|
#1
|
||||
|
||||
![]() Chòy! Chiện sĩ kể chiện có ý đồ hén!
![]() Trong vắt trời mây nước một màu Non Bồng cảnh tượng thật xinh sao Đôi nàng tiên nữ hài sen dạo Có phải ta mơ chốn động Đào (Chuyện sĩ) Trời xanh mây trắng gác chung màu Liẽu biếc nghiêng mình đẹp dáng sao Động Bích như dường in bóng Hạc Sẩy chân ta lạc đến vườn Đào qh Ngày thu hoa lá toả muôn màu Nắng chiếu xuyên cành vạn ánh sao Nhược Thuỷ dòng trôi say dáng ngọc Thẹn thùng bên ấy ửng môi đào AH Giấc mộng năm canh dệt sắc màu An hoà sông núi toả ngàn sao Hồ Cầm khảy điệu tình tang khúc Bạc mệnh hồng nhan nhạt má đào TN
__________________
![]() À ơi múc ánh trăng vàng
Anh ru bé ngủ mộng tràn môi thơm |
#2
|
||||
|
||||
![]() Chòy! Chiện sĩ kể chiện có ý đồ hén!
![]() Trong vắt trời mây nước một màu Non Bồng cảnh tượng thật xinh sao Đôi nàng tiên nữ hài sen dạo Có phải ta mơ chốn động Đào (Chuyện sĩ) Trời xanh mây trắng gác chung màu Liẽu biếc nghiêng mình đẹp dáng sao Động Bích như dường in bóng Hạc Sẩy chân ta lạc đến vườn Đào qh Ngày thu hoa lá toả muôn màu Nắng chiếu xuyên cành vạn ánh sao Nhược Thuỷ dòng trôi say dáng ngọc Thẹn thùng bên ấy ửng môi đào AH Giấc mộng năm canh dệt sắc màu An hoà sông núi toả ngàn sao Hồ Cầm khảy điệu tình tang khúc Bạc mệnh hồng nhan nhạt má đào TN Mặt nước gương soi chiếu vạn màu Gợn đùa dáng liễu ngẩn ngơ sao Cầm Đài tiếng trúc ru trời mộng Quyện cả hồn ai dậy sóng đào YN
__________________
![]() thay đổi nội dung bởi: ♥Ý Nhi♥, 07-30-2009 lúc 09:58 PM. |
#3
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Trên cành chim chóc hót vui sao Thần phù chiếc bách trôi lờ lững Réo rắt cầm thanh vọng suối đào AH
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#4
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Nhờ khéo ăn nói, Văn Nhân làm thân với thầy trò Dương tiểu thư một cách nhanh chóng. Nhất là Thảo Hoa, nó hỏi chuyện chàng ta liên miên và chàng ta cũng tỏ ra có kiến thức khá rộng. _ Thưa công tử, tại sao Tết trùng cửu người ta thường lên núi chơi đến hết ngày mới về nhà? _ À thì tích xưa truyền lại rằng có người học trò ở huyện Nhữ Nam theo học ông tiên. Ông tiên bảo anh ta rằng “ngày mồng chín tháng chín nhà ngươi phải tai hoạ, muốn tránh phải mang cả nhà lên núi, tay đeo túi đỏ đựng hạt thù du, uống rượu cúc đến tối hãy về.” Người học trò nghe lời làm theo, đến tối về nhà thấy gà vịt trâu chó trong nhà đều chết cả. Vì thế đến ngày trùng cửu người ta bỏ nhà tạm lên núi lánh nạn, sau thành thói quen. Trúc Mai tiếp lời: _ Người học trò tên là Hoàn Cảnh, còn thầy y là Phí Trường Phòng. Ngoài ra sách Phong thổ ký còn chép: “Đời Hạ, do vua Kiệt dâm bạo tàn ác, Thượng đế muốn răn dạy nên ngày mồng chín tháng chín giáng một trận thuỷ tai nặng, nhà cửa khắp miền cửu châu bị nước tràn ngập, nhân dân chết đắm nhiều vô kể, thây nổi đầy đồng. Chỉ những người may mắn ở