#11
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG 9
Đây là một buổi họp mặt cuối tuần đáng ghi nhớ. Ba bạn thân, một trai hai gái với bữa ăn thịnh soạn. Ðường và Nhi đều ăn uống thả dàn, riêng A Tử chưa hoàn toàn dứt được ám ảnh của Thế Sở, vẫn còn sót lại chút hoài nghi, nên nét mặt hơi u sầu, cử chỉ hơi gượng gạo. Trong khi dùng bữa, nàng hay nhìn lén Nhi và Ðường, dường như có ý định tìm tòi điểm chứng minh nào đó từ trong sắc diện của hai người bạn. Để tạo không khí cởi mở, Ðường gọi một chai "Trúc Diệp Thanh", nhưng chàng giao hẹn mỗi người chỉ uống có chừng thôi để giữ phong thái cao nhã. Sau vài chén vào bụng, Nhi lại vui chuyên như pháo rang, nàng luôn miệng với A Tử rằng: - Chị biết không, Mộ Đuờng đã dạy cho em bao nhiêu sự việc mà trước đây em chưa hề biết tôi. Thật tình, trước mặt ảnh lúc nào em cũng là nhỏ bé cả. Mộ Đuờng bác lãm, uyên thâm, phãi trải qua một thời gian nào đó chị mới hiểu được con người ảnh. - Há, a hưm. Trước khi mở lời , Ðường tằng hắng một cái để sửa soạn cho cuống họng của mình một chút, bởi nhất thời chàng chưa thích ứng được lối ăn nói hoạt bát, thiếu hàm súc của Nhi, lời tán thưởng của nàng làm cho chàng cảm thấy ngượng ngùng. - Lại nữa rồi Nhi, sao em hay khoa trương quá! Nàng vẫn nhiệt thành bảo: - Em có nói thêm cho anh đâu. - Thôi , được rồị Chàng ve vãn: - Em có chịu ăn đầu cá không, để anh xẻ? - Đó là cái chắc, em thích đầu cá nhất. A Tử, chị em mình chia nhau nhé. Ðường chẻ đầu cá làm đôi, chia cho mỗi cô một nữa A Tử vừa ngoạm đầu cá vừa nhìn Nhi bảo: - Nhi, tao nghĩ rằng, lần này là mày "tuyệt xứ phùng sinh" đấỵ - Không đâu, A Tử ạ Nàng trở giọng nghĩêm chỉnh: - Mấy bữa nay tự xét lại bản thân mình, em đã bắt gặp một sự phát hiện mới , thật sự em đã yêu Mộ Đuờng tự lâu rồi, chẵng qua là chính em cũng chưa biết đó thôi, bằng không thì làm sao chỉ vỏn vẹn trong ba ngày mà có thể yêu nhau tha thiết như vậy được ? Em còn nhớ kỹ, ngay bữa đầu bước chân vào phòng mạch của ảnh, thấy ảnh ngồi nghiêm nghị như một vị thần hộ mạng của em, rồi từ đó bốn đứa mình kết thành bạn thân, thường đi chơi chung, ảnh đóng nhiều vai trò khác nhau, trong đời sống của em, là ân nhân cứu mạng, bạn tri kỹ và là đối tượng để em thổ lộ tâm tình... Chị nghĩ coi, nếu chị có một người đàn ông nào mà đóng nhiều vai trò như thế trong đời sống của chị, thì liệu chị chẵng yêu người đó được không? Ðường vừa hài lòng vừa cảm động, ngắm Nhi với cái nhìn mới mẻ hơn nữa. Nhi ơi, em làm cho anh say thêm nữa rồi! Qua lời Nhi, A Tử cũng thấy thấm thía, nàng nhìn Nhi bảo: - Đây đúng là Nhi chánh hiệu. Rồi lại nhìn Ðường: - Mộ Đuờng, tôi đã bảo với anh, đời của Nhi là đời oanh liệt. Anh nghe nó nói là đủ biết rồi, một lần nữa, nó lại yêu một cách oanh liệt đó. Mộ Ðường, vậy anh hãy nắm vững nó, thậm chí phải o bế nó, chớ để nó bị tổn thương lần nữa, đồng thời anh cũng nên cẩn thận, coi chừng đừng để chính anh bị tổn thương nhé. - A Tử, cô cứ yên chí đi. Nhi cười nắc nẻ: - Mộ Ðường là bác sĩ, ảnh biết cách phòng ngừa tổn thương mà. Hơn nữa, khác với Thế Sở, bản tánh ảnh lương thiện, chẵng bao giờ gây tổn thương cho ai đâu. Nàng quay sang Ðường hỏi: - Anh có thể gây tổn thương cho em không ? - Rất có thể, vì biết đâu anh lại là một thầy thuốc dỡ. Chàng thành thật bảo: - Thú thật là anh rất lo ngại nhỡ gây tổn thương cho em thì sao. - Làm gì có Làm gì có chuyện đó. Nàng vội cãi lại: - Thấy một con kiến què chân, anh cũng vội vàng đi bó thương cho nó kia mà. - Coi kìa! Ðường cướp lời Nhi: - Chính cái cá tính này của em làm cho anh rất lo ngại có thể gây tổn thương đến em, bởi em cứ nhất mực nghĩ theo lý tưởng một chiều của riêng mình. Nói cách khác là em mỹ lệ hoá tất cả những gì em đang thấy, em đang tiếp xúc và em thần tượng hoá anh luôn. Nhi ạ, anh là một con người, người phàm tục ai cũng có khuyết điểm. Cho nên điêù anh lo ngại nhất là có một ngày nào đó, khi em phát giác ra khuyết điểm của anh tức là lúc em bị tổn thương nặng đó. - Không , không đâu. Nhi lắc đầu lia lịa: - Những ưu điểm và khuyết điểm của con người đâu phãi tuyệt đối. Khuyết điểm của anh, với người ta có thể kể là khuyết điểm, trái lại, biết đâu chừng đó là ưu điểm đối với em. Giữa hai con người khi cảm ứng, thu hút lẫn nhau, thì chính khuyết điểm lại trở thành ưu điểm. Nàng hạ thấp giọng nói tiếp với chàng một cách chân thành: - Yên chí đi, em sẽ không bao giờ bị tổn thương bởi khuyết điểm của anh đâu. Thật mà, nhưng về anh... Nàng có vẻ ngập ngừng: - Có thể bị tổn thương bởi khuyết điểm của em. - Em? Chàng nhướng mắt nhìn Nhi cười bảo: - Em mà cũng có khuyết điểm à? Rồi chàng gật gù tiếp: - Ờ há! bên môi hãy còn sót cái "nốt ruồi mỹ nhân" chỉ "khuyết" có một "điểm" đó thôi. - Cái anh nàỵ Nhi cười ngất ngưỡng, tí nữa là té nhào vào lòng A Tử. - Chị coi, cái ông thầy thuốc này bình nhật đạo mạo ra phết, thế mà cũng khôi hài như ai! A Tử hết ngắm Nhi lại nhìn Ðường, bỗng nhiên nàng đề nghị: - Theo tôi nghĩ, hai người hãy đi kết hôn ngay tại tòa Công Chứng cho rồi. Nhi sững sờ nhìn A Tử: - Chị bảo kết hôn ngay, sớm quá chăng? - Chẵng có sớm đâu. A Tử sốt sắng bảo: - Chỉ trong ba hôm mà hai người đã yêu nhau tha thiết như vầy, vã lại có thể coi khuyết điểm của nhau thành ưu điểm được thì thừa sức lấy nhau chớp nhoáng rồi. Hai đứa bây kết hôn, tao phụ trách tìm người chứng kiến cho. Thật ra thì nhân chứng đã sẵn sàn rồi, tao với Chu Châu đứng ra làm chứng cho, chịu hông? Theo tao thì làm nhanh có nhiều điều lợi, điều lợi thứ nhất là tránh được "dạ trường đa mộng". Nghe A Tử nói Ðường cũng hơi khớp, những nghĩ lại thì rất có lý. Chàng nhìn Nhi cười hỏi: - Em nghĩ sao về đề nghĩ hảo ý của A Tử Nhi giật mình hỏi lại: - Bộ anh nói thật hả - Dĩ nhiên. Nhi có vẻ bối rối, do dự, trầm ngâm một hồi mới bảo: - Không lẽ cả đến "hôn nhân đại sự" mà anh cũng chẵng cần có sự đồng ý của cha mẹ anh sao? - Kết hôn vốn là chuyện riêng của anh. Chàng thành thật bảo: - Dù cha mẹ anh có đồng ý hay chăng thì anh cũng sẽ làm theo ý định của anh. Tuy nhiên, về mặt lễ độ tưởng cũng nên trước tiên là em về Đài Trung với anh một chuyến ra mắt cha mẹ anh, rồi sau đó anh cũng về Cao Hùng với em cho phải lẽ. - Ớ, ớ, không được đâu. Nhi ngắt lời Ðường: - Chính em không thể chịu nổi những tục lễ đó! Bỗng nhiên nàng tỏ ra bứt rứt pha lẫn u sầu: - Em xin lỗi, bao nhiêu thế tục về hôn nhân đều sẽ làm cho em cảm thấy khó chịu, gồm cả việc bái kiến thân nhân của đôi bên, buộc em làm quen với những người lạ, rồi cứ phải cử hành nghi thức... thậm chí đến cả vấn đề cơm canh mắm muối, sanh con đẻ cái. Trời ơi! Nét vui tươi trên mặt vừa rồi đã biến mất, như bị rơi xuống vực thẳm, nàng tỏ ra yếu đuối, nhút nhát hơn bao giờ hết và hạ thấp giọng rằng: - Đây anh xem, đó chính là những khuyết điểm của em. Em nghĩ rằng Thế Sở có một câu nói rất đúng "em chưa truởng thành!" Chết thật! Sao lúc này mà lại lôi cái bóng ma của thằng Thế Sở ra hở Nhi? Ðường nghiêng mình nắm tay nàng an ủi: - Nhi nghe đâỵ Với giọng khẩn thiết: - Anh hoàn toàn thông cảm với những gì em ái ngại, những cái đó chẵng những em ngại, có rất nhiều người cũng thấy ngại. Anh hứa với em là sẽ không đề cập tới vấn đề gả cưới nữa, chừng nào em chưa sẵn sàng về tâm lỵ Sở dĩ anh tán thành lời đề nghĩ của A Tử cốt là để em thấy rõ quyết tâm của anh, về phần anh thì bất cứ lúc nào cũng sẵng sàng cả. - Nhưng mà. Nhi có vẻ hồi hộp hỏi: - Anh có đợi đến khi em lớn lên, cho đến chừng em sẵn sàng về tâm lý không ? - Anh sẵn sàng đợi. Nhưng em cũng đừng nên bắt anh phải đợi quá lâụ - Lâu là bao lâu ? - Chẵng hạn như 100 năm, 200 năm. Chàng cười tiếp: - Tuổi thọ của người ta đâu có cao đến thế, chỉ có nhà văn mới hay dùng câu "Thiên trường địa cửu" đó thôi, anh không dám hứa thiên trường địa cửu với em bởi vì tới chừng đó chúng ta đã trở thành cát bụi cả rồi, có khi nào cát bụi lại ân ái với cát bụi, phãi không? Nét mặt Nhi sáng sủa trở lại ngay, nàng cười : - Cái anh này thiệt là khéo ăn khéo nói dễ sợ. Chẵng những phản ứng bén nhạy, tư tưởng lại sâu sắc. Mộ Ðường, anh nói thật đi, anh có cho là con người em quá nông cạn không ? - Nông cạn ? Tại sao em lại diễn tả bằng từ ngữ này? - Bởi chính em cũng chẵng hiểu nổi em. - Chính kim cương cũng chưa hề biết bản thân nó quí giá tới mức nào. Im lặng tự nãy giờ, A Tử không trầm mặc được nữa, nàng đứng dậy: - Tôi nghĩ rằng tôi có mặt ở đây là thừa, càng nghe các người lý luận càng thấy mặc cảm chẵng bằng ai. Thôi , để tôi rút lui. - Không được , không được . Nhi nắm tay kéo A Tử lại: - Dễ gì hôm nay chúng ta có được một ngày chung vui như thế này mà chị lại bỏ đi cho đành. - Vậy thì dù muốn dù không, đến lúc này A Tử cũng phãi nhìn nhận là Ðường đã yêu Nhi thật tình. Nàng nhìn chàng cười bảo: - Anh cũng chẵng nên tiếc lời ban cho đằng này một câu hay ho nào coi Nhi là kim cương, còn tại hạ là thứ gì? - Cũng là kim cương. - Phãi chăng là nhũng hột kim cương vụn, để gắn chung quanh chiếc nhẫn hột xoàn lớn? - Ôi thôi , tôi xin giơ cả hai tay lên đầu hàng các cô. Chàng đứng dậy bảo: - Tôi đề nghị chúng ta đi xem phim đi. Bây giờ tôi đã biết, lưỡi gươm môi giáo của hai người đàn bà chung lại là thiên binh vạn mã cũng phãi thua. Thôi, hãy đến phố Tây Môn xem một chầu xi nê đi. Hai cô gái đều cười đắc ý, không khí hòa thuận trở lại với ba người. Họ dìu nhau đi dạo phố, hai cô gái lựa mua vài ba món trang sức và đồ dùng riêng của nữ giới, nhiên hậu dẫn nhau vào rạp xem phim. Nhi vốn là tay mê điện ảnh, xem xong còn không ngớt than thở, tỏ tình thương tiếc nhân vật trong truyện: - Tiếc thay những đấng anh tài trên thế gian phần đông là bị kẻ nô tài ám hại! Nhi dào dạt tình cảm càng khiến cho Ðường thấy nàng thật đáng yêu. Màn đêm đã phủ, họ đưa nhau vào tiệm dùng bữa qua loa, bởi bữa trưa đã ăn quá no, nên họ chỉ gọi tô mì bò thôi. Xong bữa, Nhi hai tay nắm lấy hai người bạn, thành khẩn nói: - Đêm nay chúng ta nhất định phải trở về "cư xá nữ sĩnh" để xoay cái cư xá đó trở lại thành cái "nhà" mới được . Mặc dù A Tử chưa được rõ nội dung câu chuyện "cư xá" và "cái nhà" như thế nào, nhưng với nụ cười êm ái của hai người bạn, nàng cũng đồng ý đề nghị đó một cách vui vẽ. Tới nơi, họ tiến nhanh vào cao ốc Bạch Vân, lên thẳng tầng lầu 3, rồi do A Tử đưa chìa khóa ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, lập tức cả ba đều sửng sốt. Trong nhà là cả một rừng hoa! Hoa bao phủ khắp mọi nơi, trên thảm sàn nhà đầy ắp từng chậu, từng chậu hoa, trên bàn cắm từng bình, từng bình hoa, trên vách tường gắn từng giỏ hoa, cả trên rèm cửa sổ cũng ghìm từng xâu, từng xâu hoa. đâu đấy đều là hoa. Điều đó chưa đáng kể, lại nhất là trong số đủ các loại hoa, bỗng hồng, bỗng cúc, bỗng lan, bách hợp, nguyệt quị bất cứ thuộc phẩm chủng nào đều nhất loạt là màu đào hồng hết! Kẻ đứng trong rừng hoa đó chẵng ai xa lạ, chính là Thế Sở! Tay hắn đang cầm cái bình sơn xi, đang lủi thủi xi từng chậu sen Mã Đề thành màu đào hồng. Thì ra tất cả hoa đào hồng trong nhà nay là được sáng tạo như vậy đó. hắn mặc chiếc áo thun trắng, trước ngực dùng màu đào hồng xi lên bốn chữ: "Tôi là tội nhân", sau lưng có bốn chữ "Xin tha thứ tôi". Thấy có tiếng động, "tội nhân" ngẩng mặt lên: - A, ba người đi chung đấy hả, sao về muộn thế này? Hèn chi tôi phone suốt cả buổi chẵng thấy ai nghe, buộc lòng phãi qua đây vừa đợi vừa làm công việc trang trí lại trong nhà, nhưng chờ mãi chẵng thấy có ai về, tôi đã phãi làm việc một mình suốt buổi chiều naỵ Hắn khom lưng nhấc mấy chậu hoa sát cửa qua một bên, rẽ ra một hành lang, rồi cúi đầu xuôi tay cười hả hê: - Kính mời quí vị Nhi và A Tử chỉ liếc mắt nhau rồi lặng lẽ bước vào, riêng Ðường thì tâm tình rất phức tạp, chàng dở khóc dở cười trước rừng hoa, càng không khỏi ganh tị khi đối diện với tên "tội nhân", sao hắn lại có chìa khóa riêng của căn nhà nàỵ Tuy nhiên trong thâm tâm chàng vẫn có đôi phần thương hại hắn bởi mặc cảm "chính mình cũng là kẻ có tội". Bây giờ thì dù muốn dù không cũng phãi đương đầu với cảnh ngộ oái oăm này, đành theo gót hai nàng vào nhà. Khi cánh cửa khép lại, trong nhà mùi hoa ngào ngạt pha lẫn với mùi sơn ngộp nghẹt. Thế Sở lăng xăng một hồi, xong hắn chạy vào phòng tắm bưng một chậu nước ra, trên mặt nước lềnh bềnh nhiều đóa hoa hồng cũng toàn là màu đào hồng. Hắn đem chậu nước đó tới trước mặt Nhi cười gượng: - Xin thứ tội cho anh, bằng không thì anh sẽ uống hết chậu canh "Bông Hồng Đoạt Vía" nàỵ Thú thật cùng em, hôm nay cũng chẵng mua đâu được thứ đào hồng, nên anh đã phãi xi cho những đóa hoa màu trắng trong chậu thành màu đào hồng, hễ ai mà uống vào bụng chắc là toi mạng thiệt đấỵ Nhi cứ đứng chưng hửng, trường hợp này chẵng biết xử trí ra sao. May nhờ A Tử giải vây kịp thời, nàng giật lấy cái chậu trong tay Thế Sở, đưa thẳng vào toilet dốc hết vào bô cầu, bấm nước ào ào cho trôi đi. Xong trở ra phòng khách nghiêm chỉnh bảo: - Thế Sở, chúng ta già đầu cả rồi, chớ có tái diễn những trò trẻ con nữa. Anh có chịu ngồi xuống đây nói chuyện người lớn không ? - Vâng. Thế Sở vẫn cười liếng thoắng như con nít, hắn nhìn Nhi hỏi: - Nhưng mà em có hứa tha thứ cho anh không? Nhi không còn can đảm nhìn thẳng vào mặt Thế Sở, những khi nàng cúi đầu xuống thì thị tuyến lại chạm vào những chậu hoa la liệt trên sàn nhà, vội ngoảnh đi chỗ khác thì cả trên vách, trên bàn, trên cửa sổ đâu đấy cũng toàn là những hoa, hoa đào hồng cả. - Anh... Bó buộc nàng phãi trả lời , như lẩm bẩm một mình: - Là một kẻ điên. - Đúng thế Thế Sở tiếp lời ngay: - Bởi vậy em đâu có bắt lỗi một thằng điên làm gì, phãi không em? Nhi càng bối rồi. Đến lúc này Ðường thấy không thể im lặng được nữa, bèn bước lại gần Nhi bảo: - Tôi nghĩ rằng, Nhi đã bỏ qua chuyẹn đó rồi, còn nhắc làm gì. Thế Sở như một tội phạm vừa được ân xá, vội vàng vỗ vai Ðường, khoan khoái: - Mộ Ðường, tôi cảm ơn anh nhiều Bạn tốt là được việc ở chỗ đó, chắc chắn anh đã bênh vực cho tôi nhiều lời tốt đẹp trước Nhi rồi, nếu không thì làm sao cô em chịu thứ lỗi cho tôi một cách dễ dàng như vậỵ Hắn lại lém lỉnh đến nắm tay Nhi bảo: - Em biết không , mới chỉ có mấy ngày thôi mà anh cảm thấy dài đăng đẵng như mấy trăm, mấy ngày thế kỷ! Anh chẵng những có với em mà còn có lỗi với A Tử nữa. Rồi hắn xoay người sang A Tử cúi đầu tạ tội như diễn kịch: - Tôi là thằng điên, xin quí vị rộng lượng hải hà Mộ Ðường, để hôm nào tôi qua phòng mạch anh xin vài viên thuốc trị bệnh, kẻo cứ hay phạm lỗi lầm... Đang đóng kịch tự cho là hay, hắn thấy Nhi lùi dần ra. - Nhi, em đừng cự tuyệt anh như thế, đừng chường bộ mặt tiên nga của em mà. Nào, lại đây với anh đi. Hắn vừa nói vừa xấn tới, định vồ nàng vào lòng. Nhi vội né qua một bên, chân nàng vấp phãi chậu hoa, suýt nữa là té nhào nếu Ðường không kịp dang tay ra đỡ. Nàng thừa thế ngã mình vào lòng chàng luôn. - Thế Sở! Anh hãy ngồi xuống đi, chúng tôi có chuyện muốn nói với anh. A Tử la lớn lên để cản hắn lại. - Thế Sở. Ðường cũng vội vàng tiếp lời A Tử trong khi chàng ôm chặt Nhi vào lòng: - Chớ có lỗ mãng! Tôi cũng có câu chuyện định nói với anh... - Ủa? Thế Sở hết sức bất ngờ, đứng sững lại hỏi: - Nhi, sao em chẵng nói gì hết, sao bữa nay em có lắm người đại diện phát ngôn như thế này? Nhi vuì đầu vào ngực Ðường nói nhỏ nhẹ: - Mộ Ðường, anh cứ nói với ảnh đi. - Này Nhi Nét mặt của Thế Sở đã bắt đầu đổi sắc, hắn thét lên: - Có gì em cứ nói thẳng với anh, giữa hai ta đâu cần đệ tam nhân chuyển lời ! Bó buộc nàng phãi ngẩng mặt lên bảo với Thế Sở: - Chẵng là anh đã bảo giữa hai ta đã kết thúc rồi sao? Chẵng phãi là anh chê tôi như đứa con nít chưa lớn lên sao? - Cái đó hả Hắn nhún vai: - Là lời nói của người điên, mới đây anh chẵng đã giải thích rồi sao? Em còn chấp làm gì một kẻ tội lỗi nói chuyện khùng? Trước kia chính em cũng từng nói với anh những lời như vậy, song chúng ta nào có kết thúc thật đâu? Thì đang gây nhau ai cũng nói quàng mà. - Nhưng mà. Giọng Nhi rất thấp, những rõ ràng từng chữ: - Bây giờ đã muộn, đã quá muộn rồị - Em nói vậy nghĩa là sao? Sắc diện Thế Sở càng tái thêm, Nhi kề má lên vai Ðường khẽ bảo: - Mộ Ðường, anh cứ nói thẳng với ảnh đi cho rồi. Ðường siết chặt Nhi vào lòng như sợ mất nàng, rồi nhìn Thế Sở nắn ra từng chữ một: - Tôi và Nhi đã yêu nhau. Trong phòng yên lặng giây lát, tia mắt đỏ ngầu của Thế Sở bám chặt vào mặt Ðường, hắn hét to: - Anh nói dối! - Tôi nói thật! Ðường trả đũa? - Láo! - Thật! Thế Sở hít mạnh một hơi vào buồng phổi, trống ngực đánh thình thịch, hắn ngắm Ðường và Nhi, nhưng miệng lại gọi: - A Tử! - Thế Sở! A Tử cảm thấy sự thể có chiều nghiêm trọng, ra sức kéo Thế Sở trở lại, khuyên rằng: - Đấng trượng phu trọng lẽ công bằng, ăn nhờ thua chịu, việc gì đến nổỉ? Thế Sở đứng rũ rượi ra như gà cồ vừa đấu bạị Sau một chắp khá lâu mới lên giọng trầm ấm: - A Tử, cả đến cô cũng đã nói như vậy, thế là tôi đã mất Nhi hẳn rồi. Vừa dứt lời , hắn lê từng bước nặng nề, kéo cữa ra đi một cách âm thầm. Trong nhà, ba người còn lại giữa rừng hoa, ai nấy đều tiu nghĩu, thin thít.
