|
#1
|
||||
|
||||
![]() Ủa, ông thần đèn... muốn gì được nấy thiệt hả ta? Sao ổng muốn dzợ hoài mà chưa cưới?
![]() Da1uhate ui, cứ đoán đại đi, tự truyện ông thần đèn ... muốn gì được nấy áh ![]()
__________________
![]() |
#2
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]() Trích:
![]() |
#3
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Xem thêm giai thoại điển tích về hai câu đối này: http://forums.vinagames.org/showthread.php?t=19924
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#4
|
||||
|
||||
![]() Chờ chuyện sĩ viết tiếp mà sao lâu quá, đọc xong 2 bộ truyện Nguyễn Nhật Ánh rùi mà chưa thấy phần tiếp theo nữa
![]() |
#5
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Bất thình lình, một bóng đen to lớn bay vào trong giữa trận chiến, cả bốn người giật mình, vung binh khí cùng đánh vào kẻ lạ. Bóng đen không hề chống đỡ, cả thân mình hứng đòn của bốn tay cao thủ, rớt bịch ngay xuống đất nằm im không cục cựa. Mọi người cùng định thần nhìn kỹ, thì ra đó là xác của một gã to béo vạm vỡ mặc áo đoạn xanh, mang hài nhung xanh, mặt mày tái ngắt và thân thể tím bầm. Thiết đầu sư rú lên: _ Trời, Đại Hiếu, con … Lão ôm thây khóc ròng. Có tiếng cười lớn, kèm theo một giọng nói nghiêm nghị, thanh tao: _ Có gì đáng khóc chứ? Thằng nhãi ỷ thế to xác làm điều xằng bậy bức hiếp phụ nữ, chết là đáng tội, chỉ đáng trách cho lão không biết dạy con để ra nông nổi này! Một vị thiếu niên công tử tuổi trạc mười tám đôi mươi, mặt ngọc da ngà, mặc áo nhung đỏ, thắt lưng đỏ, đi giày đỏ, bịt khăn cũng màu đỏ, tay cầm thanh bảo kiếm, ung dung tiến vào cửa. Thiết đầu sư xẹt tới như điện chớp, bàn tay vươn năm vuốt nhọn chụp vào cổ chàng. Chàng công tử chỉ kiếm ra phía trước, mũi kiếm đâm ngay yết hầu lão ta, Thiết đầu sư lộn ngược người bay trở lại, thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc. Huyền lâu tú tài chợt la lên: _ Nó đấy, hai huynh! Lập tức cả bọn tam tú xúm tới vây quanh chàng công tử áo đỏ. Kim diện tú tài gằn giọng: _ Hãy xưng tên rồi chịu chết, con ạ! Thiết đầu sư cũng lăm lăm cây bổng, trầm giọng quát: _ Này tam xú, chuyện giữa chúng ta để giải quyết sau, bây giờ bọn ngươi tránh ra cho ta moi gan thằng nhãi này tế linh hồn con ta đã! Bạch mi tú tài thận trọng đáp: _ Khoan đã lão Vương. Để ta hỏi tên tuổi sư môn hắn kẻo lỡ có chuyện gì không hay. Thiếu niên công tử mỉm cười: _ Mặt các ngươi mà cũng xứng đáng hỏi đến sư môn bản thiếu gia hay sao? Vương Trọng Tải gầm lên: _ Tiểu tặc, chớ lãi nhãi lắm lời! Mau xưng danh mà đền tội! Thiếu niên bĩu môi: _ Hừ, lũ bay có biết bài ca này chăng? Rồi chàng ngâm nga: _ Một tay phá Cô Hồn bảo tự Hai chân giày Thập Tứ huyền quan Vì dân đánh đổ bạo tàn Phất cờ chỉ kiếm phục ngàn ma vương Có tiếng bàn ghế xô rầm rầm, toàn thể thực khách đều đứng dậy xôn xao bàn tán. Bạch mao tú tài giật mình hỏi: _ Thì ra mi là Hồng y tiểu tặc, người đã hoả thiêu chùa