trên cao mới thoát tai kiếp. Từ đấy mỗi năm đến ngày trùng cửu nhân dân lo sợ, trẻ già đùm bọc rủ nhau lên núi cao lánh nạn. Tục ấy thành lệ, đến đời Hán Văn đế cho dựng đài cao ba mươi trượng trong cungđể mỗi năm đến ngày trùng cửu vua cùng hoàng hậu phi tần lên ở chơi cho qua hết ngày ấy.” Sau đến đời Đường, trùng cửu trở thành lễ tiết, các văn nhân thi sĩ cùng nhau lên núi cao uống rượu làm thơ. Ấy là tục của Trung Hoa, sau du nhập vào nước ta. Văn Nhân tỏ vẻ thán phục: _ Kiến văn tiểu thư thực là uyên bác. Thảo Hoa lại thắc mắc: _ Kiệt vương vô đạo, hà cớ chi Thượng đế giáng thuỷ tai tàn hại lương dân? Ngài sai Thiên lôi đả y chết đi có hơn không? Trúc Mai ngậm ngùi: _ Từ xưa đến nay mọi tai ương hoạn nạn chỉ trút vào đầu dân đen chứ kẻ bề trên vẫn an nhiên tự tại ăn trốc ngồi cao, lại còn xem dân như thù, mặc tình bóc lột đến tận xương tuỷ. Làm dân hèn phải cơ cực lắm thay! Văn Nhân lại nói: _ Hình như ngày trước có vị thi nhân nào có bài thơ về tết này. Tiểu sinh nhớ mang máng mấy câu như là: Độc tại dị hương vi dị khách Mỗi phùng giai tiết bội tư thân Trúc Mai tiếp lời: _ Dao tri huynh đệ đăng cao xứ Biến sáp thù du thiểu nhất nhân Đây là bài “Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ” của Vương Duy. Bạch cư Dị còn có bài “Trùng dương tịch thương phú bạch cúc” cũng hay lắm. Rồi nàng lại ngâm: _ Mãn viên hoa cúc uất kim hoàng Trang hữu cô tùng sắc tự sương Hoàn tự kim tiên ca tửu tịnh Bạch đầu ông nhập thiếu niên trường Văn Nhân lại tán tụng: _ Thực quả tiểu thư tài học phi thường, tiểu sinh vô cùng ngưỡng mộ. Xin mạn phép hỏi tiểu thư có thể dịch bài thơ ra tiếng Nôm cho tiểu sinh học hỏi được chăng? _ Tiểu nữ cũng chỉ dịch bừa thôi, công tử nghe đừng có chê cười … _ Dạ tiểu sinh nào dám! Tiểu thư suy nghĩ một chốc rồi ngâm lên: _ Rực rỡ vườn hoa cúc phủ vàng Lẻ loi một khóm sắc dường sương Sáng nay tửu hội nào đâu khác Tóc bạc ngồi chen trẻ mấy hàng Văn Nhân vỗ tay khen: _ Tuyệt diệu, quả là Tạ Nữ hồi dương, Từ Phi tái thế. Tiểu sinh nghiêng đầu bái phục. Trúc Mai hơi đỏ mặt. Chợt nghe Thảo Hoa bảo nhỏ sau lưng: _ Thưa tiểu thư, ai như anh Đào Long Vân kìa? Nghe ba tiếng Đào Long Vân, tiểu thư hoảng hốt lùi lại, như thể sợ bị chàng bắt gặp mình đang đứng trò chuyện với Tống Văn Nhân. Nàng nhác thấy ở khuất sau bụi cây dường như chàng ta đăm đăm nhìn nàng không chớp thì trong dạ bất an, vội vàng kéo Thảo Hoa quay đi: _ Chúng ta đi thôi. Rồi tất tả vòng ra sau núi. Không rõ chuyện gì, thầy trò họ Tống cũng lẽo đẽo bước theo. Từ lúc gặp Long Vân, Trúc Mai không còn thiết trò chuyện nữa. Nàng chỉ im lặng hoặc trả lời nhát gừng những câu hỏi của Văn Nhân một cách qua loa cho xong. Chiều tàn. Mặt trời đã hạ dưới lưng chừng núi, nép mình sau những tàng cây rậm rạp. Vài tia nắng vàng yếu ớt toả leo lét như ánh đèn mờ chốn xa xa. Người ngoạn núi thưa lần, rồi vắng