#11
|
||||
|
||||
![]() Những bài hát chưa bao giờ thuộc v Vậy là mình đã về làm dâu nhà chàng được hai tháng. Trong đó có một tháng là xây dựng tư cách đạo đức. Cũng may chưa vỡ cái bát cái đĩa nào. Hoặc nguy hiểm hơn nữa là làm cho ai trong họ hàng nhà chàng ghét. Mẹ mình bảo: “Mày làm mẹ nhẹ cả người. Chiều con, cứ để học hành, mọi việc mẹ làm cho hết, cuối cùng gả đi, chỉ sợ bị người ta chê con mình!”. Thật tội cho mẹ. Ngày giỗ ông. Sau khi nghe thông báo từ tổng chỉ huy trung ương, mình vừa mừng vừa lo. Mừng vì sẽ có dịp gặp gỡ họ hàng nhà chàng cho gần gũi. Lo vì chưa thật sự biết các phong tục ở đây như thế nào. Ví như sau khi cưới chàng vài ngày ấy, thấy mình rửa bát một mình giữa trời rét ngoài sân, chàng ra ngồi ở cửa chờ. Vợ rửa xong thì chàng bê đỡ vào nhà úp bát hộ. Vậy mà chàng vừa vào trong nhà một cái, mình đang lúi húi quét sân, thì mẹ ở đâu đã xuất hiện, ghé vào tai mình làm mình giật thót cả tim. Mẹ thì thầm: “Này, đàn ông làng Đông không có thói quen rửa bát đâu nhé. Mày đừng làm cho ông bố nhìn thấy mà ông ấy ghét đấy”. Trong lòng run lên bần bật, mình dạ mẹ mà trong lòng tự hứa thật sắt đá: “Có chết cũng không dám để chàng úp bát giúp mình nữa”. Âu đấy cũng là chưa biết về phong tục tập quán. Âu đấy cũng là cô dâu mới thôi mà. Tiếng khóa mở cửa dưới tầng một làm mình vội vàng vung chăn lao ra khỏi giường. Lạ thật, nếu có cuộc đua xem ai tai thính nhất chắc chắn mình sẽ tham gia để giành giải nhất mất. Thật đấy, bình thường thời con gái, mình ngủ nhiều, nhưng cũng là đứa ngủ thính lắm. Mình tự hào vì điều này, bởi lẽ nhờ ngủ thính mà nhiều khi mọi người cứ tưởng mình ngủ, đem nói xấu mình thật lực. Hè, hè, nghe thấy hết, có lúc còn bất bình, định vùng dậy cãi lại, nhưng lại thôi vì nếu làm như thế lần sau mọi người sẽ cảnh giác. Nói xấu mình nhiều nhất luôn là bố. Còn mẹ thì cứ ra sức bênh vực. Có lúc thấy ghét bố, bố chê mình thế sao còn nuôi mình làm gì! - Mẹ cho con đi chợ cùng mẹ nhé, con sẽ xách đồ cho mẹ đỡ nặng! - Đi đâu mà đi. Không khiến đâu. Cô ở nhà đi. Tôi đi với dì Vinh. Chúng tôi đi còn nhiều chuyện để bàn. Rồi mẹ đi với tiếng đóng cổng cành cạch. Bỏ lại sau lưng là cái mặt mình ngắn tũn đứng tần ngần ngoài cửa chính. Mùa đông 2006 được nhà nước và chính phủ công nhận là mùa đông rét, vậy mà mình mặc cái áo len phong phanh, đứng ở cửa, tần ngần, tẽn tò, ngơ ngác vào lúc 6h sáng, không dám quay trở lại phòng ngủ mà cũng không dám chạy theo mẹ. 20 phút sau… - Anh ơi, nằm… dịch vào… cho… em nằm… với. - Sao lại rét thế, không chịu mặc cho đủ ấm rồi đi đâu thì đi (Chàng cáu kỉnh vừa dịch vào trong giường vừa nói) - V…â…ng (mình lập cập trong tiếng run rét trả lời) - Mà tưởng em đi chợ với mẹ? - Mẹ không cho em đi, mẹ bảo mẹ đi với dì Vinh vì có chuyện phải bàn. Chàng lại động đến nỗi đau của mình, làm giọng thuật lại của con bé tội nghiệp trong mình có vẻ méo đi đôi chút. Chàng cười, quay lại véo má vợ mà an ủi: - Mẹ và dì sáng nào chẳng đi chợ với nhau. Các bà ấy còn phải bàn xem chiều nay đánh con gì ấy mà. 7h sáng là giờ tính xem nguyên nhân vì sao hôm qua về chẵn lẻ. Còn 3h chiều là giờ tính xem hôm nay lẻ chẵn sao đây. Em hiểu chưa? Thôi, đừng buồn làm gì. Ngủ đi! Đúng là đồ đàn ông vô tâm, ngủ thế nào được mà ngủ. Hay nói chính xác hơn là không dám ngủ. Mình cũng rửa mặt rồi mà. Đành nằm trong chăn, chăm chú lắng nghe xem tiếng cổng bao giờ lại lạch cạch, mẹ về và… mình lại lao xuống phụ giúp chuyện bếp núc. Nằm im… lắng nghe… mùa xuân về! …. Cứ tưởng đây sẽ là dịp để mẹ và họ hàng thán phục tài nấu nướng của mình. Mọi ngày ở nhà, mỗi ngày có cỗ bàn hay hội họp, mình vẫn được làm bếp trưởng. Nhà mình ông bà nội toàn các chú, các chú lại toàn con trai. Thế là mình vẫn luôn chịu trách nhiệm đi chợ và nấu nướng mà. Có mấy đứa em họ lon ton giúp sức, vui ơi là vui. Nhưng… Dì bảo: - Mày xem bóc tỏi thì bóc, nếu không thì nhặt rau sống thôi. Biết gì mà làm. - V…â..n..g! Mẹ bảo: - Thôi, thôi, cô đi chỗ khác cho khỏi vướng chân. - V…â..n..g! Tự dưng, chỉ luẩn quẩn như một đứa trẻ lên ba… Hết việc vặt, hết những việc được phép làm, mình mệt mỏi bò lên tầng ba ngồi cho đỡ buồn. Ở dưới bếp, tiếng mẹ và các dì bảo nhau vẫn còn rõ: - Mày cho nó làm làm gì ? Nó con một thì biết làm cái gì mà làm. Quét cái nhà còn chẳng sạch nữa là. - Thì em có để nó làm đâu. Tôm chị em mình mua trăm nghìn một cân, ai dám đưa cho nó chế biến, nhỡ nhịn đói cả nhà thì sao? … Tiếng cười dưới bếp làm mình chán không buồn xuống nhà nữa. Chui vào chăn lắng nghe tiếp. Lạc lõng… …. Bữa tụ tập nhân dịp giỗ ông cuối cùng cũng xong. Họ hàng nhà chàng thật đông, đặc biệt là đội ngũ tuổi teen. Nhưng khi bữa ăn kết thúc, đứa nào cũng có đủ lý do chính đáng để ra về sớm sủa hoặc để được miễn dọn rửa. Trời mùa đông tối sớm. Một cái sân ngổn ngang như chiến trường. 6 mâm bát đĩa đủ loại. Và… một cô dâu mới về nhà chồng. Nhớ lại khi còn ở nhà, mỗi lần rửa bát, mấy chị em xúm vào, vừa cười đùa vừa chuyện làm, công việc mới nhanh làm sao. Giờ chỉ còn mình mình. Nào… vừa hát vừa làm thôi… Hát những bài hát đã thuộc. …. Hát những bài hát hơi hơi thuộc. ….. Chết mất, một mình cô dâu lúi húi ngoài sân, lắng nghe tiếng cười trò chuyện của già trẻ lão ấu trong nhà mà tủi quá. Hiền ơi, cố lên nào! ….. Hát những bài hát dạo đi mẫu giáo vẫn hát. ….. Hát những bài hát chưa thuộc. …. Ui cha, sao 6 mâm bát lại nhiều thế này…! …. Ư ử giai điệu của những bài hát không thuộc tí nào. ….. Cuối cùng, cuộc chiến cũng kết thúc. Đôi bàn tay chỉ toàn lướt trên bàn phím. Giờ… Tê cứng… đỏ au… không co duỗi được. Thôi nào, đừng tủi thân mà khóc ở đây. Có gì thì lao lên phòng đóng cửa sau. Hay hôm nào về kể cho mẹ để được an ủi vỗ về. Thôi nào, lấy chồng phải khác chứ, ai hầu mà đòi sướng. Thôi nào, mọi người cười cho đấy. Rồi mai cả làng lại đem chuyện này ra mà cười. Thôi nào… thôi nào… Tự dỗ dành mình. Vậy mà… Úp xong đám nồi trong bếp, mình vẫn ứa nước mắt không sao cầm lại được. Những giọt nước mắt vô lý không có tí âm thanh sụt sịt. Nó trào ra, lăn vụng trộm trên mặt, bị gạt vội đi và khô dần trong tiếng cười nói của những họ hàng mà mình còn chưa biết hết tên.