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
#12
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG 10
Đêm ấy, Ðường ở lại ngũ trong căn nhà "ảo tưởng" đó. Số là sau khi Thế Sở ra đi rồi, chàng tự động tiếp tay với hai cô gái thu dọn "chiến trường", dời những chậu hoa ra ngoài hành lang, tháo những chùm hoa trên vách, trên rèm, trên trần nhà và dẹp chữ LOVE mà Thế Sở đà sắp bằng bông hồng trên bàn ăn. Trong khi làm công việc này, cả ba người đều im lặng, có lẽ ai cũng ngại mở miệng e lỡ lời chăng. Chừng sau một tiếng đồng hồ, chuông điện thoại reo lên, làm cho cả ba đều giật mình, A Tử nhìn Nhi, thấy nàng đang bận lần mò, nhặt nhạnh những cây đinh ghim còn rơi rớt khắp nơi, không có ý đi nghe dây nói, nàng đành phãi nhấc ống nói lên. - A lô! anh Thế Sở đó hả? Nàng hạ thấp giọng bảo: - Làm ơn cho tôi xin đi, chúng tôi sắp đi ngũ bây giờ, đừng có quấy rầy nữa mà. Chẵng rõ bên kia đầu dây đã nói gì, A Tử quay lại gọi Nhi: - Nhi, nè, chuyện của mày, mày lại giải quyết đi. Nhi còn do dự, không muốn nghe điện thoại - Nhi! Ðường bảo: - Phãi can đảm đương đầu với hắn, em không thể lánh mặt suốt đời được . Nàng gắng gượng cầm ống nói lên, những chỉ "A lô" một tiếng rồi im luôn. Nàng chỉ nghe mà không nói và nét mặt mỗi lúc một tái đi. Thình lình nàng cúp dây nói, gục đầu trên chiếc máy điện thoại - Thế nào? Hắn nhục mà. em hả ? Ðường chạy lại đỡ mặt Nhi lên, lúc đó mới thấy nàng đã lệ đẫm má hồng. Chàng cả kinh, rút mùi xoa ra lau nước mắt cho nàng: - Hắn mắng em? Hắn buông lời thô bỉ với em phãi không ? Nhi chỉ lắc đầu , còn chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại lại reo, nàng nhấc lên nghe chừng hai giây lại cúp đi. Nàng gục đầu xuống nước mắt lại trào, nàng cố bụm miệng lại để tránh khóc ra tiếng. Hiện tượng này làm cho Ðường đâu khổ vô cùng, chàng nhấc ghế ngồi ngay trước mặt, vịn vai nàng nói trong âu lo: - Sao em không nói thẳng với hán, nói vắn gọn với hắn rằng em không muốn nghe điện thoại của hắn nữa? Nhưng Nhi chỉ có lắc đầu, chỉ lắc đầu mà thôi. Khổ nổi tiếng chuông điện thoại đáng ghét đó lại reo lên nữa Lần này Ðường nhanh tay chộp lấy ống nghe trước khi Nhi có phản ứng. Chàng có ý muốn nghe xem Thế Sở toan nói những gì, nhưng lạ thay trong ống nghe chỉ có tiếng nhạc thay vì lời người. Một bản nhạc êm đềm, một bài hát dịu ngọt quen thuộc chính là giọng hát chứa đầy tình cảm của Nhi: - Em theo anh tới góc biển chân trời, Dẫm mòn muôn ngàn ngọn núi, tự xóm lạ cho đến nhà anh; Em theo anh tới chân trời góc biển, Dẩm nát bao chuỗi thắng ngày, từ mái đầu xanh cho đến tóc bạc răng long. Ðường sững sờ nhìn Nhi, nàng cầm lòng không đặng, thút thít rằng: - Đó là cuốn băng củ mà em đã tự ghi lấy, và tặng cho ảnh khi hai đứa đang yêu nhau. A Tử xấn tới, quyết nhiên bứt dứt luôn đuòng dây điện thoại - Thế này là xong hết, đừng để hắn lợi dụng điện thoại quấy rầy chúng ta nữa, tụi mình cứ việc đi ngũ yên. Điện thoại thì yên hẳn rồi, những cõi lòng của Ðường chưa yên. Rõ ràng là giọt nước mắt của Nhi đâu phãi rơi vì chàng, nỗi niềm này chưa chát quá thay! Chàng ngồi im lìm, tìm chẵng ra lời lẽ nào để an ủi người yêu. Vô thức nhìn ra cửa sổ thì chạm phãi ngay một loại hoa sen mã đề màu đào hồng đặt trên khung cửa. Thế gian này làm gì có sen mã đề đào hồng? Lại là tuyệt tác của Thế Sở. Chàng cảm thấy chán ghét màu đào hồng vô tả. - Mộ Ðường Đoán được tâm trạng người. A Tử vỗ vai chàng bảo: - Dẫu sao anh cũng phãi dành chút thời giờ cho Nhi, tình cảm con người đâu như cái công tắc điện, muốn mở thì mở, muốn tắt là tắt được? Nhi giao thân với Thế Sở đã lâu ngày, họ để lại cho nhau khá nhiều ký ức, những kỷ niệm đó khi thình lình bị xóa đi, dĩ nhiên là có vết thương lòng. Anh là bác sĩ, thừa hiểu điều đó. Lời của A Tử chí lý, nhưng "ta là bác sĩ tầm thường". Ðường tự nghĩ rằng dù hiểu đi chăng nữa vẫn cứ thấy ghen ghét làm sao. - Nhi. A Tử lại vỗ vai Nhi khuyên rằng: - Thôi nín đi cưng, Thế Sở nổi khùng đây đâu phãi là lần đầu tiên, đáng lẽ mày nên sẵn sàng về tâm lý để đối phó mới đúng. Nghe tao, mày cứ mặc kệ nó đi, chẵng bao lâu thì nó sẽ bãi binh đình chiến, có điều là mầy phãi lấy lập trường kiên định mới được . Thôi đừng khóc nữa cưng ơị Nhi vẫn cứ nức nở, Ðường vẫn cứ im lìm. A Tử đành bó taỵ Trong nhà im lặng một cách dễ sợ. Cuối cùng là Ðường đứng dậy bảo: - Thôi để tôi về, hai cô đi ngũ sớm đi, khuya quá rồi. A Tử thấy vậy vội gọi Nhi: - Nhi, mày định khóc tới bao giờ đây? Mày mà khóc hoài như vậy là Mộ Ðường sẽ giận đó. Mày hỗng nghĩ coi, thưở nay có đứa con gái nào mà khóc cho bạn trai củ trước mặt bạn trai mớỉ mày định dồn Mộ Ðường vào chân tường nào đây? Ðường hết sức thán phục A Tử, đứa con gái này sao mà am tường về tâm lý của người con trai quá vậỵ Quả Nhiên lời nói của A Tử đánh thức Nhi, nàng ngước lên nhìn Ðường có vẻ khủng hoảng, rồi nhanh nhẩu chạy lại ngả mình vào lòng chàng, vùi đầu vào ngực chàng, ôm chặt eo lưng chàng, nghẹn ngào rằng: - Mộ Ðường, anh dừng giận em, xin anh chớ giận em, em khóc đây chính em cũng chẵng hiểu là vì lẽ nào. Nếu anh mà giận em thì thật tình em chẵng còn sống nổi nữa. Chàng vuốt nhẹ mái tóc ngắn của nàng, khẽ bảo: - Cứ việc khóc đi để trút hết nỗi niềm trong lòng em. Nhi, em vốn là cô "Sương nữ đa tình", nếu em chẵng khóc cho một mối tình đã chiếm ngự một thời gian khá dài trong đời em, tức là em quá bạc tình. Anh hiểu cho em lắm, em cứ khóc đi, anh chẵng giận em đâu, chỉ có điều là hễ em rơi lệ bất cứ vì lẽ nào cũng sẽ làm cho anh đau lòng xót dạ, bởi.... Chàng hơi ngượng mồm tiếp: - Anh yêu em tha thiết! Hai cánh tay nàng càng xiết chặt vào lưng chàng, mặt nàng càng úp sát vào vai chàng, nức nở rằng: - Anh nói vậy càng làm cho em khóc thêm. Rồi nàng khóc thật, khóc lướt mướt, đôi dòng lệ thủy ướt đẫm vai áo chàng. - Mộ Ðường, em là đứa bé hay khóc, không thực tế, chưa lớn lên, giá như có ngày nào đó em làm điều gì có lỗi với anh... Chàng thấy ớn lạnh xương sống, thẳng lưng ngắt lời nàng: - Chớ có nói dạị Đêm nay em quá xuc động và quá mệt mỏi rồi, thôi. - Em hư lắm phãi không . Em tự thấy em rất hư và rất dễ sợ, em đã làm cho Thế Sở đau khổ lại làm cho anh đau khổ, và cũng là cho bản thân em đau khổ nữa. - Nhi. Chàng dỗ ngọt: - Em hãy đi tắm rồi đi ngũ cho khoẻ, sáng mai lại một ngày mới đến với chúng ta, mọi việc đều sẽ mới hết. Nàng ngước lên nhìn chàng, cặp mắt đã sưng đỏ, đôi má hoen lệ, với giọng run run: - Anh... anh xác nhận là anh không giận em? - Vâng, anh xác nhận, em đừng thắc mắc nữa. Nàng ngắm kỹ lại chàng một lần nữa, rồi bảo: - Em vâng lời anh, em sẽ đi tắm rồi đi ngũ đâỵ Mai là ngày chủ nhật anh hãy qua sớm nghen anh, vì em... Nàng kề gần tai chàng như nói lén: - Em hơi ngại cái anh khùng đó lại đến nữa. - Em cứ yên chí đi tắm rồi đi ngũ đi, còn phần anh thì ngũ sofa đây được rồi A Tử cười rằng: - Mộ Ðường, anh làm sao ngũ salon nhà này lâu dài cho được . Nếu tâm tình của Nhi cần anh ổn định lại bằng lối này thì thật là nhọc sức quá đi. Nàng đẩy Ðường bảo: - Thôi về đi, để mọi người đều ngũ yên được một giấc cho thoải mái. Nhi ngẫm nghĩ rồi cũng bảo: - A Tử nói đúng, anh không thể luôn luôn ở bên cạnh canh chừng em được , rủi có chuyện gì thì em cũng phãi tự đối phó lấỵ Anh cứ yên chí về bển đi, Thế Sở chẵng tài nào bắt cóc em được đâu. Song, Ðường vẫn không thể yên lòng bỏ về được khi nghĩ tới hành động điên cuồng của Thế Sở, gương mặt khóc mếu của Nhi và thái độ lừng khừng nhưng tâm địa lương thiện của A Tử. Chàng cương quyết: - Cứ để cho tôi ngũ lại ở phòng khách đêm nay đi, có ngũ tại đây tôi mới yên chí phần nào, chớ biểu về bên đó thì làm sao tôi ngũ yên cho được. Thấy vậy, hai cô gái không kiên trì ý kiến nữa, họ xúm nhau ráp hai chiếc sofa chập lại đôi, rồi vào phòng ôm chăn gối ra cho Ðường. Xong đâu đó, A Tử vào phòng riêng ngũ trước, Nhi thì còn cà kê bên ngoài khá lâu, nàng bá cổ hôn trán chàng, thỏ thẻ: - Em yêu anh... Cử chỉ đó làm cho trái tim chàng đập mạnh, lôi nàng vào lòng khẽ hôn một hồi, rồi mới lập đi lập lại bên tai: - Hãy cam đảm lên Nhi, em phải thống hạ quyết tâm, phải cân nhắc cho thật kỹ càng về tình cảm chìm sâu trong đáy lòng em. - Em chẵng cần cân nhắc gì nữa, thể xác và tâm hồn em đều thuộc về anh rồi, chỉ có một điều là em thay đổi quá nhanh, chính em cũng giật mình. Song, nếu nói theo cách khác là... Nàng nhìn mặt chàng ra vẻ tư lự: - Mọi viêc xảy ra cũng tại anh hết, có đúng không ? - Tại anh? - Đúng thế tại trời sanh anh ra tuấn tú, đoan trang, ôn tồn, uyên bác và lại đa tình... chẵng khác chi một khối từ thiết lớn có sức thu hút quá mạnh, thu gọn cả người em đi. Cho nên chẵng phãi tại em thiện biến mà là tại em có cái duyên gặp gỡ anh. Chao ơi, Nhi, em lại rót một vò rượu mạnh làm anh say nữa rồi! - Anh nào có tốt đẹp đến trăm phần trăm như em đã đánh giá Nhi, em chớ nên đem những ảo tưởng, mà phủ lên người anh, làm như vậy là rất nguy hiểm đó. Trên đời có lắm người đã yêu một cách cuồng nhiệt, rút cuộc lại yêu phãi cái ảo tưởng của mình.... - Là Thế Sở! Đột nhiên nàng nhắc tên người yêu cũ. - Em nói sao? Chàng không hài lòng lắm. - Giờ em đã hiểụ Như đã vỡ lẽ, nàng bảo: - Bao năm qua, Thế Sở là ảo tưởng của em, có lẽ em chưa bao giờ yêu anh ấy thật sự, từ trước tới nay anh ta khéo dàn cảnh theo ảo tưởng của em, nào là ra vẻ con người lãng mạng, nào là dĩễn trò trẻ con không thiết thực, đâm đầu yêu ảnh một cách mù quáng. Bây giờ nghĩ lại những gì mà ảnh đã làm đều không phãi là do bản ngã của ảnh, thật ra thì. Nàng trầm tư một lúc rồi nói tiếp: - Đối với con người thật của ảnh, em chưa hiểu biết được tí nào. - Có vậy sao? Chàng nắm tay nàng khẽ hỏị - Đúng thế anh ạ Với vẻ thành thật, thẳng thắn, nàng kể tiếp: - Em chưa rõ về tính chất việc làm của ảnh, chưa hiểu về tư tưởng của ảnh, chưa quen biết về bạn bè cũng như về hoàn cảnh gia đình của ảnh, thậm chí về cá tánh của ảnh. Thế mà trước đêm nay em lại chưa hề nghĩ tới việc nên tìm hiểu cho nhau, nhất mực chỉ biết theo đuổi những trò chơi điên cuồng, ấu tri