nóng mũi. Nhất là Rannie, cô nàng chịu ko nổi định xông vô nhưng đã bị ba cô kia kịp thời ngăn lại: _ Way ! Bà định làm gì vậy? Đừng có làm ẩu à nha! - Nana níu tay bạn lại nói _ Tui biết nên làm gì mà. Mấy bà đừng lo, nó ko làm gì được tui đâu Nói rùi, Rannie gạt tay Nana ra rùi hiên ngang bước vào bên trong. Ba cô kia vì lo cho Rannie nên cũng lon ton đi theo nhưng ko lên tiếng . Họ muốn để cho Rannie giải quyết chuyện này. Cô vừa bước vào thì nghe: _ Ko ngờ mí con đó coi vậy mà tốt số thiệt, định " chơi " cho tụi nó mất mặt ai ngờ đâu sự việc lại ra nông nỗi này - con đại tỷ nói mà mặt ko giấu được vẻ tức giận _ Bốp.....bốp....bốp..... Tiếng vỗ tay vang lên làm choa cả đám giật mình quay lại. Bọn nó kinh ngạc khi thấy Rannie đang đứng dựa tường nhìn bọn nó cười một cách khinh bỉ. Rannie nhếch miệng nói: _ Thì ra là do một đám rỗi hơi này làm à ? xichdaovabaccuc15 Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới xichdaovabaccuc15 Tìm bài viết khác của xichdaovabaccuc15 10-09-2008, 14:27 #105 xichdaovabaccuc15 Member Tham gia: 22-07-2008 Đến từ: thiên đường của quỷ Tuổi: 18 Bài gởi: 59 Thanks: 1 Đã được cám ơn 0 lần trong 0 bài viết Rep Power: 1 -------------------------------------------------------------------------------- _ Mày.... ...............- tụi nó chưa kịp nói thì bị cô chặn họng lại _ Nhưng lần sao muốn chơi thì phải chơi lớn một chút. Chơi như vậy hơi nhỏ đó! - cô hất mặt nói _ Mày ... đã biết hết rồi à ? - con nhỏ đại tỷ nhìn Rannie nghi ngờ _ Mấy người nói " nhỏ " quá làm sao mà tui ko nghe được - cô vẫn nói với giọng khinh khĩnh làm bọn nó tức khí nhưng ko ai nói được câu nào Rannie đi đến trước mặt lão đại của bọn nó . Rùi cô đưa mắt nhìn con nhỏ đó từ đầu tới chân , từ dưới lên trên , nói: _ Cô nghĩ mình lấy cái gì mà muốn đấu với tui hả ? _................................... - cô ả còn lúng túng trước câu hỏi quá bất ngờ của Rannie _ Tiền của ? - Rannie xoa cằm hỏi _ ............................. _ Ko tiền của vậy là sắc đẹp hả ? - cô cười cười hỏi , rùi đưa ngón tay trỏ lên lắc lắc - No, no , no, ko thể nào Nghe con bạn nói và thêm cái điệu bộ trêu ngươi người khác làm ba cô ko ko nhịn được cười. _ Rannie hum nay bả ăn cái gì mà pro quá vậy ? - joe nói nhỏ _ Chắc tại hồi sáng bả uống Sting quá à ! - Ariel tinh nghịch nói _ Hôm nay xui cho cái đám vô công rỗi nghề này òi - Nana vừa nói vừa lắc đầu tiếc rẻ cho bọn người kia. Thái độ của Rannie như vậy làm cho người ta phải sững sờ. Ko ngờ một cô gái thường ngày hay nói những câu bông đùa vui vẻ thế mà hôm nay lại có thể nói những câu tuy ko văn vẽ nhưng cũng đủ làm người khác thấy nhục và càng cho thấy giữa cô và họ quả là có một khỏang cách quá xa. _ Cô.... cô nói nảy giờ đủ lắm rồi , tôi nhịn đủ rồi đó - con nhỏ nóng máu _ Vậy sao ? Tội nghiệp quá - Rannie làm mặt tội nghiệp nhìn cô ả rùi bỗng nói - nhưng mà tui chưa nói xong! Ko đợi con nhỏ kia có phản ứng, Rannie làm một tràng: _ Ko phải tui tự tin nhưng thật sự là cô chẳng có cái gì để mà đấu với tui cả. Nếu muốn thì đợi kiếp sau đi nhá! À quên, nói gì thì nói tui cũng phải cám ơn cô chứ - cô cười tươi như hoa - Vì nhờ cô mà tự nhiên tui có được một ông chồng vừa đẹp trai lại vừa giàu có , ko cần mở hội " chiêu thân chọn chồng " làm gì cho nó mệt. Còn nữa nếu mai mốt muốn đấu với ai thì làm ơn hãy soi gương lại mình trước đi nha! Nói xong, Rannie kéo ba cô kia bỏ đi. Nhưng con nhỏ đó tức run người hét lên: _ Cô đứng lại cho tui............... Rannie khựng bước, quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. _ Chuyện gì ? - cô hỏi cộc lốc _ Cô..... cô................- nhỏ đó tức quá nói ko nổi _ Để dành hơi mà thở đi ! Tui ko muốn gọi xe cấp cứu cho cô đâu - Rannie nói rùi quay người bỏ đi. Nhưng cô đã kịp để lại một câu : _ Nhờ ơn cô mà tên Mike đó sẽ được tôi " thương yêu " hằng ngày Bọn họ nghệch mặt ra trước câu nói đầy ẩn ý của cô. Còn ba người kia thì nhìn Rannie cười khùng khục. Đúng lúc đó có tiếng nói từ loa phát lên: _ Mời em Nana, Rannie, Ariel và Joe , năm nhất của khoa thiết kế lên phòng hiệu trưởng ngay ! Bốn cô nhìn nhau đầy thắc mắc. Nhưng rồi các cô cũng nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng mà trong lòng có hàng đống câu hỏi. _ Cốc...cốc...cốc..... _ Vào đi - tiếng ông hiệu trưởng vang lên Các cô nàng, bước vào thì thấy bốn anh đã có mặt ở đó. Họ đang ngồi chéo chân trên ghế đợi . Ông thầy mỉm cười nhìn các cô nói: _ Các em ngồi xuống trước đi Bốn nàng kéo ghế ngồi mà mắt vẫn nhìn ông thầy yêu dấu của mình một cách là lạ. Đợi mọi người an vị cả rùi ông mới.................. _ Trùi ùi các thiếu gia , tiểu thư của tui ơi. Các vị đang làm gì cái chuyện gì vậy hả? - ông khổ sở nói _ Ông làm... làm sao vậy ? - Ariel hốt hoảng đứng bật dậy hỏi Joseph ngồi kế bên thấy vậy vội kéo Ariel ngồi xuống rùi cười nói: _ Em làm gì mà phản ứng mạnh vậy? _ Anh...............- cô lườm anh một cái _ Hixhixhix, các thiếu gia, tiểu thư của tui ơi ! Các vị có muốn quậy sao cũng được nhưng làm ơn đừng có làm trường mang tiếng là tui đa tạ lắm rồi - hiệu trưởng nói _ Thì chúng tôi có làm gì đâu ? - Matt nhăn mặt hỏi _ Các vị ko làm? Muh chuyện của các vị đã bị đăng báo thì còn gì là .... trường điểm , nổi tiếng với chất lượng dạy học và rèn luyện đạo đức tốt nhất nước nữa chứ ? - ông ấy nói vòng vo Các anh chị nhà ta vốn là những người thông minh nên ông hiệu trưởng ko cần phải nói hoạch toẹt ra thì họ cũng hiểu ý ông là ỳ. Joseph đáp tỉnh rụi: _ Thì có sao ? Mọi chuyện đã có chúng tôi lo rồi, ông lo làm gì ? Miễn sao trường ko bị thiệt gì là được , nên ông ko cần phải vòng vo như vậy đâu _ Hihihi vậy thì...............- ông hiệu trưởng nghe vậy liền tươi ngay nét mặt _ Mà thầy gọi tụi em đến đây chỉ để nói những chuyện như vậy thôi hả ? - Nana nhìn ông thầy HT hỏi_ À! Nảy giờ quên chúc mừng các em nha- ông cười ha hả nói Ngay lập tức, các anh chị té xuống ghế cái rầm. Ổng hoảng quá chạy lịa vừa đỡ vừa hỏi: _ Bộ thầy nói sai gì sao ? _ Ko ! - cà đám đồng thanh _ Thầy à , nếu ko còn gì thì tụi em về lớp nha! - rannie đánh bài chuồn _ Ấy !Ấy, các em ko cần đi học - ông HT ngăn lại khi thấy các cô chuẩn bị về lớp _ Sao ? - các cô tròn mắt ngạc nhiên _ Các ngài chủ tịch đã xin cho các em nghỉ một tháng rồi - Ht nói tỉnh rụi _ Tại sao ? - đồng thanh tập hai _ Để các em chuẩn bị thiết kế trang phục cho ngày vui của mình chứ ! Đúng ko? Bốn cô thở ra lắc đầu ngán ngẩm. Còn các anh thì vui phải biết. Bốn anh rất muốn em thử coi tài thiết kế của bà xã tương lai của mình đến đâu mà ai nấy đều ca ngợi ko ngừng. Đây là dịp để các anh mở rộng tầm mắt. Nên ai nấy mắt đều sáng rỡ
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#52
|
||||
|
||||
|
Vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thì điện thoại của bốn cô reng lên ầm ỉ:
_ Ba , có chuyện gì mà giờ này gọi cho con vậy ? - Nana hỏi _ Ba mẹ có chuyện muốn nói với con nè! Về nhà ngay đi Nói xong ông cúp máy cái rụp hem kịp để Nana nói thêm tiếng nào. Đến phiên Rannie: _ Ba sao tự nhiên lại xin cho tụi con nghỉ vậy? _ Chuyện đó tính sau. Về nhà đi ba sẽ giải thích _ Nhưng................. _ Tút.... tút.....tút............. - ông Dương cũng giở trò y chang ông Chu _ Nhà của Nana hả ba ? - Ariel lập lại câu nói của papa mình mà mắt nhìn sang hai con bạn _....................... _ Được con biết rồi Ariel cúp máy , đúng lúc Joe cũng nghe xong cú điện thoại của ba mình. Các cô nàng nhìn nhau mà ko hiểu nổi mí gia trưởng của mình đang giở trò gì nữa đây. Thấy vẻ mặt lo âu của các cô, mí anh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam _ Có chuyện gì vậy ? - Joseph hỏi _ Em cũng ko biết nữa. Chỉ biết ba bảo về nhà ngay thôi - cô lắp đầu nói _ Vậy để anh đưa em về - anh đề nghị _ Uhm................ thôi đi ! Anh ở lại học đi , đừng có nghỉ . Em về chung với ba người họ là được rồi - cô mỉm cười nhìn anh nói Hai người cứ đứng đó anh anh em em ngọt sớt. Hai người ko nhìn thấy những ánh mắt sắc lẻm đang chiếu tướng họ. _ Tụi mình giống khi khống quá nhỉ ? - Nana thì thầm với mấy ngưồi kia _ Uhm ! - tất cả gật đầu cái rụp _ Phải ngăn cái màn này lại thôi nếu ko chắc hai người họ đứng đấy mà anh anh em em tới sáng mai quá - Rannie nói _ Uhm ! - đồng thanh tập hai _ Ariel à ! Đi được chưa ? Hay là bà............. - Rannie lấp lửng _ À.... ờ đi thôi Nói rùi cô cùng ba cô kia quay đi nhưng vẫn còn tiếc nuối quay lại nhìn Joseph một lần nữa. Còn anh đang dõi mắt nhìn theo từng bước chân của cô. Đợi đến khi bóng của các cô nàng khuất xa, Mike đập tay lên vai anh nói: _ Đi thôi ! Mí anh trở về lớp mà lòng lo vô cùng. Họ ko biết các cô có sao ko , mà sao tự nhiên lại bị gọi giật về như thế này. Đã thế họ còn ko cho các anh đi theo nữa chứ. Hỏi ko lo mới lạ. Vừa tới lớp, Joseph đã nhận được một bức thư trong hộc bàn. Anh từ từ mở ra xem.Nội dung của bước thư là thế này: Chào anh ! Có lẽ anh ko biết em , nhưng em đã thích anh lâu lắm rồi. Đến hôm nay, nhờ sự động viên của nhỏ bạn , em mới có đủ can đảm để viết bức thư này cho anh. Em là Trần Gia San, học năm nhất khoa Kinh Tế. Em có chuyện muốn nói với anh. Hẹn gặp anh ở gốc cây dưới sân trường. Ko gặp ko vềĐọc xong bức thư, Joseph lắc đầu gấp bức thư lại. Ba người kia thấy vậy liền nhào tới hỏi: _ Sao ? Lại có em viết thư tỉnh tò nữa hả? - Danson hỏi Anh ko trả lời thèng bạn mà thay vào đó là cái gật đầu ngán ngẫm. Đối với anh những chuyện như vậy là xảy ra như cơm bữa. Hằng ngày trung bình anh nhận được ba bức thư đại lọai là thế. Nhưng chỉ khác là cách thức đưa mà thôi. Có người thì nhờ bạn đưa dùm , có người thì trực tiếp đưa cho anh xong rồi lại bỏ quay mặt bỏ chạy như ma đuổi. Hôm nay lại thêm một lá nữa như thế, làm anh ko biết phải giải quyết ra sao. Giờ trong đầu anh chỉ có một chữ để hình dung chuyện này là MỆT _ Sao có định gặp nàng để nói rõ ràng ko ? - Matt hỏi ( vì Matt chỉ sinh trước Danson cóa nữa tiếng thui ) _ Gặp làm gì cho mệt - Joseph đáp gọn lõn _ Mày ác cũng vừa vừa thôi! Người ta con gái da mặt mỏng lắm mà cũng can đảm viết cho mày lá thư này thì ít ra mày cũng nên gặp mặt người ta để nói rõ thực hư chứ - Mike to mồm nói _..................................... - anh vẫn còn đang suy nghĩ lời của thèng bạn _ Mike nói đúng đó, mày nên đi đi - hai người kia bảo Cứ thế, ba anh tấn công Joseph dồn dập làm anh cũng pó tay đầu hàng. Anh đành gật đầu nói : _ Thôi thôi được rồi ! Coi như tui chịu thua ba người , tui đi Ok? Dứt lời, anh ráng lê tấm thân của mình đến chổ hẹn. Ba người kia thấy vậy, liền đẩy từ sau lưng anh đầy tới choa lẹ. Cùng lúc đó, bốn cô đang từ từ đi ra cổng trường bỗng nghe: _ Chết rồi ! - Ariel la lên làm ba cô kia giật mình hem biết trời chăng mây nước gì hết _ Chuyện gì mà bà la ghê thế ? - Joe nhăn nhó hỏi _ Tui để quên cặp trong phòng hiệu trưởng òi ! - Ariel khổ sở nói _ Trời ơi ! - ba cô đồng thanh - vậy mà còn tưởng chuyện gì ! _ Vậy mí bà đợi tui nha ! Tui chạy vào lấy cái đã - Ariel đề nghị _ Thôi ! Để tụi tui đi với bà cho rồi - Nana xua tay nói _ Ko cần thiệt mà ! Tui đi một mình được rồi. Đứng đợi tui nghen Ariel nói xong vội phóng nhanh đi ko kịp để cho ba người kia nói thêm tiếng nào. Ba cô đành lắc đầu nhìn theo con bạn đãng trí của mình. Còn Ariel sau khi lấy cặp xong , cô vội vàng chạy nhanh ra cổng . Nhưng cô chợt khựng lại khi thấy bóng của một người. Một người rất quen thuộc mà Ariel ko thể nào nhầm lẫn với bất kỳ ai khác. Anh đứng đó, có vẻ như đang chớ đợi ai. Cô định chạy đến bên anh nhưng sự xuất hiện của một người đã ngăn bước chân của cô lại _ Xin lỗi !Em đến trễ - Gia San e thẹn nói _ Ko sao - Joseph vẫn tỉnh bơ nói - cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao ? _ Em...... em............ - cô ngượng ngùng Joseph đứng thọc hay tay vô túi quần, mắt nhìn lơ đãng có vẻ như ko mấy quan tâm đến câu trả lời mà cô gái đứng trước mặt anh sắp sửa nói. Ariel đứng đằng xa cũng đang vểnh tai lên mà nghe _ Em...em thích anh Phải cố gắng lắm, Gia San mới có thể nói thành lời. Nói xong, mặt cô nàng đỏ gay lên như trái cà chua, cô gúi gầm xuống đất ko dám ngẩn lên nhìn Joseph. Còn anh thì cũng phì cười trước thài độ của Gia San. Riêng về Ariel, cô gần như chết sững khi nghe lời thú nhận của cô bạn đang đứng trước mặt Joseph. Cô cảm thấy tim mình đau thắc một cách kỳ lạ. Trong lòng , cô thầm mong anh sẽ lên tiếng từ chối cô gái ấy đi. Ariel ko thể nào lý giải nỗi cái cảm giác đang hiện hữu trong lòng cô. Bây giờ, cô gần như nghẹt thở để chờ xem phản ứng của Joseph _ Cô là một cô gái rất dễ thương, nhưng ............... tôi thật sự ko thể chấp nhận tình cảm của cô được - anh nhỏ giọng nói _ ...................tại sao ? - Gia San lặng người _ Vì... trong lòng tôi đã có một bóng người ngự trị rồi , ko ai có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng của tôi cả - anh bình thản nói Những giọt nước mắt trong veo đang từ từ tuông rôi trên khuôn mặt khả ái của cô . Cô nghẹn ngào nói: _ Em ..... có gì.... ko bằng cô ấy hả ? _ Ý tôi ko phải vậy - Joseph khổ sở nói - cô rất tốt , nhưng trái tim tôi chỉ dành cho cô ấy mà thôi. Xin lỗi! _...................................... _ Gia San , tôi tin chắc cô sẽ có thể tìm được cho mình mọi người còn tốt hơn tôi nữa - anh an ủi _ Cô gái đó là ai vậy ? - Gia San nấc lên từng tiếng hỏi - anh yêu cô ấy đến vậy sao ? _ Đó là một cô bé rất hậu đậu nhưng.......... cũng rất đáng yêu. Cô ấy đã lấy cắp tái tim của tôi ngay từ lần đầu gặp gỡ rồi............... - Anh nói mà ánh mắt hạnh phúc vô cùng - Nghĩ lại cũng nực cười thật ! Môt người nổi tiếng ăn chơi như tôi chưa bao giờ yêu ai thật lòng vậy mà..........- anh lắc đầu cười nói - Nếu có ai hỏi tôi yêu cô ấy cỡ nào thì tôi có thể khẳng định là tôi yêu cô ấy hơn cả bản thân mình. Để bảo vệ cô ấy mà bắt tôi phải hy sinh tính mạng này của mình tôi cũng chấp nhận Joseph nói với một ánh mắt nghiêm nghị. Ariel đứng đó nghe mà lòng cô hạnh phúc vô cùng. Đến giờ cô mới có thể xác định được mình yêu anh cỡ nào. Cô đã bật khóc khi nghe anh nói. Cô muốn chạy ngay lại ôm chầm lấy anh nhưng.............. Ariel vẫn chưa thực hiện được vì........... Là ......... người vợ sắp cưới của anh phải ko ? - Gia San nghi ngờ hỏi _ Uhm! - anh gật đầu xác nhận _ Anh...... em thật sự ko thể thay thế vị trí của cô ấy trong trái tim của anh sao ? - GS nhìn anh bằng ánh mắt khẩn thiết nhất _ Xin lỗi em ! Trái tim anh đã ko còn thuộc về anh nữa rồi - anh nói một câu như sét đánh ngang tai của Gia San _ Nhưng cô ta đâu có biết tình yêu của anh đâu _ Anh sẽ dùng cả tấm lòng chân thành nhất của mình để chứng minh cho cô ấy biết là anh yêu cô ấy đến nhường nào - anh nói một cách chắc nịt Cô nàng ôm mặt khóc vụt chạy đi mất, để lại Joseph đứng đó nhìn theo với một cái nhìn thông cảm. Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên sau lưng làm anh giật mình quay phắt lại: _ Joseph !! Ariel ! Là Ariel đang đứng trước mặt anh. CÔ đang gọi tên anh bằng một giọng nói ngọt ngào nhất. Trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện nhìn anh. Joseph như ko còn tin vào mắt mình nữa. Anh đang còn lúng túng ko biết làm gì thì cô đã chạy vụt lại ôm chầm lấy anh. _ Joseph...... em.......... Cô khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc nóng bỏng đang lăn dài trên má rồi rớt xuống áo anh. Joseph mĩm cười vào siết chặt vòng tay ôm lấy cô. Cả hai cứ đứng như thế , anh vuốt ve cô an ủi. Chợt Ariel đẩy anh ra , nhìn sâu vào mắt anh nói: _ Em..... xin lỗi..... em ko cố tình nghe chuyện của hai người đâu _ Ngốc quá ! - anh cốc yêu lên đầu cô Ariel cười tươi hỏi anh: _ Những gì lúc nảy anh nói thì ko được nuốt lời đâu đó _ Nói ? Anh nói gì ? - Joseph giả ngây chọc cô Cô lấy tay đấm thình thịch vào ngực anh. Nhưng Joseph đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô áp vào ngực mình nói: _ Nó đang đập loạn lên vì em đó ! Cô em thẹn nép vào người anh. Joseph vẫn tiếp tục nói: _ Vậy............. em có chấp nhận nó hay ko? Ariel khẽ gật đầu. Joseph mừng húm như bắt được vàng. Anh bế cô lên xoay vòng làm cô la chói lói: _ Joseph bỏ em xuống đi ! Em chóng mặt quá! _ Hura!! - anh hét lên _ Anh ko bỏ em xuống là em giận đó - cô chóng mặt quá òi nên nói Quả thật, câu hù dọa của Ariel rất có công hiệu. Joseph lập tức thả cô xuống ngay. Anh nhìn cô nói: _ Em có biết anh chờ câu này lâu lắm rồi ko? _ Ko ! Anh ko nói lấy gì em biết - Ariel tinh nghịch nói _ Em ác lắm đó! Hành hạ trái tim của anh quá trời - anh vờ trách _ Hứ ! NẾu ko làm vậy sao biết được tấm lòng của anh chứ , đại công tử - cô cười cười nói Rùi cả hai lại đứng lặng nhìn nhau. TRong ánh mắt họ giờ đây chỉ có một vùng trời toàn màu hồng, và hai trái tim đang cùng đập một nhịp. Bỗng Ariel hỏi nghiêm túc: _ Nếu ko vì em thì anh có chập nhận cô gái ấy ko? _ Ko - anh đáp một cách chắc chắn _ tại sao ? - cô mân mê cổ áo anh hỏi _ Vì anh chỉ có một trái tim nên ko thể nào dung chứa hai người được - anh ôm eo cô nói Ariel nghe rất mùi tai. Cô như quên đi tất cả, trong mắt cô gì chỉ có một mình Joseph. Chợt cô hoảng hồn đẩy anh ra nói: _ Thôi rồi rồi tiêu rồi! _ CHuyện gì ? - anh cũng ngạc nhiên ko kém _ Em..... đã quên là ba người kia đang đợi em ở cổng trường mất rồi - Ariel gãi đầu cười nói _ Em đó ! Lúc nào cũng đãng trí hết à !- anh trách yêu _ Thôi em đi nhá !! Gặp lại anh sau CÔ bye anh rùi co giò chạy nhanh ra cổng. Nhưng hai người đâu hay là cảnh tình củm của hai người đã bị Nana , Rannie và Joe trông thấy. Vì ba cô thấy Arile đi lâu quá nên mới đi tìm . Ai dè lại để các cô thấy hai anh chị đang " đóng phim tình củm Hàn Quốc " ngay tại sân trường.Nên ba nàng đành rút êm. Trên đường đi đến cổng , Rannie nghi ngờ hỏi: _ Bà làm chuyện này hả Nana ? _ Đâu có ! Từ bữa giờ nhiều chuyện xảy ra quá lấy thời gian đâu mà tui làm - Nana lắc đầu lia lịa _ Vậy chẳng lẽ....................... - Rannie ra vẻ suy ngẩm _ Chẳng với lẽ gì nữa , như vậy là quá tốt òi . Chúng ta ko cần phài mất công bày kế làm gì choa mệt - Nana xua tay nói _ Uhm !- hai người kia gật đầu cái rụp _ Way ! Đợi tui với - Ariel cố gắng chạy hết tốc lực của mình Ba cô kia nhìn nhau nháy mắt rùi cùng cười một cách nham hiểm. Còn Ariel thì lòng vui phơi phới.
