Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thành Viên Sáng Tác
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 09-03-2009, 03:16 PM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Nghe bên tai tiếng sóng nước vỗ bờ, Đào Long Vân chợt bừng tỉnh mộng. Trước mặt chàng là bến đò quen thuộc nơi chàng ghé ngày ngày lên chợ, cũng là để nhìn gương mặt kiều diễm của Trúc Mai. Thấp thoáng đàng xa bên kia sông, toà nhà Dương gia trang vươn mình ngạo nghễ, như khinh thường xóm nhà lụp sụp chung quanh. Sao trời nhấp nháy toả ánh mờ mờ, lung linh phản chiếu thành những đốm sáng chập chờn trên sông. Mặc cho những giọt sương khuya rơi xuống nặng đẫm vai gầy, chàng gục đầu ngồi dưới cội đa già thổn thức, chẳng mấy chốc đã mơ màng ngủ thiếp đi. Bẳng một lúc lâu, chàng giật mình choàng dậy khi tai nghe văng vẳng chừng có tiếng chèo khua, rồi một con thuyền khá to rẽ nước tiến vào. Thuyền cập bến, trên khoang lộ ra hai bóng người. Dưới ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn trong khoang thuyền, Long Vân nhận ra một gã khá cao lớn có râu tóc màu xanh kỳ dị, lấp lánh dưới trời sao. Gã kia hơi thấp hơn một chút nhưng to béo hơn, đầu trọc lóc, trên đỉnh gồ lên như cái bướu, mặt mũi dữ tợn. Gã cất giọng oang oang như lệnh vỡ:
_ Đại ca lo quá xa. Chỉ một việc nhỏ bé thế này mà phái những bốn anh em ta làm. Lại thêm mấy thằng đệ tử nữa. Thật chẳng khác nào giết gà mà phải dùng dao mổ trâu!
_ Ngũ đệ chớ nói quàng xiên. Đại ca hành động bao giờ cũng chu đáo, dự trù hết mọi tình huống không may. Phàm là thủ lãnh phải tính toán trước sau mới bảo đảm kế hoạch hoàn thành trọn vẹn không có sai sót. Ngũ đệ cứ …

Gã nọ ngắt lời:
_ Đệ nghĩ rằng việc lớn mới cần đông người tiếp sức, còn đối phó một cô gái tay yếu chân mềm mà dùng gần nửa lực lượng cao thủ Linh Sơn, quả là chúng ta bị khinh thường quá đáng đấy! … Hay là đại ca chẳng tin một ai trong đám anh em mình nên cho nhiều người kềm chế nhau chăng?

Hai gã to nhỏ thì thầm, không phát hiện ra trong xó tối Đào Long Vân ẩn núp sau cội đa già to rậm rạp. Gã râu xanh hơi thấp giọng khiến chàng nghe tiếng mất tiếng còn, đại khái cũng đoán được chúng đang âm mưu bắt cóc một người con gái. Đây là bọn cướp ở núi Linh Sơn, gồm mười tên đầu mục, dưới tay có thêm vài chục lâu la đệ tử. Bọn này võ nghệ cao cường, quan quân cũng phải e dè kinh sợ, nhiều khi phải nhắm mắt làm ngơ. Tên thủ lãnh là “Cọp vàng” tức Hoàng Kim Hổ, vừa giỏi võ vừa túc trí đa mưu, hành sự thận trọng. Danh chúng lẫy lừng, khắp trấn Sơn Tây đều chạy mặt.

Nảy lòng hào hiệp, chàng định tâm cứu cô gái bất hạnh này. Nhìn lên khoang thuyền, chàng thầm nghĩ:
_ Phải làm cách nào xuống thuyền, leo ẩn trên mui, rồi liệu cách thừa cơ loại trừ dần từng tên một.

Dịp may đến, gã sói đầu bỗng lừng lững đi lên bậc đá. Phút chốc y đã khuất sau lùm bụi. Nhưng gã râu xanh vẫn ngồi yên nơi bến, không tỏ ý gì muốn theo đồng bọn. Long Vân nhặt một tảng đất lớn vận hết sức ném vào khóm tre phía xa xa. Tuy không tới được mục tiêu, nó rơi đánh bịch, bể thành những mảnh nhỏ văng vào bụi tre kêu lạo xạo, khiến tên cướp giật mình rút đao xông tới. Hắn vung đao loang loáng chém trụi hết đám cành lá. Một con chuột bất ngờ phóng ra, mất hút. Tên cướp bật cười:
_ Tưởng đứa nào không muốn sống, dám đến đây vuốt râu hùm chớ!