hẳn. Dương tiểu thư xin cáo từ, Văn Nhân giữ lại: _ Tiểu thư thong thả đã, chúng ta hãy ngồi đây ngắm hoàng hôn trên núi. Thật chưa có cảnh nào đẹp hơn thế nhỉ? Tiểu sinh kính mời tiểu thư cùng làm thơ vịnh để đánh dấu buổi gặp gỡ thú vị hôm nay. _ Quá muộn rồi. Công tử cho phép chúng tôi về trước, kẻo lão bộc nóng lòng trông đợi! Tống Văn Nhân quay sang bảo tên gia đinh: _ Tống Đình, mi cùng cô em đây xuống núi bảo lão người nhà tiểu thư chờ thêm một chốc, tiểu thư sẽ về sau nhé. Tên gia đinh dạ lớn, nắm tay Thảo Hoa đi liền. Sự thể xảy ra quá đột ngột, cả Trúc Mai lẫn Thảo Hoa đều kinh hoàng không ứng biến kịp. Thảo Hoa cố vùng vẫy ra khỏi bàn tay cứng như thép nguội của Tống Đình, mặt mày tái mét, mồm lắp bắp chẳng thành câu: _ Ngươi… ngươi..., tiểu thư … Trúc Mai gượng trấn tĩnh: _ Đa tạ thịnh tình của công tử. Nhưng chúng tôi phải về ngay, không thì lão gia lại trách mắng. Nàng hấp tấp chạy đến bên Thảo Hoa. Văn Nhân lắc mình một cái. Mắt nàng vừa hoa lên đã thấy y đứng chắn ngang trước mặt rồi. Đôi tròng mắt long lên toát ra vẻ thèm khát, y mất hẳn cái dáng phong lưu nho nhã của vị công tử hào hoa lúc ban ngày. Trúc Mai hãi sợ, dòm quanh không một bóng người. Nàng từ từ thối lui, lòng suy tính tìm phương đối phó. Phía dưới sau một gộp đá vọng lên tiếng thét thất thanh của Thảo Hoa rồi tắt nghẹn như là bị bàn tay bịt ngang miệng. Bỗng nghe Tống Đình la "oái" và xuýt xoa kêu: _ Á à, con bé này hung tợn! Thì ra nhân lúc y bất phòng, Thảo Hoa cắn mạnh vào tay y đến bật máu tươi, y đau điếng phải buông ra. Nó vụt bỏ chạy. Tống Đình đuổi theo. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#5
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Trúc Mai bấn loạn tâm thần, bụng thầm kêu khổ. Phải chi hồi nảy nàng đừng xấu hổ, trốn tránh Long Vân thì giờ đây đâu phải lâm vào cảnh khốn cùng. Văn Nhân lại tiến tới, Trúc Mai lùi dần. Chân nàng đã chạm bờ vực. Nàng khẽ quay lại liếc nhìn, phía sau nàng là vực sâu thăm thẳm, dốc đá cheo leo không cách nào trèo hay tuột xuống mà mong toàn thi thể. Nàng thầm suy tính, nếu Văn Nhân tiến thêm một bước nữa thì nàng đành phải liều mình lăn xuống vực để bảo toàn danh tiết. Lòng nàng cực kỳ sầu não, không ngờ hai thầy trò ngày hôm nay đi chơi lại gặp kẻ côn đồ, vì ham vui một chút mà tàn một đời hoa. Giữa lúc nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc, chợt bên tai vang lên giọng nói khá quen thuộc: _ Kính bẩm tiểu thư, rước tiểu thư xuống núi hồi gia, viên ngoại đang trông ngóng! Trúc Mai mừng rỡ, thốt lên: _ Đào huynh ... Nàng quay qua thấy Đào Long Vân đứng bên tự lúc nào. Mặt chàng ta thản nhiên như không thấy chuyện gì xảy ra trước đó. Nàng nhìn chàng trai tỏ vẻ biết ơn, đôi mắt long lanh vô cùng xinh đẹp. Mất dịp may, mọi toan tính bị đảo lộn, Văn Nhân tức giận khôn cùng. Y thầm nghĩ: _ Việc dĩ lỡ, ta trót đã ngồi