|
#1
|
|||
|
|||
![]() Em mang tâm sự của lòng
Vào vườn thơ gởi đôi giòng đến anh Hôm xưa mộng ước mình xanh Hôm nay mơ vỡ mộng lành được đâu Anh thì duyên thắm đượm màu Em mang tình lỡ qua cầu đắng cay Buổi xưa cũng tại nơi này Hai ta thi họa giãi bày niềm tương Hôm nay chỉ có em thương Với ngàn tâm sự trĩu buồn anh ơi Hai ta thành cố nhân rồi Mà bao thương nhớ có rời em đâu Dạ ghi chặt mối tình sâu Tên anh lòng giử bạc đầu chẳng phai Một mai chết xuống tuyền đài Cao xanh chứng dám em hoài tìm anh Biết rằng sẽ rất mong manh Hồng trần chửa hiệp lai sanh sao vời Tình này em gởi lên trời Ăn chay niệm phật tái hồi kiếp sau Bà nguyệt có thấy lòng đau Ông tơ có thấy nỗi sầu ta không ? Xin ông bà hãy đồng lòng Cho ta kiếp khác vợ chồng với anh Cùng nhau se mối duyên lành Không còn phụ rầy đến dành em thơ Không còn khắc khoải đợi chờ Không còn dang dỡ chuyến đò nhân duyên Mộng xin vẹn chốn kim tuyền Cắt tay lấy máu thệ bền lòng son Cho tình vững mối keo sơn Lỡ làng trần thế sẽ tròn tái lai Bao ngày lòng qúa u hoài Ðường tình lỡ bước chia hai lối đời Dầu anh đã phụ em rồi Em đây không hận dòng đời bạc đen Kiếp sau tình ái lên men Hai ta chung mộng tìm lên thiên đàng Nhìn ta trời cũng ngỡ ngàng Lâu đài tình ái trời ban hai mình Lòng vừa thoát mộng lai sinh Khổ đau chợt thức vọi mình cười khan Lệ tuôn khóc mộng bẽ bàng Châu rơi thương cảm đôi hàng tương tư ... |
#2
|
|||
|
|||
![]() Hãy mạnh bước và vui đi anh nhé
Để mình em lặng lẽ ngắm mây bay Suối lệ kia dù rất sợ đêm dài Từ thác lũ cửa lòng đơn mài miệt Ái ân say , ngồi nhìn dòng ly biệt Nồn nàn ơi thê thiết thế mi rồi Ở bên nhau em gắng nở nụ cười Mà tâm hồn thì rạt rời buồn chán Anh biết không em yêu anh nhiều lắm Thế gian này sâu nặng chẳng bằng em Anh cứ đi và anh tìm hiểu xem Ai yêu anh và thương anh nhiều nhất Anh ra đi lòng em bao nhói nhức Biết làm sao anh hởi biết làm sao Em cố tin và em cố tự hào Anh của em mãi là người chung thủy Con gái thì mang tính tình ủy mị Em muốn mình vượt qua thói nhi thường Không ghen hờn nhưng tha thiết yêu thương Để lòng em chỉ toàn là hạnh phúc Vượt không qua nên riêng mình ray rứt Anh hiểu chăng người em nhỏ anh yêu Hôm nay lòng ngàn vạn nỗi hắt hiu Rồi chút nữa ra sao không biết nữa Khi anh bước , anh đi về nơi đó Chốn phồn hoa rực rở những người hoa Thấy em không một chút thoáng tâm qua Hay lời ngọt thước tha ngời che khuất ........ ? |
#3
|
|||
|
|||
![]() Chàng ơi thiếp quá đau lòng
Khi hai phương cách lệ mong thành nguồn Ngày mai thiếp sợ người thương Tơ loang chấp cách con đường khác bay Nếu như tình khác duyên hài Chắc là thiếp sẽ gọi hoài cố nhân Yêu chàng thiếp mới đôi lần Dặn chàng gìn giữ bâng khuâng đừng hờn Đêm qua lệ thiếp trào tuôn Nhớ chàng nhớ quá chàng tường thiếp không ! Phương trời lạnh lẻo mùa đông Chốn này canh cách bên lòng lo âu Sợ khi thao thức canh thâu Không thiếp bên cạnh chàng sầu chàng than Sợ cơn gió lạ sổ sàng Biết chàng nhớ thiếp vội vàng ghé tâm . |
#4
|
|||
|
|||
![]() Chắc rồi anh chẳng nhớ ta
Chỉ riêng ta với chiều tà nhớ anh Đêm thì thao thức năm canh Ngày xa xót vợi mong manh trở về Người đi đâu nhớ câu thề Chỉ người ở lại buồn thê thiết buồn Giá như hôm ấy niềm tương Đừng dâng vội vã đâu buồn buổi nay Tiếc thì tình cũng xa bay Thương thì duyên cũng lỡ tay mất rồi Thôi đành ôm nhớ mà cười Chúc người trở dạ thương người người thương Còn ta ngồi với đoạn trường Gom hoa mơ rụng lót đường anh qua Chiều nay bao buổi chiều tà Lòng ta nhớ lắm nhưng mà ... đành thôi . |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|