Trong khi ấy Đào Long Vân đã nằm gọn trên mui thuyền. Nhờ trời quá tối, chàng không bị phát giác. Lát sau, trên bờ sông bên kia một đám lửa xẹt thẳng lên trời. Tên cướp sói đầu hấp tấp chạy ra. Chắc hẳn bọn cướp đã nhận ra mật hiệu của đồng bọn. Hai gã ra sức chống chèo, chiếc thuyền từ từ tách bến.

Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)





thay đổi nội dung bởi: AiHoa, 01-13-2010 lúc 03:17 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 09-04-2009, 12:09 PM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Tên cướp sói đầu ngồi sau lái. Gã râu xanh đứng ở mũi thuyền. Long Vân cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để chàng ra tay hành động. Chàng sờ soạng bên hông, tay đụng phải một cây sào dài. Gom hết can đảm và sức lực, chàng chồm tới phang thật mạnh vào đầu gã râu xanh. Nghe tiếng gió bất ngờ, gã né mình qua. Mạn thuyền chao đi, lại nữa chân gã đang gác lên be làm thuyền nghiêng hẳn một bên do sức nặng của tên cướp, gã chới với ngã ùm ngay xuống nước. Tên còn lại bàng hoàng một lúc mới nhận thức được sự việc vừa xảy ra. Gã lom khom đưa tay cho đồng bọn nắm lấy định kéo lên. Gã râu xanh chỉ kịp la một tiếng, cây sào của Long Vân đã giáng xuống. Gã sói đầu vừa giật mình vì tiếng kêu đã trúng phải đòn tá hoả tam tinh, nhào luôn xuống sông theo đồng bọn. Rủi ro là gã không biết bơi, mồm uống nước ừng ực, tay quờ quạng lung tung, túm nhằm tóc gã râu xanh, kéo đầu gã chìm xuống nước làm gã này ngộp thở sặc sụa, gây nên cảnh hoạt kê rất tức cười. Gã râu xanh dù biết bơi chút đỉnh nhưng bị tên đồng bọn túm chặt, vướng víu không thể vươn tới bám vào be thuyền. Không chút chậm trễ Long Vân bò ngay ra sau lái, hướng mũi thuyền về phía tín hiệu lửa mà chèo thật mau, bỏ mặc hai tên cướp đang vật lộn cầu sinh giữa dòng nước.


Sắp đến bờ, chàng thổi tắt ngọn đèn rồi trèo lên mui ẩn trốn, con thuyền không lái tự trôi dần vào bến. Trên bờ từ đàng xa có mấy bóng đen phi thân tới, bộ pháp vô cùng nhanh nhẹn. Một tên vác trên vai bó gì rất to. Tên còn lại xách cương tiên, trông vẻ gầy gò, lỏng khỏng. Hắn lớn tiếng quát giọng hách dịch:
_ Hai thằng Thanh Mao, Độc Giác đâu? Mau ra đón nhận chiến lợi phẩm này!

Bốn bề vẫn im lặng. Tên cướp hơi chột dạ nhìn đồng bọn. Gã kia nói:
_ Chắc tam sư phụ và ngũ sư phụ chờ lâu nên lên bờ đi dạo quanh rồi. Ta cứ xuống thuyền xem sao.

Tên cướp gầy khoa cương tiên bảo vệ tiền thân, nhảy xuống khoang thuyền một cách nhẹ nhàng, chiếc thuyền chỉ hơi chao một tí, chứng tỏ khinh công gã thuộc loại có tầm cỡ. Không thấy biến động gì, gã yên tâm giắt tiên vào lưng, bật lửa châm đèn. Ánh sáng bùng lên, chiếu rõ đôi gò má hóp trên khuôn mặt xương xẩu với hai hàng ria mép kéo ngoặc xuống cằm. Đôi mắt nhỏ tinh anh luôn lập loè những tia nhìn gian xảo. Tóc gã cột thắt quấn bằng môt mảnh vải trông như một cái đuôi dài ngoằng buông thỏng phía sau lưng. Vì vậy gã có biệt danh là Trường Vỹ Hổ (Cọp đuôi dài). Tên cướp kia cũng nhảy xuống thuyền. Vì mang nặng nên chiếc thuyền chòng chành khiến gã hơi mất thăng bằng làm tên đồng bọn phải giơ tay vịn lại cho hắn khỏi ngã. Bó vải được đặt xuống sàn. Trường Vỹ Hổ cười khả ố:
_ Nào, để ta chiêm ngưỡng nhan sắc cô nàng xem có đáng công khó nhọc của Linh Sơn nhị hổ này chăng?