__________________
![]() |
#12
|
||||
|
||||
![]() Tiền Con trai cả lấy vợ, mẹ công bố: “Toàn bộ đồ đạc trong căn phòng này không có trong trí nhớ của chúng tôi đâu nhé!” và chàng hiền lành cười cười: “Mẹ cứ để đó, kệ con!”. Hôm ấy có mặt mình sang chơi mà trong lòng hoang mang biết bao nhiêu. Trời ơi, có nên lấy chàng hay không đây? Mẹ chàng khiếp thế cơ mà? Còn chàng, cái bến đỗ của tôi đây sao? Liệu có an toàn cho tôi gửi gắm nốt cuộc đời còn lại của mình không đây? Chưa biết chừng một ngày nào đó chàng nghe mẹ, dắt mình ra khỏi nhà cũng nên!… Nhưng thôi, chắc mẹ chồng tương lai nói vậy thôi chứ trong lòng chẳng ác ý gì. Thôi, bỏ qua và tiếp tục yêu chàng nào! Vậy là hai năm yêu nhau, ngoài tình yêu còn có con lợn đất làm chứng. Cứ hết tháng, mình và chàng lại trích nửa tiền lương bỏ lợn. Đủ để sắm nội thất cho phòng cưới. Vừa mừng vừa hạnh phúc, nhưng bản thân mình còn thêm một cảm xúc nữa: tủi thân! Bố mẹ chồng chẳng cho nổi một cái… giường. Cuộc sống, chẳng bao giờ có tiệt toàn màu hồng. Cũng chẳng bao giờ có tiệt toàn màu đen cả. Nó là sự tổng hòa của loang lổ biết cơ man là màu. Có lẽ vì thế mà tình yêu sau ngày vu quy, nó bắt đầu loang lổ. Trút bỏ bộ váy cưới đẹp lộng lẫy là chữ… nghèo. Toàn bộ tiền mừng mẹ cầm cả. Chỉ để cho chàng vỏn vẹn hai triệu. Mẹ cũng chẳng đưa danh sách cho để biết họ hàng hay bạn bè mừng bao nhiêu. Chuyện đương nhiên, sau này còn đi mừng người ta cho phải đạo. Mẹ bảo: "Ai cũng mừng như nhau, danh sách cái gì mà danh sách!”. Chẳng còn những buổi rủ nhau đi uống cà phê hay đi ăn ở những quán quen. Dạo đó, có lúc sĩ lên mình đòi trả tiền. Oai thật! Dạo ấy, mình hỏi: “Sau này lấy nhau thi thoảng anh có rủ em đi ăn tiệm cho hâm nóng tình yêu không?”. Chàng gật lấy gật để: “Đương nhiên rồi!”. Còn bây giờ, có tiêu pha gì thì là tiền của hai đứa thôi. Quá tay là chết. Bây giờ phải tự nuôi mồm rồi. Còn phải nghĩ đến chuyện ky cóp nữa. Lấy nhau về, tay trắng. Chưa kể còn nợ vụ chứng khoán. Hai trái tim đồng tự nhủ: Lập nghiệp thôi. Dành dụm được chút ít, rồi mới sinh em bé. Không thể sống trong căn nhà tranh được. Cố gắng lên! Nhớ hôm lại mặt chàng rủ rê: - Đi tuần trăng mật em nhé! - Tiền đâu mà đi? - Có hai triệu đây này (chàng vỗ túi đồm độp). - Ôi trời, hai triệu thì đi vòng quanh Hồ Tây hả anh? Hay sang Gia Lâm, thuê cái nhà nghỉ, ở tịt trong đó mấy ngày rồi về? - Ừ , ý của em hay đấy. Để anh tính xem nào, nếu sang Gia Lâm, cả ăn cả ở chắc được… gần tuần! - Cái gì…? (Mình hét lên khi bị chàng bơm vá vào câu châm biếm) - Hí… Hí. - Anh làm thế thật em đập chết, ăn thịt, phần còn lại cho lên nóc tủ, bày hoa quả đấy! - Ừ, anh đùa, anh đùa. Nhưng số tiền ít ỏi đó đi chỗ nào tầm như Hà Tây là được mà. Đi ba ngày thôi. - Ừ… ừ… mà thôi anh ạ. Mình đang không có tiền, anh còn phải trả nợ nữa. Không đi cũng chẳng sao đâu anh ạ. Có lẽ tiêu tiền mà trong lòng cứ nghĩ đến kiếm tiền cũng không vui đâu. Số tiền đấy anh để trả nợ anh Vân đi. Còn em, tuần này em vẫn chưa hết phép, em sẽ ở nhà với bố mẹ cho thân mật. Cơm nước cho gia đình. Rồi sau này chúng mình có tiền, chúng mình đi sau. - Em việc gì phải thế? - Thôi, em để dành tuần trăng mật đến khi nào chúng mình bớt khó khăn hơn cũng được mà. Chàng không nói gì, cũng chằng dỗ dành gì mình nữa. Chàng quay mặt đi, ngồi một xó, cúi mặt xuống và… chăm chú chơi điện tử trong điện thoại di động của chàng. Mình cũng không nói gì, lặng lẽ ra đứng dựa cửa sổ, trong đầu mênh mang mong đến ngày mà mình bảo chàng là sẽ bớt khó khăn hơn, rồi đôi khi ý nghĩ về những lịch trăng mật của những đứa bạn xen ngang sự mênh mang của mình. Mình ngước nhìn lên chỗ có mây cao nhất, để nhìn, mà cũng để nước mắt đang ngấn đầy đỡ trào ra. Tháng đầu tiên… Đã đến lúc phải đóng tiền ăn cho mẹ chồng rồi. Chẳng biết phải đóng bao nhiêu. Hỏi các chị trong công ty, mỗi bà một ý. Kinh tế mỗi nhà một khác nên cái khoản tế nhị ấy mỗi người một ý riêng thôi. Bọn con gái chưa chồng, đương nhiên nó cũng như mình dạo nọ. Đi làm có bao nhiêu thì đắp vào thân. Biếu bố mẹ đẻ được bao nhiêu thì biếu. Có hỏi chúng nó, chúng nó biết trả lời mình ra sao. - Tao bảo này, vợ chồng mày nghèo, lại chỉ ăn có một bữa ở nhà, lại đi làm cả ngày, tối về có tí thì đi ngủ. Tính ra có mấy tiếng ở nhà. Chắc mỗi đứa năm trămv - Mà có khi chúng nó còn chẳng buồn bật đèn ấy chứ, giảm trừ được khoản tiền điện, ba trăm thôi em ạ! - Ừ, đứa nào da đen là đều ngại bật đèn cả! - Ha… ha… ha… Mấy bà chị tệ bạc luôn biến mọi câu chuyện về một vấn đề mà… tất cả chúng ta đều hiểu. Tự dưng, cả hội đồng cố vấn cười ha hả vì vấn đề không thắp đèn. - Thế thắp đèn ngủ thì nộp bao nhiêu các bà ơi? Các bà bậy bạ quá, để cho mấy đứa kia chúng nó còn lấy chồng chứ. - Ôi trời, bọn này bây giờ khôn lắm, không tồ như chúng tao ngày xưa đâu. - Ha… ha… ha… Sau hai ngày tham khảo ý kiến bạn bè, cô dì chú bác… - Anh đưa tiền cho mẹ nhé! - Thôi, em đưa đi. - Anh buồn cười nhỉ, anh là con trai mẹ cơ mà. Em ngại lắm. Sao việc gì động đến tiền anh đều ủn cho em thế. - Em đưa đi. (Chàng kéo dài giọng ra điều khó chịu. Chàng vẫn luôn là thế, cái gì ngại là trốn tiệt. Đồ đểu!) Nói rồi chàng biến mất. Chối bỏ trách nhiệm vụ gửi tiền ăn. Chàng vẫn tệ như thế. Từ ngày lấy chàng, chưa thấy chàng che chở gì cho mình cả. Chàng cứ để mặc mình trước mọi cơn gió mới. Những cơn gió mà dù mạnh hay nhẹ cũng khiến mình chạng vạng, lơ quơ không biết bấu víu vào đâu, vì có cái mái che là chàng thì chạy mất tiêu rồi. Thôi chết, thế nhỡ sau này có bão thì sao? Không lẽ, mình vẫn chỉ có một mình thôi sao? Thụt thò mãi ở cửa bếp, chỉ khi mẹ ngước mắc nhìn lên, mình mới dám bước vào. Lạ thật, cái dạo còn gọi bằng bác ấy, sao tự nhiên thế. Đến nhà là Lý Thông cười nói tưng bừng, chuyện trò bả lả nghe chừng vui tươi. Rồi còn vào bếp nấu hộ con bạn cái gì cũng ra dáng nữa chứ. Vậy mà về làm dâu được một thời gian rồi, đứng ở cửa bếp cũng sợ, nhìn thấy mẹ chồng cũng sợ. Căng thẳng vô cùng. - Mẹ! - Ờ, cô đi lên nhà đi, xuống đây làm gì? - Mẹ ơi, tháng này vợ chồng con mới cưới, chưa có nhiều. Anh Hậu lại còn lo tiền làm ăn nữa, nên… (ngập ngừng không nổi, mình cười trừ). Con biết là bố mẹ vất vả vì chúng con, nên đáng lẽ chúng con phải đóng góp nhiều hơn… Mẹ ngửng mặt lên nhìn mình chằm chằm làm mình bối rối. Mẹ lắng nghe xem con bé rườm rà này nói những gì. Mình căng thẳng! Có lẽ những lần tập thuyết trình cho buổi hội thảo hoặc đứng lớp giảng cho các khóa đào tạo nhân viên mới ở công ty cũng không đến nỗi như thế này. Cơ mà chẳng lẽ tắt đài ngay lúc này à? Lại tiếp tục lí nhí bài nói dở dang thôi: - Nhưng thôi, chắc bây giờ còn thiếu bao nhiêu thì bố mẹ cho bọn con. Rồi sau này… - Thôi được rồi, nộp tiền ăn chứ gì? - Dạ… ơ… vâng. Bài diễn văn còn chưa nói hết. Bao nhiêu sự chuẩn bị còn chưa thể hiện, ấy vậy mẹ đã hiểu ý mà cắt ngang sự run rẩy của mình. Sự cắt ngang ấy làm mình im tịt đến ngơ ngác. Chẳng biết phải nói tiếp cái gì cho mẹ nghe. Thôi chết, quên sạch những gì mình còn chưa nói, mình ngại ngùng đưa mẹ cuộn tiền gập làm bốn đang giấu trong tay. Mẹ ơi, may mà mẹ hiểu ý! Lần đưa tiền tháng sau… Mình đã thành ma cũ. Đỡ lo lắng và trơ hơn nhiều. Nộp cho mẹ gấp rưỡi lần trước, có lẽ vì thế mà tự tin lên không? Chẳng có bài diễn văn nào cả, ngắn gọn mà sao tình cảm ơi là tình cảm: - Mẹ, mẹ… - Gì thế? - Tiền về… tiền về… mẹ ơi! - Ừ ừ, tiền về… tiền về. May quá, dạo này tao thua hết cả tiền. Thế này là được rồi! Mình hả hê sau khi chuyển khoản cho mẹ đúng lúc. Mẹ thì vẫn vui như mọi khi. Cuộc sống mà, rồi sẽ thích ứng hết thôi.