lưng cọp khó mà xuống được nữa. Trông thằng này tướng tá thư sinh ốm yếu chắc cũng dễ giải quyết. Làm luôn cho rồi. Y sửa soạn vận công đề khí, mắt nhìn chằm chặp vào mặt Long Vân. Chàng ta vẫn ung dung không sợ hãi: _ Quan lớn thấy tiểu thư về muộn e xảy ra việc chẳng lành nên đã sai Lưu đội trưởng đem vài mươi quân binh ở huyện đường đến đón rước. Tiểu nhân đi đường tắt đến đây trước, đã gặp lão Dương dưới núi. Lão chỉ tiểu nhân lên đây còn lão ở lại chờ. Tiểu thư nhìn kìa. Theo hướng tay chàng là một đám bụi mù đang tiến về phía chân núi. Trúc Mai hơi ngơ ngẩn: _ Lưu đội trưởng? ... Chợt hiểu ra, nàng đổi giọng: _ Có Lưu đội trưởng đi cùng là ta an tâm rồi. Thật là phiền cậu ta quá! Chỉ vì mải vui trò chuyện với Tống công tử mà quên cả giờ giấc! Quay sang phía Văn Nhân nàng mỉm cười chắp tay chào: _ Xin công tử tha lỗi. Chúng ta còn nhiều dịp gặp nhau. Khi nào thư thả, kính mời công tử ghé qua tệ trang để cùng nhau đàm đạo. Thấy Dương tiểu thư tỏ ra ôn hoà nhã nhặn, không chút nghi ngờ tâm địa bất chính của y, Văn Nhân cho rằng đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của cô gái. Hơn nữa hắn cũng ngại lôi thôi với đám quan binh huyện, nên nén lòng vờ vui vẻ đáp: _ Vâng ạ, xin chào tiểu thư. Nhất định tiểu sinh ngày đêm trông ngóng được viếng thăm quý phủ để hầu chuyện. Vừa lúc Thảo Hoa chạy tới. Tên Tống Đình thấy cảnh tượng xảy ra nên cũng dừng lại phía kia chờ lịnh. Trúc Mai bảo đứa tỳ nữ: _ Chúng ta về thôi. Nàng trở gót đi theo Long Vân, Thảo Hoa líu ríu theo sau. Văn Nhân dợm bước thì Long Vân đã ngăn lại: _ Xin công tử cảm phiền chậm chút. Dưới núi có nhiều người, công tử và tiểu thư cùng đi e chẳng tiện. Văn Nhân hậm hực nhìn ba người không dám nói câu gì. Đến mái đình không vách dưới chân núi, tiểu thư chỉ thấy Dương lão bộc đang sốt ruột trông chờ, ngoài ra không một bóng quân hầu. Lão toan mở miệng hỏi, Long Vân đã khoát tay bảo: _ Lão lấy xe chở tiểu thư về cho chóng, chúng đuổi kịp thì khốn đấy. Để tôi chặt chân chúng đã. Chàng ta tháo dây cương hai con ngựa cao lớn buộc ở gốc cột, cầm cây quất túi bụi. Hai con thú lồng lên, hí vang và cắm cổ chạy mất. Xong chàng nhảy vào xe, ngồi cạnh lão Dương. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, phóng như bay trên đường lộ. Mãi tới giờ Thảo Hoa mới hoàn hồn, tin rằng mình thoát nạn. Nó liếc nhìn Trúc Mai, thấy tiểu thư đang ngượng ngùng cúi mặt, đôi má đỏ bừng. Thảo Hoa quay sang Long Vân hỏi: _ Thật nhờ anh lanh trí cứu tiểu thư và em. Vì sao anh biết tiểu thư và em đang gặp nguy mà đến kịp thời như thế? Long Vân lúng túng đáp: _ Chỉ là tình cờ tôi đi ngang qua thôi! Trúc Mai hiểu là chàng ta nói dối. Trống ngực nàng đập liên hồi. Chàng theo dõi mình chăng? Có phải chàng lo lắng đến sự an nguy của nàng mà chủ tâm rình rập, hòng xuất hiện đúng lúc để cứu nàng? Trúc Mai tin chắc như vậy. Nàng cảm thấy nỗi sung sướng tràn ngập cả lòng. Ừ nhỉ, chàng cũng không phải là kẻ vô tình trước vẻ yêu kiều diễm lệ của nàng. Bất giác nàng ngước lên nhìn Long Vân và bắt gặp chàng vừa quay lại. Bốn mắt giao nhau, hai tâm hồn cùng xao xuyến. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() thay đổi nội dung bởi: AiHoa, 08-13-2009 lúc 12:00 PM. |