do ảnh bày ra. Nàng thở dài: - Cũng may là ngày nay em đã vỡ lẽ rồi. - Em đã hiểu thật rồi ử - Dù cho chưa hiểu được hết thì cũng đã hiểu phần nào rồị Đột nhiên nàng mỉm cười, một nụ cười rất hiếm giữa lúc này: - Em mong rằng, đối với em anh hãy kiên nhẫn, rồi tự tự dạy bảo cho em lớn khôn lên nhé. Vừa dứt lời , nàng xoay lưng đi thẳng vào buồng riêng. Nằm trên sofa, suốt đêm Ðường không làm sao chợp mắt được , hình dáng của Nhi, của A Tử, và của Thế Sở nữa cứ quanh quẩn trong tim óc chàng và bên tai chàng cứ văng vẳng những lời "Anh ngồi nghiêm nghị ở đấy như vị thần hộ mạng của em... Anh đóng nhiều vai trò khác nhau trong đời sống của em, là ân nhân cứu mạng, bạn tri kỷ, kẻ an ủi mình và là đối tượng để thổ lộ tâm tình... Chị nghĩ coi, nếu có một người đàn ông nào mà đóng nhiều vai trò như Thế trong đời sống của chị, thì làm sao chị không yêu người đó được " của Nhi; "Ðây là thời buổi nào? Mới có ba hôm mà người yêu phản bội, bạn bè lừa nhau, là thời buổi nào đây hỡi ông trời !" của Thế Sở và "Mộ Ðường, vậy anh hãy nắm cho vững nó, thậm chí phãi o bế nó, chớ để nó bị tổn thương lần nữa, đồng thời anh cũng nên cẩn thận thì lấy, coi chừng đừng để chính anh bị tổn thương nghe." của A Tử Tiếp theo lại là tiếng nói của Nhi "... anh như cánh đồng xanh tươi quảng đại, tràn đầy nhựa sống... Đương lúc bay bổng trên mâu cao sắp rớt xuống đất là em chạy thẳng đến cánh đồng xanh của anh...". Rồi lại tiếng nói của Thế Sở "Bạn tốt là được việc chỗ đó, chắc chắn là anh đã bênh vực cho tôi nhiều lời tốt đẹp trước Nhi rồi, nếu không thì làm sao cô ta chịu thứ lỗi cho tôi một cách dễ dàng như vậy được ? Rồi tới lời cảnh tình của A Tử, "Tôi dám đoan chắc chỉ trong ba ngày nữa là chúng nó sẽ hòa lại ngay, tới chừng đó anh là chàng ngốc sẽ xử sự như thế nào đây?" Âm thanh của ba người đó như bom nổ liên hồi, làm cho khối óc của Ðường như muốn nổ tung ra, không làm sao ngũ yên cho được , mãi gần đến sáng chàng mới thấy Thế Sở hóa thành con chim đại bàng khổng lồ, vỗ bộ cánh to màu đào hồng bay tới trước mặt mình cười khanh khách: - Nhi vốn ưa thích màu đào hồng, anh xem kìa, tôi đem những đám mây trắng kia xi thành đào hồng hết. Từng đám toàn là mây đào hồng như một đại dương đào hồng. Rồi bỗng nhiên Nhi xuất hiện trong bộ thời trang đào hồng, mát tóc của nàng cũng như nhuộm thành đào hồng, luôn cả nước da cũng là màu đào hồng nốt. Nàng cỡi con tuấn mã đào hồng, phóng nhanh tới trước mặt chàng tươi cười : - Em vừa phóng ngựa qua cánh đồng xanh bát ngát của anh, bây giờ thì em sẽ lên trên tầng cao, cỡi mây đào hồng mà bay đi với Thế Sở. Nàng vừa dứt lời là con đại bàng đã vỗ cánh đưa cặp móng chân to ra bốc nàng bây thẳng lên tầng mây cao như chiếc trực thăng, rồi khuât đi tận nơi chântrời xa xăm. Chàng kinh hoàng thất sắc, quơ tay thét: - Nhi xuống đây! Nhi hãy xuống đây với anh. Ðường chợt tỉnh giấc bởi tiếng kêu gào của chính mình. Có bàn tay dịu hiền đang lắc nhẹ chàng: - Mộ Ðường, Mộ Ðường, anh làm sao đó, gặp cơn ác mộng hả? Chàng mở mắt ra trời đã sáng choang. Nhi với bộ pyjama trắng đang đứng trước mặt chàng và bàn tay mịn màng của nàng vừa vuốt lên mặt chàng như một người mẹ hiền. - Ồ! Nhi đây rồi! Chàng thở ra một hơi dài, cảm thấy yên lòng. - Anh mơ thấy gì đấy mà cứ gọi Nhi? A Tử vừa tự trong bếp bước ra hỏị - Tôi mơ thấỵ Chàng tự thấy ngượng ngùng nếu kể ra chuyện chiêm bao vừa rồị - Chẵng có chi đâu. Chàng ngồi dậy vươn vai, nhớ lại suốt đêm nằm trên sofa thật khó chịu, bây giờ cái lưng bị cấn hãy còn hơi đầu. Chàng thò tay vào lần mò, lôi tự trong khe ghế ra cái vật gì cứng ngắc trong khi hai cô gái cũng trố mắt nhìn vào, hóa ra là một con nai cổ dài, đồ chơi màu đào hồng, trên cổ có để o một tấm bảng nhỏ, phía trước đề buốn chữ "Tôi là tội nhân" và phía sau có bốn chữ "Xin tha thứ cho tôi". Như bị rết độc chích vào tay, Ðường phản ứng tự nhiên, ném con nai ra xa đến tận góc tường, trúng vào đống bỗng hồng mà đêm qua chàng đã quét gom ở đó. - Sao mà âm hồn của Thế Sở cứ đeo đuổi hoài vậy! Tự nhiên chàng thoát ra một câu như vậỵ - Thật, âm hồn đó khó tan thật! A Tử đứng trước cửa sổ quay lại bảo: - Xem tên khùng đó đang đứng ở dưới kia kìa! Cùng lúc Nhi và Ðường chạy tới trước cửa sổ nhìn xuống. Quả Nhiên, Thế Sở đang đứng Tựa cột đèn đối diện bên kia lề đuòng, trong tay hắn đang cầm một gói gì đó không rõ, điều đáng kể nhất là chiếc xe nhà được sơn thành màu đào hồng hồi nào rồi. Ðường nhìn lên trời cao. - Anh ngó gì đó? Nhi hỏị - Ngó mâỵ - Mây? Chàng nắm tay nàng khẽ bảo: - Thế Sở dù có biệt tài đến mấy cũng chẵng có cách nào nhuộm đám mây trắng ra thành đào hồng được . - Ủa? Nhi chưa hiểu ý chàng. - Lúc nào trời còn xanh, mây còn trắng thì anh chẵng lo em bị hắn bốc lên và bay đi. Như nói thầm một mình, rồi chàng nhìn Nhi bảo: - Nhi em, có lẽ chúng ta sẽ có một ngày dài đăng đẳng và phải đối phó với mọi thử thách gay go. Nãy giờ A Tử lăng xăng chạy tới chạy lui, bây giờ thì nàng đã bưng được nồi cháo ra đặt trên bàn ăn. - Tôi nghĩ rằng các người cần phải ăn để lấy sức mà đương đầu với một ngày dài đăng đẳng. Ðường thấy A Tử sắp tới bốn bộ bát đũa, thắc mắc: - Cô định làm gì vậy - Để tôi xuống dưới đó thỉnh anh khùng lên ăn sáng một thể cho được việc. A Tử thản nhiên nói tiếp: - Đây là một cuộc cạnh tranh công bằng, tôi không muốn có người phãi ra sức chiến đấu trong khi nhịn đói. Hơn nũa, người dưới lầu kia chỉ có rắc rối với Nhi thôi, vẫn còn là bạn của hai chúng ta, trên nữa năm nay chúng ta đã cùng đi ăn, đi chơi với nhau, chia ngọt xẻ bùi cho nhau. nên tôi chẵng đành lòng để người bạn đó đứng mãi dưới kia mà nhịn đói được vả chăng tôi có nhẫn tâm làm như vậy đi nữa, thì chắc chắn anh ta cũng sẽ tự ý lên đây bây giờ. Vừa dứt lời là nàng chạy xuống lầu đi ruớc khách thật. Thế Sở bước vào nhà với sơ mi trắng và quần tây đen gọn gàng, không có những chử "Tội nhân" và "xin tha thứ"... Dường như hắn mới gội đầu cạo râu, mặt mày sáng sủa, tinh thần tươi tỉnh, chẵng có chút vết tích nào khả dĩ gọi là "thất tình" hay "mất ngũ" gì cả. - Chào quí vị! Hắn vui vẻ chẵng khác gì bình nhật, làm như giữa bốn người chưa hề xảy ra chuyện gì đáng tiếc: - Tôi đem "dầu chá quẩy" đến cho các bạn đây, có cả món xôi nếp mà Nhi thích ăn nữa. À thì ra cái gói trong tay hắn là gói đồ ăn biết thế thì A Tử đâu cần xuống mời làm gì?" Khi Ðường thầm nghĩ như vậy thì chàng phát giác phần lượng của gói đồ chẵng ít, như vậy dù chẵng mời hắn cũng sẽ lên đây ăn sáng như thường. - Mộ Ðường. Thế Sở kéo ghế ngồi đối diện với Ðường, duỗi thẳng cặp giò ra bảo: - Tôi thành thật xin lỗi anh. Hắn tươi cười một cách tự nhiên, tỏ ra ôn hoà nhã nhặn khác hẳn với thái độ thô lỗ, bê bối trong đêm qua: - Đêm qua tôi hơi thất thường, mất bình tĩnh, buông những lời trái tai, xin anh miễn chấp cho. Thật ra tôi là con người rất trọng tình bạn, đã một ngày là bạn thì suốt đời anh vẫn là bạn của tôi vậỵ - Tôi rất lấy làm sung sướng được nghe những lời của anh vừa nói. Ðường nhìn Thế Sở có cảm giác là lạ, hắn thay đổi quá nhanh, thật dễ sợ tuy nhiên, đối phương đã có "phong độ" như vậy thì mình cũng nên tỏ ra lịch sự với người ta: - Đúng ra là tôi xin lỗi anh mới phải thường rằng "Quân tử bất đoạt nhân chi ái", đáng lý tôi phãi giữ một khoảng cách... - Đừng giải thích! Thế Sở ngắt lời Ðường và tiếp theo với thái độ nghiêm chỉnh: - Chúng ta chẵng cần bàn luận đến quân tử hay phi quân tử, trên chién trường tình ái vốn chẵng có quân tử nào hết, nếu ai mà đòi làm quân tử thì chắc chắn là kẻ đó sẽ thất bại, là hèn nhát! Vậy chúng ta nên dẹp cái giáo điều "ngụy quân tử" của giai cấp sĩ phu Trung Quốc qua một bên đi, hễ "cua gái" là mạnh ai nấy cậy vào bản lãnh của mình. Mộ Ðường. Hắn gật gù: - Tôi rất khâm phục anh! Ðường ngẩn cả người , tên này đang đóng kịch đâỵ Nhưng thái độ của hắn thì khá "thành khẩn" đấy! - Thế Sở, nghĩa là anh muốn nói chúng ta vẫn còn là bạn thân như cũ, chẵng có gì thay đổi bởi bởi sự biến chuyển của Nhi? Hỏi như vậy là Ðường vẫn còn thắc mắc. A Tử xía vào: - Thay đổi là hẳn rồị Nàng nhìn Ðường, lại nhìn Thế Sở. - Tuy nhiên, nếu hai anh không giương cung tuốt kiến nữa thì tại hạ cùng Nhi sẽ sống an lành. - Yên chi đi! Thế Sở nhìn sang Nhi bảo: - Nhi, chớ có cầm mãi gói xôi như vậy, cô quên rồi sao? Chúng ta đã từng "ước pháp tam chương", cô có thích cũng chỉ ăn được nửa gói thôi, kẻo rồi lại la đau bụng. Cũng may từ trong túi áo hắn móc ra một lọ thuốc: - Tôi đã đem sẵn theo đây cho cô rồi, thằng này biết trước mà. Ðường mỉm cười , đã hiểu được phần nào về Thế Sở, chàng đưa tay ra đỡ lấy lọ thuốc đó, xem nhãn hiệu và lời chỉ dẫn, xong nhìn Nhi bảo: - Chẵng sao đâu, Nhi, em có thể ăn hết gói xôi đó, lát nữa chúng ta đi dạo bước một hồi, cử động chút cho thức ăn dễ tiêu. Còn lọ thuốc này là thuốc loại trị bao tử trung hòa, vả lại dạ dày của em không thừa chất chua, tốt hơn hết là đừng có uống nhiều. - Ồ! Thế Sở cười khoan khoái và bắt đầu húp cháo, hắn húp hết cả tô cháo rồi mới nói: - Tôi quên mất anh là ông bác sĩ, nói nhất định là không sai. Được rồi! Hắn đặt bát, bỏ đủa xuống, nhìn Ðường: - Xem chừng tôi phãi bàng giao Nhi lại để anh lo cho nàng. - Anh chẵng cần bàng giao. Ðường quả quyết: - Nhi thừa sức tự chủ bản thân, tự ý đi về hướng nào mà cô ta chọn lấỵ Thế Sở nhìn lại Ðường một hồi khá lâu rồi nghiêm mặt bảo: - Con người anh xem ra chẵng đơn thuần. Hắn đảo mắt: - Tôi chịu thua anh, mà không chịu thua cũng chẵng được, vốn dĩ đã thua rồi, nhưng chẵng sao, chúng ta vẫn là bạn thân như thường. Tôi chỉ làm lạ, tại sao có những cặp vợ chồng lại coi nhau như kẻ thù, sau khi họ ly dị. Hắn xoay lại hỏi Nhi: - Nhi, hôm nay có chương trình gì? Chẵng là tuần rồi đã hẹn tôi chủ nhật này đưa cô về Cao Hùng thăm mẹ cô, vậy cô định đi không? Chiếc xe tôi vừa cho vào garage kiểm lại, đã rữa sạch sẽ, xăng nhớt đầy đủ cã. Hắn cười nhí nhảnh: - Cũng đã xi mới lại rồi. Thế nào? Tôi sãn sàng làm tài xế đưa hai cô về Cao Hùng. Mộ Ðường, nếu anh có rãnh thì mời anh cùng đi cho vui.