__________________
![]() |
#13
|
||||
|
||||
![]() Tịt Hai tháng sau… Mẹ chạy huỳnh huỵch lên gác 3 đầy giận dữ: - Cái vỏ bao bì băng vệ sinh trong thùng rác là của mày à? - Ơ…. dạ….vâ…n..g! Nhưng nó chỉ là cái vỏ túi thôi ạ ? (Mình lo sợ và ngơ ngác trả lời mẹ) - Tao không nói chuyện ấy, tức là mày vẫn chưa có gì hả? - Ơ… - Tao lại cứ tưởng mày… Ôi giời ơi! Đoạn thở dài ngao ngán, mẹ không giấu nối nỗi thất vọng và giận dữ trong ánh mắt nhìn mình. Còn cô dâu bé nhỏ, vừa sợ lại vừa lo! Mẹ cũng như bao bà mẹ thương con khác, mong có cháu cho vui cửa vui nhà. Các bà cùng hội “hai số cuối” của mẹ, bà nào cũng có cháu hết rồi. Chỉ có mẹ là vất vả nuôi các con ăn học, rồi đến năm 32 tuổi, anh con trưởng mới nhấp nhểnh đi lấy vợ. Mẹ không mong sao được. Tối nào cũng vậy, vào lúc tiếng nhạc “xổ số ca” trên tivi rộn rã, là các bà bế các cháu tụ tập. Có cô bé Chích Bông mới hai tuổi đầu, đã biết hét lên: “Kết… kết…” và chập chững đi tìm sổ cho bà chép kết quả. Còn những đứa khác thì nhảy tưng tưng theo nhạc. Mẹ ngồi đó, chỉ có một mình, nách không mang theo cháu nào cả. Chắc mẹ cũng buồn. Dự định tích cóp đã rồi mới sinh em bé bị dập tắt thẳng thừng khi có một hôm mình đi làm về sớm la cà buôn chuyện ở bờ giếng làng. Mọi người cứ hỏi chuyện, rồi có người nhìn mình với ánh mắt thương cảm, có người lại còn vỗ vai an ủi. Chả hiểu ra làm sao cả. Cuối cùng, sau tiếng đồng hồ đấu tranh khai thác, mình cũng hiểu nguyên nhân. - Này, em nói nhỏ. - Hả… hả… cái gì mà bí mật thế? Mình hí hửng lắm, cô em họ chồng tỏ ra thân thiện bá vai bá cổ mình chuẩn bị lộ bí mật gì đây. Chuyện bí mật, nói thật phụ nữ nào cũng muốn nghe. Một trăm người phụ nữ thì có đến một trăm lẻ một người thích thầm thì. Nhưng mấy ai giữ được bí mật. - Mấy hôm trước ấy, mẹ chị ngồi đây nói chuyện này… - Ừ….ừ… - Mẹ chị kể với các bà ở đây về chị nhiều lắm. Buồi cười, bà còn bảo là chị bị tịt đấy… ha… ha… - Ơ hay, sao lại thế? Mình không thốt ra câu ấy, nhưng trong lòng bỗng chột dạ thốt lên câu ấy. Cái mặt hứng khởi đón chờ câu chuyện bị tưng hửng trong nháy mắt. Trong tiếng cười ha… ha ấy, mình biết cô em họ chỉ buồn cười các cụ già thôi. Nhưng… Tự dưng… mình… thấy bị tổn thương. Mẹ vẫn vậy, ừ, ai chẳng vậy. Nhưng sao mẹ nỡ nói mình thế chứ. Bản thân mình còn không biết mình có tịt hay không mà. - Ha… ha… ha… - Sao anh lại cười? Anh càng cười, em càng buồn lắm. - Trời ạ, em cứ như cây xấu hổ ấy. Đúng là… Nói rồi chàng dí vào trán mình cái ngón trỏ đáng ghét. Gạt tay chàng ra, mình chẳng buồn kể chuyện cho chàng nữa. Kể chuyện cho chàng nghe mà chàng làm như mình kể chuyện cười ấy. Chàng không bênh mình gì cả. - Anh biết tình hình chúng mình rồi đấy. Không lẽ mẹ nói vậy mà anh lại chế giễu em à? - Úi giời, Hiền tịt, ha… ha… Hiền tịt!!! - Im đi, đồ tồi. Có anh tịt thì có. Trông cứ như con cò hương thế kia, tịt là cái chắc. - Này, quên đi nhé, đây là nhà vô địch! Nói rồi chàng giơ đôi bắp tay như cái cẳng cò lên mà gồng. Cái mặt cười toe toét để lộ hàm răng khấp kha khấp khểnh. Càng nhìn càng bực. - Này anh, gồng vừa thôi kẻo đứt gân, lăn đùng ra đấy thì chết đấy. Mai cả làng Đông này lại kháo nhau là Hậu vừa tịt vừa bị đứt gân bắp tay. Thật tội. Chàng không ra vẻ nhà vô địch nữa, lẳng lặng lao ra giá sách, cầm lấy vỉ thuốc của mình, ném vào sọt rác. - Thôi, anh quyết định rồi, chúng mình sẽ sinh em bé. - Anh có nuôi nổi em không? Lương em thấp lắm đấy. - Nuôi được. - Anh có dỗ được con mỗi khi nó khóc đêm không? - Ngon lành! - Anh có biết sinh em bé phải chuẩn bị cẩn thận lắm không? - Kệ, đến đâu tính đến đó. - Anh có sợ em đẻ con gái không? Mà không khéo em đẻ con gái, mẹ lại lấy lá chuối lót tay đuổi em đi cũng nên. - Con nào cũng được. - Điêu. - Hề… hề… Thế là chàng vứt hẳn vỉ thuốc của mình đi rồi. Phí thật, mới uống có 10 ngày. Chàng bậy bạ thật! Một tháng tiếp theo… Mình vẫn đi đi về về những ngày làm công ăn lương đều đặn. Và tất nhiên, vẫn diễu qua cái cổng đầu làng và cái bờ giếng lúc nào cũng đông người. Mấy ánh mắt càng ngày càng bám sát mình hơn. Có người còn thở dài, chép miệng nói mình là con cá rô. Ghét họ thật, mọi ngày đi ăn bún cá rô, thấy bát bún ngoài thịt còn đầy trứng đấy thôi! Một tháng tiếp theo nữa… - Sao lại có giống gì mà điếc thế không biết. Ăn bao nhiêu chỉ thấy đắp hết vào người vào mỡ. Tịt cả đít để đẻ. Tiếng ai đó đang nói ở ngoài ngõ vọng vào ban công tầng 3 làm mình kéo chăn lên trùm đầu. Mình không muốn tin đó là giọng của mẹ. Mình càng không muốn xuất hiện trước đám đông nữa. Mình chỉ muốn có chàng ở đây để chàng hiểu những lúc không có chàng thì như thế nào. Mình thấy mình cô đơn. Dạo này công nhận đã thành ma cũ trong nhà rồi, công nhận bố mẹ không còn khách sáo với mình nữa. Có gì là bố mẹ nói luôn. Mình có kể chàng cũng không tin. Thường là thế, đàn ông họ nghĩ: đúng là chuyện đàn bà! Nhưng họ cứ thử làm đàn bà một lần xem, chả sợ chết khiếp với thù trong giặc ngoài ấy chứ. - Hiền này, ra đây chị bảo, nhanh nhanh lên! Chị Mười cấp dưỡng của công ty vẫy vẫy gọi mình ra đầy trìu mến. Hai chị em quý nhau lắm. Lần nào xuống phòng ăn của công ty trước giờ cơm trưa, chị cũng cho mình ăn vụng đồ ăn. - Chị có mớ rau muống nhà tự trồng sạch lắm, chị bó thêm mang cho em này. - Trời, chị làm gì mang đi cho vất vả. Em không cầm đâu, ngại chết đi được. Chị để mà bán. Chết thật đấy. Cứ tự mình làm khổ mình. - Chị nghèo, không có gì cho em, bó cho em mớ rau, em đừng chê chị mà. Tấm lòng của bà chị làm mình không nỡ từ chối nữa, mình cầm mớ rau, cảm ơn chị mà trong lòng thương chị ấy quá. Lấy chồng từ năm 19 tuổi, một nách nuôi chồng và hai con, giờ lại vác bầu đứa thứ ba nữa, vậy mà tình cảm với đồng nghiệp vô cùng. Chẳng phải người đi làm nào cũng có được tấm lòng như chị. Nhưng mình không biết rằng mớ rau ấy là họa sát thân của mình… - Mày phải xem lại mày đi, mày về làm dâu nhà tao bao lâu rồi mà mày không nghĩ cho nhà tao là thế nào? Mâm cơm tối vừa đặt xuống, cả nhà còn chưa kịp