#6
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Từ nhà ông Đồ Cam tới chợ phải vượt qua một con sông. Dương gia trang ở phía bên kia sông, hàng ngày đi chợ Long Vân đều đi ngang qua đó. Mặc dù đã quen biết và còn là ân nhân của Dương tiểu thư, nhưng do thân phận nghèo hèn, chàng cũng không tiện ghé qua thăm nàng như những vương tôn công tử quyền quý khác. Mỗi lần đi ngang, chàng vẫn lén đưa mắt nhìn vào hai cánh cổng sơn son khép chặt im ỉm dưới mái vòm tam quan chạm trổ hình long phượng, lòng suy nghĩ vẩn vơ. Không hẹn mà nên, qua song cửa khuê phòng Trúc Mai lại ngóng nhìn ra cổng mong được thấy chàng trai tài giỏi đã làm tâm hồn trong trắng của cô gái mười bảy xao gợn sóng tình. Cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng phải nhờ Thảo Hoa trao cho chàng mảnh giấy hoa tiên trên có ghi bài thơ để giải bày tâm trạng với chàng. Long Vân cũng hoạ bài thơ phúc đáp nhờ con tỳ nữ trao lại. Thơ qua thơ lại, đôi nam nữ càng thêm khắng khít, dẫu chưa thốt lời mà lòng đã thầm hẹn ước, tình yêu như hoa trái trên cây đã chín mùi chỉ chờ ngày rụng. Có hai kẻ không lấy gì vui vẻ đối với cuộc tình này. Người thứ nhất, tất nhiên là Tống Văn Nhân, em vợ quan Lưu trấn. Hắn đã tốn hao rất nhiều tiền của và công sức, nào là giao hảo với quan tri huyện, nào là thăm viếng tặng quà Dương viên ngoại, rồi cậy người giới thiệu, mối mai. Quan Lưu trấn cũng ân cần gửi gắm. Dương viên ngoại có lẽ đã bằng lòng nếu tiểu thư không quyết tình cự tuyệt. Mỗi lúc Văn Nhân đến nhà nàng đều tìm cách trốn tránh. Vả lại tuổi nàng còn nhỏ, viên ngoại chẳng hối thúc gấp gáp gì. Ông chỉ cho rằng trẻ nít còn ham vui, chưa muốn vướng bận, thế thôi. Người thứ nhì là Thảo Hoa, tỳ nữ thân tín của Trúc Mai. Thảo Hoa từ lâu vẫn ưa thích Long Vân. Ước mơ của nó thật ra cũng không phải là quá đáng. Hai đàng quen nhau từ trước, lại cân xứng về mặt hộ đối môn đăng. Không ngờ cớ sự xảy ra hay do cơ trời run rủi nàng tiểu thư lại biết đến chàng trai nghèo hèn nhưng thông minh xuất chúng này, rồi tạo nên ơn nghĩa, mà hai người đâm ra gần gũi khiến mối tình đơn phương của Thảo Hoa trở thành vô vọng. Trớ trêu thay, nó còn phải đóng vai trò con chim xanh cho hai kẻ yêu nhau trao đổi ý tứ qua những vần thơ lãng mạn trữ tình. Một buổi chiều trở về từ xóm chợ, Đào Long Vân vui vẻ đếm bước trên con đường đất quen thuộc, lòng chàng dường như ẩn chứa một niềm hân hoan gì không biết. Chỉ thấy môi chàng luôn điểm nụ cười, trái với vẻ mặt lạnh lùng cố hữu khi xưa. Ánh tà dương