Bó vải đó thật ra là một tấm chăn bông quấn tròn quanh một thân người. Gã giở một góc mảnh chăn, để lộ dung mạo mỹ miều của một giai nhân tuyệt sắc. Nàng nằm yên thiêm thiếp, đôi hàng mi nhung khép nhẹ, hơi thở đều đều, vầng ngực nhô cao phập phồng dưới làn chăn quấn, trông ngoan hiền xinh xắn như một đứa trẻ thơ. Tên cướp tặc lưỡi than:
_ Đoá hải đường phơi phới thế ni mà phải dâng cho tên công tử họ Tống thì phí nhỉ? Giá đưa về làm áp trại có hơn không? Ta chả thiết gì nghìn lượng bạc của hắn, đối với món hàng hiếm có này cái giá ấy còn quá rẻ .…
_ Nhị sư phụ đừng nói thế. Tống công tử thế mạnh của nhiều, chạm đến hắn e có sự lôi thôi đấy! Vả lại hắn là ân nhân của Đại sư phụ, người luôn che chở hợp tác chúng ta trong các vụ làm ăn. Không thể gây rắc rối phiền phức với quan trấn được!

Khẽ ghé mắt nhìn vào khoang, Đào Long Vân giật thót người. Chàng cảm thấy như có khối đá nặng ngàn cân đè lên lồng ngực. Nàng con gái trong nanh vuốt bọn cướp không ai xa lạ, chính là tiểu thư họ Dương, người chàng đang nhớ thương tha thiết. Trúc Mai cũng vừa cựa mình tỉnh giấc. Nhận ra hai gương mặt hung tàn đang hau háu ngắm nàng như hai con hổ đói thèm mồi, nàng rú lên kinh hãi. Tên cướp cười nham nhở:
_ Đừng sợ, hỡi giai nhân. Linh Sơn thập hổ chúng ta bao giờ cũng biết quý yêu phụ nữ đẹp.

Gã kia muốn ngăn lại bèn đánh trống lãng:
_ Nhị sư phụ à, mãi lúc này cũng chưa thấy cửu sư phụ và ba huynh đệ theo gót đến. Hay họ đã gặp sự gì bất trắc chăng?
_ Hừ, mấy thằng vô dụng ấy chẳng lẽ không siêu độ nổi tên nhãi ranh áo trắng cản lộ ban nảy hay sao? Còn hai tên râu xanh với một sừng đi đâu mà chưa trở lại đây? Trời sắp sáng tỏ rồi, để người ta thấy được thì khó lòng .… Ngươi lên bờ đi rảo một vòng xem. Nhớ trở lại ngay đấy!

Tên cướp ngần ngại nhìn Dương tiểu thư giây lát mới phóng lên bờ. Trường Vỹ Hổ chỉ đợi thế. Hắn bắt đầu giơ tay toan rờ rẫm cô gái. Trúc Mai la hoảng lên. Nàng luống cuống rúc vào trong chăn đẩy tấm chăn lên cản tay tên cướp lại.

Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)





thay đổi nội dung bởi: AiHoa, 09-06-2009 lúc 03:00 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 11-17-2009, 10:13 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Đào Long Vân đang núp trên mui thuyền nhìn xuống thấy vậy cũng hoảng hốt. Chàng nhẹ nhàng trườn xuống khoang, tay nắm chặt cây sào. Dịp may cho chàng là tên cướp xoay lưng về phía ngoài, Long Vân giơ cao cây sào bổ xuống đầu hắn. Nghe tiếng gió, tên cướp xoay người vươn tay chụp. Hắn kéo chàng ngã lăn ra, cây sào tuột khỏi tay.

Long Vân lăn tròn tránh đòn tên cướp. Chàng trèo vội lên mui. Tên cướp nhảy vọt theo, nhưng bên ngoài trời tối quá nên hắn chưa nhìn ra vị trí của chàng. Hắn chớp mắt vài cái thì vừa nghe tiếng động trên mui, hắn phóng tới vụt mạnh cây sào vào cổ chàng. Dù lanh lẹ né tránh chàng vẫn bị đánh trúng đầu vai đau điếng, tay bám không nổi nên rơi tọt xuống sàn thuyền. Tên cướp rùn bộ nhảy tới chàng như hổ đói vồ mồi, vung cây sào tới tấp. Long Vân nhắm mắt chờ chết, bất ngờ nghe tiếng tên cướp rú lên và rồi một tiếng rầm thật lớn, chiếc thuyền chòng chành, nước văng tung toé lên mạn thuyền. Chàng giật mình mở mắt ra thì thấy tên cướp đã buông sào té sấp xuống sàn, giãy giụa mấy cái rồi nằm ngay đơ. Một mũi tên cắm phập vào gáy hắn xuyên qua cổ họng. Chàng ngẩn người nhìn quanh quất, không thấy bóng ai.

