|
#1
|
||||
|
||||
![]() Những ngày vào Đông trời Michigan thật ảm đạm, không chút nắng nhạt dù chỉ là 1 tia vô tình. Lá trên cành gần như rụng hết, từng cành cây gầy guộc khẳng khiu đan lấy hư không lạnh lẻo rồi trĩu xuống bởi những gai đá lạnh ngông cuồng. Ngày xưa xem phim Ngoại Quốc thấy có cảnh tuyết rơi, băng đá đóng như gai nhọn từ cành cây, nóc nhà... Thương nghĩ chỉ có trong phim thôi, giờ đây Thương mới thật sự chứng kiến tận mắt. Ngồi ngay cửa sổ ngó ra ngoài, một màu trắng lạnh toát khiến Thương rùng mình. Chỉ còn 1 tuần nữa là được nghỉ lễ Christmas và New Year. Ý nghĩ không đi học, không đi làm, cũng không đi đâu chơi khiến Thương càng chán nản hơn. Đám bạn học rủ đi Cali, đi Seatle, đi Florida hay đi chơi xa nhưng Thương chỉ lắc đầu cười. Không phải vì bà Mỹ lúc nào cũng bám sát lấy con gái cưng nhưng những lời khuyên răn của bà phần nào đã giữ lại đứa con gái ngoan hiền sống trong gia giáo. Tuổi thanh niên thiếu nữ khó mà kềm kẹp được nhất là cuộc sống bây giờ, con cái lớn lên trên nước Mỹ không có cha mẹ kè kè một bên thì làm sao mà dạy cho chúng hiểu. Hàng xóm của bà Mỹ, mấy đứa con gái bằng lứa của Thương ăn chơi lêu lỏng, mặc đồ hở hang, nói tiếng Việt thì bập bẹ thiếu lễ phép. So với nhan sắc Thương đâu kém thua bạn bè, cô duyên dáng dịu dàng, lại chăm chỉ đi học đi làm. Điều làm bà Mỹ hảnh diện là con bà sống trong khuôn khổ, chịu khó. Hơn nữa, Thương lúc nào cũng một dạ hai thưa. Hai mẹ con thật là gắn bó với nhau.
Thương vẫn ngồi bên cửa sổ liên tưởng đến một tương lai xa vời. Ngày tuyết tan biến chỉ có một màu nắng ấm và hoa bướm dập dìu, Tuấn sẽ nắm lấy tay Thương đi trên đồi cỏ mịn. Màu xanh của cỏ non dưới nắng đẹp kỳ diệu làm sao ! Chợt nghĩ lại màu xanh, Thương lại trỉu lòng, cái màu xanh vô cùng đẹp mà cô yêu thích đó chỉ để nhìn thôi, cô không thể mặc một cái áo hay một đôi giày có màu xanh như thế. Cũng giống như chuyện tình mình với Tuấn, càng yêu, càng đau, nhưng càng tuyệt vọng không đi đến đâu. Một ngày kia mối tình đó cũng như đồi cỏ xanh úa dần theo mùa Thu rồi chết rũ trong mùa Đông tuyết trắng. Tuyết ngoài trời lại rơi, băng chưa tan mà tuyết lại rơi nữa rồi. Thương thở dài ngao ngán. Thương lấy chiếc khăn len đang đan nửa chừng ra đan tiếp, chiếc khăn màu trắng này sẽ là quà Noel cho Tuấn, cho mối tình bất diệt của cô. Vừa ngồi xuống thì thấy ngoài kia dáng Tuấn đang bước đi về hướng nhà mình. Thân anh cao lớn hơn Thương nhưng lại hơi gầy, mái