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#53
|
||||
|
||||
|
Vừa về tới nhà, bốn cô đã giật mình khi thấy mí ông bà ngồi chần dần tại phòng khách. Trên mặt ai nấy đều tươi như hoa, họ nhìn các cô nở một nụ cười hết sức nham hiểm. Bốn nàng cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành nhưng cũng đành phải cười trừ hỏi:
_ Ba mẹ sao tự nhiên kêu con về giờ này vậy? - Joe hỏi _ Mà sao lại xin nghỉ cho tụi con ? - Ariel hỏi tiếp _ Còn chuyện thiết kế là do ba mẹ bày ra sao tự nhiên bắt tụi con phải làm chứ ? - Rannie chen vào nói tiếp với vẻ mặt giận dỗi _ Đúng đó! Tụi con sẽ ko thiết kế đâu , tự nhiên phải ôm cục nợ vào thân à ! - Nana vểnh mỏ nói Cứ thế, bốn cô tuông một tràng làm mí ông bà chóng cà mặt. Ông Chu bắt đầu hắn giọng nói: _ Sao ? Giờ tụi con ko chịu làm phải ko? Được thôi , vậy có ngon thì ra mà giải thích với cái đám paparazi lắm chuyện ấy đi nhé! Đừng bắt mí lão già này làm bình phong nữa NGhe ông nói, bốn cô nàng xanh mặt. Mí nàng lắp bắp nói: _ Ba...... ba đừng....đừng có giỡn kiểu đó chứ ! - Nana nói _ Ai dư hơi đâu mà giỡn - ông Chu vẫn thản nhiên nói _ Nhưng có thiếu cha gì nhà thiết kế nổi tiếng mà ba ko chọn sao lại cứ nhắm vào tụi con mà chọn thế ? - Rannie phản kháng _ Tại thích - các ông bà cùng đồng thanh Nana và Rannie nghe vậy nóng máu lắm nhưng họ đành nuốt cục tức vào bụng thôi chứ nào dám hó hé. Còn Ariel và Joe thì ko hề có những cử chỉ hoặc lời nói phản kháng gì cả. Mí ông bà thấy thế khoái chí lắm _ Sao hả? Giờ làm hay ko? - ông Dương lên tiếng _ Dạ làm ! - hai cô tiu nghỉu nói _ À ! Nhưng sao tự nhiên ba mẹ lại gọi tụi con về gấp vậy ? - Ariel nhớ chực hỏi _ Cũng vì chuyện này nè ! Ba gọi mấy đứa về đây là để nói trong thời gian này mấy đứa có thể đến công ty để tìm chất liệu vải cũng như để thuận tiện cho việc thiết kế đó mà ! - ông Lâm nói _ Thôi tụi con ở nhà làm cũng được òi ko cần đến công ty chi cho phiền phức đâu - Ariel nói _ Thế thì tùy tụi con. Nhưng nếu cần cái gì thì có thể đến kho hàng của công ty mà lấy - ông Lâm nói _ Tụi con biết òi - bốn cô đồng thanh _ Vậy thôi ba mẹ đi đây! Ráng mà làm cho tốt đi ! Chỉ có một tuần thôi đó - ông Chu phán một câu như sét đánh ngang tai các cô _ Sao lẹ vậy ? - bốn cô trố mắt hỏi _ Ừ ! Nên ráng mà làm nhá ! Nếu ko thì...............biết hậu quả ra sao rồi ha ! - ông Trần nháy mắt nói Sau khi " giáo huấn " các cô xong, các ông bà cùng nhau bỏ ra về để lại cho mí cô nàng những quả bom có thể dẫn đến chết người. Nana và Rannie thì nằm ngửa ra ghế sofa, ngước mặt lên trần nhà mà than: _ Trời ơi là trời ! - Nana như ức chế quá mức nên la lên _ Tại sao phải là con chứ ? - Rannie cũng nằm đó mà rên rỉ Đột nhiên, Nana ngồi phắt dậy nhìn Ariel trừng trừng rùi nói với giọng hết sức đáng sợ: _ Ariel , nếu pà thương tui thì pà làm ơn chạy vào nhà bếp lấy con dao đến đây dùm tui đi ( hehehe ss định làm gì ý nhỉ ?) _ Chi ? - Ariel nghệch mặt _ Tui thà tự tử còn sướng hơn , huhuhu - Nana mếu máo nói _ Trùi ! Vậy mà tui còn tưởng là gì ! - Joe và Ariel thở phào trước câu nói của Nana vì biết cô nàng ko bao dám chết như vậy đâu _ Hai pà sướng òi , cả hai đều yêu thương nhau. Còn tui.....hix...hix...hix - nói đến đâu Nana chợt thấy tủi thân _ Đúng đó ! Lấy người mà mình hem yêu .... đau khổ lém ....hai pà biết hem ? - Rannie cũng mè nheo theo ( hehehe đừng noái _ Thui muh đừng khóc nữa mà ! Nói rồi Ariel và Joe ôm hai cô bạn của mình vào lòng muh an ủi. _ Tại hai pà hem biết thui chứ tui thấy Danson và Mike thật sự rất lo cho hai pà đó. Nhớ những lúc hai pà gặp nạn ko? Hai anh chàng đó đã lo sốt vó còn gì ? Mí bà hành người ta như thế còn muh gì nữa ? - Joe giải bày cho hai cô nàng bướng bỉnh nghe _ Uhm ! Lấy cũng được đi , nhưng khổ nổi bi giờ trong đầu tui chẳng có lấy một tí chất xám nào sao muh thiết kế chứ ? - Nana nhăn nhó nói _ Vậy thì hơi gây rồi! Chỉ có một tuần thôi, nếu ko nhanh tay thì ko kịp đâu - Joe suy nghĩ nói _ Thì bởi - Nana và Rannie đồng thanh Chợt mắt Ariel loé sáng lên, cô nhìn ba cô bạn hí hửng nói: _ Có rồi! Bi giờ chúng ta hãy tạm giải lao xả street tí đi. CHúng ta sẽ đi shopping , mua một ít thứ cần thiết . Ko chừng đi về chúng ta sẽ có ý tưởng á ! _ Ok Ý tưởng của Ariel ngay lập tức đã được ba cô nàng nghiện mua sắm này đồng ý. Thế là bốn cô nàng ba chân bốn cẳng chạy lên lầu thay đồ rùi phóng xe lao thẳng đến khu trung tâm mua sắm lớn nhất Đài Loan ( mí ss nhà ta điệu ghia) Các cô nàng doạ hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Trên tay người nào người nấy đều xách cả chục bịch đồ ( quăng bom dữ we' ), thế mà họ còn chưa vừa lòng nữa chứ. Tất cả hàng khu mua sắm gần như bị bốn vị đại tiểu thư này dọn sạch. Đến khu bán thức ăn, các cô bắt đầu tủa ra mua quà vặt. Đang đi thì........... _ BỘP...... _ Ui da ! - Rannie và Ariel đều bị té ngã xuống đất _ Chết cái mông của tui rồi ! - Rannie vừa xoa xoa mông vừa rên _ Chị ơi em xin lỗi nha ! Rannie và Ariel đến giờ mới ngẩn mặt lên xem thủ phạm là ai. Trước mặt hai cô hiện giờ là hình ảnh của hai đứa bé hết sức dễ thương , một bé trai và một bé gái đang cúi gầm mặt xuống đất điệu bộ rất tội nghiệp làm hai cô dù đau nhưng cũng ko nỡ trách. Ariel đỡ cô bé gái lên phủi quần áo cho con bé và nói nhỏ nhẹ: _ Ko sao đâu ! Nhưng lần sao thì em nhớ cẩn thận nhé ! _ Vậy ........ vậy tụi em đi nha ! Vừa dứt lời, chưa kịp để cho hai cô phản ứng thì hai đứa bé đã chạy mất tiêu. Rannie ngơ ngác nói: _ Tụi ... tụi nó làm gì mà chạy như bị ma đuổi vậy ? Ariel nhún vai tỏ ý ko biết. Nhưng rồi hai cô nàng lại tiếp tục hành trình mua sắm của mình. Đến khi chán chê thì............... _ Về chưa mí pà ? Tui mỏi chân quá òi ! - Rannie xoa chân hỏi _ Uhm ! Về thôi , chúng ta mà ở đây nữa chắc ngày mai cái trung tâm nay treo biển đóng cửa vì hết hàng bán quá - Ariel chọc Thế là bốn cô đi ra tính tiền, giữa đường chợt................. _ Á ! Tui quên mua dây ruy băng rồi , còn những hạt cườm nữa ! Đúng là đoảng thật - Nana vỗ trán nói _ Vậy pà vào lấy lẹ đi rồi ra tụi tui ở quầy tình tiền đợi pà ! Tui mỏi chân quá đi hết nổi òi - Rannie đề nghị _ Ok Rồi Nana phải trở ngược vào trong . Còn ba cô thì ra quầy tính tiền trước. Sau một hồi chật vật xếp hàng, cuối cùng cũng tới lượt các cô. Cô tiếp viên bấm máy đến mỏi nhừ cả hai tay mà đồ thì vẫn chưa tính xong ( chứng tỏ trình độ mua đồ của mí ss we' ghê ) _ Má ơi lâu wa' ! - Joe quệt mồ hôi trên trán nói _ Ai bảo mua cho nhiều chi rùi than - Ariel chơi một câu _ Bà nói cũng phải nghĩ lại nhá ! Bà cũng chẳng hơn gì tui choa mấy đâu - Joe đốp chát lại _ Thui mệt hai pà quá à ! - Rannie nạt ngang để cắt đứt cuộc đấu khẩu của hai con bạn _ Làm ơn 126700000 ạ ! Tiếng cô tiếp viên vang lên dập tắt cái không khí đang nóng hừng hực lúc này. Rannie lầm bầm móc ví ra trong giỏ xách ra thì cô mới phát hiện................ _ Chết rồi ! Ví của tui........bị mất rồi! Ariel và Joe há hốc nhìn sững con bạn. Cả hai như ko tin những gì mình đang nghe _ Cái gì? Mất ví ? Bà đừng có giỡn với tui nha Rannie - Joe trợn mắt nói _ Bà tìm kĩ chưa hả ? - Ariel lo lắng hỏi _ Nè ! Bà ko tin thì thử coi đi tui gạt hai bà làm gì ? Vừa nói cô vừa đưa túi cho Ariel và Joe xem lại. Quả thật chiếc ví hàng hiệu của Rannie đã ko cánh mà bay . Ariel phẩy tay nói: _ Thui để tui tra cho! Cô địng thò tay vào giỏ nhưng..................... chưa đầy ba giây thì........... _ Ví.....ví....của tui cũng mất tiêu òi _ Hả ? - lần này là Rannie và Joe cùng đồng thanh _ Sao lại như vậy? - Rannie kinh ngạc tột độ Rùi ko hẹn mà cùng lúc Rannie và Ariel hét lên: _ Hai đứa em ban nãy............... _ Chết rồi vậy tính sao ? Đường đường là đại tiểu thư mà mua đồ ko có tiền trả thì ................- Joe xanh mặt nói Ngay lập tức hai cô cùng chiếu tia nhìn sang Joe như chờ đợi. Biết được ý nghĩ của hai con bạn, Joe khổ sở nói: _ Ban nảy đi gấp quá tui đâu có mang ví theo , tui còn địng bảo mí bà trả dùm về tui trả lại nữa muh Bi giờ thì ba cô thật sự xanhh mặt, tay chân bủn rủn rùi đấy. Còn cô tiếp viên thì mặt hầm hầm nhìn ba cô gái lắm chuyện này bằng một ánh mắt khó chịu. Cô ta cất tiếng nói _ Nếu các vị ko thể thanh toán được thì làm ơn nhường chổ cho người khác dùm! _ Dĩ nhiên là trả rồi - ba cô đồng thanh nạt lại Cô tiếp viên khiếp vía vội im bặt. Rannie đành bảo Ariel gọi điện kêu cứu tinh _ Alo ! Là em . Tụi em đang gặp rắc rối đây , các anh đến nhanh nha! _...................................... _ Là ở khu trung tâm mà lần đầu mình gặp nhau đó, tại quầy tính tiền _.................... _ Ok Ariel vừa cúp máy thì Rannie và Joe nhào tới hỏi: _ Sao rồi ? _ Anh ấy nói năm phút nửa sẽ đến Quả thật như lời cô đã nói, năm phút sau, bốn anh đã lật đật chạy như bay đến chổ các cô. Nhìn thấy các cô ko sao thì lòng mí anh mới nhẹ nhỏm một tí. Joseph nắm tay Ariel lo lắng hỏi: _ Em ko sao chứ ? _ Em ko sao - cô cười nói - nhưng.......... họ thì có sao đó Cô vừa nói vừa chỉ ra phía sau mình. Tất cả mọi người đều đang nhìn bốn anh ko chớp mắt. Họ đứng đờ người ra mà nhìn y hệt như tượng đá. Matt ko hiểu gì cả nên lên tiếng hỏi người yêu: _ Chuyện gì vậy em ? _ Bọn em bị mất ví rồi nên.............. - Joe nói đến đây thì cũng im re luôn Nhưng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra choa mí nàng. Các anh mỉm cười nói: _ Anh hiểu và cũng biết bi giờ nên làm gì rồi ! Nói xong, bốn anh đến chỗ thu nhân và cất tiếng hỏi: _ Của bạn gái tui bao nhiêu ? - Joseph vừa hỏi vừa khuyến mãi cho một nụ cười " rạng ngời mà ko chói lóa" Nhưng đợi mãi mà anh vẫn ko thấy phản ứng gì từ cô tiếp viên. Joseph nhìn lên thì thấy...........cô ta đang nhìn anh lom lom như thể sinh vật lạ. Anh cảm thấy khó chịu nên hỏi lại: _ Của tôi bao nhiêu? Nghe anh gắt lên , cô ta mới giật mình lúng túng nói: _ Dạ.....dạ là 123000000 _ Ủa? ko phải là 126700000 sao? - ba cô trố mắt hỏi _ Á..... à xin lỗi.... tôi..... nhằm là...là...126700000 Cô ta vừa nói vừa lụp chụp đưa hóa đơn cho Joseph . Anh chìa ra trước mặt cô ta cả mí chục tờ 1000000 nhìn mà lóe cả mắt ( hixhixhix nhà giàu cóa khác ). Sau khi thanh toán xong, anh nói với Ariel: _ Em đó ! Lúc nào cũng vụng về thế à ? _ Em .... đâu có muốn đâu....tại....hixhix...- Ariel gần sắp khóc _ Thui thui em cho anh xin đi , làm ơn đừng khóc mà ! Anh sợ nhất là thấy em khóc đó - Joseph hoảng hồn nói _ Xem bộ các anh có sức hút dữ ha ! - RAnnie mỉa mai Mike _ Chứ sao ! - anh vênh mặt lên nói _ Hứ ! Chỉ với đám con gái đó thôi chứ với tui thì No way - Rannie ko vừa đáp trả _ Cô........- MIke tức xì khói _ Thôi đừng cãi nữa. Mà Nana đâu rồi? - Danson nhìn dáo dát hỏi _ Bả còn quên mua một vái thứ nên vẫn còn ở trỏng đó - Joe vừa nói vừa chỉ vào trong Đột nhiên......................................... RENG....................RENG..........RENG........ .............. Tiếng cói báo động cháy vang lên . Tất cả mọi người tỏng khu trung tâm quáng quàng đổ xô chạy ra như bày ong vỡ tổ. Người này chen lấn người kia , ai cũng muốn thoát ra ngoài cả. _ Chết rồi ! Nana còn ở trong đó - Ariel xanh mặt nói _ Hả ? - cả đám giật mình Ko cần suy nghĩ, Danson cắm đầu, cắm cổ chạy vào trong bất chấp tiếng gọi ngăn cản của mọi người _ Danson !!!!!!!!!!! Nguy hiểm đó!! Anh ko hề nghe mà bỏ ngoài tai tất cả. Trong lòng anh giờ còn nóng hơn lửa. Anh thật sự rất sợ Nana có chuyện vì anh .......anh biết anh ko thể nào mất cô được
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#54
|
||||
|
||||
|
Nana đang cho cuộc dây ruy băng vào túi thì nghe chuông báo cháy. Cho lập tức bỏ chạy nhưng người quá đông , họ chen lấn , xô đẩy nhau và Nana đã bị xô té. Chân Nana bị va vào chân kệ làm cô đau buốt. Dù cố gắng cách mấy cô cũng ko tài nào nhấc chân lên được huống hồ là đứng dậy để đi. Bi giờ Nana thật sự rất sợ, cô hy vọng có ai đó vào cứu mình ra nhưng...............cô biết bi giờ đang lúc nguy hiểm làm gì có ai mà can đảm liều mình xông vào đây chứ. Nên Nana đành nuốt nước mắt để cố mà đứng lên, tự mình cứu mình thôi.