chỉ còn le lói, rải rớt những tia vàng vọt đang còn luyến tiếc trần gian mà cố bám chót ngọn mấy hàng dừa. Từng đàn chim bay về tổ, vui mừng đoàn tụ, xao xác trên các cành cây. Loài ăn đêm chuẩn bị đi săn, chập chờn vỗ cánh. Trong tâm chợt phát mối cảm hoài man mác, Long Vân bâng khuâng nghĩ ngợi, chuyện nọ liên tưởng chuyện kia. Gần tới Dương gia trang chàng hơi chậm bước, mắt liếc nhìn vào. Trong trang vọng ra tiếng đàn ca, cười nói rộn ràng. Chắc hẳn hôm nay nhà họ Dương có đám tiệc. Chàng cắm đầu đi thẳng. _ Anh Vân, … anh! Long Vân dừng lại, ngoảnh nhìn cô bé vừa gọi tên mình. Cô bé tác chừng mười lăm mười sáu, tóc buộc hai bím, mặt xinh xắn dễ thương, mặc áo xanh kiểu nô tỳ nhà quyền quý. Cô ta chu cánh môi hồng, chớp chớp đôi hàng mi cong đen nhánh. _ Anh đi đâu thế mà chẳng ghé qua Dương trang? Chàng cố giữ vẻ tự nhiên: _ Chào Thảo Hoa. Thấy trong nhà có khách, tôi ngại người Dương trang bận rộn nên muốn tránh làm phiền vậy mà. Nàng tỳ nữ chính là Thảo Hoa. Từ ngày tiểu thư kết bạn với Long Vân, tiếng đồn truyền loan, nhiều kẻ ghen ghét, đặt điều ton hót nói xấu chàng với cha nàng. Phần khinh thường chàng nhà nghèo khó, thân ở mướn tôi đòi, phần ngại tiếng thị phi, mất lòng bọn khách quyền quý cao sang, viên ngoại từng có phen thẳng tay xua đuổi chàng. Nếu không vì tình yêu với Trúc Mai, chàng đã không thèm léo hánh tới gần Dương gia trang. Còn đang ngơ ngẩn, bỗng nghe tiếng quát đàng sau: _ Thằng mạt hạng kia làm gì rình rập ở đây? Định trộm cắp đồ đấy phỏng? Có khôn hồn séo đi ngay, hay chờ ông bẩn tay dạy dỗ hử? Một gã công tử mặt rỗ hoa mè, mắt lươn, tai chuột, khệnh khạng trong bộ quần áo gấm màu diêm dúa, đứng ở thềm trang viên chỉ trỏ doạ nạt. Lố nhố phía sau là lũ bạn đồng hội đồng thuyền, cùng hung hãn chống nạnh bên hông, ngông nghênh thách thức. Một gã khác thấp lùn hơi một tị, dáng hơi văn vẻ, lên mặt khuyên can: _ Lương huynh chấp nhất làm chi, thứ đồ nhà quê đói khát thấy nơi đình đám lắm mật nhiều đường thì thèm thuồng đến mong được thí chút xương thừa canh cặn ấy mà! Long Vân vọt miệng trả lời: _ Vâng ạ, tôi thấy chiếc bánh mật có lắm ruồi bu nên định tâm đứng xem coi con ruồi nào ngã lăn ra trước. Quý công tử chớ phiền. Tên công tử trợn mắt: _ Á…à … à, thằng nhãi! Mày dám bảo chúng tao là đám ruồi hôi tanh bẩn thỉu ấy a? Quân khốn này không thể tha thứ được. Mày chưa thấy quan tài chưa chịu khóc ru? Thảo Hoa hoảng kinh năn nỉ: _ Này quý vị đừng có ẩu đả ở đây, viên ngoại chẳng bằng lòng đâu. Lương công tử hãy vào trong, tiểu thư đang mời rượu đấy. Người bạn hắn cũng can: _ Thứ này chẳng đáng bẩn tay Lương huynh. Thôi mình vào trong uống rượu của Dương tiểu thư đi. Nghe tới Dương tiểu thư, họ Lương sáng mắt lên: _ Thế ư? Tạm tha cho mày. Cút đi ngay. Lần sau đừng để ông thấy mặt, nghe chửa? Doạ nạt kẻ mà y cho là tình địch và lấy oai với bè bạn