ngồi, thì bố đã trút cơn sấm sét lên đầu mình. Vậy là tất cả chạy sang phòng bên trú mưa. Còn mình, mâm cơm và bố chồng. Nhà tao gia giáo bao nhiêu năm, con cái học hành đàng hoàng. Mày cũng được ăn học tử tế, thế mà mày… đến cả mớ rau muống mà mày cũng đi xin. Mày làm tao xấu hổ quá. Xấu hổ với làng xóm xung quanh. Ngày mai ra ngoài đường tao còn biết nhìn mặt ai. Mình quỳ xuống bên mâm cơm, chẳng có ai bênh vực, chàng cũng dạt đi trú cơn sấm rồi. Bố cứ nói, nói nhiều lắm, bố gằn giọng, đủ nhỏ để mình thấy thắt lại trong lòng. Khi còn con gái, bố mẹ đẻ mắng sao không thấy thắt đến thế. Mẹ đẻ có mắng, có khi còn cãi cố. Giờ chỉ biết lặng im mà nhìn xuống đất. Bố vẫn nói, những lời bố nói tỷ lệ thuận với nước mắt trong lòng mình. Nó nhiều quá, trào ra cả mắt, đơn độc và xót xa. - Mày về đây, bố quý mày như con. Bố thương mày con một không biết gì, quen được bố mẹ làm cho hết. Nhưng mày không biết nghĩ gì cả. Mày càng ngày càng quá đáng hết lần này đến lần khác. Mày về đây, tao có khiến mày chào hỏi tao đâu. Nhà tao ba đứa con, đứa nào đi, đứa nào về đều không phải chào. Thế mà mày… mày chào từ đầu xóm đến cuối xóm, khác gì mày bảo tao không biết dạy con. Nỗi ấm ức như một cục đất nghẹn tắc trong cổ làm mình chỉ biết khóc. Bài nói dài gần hai tiếng của bố đã kết thúc, mọi người trong nhà đã ngồi vào mâm cơm, mà chàng chẳng mảy may nói một lời. Cầm bát cơm, vừa khóc vừa ăn, mình không nuốt được nhưng cũng không dám bỏ cơm, sợ tội còn to hơn. Không dám bỏ công việc rửa bát trọng đại của mình. Còn bố, bố bỏ về phòng đóng cửa. Bố bỏ cơm. 11h đêm, mình vẫn khóc. Không hiểu sao lần này mình không tự dỗ nổi mình nữa. Khóc từ 6h chiều đến giờ, cứ như là ăn vạ ấy, lấy đâu ra mà nhiều nước mắt thế. Lúc này, mình chỉ cần bờ vai chàng chìa ra, chỉ cần chàng vỗ vỗ vào lưng mình an ủi. Mình sợ chàng bênh mình mà điều tiếng với bố mẹ. Mình chỉ cần lúc này, chỉ có hai vợ chồng, chàng hãy là mái che cho mình nép thôi. Nhưng… - Thôi, nín đi!!! Chàng kéo dài cái giọng đầy khó chịu. Hết, cái mái che chỉ dành cho mình duy nhất một mẩu câu gồm ba từ ngắn gọn. Rồi chàng lôi sữa chua ra ngồi ăn cho trận bóng đá trên tivi thêm hứng thú. Chàng quên mất là chàng có vợ, chàng quên mất là mình bỏ bố bỏ mẹ để đến nơi này vì yêu chàng, chàng quên mất là mình vẫn đang ngồi ở góc phòng, bịt miệng khóc vì sợ ai đó nghe tiếng, chàng ơi… - Nhà anh rộng quá, một trăm mét lận, nhưng không có lấy nổi một mặt gạch lát cho em dung thân. - Khổ thế nhỉ, không sao đâu, em cứ như thế thì sống với ai được. Cố nén không ào cơn khóc to quá khổ kẻo tầng 1 và tầng 2 nghe tiếng. Mình nói với chàng điều đó chỉ để mong một chút gì nữa vỗ về. Nhưng không. Bỏ lên trần phơi quần áo, ngồi bệt xuống, bịt miệng kẻo vỡ òa, nước mắt vẫn nhiều thế, nóng rang cả mặt, mình nấc lên: Mẹ ơi, cho con về với! Ngày hôm ấy dài quá, mãi không hết. Mà có lẽ vẫn dài mãi, đến bây giờ vẫn chưa thể nào quên. Không biết có phải do bố mẹ chồng nghĩ mình tịt nên ghét mình hơn không? Chỉ biết rằng đêm hôm ấy mình vẫn ôm mặt khóc thay cho ngủ, chàng ăn xong sữa chua, ngồi nhìn mình một lúc rồi ngủ gật. Còn bố, lục tục đi nấu mì tôm. Ngày hôm ấy, mình không biết rằng mình đã có bầuv
__________________
![]() |
#14
|
||||
|
||||
![]() Hậu chiến Ngày ác mộng cuối cùng cũng qua đi. Nặng nề và thất vọng nhiều như cơn mưa trái mùa của buổi sáng hôm sau. Mưa tầm tã, mưa nặng hạt. Mình không đi làm nữa, hai mắt sưng húp làm mình ngại xuất hiện trước mọi người. Lại trăm nghìn câu hỏi của đồng nghiệp, của người đi đường và của bạn bè quan tâm. Nhưng mình sợ hãi nếu phải ở nhà, mình cảm thấy lạnh đến tận xương sống khi chàng đi mình còn lại một mình. Rồi đến bữa cơm, sẽ phải làm sao? Nhịn thì mình không nhịn được rồi, còn ăn? Tất nhiên không thể nuốt trôi. Vẫn sắp đồ ra xe, lặng lẽ, mẹ chạy theo mình nói nhỏ: - Này, mày đi thì mày cứ đi, đừng có chào ông ấy đấy nhé. Ra ngõ cũng không được chào ai hết. Nghe rõ chưa. - Mình im lặng, không phải vì láo, mà là không biết vâng hay phản đối. Bố mẹ dạy nhưng sao lại quái đản thế. Chẳng biết có nên nghe hay không? Sắp xong đồ, mình vẫn quyết định chào bố mẹ thật to rồi đi. Thôi kệ, cứ coi như mình cãi lại mẹ vậy. Không khí u ám lặng im sẵn từ buổi sáng bỗng sống động hẳn. Bố đóng cửa phòng đến rầm, mẹ nhìn theo khó chịu. Kệ, dù sao mình vẫn cứ chào. Tí nữa, ra ngõ, mình chào cả làng, để xem bố mẹ sống được với mình bao lâu. Đang sẵn chán đời đây, giờ thế nào cũng được. - … - Mẹ ơi! Đó là tất cả câu chuyện hôm qua đấy. Lúc ở trên trần phơi quần áo, con chỉ muốn chạy ngay về đây thôi. Con muốn đi ngay lập tức, bỏ hết, không mang theo gì cũng được. Con gọi mẹ nhiều lắm chẳng biết mẹ có cảm thấy gì không? - Ừ, mẹ cũng không ngờ con lại ra nông nỗi ấy. Sao ông bà ấy lại ghê thế nhỉ? Lúc sang xin cưới, bảo với mẹ là thương con nhất, quý con nhất là gì. Lần nào sang chơi, cũng bảo gia đình lao động nên quý con người lắm cơ mà. Vậy mà như thế sao? Mẹ không ngờ đấy. Lúc ấy con không về đây? Khổ thân con gái của mẹ. Mẹ ôm lấy mình đầy xót xa. Mặt mẹ vốn đã khổ khổ nay trông càng tội. Mẹ xoa đầu mình trong lòng như lúc mình còn bé. Ôi, ở đây mới bình yên làm sao. - Vâng, mẹ biết không, ngay lúc con đứng dậy để đi, tự dưng con chợt nghĩ: con được cưới xin đàng hoàng, có 7 cái xích lô lọng vàng đón rước. Ngày cưới, họ hàng hai bên phát biểu đủ thứ, vậy mà con lại ra đi trong đêm tối lặng lẽ thế này sao? Đi thì dễ, nhưng trở về mới khó. Liệu đến khi anh Hậu sang đón con về, xin lỗi đủ điều, thì bố mẹ chồng con có quên được ngày con bỏ đi hay không? Người ta bảo phải tu 10 kiếp, đến kiếp thứ 10 mới được duyên vợ chồng với nhau. Con cũng đâu nỡ bỏ lại anh Hậu, để rồi gặp lại nhau biết nói gì cho đỡ sượng sùng? Giờ con chỉ biết ôm mặt khóc mà ở lại thôi mẹ ạ. Mình vừa xình xịch khóc vừa kể cho mẹ nghe cơn ác mộng đó. Bản năng vô thức, dắt xe ra ngõ tự cái tay chỉnh lối để về với đấng sinh thành. Ùa vào lòng mẹ rồi khóc. Mẹ cũng xót