Còn Danson thì chạy tìm hết tầng này đến tầng khác. Vừa chạy mà anh vừa gọi to tên cô: _ Nana.................Nana.......em đang ở đâu hả?......em trả lời anh đi...có được ko???????? Cứ thế, anh vừa đi vừa kêu y hệt như một người điên nhưng là một người điên dễ thương vô cùng. Nana cố gắng lắm đã đi được tới tầng hai. Quả thật bi giờ cô gần như kiệt sức lắm òi. Chân vừa đau vừa sưng còn bụng thì đói rã rời. Cô lầm bầm nói: _ Nếu bây giờ ai mà cứu được tôi thì tôi sẽ lấy người đó!!! Bỗng .......................... _ Ko ngờ em đồng ý lấy anh nhanh vậy à? Tiếng nói quen thuộc phát ra từ phía sau làm Nana giật mình quay lại. Danson đang đứng đó mỉm cười tinh ranh nhìn cô. Biết những gì mình nói đã được anh nghe nên cô xấu hổ muốn chết nhưng điều làm cô ngạc nhiên nhất là tại soa anh lại có mặt lúc này?Danson tủm tỉm nói: _ Những gì em vừa nói ko được............... - nói đến đây, sắc mặt của anh chợt biến đổi, anh hét lên - Nana coi chừng!!! Rồi anh lao người đến chỗ cô. Ba phút sau.......... _ BỤP.....BỤP.......BỤP..... Những chiếc thùng giấy chứa đồ từ trên kệ rơi xuống . Có lẽ ban nãy do xô đẩy nên mới thế. Nana nằm đó nhắm mắt khít rịt cô hem hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết hình như có cái gì đó đang rơi xuống nơi cô đang đứng nhưng.............sao cô lại ko cảm thấy đau . Nana bắt đầu mở mắt ra thì thấy........ Danson đang nằm đè lên người cô. Phía trên là những chiếc thùng đang đè lên người anh. CÔ kinh hồn vội lồm cồm ngồi dậy và đẩy mấy cái thùng quái quỷ đ1o ra khỏi người anh. Danson ngồi dậy nhưng xem ra hình như anh đã bị thương _ Danson anh......anh.......chảy máu rồi Vừa nói Nana vừa chỉ vết thương trên cánh tay anh đang chảy máu ròng ròng. Mặc dù rất đau nhưng để Nana an lòng nên anh mỉm cười nói: _ Vết thương nhỏ thôi mà ko sao đâu! Cô ko nói gì chỉ nhìn anh mà nước mắt lưng tròng. Danson cười cười nói: _ Anh ko sao thật mà! _..................Vết thương như vậy mà nói ko sao.......anh có phải là đồ ngốc hay ko hả ? - nói đến đây Nana chợt oà khóc _ Sao lại hành động ngốc nghếch như vậy? Anh có biết nguy hiểm lắm hay ko? Sao cứ phải làm cho người ta lo anh mới vui hay sao? - Nana vừa khóc vừa đánh vào người anh thình thịch Danson ngớ người ngồi nghe. Nhưng trong lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng vì anh biết có lo lắng cho anh Nana mới nói thế. Danson ôm chầm cô vào lòng nói: _ Nín đi , anh ko sao đâu mà ! Em mà khóc nữa là vết thương của anh nặng hơn đó _ ANh còn nói nữa - cô lườm anh - nếu như ban nãy anh xảy ra chuyện gì thì ............ _ Chẳng phải bây giờ đang vẫn đang ở trước mặt em hay sao? Thui mà đừng có mè nheo nữa - anh ngắt ngang lời cô _ Anh..........anh thật là ngốc mà - cô ko biết nói gì hơn đành mắng yêu anh _ Ừa anh ngốc , nhưng miễn thấy em bình an là anh vui rồi! - anh nhéo mũi cô nói _ Hứ _ Mà....có thật em chịu lấy anh hông ? - Danson ranh mãnh nhắc lại _ Em..........em........ Nana còn lúng túng trước câu hỏi của Danson thì........mặt anh từ từ cuối xuống tìm môi cô. Và........một nụ hôn ngọt ngào đã được đặt vào đôi môi đỏ mọng của cô. Ban đầu, Nana còn sững sờ nhưng sau đó cô cũng vụng về vòng tay ra sau cô anh và nhón chân đáp trả lại cho anh. Đúng lúc đó, những vòi nước chữa cháy trên trần đều được phun ra. Khung cảnh bây giờ vừa lãng mạn vừa làm tăng thêm phần thôi thúc cho tình yêu của Danson và Nana. Dưới làn nước mát lạnh đó có một đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm. Bên ngoài, mọi người đang lo sốt vó. Ai nấy đều như đang ngồi trên đống lửa. _ Sao lâu vậy? - Ariel cứ nhìn chằm chằm vào bên trong _ Ko biết Danson có cứu được Nana ko nữa ? - Rannie lóng ngóng _ Yên tâm đi ! Nhất định sẽ cứu được mà - Mike trấn an mọi người _ Biết vậy ban nãy em ko cho bả trả vào lần nửa thì đâu có chuyện gì xảy ra - Ariel tự trách _ Em à chuyện này cũng đâu ai muốn - Joseph vỗ về Ariel _ Nhìn kìa........họ ra rồi kìa - Matt mừng rỡ reo lên Cả đám nhìn theo hướng anh chỉ thì thấy Danson đang bế Nana chạy ra. Mình mẩy cả hai ướt như chuột lột. Mọi người ôm nhau mừng rỡ. _ Nana bà ko sao thì tốt quá, làm tụi tui sợ muốn chết à - Joe nói _ Hì hì hì - Nana le lưỡi ra cười _ Ủa nhưng mà nói cháy mà sao hem thấy khói gì hết trơn vậy ta ? - Rannie thắc mắc Cô nhắc làm mọi người mới sực nhớ . Hình như nảy giờ ko thấy một tí khói nào bốc lên gì hết trơn mà đội cứu hỏa cũng chẳng đến. Đang còn miên man suy nghĩ thì nghe: _ Trời ơi ! Thì ra đứa nào chơi ác , đập vỡ chuông báo cháy , làm mọi người tưởng có hỏa hoạn chạy hông kịp _ Đúng là ác ôn mà !- người đi đường thứ hai nói Cả bọn cùng nhìn nhau cười khùng khục. Vậy mà cứ ngỡ cháy thiệt làm chạy thục màng vậy mới ghê chứ! Nhưng cũng nhớ nó mà có một cặp yêu nhau đã tìm đến được nhau. Rồi mọi người kéo nhau về nhà Danson Nana lăng xăng mang thùng thuốc ra băng vết thương lại cho Danson. Động tác hệt như một y tá chuyên nghiệp. Thấy có vẽ hai người cần có một không gian riêng tư nên: _ Joseph à ! Em muốn lấy số đo của anh. Mình lên lầu đi nhá! _ uhm Cặp Joseph nói xong rùi chuồn lẹn lên lầu. Còn Matt và Joe thì......... _ Matt anh lên giúp em cái này với Rồi Rannie cũng nháy mắt ra hiệu cho Mike. Cặp đôi khắc khẩu này cũng nhanh chóng rút quân về phòng trong sự im lặng. Giờ đây, trong căn phòng khách rộn thênh thang này chỉ còn có Danson và Nana. Cả hai ngồi nhìn nhau ko chớp. Trong ánh mắt đó ta có thể nhìn thấy được lửa tình yêu đang bừng cháy. Nana chợt nhào người tới ôm lấy Danson nhỏ giọng nói: _ Hứa với em đi ! Lần sau đừng làm những chuyện dại dột như vậy nữa. _ Ừ anh hứa mà ! - anh dịu dàng nói _ Ban nãy anh làm em sợ chết khiếp , lần sau mà còn như vậy nữa thì đừng trách em - cô phụng phịu nói _...........................- Danson ko nói mà anh đang nghe nhịp tim mình thổn thức theo từng lời trách cứ của cô _ Hứ cho nhiều vô đi rồi mai mốt quên - cô nói _ Anh biết rồi mà nói hoài. ANh cũng ko muốn em trẻ vậy mà làm góa phụ sớm đâu , đừng lo - anh chọc cô _ Anh.............- cô lườm anh mộ cái sắc lẻm _ Bé con ! Em nói nữa làm sao..........anh hôn được em hả? Danson lém lĩnh nói rùi từ từ đặ lên môi Nana một nụ hôn thứ hai của tình yêu. Nụ hôn của sự chờ đợi, của sự trách cứ, nhớ thương và của tình đầu trong sáng Sau vụ việc xảy ra, các cô đã tìm được cho mình nguồn cảm hứng để thiết kế. Cặp nào cũng đang hì hục hoàn thành trang phục cưới cho mình. Nana và Danson thì tình cảm ngọt còn hơn mí đường. Có lẽ sau tai nạn này, cả hai đã học được cách trân trọng người mình yêu rồi nhỉ? _ Danson em thấy hình như cái này nó còn thiếu thiếu cài á Nana đi vòng quanh chiếc áo cưới ngắm nghía rồi nói. _ Uhm ! Anh cũng cảm thấy vậy đó - anh ngắm chiếc áo chằm chằm rồi xoa cằm nói Cả hai cứ đi đi lại lại xăm xoi nó, rùi vò đâu bức tai muh suy nghĩ. Hai người dù ngắm ngang, ngắm dọc vẫn ko thể tìm được đáp án là gì. Bỗng.................. _ Á ! Anh nghĩ ra cái này - Danson la lên làm Nana giật mình Nói rồi , anh chạy nhanh ra ngoài, độ năm phút sau, anh trở về trên tay và một sợi dây dài bằng bạc có đường kính cỡ 1cm với vẻ mặt hớn hở. Nana khó hiểu hỏi: _ ANh lấy cái này làm gì? _ Em chờ một chút! Anh nháy mắt với cô cười một cách khoái chí . Danson đem sợi dây vòng ra sau chiếc váy y như dây nịt. Nhưng anh ko thắy thật sát mà để nó xề xệ xuống và phần dây dài còn dư Danson để thòng xuống . Bây giờ nhìn chiếc váy rất khác so với lúc nảy. Giờ trông nó dịu dàng và nữ tính lắm. Nana búng tay cái chóc nói: _ Good ! Sao nảy giờ em ko nghĩ ra vậy ta. Danson anh giỏi thật đó nha _ Hihihi dĩ nhiên , như vậy mới xứng là ông xã em chứ - Danson cười tươi nói _ Hay là anh đổi ngành đi , em thấy anh mà làm nhà thiết kế ko chừng còn nổi hơn em á! - Nana chọc _ Thui thui cho anh xin đi! Anh hem có hứng với ba cái vụ đó đâu - Danson lắc đầu lia lịa _ Hahahaha Nana phá ra cười ngặt nghẽo làm Danson cũng phải cười theo. Căn phòng làm việc của hai người tràn ngập tiếng cười rộn rã. Còn bên Matt và Joe thế nào? Đôi này có vẻ yên ổn nhất nhỉ? _ Matt anh thử xem vừa chưa ? Joe vừa nói vừa đem chiếc áo vest ướm lên người anh. Cô nghiêm đầu ngắm nghía rùi tự cười một mình làm Matt khó hiểu _ Em đang cười cái gì vậy ? _ Hem cóa gì! Chỉ thấy anh mặc vest lên trông cũng bảnh lắm chứ! _ Đương nhiên rồi, anh mà ! - Matt tự hào nói _ Xí ! Nhưng nếu ko có người thiế kế áo đẹp thì làm gì có chuyện người mặc đẹp chứ! - Joe nói như một gáo nước lạng tạt vào mặt anh , làm anh quên một cục _ Em lúc nào cũng thích nói shock anh vậy ? - Matt bùn bùn nói _ Hihihihihi, vì em thích thấy vẻ mặt tiu nghỉu của anh khi bị rớt từ trên trời xuống - Joe cười cười nói _ Em ác lắm - anh làm ra vẻ tội nghiệp _ Thui , đừng giận em nữa muh Joe nói rồi liền vòng tay ôm lấy tay anh năn nỉ. Matt mỗi lần mà thấy Joe như thế thì dù có giận cách mấy anh cũng xiu lòng ngay. Bởi thế, anh làm sao có thể ko yêu cô được chứ nhất là khi Joe lại dễ thương như vậy muh. Cặp đôi của Joseph và Ariel là ít nói nhất mà cũng là cặp tình củm nhất.Ariel vừa cắt vải vừa ngước lên mĩm cười nhìn Joseph bằng ánh mắt đầy yêu thương. _ Anh có mệt thì đi nghỉ trước đi! Để em làm cho Joseph đang ngồi trên ghế ngắm Ariel làm việc nghe vậy anh đứng lên đi vòng ra sau Ariel và ôm cô vào lòng nói: _ Anh ko mệt đâu. Em làm vất vả vậy sao anh có thể đi nghỉ được chứ! Ariel xoay người lại , ôm anh nói nhỏ: _ Em ko sao đâu! Gần sắp tới ngày rồi nếu ko nhanh thì sẽ ko kịp đâu. Anh đi ngủ trước đi! Joseph xót xa nhìn Ariel. Mấy ngày nay cô đã vất vả với ba cái vụ này lắm rồi. Nhìn cô trông ốm hẳn và cũng ko còn tươi tỉnh như thường ngày nữa. Điều đó làm cho Joseph cảm thấy đau vô cùng. Anh cảm thấy tự trách mình vô cùng vì ko thể giúp gì được cho cô cả. Joseph nhìn sâu vào mắt cô nói với giọng tự trách: _ Tiếc là anh ko giúp gì được cho em cả _ Anh đã giúp em nhiều rồi! Nếu mấy ngày nay ko có anh bên cạnh em cổ vũ , động viên em có lẽ em đã gục mất rồi - cô cười nhẹ nói _ Hay là đã anh ở lại phụ em mấy việc lặt vặt nha . Ok? - Joseph đề nghị _ Uhm - cô tươi cười gật đầu Rồi cả hai vui vẻ cùng nhau hoàn thành phần việc còn lại cho kịp thời hạn. Không gian thật ấm cùng làm cho họ cảm thấy mọi mệt mỏi dường như tan biến mà thay vào đó là sự hăn say, năng nổ. Thời gian cũng vì vậy mà chạy nhanh hơn thì phải? Trong bốn đôi thì đôi khắc khẩu và thường xuyên cãi nhau nhất chắc có lẽ là đôi của Mike và Rannie. Ko hiểu nổi hai người này kiếp trước có thù với nhau hay sao mà giờ phút nào cũng thấy cãi, cãi ko mệt mỏi, cãi ko ngừng nghỉ _ Way ! Anh đang làm cái gì vậy ? Rannie đang chỉnh sửa lại chếc váy cưới thì giật mình khi thấy Mike đang cầm cây kéo định cắt cái gì đó. Cô vội vàng phóng tới chỗ anh chàng và giật phắt cây kéo từ trong tay Mike ra mà mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. ANh chàng ngơ ngắc giương đôi mắt nai to tròn nhìn cô _ Anh đang làm cái gì vậy hả? - Rannie quắc mắt hỏi _ tôi thấy mấy cái này nó tua tủa kì kì làm sao á nên.......- Mike vừa nói vừa chỉ vào cái quần của mình _ Nên định cắt bỏ chứ gì - rannie khoanh tay trước ngực nói hộ phần sau dùm anh . Rồi bỗng nhiên khuôn mặt cô biến dạng trông đáng sợ vô cùng - anh có điên ko hả? đúng là lúa mà - cô ngửa mặt lên than trời _ Uhm ! Nhưng sao cô lại nói tui lúa hả? Tui được mệnh danh là " công tử mode đó nha! - Mike giương giương tự đắc cách điệu trong thiết kế hay ko hả? Nó được làm dựa vào một phần cá tính của anh đó. Tôi đã mất hai ngày để thiết kế ra nó vậy mà anh suýt tí nữa vì cái sự " lúa " chết tiệt của mình xém tí là hủy hết tâm huyết của tôi. Cô nói một tràng làm Mike nghe đến đờ mặt. Anh ko nghĩ là cô đã mất hai ngày trời mới có thể nghĩ ra nó. Vậy mà anh đã xém phá hoại hết những cố gắng , khổ cực của cô trong những ngày qua. Mike nhìn cô bằng ánh mắt biết lỗi _ Trời ơi ! Sao tôi lại có thể lấy anh chứ ! - cô ôm đầu than _ Rannie à cho anh xin lỗi đi ! Anh ko biết em đã cực khổ như vậy - Mike nói với giọng buồn hiu Rannie nhìn vẻ mặt của Mike bây giờ trông thậy tội nghiệp. Dù đang rất giận và rất bực mình nhưng cô cũng ko nỡ tránh mắng anh thêm. Rannie ngồi phịch xuống ghế, thở ra nói với giọng mệt mỏi: _ Thôi bỏ đi! Dù sao anh cũng chưa làm gì! _ Vậy em tha lỗi cho anh hả ? - Mike vui ra mặt _ Nhưng lần sau muốn gì thì nói với tui một tiếng trước đã - Rannie bóp bóp cổ của mình nói một cách mệt mỏi _ Ok - Mike cười toa toét , rồi anh chợt hỏi - em mệt lắm hả ? _ Uhm _ Để anh mát xa cho Nói rồi Mike nhào tới xoa bóp cổ, xoa bóp vai Rannie mà ko cần biết là cô đồng ý hay ko. Do quá mệt nên Rannie đã ngủ gục hồi nào ko hay. Mike nhìn cô xót xa, rồi bế cô đặt lên giường , nhẹ nhàng đắp chăn cho Rannie.Còn anh, anh ko ngủ mà ngồi đó ngắm nhìn Rannie một cách say sưa. Trải qua những ngày làm việc mệt mỏi , cuối cùng ngày mà mọi người đều mong đợi cũng đã đến. Hôm nay, bốn cô nàng phải dậy rất sớm để trang điểm , làm tóc . Nhưng cả bốn người đều ko giấu nỗi vẻ hớn hở và hồi hộp của mình. Các cô được trang điểm rất lộng lẫy và mặc trên mình những chiếc áo cưới do chính tay mình thiết kế ra cả bốn thấy hạnh phúc vô cùng. Các cô gái ngồi trong phòng dợi muh hồi hộp quá trời. Joe đứng ngồi ko yên cứ đi tời đi lui làm ba người kia muốn hoa cả mắt _ Bà ngồi yên dùm tui được ko? - Nana chống tay lên trán nói _ Tui......run quá bà ơi - Joe vẫn ko chịu ngồi xuống _ hahaha........Joe nhà ta mà cũng biết sợ hả?- Rannie cười ngất lên Rannie tuy miệng cười như vậy thôi chứ thật ra chính cô cũng có hơn gì Joe đâu. Tuy ko ưa Mike cho lắm nhưng khi nghĩ tới sẽ cùng anh tay trong tay bước lên giáo đường thì trống ngực cô đã đập thình thịch rồi. Joe lườm Rannie một cái rùi ngồi xuống ghế nói: _ Tại lần đầu làm cô dâu chứ bộ.Bà cũng có hơn gì tui đâu mà làm bộ hoài _Bà....................-cô bị Joe nói trúng tim đen nên cứng họng _ thôi hai người làm ơn đi. Đây là giờ phút nào rồi mà còn cãi? - Nana quay sang nói với giọng bực mình Đúng lúc đó thì................................ _CẠCH!! Cánh cửa của phòng chờ được mở ra. Các ông bố bước vào với nụ cười rạng rỡ trên môi. _ Tới giờ rồi đó! - ông Chu nói _ Vậy...........vậy............- Ariel bắt đầu lúng túng _ Đi thôi nào con gái Nói rồi,các ông bố quàng tay con gái dắt ra lễ đường. Ngoài kia,bốn anh đang nóng lòng muốn xem mặt cô dâu của mình như thế nào. Khi các cô được cha dẫn ra,cả khán phòng gần như ngộp thở mà theo dõi từng bước chân của họ. Bốn nàng tuy miệng cười nhưng tay chân đang run lên bần bật. Đây là ngày trọng đại trong đời người hỏi ai mà ko lo chứ? Còn các anh thì sao? Bốn anh đứng như hóa đá khi thấy các cô xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy cưới sang trọng. Đang còn mơ màng thì các anh nghe: _ Ba giao con gái cưng của mình cho con nhé ! Hãy chăm sóc nó đàng hoàng Nói xong,các ông trao tay cô con gái yêu của mình cho bốn anh. Và giờ phút thiêng liêng đã đến. Ông mục sư bắt đầu tiến hành công việc cao cả của mình là chứng giám cho tình yêu của những đôi trai gái đang hiện diện tại đây. Ông ta bắt đầu đọc một tràng: _ Các chú rễ................................(khỏi viết chắc mí bạn cũng biết òi ha) _ Con đồng ý -bốn anh đồng thanh hô to _ Còn các cô dâu........................cho dù giàu sang,bệnh tật.............. _ Con đồng ý - ba cô kia trả lời duy chỉ có mình Rannie là hem đáp Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô như thể sinh vật lạ. Rannie vẫn dửng dưng còn Mike thì mặt tái méc.Anh chàng nhìn cô lom lom, muh hem biết cô nàng này đang giở trò gì nữa đây _Nè pà sao vậy?-ba người kia thúc vào người Rannie lo lắng hỏi _................................. Ông mục sư nóng lòng hỏi: _ Còn con có đồng ý ko? _ ..............-Rannie nhìn sang Mike,mặt anh chàng giờ đây như bánh bao chiều - phải ở với nhau cho dù khó khăn, bệnh tật á? _ Đúng vậy, con có bằng lòng ko? - ông mục sư gật đầu xác nhận _ Con..........con đồng ý - cô nhỏ giọng nói Tất cả mọi người trong khán phòng thở ra nhẹ nhỏm. Mike cũng suýt hú hồn vì cô.Rannie cũng ko hiểu sao mình lại sao lại đồng ý nữa . Sau đó,chú rể trao cho cô dâu những nụ hôn ngọt ngào trong những tràng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Cuối buổi lễ là chương trình hưởng tuần trăng mật của những đôi vợ chồng mới cưới này. Và nơi dừng chân đầu tiên đó chính là Pháp với thủ đô Paris hoa lệ
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#55
|
||||
|
||||
|
Vừa lên máy bay chưa đầy nửa tiếng, mấy cô nàng đã nằm lăn ra ngủ ngon lành. Còn bốn anh thì đương nhiên là phải làm " cái gối " bất đắc dĩ cho các nàng.Dù có ê ẩm đi nữa thì chẳng ai dám phàn nàn lời nào. Má ngược lại họ còn cảm thấy vui nữa kìa. Chuyến đi này hứa hẹn nhiều điều thú vị lắm đây.