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
#13
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG 11
Gương mặt Nhi xám xị ngay từ khi Thế Sở bước chân vào nhà, nàng ngồi ủ rủ, nãy giờ chỉ cúi đầu ăn xôi chẵng cười chẵng nói, bây giờ thì lại đem cái bánh nuớng xé tan ra từng miếng nhỏ, xé bánh vụn và hột mè ra đầy bàn, rồi dùng ngón tay bút gom lại, rẽ ra một cách vô thức. Khi nghe Thế Sở hỏi, nàng giật mình chẵng biết trả lời làm saọ Thấy vậy Ðường bảo: - Bữa nay Nhi không về Cao Hùng, vì chúng tôi đã có chương trình riêng, ăn xong đây chúng tôi sẽ đi ngaỵ - Chương trình riêng? Thế Sở gặng lại. - Phải, chương trình riêng... nghĩa là? Ðường trả lời thẳng: - Chương trình thuộc về riêng tôi với Nhi mà thôi. Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ được. Thế Sở tựa lưng sát vào ghế, nhìn mặt Ðường bảo: - Mộ Ðường! Anh có vẻ chẵng chịu chơi. - Hử - Tôi đã bảo chúng ta vẫn là bạn, nếu đúng vậy thì tại sao anh lại gạt tôi với A Tử ra ngoàỉ - Tôi chẵng quan tâm bị ai cho ra rìa. A Tử cướp lời Thế Sở: - Chỉ xin các ông đừng lôi tôi vào vòng chiến thôi! - Chẵng là đã "ngưng bắn" rồi sao? Thế Sở bảo: - Đâu có còn "chiến sự" nữa mà lo. - Vậỵ Ðường đáp: - Tôi mong được như vậỵ - Thế thì. Thế Sở nhìn Ðường lại bảo Nhi: - Tại sao lại không thích tôi tham dự chương trình của hai ngườỉ? - Chẵng phải là không thích. Ðường cũng nhìn thẳng vào Thế Sở: - Thế Sở, bộ anh nhất định buộc tôi phãi nói thẳng? - Thì cứ nói thẳng đi. - Tôi phãi đề phòng anh! Ðường nói toạc móng heo: - Anh là đối thủ lợi hại, bất cứ về mặt nào, dáng dấp, phong thái, cách ăn, lối nói và cả cơ trí của anh đều thuộc vào hạng siêu việt, trận này tôi chỉ thắng bởi cái sơ hở của anh, chứ chưa thắng hẳn về thực lực của anh, khi anh đưa hết tiềm lực ra, thì rất có thể chuyển bại thành thắng, cho nên thú thật với anh, tôi phải tách Nhi ra xa anh! - Anh nói cũng có lý, Ðường. Thế Sở nhìn chăm chăm vào mặt đối phương: - Bây giờ tôi đã biết, anh là một đối thủ rất lợi hại! Bỗng nhiên hắn cười khanh khách, ra vẻ rất hào phóng: - A Tử nói đúng, đấng mày râu ăn nhờ thua chịu! Được rồi, anh ưng làm sao thì làm, tôi sẽ không gây trở ngại cho anh. Hắn xoay qua A Tử: - A Tử, bây giờ tôi chỉ còn cách mời cô chung vui với tôi trong ngày nghỉ tuần này thôi. - Không! Không! A Tử đáp lại ngay: - Xin lỗi, bữa nay tôi có sắp đặt riêng, tôi có hẹn với người ta. Thế Sở lại bị một vố đau, hắn gặng lại: - Có hẹn, với bạn trai hả? - Đúng. A Tử rất thản nhiên: - Nhưng chỉ là một đứa con trai thôi , chưa thể gọi là bạn trai được , mới quen đây mà. - Ủa! Thế Sở lại tựa sát lưng vào ghế: - Nói vậy là cô cũng có chương trình riêng? - Đúng Thế Thế Sở phản kháng tiêu cực: - Được rồi, các người cứ đi thực hiện chương trình riêng của các người đi, để tôi ở lại rửa chén cho. - Thế Sở! A Tử dặn dò: - Tôi lưu ý anh, nếu anh còn phá phách căn nhà này, sơn phết tùm lum hay bầy thêm đống rác nữa thì đừng trách chúng tôi giận anh. Nét mặt Thế Sở xám lại, nhìn Nhi bảo: - Nhi, mới hồi nào những thú vui mà chúng ta cùng chế ra, bây giờ trở thành rác rến! Tôi đã hiểu. Hắn chống bàn đứng dậy từ từ: - Chính tôi là đống rác lớn nhất trong nhà này, thôi thì để tôi dẹp nó đi cho các người mát dạ Khi tiến gần tới cửa, hắn quay lại bảo: - Chúc cho chương trình riêng của các người thành công mỹ mãn. Thế Sở đi rồi, Nhi mới thở ra một hơi dài như vừa thoát nợ. Hôm đó, Ðường lái xe đưa Nhi đi chơi suốt ngàỵ Họ dọc theo xa lộ Tân Hải mới được khai thác xuyên qua Động Dơi, bãi tắm Hải Tân, Thạch Môn, Kim Sơn và Dã Liễu, dọc đuòng ngưng lại từng chặng để ngắm cảnh, hóng gió biển, dạo bãi cát, xem sóng khơi dưới ánh nắng vàng... Nhằm mùa hè, nơi bờ biển là cả một biển người , bãi tắm càng đông nghẹt. Hai người không có mang theo đồ tắm đi bơi, nên chỉ thả bước quanh bờ biển, thưởng thức cảnh trí và hô hấp không khí trong lành của biển cả rất thoải mái. Thế nhưng Nhi tỏ ra rất trầm mặc, có lẽ bị ám ảnh bởi Thế Sở, lúc nào cũng như thất hồn mất vía, thần sắc bất an, mỗi lúc ngưng xe đều hoảng hốt ngó quanh tứ phía như đang lo ngại chuyện gì. Thấy vậy, Ðường hỏi: - Nhi, em nghĩ ngợi gì đỏ? - Không, chẵng có gì Mặc dầu nàng đã trả lời một cách thản nhiên, nhưng chàng thấu hiểu tâm trạng của nàng: - Em chẵng nên buồn vì hắn, em mà buồn thì anh vui làm sao được ? Chàng thầm nghĩ nên đổi đề tài để xoay chiều tâm lý, bèn chỉ ra biển hỏi: - Em có thích biển không ? Nàng ngó ra biển cả ngút ngàn theo hướng chỉ của chàng: - Em tin rằng phần đông người ta đều thích biển. Chàng tiếp lời ngay: - Bởi vì không gian của đời sống ngày nay quá ư hạn hẹp, bao hỉ nộ ai lạc của con người đều chỉ được dĩễn ra trong khuôn khổ nhỏ bé trong các gian phòng chung cư, nghĩa là phần đông con người hiện đại là sống trong ba gian phòng: phòng khách, phòng ăn và phòng cà phê nhạc, ai có thêm được cái văn phòng nữa là khá lắm rồi. Ấy Thế mà hai hôm trước anh đọc báo thấy bài phê bình về cuốn phim Tam Phòng, cho là không đúng với tinh thần "tả chân", anh nghĩ buồn cười. - Có lẽ bài bình luận chê cuốn phim đó quá khô khan chăng? Nhi vốn thích thú vè điện ảnh, nàng tiếp: - Cái mà người viét bài cho là còn thiếu sót đó là cái giường! - Ơ! Ðường hơi bất ngờ: - Thật vậy sao? - Em cũng chẵng rành lắm, tuy nhiên, đôi khi em thấy kẻ viết bài phê bình chưa chắc có cốt ý phê bình một cái gì, mà chỉ có phê bình bởi lẽ gọi là phê bình đó thôi! - Đúng lắm đấy! Chàng tán thưởng rằng: - Ðây là nhân tính, chê kẻ khác là một phương tiện hay nhất để đề cao cho chính mình. À, mà biển... Chàng sực nhớ cái chủ đề vừa rồi bị lãng quên: - Khi người ta bị đóng khung muốn ngộp thở trong ba gian phòng là họ nghĩ ngay đến biển cả, đôi khi biển rất là "nhân tính" đó. - Biển mà cũng có nhân tính, em chưa hiểu - Em coi kìa. Chàng kéo nàng lại trước mặt, hai tay vịn vai xoay nàng trực diện với biển: - Biển có khi dịu hiền, có lúc sôi động, ba hồi trong thấu đáy, lắm lúc lại thâm trầm chẵng biết đâu mà lường... Điều chính yéu là bao giờ nó cũng biến, cũng động, em nhìn xem những bọt sóng kia, cái sau nối liền cái trước, lớp mà em đang thấy đã khác hẳn với lớp vừa rồi. Em từng thấy gì hay thay đổi nhanh :Dng như thế chưa. Đó là con người, con người là như thế đó! - Nhưng mà cũng có khá nhiều người không thay dổi, chẵng hạn như bà Xẩm, ngoài đầu hẽm suốt đời đi giặt quần áo cho người ta, ngày nay máy giặt đã tràn ngập thị trường, Thế mà bà ta vẫn còn đi giặt quần áo thuê. - Xin lỗi, cái mà em thấy bất biến đó là đời sống chưa phãi là đời người. Chàng đưa nàng về huống sạp bán hàng, và tiếp : - Trên thực tế thì dù là đời sống cũng đang biến động, chỉ vì nhiều người không để ý đó thôi. Riêng về tâm thái của con người thì thiên biến một cách dễ sợ, có khác chi biển cả đâu. Nhi dừng gót ngước mặt nhìn Ðường: - Thật em không hiểu nổi, anh là bác sĩ y khoa sao lại chịu khó nghiên cứu về biển, về nhân tính? Còn ghép hai thứ đó lại với nhau? - Có gì lạ đâu, bởi con người có óc liên tưởng. Chàng mỉm cười : - Hồi anh đi học, anh thường đến bờ biển cắm trại với bạn bè, đáy là một lối thoát, từ phòng giải phẩu, gian nghiên cứu vi trùng, theo dõi bệnh trạng, phân tách nhân thể cấu tạọ trốn ra ngoài để nhìn biển, rồi liên tưởng đến sinh mạng. - Một lối thoát thi vị nhỉ! Còn những bạn hữu đó của anh đâu? - Biến đổi cã rồị... - Biến đổỉ. -Phãi, họ đã bién đổi như làn sóng biển. Có đứa xuất ngoại, có đứa lấy vợ sanh con, có đứa vào làm trong y viện lớn, có đứa mở phòng mạch riêng như anh... Tóm lại là ai cũng biến đổi, ai cũng bận việc cả, ngẫu nhiên gọi nhau qua điện thoại hỏi thăm kể như còn thân mật. Điện thoại đã rút ngắn khoảng cách giữa người nọ với người kia thật, những nó cũng nới dài thêm khoảng cách đó. - Đúng! Nàng hoàn toàn đồng ý: - Bởi nhờ điện thoại có thể nói chuyện với nhau mỗi lúc càng thưa đi. Các bạn học cũ của em cũng vậy, chỉ gọi nhau qua dây nói thôi, ít khi được thấy mặt nhau. Đang nói chuyện, bất giác đã tới sạp bán hàng. Tại đó, đông nghẹt du khách, kẻ mặc đồ bơi, người khoác khăn tắm, chen chân nhau mua thức ăn thức uống. Ðường hỏi Nhi: - Em dùng thứ gì? Chắc là khát nước rồi, thích uống Coke hay nước cam? - Cô em chịu ăn kem nhất. Từ đâu thình lình có tiếng nói của ai, một dáng người lớn tướng, đứng che ngang trước mặt, trong khi một phần kem bánh kẹp đã đưa kề tận miệng Nhi. - Thế Sở! Nàng lùi lại hai bước, kinh ngạc: - Anh bén gót chúng tôỉ - Hãy ăn kem đi kẻo tan hết, Nhi! Thế Sở ra bộ thân mật và vui vẻ: - Hai thằng đực rựa mình dùng nước ngọt nhé.... Ðường nhìn Thế Sở gần như không dám tin ở cặp mắt mình. Thiệt là "âm hồn bất tán" mà, những về mặt khác chàng lại cảm thấy có chút thương hại, có phần khâm phục về "tinh thần bất khuất" của Thế Sở. - Nhi. Ðường vỗ vai nàng bảo: - Ăn đi, người ta đã có nhã ý mời thì em cứ ăn đi. - Có thế chứ. Thế Sở mỉm cười : - Đề nghị chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ mát đi, phơi nắng tự nãy giờ rồi cũng nên nghỉ cho khoẻ, kia kìa, tôi đã thuê sẵn chiếc dù ở bển, hãy sang nghỉ chân đi kẻo Nhi lại :Dng mặt. Ðường lỡ khóc lỡ cười , chẵng biết nói làm sao. Nhi đã cầm lấy kem, lỏn lẻn cúi đầu xuống ăn như lối ăn xôi hồi sáng. Ðường đỡ lưng nàng đưa sang phía cắm dù của Thế Sở. Tới nơi, Thế Sở khui nước ngọt đưa cho Ðường một lon, cười toe toét. - Nhi có xuống bơi không ? Trong xe tôi có sẵn bộ đồ bơi của cô. Nàng vội lắc đầu từ chối. Giờ thì Ðường đã hiểu ra, sở dĩ dọc đuòng Nhi cứ hay ngó quanh với vẻ lo âu là vì nàng có dự cảm Thế Sở sẽ theo gót. Chàng uống hết nước ngọt, ném lon vào sọt rác, rồi nhìn mặt Thế Sở bảo: - Cảm ơn phần kem và nước ngọt của anh, bây giờ chúng tôi xin phép đi đây, mong anh giữ lời hứa cho, đừng quấy rầy chúng tôi nữa, anh mà cứ theo đuổi như vầy là trở ngại cho chúng tôi lắm. Nụ cười của Thế Sở đã biến mất, hắn không đáp Ðường mà lại hỏi Nhi: - Nhi, nãy giờ tôi có gây trở ngại cho cô không? Nàng lặng thinh. - Thế Sở ! Ðường đáp lời thế cho nàng: - Biết điều thì anh đừng làm khó Nhi nữa. - Được rồi. Thế Sở ngó lại Ðường: - Cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi, tôi chẵng có theo dõi ai cả, chẵng qua là mục kích bạn gái tôi. À không, lại nhầm nữa rồi. Hắn tự tát vào má cái bốp: - Là bạn gái cũ của tôi đang dãi nắng, chẵng đành lòng mới thuê cho cây dù; thấy cô nàng phải nhịn khát khô môi, sốt ruột mới mua cho một phần kem đó thôi. Là con người trọng về tình cảm, lắm lúc tôi hành động không có lý trí, cái gọi là "dằn lòng chẵng đặng" đó mà. nếu nghĩ rằng tôi gây trở ngại cho hai người thì tôi xin lỗi, tuyệt đối là vô tình thôi. Nghe hắn lý luận thật là dễ sợ Mộ Ðường vội kéo tay Nhi: - Chúng ta đi thôi! Nàng đi theo chàng một cách thụ dộng tiến về bãi đậu xe. Cả hai âm thầm bước lên xe, niềm vui của họ đã bị Thế Sở đoạt mất rồi. Chiếc xe màu đào hồng đậu cách đó chỉ có mấy bước. Nhìn chiếc xe đó, Nhi càng xốn xang nỗi lòng, nước mắt cứ muốn trào ra được. Ðường liền nổ máy cho xe chạy ngaỵ Dọc đuòng chàng để ý nhìn kiếng chiếu hậu xem chiếc xe đào hồng đó có đuổi theo không, chạy được hơn nữa tiếng đồng hồ mới xác định được là Thế Sở không đuổi theo nữa Tuy nhiên để chắc ăn hơn, chàng đã bỏ qua hai trạm du ngoạn, phóng thẳng một mạch tới Dã Liễu luôn, nhìn lại kiếng chiếu hậu một lần nữa rồi mới yên chí đậu xe lại. - Thôi xuống đây chơi đi. Nhi ngoan ngoãn bước xuống theo lời Ðường, hai người dắt tay nhau vào khu thắng cảnh "Quái Thạch", chàng trấn an nàng: - Hãy vui lên đi Nhi, hắn cố tình quấy rối để trả thù, chúng ta chớ dại gì chịu ảnh hưởng bởi hắn. Nàng nhìn chàng gượng cười : - Vâng, em nghe anh. Nàng ngước lên nhìn trời, xem mây rồi ngó ra biển: - Cũng là bờ biển, nhưng chẵng giống tí nào. - Đúng thế, lúc nãy là bãi cát, bây giờ là thạch ngạn, ý vị của hai loại này hoàn toàn khác nhau bãi cát bình thản, bờ đá cheo leo, trong thơ cổ có câu: Kinh đào phách ngạn, Quyển khởi thiên đôi tuyết. (Sóng dậy vỗ bờ, Cuộn lên ngàn đống tuyết.) Chàng chỉ cho nàng xem những bọt sóng trắng đang cuồn cuộn dưới nham thạch: - Đó em thấy chưa? "Quyển khởi thiên đôi tuyết.". Nàng nhìn chàng bảo: - Anh thật là bác học đa tàị - Không đây là câu thơ có lẽ ai cũng đã từng đọc quá, chỉ vì lâu ngày rồi quên đi thôi , đại khái trong giáo khoa bậc trung học đều có, anh chẵng bác học mà là "con mọt sách", cha anh thường gọi anh là "thằng học trò ngớ ngẩn". Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng: - Anh nào có ngớ ngẩn, cái gì anh đã học đều ứng dụng vào đời sống thực tế và học một hiểu mười, thật là thông minh tuyệt :Dnh... - Lại nữa rồi, Nhi, em lại rót cho anh say nữa rồi! Nàng cười , lần này nàng cười thật. Thấy có cô gái bán vỏ sò dưới gốc "quái thạch", nàng dìu chàng chạy tới hoan hỉ bảo: - Đi chọn mua vỏ sò với em đi, em thích chơi vỏ sò lắm, anh biết không, em đang làm collection đó, những chỉ chơi loại nhỏ thôi , em không thu thập thứ lớn. Bỗng nhiên, nàng khựng lại, trố to mắt. Thế Sở từ phía sau quái thạch hiện ra như cái bóng ma, hắn xòe bàn tay trước mặt Nhi, trong lòng bàn tay đó đã nắm sẵn một số vỏ sò nhỏ đủ màu. Khác với lúc ở bãi cát, mặt hắn bây giờ tái nhạt, đầu tóc bị gió biển thổi tả tơi, trong cặp mắt ảm đạm có chứa niềm ai oán, ý khẩn cầu, xem ra cô đơn, tiền tụy, thiểu não. - Vỏ sò đây! Hắn nói nhỏ nhẹ như đứa trẻ sợ bị rầy: - Tôi đã chọn những cái mà cô chưa có. Nhi chùn chân, bắt đầu tháo lui, Ðường đỡ nàng lại. - Trời ơi! Tiếng than của nàng rất nhỏ: - Chết tôi mất.