xa, từng nếp nhăn nặng trĩu lại. Mẹ cho rằng đó là lỗi của mẹ, vì chính mẹ ra sức miệt thị tất cả các chàng trai khác mà dỗ mình lấy cái ao bèo. - Ừ, con nghĩ được thế thì mẹ yên tâm rồi. Thôi, nín đi. Trưa nay ăn cơm với mẹ nhé. Thích ăn gì mẹ nấu? Canh cua nhé! - Gạt nước mắt, mình cười méo mó trong lòng mẹ. Trời ơi, sao nó ấm đến lạ kỳ. Chẳng bù đêm qua lạnh quá. … Buổi chiều, mình đi làm như bình thường. Vết thương của con voi còi đã lành lại sau nhiều chắp vá của sự an ủi. Tính mình hay quên, mải lao vào công việc và những tán láo của đồng nghiệp lại làm mình lấy lại cân bằng nhanh chóng. Mình chỉ sợ 5h chiều thôi. Sợ về lại cánh cổng xanh ấy. … - Sao hôm nay em đi làm về muộn thế? - Vâng, em nhiều việc, làm nốt mới được về. Bản thiết kế cần đến 4 phương án. - Có thật không? (Chàng nhìn mình tinh quái) - Thật! - Anh không tin, anh biết em mà. - Mà ừ thế đấy, (mình đổi giọng bất bình), anh biết nguyên nhân mà còn hỏi à. Mọi chuyện từ anh cả đấy. - Sao lại là anh? (Chàng mở to mắt ra vẻ ngây ngô) - Anh nỡ để em một mình ở phòng khách. Trời đánh còn tránh miếng ăn. Thế mà em không có một ai che chở. Em về đây, chỉ có anh là người thân duy nhất. Em bơ vơ trơ trọi khi anh làm bạn với tivi và cốc sữa chua. Anh có cần phải đối xử với em thế không? - À, ùi (chàng xuề xòa) em chấp nhặt lâu thế. Em bảo anh biết bênh em thế nào? Càng làm căng thẳng trong nhà ra thôi. - Em không bảo bênh em. Em cũng sợ anh phải đứng giữa bố mẹ với em. Nhưng ít nhất anh cũng phải giải thoát cho em chứ? - Giải thoát? - Vâng, em chỉ cần anh ra vẻ cáu lắm, bực lắm. Anh xông vào mắng em. Rồi quay ra bảo bố mẹ cứ bình tĩnh, đừng bận tâm mà hại sức khỏe, để con dạy vợ con. Rồi anh lôi xềnh xệch em lên phòng ra vẻ như sắp đánh em đến nơi ấy. Đóng cửa phòng lại, em được giải thoát, còn bố mẹ thì được hả hê. Có phải hơn không? - Ui giời, ai mà nghĩ được như em? Chàng chỉ cười rồi lôi điện thoại ra chơi điện tử. Hình như chàng không tiếp thu ý tưởng mới của mình. Bao giờ hãng NOKIA mở giải thưởng cho những người đàn ông nào dành cả cuộc đời cống hiến cho sự nghiệp game mobile thì chắc chàng được cúp vàng danh dự ngay lập tức. Bực lắm, mình mở máy tính đọc tin tức rồi làm nốt công việc dở dang ở công ty. Hôm nay mình lại làm việc khuya. Kệ cho chàng cười, mình sẽ trả thù. … - Hiền ơi! Tiếng hét ở nhà tắm thất thanh làm mình mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy. Hôm qua, 2h sáng mình mới đi ngủ. Còn chàng, cái ao bèo vô tâm, con người đáng bị trả thù và trừng phạt, chàng đang kinh hãi trước gương với bộ râu mèo bằng bút bi được vẽ cẩn thận khắp má và mũi. Kỳ cọ mãi không hết, chỉ mờ. Kệ chàng, để sàn chứng khoán hôm nay thiên hạ được biết thế nào là sự trừng phạt của Hiền!
__________________
![]() |
#15
|
||||
|
||||
![]() Mẹ ngày xưa Không biết mọi đứa con trên đời có ai giống mình không, chứ mình từ bé đã thích ngửi mùi mồ hôi của mẹ. Mỗi lần ngủ, gối tay mẹ, hay rúc nách mẹ, cứ hít hít ngửi ngửi, rồi cười tít mắt. Đời mẹ vất vả, chưa khi nào, chưa lần nào thấy mẹ được bình yên. Cô gái quê lớn lên ở cái vùng thuần chất cấy lúa một nắng hai sương. Năm anh chị em, mẹ không phải là lớn nhất, nhưng lại chăm chỉ nhất. Bế em trẹo cả xương hông, đi cấy lúa đỉa cắn đầy hai bên bắp, mang cơm cho bố ngoài đầu làng, cũng phải cầm kéo học nghề cắt tóc. Chẳng có gì là không làm. Nhưng mẹ vẫn xinh lắm lắm. Dì kể: - Mẹ mày chắt bóp từ trong máu. Cóp tiền mua được con chó con, nuôi được cho nó lớn thì bố và anh trai mang ra thịt. Mẹ mày khóc. Cả nhà bảo: cũng ăn mà, khóc cái gì? Thế là mẹ nhịn. Bà ngoại mua cho ba chị em gái ba tấm mía, hai dì ăn hết, mình mẹ mày dành dụm cất đi. Mấy ngày sau mía mọc mầm, không ăn được nữa, mẹ mày nhịn. Đi bộ đội, đến khi được nghỉ phép, về đến đầu huyện, đứng khóc vì không biết đường về nhà. Cả đời chỉ quanh quẩn trong cái làng bé con con bên bờ sông nước đục, một năm chỉ một vài lần được lên xã, nên cổ lỗ sĩ vô cùng. Rồi mẹ chuyển ngành, đi học Trung cấp Thương nghiệp để ra làm thủ kho cho Công ty Bách hóa Hà Nội. Còn các dì, bà nào cũng làm một chân to trong tòa án và sư phạm. Khi các dì mỗi người có hai cái nhà, mẹ vẫn chui ra chui vào cái nhà lợp giấy dầu. Âu cũng là cái số. Mẹ gặp bố, đồng ý lấy bố với tình thương nhiều hơn là tình yêu. Vì bố ốm yếu, đi khập khiễng và là đứa con bị kỳ thị trong gia đình. Lúc ấy, mẹ đã ba mươi hai tuổi. Nhưng nhìn mẹ, ai cũng tưởng mẹ chỉ mới hai nhăm. Mẹ trẻ và xinh đẹp. Ngày nhà trai từ Hà Nội về quê xin cưới, các bá quan văn võ thi nhau thách cưới. Ở quê là thế, nhất là mẹ lại lấy được một... anh Hà Nội, con ông to. - Một trăm thúng bánh nướng, một trăm thúng bánh dẻo, mười cân chè ngon… - Thôi, nhà bác không phải kể ra nữa đâu. Nhà chúng em cũng chỉ là bộ đội, không có nhiều thế đâu. Chỉ có cân chè Thái Nguyên với tút thuốc Điện Biên thôi, bác nhất trí thì để hôm tới ăn hỏi em cho cháu mang tới. - Nói rồi bà nội đứng dậy xin phép ra về. Lúc ấy, ông nội mình là vụ trưởng vụ 1 Bộ Công nghiệp nhẹ. Bà ngoại hiền lành, các quân sư nói sao thì gật đầu vậy. Chồng mất rồi, hai anh con trai lớn đi bộ đội. Gả chồng cho cô con gái đầu tiên chẳng biết đâu mà lần. Nhưng nghe thấy bà nội mình nói thế cũng biết tự ái. Tự ái giấu trong lòng thôi. - Mẹ cuối tuần về làng, nghe tin thì uất quá, lên ngay Hà Nội để tìm cho được con người nhu nhược ấy, con người phụ bạc ấy. Nhưng rồi ông bà nội lại dỗ dành. Và loanh quanh vẫn dẫm phải… bố. Y như mình, loanh quanh thế nào vẫn dẫm phải người vô tâm như… chàng. Sinh mình ra trong cơn đẻ khó. Đau ba ngày mà không đẻ được. Đến khi nhảy ổ, bố biết tin mẹ xong rồi thì chạy tít về nhà báo tin, bỏ mặc mẹ vừa đau vừa đói, vừa lẻ loi trong bệnh viện. Ông bà nội thấy bảo đẻ con gái, giống ông nội như đúc, mừng lắm, ăn cơm xong bảo nhau mai vào thăm. Chỉ có mỗi ông cậu của bố ở quê lên chơi, vội vàng đạp xe mấy cây số tìm mua cho mẹ bát phở. Mẹ kể: “Mẹ mang ơn cậu ấy suốt đời, chẳng bao giờ quên”.