Trở lại với Beatrice, sau khi tiễn mấy đứa em yêu của mình đi . Cô đã quay trở lại công ty, bắt đầu một ngày làm việc đầy căng thẳng của mình. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh buổi hôn lễ vẫn còn chập chờn vây lấy cả tâm trí cô. _ Ko biết bao giờ mình mới được như vậy nhỉ? Nói rồi Beatrice khẽ mĩm cười. Nhưng sau đó, cô cũng lắc mạnh đầu cố xua nhanh cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình _ Cộc...cộc.....cộc Tiếng gõ cửa vang lên ngăn ko cho ý nghĩ của cô tiếp tục được thêu dệt _ Vào đi! Người bước vào ko ai khác đó chính là Dylan. Vừa vào anh đã nở với Beatrice một nụ cười tươi rói có thể làm chết người. Nhưng đối với Beatrice thì ko thể nào cả vì trong lòng cô còn có một người quan trọng hơn nhiều. Cô ngẩn lên hỏi: _ Anh đến có gì ko? _ À ! Anh đến đưa em bản kế hoạch đây Nói rồi, anh đưa tập hồ sơ cho Beatrice. Cô cầm lấy và từ tốn mở ra xem. Lướt mắt một lượt, rồi đóng sấp hồ sơ lại ngước lên nhìn anh cười hài lòng. _ Làm rất tốt! Quả là tôi nhìn ko sai mà, anh có thể làm được mà! Dylan ko nói gì mà chỉ nhìn Beatrice cười cười. Ánh mắt anh nhìn Beatrice như bị thôi miên và ko tài nào rời mắt khỏi những hành động của cô được, Điều đó chính anh cũng ko thể nào giải thích được. Nhưng anh chỉ biết, khi ở bên cạng cô , anh có một cảm giác rất lạ, rất muốn bảo vệ , chăm sóc cô. Beatrice cảm thấy nóng mặt trước ánh nhìn quá là nồng nàn của anh. Dù có muốn tránh nhưng cũng chẳng có chỗ nào để cô tránh được. Beattrice cố lãng sang chuyện khác: _ Người mẫu đại diện cho sản phẩm anh tìm được chưa? _ Vẫn chưa tìm được người thích hợp làm đại diện cho sản phẩm mới của chúng ta _ Vậy à ? - Beatrice suy nghĩ - được em biết rồi _ Chút trưa em rảnh chứ ? Chúng ta........... _ Chút trưa em còn giải quyết đống công việc này nữa. Sorry anh nha! - Beatrice chặn đầu Dylan truớc vì biết anh muốn nói gì nên cô tứ chối một cách tế nhị Còn Dylan thì hụt hẫng khi bị Beatrice từ chối nhưng anh vẫn nở nụ cười gượng gạo _ Ko sao , lần khác vậy! _ Uhm - cô cười Rồi Dylan lầm lũi đi ra ngoài. Beatrice bây giờ mới thở phào nhẹ nhỏm. Thật ra cô biết rõ tình cảm của Dylan chứ. Vì cô vốn là một cô gái thông mình và nhạy bén thì những chuyện như vậy đâu có che mắt được cô. Nhưng đối với Beatrice , cô chỉ xem Dylan như một người bạn, người anh mà thôi. Cô ko hề có ý nghĩ sẽ cùng với anh vượt qua mức tình bạn. Beatrice nhún vai một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình Còn Dylan vừa bước ra khỏi phòng Beatrice thì anh đã đụng mặt Ady. Cô nàng vừa thấy anh thì hớn hở chạy lại : _ Dylan! Thật trùng hợp lại gặp anh ở đây ( trùi ui công ty cóa bao nhiêu đâu muh hem gặp) _ ..................... _ Chút trưa em với anh đi dùng cơm nhá! - cô vui vẻ đề nghị _ Chút trưa anh bận rồi - anh lạnh lùng đáp - nếu ko có gì nữa thì anh trở về phòng làm việc đây Nói rồi, anh đi thằng một nước về phòng. Đề lại Ady đang dõi theo nhìn anh với khuôn mặt giận dỗi. Bỗng cô ngoái đầu lại nhìn về phía phòng làm việc của Beatrice bằng ánh mắt tức tối. Ady biết chắc rằng đã có chuyện gì xảy ra với Dylan rồi nên anh mới có thái độ như thế đấy , mà nguyên nhân ko còn ai khác đó chính là cô tổng giám đốc mới, Beatrice. Nghĩ đến đó, càng làm cho Ady cảm thấy ghét Beatrice hơn nữa vì cô đã giành mất Dylan trong tay của mình Máy bay đã an toàn đáp xuống phi trường. Bốn cô hí hửng thấy rõ, còn mặt mày mí anh thì như ăn phải ớt . Vì suốt chuyến bay dài các anh chàng nào có ngủ được yên đâu. Nhất là bả vai ai nấy đều đau ê ẩm. TRong khi các anh lui cui lo cân hành lí thì đằng này bốn cô gái nhà ta lon ton chạy đi xem khắp nơi. Điều đó làm mí anh bực mình vô cùng _ Các em có thôi đi ko hả? Mau qua đây xách phụ anh cái túi này đi! Làm như chưa bao giờ đến đây ko bằng vậy á ! - Matt mệt quá đâm quạu Thấy thế, các nàng mới hì hục chạy lại tiếp tay với ông xã. Cô nào cô nấy nhìn các anh cười giã lã _ Thui muh đừng nóng muh ! Để xem xách dùm cho ha? - Joe cười tươi rói nói Quả thật, thấy cử chỉ trẻ con của các nàng mí anh ko thể nào mà giận cho nổi. Joseph bật cười nói: _ Thôi nảy giờ chúng ta " đóng phim " ở đây cũng đủ lắm rồi đó! Nếu còn ko đi chắc chắn người ta sẽ kêu người đến xúc chúng ta đi đó Sau câu nói trêu đùa của anh thì cả đám phá ra cười nắc nẻ. Mọi người cùng giúp nhau làm cho xong thủ tục nhập cảnh rồi dọt cho lẹ ra ngoài. _ Paris ơi ! Tôi tới rồi nè ! I love you.............- Rannie vừa ra tới ngoài. Rannie đã sung sướng hét lên _ Cuối cùng cũng tới rồi ! Thích ghê vậy đó - Ariel vươn vai cảm nhận cái không khí mới lạ này làm cô thấy khoan khoái trong người _ Đi thôi ! Mau về khách sạn tắm rửa rồi còn đi chơi nữa chứ! - Matt nói Cả đám gật đầu tán đồng rồi kéo nhau ra đợi xe đến rước nhưng..........đứng đợi cả tiếng đồng hồ mà ko thấy có bóng ma nào cả. Vừa đói vừa khát khiến mọi người phát tiết. Mike mặt mày nhăn nhó hỏi Danson: _ Ê !Ko phải mày nói là sẽ có người của khách sạn đến rước sao? Bây giờ đâu? Cả bóng ma cũng ko có là sao? _ Ơ! Thằng này lạ, mày hỏi tao tao biết hỏi ai? Thì ba tao đã báo cho người bên này biết rồi mà - Danson cũng đáp lại với giọng bực bội Nana thấy tình hình kiểu này coi bộ hem ổn liền nói với ox: _ Danson à ! Hay anh gọi điện về hỏi ba coi! Nghe lời cô, anh moi điện thoại trong túi ra và tức tối gọi về Đài Loan. Ko biết anh nói gì đó với papa mình mà cả đám chỉ thấy anh lắc đầu với gật đầu hem. Mười phút sau, anh cúp máy nhìn mọi người với anh mắt ái náy. Còn cả đám thì đang căn đôi mắt ra trông chờ câu trả lời ở nơi anh mà muốn lên tim. _ Sao hả ? Ba nói thế nào ? - Matt thúc em trai _ Hì hì hì........ ba nói.........- anh cười mà mặt méo xệt - ba nói.......ba đã dặn sai giờ đi đón mình . Chín giờ sáng muh ổng dặn nhằm là chín giờ tối nên..............- nói tới đây anh ngước lên nhìn mọi người với đôi mắt " ngây thơ vô số tội" _ Trời..........sao ko nói sớm!!!!!!! Cả đám cùng đồng thanh kêu lên. Danson méo mặt nhìn mọi người. Anh tưởng tượng nếu cả đám mà hội đồng anh , chắc anh chết ko kịp ngáp quá!! Thôi thôi ! Mọi người cũng mệt rồi hay là chúng ta đón xe về khách sạn đi nha rồi tính tiếp Nana thấy mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, những ánh mắt hình viên đạn thi nhau đang bắn vèo vèo vào Danson nên cố tình giải vay cho ox của mình . Có thế, cả đám mới chịu buông tha Danson . Vậy là cả đám ngậm ngùi đón taxi về khách sạn. Họ gọi 2 chiếc taxi Danson & Nana, Joseph & Ariel đi một xe. Matt & Joe, Mike & Rannie đi một xe và đích đến cuối cùng là khạc sạn Rex của tập đoàn Đường thị .Nhưng mọi chuyện cứ tưởng êm xuôi ai dè................................. _ Các người muốn đến đâu hả? - người lái taxi xổ nguyên một tràng tiếng Pháp _ Khách sạn Rex - Joseph trả lời cũng bằng tiếng Pháp _ Wow ! Anh cũng biết nói tiếng Pháp hả? - Ariel reo lên một cách thích thú _ Dĩ nhiên rồi ! Ông xã em muh - Joseph vênh mặt tự tin nhưng rồi anh cũng trở lại vẻ nghiêm chỉnh nói - mà sao em lại nói " cũng biết "? _ Ủa? Anh ko biết gì à? Ariel ko nói cho anh nghe sao? - Nana bon chen hỏi Joseph cũng nghệch mặt ra trước câu nói của Nana. Nói ? Nói cái gì nhỉ? Nhìn mặt Joseph lúc này khiến Ariel ko nhịn được cười _ Làm gì mà anh nghệch mặt ra ghê thế? - Ariel cười to nói - ngay từ nhỏ thì tụi em đã được học rồi nên em, Nana và Rannie đều có thể nói được tiếng Pháp Joseph quay sang nhìn Nana như hỏi" có phải vậy ko" thì ngay lập tức anh nhận được cái gật đầu chắc chắn . Cô còn nói thêm cho Joseph biết: _ Ariel biết năm thứ tiếng lận đó! _ Ghê vậy ? - Jospeh kinh ngạc nhìn cô vợ yêu của mình - em còn giỏi hơn anh nữa đấy! _ Ko đâu! Anh giỏi hơn em muh - cô nhỏng nhẽo - ông xã của em là number one Sau câu nói của Ariel là một tràng cười vang cả xe. Còn bên xe của cặp đôi khắc khẩu thì sao? Xem ra đôi này có vẻ hơi rắc rối đây......... _ Ủa? Sao đi vòng vòng hoài mà chưa tới vậy ? Lần trước anh tới đây anh nhớ là đi nhanh tới lắm mà ! - Matt gãi gãi đầu nói _ ................................... Ông tài xế người Pháp vẫn ko trả lời họ ( cóa hiểu gì đâu muh trả lời ) . Chiếc xe cứ thế hết chạy thẳng rồi quẹo, hết quẹo rồi thẳng lòng vòng hết gần tiếng mấy mà chẳng thấy bóng dáng cái khách sạn nào cả. Bốn người ngồi trong xe mặt ai nấy đều bờ phờ thấy rõ. Xương cốt toàn thân đều ê ẩm. Rannie thấy coi bộ nếu tình hình này cứ kéo dài thế kia chắc chắn sẽ ko ổn nên cô mới quay sang hỏi Mike: _ Nè ! Ban nảy anh nói cái gì với ông ta vậy hả? _ Thì............nói là đến khách sạn Rex - anh ngây thơ nói _ CÓ thật là khách sạn Rex ko đó ? - Rannie tỏ ý ko tin tưởng _ Ờ - Mike nhăn nhó đáp Thật ra Mike chỉ biết nói lõm bõm vài câu tiếng Pháp thui à! Chứ còn mà khó quá thì anh chịu thua. Tiếng Anh và tiếng Ý thì ko thành vấn đề chứ tiếng Pháp thì............anh đành pó tay.Nhưng vì bệnh sỉ viện của mình nên anh mới nói cứng với Rannie . Và nhất là anh ko muốn thua cô. Còn Rannie thì nóng như lửa đốt. Nhìn vào mắt Mike cô thật sự chẳng tìm được sự tin tưởng nào ở lời nói của anh cả. Vì do ban nảy Mike đón xe nên anh ta nói gì Rannie thật ko biết nhưng................một con đường mà cứ chạy lòng vòng hoài thì thật có vấn đề òi. _ Biết vậy ban nảy ko để cho tên mắc dịch này đón xe. Chẳng biết hắn có biết tiếng Pháp ko nữa . Soa mà mình nghi quá à !- Rannie lầm bầm _ Mike, thật ra anh có biết nói tiếng Pháp ko vậy ? Nếu ko biết thì nói đại đi - Rannie bực mình quá quát lên _ Cô giỏi quá sao ko nói đi - Mike cũng ko vừa gì quát lại Ko đợi Mike nói thêm câu nào. Rannie đã chồm lên hỏi ông tài xế: _ Xin lỗi cho hỏi , ông chở chúng tôi đi đâu vậy? _ Thì các cô cậu ko phải đến khách sạn Mex sao? _ Mex?Ai nói với ông là chúng tôi đến khách sạn Mex sao? -Rannie trợn mắt hỏi _ Thì anh chàng ngồi kế bên cô đó- ông ta vừa nói vừa quay ra sau chỉ Mike Nghe ông ta nói mà Rannie tức xì khói . Cô quay qua liếc Mike một cái sắc lẻm. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lập tức.Còn Mike thì sợ xanh mặt trước cái nhìn của bà vợ " quái chiêu" . Rannie lườm anh , ghiến răng ken két nói: _ Chút tui sẽ tính sổ với anh sau Nói xong cô lại chồm lên nói chuyện với ông tài xế. Mike thì ngồi cứ lâu lâu liếc nhìn Rannie. Matt và Joe thì lắc đầu nhìn hai người _ Xin lỗi ông nha ! Tại ông xã tui ko rành tiếng Pháp nên đã nói sai là khách sạn Rex chứ ko phải Mex âu. Làm ơn nha! - Rannie ái ngại nói _ Oh ! Ko sao Nói rồi, ông ta cho xe quay lại. Còn Rannie thì nhìn Mike tức tối nói: _ Anh có đầu óc ko vậy hả? Anh có biết anh đã hại chúng tôi thê thảm lắm ko? _ Gì chứ ? Tôi có làm gì đâu ? - anh chu mỏ lên cãi lại _ Có làm gì đâu? - Rannie lặp lại lời nói của anh mà muốn hộc máu vì tức - nói nghe hay nhỉ? ngay cả Rex và Mex cũng nói sai nữa thì còn làm ăn gì được nữa? _ Hả? - cả ba người mắt tròn mắt dẹt _ MUốn biết thì hỏi anh ta đi ! Người ta là khách sạn Rex là REX đó chứ ko phải là Mex đâu anh hai. Ko biết nói thì sao lúc đầu ko nói hả? - Rannie làm một tăng Matt và Joe nhìn Mike bằng đôi mắt " iu dấu " chưa từng có làm anh ớn cả sống lưng. Rồi cả hai nháy mắt cùng Rannie. Cả ba như hiểu ý nhau và................. _ 1......2.........3................Yaaaaaaaaaaaa Cả ba cùng một lúc nhào vào đánh Mike túi bụi, đánh tới tấp. Vừa đánh Matt vừa nói: _ Thằng nhóc ! Dám chơi anh đây à? CHo chít nè!! _ Có chuyện nói với năng mà cũng ko xong cho anh tiêu lun - Joe cũng nói ( tội nghiệp chiến nì anh iu bị bầm dập òi )
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#56
|
||||
|
||||
|
Trước cửa khách sạn Rex, hai đôi kia đang trông đứng trông ngồi bốn người kia. Nana mặt nhăn nhó nói:
_ Trời ơi ! Bốn người này định đi hết vòng cái Paris này mới chịu về hay sao mà? _ Em yêu ! Bình tĩnh đi . Chắc có lẽ họ lạc đường thôi mà hay xe xảy ra vấn đề - Danson đứng phía sau ôm choàng lấy Nana nói _ Hi vọng giống như anh nói - cô nói mà lòng bồn chồn vô cùng Họ ngồi la liệt trước cửa mà đợi. Năm phút..............mưới phút........rồi một tiếng trôi qua. Mọi người bắt đầu nổi đóa lên. Nana hét lên với một tầng số đáng nể: _ Chịu hết nổi rồi ! Thật ra họ bốc hơi ở xó xỉnh nào thế? Danson thấy pà vợ yêu của mình đang chuẩn bị phát hỏa thì vội vàng đứng dậy kéo tuột cô ngồi xuống dỗ dành noái: _ Bà xã iu ơi anh biết em mệt lắm òi, chính anh cũng vậy nè! Nhưng em cũng nên giữ bình tĩnh chứ! Em xem mọi người đang nhìn chúng ta kìa ! Danson vừa nói vừa vuốt ngực Nana cho hạ hỏa rồi chỉ mọi người cho cô xem. Quả thật cả chục cặp mắt đang hướng về chổ cô. Nana cảm thấy ngượng vô cùng, cô cố gắng nở một nụ cười méo mó nhìn mọi người. Rồi cô quay sang thúc cù chỏ vào hông ông chồng iu dấu của mình nói: _ Cũng tại anh ko đó! Sao0 ban nảy ko ngăn em chứ...........làm em quê muốn chết à! _ ANh......................- Danson pó tay ko nói lại cô vợ ngang ngược của mình _ Hai người làm ơn đi! Giờ phút này mà còn có tâm trí đấu võ mồm với nhau sao? - Joseph nhức cả cái đầu nói _ Ông xa à! Chắc họ ko sao đâu - Ariel biết Joseph đang lo lắng nên cô lên tiếng trấn an - có Rannie đi cùng chắc chắn ko sao _ Bọn họ chẳng ai biết nói tiếng Pháp cả hỏi ko lo sao được. Nếu biết có tình cảnh này thì lúc nảy mình đi chung xe với họ chắc chắn là ko sao rồi - anh tự trách mình Thấy Joseph ngồi vò đầu bức tóc làm Nana dù đang bực mình cũng phải bật cười. Ariel choàng tay sang vai ông xã mình cười cười nói: _ Ai nói với anh là ko ai biết nói tiếng Pháp hả? Còn Rannie anh định quăng ở đâu? _ Hả ? - Joseph khó hiểu _ Chính vì có Rannie đi theo nên em mới nói với anh là có Rannie nhất định sẽ ổn thôi mà - Ariel lém lỉnh nói Bốn người đang nói chuyện vui vẻ cho qua thời gian thì.............từ xa có một chiếc taxi từ xa đang chạy tới. Matt và Mike xuống xe, khệ nệ xách đồ ra khỏi cốp xe. Rannie và Joe từ từ đi ra sau. Vừa thấy bóng dáng bốn người , bốn người kia vội vàng chạy lại phụ khiên đồ xuống. Nana vừa thấy mặt Rannie đã hỏi ngay: _ Nè ! Bốn người đi đâu mà lâu vậy? Tui còn tưởng bốn người đi dạo một vòng hết cái Paris này mới chịu về chứ? _ Hừ ! Cũng gần như vậy đó - Rannie vừa nói vừa nhìn sang Mike - cũng nhờ ơn của ai đó nên tụi tui mới được đi dọa hết một vòng đấy chứ! _ Bà nói như vậy là sao tụi tui hem hiểu ? - Ariel nghệch mặt ra còn Nana thì gật đầu lia lịa _ Muốn biết thì hỏi cái tên " tai họa " đó đi Phán xong một câu rồi Rannie quảy đít bỏ đi vào trong một mạch. Bây giờ , Joseph, Ariel , Nana và Danson nhìn Joe . Joe thì chỉ chỉ sang Matt, Matt thì chỉ chỉ sang Mike. Anh chàng đứng đó nhe hàm răng " sáng ngời mà ko chói lóa " của mình ra cười toe toét. Bốn người kia giật bắn mình khi thấy bộ dạng của Mike bây giờ. Tóc tai anh thì dựng đứng lên như cái chổi lông gà, quần áo bị nhàu nát hết. Cứ y hệt như anh vừa mới đi đánh trận về ko bằng. Ariel kinh hoàng nói: _ Trời ơi! Mới có một tiếng thôi sao mà tơi tả ghê vậy? _ Nhìn bộ dạng mày sao mà thê thảm thế? Giống bang chủ cái bang quá nhưng nếu muốn làm bang chủ thì hình như còn thiếu thiếu một thứ...........- Danso xoa xoa cằm ngắm thằng bạn từ đầu tới chân rồi đột nhiên nói - à há ! Thiếu cái bát với cây gậy nữa là đủ bộ òi ! Mike bị chơi một vố rõ shock. Anh chàng đứng đó nhìn mí thèng bạn quí hóa bằng một cái nhìn " iu thương chết người " . Anh hầm hầm nói: _ Tụi bây vừa thôi chứ! Thấy tao vậy ko biết an ủi còn cười nữa _ Hahahaha..................mày......mày muốn tao an ủi sao đây?......phụt......phụt.......