tóc hơi xoăn rớt xuống vầng trán khiến Thương luôn cảm thấy ở con người này dường như có điều gì đó luôn trắc trở trong đời sống. Thương tự nhủ lòng mình rằng cô yêu Tuấn không phải vì thương hại. Chắc chắn không phải vì thương hại. Con người mà, có ai được toàn vẹn, khác màu da, khác tiếng nói thì đã sao? Quý nhau yêu nhau ở tấm lòng chân thật mới là điều quan trọng. Tuấn chưa vào đến thềm nhà, thấy cái xuỗng xúc tuyết anh đã hì hục dọn cho sạch cái đường đi. Hàng xóm đâu có lạ gì Tuấn nữa, họ có cảm nghĩ Tuấn sẽ là thành viên trong gia đình Thương nay mai thôi. Bà Mỹ đi ra ngoài cảm ơn Tuấn rồi hối hả đi làm. Làm overtime có bốn tiếng mà bà cũng ráng dậy sớm lăng xăng như mọi ngày. Tuấn chào bà Mỹ rồi đi vô nhà gọi Thương bằng giọng nói trìu mến. - Thương ơi ! Em đâu rồi? Hôm qua anh nhớ em quá ngủ không được... ! - Hông cho anh vô... Khoang đã, em đang bận. - Làm gì đó? Có gì giấu anh hả? - Dạ hông ! Thương lật đật chạy ra đóng cửa phòng lại sợ Tuấn biết được bí mật của mình. Chiếc khăn trắng đan nửa chừng nằm trên bàn, cọng len vướng theo chân cô. Thương lúng túng nàng la lên như đuổi Tuấn ra phòng khách. - Anh đi ra ! Hông cho đứng chỗ đó ! Lúc nào cũng vậy, Thương nói như ra lệnh cho Tuấn, nhưng Tuấn thì cứ tuân theo ý cô. Có lẽ vì vậy nên Thương dường như có vẽ lấn lướt anh hơn. Ngộ một cái, con gái càng lấn lướt người nào thì lại yêu thương người đó hơn, Thương nghĩ vậy. - Ah, anh chở em đi ăn nha, mặc áo ấm vô đi. Thương cười tủm tỉm quay vô phòng thay đồ, lòng vui phơi phới. Tuấn liếc mắt theo thấy cọng len nằm dưới đất, anh đoán được phần nào tại sao cô nàng lại lí lắc nhất định không cho mình biết điều bí mật. Thương trở ra với chiếc áo hồng và chiếc váy trắng. Mái tóc thả dài óng ả, cô liếc đôi mắt ngọc của mình rồi đi thẳng ra xe mặc cho Tuấn khóa cửa nhà. Tuấn chạy vọt ra mở cửa cho Thương vào ngồi rồi hí hửng chạy sang bên tay lái. - Em nhắm mắt lại đi... - Để làm gì? Hông chịu đâu, lỡ anh ăn gian người ta sao... ! Nói thì nói nhưng cô vẫn nhắm mắt lại chờ đợi một điều kỳ diệu gì đó sẽ xãy ra. Tuấn ngó người yêu chăm chăm, muốn hôn lên nụ môi của nàng như lại sợ nhạt mất màu son. Anh hôn phớt lên cái trán bướng bỉnh của Thương rồi đưa tay ra phía sau lấy một cành hồng đưa cho cô. - Ý ! Biết ngay anh ăn gian mà .... Hai người vui vẻ quên đi hết những điều gì đã xãy ra hôm qua. Tình yêu thật là khó hiểu. ......
__________________
![]() |
#2
|
||||
|
||||
![]() Tiếp theo...