xong, hắn đắc chí cùng đồng bọn trở lên nhà dự tiệc. Thảo Hoa dúi vào tay Long Vân một gói gì hơi nặng nặng, nói khẽ: _ Đây là quà tiểu thư gửi anh. Tiểu thư hôm nay bị viên ngoại canh kỹ, không lén trốn ra được. Rồi ngập ngừng mãi nó mới xoè đưa chàng một quả đào rất to vừa hườm chín. _ Còn cái này là em cho anh đấy. Không đợi phản ứng của chàng, nó lẩn ngay vào sau cổng, bỏ mặc chàng trai đứng tần ngần cầm hai món vật trên tay. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() thay đổi nội dung bởi: AiHoa, 08-14-2009 lúc 03:27 PM. |
#7
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Đặt chân lên đò, Long Vân khoan khoái hít thở làn khí trong lành mát rượi. Dòng nước lững lờ trôi, cuốn theo nào rong rêu nào rác rến, bọt sủi trắng một vùng. Xa xa ẩn hiện vài cánh buồm nâu, thấp thoáng in bóng tận cuối chân trời, cho ý niệm mơ hồ về cảnh bao la của vũ trụ. Chàng cảm thấy con người quá bé nhỏ và yếu đuối trước thiên nhiên và thầm nghĩ tại sao con người không hợp quần để tạo thành sức mạnh chống chọi lại nó để tạo nên cuộc sống no ấm yên bình? Tại sao con người cứ mãi bon chen danh lợi, chà đạp chém giết lẫn nhau chẳng hề thương xót? Loài dã thú dẫu ngu si, cục súc, dẫu dữ tợn hung tàn, vẫn còn biết tình đồng loại “một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”, “thố tử hồ bi”. Con người mệnh danh là thông minh, văn hiến, gẫm cho kỹ còn thua lũ muông cầm. Chàng mơ màng nhớ đến lời vị sư trụ trì Sùng Nghiêm Tự: _ Nghiệp chướng tiền căn chưa dứt tuyệt Thân phàm mê mải ngụp trầm luân Không, ta không thể chịu thua cuộc đời. Đời vẩn đục ta cần phải lắng cho trong, lọc cho sạch còn hơn ngồi bó tay chờ thiên căn nhân quả. Nhất định ta phải hoàn thành tâm nguyện, xây dựng một thế giới công bằng và nhân ái. Thiên đường cũng có thể kiến tạo tại nhân gian nếu mọi người đồng tâm hợp lực, không phải chỉ trông mong vào quyền phép của một đấng thiêng liêng bên ngoài trần thế để tách biệt về một nơi chốn xa xôi. Long Vân vào nhà chào ông Đồ xong lủi nhanh xuống bếp. Sau hè là một khu vườn vắng vẻ, người làm đã về nghỉ trước khi trời nhập nhoạng tối. Chàng cầm gói vải lật qua lật lại, mùi hương xông lên phảng phất. Bên trong chỉ có ít bánh trái, một hộp trà, thoi mực, bút lông và giấy viết. Mảnh giấy hoa tiên với mấy dòng chữ viết rất đẹp và nhu mì: _ Xuân tình trao gởi bạn tri âm Một chút bâng khuâng tiếng nguyệt cầm Thăm thẳm phòng khuê sầu cách mặt Bao giờ tay kết dải đồng tâm Tờ hoa tiên thơm ngát mùi hương phấn, chứa đựng nỗi lòng của cô tiểu thư đài các đương tuổi xuân thì. Bất chợt lại nhớ quả đào Thảo Hoa đưa đang cầm trong tay, chàng đưa lên ngắm nghía, rồi buông xuống thở dài. Chàng đâu phải dại khờ đến mức không hiểu tâm ý của nó, nhưng mà tất cả tình cảm của chàng dường như đã trọn vẹn dành cho một người rồi. Có tiếng ông Đồ gọi, Long Vân vội vã lên tiếng ứng hầu. Qua