#1
|
||||
|
||||
![]() Chỉ vì tham ăn
(TNO) Chuyện gì xảy ra khi hai nhân viên bưu điện đói bụng? Họ ăn mất một cái bánh Noel của khách hàng rồi dán dòng địa chỉ người nhận lên một gói hàng khác. Khổ nỗi gói hàng này đầy những dữ liệu nhạy cảm lẽ ra phải đến Ngân hàng LBB ở Frankfurt (Đức). Tất nhiên là ngân hàng không còn nhận được gói hàng của họ. Còn gia đình lẽ ra nhận bánh Noel thì lại được “ưu ái” nhận bưu kiện của ngân hàng. Bên trong đựng gì? Ananova cho biết đó là dữ liệu cá nhân của hàng ngàn khách hàng của LBB trên khắp thế giới. Vụ việc vì thế mà trở nên cực kỳ nghiêm trọng trước nguy cơ các dữ liệu này có thể bị kẻ xấu lợi dụng mà gây tổn hại cho các khách hàng của LBB. Một chiến dịch truy tìm ráo riết được triển khai với sự tham gia của lực lượng cảnh sát quốc tế. May mà cuối cùng các nhà điều tra cũng tìm tới được địa chỉ của gia đình đã nhận được “cái bánh Noel đầy số liệu” và kịp thời thu hồi nó. Bây giờ thì hai nhân viên bưu điện Đức sẽ phải lãnh đủ hậu quả chỉ vì một phút tham ăn. Làm gì khi cô đơn trong mùa Giáng sinh? Một người đàn ông 37 tuổi đã đột nhập vào khu vực nuôi gấu tại một sở thú ở Berlin (Đức). Hành động điên rồ của anh ta báo hại các quan chức và nhân viên sở thú mất ăn mất ngủ. Họ ngày đêm phải cử người theo dõi nhất cử nhất động của cả hai. Để tránh cho con gấu trắng Bắc cực - cục cưng của sở thú này - không làm bậy anh chàng kia, các nhân viên đã luôn phải dùng một miếng thịt bò lớn để thu hút sự chú ý của con gấu. Trong khi đó, kẻ đột nhập lại thiếu hợp tác khi không làm theo hướng dẫn của nhân viên sở thú và từ chối sự giúp đỡ của bác sĩ khi anh ta trở nên lạnh cóng vì sương giá. Cuối cùng, cuộc giải thoát cũng thành công. AP đưa tin, nhân vật chính giãi bày với cảnh sát rằng anh ta làm vậy vì quá cô đơn trong mùa Giáng sinh và cảm thấy con gấu kia cũng... cô đơn không kém!
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() |
#2
|
||||
|
||||
![]() CẢM ƠN
MR chở AD về đến nhà: Cảm ơn bà nha! AD: Ủa, ông chở tui về mà còn cảm ơn tui! MR: Ừ, thì cảm ơn bà... đã xuống! - CÒN NHẸ HƠN AD: Ông làm ơn cõng tui về nhà, tui bị què cẳng rồi, đi hổng nổi! MR: Bà chờ chút, để tui về cõng cái nhà bà lên đây cho bà vô, như vậy nhẹ hơn! - VỐN LÀM ĂN MR: Tui tính làm ăn mà kẹt chút vốn, bà cho tui mượn được không? AD: Nè, cho ông mượn 10 ngàn! MR: Trời 10 ngàn mà làm ăn!? AD: Thì ông mua cái nón, ra lề đường đứng ngửa ra! - A QUẮN AD: Mình hổng phải người Hoa, cũng hổng phải đàn ông, sao mấy đứa nó kêu mình là A Quắn ta? MR: Ờ, A Quắn nghĩa là... ăn quá đó mà! - HẾT BIẾT AD ngủ gục, thầy kêu dậy: Nè em, em có thể về nhà ngủ, vì tôi nghĩ ngủ ở đây chắc không thoải mái lắm đâu! AD làm nhàm: Dạ... dạ... hổng sao... em vẫn ngủ được mà thầy! - MINH HỌA TỐT MR: Công nhận bữa qua bà hát rất biểu cảm, minh họa rất tốt! AD: Tui có minh họa gì đâu? MR: Thì bà hát bài “Sợi nhớ, sợi thương”, tui dòm lên thấy có “hai sợi” chảy ra bên mép bà! - Thể diện quốc gia Đêm Noel, hai sinh viên Bungari trong ký túc mời 2 nữ sinh nước ngoài khác cùng tổ chức tiệc. Sau khi nhậu say khướt, hai chàng lăn ra ngủ như chết. Sáng hôm sau, anh này hỏi anh kia: - Sao, đêm qua cậu vui vẻ chứ? - Như cậu thôi, nhưng tớ đã giữ được thể diện quốc gia. - Cậu nói thế nghĩa là gì? - Trước khi thiếp đi, tớ đã kịp nói với hai cô gái tụi mình là người Rumani.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() |