- vừa bụm miệng Joseph vừa nói _ Thôi thôi ! Mình vào lấy phòng đi chứ . Chẳng lẽ các anh muốn ở đây cười hoài sao? Ariel thấy mặt của Mike đỏ ửng đến tội nghiệp nên lên tiếng giải vây cho anh. Ko thôi chắc họ cười tới sáng mai cũng chưa dứt . Nói rồi, cả đám mới chịu đi vào lấy phòng. Họ đi xăm xăm đến quầy tiếp tân bằng thái độ tư tin chưa từng có. Đến đó, cô tiếp viên lịch sự hỏi: _ Xin hỏi quý khách có đặt phòng trước hay ko ạ? _ Cái gì? Đặt phòng trước ? - cả đám đồng thanh Nana giật tay áo chồng mình hỏi: _ Chẳng phải ba nói là có người lo hết rồi sao? Mà đây là khách sạn của nhà mình mà. Còn có dụ đặt phòng nữa à? Danson cũng ko khỏi ngạc nhiên, anh quay sang nhìn ông anh của mình như hỏi " Chuyện này là sao ?". Matt tiến tới chổ cô tiếp viên với nụ cười đẹp như mơ , anh chàng bắt đầu giở cái giọng ngọt như mí lùi ra : _ Người đẹp! Em thật ko biết anh là ai sao? _ Xin lỗi quý khách nha! Khách sạn của chúng tôi hàng ngày có hàng trăm du khách làm sao tôi có thể nhớ mặt hết từng người được ạ! Cô nàng tiếp viên nói một câu như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Matt. Bảy người kia đứng đằng sau cười khúc khít làm Matt đã quê độ với người đẹp rồi nay lại càng điên tiết hơn. Rồi bắt đầu đâm ra quạu, ko biết trút giận vào ai nên anh đành trút giận vào cô tiếp viên vô tội. Nhìn trừng mắt nhìn cô gái nói như hét: _ Gọi Giám đốc ra đây cho tôi! Cô gái hoảng hồn , lật đật nhấc điện thoại lên và gọi.................. Năm phút sau, một người đàn ông chừng năm mươi mấy tuổi vội vàng chạy đến chổ Matt cúi đầu chào nói: _ Đại thiếu gia ! Xin lỗi đã để cậu chờ lâu! _ Giờ này mà còn đại với nhị cái gì nữa - Matt bực mình nói chẳng kiên dè ai cả - chuyện này là sao đây hả? chẳng phải ba tôi đã báo với ông rồi sao? Sao bây giờ lại có cái vụ đặt phòng trước hay sau nữa? Ông định giỡn mặt với tôi chắc? Matt điên tiết lên nên anh xả một tràng làm ai nấy đều kinh hoàng nhìn anh trưng trưng. Còn riêng ông giám đốc thì mặt mày xanh lè, đứng ko muốn vững lắp bắp nói: _ Ko .....ko...phải ạ.Tại......tại....tôi tưởng thiếu gia tối mới......mới đến nơi - ông quay sang cô nhân viên nạt - cô có biết đây là ai ko mà dám đắc tội hả? Là đại thiếu gia của chúng ta đó . Vậy mà cô dám.........thật là. Bộ muốn nghỉ việc sớm hả? Cô nhân viên nghe đến chữ nghỉ việc thì tay chân bủn rủn, mặt xanh lè nói với giọng sợ hãi: _ Tôi..........tôi........thật sự xin lỗi. Tôi ko....ko biết . Làm ơn đừng đuổi tôi. Tôi rất cần công việc này!!!!!! Chỉ chờ có thế, ông giám đốc mới cười giã lã nói với Matt để xua đi sự bực tức trong lòng anh: _ Đại thiếu gia! Tôi đã la cô ấy rồi, xin cậu bỏ qua cho. Matt làm thinh , quay mặt chỗ khác ko nói năng gì. Ông giám đốc lúng túng nhìn mọi người với ánh mắt cầu cứu.Vì ông biết tính khí của Matt, hễ mà nổi cơn tam bành rồi thì khó mà xoa được cơn giận đó. Năm phút..........mười phút trôi qua cũng chẳng có ai dám hó hé nhúc nhích. Còn Matt thì vẫn đứng trơ trơ ra đó như định thử lòng kiên nhẫn của mọi người ấy! Joe giờ này chỉ biết lắc đầu thở ra trước tính khí thất thường của ông xã mình. Cô vạc mọi người sang một bên, mỉm cười đến bên Matt nói nhỏ: _ Ông xã! Đừng giận nữa mà! Anh xem , anh giận lên mọi người đều mất cả vui rồi - cô nũng nịu ôm cánh tay anh lắc lắc nói - Ông xã ! bỏ qua đi ha ! Anh mà còn ko chịu nguôi giận đi lấy phòng thì em sẽ xỉu thiệt đó ! Vừa nói Joe vừa dùng ánh mắt long lanh, giọng nói ngọt ngào và gương mặt dễ thương nhất để năn nỉ Matt. Cả quyết tâm và nổi giận ban nãy của anh bây giờ dường như đã bị đánh bại bởi gương mặt quá đáng yêu của cô vợ mình. Sáu người kia cùng chụm đầu lại to nhỏ. Và người bon chen đầu tiên là Rannie: _ Nè ! Liệu bà Joe có "àm ăn"gì được ko đó ? _ Sao ko? Quá là được luôn đi chứ ! - Nana nói ngay Danson và mấy người kia cũng gật đầu lia lịa . Nana lại nói một cách chắc chắn: _ Nếu là ai thì tui ko dám bảo đảm . Chứ là Joe thì tui dám bảo đảm luôn. Nếu bả mà ko thuyết phục được Matt tui sẽ cắt đầu xuống cho bà làm ghế ngồi luôn _ Em yêu ! Sao em " chơi" lớn thế? Ko sợ thua sao? - Danson giật mình trợn mắt nhìn Nana _ Anh yên tâm đi! Vợ anh ko bị thau dễ dàng như thế đâu - cô nháy mắt nói Joe chờ mãi mà ko thấy Matt đáp trả lời nào, Joe bắt đầu thấy nóng rồi đấy! Nhưng cô cố gắng nhịn để giữ hoà khí mắc công một hồi xảy ra chiến tranh thì khổ.Bỗng............. _ Thôi được rồi! Coi như anh sợ em luôn đó vợ yêu ! _.................................. _ Thôi mà ! Em biết anh sợ nhất là lúc em giận mà! Đi ! Chúng ta đi lấy phòng ha bà xã! Giận mau già lém đó ! Matt có tình trêu chọc Joe. Những lời nói của Matt làm cô ko tài nào ko cười cho được. Rồi hai vợ chồng vui vẻ dắt nhau đi lấy phòng bỏ mặt nguyên đám tám đang đứng đó. Nana nhìn sang Rannie khoanh tay hất mặt nói: _ Bà thấy tui nói có sai đâu! _ Hứ! _ Bà xã của anh tài ghia lun ! - Danson cười toe toét nhìn Nana và bất ngờ hun cái chụt vào má cô. Nana mặt đỏ như trái gấc ngượng ngùng vô cùng . Còn anh thì vẫn vô tư ôm cô giữa thanh thiên bạch nhật Rannie chịu hem nổi nên lên tiếng nói: _ Hai người vừa thôi ! Giữa ban ngày ban mặt mà đóng phim tình cảm thấy ớn hông? _ Sao ? Thấy vợ chồng người ta hạnh phúc còn mình thì hông làm pà tức hả? - Nana cũng chẳng vừa đốp chát lại-Muốn vậy thì kêu Mike đi - nói rồi cô hất mặt sang Mike _ Hai người cãi đủ chưa? Bây giờ có đi lấy phòng ko hả? Hay là định đứng cãi tới sáng? - giờ đến phiên Aiel cảm thấy bực mình. Nhưng cũng nhờ đó mới có thể dặt tắc đi được hay cái loa phóng thanh đang được mở to chực chờ chiến đấu Sau khi lấy phòng, bốn cặp ai về phòng nấy. Họ vừa vào là đã nằm dài trên giường và........................bắt đầu ngủ. Nhưng mọi người đâu có biết rằng, sau giấc ngủ đó, khi họ thức dậy sẽ lại đối mặt với một thử thách khác mà ông trời dành cho. Cứ thế, tám người cứ vô tư mà nằm ngủ . Dù bây giờ trời có sập xuống chắc tám người cũng chẳng dậy
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#57
|
||||
|
||||
|
_ Anh nhanh lên một chút có được ko? Con trai gì mà rị mọ còn hơn con gái nữa !
Rannie vừa đi vừa cằng nhằn Mike. Anh chàng này cũng chẳng vừa gì mà ko đốp chát lại cô vợ " độc chiêu " của mình , nhất là khi cô vợ quý hóa của anh đang dùng những lời lẽ sĩ nhục lên chí khí " nam tử " của anh đây _ Nè ! Cô vừa phải thôi nha ! Nói gì thì nói đừng đem tui ra so sánh với loại con gái yểu điệu các cô à! Dễ quê lắm đó ! Mà đã quê là khó quề á ! _ Hứ ! Nếu ko muốn vậy thì đi nhanh lên dùm cái. Bụng tui nó đang " ********* " nè ! Nói xong Rannie ngúng nguẩy bỏ đi một nước hem thèm cãi tay đôi với Mike nữa. Còn anh chàng nhà ta đành thầm kêu trời lên vì cô vợ " ngang như cua" của mình _ Đáng lí cô ta phải tuổi con cua mới đúng! Người gì mà ngang ngược chưa từng có - rồi Mike ôm đầu rên rỉ - trơi ơi ! ông thật bất công muh ! Sao lại bắt con phải lấy " con cua " này chứ? Đem con đi giết còn sướng hơn ! Mike lầm lũi đi theo Rannie. Lúc hai người đến nơi, sáu người kia đã an vị trên bàn ăn hết òi. Chỉ còn chờ cặp " oan gia " này mà thôi _ "Nhân vật chính " đến rồi kìa ! - Matt hất mặt về phía Mike và Rannie nói _ Sao lúc nào cũng là hai người hết vậy? Chắc kiếp trước hai người thiếu nợ nhau quá ! - Danson lên tiếng than vãn _ Đúng ! Đúng ! Ông xã nói đúng ghê ! - Nana bè theo - kiếp trước trả chưa hết nên kiếp này phải trả tiếp đó! Nana vừa dứt câu . Cô nàng đã nhận ngay hai cái nhìn giết người từ Rannie và Mike làm cô im bặt. Nana quay sang Danson nói lãng : _ Ông xã ! Anh ăn gì nà ? _ Em ăn gì thì anh ăn đó hihihihi ! Hai người ngồi đó cứ " anh anh , em em " làm cả đám sởn cả tóc gáy. Joseph quay qua nói với Ariel với giọng giễu cợt: _ Bà xã ! Xem ra chúng ta cẩn phải phần đấu lên rất nhiều mới đuổi kịp họ đó ! _ Hahahahaha Sau câu nói của Joseph là một tràng cười. Ai nấy đều cười lăn cười bò ra , chỉ có hai vợ chồng Danson thì quê một cục.Nhưng cũng may, lúc đó anh bồi bàn đến kịp thời để cứu vớt cho anh trước một bàn thua trông thấy: _ Xin hỏi quý vị muốn dùng gì? _ À ! CHo chúng tôi.......................... _ Còn tôi là..................... Cả đám cứ thi nhau kêu đồ ăn một cách khí thế vô cùng. Nhưng họ đâu biết rằng bầu trời bên ngoài mây xám đang giăng phủ ......... Thức ăn được đem ra chật cả bàn. Nào là gà quay , nào là gan ngỗng,.................cả đống thức ăn đủ màu sắc kích thức vị giác của mọi người. Tám người , mười sáu con mắt dán chặt vào đó và chuẩn bị.................thủ tiêu nó đi . Nhưng..........ông trời dường như còn muốn trêu chọc họ hay sao mà.................. _ KHÁCH SẠN CÁC NGƯỜI LÀM ĂN CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ? CÓ MỘT ĐỨA CON NÍT MÀ CŨNG TRÔNG KO XONG ? Tiếng hét vang dội làm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người và trong đó cũng có mí anh chị nhà ta ( chùm nhiều chuyện muh ). Cả đám đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác _ Người ta thường nói " trời đánh còn tránh bữa ăn " vậy mà.......... Mike mặt mày như bánh bao chiều nói với giọng ỉu xìu. Bụng cả đám đang mạnh bạo " ********* " vậy mà................thức ăn ngon dưng tới miệng mà ko tài nào ăn được. Đúng là trêu ngươi mà! Tám người ngừng dao nỉa để " xem xét sự tình ". Một người đàn ông người Nhật tuổi cũng ngoài năm mươi mặt mày hầm hầm đứng quát cô nhân viên trong khách sạn _ Tôi đã nói tôi bạn đi họp ko có thời gian chăm sóc con gái tôi. Các người đã mạnh miệng nói là sẽ trông nom nó dùm tôi . Vậy giờ nó ở đâu hả? _ Tôi...........tôi..............thật....xin lỗi ngài - cô nhân viên chỉ biết đứng nói có một câu xin lỗi mà thôi. _ Tôi ko cần biết! Tôi đã giao con gái tôi cho các người giữ hộ vậy mà các người để con bé đi mất . Đó là lỗi của khách sạn các người. Bằng mọi giá phải tìm ra nó cho tôi. Nếu ko.............đứng trách tôi làm lớn chuyện này ra ! - ông ta tức tối quát mà ko biết rằng những lời ông nói nảy giờ cô nhân viên chẳng hiểu gì cả ( người ta chỉ biết cóa tiếng Anh thui muh ) _ Nè ! Ông ta nói cái gì vậy? - ô nhân viên liếc mắt nhìn mấy người bạn mình thầm hỏi Từ xa, ông giám đốc ba giò bốn cẳng chạy thục mạng đến. Ông ta thở hổn hển nói . Nhưng ko phải bằng tiếng Nhật mà là tiếng Anh( hixhixhix đúng là ông nói gà ông nói vịt mà ) _ Chúng tôi thành.............thành thât xin lỗi ông. Nhưng ..........tôi nghĩ chuyện này nếu đổ lỗi cho nhân viên chúng tôi ko thì hình như ko công bằng cho lắm! _ Ông ta đang nói cái gì thế? - ông khách người Nhật bực mình hỏi _ Nhân viên chúng tôi cũng ko muốn có chuyện này xảy ra đâu! Còn về cô bé ! Chúng tôi thật ko nghĩ cô bé trốn đi ra ngoài - ông GĐ vẫn nói thiên thu bất tận mà ko biết ông khách người Nhật chẳng hiểu gì cả _ TRỜI ƠI ! CÓ AI CÓ THỂ PHIÊN DỊCH DÙM TÔI KO? CHẲNG LẼ NGUYÊN CÁI KHÁCH SẠN NÀY KO MỘT AI BIẾT TIẾNG NHẬT HAY SAO? Ông ta điên tiết lên quát. Một phần vì mất con đã làm máu ông ta dồn lên tim rồi. Bây giờ lại thêm bất đồng ngôn ngữ nữa hỏi ko phát khùng lên mới lạ Còn mấy anh chị nhà ta ngồi đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Họ cười đến chảy nước mắt, đau cả bụng mà cũng ko nín nổi _ hahaha.........hixhixhixhix trời ơi.......hixhixhix mắc cười quá chịu ko nổi - Matt vừa ôm bụng cười vừa dùng tay đập đập bàn _ Hí hí hí hí.............đúng là lần này........hixhixhix.......ông GĐ của chúng ta phải đau đầu đây...........hahahaha. Đúng là chuyện vui về ngôn ngữ thứ hai trong ngày mà - Danson cũng ôm bụng cười ha hả nhìn Mike _ Các anh nín đi có được ko? Người ta mất con đã buồn lắm rồi còn gặp các anh nữa ....................- Joe nhăn mặt nhìn Matt nói _ Hí hí hí tại anh mắc quá...........nhịn ko được mà.........hahahaha _ Các anh mau coi để giúp người ta đi ! Nếu ko danh dự của khách sạn sẽ tan thành mây khói đó - Ariel lên tiếng dọa Nhưng quả thật, lời hù dọa này có công hiệu ghê gớm. Chưa đầy ba giây, các anh chàng " siêu quậy" nhà ta đã trở lại vẻ nghiêm chỉnh. Họ nhìn nhau rồi nói: _ Nếu lần này ko phải vì khách sạn thì còn lâu mới nhún mũi vào mấy cái vụ phiền toái này! - Matt nói _ Đi thôi ! - Danson nói rồi đi thẳng đến chỗ ông khách người Nhật Xem ra, màn hay đang chờ đợi các anh chị đang từ từ đến gần rồi đấy!! Không khí trong phòng ăn bây giờ nóng hừng hực như lo luyện đơn của Thái Thượng lão quân. Mọi người đều sút mồ hôi hạn thì................. _ Ông yên tâm đi ! KHách sạn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này ! Danson từ từ đi lại nói với ông khách bằng một thái độ hết sức tự tin. Tất cả những người ngồi trong phòng ăn đều trố mắt nhìn anh . Ông giám đốc nhìn Danson với đôi mắt lấp lánh. Danson đứng trước mặt ông khách người Nhật cao giọng nói: _ Ông hãy cho chúng tôi hai mươi bốn tiếng. Nhất định chúng tôi sẽ tìm được con gái của ông cho ông. ( đang noái bằng tiếng Nhật hẳn hoi nhá) _ Còn nếu ko tìm được thì sao? - ông khách tỏ vẻ ko tin nhướng mắt hỏi _ Nếu ko tìm được thì tùy ông quyết định. Muốn báo cảnh sát hay muốn kiện khách sạn chúng tôi, tôi đều ko có ý kiến - anh tiếp tục đều đều giọng nói Ông khách thật sự lúng túng trước thái độ quá tự tin và chắc chắn của Danson. Ông ta nhìn anh từ đầu đến chân xem chứng như đoán tuổi tác của anh. Một chàng trai chừng hai mươi mấy tuổi ,mặt búng ra sữa như anh lại dám lấy danh dự của cả khách sạn ra mà đánh cuộc trong trò chơi này. Quả là có bản lãnh vô cùng. Nhưng .......điều ông ta thắc mắc nhất là................. _ ANh là ai mà dám khẳng định như thế? _ Lấy tư cách là chủ nhân của khách sạn mà hứa với ông. Như thế đã được chưa? Matt từ đâu đến đáp thay cho Danson.Và đi theo anh là một đội quân hùng hậu , tập hợp toàn những tay lắm mưu nhiều kế ( hem nói chắc mí bạn cũng biết ai òi). Trước uy thế của các anh, ông khách người Nhật khó tính kia có phần dịu giọng và bình tĩnh lại một chút. Ông ta nhìn Danson bằng một đôi mắt thách thức nói: _ Được ! Tôi cho các ngươi hai mươi bốn tiếng . Nếu sau hai mươi bốn tiếng mà ko tìm ra con gái tôi thì....................khách sạn các người chuẩn bị ra hầu tòa đi ! _ Cám ơn ngài ! Danson mỉm cười nói. Rồi quay sang ông giám đốc bảo: _ Hãy mang sơ đồ của khách sạn đến đây ngay! Ông giám đốc lại ba chân bốn cẳng chạy đi mà hem dám hó hé tiếng nào. Còn Nana và ba cô nàng kia nảy giờ đang há hốc mồm ra nhìn Danson bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Nana bay lại ôm anh nói: _ Wow ! Ông xã của em giỏi thiệt nha! Em thật sự tự hào về anh !!! Nana nói mà ánh mắt vẫn ko dấu nổi sự ngưỡng mộ ông xã của mình. Nhưng................ko phải chí có mình Nana ko đâu. Mà hình như tất cả các cô gái có mặt ở đây đều nhìn Danson bằng ánh mắt lấp lánh như sao trời. Các cô nàng tahy phiên nhau suýt xoa: _ Ở đâu mà có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi vậy nè trời? _ Còn là một " thiếu gia " chính hiệu nữa kìa ! - một cô nói với giọng sùng bái - nếu anh ta mà chấm trúng tôi. Tôi sẳn sàng đá đít thằng bồ của tôi mà đi theo anh ta đó! _ Thôi đi bà ! Tỉnh dùm tôi đi ! Ko thấy người ta đã có một cô vợ xinh như tiên rồi hay sao? Bà còn khuya mới lọt vào mắt xanh của hoàng tử á ! - cô bạn kia gõ cái cốc vào đầu nhỏ bạn mình nói Cuộc nói chuyện của các cô nàng đều lọt vào tai của Danson và mấy người kia. Nhưng anh chỉ cười mà ko nói gì cả. Nana cũng chẳng tỏ thái độ ghen tức. Vì cô biết , trong lòng của anh chỉ có mình cô mà thôi . Nên ghen làm gì cho mệt! Nhất là "lời nói gió thoảng" mà. Matt nghiêm giọng nhìn mọi người nói: _ Thôi ! Đừng tào lao nữa ! Mau bắt tay vào công việc thôi. CHúng ta chỉ có 24 tiếng thôi đó! Vậy mà cả đám bắt đầu chụm đầu lại bàn thảo kế hoạch " tìm trẻ lạc" . Mà người bày mưu lược ko ai khác đó chính là..........Joseph , một thiên tài với IQ200. Được xem là đầu não của cả bọn. ANh chàng bắt đầu nói thao thao bất tuyệt dáng cứ y như một nhà " chỉ huy" thứ thiệt. _ Khách sạn có hơn 20 tầng.Khoảng một ngàn phòng nếu đi tìm từng chổ thì ko có thời gian . Với lại dù có thời gian chúng ta cũng ko có sức! _ Nhảm nhí ! AI mà chẳng biết chuyện đó - nguyên đám đồng thanh nói ( trừ Ariel ) làm Joseph quê quá xá . Anh khẽ lườm mọi người rồi nói tiếp _ Biết thì tốt .Vì vậy mà chúng ta phải chia thành sáu ngã chính để tìm. Trong sơ đồ cho thấy, phòng cô bé ở nằm ở tầng thứ sáu. Do mỗi tầng đều có gắn ít nhất là bốn camera. Nên, MAtt và Joe sẽ đến phòng máy để xem lại đoạn băng ghi hình. Có lẽ cô bé rời khỏi phòng sau khi ba mình đi ko lâu nên chắc là lúc 6h45. Còn Danson và Nana sẽ đến những nơi như công viên hay khu vui chơi gì đó để tìm. Vì con nít thì rất thích mấy nơi đó. Theo như tôi biết thì gần đây nhất có một công viên giải trí. Hai người hãy đến đó đi! Tôi và Ariel sẽ đến khu chợ đêm để để tìm. Hy vọng là tìm ra cô bé! _ Vậy còn tao và Rannie thì sao? - Mike hỏi _ Công việc của hai người là ở lại khách sạn mà thu thập tim tức. Thử hỏi xem có ai trông thấy ko. Hông chừng lại có manh mối đó.- Joseph nói _ UHm - cả hai cùng gật đầu _ Di động của mọi người phải được mở 24/24 nhá ! Có tin tức gì thì phải gọi điện báo ngay , Ok? Bây giờ thì bắt đầu thôi! Nói xong, mọi người giải tán đi thi hành nhiệm vụ được giao. Cả đám tìm kiếm khắp nơi như mấy người điên. Lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt. Hai mươi bốn tiếng, họ chỉ có hai mươi bốn tiếng thôi. Liệu có kịp ko hả?