Đi ăn xong hai người về lại nhà của Thương. Hai người ngồi xem ca nhạc được một lúc thì bà Mỹ về. Họ ngồi trò chuyện vui vẻ, kể chuyện tây chuyện ta được một lúc thì nghe tiếng gỏ cửa. Bà Mỹ ngó ra sân thấy chiếc xe của em trai tới thì hớt hải bảo Thương nói Tuấn đi về đi. Nhưng không kịp nữa, Thương không biết phải làm sao, bèn kéo tay Tuấn vào phòng tắm để tránh mặt cậu mợ mình. Đó cũng là một chuyện mà Thương thấy có lỗi với lương tâm mà không thể nào đền bù lại cho Tuấn được. Cậu mợ ngồi chơi chừng nửa tiếng rồi ra về không biết họ nghĩ gì. Sau khi cậu mợ đi về rồi, Thương và Tuấn trở ra phòng khách, lòng Tuấn buồn dịu vợi, bà Mỹ và Thương thì ngượng nghịu không biết nói gì cho Tuấn hiểu mặc dù cả ba đều biết rõ lý do. Có lẽ Tuấn đã yêu Thương quá đổi nên phải xuống nước nhịn nhục trong lúc này. Cả ba đang ngồi im lặng thì lại nghe tiếng gỏ cửa, đến lúc này không một ai muốn chủ động ra mở cửa. Tiếng người em họ của Thương vang lên. Thương như người sắp chết vớt được cái phao, cô lao ra mở cửa cười nói ríu rít với em họ. Em họ cũng trạc tuổi Tuấn, là bạn thân nên họ không lạ gì nhau. Em họ đánh tiếng : - Cô ah, con và mấy thằng bạn rủ nhau đi Texas chơi, cô có muốn đi về đó thăm bạn bè thì đi chung với tụi con. - Ờ, cô sắp được nghỉ lễ 2 tuần, có lý nghe.... - Đi nha má, con cũng muốn đi chơi... - Có xe chưa Thuyên? Cần tài xế hông? Tao cũng muốn đi... Thế là cả nhà ai cũng hớn hở bàn tính chuyện đi chơi Texas. Cặp mắt của Thương và Tuấn sáng lên vì họ sẽ được đi chung với nhau những ngày sắp tới. Ngày nghỉ lễ hai mẹ con bà Mỹ soạn đồ đi chơi, họ chờ Thuyên và Tuấn cùng mấy người bạn tới chở đi. Bảy người đi hai chiếc xe, Tuấn, Thuyên bà Mỹ và Thương đi chung 1 chiếc. Thương ngồi ghế sau lưng Tuấn, chốc chốc họ lại nhìn nhau mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên sự yêu thương thắm thiết. Trên đường đi qua những chỗ sương mù dày đặc, có chỗ tuyết đổ mù mịt, nhưng trong lòng họ thật ấm áp, hạnh phúc. Bà Mỹ cảm thấy thương hai đứa trẻ này vô tận. Bà cũng muốn cho chúng có thời gian với nhau, rồi khi bị áp lực của anh chị em bà lại muốn Thương đi theo đường lối của anh chị em bà vạch vẻ. Bà mâu thuẩn không biết phải làm sao. Qua tới Texas, họ ở nhà người em gái của bà Mỹ, đám con trai đi theo Thuyên đi lòng vòng chơi. Bà Mỹ và Thương ở lại trò chuyện với gia đình người dì. Dì của Thương bất ngờ hỏi đến Cường khiến Thương lúng túng. - Dạ con chưa muốn lấy chồng... - Thằng Cường nó giỏi lắm con àh, con mà cưới nó khác nào chuột sa hủ nếp... Àh, mà nó thương con lắm nghen con, nó về đây nó buồn nó khóc, nó cạo cái đầu trọc lóc vì con