__________________
![]() |
#16
|
||||
|
||||
![]() Xuống đáy biển sẽ mò thấy viên ngọc trai Các cụ vẫn có câu: “Lên voi xuống chó” nhưng chưa lần nào được lên voi thì mình đã phải xuống chó rồi. Nói vậy có khi là bạc miệng, nặng lời quá với cuộc sống mà người ngoài nhiều khi nhìn vào và nói: “Còn tốt chán!”, song đúng là có những giai đoạn mình cảm thấy bí bách đến vô cùng. Chán ngán chỉ muốn nằm xuống, mặc kệ tất cả để buông xuôi. Lấy chàng, tình yêu trong sáng bắt đầu được dán đè lên bởi những hóa đơn thanh toán, bởi những hớt hải lo đóng tiền ăn cho kịp dù chưa được lĩnh lương hay khoản nào đó hay ho. Lấy mình, chàng bắt đầu nghỉ việc ở Xuất nhập khẩu Đà Nẵng. Chàng tự ái sếp thì phải. Đàn ông hay thật, tinh thần bất khuất tự cường muôn năm. Tinh thần ấy thường được lên cao khi không còn nhìn thấy mấy cái nồi trong bếp của vợ. Tinh thần chưa bị đói bữa nào thì chưa hết bất khuất đâu. Chàng bắt đầu cà phê sáng với bạn bè và tham dự cơn lốc của chứng khoán trong những ngày bong bóng lúc nào tivi cũng cảnh báo là sắp vỡ. Còn mình, tối đến là ngồi ngẩn ngơ xem còn bao tiền trong nhà và phải chi tiêu những khoản gì đây. - Em chẳng biết cái gì cả. Bây giờ á, ngoài sàn đến cả bà đi bán rau cũng nghỉ buổi chợ để tham gia cơ mà. Các bà ấy không biết khai trên tờ lệnh còn phải nhờ người viết hộ mà vẫn xây được nhà to đấy. - Em chả biết, nửa năm trước em có chơi chung với cái Thạch. Từ 20 triệu, chẳng hiểu làm sao em chỉ còn 6 triệu. Ngẩn ngơ cả người! Biết thế đắp vào người cho nó bổ béo. Em hết yêu chứng khoán rồi. - Tại em ngu nên mới thế ấy chứ. Lại tin bạn nữa. Riêng anh á, chỉ trong một tháng thôi, anh sẽ sắm cho em con tay ga là ít. Miễn là giờ em đưa thêm tiền đây cho anh. Tầm này mới trúng này. - Chả cần. Em còn phải sinh con, còn phải có tiền dự phòng trong nhà. Công việc của em biết đến bao giờ mới được tăng lương nên chả có khoản nào nữa đâu. Thế rồi ngày nào chàng cũng đi đi về như thế. Nịnh nọt để xem mình còn khoản tiền nào thì lòi ra cho chàng. Chứng khoán, tự dưng như một mẻ bạc lớn, mẻ bạc mà cả làng Đông hai số cuối không phải ai cũng chơi. Cái ví cứ mỏng dẹp cho dù mới mười ngày kể từ ngày lĩnh lương. Và rỗng tuếch khi nửa tháng đã qua. Nói với chàng, nhưng tai chàng ở cao quá không nghe thấy. Nói với ai bây giờ. Một buổi tối, mẹ chàng lên phòng mình, mẹ biết chàng không có nhà. Mẹ mệt mỏi, nằm kềnh lên giường thở dài: - Hừm, tháng này có vẻ chậm lương quá nhể? - À… à vâng. Sáng mai con đi làm, chiều con mang tiền về gửi mẹ, mẹ nhé. Con cũng chưa lĩnh lương đâu, nhưng chắc con xin tạm ứng trước được. - Ừ thì tôi có hỏi gì đến tiền ăn đâu. Chỉ hỏi chơi thế thôi. Dạo này tôi cũng thua kinh quá. Có mấy con le le nuôi mãi không về. Bây giờ mà bỏ thì mất hết, phải nuôi tiếp thôi. Cùng lắm hai ngày nữa là nó về. Tôi tính chán rồi, chẳng có con nào câm đến sáu ngày đâu. Mình dạ mẹ mà lòng nặng trĩu. Mình biết chỉ còn mỗi một chỗ để đi, mặt mo cũng phải đi. Tút… tút… Alô! Mẹ à. Mẹ ơi con ngại quá nhưng vẫn phải hỏi mẹ. - Mẹ cho con vay tạm 2 triệu để đóng tiền ăn mẹ nhé. Con cám ơn mẹ. Nuôi cho lớn, cho ăn học, chẳng cho được đồng nào, giờ cô con gái còn quay về vay tiền để đóng tiền ăn nuôi chồng nữa. Mẹ không than thở một lời nào, chỉ lặng lẽ rút hết những đồng tiền tiết kiệm phòng khi vào viện cho con gái. Thương mẹ rồi cũng thương thân mình biết bao nhiêu. … Mình bắt đầu phải làm thêm cho một công ty nữa. Học hỏi nhiều thứ hơn để cả hai bên công ty đều hoàn thành tốt công việc. Có khi chỉ vì đọc một cuốn sách cũng mất luôn mấy đêm để kịp buổi hội thảo. Chàng càu nhàu vì ánh đèn làm chàng khó ngủ, còn mẹ thì cho rằng con dâu hư, đi tối đi ngày. Công ty tổ chức triển lãm. Chẳng có ai được phép chỉ tay năm ngón, cho dù đó là người chịu trách nhiệm quản lý. Ngày hôm sau khai mạc mà hôm nay vẫn bộn bề quá, leo trèo, bê vác… mình cũng lao vào làm nốt cho nhanh để còn kịp về trước 11h đêm. Cái tối lạnh lẽ hắt vào mặt cơn mưa bụi khốn khổ. Mình rón rén mở cổng bước vào nhà. Mẹ đứng trong phòng nhìn mình qua khe cửa, chống hai tay vào mạng sườn, thở dài ngao ngán. Mẹ lắc đầu rồi đi ngủ tiếp. Chẳng biết có hay không đã bao giờ mẹ tự đặt ra câu hỏi: “Vì sao con trai mình nằm khểnh chân xem bóng đá trong khi con kia giờ này mới về?”, cho mình được hai chữ công bằng. Công việc căng như dây đàn, lúc nào cũng ngổn ngang vội vã. Mình phải có một quyển sổ to để kê ra từ đầu giờ sáng hoặc từ hôm trước xem hôm nay có những việc gì kẻo quên mất. Cái đầu nhức như say xe, cổ họng khô cứng, nôn nao, bước xuống cầu thang mệt lử. Bà chị ở cơ quan bảo: - Hay là mày có bầu? - Đâu mà, chắc tại em mệt thôi. Thử đi. Bây giờ hiện đại tiên tiến, tội gì mà không áp dụng. Mày cứ vô tâm thế bảo sao trông xấu. Cả đời chả thấy son phấn bao giờ. - Vâng, thế để mai em đi khám. Chắc đi khám sẽ xinh hơn đấy chị nhể. Nói rồi cả hai chị em cùng cười. Nụ cười tươi méo xẹo của mình lo lắng một hy vọng.