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#58
|
||||
|
||||
|
Joseph và Ariel đến khu chợ trời để tìm. Nhưng hum nay là một ngày đặc biệt nên ở đây rất đông người . Cả hai vừa đi vừa ngó tứ bề. Hễ gặp ai anh và Ariel cũng níu lại để hỏi. Trông cả hai mồ hôi đầm đìa vừa cạy tán loạng trong khu chợ với điệu bộ hớt ha hớt hải trông như hai người điên. Và thật họ cũng gần như muốn phát điên lên đây.Vì tìm mãi mà chẳng cochut1 manh mối nào cả. Hỏi ko bực mới lạ?
Ông trời dường như muốn trêu ngươi hai ngườihay sao mà khiến khu chợ mỗi lúc mỗi đông du khách. Người chen lấn, người xô đẩy nhau. Xung quanh toàn người với người .Nội hít hơi người ko cũng đủ choáng rồi! Bỗng................................... _ Joe.......................Joe..........anh ở đâu vậy hả? Ariel bị chen lấn ,xô đẩy nên đã vuột ra khỏi tay Joseph. Quanh cô giờ đây toàn là người xa lạ . CÔ tìm quanh quất mà chẳng thấy Joseph đâu. Mặt Ariel bắt đầu chuyển sang màu tái xanh. Trống ngực của cô cũng đập nhanh hơn _ Trời ơi ! Chỗ này là chỗ nào vậy nè? - Ariel thầm nói - Joe anh ở đâu vậy hả??????? Ariel kêu lớn tên anh. NHưng....................dường như mọi sự cố gắng của cô đều vô ích. Nơi này quá ồn ào. CHo dù cô có la khản cả cổ cũng chẳng ăn nhập vào đâu. Mắt Ariel giờ đây đã hiện lên nét hoang mang, sợ hãi. Cô có cảm giác như mình là một con cá nhỏ đang bơi giữa một đại dương mênh mông đầy hiễm nguy. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Ariel đã thoáng rùng mình rồi............. Chợt, trong đầu Ariel như lóe lên một tia sáng. Cô mau mau móc điện thoại ra bấm gọi cho Joseph. Nhưng................................chiếc dế yêu của cô như đang trêu cô hay sao mà nó lại hết pin ngay lúc cấp bách như thế này. Mọi hy vọng vừa mới lóe lên bây giờ lại vụt tắt thành đống tro tàn. _ Ko được ! Cứ thế này thì ko ổn chút nào rồi. Chắc Joe lo lắng lắm. Có khi anh ấy đang phát hoảng lên đây. Mình phải chủ động đi tìm mới được,đứng mãi chỗ này cũng bằng thừa. Nghĩ là làm, Ariel vừa đi vừa ngó dáo dát tìm Joseph. Cứ hễ gặp người nào hao hao giống anh ,Ariel đều mừng rỡ chạy đến hỏi. Nhưng đáp lại cho cô là một sự nhằm lẫn đáng buồn. Còn ko là những cái nhìn đầy thông cảm. Đối với Ariel ,cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và chơi vơi như lúc này. Ở nhà, mọi thứ đều có người lo cho cô. Đến khi ra ngoài thì có Joseph đi cùng cô, bảo vệ cho . Nên Ariel chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải lâm vào hoàng cảnh giở khóc giở cười này. Phía trước, phía trước hình như là.................................là Joseph thì phải. Mắt Ariel lại cháy lên tia hy vọng. Ko nghĩ ngợi nhiều, Ariel chạy nhanh đến trước,chụp lấy cánh tay người con trai ấy và................... _ Joe!!!!!!!!!!!!!!!! Người con trai bất ngờ bị Ariel chụp tay cũng kinh ngạc ko kém. Anh ta nhìn Ariel trân trân ko biết nói sao thì đã nghe Ariel tiếp........... _ Joe !!! Em sợ quá !!!Nảy giờ em tìm anh khắp nơi! Nói đoạn, Ariel ôm chấm lấy người con trai mà bị cô gọi là Joe. Mà Ariel ko hay rằng mình đã.................Chàng trai kia hết đi từ ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác. Nhưng vì là một người thông minh nên anh có thể hiểu được việc gì đã xảy ra cho cô gái bé nhỏ đang ôm chầm lấy anh đây. Trong vòng tay, anh có thể cảm nhận thân thể bé nhỏ ấy đang run lên bần bật vì sợ. Đám bạn đi cùng anh chàng " Joe" ấy trố mắt ra nhìn. Cả đám đứng như trời trồng,mãi một lúc mới có thằng lên tiếng hỏi: _ Vanness mày quen cô gái này à? Giọng anh chàng người Pháp hỏi làm Ariel giật mình. Cô hoảng hồn ngẩn phắt lên nhìn. Trời ơi..................thì ra nảy giờ cô đang ôm lấy một người con trai xa lạ mà cô cứ ngỡ là Joe. Vì ban nãy do quá mừng nên cô kô còn tâm trí nào mà nhìn mặt .Bây giờ........cô chỉ muốn chết đi cho xong. Mất mặt quá trời ! Ariel ước gì mặt đất giờ có một cái lỗ nhất định cô sẽ chui xuống đó ngay lập tức mà ko cần suy nghĩ. _ Sorry ! Tui.....................tui ko cố ý đâu.........tui.........chỉ nhìn nhầm anh với bạn tui thôi. Xin anh đừng hiểu lầm Ariel cuống quýt cuối đầu xin lỗi bằng một tràng tiếng Pháp. Vì cô cứ nghĩ anh chàng đứng đối diện cô là người Pháp. NHìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua và vẻ lúng túng cộng thêm lời thanh minh vụng về của Ariel làm Vanness ko nhịn được cười . Anh nhìn cô nói vui vẻ: _ Ko sao đâu ! Tôi cũng là người Hoa như cô thôi. Tôi cũng ko để tâm chuyện lúc nảy đâu. Đừng lo! Ariel thật sự bất ngờ. Ko ngờ giữa nơi đất khách này mà lại gặp đồng hương thì còn gì bằng. Cô vui vẻ nói mà quên mất chuyện ban nảy _ Thật sao? May quá ở đây mà gặp đồng hương!!!! hihihihi _ Hình như cô bị lạc phải ko? Vanness nhìn cô hỏi. Nhắc đến chuyện này, Ariel lại buồn. Cô đang rất mong sự có mặt của Joseph đây. Ko biết anh ấy giờ này ra sao nữa. Tinh ý, Vanness đề nghị nhưng mắt vẫn ko rời khỏi khuôn mặt khả ái của Ariel: _ Tôi có thể giúp gì cho cô ko? _ Tôi....................tôi có thể mượn điện thoại của anh được ko? - Ariel e dè hỏi _ Đương nhiên là được rồi ! Nói rồi, anh nhanh chóng móc điện thoại đưa cho Ariel mượn. Cô nàng mừng húm như bắt được vàng. Ariel vội vã bấm ngay số của Joseph.... Lại nói về Joseph khi hay bị lạc mất Ariel. Anh thiếu điều muốn phát điên lên. TRong lòng anh nóng như lửa đốt. Joseph thầm cầu trời khẩn phật cho Ariel được bình an vô sự. Suốt cả tiếng đồng hồ, anh chạy ngược chạy xui đi tìm cô. Chưa bao giờ Joseph cảm thấy bất lực nư vậy..............anh gục đầu xuống hỏi: _ Ariel ơi ! Em đang ở đâu hãy cho anh biết đi ! Em đừng xảy ra chuyện gì nhé ! Đang lúc tuyệt vọng nhất thì chuông điện thoại anh chợt reng lên. Joseph thấy một số rất lạ làm anh phân vân nhưng cuối cùng Joseph cũng bắt máy lên nhưng nói với giọng ko được vui cho lắm mà pha chút bực bội _ Alo ! _ Joseph là em đây ! Nhận ra bên đầu dây kia là Ariel,Joseph mừng húm . Anh quýnh quáng hỏi: _ Nảy giờ em đii đâu vậy? Em có biết anh lo cho em cỡ nào ko? Giờ em đang ở đâu? _ Em ổn rồi. Giờ em đang ở quãng trường Tự do gần bồn phun nước đó. ANh tới ngay nhé ! _ Em ở yên đó ko được đi đâu , anh tới liền Nói xong, Joseph cúp máy , ba chân bốn cẳng chạy về phía quãng trường mà lòng nóng ruột muốn chết. Anh muốn thấy mặt Ariel ngay lập tức. Xem cô thật sự bình an thì anh mới an tâm Jospeh đến nơi thì thấy Ariel đang đừng ngóng lên ngóng xuống.Chắc có lã cô nàng đang chờ anh đây. Vừa nhác thấy bóng của Joseph,Ariel đã ba giò bốn cẳng bay lại ôm chầm lấy anh . Ôm thấy chặt, chặt đến nổi cả hai đều có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Những giọt nước mắt của Ariel cũng bắt đầu rơi trên đôi gò má hồng hồng của cô. Giọt nước mắt nóng bỏng của tình yêu , của sự sum họp , rơi xuống làm ướt bả vai của Joseph. Hành động tự phát của Ariel làm Joseph bất ngờ vô cùng. Vì hình như chưa bao giờ cô chủ động ôm anh chặt như thế, nhất là ở chỗ đông người như vậy. Phải nói đây chẳng giống bản tính của Ariel thường ngày tí nào. Nhưng joseph lại thấy hạnh phúc vô cùng. _ Ariel Mọi người đang nhìn hai chúng ta kìa ! Joseph thì thầm bên tai Ariel, làm cô giật mình buông anh ra. Cô rảo mắt nhìn xung quanh. Quả thật, hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về phía hai " nhân vật " chính đây. Nhưng điều làm Ariel ngượng ngùng hơn đó chính là ánh mắt đăm đăm của Vanness đang nhìn cô. Trong cái nhìn đó làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Nó như dò hỏi và nửa như soi mói. Ariel lập tức lảng nhanh cái ánh mắt đó. Để chữa thẹn, Ariel nắm tay Joseph đến chổ Vanness vui vẻ nói: _ Joe ! Đây là người đã giúp em đấy ! Cũng may là anh ấy cho em mượn điện thoại gọi cho anh . Nếu ko em cũng chẳng biết phải làm sao nứa _ Tôi là Joe .Cám ơn anh đã giúp Ariel ! Cô ấy lúc nào cũng hậu đậu như vậy đấy. Chắc cô ấy đã mang lại phiền phức cho anh rồi phải ko? Joseph cười cười bắt tay Vanness. Nhưng trong cái mắt tay ấy cũng ngầm ý bảo " cô ấy đã là hoa cố chủ rồi " và cũng muốn thăm dò chàng trai đối diện mình. Chẳng hiểu sao, vừa mới gặp mặt nhau, Joe lại ko có thiện cảm với Vanness . Nhất khi anh bắt gặp cái nhìn bất thường của Van đối với Ariel. Vanness cũng có vừa gì đâu. Anh chàng cũng tự tin đưa tay ra bắt lấy tay Joe. Anh siết tay Joe thật chặt như muốn thách thức. _ Tôi Là Vanness ! Chuyện làm phiền thì ko có đâu vì Ariel rất đáng yêu. Mà giúp phụ nữ là nghĩa vụ cánh mày râu như chúng ta đây cần làm có đúng ko? Nói rồi, cả anh và Joseph nhìn nhau cười với vẻ thách thức lẫn nhau. Cái xiết tay mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Bốn mắt kinh nhau gần như xẹt lửa. Vanness quả là cũng chẳng ưa gì Joseph. Chẳng hiểu sao anh lại ghét cái bản mặt tự tin, có phần khinh khỉnh của Joseph đến vậy. Nhất là khi thấy Ariel có những cử chỉ thân mật với Joseph. Điều đó làm anh cảm thấy chướng mắt vô cùng. Hai chàng trai của chúng ta cứ thế mà đứng kình nhau mà miệng thì vẫn cười , thế mới là đáng sợ. Chỉ có tội Ariel. CÔ nàng chẳng biết gì cả. Cô giương đôi mắt ngây thơ chết người của mình nhìn hai anh rồi cô lại phang một câu: _ Hai anh sao lại nhìn nhau đắm đuối thế? Bộ cả hai có chuyện gì muốn nói riêng với nhau sao? _ À ko ! Tại anh thấy Vanness hơi quen quen nên mới nhìn cho kỹ vậy mà Joseph đã nhanh chóng xua tan sự nghi ngờ của Ariel bằng một câu trả lời rất hợp tình hợp lí. Joseph ko muốn dùng dằng lâu , anh quay sang Ariel nói: _ Mình về thôi Ariel ! Chúng ta còn có " nhiệm vụ " cần phải làm đó _ Uhm ! Bye bye Vanness có duyên gặp lại! Joseph và Ariel chia tay Vanness. Dù cả hai đã đi một đoạn khá xa nhưng ..........họ vẫn cảm thấy dường như ánh mắt của Vanness vẫn đang dõi theo. Còn Vanness khẽ nhếch mép cười thầm nói: _ Yên tâm chúng ta nhất định sẽ gặp lại, con mèo con dễ thương ạ! Nói xong, anh cũng cùng nhóm bạn mình đi về. Cuộc gặp gỡ định mệnh này hứa hẹn sau này sẽ có nhiều chuyện phiền phức đến cho Joseph và Ariel lắm đây.Nhưng chỉ cần cả hai đồng tâm thì chắc chắn sẽ vượt qua được thôi. Cũng như người ta đã có câu " Hai người yêu nhau ko chỉ nhìn nhau, mà là cả hai phải cùng nhìn về một phía" Khi hai vợ chồng Joseph về khách sạn thì thấy một đám lố nhố kia đang ngồi ở đại sảnh chờ mình . Nhưng điều đáng nói ở đây là mặt mày người nào người nấy như " chết chưa chôn " vậy á ! Joseph đi tới mỉm cười hỏi: _ Sao hả? Chưa tìm được con bé hả? _ Tìm được rồi ! - Nana đáp với giọng buồn hiu - nhưng mà.................... _ Thật sao? Tìm thấy rồi hả? Hay quá rồi. Mà tìm ở đâu ra vậy? - Ariel nói mà ko ko nổi vẻ vui mừng _ Con bé trốn đi chơi vòng vòng rồi mệt quá nó tự trở về phòng . Mà con bé lại nằm lăn ra ngủ , ko thèm nói với ai tiếng nào. Cửa phòng con bé cũng khóa nốt. Danson thây nghi ngờ nên mới đến xem, thấy cửa khóa mà trong phòng máy lạnh đang được mở nên mới tìm người đến mở khóa. Thì thấy con bé nằm ngủ chèo queo - Nana nói một hơi _ Vậy tốt quá rồi ! làm chúng tôi tìm muốn chết - Ariel hí hửng nói _ Ủa mà Mike và Rannie đâu sao ko thấy? - joseph đảo môt lượt hỏi Nghe đến hai cái tên này, ai nấy đều xụ mặt xuống, lắc đầu mà ko nói. Ko biết chuyện gì đã xảy ra cho hai người này nhỉ???
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#59
|
||||
|
||||
|
Mike và Rannie thế nào?