đó. Thì ra dì của Thương đã biết nhưng chỉ muốn hỏi lại vì sao Thương từ chối Cường mà thôi. Dì nhắm biết Thương có cảm tình với Tuấn, Tuấn lại là con lai đen, tuy tế nhị nhưng dì cũng không khỏi có ấn tượng không mấy gì thiện cảm với mối tình này. Dì lục trong sổ điện thoại ra đưa cho Thương số phone của Cường rồi thở dài. - Cường nó nhắn dì đưa lại số phone cho con. - Ủa, sao ảnh biết con đi qua đây ?.... - Ờ, thì con là cháu của Dì, không lo cho con thì dì lo cho ai.... ! Thương lấy số phone trong tay dì rồi lặng lẽ cuối đầu do dự. Thấy đứa cháu khờ khạo của mình ưu tư người dì bèn bấm lấy bấm để số phone rồi đưa phone qua cho cháu mình. Thương ú ớ cầm lấy phone hai má đỏ bừng. - Hello, dạ con chào dì, dì khỏe không? - Dạ, hông phải dì, ... - Thương, là em hả , em đến Houston rồi? Anh tới liền nha ! - Dạ.... Thương lật đật đưa cái phone lại cho dì, cô không biết phải nói sao cho Cường biết. Cô thật sự không muốn Tuấn và Cường gặp nhau. Dì cầm phone lên hí hửng cười. - Cường hả cháu ? Em nó tới nhà dì rồi, cháu tới chơi nha. - Dạ, con tới liền ! Hai mẹ con Thương không biết phải làm sao lúc này . Sợ 1 chút Tuấn và đám bạn về sẽ đụng Cường, không chừng sẽ xãy ra cảnh khó xử . Bà Mỹ bèn lên tiếng . - Chút nữa con đi chơi với Cường một vòng đi nha . - Má, ... con sợ anh Tuấn buồn .... - Mà con ở lại chút nữa tụi nó gặp nhau ... - Nhưng mà con biết nói sao với anh Tuấn đây má ? - Thì nói con đi thăm bạn cũ . Để đó má nói nó cho . Thương thay đồ trang điễm sơ rồi đi ra cửa, Cường đã đợi đó bao giờ . Gặp Thương, Cường mừng rỡ . Nắm lấy tay Thương rồi ôm Thương vào lòng mặc cho nàng chống chọi . Bà Mỹ thấy cường như vậy bà cũng phật ý, cho rằng Cường không mấy gì lịch sự . Dì của Thương thì khác, lúc nào Dì cũng cười hớn hở và luôn ủng hộ Cường . Rời khỏi nhà dì, Cường chở Thương đi về hướng nhà mình mà không cần hỏi xem cô muốn đi đâu . Khi xe đậu trên đường rày xe lửa, Cường cố tình dừng xe lại chờ cho tới lúc xe lửa bên kia chạy lại gần anh nói : - Thương, anh hỏi thiệt em có thương anh không ? Nếu em không thương anh thì em đâu có về đây thăm anh đúng không ? - Em không có giỡn chơi với anh nữa, chở em về nhà liền ! Giọng nói của cô như muốn khóc, nước mắt ràn rụa, cô run và giận . Cường ngó cô say đắm . - Ngay cả lúc em giận dữ cũng dễ thương quá ... cho nên anh biết suốt cuộc đời này anh không thể quên em đâu Thương. Mình chết chung nha ?! - Anh điên rồi ! Chiếc xe lửa đến gần hung tợn như con sư tử sẵn sàng tiêu diệt miếng mồi trước mặt . Thương nhắm mắt chờ chết . ....... còn tiếp -
__________________
![]() |
#3
|
||||
|
||||
![]() tiếp theo.....