… Hai tuần sau. Một buổi sáng, bước xuống cầu thang đi làm, mọi thứ mờ mịt trong những đường bay của con đom đóm. Đầu nhức như búa bổ. Xém tí nữa thì mình trồng cây chuối trên cầu thang. May cái lan can giúp đỡ, mình chỉ xây xước ngoài da. Chàng bảo: - Mai anh đưa em đi khám nhé, nhìn mặt em chẳng có hột máu nào. - Thôi, chắc em thiếu ngủ thôi mà. Chắc ăn thì anh mua cho em một cái que thử, hết có mười nghìn. Chứ đi khám chưa gì đã mất bồn mươi nghìn khám rồi, chưa kể thuốc đủ trò vè. Phải tiết kiệm anh ạ. Vẫn biết cả làng đang đồn là mình tịt, vẫn biết ai cũng ngóng chờ, nhưng lúc này khi mà mọi thứ chỉ có đôi vai mình gồng gánh thì hy vọng kia bỗng trở nên nặng nề. … Sáng, cánh cửa buồng tắm mở, mình lay chàng dậy thật gấp. Cái mặt mình hơn hớn chỉ để báo một tin trọng đại: - Anh ơi, mừng quá, hai vạch này - Ừ. - Ơ kia, anh được làm bố rồi đấy. Em cứ lo lắng, nhưng giờ nhìn thấy cái vạch này, không hiểu vì sao em vui thế cơ chứ, chúng mình phải ăn mừng thôi anh. - Ừ, anh biết rồi. Để yên cho anh ngủ. Hôm qua xem bóng đá suốt đêm. Mình đang vui nên không giận chàng. Chỉ tiếc tại sao chàng không ôm lấy mình mừng rỡ như mấy bộ phim tivi vẫn chiếu. Khi đi lấy chồng, mình cứ tưởng với đứa con đầu lòng, chàng cũng mừng ít nhất là cầm tay cảm ơn mình một câu. Có lẽ phim thì luôn chỉ là phim thôi. Mình cứ lo sợ có con lúc này làm mình không đủ sức gánh kinh tế. Nhưng giờ thì tự dưng nỗi lo ấy bị lu mờ hết. Mình chỉ muốn hét lên thôi. Tự dưng thấy tự hào về bản thân quá, mình là đấng sinh thành, mình sắp có một em bé, một em bé biết ôm cổ mình thì thầm: “Con yêu mẹ”. Lao xuống tầng một, nắm lấy tay mẹ chồng, mình reo lên: - Mẹ ơi, con có bầu rồi. - Ừ! có thế chứ. Tôi lại cứ tưởng cô tịt! Mẹ vẫn giữ được vẻ mặt không chút thay đổi tí nếp nhăn, chẳng như mình cứ hớn hở tứ tung. Ôi trời, giật cả mình. Biết vậy chẳng chạy xuống nữa. Đứa cháu đầu lòng của mẹ mà không có tác dụng gì ư? Thế nếu tịt thật thì thế nào nhỉ? Nhưng thôi, phải gọi điện về cho mẹ yêu thôi. Cuối cùng, cũng có người reo lên với mình qua điện thoại. Cuộc sống ơi, hình như có tia nắng nào đó cho lòng này thêm ấm rồi. … Nhìn lại những ngày nặng nề, mình không còn thấy ngao ngán mệt mỏi mà trầm uất nữa. Mẹ vẫn luôn dạy mình phải bao dung cho mọi thứ cơ mà. Cái cảm giác như xuống chó tự dưng nhẹ bẫng, chỉ như bị ngã xuống một đáy biển tối thôi. Nhưng biển sẽ lại trả về cho mình hậu hĩnh hơn vì mình thật can đảm. Biển trả về cho mình một viên ngọc trai quý. Một sinh linh bé nhỏ ở trong lòng.
__________________
![]() |
#17
|
||||
|
||||
![]() Cái tên Chỉ còn hai tuần nữa là đẻ rồi. Mà mãi chàng chẳng dám bảo bố mẹ chàng là bọn mình sẽ đặt tên cháu. Phức tạp thật, ông bà có đẻ đâu mà cứ muốn giành lấy quyền đặt tên thế nhể. Mình ghét cái tên của mình lắm. Ngày xưa còn bé, mẹ vẫn thường cắt tóc con trai cho mình để đỡ phải mua thun buộc tóc, đỡ phải cắt tóc nhiều lần và đỡ nóng nữa. Mắt to miệng rộng, lại toàn mặc thừa lại đồ của các chú các bác, buổi trưa đi thả diều, mặt đỏ tía tai, nếu có ai hỏi: - Cháu tên là gì? - Dạ, cháu tên là Thu Hiền ạ. Ông nội cháu bảo đặt tên thế có nghĩa là mùa thu dịu hiền ạ. Thế là tất cả mọi người đều ôm bụng cười lăn lóc. Cười vỡ cả bụng. Những tiếng cười chạy dọc theo cả thời phổ thông. Đến giờ, ai hỏi mình tên là gì, mình biết trước nếu nói ra thể nào họ cũng cười. Có bầu, nghĩa là mình sẽ là mẹ, người sẽ cho sinh linh bé nhỏ kia một sự sống, một vòng tay yêu thương và một cái tên thật oách. Ít nhất là không làm khổ những người xung quanh. Làm cho họ mỗi khi hỏi tới là phải cười bò lăn bò càng. Nhỡ đâu sau này lớn, em bé sẽ giận mình thì sao. Thế là nghĩ. Nghĩ từ lúc bụng nhỏ đến lúc bụng to vẫn nghĩ. Chẳng thể tìm ra một cái tên hay. Lên mạng bới móc, ngồi toét cả mắt vẫn chưa thôi kiếm tìm. Bế tắc, tên hay thì đụng bề trên bề dưới. Tên xấu thì không thể được rồi. Nửa đêm thức giấc, lại bật giậy ngồi nghĩ, mình quay sang chàng hỏi ý kiến, chàng thều thào trong cơn mơ: “Tùy… em.” làm mình điên tiết. Đấm chàng mấy cái rồi lại bực dọc nằm suy nghĩ. Cơn buồn ngủ ôm lấy mình nhẹ nhàng nhẹ nhàng. … Buổi chiều… Đi làm về mệt mỏi, mình tháo bỏ đôi giầy rồi lao vào tủ lạnh kiếm tìm chai nước mát. Bỗng, ối trời ơi! Một ông tiên từ trong hộp sữa đặc có đường bước ra. Ông ấy là ông Thọ chứ nhể? Ông tiên vác theo một cái bao tải to lắm, như cướp nghề của ông già Noel ấy. Ông nói: - Ta sẽ đặt tên cho con gái nhà ngươi. - Thế ạ? Cháu cảm ơn ông. - Tên con nhà ngươi sẽ là như thế này nhé…. Nói rồi ông lôi trong cái bao tải ra một cái tên. Ai chà, không được rồi, tên đó đụng vào tên họ hàng. Ông tiên lại lục lọi tìm trong bao tải cái tên khác. Không được, tên đó vẫn trùng. Ông tiên cúi xuống bới tìm cẩn thận, đưa cho mình cái tên nữa. Không được, tên gì mà xấu òm. Cứ thế… cứ thế… Lục lọi kiếm tìm… Không được, trùng rồi… Bới bới kiếm tìm… Không được, xấu ơi là xấu… Lục lọi… Không… Lục lọi… Không …. Giờ thì cái bao tải đã trống toác, bao nhiêu tên mình không ưng đều bị vứt đi. Ông tiên mệt mỏi chán nản như muốn thua cuộc. Cái chuyện tìm tên có vẻ làm hai ông cháu mất cả buổi chiều sang đến cả buổi tối. Nản chí, ông tiên ngửng mặt lên trời, giơ hai tay lên đầu thét lên uất ức. Nhưng tiếng thét mới được một nửa thì đã thấy ông tươi như hoa quay lại nhìn mình đầy phấn khởi: - Ta nghĩ ra tên cho con gái ngươi rồi - Là gì ạ? - Là Nguyệt Đan. Có nghĩa là viên linh đan quý ở trên mặt trăng. Hằng Nga có cái chầy giã thuốc đấy, xem phim Tây Du Ký chưa, nhưng chưa bao giờ Hằng Nga làm được linh đan đâu, thành ra quý lắm đấy nhá. …. Bật dậy, trời còn nhá nhem 4h sáng, mình vội vàng ghi lại tên Nguyệt Đan vào tờ giấy, cất cẩn thận vào ngăn kéo và ngủ tiếp. Giấc mơ lạ kỳ. Lúc ấy, mình bầu được bảy tháng. … Chỉ còn hai tuần nữa là đẻ rồi. Mà mãi chàng chẳng dám bảo bố mẹ chàng là bọn mình sẽ đặt tên cháu. Phức tạp thật, ông bà có đẻ đâu mà cứ muốn giành lấy quyền đặt tên thế nhể. Nhiều nhà bị ông bà đặt cái tên hay quá làm bố mẹ cháu cứ ấm ức mãi. Còn mình, mình đã thề với cái hộp sữa ông Thọ trong tủ lạnh rồi, sống chết gì mình cũng tranh đấu để được đặt tên trong giấc mơ lạ kỳ kia cho con. Chàng bảo mình: - Kệ ông bà, ông bà muốn đặt tên gì mà chả là tên. - Không. - Ông bà chẳng lẽ không được đặt tên cháu à? - Anh đừng có vớ vẩn. Thế