Ko hẹn mà cả Joseph và Ariel củng lúc hỏi. Nhưng vẻ mặt thì cực ngố. Cả đám nhìn hai người mà lắc đầu lia lịa. Mãi một lúc sau Matt mới bùi ngùi nói: _ Lúc mọi người tìm được cô bé cũng là lúc phát hiện ra Mike và Rannie bị...................mất tích. Đã hai tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được họ..................bọn anh............ Nói tới đây, Matt im bặt ko nói nữa. Còn mặt Ariel bây giờ xanh ngắt như tàu lá chuối. Đôi mắt mở to đến mức ko thể mở to hơn được nữa. Nắm phút........mười phút đứng bất động, cô và Joseph đồng thanh la lên: _ CÁI GÌ? MẤT TÍCH? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? Tiếng hết kinh hoàng của hai vợ chồng Joseph làm cả khách sạn bị chấn động. Mọi người đều đứng sững nhìn hai anh chị. _ PHẢI ! ĐÃ BỊ MẤT TÍCH. CÒN TẠI SAO THÌ CÓ TRỜI MỚI BIẾT. Bốn cái miệng của Matt, Joe, Danson và Nana cũng chẳng vừa. Tiếng hét của bốn người đáp trả còn to gấp hai lần tiếng hét ban nảy. Lần này thì tất cả mọi người đều phải ôm tai muh phất cờ trắng đầu hàng. _ Trời ơi ! Chuyện gì xảy ra vậy nè ? - Ariel vừa nói vừa chỉ Cả đám theo hướng chỉ tay của Ariel mà nhìn thì thấy một cảnh tượng hải hùng xảy ra. Mọi người đang vội vàng ôm quần áo, đồ đặc chạy biến về phòng. Chưa đầy ba giây, cả cái đại sảnh vắng hoe chẳng còn bóng ma nào. Joseph kéo Ariel ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu ngao ngán nói: _ Vụ này mới giải quyết xong lại tới vụ khác! _ ......................................... _ Mọi người đã tìm kỹ hết chưa? - Joseph hỏi với giọng mệt mỏi _ Rồi - cả đám tiu nghỉu nói _ Vậy đi ! Chúng ta chia nhau ra tìm một lần nữa đi ! Lần này phải tìm kỹ những nơi đáng nghi. Nhất là những nơi mà ít người lui tới. Nếu đến sáng mà vẫn chưa tìm ra thì báo cảnh sát - Jospeh phân công _ Uhm ! Sáu người nhất chí rồi sau đó chia nhau ra đi tìm. Mặc khác, Mike và Rannie thì đang bị dồn vào một nơi " tiến cũng ko được mà lui cũng ko xong" Do ban nảy lo tìm kiếm quá hăng say nên cả hai vô tình đã đi vào hầm rượu. Nhưng người canh kho đã vô tình khóa trái cửa lại nên dù có cánh thì hai anh chị nhà ta cũng chẳng thể bay ra được. Sau một hồi tranh cãi kịch liệt, người này đổ lỗi người kia bây giờ cả hai đều như tướng bại trận. Họ mệt mỏi ngồi phịch luôn xuống đất mà ko hề hay rằng, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm. Môi răng của Rannie đánh vào nhau lập cập . Ấy thế mà cô nàng vẫn ham nói: _ Sao......sao.......lạnh dữ vậy nè ? Đưa mắt nhìn sang Mike cô thấy anh cũng có hơn gì cô đâu. Nhưng được cái, do anh là đàn ông nên sức đề kháng mạnh hơn . Vì thế chưa đến nỗi môi răng va nhau lốp cốp như Rannie. Mặc dù lạnh thật, nhưng khi nghe " vợ iu " của anh rên rỉ tự nhiên Mike cảm thấy xót vô cùng. Anh lúi húi cởi chiếc áo khoác ngoài duy nhất của mình ra và khoát lên người Rannie. _ Anh......... làm gì thế ? Bộ ..........bộ điên sao? Anh đưa cho tôi còn..........còn anh tính sao? _ Tôi.........tôi ko sao! - anh nở nụ cười méo mó với Rannie - Dù sao tôi cũng là......là nam nhi. Nên.......nên chịu lạnh cũng......cũng tốt hơn ! Nhìn Mike giờ chỉ còn có cái áo trong mỏng manh, đã vậy mà còn là loại áo thun ba lỗ nữa chứ , làm lộ hai bắp tay rắn chắc của anh nhưng giờ đây, nó đã lạng ngắt và tê cứng mất tiêu òi. Rannie lim dim đôi mắt nhìn anh mà tội nghiệp " Sao cái tên này hôm nay lại hiền thế ? Nhưng....................nhìn mặt anh ta tội quá chừng ! Hay là....................." _ Xích lại đây đi! Rannie thỏ thẻ nói. Còn Mike thì ngạc nhiên nhìn cô. Vì chưa bao giờ Rannie nói chuyện với anh bằng cái giọng ngọt ngào đó cả, lúc nào cũng cãi với cãi. Hôm nay, nghe được một câu tốt lành từ miệng cô làm Mike vui quá chừng. Anh chàng cố gắng lê cái thân đến gần chỗ Rannie đang ngồi. Bất ngờ.............cô choàng một nửa chiếc áo khoát đó sang người anh.Rồi nhỏ nhẹ nói mà đôi mắt mở ko muốn lên, cái đầu cô dựa hẳn vào bờ vai của Mike: _ Như vậy thì cả hai sẽ ko bị lạnh nữa! Đột nhiên, Mike nghe trái tim mình đập thình thịch. Một thứ cảm giác ấm áp len lỏi vào trong tâm hồn của anh cũng như của Rannie. Mike dựa đầu mình vào đầu Rannie và..............hôn nhẹ lên trán của cô. Bất giác, cả hai cùng nở một nụ cười trên khóe môi. Có lẽ, mùa xuân thật sự đã đến với họ rồi Lại nói về mọi người. Họ đang chạy tứ tung tìm hỏi thăm tung tích của Mike và Rannie. Gặp ai họ cũng níu lại hỏi thăm. Đã một tiếng rưỡi rồi mà vẫn ko có hơi hám gì cả. Mọi người đói vừa mệt nhưng chẳng ai dám ngừng nghỉ. Họ gần như muốn lật tung tất cả mọi ngóc ngách trong khách sạn. Nhưng lại có một nơi mà chẳng ai để ý tới. Matt thở hồng hộc, tay chống đầu gối còn miệng thì lẩm bẩm : _ Cái thằng chết tiệt này ko biết bốc hơi đi đâu nữa ! Mày mà về tao ko băm mày ra cho hả cơn giận này thì tao ko phải là Matt nữa ! Rồi anh liếc mắt sang nhìn bà xã yêu dấu của mình mà thầm tiếc hùi hụi " Hixhixhixhix còn đâu là tuần trăng mật của người ta chứ ! Với lại.......với lại đêm tân hôn ngọt ngào của.....của người ta nữa. Tên Mike này đúng là hại anh em muh " Hình như ko phải chỉ có một mình Matt nghĩ vậy đâu mà tất cả ba anh đều thầm rủa thèng bạn quý hoá của mình. Còn đúng nửa tiếng nữa thôi. Nửa tiếng nữa nếu ko tìm ra hai người họ thì buột lòng báo cảnh sát thôi. _ Sao hả? Tìm thấy chưa? Danson, Nana chạy đến hỏi. Nhưng...................họ chỉ nhận được cái lắc đầu chán nản . Họ người gục đầu xuống , vẻ mặt bơ phờ , dáng đi thất thiểu thấy mà tội. Còn Joseph và Ariel thì sao? Joseph thấy có điều gì đó bất ổn nên đã kéo Ariel đến một nơi để kiểm tra lại. Nơi đó chính là phòng quan sát. Anh đã bảo nhân viên cho quay lại đoạn băng cách đây hai tiếng kể từ khi Mike và Rannie mất tích. Chợt............................... _ Khoan đã ! Ngừng lại đoạn này dùm ! - Josepg đột ngột la lên Đoạn băng được cho đứng lại vào thời điềm mà Joseph yêu cầu. Anh và Ariel dán mắt vào màn hình mà xem. TRong băng, có một nam một nữ đang đi vào khu vực cấm. _ Đó là Mike và Rannie mà ! - Ariel vừa kinh ngạc vừa vui mừng kéo tay chồng nói _ Anh có biết đó là đâu ko? - Joseph hỏi người nhân viên trong phòng máy _ À ! Đó là hầ rượu. Nhưng mà nếu.........................- nói tới đây anh ta ko nói nữa _ Nhưng mà cái gì ? _ cả hai vợ chồng Joseph cùng đồng thanh hỏi _ Nhưng nếu bạn của hai người ở đó thì hai người mau đi cứu đi. Vì muốn bảo vệ rượu ko bị hư nên nhiệt độ trong hầm rượu sẽ càng giảm dần. Nên hai người phải......................... Joseph và Ariel nhìn nhau hãi hùng. Anh cùng vợ ba giò bốn cẳng chạy đi như tên lửa. Mà tay thì lầm mò chiếc điện thoại trong túi quần ra mà bấm số cho mấy người kia. _ Matt ! Anh cùng mọi người mau tới hầm rượu đi. Nhanh lên !!! - anh nói như hét vào điện thoại rồi cúp máy cái rụp Năm phút sau, mọi người đã đứng trước cửa hầm rượu. Matt cho người mở hầm ra thì thấy...............Mike và Rannie đang ở trong đó. Hai anh chị đang ở tư thế hết sức là " tình củm " . Họ ôm nhau nằm dài xuống dưới đất, mình co ro lại vì lạnh. Khuôn mặt thì tái mét. Trên đầu thì lốm đốm tuyết trắng . Nhìn y hệt như hai người đang ở Nhật Bản trượt tuyết mới về vậy. Cả bọn hoảng hồn chạy lại phụ nhau đỡ hai anh chị lên. Họ anh người Mike và Rannie nhưng......................dường như ko có phản ứng gì cả. Matt và Danson tức tốc bế xốc hai người về phòng. Họ gọi cả chục bác sĩ đến khám . TRong phòng bây giờ nhộn nhịp còn hơn là cái chợ. Ai nấy đều đứng ngồi ko yên. _ Ko biết Rannie có sao ko nữa ? - Nana đi qua đ lại lẩm bẩm _ Hy vọng là ko sao. Họ ở trong đó lâu quá chắc chịu nhiều khổ sở rồi ! - Joe cũng lo lắng ko kém _ Trời ơi ! Hai người làm ơn đừng có đi qua đi lại , cũng đừng có nói điềm gở nữa có được ko? Họ ko sao đâu ! - Danson muốn điên cái đầu Đúng lúc đó thì mí ông bác sĩ từ trong phòng riêng của hai người đi ra. Cả đám bổ nhào tới hỏi: _ Họ sao rồi bác sĩ ? - Joseph hỏi _ Ko sao ! Chỉ là chịu lạnh lâu quá nên mới ngất xỉu thôi. Cũng may là cứu ra kịp nếu ko thì họ tiêu tùng rồi - ông bs thứ nhất nói _ Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho hai người họ rồi. Khi nào họ dậy thì cho họ ăn một chút cháo lót dạ thì sẽ ko sao đâu - bs thứ 2 nói _ Nếu ko có gì nữa thì chúng tôi về trước. Nếu có gì thì cứ gọi cho chúng tôi - ông thứ 3 nói Xong rồi cả chục ông kéo nhau ra về. Đến bây giờ, mọi người mới có thể thờ phào nhẹ nhỏm. _ các anh đi ngủ trước đi ! Để bọn em chăm sóc họ cho. Chiều tới giờ các anh cũng tất bật dữ rồi - Nana thở ra nói _ Vậy.........còn các em thì sao? - Danson hỏi ngược lại _ Bọn em ko sao. Thôi các anh đi nghỉ đi ! Bàn giao công việc xong, mí anh do quá đừ nên nằm lăn ra sofa mà ngủ. Còn ba cô nàng thì thay nhau túc trực bên giường của Mike và Rannie. TRời tờ mờ sáng thì Rannie trở mình . Cô cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân đau ê ẩm. Cô ngồi dậy đảo mắt quanh phòng và dừng lại ngay cạnh giường của mình. Rannie phì cười vì thấy Nana đang ngủ gà ngủ gật cạnh cô. Rannie nhẹ nhàng kéo chăn định ra ngoài nhưng Nana cũng giật mình thức theo. Cô nàng mắt nhắm mắt mở nhìn con nhỏ bạn quý hóa c ủa mình mà ko khỏi mừng rỡ . Nana nhìn Rannie cười toe toét hỏi: _ Bà dậy rồi hả? Thấy trong người sao rồi ? Có khó chịu chỗ nào nữa ko? Nếu mệt thì nằm nghỉ đi khoan hãy ngồi dậy . Hay là để tui đi lấy cháo cho bà ăn nhá ! _ TỪ từ , bà làm gì mà sổ một đống câu hỏi ghê thế? Sao tui trả lời kịp. Uhm! tui mới dậy thôi. TRong người ko sao hết. Ko có chổ nào khó chịu cả. Bây giờ tui muốn ngồi dậy đi một vòng cho khỏe được hông? Với lại tui chưa có đói - Rannie từ tốn trả lời hết các câu hỏi của Nana _ Ko sao thì tốt rồi ! - Nana ôm chầm lấy Rannie nói Tuy ôm Nana nhưng hình như đôi mắt Rannie vẫn dáo dát nhìn quanh tìm kiếm ai đó. Nét thất vọng , hụt hẫn hiện rõ trên gương mặt Rannie khi ko tìm được thứ mà cô muốn tìm. Rannie kéo Nana ra, e dè hỏi: _ ..................Mike đâu rồi ? Nhìn nét mặt của Rannie làm cho Nana ko khỏi phì cười. TRông nó ngố ngố sao ấy. Nhưng............................đột nhiên tính nghịch ngợm của cô nàng " ngổ ngáo " này bộc phát nên Nana đã chơi Rannie một vố: _ Mike à? Mike............................................. _ Sao hả ? - Rannie lo lắng đến phát sốt mà Nana lại cứ nhởn nhơ _ Mike.....................Mike đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói....................nói có lẽ Mike sẽ ko...............................- Nana vờ ngập ngừng, khó xử _ Sẽ ko gì hả ? - Rannie chịu hết nổi nên hét lớn lên hỏi _ Có lẽ sẽ ko tỉnh lại nữa ! Lời nói nhẹ nhàng như lông hồng của Nana lại là nhát dao đâm xuyên qua trái tim của Rannie. CÔ chới với khi nghe con bạn mình nói Mike.....Mike sẽ ko..............Bỗng, Rannie òa khóc ngon lành mà ko hay rằng con nhỏ bạn nghịch ngợm của mình đang lấy tay che miệng cười khúc khích. " hừ ! Lo lắng cho người ta như thế mà tối ngày cứ cãi nhau hoài. Cái con ngốc này thật là !" _ Rannie ! Đừng khóc nữa mà ! _ Đi ! Mình muốn đến thăm anh ấy ! Rannie vừa nói vừa bước xuống giường lôi Nana đi. Cô ko thể nào tin từ đây , cô ko còn được gặp Mike nữa. Ko thể nào ! Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến trai tim nhỏ bé của cô đau nhói rồi. Rannie được đưa sang thăn Mike. Anh nằm trên giường, mắt nhắm nghiền lại như đang ngủ. Một giấc ngủ bình yên vô cùng. Rannie nhẹ nhàng đi đến bên giường Mike và ngồi xuống cạnh anh. Bất giác, cô đưa tay sờ lên khuôn mặt của anh mà những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Nana ý tứ khép cửa lại . Có lẽ nên để Rannie ở bên Mike như vậy sẽ tốt hơn. Rannie ôm chầm lấy người Mike vừa khóc vừa mếu máo nói: _ Mike anh là đồ ngốc. Tại sao lại đưa áo cho em chứ? Nếu anh ko đưa áo cho em mặc thì anh đâu có ra nông nổi này đâu.......................hixhixhixhix.......... ..-Rannie sụt sùi nói tiếp - chẳng phải anh đã thề trước chúa là sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ , chăm sóc cho em suốt đời hay sao? Sao anh lại thất hứa như vậy? huhuhuhuhu Càng nói, Rannie càng khóc to hơn. Nước mắt của cô thấm ướt cả áo của Mike. Nhưng Rannie vẫn ko thôi ngừng nói: _ Anh là đồ thất hứa ! Nói cho anh biết, nếu anh mà ko dậy em sẽ hận anh suốt đời đó! - vừa nói Rannie vừa đấm thình thịch vào người Mike - Anh mà ko tỉnh dậy, em sẽ lấy người khác đó !! _ Em dám ko hả ? Tiếng nói quen thuộc cất lên làm Rannie ngỡ ngàng. Cô vội buông Mike ra, mở mắt to thau láu nhìn anh. Miệng lắp bắp nói: _ Anh..........ko phải anh............ Mike nắm tay Rannie kéo cô xuống và ôm chặt lấy cô. Anh thủ thỉ bên tai Rannie nói với giọng yêu thương: _ Anh làm sao mà ko tỉnh chứ? Nếu anh ko tỉnh thì bỏ " bà xã " yêu quý của anh cho ai đây? Rannie nghe Mike nói mà mát cả ruột gan.Chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như bây giờ và đây cũng là lần đâu tiên cô cảm thấy vòng tay của Mike thật rắn chắc và ấm áp đến như vậy. _ Em biết ko? Khi thấy em run rẩy thì anh đau lòng lắm! Anh chỉ muốn che chở cho em , hứng chịu mọi thứ thay em mà thôi ! Mike vẫn thì thầm to nhỏ với Rannie.Anh dùng đôi bàn tay to lớn của mình ghì chặt lấy cô vợ xinh xinh của mình . Tay vuốt ve lấy cô với cử chỉ nồng nàn. Rannie thẹn thùng hỏi: _ Tại sao anh lại lén nghe trộm em nói hả? _ Ai thèm nghe trộm em chứ. Tại em cứ vừa khóc lóc vừa mếu máo nói muốn người khác ko nghe cũng ko được đó ! Mike nháy mắt nhìn cô trêu chọc và trao cho cô cái nhìn cháy bỏng. Khuôn mặt của Rannie bây giờ đỏ bừng trông thậy đáng yêu. Đột ngột, Mike kéo mạnh Rannie xuống và............................đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.Lâu thật lâu, họ mới chịu buông nhau ra. Rannie nhìn Mike đầy yêu thương nói: _ Anh mới tỉnh lại nên nằm nghỉ đi ! Để em đi lấy cháo cho anh ăn nha ! Rannie vừa định bụng quay lưng đi thì đã bị Mike giữ chặt lại. NAh nói: _ Hay là em ăn cùng anh nha ! Rannie ko nói gì mà chỉ cười thẹn rồi đi nhanh ra ngoài. Nhưng hai anh chị nhà ta hông hay rằng nảy giờ có " địch " đang dòm ngó đến mình. Cả đám lố nhố đứng ngay ngoài cửa phòng ráng vảnh lổ tai lên mà hóng chuyện. Rồi cùng nhau cười khúc khích. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~ Mấy ngày sau, sức khỏe của Mike và Rannie đã thật sự bình phục. Vậy là cả bọn bắt đầu chuẩn bị cho cuộc du lịch trăng mật của mình. Mọi sóng gió, mọi hiểu lầm đều được giải quyết. Bây giờ với họ chỉ có một vùng trời yêu thương mà thôi. Tối hôm đó! Mike và Rannie đang tâm tình và chuẩn bị dấn thân vào cuộc sống vợ chồng thật sự thì...................................... CỐC CỐC CỐC............................................. ................... Tiếng gõ cửa làm cắt ngang sự riêng tư của hai người. Mike nhìn Rannie rồi lẩm bẩm: _ Khuya thế này rồi ai đến nữa vậy trời ? Vừa mở cửa ra thì anh thấy ngay cái bản mặt của Matt lù lù ra đó. Mike dấm dẳng hỏi: _ Khuya vậy rồi anh đến đây có gì ko? _ Đương nhiên là có rồi - Matt cười đểu nói - muốn mược mày máy sấy tóc. Máy bên phòng tao bị hư rồi! Mike nhăn nhó đi trở ngược vào phòng lấy máy sấy cho Matt. Năm phút sau, anh chàng quay trở ra và dúi chiếc máy vào tay Matt. Còn anh chàng nhà ta thì vẫn nhe răng ra cười khì khì Mike vừa đóng cửa xong, chừng nửa tiếng sau thì.............................. CỐC CỐC CỐC..................................... Tiếng gọi cửa lần thứ hai vang lên cũng ngay lúc hai anh chị ta đang.......hôn nhau đắm đuối. Nhưng lần này, người ra mờ cửa là Rannie chứ ko phải là Mike. Rannie vừa mở cửa thì thấy ngay Ariel. COn nhỏ đứng cười tươi rói và nói với Rannie với giọng tỉnh ruồi: _ Bà cho tui mượn hủ kem Olay đi ! Tui quên mang òi Rannie tưởng thật nên đi vào phòng lấy đem ra cho Ariel. Còn kĩ lưỡng dặn dò nhỏ bạn rồi mới chịu đóng cửa. Ariel cầm lấy hủ kem đi về phòng mà trên môi nở một nụ cười " ma quái ". Trong phòng, Mike rù rì với Rannie. Hai anh chị ôm nhau to nhỏ khiến người khác nhìn vào cũng phải ghen tị: _ Bà xã ! Hôm nay em đáng yêu dễ sợ luôn á ! - Mike nói xong liền hun cái chóc lên má của cô _ Bộ thường ngày em xấu lắm sao? - cô nàng phụng phịu nói _ Ko phải. Em ngày nào mà chẳng đẹp nhưng.........................