Cô Hồn, đánh đuổi sáu cao đồ của Mãng xà tổ sư và phá tan mười bốn trại ở Thập Tứ quan làm Ác Phong tổng trại chủ kinh hồn vỡ mật? Thiếu niên công tử tỏ vẻ hờ hững : _ Chuyện nhỏ nhặt ấy có gì đáng kể chứ? Ta trừ hại cho lương dân biết bao là ma vương quỷ sứ, làm sao nhớ hết được? Thiết đầu sư thét lên cực kỳ giận dữ: _ Ranh con đừng phách lối, hôm nay lão gia sẽ đưa con về chầu Phật Tổ! Lời chưa dứt lang nha bổng đã vụt tới, cuốn theo cơn lốc xoáy lạnh mình. Biết gặp phải kình địch Vương Trọng Tải vận dụng toàn lực tung ra một đòn sấm sét, tưởng đâu thiếu niên áo đỏ không đứt họng cũng lòi phèo. Nào ngờ bộ pháp chàng vô cùng nhanh nhẹn, không ai kịp nhìn thấy chàng làm cách nào tránh thoát chiêu thức hung bạo của Thiết đầu sư. Tiện tay chàng vung gươm chặt ngang cái “soạt”. Họ Vương cảm thấy hai tay nhẹ hẫng, thanh lang nha bổng chỉ còn trơ một khúc ngắn. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#6
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Vương Trọng Tải rít lên căm hận: _ Ngươi thị có bảo kiếm chẳng phải là anh hùng. Có giỏi đấu với ta vài trăm quyền. Thiếu niên áo đỏ cười nhạt: _ Ta chẳng xưng anh hùng bao giờ. Ngươi là cái thá gì mà thách đấu với ta? Một bóng đỏ thấp thoáng bay tới bên Thiết đầu sư, lão không kịp tránh né. Mọi người nghe một tiếng rống đau đớn, cái trán cứng như thép nguội của lão trúng một quyền của thiếu niên toé lửa. Lão cảm thấy xây xẩm mặt mày, đau nhức thấu óc, lảo đảo thân mình lùi bảy tám bước rồi té ngồi bệt xuống đất, cắn răng vận công đề khí chịu đựng. Chàng công tử ung dung tiến tới. Bọn Trung du tam tú bất giác thối lui, tránh sang bên nhường lối. Thiếu niên không thèm để mắt đến bọn chúng, thản nhiên bước tới bàn của Lý Thuỷ Bình, chắp tay vái chào: _ Tiểu đệ họ Mạc, tên Quân Tử, vốn hằng ngưỡng mộ uy danh của Lý công tử, nay được dịp đối mặt thật là vạn hạnh. Lý tiểu thư vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao chàng lại biết rành tên mình. Nàng cố trấn tĩnh, nở nụ cười chào lại chàng. Mạc Quân Tử gọi lớn: _ Chủ quán, mang một vò rượu ngon nhất ra đây cho ta đãi Lý huynh đây! Thuỷ Bình lật đật khoát tay: _ Cám ơn huynh, tiểu đệ là văn nhân, không chịu nổi men nồng! Quân Tử cười nheo mắt, bảo nhỏ: _ Huynh giấu đệ mà chi? Bạch y kiếm sĩ lừng danh khắp vùng kinh kỳ, ai mà không biết tiếng? _ Mạc huynh thật là lợi hại, tiểu đệ xin bái phục! Thiết đầu sư thấy chàng họ Mạc không đếm xỉa tới mình thì căm hờn ôm xác con bỏ ra ngoài, mồm lẩm bẩm hẹn ngày trả hận. Trung du tam tú cũng đã len lén rút lui êm tự lúc nào. Một số thực khách đã trở lại bàn ăn nhậu, nhưng không còn dám lớn tiếng huênh hoang như trước. Thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn qua bàn hai người thầm tỏ ý ngưỡng mộ. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#7
|
||||
|
||||
![]()
__________________
![]() ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|