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
#14
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG 12
Sau đó, Ðường kiểm lại những gì đã diễn ra trong thời gian qua, nghĩ rằng câu "Chết tôi mất!" phãi là mình nói mới đúng. Chàng nghĩ mãi không ra tại sao cục diện lại trở nên rối ren và hỗn độn như thế này? Chỉ biết là bắt đầu từ hôm "tặng vỏ sò" thì "ba bạn" lại hành động như trước, đi chơi với nhau như cũ. Nguyên do chính có lẽ là vì Nhi "chẵng đành lòng". Nàng thường nói với chàng: - Anh không thấy tội nghĩệp cho ảnh sao? thiết tưởng chúng ta cũng nên giúp cho Thế Sở sống qua quãng thời gian đau khổ, anh đồng ý chứ? Đàng nào cũng sẽ là bạn với nhau từ giờ về sau. Rồi từ hôm đó trở đi, bất cứ hoạt động nào của Ðường và Nhi cũng có chân Thế Sở cả, và hắn luôn luôn tỏ ra khiêm tốn lễ độ, vui vẻ nhã nhặn, biết chiều ý người khiến cho Ðường không còn cớ nào để từ chối hắn chen vào đời sống của mình. Sự thật thì chàng cũng đã nhiều lần từng phản đối chuyện đó, nhưng lần nào Nhi cũng tỏ vẻ buồn lòng: - Mộ Ðường, anh vốn là con người độ lượng, khí khái và hào phóng, sao lại chẵng dung nạp được "thủ hạ bại tướng" ? "Nhi ơi, anh cũng như mọi người đàn ông khác, đâu có độ lượng, hào phóng như em tưởng, hắn là cái gai trong mắt anh, hắn là mối đe dọa lớn của chúng ta" nhưng than ôi, những lời "ích kỹ" đó làm sao nói ra cửa miệng với Nhi được ? Công việc của Ðường ngày càng bề bộn thêm, phòng mạch của chàng ngày nào cũng đông khách. Sao thời buổi này thiên hạ lắm bệnh quá vậy, làm sao như đi khám bác sĩ là một thứ "mốt" chẵng bằng. Có hôm sau giờ tan sở, Nhi tới phòng mạch thăm chàng cũng phãi cảm thán: - Bây giờ tôi mới biết nguyên do tại sao rạp chiếu bóng vắng khách, té ra thiên hạ đổ xô đi khám bệnh ráo! Hàng ngày cứ 9 giờ sáng mở cửa ra là bắt đầu bận rộn cho đến 11 giờ khuya. Ðường đã dành hết ngày giờ quý báo nhất của mình cho bệnh nhân, chàng cặm cụi làm việc đến nỗi không làm sao nhín chút thì giờ để gọi một cú điện thoại. Hết tháng 8 rồi tháng 9 lại trôi qua, Ðường sực nhớ dạo này Nhi ít khi tới phòng mạch thăm chàng như trước, tuy nhiên đôi lúc nàng có gọi điện thoại đến giải thích rằng: - Em biết anh đang bận việc nên không qua làm rộn anh. Vậy sau giờ nghĩ mời anh qua bên này chơi. Nghĩ cũng có lý, nếu bảo ngày nào cũng tới phòng mạch ngồi nhìn những người già, đứa trẻ bệnh hoạn bước ra rồi bước vào, thật là một chuyện nhàm chán quá đi, điều đó chàng rất thông cảm với nàng, nhưng đã nhiều lần chàng bắt gặp nàng ngồi cận kề Thế Sở, chuyện trò vui vẻ trong căn nhà "ảo tưởng" thì cảm thấy khó chịu làm sao. Thế rồi quả bom nổ chậm đã phát nổ vào một đêm cuối tháng 9. Đêm đó, khi Ðường bước vào nhà "ảo tưởng", sau khi phòng mạch chàng nghỉ việc là đã quá 11 giờ khuya, đang lúc Nhi và Thế Sở ngồi chung một chiếc sofa, còn A Tử thì đi chơi với bạn trai tới giờ đó còn chưa thấy về. Từ đầu mùa hè năm nay, A Tử đã quen biết một chàng trai làm trong hãng buôn, nghe nàng gọi tên là Cao Khải, nhưng nàng bảo rằng, Cao Khải chỉ là hỗn danh chứ không phãi tên thật, bởi vóc người chàng cao lỏng khỏng nên có chữ "Cao", còn về chữ "Khải" thị A Tử cười nắc nẻ rằng: "Các bạn nghĩ là hiểu ngay". Thấy A Tử liên hệ với Cao Khải rất mật thiết, Nhi thường đề nghị: - Chị đưa anh ấy đến cho tụi này biết mặt coi. Nhưng lần nào A Tử cũng trả lời liếng thoắng rằng: - Tao không muốn cho anh ấy bị tiêm nhiễm cái trò chơi "Tam Nhân Đồng Hành" của tụi bâỵ Quả thật "Tam Nhân Ðồng Hành" là một trò chơi rất nguy hiểm giữa Ðường với Nhi và Thế Sở. Đêm đó, Ðường mục kích cảnh chướng tai gai mắt sao khỏi nổi máu ghen? Chàng bận việc suốt ngày, chỉ mong được huởng giây phút yên tinh, êm ái, tại sao Thế Sở lại đến chiếm ngang xương? - Thế Sở, anh đến đây được bao lâu rồỉ Giọng nói của Ðường có mùi thuốc súng. - Tôi đi đón Nhi về vào lúc vừa tan sở. Nhưng Thế Sở trả lời một cách bình thản: - Chúng tôi cùng đi ăn gỏi cá, món Nhi thích nhất, sắm một món đồ chơi, đây anh xem nè. Ðường nhìn kỹ lại đó là một con diều hâu hình chim đại bàng màu đào hồng. - Để cuối tuần này chúng ta đi thả dĩều chơi, Thế Sở có vẻ phấn khởi tiếp: - Như anh đã biết, mùa thu là mùa thả diều. - Ủa, đã sang thu rồi sao? - Ờ, mùa thu Đài Loan đến có hơi muộn, nhưng bây giờ là cây phong ở Sam Lâm Khê đã trổ màu đỏ rồi. - Sam Lâm Khê ? Ðường bỡ ngỡ hỏi: - Sam Lâm Khê ở đâu vậy - Ối cha! Nhi than dài một tiếng, vẫn ngồi rút mình trong sofa. Đêm đó nàng mặc chiếc áo cánh hở cổ ngắn tay với quần short để lộ cặp đùi dài thõng thượt. Nhằm lúc Thế Sở khom lưng quấn dây dĩều, chẵng hiểu là vô tình hay hữu ý, cùi chỏ của hắn cứ hay chạm vào bắp vế nàng. - Sao anh quê quá vậỵ Nàng nhìn Ðường cười bảo: - Cả thắng cảnh Sam Lâm Khuê cũng chẵng biết ở đâu? Để em mách cho nè, Sam Lâm Khuê ở huyện Nam Đầu, từ Khê Đầu lái xe vào chừng một tiếng đồng hồ là tới. Vào mùa thu này, lá Phong thu ở đó đều trở thành màu đỏ khắp sườn đồi trong rất ngoạn mục. Trên đồi còn có những hoa Thạch Nam, hoa Ngu đóa, gộp chung lại y như là Tú Cầu. Ngoài ra còn có hai dòng thác, nhiều thần mộc (Cổ thụ thật lớn) và khúc sông nhỏ để dìu khách thả câu. - Bộ em rành chổ đó lắm sao? Ðường nhướng mắt hỏị - Dĩ nhiên, hồi tháng mười năm ngoái tụi em có đến đó ở chơi nhũng ba ngày, do Thế Sở lái xe, chẵng những đến Sam Lâm Khuê mà còn tới cả Phượng Hoàng Cốc nữa cơ. Lần đó đi chơi thiệt là vui! - Bởi vậỵ Thế Sở tiếp lời : - Chúng tôi dự định cuối tuần này đi thăm lại cảnh cũ. Rất may mắn vừa phải lúc tôi thực hiện xong một loạt tiết mục phim truyền hình, được nghỉ phép cả tuần lễ Nhi cho biết là có thể xin được ba ngày phép cộng với ngày thứ bảy và chủ nhật là có đủ năm ngày liền. Còn anh, Mộ Ðường? Ðường nhìn Thế Sở rồi lại nhìn Nhi: - Trong chương trình của các người có cả tôi nữa sao? - Sao anh hỏi kỳ vậy Nhi vẫn tươi cười tiếp: - Anh là vai chánh trong chương trình này, tụi em đều đi đến qua đó rồi, chỉ còn mình anh là chưa thôi. -Nhi. Chàng bước tới trước sofa nhìn nàng bảo: - Bộ em nghĩ rằng, cả dám bệnh nhân của anh họ sẽ hẹn nhau đừng ai sinh bệnh để cho ông bác sĩ này có dịp đi chơỉ Lập tức nụ cười của nàng biến mất, như nói thầm: - Làm bạn với bác sĩ thế này thật là chán, chẵng bao giờ chịu nghĩ xã hơi. - Nhi, ngay từ ban đầu em đã biết rõ anh là bác sĩ cơ mà. Chàng có vẻ bất bình. - Đúng! Là một ông bác sĩ vĩ đại, bác sĩ bất hủ, bác sĩ cứu nhân độ thế. - Nếu em có bất mãn về nghề nghiệp của anh, Chàng ngắt lời nàng và lôi nàng ra từ trong sofa, bởi cánh tay cũng như bắp đùi nàng lúc nào cũng nằm trong tầm họat động của Thế Sở. Chàng tỏ thái độ cứng rắn: - Thì anh xin lỗi, không thể đổi nghề vì em được . - Vậy anh sẽ làm gì cho em? Nàng đứng thẳng người trực diện với chàng, đặt đôi tay lên vai chàng: - Từ trước tới giờ em chẵng thấy anh làm được gì cho em cả. Câu nói của nàng làm cho bầu không khí trong căn nhà "ảo tưởng" trở nên căng thẳng. - Vậy sao? Chàng bác lại: - Nếu em chẵng nhìn thấy thế là em đui, em chẵng nghe thấy đó là em điếc, nếu em chẵng cảm thấy là em ngu! Nhi ương ngạnh phản pháo: - Có thể em đui, em điếc, em ngu, nhưng sự thật là em chưa thấy anh đã làm được cái gì cho em. Anh hằng bảo yêu em hơn mạng sống của anh, Thế mà chỉ xin anh nghỉ phép đôi ngày để đi chơi với em cũng chẵng đặng... - Nhưng bệnh nhân thì làm sao mà xin nghĩ phép với bệnh tật của họ? - Nói vậy là anh nhất định không chịu đi Sam Lâm Khuê? - Thôi được rồi Nhi. Từ trong sofa, Thế Sở nhảy ra bảo: -Ðường không rãnh thì mình rủ A Tử và Cao Khải cùng đi, đã từ lâu tôi ao ước biết mặt anh Cao Khải đó. Có những bốn người chúng ta lên đồi thi đua thả dĩều, xuống suối thi đưa câu cả. Như vậy cho dù ông bác sĩ không đi, chúng ta vẫn chơi vui như thường. Nhi bá vào cổ Ðường, áp sát thân hình mềm mai vào người chàng và trở lại với giọng dịu ngọt: - Mộ Ðường, anh đi với em đi anh, anh có thể treo bảng tuyên bố có việc phải nghĩ ba ngày, thiết tưởng những con bệnh tự họ sẽ biết đi tìm bác sĩ khác, Ở Đài Bắc, đâu phải chỉ có một ông bác sĩ này thôi. Chàng hơi giao động bỡi lời lẽ âu yếm của nàng, nhưng : - Em cũng nên nhớ là, đặt vấn đề du ngoạn ưu tiên trước công việc chính là sự thiếu cân nhắc. Từ ngày gặp em đời sống của anh đã bị xáo trộn nhiều rồi. - Là sự bất hạnh của anh chăng? - Ôi! Chàng chỉ than nhẹ một tiếng. - Anh đang hối hận? - Không, chẵng bao giờ Chàng lắc đầu. Nàng lại cười duyên, ánh sáng trở lại: - Vậy thì chúng ta cùng đi Sam Lâm Khuê nhé. - Em nhất định phải :D Không đi không được sao? - Vâng. Nàng vẫn giữ lập trường: - Em đã phấn khởi suốt đêm về chuyến du ngoạn này, em đã hoạch định chương trình tỉ mỉ rồi - Mộ Ðường Thế Sở đỡ lời nàng: - Anh chớ làm cho Nhi cụt hứng, cả đến phục trang du ngoạn cô ta cũng đã sắm dầy đủ rồị Thấy Thế Sở xen vài, Ðường lấy làm bực tức: - Nghĩa là dù tôi không đi, các người cũng vẫn thực hiện chương trình đã vạch sẵn? Thế Sở im miệng lại, Nhi cũng gần như nín thở. - Có đúng vậy không ? Ðường lớn tiếng hơn nữa: - Nếu tôi không đi, các người có đi không? Nhi, em nói đi! Nàng trố mắt nhìn chàng: - Chỉ có chuyện đi chơi mà anh làm gì dữ vậy? Nàng cảm thấy bất bình, chớp mắt lia lịa: - Bộ anh cho là anh không đi thì em cũng không được đi? - Ừ! Ðường buộc miệng trả lời không lưỡng lự. Cả 3 người đều im lặng. Nhi nhìn Ðường một hồi, rồi từ từ buông tay xuống, trở lại ngồi vào sofa. Bất ngờ, Thế Sở vỗ vào đùi nàng một cái, cười bảo: - Nhi đừng giận, Mộ Ðường chẵng qua là nói vậy thôi!... - Thế Sở! Thế Sở vốn tưởng đó là một tuyệt chiêu khả dĩ hoá giải cuộc xung đột vừa rồi, nào ngờ Ðường đột nhiên thét lên, lớn tiếng đến nỗi chính chàng cũng phãi giật mình. Ngọn lữa căm hờn đã nén tự lâu trong lòng chàng, giờ đây bộc phát như hoả diệm sơn phát nổ, chẵng còn cách nào ngăn chặn nổi, chàng chỉ thẳng vào mũi Thế Sở: - Mày cút đi cho tao! Thế Sở, mày nghe đây, chuyện gì giữa tao với Nhi, tụi tao tự giải quyết với nhau, đâu cần mày xía vào, hãy im cái mồm của mày đi, chớ xen vào việc của tụi tao! Bây giờ thì mời mày ra khỏi nhà này để tao nói chuyện riêng với Nhi! Như quả bom hạng nặng phát nổ làm chấn động cả gian nhà. Mặt Thế Sở đỏ gay, gân cổ phình lên, trái lại mặt Nhi tái mét, cắt không ra máu. Thế Sở đứng thẳng người dậy trong tư thế sẵn sàng, gân cổ hỏi: - Ðường, anh bảo tôi cút đi phãi không ? - Ờ! Ðường quát tháo: - Tao biểu mày cút đó! Sợ hai còn gà cồ chọi nhau, Nhi nhảy ra đứng chận trước mặt Thế Sở. Hắn hỏi: - Nhi, cô có muốn tôi cút đi không ? Nàng xoay lại nói với Ðường: - Mộ Ðường, anh lấy tư cách gì để đuổi Thế Sở? Đây là nhà của em, Thế Sở là bạn em, anh bằng vào đâu mà biểu người ta cút? Anh tưởng yêu nhau là anh có quyền lũng đoạn cả đời sống em, mạt sát thú vui của em, có quyền đuổi cả bạn bè của em hả? thế là anh tự phụ, anh hiếp đáp người quá đi! Lời của Nhi như nước lạnh tưới vào đầu, Ðường tê tái cõi lòng, nhưng cơn giận vẫn không nguôi: - Cô nói đúng, Nhi, tôi không có tư cách đuổi bạn cô, không có quyền lũng đoạn đời cô, làm mất thú vui của cô. Chàng bước tới trước mặt nàng: - Nhưng có một điều cô nên nhớ, trong đời cô chỉ được quyền có một người đàn ông thôi, không là tôi thì là nó, cô không thể bắt cá hai tay mãi như thế được! Bây giờ thì cô cứ chọn đi, nếu cô giữ nó lại thì tôi cút! Cô nói đi, Nó hay là tôỉ. Nỗi đâu thương trong lòng Nhi hiện lên rõ nét mặt. Nàng cũng lớn tiếng lên: - Anh nhất định đòi tôi chọn trước cảnh này? Anh là kẻ độc tài, là một bạo chúa! Anh ích kỷ, chẵng hiểu tôi tí nào, chẵng có chút máu văn nghệ mà chỉ biết có hành nghề thôi ! Giữa tôi với anh là hai Thế giới cực đoan... - Đủ rồi! Ðường ngắt ngang lời Nhi: - Như vậy tức là cô đã chọn rồi! Thế Sở, chúc anh vui vầy hạnh phúc! Nhưng Nhi, lần sau mà cô có tự tử nữa thì xin lỗi, chớ có gõ cửa nhà tôi! Chào các người! Chàng xông ra cửa và khép lại thật mạnh taỵ Tiếng "ình" của cánh cửa làm cho con tim chàng vỡ tan như mảnh kiếng bị đập nát. Người gửi: Mr. T
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
#15
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG 13