#3
|
||||
|
||||
![]() Món khai vị... Bữa ấy đi học về, tui lết xuống bếp với một đôi chân mềm nhũn vì đói. Dường như trời đãi kẻ sắp... xỉu... Tui nghe từ bếp bay ra một mùi thịt nướng thơm điếc mũi! Thịt ở đâu? Thịt ở đâu? Tui run rẩy mở tủ lạnh, thấy một cái tô đầy ú, màu nâu nâu. Không kềm nổi, tui bốc ngay một miếng bỏ lên miệng, nhai lập tức. Chỉ thấy cay, cay đến... mất vị giác, tui kệ, vẫn nhai tiếp. Đến khi vị cay lui đi, tui nghe... ngái ngái, tanh tanh. Sao bữa nay thịt nướng lại có vị lạ vậy ta? Tui vội... nhè miếng thịt và phát hiện ra nó... có vảy! Thét lên một tiếng hãi hùng, tui lôi cái tô ra coi lại. Thì ra đó là mớ cá mẹ tui đang ướp dành cho bữa chiều, chưa nấu! Ánh sáng trong tủ lạnh hơi... mờ ảo, phần nữa do quá đói nên tui đã... đớp ẩu mà không hay! Quay nhìn lên bàn ăn, một tô thịt nướng thứ thiệt đang nằm chành ành ở đó, thì ra đó mới chính là nguồn gốc của mùi thơm! Trước khi được thưởng thức món chính, tui đã kịp... khai vị bằng một món ớn lạnh khác! Giải cứu kiểu Mỹ Một thiếu niên ở TP Duquesne (bang Pennsylvania, Mỹ) đã phải trả giá vì hành động "giải cứu" bạn gái không giống ai của mình. Theo hãng tin AP,Christopher Wiley (19 tuổi) từ hồi tháng 5 năm nay đã liên tục gọi điện đến một trường học tại TP Homestead để báo động rằng trường này bị đặt bom, chỉ với mục đích là để bạn gái cậu được... cho về sớm. ADVERTISEMENT Cảnh sát đã phải sơ tán mọi người ít nhất... 13 lần sau các cuộc gọi của Wiley. Đương nhiên, không có quả bom nào được tìm thấy, chỉ có thủ phạm thì bị phát hiện và tạm giam. Mới đây, một tòa án ở Homestead đã kết tội Wiley âm mưu gây thảm họa, với mức án tù cũng chính là thời gian mà cậu phải ngồi sau song sắt kể từ tháng 5 đến nay. Hai lần làm người tốt Anh chàng Gil Steward ở TP Auburn, bang Maine (Mỹ) quả là may mắn và tốt bụng. Mới đây, khi đi mua sắm tại cửa hàng đồ gia dụng The Home Depot, anh phát hiện ai đó đánh rơi trên sàn một cái ví đựng khoảng 1.000 USD. Steward quyết định gửi ví tiền đó tại quầy dịch vụ của cửa hàng, và chiếc ví kia đã nhanh chóng được trả cho chủ nhân. Hai ngày sau, khi Steward trở lại cửa hàng trên vào đúng giờ anh đi mua sắm lần trước, anh lại phát hiện một chiếc túi cũng đựng đầy tiền. Dĩ nhiên, Steward vẫn tiếp tục làm người tốt, gửi trả chiếc túi kia cho người sơ ý bị mất. Quá tam ba bận, Steward định sẽ mua vé số để thử xem anh có thể bất ngờ may mắn có tiền như 2 lần đi shopping hay không. Hy vọng anh chàng tốt bụng này “ở hiền gặp lành”.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() |
#4
|
||||
|
||||
![]() Kẻ đột nhập... có một không hai!