Tiếng còi xe lửa hú nghe đến rợn người, chờ tới phút chót Cường liền vô số chạy qua khỏi cổng xe lửa. Thương điên tiết : - Anh muốn chết thì chết một mình đi, đừng mang em ra đùa giỡn ! - Ừa phải, có lẽ em cho rằng anh là một thằng điên, ngông cuồng, và tệ hại nhất. Nhưng nếu anh không thử thì anh không biết rằng em đã không yêu anh và sẽ không bao giờ yêu anh như anh đã yêu em ! Cường bật khóc như đứa trẻ con, tức tưởi. Thương không màng đến cảm giác của Cường. Thôi đúng rồi, người ta yêu nhau sẽ sống chết có nhau. Tình yêu của Cường chỉ là tình yêu một chiều thôi. Anh lau nước mắt như đã tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. - Mình đi ăn nha em, anh đói rồi ! Cũng cái giọng như ra lệnh , Thương bất mản nhưng là khách nên cô gật đầu. Họ hướng về Houston, cả hai im lặng như sợ một lời nói, một hơi thở sẽ làm vỡ cái không gian dễ sợ này. Cường dắt tay Thương vào một quán karaoke, thay vì quán ăn làm Thương ngạc nhiên. Nàng nghĩ " Người gì mà không đàng hoàng, nói một đàng làm một nẽo " Lúc sau mới biết tiệm karaoke sang trọng đó có đủ các món ăn nhậu. Cường order đồ ăn cho Thương rồi đăng ký lên hát một bài. Người tiếp viên bàn của hai người là một cô gái dịu dàng xinh đẹp. Cô ta có vẽ thân mật với Cường, họ nói thầm thì với nhau gì đó và nhìn về phía Thương khiến Thương cảm thấy khó chịu. Trở lại bàn Cường giải thích vòng vo : - Anh giới thiệu với cô bé đó em là người yêu của anh... - Ăn xong cho em về nha, đi đường xa em mệt rồi. Dường như câu nói của Thương lại làm cho Cường nóng nẩy hơn. Anh không nói không rằng móc túi ra tờ một trăm đô để lên bàn rồi dắt tay Thương ra khỏi tiệm. Thương bước theo ái ngại trong lòng, có lẽ vì cô làm cho Cường giận hay vì những người xung quanh nhìn theo hai người với ánh mắt ngạc nhiên, tò mò. Mặc ! Thương biết rõ lòng mình nóng như rang, Tuấn ở nhà nếu biết được cô đi chơi với Cường chắc còn giận hơn là Cường lúc này nữa. Cô hối hận đã đi với Cường. Xe vừa giáp đoạn đường vào nhà, Thương đã bảo Cường dừng lại cho cô xuống. Cường dang đôi tay ra, anh muốn ôm Thương thật chặt vào lòng nhưng cô né ra khỏi vòng tay anh và đi thẳng về nhà Dì. Cường nhìn theo, nước mắt chảy dài trên má. " Mình là một thằng đàn ông không thể vì đàn bà mà mềm yếu, Cường àh, tỉnh giấc đi thôi, nàng chẳng có yêu thương gì mày đâu mà tơ tưởng vu vơ..." Anh lái xe thật nhanh ra khỏi đường như để trút hết cơn giận hờn. - Anh hận em ! Cường hét lên đau đớn. Nỗi đau dường như bóp nghẹt trái tim anh, nỗi đau như vạn vì sao trên trời lấn chen nhau mà không thể thoát khỏi làn mây đen nghịch cảnh. " Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào... " Đau thế nào để gọi là đau ngọt ngào? Bây giờ Cường đau như cắt. " Vĩnh biệt cuộc tình này, vĩnh biệt em, Thương ơi ! " Cường lái xe đi thẳng ra Galveston, anh tìm bờ đá ngồi xuống nhìn màng đêm đen, nhìn ngàn sao lung linh. Gió biển mát quá, ánh đèn xanh đỏ lấp lánh đẹp quá, sóng biển xô nhau dào dạt quá, mà cuộc tình mình sao đắng cay quá. Anh ngả người nằm xuống ghềnh đá, hai tay vò lấy đầu mình, mặc cho hai hàng lệ tuôn rơi không ngừng. Thương giờ này chắc đang vui vẻ bên Tuấn. Anh thắc mắc tại sao đời mình không có phước đức như Tuấn, một thằng con lai ! còn tiếp....
__________________
![]() |
#4
|
||||
|
||||
![]() tiếp theo....