Sau trận kịch chiến thua không còn manh giáp, suốt đêm Ðường không tài nào chợp mắt nổi. Song, thời gian có bao giờ chịu ngưng lại vì chàng mất ngũ hay vì chàng tan nát cõi lòng, công việc hàng ngày cũng không thể đình lại vì chàng thất tình, bệnh nhân cứ đến như bình nhật... cho nên sáng hôm sau vẫn đâu vào đấy, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra y như cũ. Bệnh nhân đã đến như thường lệ thì Ðường vẫn bận việc như ngày nào. Chẵng có chứng bệnh nào đáng gọi là nan y cả, không là ông già bà lão áp huyết cao, thì những đứa trẻ viêm cuống họng cũng như cảm cúm bốn mùa chẵng khi nào dứt. Thế cũng tốt thôi , bận công việc có thể giúp cho người ta khỏi nghĩ ngợi , lãng quên nỗi buồn phiền, song cứ thấy có những cơn đau nhói thoáng qua như mũi dao găm thọc vào tim chàng, cơn đau vô hình vô dạng đó đã đến với chàng những mấy mươi lần trong một ngày, bản thân tuy là danh y, chàng cũng đành bó taỵ Cơm trưa chỉ nếm qua rồi bỏ, cơm chiều lại càng thấy vô vị hơn, đời sống bỗng dưng trở nên nhạt nhẽo, trống rỗng. Lắm khi chàng ngẩn ngơ đang lúc khám bệnh cho người ta, chỉ vì một ảo vọng nằm trong tiềm thức. Tiếng chân ngoài cửa chắn đó có phãi là nàng không ? Bóng người ngoài cửa sổ đó có phãi là nàng không ? Tiếng cười , giọng nói trong phòng khách đó có là của nàng chăng? Không, đều không phãi, mọi hiện tượng quanh đây chẵng có gì liên hệ đến Nhi cả, hẳn là giờ này nàng đang bay bổng trên tầng mây cao với con đại bàng đào hồng. Đến luợt hai cô y tá ca đêm tới làm việc. Hễ có mặt Chu Châu và Bội là có tiếng nói tiếng cười Bội hí hởn đẩy cửa vào: - Lý y sư, con Chu Châu nó mời ông ăn bánh đám hỏi đây nè. - Ủa ! Chàng nhìn ra cửa thấy Chu Châu đang ôm hai hộp bánh bước vào, vẻ vui mừng hiện lên trên gương mặt tròn trinh của nàng. Nàng đặt hai hộp bánh trên nắp đỏ có chữ Hỷ vàng đó lên trên bàn giấy chàng, cười nắc nẻ: - Lý y sư, em đã đính hôn vào ngày chủ nhật tuần rồi, vì phòng mạch bận việc quá em không dám xin nghỉ phép. Nguyên ý em định mời ông dự lễ, nhưng thấy ông ít thì giờ quá. Nàng cười hồn nhiên như đứa trẻ ngây thơ: -Dễ gì có được một ngày chủ nhật, nên không dám gây trở ngại cuộc hẹn cùng cô Nhi... Vả lại theo tục lệ tỉnh ta thì đính hôn chẵng qua là một hình thức, phần nhiều là chỉ tặng bánh báo tin cho bà con thân hữu mà thôi. Chừng đến ngày thành hôn đương nhiên là mời ông dự tiệc vui. Chàng ngắm nhìn Chu Châu, cái mồm liếng thoắng, hay cười hay nói, cặp mắt hiền hoà với đôi má bụ sữa đã quen thuộc tự hồi nào. Chu Châu bình thản sẽ đem lại cho chồng nàng một nếp sống bình thản, chỉ có an hòa và êm ái, chẵng có phong ba bão táp động trời , anh chàng nào được làm chồng Chu Châu hẳn là có phước lắm đấỵ - Vị hôn phu của cô tên họ là gì? Chàng nghĩ lại thật là mình quá sơ ý đi, lâu nay coi Châu và Bội như người nhà, ấy thế, đến lúc nàng đã đính hôn mà mình chẵng rõ chú rể là ai, vậy cả năm trời mình đã bận rộn với những gì? - Anh ấy cùng họ với ông, cũng họ Lý, học về kỹ nghệ. Nàng tươi cười đáp: - Hiện đang làm kỹ sư trong một nhà máỵ - Ồ, mà quen nhau như thế nào vậy? Chàng cũng gượng cười cho vuị - Cái đó hã.... Hoàng Nhã Bội cười ngất ngưỡng: - Là do cái ao cá nhà nó đấy mà, nào có bỏ hoang đâu ! - Nghĩa là sao ? - Đừng nghe nó nói tầm bậỵ Chu Châu cũng cười nắc nẻ: - Số là Lý Mậu Sinh là bạn của ông anh em, làm chung trong công xưởng Nam Hà. Vào giữa tháng ba năm nay, ông anh đưa đám bạn đồng nghiệp về quê chơi, họ tổ chức câu cá, đàn hát, ăn thịt nướng ngoài trời thật là vui nhộn. Từ đó trở đi, hầu như chủ nhật nào họ cũng đến, kịp sang hè thì em với Lý Mậu Sinh từ chỗ quen biết sít lại gần nhau. Có một hôm em với anh ấy hợp sức câu được một con cá thiệt là to. Không đợi Chu Châu nói hết, Bội bật cười : - Nói tới nói lui vẫn là cái ao cá của nhà mày, còn chối vào đâu nữa. Kể ra cái ao cá đó cũng lạ thật, chuyên môn đóng vai "Nguyệt Lão". Này Chu Châu, bận sau cho ta đến câu cá với nghe. - Làm như chưa hề biết nhà tôi bao giờ. - Thì bận đó toàn là bạn gái không hà. À chắc là mày không muốn cho tao gặp mặt anh chàng Mộ Ðường chớ gì, bộ sợ tao hạ thủ. - Đừng nói bậy, còn anh chàng ký giả họ Lưu của mày đâu, nói làm sao đây? Giữ bi mật trên nữa năm nay tuởng người ta không biết hả? - Ê, ê, không được bật mí à nghen... Hai cô y tá níu nhau cười rúc rích. - Sao, Nhã Bộỉ Lý Mộ Ðường nhìn nàng hỏi: - Nói vậy là cô cũng có bạn trai rồi, chừng nào mời bánh đây? - Mời bánh? Đôi má nàng ửng hồng, dáng mắc cỡ của thiếu nữ thật dễ thương. - Sớm lắm cũng phải giáp tết. - À há. Chu Châu la lên: - Té ra mày cũng sắp đính hôn, vậy mà cứ giấu kỹ, Lý y sư không hỏi là chẵng bao giờ mày chịu nói ra. Bội trốn mặt vào phòng thuốc: - Mày có hỏi bao giờ đâu mà nói, chẵng lẽ tao phãi khua chuông lên loan báo cho thiên hạ hay rằng tao sắp đi lấy chồng? Chu Châu bụm miệng cười , nói với Ðường: - Nó chửi xéo em đó, khi nhiều người biết em có bạn trai thì nó nhạo em là khua chuông làm quảng cáo. Ðường rất lấy làm tiếc khi hai cô giúp việc cho mình sắp sửa vu qui, thiên hạ đêù biết, duy chỉ có mình chẵng hay biết gì cả, bởi những tháng gần đây trong bộ "Tự điển" của chàng chỉ có chữ "Nhi" mà thôi. Hai chữ Băng Nhi vừa xuất hiện là tim chàng lại nhói lên, bất giác phải hít một hơi dài. - Lý y sư Chu Châu ngạc Nhiên hỏi: - Bộ ông thấy khó thở hả? Sắc diện hôm nay lạ vậy? - Không, chẵng có gì đâu. Chàng rất cảm ơn sự quan hoài của Chu Châu. Để đánh lạc hướng, chàng hỏi: - Tính ngày nào thành hôn đấy? - Sau Tết ta, Chu Châu thành thật thưa rằng: - Có lẽ đến ngày đó em xin từ chức với ông. - Từ chức ? Chàng bất ngờ: - Bộ chồng cô không đồng ý để cô đi làm bên ngoàỉ. Cô là một y tá tốt, nếu từ chức vì lẽ kết hôn thì thật là đáng tiếc. - Mậu Sinh vốn chẵng quan trọng về vấn đề em có đi làm hay không, sở làm của ảnh ở thị trấn Tam Trùng, tụi em có thể thuê nhà ở Đài Bắc, không có gì trở ngại cả. Tuy nhiên, em tự xét rằng, đã lấy chồng thì nên coi chồng là cột trụ gia đình, phần em phụ trách trông nom về việc nội trợ là hơn. Vả lại em vốn chẵng có tham vọng gì lớn lao với sự nghiệp riêng... Nói cách khác một khi đã quyết chí thành lập gia đình thì em coi gia đình, tức chồng em như là sự nghiệp của em vậy, em không muốn có chuyện bất hòa xảy ra giữa vợ chồng bởi em đi làm ở bên ngoài, em nghĩ rằng, xã hội này vẫn là xã hội lấy đàn ông làm trọng tâm đúng không ? Ðường hết sức ngạc nhiên về lập luận vừa rồi của Chu Châu. Đây là "phái nữ thời nay" ư? Từ hồi nào mà quan điểm của nữ giới hiện đại lại thay đổi, từ chỗ "bước ra nhà bếp", rồi bây giờ lại "chui vào nhà bếp"? Nói gì thì nói, người đàn ông nào mà cưới được Chu Châu là kẻ có phước thật. Khi chàng định nói thêm vài lời tốt đẹp với nàng thì có bệnh nhân tới, nàng vội ra phòng khách làm việc, đi được hai bước ngoảnh lại cười rằng: - Tối mai em sẽ đem thêm hai hộp bánh nữa để mời cô Nhi của ông và A Tử. Nàng còn bồi thêm một câu: - Ước sao được ăn bánh của ông và cô Nhi trước ngày em nghĩ việc. Cơn "đau tim" của chàng lại phát lên, lần này thật là nặng, tự lồng ngực thấu đến tứ chi, ngũ tạng và cả 360 kinh huyệt! Sau giờ nghỉ, đêm đã khuya, Ðường lên "cư xá độc thân" ngồi vào chiếc ghế đu dưới ánh đèn sàn. Đầu óc chàng mông lung, Tự Nhiên lại nghĩ về việc Chu Châu lấy chồng, rồi liên tưởng đến cái ao cá của nàng, về hôn phu của nàng. Nghĩ về Chu Châu có cái lợi là để khỏi nhớ tới Nhi, nhưng than ôi, tại sao hai chữ "Nhi" cứ hiện lên luôn hồi làm cho cơn "đau tim" của chàng càng lúc càng nặng thêm. Nhi..., Nhi... như bốn móng sắt của con tuấn mã không cương, đang bôn tẩu dẫm bấy cõi lòng chàng. Bỗng tiếng chuông cửa reo lên, chàng giật mình, à Nhi đây rồi! Chàng lật đật bật người dậy, sơ ý gạt ngã cây đèn sàn, vội đỡ cây đèn lại, chạy ra mở cửa thật nhanh. Người đứng trước cửa không là Nhi mà là A Tử - A Tữ Chàng khẽ gọi tên A Tử thay cho lời chào không mấy niềm nở, nhưng trong lòng cũng thấy phần nào an ủi, bởi A Tử là người bạn gái thân cận nhất với Nhi, ít ra cũng có thể giúp chàng xua bớt nỗi niềm cô quạnh bi thương. A Tử bước vào nhà khép cửa lại, với thái độ nghiêm nghị nhưng lời lẽ ôn tồn: - Mộ Ðường, nghe nói anh với Nhi đã rã gánh? - Ợ Chàng đánh trống lảng: - Cô dùng cà phê hay trà? - Đừng có bầy đặt! Nàng đẩy chàng vào sofa: - Anh ngồi xuống đi, trà nước để tôi. Nàng đi pha trà rất quen tay, thấy trên bàn có hai hộp bánh: - Đám hỏi của ai vậy - Chu Châu. - A Châu hả Chẵng hay tự hồi naò A Tử và Chu Châu trộm dùng cái tên của hai nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung gọi nhau là A Tử và A Châu. - A, tôi biết rồi, cô ta đính hôn với Mậu Sinh chăng? Vậy là tốt lắm, hai đứa nó rất xứng đôi vừa lứa, Mậu Sinh trung hậu thành thật, A Châu nhu mì đa tình. - Té ra cô đã biết chuyện của A Châu. - Ơ, tôi rất quen thuộc với A Châu và Nhã Bộị Nàng ngồi vào đối diện với chàng, trang trọng bảo: - Nhưng đêm nay tôi đến thăm anh không phải nói chuyện A Châu mà là về chuyện Nhi. Nhi! Tiếng gọi đó lại làm cho con tim chàng nhói lên. - Nhi đã nói với cô rồỉ - Vâng. Nàng ngồi ngay ngắn lại, hai tay bợ ly nước trà nhìn chàng: - Mộ Ðường, anh quyết ý chia tay với Nhi sao? "Chia tay", chàng không khỏi rùng mình, chỉ có hai chữ đơn giản như vậy mà chẵng khác nào hai lưỡi dao sắc đang rưởm máu! - Chuyện đó không do tôi mà do quyết định của Nhi. Tôi, chẵng còn cách nào để tiếp tục duy trì cái thế "tam giác" đó nữa, sớm muộn gì Nhi cũng phãi chọn lấy một trong hai người đàn ông và nay cô ta đã chọn Thế Sở! - Anh bất ngờ! - Tôi. Chàng nghĩ rằng, trước mặt A Tử, ta chẵng cần dấu dĩếm ẩn tình hay cố giữ tự ái của người đàn ông, nên nhận thật rằng: - Chưa kịp nghĩ tới bất ngờ, chỉ thấy có đau khổ! A Tử thở dài: - Còn nhớ chăng, khi anh tỏ tình yêu Nhi, tôi đã vội khuyên ngăn anh, hòng cứu vớt những gì bất hạnh, song đã quá muộn bởi lẽ anh đã lún quá sâu. - A Tử Chàng ngạc nhiên hỏi: - Bộ ngay lúc đó cô đã thấy trước được cái kết cuộc của ngày nay? A Tử nhìn chàng với vẻ đồng tình, thương hại: - Chẵng là tôi đã từng nói với anh rằng, rồi đây hai đứa nó sẽ hoà lại và tôi cũng đã từng hỏi anh, chừng đó sẽ tự xử ra làm sao? Tôi, thật sự tôi đã cảnh giác anh rồi, gợi cho anh lưu ý rồi. - Nghĩa là. Chàng lắc mạnh cái đầu cho khối óc sáng suốt lại một chút: - Cô đã dự kiến tất cả, thấy trước tôi thế yếu? - Không hẳn như vậy, có lần tôi đã ướm tính tiềm lực của anh rất hùng hậu. - Nhưng cô đã ước tính saỉ ? Chàng hỏi mà tự thấy mình yếu kém: - Tôi vẫn đấu không lại Thế Sở, tôi chẵng có cách nào làm cho Nhi hết lòng yêu tôi, Thế nhưng ... Chàng bực tức dứt tóc: - Nhi đã cùng tôi hứa hẹn sống chết có nhau, không lẽ tình yêu lại yếu hèn như thế ư? Hay là chính tôi đã lầm, nên kiên nhẫn để có thì giờ thong thả cho Nhi lựa chọn, cứ duy trì một thời gian nữa cái Thế: “tam nhân đồng hành"? Song... Chàng ưỡn mình vào sofa, nhìn lên trần nhà: - Tôi không còn chịu nỗi nữa A Tử ạ! Họa chăng tôi quá ích kỷ Nhi nói đúng, tôi quá ích kỷ đi, trong con mắt chẵng dung nạp được một hột bụi. Tôi ... Chàng nhắm mắt lại: - Tôi phãi làm sao đây? thứ tình yêu này đã dày vò tôi quá lắm rồi! - Mộ Ðường, Nàng nghiêng mình qua, nhiệt tình khuyên: - Tưởng anh cũng nên tự trách, tự thán làm gì quá đáng, đêm nay tôi qua đây cốt là để nói thật, nói rõ và nói hết tất cả, nếu anh có bị đau khổ thì thà là cho nó thấm thía luôn một lần, còn hơn là bị dày vò triền miên! - Cô định nói sao? Chàng hốt hoảng. - Tôi nghĩ rằng... Nhi chưa hề yêu anh! Nàng nói toạc ra. - Cái gì? - Mộ Ðường, anh vẫn chưa hiểu Nhi tí nào, Nàng tiếp ngay: - Trong tầm mắt của Nhi, ngoài Thế Sở ra chẵng có người đàn ông thứ hai nào hết, tánh tình của cô ta rất lãng mạng, rất cương liệt, có tính văn nghệ , tính trẻ cọn lại hết sức si tình, rồi tình cờ cô ta bắt gặp Thế Sở, một anh chàng cũng lãng mạng, cương liệt không kém gì Nhi và cũng có tính văn nghệ , tính trẻ con, vừa hợp với bản tính của cô ta. Do đó, họ yêu nhau đến mức thất điên bát đảo, chết đi sống lại. Song, điều mà làm cho Nhi đau khổ nhất là tình yêu của Thế Sở không được chuyên nhất, hắn thiện biến "kiến dị tư thiên" (thấy lạ đổi mới). Vì vậy mà hai đứa nó đã nhiều phen gây nhau, chia tay nhau rồi lại hòa nhau, thậm chí đã có lần tự tử - Những chuyện đó tôi đã biết tự lâu rồi. Chàng coi như chẵng đáng kề. - Vâng. Nàng chịu khó kể chậm rãi: - Những cái đó anh đã biết thì bây giờ tôi xin kể cho anh một câu chuyện mà anh chưa hề biết. Nhi thay đổi lần thứ nhất là vào đầu năm ngoái, bỗng nhiên cô ta yêu một chàng soạn kịch bản TV chỉ trong vòng ba ngày sau khi gây gỗ với Thế Sở, đồng thời tuyên bố chia tay với Thế Sở làm hắn hoảng hồn, bèn cho ra hết thập phần công lực mới dành được Nhi trở lại. Mối tình như kịch bản giữa anh chàng soạn kịch Nhi chỉ duy trì được có hai tuần lễ thôi. Lần thứ nhì là vào mùa hè năm ngoái, nguyên do cũng tại Thế Sở sanh tật cũ, một lần nữa Nhi đi luyến ái với mộtt anh chàng khác cũng trong vòng 3 ngày, đối phương là một sinh viên đại học, còn nhỏ hơn cô ta 2 tuổi. Dĩ nhiên Thế Sở phản công quyết liệt thì cậu sinh viên non tay đó phãi chịu thua hạng cao thủ. Mối tình này đại khái duy trì được non một tháng. Còn anh.. Nàng nhìn lại Ðường rồi từ từ tiếp: - Kể như đã phá kỷ lục, lâu nhất rồi! Chàng xanh mặt, thẳng lưng hỏi: - Cô muốn ám chỉ tôị - Không, không phải ám chỉ mà là muốn nói rõ với anh, anh vốn có nguồn tư tưởng sâu sắc, năng lực phân tách sự việc rất vững vàng thì đừng nên tự che mắt mình. Thật ra cũng chẵng phãi Nhi chơi thủ đoạn xấu bụng mà chỉ vì nó quá yêu Thế Sở, một khi nó phát giác ra, hễ nó có gì thay đổi là Thế Sở phải bó tay chịu hàng, thì nó nhắm vào cái chỗ yếu đó để nắm chắc đối phương bằng cách "khích tướng", cho nên lịch sư cứ tái diễn. Tôi là kẻ bàng quang, đã thấy rõ từng màn một, và đây là màn thứ ba. Ðường ngã lưng vào sofa, nhắm mắt lại. Bây giờ chẵng phải đau tim nữa mà là đau đầu, xây xẩm cả mặt mày, ớn lạnh xương sống và toát cả mồ hôi hột, như bị ai xô mạnh xuống vực thẳm băng lạnh, chìm mãi, chìm mãi không tới đáỵ Chàng bám chặt vào thành ghế lấy sức cưỡng mình lại. Nhi, chàng thầm gọi, tên người con gái mà giờ chàng mới thấy là một con người quá tàn nhẫn, thật quá tàn nhẫn đi! - Mộ Ðường A Tư đặt bàn tay dịu hiền lên tay chàng. - Đừng đụng tới tôi! Như bị chạm phãi dòng điện, chàng rút nhanh tay lại, ngóc đầu lên nhìn nàng, bi thống, bồn chồn với giọng run run: - Tại sao? Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện này? Tại sao không để cho tôi còn chút ảo tưởng, còn chút từ áỉ. Tại sao cô lại bán rẽ bạn cô mà không chịu câm miệng lại, nuốt luôn những bí mật đời tư của Nhi vào bụng :D Tại sao lại kể trắng trợn cho tôi nghe? - Tại vì A Tư đứng dậy dằn mạnh ly nước trà lên bàn: - Tôi không đành lòng thấy anh cứ tiếp tục mơ mộng! Tại vì với tôi, anh là người con trai hơn hẳn cả hai người bạn trai của tôi trước đây, nên tôi không muốn để anh phãi chịu đau khổ xét ra chẵng đáng! - Vậy lâu nay cô đã làm gì? Sao không cho tôi biết sớm, ngay từ đầu? - Đã thử rồi. Nàng nói một cách đâu đớn lòng: - Những đã quá muộn, tôi nào ngờ một người con trai đoan trang, bác học, có chủ kiến như anh mà vẫn bị Nhi chinh phục nội trong ba ngày! Anh còn nhớ chăng? Tôi đã từng chế anh hoang đuòng, đã từng mỉa anh là chàng ngốc và còn nhớ chăng? Anh đã nói với tôi những gì? Anh bảo rằng, anh yêu Nhi hơn cả mạng sống của anh! Lúc đó tôi ớn lạnh cả người. Sự việc đã dĩễn biến tới mức đó, tôi chỉ còn cách từ bó buộc mình phãi tin là sự thật, tin rằng, lần này Nhi yêu anh thật, chứ không còn đóng kịch cho Thế Sở xem nữa, bởi lẽ tôi nhận thấy anh hơn hắn nhiều mặt, cho nên tôi kỳ vọng và thành thật cầu chúc cho anh cùng Nhi. Nào ngờ đâu. Nàng khựng lại, nhưng chàng đã hiểu: nào ngờ đâu anh ngốc thật, tưởng mình là cánh đồng xanh bát ngát chứa đầy nhựa sống; nào ngờ đâu anh chàng ngốc thật, khi Nhi rót cho một ly rượu là đã say đến nỗi không còn phân biệt được bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng gì ráo; và nào ngờ đâu, cô gái gọi là Nhi đẹp như tiên nga, lại... Trong lúc chàng đang suy tư hôn trầm thì lời của Nhi lại văng vẳng bên tai: "xin anh cho em sống lại vì anh!" Chàng dằn tay lên ngực tự hỏi, Nhi là đứa con gái tàn nhẫn như vậy thật sao? Cô ta có đủ bản lãnh bóp nghẹt những kiêu hãnh và lòng tự tin của bất cứ người con trai nào bên cạnh cô ta hay sao? - Tôi biết anh sẽ hận tôi đã vạch cho anh thấy hết mọi chân tướng. Nàng ngừng giây lát rồi tiếp : - Nhưng, một là anh cứ tiếp tục ôm lấy ảo tưởng, chịu khó chờ ngày Nhi trở về với anh; hai là anh đừng tin vào câu chuyện tôi vừa kể, hay là. Nàng đổi giọng một chút: - Chính tôi đã nhầm, Nhi không hề đóng kịch, cô ta yêu anh thật tình... Dù có nói sao đi nữa, sở dĩ đêm nay tôi bất chấp mọi hậu quả đến đây kể cho anh nghe những gì tôi được biết về Nhi là chĩ do một động cơ thúc đẩỵ Nàng càng tỏ ra thành khẩn: - Anh vốn là con người cương nghị, lý trí và sâu sắc, tôi không muốn thấy anh bị lún sâu, bị đau khổ bới mối tình vu vơ như vậỵ Chàng hít mạnh một hơi, nhìn ra cửa sỗ. - A tử Sau một phút im lặng, Ðường chậm rãi rằng: - Tôi chẵng cương nghị, càng không dám tự nhận là lý trí sắc sảo hơn ai, đồng ý với cô, có lẽ tôi đã bị lún quá sâu. Tuy nhiên, cô cứ yên chí đi, sáng mai tôi vẫn sống như thường và làm việc như thường. Lại hít mạnh một hơi nữa, chàng tiếp : - Rồi tôi sẽ trở lại với cái tôi, vả chăng trái đất vẫn còn nguyên vẹn, thái dương cũng chưa đụng vào quả hành tinh nào khác, vậy chưa phãi là ngày tận Thế đâu! Đúng, đâu phãi là ngày tận Thế, trên bầu trời sao vẫn trong, trăng vẫn sáng, đăng hoa muôn ngàn nóc gia của thành phố Đài Bắc vẫn còn :Di chang kia mà, ai bảo là ngaỳ tận Thế? Suốt đêm đó chàng cứ đứng trước cưa sổ nhìn sao, ngắm trăng mãi, A tử đã ra về lúc nào chẵng haỵ