em là cái gì mà không được đặt tên? Ở đây ai vất vả nhất? Ai đau đớn nhất? Ai đẻ ra nó? - Thế thì em đi mà bảo, anh chẳng bảo đâu? - Anh không phải là bố nó à? Sao anh lại nhu nhược thế không biết. Bố mẹ đẻ ra anh mà anh còn sợ rúm ró thế kia thì anh làm được cái gì cơ chứ. Chưa biết chừng mới nói được ba từ thì đã ngã vật ra ấy chứ. Sợ quá đứng tim mà chết! Chàng lẩn đi chỗ khác. Những lời kích tướng theo binh pháp Tôn Tử của mình hình như không có nghĩa lý gì. Tôn Tử nói: “Tiểu nhân và đàn bà là hai thứ khó trị nhất”. Nhưng bây giờ , chắc Tôn Tử có sống lại cũng phải công nhận rằng: “Thiếu, mới có hai dạng người đó là thiếu, phải kể cả chàng nữa mới đủ. Dạng người khác thường”. Thôi thì cuộc chiến đấu vì cái tên mình phải đơn phương độc mã vậy. Cuộc chiến bắt đầu: - Mẹ ơi, hôm qua anh Hậu nằm mơ thấy có thần hiện lên bảo đặt tên em bé là Nguyệt Đan đấy mẹ ạ. - Cái gì? - Vâng, sáng nay anh Hậu kể với con thế. Nếu đặt tên theo mộng thì sau này cháu lớn lên học hành và làm ăn đều có người phò tá cả. - Này, im đi nhé. Mày đừng có nói mà ông bố trong phòng nghe tiếng lại ghét đấy. Đặt tên cái gì mà đặt tên. Xong! Mình dùng kế Ve sầu lột xác mà cũng không nổi. Mọi tội lỗi đổ hết lên đầu chàng mà bố mẹ cũng không cân lên xem trọng lượng nó là bao nhiêu. Cũng phải, chàng có là ai ở nhà này đâu. Mẹ siêu thật, chỉ một câu nói nhỏ mà cũng làm mình tụt lủn không dám nói gì nữa. Từ đó, mình quyết tìm cơ hội khác. Mình dùng kế Mưa dầm thấm lâu. Những ngày sắp đẻ, ai hỏi han cũng kèm câu: “Thế đặt tên bé là gì?”. Và tất nhiên, mình nhanh nhảu trả lời cái tên như mình mong muốn. Mẹ chỉ cười cười, mẹ bảo họ: “Thì nói thế thôi chứ đã tìm được cái tên nào đâu”. Ôi, sao cái cuộc chiến này lại gian truân thế này. Kệ, đã thế bao giờ đi đẻ về, có giấy chứng sinh rồi mình sẽ bắt chàng đi làm giấy khai sinh luôn. Làm xong mình sẽ giấu đi. Chẳng thể làm gì được mình. Đã thế thì cùn tí. Mình cùn, bố mẹ sắc, xem ai mẻ sớm hơn! … - Con làm như thế là không được, ông bà là bề trên, con có làm gì cũng phải xin phép đàng hoàng. Cái tên đó là tên đẹp, bố mẹ cũng thích lắm nhưng con và thằng Hậu vẫn phải xin phép ông bà bên ấy cho đặt tên mới được. Chứ cứ làm theo ý mình, về sau ông bà ghét cả bố mẹ lẫn cháu. Đâm ra con bé thiệt thòi. Khổ thân nó. Những giận dỗi vác về nhà đẻ để xả ra hình như bị những lời nhẹ nhàng của bố biến nó thành có tội. Mình thấy mình sốc nổi, thấy mình ồn ào mà chẳng nghĩ được là bao. Bố nói đúng, có lẽ những bon chen đời làm bố nghĩ cho con gái khi đi lấy chồng nhiều hơn. Mình thấy mình có lỗi với bố mẹ chồng biết nhường nào nếu như chống đối kiểu này. Bố đẻ mình đã ốm hai năm nay rồi, giọng bố khản đặc nhưng những lời của bố làm mình thương bố quá. Bố ơi, nếu không có bố, làm sao con nghĩ được ra biết bao nhiêu điều. Bố ơi, con biết con phải làm gì để bố mẹ an lòng rồi. … - Anh, thế rút cục anh có đủ can đảm để nói với bố mẹ anh về cái chuyện đặt tên cho con không? Em sẽ đi theo anh, đứng đằng sau anh để anh có thêm nghị lực. Nếu anh không đủ can đảm đứng trước bố mẹ mình để lo về tương lai con mình thì anh ở lại phòng này. Em cũng chẳng cần anh đứng sau em làm gì, em sẽ nói với bố mẹ dù chỉ có một mình. Chỉ sợ lúc ấy, bố mẹ anh sẽ đuổi em đi thôi. Lúc ấy anh tay trắng đấy: không vợ, không con. Và em thề, em sẽ không ở lại căn nhà này nữa đâu. Chẳng có gì níu kéo em cả. Em chán lắm rồi. Em cứ ngỡ đã kiếm tìm được một bến bờ vững chắc, nhưng cuối cùng chỉ làm một cái ô làm bằng lá cọ che mưa. Gió bấc thổi, ô bay, em chỉ còn lại một mình. Tốt nhất để an toàn cho mình, cho con, em sẽ về nhà em. Chàng lặng im… chơi điện tử trong góc giường. Mặc cho mình muốn độc diễn thế nào thì độc diễn. Cái mặt chàng nhăn như bị, làu bàu. Mình không nói nữa, người khôn nói ít hiểu nhiều, mình mở tủ thu xếp đồ đạc. Đều đều, đều đều. Không nhanh, cũng không chậm. 5 phút… Mình vẫn cặm cụi thu xếp đồ đạc, đều đều, đều đều… 10 phút 15 giây… Mình gạt nước mắt gấp lại những thứ của con mà mình đã chuẩn bị để đón chào nó… 16 phút rưỡi… Chàng vứt điện thoại vào góc tường kêu đến bốp, làu bàu chửi đổng mấy câu rồi vùng vằng đứng dậy bước phừng phừng xuống phòng bố mẹ. Trước khi đi, tiếng thở dài của chàng vẫn còn hắt lại, đập vào cánh cửa phòng và bắn về phía mình. Tiếng thở dài nặng thế mà lại như một cơn gió, làm mình… khoái chí. Chẳng biết lúc này đàn ông họ nghĩ gì nhỉ? Có cần thiết đi gặp bố mẹ đẻ ra mình mà phải dũng cảm thế không? … - Đấy, em hài lòng rồi nhé, (chàng vẫn vùng vằng), bố mẹ bảo muốn làm trò gì thì làm. - Bố mẹ đồng ý đặt tên là Nguyệt Đan rồi à? - Ừ, em muốn đặt tên gì thì đặt, được chưa? Còn bây giờ thì để anh yên. - Không, còn một việc nữa anh phải làm. - Lại cái gì nữa đây? Chàng rít lên khó chịu khi nghe tiếng “không” đanh thép của mình. Mặt chàng nhăn nhúm lại như cái bánh bao lúc nặn bột bị lỗi ấy. Mình vẫn tỉnh bơ thế, đứng dậy, ra đúng chỗ chàng đang ngồi chơi điện tử, ngồi xuống, với tay lấy điều khiển, bật ti vi xem chăm chú và nói: - Cất hộ em đống quần áo kia vào tủ. Anh nói rồi thì em không đi nữa. Ban nãy em dỗi, giờ… em hết dỗi rồi. Cất đi nhanh lên, 10 phút nữa có phim chính bây giờ đây này. Cái bánh bao nhăn nhúm nở dần dần như được hấp chín vậy. Chàng đỡ lo và mừng rỡ hơn hẳn. Căng thẳng của chàng sao lại dễ hóa giải thế nhỉ. Chàng nhún nhẩy như con chim sâu đi cất đồ cho mình. Còn mình, thầm nghĩ: “Phù! May quá! Lão ấy mà ngồi lâu tí nữa thì mình hết cả quần áo để gập. Tí nữa thì bị về nhà mẹ thật. May quá bài kích tướng này cuối cùng cũng ra trò”.
__________________
![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|