|
#1
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Người vừa tới ăn mặc toàn trắng, đầu chit khăn trắng, mặt bịt khăn cũng màu trắng, tay lăm lăm thanh bảo kiếm sáng ngời. Thanh kiếm có cán cầm bằng ngà, đầu nạm bạch ngọc có buộc tua dài màu trắng nõn. Hai tên cướp kinh hoàng đứng thủ thế. Một tên cầm hai thanh gươm cong và nhọn, gã còn lại sử dụng đại đao to và nặng, bốn mắt chăm chăm nhìn vào đối thủ, mặt khẩn trương vô cùng. Người bịt mặt thản nhiên đứng chờ dường như không coi hai gã nọ vào đâu cả. Lặng một lúc để trấn áp cơn sợ hãi, tên cướp cầm đao hỏi: _ Ngươi là ai? Người bịt mặt cười lạnh lẽo: _ Chúng mi lắng nghe cho tường tận mà ghi nhớ, kẻo xuống Diêm đài vua Thập điện hỏi lại quên. Ta là Bạch y kiếm sĩ đây. Bạch y kiếm sĩ là một tay kiếm khách lừng danh ở chốn kinh kỳ và vùng phụ cận. Nhưng đối với bọn cướp Sơn Tây thì danh xưng này hoàn toàn xa lạ. Chúng chỉ đoán biết qua giọng nói thì y không phải là người vùng này hay các nội trấn ở Bắc Thành. Nhân lúc người bịt mặt nói chuyện phân tâm, tên cướp cầm song kiếm tân công lén đàng sau lưng. Hai đường gươm đâm nhanh như chớp xẹt. Không cần quay lại nhìn, Bạch y kiếm sĩ thọc ngược lưỡi gươm ra sau gạt đỡ. Tên cướp kia gầm lên một tiếng vung đại đao lấy hết sức bổ vào đầu kẻ địch. Không biết làm cách nào mà thanh gươm của Bạch y kiếm sĩ vừa đánh bật hai thanh kiếm của tên cướp phía sau ra đã nhanh chóng vòng về phía trước đâm thẳng vào ngực tên cầm đao. Hắn ngửa người tránh thoát. Tên cướp phía sau lại vung tay phải chém xéo một đường từ phía bên hông địch thủ qua, tay trái thọc mũi gươm xuống phạt ngang chân gã, chiêu thế cực kỳ hiểm độc. Mặt khác tên cướp phía trước cũng thi triển đao pháp thượng thừa phối hợp tấn công vào mặt kẻ thù. Long Vân hồi hộp theo dõi trận đấu. Chàng không biết phải mong cho ai thắng, vì người kia chưa rõ là bạn hay thù. Muốn thừa dịp bỏ đi lại sợ bị phát giác, chàng bồn chồn trong dạ, tiến thoái lưỡng nan. Riêng Trúc Mai thì trái lại, không bận tâm gì đến cuộc chiến. Nàng nép sát vào người chàng, nghe hơi thở chàng nhẹ nhàng mơn lên mái tóc nàng và vòng tay chàng choàng qua chiếc lưng thon nhỏ khi chàng kéo nàng núp kín giữa lùm cây rậm. Một cảm giác khoan khoái lan toả trong lòng. Nàng ước mong giây phút này kéo dài vô tận, mặc kệ sự việc diễn tiến ngoài kia thế nào. Bạch y kiếm sĩ thét lên một tiếng thanh thoát. Rồi thì nghe có tiếng leng keng của kim khí va chạm. Đôi gươm cong của tên cướp nọ tung bắn lên trời, tên cướp kia buông rơi đại đao, ôm ngực lảo đảo rồi ngã khuỵu xuống, một dòng máu từ kẽ ngón tay hắn phun ra như suối. Tên cướp còn lại quay mình chạy thục mạng, phút chốc đã mất hút. Bạch y kiếm sĩ thi triển khinh công đuổi theo trừ tuyệt. Long Vân nhẹ nhõm thở phào. Trời rựng sáng. Tiếng gà eo óc gáy ở thôn xa. Long Vân bảo Trúc Mai: _ Dương tiểu thư về đi kẻo người nhà mong đợi. Đồng bọn lũ cướp có thể đến tiếp ứng và Bạch y kiếm sĩ cũng có thể quay lại. Người này chưa biết bạn hay thù, đừng dây dưa là hơn. Cô gái bừng tỉnh, hai má ửng hồng. Nàng thẹn thùng hỏi nhỏ: _ Đào huynh, nếu ta được mãi mãi bên nhau thế này, Đào huynh có vui không? Long Vân trầm ngâm không đáp. Câu hỏi của Trúc Mai gợi lại chuyện ban chiều. Sáng mai, … ồ không, sáng nay … người ta sẽ đến bàn tính việc hôn ước. Có thể nào từ chối được chăng? Thấy chàng không tỏ vẻ tha thiết tán thành như ý mình mong đợi, cô gái lặng lẽ đứng dậy bỏ đi. Long Vân kinh hoảng chạy theo nắm tay nàng, ngập ngừng xin lỗi. Nàng vùng vằng giật tay ra rồi chợt oà lên khóc tức tửi khiến dạ chàng xốn xang như kim châm lửa đốt, muốn nói mà chẳng thốt nên lời. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#2