Theo tín hiệu báo trộm tự động từ một cửa hàng tạp hóa ở Texas (Mỹ) vào lúc nửa đêm về sáng, cảnh sát tức tốc chạy tới. Một cánh cửa để ngỏ, mọi thứ bên trong vẫn đâu vào đấy, không có dấu hiệu tội phạm, chỉ có một... cậu bé đang ngồi giữa mớ đồ chơi với vẻ mặt đầy thích thú. Camera cho thấy cu cậu đã cố gắng mở một cánh cửa ở mặt tiền cửa hàng Family Dollar vào lúc 3 giờ sáng nhưng không được. Thế là cậu chuyển sang cánh cửa bên cạnh. May thay cánh cửa này không khóa và cậu đi vào trong dễ dàng. Theo lời cảnh sát, cậu bé 4 tuổi đã tự mở cửa nhà mình, đi ra ngoài, tự băng qua đường có nhiều làn xe rồi "đột nhập" cửa hàng. AP đưa tin, cậu nhỏ hiếu động này sẽ được giao cho một người họ hàng của gia đình chăm sóc vì bố mẹ cậu tạm thời bị mất quyền nuôi con trong thời gian Hội Bảo vệ trẻ em xem xét lại vụ việc trên. Uống thuốc... liều Bữa ấy tiết Hóa, cô giáo bộ môn của tui bị nhức đầu, nên đã nhờ tui xuống phòng y tế xin giùm cô viên thuốc. Có lẽ cô không muốn phải xuống tận nơi khám, mất tiết dạy nên dặn tui: Em cứ nói là em nhức đầu và xin thuốc nhức đầu là được! Nghe lời cô, tui xuống gõ cửa phòng y tế. Cô y tế nói tui ngồi xuống sau khi trình bày lí do và... bắt mạch cho tui! Sau mấy cái nhíu mày cô nhìn tui: Em nhức đầu sao? Tui khai đại, thế thế. Cô lại hỏi, em có thấy buồn nôn và đau bao tử không? Tui không biết trả lời sao, bèn... gật đại! Thế là cô mở tủ lấy thuốc và... đưa cho tôi một cái li: Em uống liền đi! Tui há hốc mồm, năn nỉ: Thôi để chút vô lớp em uống cũng được! Cô lắc đầu: Ở đây có nước, em phải uống liền, về lớp không có nước, để chậm... bệnh càng nặng! Đã lỡ ba xạo, để cô phải hì hục khám nãy giờ, nếu tui thưa thiệt chắc cô... quất cho vài roi! Thế là tui liều mình, cắn răng, chơi hết 4 viên thuốc: vừa nhức đầu, vừa mắc ói, vừa đau bao tử! Uống xong, cổ họng tui nghẹn cứng, chỉ muốn ậc ra, nhưng không quên nhiệm vụ cô Hóa giao nên ráng thều thào: Ở lớp em còn một bạn nữa bị nhức đầu, cô làm ơn cho em hai viên thuốc, đem về cho bạn ấy. Cô y tế há hốc mồm: Trời, em phải nói bạn ấy xuống cho cô khám rồi mới phát thuốc được! Thuốc mà uống bậy bạ là... chết ngắc đó! Nghe xong, tim tui... ngừng đập luôn! Không biết từ giờ đến chiều tui có... chết ngắc không nữa!? Nhưng các bạn hãy mừng giùm tui, bữa nay còn ngồi kể lại chuyện này, nghĩa là tui... chưa chết! Đã cố hết sức Một cặp vợ chồng cưới nhau đã lâu mà chưa có con. Anh chồng quyết định đi khám trước.