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
#16
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG 14
Sau đó một tuần, Ðường viết cho Nhi một lá thư: Nhi, Trước hết anh xin kể một cốt truyện đời xưa: Trung Quốc có rất nhiều truyện truyền kỳ, đây là một truyện ngắn, thật ngắn, xuất xứ tự sách "Lang Hoàn Ký". Ngày xưa, có chàng thư sinh tên là Trần Hưu Văn. Một hôm, thư sinh ngồi đọc sách một mình trong thư phòng đang lúc ngoài trời cơn mưa phùn, gió thổi hạt mưa li ti phiêu phớt như trùm tơ mịn. Bỗng có cô gái đi dưới đám mua, nàng vừa đi vừa thâu gom hạt mưa lại và quay thành sợi tơ, rồi tiến thẳng vào thư trai đưa cũộn tơ đó cho thư sinh, bảo rằng: - Đây là "Băng Ti", em xin biếu chàng đặng may áo Băng. Vừa dứt lời là cô gái biến mất. Ngày sau, Trần Hưu Văn đem Băng Ti may thành áo, chế ra quát, mang mặt trọn đời, coi đó là vật quý nhất đời mình. Nhi, Đây là một cốt truyện thật ngắn đã được kết thúc như vậỵ Nhưng anh thường suy tư, chàng thư sinh Trần Hưu Văn có thể dứt bỏ được cái áo mua đó chăng? Có thể quên lãng được cô gái quay tơ mưa chăng? Bức tranh đêm mưa với những hạt mưa li ti thơ mộng đã in sâu vào tâm não có thể phai mờ được chăng? Và, có lẽ nào cô gái quay tơ đó đã khuất dạng thật sao? Đây là truyện đòi xưa của Trung Quốc, có ai tin nổi những ghi chép đó? Hẳn là dân tộc Trung Quốc vốn có lối sống lãng mạn của họ, lãng mạn một cách đẹp đẽ và lãng mạn một cách không thực tế tí nào. Tiếp theo, anh xin kể cho em nghe một cốt truyện tương tự thời nay, đã xảy ra đầu năm nay, vào một đêm gió bấc mưa phùn. Có một y sĩ ngốc tên Lý Mộ Đuờng, đang ngồi cô đơn trong phòng mạch bỗng có cô gái xuất hiện, đôi tay nàng cầm bó tơ mướt thướt tha trong bộ da phục màu trắng, bước vào cưa tươi cười, đem bó "băng ti" đó tặng cho Ðường. Đây mới chỉ là lớp mở màn. Nhi, Cho phép anh nói trước với em, anh là con người như thế nào. Trước ngày em xuất hiện trong cơn mưa đêm, anh vốn là một người đàn ông tầm thường, cố gắng làm việc, theo đuổi một đời sống chân thật, không lãng mạn, không ảo tưởng và càng không mơ ước viễn vông. Anh chỉ giao dịch với vi trùng bệnh tật, khí quan nhân thể, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lãng mạn thì làm sao biết được chuyện lãng mạn sẽ làm thay đổi nếp sống của anh? Anh vẫn coi những tiểu thuyết ái tình được miêu tả như thần thoại là thứ công cụ để giải trí đó thôi , không thể tin, không làm sao tin được và cũng chẵng muốn tin làm gì. Rồi em xuất hiện, khiết bạch như băng tuyết, nhiệt tình như núi lửa, sắc đẹp như tiên nga, tình đậm như bài thơ thì làm sao anh không rung động, khỏi bị thu hút cho được ? Em đã mở rộng tầm mắt cho anh, đưa anh vào Thế giới lãng mạng của em, một Thế giới có đủ sắc thái ly kỳ làm anh say đắm cả tâm hồn. Anh nghĩ rằng ngay từ đêm hôm anh say đắm cả tâm hồn. Anh nghĩ rằng ngay từ đêm hôm đó em đã khoác chiếc áo được dệt bằng tơ mưa lên vai anh rồi Nhi, anh đâu phãi là sắt đá vô tri, mà là bằng xương bằng thịt, khi chiếc áo băng ti đến tự cảnh thượng giới phủ lên người anh là đã gói chặt cõi lòng anh. Nhi, Ngày nay nhớ lại, nhớ lại kể tự khi được em khoác cho chiếc áo vô hình đó trong đêm mưa, là anh đã bị cuốn vào Thế giới thần thoại của em trong trạng thái không tự chủ được . Anh mong sao bức thư này được viết thật mạch lạc, song khi cầm bút lên là lòng anh xao xuyến, bụng rối như tơ vò, xin em chịu khó se lại cho có manh mối hơn. Anh đã viết nhiều dòng trên cốt để em thấy rõ anh là một y sĩ tầm thường, không có ảo vọng, mơ mộng về tình yêu lãng mạn mà đã bị em nắm gọn trong lòng bàn tay như thế nào. Này Nhi, đừng tưởng rằng em đã cho anh uống thuốc say, đừng tưởng rằng anh tin mình là cánh đồng xanh... Điều ấy chẵng phãi vậy đâu, thật sự em đã lướt được anh là bằng những cuộn tơ mưa trong đêm mưa phùn, và từ đêm đó trở đi anh chưa hề cởi chiếc áo tơ mưa ra, và cũng từ đó anh đã yêu cô gái quay tơ mưa bằng mạng sống của mình, nàng đó là Băng Nhi. Có một thời gian khá lau anh đã tự dối lòng mình, anh đi du ngoạn chung với em, với A tử và Thế Sở, mục kích em với Thế Sở yêu nhau, âu yếm nhau mà anh tự cho mình là bàng quang ngoại cuộc, chẵng dính dấp gì tới chuyện đó cả. Đó Nhi ạ, ngay khi mở đầu anh đã nói là có một chàng y sĩ ngốc, ngu si khờ khạo như vậy thì đâu có xứng với chiếc áo tơ mưa của em cho. Song, chuyện sắp tới đã tới với anh. Còn nhớ chăng? Đêm đầu tiên em bước chân vào "cư xá độc thân" của anh, và khi nói câu "xin anh cho em sống lại vì anh" là lòng anh đã say, hồn anh đã lâng lâng, cả tâm linh anh đã bị chinh phục bởi lời đuòng ngọt của em. A, Nhi, đêm đó em đã khoác chiếc áo "băng ti" thứ hai lên người anh. Rồi trong những ngày tháng tiếp theo, em đã quay tơ mưa, quay tơ nắng, quay tơ sương và quay tơ trăng, em là cô gái quay tơ rất tài tình bởi trời sanh. Em đem những bó to đó dệt thành áo, rồi khoác từng cái lên người anh, em đã tô điểm cho anh bằng những chiếc áo tơ muôn màu. Có lần anh tưởng rằng nhờ anh tỏa ra haò quang sáng lạn nên đã thu hút em, nhưng sự thật đâu phãi vậy, những tua sáng đó là do nơi từng lớp áo tơ mà em đã se, đã dệt cho anh, chứ đâu phãi do anh tự tạo ra? Giá như có ngày nào em thu hồi từng lớp, từng lớp áo tơ đó đi thì em sẽ thấy ngay thân hình chân chính của anh là một thân hình tầm thường. Nhi, Chẵng hay anh đã nói rõ được với em chưa những cảm nghĩ của anh? Tuần rồi, anh cùng em chia tay nhau. Phãi nói là từ trước đến nay anh chưa từng bị đau khổ như thế này, bình sinh đây là lần đầu tiên anh nhìn nhận có những chữ "tan nát cõi lòng" được miêu tả dưới ngòi bút của nhà văn. Những chữ nghĩa đó chẵng khoa học tí nào, trong Đại tự Điển Y Khoa chưa hề có ghi thứ bệnh được gọi là "bệnh nát lòng", em nghĩ coi, "nát lòng" là hiện tượng gì? Sức xung kích dù có mãnh liệt đến mấy cũng không thể làm cho "nát lòng" được . Chẵng hiểu do tên "ngu xuẩn" nào đã phát minh ra cái danh tự không logic đó, những mà thôi , anh cũng đành phải nhìn nhận là tan nát cõi lòng thật, bởi đó là một bệnh trạng đã quá rõ rệt đang hành hạ chính bản thân anh. Sau ngày chúng ta chia tay, A tử có đến thăm anh. A tử thật tốt bụng, lại cũng là một "chức nữ" khéo quay tơ dệt vãi, nhưng chuyên môn dệt thứ băng bó thương. Nàng gấp rút muốn bó vết thương lại cho anh khi thấy lòng anh tan nát, thậm chí còn lấy kim xỏ chỉ khâu lại vết thương lòng cho anh, những than ôi, nàng càng khâu càng làm cho lòng anh nát thêm ra. nàng bảo rằng, "Thà cho nó thấm một lần này còn hơn là phải đau khổ triền miên". Do đó, Nhi ạ, anh đã biết rõ hết các câu chuyện về chàng soạn kịch TV, về cậu sinh viên Đại Học và luôn cả câu chuyện của anh nữa. Giờ đây anh ngồi viết bức thư này cho em, xin em hãy tin rằng anh đã bình tinh như thường. A tử hỏi anh có hờn em không? Ô, Nhi, làm sao anh hờn em được ? Nếu em không khoác cho anh những chiếc áo băng ti đó thì làm sao anh biết được một Thế giới khác? Hơn nũa, cho anh, đâu phãi bất cứ người phàm tục nào đều có thể có được . Em xem kia, trên Thế giới này hãy còn hàn ngàn hàng vạn người đàn ông chưa hề được huởng dĩễm phúc đó, nên họ càng đang ra sức nguyền rũa "lãng mạn", "tình yêu" và "mơ mộng". Thú thật, nguyên anh cũng là một trong những người đó, nhưng không đâu Nhi ạ, anh còn chẵng hờn em chút nào cả,. Anh xin thành thật, hết sức thành thật rằng, bất cứ em ở bên cạnh ai, đối với em, anh chỉ có cảm kích, cảm kích vô cùng! Bây giờ anh xin phép bàn về Thế Sở một chút. Thế Sở vốn là người con trai ưu tú, đã bảnh tướng, sáng dạ, nhiệt tình lại có khiếu khôi hài. Đó là mẫu người con trai rất được con gái ưa chuộng, dĩ nhiên dễ được cảm tình của Nhi. Tuy nhiên, tưởng cũng cần nhắc nhở em một điều, em đến từ thượng giới thần tiên, vốn không thuộc vào hạng phàm tục, em có bản lãnh se tơ mưa và thích đem khoác áo băng ti mà em đã dệt lên mình người chàng trai nào cận kề em. Anh Thế Sở giao hữu với em đã lâu năm dĩ nhiên trên người anh ta đã dày đặc nhiều lớp áo băng ti, do đó, em đã nhìn thấy một Thế Sở sáng :Di nhưng em lại quên những tia sáng đó là do tơ mưa tỏa ra, nên em đã yêu say đắm cái thể chất :Di lọi đó. Điều bất hạnh hơn nũa là, Thế Sở vốn thuộc người phàm, một khi bị những lớp áo băng nén nặng muốn ngộp thở thì anh ta phãi chống lại do bản năng, tìm cách cởi bỏ những lớp áo đó đi. Vì anh ta đột nhiên ảm đạm, khiến em lấy làm đau khổ và mang nặng vết thương lòng. Kỳ thật, Thế Sở cũng là người vô tội, đi luyến ái với "nàng tiên" đương nhiên là đau khổ rồi, thử hỏi Thế Sở vốn người phàm tục thì làm sao nhập tịch thần tiên được ? Nói chung là cả đám con trai chúng tôi đều là người phàm cả, cho nên khi Thế Sở luyến ái với "nàng tiên" cảm thấy mệt sức quá thì khắc phãi đi tìm cô gái trần Thế naò đó giúp cho mình bớt căng thẳng thần kinh, đỡ mệt mỏi về thể xác. Rồi mỗi khi thấy chàng "biến" là em công cụ "ứng biến". Đó là những màn kịch mà các người đã diễn lại trong thời gian qưa và anh tin chắc, sau lượt anh, màn kịch này vẫn còn tái diễn chưa ngưng đâu, cho nên anh rất lo ngại cho em. Nhi, Lá thu này viết quá dài dòng, anh còn hoài nghi em có hiểu được chân ý của anh không . Trong những ngày qưa anh suy đi nghĩ lại rất lo ngại cho em. Nhi, em đã se tơ mưa, dệt áo băng, nhiều năm rồi, có thể một ngày nào đó em không còn hứng thú dệt áo băng nữa, thì chừng đó em sẽ sống bằng cách nào với ngày tháng còn lạỉ Nhi, Trên Thế gian này đâu đấy đều là kẻ phàm tục cả. Trước ngày anh quen biết em, anh đã từng nghĩ tới chuyện cưới một cô gái như mì hiền thục, sống một đời bình thản và êm đềm, tuy đạm bạc nhưng có hạnh phúc. Song, sau khi gặp gỡ em và hân hạnh được em khoác cho những chiếc áo băng, thì tầm mức tình cảm của anh đột nhiên thăng lên tột :Dnh của ngọn núi cao, rồi thình lình rơi xuống vực thẳm trong dầu sôi lửa bỏng, khi trở mình, dứt chiếc áo băng ra, đứng trước tấm gương trần nhìn lại bộ mặt thật của mình, thì tự anh đã thấy rõ mình vốn là kẻ phàm tục cũng như ai. Do đó, anh không đua đòi thứ ái tình dầu sôi lữa bỏng nữa, mặc dù anh biết chắc thứ tình đó vẫn còn tồn tại, những anh chỉ cần một đời sống bình thản thôi. Đó là những lý do khiến anh viết lá thư này cho em. Em có xác định em là "tiên nga" chăng? Em có xác định sẽ còn tiếp tục "se tơ mưa, dệt áo băng" nữa chăng? Muốn sao cũng được Nhi ạ, đó là quyền của em. Tuy nhiên, em cũng nên nhận rõ bản thân và nhận rõ những người chung qưanh mình. Em có thể tiếp tục se tơ mưa, nhưng nên tìm một người nào khả dĩ "nhận thức" được em, nhận thức trời sanh ra em không phàm tục thì người đó sẽ ngưỡng mộ em, chiều chuộng em mà không bị ngộp thở bởi chiếc áo băng của em. Theo anh nghĩ, có lẽ Thế Sở chưa nhận thức được em, chưa hề nhận thức em thật sự. Vậy thì cứu cánh trên đời này đã có ai nhận thức được em chưa? Có, có một y sĩ ngốc đã nhận thức được em phần nào, sau khi đã trãi qua một trận dầu sôi lửa bỏng rất khủng khiếp! Nhưng y sĩ đó cũng là một người phàm, chẵng có mang chút "tiên cốt" nào hết, cho nên cũng chẵng xứng đáng với em. Nhi ạ, thật tình là anh lo ngại cho em lắm, nếu em cứ tiếp tục đóng vai "tiên nga" thì e rằng khó mà chịu nỗi luồng khí lạnh trên cao xanh! Anh chẵng rõ giới "thần tiên" có phãi chịu giới hạn về tuổi đời không ? Còn người phàm tục chúng tôi thì khi đến tuổi già là mất hết cái hào khí, hăng say của tuổi thanh xuân. Giá như "nàng tiên" cũng sẽ già nữa theo luật thời gian, thì cũng chẵng còn hơi sức đâu mà se tơ mưa, dệt áo băng nữa, và chừng đó nàng cũng sẽ cô quạnh, thê lương, chỉ e "nàng tiên" sẽ bi ai, thống khổ hơn người phàm trước cảnh éo le đó. Vậy em nên kịp suy nghĩ cho tương lai của em đi! Cuối thư một lần nữa anh xin cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh sống qua một quãng thời gian đẹp tuyệt vời, cảm ơn em đã ban cho anh chiếc áo băng, anh sẽ xếp nó lại thật kỹ trong rương lòng và giữ suốt đời , nhưng chẵng bao giờ mặc nó nữa. Chung qui anh đã cởi chiếc áo đó ra cam chịu làm người phàm tục. Chào chân trọng Ngày 11 tháng 10 năm 2000 Kẻ yêu em muôn thưở Lý Mộ Đuờng TB: Nếu có ngày nào em thấy chán nản đời sống "thần tiên" thì cứ việc đến tán gẩu với anh cho đỡ buồn. Anh tuy phàm tục nhưng cũng hiểu được phần nào về "tiên cảnh" của em. TTB: Nếu ngày nào em thấy có hứng thú về đời sống phàm tục, thì em cũng nên tìm đến anh. Anh sẽ mời em ly rượu ngọt và bàn về tương lai của người phàm tục.