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Một lúc lâu, khi nàng đã vơi bớt cơn sầu thảm, chàng mới dịu dàng khuyên lơn và bày giãi uẩn tình. Thôi thì duyên đôi mình chẳng trọn, đành hẹn kiếp lai sinh. Trúc Mai nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào bảo: _ Đào huynh về đi cho vuông tròn chữ hiếu. Hiểu được tấm lòng thương mến của chàng, em cũng đã được nhiều an ủi cho mình. Cầu xin Trời Phật độ trì, cho hai người hưởng trọn đời hạnh phúc! _ Hạnh phúc thế nào khi lòng mình đã trao trọn cho người khác? Ở cạnh bên một người xa lạ, chưa hề biết mặt mũi lẫn tâm hồn … Mải lo trò chuyện, hai người quên để ý chung quanh. Người bịt mặt đã trở lại tự lúc nào và đứng sau lưng nghe rõ lời than thở giữa đôi trai gái. Y khẽ ho một tiếng làm họ giật mình quay lại. _ Này hai cô cậu có trông thấy ai đã bắn mũi tên giết tên cướp trên thuyền không? Trúc Mai nhìn ngơ ngác, Long Vân cũng ngần ngại lắc đầu. Người bịt mặt lẩm bẩm: _ Mũi tên có đuôi lông trắng, giữa chấm một điểm son. Chẳng biết đó là dấu hiệu của bang phái nào? Ngập ngừng giây lâu, Long Vân gợi hỏi: _ Thưa ân công, người trừ xong bọn cướp rồi chăng? Bạch y kiếm sĩ trù trừ lắc đầu: _ Không! Khinh công y thật cao siêu, ta chẳng thể nào đuổi kịp! Chợt y đổi giọng ngay: _ Nhưng ta không phải người ơn của mấy người. Cô bé kia phải mau theo ta, còn anh học trò gàn này về đi, chớ mãi can thiệp vào việc của người khác, có ngày chết chẳng toàn thây. Long Vân ngang nhiên ưỡn ngực đáp: _ Bậc đại trượng phu xem cái chết nhẹ tợ lông hồng. Ngươi muốn bắt người, trước tiên phải bước qua xác chết của ta. Người bịt mặt cười gằn: _ Trong đời ta đã giết hàng trăm mạng. Mi muốn chết ta chẳng hẹp hòi chi. Hãy xem đây … Trúc Mai quỳ xuống van xin: _ Xin ngài tha cho anh ấy, tôi sẽ bằng lòng theo ngài … _ Chớ, chớ … Đừng … Trúc Mai, em chạy trốn nhanh lên! Thừa lúc bất ngờ, Long Vân chồm lên ôm chặt cứng cả hai tay thân mình của người bịt mặt. Y ta lúng túng vùng vẫy, mồm lắp bắp: _ Ngươi … ngươi dám … Y thúc mạnh chuôi gươm vào hông chàng, đồng thời co chân đá huyệt đạo nơi đầu gối. Đau đến nổ đom đóm mắt, đôi chân nhũn ra, Long Vân buông tay té khuỵu xuống đất. Người bịt mặt vung gươm bổ xuống, mắt y long lên vì giận dữ. Chàng vẫn cứng cỏi nói: _ Mi có giỏi giết ta đi! Trong lòng chàng nảy sinh một điểm hồ nghi kỳ quái. _ Lạ nhỉ? Người gì mà thân mình mềm mại, thịt da mát rượi, lại có mùi hương thoang thoảng như là nữ nhi ấy? Trúc Mai ôm Long Vân, mặt áp vào ngực chàng, thân che hết nửa người. Nàng buồn rầu bảo: _ Thôi thì xin ngài cho chúng tôi được chết bên nhau. Người bịt mặt lạnh lùng nói: _ Được lắm, ta cho cả hai cùng xuống tuyền đài mà yêu đương. Đôi bạn ôm siết nhau thật chặt, tưởng chừng không còn mãnh lực nào tách rời họ ra được. Bốn mắt thu hút vào nhau, họ sung sướng tận hưởng giây phút cuối cùng của cuộc đời trong vòng tay trìu mến của người thương, chẳng thèm để ý đến mũi gươm độc ác đang lừng lững giáng xuống đầu. Người bịt mặt chợt phá lên cười âm thanh thật trong trẻo và ánh mắt đầy vẻ nghịch ngợm: _ Ta chỉ đùa thế thôi, chứ đôi uyên ương son sắt vậy, ai nỡ lòng chia cắt cho đành? Y cúi xuống giật đứt miếng ngà bịt bạc đang đeo trên cổ Long Vân, cất vào trong áo. _ Ta thu hồi tín vật. Đào Long Vân, anh về thưa lại với thầy rằng nhà họ Lý đã quyết định tiêu huỷ hôn ước cũ, anh có quyền tự do định đoạt hôn nhân với người khác. Long Vân tưởng như mình nằm mơ trước sự tình diễn biến vô cùng đột ngột. Bạch y kiếm sĩ từ từ tháo chiếc khăn lụa che mặt. _ Ngươi là ai? _ Lý Thuỷ Bình, con gái của Thượng công Lý Tử Phượng. Một nụ cười quyến rũ điểm trên gương mặt giai nhân. Nàng cổi khăn đội đầu xuống, mái tóc huyền buông xoả bờ vai, phủ loà xoà trước ngực, làm nổi bật nước da trắng, cặp môi hồng, đôi mắt trong xanh và tinh quái. Thuỷ Bình xoay mình phóng đi, thoắt chốc khuất dạng sau màn sương dày buổi sớm. Long Vân ngơ ngẩn nhìn theo. Trúc Mai cấu mạnh vào tay chàng làm chàng sực tỉnh. Nàng phụng phịu dỗi: _ Nhìn gì dữ thế? Hãy chạy theo mà năn nỉ người ta. Tôi chẳng cần đâu. Long Vân lại cuống cuồng dỗ ngọt nàng. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#3
|
||||
|
||||
![]() ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|