> Đường lên thiên đàng/ Đoán ra tin xấu/ Thần y/ Lo xa Bác sĩ khuyên anh ta nên xét nghiệm tinh dịch và đưa cho anh một cái cốc tiệt trùng có nắp đậy, bảo đem về nhà, lấy mẫu rồi hôm sau đem tới phòng khám. Hôm sau, anh chồng đem cái cốc có nắp đậy đến, nhưng bên trong rỗng không. Bác sĩ: Thế này là sao vậy? Anh chồng: Ôi, tôi đã thử dùng tay phải... không được. Nên tôi thử dùng tay trái... vẫn không được. Vợ tôi thử dùng tay trái...không được. Rồi cô ấy dùng tay phải... vẫn không được. Thế rồi bạn cô ấy đến chơi và dùng tay phải, tay trái... đều không được. Bác sĩ: Cái gì? Cả bạn của vợ anh nữa à? Anh chồng: Vâng, chúng tôi đều đã cố hết sức, thế mà vẫn không tài nào mở được nắp cái cốc này ra.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() |
#5
|
||||
|
||||
![]() Thuốc tăng trưởng Thế là cho tới tận phút này, Tèo vẫn chưa có vợ. Như tất cả những người đàn ông có tinh thần phê và tự phê, Tèo đã suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề đó và tìm ra lý do để khắc phục. Nó nghĩ rằng mình vô duyên, nghèo và thiếu triển vọng. ADVERTISEMENT Nhưng hôm nay Tèo bảo tôi: - Tớ hiểu rồi, cậu ạ. Sở dĩ tớ chưa có cô gái nào vì tớ thiếu cao to. Tôi nhún vai: - Cao to? Người chứ đâu phải xe phân khối lớn? Tèo sôi nổi: - Nhầm. Rõ ràng các cô bây giờ, mở miệng ra nói về đàn ông đều hỏi "có cao to, đẹp trai không?". Tớ thì đẹp rồi, nhưng phần kia rõ ràng hơi yếu. Tôi rụt cổ: - Ừ, yếu thì làm sao? Thân thể chứ có phải sợi dây đâu mà kéo. Chịu chết, bạn ơi. Số phận đã an bài. Nhưng Tèo không an bài. Nó cũng không chịu chết. Nó đi ra chợ, và khuân về một gói bột màu: - Giải pháp đây rồi. Phao cứu sinh đây rồi. Tình yêu đây rồi. Tôi nhìn cái gói: - Thứ gì thế này? Tèo hét: - Thuốc tăng trưởng. Một phát minh kỳ diệu của ngành sinh vật học liên doanh với ngành hóa học. Một sản phẩm thần kỳ. Mấy hôm trước cậu có xem tivi không? Tôi hồi hộp: - Không. Tèo say sưa: - Trên tivi chiếu cảnh như sau: Cho bột này vào gốc cây su hào và cây rau cải, chỉ một ngày sau hai cây ấy vụt lên nhìn cứ như hai cây cổ thụ. Tôi khiếp vía: - Thật không? Tèo trợn mắt: - Thật hoàn toàn. Họ còn quay cảnh trời mưa, ba đôi tình nhân nấp dưới lá rau. Mưa rào rào mà không ai dính một giọt nước vào thân. Tôi hãi quá: - Ăn rau ấy có làm sao không? Tèo vui vẻ: - Ăn hoàn toàn khỏe mạnh. Cậu thấy đấy, người ta báo động nào tiêu chảy cấp, nào lợn tai xanh chứ có thấy ai báo động rau to. Cái gì to cũng tốt. Tôi sốt ruột: - Ừ, thôi được rồi. Bây giờ cậu định làm gì? Tèo lôi gói bột ra: - Rau ăn được thì người cũng ăn được. Tớ sẽ xơi hết gói bột này. Tớ sẽ cao to