ánh nến leo lét, chàng thấy vị thầy khả kính của mình lộ vẻ trầm ngâm, chắc hẳn sự việc vô cùng nghiêm trọng. Ông Đồ Cam nhắp một ngụm trà rồi tằng hắng trước khi mở đầu câu chuyện: _ Này Long Vân, anh có biết rõ thân thế của anh chăng? Nghe hỏi đột ngột, chàng giật mình kinh ngạc, không biết tại sao thầy quan tâm nhắc đến việc này. _ Thưa thầy, hồi ấy con còn quá nhỏ nên không nhớ chi nhiều, chỉ nghe nói trước lúc mẹ con qua đời có giao con cho thầy nuôi. Khi ấy con vừa tròn bảy tuổi. Ông Đồ gật đầu: _ Ta cũng nghe bà cụ nói anh mồ côi cha từ thuở bé. Nhưng ông tên gì, làm nghề gì thì ta không biết. _ Thưa thầy, thân phụ con họ Đào, huý là Tử Long, vốn xưa làm nghề săn bắn. _ Không hẳn thế. Ông cụ thân sinh anh khi xưa là một tướng quân lừng lẫy của triều Tây Sơn, sau bị bức tử một cách mờ ám, không ai rõ nguyên do. Long Vân tròn mắt nhìn thầy, không dám tin đó là sự thật. _ Khi còn tại chức, Đào công đã kết giao với một viên chức họ Lý. Hai đàng đã chỉ phúc giao hôn. Tờ hôn ước được ký kết trước mặt nhiều người. Hiện giờ Lý công đang làm quan trong triều. Chiều nay có người xưng là người của Lý gia đến. Họ hẹn sáng mai sẽ trở lại gặp anh. Long Vân cảm thấy như đất trời sụp đổ. Có thể nào như thế được sao? Chàng run run đưa tay tiếp lấy tờ giấy thầy trao, lòng hoang mang khôn tả. Giấy vàng, mực cũ, chứng tỏ nó được viết từ lâu, vài góc cạnh hơi sờn. Chàng liếc nhanh hai chữ ký bên dưới “Đào Tử Long” và “Lý Tử Phụng”. Ngoài ra còn có vật làm tin: một miếng ngọc bội xanh biếc khắc nổi chữ Đào bên trong một chú rồng nhe răng múa vuốt. Chàng sờ lên cổ lấy ra mảnh ngà bịt bạc, di bảo mẹ đeo cho lúc lâm chung. Trên nền trắng muốt có chạm trổ hình chim phượng rất tinh vi, rành rành khắc lên chữ Lý, đường nét vô cùng sắc sảo. Tín vật đã so, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhà họ Lý đã thân hành đến đây nhắc nhở hôn ước, đủ thấy người ta là bậc trọng điều tín nghĩa. Nếu chàng thoái thác cũng khó lòng, e rằng cha mẹ chàng sẽ không thể nghỉ yên nơi chín suối. Long Vân đau xót cho mối tình đầu vừa chớm nở đã dở dang. Nặng trĩu tâm tư, chàng thờ thẫn bước ra đường, chân đi bừa không định hướng. Những hòn đá nhỏ nghiến đau dưới gót, vang lên tiếng lạo xạo đều đều. Côn trùng rên rỉ trong đêm, gió rít qua thân mình lạnh buốt. Cây rừng mờ mịt, bóng tối bao trùm. Trời hôm nay không trăng. Toàn thể không gian phủ trùm màu đen kinh rợn. Đàng xa lập loè vài đốm sáng mong manh. Dù quang cảnh đồng khuya đối với chàng chẳng phải là mới lạ, nhưng khi con người mang tâm trạng u uất thì mọi vật bên ngoài cũng nhuốm màu sầu thảm. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#8
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Mộng tình dang dở bởi vì sao Hán cung thánh đế sầu tư lự Vị đắng mềm môi chén rượu đào AH
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|