Cả ngày đi chơi với bọn con trai mà lúc nào trong lòng Tuấn cũng lo sợ bâng quơ, bây giờ thì không còn gì để phủ nhận nữa, Thương đã đi chơi với tình địch của mình. Tuấn cay cú ngồi chờ trước cửa, bóng đêm đã ụp xuống ngoại ô , Pearland, Texas. Bóng đen đồng lõa với cuộc đời, không nói không rằng bao trùm lấy số phận đen đủi của Tuấn. Móc bao thuốc lá ra hút 1 điếu nhưng rồi Tuấn lại thả điếu thuốc xuống thềm xi măng rồi lấy chân dụi tắt. Hết rồi, còn gì để nói nữa, anh quỵ hai gối xuống đất, tay buông thỏng như một kẻ bại trận. Ngoài xa có tiếng xe rét bánh, rồi tiếng bước chân người mỗi lúc một gần, Tuấn mừng rỡ chạy ra đón, anh quên mất bao nhiêu nổi buồn bực ghen tuông. - Em đó hả? Anh mừng quá ! - Em xin lỗi... ! - Thương, em có thương yêu anh thật sự không? - Dạ có... - Em nói đi, mình suốt đời yêu nhau nha Thương ! - Em suốt đời yêu anh, Tuấn ơi ! Trong bóng tối của vùng ngoại ô, đôi trẻ ôm lấy nhau nước mắt ràn rụa. Tuấn ôm lấy Thương xoay vòng , môi họ gắn chặt vào nhau, đắm đuối, thiết tha. Chuyến đi đó vừa là một vết cứa trong trái tim của Tuấn vừa là một sự hàn gắn chua xót mà chỉ có 1 kẻ mù quáng như anh mới cam lòng chấp nhận. Còn Cường, có lẽ Cường còn đau hơn khi biết mình là người thua cuộc trong cuộc tình tay ba này. Ngày tháng trôi đi vội vã, một năm sau Cường gọi lại cho Thương, vẫn cái giọng như ra lệnh : - Anh gọi cho em lần cuối, em chấp nhận làm vợ anh thì anh sẽ chờ em, nếu em không chấp nhận thì cuối năm nay anh sẽ lấy vợ. -Cảm ơn anh đã gọi hỏi thăm em, chúc anh vạn sự như ý ! - Có nghĩa là trong trái tim em vẫn không có 1 chỗ nào dành cho anh sao Thương? - Anh muốn em nói dối với anh? - Anh hiểu rồi, sẽ không làm phiền em nữa, vĩnh biệt em ! Cường gát máy, đó cũng là lần sau cùng anh gọi cho Thương. Anh quyết định lấy vợ, và không ai xa lạ người con gái đó là người hàng xóm, đã từng yêu thương anh từ lâu lắm rồi. Giờ đây anh mới hiểu, mới trân quý mối tình của cô hàng xóm đơn phương dành cho anh bấy lâu nay, nhưng trái tim anh còn một vết cứa khác, có lẽ sẽ phục hồi theo thời gian. .... TTTT
__________________
![]() |
#5
|
||||
|
||||
![]() tiếp theo...
Cuộc đời ngỡ đã bình yên sau chuyến đi chơi xa. Tuấn và Thương ngày càng quấn quít không rời khiến bà Mỹ cũng khó lòng tách rời họ. Đến một hôm đi học về Thương khoe với bà Mỹ rằng mới quen một anh bạn người Việt học rất giỏi trong lớp. Anh ta hẹn 1 đám bạn đi party. Một tia hy vọng chợt lóe lên trong đầu bà Mỹ nhưng bà vờ như không có gì quan trọng. - Àh, lâu rồi không thấy con đi chơi, thôi thì con đi sửa soạn đi chơi cho vui đi. - Áh, cái này là má xúi con gái má đi chơi đó nghen, mai mốt có gì đừng có la con đó..! - "Con hư tại mẹ " mà. Con khỉ này, không đi má đổi ý đó nghe ! Thương hí ha hí hửng chạy vô phòng lấy cái ví ra đi shopping. Bà Mỹ vói theo đưa cho cô $100. Như được nước, Thương chạy thẳng tới Mall, lựa