như hộ pháp. Tôi hoảng quá: - Ấy chớ. Bột không ghi xuất xứ, không ghi thành phần, không đề ngày sử dụng. Cậu uống nhỡ toi. Tèo cương quyết: - Tớ không toi. Bà bán hàng đã cam đoan thế. Vả lại, bất cứ cái gì cũng phải cần đến những chiến sĩ đầu tiên. Tớ uống đây. Cao to hay là chết. Tớ đã quyết rồi. Tèo vừa nói vừa dốc gói bột vào mồm. Tôi hét lên: - Dừng lại. Cậu có phải su hào hay bắp cải đâu? Nhưng Tèo đã trợn mắt, nuốt nửa gói bột vào bụng. Rồi nó bảo tôi: - Cậu về đi. Ngày mai tới coi tớ tăng trưởng. Tôi ra về, lòng quá phân vân. Một đằng sợ Tèo ngộ độc, một đằng sợ Tèo cao to, mình phát hiện ra chạy tới chợ mua bột uống thì đã hết rồi. Lỡ một cơ hội quý. Hôm sau, từ sáng sớm, tôi đã chạy tới nhà Tèo. Mở cửa ra, tôi thấy nó đang ngồi, chả có gì khác cả. Tôi bĩu môi: - Thế nào? Tèo vươn cổ: - Nhìn đi. Tôi nhìn. Và thấy Tèo có đôi tai cực to, cực dài, xanh biếc. Tôi quát lớn: - Tai cậu sao thế kia? Tèo vui sướng: - Tai ngấm thuốc. Rất to cao. Rõ ràng thuốc tốt. Hôm nay tớ sẽ uống thêm. Rồi nó đổ thêm bột vào mồm. Đúng là thuốc thần. Chỉ hai giờ đồng hồ, chân phải Tèo dài ra thêm một mét. Nhưng khổ nổi là chân trái giữ nguyên. Tèo đứng lên như người bị lệch. Nó xem xét bịch thuốc và lẩm bẩm: - Tác dụng thì rõ rồi. Vấn đề chỉ còn pha chế mà thôi. Tôi chưa kịp can, Tèo đã uống thêm chén nữa. Hai tiếng sau, chân vẫn thế nhưng mũi lại nhô ra. Tôi gào: - Coi chừng đấy Tèo. Cậu trở thành quái vật bây giờ. Tèo ung dung: - Cậu đã xem phim Người đẹp và quái vật chưa? Tớ sắp có người đẹp rồi. Tớ chỉ điều chỉnh hàm lượng là sự to cao cân đối lại thôi. Bước đầu bao giờ chả có trục trặc. Tèo dốc hết số thuốc vào mồm. Hôm sau tôi tới, tôi thấy Tèo rõ ràng có thân hình của củ su hào: Mình phình ra như quả bóng khổng lồ. Hai tai sum suê, chân to chân bé như rễ cây, còn tay thì dài nhưng xoắn lại giống sợi dây thừng. Tèo mếu máo: - Nguy rồi cậu ơi. Tớ chả cao to mà biến thành um tùm rồi. Tôi nghiến răng: - Đã nói thứ thuốc lang băm ấy không tin được, lại cứ nốc lắm vào. Tèo nài nỉ: - Cậu cứu tớ với. Cậu ra chợ mua thuốc khác đi. Tôi ra, và mang về một gói: - Đây là thuốc giảm tăng trưởng. Họ thề uống vô sẽ trở lại bình thường. Tèo dốc cả gói vào mồm. Xin lưu ý, mồm nó bây giờ ở ngay đầu gối. Tôi ra về, lòng nặng trĩu. Sáng sớm hôm sau, vội vã chạy tới, mở cửa ra chả thấy Tèo đâu. Tôi gọi to: - Cậu đâu rồi? Tiếng Tèo phát ra lí nhí trong góc nhà: - Tớ đây! Tôi nhìn, và thấy Tèo đã bé xíu như một cây xà lách.
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|