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
#17
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG 15
Thư của Ðường được đưa thẳng vào thùng thư của Nhi. Mười ngày trôi qưa, thời tiết trở nên lạnh hơn, chập tối có cơn mưa phùng, hạt mưa nhỏ như tơ, là một đêm hiu quạnh, sầu nãọ Sau giờ nghỉ việc, đêm đã khuya, Ðường tắt đèn khóa cửa, lê bước chân mỏi mệt lên lầu vào "cư xá độc thân". Chàng khựng lại trước cửa nhà, hết sức ngạc nhiên. Nhi đang tựa cửa đứng chờ. Nàng mặc chiếc áo đầm mầu trắng, không phấn son, mái tóc đã dài hơn nhiều càng tỏ ra khiết bạch cao nhả. Tay nàng chập đôi trước váy với nụ cười đoan trang, hiều hậu. - Nhi, em đến lúc nào vậy sao không vào phòng mạch anh? - Em đã ước tính thì giờ, đợi chẵng bao lâu. Em nghĩ rằng đã đến lúc trước cửa nhà anh có một người đàn bà phàm tục đứng chờ. Tim chàng đập mạnh liên hồị. Ấy chớ, đừng có say, lịch sử hay tái diễn đấy! Chàng mở cữa, cả hai cùng bước vào nhà. Chàng và nàng ngồi đối diện nhau. - Ồ! Nhi, em đến tán gẫu hay có chuyện gì? - Em đã dùng đến ba ngày để đọc kỹ bức thư của anh. Nàng nhìn chàng với lời lẽ chân thành: - Em đã đọc đi đọc lại cho đến khi trả bài được, rồi sau đó em dùng ba ngày để suy tư cho đến khi tự cho là đã hiểu được hàm ý trong thơ. Xong, em lại dùng thêm ba ngày nữa để phân tách bản thân, xem mình là "tiên nga" hay người phàm, phải chăng còn thích thú việc se mưa thành tơ? Xét tới xét lui, cuối cùng đã nhận rõ về mình, cho nên hôm nay, buổi sáng em đã đi gặp Thế Sở và tối nay đến thăm anh. - Vậy hả Nhịp tim chàng đập mạnh, nhìn nét mặt nàng cho thấy trong ôn tồn có chứa phần cương quyết, dường như đã chọn định một việc gì đó. những chàng vẫn có cái cảm giác bồi hồi, huyền hoặc, phập phồng đến nổi chẵng biết phãi nói gì hơn. - Giữa em với Thế Sở.... Nàng tiếp: - từ trước tới nay chưa hề có dịp bàn thảo nhau một cách bình tỉnh và lý trí như hôm naỵ Dĩ nhiên là mở đầu câu chuyện hơi khó, bởi anh ấy là người không bao giờ chịu nói chuyện một cách chân chính và thẳng thắn. Dù vậy, chung qui em cũng đã... Nàng thở ra như trút được gánh nặng trên vai: - Trình bày tự sự cho ảnh hiểu rồi. Giữa em với ảnh sẽ còn là bạn tốt mãi mãi, nhưng chỉ hạn định ở ranh giới bạn hữu thôi , không thể tiến thêm một bước nào nữa. Tóm lại, là em với ảnh đã chấm dứt mối tình như diễn kịch suốt ba năm qua với tâm tình bình thản và hoà thiện. - Lại một lần kết thúc? Chàng cố ý hạ giọng hỏi nhỏ: - Dự tính kết thúc chừng bao lâu? Em xác định là kết thúc, kết thúc thật ư? Chàng nhìn chăm chú vào mặt nàng khi đặt câu hỏi nàỵ - Em biết là em là người có tiền án, nhưng lần này xin anh hãy tin ở lòng chân thành của em. Chàng trầm lặng ngắm nhìn nàng tự trên xuống dưới, trong khi nàng cũng ngắm chàng tự dưới lên trên. Sau cùng vẫn là chàng không nhịn nổi: - Em nhìn gì đó? - Nhìn một phàm nhân nhận thức được "tiên nga". Nàng mỉm cười : - Trên Thế giới này làm gì có tiên nga, đúng không ? Tất cả những "tiên nga" đều là do ảo mộng của người phàm. Tuy không trả lời ngay nhưng trong thâm tâm chàng rất thán phục. - Cho nên, Nàng nhấn mạnh: - Cô gái mà anh gọi là cô gái se tơ mưa đó, chẵng qua là xuất hiện trong giấc chiêm bao của chàng Trần Hưu Văn mà thôi. Như anh đã biết, người Trung Quốc ngày xưa hay mơ mộng lắm, đời nay lại có ông bác sĩ cũng hay mơ mộng do cái di truyền về đặc tính của ông cha mình. - Ồ, em định nói gì đây? Nàng nói rõ từng tiếng một mấy chử đó, rồi ngẩng cổ nhìn chàng: - Anh đã nhắn, khi nào em thấy có hứng thú sống theo đời phàm tục thì anh sẵn sàng bàn với em về tương lai của người phàm tục cơ mà. Nhịp tim chàng lại đập mạnh, hơi thở càng gấp rút hơn: - Em biết chăng, tương lai của người phàm rất ư là phàm tục? - Chẵng hạn như chuyện thổi cơm, đun nước pha trà khi nhà có khách chứ gì? - Không hẳn như vậỵ Mỗi gia đình đều có nếp phàm tục riêng, những nếp sống của người phàm tục cũng có thể dung hòa nhau được. Nói cách khác, trong nếp sống của người phàm tục có rất nhiều điểm tương tự. -Ví dụ nhự Nàng đỡ lời ngay: - Chủ nhật tuần này em theo anh về Đài Trung ra mắt cha mẹ và các em của anh, thì chủ nhật sau là tới lượt anh phãi theo em về Cao Hùng để cha mẹ em cùng các em của em biết mặt anh. - Nhi! Cơ hồ chàng không dám tin ở lỗ tai của mình. Nàng cất giọng cao hơn: - Rồi sau đó, chúng ta cần có hai người chứng và một tờ hôn thủ. Hai người chứng đã có sẵn, Thế Sở và A Tử. Thế Sở có cậy em chuyển lời đến anh, sở dĩ ảnh chịu thua anh là vì ảnh chưa hề biết có truyện cổ tích gọi là "Lang Hoàn Ký". Vả lại, ảnh còn chưa muốn làm những chuyện phàm tục, phãi đi ký vào tờ hôn thú, phải dìu nhau bước vào lễ đuờng, nhưng ảnh thành thật cầu chúc cho hai ta. Và ảnh còn bảọ những chuyện đó tuy phàm tục những cũng đời hỏi người ta phãi đủ can đảm mới làm nổi. Nàng ngưng lại giây lát, rồi nhìn chàng hỏi thẳng câu :Dt: - Em đã nói hết rồi, những chưa rõ anh có bằng lòng cùng em đi làm những chuyện phàm tục đó không ? Phàm tục đến đỗi đi kết hôn! - Nhi, sao em đột nhiên dám có một quyết định quan trọng như vậy - Bởi lẽ em đã rơi từ trên tầng mây cao xuống mặt đất rồi. Em đã suy nghĩ kỹ tự đầu tới cuối , phải tốn đến 9 ngày trời mới thấy rõ mình là ai và đã yêu ai thật tình. Mộ Ðường, khi em đã biết mình là người phàm, em thấy em rất hạnh phúc bởi đã có một người phàm khác hiểu biết em, chăm chú đến em và không ngại tổn công thức tỉnh em. Em biết trong đời em đã làm nhiều chuyện dại dột, nhưng em có dại gì lại đi bỏ qua hạnh phúc của em, thứ hạnh phúc mà xét ra Thế Sở chẵng bao giờ có thể cho em được. Khi em đã biết rõ em là một đứa con gái phàm tục thì em ao ước được làm những việc phàm tục bởi người em yêu, chẵng hạn như sanh con đẻ cái. Nàng ngưng lại để nhìn kỹ hơn nữa nét mặt phản ứng của chàng. Bỗng nhiên tỏ vẻ lo âu: - Hay là hay là em đã hiểu lầm chân ý trong thư anh? Hay là anh còn chưa nghĩ tới chuyện... thành lập gia đình? - Đều không phãi, Chàng có vẻ suy tư, rồi trả lời rằng: - Anh đang nghĩ tới một vấn đề khác. - Ủa? Nàng cảm thấy nguy, ngước dài cổ lên nhìn chàng chờ đón hạ hồi phân giải. - Anh đang nghĩ về. căn phòng tân hôn của chúng ta có nên hay không cho sơn màu đào hồng, bởi anh rất chắn ghét cái màu sắc đó! - Ô! Nàng đưa đôi tay lên bá vào cổ chàng, hớn hở: - Chúng ta sẽ chọn lấy màu xanh cỏ, hệt như cánh đồng bát ngát của anh, quảng đại bao la, chứa đầy nhựa sống. - Chao ôi, Nhi, "cốt tiên" em vẫn còn, lại ném thêm một chiếc áo băng cho anh nữa! Chàng nhoi cổ lên làm như bị nàng khoác vào chiếc ái vô hình đó thật vậỵ Thôi kệ, giờ phút này ta cứ đóng vai thần tiên cũng chẵng sao đâu, dù là người phàm ngẫu nhiên đôi khi được đóng vai thần tiên cũng thấy thú vậỵ Cốt truyện của chúng ta được kết thúc nơi đây, kết thúc theo lối rất phàm tục./.
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
#18
|
|||
|
|||
![]() CHƯƠNG KẾT
Thư của Ðường được đưa thẳng vào thùng thư của Nhị Mười ngày trôi qưa, thời tiết trở nên lạnh hơn, chập tối có cơn mưa phùng, hạt mưa nhỏ như tơ, là một đêm hiu quạnh, sầu não. Sau giờ nghỉ việc, đêm đã khuya, Ðường tắt đèn khóa cửa, lê bước chân mỏi mệt lên lầu vào "cư xá độc thân". Chàng khựng lại trước cửa nhà, hết sức ngạc nhiên. Nhi đang tựa cửa đứng chờ. Nàng mặc chiếc áo đầm mầu trắng, không phấn son, mái tóc đã dài hơn nhiều càng tỏ ra khiết bạch cao nhả. Tay nàng chập đôi trước váy với nụ cười đoan trang, hiều hậu. - Nhi, em đến lúc nào vậy sao không vào phòng mạch anh? - Em đã ước tính thì giờ, đợi chẵng bao lâu. Em nghĩ rằng đã đến lúc trước cửa nhà anh có một người đàn bà phàm tục đứng chờ. Tim chàng đập mạnh liên hồi.. Ấy chớ, đừng có say, lịch sử hay tái diễn đấy! Chàng mở cữa, cả hai cùng bước vào nhà. Chàng và nàng ngồi đối diện nhau. - Ồ! Nhi, em đến tán gẫu hay có chuyện gì? - Em đã dùng đến ba ngày để đọc kỹ bức thư của anh. Nàng nhìn chàng với lời lẽ chân thành: - Em đã đọc đi đọc lại cho đến khi trả bài được, rồi sau đó em dùng ba ngày để suy tư cho đến khi tự cho là đã hiểu được hàm ý trong thợ Xong, em lại dùng thêm ba ngày nữa để phân tách bản thân, xem mình là "tiên nga" hay người phàm, phải chăng còn thích thú việc se mưa thành tở Xét tới xét lui, cuối cùng đã nhận rõ về mình, cho nên hôm nay, buổi sáng em đã đi gặp Thế Sở và tối nay đến thăm anh. - Vậy hả Nhịp tim chàng đập mạnh, nhìn nét mặt nàng cho thấy trong ôn tồn có chứa phần cương quyết, dường như đã chọn định một việc gì đó. những chàng vẫn có cái cảm giác bồi hồi, huyền hoặc, phập phồng đến nổi chẵng biết phãi nói gì hơn. - Giữa em với Thế Sở.... Nàng tiếp: - từ trước tới nay chưa hề có dịp bàn thảo nhau một cách bình tỉnh và lý trí như hôm naỵ Dĩ nhiên là mở đầu câu chuyện hơi khó, bởi anh ấy là người không bao giờ chịu nói chuyện một cách chân chính và thẳng thắn. Dù vậy, chung qui em cũng đã... Nàng thở ra như trút được gánh nặng trên vai: - Trình bày tự sự cho ảnh hiểu rồi. Giữa em với ảnh sẽ còn là bạn tốt mãi mãi, nhưng chỉ hạn định ở ranh giới bạn hữu thôi , không thể tiến thêm một bước nào nữa. Tóm lại, là em với ảnh đã chấm dứt mối tình như diễn kịch suốt ba năm qua với tâm tình bình thản và hoà thiện. - Lại một lần kết thúc? Chàng cố ý hạ giọng hỏi nhỏ: - Dự tính kết thúc chừng bao lâu? Em xác định là kết thúc, kết thúc thật ư? Chàng nhìn chăm chú vào mặt nàng khi đặt câu hỏi này. - Em biết là em là người có tiền án, nhưng lần này xin anh hãy tin ở lòng chân thành của em. Chàng trầm lặng ngắm nhìn nàng tự trên xuống dưới, trong khi nàng cũng ngắm chàng tự dưới lên trên. Sau cùng vẫn là chàng không nhịn nổi: - Em nhìn gì đó? - Nhìn một phàm nhân nhận thức được "tiên nga". Nàng mỉm cười : - Trên Thế giới này làm gì có tiên nga, đúng không ? Tất cả những "tiên nga" đều là do ảo mộng của người phàm. Tuy không trả lời ngay nhưng trong thâm tâm chàng rất thán phục. - Cho nên, Nàng nhấn mạnh: - Cô gái mà anh gọi là cô gái se tơ mưa đó, chẵng qua là xuất hiện trong giấc chiêm bao của chàng Trần Hưu Văn mà thôi. Như anh đã biết, người Trung Quốc ngày xưa hay mơ mộng lắm, đời nay lại có ông bác sĩ cũng hay mơ mộng do cái di truyền về đặc tính của ông cha mình. - Ồ, em định nói gì đây? Nàng nói rõ từng tiếng một mấy chử đó, rồi ngẩng cổ nhìn chàng: - Anh đã nhắn, khi nào em thấy có hứng thú sống theo đời phàm tục thì anh sẵn sàng bàn với em về tương lai của người phàm tục cơ mà. Nhịp tim chàng lại đập mạnh, hơi thở càng gấp rút hơn: - Em biết chăng, tương lai của người phàm rất ư là phàm tục? - Chẵng hạn như chuyện thổi cơm, đun nước pha trà khi nhà có khách chứ gì? - Không hẳn như vậy. Mỗi gia đình đều có nếp phàm tục riêng, những nếp sống của người phàm tục cũng có thể dung hòa nhau được. Nói cách khác, trong nếp sống của người phàm tục có rất nhiều điểm tương tự. -Ví dụ nhự Nàng đỡ lời ngay: - Chủ nhật tuần này em theo anh về Đài Trung ra mắt cha mẹ và các em của anh, thì chủ nhật sau là tới lượt anh phãi theo em về Cao Hùng để cha mẹ em cùng các em của em biết mặt anh. - Nhi! Cơ hồ chàng không dám tin ở lỗ tai của mình. Nàng cất giọng cao hơn: - Rồi sau đó, chúng ta cần có hai người chứng và một tờ hôn thủ. Hai người chứng đã có sẵn, Thế Sở và A Tử. Thế Sở có cậy em chuyển lời đến anh, sở dĩ ảnh chịu thua anh là vì ảnh chưa hề biết có truyện cổ tích gọi là "Lang Hoàn Ký". Vả lại, ảnh còn chưa muốn làm những chuyện phàm tục, phãi đi ký vào tờ hôn thú, phải dìu nhau bước vào lễ đuờng, nhưng ảnh thành thật cầu chúc cho hai tạ Và ảnh còn bảo. những chuyện đó tuy phàm tục những cũng đời hỏi người ta phãi đủ can đảm mới làm nổi. Nàng ngưng lại giây lát, rồi nhìn chàng hỏi thẳng câu :Dt: - Em đã nói hết rồi, những chưa rõ anh có bằng lòng cùng em đi làm những chuyện phàm tục đó không ? Phàm tục đến đỗi đi kết hôn! - Nhi, sao em đột nhiên dám có một quyết định quan trọng như vậy - Bởi lẽ em đã rơi từ trên tầng mây cao xuống mặt đất rồi. Em đã suy nghĩ kỹ tự đầu tới cuối , phải tốn đến 9 ngày trời mới thấy rõ mình là ai và đã yêu ai thật tình. Mộ Ðường, khi em đã biết mình là người phàm, em thấy em rất hạnh phúc bởi đã có một người phàm khác hiểu biết em, chăm chú đến em và không ngại tổn công thức tỉnh em. Em biết trong đời em đã làm nhiều chuyện dại dột, nhưng em có dại gì lại đi bỏ qua hạnh phúc của em, thứ hạnh phúc mà xét ra Thế Sở chẵng bao giờ có thể cho em được. Khi em đã biết rõ em là một đứa con gái phàm tục thì em ao ước được làm những việc phàm tục bởi người em yêu, chẵng hạn như sanh con đẻ cái. Nàng ngưng lại để nhìn kỹ hơn nữa nét mặt phản ứng của chàng. Bỗng nhiên tỏ vẻ lo âu: - Hay là hay là em đã hiểu lầm chân ý trong thư anh? Hay là anh còn chưa nghĩ tới chuyện... thành lập gia đình? - Đều không phãi, Chàng có vẻ suy tư, rồi trả lời rằng: - Anh đang nghĩ tới một vấn đề khác. - Ủa? Nàng cảm thấy nguy, ngước dài cổ lên nhìn chàng chờ đón hạ hồi phân giải. - Anh đang nghĩ về. căn phòng tân hôn của chúng ta có nên hay không cho sơn màu đào hồng, bởi anh rất chắn ghét cái màu sắc đó! - ô! Nàng đưa đôi tay lên bá vào cổ chàng, hớn hở: - Chúng ta sẽ chọn lấy màu xanh cỏ, hệt như cánh đồng bát ngát của anh, quảng đại bao la, chứa đầy nhựa sống. - Chao ôi, Nhi, "cốt tiên" em vẫn còn, lại ném thêm một chiếc áo băng cho anh nữa! Chàng nhoi cổ lên làm như bị nàng khoác vào chiếc ái vô hình đó thật vậy. Thôi kệ, giờ phút này ta cứ đóng vai thần tiên cũng chẵng sao đâu, dù là người phàm ngẫu nhiên đôi khi được đóng vai thần tiên cũng thấy thú vậy. Hết
__________________
![]() -------------- ![]() ![]() ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|