Nửa mừng nửa lo, chàng bước vào trong khoang lay tỉnh cô gái đã chết ngất đi vì sợ. Nàng thấy có người đụng vào thì rú lên, nhưng khi mở mắt ra thấy Long Vân, nàng ôm chầm lấy chàng khóc nức nở. Chàng nhẹ nhàng ôm nàng, vuốt tóc an ủi và dỗ dành. Một lúc sau, chợt nhớ đến việc tên cướp ban nảy có thể trở lại, chàng bảo nàng:

_ Chúng ta phải bỏ thuyền trốn. Nếu để đồng bọn nó quay lại bắt gặp thì khốn.

Đến lúc này, cơn xúc cảm đã bớt, Trúc Mai mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của người khác phái. Nàng nửa ngượng ngùng muốn tránh ra, nửa lại như luyến tiếc cái cảm giác êm đềm hạnh phúc ở bên chàng. Long Vân dắt tay nàng đi và nàng riu ríu bước chân theo không kịp suy nghĩ.

Bỗng nghe tiếng động sột soạt như có người đang bước, đôi bạn ẩn ngay vào bụi rậm. Một bóng đen hơi thấp bé đang đi rón rén tới gần, mắt dáo dác nhìn quanh xem chừng rất sợ sệt. Thình lình có tiếng chân người chạy huỳnh huỵch về phía hắn, bóng nọ hốt hoảng co giò bỏ chạy thật mau. Người mới tới sau gọi to:
_ Thập sư đệ, ta đây mà …!

Bóng đang chạy dừng ngay lại:
_ Tứ ca phải không?

Tên được gọi là tứ ca, Long Vân nhận ngay ra là gã khi nảy đi cùng tên cướp bị bắn chết trên thuyền, gạt mồ hôi trán vừa thở vừa mắng:
_ Chú chạy đi đâu, báo hại ta đuổi bở hơi tai. Đại ca đâu chả thấy?
_ Chắc tử nạn rồi.

Tên cướp trợn tròn mắt ra điều không tin được:
_ Sao? Thật ư? Đầu đuôi thế nào? …

Gã đồng bọn trả lời thiểu não:
_ Tên ranh con ấy quả là lợi hại! Nguyên lúc Nhị sư phụ và tứ ca lẻn vào trang viện xông mê bắt người, đệ và đại ca nấp bên ngoài tiếp ứng, chợt thấy có một bóng trắng theo dõi. Hai đứa bàn tính chận đầu hắn lại. Khi Nhị sư phụ và tứ ca rời đi hắn vừa chạy ra ngăn cản thì đại ca lập tức múa song kích xông ra tấn công. Nhưng kiếm pháp nó như ma quỷ, biến hoá khôn cùng, hai người mình hợp sức cũng không đương cự nổi. Đại ca và đệ chống đỡ trối chết. Thấy thế nguy, đại ca bảo đệ chạy đi gọi phe ta cứu viện. Vừa quay mình chạy đã nghe tiếng rú thảm thiết, chắc đại ca vong mạng rồi. Đệ mà không nhờ khinh công tuyệt kỹ ắt cũng tiêu đời!
_ Thế cửu sư phụ và bát ca đâu?
_ Đệ không rõ lắm. Cửu sư phụ và bát ca nhận nhiệm vụ chận đường cầm chân, đánh lạc hướng trong trường hợp có quan quân trên huyện về Dương gia trang tiếp ứng, mãi giờ này cũng chưa biết tin.
_ Tài nghệ đại ca là trội nhất trong đám, thường thay mặt các sư phụ dạy cho anh em mình, thế mà còn bị sát hại dễ dàng thế thì ta không phải là đối thủ rồi! Ba mươi sáu chước thì … tẩu vi thượng sách.

Chợt một giọng lanh lãnh cắt ngang:
_ Chạy đi đâu? Chúng mi sám hối là vừa …

Giọng nói này có âm hơi nặng của người miền trong.

Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 11-18-2009, 08:44 PM
♥Ý Nhi♥'s Avatar
♥Ý Nhi♥ ♥Ý Nhi♥ is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2008
Bài gởi: 455
Default



Em để sticky các topics của anh cho dễ tìm nhen.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 10:20 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.