mấy bộ váy mà cô ưa thích rồi chạy về nhà tắm rửa, lên đồ đi party. Tụi bạn học college đã tới đông đúc, người ăn kẻ uống, chuyện trò huyên thuyên. Thương bước vào thẹn thùng gục đầu chào người quen rồi đưa mắt tìm người bạn mới quen trong lớp. Đang lúng túng thì phía sau có người đẩy ghế tới mời cô ngồi. - Chào tiểu thơ ! - Trùi, ghẹo người ta nha. - Tiểu thơ thiệt mà ! Mời ngồi, tự nhiên nha, uống nước gì mình lấy cho? Trước khi đi Hoàng còn ghé tai nói nhỏ với Thương : - You look great ! Con trai gì mà cái miệng ngọt thấy ớn. Thương tuy ghét loại con trai này nhưng một câu khen giản dị như vầy cũng đủ làm cô thẹn thùng đỏ mặt. Hoàng trở lại đưa ly nước cam cho cô và một dĩa đồ ăn nào gỏi, bánh, thịt nướng. -Ăn cho nhiều để có sức mà hát nha, nghe nói Thương hát hay lắm ! - Cám ơn anh ! Suốt một buổi tiệc dài Hoàng ngồi bên cạnh ga lăng hết cở khiến Thương cảm thấy mình được nuông chìu ghê đi. Cô hát cũng hay hơn, người vỗ tay tán thưởng cũng đông hơn, và trong đó dĩ nhiên Hoàng là người vỗ tay to nhất. Một lúc sau Hoàng xin đưa Thương về. Cô lại cảm thấy vinh hạnh trước bao nhiêu cặp mắt của các bạn gái cùng trường. Có gì đâu, một người con trai vạm vỡ, vai u thịt bắp, học giỏi như Hoàng tuy không điển trai lắm nhưng cũng đào hoa kia mà. Hoàng đưa Thương về, hai người hình như bổng im lặng ngại ngùng. Bất chợt Hoàng nói trên đường về ghé qua Mall một chút. Anh cần mua vài món quà cho người cô. Dẩn Thương đi, Hoàng hỏi cô dùng mỹ phẩm loại gì, Thương chia sẻ những gì cô dùng xong Hoàng mua tất cả những món hàng đó. Họ lại đi sang quầy nữ trang, Hoàng bảo muốn mua đồng hồ, loay hoay 1 chút Hoàng mua 1 chiếc đồng hồ giây vàng rồi hai người đi ra xe. Lại một cảm giác im lặng bao trùm lấy hai người. Họ không biết đối phương nghĩ gì về nhau. Để đánh tan sự im lặng Hoàng lên tiếng : - Hôm nay không thấy anh Tuấn đến party hả Thương. - Chắc tại toàn sinh viên nên không có ảnh. - Chưa bao giờ anh được vui như hôm nay - Lâu rồi chưa đi party, hôm nay chơi vui quá ! - Biết gì hông? - Chưa nói sao biết? - Anh biết Thương lâu lắm rồi, từ hồi đi bỉthday Thương kìa, chắc lúc đó bận quá nên Thương không biết hay không nhớ anh thôi. - Ủa, vậy hả ...?! - Nè, hồi nãy đi shopping, không biết tặng quà gì cho Thương nên mới nói vòng vo. Happy belated Bỉthday Thương ! -Trùi ui, sinh nhật qua cả tháng rồi, hông lấy đâu, anh mang cho cô hay dì anh đi ! - Anh nói dóc thôi, anh đâu có cô hay dì, nội ngoại có 1 mình ba mẹ anh và anh hà. Thôi hông chịu quà birthday thì quà, Noel vậy. Không lấy không được nghe. - Cám ơn anh, you're so sweet ! Thương chạy vào nhà, giấu nụ cười trên môi. Bà Mỹ đoán được con gái mình có điều gì đó có vẽ hân hoan, vui vẻ lắm. còn tiếp.... TTTT
__________________
![]() |
#6
|
||||
|
||||
![]() Cái này là hoa lạc giữa rừng... dê rồi! :laughing2:
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|