đêm nay anh thấy em đẹp hơn mọi ngày ( ông này ngọt ngào quá chắc chắn có ý đồ òi ) Miệng anh thì nói nhưng tay anh đã.....................bắt đầu lần mò mở hột cúc áo đầu tiên của Rannie _ Hay là chúng ta.......................- Mike mới nói tới đây thì.................. CỐC CỐC CỐC....................................... Tiếng gõ cửa lần thứ ba lại vang lên trong đêm khuya làm Mike bắt đầu nổi đóa. Anh chàng lười biếng ko muốn ra mở cửa mà chỉ muốn mặc kệ tất cả. Nhưng............do tiếng gõ cửa cứ tới tấp cộng thêm Rannie thúc anh nên Mike đành hậm hực đi ra mà ytong lòng muốn đấm ngay vô mặt kẻ đang phá đám anh Mike mở cửa ra và chỉ muốn kêu trời..............................Nana, cô nàng siêu nghịch đứng cười tủm tỉm với Mike. Anh cáu lên hỏi: _ Lại muốn mượn gì nữa đây? _ à ! Em tìm Rannie - cô nàng tỉnh queo nói mà ko thèm để ý đến sắc mặt đang đổi màu của Mike Rannie ! Nana tìm em kìa ! Nói xong, anh đi te te vô trong. Rannie vội vàng chạy ra cửa mà quên cài lại hột nút áo trước ngực. Làm cho áo cô bây giờ trong tình trạng " nửa kín nửa hở " . Nana bắt đầu cười thầm trong bụng vì cô biết rằng mình đến thật..............đúng lúc. _ Chuyện gì vậy Nana? _ Tui muốn mượn bà chai cream body Cũng như lần trước , Rannie cũng chạy vào trong và năm phút sau trở ra với chai cream body trên tay. Cánh cửa phòng Rannie vừa đóng lại. Mike đã nhào tới tấn công cô như mãnh thú. KHiến Rannie muốn nghẹt thở . Vì Mike biết thì nào đám bạn quái ác của anh sẽ còn gõ cửa dài dài nên phải " làm cho lẹ ". Còn Rannie thì ngộp quá xô anh ra ngoài _ Anh làm em ngạt thở quá à ! - rannie nhăn nhó nói _ Xin lỗi ! Anh ko cố ý đâu ! - Mike biết lỗi nói - nhưng.......................sao hôm nay cái bọn này lạ vậy? Khi ko rủ nhau đến đây mượn đồ _ Uhm ! Anh nói cũng phải - Rannie gật gù nói thì nghe...................... CỐC CỐC CỐC............................................. ........ Cả Mike và Rannie nhìn nhau rồi nhìn ra cửa. Mike ngăn bà xã của mình lại và nói: _ Để anh ra mở cho Vừa mở cửa thì Mike thấy Danson ôm bụng nhăn nhó. Khỏi hỏi Mike cũng biết thằng bạn của anh đến đây để làm gì nên anh nói luôn: _ Muốn mượn thuốc đau bụng chứ gì ? _ Hì hì hì đúng òi ! - Danson vờ đau đớn nói Y như rằng, đêm hôm đó, hai vợ chồng Mike ko tài nào ngủ nổi. Vì cứ cách nửa tiếng, một tiếng là bị " làm phiền " . Đến bốn giờ sáng, anh và Rannie đều bơ phờ. Cả hai đi hết nổi chỉ còn cách một người nằm dài ra sofa , một kẻ thì nằm sóng xoài ra giường. Thế là đêm tân hôn của hai anh chị bị lũ yêu quái ấy phá tan tành
__________________
![]() ![]() ![]()
|
|
#60
|
||||
|
||||
|
Sau day la` doan. ket' cua? phan 1 ~^__^~
----------------------------------------------------------------------------------- Sáng ra, mặt của Mike và Rannie phờ phạt thấy rõ ( bị phiền suốt đêm mà ko đi cấp cứu là may òi ). Hai người cố lếch thân xuống nhà hàng để ăn sáng . Vì cái bụng của họ đang ********* dữ dội. Khi đến đó thì hai anh chị nhà ta đã trông thấy một " lũ quỷ" đang ngồi đó, nói cười ríu rít như chưa hề xảy ra chuyện gì mới đau. Biết đêm qua mình bị " chơi " một vố khiến Mike và Rannie tức lắm. Khiến hai vợ chồng anh chị chẳng " mần ăn" gì được nhưng.....................bây giờ có muốn trả thù họ thì hai người làm gì còn sức lực và hơi hám đâu nữa. Nên đành ngậm ngùi nhịn nhục, chờ ngày " báo thù rửa hận " . Đang ngồi nhai nhóp nhép, chợt Ariel khựng lại . Vì cô có cảm giác mình đang bị " chiếu tướng " . Khi ngước lên thì cô lại bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Rannie . Cô nàng cười mà mặt méo xệt, miệng nói: _ Hì hì.................Hi! Rannie Cả đám đang nói chuyện rôm rả về " chiến tích " đêm qua của mình thì nghe Ariel kêu lên. Làm thức ăn nước uống trong mồm cả bọn phun tung tóe ra ngoài. Mike vá Rannie mặt mày hầm hầm, kéo ghế ngồi xuống cái " ịch " nhưng mắt vẫn liếc nhìn lũ bạn " tinh quái" của mình.Thiếu điều , họ muốn nhảy bổ vào bóp chết cái đám người nghịch thấu trời này. Nana cười toe toét nhìn Rannie và Mike và hỏi một câu hết sức tỉnh ruồi: _ Hai người đêm qua ngủ ngon chứ? Sao thấy mặt hai người kinh dị thế? Sau câu hỏi đó , Nana đã nhận được ngay cái nhìn dao búa của con bạn thân . Cô thầm rủa con nhỏ. Phá kiểu đó hỏi còn hỏi người ta ngủ ngon hay ko nữa . Rannie dấm dẳng nói: _ Ngon ! Nhờ ơn của mấy người nên tui với Mike ngủ " ngon " lắm ! Câu nói của Rannie đầy gai góc. Nhưng...................Nana chỉ hỏi vậy thôi . Chứ cô ko nói thì mọi người chỉ nhìn gương mặt với hai đôi mắt thâm quầng như gấu trúc cộng thêm cái mặt ủ rủ như chết chưa chôn của cả hai là bọn họ đều biết tỏng cả rồi. _ Tối này còn ai muốn mượn cái gì nữa ko thì tới luôn đi ! - Mike vừa cho miếng thức ăn vô miệng vừa nói móc họng _ Nếu mày còn gì để cho tụi tao mượn thì tụi tao cũng ko từ chối " hảo ý " của mày đâu - Joseph cũng ko thua kém _ Tụi bay.......................... Mike cứng họng vì ko ngờ đám bạn của mình lại " nhăn nhở " như vậy. Tụi nó tuyên chiến một cách công khai thế đấy. Tức mình, Mike ko thèm nói nữa. Anh và Rannie chỉ còn biết ăn mà thôi. Nhìn sắc mặt, mọi người đã biết hai người họ đang nổi giận. Thế nên cả đám cùng nhìn nhau cười lấm lét . Sau đó, họ phá ra cười ngặc nghẽo. Còn Mike và Rannie thỉ đơ mặt ra ko hiễu nổi lũ bạn " quái chiêu" của mình. _ Tụi bây sáng chưa uống thuốc hả? - Mike ngơ ngác hỏi _ Hahahaha ! Tụi tao....................tụi tao chỉ.............chỉ muốn chọc hai người thôi. Ai bảo hai người làm cho tụi này phải " sốt vó " cả ngày hôm qua chứ? - Danson cười ha hả nói _ Đây chỉ là một sự " phục thù " nho nhỏ mà thôi ! - Joe nháy mắt với mọi người _................................................. . _ hahahaha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!! Cả đám cười vang lên. Cơn giận của Mike và Rannie dường như bị xua tan mất rồi. Họ biết rằng , cái đám bạn này chỉ là quan tâm cho họ thôi. Vì sự mất tích của cả hai đã làm cho mọi người hôm qua chẳng ai được " bình yên " cả. Nghĩ lại, Mike và Rannie cảm thấy có lỗi với họ rất nhiều. Rannie nhìn quanh một lượt mí con bạn thân yêu của mình nói với giọng chân thành : _ Cám ơn và cũng xin lỗi mấy bà nhiều ! _ Ơn nghĩ gì . Chúng ta đã là bạn thì phải " có phước cùng hưởng có họa cùng gánh chứ" phải ko? - Ariel khoát vai bạn nói _ Thôi thôi được rồi ! Coi như chúng ta ko ai nợ ai hết ok ? - Matt lên tiếng - Bây giờ mọi người ăn sáng mau rồi còn đi chơi nữa. Hay là muốn ở nhà? _ KO ĐỜI NÀO ! Matt vừa hỏi xong thì cả bốn cái miệng cùng chụm lại hét như cái loa phóng thanh làm hồn vía anh muốn lên mây. Sau khí ăn xóng, cả đám nhí nhố kéo nhau đi tham quang đây đó. Nhìn mọi người bây giờ thật hạnh phúc. Đường xá Paris thật hoa lệ. Những chiếc lá phong đỏ như màu máu rơi xuống, ngập cả con đường. Làm cả thành phố như bị " thiêu " trong biển lửa. Đôi nào đôi nấy đều tay trong tay, dắt nhau đi dạo khắp nơi. Khung cảnh thật lãng mạn. Trong đôi mắt của những đôi nam thanh nữa tú này, ta thấy được cả một vùng trời yêu thương . Sau biết bao nhiêu gian nan, thử thách họ mới đến được với nhau. Cuộc hành trình tình yêu này quả là đầy sóng gió. Nhưng..........................chỉ cần hai trái tim chung một nhịp và cùng nhau nhìn về một hướng thì..........bấy nhiêu đó có đáng là gì đâu chứ? Họ, những người bạn trẻ mang trong mình sức sống mãnh liệt, khát vọng chinh phục và cả tình yêu cháy bỏng đã tô điểm thêm cho cuộc sống những gam màu sắc mới lạ và ,mang dấu ấn riêng của chính bản thân họ. Con thuyền tình của các đôi bạn trẻ cuối cùng cũng đã cập bến. Nhưng.........đây có phải là bến cảnh cuối cùng của họ ko thì.............chuyện đó còn phải để thời gian trả lời ____________________ HẾT PHẦN I _________________________ Các anh chị nhà ta phần hai đã chính thức là " vợ chồng thực thụ " òi. Nhưng.....phần hai này, tình yêu của họ sẽ còn gặp nhiều khó khăn, thử thách đấy! Và trong phần hai tình yêu của Ken & Beatrice sẽ có chút.......... Vanness Wu: Tổng giám đốc của tập đoàn điện tử JDL. Tính tình phóng khoáng,là một tay " cưa gái" có hạng. Nhìn bề ngoài, ko ai có thể hiểu được Vanness thế nào cả vì anh là một người bí ẩn Owen: Chàng trai mang trong mình hai dòng máu Nhật_ Hoa. Anh trở về Đài Loan cốt là để tìm lại người anh cùng cha khác mẹ của mình. Hứa Vỹ Ninh: Là bạn gái cũ của Mike. Đây là một cô gái có nhiều tham vọng. Năm năm trước đã bỏ Mike ra đi chỉ vì một lí do. Để lại cho Mike nhiều đau khổ và năm năm sau, cô đã trở về với tư cách là............... Bạch Khâm Tuệ Chị họ của Joseph, là một người hiểu chuyện. Rất thích cô em dâu tính tình như trẻ con của mình. Trong một lần tình cờ, cô đã tìm thấy " bạch mã hoàng tử " của mình. Khưu Trạch: Anh chàng bí ẩn đã khăn gối từ Anh quốc trở về Đài Loan vì muốn tìm lại người yêu của mình. Nhưng trớ trêu thay người yêu của anh lại............................. --------------------------------------------------------------- Hai năm thấm thoát đã trôi qua. Tất cả đều đã trưởng thành hết rồi. Ko còn là những cô cậu học trò nghịch ngợm , ương bướng nữa mà đã trờ thành những nam nữ thanh niên cứng cỏi, mạnh mẽ. Họ đã dùng chính đôi bàn tay trắng và khối óc của mình để gầy dựng sự nghiệp , mà ko hề nhờ đến thế lực của gia đình. Bốn chàng trai,mang trong mình những khát vọng, hoài bão to lớn làm hành trang vào đời. Từ bàn tay trắng mà chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi , họ đã trở thành những nhà doanh nghiệp tài năng được giới báo chí ca tụng hết lời. Chẳng những thế mà bốn chàng trai này còn được liệt vào top ten mười nhà doanh nghiệp trẻ thành công nhất thế giới.Mỗi anh đều có một công ty riêng. Và hiện nay, trong tay mấy anh đang nắm giữ hàng trăm dự án lớn. Khiến mọi người đều phải ngưỡng mộ. Còn các cô nàng nhà ta thì sao nhỉ? Dĩ nhiên họ đâu thể nào chịu mất mặt trước những anh chồng tài giỏi của mình . Họ cũng đã khẳng định tên tuổi của mình trên thương trường và cũng tạo nên tên tuổi trong ngành thời trang. Những bộ thiết kế của bốn cô gái đã giành thứ hạng cao trong cuộc thi thiết kế cấp quốc tế. Và họ đã dùng sức trẻ của mình để đưa công ty của gia tộc từng bước đi lên. Nhưng ở các cô nàng có một điều ko hề thay đổi . Đó là ...........................tính " ngổ ngáo" của mình Bốn cặp vợ chồng này quả là bốn cặp vợ chồng hoàn hảo mà ai ai cũng muốn. Hôm nay, bầu trời dường như xanh hơn mọi ngày.Những tia nắng cũng thêm phần rực rỡ . Làn gió nhẹ đang nghịch ngợm thổi mái tóc dài mượt của cô gái trẻ. Đang thả hồn hoà vào khung cảnh nhộn nhịp trên con phố tấp nập. Vừa đi vừa nghe điện thoại mà cô nàng ko để đi gì đến xe cô. Tới khi............................. KÉT......................RẦM................... ............ Tiếp theo đó là một tiếng la thất thanh của một cô gái. Chủ xe hoảng hồn, vội vàng phóng từ trên xe xuống để xem xét sự tình. Cô gái bị anh đụng trúng mặt mày xanh ngắt, ngó đăm đăm vào đầu xe chỉ cách cô một milimet , cũng may, chủ nhân của nó đã nhanh chân thắng lại. Nếu ko chắc cô đã bị cán bẹp quá! Chưa kịp định thần thì cô đã nghe có tiếng người con gái vang lên sau lưng _ Cô..................ko sao chứ? Đó là một giọng nam thật trầm ấm , rất có thiện cảm. Nhưng...đối với cô gái thì thật........................đáng ghét. Vì anh chàng đã làm cái chân của cô đau thấu trời. _ Cô ơi! Cô ko có gì chứ??? Tội nghiệp anh chàng, cứ lóng nga lóng ngóng đứng đó mặt xanh như tàu lá chăm chăm nhìn cô gái trẻ đang ngồi trước đầu xe mình. Nhưng hình như, những lời của anh đối với cô chỉ là gió thoảng. Bằng chứng là nảy giờ , cô chẳng mảy may ngước lên xem mặt mũi kẻ đã đụng mình là ai. Mà cô nàng chứ xăm xoi, xoa xoa cái chân xinh xinh đang buốt đau mà nhăn nhó, xuýt xoa.Giờ nghe cái giọng của anh chàng làm cô muốn phát cáu. Cô kiềm hảm sự tức tối của mình , nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn nói: _ Anh thử như tôi xem có sao hay ko! Hừ ! Anh chàng đứng đó ngớ người ra nhìn cô há hốc. Anh thật ko ngờ cô gái trẻ này lại nói chuyện chanh chua như thế. Và đây cũng là lần đầy tiên có người nói với anh bằng giọng đó . Mà còn là một nữ nhi nữa mới ghê. NHưng..............bỗng anh bật cười một cách thú vị _ Cô ko sao chứ? Có cần tôi đỡ dậy ko? Anh chàng nhìn nhìn cô gái nói mà ko nén nổi nụ cười. TRời ạ! Sao cô cảm thấy ghét anh ghê gớm, ghét luôn cả nụ cười của anh chàng. Mặc dù nụ cười ấy rấy quyến rũ và pha lần một chút kiêu bạc. Cô chũn mũi , liếc xéo anh một cái nói xẳng: _ Anh ko đỡ chẳng lẽ bắt tôi tự lết đứng lên à? Thế là anh chàng phải đỡ cô lên. MẶc cho cô đang càm ràm mình đủ chuyện. Có vẻ như cô nàng bị trật chân rồi. Chẳng những thế mà tay còn bị xướt tùm lùm. Quần áo thì bị nhàu nát mất một bên. TRông cô gái tàn tạ hết sức. Nhưng điều đó vẫn ko dấu đi vẻ đẹp thánh thoát toát ra từ người của cô nàng. Anh chàng dìu cô đến một công viên gần đó. Để cô ngồi xuống đàng hoàng rồi anh mới từ từ xem xét vết thương cho cô gái. _ Hình như...............cô bị trật chân rồi ! _ Hừ ! Nhờ ơn anh đấy! - cô móc méo _ Nhưng cô cũng có lỗi vậy ! Đi đường mà lo mơ màng _ Anh nói như vậy ý là sao? Định đổ lỗi hết cho tôi à? Tôi ko nhìn đường thì anh chạy xe cũng phải biết nhìn chứ. Chạy mà mắt để đó, tâm hồn bay bổng với cô nào giờ đụng người ta còn đổ lỗi nữa à? Tôi chưa bắt đền anh là may rồi đó. – nghỉ một lát , cô nàng trừng mắt nói tiếp – nói cho anh biết nhá ! Cái chân tui có làm so tui sẽ ko tha cho anh đâu ! Hứ ! Chàng trai trợn tròn mắt nhìn như thể ko tin nỗi những gì mình đang nghe. Coi bộ cô nàng này ngoa ngoắt, chanh chua hơn anh đã tưởng đấy . Bỗng, anh phì cười nheo mắt nhìn cô nheo mắt nói: _ Được rồi, được rồi! Coi như tui thua cô có được ko? _ Hứ ! Anh muốn thắng cũng ko có cửa đâu mà đòi ! – cô nguýt dài nói _ Cô ngồi đây đi ! Đợi tui một chút, tui sẽ về liền. Nhớ ! Đừng có đi đâu nhé ! Anh chàng liếc thấy cánh tay đang rướm máu của cô mà lòng có chút ân hận. Anh quay sang nói với cô bằng giọng ầm trấm nhưng cũng mang tính ra lệnh. Rồi vù đi mất. Để cô gái ngồi đó mà ko biết anh chàng đáng ghét này muốn làm gì. Đợi một hồi lâu, cô nàng cảm thấy bực mình vì ko biết anh chàng kia ‘ bốc hơi” ở xó xỉnh nào. _ Nếu cứ ngồi đợi hoài chắc tới sáng mai quá. Cái tên chết bầm này ko biết chạy đi đâu nữa! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~ Hãy thử đoán xem cô gái " chanh chua" này là ai? hihihihihi _ Nếu cứ ngồi đợi hoài chắc tới sáng mai quá. Cái tên chết bầm này ko biết chạy đi đâu nữa! Noi rồi, cô gái định dợm bước đứng dậy, bỏ đi. Nhưng vừa lúc đó, từ đằng xa, một bóng dáng cao ráo, đang tất tả chạy lại. Cô gái trố mắt nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình. Trời ơi ! Đâu mất tiêu chàng trai bảnh bao với gương mặt điển trai có phần kiêu kì mà ban nảy cô vừa mới gặp nay sao mất tiêu vậy nè? Nhìn anh ta từ đầu đến cuối khiến cô gái ko khỏi tò mò. Áo thì xốc ra ngoài , mồ hôi đầm đìa ướt cả trán và tấm lưng rộng của anh cũng đầy mồ hôi. Như hiểu được thắc mắc đó, anh chàng cười khì khì đáp: _ Tui đi tìm tiệm thuốc mà ko có. Làm phải chạy hết ba con đường mới mua được. Nào ! Ngồi xuống đây đi. Tui băng giúp cô. Ko thôi sẽ nhiễm trùng đấy! Nói rồi, mặc kệ cô đồng ý hay ko, anh ta kéo xịt cô ngồi xuống và bắt đầu rửa vết thương cho cô. Anh làm một cách tỉ mỉ, cẩn thận như sợ cô đau. Trông anh chàng bơ phờ đến tội nghiệp! Chợt bao nhiêu tức giận trong lòng cô nàng theo đó mà tan biến.
__________________
![]() ![]() ![]()
|
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|